1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến tranh giành hồng nhan Đại Hán - Ma Nữ Ân Ân (Update chương 78)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 67

      Ngô Trung Nghĩa sợ hãi ngất !

      Lưu Trọng Thiên cùng binh lính chạy ra sau bình phong, phát Ngô Trung Nghĩa sắc mặt trắng bệch ngất do quá khiếp sợ, trong tay đương cầm con rắn màu đen, là con đại tiên xà.

      Đám binh lính hết lôi lại kéo Ngô Trung Nghĩa dậy, cái tên đó nhũn như con chi chi, binh lính khiêng Ngô Trung Nghĩa đặt lên giường, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

      Lưu Trọng Thiên vội căn dặn binh lính gọi quân y, sau đó bước nhanh tới trước bồn tắm, cầm con đại tiên xà kia lên, đây chẳng phải là con rắn mình bắt giúp Uy Thất Thất sao? Lẽ nào...

      Uy Thất Thất buồn chán nằm ở giường, biết sau khi Ngô Trung Nghĩa phát ra con rắn kia có bộ dáng gì, thét chói tai, sau đó té xỉu? Đáng tiếc trông thấy được, tiếc quá , bỏ lỡ mất cảnh tượng đặc sắc như vậy.

      “Này Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên cất giọng ngay bên tai , Thất Thất lập tức xoay người lại, phát Lưu Trọng Thiên đứng trước giường, vẻ mặt vô cùng giận dữ, Thất Thất liền đoán ngay ra, cái tên Ngô Trung Nghĩa đó chắc té xỉu rồi.

      Thất Thất bèn dịu dàng nhìn Lưu Trọng Thiên, nũng nịu sáp lại gần, choàng tay qua cổ Lưu Trọng Thiên “Vương gia, ngài hù chết người ta rồi, tại sao phát hỏa vậy, tôi làm gì à?”

      Lưu Trọng Thiên bỗng ngửi thấy hương thơm thoang thoảng người Thất Thất, cũng cảm giác được thân thể mềm mại ấy dựa sát người chàng, nhất thời, thiếu chút nữa quên mất mục đích đến tìm , quả là nữ nhân quỷ kế đa đoan, có ý đồ phân tán lực chú ý của chàng, Lưu Trọng Thiên ngay lập tức định tâm tĩnh khí lại.

      thả rắn vào trong nước tắm của Ngô Trung Nghĩa? Có phải vậy ?”

      có, tôi ngủ suốt từ nãy mà!” Thất Thất kiên quyết phủ nhận, tỏ vẻ vô tội.

      “Đó là con đại tiên xà, ta vừa mới bắt giúp lúc sáng!”

      “Đại tiên xà đâu phải chỉ có mỗi con đó, ai biết được nó chui vào từ lúc nào chứ?”

      như vậy, bây giờ hãy mang con ta bắt ra đây!” Lưu Trọng Thiên bực tức , nữ nhân này còn dám ngụy biện, dối mà sao chớp mắt.

      “Ăn mất rồi!” Thất Thất quả quyết.

      “Ăn rắn?”

      “Đúng! Rắn bị tôi ăn vào trong bụng rồi.” Thất Thất đưa miệng đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, lè lưỡi, tinh nghịch “Ngon tuyệt cú mèo, ngài tìm được đâu...”

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên cảm thấy rất bối rối, Uy Thất Thất này quả thực quá táo bạo, dám chu môi tiến lại gần chàng, khiến chàng có chút phân tâm. Nếu cứ tiếp tục giữ tư thế này lâu thêm nữa, chàng điên mất thôi, Lưu Trọng Thiên kéo tay Uy Thất Thất choàng cổ chàng xuống, sau đó dùng sức đẩy Uy Thất Thất ngã lên giường, cảnh cáo .

      “Đừng để ta tóm được, bát nháo, Ngô Trung Nghĩa quá sợ hãi ngất rồi! giờ vẫn bất tỉnh nhân !”

      “Ngất rồi? Ha ha!” Thất Thất bụm miệng, phá lên cười “Lá gan , mới chỉ là con rắn thôi, nếu tôi thả con mãng xà vào, chẳng phải bị hù chết sao!” Thất Thất vừa dứt lời, lập tức ngậm miệng lại, bởi vì Lưu Trọng Thiên nghe thấy điều .

      “Chẳng phải ăn rồi sao?”

      “Chưa ăn...” Thất Thất lí nhí.

      “Con rắn đó là do thả?”

      “Là tôi, Vương gia... Đại thúc...” Thất Thất trông thấy ánh mắt giận dữ của Lưu Trọng Thiên, ý thức được chàng thực phẫn nộ, thế là ôm lấy thắt lưng Lưu Trọng Thiên, vội vàng “Đừng đánh tôi, nhiều nhất, nhiều nhất lần sau Thất Thất dám nữa!”

      còn có lần sau!” Lưu Trọng Thiên muốn đẩy Thất Thất ra, Thất Thất lại dính chặt lấy như keo, mềm mại, nõn nà, khiến chàng nhất thời có cảm giác tim đập loạn nhịp “Mau buông ra, Uy Thất Thất!”

      “Nếu phạt tôi buông!”

      trừng phạt!” Lưu Trọng Thiên nhanh như chớp buột miệng ra, đối mặt với dáng vẻ hờn dỗi của Thất Thất, trong lòng hồi xao động, khó mà làm ngơ được, nỡ ra hình phạt nữa.



      Chương 68

      Dương dương tự đắc

      Uy Thất Thất nhận được lời hứa của Vương gia tuyên bố trừng phạt, hài lòng buông tay ra, ngả người ra sau nằm xuống giường, vắt chéo chân, đắc ý hả hê nhìn đầu ngón chân.

      hy vọng có thể trông thấy bộ dáng cái tên đáng ghét kia! Dám trêu chọc tôi, đẩy bổn tiểu thư vào vũng nước đục, làm Vương phi vớ vẩn gì đó, xem còn sống tử tế được nữa !”

      Uy Thất Thất vừa , vừa đung đưa bàn chân, Lưu Trọng Thiên bất giác nhíu mày, nữ nhân chìa đôi chân trần ra, còn rung lắc như vậy, tuyệt cảm thấy xấu hổ sao? Song dáng vẻ đó của , khiến người ta sinh lòng mến, còn cả câu kia... Rơi vào vũng nước đục? Vương phi vớ vẩn? Nữ nhân xấu xí này, có phần quá dương dương tự đắc rồi.

      thực muốn làm Vương phi của bổn vương sao?”

      Lưu Trọng Thiên vừa thất vọng, lại có chút bực tức, làm Vương phi của chàng, có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lẽ nào biết dân nữ với Vương phi khác nhau sao?

      Thất Thất vô cùng quả quyết gật đầu “ phải muốn, căn bản là muốn ở lại Đại Hán, tôi muốn về nhà, nhất định phải rời khỏi nơi này!”

      “Nhà ở đâu? Cứ luôn mồm đòi về nhà, chờ tới lúc khải hoàn hồi kinh, bổn vương cùng vấn an cha mẹ , đón bọn họ về kinh thành, vinh hoa phú quý như vậy khiến thích trở thành Vương phi của bổn vương!”

      Lưu Trọng Thiên nhắc nhở Uy Thất Thất, là nữ nhân của Vương gia, khi trở về quê nhà, là đối tượng được người người hâm mộ, nữ nhân của Lưu Trọng Thiên, chỉ đứng sau sủng phi của Hoàng thượng thôi.

      “Ngài dẫn tôi về nhà? Ha ha, tôi cũng biết trở về bằng cách nào đây! Sao ngài cùng tôi được?”

      Thất Thất ủ rũ nhìn Lưu Trọng Thiên, nhà ở tận hai ngàn năm sau, cho dù Lưu Trọng Thiên có thần thông quảng đại đến đâu, cùng lắm cũng chỉ sống được mấy chục năm ở Đại Hán mà thôi, Thất Thất oán hận .

      “Đợi tới khi về kinh đô, tôi đem địa vị Vương phi tặng cho nữ nhân ngài mến, có phải người đó tên là Vân Nhi ? Sau khi trở về ngài hãy cưới ấy làm Vương phi ! Tôi cũng có thể trở về tìm kiếm cuộc sống hạnh phúc của tôi.”

      “Hạnh phúc của ? thích nam nhân khác? cũng biết, lập phi phải trò đùa!”

      Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất với vẻ trách móc, địa vị Vương phi sao có thể nhường là nhường chứ, hạnh phúc? Với nam nhân khác sao? xấu nữ, lại còn an phận, Lưu Trọng Thiên nổi nóng giơ tay lên, dọa Thất Thất lùi sâu vào bên trong, Vương gia chưa chi muốn đánh sao?

      Uy Thất Thất ôm đầu, thấp giọng phải tôi thích nam nhân khác, mà là có rất nhiều nam nhân thích tôi!”

      “Thích ? tưởng là mỹ nữ chắc?”

      Lưu Trọng Thiên bật cười ha hả, Uy Thất Thất này khoa trương quá rồi, dám xạo nhằm nâng giá trị bản thân mình, tay chàng giơ lên cao khẽ hạ xuống, xoa đầu Uy Thất Thất, cất giọng ngang ngược “Nữ nhân thành thân với Lưu Trọng Thiên ta, cả đời là nữ nhân của Lưu Trọng Thiên ta, muốn rời khỏi bổn vương, lấy người khác, tuyệt đối thể được, tốt nhất hãy từ bỏ ý nghĩ đó .”

      “Tôi chưa hề bán cho ngài, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải thành hôn !” Thất Thất bĩu môi với vẻ phục.

      vừa nhắc nhở ta... Vậy bây giờ bổn vương biến điều đó trở thành !”

    2. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 69

      Xấu nữ khiến người ta kinh sợ

      Lưu Trọng Thiên giữ chặt cánh tay Thất Thất, cúi người xuống, khẽ bật cười, khuôn mặt xấu xí của Uy Thất Thất do quá căng thẳng nên càng xấu hơn, duy chỉ có đôi mắt ngập tràn nỗi sợ hãi lẫn tức tối, khiến người ta thoạt nhìn bất giác xúc động, thứ cảm xúc ấy nhanh chóng tác động tới từng sợi dây thần kinh của chàng, khiến chàng phát sinh ham muốn được ôm nữ nhân này vào lòng... Lưu Trọng Thiên bất giác sáp lại gần Thất Thất, ánh mắt trở nên si mê...

      “Vương gia, Vương gia, chẳng phải chúng ta có hiệp nghị sao?”

      Thất Thất cảm nhận được hơi thở của Lưu Trọng Thiên, chàng tiến lại ngày gần, cũng giống như đương đùa giỡn với , định vô lễ với chứ, Vương gia háo sắc này, ngay cả xấu nữ cũng buông tha.

      Thất Thất khẩn trương đẩy chàng ra “Vương gia, Vương gia! Ban nãy tôi bừa thôi, tôi đâu cả, tôi làm Vương phi của ngài!”

      Lưu Trọng Thiên thoáng sững sờ, trong chớp mắt đứng thẳng người lên, tự mình thốt ra câu đánh trống lảng “Ngoại trừ đôi mắt kia, xấu như ma lem!”

      Thất Thất vuốt ve gương mặt, xấu thế sao, dù sao cũng tính ở lại Đại Hán, lại càng định lấy lòng chàng ta, chỉ cần khi quay về thế giới của mình, trở nên xinh đẹp là được.

      hình như thấy đúng về xấu xí của mình phải?” Lưu Trọng Thiên rời giường, bỏ lại câu lạnh nhạt này.

      Uy Thất Thất sờ thử gương mặt, thở dài.

      “Thực ra, hình dáng tôi vốn phải thế này!”

      “Đừng với bổn vương, tự cảm thấy mình là mỹ nữ?”

      “Ai tôi là mỹ nữ? Mặc xác ngài, tôi xem Ngô giám quân đây, ha ha, trêu đùa cái tên đó quả thực được hả giận!” Thất Thất nghênh ngang ra ngoài.

      “Đừng có trêu chọc nữa đấy, bằng ta nhất định trừng phạt !”

      “Còn phải xem tâm tình tôi thế nào !”

      gì cơ? Uy Thất Thất...”

      Lưu Trọng Thiên cảm thấy trong lời của Thất Thất có hàm ý khác, lẽ còn muốn chọc ghẹo cái tên kia nữa? Chàng đương định căn dặn vài câu, Thất Thất chạy nhanh ra ngoài, nữ nhân nghịch ngợm xảo quyệt này, ranh ma ương bướng. Lưu Trọng Thiên trông chờ có thể nghe lời, chỉ cần đừng gây rắc rối cho chàng là tốt rồi.

      Ra khỏi đại bản doanh, trùng hợp, đúng lúc Thất Thất gặp Lưu Duẫn và Ngô Trung Nghĩa về phía này. Ngô Trung Nghĩa bị hành hạ trận, bộ dáng hết sức tiều tụy, còn giữ được thần sắc như ngày trước.

      trông thấy Uy Thất Thất, tựa như thấy kẻ thù, muốn xông lên phía trước tranh luận cùng Uy Thất Thất, thế nhưng, ở trong lòng lại có chút lo sợ nữ nhân xấu xí này, đành hèn nhát núp sau lưng Lưu Duẫn.

      “Này Thất Thất, to gan lắm, dám trêu chọc ta?” Ngô Trung Nghĩa ló đầu ra câu, rồi trốn ngay lập tức.

      “Gì? Chuyện sa hố cát hả, đó là do ngài xui xẻo thôi, tôi mấy lần đều đụng phải, ngài kiểu gì mà lọt xuống vậy? Ha ha!” Uy Thất Thất che miệng phá lên cười.

      “Này Thất Thất, chớ đắc ý vội, cho rằng Hoàng thượng ban hôn, là vì muốn giết sao?”

      Ngô Trung Nghĩa ra sức tìm lời cay độc để kích động Uy Thất Thất “Đó là do Hoàng thượng muốn đả kích Tam Vương gia, mới tìm nữ nhân xấu như ma lem để gả cho ngài ấy, chờ tới khi Tam Vương gia trở về kinh đô, mỹ nữ hàng đàn, còn đến phiên xấu nữ như sao!”

      Ngô Trung Nghĩa cho rằng nếu như vậy, Uy Thất Thất nhất định nổi trận lôi đình, kết quả lại chỉ thấy Thất Thất thèm liếc lấy cái, còn bật cười sảng khoái, chỉ vào mũi Ngô Trung Nghĩa mà quở trách.

      “Ai thèm cái chức Vương phi đó chứ, bổn tiểu thư chỉ mong sao trút bỏ được liên quan... Ấy thế mà... Có người vô cùng xui xẻo, tìm kho báu bị sa hố cát, tắm rửa bị rắn cắn, ha ha!”

      “Rắn kia?”

      “Là nghe , nghe thế, ha ha!”

      Thất Thất lanh lợi bước tới trước mặt Ngô Trung Nghĩa “Tốt nhất hãy mau chóng hồi kinh , bằng lần sau phải là rắn đâu, nghe trong sa mạc còn có thằn lằn ăn thịt người, kền kền khổng lồ gặm nhấm thịt rữa...”




      Chương 70

      Lần ba đùa giỡn Ngô giám quân

      Ngô Trung Nghĩa nghe xong lạnh toát sống lưng, sởn tóc gáy, bắt đầu run cầm cập “Này Thất Thất, ta cảnh cáo , ta là giám quân do đích thân Hoàng thượng phái tới, coi chừng ta dâng tấu !”

      “Tấu tôi bản, vậy trước tiên tôi đánh ngài trận!” Uy Thất Thất giơ nắm đấm ra, Ngô Trung Nghĩa liền sợ khiếp vía, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, khiến Lưu Duẫn đứng bên cạnh được phen cười ngả nghiêng.

      “Thất tướng quân, vừa hù dọa Ngô giám quân, chắc lần sau trông thấy tránh xa!”

      “Đây phải mục đích của tôi!”

      “Mục đích của ?”

      “Đúng vậy, nếu còn ở lại doanh trại nếm mùi đau khổ...”

      Thất Thất ra oai chắp tay hai bên sườn, mục đích của là đuổi tên Ngô giám quân đáng ghét kia , bằng phải nằm chung giường với Vương gia, ngộ nhỡ ngày nào đó... Tên Vương gia kia tâm trạng vui, làm chuyện gì vô lễ với coi như xong đời, ngẫm lại ánh mắt của Vương gia, Thất Thất ngày càng cảm thấy tin tưởng, nên tách ra tốt hơn.

      Uy Thất Thất rảnh rỗi buồn chán qua nhà bếp doanh trại, ngửi thấy mùi thơm phức, lập tức dừng chân, bước lùi lại, hóa ra đại sư phụ nhà bếp hầm canh gà, đùi gà thơm mềm béo ngậy, Thất Thất có phần chảy nước miếng.

      “Thơm quá à! Ai có phúc như vậy? Lại được ăn canh gà?” Thất Thất tiến đến trước cái nồi, hít lấy hít để.

      Đại sư phụ vừa nhìn biết thèm ăn rồi “Đây là cho Ngô giám quân, hôm qua biết tại sao giám quân lại sa vào trong hố cát, gần ngày đêm có gì vào bụng, căn dặn tiểu nhân hầm canh gà mang tới! Bồi bổ thân thể!”

      “Ưu đãi vậy ư? Sớm biết thế cho nằm lại vài ngày!”

      Thất Thất bĩu môi vẻ hài lòng, tham nên mới sa vào hố cát còn đòi ưu đãi, bất công mà, tên khốn đó, còn dám ăn gà.

      Đại sư phụ ngó nhìn bên ngoài, ngại ngùng với Thất Thất “Thất tướng quân, ta ra ngoài lát, trông canh gà giúp ta, đừng đun cạn quá!”

      “Ra ngoài!” Thất Thất đảo mắt vòng, vui vẻ gật đầu “Được, !”

      Đại sư phụ vội vã chạy ra ngoài, chắc là nhà xí. Thất Thất chép chép miệng, nhìn cái đùi gà kia, nước miếng ra ngoài, gì cũng phải chén đùi gà này!

      Thất Thất cố nén hơi nóng ngùn ngụt, nhanh chóng chộp lấy cái đùi gà, ra sức thổi cho nguội bớt, sau đó lật ngược con gà trong nồi lại, chiếc đùi khác nhô lên, như vậy đại sư phụ nhìn ra đùi gà bị thiếu mất.

      Thất Thất khỏi gật gù đắc ý, cầm đùi gà lên, xoay người định , đột nhiên dừng lại, nhìn nồi canh gà kia, có lý gì cho tên kia hưởng lợi như vậy, phải cho bài học nữa mới được.

      Thất Thất bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, bật cười bí hiểm...

      Đại sư phụ nhà bếp chạy trở về, phát Uy Thất Thất biến đâu mất, Thất tướng quân này, chẳng phải đồng ý trông hộ sao? Sao lại bỏ như vậy, cũng may canh gà sao hết, cũng nghiêm trọng hóa vấn đề nữa.

      Đại sư phụ tắt bếp, bưng canh gà ra, kêu binh lính ngoài nhà bếp tới, dặn bọn họ lập tức đưa cho Ngô giám quân.

      Uy Thất Thất cầm chiếc đùi gà, vô cùng phấn khởi quay về đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên, trông thấy Lưu Trọng Thiên đương ở trước thư án bày tuyến đường hành quân, vắt óc suy nghĩ, là người đam mê công việc. Sao chàng ta bảo đại sư phụ hầm chút canh gà cho nhỉ, đến vất vả, chàng ta chắc chắn là khổ nhọc hơn cái tên Ngô giám quân kia nhiều, đúng là Vương gia ngốc.

      Thất Thất ngồi sau bình phong, miệng gặm đùi gà, Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Uy Thất Thất quả là tinh nghịch, nhất định lại tới nhà bếp tìm đồ ăn ngon rồi, nhìn ăn gà đâu có giống nữ nhân, chẳng để ý hình tượng gì cả, chỉ chăm chăm ăn.

    3. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 71

      Phu quân? Thống soái?

      Thất Thất ngoảnh đầu lại liếc nhìn Lưu Trọng Thiên “Nhìn tôi làm gì? Ngài muốn ăn sao? Tôi bảo đại sư phụ nấu cho ngài! Tên Ngô Trung Nghĩa kia được ăn no thỏa thuê, bao ăn miễn phí.”

      Nhìn Uy Thất Thất nhồm nhoàm đầy miệng, Lưu Trọng Thiên lắc đầu, Vương phi của chàng chẳng những xấu, mà còn tham ăn? là vận mệnh trêu ngươi, tặng cho chàng người chẳng giống nữ nhân chút nào, Lưu Trọng Thiên để ý tới nữa, tiếp tục bố trí tuyến đường hành quân.

      Uy Thất Thất hừ tiếng, tên Vương gia này ngốc đúng mà, có lòng quan tâm chàng ta, còn cảm kích, ăn thôi, ăn mình vậy, phí lời với tên óc bã đậu.

      Uy Thất Thất ung dung đong đưa chân, ăn no căng bụng rồi, lau sạch tay, bước đến gần, nhìn tuyến đường hành quân thư án, lập tức hưng phấn tinh thần.

      “Vương gia, phải chăng chúng ta sắp đánh trận?”

      “Ừ!” Lưu Trọng Thiên chuyên tâm suy tư, chỉ đáp lại qua quýt.

      “Nhất định phải mang tôi theo!”

      được, nữ nhân đâu thể tham gia chiến trận, chuyên tâm làm Vương phi của bổn vương cho tốt!” Lưu Trọng Thiên thản nhiên , căn bản là coi thường người khác, nữ nhân sao có thể?

      “Tôi ở lại doanh trại cũng phải để làm Vương phi của ngài!” Uy Thất Thất lớn tiếng kháng nghị.

      “Bổn vương vừa là phu quân vừa là thống soái, vừa là thê tử vừa là thuộc hạ, cho nên tuyệt đối phải phục tùng!”

      “Phu quân? Thống soái? Lưu Trọng Thiên, ngài ỷ lớn bắt nạt bé!” Thất Thất nổi nóng túm lấy tay Lưu Trọng Thiên, cho chàng tiếp tục bày binh bố trận nữa.

      Lưu Trọng Thiên mệt rồi, vì thế cũng xem tiếp bản đồ hành quân kia nữa, trái lại cầm lấy tay Uy Thất Thất, kéo đến trước người, tỏ vẻ nhẫn nại khuyên bảo.

      “Bổn vương biết có nhiều mưu ma chước quỷ, thế nhưng lần trước trúng độc, suýt chút nữa mất tính mạng. Đây phải là chuyện đùa, cho nên lần này hãy ở lại đại bản doanh, chờ bổn vương khải hoàn trở về đón hồi kinh!”

      , được, tôi muốn , ngài cũng bằng lòng rồi!” Thất Thất có phần nổi giận, đánh giặc, chờ đợi nhàm chán, như vậy chẳng khác nào cái tên vô dụng Ngô Trung Nghĩa kia.

      “Nếu còn tùy tiện làm bừa, bổn vương sai người trói lại! giờ là Vương phi của bổn vương, được bát nháo!”

      “Lưu Trọng Thiên!”

      “Gọi Vương gia!”

      “Vương gia chết giẫm!” Thất Thất hất tay Lưu Trọng Thiên ra, giận dỗi tới cạnh giường, ngả người xuống “Ai muốn làm Vương phi chứ, so với heo có khác gì đâu, ăn ngồi rồi!”

      “Heo?” Lưu Trọng Thiên bị chọc cho phá lên cười, Uy Thất Thất biết cách hình dung.

      “Đúng, ngài tại nuôi tôi trở thành heo con sao? Tôi buồn chán!”

      “Khi nào mới có thể giống nữ nhân đây?” Lưu Trọng Thiên thở dài, muốn tranh luận vấn đề này với Thất Thất nữa, chàng quyết định chuyện gì rồi, tuyệt đối lật lại.

      Lưu Trọng Thiên định bố trí tuyến đường hành quân lại từ đầu, chợt nghe thấy bên ngoài ầm ĩ hồi, binh lính hốt hoảng chạy vào, vội quỳ xuống đất, thở hổn hển bẩm báo.

      “Vương, Vương gia, hay rồi, Ngô giám quân sai người dẫn theo binh lính, bắt sư phụ nhà bếp, còn muốn giết !”

      “Giết , vì cớ gì?” Lưu Trọng Thiên bước tới, vô cùng kinh ngạc, tên Ngô Trung Nghĩa này lại muốn gì đây, vô duyên vô cớ tại sao muốn giết người chứ?

      “Ngô giám quân , đại sư phụ bỏ thuốc xổ vào trong canh gà của ngài ấy, ngài ấy đương nôn mửa và tiêu chảy, đau chết sống lại.”

      “Thuốc xổ!” Lưu Trọng Thiên lấy làm kinh hãi.


      Chương 72

      Ngàn vạn lần đừng đánh mông

      Uy Thất Thất bụm miệng, đề phòng bản thân bật cười ha hả, cái tên chết tiệt đó, nhanh như vậy thấy công hiệu, chắc do bỏ quá liều rồi. Chuyện này lại gặp rắc rối rồi đây, biết liệu Vương gia có tha cho nữa .

      Uy Thất Thất mặc dù rất sợ bị phạt, nhưng cũng thể để sư phụ nhà bếp chịu tội thay . Ngô Trung Nghĩa trong cơn giận dữ, đòi giết sư phụ nhà bếp, đây phải là cảnh Thất Thất muốn thấy. Nếu mình thú nhận, nhiều nhất chỉ bị khiển trách đôi chút, dù sao đường đường là Vương phi của Tam Vương gia, có cho tên Ngô Trung Nghĩa mười cái lá gan, cũng dám giết Vương phi.

      Nghĩ đến đây, Thất Thất bước ra bình phong, kéo ống tay áo Lưu Trọng Thiên, giọng “Vương gia, là tôi, là tôi làm đó, liên quan tới đại sư phụ!”

      “Thất Thất... ...”

      Lưu Trọng Thiên phiền não nhìn Uy Thất Thất, nhất thời biết gì, chàng cũng nghĩ đến việc Thất Thất gặm đùi gà thực khả nghi. ngờ chuyện hoang đường như vậy lại do làm, lần này Lưu Trọng Thiên có muốn che chở , cũng đành bất lực, trừ phi có người nhận thay.

      “Bảo Ngô giám quân đừng tới nhà bếp làm loạn nữa, đợi bổn vương tới lều trại của !”

      Lưu Trọng Thiên lớn tiếng ra lệnh cho tên binh lính kia, binh lính lén nhìn thoáng qua Uy Thất Thất, biết lần này Thất tướng quân bị trừng phạt ra sao, vì cớ gì hết lần này tới lần khác trêu chọc tên tiểu nhân kia?

      Binh lính vừa mới ra khỏi đại bản doanh, Thất Thất liền bổ nhào vào lòng Lưu Trọng Thiên, dáng vẻ đáng thương tựa vào chàng “Vương gia, Thất Thất sai rồi, lần này ngài nhất định phải giúp Thất Thất, lần sau Thất Thất nhất định dám nữa!”

      “Này Thất Thất, bổn vương thực bị chọc cho tức chết rồi, còn có lần sau sao? Bổn vương tha thứ cho nhiều lần rồi!” Lưu Trọng Thiên đẩy ra, khó xử “Lần này, hoặc là đại sư phụ thay chịu tội, hoặc là tự mình đứng ra?”

      có lựa chọn khác sao?” Thất Thất thử hỏi.

      có!”

      “Lưu Trọng Thiên, ngài vô tình?”

      phải bổn vương vô tình, mà bởi bộ dáng kia của Ngô Trung Nghĩa, chịu để yên sao?”

      “Tốt thôi, tôi nhận tội, được gây khó dễ với đại sư phụ!” Thất Thất giậm chân, tức giận bỏ ra ngoài, vừa mới tới cửa, liền quay trở lại, khẩn cầu nhìn Lưu Trọng Thiên “Vương gia, liệu có thể đừng đánh vào mông , đau lắm!”

      Lưu Trọng Thiên kéo tay Thất Thất lại, trong ánh mắt ngập tràn vẻ dịu dàng “, cùng bổn vương tới chỗ Ngô Trung Nghĩa, nhận lỗi, trước mặt bổn vương, nhất định dám làm khó !”

      “Tại sao phải xin lỗi, tôi !”

      “Này Thất Thất, xin lỗi phải chịu phạt, tên tiểu nhân đó sao bỏ qua cơ chứ!”

      “Tôi chấp nhận chịu phạt, chứ xin lỗi đâu!” Thất Thất giãy thoát khỏi Lưu Trọng Thiên, bực dọc nhìn chàng, Vương gia thối, nhất định là muốn đánh mông Thất Thất rồi.

      “Bổn vương cũng muốn tìm , thừa biết bổn vương từ trước đến nay chẳng bận tâm tới , nhưng lần này thái quá rồi, là giám quân! Doanh trại vốn có kỷ luật!”

      Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ nhìn Thất Thất, xin lỗi cũng là vì muốn Thất Thất phải chịu khổ về da thịt, bằng chàng thực biết nên xử phạt Uy Thất Thất ra sao. Nếu phạt , Ngô Trung Nghĩa chắc chắn chịu, nếu phạt nặng, Lưu Trọng Thiên lại đành lòng, quả là tiến thoái lưỡng nan.

      “Vậy càng cần , dù sao tôi cũng phải Vương phi thực của ngài, trừng phạt thế nào tùy ngài! Suy cho cùng vẫn là tôi đáng thương, chẳng ai thương xót cho đứa trẻ cả!”

      Thất Thất cố ý che kín khuôn mặt, nghĩ thầm trong bụng, đừng đánh mông, đừng đánh mông, ngàn vạn lần đừng đánh mông.

    4. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương73

      ngày đêm

      Lưu Trọng Thiên vươn tay ra, thương tiếc nhìn Uy Thất Thất, đương định gì đó, hai binh lính dìu Ngô Trung Nghĩa tiến vào, sắc mặt Ngô Trung Nghĩa vàng vọt, suy yếu vô lực, đau đớn chỉ vào Uy Thất Thất.

      “Vương gia, ngài được thiên vị Vương phi, ta muốn hại chết thần!”

      “Chẳng phải ngài vẫn chưa chết ư!” Thất Thất chịu tỏ ra yếu thế trả đũa lại.

      Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất, nhất thời biết nên làm sao cho phải, Thất Thất vẫn chịu nhận sai, trước mặt Ngô Trung Nghĩa, cũng tài nào khuyên giải nổi Thất Thất, còn cách nào khác, chàng đành gọi binh lính tới, ra lệnh.

      “Trói Uy Thất Thất lên cọc gỗ, ngày đêm cho ăn uống, đó là hình phạt, lập tức chấp hành!”

      “Vương gia...” Binh lính có phần khó xử, khi trông thấy ánh mắt u ám của Lưu Trọng Thiên, dám thêm gì nữa, gắng gượng bước tới trước mặt Uy Thất Thất “Thất, Thất tướng quân!”

      “Hừ, có gì nghiêm trọng chứ, chẳng phải chỉ trói thôi sao?” Thất Thất theo binh lính ra ngoài, khi ngang qua người Ngô Trung Nghĩa, lè lưỡi, giọng với “Coi chừng đấy, biết điều hãy xéo , mưu kế của bà đây vẫn chưa hết đâu, lần này chẳng qua tính sai!”

      “Vương gia, Vương phi uy hiếp thần...” Ngô Trung Nghĩa chưa kịp xong, bụng lại sôi réo cuồn cuộn, thống khổ khom lưng chạy ra ngoài, đâu còn lòng dạ nào cáo trạng.

      Uy Thất Thất bị giải ra ngoài, Lưu Trọng Thiên cảm thấy lo lắng bất an, chàng trở về trước thư án nhưng chẳng còn tâm trí đâu nghĩ tới chính , trong lòng toàn lên bóng dáng Uy Thất Thất, phải chăng trừng phạt có phần nặng quá? Uy Thất Thất gầy yếu như vậy, nhất định chịu đựng nổi, nhưng đường đường là Vương gia thể vì Thất Thất là Vương phi mà thiên vị , hơn nữa lý ra, Lưu Trọng Thiên che chở những hai lần.

      Tiểu nữ nhân tùy hứng làm càn, cần phải nghiêm trị, bằng chẳng phải xem thường vương pháp ư. Hôm nay hạ thuốc xổ, nếu còn dung túng, ngày mai biết chừng bỏ thuốc độc, Lưu Trọng Thiên tự dằn lòng, dần dần hạ quyết tâm.

      Sắc trời càng lúc càng tối, binh lính bưng đồ ăn tới, Lưu Trọng Thiên nhìn lướt qua đôi chút, chẳng muốn ăn tẹo nào, biết ngày đêm ăn uống thế nào, bữa tối ăn cũng sao, nhưng ngày mai khi mặt trời lên cao, biết Thất Thất có trụ nổi hay . Lưu Trọng Thiên đứng lên, dạo bước ra khỏi đại bản doanh.

      Bên ngoài ánh trăng sáng tỏ chiếu lên sân bãi giữa doanh trại, Uy Thất Thất bị trói cọc gỗ, bên cạnh có binh lính trông coi, Lưu Trọng Thiên có hơi xúc động, chàng muốn chạy tới cởi trói cho Thất Thất, nhưng Lưu Trọng Thiên biết chàng thể làm vậy, mọi người trong doanh trại nhìn chàng, là Vương gia đồng thời là thống soái, chàng nhất định phải kiềm chế cảm xúc của bản thân.

      Lưu Trọng Thiên vẫn yên lòng, làm thế nào cũng ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh Uy Thất Thất bị cột cọc gỗ. đêm này, Uy Thất Thất bị trừng phạt về mặt thể xác, còn Lưu Trọng Thiên lại bị trừng phạt về mặt tinh thần, gần như cả đêm đó chàng chẳng chợp mắt.

      Trời vừa sáng, Lưu Trọng Thiên liền sải bước ra ngoài đại bản doanh, tới trước cọc gỗ, trông thấy Uy Thất Thất đương cúi đầu xuống, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, vừa đói vừa khát, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, cố sức ngủ, nhưng lại ngủ được, bị trói thế này mệt chết mất.

      Nữ thừa kế của Uy Thị sao lại ra nông nỗi này, bị trói lên cọc gỗ, ngẫm lại trước đây tự do nhàn nhã biết bao, nằm mơ cũng ngờ có ngày xui xẻo như hôm nay, có thể do trước đây tác oai tác quái, ai dám làm gì , chỉ cần câu của ông nội là có thể lập tức dẹp yên mọi chuyện. tại Uy Thất Thất đành phải chấp nhận vận rủi, Vương gia thối tha chết tiệt, sao bảo vệ cho chứ?



      Chương 74

      Tai họa chết người

      Uy Thất Thất thấy Lưu Trọng Thiên lê bước tới gần, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn “Vương gia, cánh tay tôi sắp gãy tới nơi rồi, chẳng hay có thể cởi trói được !”

      “Hỏi thừa, sao có thể được!”

      Lưu Trọng Thiên nhìn những vết đỏ hằn in cánh tay mảnh mai của Thất Thất, trong lòng bất giác xót thương “Xế chiều hôm nay, bổn vương tới đón !” Dứt lời bước nhanh qua, cũng thèm quay đầu lại nhìn Thất Thất.

      Cái tên máu lạnh vô tình, sao chàng ta có thể làm vậy chứ? chút tình cảm cũng có, dù sao mình cũng là nữ nhân bái đường cùng chàng ta, danh nghĩa cũng là phu nhân của chàng, là, ai lấy phải phu quân như vậy, là đen đủi tám đời, đúng là vì đại nghĩa diệt thân, nếu như phạm vào tử tội, Lưu Trọng Thiên nhất định chém đầu .

      Uy Thất Thất thiếu chút nữa bật khóc, xuyên trở về , ông trời ơi, đây chẳng phải đày đọa người ta sao? Nhưng ông trời chẳng có chút phản ứng nào, phải chăng cười nhạo , muốn mất mặt, được, phải kiên trì, thể để bọn họ coi thường.

      Thất Thất cảm thấy mặt trời lên cao dần, ánh nắng chói chang chiếu rọi người , vấn đề nằm ở chỗ đói bụng, mà là khát nước chết được, ngày đêm ăn uống, chẳng thà đánh đòn còn hơn, sớm biết thế cứ để Lưu Trọng Thiên đánh mông cho xong, giờ đây quả thực chẳng khác nào tai họa chết người.

      “Vương gia đâu?” Uy Thất Thất nóng quá chịu nổi, liền hỏi binh lính.

      Binh lính cũng nóng muốn chết, nếu vì trông coi Uy Thất Thất, sớm tắm rửa rồi “ ngủ!”

      Uy Thất Thất đổ mồ hôi ròng ròng, uống nước mà sao vẫn ra mồ hôi vậy, phải sắp biến thành cái xác khô đấy chứ? Lưu Trọng Thiên còn ngủ, biết hưởng thụ, kiểu trừng phạt vừa hiểm vừa độc, phơi nắng tróc da thế này chàng ta cũng nghĩ ra được.

      Ngô Trung Nghĩa vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền vào trong sân bãi, trông thấy Uy Thất Thất bị trói, phấn khích xoay vài vòng quanh Thất Thất.

      “Ồ! Vương phi, xem ra Tam Vương gia cũng biết thương hương tiếc ngọc nhỉ, ái chà, quên mất, Vương phi nào phải hương, cũng chẳng phải ngọc, là cỏ thôi!”

      Ngô Trung Nghĩa quả là liều lĩnh, dám cười nhạo Uy Thất Thất, ngàn vạn lần đừng thả ra, bằng lần này nhất định khiến Ngô Trung Nghĩa sống dở chết dở, để biết rằng cười nhạo Uy Thất Thất có hậu quả thế nào.

      “Đừng vội, Ngô Trung Nghĩa, lát nữa thôi, khi Vương gia thả cây cỏ này ra, ‘ngày tháng tốt lành’ của ngài tới đó, tôi là Vương phi, do đích thân Hoàng thượng sắc phong, ngài là cái thá gì chứ? tên giám quân mà thôi, cho dù cây cỏ này giết chết Ngô Trung Nghĩa, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt vài roi, ngài chớ có , chúng ta tiếp tục.”

      Ngô Trung Nghĩa sợ toát mồ hồi, Uy Thất Thất quả thực có lý, nếu tiếp tục đấu với Vương phi, nhất định mình chẳng có kết cục tốt đẹp, đương định gì đó, đột nhiên bụng đau dữ dội, bước xiêu vẹo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, được binh lính dìu đỡ, chạy thốc vào nhà vệ sinh.

      Ngô Trung Nghĩa bị tiêu chảy suốt ngày trời, bò dậy nổi, nghĩ tới những lời của Uy Thất Thất, lòng bỗng thấy bực bội, xấu nữ này dù sao cũng là Vương phi, Lưu Trọng Thiên thể che chở ta, cứ tiếp tục thế này, Ngô Trung Nghĩa chẳng phải bị nữ nhân kia hành hạ tới chết ư, dù cho chết, cũng tổn thọ, được, nhất định phải tìm ra lý do rời khỏi đây.

      Ngô Trung Nghĩa tại tin rồi, Lưu Trọng Thiên chẳng những lấy phải xấu nữ, mà còn là ma nữ, nữ nhân còn có thể chinh chiến sa trường, bày mưu đánh lui quân địch, bây giờ , giữ được cái mạng này mất.

      Khi hoàng hôn sắp buông xuống, Uy Thất Thất cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đói khát chịu nổi, suy nhược mệt mỏi, sao vẫn chưa kết thúc vậy, chẳng phải ngày đêm sao? phải Vương gia quên chứ?

      Lưu Trọng Thiên căn đúng thời gian, bước ra khỏi đại bản doanh, tới trước cọc gỗ, sai binh lính cởi trói, dây thừng vừa cởi xong, Thất Thất đổ oặt người xuống đất, Lưu Trọng Thiên vội ôm lấy , Thất Thất gắng gượng mở mắt ra, liếc nhìn Lưu Trọng Thiên.

      “Vương gia... Hix... Tai hại chết người!” Dứt lời nhắm nghiền mắt lại, cơ thể bất động.

    5. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 75

      Cảnh sắc mê hoặc

      Lưu Trọng Thiên căn dặn binh lính chuẩn bị nước, sau đó nhanh chóng bế Uy Thất Thất trở về đại bản doanh, tai hại chết người? Đúng là nữ nhân, mới trừng phạt như vậy chịu nổi rồi.

      “Uống nước!” Thất Thất mệt nhọc vươn tay ra.

      Lưu Trọng Thiên đưa nước tới, Thất Thất há miệng uống ừng ực, thiếu chút nữa bị sặc, Lưu Trọng Thiên nhàng vỗ lưng giúp “Chậm thôi!”

      “Ăn, tôi muốn ăn thứ gì đó!” Thất Thất trợn mắt nhìn chàng, chậm thôi? Khát rã họng, trói chàng ta lên cọc gỗ ngày đêm thử xem xem, bảo đảm chàng ta cũng đói khát chả kém gì Uy Thất Thất, đồ tồi đạo đức giả, Vương gia lòng lang dạ sói.

      Uy Thất Thất ăn vội ăn vàng, cuối cùng cũng no căng bụng, thoải mái vươn vai duỗi người, mí mắt nặng trĩu mở ra được, nhưng người dính đầy bụi bẩn, vì thế ngó nhìn xung quanh chút, hình như chuẩn bị nước tắm rồi, chỉ có điều... liếc nhìn Lưu Trọng Thiên.

      Lưu Trọng Thiên lập tức hiểu ý “Ta ra ngoài đây, hồi lâu sau mới về!”

      Vương gia quả là khéo hiểu lòng người, Uy Thất Thất thấy Lưu Trọng Thiên rời khỏi đại bản doanh rồi, nhanh chóng cởi y phục ra, nhảy vào trong bồn tắm, thoải mái đó, mặc sức tận hưởng, vươn cánh tay trắng ngần mịn màng ra, ngón tay mảnh dẻ như cọng hành, chầm chậm gột rửa, phơi nắng ngày trời, thiếu chút nữa thiêu chết , sắp biến thành cái xác khô rồi. Tam Vương gia tuyệt tình này, nếu ở xã hội đại, nhất định chẳng tìm nổi vợ nào.

      Lưu Trọng Thiên tuần tra trong doanh trại canh giờ, nhẩm tính thời gian cũng đủ rồi, chàng thong thả quay về đại bản doanh, trong đại bản doanh có động tĩnh gì, im ắng tĩnh mịch. Lưu Trọng Thiên đoán rằng Uy Thất Thất bị trói ngày đêm, mệt quá cho nên ngủ sớm rồi. là nữ nhân tự mình chuốc lấy cực khổ, ương bướng, thà chịu tội chứ quyết để mất thể diện.

      Song kiểu tính cách này của Uy Thất Thất, trái lại rất hợp khẩu vị Lưu Trọng Thiên, nếu có thêm đôi chút thùy mị, có thêm đôi phần xinh đẹp nữa ...

      Lưu Trọng Thiên tới chỗ bình phong, trong lòng rối bời, chàng chấn động bởi cảnh tượng trước mắt. Trong bồn tắm, ra nữ nhân với đường cong mềm mại cùng tấm lưng trần mịn màng, cánh tay thon dài khoác bên ngoài bồn tắm, ngón tay mảnh mai buông thõng xuống, những hạt nước trong suốt lấp lánh men theo các kẽ ngón tay tí tách giọt xuống đất. Tóc dài hơn trước rất nhiều, ướt đẫm dính bên tai, để lộ ra chiếc cổ ngọc trắng trẻo thoạt nhìn càng thêm gợi cảm mê người, đầu hơi nghiêng tựa lên cánh tay, có vẻ như ngủ khá say rồi.

      Lưu Trọng Thiên có phần tiến thoái lưỡng nan, đối diện với bóng dáng kiều diễm như vậy, chàng chẳng biết phải làm sao, muốn tránh , nhưng lại tài nào dời tầm mắt khỏi người Thất Thất được, quả thực rất hoàn mỹ, nữ nhân có vóc dáng thướt tha yểu điệu. Lưu Trọng Thiên kìm lòng nổi bước tới đó, ngón tay nhàng vuốt ve sống lưng Thất Thất, nhưng lập tức rút tay về tựa như bị điện giật.

      Sắc trời tối đen như mực, ngâm mình lâu như vậy, nước cũng nguội rồi, Lưu Trọng Thiên vỗ gương mặt Thất Thất, nhưng có phản ứng gì hết, nhất định phải bế ra mới được, song bộ dạng này... Lưu Trọng Thiên nắm chắc được tâm can mình, bởi tại nữ nhân trong nước vô cùng quyến rũ.

      Chàng cầm tạm tấm vải mỏng giường, bước tới trước mặt Thất Thất, cố gắng nhìn sang chỗ khác, nhàng bế Uy Thất Thất ra khỏi bồn, nhanh chóng quấn tấm vải lên người , cặp đùi Uy Thất Thất thon dài lấp ló ra ngoài, cực kỳ mê hoặc. Lưu Trọng Thiên ôm nữ nhân trong lòng, mảy may chần chừ, tức tốc đặt lên giường. Uy Thất Thất thực quá mệt mỏi, đối với tất cả những chuyện này có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục ngủ say.



      Chương 76

      Nhiệt tình khêu gợi, quyến rũ vô hạn

      Tấm vải mỏng manh thể bao hết thân hình lung linh kia, với muôn hình vạn trạng, thoạt nhìn nghĩ nhất định là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng thực tế lại là xấu nữ. Lúc này Uy Thất Thất ở trong mắt Lưu Trọng Thiên, xấu đẹp chẳng còn quan trọng nữa, con người toát lên sức hấp dẫn khó tả, khiến chàng có chút phân tâm.

      Lưu Trọng Thiên khẽ mơn man làn da láng mịn cánh tay mảnh dẻ của Thất Thất, trong lòng xao động thôi, khó mà kìm nén nhục dục đương bóp nghẹt thần kinh chàng, chàng hít sâu hơi, kéo tấm vải trắng muốt người Thất Thất xuống, lập tức ra cảnh xuân phơi phới, thân thể lung linh kiều diễm mảnh vải che thân đương bày ra trước mắt Lưu Trọng Thiên.

      Lưu Trọng Thiên cảm thấy chóng mặt ngạt thở hồi, huyết dịch toàn thân sôi sục, nhịn được cúi người xuống, lúc này chỉ cần môi chàng chạm vào da thịt nữ nhân kia, chuyện kế tiếp khó mà nắm bắt được, chàng cũng muốn khống chế những dục vọng dâng trào kia nữa, vốn dĩ nữ nhân này thuộc về chàng, lúc này chiếm đoạt , cũng là lẽ thường tình.

      “Đồ tồi... Vương gia... Vương gia đáng ghét...”

      Thất Thất trong lúc ngủ mơ vung bàn tay lên, nặng đánh vào mặt Lưu Trọng Thiên, khiến Lưu Trọng Thiên trong lúc bị nhục dục khống chế liền thức tỉnh, chàng lập tức đứng thẳng người lên, bực tức nhìn nữ nhân trần như nhộng giường, chẳng lẽ chàng muốn thừa cơ nhân lúc người ta gặp khó khăn sao? Đây đâu phải hành vi của bậc quân tử, cho dù muốn, cũng phải là lúc tỉnh táo.

      Lưu Trọng Thiên vội kéo chăn qua, che cơ thể trắng ngần của Uy Thất Thất, chàng bắt đầu đánh giá thái độ của mình, chàng nữ nhân xấu xí này sao? Hay là đối với vóc dáng yểu điệu của sinh ra ảo tưởng? Bất luận là thế nào, Lưu Trọng Thiên phải thừa nhận rằng, dục vọng muốn chiếm đoạt Uy Thất Thất lớn hơn bất kỳ nữ nhân nào trước đây, chàng vô phương cứu chữa rồi.

      Lưu Trọng Thiên day day trán, ép buộc mình rời giường, nếu hôm nay lại ngủ cùng giường, Lưu Trọng Thiên chỉ muốn ôm đơn thuần như vậy, dù sao trong lòng Uy Thất Thất cũng tình nguyện, thậm chí trong giấc mơ còn chửi rủa chàng.

      Lưu Trọng Thiên cũng mệt mỏi rã rời, kể từ lúc hôm qua bắt trói Uy Thất Thất, chàng hầu như chưa từng chợp mắt, lúc này chàng đành phủ phục xuống bàn ngủ, hóa ra làm quân tử khó khăn tới vậy.

      Uy Thất Thất có giấc ngủ ngon và sâu, mở mắt ra, vươn vai duỗi người cho đỡ mỏi, sao thế này? nhìn hai cánh tay ngọc láng mịn của mình với vẻ khó hiểu, lập tức kinh ngạc, hết nhìn trái lại ngó phải, y phục đâu? Uy Thất Thất kêu thất thanh ngồi bật dậy, tức chăn rơi xuống đất, trời ơi! Thất Thất nhanh chóng kéo chăn lên, đầu óc trống rỗng.

      “Mặc y phục vào!” Lưu Trọng Thiên ném y phục lên người Thất Thất “Ngày hôm qua ngủ quên trong bồn tắm, cho nên...”

      “Vậy ngài... Chết tiệt, sao ngài có thể? Ngài nhất định là rình coi, Lưu Trọng Thiên!” Thất Thất ngượng chín mặt, tay giữ chăn, tay đánh tới tấp về phía Lưu Trọng Thiên, dám nhìn trộm , chắc chắn bị chàng ta thấy hết rồi, Vương gia chết giẫm.

      “Bổn vương có lòng tốt bế lên giường, biết cảm tạ, còn thô lỗ như thế!” Lưu Trọng Thiên cáu tiết túm lấy cánh tay ngọc thon dài đương vươn ra của Uy Thất Thất, cánh tay kia mềm mại trơn bóng, thiếu chút nữa tuột khỏi bàn tay chàng.

      “Tôi tin ngài có nhìn?”

      tin hay , là việc của .” Lưu Trọng Thiên khẽ mỉm cười, nếu được Vương gia âu yếm, hẳn nên vui mừng mới phải, xấu nữ như thế, liệu có nam nhân nào muốn chứ?

      “Vương gia đốn mạt, đại sắc lang!”

      “Sắc lang? Uy Thất Thất, đừng quên, là Vương phi của bổn vương, bổn vương dù có nhìn, cũng có gì đáng trách!”

      Lưu Trọng Thiên cảm thấy mình quá nuông chiều Uy Thất Thất, sao có thể để tiểu nha đầu xấu xí này tùy ý thao túng chứ? nữ nhân nào dám ngạo mạn trước mặt Lưu Trọng Thiên như thế, chàng tức tối vươn tay ra giật chiếc chăn của Thất Thất, chăn trong tay từ từ trượt xuống dưới, vóc người thướt tha liền lõa lồ tức khắc, nhiệt tình khêu gợi, quyến rũ vô hạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :