Quân hôn: Tự rước lấy họa - Minh Lam Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 74 : Thái độ của Tần Phỉ

      Edit : Mẹ Mìn

      Chạng vạng, trời vẫn còn sáng sủa, gió mát thổi qua cửa sổ làm bức rèm lay động.

      Tô Khả tay cầm bát, tay cầm thìa, đút cơm cho Tô Cẩm Niên, vẻ mặt thỏa mãn.

      Hồi lâu, Tô Khả như là nghĩ đến cái gì, liền hỏi: “, Cẩm Niên, thành là công đạo, vừa rồi người đến thăm có phải là Hoàng Nghê Thường hay ?"

      Tô Cẩm Niên kinh ngạc, sau đó gật gật đầu.

      Tô Khả bĩu môi: “ là, người này hồn tiêu tan mà."

      Tô Cẩm Niên khinh cười ra tiếng: “ hồn tiêu tan."

      Tô Khả đối với thái độ của Tô Cẩm Niên vô cùng mãn ý, sau đó cười tủm tỉm : “ là của em, từ trong ra ngoài, chỉ có em mới có thể nhúng chàm."

      Tô Cẩm Niên cười, toàn bộ phòng ở là mảnh ấm áp. Đúng vào lúc này, cửa truyền đến "Cộc cộc——" tiếng, cửa phòng bệnh mở ra .

      Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên nhất tề nghiêng đầu nhìn về phía cửa, lại phát mẹ Tô Cẩm Niên, giờ phút này sắc mặt khó coi đứng thẳng ở bên kia.

      Tô Khả trong lòng biết mẹ Tô Cẩm Niên thích , nhưng mà mặc kệ như thế nào, người này là mẹ Cẩm Niên, là mẹ chồng , cho nên Tô Khả vẫn cười tủm tỉm đối với Mẹ Tô Cẩm Niên : “Cháu chào dì."

      Mẹ Tô Cẩm Niên hiển nhiên là ngờ Tô Khả cũng ở chỗ này, hơn nữa còn mang bộ dáng hiền thê lương mẫu, chiếu cố Tô Cẩm Niên ăn cơm chiều.

      Nhưng mà mặc kệ như thế nào, bà đối với Tô Khả có nửa điểm hảo cảm, cho nên lúc nghe thấy Tô Khả chào hỏi, Tần Phỉ chỉ gật gật đầu, sắc mặt chút khó coi đến bên người Tô Cẩm Niên.

      Bà nhớ Cẩm Niên có với bà, cùng Tô Khả chỉ là tình cũ mà thôi, vì sao Tô Khả còn quấn quít lấy con bà, như hồn tiêu tan !

      Hừ, cho dù bám lấy quá lợi hại, con dâu của bà cũng có khả năng là !

      Nghĩ như vậy, bà nghĩ tới mấy ngày nay Hoàng Nghê Thường đến bệnh viện thăm Cẩm Niên nhưng ra rất chịu khó, hỏi chút, hai người bọn họ quan hệ tiến triển thế nào rồi.

      Tô Khả nhìn mẹ Tô Cẩm Niên chỉ lãnh đạm gật đầu, cũng chuyện nhiều.

      Mà vừa rồi Tô Khả gọi mẹ Tô Cẩm Niên là "dì" mà phải "mẹ", hoàn toàn là vì Tô Cẩm Niên cùng qua, chuyện bọn họ kết hôn, thể ra ngoài.

      cách khác, cùng Tô Cẩm Niên kết hôn, là thuộc loại "Tiên trảm hậu tấu" "Ám độ trần thương", đổi lại lời , cha mẹ Tô Cẩm Niên chọn vợ cho chính là hồn bất tán Hoàng Nghê Thường.

      nghĩ, nếu phải mẹ Tô Cẩm Niên liều mạng muốn Tô Cẩm Niên cưới Hoàng Nghê Thường, Tô Cẩm Niên cũng thể nhanh như vậy liền chuyển biến thái độ cùng kết hôn .

      như vậy, Tô Khả còn phải cảm ơn mẹ Tô Cẩm Niên mới đúng. Haizz, càng nghĩ càng cảm thấy là đúng. Kết quả là, Tô Khả đối với bà mẹ chồng này, cũng thoáng có hảo cảm , ngoài miệng tươi cười cũng liền càng thêm sáng lạn .

      ╮(╯_╰)╭ đương nhiên, nếu bị Tần Phỉ biết Tô Khả có tâm tư như vậy, sợ là bị chọc giận đến hộc máu .

      Tô Khả xưng hô như vậy, trong lòng Tô Cẩm Niên có chút áy náy, nhìn đến mẹ mình đối với Tô Khả có thái độ ôn hoà, sắc mặt của cũng phải tốt lắm, chỉ là ngẩng đầu liếc mẹ mình cái: “Mẹ."

      Tần Phỉ đem đồ tay bỏ xuống, mặt mang theo chút ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, chuyển hướng Tô Khả: “ tên Tô Khả?"

      Tô Khả gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: ràng lần trước tên với bà, giờ lại hỏi lần nữa, xem ra, mẹ đúng là thích rồi.

      "À, cám ơn đến thăm Cẩm Niên ."

      " có gì." So với da mặt dày, Tô Khả tự nhận đứng thứ hai, ai dám nhận đứng thứ nhất.

      Tần Phỉ có phần được gì, mắt lạnh nhìn Tô Khả, thanh lạnh lùng : “Bạn học Tô, trời cũng tối, tôi còn muốn chiếu cố Cẩm Niên, tiễn."

      Hơ, tiễn khách sao? Tô Khả trong lòng mỉm cười, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh mặt trời vẫn sáng trưng, vì thế, Tô Khả cười tủm tỉm với Tần Phỉ: “Dì, sắc trời còn rất sáng ~ người đường lui tới cháu còn nhìn rất ràng."

      Tô Khả vừa , bên gật đầu: “Lúc nào được cháu tự , bận dì đưa về đâu ạ. Ha ha ~ nhưng mà cháu cũng muốn cám ơn dì quan tâm đến cháu, cháu rất cảm động, dì, dì là người tốt, hổ là mẹ của Tô Cẩm Niên."

      Tô Khả biểu tình vô cùng chân thành, đôi mắt to ngập nước tràn đầy nồng đậm cảm động.

      Tần Phỉ nhìn Tô Khả như vậy, nháy mắt cảm thấy hình như mình ăn phải con ruồi, ghê tởm đến đòi mạng, vì thế tiếp tục : “ là con , vẫn nên về sớm chút. Hơn nữa, là con , luôn ở trong phòng cùng người con trai, như vậy ảnh hưởng đến thanh danh của ."

      " ảnh hưởng, mọi người đều tin tưởng Cẩm Niên làm cái gì với cháu. Cho nên ảnh hưởng đến thanh danh của cháu." Tô Khả cười đến ôn ôn nhu nhu: “Chẳng lẽ dì tin Cẩm Niên sao?"

      Tần Phỉ trong ngực phập phồng lợi hại, may mà cúi đầu, lấy cặp lồng canh gà đưa đến trước mặt Tô Cẩm Niên: "Đến, uống canh gà ."

      Tô Cẩm Niên trong lòng buồn cười, Khả Khả của lợi hại, làm cho mẹ cường thế như vậy tức giận mà được lời nào.

      Thấy mẹ mình đem canh gà đến trước mặt, Tô Cẩm Niên ngửi thấy mùi sợ, khỏi nhíu mày, lại nhìn thấy mặt cặp lồng canh toàn mỡ là mỡ, càng thêm có khẩu vị .

      "Mẹ, con ăn no rồi."

      " được, bác sĩ như thế nào? Muốn con tĩnh dưỡng cho tốt, nhanh uống hết cho mẹ."

      Tô Cẩm Niên cau mày, uống canh gà liên tục nửa tháng, tại cứ ngửi thấy mùi canh gà muốn nhổ ra: “Mẹ, con khỏe nhiều rồi, cần uống canh gà nữa."

      Tô Khả nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tô Cẩm Niên nhăn lại như muốn đòi mạng, cảm thấy rất thú vị, trong lòng tràn đầy thương.

      Tô Cẩm Niên uống ngụm, miệng tràn đầy ghê tởm, muốn nhổ ra, nhưng cố chịu đựng nuốt xuống, lại uống ngụm nữa, lần này chịu nổi, trực tiếp ngồi dậy, với lấy thùng rác dưới giường "Phụt——" phun ra.

      Sắc mặt Tần Phỉ rất khó xem.

      Tô Cẩm Niên với Tần Phỉ: “Mẹ, con uống được." Sau đó đem canh gà đẩy sang bên: “Khả Khả, em uống , em còn chưa ăn cơm đấy."

      Tần Phỉ nghe được chính con mình kêu Tô Khả là "Khả Khả" vô cùng thân thiết, trong lòng chợt thấy dâng lên dự cảm xấu, nhìn Tô Khả ánh mắt cũng càng thêm tốt .

      Ngược lại, bà cười đem canh gà đưa cho Tô Khả: “Tô Khả, vậy uống ." Tuy rằng bà cười, nhưng mà nụ cười của bà là tiếu lí tàng đao(nụ cười có giấu đao trong đó, có thể giết người).

      Tô Khả nào dám uống canh gà Tần Phỉ đưa qua, xem bà cười như vậy, dường như chỉ cần Tô Khả đưa tay chạm vào cặp lồng canh, bà liền lập tức lấy cái kéo đâm .

      "Tô Khả, nhanh uống , để nguội ngon."

      Tô Khả tiếp nhận, mới uống ngụm, hương vị gây nồng của mỡ làm ghê tởm, Tô Khả cũng "Phụt——" cái, hướng tới thùng rác mãnh liệt ói ra, ói ra nửa ngày, ngay cả mật vàng cũng ói ra luôn. Vậy mà mùi mỡ gây nồng vẫn còn trong miệng.

      Tô Cẩm Niên vỗ vỗ lưng Tô Khả: “Khá hơn chút nào ? Đến đây, ăn mấy quả nho xúc miệng ."

      Tô Khả nhận mấy quả nho, bỏ vào miệng nhai, hương vị ngọt ngào rất nhanh đánh tan hương vị của canh gà chán ngấy. Chỉ là lúc hai người ngẩng đầu lên, lại phát gương mặt Tần Phỉ đen đến nỗi thể nào đen hơn.

      Tô Khả ngượng ngùng nở nụ cười: “Dì, kỳ canh gà uống này rất tốt, ha ha ~ "

      xong Tô Khả thầm mắng chính mình đầu óc, như vậy, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi, hoàn toàn đem đắc tội với mẹ chồng sao?

      Tần Phỉ : “Ngay cả Cẩm Niên cũng nhổ ra, xem ra canh gà này quả thể nào ăn ngon, đổ là tốt rồi."

      Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả hai mặt nhìn nhau.

      Tần Phỉ hề nhìn Tô Khả, mà ngồi ở bên, cố ý ngăn ánh mắt Tô Khả nhìn về phía Tô Cẩm Niên, thản nhiên lên tiếng: “Tô Khả tiểu thư, tôi muốn chuyện riêng với con tôi."

      Ánh mắt Tần Phỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tô Khả, mặt hoàn toàn có chút giả dối nào.

      Tô Khả cũng biết, được, liền gật đầu: “Vậy Cẩm Niên, ngày mai em lại đến thăm ."

      Tần Phỉ nhíu mi, Tô Cẩm Niên cười gật đầu với Tô Khả: “Được."

      Đợi cho Tô Khả rời , vẻ mặt Tần Phỉ càng thêm khó coi, đối với Tô Cẩm Niên : “Con sao lại còn quan hệ với con bé nhà quê đó?"

      "Tô Khả cho dù chỉ là bé nhà quê, nhưng nếu so với loại con mắt cao hơn đầu, tự cho mình là thiên hạ đệ nhất tuyệt sắc, hư tình giả ý còn tốt hơn ngàn lần vạn lần!"

      Tô Cẩm Niên lời này, trong lòng Tần Phỉ dự cảm có điềm xấu, trong lòng vô cùng ảo não nhìn Tô Cẩm Niên: “Con... Ý của con là..."

      Tô Cẩm Niên có thừa nhận cũng có phủ nhận, chỉ là thản nhiên câu: “Con vẫn như cũ, hôn nhân đại của con, vợ tương lai của con, con tự mình lựa chọn, cần cha mẹ ngày ngày lo lắng."

      "Được, tốt lắm! Quả nhiên là đủ lông đủ cánh rồi!"

      Tô Cẩm Niên hề trả lời. Vốn tưởng rằng trải qua kiện bị thương lần này, mâu thuẫn giữa hai mẹ con có thể dịu chút ít, mẹ cũng có thể hiểu tình, cũng liêu...

      Tần Phỉ đem cặp lồng canh ném vào thùng rác, sau đó với Tô Cẩm Niên: “Có bản lĩnh con phải con mẹ, bằng có chết mẹ cũng đồng ý cái con bé nhà quê kia!" xong, lại thấy mình vì tức giận mà rơi xuống mấy sợi tóc, lại tự mình bình tĩnh lại : “Con tiếp tục dưỡng bệnh, sau đó liền cùng Nghê Thường đính hôn. Mẹ an bài xong rồi."

      xong, liền ra khỏi phòng bệnh.

      Tô Cẩm Niên nhìn theo bóng dáng mẹ mình, trừ bỏ cười lạnh, vẫn là cười lạnh.

      *

      Lúc Tô Khả lại lần nữa quân khu tổng viện thăm Tô Cẩm Niên, bởi vì có Trịnh Dược Đông dẫn dắt, cho nên hai binh lính dưới lầu đem Tô Khả ngăn cản.

      Làm Tô Khả đưa ra giấy chứng nhận, bọn họ liền ngăn Tô Khả lại, muốn cho Tô Khả vào. Tô Khả hỏi bọn vì sao, hai binh lính kia để ý đến Tô Khả.

      Tô Khả tức giận, nề hà phiền phức tiếp tục hỏi, Tô Khả hỏi đến vô số lần vì sao, người trong đó kiên nhẫn cho Tô Khả biết: “Phía phân phó, nếu có tên Tô Khả tới thăm Tô thiếu tá, liền ngăn lại."

      Tô Khả nháy mắt hiểu được .

    2. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Sắp có biến rùi đấy. Có khi Tô khả vừa chiến đấu với Hoàng Nghê Thường vs mẹ zai Tô. Tô khả từ fan của tiểu tam Nghê Thường thành unifan luôn ấy chứ. Hihi Thanks @Mẹ Mìn
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 75 : Hình như có

      Editor : OrchidsPham

      Đúng vào lúc này, Hoàng Nghê Thường mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt có thắt lưng màu tuyết trắng thắt ngang eo dần tới. ta vào, bọn họ cũng ngăn đón, Tô Khả thầm cười lạnh, mẹ chồng đúng là giỏi tính toán.

      Mãi chạng vạng tối qua mới rời , sáng sớm nay tới đây, bà ấy cũng ra lệnh cho người bên này, dù sao cũng là tướng quân.

      Hoàng Nghê Thường kia vào chưa được mấy bước lại đột nhiên xoay người thoáng nhìn qua Tô Khả như phát cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười vào bên trong.

      Tô Khả nhìn bóng dáng ta, lông mày khẽ cau lại.

      Đúng lúc này điện thoại Tô Khả kêu vang, Tô Khả lấy di động ra nhìn, thầm mắng mình : Chẳng lẽ thể gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên sao ? Mở điện thoại ra mới phát người gọi đến chính là Tô Cẩm Niên.

      Gương mặt Tô Khả rạng rỡ

      “Sao còn chưa đến?”

      Tô Khả vừa nghe máy, giọng trong trẻo lạnh lùng của Tô Cẩm Niên liền truyền tới.

      Tô Khả , giọng mang theo chút ấm ức: “Em bị mẹ cho người cản lại.”

      “Chờ .”

      Chỉ hai chữ rồi lập tức cúp máy, khóe miệng Tô Khả cũng nổi lên ý cười, nhìn hai binh lính kia “hừ” lạnh, hai binh lính kia cũng gì nhưng trong lòng rít gào: Chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh mà làm thôi mà!

      Tô Cẩm Niên đứng dậy, vừa mở cửa ra thấy Hoàng Nghê Thường xuất ở cửa.

      Hoàng Nghê Thường thấy Tô Cẩm Niên mở cửa, khóe miệng nở nụ cười toe toét: “A, biết em hôm nay tới nên mở cửa chào đón em sao? Em là vui nha ~ Cẩm Niên ~ ha ha, chúng ta ngày càng ăn ý đấy ~”

      Tô Cẩm Niên thèm nâng mắt nhìn: “Tránh ra!”

      Hoàng Nghê Thường thầm mất hứng nhưng mặt vẫn tươi cường, hơi nghiêng người, Tô Cẩm Niên liền trực tiếp qua.

      Hoàng Nghê Thường sôi máu, hơi uất nghẹn quay đầu nhìn bóng dáng Tô Cẩm Niên, với : “Tô Cẩm Niên, cuối cùng có ý gì?”

      Giọng của ta mang theo tia sắc nhọn, ở hành lang yên tĩnh này có vẻ vô cùng chói tai. Cơn gió ban mai thổi qua, khiến làn váy của Hoàng Nghê Thường tung bay, thổi loạn cả mái tóc của ta.

      Đôi con ngươi của Hoàng Nghê Thường sẫm lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tô Cẩm Niên.

      Bước chân Tô Cẩm Niên đều đều đổi, thẳng tới thang máy, đến câu trả lời cũng lười với Hoàng Nghê Thường.

      Người dọn vệ sinh ngang qua, thấy Hoàng Nghê Thường cắn chặt môi hơi run rẩy, cúi đầu tiếp tục lau sàn.

      Khi Tô Cẩm Niên ra tới cửa viện, cảnh tượng nhìn thấy là Tô Khả mắt to trừng mắt với hai binh lính. Tô Cẩm Niên lắc đầu, chậm rãi bước ra.

      Tô Cẩm Niên gật gật đầu với họ, sau đó nắm tay kéo Tô Khả vào trong, hai binh lính kia muốn lại thôi. Tô Cẩm Niên : “Tôi chuyện với mẹ tôi.”

      Tô Khả hừ tiếng: “Ông xã, chúng ta .”

      Tay cầm súng của hai binh lính kia bỗng run rẩy.

      “Đúng rồi, Hoàng Nghê Thường tới thăm sao?”

      “Em nhìn thấy?”

      “Hừ hừ, sáng sớm tinh mơ như hồn tan, đúng là khiến người ta chán ghét.”

      Tô Cẩm Niên cười: “ nghe trước kia em rất thích ta mà?”

      “Trước khác nay khác, làm gì có người phụ nữ nào thích tình địch của mình chứ?”

      “…”

      “Ừm, em muốn hung hăng đả kích ta, bảo vệ đầy đủ lãnh thổ của mình.”

      “…”

      Lúc hai người vào phòng bệnh của Tô Cẩm Niên, cũng hề phát ra bóng dáng của Hoàng Nghê Thường. Tô Khả nhăn nhó,trong lòng chợt hiểu, chắc chắn ta biết , hơn nữa ta tại muốn gặp nhau ngay ở chỗ này.

      Tô Khả ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên cười: “Tốt lắm, chỉ có hai người chúng ta.”

      Tô Khả nhanh chóng hôn Tô Cẩm Niên cái, vô cùng vui vẻ : “Ừm, chỉ có hai người rất tốt, có thể vận động rồi.”

      “…”

      “Rì rì….” Điện thoại của Tô Cẩm Niên rung lên, Tô Cẩm Niên nhíu mày, còn chưa cầm điện thoại lên Tô Khả : “Chắc chắn là mẹ , bà mẹ chồng mạnh mẽ kiêu ngạo ầm ĩ của em.”

      “…”

      Tô Cẩm Niên miễn cưỡng nhìn thoáng qua điện thoại, muốn nghe máy, nhưng điện thoại ngừng rung lên như thể nhất định bỏ cuộc, Tô Cẩm Niên đành phải nghe máy: “Alo?”

      “Con bé quê mùa kia lại đến phải ?”

      Tô Khả ngồi bên cạnh Tô Cẩm Niên, dĩ nhiên là cũng nghe thấy được tiếng thở phì phì của Tô Phỉ, khỏi há hốc miệng, cằm suýt rơi xuống đất.

      Con bé quê mùa ? Bà ấy sao? Tô Khả sờ sờ má mình, lại nhìn nhìn quần áo người mình, giống nhà quê lắm sao?”

      “Mẹ nhận được tin nhanh đấy.”

      Tô Phỉ trực tiếp cúp điện thoại.

      Tô Cẩm Niên cũng ném điện thoại sang bên, lúc ngẩng đầu lên thấy Tô Khả mím môi liền hỏi: “Em sao thế?”

      “Tô Khả chỉ chỉ bản thân: “Nhìn em nhà quê lắm sao?”

      Tô Cẩm Niên cười ra tiếng: “Đồ ngốc.”

      Hai người ngọt ngào thân mật được bao lâu, mẹ Tô Cẩm Niên như ngồi tên lửa phóng tới. Hình như bà còn làm việc, vì vậy vẫn mặc bộ quân trang người. Lúc vào cũng thèm gõ cửa mà trực tiếp mang gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị bước vào.

      Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống trong chớp mắt, căn phòng trở nên lạnh buốt. Trong lòng Tô Khả lạnh run, nhịn được mà líu lưỡi: Mẹ chồng mạnh mẽ đúng là tới nhanh.

      Tần Phỉ mang theo gương mặt lạnh lùng, vừa quay đầu, khóe mắt bắt được ánh mắt Tô Khả nhìn mình, bà dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tô Khả, miệng : “Hôm nay tôi thẳng chuyện này!”

      Tô Khả chỉ chỉ bản thân: “Dì, dì chuyện với cháu sao?”

      Tô Phỉ giận: “Tôi chị em!” Ý là đừng tự nhận thân thích.

      Dĩ nhiên là Tô Khả hiểu ý bà là gì rồi, còn : “À, con rất tốt, cháu cũng chị em nào khác.”

      Lần này đúng là Tần Phỉ tức đến cực điểm, con bé quê mùa này là ngốc hay giả ngu với bà?

      “Tô Khả, hôm nay tôi thẳng với , xứng với Cẩm Niên nhà tôi! Con dâu mà tôi chọn tuyệt đối bao giờ là , cho nên sau này cũng đừng có quấn quýt lấy Cẩm Niên nhà tôi nữa!”

      Tô Khả sờ sờ cằm, liếc nhìn Tô Cẩm Niên, ánh mắt mang dấu hỏi kia dĩ nhiên là: Có muốn công khai quan hệ ?

      Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả trấn an: Tạm thời cần.

      Tô Khả gật gật đầu, nhìn về phía Tần Phỉ: “Dì, bây giờ cháu quấn quýt lấy Cẩm Niên mà.” , trước kia mới quấn quýt lấy Cẩm Niên, bây giờ hề quấn lấy .

      Tô Cẩm Niên lại cười lạnh với Tần Phỉ: “Mẹ, con rồi, Tô Khả phải bạn con, mẹ đừng hao tổn tâm tư vô ích!”

      Tô Khả gật gật đầu, là vợ ! giờ Cẩm Niên thế chắc chắn là có dụng ý riêng, vì thế Tô Khả phụ họa: “Đúng vậy dì à, cháu phải bạn Cẩm Niên, dì như thế làm lòng cháu cảm thấy rất đau buồn.” ra Tô Khả thầm cười ngất, biết đến ngày mẹ chồng bá đạo này của biết và Cẩm Niên thầm kết hôn rồi có dáng vẻ gì nữa.

      Tần Phỉ nhìn hai người kẻ xướng người họa, lòng càng khó chịu. Nhìn ngọn lửa trong ánh mắt họ nhìn nhau, bà cứ cảm thấy có gì đó quái dị.

      Tần Phỉ thể giải thích cảm giác của mình, lại nhìn Tô Khả và Tô Cẩm Niên hồi lâu, cả phòng bệnh bao trùm tầng khí quỷ dị.

      lúc lâu sau, Tần Phỉ với Tô Khả: “Như thế là tốt nhất. Người quý ở chỗ tự biết mình là ai, chim sẻ muốn bay lên thành phượng hoàng là chuyện tuyệt đối thể. Cho nên tôi hy vọng Tô đây biết tự trọng chút, đừng có chạy tới phòng bệnh của Cẩm Niên nhà tôi từ sáng sớm tinh mơ thế này, chẳng ra thể thống gì cả, hại tôi còn tưởng cha mẹ dạy dỗ chẳng ra gì!”

      Tô Khả nổi giận, vừa định đáp lời bà mẹ chồng cực phẩm này nghe Tô Cẩm Niên cười lạnh: “Thân làm quan chức cấp cao mà lại câu nệ môn đăng hộ đối, lại so đo với bé con, mẹ, mẹ đúng là làm con được mở rộng tầm mắt,”

      Tàn Phỉ tức đến tái mặt: “Tô Cẩm Niên!”

      “Mẹ, con lại lần nữa, con và Tô Khả phải người ! Cái Hoàng kia, dù mẹ có thích thế nào chăng nữa con cũng cưới! Hôn của con con tự làm chủ! mãi cũng vậy thôi!”

      “Con!” Tần Phỉ nhìn con ngoan của mình thế mà lại dám cùng bà tranh luận trước mặt con bé quê mùa kia, khiến bà mất hết mặt mũi, cơn giận trong lòng tăng vùn vụt, lúc vừa định phát tiết cơn giận thấy Tô Cẩm Niên thản nhiên liếc mắt cái.

      Mọi tức giận trong bà lập tức ngừng lại. Bà nhìn vẻ mặt lạnh nhạt đến thể lạnh nhạt hơn của Tô Cẩm Niên và bá đạo trong ánh mắt , hai tay và nắm chặt thành quyền: “Con là con mẹ, phải con mà được!”

      Tô Khả nhìn hai mẹ con họ giằng co như thế, lòng cũng hơi khó chịu, dù sao đây đều là do . Nhưng mẹ Cẩm Niên bá đạo như thế, còn mang theo tư tưởng cổ hủ của xã hội cũ, vẫn khiến cực kỳ khó chịu, : “Dì, có phải dì xuyên từ cổ đại tới đây mà vẫn nghĩ thời đại này vẫn là cha mẹ bảo sao con cái phải nghe thế chứ?”

      “Việc nhà tôi đến lượt cái loại con nhà quê được dạy dỗ như nhúng tay vào!”

      Tô Khả cực kỳ giận dữ cười lạnh: “Cháu là nhà quê, dì là cửu thiên tiên nữ, nhiễm nhân gian khói lửa! Khó trách khí chất dung mạo, tâm trạng tính tình, lời hành động đều cố chấp đến mức ngựa cũng đuổi kịp, dù là ngựa, thần tiên cũng phải lực bất tòng tâm. con bé nhà quê nho chỉ có thể quỳ lạy dì thôi đúng ? Cho nên dì hãy đại nhân đại lượng tha thứ cho cái con bé nhà quê được dạy dỗ như cháu , đừng chấp nhặt với con ranh như cháu!”

      “Câm mồm! lải nhải đủ chưa hả!”

      “Ha ha, đúng lúc cháu xong!” Tô Khả buông tay; “Tóm lại câu, ngài há mồm đều là tiên khí, ngậm miệng đều là tinh hoa. Dạy dỗ cái gì đều là đỉnh cao kỳ diệu. Nếu ngài hãy chỉ dạy cháu chút, để đứa nhà quê như cháu được lây dính chút tiên khí của cửu thiên tiên nữ ?”

      “Phì…” Tô Cẩm Niên nhịn được mà bật cười.

      Tần Phỉ tức giận đến cực độ: “Tốt lắm, tốt lắm!”

      “Hì hì, vậy cháu cảm ơn dì trước.” Tô Khả cười đến ngây thơ vô tội.

      Tần Phỉ trực tiếp ra khỏi phòng bệnh của Tô Cẩm Niên.

      Tô Khả nhìn bóng dánh Tần Phỉ rời , lại nhìn Tô Cẩm Niên: “Cẩm Niên, em đắc tội với mẹ chồng đến mức này rồi, sau này phải bảo vệ em nha.”

      Tô Cẩm Niên dí dí trán Tô Khả: “Em đó.”

      *

      Tiếp đó Tô Khả vẫn chăm sóc Tô Cẩm Niên đến tận khi xuất viện, trong thời gian này họ cũng gặp lại Tần Phỉ và Hoàng Nghê Thường kia nữa.

      Thời gian đó, tất cả đều gió êm sóng lặng, quan hệ của Tô Khả và Tô Cẩm Niên càng thêm thân mật ngọt ngào, khiến người xung quanh hâm mộ muốn chết.

      Sau khi Tô Cẩm Niên xuất viện liền bị ông nội và cha mẹ cứng rắn kéo về nhà họ Tô, Tô Khả cũng thể đến đó được, hai người chỉ có thể nấu cháo điện thoại. Lại qua tuần, Tô Khả khai giảng, mà thời gian này Tô Cẩm Niên cũng phải trở về doanh trại bộ đội, Tô Khả lại bắt đầu sống kiếp tương tư.

      Thời điểm mấy người bạn cùng phòng tụ tập lại lần nữa, cả buổi tối họ đều hưng phấn, chia sẻ cho nhau những điều thú vị trong kỳ nghỉ hè.

      Vương Mộng Mộng cùng bạn trai du lịch ở dãy núi Himalaya, lúc hai người đều thề phải chinh phục đỉnh núi Chomolungma cao nhất, thế mà vừa được hơn 1000 thước chịu nổi mà quay xuống, hai người còn bị cảm.

      Kiều Nhạc thực tập trước, chẳng qua nơi ấy thực tập là bệnh viện ở thôn, dĩ nhiên nơi đó cũng chẳng có “cúc hoa” để ấy nghiên cứu, cho nên ấy chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt. Mọi người đều cảm thấy khó hiểu vì sao Kiều Nhạc lại cam tâm tình nguyện làm tạp vụ hai tháng, thậm chí khi kể lại còn mang vẻ mặt ngọt ngào nữa chứ, nguyên nhân là đây.

      Kiều Nhạc ở trong đơn vị thực tập có bác sĩ nam, 28 tuổi, dáng vẻ cao to đẹp trai, cũng có thể xem như là thế hệ mỹ nam. Lần đầu tiên ấy nhìn thấy liền nghĩ đó là người trời, lòng tràn đầy nhộn nhạo, cho nên bất chấp thủ đoạn dùng hết cả ba mươi sáu kế. Cuối cùng hôm trước khi nhập trường cũng nuốt được bác sĩ nam kia vào bụng.

      Mọi người trầm mặc.

      Trần Tĩnh Tĩnh vẫn ở trong nhà làm trạch nữ, ban ngày chơi mạt chượt, ban đêm đọc đam mỹ, ngày ngày chìm đắm trong mớ hủ, nhớ cơm rau…

      Sau khi mọi người xong hết liền đến lượt Tô Khả.

      Tô Khả thần bí cười rộ lên, sau đó càng cười càng lớn tiếng, mọi người có kéo có đẩy thế nào cũng chỉ chìm đắm trong chính thế giới của mình.

      Vương Mộng Mộng nhìn Tô Khả như vậy mắt hổ sáng lên, ánh mắt lia qua hai người bạn cùng phòng khác: “Cậu ấy đốn gục được Bạch Liên Hoa rồi?”

      Trần Tĩnh Tĩnh sờ sờ cằm: “Nêu là thế tốc độ của họ cũng quá nhanh rồi. Tốc độ này có thể so với tên lửa đây.”

      Kiều Nhạc : “Nhanh cái lông! ba năm rồi mà còn nhanh à?”

      Vương Mộng Mộng gật đầu.

      Trần Tĩnh Tĩnh : “ giống lắm, ra tình cảm của họ mới khá hơn vào khoảng bốn tháng trước thôi.”

      “Bốn tháng còn chưa đủ sao?” Kiều Nhạc bĩu môi: “Tớ dồn công sức, chỉ 2 tháng đè được người đàn ông của mình rồi. Hơn nữa tình cảm của bọn tớ còn vô cùng ngọt ngào.”

      Kiều Nhạc vừa thế, Vương Mộng Mộng cũng gật đầu: “Ừ, tớ và bạn trai cũng XO lúc vừa quen được 2 tháng mà tình cảm đến giờ vẫn tốt, bình thường thôi.”

      Trần Tĩnh Tĩnh sờ cằm: “Nhưng bạn trai các cậu giống Bạch Liên Hoa. Bạch Liên Hoa là ai chứ? Chính là hoa sen ở đỉnh Tuyết Sơn! Tớ cảm thấy ai muốn chinh phục cũng cần rất nhiều thời gian.”

      Kiều Nhạc bĩu môi: “Tĩnh Tĩnh, cậu đâm đầu vào ngõ cụt rồi. Khả Khả nhà chúng ta theo đuổi ba năm, trong lúc vô thức thẩm thấu rồi, giờ họ ở bên nhau cũng là chuyện nước chảy thành sông thôi.”

      Ba người líu ríu xong, quay đầu phát ra Tô Khả vẫn cười dâm.

      Mọi người lại nổi.

      Trần Tĩnh Tĩnh đẩy đẩy Tô Khả, vươn tay nhéo má Tô Khả hai cái mạnh, gương mặt trắng nõn của Tô Khả lập tức xuất hai vệt đỏ ửng, miệng Trần Tĩnh Tĩnh nhịn được mà bĩu lên: “làn da của nàng này sao mà non mềm vậy chứ, đáng ghét.”

      Tô Khả đau đến bừng tỉnh: “má nó, đau đấy!”

      Trần Tĩnh Tĩnh : “Cậu cũng biết đau à? Hừ, vừa hỏi chuyện thú vị trong kỳ nghỉ hè cậu mất hồn còn chưa tính, thế mà còn mang vẻ mặt dâm đãng như thế, má nó, má nó, má nó!”

      Tô Khả lại cười “khanh khách”.

      Kiều Nhạc bất đắc dĩ: “Khả Khả, cậu ăn Bạch Liên Hoa rồi sao?”

      Tô Khả gật đầu, nụ cười mặt lại tiếp tục dâm đãng đến vô hạn : “khặc khặc ~”

      Kiều Nhạc, Trần Tĩnh Tĩnh, Vương Mộng Mộng lập tức cảm thấy quạ bay đầy đầu, sau đó lập tức tru lên : “A hu~” (chỗ này cứ tưởng tượng như tiếng sói tru)

      Vương Mộng Mộng : “Bạch Liên Hoa cuối cùng vẫn rơi vào bàn tay độc ác của Tô Khả…”

      Kiều Nhạc gật đầu: “Cuối cùng cũng bị ăn.”

      Trần Tĩnh Tĩnh cũng : “Cuối cùng cũng bị phá.”

      Lúc này Tô Khả mới cảm thấy mỹ mãn, ra khỏi thế giới say mê của mình, sau đó bĩu môi nhìn ba người bạn cùng phòng: “Các cậu mang cái vẻ mặt gì thế kia? thèm ăn đòn có phải ?”

      “Má nó, cậu mới thiếu đòn, trong phòng ngủ này cậu là đứa thiếu đòn nhất!” Kiều Nhạc xù lông.

      Vương Mộng Mộng : “Khụ khụ, Tô Khải, cảm giác đó, có phải rất sung sướng ?”

      “Cái đó có gì mà phải hỏi, cái làm tớ hứng thú chính là sức chiến đấu và khả năng kéo dài của Bạch Liên Hoa cơ.” Trần Tĩnh Tĩnh lập tức .

      “Ừ, bạn trai tớ lần 30 phút, bạn trai cậu sao?” Vương Mộng Mộng lập tức hỏi, phải biết rằng khá là hài lòng với người mình, tuy rằng dáng vẻ phải quá đẹp trai nhưng năng lực được công nhận là hạng nhất đấy.

      Tô Khả hèn mọn thoáng nhìn qua Vương Mộng Mộng: “Cẩm Niên nhà tớ là người mà bạn trai cậu có thể so được hay sao?”

      “Má nó, gà trống nhân sâm à?” Vương Mộng Mộng chỉ tay: “Kiều Nhạc mau đóng cửa, Tĩnh Tĩnh cắn nó!”

      Kết quả dĩ nhiên là Vương Mộng Mộng bị hai người kia vây công, sau phen cười đùa, mọi người đều thở hồng hộc.

      Vương Mộng Mộng vuốt vuốt mái tóc hơi lộn xộn của mình, đôi mắt to tràn đầy tò mò: “ hay giả?”

      “Tô Khả tớ bao giờ lừa các cậu chưa?” Tô Khả hất tóc.

      “Má nó! bao giờ cậu lừa bọn tớ đâu?” Ba người bó tay với lời biết xấu hổ, cần thể diện của Tô Khả.

      Tô Khả quẹt quẹt miệng: “khụ khụ, vậy sao? Tớ đâu có nhớ ~”

      “Thời gian bao lâu?” Trần Tĩnh Tĩnh đẩy đầu Vương Mộng Mộng sang bên, ánh mắt ướt rượt cũng tràn đầy tò mò.

      Da mặt Tô Khả đỏ ửng, ba người Vương Mộng Mộng, Trần Tĩnh Tĩnh và Kiều Nhạc đều nhìn Tô Khả chằm chằm, mong muốn biết được đáp án.

      “Má nó, tường đồng vách sắt mà cũng biết đỏ mặt, a, đúng là kỳ quan thứ 9 của thế giới mà!” Thời điểm Kiều Nhạc nhìn Tô Khả đỏ mặt, nhịn được chỉ vào hai má Tô Khả, vô cùng khoa trương với Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh.

      “Lượn lượn lượn, đừng có quấy rối.” Tô Khả bĩu môi, suy nghĩ nên trả lời như thế nào, kết quả là lại chìm đắm vào thế giới của mình, vì thế vẻ mặt Tô Khả lại trở nên dâm đãng đến cực điểm, còn thường xuyên phát ra tiếng cười “khặc khặc…”

      Mọi người buồn bực, có gì luôn chứ.

      Vương Mộng Mộng lay động thân mình Tô Khả: “Cậu có hay , hay để tớ phải ra tay?”

      “Bắt người ta đợi cậu như thế là muốn chúng tớ tò mò đến chết đúng hả?”

      Lúc này Tô Khả mới nghiêm túc hơn chút, được nửa ngày Tô Khả lại cười ra tiếng, lần này mấy người kia vô cùng ăn ý cùng đưa tay cấu lên đùi Tô Khả: “ cho cười!”

      Tô Khả gật đầu như đập tỏi, nhìn ba bộ nanh vuốt, Tô Khả : “Buông tay ra, đau chết chị rồi.”

      .”

      Khóe miệng Tô Khả cong lên, ba nanh vuốt vừa rời khỏi lại lập tức để lên đùi Tô Khả: “ cho cười!”

      “Tớ biết rồi.” Tô Khả chu miệng: “À phải, lúc nãy các cậu hỏi gì vậy?” Lời này vừa ra, Tô Khả nhìn thấy sắc mặt ba người bạn thay đổi lập tức : “a ha ha, đùa thôi, tớ biết rồi, các cậu hỏi năng lực Cẩm Niên nhà tớ mà, a ha ha~”

      được chưa?” Mọi người chờ đến sắp mất hết kiên nhẫn, chỉ hận thể đánh Tô Khả trận cho hả giận.

      “Ừ, tớ .” Tô Khả gật đầu, sau đó vô cùng tự hào với mấy người bạn cùng phòng: “Tớ dám Cẩm Niên nhà tớ mà xưng thứ hai ai dám nhận nhận thứ nhất!”

      “Hừ…” Mọi người hừ lạnh, Kiều Nhạc : “Cậu mới qua tay mấy người đàn ông mà dám ba hoa như thế hả? Cẩn thận nổ quá có ngày tan xác.”

      “Nhưng mà, tớ nghe đàn ông càng có vẻ ngoài đẹp trai năng lực X càng tệ hại. Huống gì là loại cực phẩm như Tô Cẩm Niên chứ.” Trần Tĩnh Tĩnh cũng gật đầu.

      “Đúng thế, Ngọc Hoàng Đại Đế rất công bằng. cho Tô Cẩm Niên bao nhiêu thứ vĩ đại như năng lực, dáng vẻ, gia thế… rồi, dù sao cũng phải có chỗ thiếu hụt chứ.” Vương Mộng Mộng đồng ý: “Cậu xem phải lúc trước ba người chúng ta so sánh, bạn trai tớ có bề ngoài kém nhất, nhưng năng lực mặt đó lại rất cao mà.”

      “Má nó!” Tô Khả tuôn ra tiếng chửi thề: “Tớ đó.”

      Suy nghĩ sâu xa lát, Kiều Nhạc cũng phủ quyết quan điểm của Trần Tĩnh Tĩnh và Vương Mộng Mộng: “ ra chuyện này cũng phải tuyệt đối. Các cậu xem bạn trai tại củ tớ, dáng vẻ cũng rất tuấn tú nhưng năng lực mặt đó lại mạnh hơn bạn trai trước nhiều lắm!”

      “Dừng!” Trần Tĩnh Tĩnh khó chịu: “Chúng ta Tô Cẩm Niên mà. Bạn trai cậu có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành như Tô Cẩm Niên sao? Hơn nữa năng lực, gia thế Tô Cẩm Niên hoàn toàn chính là con cưng của trời!”

      Kiều Nhạc buồn bực, thầm so sánh thấy cũng đúng.

      Vương Mộng Mộng lại : “Tô Khả, cậu có thể đại khái xem lần Bạch Liên Hoa duy trì được bao lâu ?”

      Mặt Tô Khả đỏ rực: “Tớ làm sao biết được?”

      “Cậu XO với mà còn biết?” Ánh mắt Vương Mộng Mộng trừng to như chuông đồng.

      “Cậu XO với mấy lần rồi?” Kiều Nhạc Nhạc hỏi Tô Khả.

      “Tính là lần!”

      “Mới lần mà cậu dám kết luận, cậu đúng là đáng tin tí nào!”

      “Ý của tớ là chúng tớ chỉ làm có 1 đêm. Sau đó, ừm, ấy bị thương, sau đó…” Vừa nghĩ, Tô Khả lại buồn bực.

      Thực ra lúc ở trong viện, ràng có mấy lần đều sắp khống chế nổi, kết quả là luôn luôn có người mò đến quấy rầy, phải là y tá kiểm tra phòng là bác sĩ đến kiểm tra, phải lãnh đạo Tô Cẩm Niên đến thăm là đồng đội Tô Cẩm Niên đến hỏi.

      Sau đó xuất viện, mẹ chồng bá đạo của liền dẫn bố chồng, còn cả ông nội trực tiếp đưa Tô Cẩm Niên về nhà, sau đó, họ chỉ có thể đưa tình qua điện thoại!

      Qua đó Tô Khả cũng hiểu được thái độ của người nhà Tô Cẩm Niên – họ đồng ý.

      Dĩ nhiên trong tuần Tô Cẩm Niên về nhà cũng ra gặp lần, hai người tất nhiên là thân mật, nỉ non tâm hồi, sóng tình dâng cao liền vào khách sạn, kết quả là vừa làm nửa lại đau bụng muốn chết, sắc mặt trắng bệch khiến sợ chết khiếp, hứng thú cũng mất luôn. định đưa tới bệnh viện kiểm tra ai dè được nửa đường lại khỏe lại. Sau đó là khai giảng…

      “Ừ, vậy đêm đó làm bao lâu?” Vương Mộng Mộng tiếp tục hỏi, vẫn tin thế giới này có người đàn ông nào hơn được bạn trai .

      “Tớ ngất rồi, làm sao mà biết được!” Tô Khả thẹn quá hóa giận, rống ầm lên.

      vô dụng.”

      “Tiểu xử nữ là vậy đó.”

      "╮(╯_╰)╭"

      Ánh mắt Tô Khả trợn đến sắp lòi ra: “Thôi , dù sao Cẩm Niên của tớ cũng là loại vô cùng to lớn mạnh mẽ.” xong lời cuối, Tô Khả lại chống nạnh cười to: “Tính phúc của tớ, ha ha ha!”

      Tô Khả cười to hết sức, Trần Tĩnh Tính lấy ra mấy bọc đùi gà đưa cho mọi người: “Chúng ta tiếp tục cái khác.”

      “Ừ ~ ”

      Tô Khả tức giận, căm giận mở giấy bọc ra, trong nháy mắt mùi đùi gà xộc thẳng vào chóp mũi Tô Khả, bụng Tô Khả quặn lên trận buồn nôn, lập tức đẩy bọc đùi gà ra xa.

      “Tô Khả, cậu làm sao thế?” Dĩ nhiên là Trần Tĩnh Tĩnh cũng nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Tô Khả, lập tức hỏi.

      “Đáng ghét, có phải bị ôi thiu rồi ?”

      Trần Tĩnh Tĩnh cầm lên ngửi ngửi: “Biến, cậu mới ôi thiu ấy!” Ngửi xong lại đưa cho Tô Khả.

      Tô Khả còn chưa cầm lấy lồng ngực cuộn lên buồn nôn: “Ọe…” Cảm giác buồn nôn càng lúc càng nhiều, Tô Khả trực tiếp chạy đến chỗ của mình lấy ra chùm nho, ném mấy quả vào miệng mình.

      Mọi người quay mặt nhìn nhau.

      Kiều Nhạc ấp úng nhìn Tô Khả, miệng há hốc như người máy: “Khả Khả…”

      Kiều Nhạc vừa gọi, Trần Tĩnh Tĩnh và Vương Mộng Mộng cũng như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn nhau, lập tức hóa đá, cổ cứng đơ, nghiêng đầu nhìn Tô Khả, ánh mắt dại ra.

      Tô Khả nghiêng đầu nhìn ba người bạn cùng phòng đột nhiên cứng đơ như người máy, tiếp tục nén quả nho vào miệng chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”

      Kiều Nhạc nuốt nuốt nước miếng, lắc lắc đầu, nửa ngày sau mới tìm lại được ngôn ngữ ra suy nghĩ của mình: “Khả Khả.”

      “Cậu , cứ gọi tên tớ làm gì chứ?” Tô Khả tiếp tục cắn quả nho chua, mùi thơm, vào miệng liền tan, dư vị đậm đà.

      “Lúc… XO… có… có mang… mang áo mưa ?” Kiều Nhạc hỏi đứt quãng, nhưng cuối cùng cũng hỏi xong suy nghĩ bành trướng trong đầu .

      Hai người bạn cùng phòng khác cũng vươn dài cổ, lỗ tai vểnh lên dán sát về phía Tô Khả. Suy nghĩ của họ cũng giống Kiều Nhạc, đều vô cùng muốn biết đáp án.

      “Tớ kết hôn rồi, mang áo mưa làm gì?” Tô Khả hơi 囧 nhìn Kiều Nhạc.

      “Má nó!”

      Cuối cùng ba người đều lấy lại tinh thần, tìm về giọng của mình, nhất thời sùi bọt mép. Lô-gic của bà chị này sao thế? Cái gì mà kết hôn rồi cần mang bảo hộ chứ? Vứt !

      Vương Mộng Mộng trực tiếp dán mắt lên bụng Tô Khả, ngón tay chỉ vào bụng Tô Khả: “Cậu… cậu…”

      “Cậu mang thai?” Trần Tĩnh Tĩnh cũng nhìn chằm chằm vào bụng Tô Khả, nghe lời đứt quãng của Vương Mộng Mộng, nhịn nổi mà trực tiếp hoàn thành câu hỏi của Vương Mộng Mộng.

      Tô Khả trợn tròn mắt, nửa ngày sau, chim khách đậu cây ngô đồng ngoài cửa cũng bay , Tô Khả mới giật mình. Sau đó lập tức nhìn xuống bụng mình, ánh mắt mang theo chút thể tin nổi, bàn tay nhịn được nhàng vuốt ve.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, toàn bộ kí túc xá có chút tiếng động, ai nấy đều kinh ngạc nên lời.

      Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tỏa sáng, cây ngô đồng dưới lầu ngừng lay động khiến chiếc bóng loang lổ mặt đất cũng ngừng thay đổi.

      Tô Khả sờ sờ bụng, chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái.

      Ba người Kiều Nhạc, Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh nhìn Tô Khả, nhìn vẻ mặt như vừa xác định của cả ba đều tiến lên vây lấy Tô Khả, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Tô Khả, chớp lấy lần.

      Tô Khả bắt đầu nhớ lại thời gian dì cả mẹ đến thăm lần trước, hình như là … ba tháng trước? Cũng chính là… cũng chính là…

      Lòng Tô Khả mừng như điên! Bàn tay vuốt ve bụng mình càng thêm căng thẳng, nhìn ba người bạn cũng chăm chú quan sát bụng mình, nuốt nuốt nước miếng: “Hình như… hình như…”

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 75 : Hình như có

      Editor : OrchidsPham

      Đúng vào lúc này, Hoàng Nghê Thường mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt có thắt lưng màu tuyết trắng thắt ngang eo dần tới. ta vào, bọn họ cũng ngăn đón, Tô Khả thầm cười lạnh, mẹ chồng đúng là giỏi tính toán.

      Mãi chạng vạng tối qua mới rời , sáng sớm nay tới đây, bà ấy cũng ra lệnh cho người bên này, dù sao cũng là tướng quân.

      Hoàng Nghê Thường kia vào chưa được mấy bước lại đột nhiên xoay người thoáng nhìn qua Tô Khả như phát cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười vào bên trong.

      Tô Khả nhìn bóng dáng ta, lông mày khẽ cau lại.

      Đúng lúc này điện thoại Tô Khả kêu vang, Tô Khả lấy di động ra nhìn, thầm mắng mình : Chẳng lẽ thể gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên sao ? Mở điện thoại ra mới phát người gọi đến chính là Tô Cẩm Niên.

      Gương mặt Tô Khả rạng rỡ

      “Sao còn chưa đến?”

      Tô Khả vừa nghe máy, giọng trong trẻo lạnh lùng của Tô Cẩm Niên liền truyền tới.

      Tô Khả , giọng mang theo chút ấm ức: “Em bị mẹ cho người cản lại.”

      “Chờ .”

      Chỉ hai chữ rồi lập tức cúp máy, khóe miệng Tô Khả cũng nổi lên ý cười, nhìn hai binh lính kia “hừ” lạnh, hai binh lính kia cũng gì nhưng trong lòng rít gào: Chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh mà làm thôi mà!

      Tô Cẩm Niên đứng dậy, vừa mở cửa ra thấy Hoàng Nghê Thường xuất ở cửa.

      Hoàng Nghê Thường thấy Tô Cẩm Niên mở cửa, khóe miệng nở nụ cười toe toét: “A, biết em hôm nay tới nên mở cửa chào đón em sao? Em là vui nha ~ Cẩm Niên ~ ha ha, chúng ta ngày càng ăn ý đấy ~”

      Tô Cẩm Niên thèm nâng mắt nhìn: “Tránh ra!”

      Hoàng Nghê Thường thầm mất hứng nhưng mặt vẫn tươi cường, hơi nghiêng người, Tô Cẩm Niên liền trực tiếp qua.

      Hoàng Nghê Thường sôi máu, hơi uất nghẹn quay đầu nhìn bóng dáng Tô Cẩm Niên, với : “Tô Cẩm Niên, cuối cùng có ý gì?”

      Giọng của ta mang theo tia sắc nhọn, ở hành lang yên tĩnh này có vẻ vô cùng chói tai. Cơn gió ban mai thổi qua, khiến làn váy của Hoàng Nghê Thường tung bay, thổi loạn cả mái tóc của ta.

      Đôi con ngươi của Hoàng Nghê Thường sẫm lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tô Cẩm Niên.

      Bước chân Tô Cẩm Niên đều đều đổi, thẳng tới thang máy, đến câu trả lời cũng lười với Hoàng Nghê Thường.

      Người dọn vệ sinh ngang qua, thấy Hoàng Nghê Thường cắn chặt môi hơi run rẩy, cúi đầu tiếp tục lau sàn.

      Khi Tô Cẩm Niên ra tới cửa viện, cảnh tượng nhìn thấy là Tô Khả mắt to trừng mắt với hai binh lính. Tô Cẩm Niên lắc đầu, chậm rãi bước ra.

      Tô Cẩm Niên gật gật đầu với họ, sau đó nắm tay kéo Tô Khả vào trong, hai binh lính kia muốn lại thôi. Tô Cẩm Niên : “Tôi chuyện với mẹ tôi.”

      Tô Khả hừ tiếng: “Ông xã, chúng ta .”

      Tay cầm súng của hai binh lính kia bỗng run rẩy.

      “Đúng rồi, Hoàng Nghê Thường tới thăm sao?”

      “Em nhìn thấy?”

      “Hừ hừ, sáng sớm tinh mơ như hồn tan, đúng là khiến người ta chán ghét.”

      Tô Cẩm Niên cười: “ nghe trước kia em rất thích ta mà?”

      “Trước khác nay khác, làm gì có người phụ nữ nào thích tình địch của mình chứ?”

      “…”

      “Ừm, em muốn hung hăng đả kích ta, bảo vệ đầy đủ lãnh thổ của mình.”

      “…”

      Lúc hai người vào phòng bệnh của Tô Cẩm Niên, cũng hề phát ra bóng dáng của Hoàng Nghê Thường. Tô Khả nhăn nhó,trong lòng chợt hiểu, chắc chắn ta biết , hơn nữa ta tại muốn gặp nhau ngay ở chỗ này.

      Tô Khả ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên cười: “Tốt lắm, chỉ có hai người chúng ta.”

      Tô Khả nhanh chóng hôn Tô Cẩm Niên cái, vô cùng vui vẻ : “Ừm, chỉ có hai người rất tốt, có thể vận động rồi.”

      “…”

      “Rì rì….” Điện thoại của Tô Cẩm Niên rung lên, Tô Cẩm Niên nhíu mày, còn chưa cầm điện thoại lên Tô Khả : “Chắc chắn là mẹ , bà mẹ chồng mạnh mẽ kiêu ngạo ầm ĩ của em.”

      “…”

      Tô Cẩm Niên miễn cưỡng nhìn thoáng qua điện thoại, muốn nghe máy, nhưng điện thoại ngừng rung lên như thể nhất định bỏ cuộc, Tô Cẩm Niên đành phải nghe máy: “Alo?”

      “Con bé quê mùa kia lại đến phải ?”

      Tô Khả ngồi bên cạnh Tô Cẩm Niên, dĩ nhiên là cũng nghe thấy được tiếng thở phì phì của Tô Phỉ, khỏi há hốc miệng, cằm suýt rơi xuống đất.

      Con bé quê mùa ? Bà ấy sao? Tô Khả sờ sờ má mình, lại nhìn nhìn quần áo người mình, giống nhà quê lắm sao?”

      “Mẹ nhận được tin nhanh đấy.”

      Tô Phỉ trực tiếp cúp điện thoại.

      Tô Cẩm Niên cũng ném điện thoại sang bên, lúc ngẩng đầu lên thấy Tô Khả mím môi liền hỏi: “Em sao thế?”

      “Tô Khả chỉ chỉ bản thân: “Nhìn em nhà quê lắm sao?”

      Tô Cẩm Niên cười ra tiếng: “Đồ ngốc.”

      Hai người ngọt ngào thân mật được bao lâu, mẹ Tô Cẩm Niên như ngồi tên lửa phóng tới. Hình như bà còn làm việc, vì vậy vẫn mặc bộ quân trang người. Lúc vào cũng thèm gõ cửa mà trực tiếp mang gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị bước vào.

      Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống trong chớp mắt, căn phòng trở nên lạnh buốt. Trong lòng Tô Khả lạnh run, nhịn được mà líu lưỡi: Mẹ chồng mạnh mẽ đúng là tới nhanh.

      Tần Phỉ mang theo gương mặt lạnh lùng, vừa quay đầu, khóe mắt bắt được ánh mắt Tô Khả nhìn mình, bà dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tô Khả, miệng : “Hôm nay tôi thẳng chuyện này!”

      Tô Khả chỉ chỉ bản thân: “Dì, dì chuyện với cháu sao?”

      Tô Phỉ giận: “Tôi chị em!” Ý là đừng tự nhận thân thích.

      Dĩ nhiên là Tô Khả hiểu ý bà là gì rồi, còn : “À, con rất tốt, cháu cũng chị em nào khác.”

      Lần này đúng là Tần Phỉ tức đến cực điểm, con bé quê mùa này là ngốc hay giả ngu với bà?

      “Tô Khả, hôm nay tôi thẳng với , xứng với Cẩm Niên nhà tôi! Con dâu mà tôi chọn tuyệt đối bao giờ là , cho nên sau này cũng đừng có quấn quýt lấy Cẩm Niên nhà tôi nữa!”

      Tô Khả sờ sờ cằm, liếc nhìn Tô Cẩm Niên, ánh mắt mang dấu hỏi kia dĩ nhiên là: Có muốn công khai quan hệ ?

      Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả trấn an: Tạm thời cần.

      Tô Khả gật gật đầu, nhìn về phía Tần Phỉ: “Dì, bây giờ cháu quấn quýt lấy Cẩm Niên mà.” , trước kia mới quấn quýt lấy Cẩm Niên, bây giờ hề quấn lấy .

      Tô Cẩm Niên lại cười lạnh với Tần Phỉ: “Mẹ, con rồi, Tô Khả phải bạn con, mẹ đừng hao tổn tâm tư vô ích!”

      Tô Khả gật gật đầu, là vợ ! giờ Cẩm Niên thế chắc chắn là có dụng ý riêng, vì thế Tô Khả phụ họa: “Đúng vậy dì à, cháu phải bạn Cẩm Niên, dì như thế làm lòng cháu cảm thấy rất đau buồn.” ra Tô Khả thầm cười ngất, biết đến ngày mẹ chồng bá đạo này của biết và Cẩm Niên thầm kết hôn rồi có dáng vẻ gì nữa.

      Tần Phỉ nhìn hai người kẻ xướng người họa, lòng càng khó chịu. Nhìn ngọn lửa trong ánh mắt họ nhìn nhau, bà cứ cảm thấy có gì đó quái dị.

      Tần Phỉ thể giải thích cảm giác của mình, lại nhìn Tô Khả và Tô Cẩm Niên hồi lâu, cả phòng bệnh bao trùm tầng khí quỷ dị.

      lúc lâu sau, Tần Phỉ với Tô Khả: “Như thế là tốt nhất. Người quý ở chỗ tự biết mình là ai, chim sẻ muốn bay lên thành phượng hoàng là chuyện tuyệt đối thể. Cho nên tôi hy vọng Tô đây biết tự trọng chút, đừng có chạy tới phòng bệnh của Cẩm Niên nhà tôi từ sáng sớm tinh mơ thế này, chẳng ra thể thống gì cả, hại tôi còn tưởng cha mẹ dạy dỗ chẳng ra gì!”

      Tô Khả nổi giận, vừa định đáp lời bà mẹ chồng cực phẩm này nghe Tô Cẩm Niên cười lạnh: “Thân làm quan chức cấp cao mà lại câu nệ môn đăng hộ đối, lại so đo với bé con, mẹ, mẹ đúng là làm con được mở rộng tầm mắt,”

      Tàn Phỉ tức đến tái mặt: “Tô Cẩm Niên!”

      “Mẹ, con lại lần nữa, con và Tô Khả phải người ! Cái Hoàng kia, dù mẹ có thích thế nào chăng nữa con cũng cưới! Hôn của con con tự làm chủ! mãi cũng vậy thôi!”

      “Con!” Tần Phỉ nhìn con ngoan của mình thế mà lại dám cùng bà tranh luận trước mặt con bé quê mùa kia, khiến bà mất hết mặt mũi, cơn giận trong lòng tăng vùn vụt, lúc vừa định phát tiết cơn giận thấy Tô Cẩm Niên thản nhiên liếc mắt cái.

      Mọi tức giận trong bà lập tức ngừng lại. Bà nhìn vẻ mặt lạnh nhạt đến thể lạnh nhạt hơn của Tô Cẩm Niên và bá đạo trong ánh mắt , hai tay và nắm chặt thành quyền: “Con là con mẹ, phải con mà được!”

      Tô Khả nhìn hai mẹ con họ giằng co như thế, lòng cũng hơi khó chịu, dù sao đây đều là do . Nhưng mẹ Cẩm Niên bá đạo như thế, còn mang theo tư tưởng cổ hủ của xã hội cũ, vẫn khiến cực kỳ khó chịu, : “Dì, có phải dì xuyên từ cổ đại tới đây mà vẫn nghĩ thời đại này vẫn là cha mẹ bảo sao con cái phải nghe thế chứ?”

      “Việc nhà tôi đến lượt cái loại con nhà quê được dạy dỗ như nhúng tay vào!”

      Tô Khả cực kỳ giận dữ cười lạnh: “Cháu là nhà quê, dì là cửu thiên tiên nữ, nhiễm nhân gian khói lửa! Khó trách khí chất dung mạo, tâm trạng tính tình, lời hành động đều cố chấp đến mức ngựa cũng đuổi kịp, dù là ngựa, thần tiên cũng phải lực bất tòng tâm. con bé nhà quê nho chỉ có thể quỳ lạy dì thôi đúng ? Cho nên dì hãy đại nhân đại lượng tha thứ cho cái con bé nhà quê được dạy dỗ như cháu , đừng chấp nhặt với con ranh như cháu!”

      “Câm mồm! lải nhải đủ chưa hả!”

      “Ha ha, đúng lúc cháu xong!” Tô Khả buông tay; “Tóm lại câu, ngài há mồm đều là tiên khí, ngậm miệng đều là tinh hoa. Dạy dỗ cái gì đều là đỉnh cao kỳ diệu. Nếu ngài hãy chỉ dạy cháu chút, để đứa nhà quê như cháu được lây dính chút tiên khí của cửu thiên tiên nữ ?”

      “Phì…” Tô Cẩm Niên nhịn được mà bật cười.

      Tần Phỉ tức giận đến cực độ: “Tốt lắm, tốt lắm!”

      “Hì hì, vậy cháu cảm ơn dì trước.” Tô Khả cười đến ngây thơ vô tội.

      Tần Phỉ trực tiếp ra khỏi phòng bệnh của Tô Cẩm Niên.

      Tô Khả nhìn bóng dánh Tần Phỉ rời , lại nhìn Tô Cẩm Niên: “Cẩm Niên, em đắc tội với mẹ chồng đến mức này rồi, sau này phải bảo vệ em nha.”

      Tô Cẩm Niên dí dí trán Tô Khả: “Em đó.”

      *

      Tiếp đó Tô Khả vẫn chăm sóc Tô Cẩm Niên đến tận khi xuất viện, trong thời gian này họ cũng gặp lại Tần Phỉ và Hoàng Nghê Thường kia nữa.

      Thời gian đó, tất cả đều gió êm sóng lặng, quan hệ của Tô Khả và Tô Cẩm Niên càng thêm thân mật ngọt ngào, khiến người xung quanh hâm mộ muốn chết.

      Sau khi Tô Cẩm Niên xuất viện liền bị ông nội và cha mẹ cứng rắn kéo về nhà họ Tô, Tô Khả cũng thể đến đó được, hai người chỉ có thể nấu cháo điện thoại. Lại qua tuần, Tô Khả khai giảng, mà thời gian này Tô Cẩm Niên cũng phải trở về doanh trại bộ đội, Tô Khả lại bắt đầu sống kiếp tương tư.

      Thời điểm mấy người bạn cùng phòng tụ tập lại lần nữa, cả buổi tối họ đều hưng phấn, chia sẻ cho nhau những điều thú vị trong kỳ nghỉ hè.

      Vương Mộng Mộng cùng bạn trai du lịch ở dãy núi Himalaya, lúc hai người đều thề phải chinh phục đỉnh núi Chomolungma cao nhất, thế mà vừa được hơn 1000 thước chịu nổi mà quay xuống, hai người còn bị cảm.

      Kiều Nhạc thực tập trước, chẳng qua nơi ấy thực tập là bệnh viện ở thôn, dĩ nhiên nơi đó cũng chẳng có “cúc hoa” để ấy nghiên cứu, cho nên ấy chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt. Mọi người đều cảm thấy khó hiểu vì sao Kiều Nhạc lại cam tâm tình nguyện làm tạp vụ hai tháng, thậm chí khi kể lại còn mang vẻ mặt ngọt ngào nữa chứ, nguyên nhân là đây.

      Kiều Nhạc ở trong đơn vị thực tập có bác sĩ nam, 28 tuổi, dáng vẻ cao to đẹp trai, cũng có thể xem như là thế hệ mỹ nam. Lần đầu tiên ấy nhìn thấy liền nghĩ đó là người trời, lòng tràn đầy nhộn nhạo, cho nên bất chấp thủ đoạn dùng hết cả ba mươi sáu kế. Cuối cùng hôm trước khi nhập trường cũng nuốt được bác sĩ nam kia vào bụng.

      Mọi người trầm mặc.

      Trần Tĩnh Tĩnh vẫn ở trong nhà làm trạch nữ, ban ngày chơi mạt chượt, ban đêm đọc đam mỹ, ngày ngày chìm đắm trong mớ hủ, nhớ cơm rau…

      Sau khi mọi người xong hết liền đến lượt Tô Khả.

      Tô Khả thần bí cười rộ lên, sau đó càng cười càng lớn tiếng, mọi người có kéo có đẩy thế nào cũng chỉ chìm đắm trong chính thế giới của mình.

      Vương Mộng Mộng nhìn Tô Khả như vậy mắt hổ sáng lên, ánh mắt lia qua hai người bạn cùng phòng khác: “Cậu ấy đốn gục được Bạch Liên Hoa rồi?”

      Trần Tĩnh Tĩnh sờ sờ cằm: “Nêu là thế tốc độ của họ cũng quá nhanh rồi. Tốc độ này có thể so với tên lửa đây.”

      Kiều Nhạc : “Nhanh cái lông! ba năm rồi mà còn nhanh à?”

      Vương Mộng Mộng gật đầu.

      Trần Tĩnh Tĩnh : “ giống lắm, ra tình cảm của họ mới khá hơn vào khoảng bốn tháng trước thôi.”

      “Bốn tháng còn chưa đủ sao?” Kiều Nhạc bĩu môi: “Tớ dồn công sức, chỉ 2 tháng đè được người đàn ông của mình rồi. Hơn nữa tình cảm của bọn tớ còn vô cùng ngọt ngào.”

      Kiều Nhạc vừa thế, Vương Mộng Mộng cũng gật đầu: “Ừ, tớ và bạn trai cũng XO lúc vừa quen được 2 tháng mà tình cảm đến giờ vẫn tốt, bình thường thôi.”

      Trần Tĩnh Tĩnh sờ cằm: “Nhưng bạn trai các cậu giống Bạch Liên Hoa. Bạch Liên Hoa là ai chứ? Chính là hoa sen ở đỉnh Tuyết Sơn! Tớ cảm thấy ai muốn chinh phục cũng cần rất nhiều thời gian.”

      Kiều Nhạc bĩu môi: “Tĩnh Tĩnh, cậu đâm đầu vào ngõ cụt rồi. Khả Khả nhà chúng ta theo đuổi ba năm, trong lúc vô thức thẩm thấu rồi, giờ họ ở bên nhau cũng là chuyện nước chảy thành sông thôi.”

      Ba người líu ríu xong, quay đầu phát ra Tô Khả vẫn cười dâm.

      Mọi người lại nổi.

      Trần Tĩnh Tĩnh đẩy đẩy Tô Khả, vươn tay nhéo má Tô Khả hai cái mạnh, gương mặt trắng nõn của Tô Khả lập tức xuất hai vệt đỏ ửng, miệng Trần Tĩnh Tĩnh nhịn được mà bĩu lên: “làn da của nàng này sao mà non mềm vậy chứ, đáng ghét.”

      Tô Khả đau đến bừng tỉnh: “má nó, đau đấy!”

      Trần Tĩnh Tĩnh : “Cậu cũng biết đau à? Hừ, vừa hỏi chuyện thú vị trong kỳ nghỉ hè cậu mất hồn còn chưa tính, thế mà còn mang vẻ mặt dâm đãng như thế, má nó, má nó, má nó!”

      Tô Khả lại cười “khanh khách”.

      Kiều Nhạc bất đắc dĩ: “Khả Khả, cậu ăn Bạch Liên Hoa rồi sao?”

      Tô Khả gật đầu, nụ cười mặt lại tiếp tục dâm đãng đến vô hạn : “khặc khặc ~”

      Kiều Nhạc, Trần Tĩnh Tĩnh, Vương Mộng Mộng lập tức cảm thấy quạ bay đầy đầu, sau đó lập tức tru lên : “A hu~” (chỗ này cứ tưởng tượng như tiếng sói tru)

      Vương Mộng Mộng : “Bạch Liên Hoa cuối cùng vẫn rơi vào bàn tay độc ác của Tô Khả…”

      Kiều Nhạc gật đầu: “Cuối cùng cũng bị ăn.”

      Trần Tĩnh Tĩnh cũng : “Cuối cùng cũng bị phá.”

      Lúc này Tô Khả mới cảm thấy mỹ mãn, ra khỏi thế giới say mê của mình, sau đó bĩu môi nhìn ba người bạn cùng phòng: “Các cậu mang cái vẻ mặt gì thế kia? thèm ăn đòn có phải ?”

      “Má nó, cậu mới thiếu đòn, trong phòng ngủ này cậu là đứa thiếu đòn nhất!” Kiều Nhạc xù lông.

      Vương Mộng Mộng : “Khụ khụ, Tô Khải, cảm giác đó, có phải rất sung sướng ?”

      “Cái đó có gì mà phải hỏi, cái làm tớ hứng thú chính là sức chiến đấu và khả năng kéo dài của Bạch Liên Hoa cơ.” Trần Tĩnh Tĩnh lập tức .

      “Ừ, bạn trai tớ lần 30 phút, bạn trai cậu sao?” Vương Mộng Mộng lập tức hỏi, phải biết rằng khá là hài lòng với người mình, tuy rằng dáng vẻ phải quá đẹp trai nhưng năng lực được công nhận là hạng nhất đấy.

      Tô Khả hèn mọn thoáng nhìn qua Vương Mộng Mộng: “Cẩm Niên nhà tớ là người mà bạn trai cậu có thể so được hay sao?”

      “Má nó, gà trống nhân sâm à?” Vương Mộng Mộng chỉ tay: “Kiều Nhạc mau đóng cửa, Tĩnh Tĩnh cắn nó!”

      Kết quả dĩ nhiên là Vương Mộng Mộng bị hai người kia vây công, sau phen cười đùa, mọi người đều thở hồng hộc.

      Vương Mộng Mộng vuốt vuốt mái tóc hơi lộn xộn của mình, đôi mắt to tràn đầy tò mò: “ hay giả?”

      “Tô Khả tớ bao giờ lừa các cậu chưa?” Tô Khả hất tóc.

      “Má nó! bao giờ cậu lừa bọn tớ đâu?” Ba người bó tay với lời biết xấu hổ, cần thể diện của Tô Khả.

      Tô Khả quẹt quẹt miệng: “khụ khụ, vậy sao? Tớ đâu có nhớ ~”

      “Thời gian bao lâu?” Trần Tĩnh Tĩnh đẩy đầu Vương Mộng Mộng sang bên, ánh mắt ướt rượt cũng tràn đầy tò mò.

      Da mặt Tô Khả đỏ ửng, ba người Vương Mộng Mộng, Trần Tĩnh Tĩnh và Kiều Nhạc đều nhìn Tô Khả chằm chằm, mong muốn biết được đáp án.

      “Má nó, tường đồng vách sắt mà cũng biết đỏ mặt, a, đúng là kỳ quan thứ 9 của thế giới mà!” Thời điểm Kiều Nhạc nhìn Tô Khả đỏ mặt, nhịn được chỉ vào hai má Tô Khả, vô cùng khoa trương với Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh.

      “Lượn lượn lượn, đừng có quấy rối.” Tô Khả bĩu môi, suy nghĩ nên trả lời như thế nào, kết quả là lại chìm đắm vào thế giới của mình, vì thế vẻ mặt Tô Khả lại trở nên dâm đãng đến cực điểm, còn thường xuyên phát ra tiếng cười “khặc khặc…”

      Mọi người buồn bực, có gì luôn chứ.

      Vương Mộng Mộng lay động thân mình Tô Khả: “Cậu có hay , hay để tớ phải ra tay?”

      “Bắt người ta đợi cậu như thế là muốn chúng tớ tò mò đến chết đúng hả?”

      Lúc này Tô Khả mới nghiêm túc hơn chút, được nửa ngày Tô Khả lại cười ra tiếng, lần này mấy người kia vô cùng ăn ý cùng đưa tay cấu lên đùi Tô Khả: “ cho cười!”

      Tô Khả gật đầu như đập tỏi, nhìn ba bộ nanh vuốt, Tô Khả : “Buông tay ra, đau chết chị rồi.”

      .”

      Khóe miệng Tô Khả cong lên, ba nanh vuốt vừa rời khỏi lại lập tức để lên đùi Tô Khả: “ cho cười!”

      “Tớ biết rồi.” Tô Khả chu miệng: “À phải, lúc nãy các cậu hỏi gì vậy?” Lời này vừa ra, Tô Khả nhìn thấy sắc mặt ba người bạn thay đổi lập tức : “a ha ha, đùa thôi, tớ biết rồi, các cậu hỏi năng lực Cẩm Niên nhà tớ mà, a ha ha~”

      được chưa?” Mọi người chờ đến sắp mất hết kiên nhẫn, chỉ hận thể đánh Tô Khả trận cho hả giận.

      “Ừ, tớ .” Tô Khả gật đầu, sau đó vô cùng tự hào với mấy người bạn cùng phòng: “Tớ dám Cẩm Niên nhà tớ mà xưng thứ hai ai dám nhận nhận thứ nhất!”

      “Hừ…” Mọi người hừ lạnh, Kiều Nhạc : “Cậu mới qua tay mấy người đàn ông mà dám ba hoa như thế hả? Cẩn thận nổ quá có ngày tan xác.”

      “Nhưng mà, tớ nghe đàn ông càng có vẻ ngoài đẹp trai năng lực X càng tệ hại. Huống gì là loại cực phẩm như Tô Cẩm Niên chứ.” Trần Tĩnh Tĩnh cũng gật đầu.

      “Đúng thế, Ngọc Hoàng Đại Đế rất công bằng. cho Tô Cẩm Niên bao nhiêu thứ vĩ đại như năng lực, dáng vẻ, gia thế… rồi, dù sao cũng phải có chỗ thiếu hụt chứ.” Vương Mộng Mộng đồng ý: “Cậu xem phải lúc trước ba người chúng ta so sánh, bạn trai tớ có bề ngoài kém nhất, nhưng năng lực mặt đó lại rất cao mà.”

      “Má nó!” Tô Khả tuôn ra tiếng chửi thề: “Tớ đó.”

      Suy nghĩ sâu xa lát, Kiều Nhạc cũng phủ quyết quan điểm của Trần Tĩnh Tĩnh và Vương Mộng Mộng: “ ra chuyện này cũng phải tuyệt đối. Các cậu xem bạn trai tại củ tớ, dáng vẻ cũng rất tuấn tú nhưng năng lực mặt đó lại mạnh hơn bạn trai trước nhiều lắm!”

      “Dừng!” Trần Tĩnh Tĩnh khó chịu: “Chúng ta Tô Cẩm Niên mà. Bạn trai cậu có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành như Tô Cẩm Niên sao? Hơn nữa năng lực, gia thế Tô Cẩm Niên hoàn toàn chính là con cưng của trời!”

      Kiều Nhạc buồn bực, thầm so sánh thấy cũng đúng.

      Vương Mộng Mộng lại : “Tô Khả, cậu có thể đại khái xem lần Bạch Liên Hoa duy trì được bao lâu ?”

      Mặt Tô Khả đỏ rực: “Tớ làm sao biết được?”

      “Cậu XO với mà còn biết?” Ánh mắt Vương Mộng Mộng trừng to như chuông đồng.

      “Cậu XO với mấy lần rồi?” Kiều Nhạc Nhạc hỏi Tô Khả.

      “Tính là lần!”

      “Mới lần mà cậu dám kết luận, cậu đúng là đáng tin tí nào!”

      “Ý của tớ là chúng tớ chỉ làm có 1 đêm. Sau đó, ừm, ấy bị thương, sau đó…” Vừa nghĩ, Tô Khả lại buồn bực.

      Thực ra lúc ở trong viện, ràng có mấy lần đều sắp khống chế nổi, kết quả là luôn luôn có người mò đến quấy rầy, phải là y tá kiểm tra phòng là bác sĩ đến kiểm tra, phải lãnh đạo Tô Cẩm Niên đến thăm là đồng đội Tô Cẩm Niên đến hỏi.

      Sau đó xuất viện, mẹ chồng bá đạo của liền dẫn bố chồng, còn cả ông nội trực tiếp đưa Tô Cẩm Niên về nhà, sau đó, họ chỉ có thể đưa tình qua điện thoại!

      Qua đó Tô Khả cũng hiểu được thái độ của người nhà Tô Cẩm Niên – họ đồng ý.

      Dĩ nhiên trong tuần Tô Cẩm Niên về nhà cũng ra gặp lần, hai người tất nhiên là thân mật, nỉ non tâm hồi, sóng tình dâng cao liền vào khách sạn, kết quả là vừa làm nửa lại đau bụng muốn chết, sắc mặt trắng bệch khiến sợ chết khiếp, hứng thú cũng mất luôn. định đưa tới bệnh viện kiểm tra ai dè được nửa đường lại khỏe lại. Sau đó là khai giảng…

      “Ừ, vậy đêm đó làm bao lâu?” Vương Mộng Mộng tiếp tục hỏi, vẫn tin thế giới này có người đàn ông nào hơn được bạn trai .

      “Tớ ngất rồi, làm sao mà biết được!” Tô Khả thẹn quá hóa giận, rống ầm lên.

      vô dụng.”

      “Tiểu xử nữ là vậy đó.”

      "╮(╯_╰)╭"

      Ánh mắt Tô Khả trợn đến sắp lòi ra: “Thôi , dù sao Cẩm Niên của tớ cũng là loại vô cùng to lớn mạnh mẽ.” xong lời cuối, Tô Khả lại chống nạnh cười to: “Tính phúc của tớ, ha ha ha!”

      Tô Khả cười to hết sức, Trần Tĩnh Tính lấy ra mấy bọc đùi gà đưa cho mọi người: “Chúng ta tiếp tục cái khác.”

      “Ừ ~ ”

      Tô Khả tức giận, căm giận mở giấy bọc ra, trong nháy mắt mùi đùi gà xộc thẳng vào chóp mũi Tô Khả, bụng Tô Khả quặn lên trận buồn nôn, lập tức đẩy bọc đùi gà ra xa.

      “Tô Khả, cậu làm sao thế?” Dĩ nhiên là Trần Tĩnh Tĩnh cũng nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Tô Khả, lập tức hỏi.

      “Đáng ghét, có phải bị ôi thiu rồi ?”

      Trần Tĩnh Tĩnh cầm lên ngửi ngửi: “Biến, cậu mới ôi thiu ấy!” Ngửi xong lại đưa cho Tô Khả.

      Tô Khả còn chưa cầm lấy lồng ngực cuộn lên buồn nôn: “Ọe…” Cảm giác buồn nôn càng lúc càng nhiều, Tô Khả trực tiếp chạy đến chỗ của mình lấy ra chùm nho, ném mấy quả vào miệng mình.

      Mọi người quay mặt nhìn nhau.

      Kiều Nhạc ấp úng nhìn Tô Khả, miệng há hốc như người máy: “Khả Khả…”

      Kiều Nhạc vừa gọi, Trần Tĩnh Tĩnh và Vương Mộng Mộng cũng như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn nhau, lập tức hóa đá, cổ cứng đơ, nghiêng đầu nhìn Tô Khả, ánh mắt dại ra.

      Tô Khả nghiêng đầu nhìn ba người bạn cùng phòng đột nhiên cứng đơ như người máy, tiếp tục nén quả nho vào miệng chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”

      Kiều Nhạc nuốt nuốt nước miếng, lắc lắc đầu, nửa ngày sau mới tìm lại được ngôn ngữ ra suy nghĩ của mình: “Khả Khả.”

      “Cậu , cứ gọi tên tớ làm gì chứ?” Tô Khả tiếp tục cắn quả nho chua, mùi thơm, vào miệng liền tan, dư vị đậm đà.

      “Lúc… XO… có… có mang… mang áo mưa ?” Kiều Nhạc hỏi đứt quãng, nhưng cuối cùng cũng hỏi xong suy nghĩ bành trướng trong đầu .

      Hai người bạn cùng phòng khác cũng vươn dài cổ, lỗ tai vểnh lên dán sát về phía Tô Khả. Suy nghĩ của họ cũng giống Kiều Nhạc, đều vô cùng muốn biết đáp án.

      “Tớ kết hôn rồi, mang áo mưa làm gì?” Tô Khả hơi 囧 nhìn Kiều Nhạc.

      “Má nó!”

      Cuối cùng ba người đều lấy lại tinh thần, tìm về giọng của mình, nhất thời sùi bọt mép. Lô-gic của bà chị này sao thế? Cái gì mà kết hôn rồi cần mang bảo hộ chứ? Vứt !

      Vương Mộng Mộng trực tiếp dán mắt lên bụng Tô Khả, ngón tay chỉ vào bụng Tô Khả: “Cậu… cậu…”

      “Cậu mang thai?” Trần Tĩnh Tĩnh cũng nhìn chằm chằm vào bụng Tô Khả, nghe lời đứt quãng của Vương Mộng Mộng, nhịn nổi mà trực tiếp hoàn thành câu hỏi của Vương Mộng Mộng.

      Tô Khả trợn tròn mắt, nửa ngày sau, chim khách đậu cây ngô đồng ngoài cửa cũng bay , Tô Khả mới giật mình. Sau đó lập tức nhìn xuống bụng mình, ánh mắt mang theo chút thể tin nổi, bàn tay nhịn được nhàng vuốt ve.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, toàn bộ kí túc xá có chút tiếng động, ai nấy đều kinh ngạc nên lời.

      Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tỏa sáng, cây ngô đồng dưới lầu ngừng lay động khiến chiếc bóng loang lổ mặt đất cũng ngừng thay đổi.

      Tô Khả sờ sờ bụng, chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái.

      Ba người Kiều Nhạc, Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh nhìn Tô Khả, nhìn vẻ mặt như vừa xác định của cả ba đều tiến lên vây lấy Tô Khả, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Tô Khả, chớp lấy lần.

      Tô Khả bắt đầu nhớ lại thời gian dì cả mẹ đến thăm lần trước, hình như là … ba tháng trước? Cũng chính là… cũng chính là…

      Lòng Tô Khả mừng như điên! Bàn tay vuốt ve bụng mình càng thêm căng thẳng, nhìn ba người bạn cũng chăm chú quan sát bụng mình, nuốt nuốt nước miếng: “Hình như… hình như…”
      người qua đườngYoolirm Park thích bài này.

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 76: Tới bệnh viện.

      Editor: OrchidsPham

      Đầu óc Tô Khả mơ hồ choáng váng như trúng sổ số năm trăm vạn, suy nghĩ lộn xộn, chuyện cũng thể hết câu.

      “Hình như… hình như…”

      Mấy người đều xác nhận Tô Khả mang thai, bàn tay Trần Tĩnh Tĩnh nhịn được mà dán lên bụng Tô Khả: “Nơi này có baby rồi, tốc độ của Bạch Liên Hóa đúng là nhanh .”

      “Bây giờ tớ tin rồi!” Vương Mộng Mộng lúng ta lúng túng gật đầu: “Đây là tài năng lớn, buổi tối mà có thể làm mầm mống nảy mầm. Năng lực chiến đấu của Bạch Liên Hoa đúng là tầm thường.”

      Tô Khả vô cùng kích động : “oa oa, tớ sắp làm mẹ. A ha ha! Tớ có tiểu Cẩm Niên nhà tớ, a ha ha!”

      Kiều Nhạc lúng ta lúng túng hỏi: “Cậu muốn sinh nó ra sao?”

      Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, cậu định sinh nó ra sao?”

      Tô Khả trợn trắng mắt liếc bạn mình: “ sinh ra chẳng lẽ bỏ nó chắc.” Làm sao có thể bỏ đứa được chứ, trông ngày trông đêm bao lâu nay, có ngu mới bỏ đứa bé ! Dựa vào gen của và Bạch Liên Hoa, bé cưng của chắc chắn là đứa bé siêu cấp siêu cấp dễ thương!

      Tô Khả nhìn trời, lại bắt đầu tưởng tượng.

      “Nhưng cậu mới học đại học năm thứ tư.”

      Tô Khả thẳng lưng ưỡn ngực: “Đại học năm thứ tư sao? Tuy tớ học y học lâm sàng nhưng chỉ tính lại lịch học, gần tốt nghiệp mới sinh đứa . Hơn nữa, sắp tốt nghiệp rồi, phải rất nhiều người kết hôn sinh con ở năm thứ tư đại học, đến lễ tốt nghiệp mới đến lấy bằng, ừ, còn đưa theo cả cục cưng, nhà ba người chụp ảnh tốt nghiệp nữa.”

      Nghe Tô Khả “đĩnh đạc ”, ba người Vương Mộng Mộng muốn ngất.

      “Hừ, hàng năm cả nước có bao nhiêu người tốt nghiệp các trường đại học cao đẳng, mấy người cậu chỉ là cá biệt thôi. Cậu đừng thấy họ được chúc phúc mạng, nhìn mọi người hiểu cho họ mà nhầm, ai biết sau lưng đám người kia họ ra sao chứ?” Trần Tĩnh Tĩnh bĩu môi.

      “Mặc kệ người ta sao!” Tô Khả bĩu môi: “Dù sao Tiểu Cẩm Niên nhà tớ chắc chắn là phải sinh ra. Oa oa, nghĩ đến chuyện trong bụng tớ có cục cưng của Cẩm Niên tớ liền hưng phấn kích động, mẹ ơi làm sao bây giờ, bầu trời đều là bong bóng màu hồng bay bay. Oa oa ~ ”

      Vương Mộng Mộng vỗ vỗ bả vai Trần Tĩnh Tĩnh: “Mặc kệ cậu ấy , dù sao học kỳ này cậu ấy cũng chỉ thực tập, dù mang thai cũng sao. Bây giờ quan trọng là phải đưa Tô Khả kiểm thân thể.”

      Tô Khả nhếch miệng cười: “OK! Tớ gọi điện cho Cẩm Niên nhà tớ, a ha ha ~”

      “Đồ ngốc, Tô Cẩm Niên mới đến doanh trại, cậu gọi cái lông à?”

      Tô Khả cười cười: “Ha ha đúng nha, vậy phải làm sao đây? Hay tớ chạy đến doanh trại?”

      “Cậu có bệnh à? Mang thai còn định chạy đến doanh trại xa như thế, cậu còn muốn đứa trong bụng hả?” Kiều Nhạc bĩu môi.

      Tô Khả sờ đầu: “Đúng nhỉ. Khó trách lần trước tớ mới chạy vài bước bụng đau…. Muốn XXOO bụng cũng đau, may mà đứa bé khôn sao.”

      “Dù sao ngày mai cũng có tiết, để tớ đưa cậu .”

      Tô Khả gật đầu.

      Đúng vào lúc này điện thoại Tô Khả vang lên, ra là Duẫn Nhạc Hàm gọi tới, Tô Khả lập tức nghe máy.

      “Khả Khả.” Giọng của Duẫn Nhạc Hàm lộ ra hưng phấn.

      Đầu Tô Khả đầy vạch đen, vị tiểu thư này cuối cùng cũng “xuất ”, phải biết rằng vị đại tiểu thư này mất tích thời gian rồi, mỗi lần gọi điện đều có chuông nhưng lại có ai bắt máy, cuối cùng đành gọi tiếp nữa.

      “Hử?”

      “A ha ha, lúc trước tớ ở nước ngoài, cuối cùng giờ cũng về rồi. A ha ha, cậu ở đâu? Chúng ta High lúc ?”

      “Tớ ở ký túc xá, nhưng mà đâu.” giờ cũng là người có con, thể xúc động được.

      “ừ, đúng rồi, cậu tìm được địa điểm thực tập chưa?”

      phải trường học có sắp xếp rồi sao?”

      Duẫn Nhạc Hàm : “Trường học sắp xếp? Hừ hừ, có lẽ lại là mấy cái chỗ đất cằn sỏi đá, học được gì, càng thể xem được gì. Dù sao tớ cũng tìm được rồi, có muốn tớ giúp cậu ?”

      Tô Khả gật đầu: “Được.”

      Nơi mà đại tiểu thư Duẫn Nhạc Hàm tìm chắc chắn là nơi rất béo bở rồi. Nghĩ lại, Tô Khả liền cảm thấy kích động.

      “ừ, vậy cứ giao cho tớ , xong việc tớ gọi điện thoại cho cậu, tớ chơi trước đây, 88, tớ cậu ~”

      Tô Khả 囧囧cúp điện thoại.

      “Duẫn đại tiểu thư?”

      Tô Khả gật đầu.

      “Nhưng mà ngờ là Duẫn đại tiểu thư lại nhiệt tình thế?” Kiều Nhạc gật đầu: “Lại gần đây cũng thấy Duẫn đại thiếu gia xuất nhỉ?”

      Tô Khả bĩu môi: “Làm gì có gần đây chứ, ràng chúng ta vừa mới khai giảng mà.”

      là vừa khai giảng nhưng theo lý thuyết cả mùa hè ta gặp cậu, hôm nay là ngày khai giẳng chắc chắn là phải đến tìm cậu chứ, nhưng mà cậu xem, mặt trời sắp lặn rồi ta vẫn chưa xuất .”

      “Ui chao, Kiều Nhạc, phải cậu bạn trai tuấn tú rồi ư, sao lại ăn trong bát nhòm trong nồi thế?” Vương Mộng Mộng dùng khuỷu tay chọc chọc bả vai Kiều Nhạc: “ làm người thể như rắn nuốt voi đâu.”

      “Biến biến ~ ai có ý với chứ, người ta chỉ lòng dạ nhào vào Tô Khả thôi.”

      Tô Khả : “Đừng hươu vượn, thanh danh của Duẫn đại thiếu phải thứ tớ có thể làm bẩn đâu.”

      Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh như phát điều gì, trăm miệng lời hỏi Tô Khả: “Duẫn đại thiếu thổ lộ với cậu sao?”

      “Các cậu đoán bậy cái gì thế?” Tô Khả đẩy họ ra, sau đó ném trái nho vào đầy miệng mình.

      “Bình thường lúc chuyện, cậu đều tớ và cậu ta là nhóm chị em, bạn bè, bạn tốt, nhưng hôm nay cậu lại như thế.”

      “Biến, tớ đổi câu trả lời được sao? Hơn nữa tớ và Cẩm Niên nhà tớ ngọt ngào âu yếm, các cậu cũng đừng có linh tinh nữa.”

      “Ừ.” Mọi người gật đầu.

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, mọi người vừa chuyện về Duẫn Nhạc Hàm điện thoại của Tô Khả lại vang lên.

      “Chắc chắn là Duẫn đại thiếu.” Kiều Nhạc cắn dưa hấu, gật gù .

      Tô Khả nghe điện thoại: “Alo?”

      “Khả Khả, ở trường sao?”

      “Ừ, ở trường.”“Ha ha, tớ ở thành phố S, mấy ngày nữa về thành phố B tìm cậu chơi, đừng nhớ tớ ~” tiếng cười cợt nhả của Duẫn Nhạc Phong truyền đến,

      “Hừ hừ, nhanh lên, tớ chờ đại tiệc của cậu.”

      “Ừ, nhớ để bụng chờ tớ đấy.”

      “Bác trai bác có khỏe ?”

      “ừ, rất khỏe.”

      Tôi câu cậu câu, hai người tiếp tục trò chuyện nhưng đều ngậm miệng nhắc đến chuyện xảy ra sau khi ra khỏi nhà . Đợi cúp điện thoại xong mọi người mới quăng ánh mắt bà tám nhìn chằm chằm Tô Khả.

      “Sao các cậu lại dùng ánh mắt này nhìn tớ?”

      “Hừ hừ.” Vương Mộng Mộng cười: “Tớ cứ luôn cảm thấy giữa cậu và Duẫn đại thiếu này có gian tình.”

      “Em cậu! Tớ có Cẩm Niên! Tớ và Cẩm Niên nhà tớ ân ân ái ái, các cậu lung tung làm Cẩm Niên của tớ ghen đấy.”

      *

      Sáng sớm hôm sau, thời tiết sáng sủa khiến cả căn phòng đều ấm áp mềm mại. Gió thổi hiu hiu, vô cùng thoải mái. Tô Khả và mấy người bạn cùng phòng dậy rất sớm, tới bệnh viện.

      Tô Khả hơi lo lắng, được nửa đường đột nhiên dừng lại, nhìn mấy người bạn: “Tớ bảo, hay chúng ta đừng nữa, dù sao cũng ba tháng tớ có kinh nguyệt rồi, sao mà sao mà mang thai chứ?”

      Mọi người lập tức xem thường.

      Lại thêm đoạn, Tô Khả lại dừng lại: “Tớ bảo, hay là chúng ta mua que thử thai thử ?”

      Mọi người tiếp tục xem thường.

      Trần Tĩnh Tĩnh : “Việc này cần xác định chính xác, hơn nữa sau này cậu còn phải làm các kiểm tra thai sản, sao có thể giải quyết mọi thứ bằng cái que thử thai được?”

      Tô Khả gật đầu: “Muốn lấy máu đúng , tớ sợ đau.”

      có tiền đồ.” Ba người đồng thời lên tiếng.

      Hôm nay trước cửa trường học cũng có nhiều taxi, cho dù có cũng có khách, đại khái là vì sáng sớm là giờ cao điểm. Tô Khả muốn xe bus lại bị mấy người bạn cùng phòng ngăn cản, dù sao bây giờ chính là Thái Hậu nương nương, thể để xảy ra chút sai lầm nào hết.

      Thời gian qua , mặt trời cũng lên cao, nhiệt độ càng lúc càng tăng, hai má Tô Khả rịn mồ hôi, nhịn được mà lấy tay quẹt quẹt: “Nóng quá, đợi nửa giờ rồi mà vẫn bắt được xe.”

      Đúng lúc này chiếc BMWs màu trắng dừng lại trước mặt đám người Tô Khả, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt được coi là quen thuộc: “Tô Khả?”

      “Thẩm Lộ?” Tô Khả hơi ngạc nhiên.

      Thẩm Lộ gật đầu: “ đợi xe sao?”

      Tô Khả gật đầu.

      đâu? đưa em ?”

      “Em muốn đến bệnh viện.”

      “Vậy lên xe .”

      Mấy người bạn cùng phòng kinh ngạc vì gương mặt Thẩm Lộ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù sao thường xuyên thấy được gương mặt như tiên của Tô Cẩm Niên, và gương mặt mị của Duẫn Nhạc Phong độ miễn dịch với soái ca cũng được đề cao hơn nhiều, đến mức lộ ra vẻ thất lễ.

      Tô Khả ngồi ở ghế phó lái, ba người bạn cùng phòng ngồi ghế sau.

      Thẩm Lộ cười cười với ba : “Chào các em.”

      “Ha ha, xin chào.” Ba người đồng thời chào hỏi.

      Thẩm Lộ khởi động xe, trực tiếp chạy về phía bệnh viện. Bên trong xe, Thẩm Lộ vô cùng quan tâm đến tình trạng thân thể Tô Khả: “Sinh bệnh sao?”

      “Tô Khả lắc đầu: “ có, chỉ kiểm tra thân thể thôi.” cũng ngượng ngùng muốn mình kiểm tra xem có phải mang thai hay , dù sao chuyện này cũng vẫn chưa được chứng thực.

      Thẩm Lộ gật đầu: “Gần đây quan hệ với Cẩm Niên tồi chứ?”

      Tô Khả nhếch môi cười: “Ừm.”

      Thẩm Lộ tiếp tục gật đầu, thường xuyên trò chuyện với Tô Khả, mà ba người bạn cùng phòng ngồi nghe họ chuyện, lâu sau tới bệnh viện.

      Đến khi Tô Khả nhìn tên bệnh viện, trong lòng nhịn được thở dài: chết tiệt, lại là bệnh viện quân khu! Xem ra đứa sinh ra trong đám người quyền quý này từ bé đến lớn đều khám bệnh ở đây.

      “Cảm ơn , đúng là có lỗi, lại làm phiền lâu như thế.”

      Thẩm Lộ lắc đầu, vẫy vẫy tay với mọi người rồi thoải mái rời .

      ta là ai vậy?” Đợi Thẩm Lộ rời khỏi, Kiều Nhạc nhịn được liền hỏi.

      Tô Khả : “À, đó là người bạn củaDuẫn Nhạc Phong, là người vô cùng nhiệt tình, tớ gặp mấy lần, lần trước lúc tớ muốn đến doanh trại của Cẩm Niên, cũng là do ta đưa đấy.”

      Trần Tĩnh Tĩnh gật đầu, trong lòng hơi nghi ngờ.

      Tô Khả ấy chỉ gặp qua người này vài lần, ngay cả bạn bè cũng phải. Nhưng mà nhìn thái độ thân thiện của Thẩm Lộ đối với Tô Khả biểu qua cuộc chuyện vừa rồi hai người họ cứ như bạn bè quen biết từ lâu rồi vậy. Theo quy luật bình thường mà suy ra: vô hiến ân cần, phải gian manh cũng là trộm cắp. Nhưng Tô Khả có cái gì đáng để trộm chứ? Nhan sắc? Nhìn dáng vẻ quý công tử của Thẩm Lộ có loại quốc sắc thiên hương nào mà ta chưa từng gặp chứ, thể là khả năng này! Tiền bạc? Đúng là nhà Tô Khả cũng khá giả nhưng người ta BMWs Z5 đấy, có thể là người có tiền sao?

      Ừm, chắc là suy nghĩ quá nhiều rồi.

      Mấy người vào bên trong, Trần Tĩnh Tĩnh đăng ký cho Tô Khả, Vương Mộng Mộng và Kiều Nhạc đứng chờ cùng Tô Khả ở khu chờ đợi. Đến khi Trần Tĩnh Tĩnh quay lại vẻ mặt nổi giận đùng đùng.

      “Chết tiệt chiết tiệt chết tiệt!”

      “Làm sao vậy?”

      “Tức chết tớ mà!” Trần Tĩnh Tĩnh đưa thẻ khám bệnh cho Tô Khả, với hai người kia: “Vừa rồi tớ gặp phải tên bác sĩ kiêu căng ngu ngốc, chen ngang chưa tính, còn vênh váo tự đắc : “Em , có lỗi quá, tôi có bệnh nhân cần khám gấp, con mẹ nó, ta gấp chúng ta gấp chắc?”

      “Vậy cậu đừng nhường nữa.”

      “Tớ nhường mà được chắc, mẹ nó, y tá ở quầy kia vừa nhìn thấy hai mắt sáng lên, vội vàng làm việc cho , còn lảm nhảm mấy lời vô nghĩa với nữa chứ, chết tiệt chiết tiệt chết tiệt!”

      “Tớ ngất.” Kiều Nhạc 囧囧nói.

      Tô Khả vỗ vỗ Trần Tĩnh Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, đừng tức nữa.”

      Vì thế, hơn tiếng chờ đợi trôi qua trong nguyền rủa của bạn học Trần Tĩnh Tĩnh với vị bác sĩ nam kia.

      “Ế, Tô Khả?” giọng nam truyền đến.

      Tô Khả ngẩng đầu, đập vào mắt là Trịnh Dược Đông bước ra ngoài.

      “Xin chào.”

      “Mẹ nó! !” Trần Tĩnh Tính trợn mắt nhìn.

      Trịnh Dược Đông nhíu mày: “Ế…”

      “Ế em !” Trần Tĩnh Tĩnh trừng mắt nhìn Trịnh Dược Đông.

      Tô Khả 囧囧 kéo kéo tay Trần Tĩnh Tĩnh, tỏ vẻ xấu hổ với Trịnh Dược Đông: “ha ha, tính bạn em hơi nóng, đừng trách.”

      Trịnh Dược Đông lắc đầu cười cười: “ sao, những bé mất cân bằng nội tiết tố đúng là luôn luôn nóng nảy.”

      “Mẹ nó! mới mất cân bằng nội tiết!”

      Trịnh Dược Đông nhìn ba chữ khoa phụ sản, lại với Trần Tĩnh Tĩnh: “Có bệnh phải chữa, thể giấu bệnh sợ bác sĩ được.”

      “Chết tiệt!” Trần Tĩnh Tĩnh xù lông giơ chân, ngay cả ánh mắt nhìn Trịnh Dược Đông cũng đều là thù hận.

      Nháy mắt, mọi người đều hiểu ý tứ trong câu của Trịnh Dược Đông, nghĩ Trần Tĩnh Tĩnh đăng kí khám cho bản thân, sau đó thấy Trần Tĩnh Tĩnh xuất ở khoa phụ sản, tự nhiên ra chuyện mất cân bằng nội tiết rồi.

      Mọi người 囧囧.

      Trịnh Dược Đông cũng để ý tới Trần Tĩnh Tĩnh, chỉ dời ánh mắt lên người Tô Khả: “Tô Khả, em cũng tới khám sao?”

      Tô Khả gật đầu, đúng lúc bên trong hô lên: “Số 2321, Tô Khả!”

      Trịnh Dược Đông nhíu mày, sau đó với Tô Khả đứng dậy: “Em vào khám , còn có việc khác, lần sau lại chuyện.

      Tô Khả gật đầu, sau đó liền vào trong, mấy người bạn của cũng theo vào.

      Làm xong mọi thủ tục phức tạp, sau đó là kiên nhẫn chờ kết quả, khi nhìn thấy “giấy chứng nhận” viết mang thai 11 tuần, nước mắt Tô Khả liền rớt xuống.

      Mấy người bạn cùng phòng bị cảm xúc đột ngột của Tô Khả dọa sợ, Trần Tĩnh Tĩnh an ủi : “ làm mẹ rồi sao có thể rơi nước mắt được, cẩn thận sau này con cậu trở thành quỷ ham khóc nhè đấy.”

      “Đúng vậy, khóc lóc tốt cho đứa bé trong bụng.” Bác sĩ cũng gật đầu : “Hơn nữa động thai lần rồi, may mà đứa bé trong bụng ương ngạnh nên mới sao, nên tự chăm sóc tốt bản thân hơn nữa.”

      Tô Khả gật đầu: “Đúng, thể khóc! Tớ muốn sinh đứa bé trắng trẻo mập mạp!”

      Mọi người cười.

      Tô Khả cúi đầu, sờ sờ bụng mình, gấp gáp muốn tin tốt này cho Tô Cẩm Niên, nghĩ đến biểu của sau khi biết mang thai.

      Vừa nghĩ đến đó Tô Khả lại cảm thấy kích động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :