1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 60: Chăm sóc





      Mộ Dung Tuyết đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Nếu là trước đây, nàng nghe thấy câu này hân hoan điên cuồng dường nào. Nhưng bây giờ nàng chỉ có cảm giác vật đổi sao dời.

      Nàng nén lại tâm trạng muốn khóc, cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào như sóng bể, lúc này mới với Gia Luật Ngạn: “Chàng từng cứu thiếp, bởi vậy tất cả những chuyện hôm nay chỉ coi như thiếp trả lại ân tình cho chàng, chàng cần cảm thấy áy náy, cũng cần cảm thấy có trách nhiệm, càng nên...” Nàng kiềm chế tiếp, cảm thấy nếu ra câu sau, Gia Luật Ngạn xưa nay tâm cao khí ngạo có thể chịu nổi.

      “Càng nên thế nào?” Dưới ánh đèn, trong đôi mắt như có ánh sao lấp lánh, khiến nàng càng nỡ ra.

      lại truy hỏi lần, nàng chỉ đành : “Càng nên tự mình đa tình, tưởng thiếp đối với chàng vẫn nhớ mãi quên.”

      nhíu mày, ánh mắt lập tức tối .

      Mộ Dung Tuyết áy náy : “ phải thiếp cố ý muốn làm tổn thương tự tôn của chàng, thiếp chỉ là...”

      Đây là lần đầu tiên Gia Luật Ngạn nếm trải mùi vị bị tổn thương lòng tự tôn, cứ như hai tay dâng tim mình cho đối phương, nhưng đối phương lại tùy tiện vứt , ném vào trong cát bụi. Khoảnh khắc này mới biết nàng kiên cường dường nào, từng nhặt lại trái tim từ trong cát bụi, lau chùi sạch , trao lại cho thế nào, rồi lại bị ném vào cát bụi thế nào. Cứ lặp lặp lại như vậy nhưng nàng vẫn kiên trì bền bỉ.

      rất muốn thời gian đảo ngược, để có thể đổi vô tâm ban đầu thành trân trọng.

      Mộ Dung Tuyết muốn làm tổn thương tự tôn của , nhưng rất sợ tưởng nàng đối với vẫn chưa dứt tình xưa, như vậy quyết thả nàng rời khỏi Kinh thành.

      “Thiếp muốn về Giang Nam.”

      Gia Luật Ngạn dịu giọng : “Nếu nàng muốn về Giang Nam cũng chờ tất cả ổn định lại rồi hẵng tính. Lúc đó ta tìm cơ hội đưa nàng về thăm thú, nhưng bây giờ nàng phải yên tâm dưỡng thương.”

      Mộ Dung Tuyết nghĩ với hoàn cảnh trước mắt của mình, có tranh biện với cũng vô ích, vẫn là dưỡng thương cho khỏi rồi tính sau.

      Nàng nhìn bốn phía hỏi: “Đây là đâu?”

      “Đây là nơi ở của Thẩm U Tâm và Tạ Trực. Nàng yên tâm, ở đây rất an toàn. Lúc ta có đây U Tâm trò chuyện giải khuây với nàng, nếu nàng cần gì chỉ cần bảo muội ấy làm.”

      Mộ Dung Tuyết vừa nghe là nhà Thẩm U Tâm, lập tức lộ ra vài phần mừng rỡ.

      Gia Luật Ngạn thấy mắt nàng sáng lấp lánh, biết ngay trong lòng nàng có ý định gì, vuốt tóc nàng : “Muội ấy hứa với ta nhất định trông coi nàng, tuyệt đối để nàng rời khỏi hoa viên bước.”

      Đốm lửa trong mắt Mộ Dung Tuyết lập tức tắt lụi. Gia Luật Ngạn làm vậy, tuy là có ý tốt muốn bảo vệ, nhưng đối với nàng mất tự do còn đau khổ hơn là chết.

      Nàng tức tối nhìn tay mình, bộc lộ bất mãn trong lòng: “Ai băng mà xấu quá vậy, hệt như đống phân.”

      Gia Luật Ngạn dịu dàng tình cảm nhìn nàng: “Ta băng đó.”

      Sau thoáng ngẩn ngơ, Mộ Dung Tuyết lập tức lộ ra biểu vô cùng tin tưởng, bĩu môi : “Chàng biết sao?”

      Gia Luật Ngạn lại lần nữa bị đả kích lòng tự tôn, cười cười : “Nàng yên tâm, ta dùng Đoạn ngọc cao tốt nhất rồi, trừ ngón út ra tất cả đều sao.”

      “Ngón út làm sao?”

      Gia Luật Ngạn khựng lại rồi : “Sau này có thể duỗi thẳng ra được.”

      “Cái gì?” Mộ Dung Tuyết lập tức biến sắc, từ trong mắt lăn ra hai giọt nước vừa to vừa tròn, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.

      Gia Luật Ngạn quen mắt nhất chính là thấy nàng khóc, tay chân lập tức hoảng loạn, an ủi : “Chỉ là có thể, có thể thôi.”

      “Vậy chẳng phải sau này thiếp trở thành tàn phế sao?”

      “Làm sao vậy được, chỉ là ngón út thôi, sao đâu.”

      Mộ Dung Tuyết nước mắt lưng tròng : “Sao lại sao, ngón út của thiếp xinh xắn đáng nhất mà, chàng chẳng hiểu gì cả.”

      Gia Luật Ngạn vừa đau lòng vừa buồn cười, bỗng nhớ lại trước đây, nàng lội nước trốn vào ruộng cải dầu khiến giày ướt hết, lúc trở về vừa nhìn thấy chân mình ngâm nước nhăn nheo liền đau lòng khóc to. Hình như chính vào khoảnh khắc đó động lòng với nàng rồi. Hay có lẽ là sớm hơn nữa chăng?

      “Biểu ca.” Bên ngoài vang lên tiếng gọi nhàng.

      Gia Luật Ngạn đứng dậy ra ngoài, Mộ Dung Tuyết nghe thấy bên ngoài có tiếng trò chuyện.

      “Tẩu tẩu tỉnh chưa?”

      “Tỉnh rồi.”

      “Muội mang cháo tổ yến tới cho tẩu tẩu.”

      Thẩm U Tâm bước vào phòng. Mộ Dung Tuyết dựa vào đầu giường, mỉm cười với Thẩm U Tâm.

      Thẩm U Tâm thấy tay nàng, mắt lập tức đỏ lên. “Tẩu tẩu chịu khổ rồi, ăn chút cháo này trước . Tẩu còn muốn ăn gì muội cho người làm ngay.”

      Mộ Dung Tuyết cười lắc đầu, “Ta ăn vào.” Tay đau đến ngứa ngáy tâm can, vốn màng ăn uống.

      Thẩm U Tâm ân cần : “Ăn vào cũng phải ăn chút, gần đây tẩu tẩu ốm nhiều rồi.”

      Gia Luật Ngạn đón lấy chén sứ trong tay Thẩm U Tâm, với nàng: “Muội về , chút nữa cho người đun nước nóng mang đến đây.”

      “Được, muội lập tức dặn dò hạ nhân. Biểu ca có việc gì cứ dặn dò Sảnh nhi, nó ở ngoài cửa đó.” Thẩm U Tâm ra khỏi phòng, khóa cửa lại.

      Gia Luật Ngạn ngồi bên giường, múc muỗng cháo đưa đến bên miệng Mộ Dung Tuyết.

      Mộ Dung Tuyết dẩu môi chịu ăn. “Thiếp ăn vào, tay đau quá.”

      Gia Luật Ngạn đặt muỗng môi nàng, dỗ dành : “Miễn cưỡng ăn chút , ngoan.”

      Mộ Dung Tuyết bị từ “Ngoan” này làm kinh ngạc nên lời, nàng nghi ngờ rằng mình bị ảo giác, những lời buồn nôn như vậy sao lại chịu được, chẳng phải xưa nay đều khinh bỉ hừ mũi đó sao?

      Thấy nàng mở miệng, như cười như hỏi: “Muốn ta dùng miệng đút nàng sao?”

      Mộ Dung Tuyết càng kinh ngạc hơn, đêm nay rốt cuộc Gia Luật Ngạn bị làm sao vậy, hoàn toàn giống phong cách của . Thấy có vẻ như ăn là được, Mộ Dung Tuyết bất lực, chỉ đành miễn cưỡng nuốt miếng. ngờ cháo tổ yến vẫn còn rất nóng, nàng bị bỏng thè lưỡi ra thổi.

      Gia Luật Ngạn vội hỏi: “Bỏng rồi sao?”

      Mộ Dung Tuyết nghẹn lời nhìn , thở dài : “Gọi Sảnh nhi vào .” đâu biết hầu hạ người khác chứ.
      kabi_ng0k, ThanhtranTrâu thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gia Luật Ngạn múc muỗng thứ hai, đặt môi cẩn thận thổi thổi, rồi lại nếm thử, lúc này mới đưa đến bên miệng Mộ Dung Tuyết. Muỗng này đích thực nóng, độ ấm vừa phải, có điều từng bị chạm môi vào, lúc nàng nuốt xuống lòng cảm thấy hơi kỳ quái.

      “Thiếp ăn đâu.”

      “Ăn hết .” cho phân bua múc thêm muỗng, nhìn cái miệng hồng hồng nuốt từng ngụm cháo, bỗng cảm thấy đút nàng ăn là chuyện vô cùng thoải mái.

      bắt đầu lý giải cảm giác lúc trước nàng phí bao tâm tư nấu nướng, chính mắt nhìn thấy ăn.

      Mộ Dung Tuyết bị ép ăn hết chén cháo.

      Gia Luật Ngạn vừa ý đặt chén xuống, lau miệng cho nàng, ngón tay thừa cơ quyến luyến môi nàng mấy lần.

      Mộ Dung Tuyết rất bối rối, chỉ có thể quay đầu tránh , nhưng bây giờ tay trói gà chặt, có cảm giác trở thành cá thịt mặc người chém chặt.

      lúc sau, bộc phụ mang nước nóng đến, Sảnh nhi thử nước, định hầu hạ Mộ Dung Tuyết rửa mặt.

      Gia Luật Ngạn : “Lui ra .”

      tự tay vắt khăn đem đến, Mộ Dung Tuyết vừa thấy bộ dạng định đích thân lau mặt cho mình của , lập tức kinh hoàng thất sắc kêu lên: “Kêu Sảnh nhi làm .”

      cho phân bua, đến trước mặt nàng, bóp cằm nàng như lúc trước. dùng khăn tỉ mỉ lau mặt nàng, sau đó còn thừa cơ véo má nàng mấy cái, hài lòng thỏa dạ thực được tâm nguyện bao nhiêu ngày nay.

      Đặt khăn xuống, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, nàng muốn thoa phấn thơm ?”

      Mộ Dung Tuyết vội : “, .”

      Gia Luật Ngạn đến trước mặt nàng, cúi người cởi vớ cho nàng, cầm chân nàng đặt vào lòng.

      định rửa chân cho nàng đó sao?

      Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đến mức suýt chút đạp đổ chậu nước.

      Nàng vừa đá chân vừa kêu lên: “Mau gọi Sảnh nhi vào đây.”

      Gia Luật Ngạn cúi đầu vờ như nghe thấy, ấn chân nàng vào chậu nước, vốc nước chậm rãi xoa bóp bàn chân, ngón chân và bắp chân nàng.

      Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa bối rối, lúc ân ái tiêu hồn giường cũng chưa từng vuốt ve bàn chân và bắp chân nàng như vậy, luôn chờ được mà trực tiếp hung hăng thẳng vào chủ đề. Có những lúc nàng rất muốn được ôm ấp vuốt ve, nhưng điều muốn dường như chỉ có chuyện đó. Nàng từng vì vậy mà thất vọng trăn trở, tưởng rằng có lẽ nam nhân đều như vậy, ngờ cũng có những lúc dịu dàng thế này. ra phải là biết, mà chỉ là muốn.

      cúi đầu tựa gối nàng, nàng lặng lẽ nhìn nhìn đôi mày rậm, sống mũi cao cao, lòng cuồn cuộn xoay vần, cảm xúc phập phồng. Nàng nằm mơ cũng ngờ được ngày như vậy, chỉ đáng tiếc ngày này đến quá muộn.

      Vào lúc này, trong đêm khuya tĩnh lặng truyền đến tiếng canh báo giờ Tý, phá tan ảo mộng, kéo tâm tư nàng trở về thực.

      Nàng nhớ lại thân phận của , nhớ lại trong Vương phủ vẫn còn nữ nhân chờ , tia xúc động trong lòng lập tức hoàn toàn tan biến.

      “Trời tối vậy rồi Vương gia mau quay về , có chuyện gì thiếp gọi Sảnh nhi.”

      “Quay về?” Gia Luật Ngạn hỏi ngược lại, đôi môi mím chặt chằm chằm nhìn nàng, ánh mắt như có xoáy nước chảy xiết.

      Lẽ nào sai rồi sao? Mộ Dung Tuyết tiếp tục : “Trễ vậy rồi chàng về phủ Vương phi mong.”

      Gia Luật Ngạn nghiến răng, sắc mặt sa sầm như sắp đổ mưa.

      Mộ Dung Tuyết chỉ đành nữa, nhưng gương mặt ra vẻ tiễn khách rất ràng.

      Gia Luật Ngạn cứ đôi chốc lại nhìn nàng, nhớ lại mình cũng từng đối xử với nàng như vậy, từng đuổi nàng ra khỏi Đào các, vậy lúc đó nàng đau lòng tuyệt vọng dường nào? càng lĩnh hội được mùi vị ngày đó càng cảm khái dũng cảm của nàng hơn. Càng thất bại càng dũng cảm, thành tâm thành ý đối với như nàng, thế gian này có người thứ hai, làm sao có thể bỏ lỡ?

      ôm nàng đặt lên giường, giúp nàng cởi áo ngoài, đắp chăn lên, sau đó quay người rời .

      Mộ Dung Tuyết thở phào, tưởng muốn , nào ngờ chỉ thổi đèn, sau đó quay người cởi y phục nằm vào trong chăn.

      Mộ Dung Tuyết cuống quít định ngồi dậy, nhưng tay lại thể dùng sức, Gia Luật Ngạn ấn nàng xuống: “Đừng động đậy.”

      Mộ Dung Tuyết cuống quít : “Chàng thể ngủ ở đây.”

      “Ta đương nhiên có thể.” cho phân bua, “Nàng vì ta mà bị thương, sao ta có thể bỏ lo.”

      “Ở đây có người hầu hạ, cần đến chàng.”

      “Ta bằng lòng.”

      Mộ Dung Tuyết phiền não với đôi tay thể động đậy của mình, khiến nàng phải rơi vào cảnh quẫn bách này. Đánh cũng lại, đuổi cũng . Nàng hậm hực xoay người vào trong, chịu chuyện với , chỉ để lại cho tấm lưng.

      Hán ôm lấy nàng từ sau lưng, muốn quay người nàng lại, nhưng nàng quật cường chịu.

      thở dài, nhớ lại trước đây mình cũng từng như vậy, chỉ quay lưng vào nàng mà ngủ.

      Quả nhiên thiện ác đều có báo ứng, đến lượt mình rơi vào cảnh này, cảm thấy bất luận nàng có đối với mình thế nào cũng phải thôi. Điều có thể làm là bù đắp và vãn hồi.

      Mộ Dung Tuyết nhắm mắt, thân thể rất mệt, nhưng tay đau đến mức thể vào giấc ngủ. Hơn nữa sau lưng là thân thể ấm áp, là hơi thở quen thuộc của . lâu nàng ngủ cùng , lúc này rất quen, nàng cố gắng thu mình vào trong, cách xa chút.

      Nhưng lại sáp vào, còn đặt tay eo nàng.

      Nàng lập tức căng thẳng, trầm giọng : “Chàng đừng đụng vào thiếp.”

      Sau lưng hồi im lặng, lúc lâu sau, : “Ta nhớ nàng lắm. Nàng quay lại nhìn ta , được ?”



      Chương 61: Ngoại truyện





      Thái tử: “Ta thích nhất là lễ Thượng tỵ.”

      Công chúa: “Tại sao vậy?”

      “Vì có thể được chơi cùng rất nhiều bạn .”

      Công chúa: “Ồ, còn có Tiểu Khí[1] tỷ tỷ nhà Hứa tướng quân nữa đúng .”

      [1] Tiểu Khí: mọn

      “Là Tiểu Kỳ.”

      Công chúa: “Lần nào Hoàng huynh cũng tặng đồ tốt cho tỷ ấy, tặng cho muội, muội mới là muội muội ruột của huynh mà.”

      Thái tử liếc muội muội: “Muội cảm thấy người nhà mà còn tặng đồ rất kỳ quái sao?”

      Công chúa chớp mắt: “Nhưng Phụ hoàng vẫn thường tặng đồ cho Mẫu hậu mà.”

      “À, vì lúc đó Phụ hoàng lỡ lời.”

      “Ồ, vậy à...”

      Mộ Dung Tuyết leo lên xe, sau khi ngồi xuống, đột nhiên bĩu môi hỏi Gia Luật Ngạn: “Sao chàng chắn đầu cho thiếp?”

      “Làm sao nàng đụng vào đầu được?”

      Mộ Dung Tuyết sa sầm mặt, suốt dọc đường đếm xỉa đến .

      Gia Luật Ngạn chẳng hiểu tại sao yên lành đột nhiên lại trở mặt.

      Sau khi xuống xe, Thái tử tốt bụng nhắc nhở:

      “Phụ hoàng à, Mẫu hậu ghét nhất là người ta Mẫu hậu chân ngắn.”

      Gia Luật Ngạn kinh ngạc : “Ta đâu có vậy!”

      Thái tử hỏi ngược lại: “Phụ hoàng sao?”

      Công chúa cười hi hi vỗ tay: “Phụ hoàng, lần này người định tặng gì cho Mẫu hậu đây?”

      Gia Luật Ngạn: “... Ta có sao?”

      Thái tử Công chúa đồng loạt gật đầu.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 62: Cưỡng ép chiếm đoạt





      Nghe thấy những lời từng quen thuộc, mũi Mộ Dung Tuyết hơi cay, vì nàng cũng từng nhiều lần muốn với Gia Luật Ngạn quay lưng về phía mình những lời như vậy, nhưng nàng chưa từng ra, vì ra bị cự tuyệt để rồi lòng càng đau hơn.

      Nhớ lại tâm trạng của mình lúc đó, nàng bỗng có hơi mềm lòng, tuy vẫn quay đầu, nhưng giọng điệu dịu nhiều, hỏi: “Cha thiếp ở đâu?”

      “Ông ấy ở biệt viện, chờ tay khỏi rồi nàng hẵng thăm ông ấy, nếu ông ấy nhất định đau lòng.”

      ra Gia Luật Ngạn sợ Mộ Dung Tuyết thấy tình hình của Mộ Dung Lân lúc này đau lòng, ông và Đinh Hương, Bội Lan đều bị thương, nếu phải ám vệ của Gia Luật Ngạn kịp thời xuất , có lẽ ba người đều bỏ mạng.

      “Vậy ngày mai thiếp thăm Hứa Trạch.”

      “Nàng tạm thời đừng nên ra ngoài hơn, ta yên tâm.” Khựng lại lúc, : “Chuyện liên quan đến nàng, ta thua được.”

      Lòng nàng lại lần nữa dậy sóng, nàng rất sợ cứ tiếp tục trò chuyện với bị những lời của đả động, vậy phòng tuyến vất vả dựng lên sụp đổ. Nàng tức tốc gia cố phòng tuyến trong lòng, thêm gạch thêm ngói, xây tường cao để trèo vào được.

      Trong phòng lặng ngắt như tờ, tuy nàng lên tiếng, động đậy, nhưng Gia Luật Ngạn biết nàng đau nên ngủ được. “Ở đây có viên An thần hoàn, nàng muốn uống ?”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, nhịn được lên tiếng hỏi: “Uống vào có thể ngủ được sao?” Nàng chuẩn bị sẵn phải chịu khổ suốt đêm.

      “Ừ, chắc nhanh lắm.”

      “Vậy cho thiếp .”

      “Nàng há miệng ra, ta đút cho nàng.”

      Mộ Dung Tuyết quay mặt lại, y lời há miệng ra.

      Trong bóng tối, nàng nhìn mặt , những tưởng đặt thuốc vào miệng mình, nào ngờ môi nàng nóng lên, môi phủ xuống, tiếp đó viên thuốc ngòn ngọt được đưa vào miệng.

      Mộ Dung Tuyết tuy giận lợi dụng thời cơ, nhưng trong lòng vẫn cảm kích suy nghĩ chu đáo. Nếu nhất định đau đớn suốt đêm khó ngủ.

      An thần hoàn rất nhanh có tác dụng, nàng dần dần thiếp .

      Gia Luật Ngạn nhàng xoay người nàng lại, đặt hai tay nàng ở hai bên, sau đó đứng dậy mặc áo ngoài.

      Sảnh nhi nằm úp mặt bàn ở gian ngoài ngủ gục, thấy Gia Luật Ngạn bước ra, lập tức tỉnh lại bước tới.

      “Vương gia có gì căn dặn?”

      lấy bộ chăn nệm đến đây.”

      “Dạ.” Sảnh nhi rất nhanh ôm đến bộ chăn nệm, nhưng lại biết dùng để làm gì.

      Gia Luật Ngạn đón lấy, trải bục trước giường. Tuy giường rất rộng, nhưng cũng sợ buổi tối mình ngủ đè lên tay nàng, nghĩ lại vẫn thấy ngủ bục thích hợp hơn.

      Mộ Dung Tuyết uống An thần hoàn nên ngủ đến sáng, tỉnh dậy phát giường có bóng dáng Gia Luật Ngạn, còn bục trước giường có đặt bộ chăn nệm gấp gọn gàng. Lòng nàng hơi kỳ quái, lẽ nào tối qua ngủ ở đây?

      “Sảnh nhi.”

      Sảnh nhi trực đêm trước cửa nghe thấy nàng gọi, lập tức đẩy cửa bước vào.

      “Phu nhân tỉnh rồi.”

      “Tối qua ngươi ngủ ở đây sao?”

      “Phu nhân, tối qua nô tỳ vẫn canh ngoài cửa.”

      Mộ Dung Tuyết thêm lời nào, quả nhiên là .

      Sảnh nhi đến mặc y phục cho nàng, ánh mắt nàng bất giác rơi bộ chăn nệm kia, bục đó rất cứng, chăn nệm rất mỏng, ngủ đêm chắc xương cốt toàn thân đau ê ẩm. Ý nghĩ này vừa bùng lên, nàng lập tức xua , cảnh cáo mình đừng bao giờ thương xót , nếu phí hết công sức.

      Sảnh nhi dìu nàng đến ngồi trước bàn trang điểm, giúp nàng chải mái tóc dài. Sau đó lại lấy nước nóng đến, hầu hạ nàng rửa mặt.

      bao lâu, Thẩm U Tâm đích thân đưa hai bộc phụ mang thức ăn sáng đến.

      Gặp được Mộ Dung Tuyết nàng liền : “Hôm nay khí sắc tẩu tẩu đỡ nhiều rồi, hôm qua muội thấy mà đau lòng.”

      Mộ Dung Tuyết cười cười: “Thân thể ta rất tốt, hồi phục nhanh thôi.”

      Sau khi Thẩm U Tâm gả , nhan sắc càng thêm rực rỡ, trông đầy đặn hơn lúc còn ở khuê phòng chút. Mộ Dung Tuyết thầm , quả nhiên là tâm hồn thanh thản, thân thể khỏe mạnh. Từ sau khi nàng gả , mỗi ngày gầy ốm, ngay cả mu bàn tay đầy đặn cũng biến mất.

      Sảnh nhi hầu hạ Mộ Dung Tuyết ăn cơm sáng. Mộ Dung Tuyết vẫn ăn rất ít, vì hiệu lực của An thần hoàn qua , đau đớn lại kéo đến.

      Thẩm U Tâm cười trêu chọc: “Vẫn là có biểu ca ở đây tốt hơn, tối qua tẩu tẩu ăn nhiều hơn sáng nay đó.”

      Nhớ lại trải nghiệm bị đút tối qua, sắc mặt Mộ Dung Tuyết hơi mất tự nhiên, cười cười : “ phải, buổi sáng khẩu vị ta thường tốt.”

      “Haiz, vậy sao được, nếu chiều biểu ca mới đến, vậy chẳng phải buổi trưa khẩu vị tẩu tấu cũng tốt sao?”

      Mộ Dung Tuyết chỉ đành bấm bụng ăn thêm nửa chén cơm, để tránh bị Thẩm U Tâm trêu chọc.

      Sau bữa cơm, Thẩm U Tâm cùng nàng ra khỏi phòng, dọc theo hành lang tản bộ trong Hậu hoa viên.

      Đình viện lớn, là tòa nhà cũ sau khi Tạ Trực lập công được ban thưởng, sau khi Thẩm U Tâm gả vào, tận tâm tu sửa chỉnh đốn phen, trong Hậu hoa viên trồng mấy gốc lạp mai, lúc này nở rộ, hương thơm nức mũi. Mộ Dung Tuyết bỗng nhớ đến Mai quán, hoa mai ở đó chắc nở rất đẹp. Lúc nàng dọn vào mong đến tuyết rơi thưởng mai, nhưng ngờ mình chưa ở đến ngày đó rời .

      Nàng trầm tư lơ đãng, nhìn hoa mai đến xuất thần.

      Thẩm U Tâm nhìn theo bóng nàng, nhắn yểu điệu, đáy thắt lưng ong, nương yếu đuối như vậy mà bị nghiêm hình bức cung cũng thề chết thua, dũng khí này khiến người ta thán phục. Nàng bất giác khen ngợi: “Tẩu tẩu, muội bội phục tẩu.”

      Mộ Dung Tuyết hồi thần, cười cười: “Bội phục gì chứ, chẳng qua ta tự bảo vệ mình thôi.”

      Thẩm U Tâm cười : “ ràng tẩu đối với biểu ca tình thâm nghĩa trọng, vậy mà còn chịu thừa nhận.”

      Mộ Dung Tuyết đỏ mặt: “Đâu có, chẳng qua ta báo đáp ân tình của chàng thôi, phải tình thâm nghĩa trọng gì đâu.”
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Tẩu tẩu, muội cũng là người từng trải, lẽ nào nhìn thấu sao? Tẩu vội vã rời khỏi Kinh thành chính là vì lòng từ bỏ được huynh ấy, bởi vậy mới thoát khỏi huynh ấy. Tẩu có lòng tin với bản thân, sợ mình dao động thôi.”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, ngờ lại bị Thẩm U Tâm làm cho chẳng nên lời, hơn nữa tim còn đập thình thịch, dường như bị nàng kim thấy máu trúng tâm , có hơi hoảng hốt.

      “Lúc tẩu tẩu hôn mê, vẻ mặt của biểu ca khiến người ta nỡ nhìn. Nghe Tạ Trực , tay của Lịch Vạn Thịnh bị biểu ca chặt rồi. Nếu phải giữ lại làm nhân chứng, e là phanh thây ra ngàn mảnh ngay tại chỗ.”

      Mộ Dung Tuyết im lặng .

      “Biểu ca xưa nay là người lạnh lùng, huynh ấy dụng tình với tẩu tẩu như vậy ngoài dự liệu của muội. Chẳng phải tẩu tẩu mong được tấm chân tình của biểu ca đó sao? Cớ gì chờ được chân tình của biểu ca rồi tẩu tẩu lại vứt bỏ cần?”

      “Vì...” Mộ Dung Tuyết do dự chút rồi thẳng: “Ta muốn tìm tướng công như Tạ Trực, chỉ có mình muội thôi. Biểu ca nhà muội sau này có rất nhiều nữ nhân, ta muốn chết ngộp trong lu giấm.”

      Thẩm U Tâm phì cười: “Nhưng lấy người khác có khi cũng có rất nhiều nữ nhân, cho dù là thân hào nông thôn cũng thê thiếp thành đàn mà.”

      Mộ Dung Tuyết : “Vậy ta sống mình. Nguyên phối Đinh thị của Ngụy Võ đế chẳng phải cũng rời bỏ ông ta sống mình đó sao, ta cũng có thể.”

      “Tẩu tẩu trẻ trung xinh đẹp, lẽ nào muốn đơn cả đời sao?”

      Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Đó là dự tính xấu nhất, ta cố gắng tìm trượng phu thà lòng dạ. Muội có thể tìm thấy Tạ Trực ta cũng có thể mà.”

      “Tẩu tẩu khác với muội. Tẩu có từng nghĩ sau này biểu ca đăng cơ làm Hoàng đế, thế gian này còn ai dám lấy tẩu nữa ?”

      Mộ Dung Tuyết nhíu mày, “Bởi vậy ta thể ở lại Kinh thành, ai cũng biết thân phận của ta, đương nhiên là gả được, ta định mai danh tích trở về Giang Nam, đầu tiên là kiếm món tiền, sau đó tuyển nữ tế ở rể, muội có được ?”

      Thẩm U Tâm buồn cười lắc đầu: “Muội được.”

      Mộ Dung Tuyết bĩu môi : “Sớm biết vậy giúp muội hẹn hò với Tạ Trực rồi, chẳng đứng về phía ta gì cả, lòng dạ toàn đứng về phía biểu ca muội thôi.”

      Thẩm U Tâm phì cười: “Muội đứng về phía tẩu nên mới chịu giúp tẩu đó chứ, lời này của tẩu tẩu nếu để biểu ca nghe được, biết đau lòng dường nào nữa.”

      Mộ Dung Tuyết nhăn mũi: “Tim chàng làm bằng kim cương, rắn chắc kiên cố, đau lòng đâu.”

      “Ai vậy?” Sau lưng truyền đến câu phủ định.

      Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Gia Luật Ngạn đứng hành lang dưới mái hiên, sắc mặt trầm, mày kiếm nhíu chặt.

      phải là nghe hết rồi đó chứ? Mộ Dung Tuyết bối rối cắn môi.

      Gia Luật Ngạn bước xuống bậc thềm, vừa bước vừa cởi hờ chiếc áo tím sẫm bên ngoài, lộ ra mãng bào đen bên trong, ngọc đai bàn long thắt chiếc cung thao màu tím, nàng vừa nhìn liền nhận ra ngay, đây chính là chiếc cung thao lúc xưa nàng thắt cho .

      Tình cảnh đêm đó cả đời này nàng cũng quên.

      Nàng vô cùng hứng chí mang cung thao đến Đào các, muốn chính tay thắt cho , đáng tiếc lúc cởi thắt lưng cho lại bị đè lên giường, nàng vốn cố ý trêu chọc, nhưng lại vô tình cắm liễu, tình ý ngọt ngào khi lại biến thành cuộc mây mưa. Từ giường đến ghế hoa hồng, đòi hỏi của đối với nàng dường như vô hạn, nàng còn tưởng cuối cùng mình, nào ngờ sau khi ân ái nàng lại bị đuổi ra khỏi Đào các.

      Nàng nhíu mày, nhìn qua gốc mai, lòng thầm nhấc lên chiếc xẻng.

      đến trước mặt nàng, vừa lại vừa hận, muốn nhổ tận gốc rễ ý nghĩ tìm niềm vui mới trong đầu nàng ra. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn dám xấc láo, cuối cùng kìm lại tan nát trong lòng, dè dặt hỏi: “Tay đỡ đau chưa?”

      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : “Trả cung thao cho thiếp.”

      Nụ cười mặt Gia Luật Ngạn cứng lại.

      Mộ Dung Tuyết giục: “Mau trả cho thiếp.”

      “Làm gì có đạo lý tặng rồi còn đòi lại.”

      “Học của chàng đó, thư hòa ly chàng đưa rồi cũng đòi lại mà.”

      trả, là của ta rồi.” Gia Luật Ngạn nhìn tay nàng, nàng có giật lại được ?

      Mộ Dung Tuyết bất lực, quay người vào trong.

      Gia Luật Ngạn theo nàng vào phòng, cởi áo ngoài, lộ ra y phục bên trong. Chiếc áo màu đen càng tôn lên mắt mày tuấn và dung nhan nổi bật hơn người.

      Mộ Dung Tuyết nhìn lần rồi lập tức dời mắt , lòng vô cùng hối hận năm xưa mình “háo sắc” nhìn thêm mấy lần để rồi ăn trái đắng. Bồ tát , sắc tức thị , quá đúng. Nàng quyết định sau này phải thỉnh giáo thêm Hứa Trạch.

      Sảnh nhi dâng trà lên rồi biết điều lui ra ngoài.

      Thẩm U Tâm cũng thấu hiểu ý người theo vào.

      Trong phòng chỉ có hai người, Gia Luật Ngạn chằm chằm nhìn Mộ Dung Tuyết, khiến nàng rất mất tự nhiên. Tay thể động đậy, giả vờ đọc sách cũng được. Haiz, làm gì mới được đây? Cứ ngồi như vậy quá ngượng ngùng rồi.

      sầu não Gia Luật Ngạn : “Vừa rồi ta nghe những lời nàng với U Tâm rồi. Nàng làm vậy quá bất lương.”

      Mộ Dung Tuyết nhướng mi, trong đôi mắt ra dấu chấm hỏi và dấu chấm than lớn.

      “Nàng cưỡng ép chiếm đoạt ta, sau đó bỡn cợt rồi vứt bỏ.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 63: Lời dứt





      “Cái gì, thiếp cưỡng ép chiếm đoạt, bỡn cợt rồi vứt bỏ?” Mộ Dung Tuyết nhảy dựng lên khỏi ghế, kinh ngạc trợn trừng đôi mắt đẹp, cảm thấy lời Gia Luật Ngạn thể tưởng tượng nổi.

      Gia Luật Ngạn cười hỏi lại: “Lẽ nào phải sao? Lúc xưa nàng cưỡng ép ta lấy nàng, có từng hỏi ta có bằng lòng ?”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra lúc rồi : “Chàng có thể từ hôn mà. Vì hạnh phúc của bản thân, cho dù là Hoàng mệnh cũng nên phản kháng, chàng xem lúc xưa thiếp làm thế nào kìa.”

      Gia Luật Ngạn mỉm cười: “Điểm này đích thực ta bằng nàng.”

      “Chàng cự tuyệt, vậy thể trách thiếp.” Thanh của Mộ Dung Tuyết càng lúc càng , tuy phản bác , nhưng bỗng cảm thấy đủ sức lực, trước đây chưa từng nghĩ đến vấn đề này, như vậy, ngờ lấy dường như cũng hơi có chút ỷ thế hiếp người.

      “Vậy nàng có biết tại sao ta cự tuyệt ?”

      “Tại sao?”

      “Vì ta...” Gia Luật Ngạn dời mắt khỏi mặt nàng, hít hơi sâu nhìn ra cửa sổ, câu đó khó lòng ra.

      Biểu ngượng nghịu khó xử của khiến Mộ Dung Tuyết tưởng có nỗi khổ gì to lớn lắm, nhìn bộ dạng muốn lại thôi của , nàng hận thể thay móc những lời trong lòng ra.

      Nàng trơ mắt chờ hồi, cuối cùng cũng nghe nhàng thốt ra câu: “Vì ta cũng hơi thích nàng.”

      Tim Mộ Dung Tuyết bỗng đập điên cuồng, dám tin trợn to mắt.

      Sau khi ra câu gian nan nhất, những lời còn lại cũng trơn tru hơn nhiều, lại kiên trì cố gắng bổ sung thêm câu: “Bởi vậy ta muốn cự tuyệt.”

      Bày tỏ xong, quay mặt lại, đập vào mắt là biểu hoang mang ngạc nhiên của Mộ Dung Tuyết. Hoàn toàn khác xa với biểu kích động, xấu hổ, vui mừng mà chờ đợi, lập tức có cảm giác thất bại nặng nề, quả nhiên lời ngon tiếng ngọt thích hợp với , nhưng lúc trước trêu chọc nàng nàng chân ngắn ngốc nghếch, nay bị nàng nhớ mãi, đôi lúc lại đem ra tính nợ, cảm thấy lời ngon tiếng ngọt vẫn thỏa đáng hơn. Đâu còn cách nào, bấm bụng tiếp tục vậy.

      “Hoàng thượng muốn ta liên hôn với Ngọc gia, ta cự tuyệt, phải vì thích mà vì cần thiết.”

      Mộ Dung Tuyết vẫn im lặng, đích thực khác với nàng, bất kể có thích hay , ai đến cũng từ, còn nàng lựa chọn đấu tranh.

      “Hoàn cảnh của ta khác với nàng. Đứng ở vị trí của ta là tâm điểm của mọi công kích, cho dù ta tranh giành cũng được thái bình, chỉ có thể mặc người chém giết. Lúc diệt phỉ, Thành Hi vương muốn thừa cơ lấy mạng ta, nay lại nhằm vào nàng, nếu ta mạnh mẽ, chỉ bảo vệ nổi mình, càng bảo vệ nổi nàng. Bởi vậy chỉ có thể ngược dòng đứng lên chỗ cao nhất mới bất bại.”

      Mộ Dung Tuyết gật đầu: “Vương gia có lý, nên như vậy. Ngọc tướng quân gia thế hùng hậu, tay nắm binh quyền, Kiều quý phi quyền khuynh hậu cung, Ngọc tiểu thư đích thực là nhân tuyển Vương phi tốt nhất. Thiếp đương nhiên hiểu Vương gia. Nhưng sớm muộn gì Vương gia cũng kế vị, vậy thiếp càng thể trở về.” Nàng lẩm bẩm : “Trời ạ, vừa nghĩ đến trượng phu mình có cả trăm nữ nhân, thiếp phát điên mất.”

      Gia Luật Ngạn: “.....” háo sắc mê muội đến vậy sao? mình nàng khiến sứt đầu mẻ trán, cả trăm nữ nhân há chẳng phải muốn tuổi trẻ mất sớm sao? vui : “Ta là loại người đó sao?”

      Mộ Dung Tuyết nhìn , đôi mắt trong suốt mang vài phần thăm dò xem xét, hiếu kỳ hỏi: “Trước đây chàng cũng có nhiều lắm phải.”

      Gia Luật Ngạn bối rối lập tức chuyển chủ đề, “Tay nàng còn đau lắm ?”

      “Ồ, vừa rồi cãi nhau với chàng quên cả đau rồi.”

      “Vậy mỗi ngày ta đến trò chuyện với nàng.”

      “Nhưng mà cãi xong lại càng đau hơn.”

      Gia Luật Ngạn thoáng trầm tư: “Vậy ta đàn cho nàng nghe.”

      “Chàng biết đàn sao?”

      Gia Luật Ngạn ra vẻ đương nhiên.

      Mộ Dung Tuyết liều mình nhẫn nhịn lòng hiếu kỳ của mình, dối lòng : “Thôi, thiếp vẫn nên tĩnh dưỡng hơn. Vương gia cứ làm việc .”

      “Có việc gì cũng phải chăm sóc nàng.”

      Những lời thâm tình sâu sắc này khiến Mộ Dung Tuyết biết phải hơn, nàng trèo lên giường nằm quay mặt vào trong.

      Nhưng Gia Luật Ngạn ngồi trong phòng hề có ý rời , đôi lúc tìm nàng chuyện nàng lại giả vờ ngủ, nhắm mắt gượng đến lúc ăn trưa.

      Kết quả lại bị Gia Luật Ngạn đích thân đút cơm, Mộ Dung Tuyết bấm bụng bị nhồi nhét hai chén, ăn no lại mơ màng muốn ngủ. Sau đó bị ôm lên giường.

      mỉm cười đắp chăn cho nàng, “Muốn ta kể chuyện cho nàng nghe ?”

      tự mình ngồi bên giường, dùng tay vỗ vai nàng giống như dỗ trẻ con. Mộ Dung Tuyết rất tự nhiên, nhưng trong tiềm thức lại muốn dừng lại, vì lúc nàng còn , mỗi lần ngủ mẫu thân đều dỗ nàng như vậy, nàng bất tri bất giác thiếp , tỉnh lại là buổi chiều, Gia Luật Ngạn rời .

      Nàng thở phào hơi, gọi Sảnh nhi vào rót trà.

      Sảnh nhi mỉm cười : “Vương gia đối với Phu nhân tốt, đặc biệt mời đào hát nổi danh của Tiêu Tương quán đến hát Côn khúc cho Phu nhân nghe, lúc này chờ ở ngoài đó.”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra.

      “Phu nhân muốn nghe khúc gì, để nô tỳ báo.”



      Mộ Dung Tuyết định lên tiếng, Thẩm U Tâm tươi cười bước vào, “Tẩu tẩu tỉnh rồi sao, biểu ca suy nghĩ chu đáo, sợ tẩu tẩu bức bối nên mời hai đào hát về nhà, bao trọn tháng để tẩu tẩu giết thời gian.”

      Gia Luật Ngạn xưa nay lạnh lùng đột nhiên trở nên chu đáo tỉ mỉ, khiến Mộ Dung Tuyết kinh ngạc. Nàng bước ra ngoài, quả nhiên thấy hai nương trẻ tuổi chờ bên ngoài.

      “Tham kiến Phu nhân.”

      Bích Nguyệt và Bích Vân cùng nhau nhún người thi lễ, đôi tỷ muội này tuổi chừng mười bảy mười tám, dáng vẻ đều linh động, mang nét thanh tú chỉ thiếu nữ Giang Nam mới có.

      Buổi chiều trôi qua trong khúc “Mẫu đơn đình”.

      Tối đến, sau khi tắm rửa xong, Mộ Dung Tuyết lên giường từ sớm.

      Sảnh nhi thầm do dự, mình nên ngủ trong bục bên trong hay canh bên ngoài đây? Nếu ngủ bục, lỡ như chút nữa Vương gia đến vậy chẳng phải mình chướng mắt lắm sao? Nghĩ lại vẫn chọn canh ngoài cửa.

      Mộ Dung Tuyết tuy nằm giường nhưng nhất thời vẫn ngủ được, tâm tư phiêu lãng. Bỗng nhiên cửa phòng kêu tiếng.

      “Sảnh nhi?”

      “Là ta.”

      Vừa nghe là giọng Gia Luật Ngạn, Mộ Dung Tuyết bỗng trở nên căng thẳng, “Sao chàng lại đến nữa?” Nàng tưởng lúc sáng từng đến rồi, tối đến nữa.

      Trong bóng tối, bước chân Gia Luật Ngạn khựng lại, tâm cao khí ngạo, nghe thấy những lời này lẽ ra phẩy áo bỏ từ sớm, nhưng lúc này phát rằng chỉ cần nàng đủ nhiều có thể vứt bỏ cái gọi là tự tôn.

      thẳng đến bên giường, sột soạt cởi y phục, nằm xuống cạnh nàng.

      “Mấy ngày nay tay nàng đau lắm, ta ở bên nàng.”

      Mộ Dung Tuyết lập tức đáp: “ cần.” Sau đó nàng nghe thấy lời oán trách bi ai.

      “Lòng ta cũng đau lắm, nàng ở bên ta được sao?”

      Mộ Dung Tuyết kinh ngạc muốn đốt đèn nhìn người bên cạnh có phải là Gia Luật Ngạn , mấy ngày nay bỗng như biến đổi hoàn toàn. Những lời buồn nôn như vậy trước đây có đánh chết chắc cũng chịu đâu nhỉ?

      Tại sao lại như vậy? Lẽ nào vì nàng mà thay đổi?

      Nàng nhanh chóng cắt đứt suy đoán của mình, cảnh cáo bản thân thể mềm lòng như trước, thể quay đầu.

      “Nàng có cần An thần hoàn ?”

      Mộ Dung Tuyết đương nhiên là cần, nhưng lại sợ đút cho mình như tối qua, vậy là rất có cốt khí cắn môi . chồm lên vai nàng, kéo cằm nàng xuống, đặt vào viên An thần hoàn.

      Gia Luật Ngạn dè dặt : “Nàng muốn về Vương phủ, ta để nàng ở Hoa Thịnh biệt viện.” Vấn đề này nghĩ đến từ lâu, tính tình nàng thẳng thắn, lại thích ghen tuông, ở Vương phủ nhất định vui.

      “Được, vậy thiếp ở Hoa Thịnh biệt viện.”

      Gia Luật Ngạn cả mừng nhìn sang, “Ý nàng là chịu quay về với ta sao?”

      “Sau này chàng được ức hiếp thiếp, cũng được quản thiếp, thiếp muốn làm gì chàng phải nghe theo.”

      Gia Luật Ngạn mừng như phát điên, lập tức đồng ý: “Được, nghe nàng hết.”

      Mộ Dung Tuyết lập tức quay người vào trong, “Thiếp muốn ngủ.”

      Gia Luật Ngạn liền xuống giường, trải chăn nệm ra bục.

      Mộ Dung Tuyết nghe thấy động tĩnh, nhịn được : “Chàng vẫn nên trở về ngủ , ở đây có Sảnh nhi là được rồi.”

      “Lẽ nào ta hầu hạ bằng Sảnh nhi sao?”

      “Thiếp muốn chọc Vương phi vui, sau này khó sống.”

      Gia Luật Ngạn lập tức : “ đâu, có ta ở đây, nhất định để nàng chịu chút thiệt thòi nào.”

      “Vậy ban ngày chàng đến đây, buổi tối trở về được ? Chàng ở đây thiếp lại ngủ ngon.”

      “Ta ngủ bục, đụng đến nàng đâu.”

      “Vì chàng ngủ bục thiếp mới ngủ ngon, chỗ đó vừa cứng lại vừa lạnh.”

      Gia Luật Ngạn lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh, rốt cuộc nàng vẫn quan tâm , vẫn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :