1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận tỉnh giấc, lúc này mới phát đó chỉ là giấc mơ. Nàng ôm mặt, thầm đạp Gia Luật Ngạn mấy cái rồi mới thức dậy.

      Sau khi xuống giường nàng cũng rảnh rỗi, ăn sáng xong liền nghĩ ngay đến việc mình sắp mở tiệm, đưa Đinh Hương, Bội Lan tìm cửa hàng. Mộ Dung Lân và Bùi Giản cũng chia nhau ra tìm, cả nhà đều hết, tiểu viện khóa cửa.

      Gia Luật Ngạn nhận được tin tức, lập tức lệnh cho Trương Long ra tay. Nhưng Trương Long lục soát khắp phòng ngủ của Mộ Dung Tuyết cũng tìm thấy lá thư hòa ly kia. Gia Luật Ngạn vừa tức tối lại vừa nóng lòng, cảm thấy mình như bị nhập ma. Bình sinh ngoài Hoàng vị cảm thấy nắm chắc, những việc khác đều nắm trong lòng bàn tay, ngờ mình lại lật thuyền ở chỗ nàng.

      Mộ Dung Tuyết sáng sớm ra ngoài, đưa Đinh Hương, Bội Lan vòng khu vực lân cận, mãi đến gần trưa mới về đến nhà, vừa đẩy cửa thấy Bùi Giản hí hửng ra đón, vui mừng : “A Tuyết, ngờ Vương gia lại sắp xếp cho ta chức vụ, là thân binh dưới tay Tứ môn Đề đốc, nghe là tiền đồ vô lượng đó.”

      Mộ Dung Tuyết bất giác ngẩn ra. Từ lâu nàng biết Gia Luật Ngạn hề có hảo cảm với Bùi Giản, bởi vậy trước đó vẫn luôn dám nhắc chuyện tìm việc cho Bùi Giản, ngờ đến lúc này lại chủ động sắp xếp cho Bùi Giản chức vụ, đây là ý gì? Phản ứng đầu tiên của nàng là cho Bùi Giản làm.

      Bùi Giản vui sướng : “Dù sao bây giờ chúng ta cũng thể rời khỏi Kinh thành, ta tìm công việc làm, cũng có thể lĩnh tiền, cớ sao lại từ chối chứ?”

      “Nhưng mà…”

      “Cứ rảnh rỗi ở nhà cũng phải là kế lâu dài, có câu người phải trèo lên cao, nước chảy vào chỗ trũng, dễ gì ta mới đến Kinh thành, lại có cơ hội tốt như vậy, chi bằng thử xem. chừng sau này phát đạt, còn có thể quang tông diệu tổ nữa đó.”

      Mộ Dung Tuyết vừa chuẩn bị khuyên, lại : “Ta biết muội và ngài ấy hòa ly rồi, bởi vậy ân tình này liên quan đến muội, sau này để Bùi Giản ta trả là được rồi.”

      Mộ Dung Tuyết bất lực.

      Ăn trưa xong, Bùi Giản liền bị gọi , là thân binh đều phải ở lại chốt phòng thủ, thể ở nhà, mỗi tháng chỉ có ngày nghỉ mới được trở về.

      Buổi chiều Mộ Dung Tuyết lại tìm cửa tiệm, về đến nhà là chiều tối, bước vào đại sảnh, phát Hứa Trạch ngồi chuyện với Mộ Dung Lân.

      Mộ Dung Lân vừa thấy con liền vui mừng : “A Tuyết, cần tìm cửa tiệm nữa, Hứa công tử tìm được rồi.”

      Mộ Dung Tuyết mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, “ sao? Ở đâu vậy?”

      Hứa Trạch cười híp mắt : “Mọi người chờ về để xem đó, cách đây xa, đại lộ Bình An.”

      Đại lộ Bình An được coi là con đường phồn hoa nhất ở thành Đông, hai bên đường cửa tiệm san sát, đông người tới lui, vô cùng náo nhiệt. Ngay từ đầu Mộ Dung Tuyết muốn mở tiệm ở đây, khổ nỗi hỏi mấy chỗ đều có ý chuyển nhượng.

      Hứa Trạch đưa nàng và Mộ Dung Lân đến trước cửa hàng lương thực, “Chính là chỗ này.”

      Mộ Dung Tuyết vừa nhìn thấy cửa tiệm này liền : “Hôm qua tôi có đến hỏi rồi, họ chịu chuyển nhượng.”

      Hứa Trạch cười : “Có thể là trả quá ít tiền.”

      Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Lân đều vô cùng vừa ý với cửa tiệm này, về nhà liền bắt đầu thương nghị, xem là trang trí thế nào, thuê người thế nào, sắp xếp đồ đạc thế nào. Cuối cùng, Mộ Dung Lân : “Quán ăn đặt tên gì cho hay đây?”

      Mộ Dung Tuyết cười hỏi Hứa Trạch: “Huynh thấy sao? Ông chủ Hứa?”

      “Đặt là Mỹ nhân mỹ thực nhé?”

      cười nhìn Mộ Dung Tuyết, mỹ nhân hiển nhiên là nàng rồi. Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn tóc, lòng , tên này đâu có giống quán ăn chứ.

      Hứa Trạch nghiêm túc : “Tên cứ đặt . Ta nghe theo hết.”

      Câu này mang nghĩa khác, Mộ Dung Tuyết càng bối rối, gương mặt càng đỏ hồng kiều diễm, Hứa Trạch bỗng có cảm giác hoa mắt chóng mặt, ngất ngây còn hơn uống rượu.

      Mộ Dung Lân : “Hay là đặt tên là Nhất Vị tửu lâu ? Nhất Vị tửu lâu của huyện Nghi chúng ta buôn bán phát đạt, đặt cùng tên để lấy điềm may.”

      Mộ Dung Lân biết lần đầu con mình gặp Gia Luật Ngạn chính là ở Nhất Vị tửu lâu, câu vô tâm nhưng lại khơi gợi biết bao hồi ức của Mộ Dung Tuyết.

      “Cha, đặt tên là Độc Nhất Vị được ?”

      Hứa Trạch lập tức : “Được được, tên này rất hay, A Tuyết là băng tuyết thông minh.”

      ngờ lại gọi nàng là A Tuyết! Trong lúc chấn kinh Mộ Dung Tuyết bỗng nghĩ đến lời Gia Luật Ngạn, lẽ nào Hứa Trạch có hảo cảm với nàng? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nhất thời lòng rối như tơ vò, biết phải làm thế nào.

      Có câu người ngoài cuộc tỏ, người trong cuộc mê, sau khi nàng hòa ly vẫn chưa thoát khỏi tình cảm ngày trước, phản ứng hơi chậm chạp, nhưng Mộ Dung Lân nhìn thấu được tâm tư của Hứa Trạch từ lâu, thấy vậy nên đứng dậy : “Ta nấu cơm đây, Hứa công tử ở lại ăn cơm nhé.”

      “Đa tạ bá phụ, vậy con khách sáo nữa.”

      “Đừng bao giờ khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình .” Mộ Dung Lân hiển nhiên là vì để lại gian riêng cho con và Hứa Trạch, cả Đinh Hương, Bội Lan cũng biết điều lui ra.

      Mộ Dung Tuyết càng cảm thấy ngượng ngùng.

      Hứa Trạch hiếu kỳ nhìn nàng: “ sao vậy, sao sắc mặt lại đỏ như vậy?”

      Mộ Dung Tuyết hoảng hốt ôm mặt: “Đỏ lắm sao?”

      “Phải đó, cứ như là cá chép gấm đỏ vậy?”

      Mộ Dung Tuyết vừa tức cười lại vừa buồn cười: “Huynh là cá chép gấm vàng có.”

      ta trắng sao?” xắn tay áo: “ xem, người ta trắng lắm mà.”

      Mộ Dung Tuyết mặt đỏ bừng đứng lên khỏi ghế, thấp giọng hỏi: “Hứa Trạch, có phải huynh thích tôi ?”

      Hứa Trạch cười: “ ra nàng biết rồi à, tốt quá, ta còn sầu não làm thế nào để bày tỏ đây.”
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 53: Thông suốt


      ra thích nàng. ra phải nàng tệ hại như Gia Luật Ngạn , vừa ngốc lại vừa mặt dày, được ai . Mộ Dung Tuyết quá lâu được khích lệ và khẳng định, lòng bỗng dâng trào hơi ấm, cả mũi cũng cay cay. Vẫn còn có nam nhân tốt như Hứa Trạch, bất chấp thân phận từng xuất giá của nàng mà thích nàng, lý nào nàng lại vui mừng hạnh phúc. Nhưng giờ phải là lúc nàng tìm kiếm hạnh phúc, thái độ của Gia Luật Ngạn khiến nàng cảm thấy, chỉ cần mình hơi bất cẩn liên lụy đến Hứa Trạch.

      Nàng ngước lên nhìn Hứa Trạch: “Huynh thể thích tôi.”

      Câu trả lời của Mộ Dung Tuyết khiến Hứa Trạch ngẩn ra, nàng rất nghiêm túc, nũng nịu như các nữ nhân khác, biểu nghiêm túc này khiến Hứa Trạch trở nên căng thẳng, tim đập thình thịch lúc mới dám hỏi: “Tại sao?”

      “Vì tuy hòa ly nhưng Chiêu Dương vương lại chịu thả tôi , nếu huynh quá gần gũi với tôi bị liên lụy.”

      ra là vậy, Hứa Trạch thở phào, nghiêm túc : “Vậy nàng quá xem thường gan dạ của ta rồi.”

      Mộ Dung Tuyết : “Tôi xem thường huynh, chỉ muốn lấy oán báo ơn liên lụy đến huynh thôi.”

      Hứa Trạch cười: “Nàng cứ liên lụy đến ta .”

      Mộ Dung Tuyết vốn nghiêm túc, nhưng nghe lại buồn cười. người tốt, cảnh ngộ thê thảm lắm rồi, nàng chỉ có thể coi là bạn bè và đối tác, thể chuốc phiền phức cho . Mộ Dung Tuyết chuyển chủ đề, cùng thương nghị chuyện quán ăn, cuối cùng hai người chia việc, Hứa Trạch phụ trách tìm người chuẩn bị bàn ghế bếp núc, nàng phụ trách chuẩn bị thực đơn.

      Rất nhanh Mộ Dung Lân nấu cơm xong, Đinh Hương, Bội Lan bưng chén to chén lên, món nào cũng hương thơm ngào ngạt.

      Hứa Trạch chưa bao giờ được ăn bữa cơm phong phú ngon miệng đến vậy, cả buổi tối ngớt lời khen. hề phóng đại , cố ý lấy lòng họ, mà thực là cảm thấy món ăn của Mộ Dung gia quá ngon. khác với Gia Luật Ngạn, Gia Luật Ngạn từ cơm ngon áo đẹp, sơn hào hải vị quen, còn Hứa Trạch từ tu hành, bởi vậy ăn được những món ngon và đẹp đẽ phong phú này cảm thấy đây là hương vị tuyệt mỹ nhất thế gian.

      Mộ Dung Tuyết thầm cảm thán khác nhau giữa và Gia Luật Ngạn. Hứa Trạch chưa bao giờ kiệm lời khen ngợi nàng, còn Gia Luật Ngạn chỉ dùng câu “Cũng tạm” để xua đuổi nàng. Trái tim hoang vu lâu, vì lời khen lòng của Hứa Trạch khiến nàng cảm thấy ấm áp, nàng sống trong hầm băng quá lâu, chỉ chút nắng xuân thôi cũng đáng quý đến vậy.

      Ăn cơm xong, Mộ Dung Tuyết vịn tay phụ thân, cùng đưa Hứa Trạch ra cửa. Nàng lo lại xuất tình cảnh như tối qua. Sau khi Hứa Trạch , nàng lập tức đóng cửa cài then, giống như bên ngoài cửa có trộm. Gia Luật Ngạn nhìn thấy cảnh này, ngọn lửa trong lòng lại lốp bốp nhảy nhót, cảm giác đột nhiên từ ý trung nhân trở thành hái hoa tặc này khiến phát điên, nhưng lại thể làm gì nàng.

      Mấy ngày sau đó, Hứa Trạch bận rộn chuyện quán ăn nên đến Mộ Dung gia, điều này khiến Gia Luật Ngạn thầm nhõm, nhưng nghe Mộ Dung Tuyết sớm về khuya, lại cảm thấy kỳ quái, liền phái Trương Long nghe ngóng xem có chuyện gì.

      “Mở quán ăn?” Chiếc bút trong tay Gia Luật Ngạn lại rơi xuống thư án.

      “Dạ. trang trí cửa tiệm xong rồi, tên là Độc Nhất Vị.”

      Độc Nhất Vị.

      Gia Luật Ngạn chậm rãi ngồi xuống, nàng đặt tên như vậy là muốn kỷ niệm lần đầu họ gặp nhau sao?

      vẫn nhớ ánh mắt kinh ngạc của nàng, lần đầu nhìn thấy trong Nhất Vị tửu lâu.

      ghét nhất là nữ nhân ngấp nghé mỹ sắc của , bởi vậy đáp lại tiểu nha đầu nông cạn này ánh mắt khinh bỉ lạnh băng băng. Tiếp đó càng khinh bỉ hơn, ngờ nàng lại bỏ trốn cùng nam nhân, quả nhiên là nha đầu hoang dã quê mùa, biết quy tắc lại còn mặt dày.

      Nhưng sao lại chết trong tay nha đầu hoang dã này chứ? thua chẳng tâm phục khẩu phục chút nào.

      “Chuẩn bị xe.”

      Trương Long vừa nghe là biết ngay Vương gia lại đến Mộ Dung gia. Lần này chỉ đứng ngoài lúc như trước, Gia Luật Ngạn bước thẳng đến gõ cửa, hiển nhiên mang dáng vẻ dấy binh hỏi tội, Trương Long chờ trước cửa thầm cầu phúc cho Mộ Dung phu nhân.

      Đinh Hương mở cửa thấy là Gia Luật Ngạn, nàng ta giật thót, vội cúi người hành lễ: “Vương gia vạn phúc.”

      “Ta muốn gặp Phu nhân.”

      “Để nô tỳ thông báo tiếng.”

      cần đâu.” Gia Luật Ngạn bước thẳng vào trong, chân dài bước lại lớn, chẳng mấy chốc đến dưới hiên.

      Đinh Hương theo phía sau vội : “Tiểu thư, Vương gia đến rồi.”

      Mộ Dung Tuyết viết thực đơn trong nhà, tay run lên, đầu bút rơi xuống giọt mực to. Còn chưa chờ nàng chuẩn bị tâm lý, rèm bị vén lên, Gia Luật Ngạn bước vào trong phòng, ánh đèn bị thân hình cao lớn của chắn lại khiến trong phòng bỗng tối , Mộ Dung Tuyết dường như có cảm giác mây đen bao phủ.

      mà đến chắc có chuyện gì tốt lành rồi.

      Mộ Dung Tuyết vô thức nhíu mày: “Vương gia có gì căn dặn?”

      Giọng điệu hoan nghênh này của nàng khiến lòng Gia Luật Ngạn rất khó chịu, dường như nàng hề muốn gặp , tức tối : “Nghe nàng sắp mở quán ăn.”

      Giọng điệu này giống dấy binh hỏi tội hơn, Mộ Dung Tuyết càng đề phòng, hỏi ngược lại: “Làm sao chàng biết?”

      “Mặc kệ ta làm sao mà biết, tóm lại là được.”

      “Tại sao lại được? Thiếp và chàng hòa ly rồi, chàng cần quản chuyện của thiếp.”

      “Cho dù nàng và ta hòa ly, nhưng trong mắt người khác nàng vẫn là Chiêu Dương vương trắc phi.”

      Mộ Dung Tuyết đón ánh mắt của , gằn từng chữ : “Ý chàng là sợ thiếp khiến chàng mất mặt?”
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gia Luật Ngạn đáp.

      Đây là mặc nhận sao?

      Mộ Dung Tuyết kích động : “Nếu chàng sợ thiếp làm mất mặt hãy cho thiếp , thiếp tìm nơi ai quen biết, ai biết thân phận của thiếp, vậy được rồi chứ gì.”

      Vừa nghe nàng muốn rời , lại hơi mất khống chế, buột miệng : “Nàng rời khỏi Kinh thành, để cùng tên Hứa Trạch kia chắp cánh tung bay sao?”

      “Chàng bậy, thiếp có.” Mộ Dung Tuyết giận đến mức mặt đỏ bừng.

      Gia Luật Ngạn vừa thấy nàng giận, giọng điệu lập tức mềm lại: “Nàng quay về , chúng ta vẫn như trước kia, ta đối xử tốt với nàng, nàng muốn sao cũng được.”

      chưa bao giờ dùng giọng điệu này để dỗ dành nàng, nếu như là lúc trước, nàng vui đến ngất , nhưng bây giờ nàng lại như nghe được, nghe như biết, kiên định đáp lại chữ “”.

      nhẫn nại : “Nếu nàng thiếu tiền ta cho nàng là được rồi, hà tất mở quán ăn lao tâm lao lực.”

      Nàng hề cảm kích, lạnh lùng : “Thiếp thiếu tiền, thiếp muốn gì chàng cũng hiểu.”

      Gia Luật Ngạn nổi giận, vì trong lời nàng dường như , người hiểu nàng là Hứa Trạch.

      “Nàng thể mở tiệm cùng , truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa?”

      đến cùng vẫn là sợ mất mặt, Mộ Dung Tuyết tức tối : “Phải, tiệm này thiếp mở cùng Hứa Trạch, chàng có biết vì sao ? Vì Hứa Trạch vừa khéo là chủ nhân của chiếc giường ngà voi ở Mai quán. Chàng ép thiếp trả tiền, bởi vậy thiếp mới tìm được huynh ấy nhờ huynh ấy giúp đỡ. Huynh ấy ủng hộ thiếp mở tiệm kiếm tiền trả cho chàng. Huynh ấy tin tưởng năng lực của thiếp, như chàng, chỉ nghĩ đến thể diện của chàng, chưa bao giờ nghĩ xem thiếp muốn gì. Hôm đó, chàng rời Kinh, thiếp đứng tửu lâu tiễn chàng, bên dưới có bao nhiêu người nhìn thiếp cười thiếp, tưởng thiếp là kẻ điên, nhưng thiếp hề cảm thấy mất mặt. Vì trong lòng thiếp, chàng còn quan trọng hơn thể diện rất nhiều, nhưng chàng lại vì thể diện mà luôn làm khó thiếp, cho dù thiếp rời khỏi Vương phủ vẫn bị danh nghĩa Chiêu Dương vương Trắc phi khóa chặt, được tự do.”

      đến chỗ uất ức, Mộ Dung Tuyết nước mắt lã chã, “Gia Luật Ngạn, tuy hòa ly nhưng thiếp chưa bao giờ hận chàng, tất cả những gì thiếp trao cho chàng đều oán hối, cam tâm tình nguyện. Nhưng bây giờ chàng làm như vậy là ép thiếp ghét chàng, hận chàng.”

      Gia Luật Ngạn nhìn gương mặt tức giận uất ức của nàng, lòng cuồn cuộn phong ba, hề ý thức được rằng ép nàng hận mình. chỉ muốn nàng quay về mà thôi.

      Mộ Dung Tuyết chùi nước mắt, nhìn nữa, tự mình ngồi xuống tiếp tục viết thực đơn, nhưng ngón tay run rẩy, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

      Gia Luật Ngạn đứng trước mặt nàng, nhìn rèm mi ươn ướt của nàng, còn có đôi môi đào mím chặt, im lặng trong chốc lát, rồi đưa tay rút chiếc bút trong tay nàng : “Chữ xấu như vậy bảo người ta làm sao ăn nổi.”

      cần chàng lo.” Mộ Dung Tuyết giận dỗi nhìn , bực bội quay . Sau lưng hồi lâu cũng có động tĩnh, nàng quay lại nhìn, ngờ viết thực đơn cho nàng. Nàng thể nào tin được.

      cầm bút viết như Rồng bay Phượng múa, chữ viết ra đích thực đẹp hơn nàng gấp trăm ngàn lần.

      nhìn nàng, nghiêm mặt : “Nếu nàng đồng ý với ta hai điều kiện, ta cho nàng mở tiệm.”

      “Điều kiện gì?”

      là với bên ngoài chỉ có thể Hứa Trạch là chủ nhân duy nhất của cửa tiệm này. Hai là nàng được đích thân xuống bếp.”

      Mộ Dung Tuyết ngờ chịu đồng ý, lập tức : “Được, chàng phải giữ lời.”

      hừ tiếng: “Xưa nay ta luôn giữ lời, như nàng.”

      Mộ Dung Tuyết ngạc nhiên : “Thiếp giữ lời lúc nào?”

      “Nàng bảo đảm ngày tháng sau này ngọt hơn mật. Nàng còn nếu ta muốn có con, nàng lập tức sinh cho ta. Nhưng nàng chỉ là kẻ bịp bợm thôi.”

      Mộ Dung Tuyết rầu rĩ : “Thiếp đâu có gạt chàng, lúc đó đích thực là thiếp lòng mà.” Tuy nửa đường gãy gánh, nhưng nàng dốc hết toàn bộ sức lực.

      Gia Luật Ngạn hậm hực : “Vậy sao, nay chẳng phải nàng vẫn trở mặt đó thôi.” Sinh con gì chứ, hôn cũng chẳng cho nữa.

      “Nếu chàng muốn có con, rất nhanh Ngọc tiểu thư sinh cho chàng thôi.”

      Sắc mặt Gia Luật Ngạn sầm xuống, quay người vén rèm bước ra ngoài.

      Lòng Mộ Dung Tuyết hụt hẫng trong chốc lát, cầm tờ thực đơn viết, cuối cùng cảm thấy phiền muộn trong lòng bao lâu nay cũng tan hết.

      Sáng sớm hôm sau, Mộc quản gia đưa hai nam nhân bốn mươi năm mươi tuổi đến gặp Mộ Dung Tuyết.

      “Phu nhân, đây là đầu bếp trong phủ, Vương gia sau này để ở tiệm của Hứa công tử, Hứa công tử cần tốn tiền.”

      Mộ Dung Tuyết hết sức kinh ngạc. Đầu bếp của Vương phủ đương nhiên tài nghệ cần nữa, ngay cả đầu bếp của Mai quán thôi tay nghề cũng khá lắm rồi. Có thể có được đầu bếp như vậy đương nhiên cầu còn được.

      “Vương gia còn đưa đến ít nguyên liệu, đều là những thứ tốt khó mua được ở chợ, mời Phu nhân xem qua.” Mộc quản gia lại trình lên danh sách.

      Mộ Dung Tuyết càng kinh ngạc hơn, thái độ của Gia Luật Ngạn thay đổi quá lớn.

      “Lão nô cáo từ, Vương gia còn hôm khai trương nhất định gọi nhiều người đến ủng hộ, bảo Hứa công tử cần nhọc lòng.”

      Mộ Dung Tuyết trợn mắt há miệng nhìn Mộc quản gia rời , nàng nghi ngờ rằng có phải mặt trời mọc đằng Tây rồi .

      ~*~


      Gia Luật: Haiz, ta cho nàng mở tiệm là sợ nàng mệt, sợ tay nàng thô thôi.

      Mẹ Kim: Chẳng lẽ phải mi sợ nàng và trò Tiểu Trạch mở tiệm phu thê, lâu ngày sinh tình sao?

      Gia Luật: Bà cứ phải ra bằng được sao?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 54: thực





      Cửa tiệm rất nhanh được trang trí như mới, bảng hiệu cũng sang trọng đẹp mắt, bàn ghế bên trong đều làm theo ý Hứa Trạch, Mộ Dung Tuyết vốn hi vọng quá nhiều, nào ngờ vừa thấy thích ngay, ngờ lại có mắt thẩm mỹ như vậy. Nhưng nghĩ lại, tuy từ trưởng thành trong chùa, nhưng dù sao cũng có xuất thân danh giá, mẫu thân là Nam Lâm huyện chủ, đương nhiên trong người có sẵn thẩm mỹ rồi.

      Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Độc Nhất Vị chọn ngày lành Hoàng đạo để khai trương.

      Quả nhiên như lời Gia Luật Ngạn , hôm khai trương có rất nhiều người đến, theo cách ăn mặc cho thấy đều giống bá tánh bình thường. Mộ Dung Tuyết ngờ giữ lời, gọi nhiều người đến ủng hộ.

      hứa với Gia Luật Ngạn thể xuống bếp, cũng thể lộ mặt tự nhận mình là chủ, vậy là Mộ Dung Tuyết bình tĩnh ngồi trong quán trà đối diện, nhìn quán ăn của mình khai trương tấp nập.

      Thấy thực khách ra vào ngớt, Đinh Hương phấn khích : “Lần này lão gia của chúng ta phát tài rồi.”

      Bội Lan : “Hứa công tử chiếm phần lớn mà.”

      “Của Hứa công tử chẳng phải cũng là của tiểu thư chúng ta sao.”

      Mộ Dung Tuyết vội : “Này này, Đinh Hương, muội bậy bạ gì đó?”

      Đinh Hương thè lưỡi, cười hi hi : “Tiểu thư, Hứa công tử vừa nghĩa khí lại vừa nhiệt tình, ăn cũng dễ nghe, như Vương gia cả ngày lạnh lùng, câu nào cũng có thể độc chết người ta.”

      Mộ Dung Tuyết chỉ chỉ lên trán nàng ta: “ được xấu chàng.”

      Ba người ngồi trong quán trà đến chiều, khi vị khách cuối cùng trong tiệm rời , lúc này Mộ Dung Tuyết mới đưa Đinh Hương, Bội Lan bước vào.

      Ba người làm trong tiệm thu dọn, Hứa Trạch ngồi ở cửa, bàn đặt chiếc ấm tử sa, tay bưng ly trà, tay cầm sổ, dường như xem rất nhập tâm.

      Mộ Dung Tuyết mỉm cười, “Chúc Hứa công tử buôn may bán đất, khai trương may mắn.”

      “A Tuyết, nàng đến rồi à.” Hứa Trạch đứng dậy, mỉm cười đưa cuốn sổ trong tay cho nàng. “Nàng xem, đây là khoản thu hôm nay.”

      Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Nhiều vậy sao!”

      Hứa Trạch cười : “Ta cũng ngờ, ngày đầu tiên khai trương có nhiều khách như vậy.”

      Mộ Dung Tuyết cười hi hi : “Huynh ăn cơm chưa?”

      “Vẫn chưa, còn nàng?”

      “Tôi cũng chưa ăn. Tôi vẫn luôn ngồi trong quán trà đối diện theo dõi, bây giờ cũng đói rồi.”

      Hứa Trạch lập tức dặn dò người làm Tiểu Thôi trong tiệm: “Mau bảo Lưu sư phụ làm vài món ăn.”

      Rất nhanh sau bếp bưng lên ba món mặn món canh.

      Nắng chiều rọi vào, chiếu lên gương mặt sáng sủa và đôi mắt tràn đầy tinh thần của Hứa Trạch, Mộ Dung Tuyết cảm thấy rất đẹp, hề giống chưởng quầy của quán ăn. Nghĩ đến thân thế của , lòng rất đồng tình, vậy là ánh mắt cũng bất giác mang chút tình mẫu tử. Hứa Trạch nhìn vào ánh mắt dịu dàng của nàng, lòng nghĩ, cho dù có chết đuối trong hồ nước lấp lánh này cũng sao.

      Hai người ngồi dưới nắng chiều, gợi nên cảm giác năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.

      Đinh Hương đứng ở cửa nhìn, thầm với Bội Lan: “Này, tiểu thư và Hứa công tử có giống Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như ?”

      Bội Lan : “Giống lắm, cũng mở tiệm phu thê, cảm giác xứng đôi.”

      Sau lưng truyền đến tiếng hừ lạnh.

      Bội Lan quay đầu nhìn, sợ hãi đến tái mặt.

      “Vương… Vương gia.”

      Gia Luật Ngạn lạnh lùng : “Gọi Phu nhân ra đây, ta có chuyện .”

      “Dạ.”

      Đinh Hương vội vào trong bên tai Mộ Dung Tuyết mấy câu.

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, với Hứa Trạch: “Tôi rồi về ngay.”

      Ra khỏi Độc Nhất Vị, Mộ Dung Tuyết vừa nhìn thấy Gia Luật Ngạn đứng dưới thềm, quay lưng về phía nàng, có lẽ vì quán ăn khai trương giúp việc lớn, nên hôm nay nhìn cũng thấy vừa mắt khác thường, chỉ bóng lưng dong dỏng thôi phác họa phong thái tuấn dật, hiếm có hơn người.

      Mộ Dung Tuyết bước tới sau lưng : “Đa tạ Vương gia.”

      Gia Luật Ngạn quay đầu nhìn nàng. Có lẽ người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, hôm nay nàng cũng xinh đẹp động lòng cách khác thường, mặt lộ niềm vui, đôi mắt đẹp long lanh sóng nước, dường như giống hệt Mộ Dung Tuyết gặp ở Nhất Vị tửu lâu, chỉ tiếc là ánh mắt này còn vẻ đắm đuối khi nhìn thấy nữa.

      Lẽ nào nhìn nhiều rồi bị mê hoặc nữa? Vậy tại sao mỗi lần nhìn thấy nàng, đều cảm thấy nhìn mãi chán?

      quá công bằng, đặc biệt là lúc này, trong tiệm còn có nam nhân tuấn ngồi, khả năng có mới quên cũ phải có, nhất định phải đề phòng hậu hoạn. Vậy là lại nhắc nhở: “Sau này có việc gì đừng đến đây, đừng quên chuyện hứa với ta.”

      “Thiếp quên.”

      “Vậy về .”

      Mộ Dung Tuyết niệm tình hôm nay giúp việc lớn, ngoan ngoãn gật đầu, rồi đưa Đinh Hương và Bội Lan rời .

      Gia Luật Ngạn dễ gì mới gặp được nàng lần, nỡ để nàng ngay tức khắc, gọi nàng lại, dịu giọng : “Có chuyện gì chỉ cần đến Vương phủ tìm Mộc quản gia làm giúp nàng là được.”

      “Đa tạ ý tốt của Vương gia, thiếp tự xử lý, gây phiền phức cho Vương gia.”

      Gia Luật Ngạn lấy lòng : “Trước đây nàng gây phiền phức, cũng là nhất thời nóng giận, nàng vẫn ghi thù sao?”

      Mộ Dung Tuyết : “Chàng thiếp chân ngắn, ngốc nghếch, mặt dày, thiếp đều nhớ hết, phải là ghi thù, chỉ là nhắc nhở bản thân làm người đừng nên quá tự tin, nếu bị ngã rất thảm.”

      Gia Luật Ngạn: “…” Xưa nay ăn rất chú ý chừng mực, trước mặt nàng lại rất tùy tiện, thích trêu chọc nàng, nhìn nàng bĩu môi giận dỗi, vừa xinh xắn vừa đáng . Nhưng ngờ nàng đều nhớ trong lòng, tưởng khinh thường nàng.

      Quán ăn khai trương ngày thứ hai, Mộ Dung Tuyết mời cả nhà Triệu gia đến ăn cơm, chọn nhã phòng đơn độc, bảo đầu bếp làm bàn thức ăn khoản đãi cả nhà Triệu Chân Nương.
      Hale205, Trâu1HitYouDie thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Lân kính rượu Triệu lão tía.

      Triệu lão tía đáp tạ: “ ngờ chúng ta có duyên phận, làm hàng xóm từ huyện Nghi đến Kinh thành.”

      Mộ Dung Lân thầm , nếu nhờ “ý tốt” của con ông, chúng tôi đâu có từ xa xôi ngàn dặm đặt chân đến đây.

      “Chuyện của Thục phi giải quyết ra sao rồi?”

      Triệu mẫu vừa nghe liền chùi mắt, bộ dạng đau lòng tuyệt vọng. Triệu lão tía kề bên tai Mộ Dung Lân thấp giọng : “Liên tục tặng cho Tô công công bên cạnh Hoàng thượng hết sáu ngàn lượng bạc rồi.” Giọng điệu vô cùng đau xót.

      Mộ Dung Lân an ủi: “Tiền tài là vật ngoài thân.”

      Mộ Dung Tuyết cũng : “Bá phụ yên tâm, có Công chúa ở đó, Chân Nương tỷ tỷ nhất định lại được sủng ái.”

      Triệu lão tía thở dài: “Nay công chúa được Kiều quý phi nuôi, chỉ e sau này cũng chỉ nhận dưỡng mẫu. Haiz, bây giờ ta chỉ mong Chân Nương bình an là được rồi.”

      “Phải, bình an là được rồi.”

      Qua thời gian, Triệu lão tía đến báo tin vui, Triệu Chân Nương ra khỏi Lãnh cung, có điều bây giờ chỉ là thân phận Thái nữ.

      Mộ Dung Tuyết an ủi : “Chỉ cần người bình an là được rồi, năm xưa tỷ tỷ cũng bắt đầu từ cung nữ từng bước tiến lên vị trí Thục phi mà.”

      Triệu lão tía gật đầu: “Vẫn là hương thân chòm xóm ở quê tốt hơn, thời gian qua may nhờ có cha con giúp đỡ.”

      Sau khi quán ăn khai trương, buôn bán vẫn rất tốt. Mộ Dung Tuyết vốn nghĩ mình phải tự mình quản lý quán ăn này, chỉ để Hứa Trạch thu tiền, nào ngờ sau khi khai trương vẫn do Hứa Trạch lo liệu từ trong ra ngoài, còn nàng bị đẩy sang bên. Lòng nàng rất áy náy, mỗi chiều đều cùng Mộ Dung Lân đến quán ăn.

      Mộ Dung Lân và Hứa Trạch tính tình rất hợp, tự nhiên trở thành bằng hữu vong niên, thường cùng nhau trò chuyện đánh cờ.

      Mộ Dung Tuyết phát rằng nếu nam nhân lòng với mình, tự nhiên cũng lòng đối đãi với người nhà mình, như Gia Luật Ngạn, sau khi thành thân hầu như gặp mặt Mộ Dung Lân, đừng đến việc trò chuyện đánh cờ cùng ông. Lúc trước toàn tâm toàn ý có thể tính toán, nhưng bình tĩnh lại rồi, so sánh với Hứa Trạch càng cho thấy Gia Luật Ngạn vô tâm.

      Lúc bắt đầu mở tiệm, Gia Luật Ngạn cũng thường đến hỏi han tình hình, nhưng Mộ Dung Tuyết cảm thấy đến là để giám sát xem có phải nàng ở bên Hứa Trạch quá nhiều, quá gần gũi hay . Bởi vậy liền cố ý giữ khoảng cách với Hứa Trạch, đến quán ăn chốc lát rồi ngay, tránh để Gia Luật Ngạn lại gây chuyện.

      Thời gian lâu dần, Gia Luật Ngạn cũng yên tâm. Như vậy cũng tốt, nàng mở quán ăn bận rộn kiếm tiền, có ý rời khỏi Kinh thành nữa. sợ nhất là nàng lại như trước kia, bất chấp tất cả liều mình chạy trốn, cho dù cá chết lưới rách cũng từ.

      thể phân thân truy bắt nàng nữa, vì hôn với Ngọc Sính Đình ở ngay trước mắt.

      Mộ Dung Tuyết nghe được tin này từ miệng Bùi Giản. Tứ môn Đề đốc sắp dự hôn lễ của Chiêu Dương vương, hỏi thủ hạ nên tặng lễ vật gì, vừa khéo bị Bùi Giản bên cạnh nghe được.

      Bùi Giản được nghỉ về đến nhà, liền cho Mộ Dung Tuyết biết tin này.

      Mộ Dung Tuyết bỗng ngẩn ra, nhưng chỉ trong chốc lát, dường như tỉnh lại từ trong miệng, nàng cười : “Tốt quá, chúc mừng chàng.” Giọng khàn khàn do uống thuốc liên tục nên đỡ nhiều, nhưng câu chúc mừng này lại nặng nề như lẫn cát.

      Kết quả biết từ lâu, tựa như bị tuyên phán ngày hành hình, mỗi ngày đều chờ đợi trong giày vò, cuối cùng cũng chờ được ngày này. Nàng rất vui, vui đến muốn rơi nước mắt.

      “Tối nay chúng ta uống rượu chúc mừng .”

      Vừa khéo tối đó Hứa Trạch cũng đến. Trời vào đông, bốn người ngồi quanh bếp lò.

      Bùi Giản lâu về nhà, đối diện với thức ăn ngon và mỹ tửu, nhịn được mà ăn thỏa thích.

      Mộ Dung Lân cũng rất vui, Gia Luật Ngạn thành thân chắc ngăn cản họ rời khỏi Kinh thành nữa, chờ vào Xuân là có thể trở về quê ở Giang Nam rồi.

      Mấy người cười cười, uống hết mấy bầu rượu. Có lẽ Hứa Trạch trời sinh tửu lượng cao, tuy hôm nay mới lần đầu uống rượu, nhưng uống nửa bình cũng chẳng hề gì.

      Bùi Giản và Mộ Dung Lân đều say gục, Mộ Dung Tuyết tiễn Hứa Trạch ra cửa. biết từ lúc nào, trời tuyết bay lất phất như tơ liễu.

      Ngọn đèn ngoài cửa sân soi sáng những bông tuyết lơ lửng, gần như nhìn thấy được chúng tan bờ vai thế nào, tựa như là tình cảm của con người, biết từ khi nào trao cho ai đó.

      Mộ Dung Tuyết giống như đóa hải đường, thanh tú đứng trong trời tơ liễu, dung nhan kiều diễm, thần thái ngời ngời, đôi môi đào đỏ mọng cong lên, ra nụ cười rực rỡ.

      Hứa Trạch nhìn nàng, dịu dàng : “A Tuyết, hôm nay nàng vui.”
      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, nhưng lập tức mỉm cười: “Làm gì có, hôm nay tôi rất vui.”

      “Nếu nàng có tâm , ta bằng lòng chia sẻ.” Ánh đèn sáng tỏ, đôi mắt nhạy bén sắc sảo, dường như nhìn thấu được tâm của nàng.

      Lòng Mộ Dung Tuyết chợt xao động, nhưng nụ cười càng tươi tắn hơn, “Đa tạ, đích thực tôi có tâm .”

      Hứa Trạch cười cười, đôi mắt đẹp như sáng trong hơn trong đêm tuyết, đưa tay đón lấy những bông tuyết rơi, khẽ khàng : “Ta rất thích tuyết.”

      Mộ Dung Tuyết vội vàng đáp “Hứa công tử thong thả”, rồi tức tốc đóng cửa lại, giống như chỉ chậm thêm khắc nữa thôi, những lời còn thẳng thừng hơn nữa.

      Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cổ xuyên đình thụ tác phi hoa[1].

      [1. Chiều xuân nhạc, tuyết chẳng cam, xuyên cây lất phất tuyết làm hoa bay (Tuyết mùa xuân, thơ Hàn Dũ, Nguyễn Phước Hậu dịch).]

      Nàng ôm ngực, ngẩng mặt nhìn lên, để hoa tuyết lạnh lẽo rơi khóe mắt, sống mũi, cuối cùng nén xuống những chua xót cháy lòng kia.

      Đêm khuya sâu thẩm, Đinh Hương thức giấc, lúc ngang qua cửa sổ phòng Mộ Dung Tuyết, văng vẳng nghe thấy tiếng xé vải, rất chậm, rất , như có như . Nàng ta cười cười, làm gì có, hôm nay tiểu thư vui biết bao nhiêu, thanh đó nhất định là tiếng gió thổi trong đêm tuyết thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :