1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Đấu Phá Hậu Cung - Tiểu Thanh Tân (EDITOR YÊU CẦU DROP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 26: ưu ái
      Editor: Xing

      Lá trà Long Tĩnh màu xanh phật phồng phập phồng trong chén trà, tự tại xoay tròn xuống đáy, tầm mắt của Minh Uyên dừng lại ở nơi đó, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn tâm tình.

      ngồi ở trước bàn sách, Thường phi đứng ở giữa đại điện; nhìn chăm chú lá trà trong chén tay, còn nàng lẳng lặng nhìn chăm chú.

      hồi lâu, rốt cục cũng chậm rãi mở miệng, "Nàng có biết quy củ hậu cung được tham chính hay ?"

      "Thần thiếp biết ". Thường phi quy củ đáp, nhưng dáng vẻ lại có nửa điểm biết sai.

      "Do trẫm quá cưng chiều nàng cho nên nàng mới làm càn như thế sao?" Giọng nghiêm nghị, mặt đế vương ngồi sau bàn hề thay đổi ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt sủng ái xưa nay bị loại thầm bí thay thế, " đến chuyện trẫm cho phép nàng cầu tình, chỉ bằng những hành vi và việc làm của huynh trưởng nàng, cũng đủ để trẫm giết trăm lần rồi!"

      Thường phi quật cường ngẩng lên đầu nhìn , từng câu từng chữ , "Nếu Hoàng Thượng giết huynh trưởng thần thiếp, vậy thần thiếp còn mặt mũi nào mà sống tiếp? Lại có mặt mũi nào mà đặt chân ở hậu cung?"

      Phanh tiếng, Minh Uyên đập mạnh chén trà lên bàn, "Làm càn! Thường phi đây là uy hiếp trẫm sao?"

      "Thần thiếp dám, thần thiếp chỉ muốn , nếu xưa nay Hoàng Thượng sủng thần thiếp, cho dù thần thiếp có phạm sai lầm, Hoàng Thượng cũng cho thần thiếp thêm cơ hội, như vậy lúc này đây, chỉ hi vọng Hoàng Thượng có thể cho ca ca cơ hội này - - "

      Lời còn chưa hết, bị Minh Uyên lạnh lùng cắt đứt, "Đủ rồi, trẫm thấy nàng đúng là ỷ sủng mà kiêu, bắt đầu biết trời cao đất rộng là gì. Cao Lộc, đưa Thường thục nghi hồi cung, suy nghĩ lại cho tốt".

      Thường thục nghi? Giảm phẩm cấp của nàng?

      Mặt Thường phi trắng bệch, Hoàng Thượng chưa từng nghiêm nghị chịu nể mặt nàng như thế bao giờ? Nàng định thêm gì đó, nhưng bởi vì lòng tự trọng quấy phá cho nên dứt khoát xoay người sang chỗ khác, vùng vằng ra ngoài điện, cũng thèm để ý Cao Lộc ở phía sau.

      "Hoàng Thượng cứ tiếp tục làm chính , thần thiếp có tay có chân, cần làm phiền Cao công công, miễn cho thần thiếp ỷ sủng mà kiêu".

      Đưa lưng về phía Minh Uyên, nàng nhìn thấy người ngồi sau bàn vốn phải trong cơn tức giận nhưng giờ đây mặt lại chỉ có loại thần sắc bình tĩnh duy nhất.

      Còn Minh Uyên cũng nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi vội vàng rời của Thường phi trong nháy mắt biến mất thấy tăm hơi, thậm chí khóe miệng của nàng còn lộ ra nụ cười thản nhiên.

      Thời điểm Lục Khê đến vừa vặn đụng phải Thường thục nghi vênh váo tự đắc rời , vừa mới cúi người hành lễ, lời thỉnh an còn chưa ra khỏi miệng bị người ta đẩy cái.

      "Tránh sang bên! vướng víu!" Giọng giận đùng đùng vang lên.

      Bởi vì hề đề phòng, nàng ta còn đẩy mạnh cho nên Lục Khê tự chủ được ngã sang bên, nhưng trong nháy mắt đó, nghĩ đến chuyện ồn ào như vậy người trong điện nhất định nghe được, cho nên đành nhẫn tâm rơi mạnh cái, ngã rúi rụi lên bậc thang.

      cổ tay lập tức xuất vết thương, máu tươi ồ ồ ra.

      Thường thục nghi nhìn nàng cái, rất ràng lực đẩy của mình thế nào, nhưng nàng phải loại người giải thích, nên dưới cơn thịnh nộ, dứt khoát hừ lạnh tiếng, phất tay áo luôn.

      "Chủ tử ngươi sao chớ?" Vân Nhất vội vàng hấp tấp hét lên, đỡ người nhíu mày lên, bị hù dọa đến nỗi giọng cũng rủn rẩy theo.

      Cao Lộc tận mắt nhìn thấy màn này, vội vàng từ bậc thang xuống, vừa xem xét thương thế của Lục Khê, vừa quay đầu lại phân phó tiểu thái giám mời thái y.

      Mà hiển nhiên Hoàng đê ngồi trong đại điện cũng nghe được thanh huyên náo bên ngoài, chút do dự ra, ôm ngang Lục Khê mặt mũi trắng bệch đến phía sau thiên điện.

      "Có khỏe ?" cúi đầu hỏi nàng.

      Lông mi Lục Khê khẽ run, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể tràn ra nước mắt, nhưng lại cắn môi dũng cảm ngẩng đầu nhìn , lắc đầu : "Tạ Hoàng Thượng quan tâm, tần thiếp... Tần thiếp rất tốt".

      Rất tốt? Miệng vết thương cổ tay to như miệng trẻ em mới sinh thế kia, máu thịt lẫn lộn khiến người khác nhìn qua cũng phải giật cả mình.

      Vẻ mặt Minh Uyên có chút phức tạp, nhìn thái y vội vội vàng vàng chạy tới băng bó vết thương cho nàng, lời ngồi xuống bên cạnh.

      Tiểu nữ nhân này yếu ớt bé như thế, gương mặt tái nhợt làm cho người ta cảm thấy đau đớn đáng thương, vẫn còn cắn môi, bởi vì có ở đây cho nên cố gắng nín nhịn chảy nước mắt, cánh môi đều sắp bị nàng cắn nát rồi.

      Có điều người làm bộ kiên cường đều có số nơi tiết lộ chút nội tâm bất an, giống như giờ phút này nàng sít sao cầm lấy tay của , còn hơi run run, như con chim bị kinh sợ.

      Mãi cho đến khi thái y rời khỏi, mới đưa ánh mắt chuyển đến mặt nàng, tỉnh táo hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

      Lục Khê cụp mắt, có nhìn , chỉ nho : "Là tần thiếp sai..."

      "A? Nàng sai ở chỗ nào rồi?" có chút buồn cười.

      "Tần thiếp... Tần thiếp nên cản trở đường của Thường phi nương nương..."

      Minh Uyên cảm thấy buồn cười, vươn tay vuốt vuốt mái tóc đen của nàng, "Ái phi đúng là dễ bắt nạt".

      Nếu là phi tần bình thường, chỉ sợ sớm nhân cơ hội này kéo Thường thục nghi ngang ngược lâu nay xuống ngựa rồi, cũng chỉ có này với những phản ứng làm người ta đoán ra trả lời cách cổ quái như vậy.

      Có lẽ quá dung túng Thường thục nghi, làm cho nàng ta ngang ngược đến mức này... Mặc dù đây cũng là kết quả mà hi vọng nhìn thấy, nhưng gắn với thời gian còn quá sớm.

      thở dài, vỗ lưng của nàng, "Được rồi, Thường phi chỉ nhất thời tức giận thôi, phải cố ý nhằm vào nàng... , trẫm đưa nàng trở về Thanh điện".

      Rốt cuộc nàng cũng nở nụ cười, lúc cười lông mi còn treo giột nước mắt trong suốt, lóng lánh tỏa sáng.

      gọi nàng là ái phi, mà còn là mỹ nhân nữa... Đường đường là Hoàng đế lại đưa nàng về cung, mặt mũi của nàng .

      Nhưng mà lúc nghe thấy vẫn bênh vực Thường thục nghi, trong mắt Lục Khê xẹt qua tia thất lạc nho , mặc dù rất mờ nhạt, nhưng lại bị Minh Uyên thu hết vào mắt.

      Nàng gật gật đầu, giống như trấn an bản thân, ít nhất để ý nàng, như vậy là đủ rồi.

      Trong lòng đột nhiên dâng lên chút thương tiếc, Minh Uyên ôm nàng đến liễn xa.



      Chuyện này thực bất công với nàng, vậy lúc này cứ thương nàng nhiều hơn chút, ra cũng có gì đáng ngại.

      cho cùng, người con tranh sủng so với nữ nhân suốt ngày phải để ý làm người ta đau nhiều hơn, nếu như Lục Khê thản nhiên bày tỏ muốn Hoàng Thượng thay nàng đòi lại công đạo đoán rằng Minh Uyên cũng có suy nghĩ phải thương nàng.

      Trong Thanh điện có mùi hương nhang nồng nặc, cũng có đồ bày trí tráng lệ, chẳng qua khắp nơi đều là dấu vết Lục Khê lưu lại, làm làm người ta khắc sâu trong trí nhớ.

      Bồn hoa ngoài cửa sổ nở ra những đóa hoa rực rỡ, đủ diễm lệ, đóa hoa trắng noãn khéo léo lẳng lặng tỏa ra mùi thơm giống hệt với chủ nhân của nó; giấy cắt tinh xảo tỉ mỉ được dán lên song cửa, hoa văn cầu kỳ, nhưng lại khéo léo đáng , vô cùng khác biệt; bày trí duy nhất trong phòng chính là tượng phật bằng vàng sai người đưa tới mấy hôm trước, được người lau chùi cẩn thận phát ra những tia sáng long lanh, đặt ngăn tủ, lộ vẻ cực kỳ được coi trọng.

      Minh Uyên ngửi thấy mùi Lan Hương dễ chịu người nàng, ôm người trong ngực đặt lên ghế dựa, cả người hiểu tại sao buông lỏng.

      Nhìn lại nàng, ngoại trừ trêm đầu có cây trâm bươm bướm màu vàng kim ra, đều là những trang sức quần áo đơn giản, phấn môi đều đặn, nhàn nhạt xuân hoa.

      Lục Khê có chút bất an nhìn , giống như chuyện đứng, còn mình ngồi là việc đại nghịch bất đạo vậy, co quắp bắt lấy góc áo của , "Hoàng Thượng, hãy để cho tần thiếp đến hầu hạ người ".

      Minh Uyên cười vỗ vỗ lên cánh tay nàng, trấn an , "Được rồi, đừng giữ lễ tiết, hôm nay nàng có thương tích trong người, buổi tối còn phải thay thuốc. Trước nghỉ ngơi chút ".

      Vì vậy nàng nhu thuận thu tay lại, cười rất vui vẻ.

      "Đúng rồi, sao hôm nay lại đến Tê Ngô cung?" chợt nhớ tới chuyện gì đó, ngước mắt hỏi nàng.

      Mặt Lục Khê đỏ lên, chậm chạp lấy túi hà bao trong lồng ngực ra, chiếc túi màu xanh nhạt, bên thêu đóa hoa Ngọc Lan đơn giản, trắng noãn xinh đẹp, tươi mát đáng .

      "Tần thiếp làm hà bao, sau khi tới chỗ Thái hậu về, nghĩ chỉ cách Tê Ngô cung có vài bước cho nên muốn tự mình đưa đến cho Hoàng Thượng".

      Nàng tràn trề chờ mong nhìn , giống như là tất cả của nàng.

      Minh Uyên nhận lấy, lại ngoài ý muốn ngửi được mùi thơm dễ chịu, giống hệt như hơi thở ngọc lan người nàng.

      "Bên trong đựng hoa Ngọc Lan?" có chút kinh ngạc.

      "Vâng, lần trước Hoàng Thượng hỏi tần thiếp dùng hương nhang gì, tần thiếp thầm đoán rằng nhất định là Hoàng Thượng rất thích hương vị của Ngọc Lan, cho nên định thu thập chút ít hoa Ngọc Lan về, ngoài bỏ vào trong tủ treo quần áo ra lấy chút đem phơi nắng sau đó cho vào hà bao". Giọng của nàng nhàng, sau đó nhìn nháy mắt mấy cái, "Hoàng Thượng ghét bỏ tay chân tần thiếp vụng về, làm hà bao khó coi ?"

      Minh Uyên cầm hà bao nhét vào trong ống tay áo, buồn cười trêu nàng, "Ái phi khiêm tốn hay là biến tướng kiêu ngạo đây?"

      "Hoàng Thượng cái gì chính là cái đó". Nàng mỉm cười, có chút ít dí dỏm.

      Minh Uyên chỉ ở lại trong chốc lát, liền rời khỏi Thanh điện.

      Cao Lộc nhìn người liễn xa giống như suy nghĩ gì đó ngưng mắt nhìn hà bao, thầm nghĩ chỉ sợ Thanh điện này bắt đầu náo nhiệt rồi đây.

      Ít nhất ông nhìn ra được, Hoàng Thượng rất có hứng thú với vị Lục mỹ nhân này.

      "Cao Lộc, tới chỗ của Hoàng hậu chuyến". Minh Uyên cất hà bao , nhàn nhạt phân phó .

      Vì vậy ngự giá về phía Đức Dương điện.

      Hoàng hậu còn tụng kinh niệm phật, nghe Hoàng Thượng giá lâm cho nên vội vàng nhấc làn váy, cười tươi từ trong phật đường ra.

      "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng".

      Kể từ khi Nhạc gia thất thế triều, thái độ của Hoàng Thượng với nàng càng ngày càng lãnh đạm, đặc biệt đến thăm nàng như bây giờ, chính là chuyện lâu chưa có.

      Minh Uyên đỡ nàng dậy, cười : "Hoàng hậu cần đa lễ. Hôm nay trẫm bận rộn quốc , chợt nhớ tới lâu chưa đánh cờ với Hoàng hậu, cho nên tới đây xem Hoàng hậu có nhã hứng đánh vài ván với trẫm "

      "Đây là vinh hạnh của thần thiếp". Nàng quay đầu lại vui sướng phân phó cung nữ, "Cầm cờ đến đây".

      quân rồi lại quân, thời gian cũng từng chút từng chút trôi qua.

      Minh Uyên để tâm hạ cờ, nhưng Hoàng hậu lại rất tập trung, vô cùng dụng tâm.

      "Hoàng Thượng, người thua". Cuối cùng, ngồi đối diện ngẩng đầu lên , lúc nhìn thấy vẻ mặt mấy để tâm của Minh Uyên thất thần trong chốc lát, "Hoàng Thượng, hôm nay người đến đây phải chỉ muốn tìm thần thiếp đánh cờ đấy chứ?"

      Trước kia nếu nàng muốn đánh thắng , cũng phải là chuyện dễ dàng.

      "Trẫm chỉ muốn biết, đối với chuyện trẫm giảm phẩm cấp của Thường thục nghi, Hoàng hậu có ý kiến gì ?" Minh Uyên cũng phủ nhận việc mình tới là có mục đích, trực tiếp mở miệng hỏi nàng.

      Ánh mắt Hoàng dần ổn định lại, cười , "Thục nghi muội muội xinh đẹp, tính tình ngay thẳng, ngoài việc thỉnh thoảng bộc phát tính tình trẻ con ra người dễ thương".

      Câu ‘tính tình tiểu hài tử’ này, ràng ám chỉ chuyện nàng ta chọc giận Hoàng Thượng chiều nay, chỉ sợ chuyện nàng ta bị giảm phẩm cấp lan truyền ầm ĩ trong hậu cung rồi, biết có bao nhiêu phi tần ghen ghét nàng ta thầm cười gập cả bụng.

      Minh Uyên cúi đầu nở nụ cười : "Tính tình trẻ con... Cũng do trẫm quá cưng chiều nàng ấy, làm cho nàng ấy coi trời bằng vung, biết trời cao đất rộng, còn tưởng rằng hậu cung này là nơi nàng ấy muốn làm gì làm. Hôm nay trẫm giáng phẩm cấp của nàng ấy, cũng chỉ vì muốn cho nàng ấy bài học. Tháng sau, lúc bày quốc yến, trẫm muốn sửa lại phẩm cấp của các phi tần, ý của Hoàng hậu thế nào?"



      Trầm mặc trong giây lát, Hoàng hậu bất đắc dĩ cười tiếng, "Nếu trong lòng Hoàng Thượng có quyết định, cần gì phải hỏi thần thiếp đây? Thần thiếp đương nhiên nghe theo quyết định của Hoàng Thượng".

      cho cùng, hôm nay giảm phẩm cấp của Thường thục nghi, ngày khác cũng lại bay lên thôi... tư vị khổ sở lan tỏa trong lòng, nàng chỉ cảm thấy ngôi vị Hoàng hậu này có ý nghĩa.

      Ngoại trừ giúp đỡ phu quân của mình phải bận rộn với những chuyện của nữ nhân ra còn có tác dụng nào nữa đây? Nàng chiếm được tâm của Hoàng Thượng, cũng thể rộng lượng nhìn sủng ái người khác, còn mình từng ngày từng ngày già nua kém sắc...

      "Đêm nay Hoàng Thượng ở lại sao?" Nàng cố hết sức làm cho bản thân nhìn qua giống như đầy mong đợi.

      Minh Uyên nhàn nhạt liếc nhìn nàng cái, "Hôm nay Lục mỹ nhân bị Thường thục nghi đẩy cái, bị thương, trẫm còn phải đến xem chút, dùng bữa cùng Hoàng hậu".

      Vẻ mặt Hoàng hậu có chút đau thương.

      Nàng ở lại, lại dùng bữa, chẳng qua chỉ cho nàng phần mặt mũi mà thôi...

      Lòng Quân mỏng manh lạnh lùng, có thêm nữa cũng hơn được như vậy.
      JupiterGalileo, Sammy Dao, Jeny20817 others thích bài này.

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Có lỗi các nàng bảo tui nhé :hoan ho:

    3. Nhi Đặng

      Nhi Đặng Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      506
      Chừng nào lại H???:yoyo54::yoyo54: Êm mún H. Từ bây chừ nam chính chỉ có cảnh cảnh H với nữ chính thôi hay còn với con khác???
      Xing Bairong thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      sắp rồi sắp rồi nàng ơi:yoyo60: từ giờ n9 chỉ ăn thịt với nữ chính thôi nàng ạ
      Sammy Dao, Collaaloha123abby thích bài này.

    5. aloha123abby

      aloha123abby Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      43
      Bạn phải là tác giả chỉ viết về khúc H với nữ9 thoi, còn chú hoàng thượng vẫn thị tẩm người khác mà! Nhưng vậy mới hay nhở ? Cung đấu mà độc sủng đâu có gì hấp dẫn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :