1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 55: Chiếm chỗ





      Ngọc Sính Đình ngờ trong đêm tân hôn của mình, Gia Luật Ngạn lại say mèm bất tỉnh, mãi đến sáng hôm sau, khi mặt trời lên ba con sào mới mơ màng mở mắt.

      “Phu quân, chàng sao chứ?”

      Bỗng nhiên nghe thấy hai chữ “Phu quân” mềm mại, lòng Gia Luật Ngạn khẽ động, nhưng khi nhìn người bên cạnh là Ngọc Sính Đình, lòng lại thất vọng não nề, tại sao phải là nàng.

      Ngọc Sính Đình xõa mái tóc dài, dung nhan kiều diễm đầy đặn, vì cúi người nên vùng ngực căng tròn càng nhô cao, chiếc yếm đỏ tươi và làn da trắng như tuyết hình thành cảm giác đối lập chói mắt, sáng sớm là lúc nam nhân dễ động tình nhất, ngoại lệ, Gia Luật Ngạn cũng có phản ứng, mượn hơi rượu còn sót lại, đưa tay khẽ dùng lực kéo nàng ta vào lòng.

      “Phu quân.”

      Ngọc Sính Đình bò người , cảm nhận được chỗ cứng rắn nóng bỏng, gương mặt xấu hổ nhưng bộ dạng nửa đẩy nửa đưa.

      Tay đặt lưng nàng ta, chỉ cần kéo dây, chiếc yếm của nàng ta rơi xuống ngực .

      Đây là chính thê được mai mối của , Chính phi mà Hoàng thượng ban hôn cho , nhưng biết tại sao lại cảm thấy ngón tay cứng đờ, sợi dây đỏ cứ như tấm lưới, chỉ cần kéo xuống bị trói cả đời.

      Ngọc Sính Đình tim đập hỗn loạn, vừa xấu hổ vừa vui mừng, rất muốn viên phòng với , nhưng lại cảm thấy lúc này là ban ngày ban mặt, thích hợp, để các nha hoàn biết được tổn hại thể diện của chủ mẫu đương gia.

      dường như cũng cảm thấy thỏa, cuối cùng ra tay: “Ta hơi nhức đầu, gọi người đưa chén canh giã rượu đến đây.”

      Ngọc Sính Đình đứng dậy, gọi nha hoàn tùy thân Mai Doanh và nhũ mẫu Quan thị bước vào.

      lúc sau, nha hoàn đưa nước nóng đến cho Gia Luật Ngạn và Ngọc Sính Đình rửa mặt.

      Quan thị đến bên giường, nhìn thấy chiếc khăn hỉ vẫn y nguyên như cũ, bất giác ngẩn ra, cho dù đêm qua Gia Luật Ngạn say bí tỉ, nhưng sáng nay tỉnh rượu chắc cũng phải nhào đến mới đúng, sao lại như vậy?

      Bà ta nghiêng mắt nhìn Gia Luật Ngạn, rồi lại nhìn Ngọc Sính Đình, cũng thấy điều gì thỏa, hai người nhìn nhau mỉm cười, ràng là phu thê ân ái.

      Quan thị cũng thu lại nghi hoặc, hầu hạ Ngọc Sính Đình thay bộ lễ phục màu xanh, theo thường lệ, ngày đầu tiên sau tân hôn, phu phụ Gia Luật Ngạn phải nhập cung diện thánh, Hoàng thượng muốn ban tiệc cho họ.

      Ăn sáng xong, Ngọc Sính Đình đưa Quan thị và nha hoàn tùy thân đến đại sảnh trong Vương phủ.

      Lưu thị đưa nô bộc trong phủ đến hành lễ thỉnh an Vương phi, từ cửa đại sảnh ra đến tường tranh bên ngoài, hơn trăm người đứng chỉnh tề ngay ngắn.

      Ngọc Sính Đình xuất thân thế gia, ra tay hào phóng, từ Lưu thị đến mỗi hạ nhân đều có thưởng. Sau khi các hạ nhân lui ra, Lưu thị giao chìa khóa và sổ sách bà tạm quản lý cho Ngọc Sính Đình.

      Ngọc Sính Đình cười cười nhận lấy, miệng : “Ma ma là người hầu lâu năm bên cạnh Vương gia, sau này chuyện trong phủ nếu ta có chỗ nào xử lý chu đáo, ma ma cứ việc lên tiếng.”

      Lưu thị khiêm nhường vài câu rồi thi lễ lui ra. Bà sống mấy chục năm ở nơi nhà cao cửa rộng luyện được bản lĩnh tùy mặt gửi lời, từ bề ngoài biết Ngọc Sính Đình phải là người dễ gần, bất giác nhớ đến Mộ Dung Tuyết, thầm cảm thấy tiếc nuối.

      Ngọc Sính Đình giao sổ sách chìa khóa cho Quan thị bảo quản.

      Quan thị cười : “Tiểu thư uổng công đề phòng nha đầu kia rồi, quản của Vương phủ này vẫn là Lưu ma ma, liên quan gì đến nha đầu kia, có thể thấy Vương gia vốn coi ta ra gì.”

      Mai Doanh phì cười: “Nha đầu nhà quê như ta mà biết quản lý mới lạ đó. Danh hiệu Trắc phi kia chẳng qua là Hoàng thượng nể mặt Triệu Chân Nương thôi.”

      Ngọc Sính Đình cười lạnh: “Nếu có Triệu Chân Nương, ta xách giày cho Vương gia còn xứng nữa. May là ta bị thôi, nếu cùng ta hầu hạ Vương gia mất mặt.”

      đột nhiên Gia Luật Ngạn bước vào.

      Ngọc Sính Đình vội đổi thành nụ cười dịu dàng ngọt ngào, giọng hỏi: “Vương gia, lúc nào chúng ta khởi hành?”

      Gia Luật Ngạn ánh mắt trầm trầm nhìn nàng ta: “Nếu nàng chuẩn bị xong rồi chúng ta ngay.”

      Ngọc Sính Đình cười đứng dậy: “Thiếp chuẩn bị xong rồi, chờ Vương gia đây.”

      Hai người cùng bước ra khỏi Vương phủ, sáng sớm có xe ngựa hầu chờ từ lâu.

      Hai người đơn độc tiếp xúc, lại mới vừa tân hôn, Ngọc Sính Đình tưởng Gia Luật Ngạn dịu dàng quấn quít với mình trong xe ngựa, nhưng lại ngồi ngay ngắn mắt nhìn thẳng, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, dường như khác hẳn người ban sáng.

      Ngọc Sính Đình thầm nghĩ, lẽ nào vì nghe được những lời mình đàm luận về Mộ Dung Tuyết?

      Nhưng nếu có lòng bênh vực cho nàng, tại sao lại hòa ly? Hơn nữa chuyện chưởng quản tài vật trong Vương phủ cũng giao cho nàng, có thể thấy trong lòng nàng có chút trọng lượng nào, chẳng qua nàng cũng giống những nữ nhân được tặng trước đó mà thôi. Nghĩ vậy Ngọc Sính Đình cũng yên tâm, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều. Hơn nữa nàng ta còn cảm thấy Gia Luật Ngạn lựa chọn đuổi Mộ Dung Tuyết ra khỏi phủ trước khi nàng ta vào nhà, đây là tôn trọng và thành ý lớn nhất.

      Sau khi nhập cung, lão Hoàng đế thưởng ít đồ rồi mới bắt đầu ban tiệc.

      Ngọc Sính Đình phát sắc mặt lão Hoàng đế ngày càng lụn bại, xem ra chắc kéo dài được bao lâu, hơn nữa nét già cỗi của ông ta càng thể tuổi thanh xuân mơn mởn của Kiều Tuyết Y bên cạnh.

      Lòng Ngọc Sính Đình thầm cảm thấy đáng cho biểu tỷ, tuổi xuân như hoa như ngọc thế này mà phải ở bên cạnh ông lão như nến tàn trước gió, chỉ nghĩ thôi thấy đáng sợ.

      Lão Hoàng đế thấy Ngọc Sính Đình, xem xét từ xuống dưới mấy lần rồi cười : “Trông đẹp hơn trước rất nhiều.”

      Ngọc Sính Đình bỗng sởn gai ốc toàn thân, trước đây khi vào cung nàng ta luôn cố ý mặc quê mùa xấu xí chính vì sợ thu hút chú ý của lão Hoàng đế háo sắc.

      Cung yến kết thúc, lão Hoàng đế giữ Gia Luật Ngạn lại thương nghị chuyện xuất binh Tây Lương.

      Ngọc Sính Đình liền theo Kiều quý phi đến Hậu cung.

      Văn Xương công chúa biết , thấy Kiều Tuyết Y lập tức dang hai tay, bi bô : “Mẫu phi ẵm.”

      Kiều Tuyết Y cúi người ẵm Văn Xương công chúa, chùi nước bọt bên khóe miệng : “Con ăn gì vậy?”

      Tiểu công chúa là gì, chỉ đáp: “Ngọt ngọt.”

      Ngọc Sính Đình nén nổi niềm vui: “Biểu tỷ, đứa bé này đáng .”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Kiều Tuyết Y cười cười chơi đùa với Văn Xương công chúa: “Bổn cung cũng thích trẻ con lắm, nhưng Đại Châu có lệ, Hoàng đế băng hà, phi tần có con đều bị đưa đến Hồng Ân tự, là trời giúp ta, Triệu Chân Nương thay ta sinh đứa con này.”

      “Nghe tiện nhân kia ra khỏi Lãnh cung rồi?”

      Kiều Tuyết Y cười nhạt: “Vậy sao, nay Văn Xương công chúa là con của bổn cung rồi, ta muốn đòi lại là chuyện thể nào.”

      Ngọc Sính Đình hậm hực : “ ta đúng là biết tự lượng sức, còn vọng tưởng muốn chống đối với biểu tỷ nữa, nếu nhờ cái bụng làm nên chuyện nữ nhân nhà quê như ta bây giờ còn biết chui rúc ở xó xỉnh nào.”

      “Nữ nhân chỉ bụng phải làm nên chuyện mà đầu óc cũng phải làm nên chuyện mới được.” Kiều Tuyết Y cười đảo mắt qua bụng Ngọc Sính Đình, “Muội phải tranh thủ có đứa con trai. Nay Hoàng thượng trì hoãn chưa hạ chỉ lập Thái tử, chính vì lo ngại Chiêu Dương vương vẫn chưa có con.”

      Ngọc Sính Đình xấu hổ nũng nịu: “Hoàng thượng cả nghĩ rồi, Vương gia sức khỏe vẫn an khang mà.”

      Kiều Tuyết Y cười : “Hoàng thượng lo ngại cũng có đạo lý, nay Chiêu Dương vương hai mươi bốn tuổi, bên cạnh cũng thiếu nữ nhân, tại sao vẫn chưa có con? Hơn nữa Mộ Dung Tuyết gả vào cũng thời gian rồi, nhưng vẫn chưa thấy có thai, đương nhiên khiến Hoàng thượng cả nghĩ.” Ngừng lúc, Kiều Tuyết Y lại : “Nay Tây Lương an phận, Thành Hi vương chủ động xin lãnh ấn xuất binh. Ông ta có ba đứa con trai, tuy Hoàng thượng thích ông ta, nhưng sở thích cá nhân thể nào quan trọng bằng giang sơn xã tắc.”

      Ngọc Sính Đình lập tức im lặng đáp. Thành Hi vương vẫn luôn là đối thủ có tính cạnh tranh nhất, hơn nữa ông ta cũng lòng muốn lôi kéo Ngọc gia, mấy năm trước cũng từng khéo léo nhắc chuyện liên hôn với Ngọc Quý Sơn, nhưng Ngọc Quý Sơn muốn con làm vợ kế nên từ chối.

      Ra khỏi cung, nghỉ chừng nửa ngày tuyết lại bắt đầu rơi, tuyết lất phất như tối qua mà vừa to vừa dày, lả tả ngừng.

      Ánh mắt Gia Luật Ngạn trầm trầm như có tâm .

      Ngọc Sính Đình tìm mấy chủ đề đều chỉ đáp qua quít mấy câu.

      Nhất thời khí trong xe ngựa có hơi gượng gạo, Ngọc Sính Đình đảo mắt, ôm hai tay : “Lạnh quá.”

      Gia Luật Ngạn nhìn nhìn nàng ta rồi đặt lò sưởi tay vào lòng nàng ta.

      Ngọc Sính Đình hơi thất vọng với thái độ hiểu phong tình của , nàng ta còn tưởng ôm mình vào lòng.

      Trời mùa đông đêm đến rất sớm, vì có tuyết rơi nên khi xe ngựa đến Vương phủ, sắc trời tối .

      Gia Luật Ngạn dìu Ngọc Sính Đình xuống xe : “Nàng vào trước , ta có việc chuyến.”

      Ngọc Sính Đình ngẩn ra, định hỏi đâu, nhưng thấy vẻ mặt lơ đãng sốt ruột của Gia Luật Ngạn nhịn lại.

      Gia Luật Ngạn lệnh cho xe ngựa tiếp tục về phía trước, nhưng đâu.

      Xa phu đánh xe chầm chậm rất lâu giữa trời tuyết dày đặc. Sắc trời tối dần, tuyết cũng lớn dần.

      “Vương gia, chút nữa tuyết lớn e là dễ đâu.” Trương Long đánh bạo giọng câu.

      lúc sau, trong xe truyền ra tiếng: “Đến Mộ Dung phủ.”

      Trương Long thở phào, lòng , quả nhiên vẫn là chỗ này.

      Xe ngựa dừng ở góc đường, Gia Luật Ngạn khoác áo ngoài, bước vào trong gió tuyết.

      Trương Long đưa mấy túc vệ theo sau lưng.

      Ngoài cửa Mộ Dung gia có nương kiều đứng. người mặc áo khoác màu đỏ, đội nón che gió tuyết, cụm lông hồ màu trắng bọc lấy gương mặt sáng ngời.

      Nàng giương cao ngọn đèn, cười tươi như hoa, dường như đứng trong gió tuyết chờ đến.

      Trong khoảnh khắc, Gia Luật Ngạn gần như muốn lao tới, nhưng trong phút chốc, chân lại như bị tuyết đóng băng.

      Hứa Trạch ngồi xổm ở cách đó xa nặn người tuyết.

      Nàng cười với Hứa Trạch chứ phải .

      Nàng vốn nhìn thấy trong màn đêm.

      Trong mắt nàng chỉ có người tuyết dưới tay Hứa Trạch.

      Nàng giương ngọn đèn, mỉm cười : “Trứng gà đó dùng để làm mắt sao?”

      “Đương nhiên rồi, mắt thỏ đều có màu đỏ mà.”

      Hứa Trạch ngẩng đầu cười với nàng: “Nàng cầm tinh con thỏ đúng ?”

      Gia Luật Ngạn thầm ra nàng cầm tinh con thỏ, vậy mà lại biết.

      Mộ Dung Tuyết chu môi thổi mấy hơi vào trời tuyết rơi, bộ dạng nghịch ngợm rất đáng . Giọng nàng đỡ nhiều, thanh trong trẻo như ngậm hơi tuyết.

      “Tuyết ở Kinh thành lớn , tuyết ở Giang Nam đủ để đắp người tuyết đâu.”

      “Nếu nàng thích sau này mỗi khi tuyết rơi ta đắp người tuyết cho nàng.”

      Mộ Dung Tuyết cười lắc đầu, như suy nghĩ điều gì: “, tôi muốn ở đây, tôi muốn về Giang Nam.”

