1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hứa Trạch nhảy xuống xe, vẫy tay với Mộ Dung Tuyết, “Chút nữa ta đem ngân phiếu đến cho .”

      “Đa tạ Hứa công tử.”

      Hứa Trạch híp mắt cười cười rồi vào chùa.

      Mộ Dung Tuyết về đến nhà, kể chuyện này cho Mộ Dung Lân.

      Mộ Dung Lân nghe thấy kết quả này, gật đầu : “Vậy cũng tốt, coi như nợ Hứa Trạch hai ngàn lượng bạc, sau này chúng ta kiếm tiền trả cậu ta.”

      Mộ Dung Tuyết : “Nếu Chiêu Dương vương cho chúng ta rời Kinh, lại vét cạn tiền của chúng ta, vậy chúng ta đâu thể ngồi yên chờ chết, con nghĩ được cách kiếm tiền rồi.”

      “Chuyện kiếm tiền con đừng lo.”

      “Cha, chuyện này do con mà ra, sao con có thể lo. Mấy ngày trước con và Thẩm U Tâm ăn bữa cơm tốn hết ba mươi lượng bạc.”

      “Sao đắt vậy? Có đồ gì quý hiếm ?”

      “Vậy , chẳng qua là thức ăn bình thường, gà vịt cá thịt thôi, có món cá nướng mùi vị tương đối độc đáo, lúc đó con nghĩ nếu chúng ta cũng mở quán ăn, nhất định kiếm được rất nhiều tiền.”

      “Vậy được, bình thường con ở nhà nấu ăn cha phản đối, nhưng mở quán ăn phải tiếp đón nhiều khách, rất vất vả. Cha thể để con chịu khổ. Chuyện kiếm tiền con đừng lo, để cha tìm cách mở thêm y quán.”

      “Cha, mở y quán tốn ít tiền đâu, hơn nữa tuy cha y thuật cao minh, nhưng ở Kinh Thành lại mấy ai biết, trong thời gian ngắn nhất định có nhiều người xem bệnh, chi bằng mở quán ăn kiếm tiền nhanh hơn. Nữ nhi sợ chịu khổ, nhất định phải kiếm lại mấy ngàn lượng này, cha cứ yên tâm ở nhà dưỡng lão , sau này cứ giao hết nhà này cho nữ nhi.”

      “Nha đầu thối, cha con già lắm sao?”

      “Đương nhiên già, cha vừa trẻ trung lại vừa tuấn nữa.”

      Mộ Dung Lân cười xoa đầu con , vừa chua xót lại vừa được an ủi. Đứa trẻ này trưởng thành rồi, trước đây vô âu vô lo, đâu biết đến củi gạo muối dầu. Mở quán ăn cũng là chủ ý tệ, để nó bận rộn còn thời gian đau lòng nữa. Nỗi đau hòa ly tuy nó chưa bao giờ ra, nhưng trong đêm luôn ngửi thấy trong phòng nó bay ra mùi hương nhàn nhạt, nhất định là tâm trùng trùng ngủ được nên mới đốt An thần hương.

      canh giờ sau, Hứa Trạch quả nhiên đến.

      Cha con Mộ Dung Lân nhiệt tình mời vào đại sảnh.

      Hứa Trạch đưa xấp ngân phiếu cho Mộ Dung Tuyết, “Đây là ngân phiếu, đếm .”

      Mộ Dung Tuyết thấy là chín ngàn vội : “ , chỉ mượn hai ngàn là đủ rồi.”

      “Đưa hết tiền cho Chiêu Dương vương rồi, vậy các vị làm sao mà sống?”

      Mộ Dung Tuyết : “Vừa rồi, tôi và phụ thân thương nghị, định mở quán ăn kiếm tiền sống qua ngày.”

      Mắt Hứa Trạch sáng lên, vui mừng : “Tốt quá, mở quán ăn cũng cần vốn đúng ? Chín ngàn lượng này coi như ta góp vốn vào quán ăn này, ý lão nhân gia thế nào?” quay sang hỏi Mộ Dung Lân.

      Mộ Dung Lân đáp: “Vậy tốt quá rồi.” Nếu giao hết bảy ngàn lượng bạc này cho Gia Luật Ngạn, đích thực sinh kế cũng trở thành vấn đề. Như vậy là nhất cử lưỡng tiện.

      Mộ Dung Tuyết ngờ Hứa Trạch lại tin tưởng mình như vậy, chịu góp món tiền lớn vào quán ăn còn chưa thấy bóng dáng của mình. Nhưng như vậy cũng giải quyết được tình trạng nước sôi lửa bỏng của nàng. Có vốn để kiếm tiền cũng có nguồn tiền để trả. Nàng cảm kích nhìn Hứa Trạch: “Đa tạ công tử tin tưởng, sau khi quán ăn khai trương công tử cần lo gì cả, chỉ cần chờ chia tiền là được. Tôi chia cho công tử bảy phần lợi nhuận.”

      Hứa Trạch cười híp mắt: “Chia cho ta nhiều như vậy ta cũng phải làm gì đó chứ, ta làm tiểu nhị nhé?”

      Mộ Dung Lân : “Vậy sao được, công tử là ông chủ lớn mà.”

      Mộ Dung Tuyết nhớ lại hôm nay là người hầu của Hứa gia, cảm thấy rất ngại ngùng, “Tôi muốn giữ công tử lại ăn bữa cơm để tỏ lòng cảm tạ, công tử có nể mặt ?”

      Hứa Trạch cầu còn được, vui sướng đến mức lòng như nở hoa.

      Mộ Dung Tuyết xuống bếp, bao lâu liền dọn lên sáu món ăn, bưng tới đặt bàn, Hứa Trạch ngạc nhiên, vừa rồi nghe nàng muốn mở quán ăn, tưởng nàng định mời đầu bếp, nào ngờ bản thân nàng cao thủ, mấy món ăn trước mặt này, chỉ màu sắc thôi khiến người ta thèm thuồng.

      Mộ Dung Lân vui vẻ : “Bản lĩnh của con ta đều được chân truyền của ta. Cuộc đời ta đắc ý nhất phải là y thuật mà là nấu nướng.”

      Mộ Dung Tuyết lấy trong nhà ra bình rượu, rót đầy ly đặt trước mặt Hứa Trạch.

      Hứa Trạch cười đáp tạ, “Ta biết uống rượu.”

      Mộ Dung Lân ngẩn ra, thầm nam nhân biết uống rượu hiếm thấy.

      “Rượu này rất ôn hòa, công tử cứ nếm vài ngụm .”

      “Đa tạ bá phụ.”

      Mộ Dung Tuyết : “Mời công tử nếm thử thủ nghệ của tôi.”

      “Được.” Hứa Trạch cầm đũa, nhìn sáu món ăn, nhìn trái nhìn phải nhưng cả buổi cũng gắp.

      Mộ Dung Tuyết bất giác ngẩn ra, xưa nay nàng luôn rất tự tin với tài nấu ăn của mình, mấy món ăn hôm nay tuy nhất thời chuẩn bị đầy đủ, nhưng cũng quyết đến mức khiến người ta muốn gắp.

      Mộ Dung Lân cũng cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: “Công tử, món ăn này có gì thỏa sao?”

      Hứa Trạch bối rối cười: “Con quên là con ăn mặn.”

      Mộ Dung Tuyết hiểu ra, ngượng ngùng : “Tôi hồ đồ, quên mất chuyện này, tôi nấu lại món chay cho công tử.”

      cần đâu.” Hứa Trạch vội cản Mộ Dung Tuyết, cười cười : “Vậy từ hôm nay ta bắt đầu phá giới vậy.”

      Mộ Dung Tuyết nhịn được phì cười.

      Hứa Trạch nhìn nụ cười như tranh vẽ của nàng, lòng bất giác xao động, thầm , nàng cười đẹp như vậy, đừng là bảo ta ăn thịt, cho dù là gặm chân bàn ta cũng từ chối.

      Tuy phải xuất gia, nhưng ở trong chùa nhiều năm, quen ăn chay từ lâu, nhiều năm rồi nhưng chưa từng ăn mặn, bữa cơm hôm nay có thể là ý nghĩa trọng đại, giống như từ cõi tiên về lại chốn hồng trần, bắt đầu cuộc sống mới.

      Ăn cơm xong, Hứa Trạch đáp tạ cáo từ. uống vài ly rượu nên sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng hơn bình thường, lúc nhìn Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Lân thậm chí có ảo giác, phải đứa trẻ này thích A Tuyết rồi đấy chứ.

      Mộ Dung Tuyết cũng cảm giác được ánh mắt chằm chằm của , giọng : “Cha, cha đánh thức Bùi Giản dậy để tiễn huynh ấy , huynh ấy chưa từng uống rượu, hình như hơi say rồi.”

      Mộ Dung Lân ừ tiếng rồi về phòng ngủ của Bùi Giản.

      Mộ Dung Tuyết tiễn Hứa Trạch ra ngoài cửa. chằm chằm nhìn nàng, đột nhiên hề quay đầu buông ra câu: “Đa tạ hôm nay cho ta ăn mặn.”

      Mộ Dung Tuyết vừa buồn cười lại vừa xấu hổ, xem ra say rồi.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 51: Ghen





      Đôi mắt sáng rực của Hứa Trạch nhìn nàng, giọng sang sảng: “Món ăn nấu là những món ngon nhất đời ta được ăn. Cũng là những món đẹp mắt nhất ta từng thấy, ta nghĩ thế gian này chắc ai có thể hơn được đâu.”
      hề tiếc lời dùng những từ ngữ nhiệt liệt nhất để khen nàng, dường như nàng là độc nhất vô nhị thế gian. Nhưng những lời khen này lại hề khiến người ta cảm thấy phản cảm, vì ánh mắt vô cùng chân thành.

      “Công tử quá khen rồi.”

      Trong lúc cảm động, Mộ Dung Tuyết bất giác nghĩ đến Gia Luật Ngạn, nàng từng dùng trái tim còn chân thành hơn đêm nay để nấu những món ăn còn đẹp hơn thế này, nhưng chưa từng được khen lấy câu.

      Người và người khác nhau đến vậy, nhưng nàng lại người như , cũng đâu còn cách nào.

      Lúc này Mộ Dung Lâm gọi Bùi Giản mơ mơ màng màng ra cửa, “Con tiễn Hứa công tử .”

      cần tiễn, nơi này rất gần chùa. Đa tạ bá phụ thịnh tình khoản đãi, tại hạ cáo từ.” Hứa Trạch đảo mắt cười với Mộ Dung Tuyết rồi mới quay người rời . Dáng vẻ nhanh như bay kia hình như giống say lắm.

      Mộ Dung Tuyết nhìn bóng mất hút trong màn đêm, lòng vẫn yên tâm, với Bùi Giản: “Biểu ca, huynh theo xem thử.”

      Bùi Giản ừ tiếng, “Để phần cơm cho ta nhé.”

      “Vừa rồi sợ huynh chưa thức dậy nên cơm còn để trong nồi đó.”

      Bùi Giản rồi, lúc này Mộ Dung Tuyết mới đóng cửa, dưới ánh đèn ấm áp ở cửa sau, biểu quan tâm lo lắng đó lọt hết vào mắt Gia Luật Ngạn.

      đứng trong chỗ tối, nắm tay siết chặt, khớp ngón tay kêu lên thành tiếng.

      Trương Long đứng sau bỗng cảm thấy xung quanh tràn ngập sát khí. nghĩ, quá mức khéo rồi, sao lại để Vương gia bắt gặp cảnh này chứ. Người đó ăn mặn là có ý gì? Xem dáng vẻ của hình như là công tử thế gia, mắt mày tuấn lãng, khí vũ bất phàm, đây là đào hoa ở đâu mọc ra vậy?

      Gia Luật Ngạn bất động nhìn vào tiểu viện, trong sắc đêm thấy biểu của , sống lưng thẳng tắp cứng đờ cứ như ngọn thương lạnh trong đêm.

      Trương Long dám thở mạnh, chỉ cảm thấy thời gian trôi chậm chậm, chậm đến mức dường như ngừng hẳn. biết Gia Luật Ngạn muốn đứng đó bao lâu, nhưng cũng dám hỏi. Bùi Giản trở về gõ cửa, bên trong truyền ra thanh hơi khàn của Mộ Dung Tuyết: “Huynh ấy đến nơi rồi à?”

      “Đến rồi, ta đói quá.”

      “Cơm sắp hâm xong rồi đây.”

      Trong chốc lát, mùi thơm mê người từ trong màn đêm bay đến. Trương Long vốn ăn tối lúc này lại bị mùi hương kia khơi dậy cơn thèm. Gia Luật Ngạn đứng trước mặt cuối cùng cũng quay người.

      “Điều tra xem người đó là ai?”

      Trương Long lập tức cẩn thận vâng dạ.

      Đêm đó, Trương Long cầm mật báo của thủ hạ trình lên đem vào thư phòng Đào các.

      Gia Luật Ngạn ngồi dưới ánh đèn, duy trì tư thế canh giờ.

      “Hứa Trạch.” thầm lẩm nhẩm cái tên này, cảm thấy hơi quen, bỗng nhớ lại chuyện lần đó Thẩm Thương Lãng đến Linh Sơn tự gây , hình như chính là vì người này.

      ra quen nhau từ trước.

      đập mật báo lên bàn đánh “bốp” tiếng, nhấc bội kiếm treo tường bước ra khỏi thư phòng.

      Trương Long sợ đến mức dám thở mạnh, thầm , lẽ nào muốn chém người đây sao?

      Gia Luật Ngạn đứng trong sân, “xoẹt” tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, Trương Long vội tránh sang bên, lòng thầm hiếu kỳ, sao nửa đêm canh ba lại đột nhiên luyện kiếm?

      Gia Luật Ngạn bắt đầu bằng chiêu Giao long xuất hải, thế kiếm như chớp giật. Trong đêm tối, dường như có du long giao đấu, tiếng xé gió như có mưa rơi. Bỗng nhiên kiếm chém lên cột đá, “keng” tiếng khiến Trương Long giật thót.

      Gia Luật Ngạn nắm chặt Tàng long kiếm, lòng đích thực dâng trào thôi thúc muốn giết người, càng muốn cướp nha đầu chết tiệt kia về đập cho trận, nàng sợ đau lại yếu đuối, cái tát muốn tan nát rồi, thôi vậy, chỉ cần nàng chịu trở về là được rồi, tất cả mọi chuyện đều bỏ qua hết. Trong lòng , nàng vẫn là nữ nhân của , chưa từng cho rằng hai người hòa ly.

      “Vương gia, bữa khuya đến rồi.” Gần đây Gia Luật Ngạn mỗi đêm đều thức rất khuya, Lưu thị dặn nhà bếp đưa thức ăn khuya đến.

      Nghe thấy hai chữ “Bữa khuya” càng cảm thấy khó chịu hơn, lúc này chỉ muốn nhìn thấy nàng có thể cười dịu dàng đứng trước mặt , tay bưng cuốn Tương tư, “đắm đuối” nhìn .

      Nhưng dường như nàng bao giờ trở lại nữa.

      ôm ngực, cảm thấy bên trong đau đớn ghê gớm.

      Sáng hôm sau, Mộ Dung Tuyết đem ngân phiếu, đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Chiêu Dương vương phủ.

      đến gần Vương phủ, thấy trước cửa có mấy cỗ xe ngựa, hạ nhân ra ra vào vào bưng đồ đạc ra ngoài, vừa nhìn những chiếc rương gỗ đỏ phủ gấm đỏ thắt nút như ý, nàng liền hiểu ngay, đây là sính lễ đưa đến Ngọc phủ.

      Nàng bỗng thấy ngực trầm xuống, sắc trời dường như cũng tối . Chuyện nàng cố ép mình nghĩ đến giờ đây bày ra rành rành trước mắt, khiến bình tĩnh và kiên cường của nàng trong thời gian qua trôi theo dòng nước.

      Mắt thấy tâm loạn. Nàng càng cảm thấy mình rời là đúng, nếu chính mình thấy nạp cát nạp thái[1], nghênh đón Ngọc Sính Đình, chắc nàng đau lòng đến chết mất.

      [1. Ảnh hưởng văn hóa Trung Quốc, hôn nhân của người Việt xưa có sáu lễ chính. Để tiến đến lễ cưới, hai gia đình phải thực những lễ chính sau:

      Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà cặp “nhạn” để tỏ ý kén chọn ở nơi ấy.

      Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con .

      Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà biết rằng xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thôi.

      Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà , tang chứng cho hứa hôn chắc chắn.

      Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ rước dâu tức lễ cưới. Và sau cùng là

      Lễ thân nghinh: (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.]
      Hale205, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nàng đứng dưới gốc ngô đồng bên con đường đối diện Vương phủ, im lặng , tựa như người bàng quan, nhưng ra lòng nổi sóng, cuồn cuộn xoay vần.

      Đinh Hương thấp giọng : “Tiểu thư, ngày mai chúng ta lại đến nhé.”
      Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “, vừa khéo hôm nay chàng phải ra ngoài, chúng ta đợi chàng .”

      Các hạ nhân lần lượt bưng sính lễ lên xe ngựa, cứ đôi chốc Mộ Dung Tuyết lại nhìn những rương sính lễ phủ gấm đỏ thắt nút như ý, tưởng tượng và Ngọc Sính Đình cao ráo đầy đặn ôm hôn nhau, thậm chí thân mật tiếp xúc, lòng như dao cắt.

      Cuối cùng Gia Luật Ngạn cũng bước ra, hôm nay ăn mặc long trọng hơn bình thường, mãng bào tím sẫm tôn lên bờ vai rộng, thân hình cao lớn, và đôi mắt tuấn lãng như tranh, tuấn lãng đến mức khiến người ta lóa mắt.

      Mộ Dung Tuyết với Đinh Hương: “Các muội ở đây chờ ta.” Nàng giữ vững tinh thần, bước lên phía trước, cách xe ngựa thi lễ với Gia Luật Ngạn: “Vương gia.”

      Gia Luật Ngạc ngẩn ra, trong phút chốc ánh mắt dâng lên tia kinh ngạc vui mừng. vòng qua xe ngựa, đứng trước mặt nàng, ánh mắt kìm được mà quấn lấy gương mặt nàng. lâu nhìn nàng gần như vậy, lòng có thôi thúc muốn bóp chiếc cằm của nàng như trước kia, nhìn sâu vào mắt nàng, nhưng nàng lại nhìn vào mắt . Hình như từ sau khi ra chuyện cưới Chính phi, nàng luôn dùng rèm mi che lấp tất cả tâm , để nhìn thấu lòng nàng.

      “Đây là ngân phiếu, xin Vương gia đếm kĩ.” Mộ Dung Tuyết hai tay đưa ngân phiếu cho .

      Ánh mắt Gia Luật Ngạn rơi xấp ngân phiếu, niềm vui trong mắt dần tối , nàng đến gặp chỉ để trả tiền.

      “Vương gia, tiền thiếp cũng trả cho chàng rồi, sau này có thể xong hết rồi chứ.”

      Gia Luật Ngạn đứng yên bất động, dường như hề nghe thấy lời nàng.

      Mộ Dung Tuyết ngước lên, đối diện với ánh mắt . Gia Luật Ngạn thế này nàng chưa thấy bao giờ. Nàng được đó là biểu gì, trong ánh mắt dường như có xoáy nước chảy xiết, khiến nàng hơi sợ hãi.

      “Nàng tưởng ta cần tiền của nàng sao?” nhìn đến ngân phiếu trong tay nàng. “Chẳng qua ta chỉ muốn nàng trở về thôi.”

      Mộ Dung Tuyết nhìn những sính lễ kia, cười : “Chúng ta hòa ly. Chúc Vương gia và Ngọc tiểu thư bách niên hảo hợp, răng long đầu bạc.”

      xong nàng đặt xấp ngân phiếu vào tay . xoay tay nắm ngược lại cổ tay nàng, ngân phiếu tung tóe rơi xuống đất, bị gió thổi tứ tán.

      Mộ Dung Tuyết cuống lên nhìn ngân phiếu dưới đất : “Mau buông tay, đừng để mất.”

      nắm chặt tay nàng, “Chỉ cần nàng trở về, bao nhiêu tiền ta cũng cho nàng.”

      Mộ Dung Tuyết cuống quít : “Điều thiếp cần cũng phải là tiền.”

      “Vậy nàng cần gì?”

      Trong lúc khẩn cấp, Mộ Dung Tuyết buột miệng: “Điều thiếp cần chàng làm được.”

      Lòng chấn kinh, im lặng nhìn nàng. Trong phút chốc, dường như có chân trời góc bể ngăn cách giữa hai người, đoán sai, điều nàng cần thể cho được.

      Trong phút chốc bỗng có cảm giác vô lực, dường như sắp nắm nổi tay nàng nữa.

      Nàng cảm nhận được lực đạo cổ tay yếu , liền dùng sức hất ra.

      Đinh Hương, Bội Lan bên cạnh nhặt ngân phiếu đưa cho Mộ Dung Tuyết.

      “Vương gia, chàng cất .”

      Mộ Dung Tuyết đưa ngân phiếu cho , nhưng nhận, chỉ rầu rĩ : “Nàng đem về . Sau này nếu đủ cứ đến Vương phủ tìm ta lấy.”

      xong quay người rời .

      Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ đúng là mình nhìn lầm người, phải nhen vô lại, chỉ là muốn tìm cớ để nàng quay về. Nhưng nàng thể tự tìm đường chết nữa, nàng thể nào cùng bầy oanh oanh yến yến chia sẻ trượng phu, cũng thể bắt chước kẻ khác, cầu xin chút dư vị thấp hèn.

      Mộ Dung Tuyết rời khỏi Vương phủ nhưng về nhà mà dạo quanh phố lớn hẻm gần nhà mình suốt buổi chiều. Mở quán ăn cần phải tìm cửa tiệm, tuy Gia Luật Ngạn lấy món tiền này, sinh kế của nàng còn vấn đề, nhưng cũng thể nhàn nhã làm sâu gạo. Gia Luật Ngạn phải thả nàng , nàng cũng thể tự oán tự hối, mà càng phải sống cho ra hồn ra vẻ hơn.

      Khi sắc chiều phủ khắp nơi nàng mới về đến nhà, cửa sân mở, bên trong có tiếng nam nhân, là Hứa Trạch? Bước vào nhìn thử, quả nhiên là .

      Trong tay xách bao rau củ, còn có con cá sống nhảy nhót.

      Mộ Dung Tuyết khẽ ngẩn ra.

      Hứa Trạch chuyện với Mộ Dung Lân: “Bá phụ, hôm qua ăn chực bữa rất ngại, đây là rau củ trong chùa trồng, tặng bá phụ nếm thử.”

      Mộ Dung Tuyết nhìn con cá trong tay cười dịu dàng: “Con cá này phải trong hồ Phóng sinh đó chứ?”

      , phải.”

      Nàng chỉ cười với mình cái mà Hứa Trạch cảm thấy lưỡi mình như cứng lại. Haiz, là uổng phí mười mấy năm niệm kinh, ngờ lại bị tiểu nương mê hoặc đến mức này. Nhưng Mộ Dung Tuyết hoàn toàn biết mình hạ cổ trong lòng , vẫn cười dịu dàng, “Công tử ăn cơm tối chưa?”

      Hứa Trạch biết ngượng : “Haiz, đột nhiên nhớ ra là ta chưa từng được ăn cá phải.”

      Mộ Dung Lân thấy rằng hôm qua mình nhìn lầm, tiểu tử này ưng A Tuyết rồi, lòng ông ỉ chút âu lo, ngay dưới tầm mắt của Gia Luật Ngạn, A Tuyết chắc thể tái giá được nửa rồi, trừ khi là rời khỏi Kinh thành.

      “Vậy được, tối nay nấu cá để công tử nếm thử.”

      Ăn cơm tối xong, Mộ Dung Tuyết tiễn Hứa Trạch ra cửa. Mộ Dung Lân viện cớ uống rượu nhức đầu nên chỉ đưa tới dưới hiên, ông mong sao con nhanh chóng tìm được hạnh phúc mới.

      “Công tử thong thả. Hôm nay uống nhiều đó chứ?”

      . Tửu lượng của ta tiến bộ thần tốc lắm phải ?”

      Mộ Dung Tuyết mỉm cười đáp, hôm qua uống hai ly, hôm nay uống ba ly, vậy mà gọi là tiến bộ thần tốc.

      “Ngày mai ta cố gắng uống bốn ly.”

      “………” Ý là mai vẫn đến ăn chực nữa sao?

      Mộ Dung Tuyết nhịn được mỉm cười, “Công tử thong thả.”

      Hứa Trạch chỉ đành lưu luyến quay .

      Mộ Dung Tuyết định đóng cửa, đột nhiên trước mắt xoẹt qua bóng đen, từ bờ tường bên trái có bóng người đến.

      Nàng giật thót, định hét lên phát là Gia Luật Ngạn.

      “Vương gia, sao chàng lại ở đây?”

      Gia Luật Ngạn tức giận : “Người ta đến được còn ta à?”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, lẽ nào vẫn luôn ở ngoài này nhìn? Giọng điệu này là sao đây, sao lại chua ngòm như vậy?

      Tối qua Gia Luật Ngạn ra lệnh cho thị vệ canh giữ gần Mộ Dung gia, chỉ cần Hứa Trạch đến là phải bẩm báo ngay. Lúc nãy ăn cơm, nghe tin liền buông đũa đến ngay, quả nhiên lại thấy màn tiễn biệt tình cảm này.

      Liên tiếp hai lần bị kích động, quyết thể nhịn được nữa. Tối qua vì tự tôn, lại niệm tình nàng vi phạm lần đầu nên cũng miễn cưỡng nhẫn nhịn, hôm nay nhịn nổi nữa.

      “Sau này nàng được cho đến ăn cơm nữa.”

      “Tại sao?”

      có mưu đồ bất chính với nàng.” Tới lui thường xuyên như vậy chỉ có giải thích, là Hứa Trạch ngấp nghé Mộ Dung Tuyết của .

      có, huynh ấy là chính nhân quân tử, luôn nghĩ cho người khác.”

      “Nàng… đồ ngốc này…”

      Hai chữ “Đồ ngốc” vừa thốt ra, Mộ Dung Tuyết tức giận đưa tay định đóng cửa lại, trong mắt , nàng chỉ là đồ ngốc, chưa bao giờ nhìn thấy ưu điểm của nàng.

      đưa tay cản lại, vội vàng giải thích: “Ý ta là nàng đừng để lừa.”

      “Đa tạ Vương gia quan tâm.”

      “Ta quan tâm nàng làm sao?”

      Mộ Dung Tuyết cả kinh nhìn , trời ạ, câu này mà cũng ra được sao?

      “Vương gia thong thả, thiếp phải đóng cửa rồi.”

      đưa tay chặn cửa, Mộ Dung Tuyết đẩy tay ra, ngón tay mềm mại mịn màng vừa chạm vào mu bàn tay nhịn được nữa, giấm ủ cả đêm cuối cùng cũng nổ tung, ôm lấy vai nàng hôn xuống mạnh.

      ~*~


      Mẹ Kim: Trò Tiểu Ngạn, mi phải cố lên, các độc giả rần rần lên lớp mi đó, mẹ Kim bị áp lực lớn lắm.

      Gia Luật: Hôm nay ta cái gì gì đó rồi kìa.

      Mẹ Kim: Cái gì?

      Gia Luật: Lời thương đó. (đỏ mặt)

      Mẹ Kim: Đó mà là lời thương à? Mi xem trò Tiểu Trạch kìa.

      Gia Luật:……….
      Hale205, Thanhtran, 1HitYouDie2 others thích bài này.

    4. 1HitYouDie

      1HitYouDie New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Thớt ơi type tiếp bạn.hóng hóng.
      phuongthao2727 thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 52: Bày tỏ





      Mộ Dung Tuyết thể ngờ được đột nhiên lại làm vậy, cả cánh tay lẫn eo đều bị ôm chặt, trói chặt trong vòng tay như chiếc bánh ú .

      lâu được nếm mùi vị ngọt ngào của nàng, mút mạnh đôi môi mềm mại ươn ướt, ngửi mùi hương chỉ nàng mới có, phiền não dồn nén nhiều ngày trong lòng dần được hóa giải, nhưng nếm được ngọt ngào lại càng cảm thấy đủ, vùng ngực mềm mại của nàng dán vào ngực , thậm chí còn có thể cảm giác được hai quả đào nho , trong đầu tràn ngập những ý nghĩ và hình ảnh thuần khiết, đau khổ khi dục vọng bùng lên khiến ý loạn tình mê, có hơi mất khống chế, lực đạo cũng biết nặng .

      Mộ Dung Tuyết bị hôn đến sắp ngạt thở, thân bị kẹp chặt, chỉ còn chân có thể cử động, trong lúc giãy dụa bỗng đá vào cửa, Mộ Dung Lân trong sân nghe thấy động tĩnh liền gọi tiếng “A Tuyết”.

      Lúc này Gia Luật Ngạn mới buông nàng ra.

      Mộ Dung Tuyết tức tối đỏ bừng gương mặt , dùng sức đẩy mạnh ra ngoài.

      Gia Luật Ngạn lúc này đầu óc có hơi choáng váng mơ màng, hề phòng bị, suýt chút bị nàng đẩy ngã.

      “Chàng còn làm vậy nữa thiếp báo quan đó. Nay thiếp là người tự do, há để cho chàng khinh bạc.” Mộ Dung Tuyết chống nạnh, hậm hực trừng mắt nhìn , thái độ cứ như kẻ háo sắc.

      Dục vọng trong cơ thể Gia Luật Ngạn cháy bùng lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Là nàng trêu vào trước, đối xử với tốt đến mức thể tốt hơn, tạo thành thói quen cho , khơi dậy cảm giác của , ai ngờ nàng lại quay người chạy mất, vứt từ tay xuống đất. Nàng là tiểu hồ ly đáng ghét nhất giảo hoạt nhất, có cảm giác bị trêu chọc, bị đùa cợt, bị vứt bỏ, vừa tức lại vừa hận, vừa bất lực lại cam. nghiến răng : “Cho dù là hòa ly rồi nàng cũng là người của ta.”

      “Chàng có lý lẽ vậy? Hòa ly là ý gì lẽ nào chàng hiểu sao?”

      Gia Luật Ngạn buột miệng bừa: “Ta lý lẽ làm sao. Hừ, nàng lấy ta lấy, từ bỏ từ bỏ, nàng coi ta là gì.”

      “Là chàng muốn hòa ly với thiếp mà, chàng ăn bừa bãi.”

      “Lúc đầu nàng cũng lý lẽ mà lấy ta, nay ta cũng bắt nàng nếm thử mùi vị lý lẽ.”

      “Chàng…” Mộ Dung Tuyết tức đến sắp khóc, chưa bao giờ nghĩ rằng cũng có lúc lý lẽ như vậy, chẳng thể hiểu nổi .

      “Sau này được cho người đó đến nhà nữa, nếu đừng trách ta khách sáo.”

      “Dựa vào cái gì chứ?”

      “Dựa vào ta là phu quân của nàng. Nàng lấy ta rồi sống là người của ta, chết là ma của ta.”

      “Tại sao chàng có thể cưới Ngọc Sính Đình, còn thiếp thể lấy người khác? Thiếp hòa ly với chàng rồi.”

      “Dù sao ta cũng đồng ý, nàng đừng hòng rời khỏi ta.”

      “Chàng… chàng lý lẽ.” Trong mắt Mộ Dung Tuyết chảy ra hai giọt nước mắt vừa to vừa tròn, tức đến phát khóc.

      Gia Luật Ngạn thấy nàng rơi nước mắt, bộ dạng kiêu căng bá đạo vô đạo vô lý lập tức cuộn cờ dẹp trống.

      đưa tay muốn chùi nước mắt mặt nàng, nhưng bị nàng tay hất ra, sau đó đẩy mạnh rồi đóng cửa lại. hề đề phòng, mũi suýt va vào cửa.

      Về đến Vương phủ, Đào các lạnh lẽo trống trải. Rất nhanh Ngọc Sính Đình được gả vào đây, nhưng vừa nghĩ đến việc nàng ta sắp ở chỗ này, lòng bỗng có cảm giác bài xích, quả nhiên vào trước là chủ. Dường như nữ chủ nhân thích hợp nhất của Đào các này chính là Mộ Dung Tuyết, ngoài nàng ra còn ai khác nữa. có nàng, nơi này như mất linh khí, khiến người ta phiền muộn bực bội.

      Mộ Dung Tuyết hậm hực soi gương, đôi môi đáng như hoa đào, giờ to lên thành quả đào, môi cũng sưng lên, có thể thấy vừa rồi hôn hung dữ bạo lực dường nào. Nàng lấy ngón tay chạm vào, phát môi dưới bị lột da, vậy là càng thêm tức giận. ràng cắt đứt quan hệ, vậy mà còn đến đeo bám cưỡng hôn, là quá đáng ghét! Càng đáng hận hơn là sau khi hòa ly vẫn coi mình là phu quân của nàng, dựa vào cái gì mà chỉ cho quan châu nổi lửa, còn dân đen được đốt đèn? Dựa vào cái gì mà có thể cưới thê tử, còn nàng thể tìm phu quân mới?

      Mộ Dung Tuyết càng nghĩ càng giận, vốn dĩ tạm thời nghĩ đến chuyện tái giá, lúc này nàng bắt đầu phân tích khả năng này. Nếu để mình triệt để từ bỏ, cũng để từ bỏ, cách tốt nhất là đôi bên đều cưới gả, từ nay còn liên quan. sẵn có vị hôn thê, nhưng nàng phải đâu tìm vị hôn phu đây?

      Tuy vậy nhưng nàng lại cảm thấy cách nghĩ này chẳng qua chỉ là giận dỗi, vốn thể thực .

      người dễ dàng như nấu món ăn. Phải đâu mới có thể tìm người khiến nàng rung động lần nữa đây? Trải qua mối tình đau khổ này, nàng hao tổn hết tinh lực toàn thân, dường như tim cũng già. Nàng bất tri bất giác thở dài, bỗng nảy sinh cảm giác từng qua biển lớn, màng nước, chưa đến Vu sơn, chẳng biết mây.

      Cũng biết qua bao lâu nàng mới bất tri bất giác thiếp , trong mơ cũng được yên ổn, lại mơ thấy Gia Luật Ngạn, hơn nữa lần này còn quá đáng hơn, bị cưỡng ép lăn lộn giường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :