1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trâu thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 46: Chiến tranh lạnh





      Ăn sáng xong, Mộ Dung Lân và Bùi Giản dọn đồ đạc thu xếp xong lên xe ngựa, hành lý rất đơn giản, cũng chỉ có lương khô và y phục. Mộ Dung Tuyết và Đinh Hương, Bội Lan cũng thay y phục đơn giản, vui vẻ ra cửa, đoàn người về phía An Định môn của Kinh thành.

      Cuối cùng cũng rời khỏi chốn đau lòng này rồi, Mộ Dung Tuyết buồn bã nhưng nhõm. Nàng tin rằng trái tim dày đặc vết thương của mình rồi dần dần hồi phục.

      Xe ngựa đến dưới cổng thành, định xuất thành đột nhiên phía trước có hai binh sĩ đến, vung trường thương chặn Bùi Giản đánh xe lại.

      “Dừng lại.”

      Mộ Dung Lân vội nhảy trong xe ngựa ra hỏi: “Binh gia có điều gì căn dặn?”

      Binh sĩ đáp: “Ở có lệnh, cho các người xuất thành.”

      Mộ Dung Tuyết trong xe nghe được câu này, trong lúc khẩn cấp vội vén rèm: “Lệnh của ai, bọn ta phạm tội gì, tại sao thể xuất thành?”

      Binh sĩ nhìn sang, cảm thấy mắt sáng lên, nhưng chỉ trong chốc lát rồi sực tỉnh ngay, lòng trong xe ngựa đơn giản này ngờ lại có nương tuyệt sắc đến vậy.

      Giọng khẽ dịu lại, nhưng thái độ vẫn cứng rắn như cũ. “Là lệnh ở , nghi ngờ các người lén mang vật cấm, xuống xe lục soát.”

      Bùi Giản tức giận : “Bọn ta mang gì hết, chỉ có y phục và lương khô thôi.”

      Mộ Dung Lân vội nhét cho binh sĩ kia nén bạc vụn.

      Binh sĩ kia lại nhận, lạnh lùng : “Xuống xe, xuống xe.”

      Mộ Dung Tuyết đưa Đinh Hương, Bội Lan xuống xe, hai binh sĩ kia vây lấy xe ngựa lục soát kĩ càng hành lý, ngay cả lương khô cũng bỏ qua.

      Mộ Dung Lân cười xòa : “ có vật cấm, có thể xuất thành rồi chứ?”

      “Tóm lại là thể xuất thành.” xong mấy người kia chẳng ngó ngàng đến Mộ Dung Lân nữa.

      Đinh Hương hậm hực : “Nhất định là Vương gia, ngoài ngài ấy ra làm gì còn ai nữa.”

      Người đầu tiên Mộ Dung Tuyết nghĩ đến cũng là Gia Luật Ngạn, nàng vốn oán hận , lúc này muốn chạy đến trước mặt mắng chửi trận.

      “Trở về trước .” Mộ Dung Lân thấy có hi vọng xuất thành, liền sai Bùi Giản đánh xe trở về.

      Kết quả, đoàn người phấn khởi ra cửa lại cất cờ dẹp trống trở về. Mộ Dung Lân bụng đầy lửa giận thầm , quả nhiên là sau khi hòa ly càng nhìn phẩm hạnh của người này, ngờ Gia Luật Ngạn vô lại đến vậy, ngoài mặt hòa ly nhưng sau lưng lại ngang ngược, giữ chặt người chịu buông tha. Đáng hận nhất là bá tánh bình dân chỉ có thể ôm bụng uất ức, thể lý, mặc cho người ta ức hiếp.

      Mộ Dung Tuyết cũng càng nghĩ càng giận, làm như vậy rất quá đáng, bình sinh nàng hận nhất là mất tự do, lúc đầu vì tránh nhập cung, gần như bất chấp thủ đoạn, ngờ lại gặp phải chuyện tương tự. Nàng kìm được cơn giận bầm gan tím ruột: “Cha về trước , con tìm chàng lý luận.”

      “Thôi , là Vương gia chúng ta là bá tánh bình dân, có tranh luận cũng chỉ uổng phí sức lực thôi.”

      “Chàng đâu thể lý lẽ như vậy được.” Mộ Dung Tuyết hậm hực định đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Vương phủ. Nhưng mấy bước lại trở về.

      Đinh Hương : “Sao tiểu thư nữa?”

      .” Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ phụ thân đúng, cho nàng rời Kinh, cho dù nàng có đến chất vấn cũng thể khiến thay đổi chủ ý, vẫn nên nghĩ cách khác hơn.

      Mộ Dung Lân : “Theo cha thấy chúng ta chia nhau ra . Trước tiên cứ ở lại Kinh thành thời gian để tưởng chúng ta nữa. Sau đó tìm cơ hội từng người cải trang xuất thành, đến ngoại thành rồi lại hội hợp, mua xe ngựa cùng nhau lên đường.”

      Mộ Dung Tuyết cười : “Vẫn là cha túc trí đa mưu. Chủ ý này rất hay, dù sao con cũng chưa dạo hết Kinh thành, cứ ở thêm mấy tháng rồi , chàng có bản lĩnh cứ theo dõi chúng ta cả đời .”

      Mộ Dung Lân gật đầu, “Xe đến trước núi ắt có đường, vội.”

      ~*~


      Gia Luật Ngạn nghe được tin tức Mộ Dung Tuyết xuất thành bị cản lại, Đào các chờ nàng tìm đến. Nào ngờ chờ suốt cả ngày, đến khi trời tối cũng thấy bóng nàng. đứng ngồi yên, mấy lần đứng dậy nhìn về phía cửa, hi vọng được thấy con chim sẻ lửa giận bừng bừng.

      Đáng tiếc là, ngoài cửa chỉ có sắc đêm tịch.

      Tại sao nàng đến cầu xin ? càng nghĩ càng thấy thể tưởng tượng được, liền ra lệnh cho Trương Long chuẩn bị xe.

      Mấy ngày nay Trương Long quen với hành động thất thường của Vương gia, khi nghe là đến Mộ Dung phủ, hề cảm thấy kỳ quái chút nào.

      Gia Luật Ngạn đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười, lớn tiếng nhất là Bùi Giản, cười đến mức còn chút phong độ nào.

      muốn bước lên gõ cửa, nhưng tay đặt lên cửa rồi bỗng khựng lại. Gặp nàng rồi phải gì đây, lẽ nào hỏi nàng tại sao đến cầu xin mình? Vậy há chẳng phải đánh mà tự khai sao?

      Hôm nay lục soát hành lý cũng phát thư hòa ly, rốt cuộc nàng giấu ở đâu? Tìm nàng đòi nhất định nàng chịu đưa, sáng nay dứt khoát lên đường chứng tỏ nàng quyết tâm triệt để chia tay với . Nghĩ đến đây lại cảm thấy lòng giận đến run rẩy, quay người lên xe ngựa, lạnh lùng : “Về phủ.”

      Trương Long lại hiểu, nhưng cũng dám hỏi, chỉ đành hộ tống đưa người lên xe ngựa trở về.

      Tuy chưa đến giờ cấm túc, nhưng tiết trời dần vào thu, đêm xuống đường hầu như có người, trong bóng đêm tịch, tiếng vó ngựa càng trở nên ràng hơn, Gia Luật Ngạn bức bối ngồi trong xe, bỗng nhiên cảm thấy về phủ cũng vô cùng buồn chán. có bữa khuya ngon miệng, có nước trà thơm nồng, có nụ cười dịu dàng đáng , cũng có những lời âu yếm ngọt ngào êm tai nữa.

      Nàng vừa Kính hồ liền trống rỗng. Tựa như bức tranh nồng, đột nhiên thiếu nét vẽ đôi mắt.

      rảo vòng quanh Kính hồ, Mai Lan Cúc Trúc tứ quán đều lặng như tờ. đứng hành lang trước Mai quán, nhớ lại đêm đó, nàng uống rượu ngồi đây hát khúc “Kiêm gia”, lúc đó hỏi nàng có ưu sầu gì?

      Nàng ưu sầu của nàng chỉ có gáo mà thôi.

      hỏi: “Là gáo trong biển nước mênh mông chỉ cần gáo sao?”

      Nàng phải, nhưng tin chắc rằng, lúc đó nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt nàng.

      Lẽ nào điều nàng muốn là thế?

      Cầu mà được, nên đành quay bước rời ?

      đứng bên hồ, gió lùa vào tay áo, luồng khí lạnh ẩm ướt ập lên mặt.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Suy đoán này khiến cảm thấy bất an, nếu đây là , vậy muốn nàng trở về còn khó hơn lên trời.

      quay người về Đào các, cách dòng nước, trong Khách xá thanh vẫn sáng đèn, chỉ mấy ngày nữa thôi Thẩm U Tâm xuất giá, mấy ngày nay vội chuẩn bị của hồi môn, Mộ Dung Tuyết rồi, liền giao những việc này cho Lưu thị.

      đứng bên khe nước, nhớ lại lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết tới Đào các, nàng mang điểm tâm đến nhưng bị cản lại ngoài cửa. Lúc đó thích yên tĩnh, thích bị quấy rầy. Đêm bán giường, nàng bị đuổi ra khỏi Đào các, đứng khóc bên khe nước, đến an ủi. Vì cho rằng Đào các là nơi ở của Chính phi, nàng thể vượt quy tắc.

      Đồng ý cho nàng vào ở, nàng vui sướng như phát điên, nhưng ở được mấy ngày đột nhiên lại muốn , cho dù ở trong Mai quán có giường cũng muốn lưu lại Đào các, biết tại làm sao. xoa xoa mi tâm, nhất thời bỗng phát ra rằng, dường như chưa bao giờ hiểu được trong lòng nàng nghĩ gì.

      ~*~


      Ăn trưa xong, Mộ Dung Tuyết nghỉ ngơi đột nhiên Đinh Hương vào : “Tiểu thư, Thẩm tiểu thư đến rồi.”

      “Thẩm U Tâm?”

      “Dạ phải.”

      “Mau mời ấy vào.”

      Mộ Dung Tuyết khoác áo ngoài, Bội Lan chỉnh sửa tóc cho nàng, Thẩm U Tâm được mời vào đại sảnh.

      Thẩm U Tâm vừa thấy Mộ Dung Tuyết liền bước tới nắm tay nàng, “Tẩu tẩu, Lưu ma ma tẩu thể đưa dâu, sắp rời khỏi Kinh thành, tại sao lại như vậy?”

      Mộ Dung Tuyết nghe trong lời thấy nàng biết chuyện mình hòa ly, trực tiếp : “Vì ta và Vương gia hòa ly rồi.”

      Thẩm U Tâm trợn to mắt, “Tẩu tẩu đùa phải ?”

      “Ta đó.”

      Thẩm U Tâm lắc đầu: “Muội tin.”

      Mộ Dung Tuyết lấy thư hòa ly trong ngăn bàn ra.

      Thẩm U Tâm xem xem lại ba lần mới tin, lúc sau mới kêu lên: “Sao lại như vậy?”

      “Như vậy cũng tốt, ta cần phải ngày ngày tắm trong lu giấm, lấy nước mắt rửa mặt nữa.” Mộ Dung Tuyết cười nhàng: “Nữ nhân hay đố kị như ta, nên tìm nam nhân lòng dạ với mình như của muội.”

      Thẩm U Tâm cười xấu hổ: “Ngay cả thê tử chàng cũng cưới nổi, phải nhờ biểu ca giúp đỡ, đương nhiên phải chân thành, thể hai lòng.”

      “Muội đúng, xem ra cách nghĩ của cha ta năm đó là chính xác, tìm nam nhân gia cảnh kém chút ở rể là tốt nhất.” đến đây, Mộ Dung Tuyết có hơi buồn bã, nếu năm xưa phải vì mấy lời tiến cử của Triệu Chân Nương khiến cuộc đời nàng đảo lộn, có lẽ lúc này nàng uống trà trò chuyện với phu quân trong Hồi Xuân y quán rồi.

      Thẩm U Tâm phì cười: “Biểu ca nghe được lời này của tẩu tẩu, tức điên mất.”

      Mộ Dung Tuyết cười : “Muội đừng gọi ta là tẩu tẩu nữa, gọi A Tuyết là được rồi.” đến cái tên này, lòng nàng lại nhói lên, sao nàng lại cùng tên với ý trung nhân của , trùng hợp như vậy chứ.

      Thẩm U Tâm hờn dỗi : “Muội gọi quen rồi, sửa được. Nếu tẩu tẩu có thể đưa dâu cho muội tốt biết mấy.”

      Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Bây giờ ta vội nữa, định cùng phụ thân ở đây dăm bữa nửa tháng rồi tính tiếp. Nếu muội muội chê ta bằng lòng đưa dâu cho muội.”

      Thẩm U Tâm lộ ra biểu ngạc nhiên vui mừng, nhàng : “Đa tạ tẩu tẩu, vậy muội mời tẩu tẩu hí lâu xem tuồng, tẩu tẩu được từ chối.”

      Mộ Dung Tuyết nhướn mày cười: “Chuyện vui như vậy ta từ chối đâu. Chúng ta ngay sao?”

      “Đúng vậy, muội mời tẩu tẩu hí lâu lớn nhất, hay nhất Kinh thành.”

      “Muội muội ra ngoài trước chờ ta, ta thay bộ y phục khác.”

      “Được.” Thẩm U Tâm ra khỏi phòng trước, Mộ Dung Tuyết liền sai Đinh Hương lấy bộ y phục xanh lam thay vào, sau đó lại chuẩn bị chiếc nón có khăn che, trước khi ra cửa chợt vòng lại, lấy thư hòa ly trong ngăn kéo ra đưa cho Đinh Hương, “Muội phải giữ bên mình, đừng bao giờ làm mất, đây là mệnh căn của tiểu thư ta đó.”

      Đinh Hương cười khanh khách, “Muội biết rồi, tiểu thư yên tâm.”

      Thẩm U Tâm đứng bên xe ngựa, người hầu chờ là Mộc quản gia. Ngoài xa phu đánh xe còn có sáu hạ nhân và Sảnh nhi, thấy Mộ Dung Tuyết liền nhất tề hành lễ với nàng.

      Mộ Dung Tuyết nghĩ, xem ra Gia Luật Ngạn tiếp tục che giấu chuyện hòa ly.

      Xe ngựa dừng trước Lan lâu, Mộ Dung Tuyết cởi mũ, ngẩng đầu nhìn lên, kiến trúc của tòa Hí lâu này vô cùng bề thế, mái cong đấu củng[1], màu sắc tươi sáng.

      [1. loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chia ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.]

      Thẩm U Tâm và Mộ Dung Tuyết theo người hầu vào Hí lâu, hạ nhân để lại bên ngoài, chỉ đưa mấy người gồm Mộc quản gia, Sảnh nhi và Đinh Hương, Bội Lan.

      Vừa vào cửa thấy sân khấu hoa lệ, bên trải thảm nhung nền xanh thêu hoa đào, bốn phía là lan can gỗ đỏ khắc hoa.

      Hí lâu phân thành hai tầng dưới, tầng dưới có bàn đen ghế đỏ bao quanh sân khấu, hai bên có cầu thang lên lầu hai, chia ra thành những gian phòng đơn độc.

      Bước lên lầu hai, Mộ Dung Tuyết phát trong phòng treo rèm trúc, hơn nữa rèm trúc còn có ô cửa, nàng đoán xem là dụng ý gì, đột nhiên từ gian phòng đối diện sân khấu có người bước đến, giáp mặt với Mộ Dung Tuyết và Thẩm U Tâm.

      Thẩm U Tâm kinh ngạc hỏi: “Biểu ca, sao huynh lại đến đây?”


      “Thế nào, ta thể đến sao?” Gia Luật Ngạn đáp câu hỏi của Thẩm U Tâm, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết, bộ y phục màu xanh lam nàng mặc hôm nay là lần đầu tiên thấy, màu sắc tôn lên nước da trắng như tuyết, đẹp như ngọc tạc của nàng. bỗng có thôi thúc muốn véo mặt nàng.

      Mộ Dung Tuyết thầm , sao lại khéo quá vậy? Là Thẩm U Tâm làm đồng minh của hay phái người theo dõi nàng?

      Nàng vẫn luôn mang thái độ dễ hợp dễ tan đối xử với , tuy hòa ly nhưng hề hận , hai lần gặp nhau trước đó cũng năng hòa nhã, nhưng trải qua chuyện hôm qua, nàng ôm bụng lửa giận, bởi vậy gặp liền vờ như thấy, khẽ cụp mắt cùng Thẩm U Tâm vào phòng.

      anghi ngồi xuống, Mộ Dung Tuyết phát rằng xuyên qua ô cửa màn trúc, vừa hay nhìn được sân khấu, còn người lại bên ngoài, vì cửa sổ chỉ đến eo nên rất khó thấy tình hình bên trong, nàng kìm được với Thẩm U Tâm: “Màn trúc của Hí lâu này thiết kế thú vị .”

      Thẩm U Tâm cười hỏi: “Phải đó, lẽ nào biểu ca chưa từng đưa tẩu tẩu đến sao?”

      Mộ Dung Tuyết cười cười đáp, lần duy nhất đưa nàng ăn cơm là vì để cho nàng biết, sắp cưới Chính phi.

      Gia Luật Ngạn khẽ ngượng ngùng.

      Thẩm U Tâm : “Đây là hí lâu hay nhất Kinh thành, chỉ có những quan lại quyền quý mới đến nổi, đào kép ở đây còn được ưa chuộng hơn quan Thất phẩm nữa đó.”

      Người hầu dâng trà bánh, hạt dưa, trái cây lên.

      Mộ Dung Tuyết chỉ trò chuyện cùng Thẩm U Tâm, làm như hề có Gia Luật Ngạn bên cạnh. Nếu Gia Luật Ngạn chen vào, nàng tiếp lời.

      Mấy lần như vậy, ngay cả Thẩm U Tâm cũng cảm thấy người Gia Luật Ngạn ngập tràn sát khí.

      Tầng dưới của hí lâu vẫn luôn trống trơn bóng người, phòng ở lầu hai lại liên tục có người tới lui, hơn nữa nghe giọng đa phần đều là nữ nhân, xem ra đều là gia quyến của các quan lại đến đây giết thời gian, giải trí tiêu khiển.

      Qua chừng nửa canh giờ tuồng bắt đầu, diễn vở “Đoạn kiều.” Hứa Tiên bị Tiểu Thanh truy sát, trốn Đông trốn Tây vô cùng chật vật, khiến Đinh Hương, Bội Lan và Mộ Dung Tuyết đều phì cười.

      Đinh Hương rót ly trà cho Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết đón lấy uống vài hớp rồi đặt xuống bàn, đột nhiên mu bàn tay nóng lên, có bàn tay phủ xuống.

      Mộ Dung Tuyết buồn quay đầu nhìn , nhanh nhẹn gọn ang rút tay lại vòng trước ngực.

      Gia Luật Ngạn nghiến răng.

      Xem tuồng xong, mấy người ra khỏi hí lâu, Thẩm U Tâm : “Tẩu tẩu, muội muốn đến tiệm son phấn bên cạnh mua mấy thứ, tẩu tẩu cùng muội nhé.”

      Mộ Dung Tuyết đáp tiếng “Được” rồi cùng Thẩm U Tâm rẽ vào con đường, mấy bước đến cửa tiệm.

      Người làm trong tiệm thấy có người đến, vội nhiệt tình tiếp đón.

      Thẩm U Tâm bước tới, đọc lượt tên năm sáu loại son phấn, sau đó quay lại nhìn Mộ Dung Tuyết, “Tẩu tẩu mua sao?”

      Mộ Dung Tuyết nghĩ nghĩ rồi : “Vậy mua giống muội .”

      Tuy nàng biết Thẩm U Tâm mua gì, nhưng biết chắc chắn là đồ tốt, bởi vậy định mua để khi về huyện Nghi tặng cho Phu nhân Tần huyện lệnh.

      Người làm trong tiệm gói đồ lại, Mộ Dung Tuyết hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

      Người làm cười híp mắt : “Tổng cộng bốn lượng.”

      Trương Long bên cạnh chuẩn bị bạc từ sớm, lập tức đưa cho người làm.

      Mộ Dung Tuyết quay người với Đinh Hương: “Muội lấy tiền .”

      Gia Luật Ngạn : “ trả tiền rồi.”

      “Thiếp tự mua.” Đây là câu đầu tiên nàng với từ đầu buổi đến nay, nhưng lại chẳng hề nhìn .

      Đinh Hương lấy bạc đưa cho người làm.

      Người làm khó xử nhìn hai món tiền, biết nên nhận món nào.

      Mộ Dung Tuyết với Thẩm U Tâm: “Đa tạ muội muội mời ta xem hát, son phấn này coi như ta tặng. Ta trước đây.” xong liền bước ra ngoài.

      ~*~


      Gia Luật: Đồ ta mua cho mà nàng ấy cũng cần

      Mẹ Kim: Mi mua sớm có phải xong rồi .

      Gia Luật: Vậy bây giờ phải làm sao?

      Mẹ Kim: Mi biết Ta nàng ?

      Gia Luật: Nhất định phải sao?

      Mẹ Kim: Tùy mi.

      Gia Luật: …..
      1HitYouDieTrâu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 47: Lĩnh ngộ





      ngờ ngay cả tiền của nàng cũng chịu dùng, hiển nhiên là có ý cắt đứt quan hệ.

      Gia Luật Ngạn thẹn quá hóa giận, bước lên phía trước kéo lấy cổ tay Mộ Dung Tuyết. Xưa nay rất mạnh, lại giận nên lực đạo còn mạnh hơn mấy phần, Mộ Dung Tuyết đau đến nhíu mày, muốn gỡ ngón tay ra. “Chàng buông tay ra .” Gương mặt của Mộ Dung Tuyết đỏ bừng, hậm hực nhìn như nhìn tên háo sắc.

      Gia Luật Ngạn lạnh lùng nhìn nàng, hề có ý buông tay, hai người giằng co như vậy, người qua đường đều phóng ánh mắt hiếu kỳ ngoái nhìn.

      Gia Luật Ngạn chưa từng lôi lôi kéo kéo chốn đông người thế này bao giờ, cũng chưa từng ra tay níu giữ nữ nhân nào, nhưng đối với Mộ Dung Tuyết lại phá lệ đủ điều. Lúc này điều khiến giận nhất phải là nàng từ chối tiền tài và ý tốt của , mà hôm này là sinh thần của , chắc nàng biết, cũng tuyệt đối quên, nhưng nàng lại có biểu gì, định phẩy áo rời .

      Thẩm U Tâm vội : “Tẩu tẩu, hôm nay biểu ca chuẩn bị cơm tối hồ rồi, mùi vị cá nướng ở đó rất đặc biệt. Biểu ca muốn tẩu tẩu đến đó nếm thử rồi hãy về.”

      “Ta .” Mộ Dung Tuyết cứng rắn cự tuyệt, bộ dạng kính tạ bất mẫn[1] cứ như đó là Hồng môn yến[2].

      [1. Kính tạ bất mẫn: Xin miễn thứ cho kẻ bất tài, ý chối khéo vì năng lực kém.]

      [2. Điển tích Hồng môn yến về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Hồng môn yến chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.]

      cũng phải .” Sắc mặt Gia Luật Ngạn càng lành, mạnh mẽ kéo cổ tay nàng dắt lên xe ngựa.

      “Chàng có lý lẽ vậy, giữa thanh thiên bạch nhật mà định cướp người sao?” Tính Mộ Dung Tuyết xưa nay chỉ chịu mềm chịu rắn, nổi trận lôi đình, nhấc váy định nhảy xuống xe.

      Gia Luật Ngạn ôm lấy eo nàng, ấn nàng ngồi xuống bên cạnh mình.

      Hai người lại giằng co hồi trong xe ngựa, Mộ Dung Tuyết thân hình nhắn đương nhiên phải là đối thủ, cuối cùng bị Gia Luật Ngạn ôm chặt, động đậy được.

      Tuy hai người nóng giận, trừng mắt nhìn nhau, nhưng tư thế lại vô cùng mờ ám, Thẩm U Tâm bên cạnh vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, đỏ mặt : “Tẩu tẩu, hôm nay là sinh thần của biểu ca, biểu ca muốn cùng tẩu tẩu ăn bữa cơm, sao tẩu tẩu lại nhẫn tâm cự tuyệt vậy?”

      Lúc này Mộ Dung Tuyết mới biết Thẩm U Tâm là đồng minh của , quá trình xem tuồng mua đồ ăn hôm nay ràng được sắp đặt trước, chỉ chờ nàng mắc câu thôi.

      Cơ thể hai người áp sát vào nhau, ôm lấy nàng, hơi thở phả lên má nàng. Nàng tức tối quay mặt , muốn ngửi mùi của .

      Đinh Hương theo sau xe ngựa hậm hực : “Chưa thấy ai mặt dày mày dạn như vậy.”

      Bội Lan : “Ngài ấy làm gì tiểu thư đâu, nghe Thẩm nương sao, là muốn cùng ăn bữa cơm thôi.”

      Sảnh Nhi khó hiểu hỏi: “Cùng ăn bữa cơm tại sao Phu nhân lại vui như vậy?”

      Bội Lan muốn nhưng lại thôi, đoàn người theo sau xe ngựa, chừng nửa canh giờ, đến rừng phong yên tĩnh, lúc này là mùa thu, màu lá đỏ rực như lửa. vào trong là hồ nước, hồ có mấy chiếc thuyền , còn có ngư dân giăng lưới. Bên hồ xây mấy tòa nhà trúc, có giậu trúc vây quanh.

      Ngoài Linh Sơn tự, đây là nơi thanh tịnh thứ hai giữa chốn náo nhiệt mà Mộ Dung Tuyết nhìn thấy, ngờ nơi Kinh thành phồn hoa này vẫn còn chỗ như vậy.

      Xuống xe ngựa, Gia Luật Ngạn sau nàng rời nửa bước, cứ như đề phòng nàng quay người mất.

      Mộ Dung Tuyết quay lại trừng cái.

      Trong phút chốc Gia Luật Ngạn lại cảm thấy có lửa nổi lên, là phản rồi, bây giờ còn dám trừng mắt với nữa.

      Xưa nay nàng vẫn luôn nhìn tràn đầy tình tứ, lại luôn cười nàng mỗi khi nàng nhìn đắm đuối, đích thực vì trong sóng mắt nàng là ái mộ và say đắm đối với hề che giấu.

      Mấy người đến trước gian nhà trúc, bên trong có ông lão mặt mũi xấu xí bước ra. Trương Long bước tới dặn dò vài câu, ông lão nhiệt tình mời mọi người vào trong.

      Tất cả đồ đạc đều bằng trúc, ngay cả sàn nhà cũng bằng trúc, ở đây cứ như ở giữa rừng trúc, hốc mũi tràn ngập mùi hương tươi mát sảng khoái.

      Tâm trạng Mộ Dung Tuyết hơi dịu lại, ngồi xuống uống ly nước lá trúc, lòng nghĩ dù sao cũng đến rồi, vậy ăn uống thỏa thích bữa, chút nữa mình tự trả tiền là được. Vậy là nàng biến thân thành hồ lô sầu, nhìn thẳng vào chiếc bàn trúc chờ thức ăn.

      Mấy lần Thẩm U Tâm gợi chuyện nàng đều tiếp lời, cuối cùng biến thành Gia Luật Ngạn và Thẩm U Tâm câu được câu trò chuyện với nhau, khí vô cùng nhạt nhẽo.

      bao lâu, mùi thơm nồng xộc vào nhà trúc.

      Ông lão bắt đầu dọn thức ăn. Tốc độ rất nhanh, Mộ Dung Tuyết nhìn sang thấy là canh gà hầm, đầu cá hầm. Lòng nghĩ những món này được chuẩn bị từ sớm rồi, khách đến là hâm lại.

      Cuối cùng là món cá nướng, hai mặt vàng ươm, cũng biết bên rải lớp gì, cảm giác khi vào miệng rất bất ngờ.

      Mộ Dung Tuyết vừa thưởng thức vừa đoán là gia vị gì. Nhưng nghĩ kĩ lại đâu phải loại gia vị nào nàng cũng biết hết, nàng bẩm sinh rất hiếu kỳ với việc nấu nướng, thấy ông lão liền hỏi: “Lão bá, cá này bỏ gia vị gì vậy?”

      “Điều này…” Ông lão xoa tay cười hi hi: “ xin lỗi, đây là bí truyền của nhà tôi.”
      kabi_ng0k, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Tuyết ngại ngùng cười trừ, cũng đúng, đây là mật kĩ dụ khách của người ta, làm sao có thể truyền ra ngoài được.

      Gia Luật Ngạn bên cạnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội chuyện với nàng, thấp giọng : “Ta biết.”

      chờ nàng hỏi mình, nào ngờ nàng làm như nghe thấy, buồn nhìn lần, cứ như khí. Gia Luật Ngạn suýt chút đập đũa xuống bàn, ngoại trừ lão Hoàng đế, người dám có thái độ này với cũng ai ngoài Mộ Dung Tuyết.

      lâu Mộ Dung Tuyết ăn được bữa cơm ngon như vậy, nếu như có Gia Luật Ngạn bên cạnh phóng nhãn đao càng tuyệt diệu hơn.

      Cơm xong, nàng bước ra khỏi nhà trúc, dặn Đinh Hương trả tiền. Gia Luật Ngạn vừa nghe giận, lạnh lùng với Đinh Hương: “Bữa cơm này tổng cộng ba mươi lượng bạc.”

      Đinh Hương ngẩn ra, nàng ta đâu mang nhiều tiền như vậy.

      Mộ Dung Tuyết : “Vậy cứ nợ Vương gia trước, về nhà rồi mang tiền đến phủ.”

      Thẩm U Tâm: “…” Lén nhìn sang Gia Luật Ngạn, sương lạnh mặt sắp kết thành băng. Nàng cười thầm : “Tẩu tẩu, hôm nay là sinh thần của biểu cả, tẩu đừng giận dỗi với huynh ấy nữa.”

      Lòng Mộ Dung Tuyết càng tối hơn, vậy hôm sinh thần của nàng ở đâu?

      Thấy cục diện chiến tranh lạnh có ý hòa giải, Thẩm U Tâm chỉ đành : “Sắc trời vẫn còn sớm, chúng ta đến bên hồ dạo , tẩu tẩu có tâm gì cứ với muội, đừng nén trong lòng.”

      Mộ Dung Tuyết và Thẩm U Tâm bước đến bên hồ.

      Thẩm U Tâm khuyên: “Tại sao tẩu tẩu nhất định phải hòa ly với biểu ca? Muội nghe biểu ca thư hòa ly đó chẳng qua chỉ là kế tạm thời để phòng vạn nhất thôi, sao tẩu tẩu lại coi là chứ?”

      Mộ Dung Tuyết biết từ đâu, nàng nhíu mắt nhìn nước hồ dưới bóng hoàng hôn, lòng : “Muội và Tạ Trực đôi bên thương nhau, bao giờ biết rằng mình tác chiến đau đớn và tuyệt vọng dường nào.”

      “Tâm ý của tẩu tẩu với biểu ca muội đều thấy hết, thường tự thấy bằng tẩu. Muội tin tẩu tẩu lại nhẫn tâm hòa ly.”

      Mộ Dung Tuyết quay đầu , nghiêm túc : “Là đó.”

      Thẩm U Tâm được Gia Luật Ngạn mời đến làm thuyết khách nhất thời có cảm giác thất bại, Mộ Dung Tuyết xưa nay dịu dàng lương thiện, dễ chuyện sao đột nhiên lại hóa thành thiết diện nhân đao thương bất nhập như vậy? Hôm nay coi như nàng bắt đầu hiểu được Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung trắc phi dịu dàng đáng , cẩn thận dè dặt trong Vương phủ kia phải là con cừu non trong tưởng tượng, tuy bề ngoài như thu thủy nhưng bên trong lại rất có chủ kiến.

      “Trong lòng biểu ca rất để tâm đến tẩu tẩu, nghe Tạ Trực , ở Sơn Đông có người tặng mỹ nhân cho huynh ấy, đều bị huynh ấy từ chối.”

      Mộ Dung Tuyết cúi đầu , đó là vì móng chân bị nhuộm màu, bởi vậy thể để ai trông thấy. Nếu chắc ai đến cũng từ, giống như Bế Nguyệt vậy.

      “Biểu ca bị thương, cần người chăm sóc, nhưng cũng giữ lại những nữ nhân đó. Tạ Trực Vương gia trong lòng coi tẩu tẩu như châu như ngọc trước mặt, ai cũng vừa mắt.”

      Là vậy sao, Mộ Dung Tuyết thầm thở dài, có lẽ có người xinh đẹp, hiền thục hơn nàng, tài hoa, quyền thế hơn nàng, nhưng có ai lòng hơn nàng, hèn mọn hơn nàng.

      Thẩm U Tâm phát mình khuyên cả buổi, nhưng Mộ Dung Tuyết đa phần đều im lặng, hình như nghĩ gì đó, biết lời mình nàng nghe được mấy phần.

      Hai người dọc bên bờ hồ đến nhà trúc. Lúc này, trong rừng phong có cỗ kiệu ra, dừng lại con đường trước nhà trúc.

      Trong kiệu có nam nhân bước xuống, trường sam tuấn dật, thân hình dong dỏng, nổi bật giữa rừng lá đỏ sau lưng, cảnh tượng muôn phần đẹp đẽ.

      Mộ Dung Tuyết tưởng đây cũng là khách đến ăn cơm, thoạt nhìn rồi định dời mắt , nhưng phát Gia Luật Ngạn tiến lên tới trước mặt nam nhân đó.

      Nơi hẻo lánh này cũng gặp được người quen sao? Mộ Dung Tuyết hiếu kỳ nhìn thêm mấy lần, lúc này mới phát ra nam nhân kia là nữ nhân! Vì quá đầy đặn nên khi gió thổi chiếc áo dán vào thân , nam trang che nổi cảnh sắc trước ngực.

      Sau khi kinh ngạc, Mộ Dung Tuyết bỗng hiểu ra, ra là Ngọc Sính Đình, sao nàng ta lại biết Gia Luật Ngạn ở đây?

      Thẩm U Tâm cũng nhìn thấy cảnh này, lòng thầm kêu khổ. Biểu ca cũng là, muốn dỗ dành Mộ Dung Tuyết quay về sao còn để Ngọc Sính Đình đến đây, chẳng phải thêm dầu vào lửa sao?

      Chút ấm áp trong lòng Mộ Dung Tuyết liền bị gió thổi tan hết.

      biết Ngọc Sính Đình gì với Gia Luật Ngạn, Gia Luật Ngạn nở nụ cười khẽ gật đầu.

      Mộ Dung Tuyết kinh ngạc, ra có thể cười dịu dàng nhã nhặn, bình dị gần gũi như vậy. Tiếp đó, Ngọc Sính Đình lại đưa cho Gia Luật Ngạn món đồ.

      ra vội đến để tặng lễ vật, nương có lòng, còn chưa vào nhà nhớ sinh thần của , tiếc cải trang đến gặp lần, có thể thấy phải chỉ ái mộ sớm chiều, có khi hai người có tình cảm từ lâu, chẳng qua chỉ mỗi mình nàng biết mà thôi. Mộ Dung Tuyết cười khổ, nhìn Gia Luật Ngạn tiễn nàng ta lên kiệu.

      Thân hình nàng ta cao ráo, mặc nam trang càng có vẻ phong lưu tuấn dật khó tả thành lời, lúc khom người lên kiệu, Gia Luật Ngạn thay nàng ta vén rèm, chắc sợ đầu nàng ta chạm vào kiệu.

      Động tác này khiến lòng Mộ Dung Tuyết chua xót, ra cũng có lúc chu đáo tỉ mỉ như vậy.

      Trong thoáng chốc nàng chợt nhớ ra, từng nàng chân ngắn, ngực bánh bao, có gì đâu mà xem. Còn Ngọc Sính Đình thân hình cao ráo, ngực đầy đặn, nhất định rất thích, nếu vừa rồi cười dịu dàng như vậy, như đối với nàng, dường như ý cười luôn mang vẻ giễu cợt, đôi khi còn là khinh bỉ. thích nhất là véo mặt nàng : “Để ta xem xem da mặt nàng dày dường nào.”

      Lúc đó nàng thấy có gì quá đáng, giờ nghĩ lại, câu đó khiến người ta chua xót.

      Nếu nàng, cho dù nàng vứt bỏ cả tôn nghiêm cũng chỉ đổi lại được mỉa mai khinh thường.

      Sau này nàng như vậy nữa đâu.

      ~*~


      Gia Luật: Nữ nhân là kỳ quái, hôm qua còn yên lành, đột nhiên lại thay đổi.

      Mẹ Kim: Mi hiểu nữ nhân rồi.

      Gia Luật: Các người cứ phải nghe câu Ta nàng bằng được sao?

      Mẹ Kim: Con à, mi chẳng biết gì cả.
      Thanhtran, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :