Chương 60
Ngô giám quân kiểm tra lạc hồng
Lưu Trọng Thiên trở mình ôm , giọng bên tai Thất Thất “Thả lỏng chút , bổn vương đường đường là Vương gia Đại Hán, phải sắc lang như nghĩ, là làm, ngủ !”
“ sao?”
“Đương nhiên!”
Uy Thất Thất cảm thấy giọng Lưu Trọng Thiên du dương trầm bổng, như sẵn có hiệu lực thôi miên, dần dần bắt đầu thả lỏng cảnh giác, hơi thở đều đặn, tay để rất tự nhiên giường, ngủ say ngon lành.
Lưu Trọng Thiên vẫn duy trì tư thế này, lâu sau, chàng thở dài, cảm thấy mình như bị trúng ma pháp, ngập tràn ảo tưởng với nữ nhân trong lòng. Thoáng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc , lúc này Lưu Trọng Thiên có chút hối hận, tại sao lại nghe theo lời nữ nhân chỉ mới 17 tuổi, tự làm khó mình, chàng kìm lòng nổi ôm Thất Thất càng chặt hơn.
Thất Thất trở mình, vùi đầu vào trong ngực Lưu Trọng Thiên, trong nháy mắt người cũng thuận đà nép vào trong lòng chàng, cơ thể thơm tho mềm mại khiến Lưu Trọng Thiên nhất thời khí huyết sôi trào, dục vọng ùn ùn kéo đến, chàng ràng cảm nhận được chàng rước cục nợ vào thân, động chạm được, bỏ xong.
Lưu Trọng Thiên đẩy Thất Thất ra xa mình, ủ dột ngồi dậy, xem ra đêm nay chàng đừng nghĩ tới việc ngủ ngon, nữ nhân bên người cũng phải mỹ nhân, rốt cuộc tại sao chàng lại phiền não nhỉ?
Uy Thất Thất ngủ giấc yên ổn, uể oải vươn vai duỗi người, mơ hồ nghe thấy có tiếng người chuyện trong đại bản doanh, vì thế lập tức ngồi bật dậy. Giờ mới nhớ ra, đêm qua ngủ giường của Vương gia, Thất Thất khẩn trương nhìn lại mình, rất may y phục người vẫn còn nguyên, xem ra Vương gia thực tuân thủ giao ước, xem thường nam nhân này rồi.
“Vương phi? Vẫn chưa dậy sao?” Ngô Trung Nghĩa đứng ngoài lều khẽ hỏi.
“Ngô giám quân dậy sớm đấy!” Tam Vương gia cất giọng lạnh lùng đáp.
“ sớm, sớm, là Vương gia mới cưới, cho nên mới dậy muộn thôi!”
Uy Thất Thất lúc này chợt nhớ ra, Ngô Trung Nghĩa sáng sớm tới đại bản doanh, mục đích là muốn xem “Lạc hồng”, bắt đầu khẩn trương tìm kiếm dải lụa kia, phát Tam Vương gia trải tấm lụa trắng dính lốm đốm máu ở giường. Thất Thất bỗng đỏ mặt, nhanh chóng nhảy xuống giường, sửa sang lại quần jean và áo phông, bước ra khỏi bình phong.
Lưu Trọng Thiên liếc nhìn Uy Thất Thất, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vẫn làm bộ như , lúc này hai gò má ửng hồng, khiến người ta cứ suy nghĩ miên man, nếu ra chuyện giữa bọn họ chỉ là giả, cũng chẳng ai thèm tin.
Lưu Trọng Thiên tiếp tục cúi xuống đọc cuốn sách cầm trong tay, hoàn toàn xem Ngô Trung Nghĩa để vào mắt, biết tên tiểu nhân kia khi trông thấy lạc hồng giả, nhất định hài lòng rời .
“Vương phi dậy rồi!” Ngô Trung Nghĩa trưng ra bộ dáng nịnh hót, sau đó liếc mắt ra hiệu cho binh lính phía sau, căn dặn “Mau thu dọn giường chiếu giúp Vương phi!”
“Vâng!” Binh lính cúi đầu trả lời, ngang qua Thất Thất, tiến ra sau bình phong.
Uy Thất Thất bực tức tới trước người Ngô Trung Nghĩa, hung hăng trừng mắt nhìn , vừa thẹn vừa cáu bỏ chạy ra ngoài.
Chương 61
Lưu đại thúc?
Binh lính cúi đầu ra, Ngô Trung Nghĩa lập tức tiến lại gần, hai người thầm với nhau hồi, Ngô Trung Nghĩa hài lòng gật đầu, sau đó phá lên cười ha hả, nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ cực kỳ khinh thường, hóa ra lại có lạc hồng , ngờ đó!
“Vương gia xem chừng có chút mệt mỏi, chắc hẳn đêm qua rất vất vả, được nghỉ ngơi tốt, vậy tại hạ quấy rầy nữa!”
Ngô Trung Nghĩa quan sát Lưu Trọng Thiên tỉ mỉ, trong lòng khỏi nổi lên đắc ý. Lưu Trọng Thiên vốn tự cho mình là thanh cao nhưng thực chất như vậy, dù xấu hay đẹp, chàng ta chẳng cự tuyệt ai hết, đáng đời cái đồ ngạo mạn phải cưới ả xấu như ma lem.
Lưu Trọng Thiên chăm chú xem sách, chẳng buồn ngước mắt lên lần nào, căn bản là coi thường tồn tại của . Ngô Trung Nghĩa thấy được vẻ mặt ủ dột của Lưu Trọng Thiên, đành hậm hực rời khỏi đại bản doanh.
Ngô Trung Nghĩa vừa mới , Lưu Trọng Thiên liền tức giận đứng lên, ban hôn cho chàng với xấu nữ, vậy mà hoàng huynh cũng nghĩ ra được. tại mới chỉ tên Ngô Trung Nghĩa vô sỉ cười nhạo chàng, sau này biết còn bao nhiêu hoàng thân quốc thích Đại Hán xấu sau lưng Lưu Trọng Thiên nữa đây.
Uy Thất Thất – người khiến chàng vừa thương lại vừa bực, vừa lại vừa giận, nữ nhân thần bí kỳ lạ, có lẽ đây là nhân duyên định mệnh, chàng phải lấy Vương phi xấu xí?
Đương lúc Lưu Trọng Thiên nghĩ tới Uy Thất Thất bỗng nhiên chạy vào đại bản doanh, chìa tay về phía Lưu Trọng Thiên.
“Vương gia, cho tôi ít bạc!”
“Bạc?”
“Đúng, nhiều chút!”
“ cần bạc để làm gì?”
“Có việc!”
Uy Thất Thất làm nũng bước tới bên người Lưu Trọng Thiên, túm lấy cánh tay chàng, vừa lắc lắc vừa khẩn cầu.
“Vương gia, cho mà, nén bạc to chút!”
“Nén bạc to?” Lưu Trọng Thiên thiếu chút nữa bật cười, nén bạc to là cái quái gì, thiệt tình, chưa từng gặp nữ nhân nào giống như Thất Thất, chắc là mới chỉ thấy qua ít bạc vụn mà thôi.
Lưu Trọng Thiên thực chịu nổi việc Thất Thất làm phiền như thế, đành bất đắc dĩ lấy ra hai thỏi bạc, vừa mới đưa tay ra, Thất Thất nhanh chóng chộp lấy, vui mừng đùa giỡn, Lưu Trọng Thiên nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất, phải là người tiền bạc như mạng sống chứ? Ở trong doanh trại, thân là Vương phi của Lưu Trọng Thiên, muốn cái gì có cái đó, còn cần bạc để làm gì?
Uy Thất Thất đem cất bạc , hưng phấn kiễng chân lên, nhanh như gió hôn cái lên má Lưu Trọng Thiên “Cám ơn Lưu đại thúc!” xong vui vẻ chạy ra ngoài.
Lưu Trọng Thiên được hôn bất ngờ, sắc mặt có hơi bối rối, ngẩn ngơ ngồi trước thư án, áp bàn tay lên má, bất giác mỉm cười, cám ơn Lưu đại thúc? Tiểu nương này chẳng lẽ nom mình già như vậy sao?
Uy Thất Thất nữ nhân này, lớn mật làm càn, giữa ban ngày ban mặt dám hôn chàng, khiến chàng chẳng có chút chuẩn bị tâm lý nào. Song Lưu Trọng Thiên vẫn rất vui mừng, Uy Thất Thất thực rất đặc biệt, làm càn đáng .
Uy Thất Thất cầm bạc, ra khỏi đại bản doanh, loanh quanh khắp nơi trong doanh trại, đương tìm người, cái gã căm ghét khôn cùng, trừng trị được , Uy Thất Thất khó lòng nuốt trôi cục tức này.
Trong doanh trại đám binh lính vẫn giữ thói quen gọi là Thất tướng quân, Thất Thất đương nhiên thích cách xưng hô này, còn cái chức vị Vương phi quái quỷ kia, gọi cũng được, nghe cứ có cảm giác chướng tai, có vẻ chẳng liên quan hệ gì đến .
Last edited by a moderator: 29/5/15