      Hứa Trạch đứng dậy, như cười như nhìn nàng, “Ta cũng .”

      Gia Luật Ngạn bất giác siết chặt nắm tay. Cứ đôi chốc lại nhìn nàng, nhìn nụ cười gương mặt nàng nhạt dần nhạt dần, ngọn đèn trong tay cũng thõng xuống từng chút từng chút. Lòng khẽ yên tâm, chờ nàng lạnh lùng từ chối Hứa Trạch, nhưng ngờ lại nghe nàng thấp giọng đáp tiếng: “Được thôi.”

      cảm giác như trong phút chốc bị ai đấm quyền vào ngực, gần như khiến đứng vững. Trong gió tuyết, bốn bề mênh mang, chỉ có nơi ngực cháy lên ngọn lửa mãnh liệt, gần như muốn thiêu đốt thành tro bụi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 56: Tiếc nuối

      Ngọc Sính Đình đốt lò sưởi hừng hực, chỉ mặc chiếc Thạch lựu quần mỏng manh, vai khoác bộ lông bạch hồ. bàn hâm rượu Lê bạch, trong lò đốt hương ấm. Sắc đêm thăm thẳm, tuyết ngoài trời ngày càng lớn, nàng ta chờ mãi nên hơi lo lắng, lệnh cho Mai Doanh: “ xem thử sao Vương gia vẫn chưa về.”

      lúc sau, Mai Doanh về phòng đáp: “Tiểu thư, Vương gia về rồi, ở thư phòng.”

      Mắt Ngọc Sính Đình sáng lên, lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

      Mai Doanh : “Tiểu thư, bên ngoài đổ tuyết, mặc thêm áo khoác .”

      Ngọc Sính Đình chờ được nữa, nhấc váy bước ra khỏi phòng ngủ, dọc theo bậc thềm bước lên hành lang nhanh đến thư phòng.

      “Vương gia, chàng về rồi.” Nàng ta kinh ngạc mừng rỡ nhìn Gia Luật Ngạn ngồi sau thư án, ngay cả áo khoác cũng chưa cởi.

      tức tốc đặt vật trong tay xuống, nàng ta chỉ nhìn thấy dải màu tím biến mất dưới thư án.

      Là thứ gì mà phải giấu cho nàng ta xem?

      Lòng nàng ta hơi mất vui, nhưng bên ngoài hề biểu lộ, vẫn mỉm cười bước tới, vịn cánh tay Gia Luật Ngạn, “Phu quân, trong phòng ngủ có đốt lò sưởi, có công văn gì cứ đem đến phòng ngủ xem, thư phòng lạnh lẽo quá.”

      Nàng ta y sam mỏng manh, người còn mang hơi lạnh của gió tuyết, lúc áp sát vào cánh tay Gia Luật Ngạn, có thể cảm nhận được hai khối tròn đầy đặn kia.

      đứng dậy, mất tự nhiên cười cười: “ có công văn gì hết, thôi.”

      Ra khỏi thư phòng, gió tuyết ập đến thổi vào hành lang, Ngọc Sính Đình người chỉ có tấm áo mỏng, nhưng vịn cánh tay Gia Luật Ngạn nàng ta lại hề thấy lạnh.

      Nàng ta ái mộ mấy năm, cuối cùng cũng chờ được ngày này, chỉ cảm thấy mọi chuyện như ý, hạnh phúc vô cùng.

      Từ nàng ta thầm so sánh mình với Kiều Tuyết Y. Bất luận diện mạo hay tài học Kiều Tuyết Y đều hơn nàng ta, mười lăm tuổi danh chấn Kinh thành, tuy dung mạo tài học của nàng ta tệ, nhưng dưới hào quang của Kiều Tuyết Y chỉ có thể thầm đứng trong bóng tối nhiều năm. Đến bấy giờ nàng ta lại cảm thấy mình hơn Kiều Tuyết Y gấp trăm ngàn lần.

      Tương lai Gia Luật Ngạn đăng cơ, nàng ta chính là Hoàng hậu, còn Kiều Tuyết Y vĩnh viễn chỉ là Quý phi, còn phải dùng thủ đoạn giành con của người khác mới có thể bảo đảm tương lai bị đưa đến chùa sống hết quãng đời còn lại.

      May mắn nhất là Gia Luật Ngạn trẻ trung tuấn, hơn lão Hoàng đế kia gấp trăm ngàn lần. Kiều Tuyết Y khuynh quốc khuynh thành sao, vẫn phải hạ mình với con quỷ già háo sắc kia. Kiều Tuyết Y bẩm sinh hơn nàng ta mọi mặt, nhưng nhờ trượng phu nàng ta bỗng lấn át mọi thứ của Kiều Tuyết Y.

      Nghĩ đến đây, nàng ta càng cảm thấy đắc ý.

      Vào phòng ngủ, hơi ấm xộc ra, mang theo mùi hương thơm nồng. Gia Luật Ngạn kìm được mà xoa xoa mũi, nhớ đến Mộ Dung Tuyết. Nàng xưa nay thích dùng hương, nhưng trời sinh mùi thơm ngọt ngào mê người, khiến người ta say đắm.

      Ngọc Sính Đình muốn để nha hoàn nào động tay, đích thân cởi áo cho Gia Luật Ngạn, vắt khăn cho lau tay.

      Gia Luật Ngạn đáp tạ tiếng, tuy thanh rất nhàng nhưng giọng điệu mặn nhạt. Ngọc Sính Đình rót hai ly rượu, hai tay dâng cho Gia Luật Ngạn, “Phu quân, tối qua chàng say nên vẫn chưa uống rượu hợp cẩn với thiếp.”

      Gia Luật Ngạn cười cười, đón lấy ly rượu hơi uống cạn, sau đó : “Nàng mặc mỏng manh như vậy lạnh sao?”

      Ngọc Sính Đình đỏ mặt, xấu hổ : “Lò sưởi rất nóng.” Lòng nàng ta cũng như đốt chậu lửa, làm sao lạnh được, hơn nữa cũng cố ý ăn mặc mỏng manh để động tình.

      Gia Luật Ngạn buông ly rượu, nhàn nhạt câu: “Ta vẫn chưa dùng cơm.”

      Ngọc Sính Đình ngẩn ra, trễ vậy rồi sao vẫn chưa dùng cơm? Nàng ta vội vàng lệnh Mai Doanh cho người chuẩn bị cơm.

      Lòng Gia Luật Ngạn tối , Mộ Dung Tuyết luôn chuẩn bị bàn thức ăn đẹp mắt để chờ . Nhưng nàng sắp rời khỏi Kinh thành, cùng người đó về Giang Nam xa xôi, nghĩ đến đây, lại tự mình rót thêm ly rượu, hơi uống cạn.

      Ngọc Sính Đình vội : “Vương gia, bụng rỗng uống rượu say đó, hay là chờ thêm chốc lát, cơm canh đến rồi thiếp uống cùng phu quân.”

      sao.” Gia Luật Ngạn cụp mắt, lại uống thêm ly nữa.

      Ngọc Sính Đình thấy như vậy, dịu giọng : “Phải chăng Vương gia có việc gì phiền lòng?”

      Gia Luật Ngạn cười nhạt: “Hôm nay Hoàng thượng nhắc chuyện Tây Lương, lòng hơi phiền muộn.”

      Ngọc Sính Đình nghĩ nhất định là Hoàng thượng nhắc chuyện Thành Hi vương xin lãnh ấn xuất binh, khiến Gia Luật Ngạn bị áp lực, vậy là nàng ta bình tĩnh khuyên giải: “Vương gia cần phiền lòng. Hôm nay thiếp gặp biểu tỷ. Trong lòng Hoàng thượng vẫn xem trọng Vương gia nhất. Có điều...” đến đấy, nàng ta đỏ mặt, xấu hổ tường thuật lại lời Kiều Tuyết Y.

      Gia Luật Ngạn dùng lực bóp chặt ly rượu trong tay, cảm giác rượu này khiến từ cổ họng đến tim đều bỏng rát đau đớn.

      Ngọc Sính Đình vốn tưởng hết những lời này, Gia Luật Ngạn nhất định thuận nước đẩy thuyền ôm nàng ta vào lòng trêu chọc phen, nào ngờ vẫn trầm mặc như cũ.

      Nàng ta cảm thấy rất ngượng ngùng, đúng vào lúc này, cơm canh được đưa đến.

      Mai Doanh đưa nha hoàn bày cơm canh lên bàn. Những thức ăn nhà bếp chuẩn bị sẵn này đều luôn đặt bếp, phòng lúc chủ nhân cần, tuy lúc đầu mùi vị rất ngon, nhưng hâm lâu biến chất, Gia Luật Ngạn xưa nay kén chọn, lúc này càng giống như nhai sáp.

      ra chỉ có cảm giác màng nước, chẳng biết mây với người, mà đối với thức ăn cũng như vậy.
      kabi_ng0k, Trâu1HitYouDie thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      buông đũa, bưng ly rượu, Ngọc Sính Đình thấu hiểu ý người giúp rót rượu, uống vừa nhanh lại vừa gấp, Ngọc Sính Đình có hơi lo lắng, “Vương gia, rượu mạnh hại thân, vẫn nên uống ít hơn.”

      Gia Luật Ngạn nhếch môi thành nụ cười khổ, lẩm bẩm : “Lấy gì giải sầu, chỉ có Đỗ Khang.”

      Lúc đó nàng lấy câu này để che lấp tâm , ngờ hôm nay cũng chỉ có thể dùng câu này để che lấp tâm .

      Ngọc Sính Đình xấu hổ tựa vào người , nũng nịu : “Thiếp nguyện giải ưu cho phu quân.”

      Lúc đó cũng với nàng như vậy. Lúc đó nhìn ra được nàng say hay đắm đuối. Giống như bây giờ Ngọc Sính Đình nhìn ra được có mấy phần say, tất cả đều giấu trong lòng.

      Lúc đó nàng miễn cưỡng mỉm cười.

      Bây giờ cũng giả vờ ân cần.

      Ngọc Sính Đình dịu dàng tình tứ nhìn , nâng cằm nàng ta, trầm giọng : “Đa tạ.” Dường như say, tuy cười nhưng trong mắt lại chút ấm áp, tựa như có tầng sương lạnh bao phủ.

      “Vương gia uống ít thôi.” Ngọc Sính Đình đón lấy ly rượu trong tay , thuận thế nắm chặt ngón tay , xấu hổ ái mộ nhìn .

      Gia Luật Ngạn nhíu mắt nhìn nàng ta, dường như nhìn người xa lạ quen biết, ánh mắt mông lung lạnh lùng, sau đó đột nhiên cười cười, nắm ngược lại tay nàng ta.

      Ngọc Sính Đình xấu hổ, nũng nịu gọi tiếng: “Phu quân.”

      Gia Luật Ngạn nhắm mắt, lòng , lúc giọng nàng chưa hỏng, chỉ từng gọi là Gia Luật Ngạn có lần. Là ở Dịch trạm ngoại thành, nàng ngấn lệ hỏi : Nếu tôi câm rồi, ngài có nhớ giọng của tôi ?

      Lúc đó thèm để mắt, ngờ sau này lại tiếc nuối như vậy, tiếc là chưa từng nghe nàng gọi tiếng phu quân.

      Nàng hát rất hay, tiếc là chỉ từng nghe mỗi lần.

      Trong lòng bàn tay là tay của Ngọc Sính Đình, cũng là da thịt mềm mại mịn màng, nhưng tiếc nuối rằng đây phải là tay nàng, tay nàng nhắn xinh xắn nhưng có thể nấu được những món ngon mê người nhất thiên hạ. Nàng còn biết thắt cung thao cho , xoa bóp cho , nàng còn biết đàn, tuy chữ viết đẹp lắm, nhưng cũng ngay ngắn đáng .

      Tiếc là đôi tay đó lúc này nằm trong lòng bàn tay .

      Tiếc là bây giờ mới phát có nhiều điều tiếc nuối đến vậy.

      Hồi ức dâng trào trong lòng như thủy triều, hơi rượu cũng xông lên, ánh đèn lay động, dường như phân người trước mắt là Ngọc Sính Đình hay Mộ Dung Tuyết nữa.

      Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh có người. Ngọc Sính Đình vui mừng xoa bụng, nàng ta tự tin mình nhất định có thể sinh con trai, từ được người coi tướng rằng tướng mạo nàng ta vô cùng phú quý.

      Sau khi thức dậy, Quan thị thu dọn chăn nệm, tươi cười chúc mừng Ngọc Sính Đình.

      Ngọc Sính Đình xấu hổ hỏi Mai Doanh: “Vương gia có ở thư phòng ?”

      “Sáng sớm Vương gia rời khỏi Đào các, về phía hoa viên rồi.”

      Lẽ nào là đến hoa viên thưởng tuyết? Ngọc Sính Đình nhìn ra cửa sổ, nhất thời cũng hứng chí, ra lệnh cho Mai Doanh: “Lấy áo khoác của ta đến đây.”

      Trời đất mảng trắng xóa, ra khỏi Đào các, Ngọc Sính Đình đưa Mai Doanh Quan thị, cho nha hoàn Ngọc Hoàn Trân Châu dẫn đường, về phía Hậu hoa viên.

      Ngọc Hoàn và Trân Châu là đại nha hoàn tay Lưu thị dạy dỗ, nhan sắc thanh tú, cử chỉ đoan trang, tuy là nha hoàn nhưng khí chất kém các tiểu thư bình dân, được Lưu thị đặc biệt sắp xếp hầu hạ trong phòng Ngọc Sính Đình. Đáng tiếc ý tốt này lại khiến Ngọc Sính Đình thoải mái, sợ hai nha hoàn xinh đẹp này thu hút chú ý của Gia Luật Ngạn, bởi vậy mấy ngày nay đều xua đuổi hai người xa, muốn sai khiến, vì quen thuộc Vương phủ mới gọi hai người đến dẫn đường.

      Tuyết mới tan, Hậu hoa viên long lanh như dát bạc, thanh nhã trong lành, cành cây thỉnh thoảng có tuyết rơi xuống, rào rào hình thành màn sương tuyết.

      Ngọc Sính Đình khoác áo màu đỏ, dọc theo con đường trong hoa viên, vừa thưởng thức cảnh tuyết vừa tìm kiếm bóng dáng Gia Luật Ngạn. lúc, trong Hậu hoa viên vẫn lặng ngắt bóng người, Ngọc Sính Đình nhìn trái nhìn phải, thuận miệng hỏi: “Vương gia mình đến Hậu hoa viên sao?”

      Trân Châu thấp giọng dạ tiếng.

      Ngọc Sính Đình phóng sang ánh mắt lạnh lùng: “Nhất cử nhất động của Vương gia ngươi đều ràng quá nhỉ.”

      Trân Chân vội cúi đầu đáp: “Vì lúc đó nô tỳ quét tuyết ở sân trước nên vừa hay trông thấy.”

      Ngọc Sính Đình hừ tiếng, dọc theo hành lang đến cổng tròn, chỉ thấy hàng dấu chân vô cùng ràng trải dài tuyết.

      “Đây là đâu?”

      “Hồi Vương phi, phía sau này là Kính hồ.”

      “Kính hồ?”

      Ngọc Sính Đình theo bước chân vào cổng tròn, trước mắt là cây cầu đá xanh tinh xảo, cầu cũng có hàng dấu chân, nàng ta bước lên cầu, vừa đưa mắt nhìn bị cảnh đẹp trước mắt làm chấn kinh.

      hồ nước xanh biếc đóng băng, bằng phẳng như kính, cây bên hồ đều phủ đầy tuyết, hệt như san hô màu trắng. Giữa hồ có ngôi đình tám cạnh, tinh xảo độc đáo. Dọc theo bờ hồ là bốn tòa tiểu lâu phong cách tương tự, tất cả đều nhắn thanh nhã, đặc biệt là tòa thứ hai, phía trước có rừng mai, hồng mai soi bóng tuyết, thoang thoảng hương đưa. Bốn bề tĩnh lặng, cảnh sắc này tựa như thế ngoại đào nguyên, khiến người ta kinh ngạc.

      hành lang gỗ tuyết phủ trắng ngần, chỉ để lại hàng dấu chân.

      Ngọc Sính Đình bước lên dấu chân đó, to hơn chân nàng ta rất nhiều, nhất định là của .

      Nàng ta mỉm cười, đạp lên dấu chân Gia Luật Ngạn bước lên hành lang gỗ, đến trước Mai quán.

      mùi hương nhàng xộc đến, hồng mai nở rộ, cành cây phủ tuyết trắng lộ ra từng đốm màu đỏ xinh đẹp.

      Nàng ta định bước vào, bỗng nghe thấy bên trong có người chuyện.

      “Phu nhân vẫn luôn hi vọng được nhìn thấy cảnh tuyết ở Mai quán, nay hoa nở rồi, tuyết cũng rơi rồi, nhưng tiếc là người còn.”

      “Đúng như câu... năm năm tháng tháng hoa vẫn nở, tháng tháng năm năm người khác người.”

      Lời của Ám Hương, Sơ Ảnh bên trong truyền đến tai Ngọc Sính Đình, nàng ta quay đầu hỏi Trân Châu: “Bọn chúng ai vậy?”

      Trân Châu giọng : “Đây vốn là nơi ở của Mộ Dung phu nhân.”

      ta, lòng Ngọc Sính Đình nhói lên, bỗng mất tâm trạng bước vào thưởng mai ngắm tuyết, quay người rời khỏi Mai quán.

      Dấu chân hành lang gỗ đến bên Kính hồ bỗng nhiên biến mất, Ngọc Sính Đình lòng thầm kỳ quái, dọc theo hành lang gỗ bên hồ thêm mười mấy bước, vẫn thấy dấu chân của Gia Luật Ngạn. Trước cửa Trúc quán và Lan quán hai bên đều là tuyết phẳng, đâu?

      Nàng ta vô tình nhìn về phía mặt hồ, bỗng phát trong ngôi đình phủ tuyết có người ngồi.

      Lặng ngắt như tờ, bốn bề trắng xóa, bóng người đó thoát ly thế tục, lạnh lùng như tuyết[1].

      [1. Vịnh ông đầu bạc, Lưu Hi Di.]
      Hale205, Trâu1HitYouDie thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 57: Buông tay

      Ngọc Sính Đình thầm kinh sợ, vậy mà cũng đạp lên mặt băng bước qua đó sao?

      Trong tuyết trắng lất phất, mình ở đó, tại sao lại đến chỗ này?

      Ý nghĩ đầu tiên của nàng ta là đến đây để nhớ Mộ Dung Tuyết, vì Mộ Dung Tuyết từng ở Mai quán. Nghĩ đến đây, cơn ghen bùng cháy, hận thể bước tới hỏi , nhưng nàng ta dám về phía , nếu băng vỡ bị rơi xuống hồ.

      Nàng ta đứng bên bờ, cách hồ băng nhìn về phía , tựa như xa xôi ngàn dặm.

      Gia Luật Ngạn trong đình nhìn thấy áo khoác đỏ của Ngọc Sính Đình, trong phút chốc, thậm chí có ảo giác là Mộ Dung Tuyết quay về. Nhưng lập tức biết ngay là phải. Vì lúc này nếu là Mộ Dung Tuyết đứng bên hồ, nhất định hề do dự mà về phía , cho dù dưới chân là lửa hay băng nàng đều để tâm.

      buồn bã cười cười, đứng dậy bước lên mặt hồ.

      Tim Ngọc Sính Đình như bị treo lên, muôn phần lo lắng nhìn Gia Luật Ngạn, sợ xảy ra chuyện.

      lại như tản bộ trong sân, chắp tay nhàn nhã bước tới.

      băng tuyết, nắng sớm chiếu rọi, người như phát ra ánh hào quang, phiêu nhiên xuất trần như thần tiên, khiến nàng ta vô cùng ái mộ, nhưng cũng cảm thấy vô cùng xa vời.

      Nhìn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, nàng ta thần hồn bất định ôm ngực, giận dỗi : “Vương gia làm thiếp sợ chết được, nguy hiểm quá chừng.”

      Gia Luật Ngạn đột nhiên lấy sau lưng ra cành mai đưa cho nàng ta, cười dịu dàng: “Muốn đến Mai quán bẻ mai cho nàng.”

      Ngọc Sính Đình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chút vui đố kị trong lòng vừa rồi bỗng đều tan biến, ra đạp tuyết tầm mai là vì mình. Nàng ta đón lấy cành mai, vui mừng vịn cánh tay Gia Luật Ngạn, bước lên hành lang gỗ. Tuyết dưới chân kêu sột soạt trong thế giới long lanh như dát bạc dường như chỉ có hai người, cảnh tượng như mơ như ảo.

      Ngọc Sính Đình vẻ mặt ngất ngây, nũng nịu : “Phu quân, phong cảnh Kính hồ này đẹp quá, nhìn còn độc đáo hơn Đào các nữa.”

      Gia Luật Ngạn cười nhạt: “Nếu nàng thích tùy ý chọn nơi để ở .” khựng lại rồi : “Trừ Mai quán.”

      “Tại sao?” Lòng Ngọc Sính Đính lập tức nổi cơn ghen, lẽ nào vẫn nhớ đến nữ nhân kia?

      Gia Luật Ngạn cười cười, “Nàng vào phòng ngủ xem giường là biết ngay.”

      Ngọc Sính Đình dừng bước tiến vào Mai quán.

      Ám Hương, Sơ Ảnh thấy Ngọc vương phi đến, vội hành lễ vấn an. Ngọc Sính Đình thẳng vào phòng ngủ, vừa thấy chiếc giường trọc lóc, lòng nàng ta vừa kinh ngạc lại vừa hiếu kỳ. Ra khỏi Mai quán liền hỏi Gia Luật Ngạn: “Phu quân, giường trong phòng ngủ tại sao lại như vậy?”

      Trong Vương phủ tuyệt đối nên có những thứ đơn giản xấu xí như vậy, ăn nhập với Mai quán tinh tế thanh nhã.

      Gia Luật Ngạn nhếch khóe môi khinh bỉ, “ nha đầu nhà quê có được phẩm vị gì, giường ngà voi đẹp đẽ lại vứt để đổi thứ như vậy, nực cười.”

      Ngọc Sính Đình phì cười, lòng vô cùng sảng khoái. Phải rồi, nếu sao có thể hòa ly, nếu sao tặng những món đồ tốt nhất mà để ta ngủ chiếc giường thế kia. Nghĩ vậy, nàng ta cảm thấy mình cả nghĩ, có lẽ vì quá nên trở nên nhen, tính toán chi li.

      Hai người chậm rãi dọc theo hành lang gỗ, Ngọc Sính Đình vừa vừa khen ngợi phong cảnh Kính hồ, Gia Luật Ngạn : “Phong cảnh ở đây đích thực rất đẹp, đặc biệt là mùa hè, gió hồ mát mẻ, hương sen ngào ngạt, nếu nàng thích cứ vào ở Trúc quán, ở đó mát mẻ nhất.”

      Ngọc Sính Đình cười ngọt ngào, nũng nịu thăm dò: “Lan quán Cúc quán thiếp cũng muốn, xuân hạ thu đông luân phiên ở hết được ?” Hỏi xong, nàng ta bất an quay sang Gia Luật Ngạn, nhìn vào mắt .

      Ngoài dự liệu của nàng ta, Gia Luật Ngạn dịu dàng tình tứ nhìn nàng ta, “Được, dù sao ở đây sau này cũng có nữ nhân nào ở nữa.”

      Ngọc Sính Đình vô cùng ngạc nhiên nhìn , vui đến suýt rơi nước mắt. “Phu quân, chàng đối với thiếp tốt, đời này của Sính Đình nhất định vì phu quân dầu sôi lửa bỏng cũng từ.”

      Gia Luật Ngạn cười cười nhìn nàng ta: “Vừa rồi sao nàng đến bên đình tìm ta?”

      “Thiếp sợ băng vỡ.”

      “Chẳng phải nàng dầu sôi lửa bỏng cũng sợ sao?”

      “Ai da, phu quân cười người ta.” Ngọc Sính Đình nũng nịu.

      Gia Luật Ngạn cười cười, trong mắt thoáng lạnh lùng sáng tỏ. ngờ trong rượu tối qua còn có thứ, “tình ý” này khiến kinh ngạc.

      Tân hôn ba ngày về nhà mẹ, Ngọc Sính Đình đến hậu viện trò chuyện cùng mẫu thân, Ngọc Quý Sơn và Gia Luật Ngạn nghị trong thư phòng, ăn cơm tối xong mới trở về Vương phủ. Thay y phục xong Gia Luật Ngạn liền đến thư phòng.

      Ngọc Sính Đình chờ trong phòng hồi lâu cũng thấy quay lại, nhịn được lại đến thư phòng tìm . Cửa vừa mở ra thấy nhíu mày, dường như có chút vui.

      “Lần sau nàng vào phải gõ cửa trước.”

      Ngọc Sính Đình thầm sửng sốt, nàng ta ở nhà được nuông chiều quen, đến thư phòng của phụ thân cũng có thói quen đánh tiếng gõ cửa trước, huống hồ nàng ta và Gia Luật Ngạn là phu thê. Nén nhịn bất mãn trong lòng, nàng ta cố trưng ra nụ cười dịu dàng hiền thục, nũng nịu : “Phu quân, thư phòng lạnh lẽo, sao đến phòng ngủ?”

      Gia Luật Ngạn vỗ vỗ tay nàng ta: “Ta quen xử lý công việc ở đây, nàng ngủ trước .” Trong phút chốc giọng bỗng dịu lại, dường như khoảnh khắc vui bực bội vừa rồi chỉ là ảo giác của Ngọc Sính Đình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :