Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi - Thẩm Du (Update C 265) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 129: Nàng muốn người (3)

      ". . . . . ."

      Quả nhiên là vô cùng tự tin.

      Nhưng nàng còn chưa có chạm vào Gia Cát Mộ Quy. .......... Chưa từng chạm vào.

      im lặng, Hạ Noãn Ngôn bỗng nghĩ đến cái gì.

      "Bạch tôn .......".

      Cho dù vẫn thể xác định là ai, nhưng có thể Bạch tôn nhất định từng có người trong lòng, nếu giờ bộ dáng sớm trở thành ông lão rồi.

      Ai biết năm đó có từng bị nữ nhân thích "chạm vào" hay ?

      Theo như cầu của Tư Đồ Tĩnh, Bạch tôn hẳn là cũng đủ tư cách rồi.

      "Ta biết từng thích nữ nhân nào đấy".

      Tư Đồ Tĩnh quan tâm hừ tiếng, "Nghe đó là chuyện lâu lắm rồi, qua nhiều năm như vậy, cũng như sạch ".

      ". . . . . ."

      Qua .........

      Qua nhiều năm như vậy. . . . . .

      Cũng như sạch ........

      Hạ Noãn Ngôn hoàn toàn bị nàng đánh bại rồi.

      Đưa người xuất cung xong, nàng đường quay về Vĩnh Ninh điện, trong óc vẫn còn xoay quanh mấy câu kia của Tư Đồ Tĩnh.

      Vào phòng, Gia Cát Mộ Quy ở, Bạch công tử thậm chí biến trở lại hình người, ngẩn người ngồi ở ghế, tay vô ý thức cào cái bàn.

      "Ngươi sao vậy?"

      Hạ Noãn Ngôn cất tiếng hỏi Bạch công tử.

      Trong ấn tượng của nàng Bạch công tử chỉ có lần chủ động biến trở về hình người, nhắc nàng nhớ đến chuyện Bạch tôn lần đó.

      Hôm nay lại làm sao vậy?

      "Cái đuôi bị ta véo cho trụi rồi". tại còn này nọ để véo nữa.

      "........ Vậy ngươi cào tiếp luôn cái bàn ".

      Hạ Noãn Ngôn ngồi vào ghế, cũng rất muốn cào cái bàn.

      Tuy rằng Tư Đồ Tĩnh có tuyển chọn Gia Cát Mộ Quy khiến nàng thở phào nhõm, song cái điều kiện trao đổi này là .........

      "Chúng ta hoàn toàn làm được đâu!"

      Bạch công tử ở bên cạnh mở miệng, ra suy nghĩ trong lòng nàng.

      "Đại ca bị người ta thao túng, mặc kệ các ngươi nghĩ cách gì cũng vô dụng!". Bạch công tử chắc như đinh đóng cột.

      "Ta hiểu nàng làm sao có thể để ý đến Bạch tôn....... " Hạ Noãn Ngôn thầm mở miệng.

      "Cái này có gì đó kỳ quái!"

      Sợ sợ, Bạch công tử vẫn là ra sức bảo vệ đại ca nhà mình.

      "Ta rồi, bộ dáng của đại ca rất đẹp mắt, theo như mọi người chính là rất tuấn tú đó!".

      "........ Ta chỉ nhìn thấy mặt nạ của rất đẹp mắt thôi".

      "Mặt huynh ấy so với mặt nạ còn đẹp hơn nhiều!".

      Chương 130: Nàng muốn người (4)

      ". . . . . ."

      Nhưng mặt nạ cùng mặt người hoàn toàn thể so sánh cùng nhau được...........

      Hạ Noãn Ngôn ngừng đề tài thảo luận có liên quan đến thẩm mỹ cùng Bạch công tử.

      Trong lòng cũng biết nếu đại ca bỏ mặt nạ ra, Hạ Noãn Ngôn tin lời , Bạch công tử cùng thôi cùng nàng tranh luận nữa.

      Ngồi ở ghế, Bạch công tử thở dài tiếng, "Tóm lại các ngươi có khả năng thành công đâu".

      Đột nhiên cảm thấy đúng lắm, Bạch công tử vừa ngẩng đầu, liền thấy Gia Cát Mộ Quy vẫn im lặng nhìn .

      "Ngươi ngắm ta làm chi!".

      Phịch tiếng, Bạch công tử lại biến trở về bộ dáng con mèo , cánh khẽ vỗ, bay xa khỏi Gia Cát Mộ Quy.

      " cần đặt chủ ý lên ta, ta tuyệt đối thuyết phục đại ca, chết cũng !"

      Hạ Noãn Ngôn ở bên nhìn xem rối rắm.

      Để cho Bạch công tử làm chuyện khác còn có thể yên tâm, có thể rất sợ đại ca , quả thực vừa nhắc tới liền căng thẳng đến phát điên, lần này nhất định thể để rồi.

      Gia Cát Mộ Quy lại thể tùy tiện đem bỏ triều chính mà rời kinh thành, lại càng thể .

      Tiểu Vương Gia tuổi quá , có suy nghĩ, giờ chỉ còn lại nàng thôi.

      Chính nàng sao?

      Bạch công tử nghe được nàng nghĩ gì, ánh mắt kinh hãi đều lộ ra nhanh chóng, " được! Đại ca đối với ngươi........ Ngươi tìm phải là chui đầu vô lưới sao!"

      " cần lo lắng nhiều như vậy". Gia Cát Mộ Quy cuối cùng mở miệng.

      "Ngươi là tính để cho Noãn Ngôn mình tìm đại ca của ta?". Bạch công tử muốn nổi cáu.

      ", mọi người cùng ".

      "Hả?"

      "Nhưng....... Đại ca ngươi ở kinh thành sao?" Hạ Noãn Ngôn quay đầu hỏi Bạch công tử.

      " có, bình thường ở Bạch gia, rất hiếm ra ngoài, Bạch gia cách kinh thành hơn nửa tháng đường thôi".

      "Vậy chàng hoàn toàn thể rời lâu như vậy ........". Hạ Noãn Ngôn quay về nhìn Gia Cát Mộ Quy.

      "Ta sớm muốn đem ngôi vị hoàng đế tặng cho người khác rồi."

      "Thoái vị?"

      Bạch công tử cùng Hạ Noãn Ngôn cùng phát ra tiếng hô kinh ngạc.

      "Hoàng đế ta vốn muốn làm, ta cũng thích ở trong cung".

      ". . . . . ."

      Trong cung có thể làm cho nghĩ đến chuyện thời thơ ấu trước đây sao?

      Hạ Noãn Ngôn gì, chỉ là nhàng nắm chặt tay tay .

    2. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 131: Vương gia nham hiểm cổ quái (1)
      Bạch công tử ở bên lẩm bẩm, "Ngươi quả giống hoàng đế lắm, ngay cả câu "trẫm" cũng chưa từng nghe ngươi , cả chúng ta, cùng cung nữ bọn thị vệ cũng đều có".

      Dừng chút, tiếp, "Ta có nghe ngươi chuyện nhiều cùng cung nữ thị vệ".

      đúng là giống hoàng đế.

      "Nhưng cho dù muốn thoái vị....... Cũng phải chọn người thích hợp".

      Hạ Noãn Ngôn hơi lúng túng.

      Phiền nỗi có huynh đệ, tại muốn thoái vị cho ai chứ?

      "Có thể chọn trong bốn vị Vương gia khác họ."

      "Thế muốn chọn ai?"

      Bốn vị Vương gia khác họ nàng đều gặp qua, Hạ Noãn Ngôn bắt đầu sàng từng cái.

      "An Vương coi như đọc sách ít, có lẽ có tài trị quốc, tính cách rất yếu đuối, Tề vương. . . . . . hiểu biết nhiều lắm, ôi, kỳ Tiểu Vương Gia tuổi quá , bằng hẳn là người thích hợp để chọn".

      "Trước kia ta có nghĩ tới để cho Tiểu Nhiên kế vị, Tiểu Nhiên so với người được chọn còn thích hợp hơn".

      "Gì? Tề vương sao?"

      Nàng ở thần miếu gặp qua Tề vương lần, cảm giác có thu hút người ta, có lẽ là có tài năng ngầm chăng?

      ", là Trữ vương."

      "Trữ vương ?!"

      Hạ Noãn Ngôn trừng to mắt, "Người thứ nhất muốn loại bỏ ta chính là !".

      Nàng còn cảm thấy Trữ Vương ngay cả đến thôi cũng muốn !

      "Chàng đến Trữ Vương có bộ dạng kia cùng rất nham hiểm sao?" Hạ Noãn Ngôn còn tưởng rằng mình là nhớ lầm người.

      "Người đó ra xấu".

      ". . . . . ."

      " có tâm cơ và thủ đoạn, tâm địa tốt, nhưng lúc cần thiết cũng có thể tàn nhẫn quyết tâm máu lạnh, còn có cái nhìn đại cục rất hiếm thấy, đúng là người được chọn".

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn mấy lần mở miệng, vất vả mới thốt ra được tiếng, "Ta cảm thấy chúng ta đến phải người. . . . . ."

      Nàng dừng chút, "Chàng Trữ vương ở thần miếu ngày đó, mặc thân áo đen, muốn giết ta là người kia sao?"

      "Đúng vậy."

      "......... Có thế ta nhìn thấy là Trữ Vương nham hiểm, nóng nảy, khôn ngoan, về điểm tâm tư tính kế này đều lộ ra ở mặt, thích giết chóc, thiện ác phân .......".

      Tuyệt đối phải người.

      Gia Cát Mộ Quy nở nụ cười, " gần đây đích thực là khác thường".

      Tiếp tục khác thường cũng hẳn là cùng trước kia kém nhiều như vậy a!

      Chương 132: Vương gia cổ quái nham hiểm (2)
      "........ Chàng cần vội vã thoái vị, bố trí chọn người thích hợp chưa?"

      "Chưa có."

      Hạ Noãn Ngôn sờ sờ mũi, vẫn tin, "Ta muốn xem ".

      Gia Cát Mộ Quy gật gật đầu, "Cũng tốt, đúng lúc mấy hôm nay mắc bệnh nằm nhà, nàng có thể làm bộ thăm bệnh".

      "Được".

      ——————————————————————————

      Hạ Noãn Ngôn đối với vị Trữ Vương kia bắt đầu có lòng hiếu kỳ, rất nóng lòng muốn Trữ vương phủ ngay hôm đó.

      Nàng ngoài mặt là thân phận tiểu cung nữ, cho nên lần này , lấy cớ là thay Tiểu Vương Gia đem cho chút dược liệu bồi bổ thân thể.

      Nhưng xem ra Trữ Vương vẫn có chút nghi ngờ nàng là người Linh tộc, tuy vậy cũng tự mình ra nghênh đón nàng.

      là bệnh nằm nhà, thế mà sắc mặt Trữ Vương vẫn hồng hào, chút bộ dáng sinh bệnh cũng đều có.

      "Trữ Vương khí sắc tệ". Xem ra chính là giả bộ bệnh.

      Trữ Vương nham hiểm cười, "Xin chào nương. . . . . ."

      Mới có nửa câu, Trữ Vương đột nhiên như bị người ta bóp chặt cổ, há miệng, mở to mắt nhìn Hạ Noãn Ngôn.

      ". . . . . ." Đây là gì chứ. . . . . .

      "Xin chờ chút."

      Trữ Vương chợt khách khí câu như vậy, sau đó xoay người bước , đem Hạ Noãn Ngôn để mặc tại chỗ.

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của , sau đó khóe miệng hơi run rẩy.

      Lần trước chú ý nhìn, hôm nay mới phát , dáng điệu bước của Trữ Vương ..... Có phần thướt tha.

      bao lâu, Trữ Vương trở lại.

      đứng ở trước mặt Hạ Noãn Ngôn, khách khí mở lời trước, "Xin
      chào nương ".

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn trong cổ họng , "Trữ Vương vừa rồi là?"

      " dối gạt nương, vừa rồi tại hạ đột nhiên nhớ tới quên uống thuốc".

      Trữ Vương xong cười, xem ra xứng với gương mặt nham hiểm kia, là cảm thấy nụ cười cổ quái đến thế nào ấy.

      ". . . . . ."

      Thảo nào có chút triệu chứng co giật, ra thiếu thuốc.

      Hạ Noãn Ngôn quyết định thu về câu lúc trước, Trữ Vương phải giả bộ bệnh, tuyệt đối phải. . . . . .

      Cùng Trữ Vương chuyện phiếm thực là làm người ta hỏng chuyện.

      cần biết đến thời gian, cũng xem mặt trời để coi giờ, Hạ Noãn Ngôn cảm thấy mình hẳn là chỉ cùng hàn thuyên có hơn hai mươi phút.
      Last edited: 4/6/15
      Neavah Redneval, tú cầuMizuki thích bài này.

    3. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 133: Vương gia nham hiểm (3)
      Ở đây hơn hai mươi phút, Trữ vương đầu tiên là bộ dáng tính tình rất khách khí, đột nhiên trở nên u ám.

      Tươi tỉnh, như lúc đầu, lại mất tiếng giống như bị người ta bóp chặt cổ, sau đó nhớ tới còn chưa uống thuốc.

      Chờ uống thuốc trở lại, lại là khách khí.......

      Người này phải trúng tà chứ?

      Sắc mặt của biến qua biến lại làm cho Hạ Noãn Ngôn nhức đầu, lấy cớ quấy rầy nghỉ ngơi, vội vàng cáo từ.

      Nếu đến Trữ vương phủ đây, đương nhiên là phải vấn an Trữ vương phi chút.

      Vừa nhìn thấy nàng, Trữ vương phi cũng rất là kích động chạy tới trước mặt nàng, "Con ta có khỏe ?"

      "Rất khỏe mạnh, ngươi yên tâm ."

      "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . . . . ." Trữ vương phi xong hốc mắt liền đỏ.

      Hạ Noãn Ngôn có chút mơ hồ.

      Sau khi Trữ vương phi đem nhi tử giao cho nàng chăm nom chưa bao giờ thấy ra khỏi cung, nàng còn tưởng rằng vương phi quan tâm đứa , tại xem ra lại hoàn toàn phải.

      Chẳng lẽ. . . . . .

      "Trữ Vương cho ngươi ra khỏi phủ sao?"

      " có."

      Trữ vương phi cẩn thận đẩy cửa sổ ra, xác định là bên ngoài có ai nghe lén, mới kéo Hạ Noãn Ngôn đến góc phòng, hết sức hạ giọng, "Trữ Vương giống như bị bị điên".

      ". . . . . ."

      nàng cũng nghi ngờ như vậy ..........

      Hạ Noãn Ngôn trong cổ họng, "Nhưng ngươi có ra khỏi cửa sao chứ?"

      "Linh nương có điều biết ".

      Trữ vương phi thở dài tiếng, mặt tràn đầy hối hận.

      Tuy rằng lời đồn được làm sáng tỏ, nhưng Trữ vương phi vẫn cảm thấy Hạ Noãn Ngôn là người Linh tộc, cho nên vẫn kiên trì gọi nàng là Linh nương.

      "Ngày đó ngươi đem nhi tử ôm , Trữ Vương đột nhiên chạy đến phòng ta, nếu ta muốn , cứ việc khỏi vương phủ, sau này là người tự do, chuyện trước kia, cũng cùng ta truy cứu nữa".

      "Hả?''

      Trữ Vương có thể có lúc tốt bụng như vậy sao?

      Trữ vương phi lại thở dài tiếng, "Ta lúc ấy nghĩ cho dù rời Trữ vương phủ, người đó ....... Cũng chưa chắc đón ta trở về, ta còn muốn nuôi nhi tử lớn, cho nên nhất định phải lấy nhiều chút thứ đáng giá ra khỏi phủ".

      Hạ Noãn Ngôn gật đầu, "Ngươi nghĩ đúng".

      ", ta lầm rồi".

      Hơn nữa lầm lớn, nghĩ tới chuyện ngày đó, trong lòng Trữ vương phi liền tràn đầy hối hận.

      Chương 134: Vương gia cổ quái nham hiểm (4)
      Trữ vương phi lắc đầu thở dài, "Đến khi ta thu thập hành lý xong, là nửa canh giờ sau, muốn ra khỏi cửa, Trữ vương lại quay lại, hơn nữa là mắt lại đỏ ngầu".

      ".......... Mắt đỏ ngầu á?"

      "Đúng, khóc".

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh.

      "Lần này quay lại , cho ta ".

      Trữ vương phi hết sức hối hận, "Ta bỏ lỡ thời cơ."

      ". . . . . ."

      Này là. . . . . .

      Hạ Noãn Ngôn nhức đầu xoa cái trán, Trữ Vương đây là bị điên gì?

      "Ta suy nghĩ, Trữ Vương bị điên, chừng ngày nào đó lại phát tác nữa, đồng ý cho ta rời . Cho nên ta nhanh chóng thu thập hành lý xong, vẫn dám rời khỏi vương phủ, chỉ sợ để vuột thời cơ phát tác".

      ". . . . . ."

      ra việc này tuy là phỏng đoán rất , nhưng giống như có chút đạo lý, bằng tìm ra càng giải thích được.

      "Ta về sau thường đem nhi tử của ngươi ôm lại cho ngươi xem".

      Nàng tại cũng chỉ có thể giúp đến như vậy thôi.

      "Cám ơn Linh nương!". Trữ vương phi hốc mắt lại đỏ.

      " có gì".

      Chính là biết vương phi có thể tiếp nhận được trong thân thể của nhi tử có tồn tại cái linh hồn trưởng thành hay ..........

      ————————————————————————————
      Sau khi hồi cung, Hạ Noãn Ngôn ngã vào ghế, cùng Gia Cát Mộ Quy thương lượng.

      "Hay là kêu ngự y xem cho Trữ Vương , ta coi nghiêm trọng lắm".

      Nghe qua nàng thuật lại, Gia Cát Mộ Quy giật mình, thể tin được, chuyện Trữ Vương khóc.

      "Ngày mai ta gọi ngự y lần xem".

      cũng bắt đầu tin Trữ Vương đầu óc có vấn đề.

      "Ta mang ngự y theo, vừa dịp ôm nhi tử của Trữ vương phi qua luôn".

      Ngày hôm sau, Hạ Noãn Ngôn ra khỏi cửa rất sớm, cùng ngự y Trương đại nhân đến Trữ vương phủ.

      Trước đem bé con giao cho Trữ vương phi, rồi liền cùng Trương đại nhân gặp Trữ Vương.

      Trương đại nhân là ngự y già trong cung, trước khi xuất cung, Gia Cát Mộ Quy cùng ông ta bí mật chuyện qua lần, ông ta cũng hiểu được sơ sơ tình hình.

      Xem mạch nửa ngày tìm ra cái gì dị thường, Trương đại nhân vuốt vuốt râu, do dự chút.
      Last edited: 3/6/15
      Neavah Redneval, Phương LăngMizuki thích bài này.

    4. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 135: Vương gia cổ quái nham hiểm (5)
      "Thỉnh Vương gia dời bước, lão thần cần kiểm tra chút chỗ vết thương cũ ở ngực của Vương gia ".

      Năm đó khi Trữ Vương bị thương được chữa trị kịp thời, vị trí lại cách trái tim quá gần, ít nhiều có thể để lại chút mầm bệnh".

      Trương đại nhân tại nghi ngờ là vết thương cũ đưa tới chứng bình thường gì đó, cho nên muốn kiểm tra chút.

      ".......... Ta ra ngoài trước".

      Hạ Noãn Ngôn đứng dậy ra khỏi phòng, chờ kết quả kiểm tra của Trương đại nhân.

      Nàng ngược lại hi vọng Trữ Vương có thể như lời Gia Cát Mộ Quy a.......

      Bằng Gia Cát Mộ Quy chọn được người thích hợp, cũng thể bỏ lại mặc kệ ngôi vị hoàng đế.

      nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu to "A" .

      Tiếng kêu đúng là của Trữ Vương, chỉ là giọng vừa hoảng sợ lại vừa tức giận.

      "Làm sao vậy?"

      Hạ Noãn Ngôn lập tức đẩy cửa ra, Bạch công tử ở trong tay áo nàng cũng chạy ra, vẻ mặt phòng bị.

      Đợi đến lúc thấy tình huống trong phòng, Bạch công tử ra sức che ánh mắt, hối hận chính mình sao phải nhiều chuyện ra làm cái gì.

      Lắc lư, thừa dịp có người chú ý tới , lại bay trở về trong tay áo Hạ Noãn Ngôn.

      còn ra quyết định, sau này chỉ cần nơi nào có Trữ vương, nhất định lộ diện!

      Kỳ trong phòng vẫn là chỉ có hai người.

      Nghe được tiếng kêu to kia, Hạ Noãn Ngôn còn tưởng là có thích khách đánh lén, nhưng ra tình huống bây giờ là ——

      thân Trữ Vương chỉ mặc áo lót,
      dây nịt áo lót hẳn là bị mở ra rồi.

      Có điều Trữ Vương tay gắt gao lôi kéo vạt áo, chút cũng nhìn được cái gì.

      chỉ như thế, còn phòng bị hai tay che ngực.........

      những vậy, hốc mắt cũng đỏ, tức giận nhìn ngự y Trương đại nhân.

      Mà Trương đại nhân đâu?

      Tay treo ở giữa trung, nhìn theo hướng , chỉ cần đưa qua là có thể đúng đến ngực Trữ Vương.........

      Vừa thấy là biết Trữ Vương nghĩ cái gì, Trương đại nhân giận đến mức làm rối rít cả râu.

      "Lão thần chỉ muốn kiểm tra chút vết thương cũ ở ngực Vương gia, là. . . . . . Buồn cười!"

      xong đem hòm thuốc khép lại mạnh, "Bệnh của Vương gia, thứ cho lão thần bất lực, cáo từ!"

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn run lẩy bẩy, đuối sức vịn khung cửa chậm rãi xoay người, "Ta cũng ......"

      Ai cũng đừng nghĩ ngăn nàng, nàng bao giờ đến Trữ vương phủ nữa!

      Chương 136: Vương gia cổ quái nham hiểm (6)

      Bị đả kích lớn mà trở về hoàng cung, nàng mới nhớ tới quên đem bé con về.

      "Ta , tìm người đem đón về , ta muốn gặp Trữ vương nữa

      Gia Cát Mộ Quy bật cười ôm nàng, " đáng sợ như vậy sao?"

      "Chàng nhìn thấy, mới có thể cười được. . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn nhớ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi, bắt lấy vạt áo , bị kích động.

      "Chàng cũng biết vẻ mặt Trữ Vương nham rất nham hiểm, nhưng lúc ấy ánh mắt của giống như bị chiếm tiện nghi, vừa khiếp sợ vừa thẹn giận, phải là phẫn nộ, mà là xấu hổ và giận dữ, chàng có thể hiểu được mặt Trữ vương xuất vẻ mặt này là sao chứ!"

      Hu hu hu.

      ". . . . . . Có thể hiểu được."

      Nghe qua, chứng bệnh của Trữ Vương nghiêm trọng quá rồi, trị là được.

      Nhưng mà có vết xe đổ Trương thái y, ngự y trong cung ai nguyện ý đến khám bệnh tại nhà.

      chỉ như thế, trong kinh thành đại phu có chút tiếng tăm cũng biết tại sao lại nghe chuyện này, khăng khăng chịu xem bệnh cho Trữ Vương.

      . . . . . . Chuyện xấu quả nhiên là truyền ngàn dặm .

      Kỳ lạ là, chuyện Trữ Vương ở trong kinh thành truyền ồn ào huyên náo, trong cung mọi người cũng biết, vậy mà còn dám ra ngoài vào lúc này.

      Càng kỳ lạ là, mục đích của là hoàng cung, muốn gặp người là Hạ Noãn Ngôn.

      "Ta muốn gặp !"

      Hạ Noãn Ngôn hơi run run, " ta có ở đây".

      Bạch công tử vui sướng khi người gặp họa lắc đầu, " chọn thời điểm lâm triều sang đây, chính là biết lúc này Gia Cát Mộ Quy thể giúp ngươi, ngươi có ở đây, xông vào."

      xong vỗ cánh, rất có nghĩa khí trốn vào trong tay áo Hạ Noãn Ngôn.

      cũng muốn nhìn thấy cái tên Trữ Vương đáng bị thiên lôi đánh chết kia!

      ". . . . . ."

      Viện cớ bệnh vào triều sớm, là có thể chạy vào trong cung tìm người sao !

      còn cách nào, Hạ Noãn Ngôn đành phải ra ngoài gặp .

      Ngoài dự đoán của nàng, Trữ Vương thoạt nhìn rất bình thường, vô cùng bình thường.

      Nhìn thấy Hạ Noãn Ngôn đến, hơi hơi gật đầu, khí thế mười phần.

      Ngoại trừ bộ mặt có hơi nham hiểm chút, có tật xấu gì khác.

      Lần đầu tiên thấy Trữ vương như vậy, Hạ Noãn Ngôn quả thực muốn gật đầu đồng ý với miêu tả của Gia Cát Mộ Quy.

      "Hạ nương."

      " biết Trữ vương đây có chuyện gì?"
      Last edited: 4/6/15

    5. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 137: Bí mật của Vương gia (1)
      "Bổn vương muốn chứng thực chuyện".

      "Mời Vương gia ."

      "Hạ nương rốt cuộc có phải người Linh tộc ?

      "Vương gia sao lại hỏi vậy?"

      Sau khi nàng hỏi xong những lời này, ràng có cảm giác Trữ Vương im lặng chút.

      Đến khi mở miệng lại khí chất của chợt có chút thay đổi.

      "Bổn vương gần đây có được vật thần kỳ, chuyện quan trọng lắm, cần thỉnh đến vị người Linh tộc giúp xem xét."

      Kỳ quái, ràng vẫn là người, giọng cũng chưa có gì thay đổi, sao đột nhiên cảm thấy thay đổi người chuyện với nàng?

      Hình như có cảm giác tư thế mạnh mẽ người Trữ vương đột nhiên biến mất.

      Trước đem nghi ngờ này ném sang bên, Hạ Noãn Ngôn lắc đầu, "Làm Vương gia thất vọng rồi, ta phải người Linh tộc."

      Khuôn mặt Trữ Vương hơi cứng nhắc, sau đó đứng lên, " khi như vậy, bổn cương cáo từ trước."

      làm gì muốn chạy tới xác nhận xem nàng có phải người Linh tộc hay vào lúc này chứ?

      mưu sao?

      Càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, đợi đến tối, Hạ Noãn Ngôn cùng Gia Cát Mộ Quy về chuyện lúc sáng.

      Gia Cát Mộ Quy nhăn mày lại, "Ta tự mình Trữ vương phủ coi xem".

      vừa vừa kéo tay người bên cạnh, "Theo ta cùng ?"

      " !"

      Hạ Noãn Ngôn lắc đầu mạnh.

      Tuy rằng buổi sáng Trữ Vương thoạt nhìn vẫn rất bình thường, ai có thể bảo đảm buổi tối trước khi ngủ sinh tật lần nữa?

      Nàng cũng muốn lại bị làm kinh sợ.

      "Cùng ", Gia Cát Mộ Quy cười vỗ vỗ đầu nàng, "Có ta ở đây, nàng còn sợ sao?"

      "........... Được".

      ở bên, có gì sợ cả.

      Trữ vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, võ công của Trữ Vương lại kém, cho nên hai người đều thay đổi quần áo màu đen rồi mới xuất phát.

      Thời gian còn sớm, Trữ Vương còn chưa có trở về phòng.

      Hai người an vị ở nóc nhà phòng ngủ của Trữ Vương, đem mái ngói hơi hơi dịch ra kẽ hỡ, chuẩn bị đợi nghe nhìn lén thêm chút.

      Cũng lâu lắm, Trữ Vương từ đàng xa tới.

      Bên người có tùy tùng theo, nhưng tư thế bước rất khí thế, vẫn là kiểu cách của Vương gia.

      Nhưng vào sân, cửa vừa đóng, cái khí thế này liền nhanh chóng biến mất, Trữ vương ủ rũ, chậm chạp từ từ về phòng.

      Đến cửa, lại vào, hơi sốt ruột nhìn chằm chằm cánh cửa viện, như là đợi người nào.

      Chương 138: Bí mật của Vương gia (2)
      Đợi hồi lâu mà gặp được người, Trữ Vương có vẻ như bối rối, mấy lần đến cửa viện, nhưng rất nhanh lại quay trở lại.

      đợi ai?

      Có người đứng đằng sau thao túng , hôm nay hỏi nàng có phải người Linh tộc hay , cũng là mệnh lệnh của người đứng đằng sau đó?

      Có thể ra lệnh được cho Trữ Vương, nhất định phải là nhân vật bình thường.

      Chẳng lẽ có liên quan đến kẻ hủy diệt Linh đỏ năm đó?

      Nghĩ nghĩ lại, Hạ Noãn Ngôn khỏi lo lắng.

      Cảm giác được cảm xúc của nàng biến hóa, Gia Cát kéo người mà mình dẫn theo vào trong ngực, trấn an hôn trán nàng.

      Được rồi, có ở đây, có gì phải lo.

      Hạ Noãn Ngôn dựa vào trong ngực , thả lỏng cảm xúc, chờ người Trữ Vương muốn gặp xuất .

      Qua thời gian nén nhang, rốt cục có người mở cửa viện, đến.

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn nháy mắt mấy cái, choáng váng.

      Nàng còn tưởng rằng Trữ Vương đợi nhân vật lớn nào, nhưng người trước mắt này ........

      Bộ dáng thanh tú, khóe miệng cong cong vểnh lên, cho dù có cười, bộ dáng cười tủm tỉm cũng khiến người ta ưa thích.

      Thoạt nhìn là tiểu nương tính tình rất tốt, Trữ Vương làm gì vội vã đợi nàng như vậy?

      Hay là.........

      Nàng là tình nhân bí mật của Trữ Vương chăng?

      đoán mò, Trữ Vương chạy về hướng tiểu nương mặc quần áo vàng nhạt kia, "Sao lại trễ như vậy?"

      "Bị người quấy rầy".

      Tiếng của tiểu nương lanh lảnh, nhưng giọng vô cùng bình tĩnh, chợt nghe có chút lạ lùng.

      Trữ Vương hỏi lại nàng cái gì, hai người cứ như vậy trước sau vào phòng.

      nóc nhà, từ khe hở của mái ngói nhìn xuống, vừa tốt có thể đem nhất cử nhất động của hai người họ xem ràng.

      Vừa vào cửa, sắc mặt tiểu nương liền nghiêm nghị, giọng điệu nghiêm khắc dạy bảo người, rất khách khí tra hỏi ——

      "Như thế nào có thể thất bại?"

      "Tại sao có thể trách ta?"

      mặt Trữ Vương thậm chí bày ra vẻ mặt uất ức, "Ta cũng sớm ngươi bày trò quá, gạt người là có triển vọng mà!".

      Tiểu nương phẩy tay áo cái, "Trước kia phải ta cũng lừa được người đấy thôi!"

      "Đó là tình cờ vận may đến!"

      "Hôm nay nếu phải ngươi, nàng tin lời của ta rồi !"

      "Nàng" là "" sao ?

      Đúng là nàng sao? Hạ Noãn Ngôn càng chú ý nghe.
      Last edited: 7/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :