1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 48: Tính nợ





      Ngọc Sính Đình đột nhiên xuất khiến Gia Luật Ngạn vừa bất ngờ vừa bực bội, bởi vậy thể biểu nhiệt tình khác thường, nhằm mau chóng đuổi nàng ta . vừa sợ Ngọc Sính Đình nhìn thấy Mộ Dung Tuyết và Thẩm U Tâm, lại vừa lo Mộ Dung Tuyết với nàng ta những lời nên . Cũng may hôm nay Ngọc Sính Đình mặc nam trang, tưởng Mộ Dung Tuyết nhận ra.

      Đáng tiếc nữ nhân đối với những người khác giới ngưỡng mộ nam nhân của mình lại đặc biệt chú tâm, đêm đó trong cung yến, Ngọc Sính Đình chỉ xem xét Mộ Dung Tuyết mà còn nhiều lần nhìn lén Gia Luật Ngạn, Mộ Dung Tuyết đương nhiên cũng nhìn nàng ta thêm vài lần, cho dù nàng ta mặc nam trang cũng nhận lầm.

      Đặc biệt là cảnh Gia Luật Ngạn đưa tay vén rèm cho Ngọc Sính Đình, đó là bằng chứng đanh thép nhất, chỉ có đối với nữ nhân mới cần thương hương tiếc ngọc như vậy, Mộ Dung Tuyết hít hơi, đè nén nỗi buồn dâng trào trong lòng, quay người nhìn hoàng hôn dần buông mặt hồ.

      Thẩm U Tâm thấy Gia Luật Ngạn bước đến, liền biết điều thầm lui sang bên, cho hai người cơ hội đơn độc tiếp xúc.

      Mộ Dung Tuyết biết Thẩm U Tâm rời , nhìn nước hồ lặng lẽ : “Ta ngưỡng mộ muội.”

      “Ngưỡng mộ ta điều gì?”

      Người đáp lời sau lưng lại là Gia Luật Ngạn.

      Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn, Thẩm U Tâm về phía rừng phong, nàng thu hồi ánh mắt, cong môi với Gia Luật Ngạn: “Ngưỡng mộ Vương gia tốt phúc, được nhiều người thích đến vậy.”

      Gia Luật Ngạn tức nghẹn.

      Ánh mắt Mộ Dung Tuyết rơi hộp gấm tay , bên trong là lễ vật gì đây?

      Trước khi hòa ly, nàng từng nghĩ vô số lần rằng hôm nay chúc mừng thế nào, tặng lễ vật gì, chuẩn bị cho món ăn gì, nào ngờ đến hôm nay lại là tình cảnh như vậy.

      Gia Luật Ngạn thấy nàng nhìn hộp gấm trong tay mình, bất giác thõng tay xuống eo, thần sắc hơi mất tự nhiên.

      “Vừa rồi có bằng hữu đến tặng lễ vật.”

      Mộ Dung Tuyết cười cười: “Chuyện của Vương gia cần cho thiếp biết.”

      Vừa nghe lời muốn phủi sạch quan hệ như vậy, Gia Luật Ngạn lại kìm được giận dữ: “Rốt cuộc nàng muốn thế nào mới chịu quay về?”

      Lòng Mộ Dung Tuyết cũng cuộn lên sóng to, suýt chút nữa những lời sâu tận đáy lòng kia xông ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng nàng vẫn nén được kích động, buồn , vì ra cũng vĩnh viễn thể nào được. dịu dàng chu đáo của đối với Ngọc Sính Đình vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất.

      Nàng nhìn , nghiêm túc : “Thiếp muốn rời khỏi Kinh thành, nơi này thích hợp với thiếp.”

      “Lúc đầu nàng lấy ta sao thấy vậy?”

      Miệng nàng đắng chát, thở dài : “Lúc đó cảm thấy vậy, bây giờ mới biết.”

      “Quá muộn rồi, chính nàng cũng từng , lấy gà theo gà lấy chó theo chó.”

      “Thiếp từng vậy, nhưng bây giờ thiếp còn là Trắc phi của Vương gia nữa, bởi vậy xin Vương gia đừng ngăn cản thiếp rời khỏi Kinh thành.”

      Mộ Dung Tuyết đón lấy ánh mắt , gương mặt nhắn xinh đẹp tràn ngập biểu quật cường và quyết tuyệt, khiến Gia Luật Ngạn bỗng nhìn thấy Mộ Dung Tuyết lúc trong ruộng cải dầu, lúc đó nàng cũng nhìn như vậy, hề sợ hãi.

      gần như quên mất Mộ Dung Tuyết như vậy, vì từ sau khi nàng lấy đều phục tùng hết mực, mỗi ngày đều nhìn sắc mặt hành , luôn luôn tìm cách lấy lòng , dịu dàng hòa thuận, ngoan ngoãn nghe lời, cho dù chịu ấm ức cũng chưa bao giờ dám cáu giận, chỉ biết thầm rơi nước mắt, dặn lòng ép dạ. Vậy là bị bộ dạng nhẫn nhịn cầu toàn, dịu dàng nghe lời của nàng mê hoặc, quên mất nàng từng quật cường quả cảm dường nào, dũng mãnh cứng rắn dường nào.

      Mộ Dung Tuyết lướt qua bên cạnh , về phía rừng phong. Nhìn theo bóng người áo xanh, kìm được mà nghiến răng, thân hình nhắn này rốt cuộc làm bằng gì mà khi quật cường lên lại khiến người ta đau đầu. từ bỏ là từ bỏ, tưởng con tôm sao?

      Mặt Gia Luật Ngạn phủ đầy sương lạnh trở về Vương phủ, tối đến, Trương Long canh giữ ngoài cửa Đào các nghe thấy trong thư phòng truyền ra tiếng đồ đạc rơi vỡ. Trương Long bất giác thầm bội phục Mộ Dung Tuyết, có thể khiến Gia Luật Ngạn xưa nay điềm đạm lại mất khống chế nổi nóng đến mức này.

      Đối với vị Mộ Dung trắc phi này, lúc đầu rất đau đầu, sau đó biến thành bội phục. Thậm chí còn từng đại bất kính lén nghĩ rằng, nếu có thê tử dung mạo như tiên dịu dàng hiền thục, mỗi ngày đều nấu cho mình những món ăn tinh xảo khác nhau, vậy hạnh phúc dường nào. Đặc biệt là hôm Gia Luật Ngạn rời Kinh, cảnh Mộ Dung Tuyết đứng tửu lâu vẫy dải lụa xanh đưa tiễn Gia Luật Ngạn suýt chút khiến mắt lệ lưng tròng. Lòng hận tại sao ông trời cho nữ nhân đến chết sống lại như vậy. Nhưng trong lúc ghen tị đến xanh mắt, đột nhiên Mộ Dung Tuyết lại rời khỏi Vương phủ, thậm chí còn muốn rời khỏi Kinh thành, chuyển biến này còn ly kỳ hơn chuyện trong thoại bản, giống như nghe hát đến cao trào, đột nhiên có vút lên tận mây xanh, nhưng đàn lại đứt dây.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gia Luật Ngạn cũng có cảm giác này, nhìn chiếc bánh thọ bàn, thể tin rằng ngờ nàng bỏ là bỏ, . Tình cảm của người sao có thể đoạn tuyệt trong đêm như vậy, khó lòng tin được vì nàng từng đến mức ấy.

      Trong chiếc hộp gấm bên cạnh có lễ vật hôm nay Ngọc Sính Đình đặc biệt đến tặng, vốn chưa hề xem qua. Vì biết, lễ vật của Ngọc Sính Đình thể nào quý giá hơn của Mộ Dung Tuyết, thế gian này chắc còn ai dụng tâm với hơn Mộ Dung Tuyết nữa. Đột nhiên ý thức được điểm này, dường như có vật nặng từ trong trung giáng xuống, đánh mạnh vào ngực .

      Sáng sớm hôm sau, Mộc quản gia đến.

      Mộ Dung Tuyết giờ cứ gặp người của Chiêu Dương vương phủ là có chút căng thẳng, lo rằng Gia Luật Ngạn lại giở trò lý lẽ gì nữa.

      “Phu nhân.” Mộc quản gia cung kính thi lễ với nàng : “Vương gia mua lại hiệu thuốc ở thành Đông, tặng cho Mộ Dung lão gia.” xong liền đưa lên chiếc hộp gỗ: “Bên trong là khế ước nhà và danh sách hàng hóa của hiệu thuốc, còn có giấy bán thân của người làm.”

      Mộ Dung Tuyết lại ngẩn ra, rốt cuộc muốn làm gì?

      Mộ Dung Lân nghe tin cũng từ trong nhà bước ra, với Mộc quản gia: “Nhờ lão nhân gia về thưa với Vương gia, đa tạ ý tốt của ngài ấy, nhưng lễ vật này quá quý giá, tôi thể tiếp nhận.”

      Mộc quản gia lộ vẻ khó xử, “Vương gia có , nếu Mộ Dung lão gia chịu nhận, vậy lão nô cứ khăn gói về nhà, cần làm ở Vương phủ nữa.”
      Mộ Dung Tuyết đón lấy hộp gỗ, với Mộc quản gia: “Nếu vậy cần làm khó ông nữa.”

      Mộc quản gia cảm kích đáp tạ, đưa người rời .

      Mộ Dung Lân : “Đây rốt cuộc là ý gì, muốn lấy lòng con sao?”

      Mộ Dung Tuyết khẽ thở dài: “Bất luận chàng làm thế nào con cũng thay đổi tâm ý đâu.”

      Mộ Dung Lân sầu não : “Vậy thứ này phải làm sao?”

      “Con trả cho chàng.”

      Từ khi lấy đến nay, đây là lần đầu tiên nghĩ cho người nhà của nàng, chắc cho rằng mở Y quán cho Mộ Dung Lân, ông nỡ rời khỏi Kinh thành, vậy nàng cũng yên ổn ở lại, bỏ ý định về quê. Tiếc rằng muộn, nàng giống như lúc trước, chỉ cần cho nàng chút ấm áp, nàng bất chấp tất cả đạp mọi chông gai tiến lên phía trước.

      Rất nhanh đến ngày Thẩm U Tâm xuất giá, buổi chiều có mấy bộc phụ từ Thẩm phủ đến, được Sảnh nhi dẫn đón Mộ Dung Tuyết đến Thẩm gia.

      Lên kiệu, Mộ Dung Tuyết hỏi: “Tiểu như nhà ngươi trở về nhà lúc nào vậy?”

      “Tối qua được Lưu ma ma đưa về, hơn nữa Vương gia còn để Lưu ma ma ở lại Thẩm gia cùng tiểu thư.” Mộ Dung Tuyết gật đầu, lòng nghĩ Gia Luật Ngạn rất quan tâm đến vị biểu muội này.

      Từ hành động của đối với Ngọc Sính Đình và quan tâm của đối với Thẩm U Tâm, có thể thấy phải là người tùy tiện sơ sài, nhưng tỉ mỉ chu đáo này rất hiếm khi dành cho nàng.

      Kiệu đến Thẩm phủ được khiêng thẳng vào trong viện, dừng trước Hiểu Hinh viên Thẩm U Tâm ở.

      Mộ Dung Tuyết xuống kiệu, lập tức có người ra nghênh đón cung kính thi lễ, tất cả đều gọi nàng là Phu nhân, hiển nhiên vẫn coi nàng là Chiêu Dương vương Trắc phi. Dẫn đầu là phụ nhân chừng ba mươi tuổi, y phục hoa lệ, khí độ bất phàm, thiết nghĩ chắc là đại tẩu Hồ thị của Thẩm U Tâm.

      Nghĩ đến Thẩm Thương Lãng, lại nhìn phụ nhân dung mạo xinh đẹp dịu dàng hiền thục trước mặt, Mộ Dung Tuyết tiếc nuối nghĩ, bông hoa lài cắm bãi phân trâu.

      Hồ thị mỉm cười với Mộ Dung Tuyết: “Mời Phu nhân vào trong, nương trang điểm đó.”

      Mộ Dung Tuyết bước vào khuê phòng của Thẩm U Tâm, chỉ thấy bốn năm nha hoàn bộc phụ trang điểm, chải đầu, chỉnh sửa y phục cho Thẩm U Tâm.

      Mộ Dung Tuyết cười cười với Thẩm U Tâm, Thẩm U Tâm định đứng dậy, Mộ Dung Tuyết xua tay, “Đừng động đậy.”

      Hồ thị bình tĩnh cùng Mộ Dung Tuyết ngồi ghế uống trà chờ đợi.

      Cuối cùng Thẩm U Tâm cũng chuẩn bị xong xuôi, vốn là mỹ nhân, ăn mặc trang điểm càng thêm xinh đẹp bức người, đôi má mịn màng đỏ hồng và trong nụ cười xấu hổ đều tràn đầy hạnh phúc.

      Mộ Dung Tuyết nhìn nàng, bỗng nhớ đến lúc lấy Gia Luật Ngạn mình còn vui hơn Thẩm U Tâm bây giờ, nhưng nào ngờ chỉ là mừng hụt.

      Đến giờ lành, Tạ Trực đưa người xướng lễ nghênh thân đến Hiểu Hinh viên, trong tiếng pháo đì đùng, từ trong sân có mấy phụ nữ giúp việc xông ra, cầm gậy đánh lên người Tạ Trực, tuy chỉ cười toe toét chứ dùng sức, nhưng mấy cây gậy gỗ đó đánh lên người Tạ Trực đau mới lạ.

      mặt Thẩm U Tâm lập tức lộ ra biểu đau xót.

      Hồ thị cười : “Muội muội yên tâm, ta dặn rồi, chẳng qua chỉ làm ra vẻ thôi.”

      mặt Tạ Trực hề có biểu đau đớn, mặt mày rạng rỡ từ trong làn mưa gậy xông đến trước cửa.

      Lúc này Hồ thị và Mộ Dung Tuyết trái phải dìu Thẩm U Tâm bước ra khỏi khuê phòng. Tạ Trực phía trước, Thẩm U Tâm theo phía sau, dọc theo con đường trải thảm đỏ đến cửa chính Thẩm phủ.

      Mộ Dung Tuyết và Hồ thị đưa Thẩm U Tâm lên kiệu hoa, tiếng nhạc xung quanh nổi lên, trẻ con nhà hàng xóm nhảy nhót xem náo nhiệt, Mộ Dung Tuyết mỉm cười nhưng lòng chua xót. Hôm đó bên hồ, nàng vốn muốn với Thẩm U Tâm rằng, ta ngưỡng mộ muội, có thể lấy người mình và mình cũng thương sâu sắc.

      Thẩm gia có hỉ , hàng xóm và thân bằng quyến hữu của Thẩm gia đều đến chúc mừng, theo kiệu hoa rời , chúng nhân đều chen chúc ở cửa, Thẩm Thương Lãng đứng bậc thềm, sau lưng là Gia Luật Ngạn.

      Hôm nay mặc bộ mãng bào mới tinh, sắc thu nhàn nhạt chiếu lên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, đứng giữa đám đông càng trở nên nổi bật, ngạo khó gần.

      Mộ Dung Tuyết nhìn , lòng nghĩ mình cũng dũng cảm, người lạnh lùng cao ngạo như vậy mà mình cũng dám xông tới, vọng tưởng dùng trái tim chân để làm tan chảy núi băng.

      Nàng lấy hộp gỗ trong tay Đinh Hương, bước tới thi lễ với Gia Luật Ngạn: “Vương gia.”

      Gia Luật Ngạn vừa nhìn thấy hộp gỗ trong tay nàng, ánh mắt tối .

      “Thiếp hòa ly với Vương gia, thể nhận lễ vật quý trọng như vậy. Xin Vương gia thu lại vật này.”

      Chúng nhân chen chúc ở cửa đều kinh ngạc nhìn nàng, trong khoảnh khắc bỗng lặng ngắt như tờ.

      Thẩm Thương Lãng và Hồ thị cũng trợn mắt há miệng tin nổi.

      người Gia Luật Ngạn ngập tràn sát khí. Trương Long đứng sau lưng thấy ngón tay run lên mấy lần.

      Mộ Dung Tuyết đích thực muốn chọn cơ hội này để ra chuyện hòa ly trước mặt chúng nhân, đập nồi dìm thuyền chặt đứt đường lui. Như vậy đeo bám đòi lại thư hòa ly nữa, từ nay hai người còn quan hệ.

      Bí mật Gia Luật Ngạn khổ tâm che giấu còn đường xoay chuyển, lửa giận khắp cổ họng thiêu đốt khiến lưỡi cũng đau.

      Mộ Dung Tuyết thấy nhận, liền đặt đồ trong tay vào tay Trương Long, quay người rời .

      Gia Luật Ngạn mắt nổ đom đóm, đuổi theo mấy bước.

      “Khoan .”

      Mộ Dung Tuyết dừng bước quay lại nhìn : “Vương gia còn có việc gì chăng?”

      lạnh lùng nhìn nàng, trong ánh mắt là hàn khí như băng tuyết, “Nếu nàng hòa ly với ta chỗ ta còn món nợ chưa tính với nàng.”

      “Nợ gì?”

      “Chiếc giường ngà voi của Mai quán nàng bán lúc xưa trị giá vạn lượng, nhưng nàng chỉ bán có ngàn lượng, chín ngàn lượng còn lại nàng định lúc nào trả cho ta?”

      Mộ Dung Tuyết cả kinh: “Sao có thể đáng giá vạn lượng được?”

      Gia Luật Ngạn cười lạnh: “Tài vật của Vương phủ đều có sổ sách, nàng tự xem thử có phải thổi phồng giá tiền . Trong vòng ba tháng nếu nàng thể trả tiền đừng trách ta khách sáo.”

      “Chàng muốn thế nào?”

      “Trả được đương nhiên là lấy người gán nợ.” hừ lạnh tiếng, phẩy áo bỏ .

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 49: Đòi giường





      Mộ Dung Tuyết vừa tức tối vừa chua xót.

      Nàng trao hết chân tình, nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng lại nhớ những điểm tốt của nàng chỉ nhớ tiền nàng thiếu . vô tâm tuyệt tình đến vậy sao?

      Đinh Hương giậm chân : “Đồ nhen uống nước lạnh, rụng răng rách miệng.”

      Bội Lan xưa nay luôn thà hiền lành cũng nén được cơn giận, “Vương gia ràng là cố tình làm khó. Giường gì mà đáng giá vạn lượng chứ.”

      Hai tiểu nương xuất thân bần hàn, đồ mấy trăm lượng thấy đắt lên trời, giường vạn lượng, vậy chi bằng trực tiếp lót bạc ngủ còn hơn, họ cảm thấy Gia Luật Ngạn vốn chỉ ba hoa khoác lác, xằng bậy, mượn cớ tống tiền.

      Cho dù là Mộ Dung Tuyết gia cảnh tương đối sung túc cũng khó lòng tiếp nhận giá tiền này, nàng nghiến răng : “Ta tin chiếc giường đó lại đáng giá vạn lượng. Chẳng phải chàng tài vật của Vương phủ đều có sổ sách ghi lại sao, vậy ta tìm Lưu ma ma mượn sổ xem thử.”

      Vậy là Mộ Dung Tuyết đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Chiêu Dương vương phủ.

      Hạ nhân trong phủ, bao gồm Mộc quản gia, lúc này vẫn chưa biết chuyện hai người hòa ly, thấy Mộ Dung Tuyết hậm hực trở về Vương phủ đều thấy hơi kỳ lạ, hôm nay chẳng phải là ngày lành biểu tiểu thư xuất giá sao, sao Phu nhân trở về mặt lại vui vậy.

      Mộ Dung Tuyết trực tiếp tìm Lưu thị tỏ ý.

      Lưu thị đương nhiên từ chối, mở tủ tìm trong đống sổ dày lấy ra quyển, sau đó lật mấy trang, hai tay đưa cho Mộ Dung Tuyết: “Đây là danh sách tài vật của Mai quán, mời Phu nhân xem qua.”

      Mộ Dung Tuyết đón lấy nhìn thử, phần này ghi chép đồ đạc của Mai quán, phân chia ràng theo gia cụ, đồ gốm, đồ ngọc, xếp ở mục đầu tiên của gia cụ chính là giường ngà voi, bên đích thực có viết giá tiền, phải vạn mà là vạn hai ngàn lượng.

      Mộ Dung Tuyết vốn tưởng Gia Luật Ngạn ba hoa khoác lác, cố ý thổi phồng giá tiền để làm khó tống tiền nàng, ngờ chiếc giường này có giá trời!

      Nàng bất giác hỏi: “Ma ma, giường này sao lại đắt vậy?”

      “Phu nhân có điều biết, chiếc giường ngà voi này vốn là gia sản của Tĩnh quốc Tướng quân. Sau khi Tĩnh quốc Tướng quân bị tịch biên tài sản lưu đày, tài sản trong phủ nhập vào Quốc khố, trong đó có ít đồ quý giá hiếm có, Hoàng thượng liền đem ra thưởng cho vài cận thần và con cháu. Nghe chiếc giường ngà voi này là của hồi môn của Tĩnh quốc Tướng quân phu nhân, Nam Lâm Huyện chủ[1], ngà voi chế thành giường vốn giá trị liên thành, huống hồ bảo thạch phỉ thúy nạm ở đầu giường giá cũng rẻ.”

      [1. Huyện chủ: phong hiệu của nữ nhân Hoàng tộc.]

      Mộ Dung Tuyết nghe mà nên lời, trời ạ, mình phải đền nặng rồi, chín ngàn lượng bạc thâm hụt này phải làm sao đây?

      Lẽ nào phải lấy người gán nợ.

      Nàng đặt sổ xuống, mặt mày ủ rũ về đến nhà, Mộ Dung Lân thấy nàng như vậy, quan tâm hỏi: “Đưa dâu mệt lắm sao?”

      “Cha, con sắp phá sản rồi.”

      Mộ Dung Lân thoạt nghe liền bật cười, còn tưởng nàng đùa.

      Mộ Dung Tuyết khổ não kể chuyện chiếc giường ngà voi kia.

      Mộ Dung Lân cười nổi nữa. Chín ngàn lượng bạc phải là con số , gần như phải lấy toàn bộ gia sản cả đời ông kiếm được ra đền.

      Lúc đầu vì lên Kinh thu xếp để Mộ Dung Tuyết bị chọn, ông đem tất cả tích lũy của mình lên Kinh thành. Sau đó Mộ Dung Tuyết xuất giá, sợ con bị người của Vương phủ xem thường, ông lại đem toàn bộ gia tài tổng cộng vạn lượng làm của hồi môn cho Mộ Dung Tuyết. Sau khi Mộ Dung Tuyết hòa ly về nhà mẹ liền giao vạn lượng ngân phiếu trước kia cho phụ thân bảo quản.

      Mộ Dung Lân thấy Triệu lão tía nhà bên vì Triệu Chân Nương mà chạy vạy khắp nơi, giật gấu vá vai, lòng nghĩ căn nhà này vốn cũng là Triệu Chân Nương sắp xếp cho ông, nay Triệu Chân Nương gặp nạn, mình cũng nên có chút biểu , vậy là tiền tặng cho Triệu lão tía ba ngàn lượng ngân phiếu, coi như trả tiền căn nhà cho Triệu Chân Nương.

      Đương nhiên căn nhà này đáng giá nhiều tiền như vậy, nhưng Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Lân đều cảm thấy là đồng hương cũng nên giúp đỡ Triệu gia trong lúc nguy nạn. Cho tiền như vậy cũng đến mức khiến Triệu gia cảm thấy mất mặt. Bảy ngàn lượng bạc còn lại, Mộ Dung Lân thấy nuôi mấy người trong nhà năm ba năm cũng thành vấn đề. Bởi vậy khi Gia Luật Ngạn ngăn cho họ rời Kinh ông cũng chút nóng vội, dù sao cũng gặp phải vấn đề miệng ăn núi lỡ, nào ngờ trong chớp mắt, số tiền này ngay cả chiếc giường cũng trả nổi.

      Mộ Dung Tuyết : “Cha đừng vội, con tìm người mua giường rồi mua lại chiếc giường kia trả cho chàng, vậy cần trả tiền cho chàng nữa.”

      Mộ Dung Lân : “Cách này cũng hay, con có biết ai mua chiếc giường đó ?”

      Mộ Dung Tuyết quay đầu hỏi Đinh Hương: “Muội còn nhớ bán giường cho ai ?”

      Đinh Hương gật đầu: “Là ông chủ tiệm đồ gỗ đường Trầm Thủy.” Đường Trầm Thủy là chợ đồ cổ lớn nhất Kinh thành, có số người mua đồ chỉ để bán lại.

      Mộ Dung Tuyết liền : “Vậy muội mau tìm ông chủ đó, xem giường có còn , nếu còn hỏi cho ra người mua là ai.”

      Đinh Hương đáp: “Muội ngay đây.”

      sao đâu, cho dù tìm được, trong tay chúng ta vẫn còn bạc, cứ trả cho trước. Tiền tài là vật ngoài thân, dùng hết rồi lại kiếm, có gì to tát đâu.”

      “Cha, có cha ở đây, dường như trời sập cũng sợ, chả trách mẹ lại lấy cha.”

      Nhắc đến thê tử, Mộ Dung Lân bất giác thờ dài, “Người ta cha y thuật cao minh, nhưng cha lại chữa được cho mẹ con. Hại con tuổi còn có mẹ, trong lòng cha vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con.”

      Mộ Dung Tuyết áy náy đến sắp khóc: “Là con có lỗi với cha, hại cha mất hết tích lũy cả đời, con kẻ bại gia.”

      Mộ Dung Lân vuốt tóc con cười : “Nha đầu ngốc, giọng sắp khỏi rồi, đừng khóc.”
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      canh giờ sau, Đinh Hương từ bên ngoài trở về, vừa thấy Mộ Dung Tuyết liền lộ ra ý cười, “Tiểu thư, muội nghe ngóng được rồi, giường bị mua mất rồi, đưa đến phủ Tĩnh quốc Tướng quân.”

      “Muội có hỏi được phủ Tĩnh quốc Tướng quân ở đâu ?”

      “Hỏi được rồi, đường cũng xa lắm, chúng ta ngồi xe ngựa nhé.”

      Mộ Dung Lân vừa nghe liền sai Bùi Giản đánh xe, mấy người cùng .

      Mộ Dung Tuyết lòng đầy nghi hoặc, nghe Lưu thị Tĩnh quốc Tướng quân bị tịch biên gia sản lưu đày, làm sao còn có người của phủ Tĩnh quốc Tướng quân mua giường?

      Xe ngựa chừng nửa canh giờ, dọc đường hỏi mấy người qua đường Đinh Hương mới tìm được.

      Xuống xe ngựa, Mộ Dung Tuyết thấy trước mặt có căn nhà lớn bề thế yên tĩnh, ngoài cửa có hai con sư tử bằng đồng xanh oai phong lẫm liệt. Cửa lớn đóng chặt, nhưng trước cửa rất sạch , có lấy chiếc lá rụng.

      Bùi Giản bước tới gõ cửa, hồi lâu sau, cửa lớn cạch tiếng, chầm chậm mở ra, bên trong có ông lão năm mươi sáu mươi tuổi bước ra, xem xét Bùi Giản từ xuống dưới.

      Bùi Giản vội : “Xin hỏi chủ nhân chỗ này có nhà ?”

      “Ngươi là ai, tìm chủ nhân nhà ta có việc gì?”

      “Việc này… ra dài dòng lắm.”

      “Dài dòng cứ vắn tắt .” Ông lão ngạo mạn nhìn Bùi Giản.

      “Chuyện là vậy, chủ nhân nhà ông mua chiếc giường ngà voi, tôi chính là người bán giường. Bây giờ có chuyện quan trọng liên quan đến chiếc giường này, tôi muốn thương lượng với gia chủ.”

      “Chủ nhân nhà ta bình thường ở đây, chắc lúc nào quay về.”

      Mộ Dung Tuyết thấy vậy liền tiến lên phía trước, “Lão nhân gia, tôi có chuyện gấp muốn thương nghị với gia chủ. Lão nhân gia có thể cho biết bình thường gia chủ ở đâu ?”

      Ông lão lắc đầu chịu .

      Mộ Dung Tuyết lấy ra ít bạc vụn đưa cho ông lão, ông lão chỉ nhận, hơn nữa còn lộ ra vẻ vui khi bị sỉ nhục.

      Mộ Dung Tuyết chỉ đành : “Vậy tôi chờ ở đây.”

      Bùi Giản : “Trời lạnh rồi, muội muội về hơn, để ta chờ ở đây.”

      Mộ Dung Lân : “Ừ, để Bùi Giản ở lại đây, con ở nhà chờ tin tức là được.”

      Mộ Dung Tuyết trở về nhà chờ hết ba ngày. Mỗi ngày Bùi Giản đều sớm về khuya, nhưng chủ nhân của Tĩnh quốc Tướng quân kia vẫn thấy lộ diện.

      Mấy ngày nay Mộ Dung Tuyết cũng nhờ người nghe ngóng chuyện của Tĩnh quốc Tướng quân. ra Tĩnh quốc Tướng quân tên Hứa Hàn Phong, mười ba năm trước bị hoàng đế lưu đày tới Lĩnh Nam với tội danh mưu phản, mãi đến đầu năm nay Hoàng đế tra tình mới hạ chỉ tha về Kinh thành, chỉ đáng tiếc phu phụ Hứa Hàn Phong chết nơi lưu đày, đường hồi kinh trưởng tử cũng may mất mạng. Hứa Hàn Phong còn vị ấu tử, nhưng kỳ quái là sau khi phủ đệ bị tịch biên được trả lại, người đó lại vào ở, chỉ cho lão bộc trông coi.

      Bùi Giản chờ hết bảy ngày vẫn có tin tức, Mộ Dung Tuyết rất nóng lòng, kìm được mà đích thân .

      Đến cửa, chỉ thấy Bùi Giản ngủ gục bậc thềm, thời gian này rất vất vả, mỗi ngày đều sớm về khuya khổ sở chờ đợi trước cửa, Mộ Dung Tuyết bước tới đẩy đẩy , “Biểu ca, huynh về trước , hôm nay để muội chờ.”

      sao, để ta chờ.”

      “Huynh mau về .” Mộ Dung Tuyết cho phân bua kéo dậy, còn mình lại ngồi vào chỗ vừa nãy.

      Hơi lạnh mùa thu ngày đậm. Mộ Dung Tuyết ôm hai cánh tay ngồi bậc thềm, lòng lại nhớ đến Gia Luật Ngạn. Lúc này có lẽ chuẩn bị hôn lễ, là nạp thái hay nạp cát đây? Nếu phủ Tĩnh quốc Tướng quân đồng ý trả lại chiếc giường phải làm sao đây, lẽ nào nàng phải trả cho Gia Luật Ngạn chín ngàn lượng bạc sao? Trong tay nàng giờ chỉ có bảy ngàn lượng, vẫn thiếu hai ngàn lượng, nhưng mà cho dù có thể kiếm đủ chín ngàn lượng bạc, trả món tiền này cũng cam. Hơn nữa ràng thiếu món tiền này, chỉ muốn để nàng sống yên mà thôi.

      Mộ Dung Tuyết cảm thấy sau khi hòa ly Gia Luật Ngạn trở nên đáng ghét, vừa nhen vừa vô lại. Haiz, lúc đầu sao nàng lại mê muội phải nam nhân nhen như vậy chứ, nàng ôm mặt tự kiểm điểm.

      “Sao lại ở đây?” đỉnh đầu có người hỏi, Mộ Dung Tuyết bỗng cảm thấy giọng này rất quen, nàng vừa ngước nhìn lên liền ngẩn ra, ngờ lại là Hứa Trạch.

      Nàng hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

      Hứa Trạch cười: “Là ta hỏi mà, ở đây làm gì? Giống như tiểu ăn mày vậy.”

      Tiểu ăn mày gì chứ, nàng bĩu môi đứng dậy: “Ta chờ người.”

      “Chờ ai vậy?”

      ra ngươi cũng biết đâu, chính là chờ chủ nhân nhà này.”

      Hứa Trạch cười híp mắt : “Nhà khác ta biết, nhưng chủ nhân nhà này ta biết.”

      Mộ Dung Tuyết bỗng nhớ lại cũng họ Hứa, mắt lập tức sáng lên: “Ồ, ta biết rồi, ngươi là người hầu của nhà này?”

      Người hầu Hứa Trạch gãi đuôi mày, rầu rĩ : “Trông ta kém đến vậy sao?”

      Mộ Dung Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp, vậy là thân thích rồi?

      Lúc này cửa lớn mở ra, ông lão trông cửa lộ ra ý cười: “Công tử về rồi.”
      kabi_ng0k, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 50: Ăn mặn





      Mộ Dung Tuyết cả kinh trợn tròn mắt, “Ngươi… ngươi chính là…”

      Hứa Trạch vẻ mặt hạnh phúc như “Ai da, nương cuối cùng cũng đoán đúng rồi,” cười híp mắt gật đầu: “Tại hạ chính là chủ nhân chỗ này.”

      Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lập tức hỏi: “Vậy chiếc giường ngà voi kia là do Hứa công tử mua lại sao?”

      “Là ta, sao vậy?”

      “Chiếc giường đó…” Mộ Dung Tuyết cảm thấy rất khó mở miệng, vì chiếc giường ngà voi này là của hồi môn của mẫu thân Hứa Trạch, nay mẫu thân còn nữa, nhất định muốn mua lại làm kỷ niệm, sao nàng có thể biết ngượng mà lên tiếng đòi lại.

      Hứa Trạch thấy nàng do dự cười hỏi: “Rốt cuộc là làm sao?”

      “Hứa công tử, chuyện này tôi biết nên thế nào.” Mộ Dung Tuyết lấy dũng khí : “Chiếc giường đó là do nha hoàn của tôi bán, hề biết nó có giá trị liên thành, chỉ bán cho ông chủ tiệm đồ gỗ với giá ngàn lượng. Sau khi tôi và Chiêu Dương vương hòa ly mới biết giường này giá rẻ.”

      Hứa Trạch kinh ngạc ngắt lời nàng: “ và Chiêu Dương vương hòa ly rồi?”

      “Phải.”

      Hứa Trạch đột nhiên nghe thấy tin tức khiến người ta líu lưỡi này, biết phải hình dung tâm trạng của mình thế nào, ngoài kinh ngạc còn có chút hân hoan nho , đương nhiên nhiều nhất vẫn là khó hiểu, nương xinh đẹp đáng thế này sao Gia Luật Ngạn lại nỡ hòa ly?

      Mộ Dung Tuyết tiếp: “Chàng chiếc giường này giá vạn lượng bạc, bắt tôi đền chín ngàn lượng, trong tay tôi có nhiều tiền như vậy, cho nên…”

      Hứa Trạch thể tin được nhíu mày, Chiêu Dương vương mà lại nhen như vậy sao? Nhìn gương mặt động lòng và đôi mắt to ươn ướt tràn đầy kỳ vọng của Mộ Dung Tuyết, chỉ cảm thấy tim như sắp tan ra, biết tại sao Gia Luật Ngạn có thể nhẫn tâm làm khó tiểu nương đáng như vậy.

      dịu giọng hỏi: “Vậy ý là muốn đòi lại chiếc giường này?”

      Mộ Dung Tuyết xấu hổ dám nhìn , cúi đầu xoắn góc áo : “Tôi biết chiếc giường này đối với công tử có ý nghĩa trọng đại, tôi bằng lòng ra giá gấp ba để mua lại.”

      được.”

      Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu nhìn , vẻ thất vọng tràn ngập gương mặt, nhưng nàng nghĩ đến kết quả này rồi, Hứa Trạch làm vậy cũng thể trách được.

      Hứa Trạch rất khó xử: “ phải ta chịu giúp, chiếc giường này là của hồi môn của mẫu thân ta, ta muốn giữ làm kỷ niệm.”

      Mộ Dung Tuyết nặn ra nụ cười: “Tôi biết Hứa công tử hiếu thảo, tôi làm vậy gây khó dễ, vậy làm phiền nữa, cáo từ.”

      Hứa Trạch vội giữ nàng lại: “Hay là vậy nhé, chín ngàn lượng còn lại ta bù cho , cứ trả cho Chiêu Dương Vương là được.”

      “Vậy làm sao được.” Mộ Dung Tuyết vội từ chối: “Tôi thể lợi dụng huynh.”

      Hứa Trạch cười: “ sao, cứ việc lợi dụng ta .”

      Mộ Dung Tuyết bỗng đỏ mặt, ấp úng : “Trong tay tôi có bảy ngàn lượng, chỉ thiếu hai ngàn lượng, đa tạ ý tốt của Hứa công tử, vậy tôi coi như mượn công tử hai ngàn lượng, sau này nhất định trả cho huynh.”

      Hứa Trạch : “ cần làm vậy đâu, ta chỉ coi như dùng vạn lượng mua lại di vật của mẫu thân thôi.”

      “Nhưng mà…”

      Hứa Trạch cười cười ngắt lời nàng: “Đa tạ bán chiếc giường này , nếu ta cũng thể nào tìm lại, vạn lượng bạc so với ý nghĩa của chiếc giường này chẳng là gì.”

      Mộ Dung Tuyết vô cùng cảm động, nhưng lại cảm thấy thỏa, ràng là đồ của Hứa Trạch nhưng lại bắt ra giá cao chuộc lại, đây chẳng phải là ức hiếp người ta sao? Nghĩ nghĩ lại, nàng cảm thấy mình thể lợi dụng như vậy, “Vậy coi như tôi nợ tiền Hứa công tử, sau này tôi trả cho huynh.”

      Nàng thà tự mình chịu lỗ cũng thể lợi dụng người khác. Hơn nữa so với nợ Gia Luật Ngạn, nàng cảm thấy chi bằng nợ Hứa Trạch, vì Hứa Trạch bắt nàng lấy người gán nợ.

      Hứa Trạch mặt đầy ý cười, “ cần trả đâu.”

      “Đương nhiên phải trả, con người tôi rất có nguyên tắc, xưa nay thích lợi dụng người khác.” Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : “Tôi viết giấy nợ cho huynh.”

      cần đâu.”

      Mộ Dung Tuyết liền đưa địa chỉ nhà mình cho , để Hứa Trạch yên tâm là có thể tìm nàng bất cứ lúc nào.

      Hứa Trạch càng cảm thấy nàng đáng , cười híp mắt : “Ta sợ chạy mất đâu.”

      Nàng thở dài: “Tôi cũng chạy được, Chiêu Dương vương cho chúng tôi rời Kinh, nếu rời khỏi Kinh thành từ lâu rồi.”

      Hứa Trạch thầm : Cũng may là cho nàng rời Kinh.

      Mộ Dung Tuyết lại ba lần bốn lượt đáp tạ rồi quay người định cáo từ, đột nhiên Hứa Trạch : “Ta có thể nhờ xe , nhà rất gần Linh Sơn tự.”

      “Huynh còn phải quay về sao?”

      “Ừ, ta ở đây.”

      “Tại sao?”

      mặt Hứa Trạch lần đầu tiên lộ ra thần sắc nghiêm túc, “Vốn là gia đình, nay chỉ còn lại mình ta, tức cảnh sinh tình, chạm vào vết thương lòng.”

      Mộ Dung Tuyết hiểu ra, lập tức hối hận dám hỏi nhiều.

      Lên xe ngựa, Hứa Trạch lại khôi phục ý cười, dường như khoảnh khắc thương cảm vừa rồi theo gió bay .

      hỏi: “Ta từng ta phải là hòa thượng rồi phải .”

      “Huynh từng rồi.”

      Hứa Trạch nhìn nàng cười cười: “Vậy tốt.”

      Mộ Dung Tuyết bất giác đỏ mặt, vậy tốt gì chứ? năng kỳ quái.

      “Lúc thân thể ta rất yếu ớt, dăm ba bữa lại có bệnh, mấy lần suýt chút mất mạng. Phương trượng Linh Sơn tự vốn là thủ hạ của phụ thân ta, năm xưa lãnh binh đánh trận cảm thấy sát nghiệt quá nặng, sau khi trở về Kinh liền xuất gia ở Linh Sơn tự. Mẫu thân ta tin Phật nên đưa ta đến Linh Sơn tự, là cầu bồ tát phù hộ, hai là cũng để ta theo phương trượng tập võ rèn luyện sức khỏe. Phụ thân ta bị người ta vu oan là mưu phản, nhờ cữu phụ làm văn tự xuất gia cho ta, cả nhà bị lưu đày, vì ta là đệ tử Phật môn nên được miễn.”

      ra là vậy, huynh được Bồ tát phù hộ.”

      Hai người trò chuyện suốt dọc đường, thời gian trôi rất nhanh, chỉ cảm thấy chưa bao lâu xe ngựa đến Linh Sơn tự.
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :