1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 69: Suốt đời





      Mộ Dung Lân kinh ngạc hỏi: “Là ý gì?”

      “Sau này chàng đăng cơ trở thành Hoàng đế, sao có thể thả con lưu lạc dân gian. Bởi vậy con chỉ có chết mới có thể khiến chàng mất hết hy vọng, tìm kiếm con nữa.”

      Mộ Dung Lân nghe đến chữ “Chết” lập tức giật thót tim, vội : “Con à, con đừng bao giờ làm chuyện ngốc nghếch nhé.”

      Mộ Dung Tuyết phì cười: “Mẹ sinh con ra thông minh xinh đẹp thế này, cha lại thương con như vậy, con làm sao nỡ chết , con còn phải sống cho tốt để phụng dưỡng cha nữa mà. Con muốn khiến chàng tưởng rằng con chết, như vậy sau này chúng ta có thể cao gối ngủ yên, nếu cho dù rời khỏi Kinh thành cũng suốt ngày lo lắng, sợ bị chàng phát bắt về.”

      Mộ Dung Lân : "Con giả chết à?"

      “Dạ. Con chuẩn bị lâu rồi, tuyệt đối có nguy hiểm gì. Hơn nữa sau đó có người hộ tống con về Giang Nam, cha cứ yên tâm .”

      “Ai? Hứa Trạch à?”

      Mộ Dung Tuyết vốn muốn phủ nhận, nhưng lại nghĩ nếu ra tình, chắc chắn phụ thân lo lắng, liền thuận nước đẩy thuyền đáp: “Huynh ấy mang đám thị vệ võ công cao cường hộ tống, cha cứ việc yên tâm.”

      Mộ Dung Lân nghe Hứa Trạch mang người hộ tống, lúc này mới yên tâm gật đầu, “Mọi việc con phải cẩn thận, cha ở Tô Châu chờ con.”

      ~*~


      Mấy ngày sau, Gia Luật Ngạn phái mười mấy hộ vệ hộ tống Mộ Dung Lân về Giang Nam. Lúc khởi hành, Mộ Dung Tuyết ngờ Gia Luật Ngạn cũng đến tiễn, hơn nữa còn tặng xe đồ đạc cho Mộ Dung Lân mang về.

      Sau khi Mộ Dung Lân , nàng bất tri bất giác thở dài, cha bình yên về nhà nàng bớt mối lo.

      Gia Luật Ngạn thấy nàng thở dài, còn tưởng nàng nỡ xa cha, liền an ủi : “Nàng yên tâm, nhiều người hộ tống như vậy có chuyện gì đâu. Dọc đường đều có Dịch trạm. Chờ mấy năm nữa chúng ta về Giang Nam thăm ông ấy.”

      Mộ Dung Tuyết gật đầu : “Đa tạ phu quân.”

      Nàng lơ đãng đáp lời , đôi mắt trong suốt như phủ tầng sương mỏng. Thấy dáng vẻ nàng như suy nghĩ điều gì, Gia Luật Ngạn hỏi : “Có phải nàng có tâm ?”

      có, chỉ là thiếp ở nhà lâu quá rồi nên muốn ra ngoài dạo.”

      Gia Luật Ngạn lập tức hứng chí hỏi: “Nàng muốn đâu? Ta cùng nàng.”

      Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “Thiếp muốn chàng cùng.”

      Gia Luật Ngạn sa sầm sắc mặt, vui hỏi: “Tại sao?”

      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : “Nay Vương phi có thai, là lúc phu quân cần quan tâm săn sóc, phu quân thể ở Vương phủ với ấy mà lại ra ngoài vui chơi với thiếp, để truyền đến tai Vương phi, phu quân muốn ấy ghen ghét thiếp sao?”

      Lòng Gia Luật Ngạn bỗng trầm xuống, ra nàng biết rồi. Ngọc Sính Đình mang thai ràng là chuyện danh chính ngôn thuận, nhưng lại cảm thấy chột dạ, dám cho nàng biết. vẫn nhớ lần đó ở Hải Thiên lâu cho nàng biết muốn cưới Ngọc Sính Đình làm thê tử, chiếc ly trong tay nàng rơi xuống đất. Cũng kể từ đêm đó, quan hệ giữa hai người thay đổi, bất luận cố gắng thế nào cũng thể trở lại như ban đầu.

      Thậm chí lúc đó rất hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, chi bằng lúc đầu từ chối hôn . luôn lý trí bình tĩnh, chưa bao giờ làm theo cảm tính, lúc đó cảm thấy những gì mình làm đều vô cùng hợp lý, cưới Chính phi chỉ là chuyện sớm muộn, khác biệt là cưới ai mà thôi.

      chỉ ngờ lại có vết thương đau đến tận xương tủy như hôm nay, cũng ngờ rằng khi tình cảm nứt vỡ, cứu vãn lại khó khăn đến vậy.

      Gia Luật Ngạn im lặng bên cạnh nàng, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đẹp như tranh vẽ của nàng, lòng buồn bã thất vọng. Lúc này tuy chỉ gần trong gang tấc, nhưng lại cảm thấy nàng như xa tận chân trời, khó lòng với tới.

      Mộ Dung Tuyết thấy vẫn theo mình, liền dừng bước : “Phu quân về , sau này cần đến biệt viện nữa, tay thiếp khỏi rồi.”

      Câu này càng khiến khó chịu, Gia Luật Ngạn nhíu mày: “Nàng nhớ ta sao?”

      Ánh mắt cuộn sóng khiến người ta choáng váng, nàng dám nhìn thêm, dời mắt dối lòng : “Tình xưa mãi còn , cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau[1].”

      [1. Thước kiều tiên, thơ Tầm Quan.]

      Gia Luật Ngạn thầm , ta chỉ muốn sớm chiều bên nhau như vậy thôi.

      “Phu quân về bên cạnh Vương phi , nghe thai tượng ấy bất ổn, phu quân nên quan tâm nhiều hơn mới phải.” Môi nàng dâng lên nụ cười khổ, quay người vào Thù Hoa các.

      Gia Luật Ngạn ngây người nhìn theo bóng dáng kiều của nàng, lòng vô cùng khó chịu. Trước đây nàng luôn bám lấy như con cún, hận thể mọc người . Bế Nguyệt vào ở Trúc quán, nàng suýt chết ngộp trong lu giấm, nhưng nay lại luôn đẩy , đuổi về bên cạnh nữ nhân khác.

      chán nản rời , đến cửa lại dừng bước, với Minh quản gia của Biệt viện: “Phu nhân ra ngoài phải phái thêm người theo, đâu phải thông báo cho ta ngay.”

      “Dạ, Vương gia.”

      Trở về Thù Hoa các, Mộ Dung Tuyết gọi Đinh Hương đến: “Mấy ngày nay muội nghe ngóng xem ở Kinh thành này tiêu cục nào lớn nhất, nổi tiếng nhất, tiêu sư võ công cao cường nhất.”

      “Tiêu cục?”

      Mộ Dung Tuyết gật đầu.

      Đinh Hương vô cùng hiếu kỳ: “Tiểu thư muốn muội đến tiêu cục làm gì?”

      Mộ Dung Tuyết lấy bàn trang điểm ra chiếc hộp gấm, với Đinh Hương: “Trong này là bảo bối của lão gia, lúc quên mang theo, bởi vậy nhờ tiêu cục chuyển cho lão gia.”

      Đinh Hương “Ồ” tiếng, lòng lão gia đâu lú lẫn đến mức đó, là bảo bối sao có thể quên mang theo?

      “Muội nhân cơ hội ra ngoài mua son phấn, thầm nghe ngóng, chuyện này thể cho bất kỳ ai biết.”

      Đinh Hương gật đầu, vài ngày sau, nàng ta trở về cho Mộ Dung Tuyết biết, tiêu cục nổi tiếng nhất Kinh thành tên là Thần Uy tiêu cục, ở đường Trầm Thủy, nơi đó thường có người mua đồ cổ bảo vật, sợ dọc đường bị cướp nên nhờ người của Thần Uy tiêu cục hộ tống mang về. Dần dần tiêu cục này cũng nổi danh.

      Mộ Dung Tuyết lấy ngàn lượng ngân phiếu giao cho Đinh Hương, “Ngày mai muội theo ta đến đường Trầm Thủy, ta vào tiệm mua đồ, muội hãy đến Thần Uy tiêu cục, với Quản ở đó là muội muốn chuyển món đồ cổ về Tô Châu. Đồ vật quý giá, cần mười tiêu sư hộ tống. Bảy ngày sau nhận hàng ở dưới Nham Môn lâu của Kinh thành, ngàn lượng này là tiền đặt cọc.”

      “Tiểu thư, lão gia rốt cuộc có bảo bối gì mà phải tốn ngàn lượng gởi về?” Đinh Hương kinh ngạc trợn tròn mắt.

      Mộ Dung Tuyết cười : “Haiz, tóm lại là tâm can bảo bối của lão gia, ngàn vàng khó mua, vạn lần thể sơ sót.”
      1HitYouDieTrâu thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Vậy sao tiểu thư nhờ Vương gia cho người cưỡi ngựa đuổi theo lão gia đưa cho ông ấy, vậy chẳng phải xong rồi sao? ngàn lượng này có thể tiết kiệm được rồi.”

      Mộ Dung Tuyết mỉm cười, “Nên tiết kiệm tiết kiệm, nên tiết kiệm nhất định thể tiết kiệm, muội đừng hỏi nhiều nữa, ngày mai tới tiêu cục .”

      “Được rồi.” Lòng Đinh Hương rất hiếu kì, hận thể mở hộp gấm trong tay Mộ Dung Tuyết ra xem rốt cuộc là bảo bối gì.

      Hôm sau Mộ Dung Tuyết đưa Đinh Hương, Bội Lan ra ngoài, muốn dạo ở đường Trầm Thủy. Minh quản gia dám chậm trễ, đưa ba mươi hạ nhân hộ tống, sợ có sơ suất.

      Mộ Dung Tuyết thấy điệu bộ này, càng cảm thấy mình muốn thoát thân phải chuyện dễ dàng.

      Đến đường Trầm Thủy, Mộ Dung Tuyết với Đinh Hương: “Chút nữa ta chọn đồ trong tiệm, muội tìm cơ hội đến tiêu cục , nếu Minh quản gia hỏi muội, ta muội nhà xí lúc.”

      “Dạ tiểu thư, muội biết rồi.”

      Bộ dạng thần bí của Mộ Dung Tuyết khiến Đinh Hương vô cùng hiếu kì khó hiểu.

      Mộ Dung Tuyết xuống xe, tùy tiện rẽ vào tiệm đồ cổ, Minh quản gia lập tức cho người canh chừng ngoài cửa, Mộ Dung Tuyết đưa Đinh Hương, Bội Lan và Minh quản gia vào trong.

      lúc sau, Đinh Hương : “Tiểu thư, muội đau bụng, muốn nhà xí lúc.”

      Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, đáp lại tiếng.

      Đinh Hương liền ra khỏi tiệm đồ cổ, về phía Thần Uy tiêu cục cách đó xa. Minh quản gia thấy nàng ta nhà xí, đương nhiên cũng phái người theo.

      Mộ Dung Tuyết giả vờ xem đồ cổ trong tiệm để chờ Đinh Hương, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có người đòi vào, nhưng bị Quản gia chặn lại.

      Mộ Dung Tuyết quay đầu, ngờ lại thấy Hứa Trạch.

      vẫn tràn đầy tinh thần, khôi ngô tuấn tú, hệt như lần đầu gặp gỡ, thấy bình yên vô , lòng Mộ Dung Tuyết cũng yên tâm, vội với Quản gia: “Huynh ấy là bằng hữu của ta, mời huynh ấy vào.”

      Hứa Trạch bước vào trong tiệm, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, khóe môi khẽ cong, ý cười quyến luyến, “Tuy Đinh Hương nàng rất khỏe, nhưng ta vẫn yên tâm, muốn tận mắt nhìn thử, tay nàng thế nào rồi? khỏi chưa?” Ánh mắt rơi ngón tay Mộ Dung Tuyết, miêu tả sinh động vẻ quan tâm.

      Mộ Dung Tuyết thầm cảm động, chìa hai bàn tay trước mặt .

      “Huynh xem, bình yên vô , còn đàn được nữa.”

      Hứa Trạch vui vẻ cười : “Tốt quá, biết ta có vinh hạnh được nghe khúc nhạc của nàng ?”

      “Trùng hợp quá vậy, huynh cũng đến mua đồ cổ sao?” Mộ Dung Tuyết chỉ vờ như hiểu ý của , điềm nhiên đổi chủ đề.

      Nàng liên lụy lần vô cùng áy náy, nếu lại có chuyện gì, cả đời này của nàng cũng được yên ổn.

      Hứa Trạch ngượng ngùng cười cười, giọng : “Ta phái người canh chừng bên ngoài biệt viện, biết nàng ra ngoài ta vội vã theo đến, muốn gặp nàng lần.”

      Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, cúi đầu : “Hứa công tử, tôi tiện gặp huynh, sợ người ta hiểu lầm, gây bất lợi cho huynh.”

      Hứa Trạch cười sáng tỏ: “Ta biết nàng có nỗi khổ. Thấy nàng bình yên vô là ta yên tâm rồi.” Giọng ràng vô cùng buồn bã thất vọng, khiến lòng Mộ Dung Tuyết ngổn ngang trăm mối.

      Nếu gặp Gia Luật Ngạn, nếu trái tim chưa từng qua biển lớn, vậy người trước mặt chắc chắn giai ngẫu.

      Lúc này, Đinh Hương từ ngoài bước vào, gật đầu với Mộ Dung Tuyết.

      Mộ Dung Tuyết liền từ biệt Hứa Trạch lên xe ngựa.

      Xuyên qua góc cửa sổ xe, Đinh Hương nhìn thấy Hứa Trạch đứng bên đường, ngây ngốc đưa mắt dõi theo Mộ Dung Tuyết, nàng ta kìm được giọng : “Hứa công tử đáng thương.”

      Mộ Dung Tuyết im lặng trong chốc lát: “Đinh Hương, nếu có ngày ta còn nữa, muội hãy tìm Hứa công tử, huynh ấy chăm sóc cho muội và Bội Lan.”

      Đinh Hương giận dỗi : “Phủi phui, tiểu thư bừa gì vậy.”

      Mộ Dung Tuyết cười cười: “Ta giả dụ thôi.”

      Đinh Hương hung dữ : “ thể có giả dụ đó.”

      Về đến Thù Hoa các, Mộ Dung Tuyết thay y phục ra, đột nhiên nhớ đến sợi dây chân mình.

      Nàng cởi giày vớ, định tháo sợi dây ra.

      Rèm bỗng ngân lên, Gia Luật Ngạn bước vào.

      Mộ Dung Tuyết vội đứng dậy, lòng hơi hốt hoảng.

      Gia Luật Ngạn thấy nàng chân trần liền hỏi: “Nàng làm gì vậy?”

      “Thiếp xem thử sợi dây chân.”

      “Nàng muốn tháo ra sao?”

      Mộ Dung Tuyết gật đầu.

      Gia Luật Ngạn ấn nàng ngồi xuống ghế hoa hồng, cầm bàn chân trần của nàng đặt lên gối mình, nhấc sợi dây vặn cái.

      ngẩng đầu cười: “Vốn dĩ có thể tháo ra, nhưng bây giờ được nữa rồi.”

      Sợi dây bị cài chặt, trừ khi vặn đứt, nếu tháo ra được.

      Mộ Dung Tuyết tức nghẹn lên lời.

      Gia Luật Ngạn mang giày vớ cho nàng :

      “Nghe cột dây vào chân chạy được.”

      Mộ Dung Tuyết bỗng hơi căng thẳng, phải biết điều gì rồi đó chứ? Nàng vội tiếp: “Thiếp đâu định bỏ , sao chàng lại vậy?”

      Gia Luật Ngạn véo má nàng, dịu giọng : “Suốt đời cũng được .”

      Suốt đời. Lòng Mộ Dung Tuyết chua xót đến muốn rơi nước mắt.

      Nàng vốn muốn ở bên cả đời, nhưng đáng tiếc chuyện chẳng được như ý.

      mỗi mình nàng, cũng có mỗi mình nàng, có thể vừa tình tứ với nàng, vừa ân ái với Ngọc Sính Đình. Vừa muốn nàng sinh con, vừa khiến Ngọc Sính Đình có thai.

      Người có thể ở bên quá nhiều. Bên cạnh có ngày càng nhiều nữ nhân, nhiều đến mức nhấn chìm nàng.

      Khi nàng già , khi bên cạnh vẫn có vô số thiếu nữ trẻ trung vây quanh, chút tình cảm bây giờ của có địch nổi ba ngàn giai lệ, có địch nổi thời gian như nước chảy ?

      Lúc đó nàng chỉ có thể từ xa nhìn giữa muôn vàn nữ nhân, rải đều mưa móc hay độc sủng Kiều Tuyết Y đây?

      Nghĩ đến cảnh tượng đó, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, đau thấu tâm can.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 70: Quyết đoán





      “Nghe chưa? Suốt đời cũng được .”

      Lòng Mộ Dung Tuyết ngổn ngang trăm mối, thể đồng ý, càng muốn lừa dối, chỉ đành lựa chọn im lặng.

      Nàng khẽ cúi đầu, tựa như đóa sen trắng nở rộ trong nắng sớm, xinh đẹp thanh nhã, dịu dàng như nước. nghe thấy nàng chính miệng đồng ý, lòng Gia Luật Ngạn cảm thấy bất an. nâng cằm nàng, trầm giọng : “Mau thề .”

      Mộ Dung Tuyết ngước mắt, cười nhạt với , “Làm gì có chuyện ép người ta thề như chàng chứ? Chuyện cả đời ai đảm bảo được đâu, thời gian dài như vậy, có khi chàng chán ghét thiếp từ lâu, cũng có khi thiếp sớm hóa thành tro bụi, thiếp thề vô nghĩa như vậy đâu.”

      Gia Luật Ngạn sa sầm sắc mặt, : “ được bừa.”

      Mộ Dung Tuyết cười cười : “ phải bừa, mẹ thiếp cũng muốn ở bên cha thiếp suốt đời, nhưng lại sớm ra . Sống chết có số, phải cho thiếp quyết định. chừng ngày nào đó thiếp cũng sớm ra , đến lúc đó chàng nhớ đưa tro cốt của thiếp về Giang Nam, chôn ở ruộng cải dầu ngoại thành là tốt nhất.”

      Nàng cười dịu dàng điềm nhiên, dường như đến chuyện tốt đẹp, nhưng Gia Luật Ngạn cứ như nghe sét đánh bên tai.

      Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối , nàng ngồi quay lưng về phía ánh sáng, dung mạo hơi mơ hồ, hệt như hoa trong gương trăng dưới nước, lòng bỗng có dự cảm hay, lập tức đanh mặt : “ được những lời may mắn.”

      Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Được được, là được rồi.” Nàng nghịch ngợm nghiêng đầu cười: “Lạ , lẽ nào cứ thành thực sao?”

      Còn chưa dứt lời, Gia Luật Ngạn ôm mạnh nàng vào lòng, đôi cánh tay siết chặt đến mức nàng thở nổi.

      Mộ Dung Tuyết vội chống tay vào ngực : “Ngạt quá, buông ra.”

      Gia Luật Ngạn nới lỏng lực đạo, nhưng vẫn siết chặt nàng trong lòng, trầm giọng : “Sau này được nhắc đến những chuyện này nữa.”

      Mộ Dung Tuyết nhịn được cười: “Chàng yên tâm , người mặt dày như tường thành, tim gan bọc kim cương giống thiếp, làm sao mà chết được.”

      Gia Luật Ngạn nghe nàng mình như vậy, lòng nén nổi chua xót, trầm giọng : “ được mình như vậy.”

      Mộ Dung Tuyết cười cười tự mỉa mai: “ phải trong lòng chàng thiếp chính là như vậy đó sao?”

      phải.” khựng lại rồi : “Trong lòng ta, nàng là độc nhất vô nhị.”

      “Đương nhiên rồi, đâu có ai mặt dày như thiếp.” Nàng cười , nhưng khóe mắt bất tri bất giác ươn ướt.

      khó chịu : “Vậy ta cũng thích.”

      “Xem thiếp mặt dày chưa kìa, khiến thiết nụ cũng nở hoa rồi.” Tuy nàng tươi cười như hoa, nhưng ý mỉa mai khóe môi lại khiến người ta mềm lòng, vuốt tóc nàng : “Kiều quí phi ngày mai Hoàng thượng hạ chỉ lập Thái tử, mấy ngày tới đây ta rảnh đến thăm nàng.”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, rồi lập tức mừng rỡ cười, “Chúc mừng phu quân.”

      Gia Luật Ngạn nghiêm túc : “Chúc suông thôi sao? chẳng có thành ý gì cả.”

      “Nhưng tin vui đến quá đột ngột, thiếp vẫn chưa chuẩn bị lễ vật.”

      “Vậy từ ngày mai nàng chuẩn bị , chờ mấy ngày nữa tặng cho ta.” véo mũi nàng, “Lâu rồi nàng tặng ta món gì cả.”

      “Được, thiếp nhất định tận tâm chuẩn bị lễ vật chúc mừng phu quân trở thành Thái tử điện hạ.” Mộ Dung Tuyết hứng chí : “Chi bằng uống rượu chúc mừng , hình như chúng ta chưa bao giờ cùng uống rượu phải.”

      Gia Luật Ngạn nghe vậy có hơi áy náy. Đêm tân hôn, ngay cả rượu hợp cẩn cũng chưa uống cùng nàng trực tiếp động phòng, đêm hôm đó đối xử với nàng cũng đủ dịu dàng, lần đầu tiên lại khiến nàng đau đến chảy nước mắt.

      “Được, chúng ta uống rượu chúc mừng.”

      Mộ Dung Tuyết lập tức gọi Đinh Hương đến, sai nàng ta hâm rượu chuẩn bị thức ăn.

      Thức ăn rất nhanh được dọn lên, rượu cũng được hâm nóng. Hai người ngồi bên bếp lò, Mộ Dung Tuyết rót ly rượu, hai tay dâng cho Gia Luật Ngạn: “Chúc mừng phu quân được như ý nguyện.”

      Gia Luật Ngạn đưa tay ôm nàng đặt lên gối, “Nàng đút ta uống.”

      Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, ôm tâm trạng như vậy, Mộ Dung Tuyết chầm chậm đặt ly rượu bên môi .

      Gia Luật Ngạn hơi uống cạn, sau đó ngậm lấy đôi môi nàng, đẩy nửa ly rượu vào miệng nàng, thấp giọng : “Cùng vui.”

      Da thịt Mộ Dung Tuyết ửng màu xấu hổ, dưới ánh nến, dung nhan như ngọc kiều diễm động lòng, Gia Luật Ngạn cảm thấy lúc đầu mình xao động thể tưởng tượng nổi.

      Tiếp xúc thân mật, ánh sáng ấm áp, còn có ánh mắt tình tứ của , khiến lòng Mộ Dung Tuyết rối như tơ vò.

      Lần này bỏ còn gian nan hơn lần trước trăm ngàn lần. Vì nửa tháng sau khi nàng bị thương, thay đổi rất nhiều, trở thành dáng vẻ lúc trước nàng cầu nhưng được. thương chăm sóc nàng, còn khinh miệt đả kích nàng, nhưng những điều tốt đẹp đúng thời cơ này chỉ khiến nàng càng thêm đau khổ.

      Nếu vẫn lạnh lùng tuyệt tình như trước đây, vậy nàng có thể thẳng thắn gọn gàng ra như lần trước. Nhưng trở thành dáng vẻ hôm nay lại khiến nàng trong khó khăn do dự.

      Có lẽ tốt với nàng chỉ vì cảm kích thôi, cảm kích nàng thà bỏ mạng cũng hãm hại . Xưa nay luôn thích nữ nhân cao quý đoan trang, sao đột nhiên lại thay đổi phẩm vị mà nàng chứ? Nhất định là cảm động chứ phải tình , vậy cho dù nàng “chết ”, chắc cũng buồn lắm. Hơn nữa trong lòng còn có hùng đồ bá nghiệp, giang sơn xã tắc, rất nhanh trở thành Thái tử, đạt thành ý nguyện, vậy chút đau khổ khi mất nàng chắc bị niềm vui to lớn này vùi lấp.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nàng tự an ủi mình như vậy, uống rượu vừa nhanh vừa gấp.

      Gia Luật Ngạn cầm chiếc ly trong tay nàng, dịu giọng : “Đừng uống nhiều quá, rượu hại sức khỏe.”

      “Được, thiếp uống nữa.” Nàng đặt ly rượu xuống, ánh đèn mông lung, ngay cả khí cũng trở nên lắng đọng, đây là lần cuối cùng ở bên . Nàng nhìn , trăm mối tâm tư như thủy triều lên rồi lại xuống, quanh quẩn trong lòng, mượn hơi rượu bốc lên, nàng muốn ra hết những lời trong lòng mình, qua đêm nay, có lẽ đời này kiếp này còn cơ hội nữa.

      Nàng rót ly rượu, hai tay dâng cho Gia Luật Ngạn, “Ly này coi như tạ tội.”

      Gia Luật Ngạn ngẩn ra: “Sao lại vậy?”

      Nàng lẩm bẩm : “Lúc đầu thiếp bất chấp ý nguyện của chàng, mặt dày mày dạn lấy chàng, gây cho chàng thêm nhiều phiền phức, xin lỗi. Nếu thời gian đảo ngược, lúc thiếp xuất cung nhất định theo cha về Giang Nam. Thiếp nên lấy oán báo ơn, ép chàng cưới thiếp.”

      Gia Luật Ngạn nhíu mày, “Nàng có ý gì, hối hận lấy ta sao?”

      phải, chỉ là bây giờ thiếp hiểu, tình cảm thể miễn cưỡng, đôi bên thương nhau mới là thần tiên quyến lữ, nếu trở thành oán ngẫu.” Nàng thấp giọng : “Xin chàng tha thứ cho thiếp lúc đó hiểu chuyện, mực làm theo ý mình, tự phụ thông minh.”

      Gia Luật Ngạn tức giận : “Ta bằng lòng.”

      Mộ Dung Tuyết áy náy : “Chàng bị ép nên mới phải bằng lòng, thiếp biết. Thiếp được cha mẹ thiếp thương chiều chuộng, biết trời cao đất dày, biết khiêm tốn tự ái, chưa từng thích ai, biết nên đối đãi thế nào, chỉ cần mình thích dũng cảm tiến lên, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của chàng, xin lỗi.”

      Lòng Gia Luật Ngạn muôn phần chấn động, ngờ nàng lại ra những lời như vậy.

      Nàng cảm thấy mũi cay cay muốn khóc, liền cố gắng cười : “Nhưng mà thiếp rất may mắn gặp được chàng, bị chàng đả kích tuy rất đau lòng, nhưng cũng là khích lệ, khiến thiếp hiểu rằng làm người phải tự biết mình, kiêu ngạo ngông cuồng chỉ thất bại nặng nề. Gặp trắc trở mới có thể khiến người ta trưởng thành, đúng là như vậy.”

      Nước mắt bất tri bất giác chảy ra từ khóe mắt, biết tại sao đột nhiên lại thương cảm như vậy, chắc là vì sắp phải rời xa , từ nay suốt đời cũng gặp lại. Đây hình như là lần đầu tiên tâm với , cũng là lần cuối cùng. Muôn vàn cảm xúc vướng víu trong lòng, nếu đời này còn cơ hội.

      Gia Luật Ngạn ôm chặt nàng vào lòng: “Nàng nàng chưa từng thích ai, biết nên đối đãi thế nào, ta cũng vậy. Sau này ta đối xử với nàng tốt, để nàng đau lòng buồn bã nữa.”

      Đáng tiếc là còn sau này nữa.

      Nàng nhắm mắt, lẩm bẩm : “Thiếp muốn ngủ.”

      Gia Luật Ngạn ôm nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng, thấp giọng : “Chúng ta làm lại từ đầu nhé.”

      Nàng dường như ngủ, rèm mi dài che lấp đôi mắt có quầng xanh. lặng lẽ nhìn nàng ngủ say, thổi tắt đèn rời .

      giọt lệ chảy ra từ khóe mắt Mộ Dung Tuyết.

      Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Tuyết đứng trước cửa sổ hồi, xuất thần nhìn ra ngoài, hôm trước đổ trận tuyết, nay tuyết này gần tan hết, nhưng hòn giả sơn vẫn còn đọng mấy khối tuyết.

      Đinh Hương thấy nàng đứng bất động hồi lâu, liền ân cần hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”

      Mộ Dung Tuyết quay đầu cười cười, “ sao. Ta muốn săn.”

      săn?” Đinh Hương kinh ngạc trợn to mắt.

      “Ừ, bảo Quản gia chuẩn bị ngựa.”

      Mộ Dung Tuyết chờ Đinh Hương hỏi nhiều, vòng qua bình phong vào trong thay y phục.

      Chuyện săn này Đinh Hương lạ, trước đây ở huyện Nghi Mộ Dung Tuyết cũng thường cùng Mộ Dung Lân lên núi săn. Nhưng mùa đông ở Kinh thành lạnh như vậy, ra ngoài săn lỡ như trúng phong hàn phải làm sao? Đinh Hương định khuyên Mộ Dung Tuyết mặc xong y phục săn.

      “Hôm nay Vương gia được phong làm Thái tử, ta muốn săn con tuyết hồ may tay áo ấm làm lễ vật chúc mừng chàng.”

      Đinh Hương bĩu môi : “ mua cái chẳng phải xong rồi sao, phường thêu hiệu nay ở Kinh thành chắc chắn có bán. Trời đông tuyết phủ ra ngoài săn cực lắm.”

      “Mua làm sao thể được tâm ý của ta?” Mộ Dung Tuyết cười lên chỉ trán Đinh Hương: “Sau này muội phải tận tâm tận lực với trượng phu, được qua loa lấp liếm, chân tâm mới đổi được chân tình.”

      Đinh Hương thầm : Muội làm được như đâu. người đến mức cả mạng mình cũng cần.

      Minh quản gia nghe Mộ Dung Tuyết muốn ra ngoài săn, vội giọng khuyên: “Phu nhân, nay trời đông tuyết phủ, sức khỏe vẫn quan trọng hơn.”

      Mộ Dung Tuyết bật cười: “Quản gia cần lo lắng, ta từng cùng Vương gia đến trường săn Mộc Lan săn, ông phái nhiều người theo là được.”

      Minh quản gia giọng : “E là Vương gia biết được trách phạt tiểu nhân.”

      Mộ Dung Tuyết : “ săn là để chuẩn bị lễ vật cho Vương gia, được Vương gia đồng ý rồi.”

      Minh quản gia cũng dám ngăn cản, chỉ đành lén phái người thông báo cho Gia Luật Ngạn, sau đó đưa ba mươi hạ nhân hộ tống, đoàn người rồng rắn về phía trường săn Mộc Lan.

      Trở lại chốn xưa, lòng Mộ Dung Tuyết vô cùng buồn bã. Lần trước Gia Luật Ngạn đưa nàng săn, Túy ông chi ý bất tại tửu, là để nàng đón nhận hôn của và Ngọc Sính Đình. Còn lần này, nàng cũng là Túy ông chi ý bất tại tửu, vì để mất hết hy vọng.

      Thế vô thường, chuyển chuyển dời dời, tất cả đều có nhân quả.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 71: Giả chết





      Vào trường săn, Mộ Dung Tuyết cưỡi ngựa trước, tiến về phía khu rừng.

      Minh quản gia đưa người theo sát phía sau, Đinh Hương, Bội Lan trái phải theo bên cạnh Mộ Dung Tuyết.

      Trường săn mùa đông mênh mông tịch, Mộ Dung Tuyết mặc bộ y phục săn màu đen thêu hình hoa sen chít eo tay bó, tôn lên làn da trắng như ngọc và đôi mắt đen tuyền, áo khoác đỏ tươi thêu hình đan phụng triều dương phần phật trong gió, cưỡi ngựa trắng phi như bay.

      Rừng cây tiêu điều, tuyết cành bị kích động rơi xuống sột soạt bay tung tóe như màn sương, thân hình màu đỏ xinh đẹp lướt qua tuyết trắng, tựa như hồng ảnh trong tuyết.

      Rừng cây tĩnh lặng bị tiếng vó ngựa xé tan, trong bụi đột nhiên có con thỏ rừng nhảy ra, cong chân chạy điên cuồng.

      Mộ Dung Tuyết tay kéo cương tay cầm cung, hàn quang lóe lên, mũi tên xé gió bay ra.

      Tuy nàng nhắm chính xác, nhưng sức lực yếu ớt, mông con thỏ rừng trúng tên, lê mũi tên tiếp tục chạy trốn.

      Thủ hạ theo nhanh tay lẹ mắt bắn thêm mấy tên, cuối cùng con thỏ rừng ngọc nát hương tan.

      Minh quản gia nhặt con thỏ lên, với Mộ Dung Tuyết: “Phu nhân tiễn pháp tuyệt diệu.”

      Mộ Dung Tuyết bật cười: “ lâu luyện, tay vụng về mất rồi.”

      Đinh Hương đau xót nghĩ, nhất định là bị kẹp tay làm bị thương, sức lực còn như trước kia.

      Trường săn Mộc Lan này nằm dưới chân núi Mộc Lan, có con sông vòng qua núi, tên là Oán giang.

      Lần trước Gia Luật Ngạn đưa nàng săn, lúc lên núi Mộc Lan, nàng từng hiếu kì hỏi, tại sao sông này có tên như vậy.

      Gia Luật Ngạn chỉ đỉnh núi đối diện dòng sông : “Vì đó chính là Hồng Ân tự. Kể từ tiền triều, sau khi Hoàng đế băng hà, phi tần con cái đều bị đưa đến Hồng Ân tự, sau đó hồng nhan bầu bạn với thanh đăng cổ phật đến già, thường có phi tần khóc than với sông này, lâu dần lâu dần, bá tánh gọi sông này là Oán giang.”

      Lúc đó nàng cảm thấy may mắn vì mình thoát được vận mệnh như vậy, nhưng bây giờ, nàng lại muốn mượn dòng sông này để thay đổi vận mệnh của mình.

      Càng lên dốc, cảnh sắc càng tịch liêu, tuyết chưa kịp tan lưa thưa điểm xuyết cho đỉnh núi mịt mờ mênh mang ở xa xa.

      Minh quản gia thấy Mộ Dung Tuyết cứ mãi lên núi, nhịn được : “Phu nhân, càng lên càng khó , vẫn nên săn ở trường săn dưới chân núi tốt hơn.”

      Mộ Dung Tuyết quay lại mỉm cười: “Quản gia, ta muốn lên núi săn con tuyết hồ làm tay áo ấm cho Vương gia. Đừng tập trung lại chỗ, ông cho thủ hạ tản ra , ai săn được tuyết hồ có trọng thưởng.”

      Vậy là Minh quản gia chia các hạ nhân thành ba đường, mình đưa mười mấy người tiếp tục theo sát Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết thúc ngựa lên núi thêm đoạn đường nữa, đường núi trở nên gập ghềnh khó , ngựa mệt mỏi thở phì phò.

      Mộ Dung Tuyết ghìm cương ngựa, quay đầu với Minh quản gia: “Ở đây nghỉ lúc rồi tiếp.”

      Minh quản gia tuổi cao, chỉ mong có thể nghỉ lúc, lập tức xuống ngựa tìm hòn đá, trải thảm lên , cung kính : “Mời Phu nhân ngồi.”

      Sau khi Mộ Dung Tuyết ngồi xuống liền đưa mắt nhìn bốn phía, xác định đúng là mình nhầm đường, Gia Luật Ngạn từng với nàng, ở đây gọi là Quy pha[1], ý chỉ người đến đây nên quay về, còn đường tới phía trước nữa, dưới vách núi là Oán giang.

      [1. Dốc quay về.]

      Nàng từng tưởng tượng rất nhiều cách chết, chết cháy là lựa chọn tốt nhất, mặt mũi bị hủy, ai có thể nhận ra. Nhưng đâu tìm thế thân là vấn đề khó khăn nhất. Những cách chết khác cũng dính đến vấn đề thế thân, cuối cùng nàng nghĩ nghĩ lại, chọn con đường này.

      Dường như mọi thứ đều được định sẵn mơ hồ.

      đưa nàng săn, dẫn nàng lên núi Mộc Lan, từ Quy pha này nhìn về Hồng Ân tự đối diện, cho nàng biết con sông dưới vách núi có tên là Oán giang.

      Đây có lẽ chính là ý trời.

      Trái tim rối bời dần trầm lắng.

      Minh quản gia lấy lương khô và nước trà ngựa xuống, cung kính đưa đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, “Mời Phu nhân dùng.”

      Mộ Dung Tuyết chỉ uống mấy ngụm nước, vì quá căng thẳng, trong lòng có chuyện nên nàng hề thấy đói. Đinh Hương, Bội Lan rất ít khi cưỡi ngựa, chịu nổi dằn xóc dọc đường, vừa mệt lại vừa đói, ăn rất nhiều lương khô điểm tâm Minh quản gia mang đến.

      Mộ Dung Tuyết nhìn hai nha hoàn từ ở bên cạnh mình, lòng quyến luyến nỡ. thể đưa họ theo, nhưng cũng thể cho họ biết chân tướng, nếu lỡ như lộ ra sơ hở liên lụy đến họ. Sau này Bùi Giản chăm sóc cho họ, nàng cũng còn gì bận lòng.

      Nàng hít hơi sâu, đứng dậy giọng với Đinh Hương: “Ta giải quyết lúc, muội và Bội Lan sang trông chừng cho ta.”

      Minh quản gia thấy Mộ Dung Tuyết đứng dậy, định đưa người theo, lại thấy Đinh Hương ra hiệu dừng bước, lập tức hiểu ý đứng lại.

      lên mười mấy bước, rẽ phải qua đường núi, vừa hay có tảng đá che khuất tầm nhìn của người bên dưới.

      Mộ Dung Tuyết : “Các muội canh ở đây, đừng cho ai tới, ta rồi về ngay.”

      Bội Lan : “Tiểu thư cẩn thận đường trơn.”

      núi lạnh lẽo hơn bình thường, gió lạnh như dao cắt vào xương tủy, Đinh Hương xoa tay : “Tiểu thư cũng quá thà, trời lạnh như vậy mà lên núi săn tuyết hồ, cũng chưa chắc săn được nữa, chi bằng mua chiếc tay áo ấm là được rồi, có thiếu tiền đâu.”

      Bội Lan : “Bất kể có săn được hay , dù sao cũng là tâm ý của tiểu thư.”

      “Mua cũng là tâm ý mà.”

      “Sao mà giống nhau được, Vương gia biết tiểu thư đội giá lạnh săn tuyết hồ tặng ngài ấy, nhất định vô cùng cảm động.”

      Hai người giọng trò chuyện, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng động giống như có thứ gì đó lăn xuống, tiếp đó là tiếng kinh hô.

      Đinh Hương và Bội Lan biến sắc, quay người chạy lên.

      ~*~
      Hale205, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :