[XK] Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Độc Sủng - Ám Hương Ảnh Di (Update C47)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 11: Thời gian trẻ con (5)

      [​IMG]

      Nam Cung Vũ Huyên nhu thuận để sát vào hai má Quy Hải Lộng Nguyệt “bẹp” tiếng, in dấu nước miếng.

      Trong lòng hừ hừ: cây cải đầu đỏ, ai kêu ngươi chiếm tiện nghi! Hắc hắc, phục vụ nước miếng!

      Quy Hảt Lộng Nguyệt nhìn hai mắt giao hoạt của nàng, trong mắt tràn ngập ý cười, “Ha ha, ngươi tiểu gia hỏa này!”

      Trong giọng tràn đầy sủng nịch.

      Nàng hôm nay như thế nào lại nghe lời như vậy, đều nghe. Bất quá chỉ cần hôn cũng có thể nhận lấy nước miếng…

      Nam Cung Vũ Huyên phát ra tiếng cười “khanh khách” êm tai như chuông bạc.

      “Ngoan lắm vật , chúng ta dùng bữa nha” Quy Hải Lộng Nguyệt nhàng để Nam Cung Vũ Huyên ngồi đùi mình.

      Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên trầm xuống, sau là lúc nàng sợ nhất, mười ngón tay của bọn hẳn là còn cái nguyên vẹn.

      Mỗi ngày nàng tận lực ít hoạt động, giảm tiêu hao thể lực, nhưng bọn mỗi ngày đều cho nàng ăn bảy tám lần.

      Lần này Quy Hải Lộng Nguyệt cũng có cắn phá ngón tay mình mà lấy bình bạch ngọc trong lòng ra: “Vật , ngươi tự mình uống sao?”

      Nam Cung Vũ Huyên liền gật gật đầu, chẳng lẽ cần uống máu bọn , ha ha, tốt quá!

      Nhưng là nàng sai rồi, lúc Quy Hải Lộng Nguyệt đưa bình ngọc đến bên miệng nàng là lúc mùi máu tươi với nàng này vẫn là uống máu!

      “Vật , làm sao vậy?” Quy Hải Lộng Nguyệt thấy khuôn mặt nàng cao hứng đột nhiên trầm xuống, hiểu nổi. Lập tức hiểu : “Ha ha, vật , cần lo lắng, đây là bọn Đoạn Tuyệt trước khi học để lại. Ngươi uống của bọn , thấy lạ” tiểu tử này, uống máu người nào là thích người đó.

      Nam Cung Vũ Huyên cúi đầu, trong lòng thở dài, lâu như vậy, bọn vẫn khẳng định điều – mình uống máu ai là chán ghét người đó!

      Chậm rãi mở miệng nhắn ra.

      Quy Hải Lộng Nguyệt để bình ngọc nghiêng trước để cho máu tươi bên trong chậm rãi chảy vào trong miệng nàng.

      Hương vị máu ấm ấp quen thuộc chảy vào miệng Nam Cung Vũ Huyên là lúc nàng lại rung động.

      tại là mùa đông, tuy rằng trời đông còn chưa tới mức giá rét nhưng là độ ấm cũng cao.

      Máu này lại vẫn còn ấm áp!

      dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm trước sao?

      đúng như Nam Cung Vũ Huyên đoán.

      Dùng nhiệt độ cơ thể để duy trì độ ấm của máu, đây là biện pháp bọn bàn bạc đêm qua.

      Nguyên nhân vì lúc bọn học là thể ra ngoài, liền có cách nào lập tức trở về cho nàng ăn.

      Cho nên chỉ có thể trước lúc học để máu lại. Nhưng mùa đông độ ẩm rất thấp, bọn sợ máu lạnh làm nàng lạnh, liền nghĩ ra biện pháp này: Đem máu đựng ở trong bình ngọc, đặt ở trong áo lót, dùng độ ấm cơ thể giữ, có nó đông lạnh.

      bình máu Nam Cung Vũ Huyên uống hết trong vòng nén nhang (gần 15 phút)

      “Cục cưng, no rồi sao?” Quy Hải Lộng Nguyệt ôn nhu hỏi.

      Nam Cung Vũ Huyên từ từ nhắm hai mắt, gật gật đầu. Nàng sợ, nếu như mình mở mắt ra, nước mắt chảy ra.

      Cho nên mỗi lần bọn cho nàng ăn, nàng luôn từ từ nhắm hai mắt, để cản lại nước mắt của mình, chịu đựng tra tấn nội tâm cùng mùi máu tươi làm tim đập nhanh, đem nguồn suối duy trì sinh mệnh cho mình vào miệng nuốt vào trong bụng.

      “Ha ha, ngủ !” Quy Hải Lộng Nguyệt nhàng vỗ lưng Nam Cung Vũ Huyên, dỗ nàng ngủ.

      Kỳ bọn chỉ biết là nàng mỗi ngày dùng “bữa sáng” xong đều buồn ngủ.

      Bọn biết là nàng có ngủ, mà là dùng ý chí cản lại nước mắt của mình. Nàng muốn nhìn thấy bộ dáng đau lòng của bọn , cho nên nàng thể rơi lệ.

      [​IMG]
      1012, linhdiep17béo xinh thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      đau lòng cho mấy tiểu chính thái...hic....hic.....khi nào mí hết màn sủng ngược vậy nàng
      pqthaolyy thích bài này.

    3. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 12: Thời gian trẻ con (6)

      [​IMG]

      Lúc chạng vạng.

      Bảy người trở lại tiểu viện, vào phòng, sau đó lại nhanh chóng đóng cửa lại.

      Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy bọn vào nhà, mỉm cười ngọt ngào.

      Vốn nàng nháo Quy Hải Lộng Nguyệt muốn tới trong sân chờ bọn trở về.

      Nhưng là Quy Hải Lộng Nguyệt bên ngoài rất lạnh, đồng ý, chỉ ôm nàng ở phòng khách chờ.

      Bảy người vào, thấy đến Nam Cung Vũ Huyên mỉm cười ngọt ngào, trong lòng đột nhiên mềm mại như nước.

      Nhưng là sau khi bọn vào nhà việc đầu tiên làm cũng phải ôm Nam Cung Vũ Huyên, cũng phải giỡn với nàng.

      Mà là chen chúc đến lò sưởi bên cạnh, vây quanh sưởi ấm.

      Nam Cung Vũ Huyên cảm thấy trầm xuống, khuôn mặt tươi cười chậm rãi giãn ra.

      Bọn thích mình sao?

      Nhưng chuyện kế tiếp lại chứng minh bọn đối với nàng là thương, quan tâm.

      Sau lúc lâu, Hiên Viên Nhược Ngôn dẫn đầu chạy đến trước Quy Hải Lộng Nguyệt: “Quy Hải Lộng Nguyệt, người ta ấm áp, làm lạnh tiểu bảo bối. Đưa nàng cho ta ôm cái.”

      Quy Hải Lộng Nguyệt thận cẩn thận đem Nam Cung Vũ Huyên chuyển qua, nhưng là thấy vật biểu tình mất mát khi nhìn bọn cùng nàng chơi đùa.

      Haizz, cho nên a, cho dù mình muốn cho ôm, nhưng vì để cho vật cao hứng, vẫn đưa qua.

      Hiên Viên Nhược Ngôn ôn nhu nhận lấy Nam Cung Vũ Huyên bị bọc như viên cầu.

      “Ta cũng ấm áp” Gia Cát Mặc Húc bước nhanh tới, “Cục cưng, ta cũng làm ngươi lạnh” Lấy tay nhàng nhéo nhéo hai má phấn nộn của Nam Cung Vũ Huyên.

      “Cục cưng, cục cưng, ha ha, cơ thể ta cũng lạnh” Tư Huyền Dịch đem tay bé mập mạp của nàng vây lại trong bàn tay ấm áp.



      Nam Cung Vũ Huyên cảm nhận được nhiệt độ thân bọn cao hơn bình thường , trong lòng đột nhiên giống như kẹo đường, mềm mại ngọt ngào.

      Bọn đến ôm nàng, hôn nàng trước là bởi vì bọn sợ khí lạnh thân làm lạnh nàng.

      Cho nên bọn muốn làm ấm cơ thể mình trước, sau đó mới đến chơi đùa cùng nàng.

      Bọn mỗi người đều đem nàng đặt trong tim.

      Trước khi làm việc gì, chỉ cần liên quan đến nàng, đều cẩn thận như vậy.

      “Tiểu bảo bối a, hôm nay có hôn sao!” Hiên Viên Nhược Ngôn bế cao nàng lên cạnh mặt mình.

      Nam Cung Vũ Huyên hung hăn hôn như tất cả cảm động cùng vui vẻ đều gộp trong nụ hôn nhắn gửi cho .

      “Ta nữa!” Tây Môn Vân Ảnh lên tiếng .

      Nam Cung Vũ Huyên vươn hai tay với , ý muốn bế qua.

      Tây Môn Vân Ảnh vui vẻ hớn hở đưa tay bế nàng từ trong lòng Hiên Viên Nhược Ngôn vào ngực mình: “Hôn của ta cũng muốn vang như vậy!” (ý là kêu chụt lên ấy :)] ) Tây Môn Vân Ảnh cầu.

      Hừ hừ, đừng cho rằng có phát , so với thời điểm lúc ban đầu mỗi lần hôn tiếng vang đều lớn! Cho nên nhất định cũng muốn!

      “Ân..ân!” Nam Cung Vũ Huyên nhu thuận gật đầu

      “Ha ha, đến đây !” Tây Môn Vân Ảnh đem mặt hướng về phía khuôn mặt nhắn của nàng dí sát.

      “Chụt!” lại là cái hôn hung hăn.

      “Tiểu bảo bối, của ta cũng vậy nha!” Công Tôn Lưu Dạ mở tay ra hướng Nam Cung Vũ Huyên, ý bảo kế tiếp đến phiên !



      Nam Cung Vũ Huyên lần lượt “Hung hăn, hung hăn” hôn hết bảy bé .

      Trong phòng rộng lớn, điềm mật ấm áp trầm ngập… tâm của cả chín người vốn là lạnh như băng, lại chậm rãi gần nhau, làm ấm nhau…

      [​IMG]

    4. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 13: Có thể .

      [​IMG]

      Thời gian trôi nhanh, đông qua xuân đến, nhiệt độ ngoài trời dần chuyển sang ấm.

      Nam Cung Vũ Huyên tựa trong ngực Thuợng Quan Tuyệt Trần, im lặng nghe đàn.

      Bỗng nhiên, Nam Cung Vũ Huyên nhàng ngẩng đầu lên, nhìn hai má gầy gò của Thượng Quan Tuyệt Trần, gầy thế này ~

      Suy nghĩ phiêu tán…

      Sao lại gầy cho được?

      Ba tháng này, nàng vẫn như trước mỗi ngày uống máu ấm, cho dù thời tiết có lạnh thế nào chăng nữa, máu của bọn đều được nhiệt độ cơ thể ủ ấm…

      Hơn ba tháng này, bộ dạng nàng lớn rất nhanh, thân thể mềm mại vô lực giống như trước.

      Nhưng là vẫn chưa thể được, ách, , phải là nàng biết mình rốt cuộc có thể được hay , nguyên nhân vì bọn cơ hồ là mỗi thời mỗi khắc đều muốn ôm nàng ở trong lòng.

      “Cục cưng, đói bụng sao?” động tác đánh đàn của Thượng Quan Tuyệt Trần dừng lại, ôn nhu hỏi Nam Cung Vũ Huyên.

      hơn ba tháng, trong đôi mắt băng ngân sắc của Thượng Quan Tuyệt Trần từng đối với bất cứ tình gì cũng để bụng chậm rãi hòa tan, dần mất tia siêu thoát trần thế, thêm vào tia nhân khí…

      Ý thức bay của Nam Cung Vũ Huyên trở lại, vô thức lại: “A? Chưa có đói” tiếng con nít, ngữ điệu mềm mại lại giống như trời giáng làm cho Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Nam Cung Vũ Huyên đồng thời sửng sốt!

      , cục cưng, ngươi, ngươi vừa rồi, ngươi chuyện?!” Thượng Quan Tuyệt Trần khó tin nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.

      chuyện?” Nam Cung Vũ Huyên thử mở miệng, tiết ràng.

      “Ha ha ha ~ , Đoạn Tuyệt, ta có thể !”

      Nam Cung Vũ Huyên kích động bắt lấy vạt áo trước ngực Thượng Quan Tuyệt Trần, vui vẻ kích động . Ôm cổ Thượng Quan Tuyệt Trần lại kích động .

      Lại còn có thể , tốt quá, vậy là mình có thể trực tiếp cự tuyệt uống máu của bọn , có thể với bọn , mình có thể ăn cơm!

      “Ha ha, cục cưng. Ngươi có thể , ha ha ha, nào nào nào!” Thượng Quan Tuyệt Trần vui vẻ bế Nam Cung Vũ Huyên lên, khuôn mặt mềm mại có thể nhéo ra nước của nàng liên tục in lên vài cái hôn.

      “Ha ha ha…” Nam Cung Vũ Huyên nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần bộ dạng vui vẻ, cùng cười rộ lên, ha ha ha… , vui vẻ mình càng vui vẻ!

      Bảy người học về còn chưa vào trong sân , chợt nghe tiếng cười truyền đến, khóe miệng tự giác lặng lẽ mỉm cười. Tiểu bảo bối của bọn có chuyện gì mà vui như vậy?

      Động tác dưới chân nhanh hơn. bước tiến vào trong sân , liền nhìn thấy Thượng Quan Tuyệt Trần bế Nam Cung Vũ Huyên lên, lớn nhìn nhau cười ngây ngô.

      Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Nam Cung Vũ Huyên đem tầm mắt chuyển sang bảy người, hôm nay sớm như vậy trở về rồi sao!

      “Lộng Nguyệt, Huyền Dịch, Dật Hàm, Nhược Ngôn, Mặc Húc, Vân Ảnh, Lưu Dạ, ha ha a, rốt cục các huynh trở lại, muội rất nhớ các huynh.” Nam Cung Vũ Huyên dùng tiếng mềm mại ngọt ngào ra lời mật ngọt.

      Phản ứng của bảy người cùng Thượng Quan Tuyệt Trần lúc nãy như , khó có thể tin được nhìn bé cười đến vô cùng đáng .

      Nam Cung Vũ Huyên nhìn bộ dạng trố mắt của bọn , cảm giác muốn chọc ghẹo nổi lên.

      “Hừ! Các huynh đều thích ta? Người ta có thể , các huynh đều có phản ứng?” Ngữ điệu ủy khuất, biểu tình ủy khuất, nàng giờ phút này chính là người ủy khuất.

      “Ách, bảo, tiểu bảo bối, có, chúng ta thích muội nha! Chúng ta chỉ là rất cao hứng, cho nên mới kịp phản ứng.” Quy Hải Lộng Nguyệt phản ứng lại đầu tiên, bước nhanh chạy đến trước người Thượng Quan Tuyệt Trần, khẩn trương với Nam Cung Vũ Huyên.

      “Đúng, đúng, đúng! Cục cưng, chúng ta rất thích muội, rất thích muội!”

      “Tiểu bảo bối, chúng ta là quá mức kinh hỉ, phải thích muội!”



      Trong khoảng thời gian ngắn, trong sân nhỏm thanh lo lắng giải thích liên tiếp.

      [​IMG]

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 14: Phong ba.

      [​IMG]

      Nam Cung Vũ Huyên nhìn vẻ mặt lo lắng của bọn , trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

      “Ha ha ha ha” tiếng cười êm tai tai như chuông bạc vang lên.

      lo lắng giải thích “hiểu lầm” bảy người nghe được tiếng cười, nhìn về phía đôi mắt to tròn cười đến chỉ còn lại hình dạng trăng khuyết của Nam Cung Vũ Huyên.

      “Ha ha ha, người ta là lừa các huynh nha!” tiếng non nớt ngọt sớt của Nam Cung Vũ Huyên lộ vẻ sung sướng.

      “Ha ha ha ha” tám bé cũng cười theo, có chút ý trách cứ nàng giễu cợt bọn . Chỉ cần nàng vui vẻ, bị lừa cũng rất đáng giá.

      “Các huynh hôm nay trở về rất sớm nha! Như vậy tốt!” Nam Cung Vũ Huyên ngọt ngào cười .

      “Ha ha, đúng vậy, hôm nay các sư phụ có chuyện, cho nên trước hết trở về. Chúng ta cũng rất nhớ cục cưng!” Hiên Viên Nhược Ngôn ôm lấy Nam Cung Vũ Huyên từ trong ngực thượng quan tuyệt trần, đụng mặt vào khuôn mặt nhắn của nàng cọ cọ.

      Nam Cung Vũ Huyên nghe Hiên Viên Nhược Ngôn xong, khuôn mặt nhắn xụ xuống: “ cần gọi người ta là cục cưng nha!”

      “Ách, gọi cục cưng? Vậy gọi tiểu bảo bối sao?” Hiên Viên Nhược Ngôn ôn nhu hỏi.

      “Cũng cần, người ta muốn các huynh gọi tên người ta.” Trong mắt Nam Cung Vũ Huyên chứa vẻ mong chờ.

      Thử suy nghĩ nghe được tên của mình trong miệng của bọn ra, cảm giác như thế nào.

      “Tên? Đúng rồi, chúng ta còn có đặt cho cục cưng lấy cái tên! Ha ha, gọi Quy Hải cục cưng thế nào?” Quy Hải Lộng Nguyệt lập tức đặt tên cho người nào đó.

      được hay cho lắm! Hiên Viên tiểu bảo bối nghe có vẻ được!” Hiên Viên Nhược Ngôn phản bác .

      “Ta cảm thấy đều hay. Gọi Tư bảo bối mới hay!”

      “Cái gì a? Gọi Tây Môn cục cưng mới hay nha!”

      “Các ngươi đó đều lấy cái tên gì a? Hẳn là nên gọi Đông Phương tiểu bảo nhi!”

      "Ta cho rằng, hẳn là gọi Gia Cát bảo bối."

      " thể, ta muốn gọi Công Tôn Bảo Nhi ~!"

      “Các ngươi đều thể! Ta xem vẫn gọi là Thượng Quan Bảo Bảo mới là tốt nhất!"



      Nam Cung Vũ Huyên nhìn tám người tích cực tranh giành đặt cho nàng, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu bay qua đàn quạ đen…

      Này mà gọi là tên? Bọn đây là lấy họ “Nhi” sao!

      “Đều, , muốn!” Nam Cung Vũ Huyên lớn tiếng gằn từng chữ.

      Tám người tạm dừng “Thương thảo”, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.

      Thấy lực chú ý của tám người chuyển đến người mình, Nam Cung Vũ Huyên thanh thanh cổ họng: “Khụ. Tên đó của các huynh, đều thể! Muội gọi là Nam Cung Vũ Huyên, Vũ trong lông chim, cỏ Huyên Huyên” vẫn là cái tên kêu hơn mười năm dễ nghe hơn.

      “Kỳ , huynh cảm thấy vẫn là gọi cục cưng có vẻ tốt hơn. Nếu , gọi Nam Cung cục cưng?” Hiên Viên Nhược Ngôn khoăn tay trước ngực hỏi.

      “Ừ đúng vậy.” mặt khác bảy người đều phụ họa theo. Cục cưng đáng hơn nha!

      cần. Liền là Nam Cung Vũ Huyên, cái gì tiểu bảo bối, cục cưng, bảo nhi linh tinh đó, các huynh muốn cũng được.”

      Nam Cung Vũ Huyên xoay đầu sang bên, ý bảo nàng quyết định, có thay đổi được.

      Tám người hai mặt nhìn nhau: Xem , cái này chỉ kiếm thấy trước họ, liền tên cũng có.

      “Được rồi, vậy kêu là Nam Cung Vũ Huyên. Ha ha, Huyên nhi tiểu bảo bối, đến huynh ôm cái” Quy Hải Lộng Nguyệt xong muốn từ trong ngực Hiên Viên Nhược Ngôn ôm Nam Cung Vũ Huyên qua.

      Hiên Viên Nhược Ngôn nghiêng thân mình qua, hừ, mình còn chưa ôm được bao lâu, nghĩ đến cướp? cho!

      “Hiên Viên Nhược Ngôn! Ngươi có ý gì?” Quy Hải Lộng Nguyệt nổi giận.

      có ý gì hết! Ta còn ôm đủ, chờ ta…”

      “Nhược Ngôn tiểu bảo bối, huynh để cho Lộng Nguyệt tiểu bảo bối ôm muội cái thôi!” Nam Cung Vũ Huyên trong mắt to lên tia giảo hoạt.

      Hắc hắc, hẳn là tiểu bảo bối? Các huynh thích tiểu bảo bối như thế, vậy liền cho các huynh cảm thụ chút “vui vẻ” khi được làm tiểu bảo bối!

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :