Chương 73.4: Đầy vườn xuân sắc Edit : Mẹ Mìn Tô Cẩm Niên rồi, mang theo cả niềm vui cùng hạnh phúc của Tô Khả theo. Mẹ Tô Khả mắng Tô Khả quá kém. Cha Tô Khả cố gắng làm các món ăn ngon để cho con được vui. Thời gian trôi qua, cũng hơn tháng. Tô Khả nhận được tin nhắn điện thoại của Tô Cẩm Niên là vào hôm trở về thành phố B. chuyện với hơn 2 giờ cùng cả trăm tin nhắn. Sau đó nhận được gì nữa cho đến tận hôm nay. Tô Khả có phần lo lắng, nhưng mà gọi điện thoại cho máy đều tắt. Lại qua mười ngày qua, Tô Khả ngồi yên, dù sao còn nửa tháng nữa là nhập học. Hành lý thu dọn gọn gẽ, chào cha mẹ trở lại thành phố B. Trở về thành phố B, trong lòng Tô Khả có chút kích động. đem đồ đạc dọn gon gàng, sau đó đến đơn vị của Tô Cẩm Niên. Binh sĩ gác cổng nhìn thấy Tô Khả đến, ánh mắt sáng lên: “A, Khả Khả, về nghỉ hè trở lại nha? lâu tôi thấy , rất nhớ ." "Chào ." "A, mấy tháng thấy, Khả Khả càng ngày càng thêm đẹp nha." Tô Khả cười cười: “ cứ trêu tôi. Ha ha ha ~ " "A ha ha ha ~" Binh sĩ gác cổng cao giọng cười to. Đàn quạ đen bay ngang qua tỏ vẻ khinh bỉ. lâu sau, binh sĩ gác cổng với Tô Khả: “Khả Khả, hôm nay vẫn là đến thăm Cẩm Niên hả?" Tô Khả gật đầu. "Nhưng mà Cẩm Niên ở trong doanh trại." "Hả? ấy làm nhiệm vụ còn chưa trở về sao?" Tô Khả nhớ lúc ra , Cẩm Niên có , nhiệm vụ lần này khoảng nửa tháng, nhưng mà thời gian trôi qua lâu như vậy, sao đến bây giờ còn có tin tức. Có thể hay ? Tô Khả trong lòng lên dự cảm xấu, nhưng mà sau đó lại lắc đầu. Ai chẳng biết Tô Cẩm Niên năng lực trác tuyệt siêu quần a, làm sao có thể xảy ra cố! Binh sĩ hình như biết cái gì, nhìn Tô Khả phong trần mệt mỏi mà đến, nhịn được thở dài, muốn cùng Tô Khả cái gì đó, liền nghe thấy giọng vang lên. "Này, phải là bạn Tô Cẩm Niên sao?" Tô Khả quay đầu, chỉ thấy người mặc quân trang khôi ngô, da ngăm đen tới trước mặt Tô Khả, Tô Khả nghe thấy ý tứ của trong lời , dường như cùng Cẩm Niên có quen biết. Tùy ý gật gật đầu: “Đúng vậy. là?" "Xin chào! Tôi là bạn cùng phòng của Tô Cẩm Niên, tên là Ngưu Tam! Rất vui được biết !" vươn tay muốn bắt tay Tô Khả. Tô Khả gật đầu, do dự nửa ngày vẫn là vươn tay ra: “Xin chào! Tôi là Tô Khả." Ngưu Tam nắm tay Tô Khả tay cầm quá chặt chẽ, lung lay hai cái, Tô Khả rút tay lại, cũng vừa buông ra. Bàn tay trắng nõn của Tô Khả đều đỏ cả lên, có hơi đau, Tô Khả nhịn được trong lòng thầm mắng: sao Cẩm Niên lại có tên bạn cùng phòng thô lỗ vậy chứ. Vẻ mặt ngăm đen của Ngưu Tam lộ ra vẻ tươi cười, lộ cả răng cửa, đại khái là nghĩ biểu chút tươi cười thân thiện, kết quả ở Tô Khả trong mắt liền thành rối rắm dữ tợn. Đầu Tô Khả đầy vạch đen, liều mạng cho chính mình: hắc, Tô Khả, nhìn người thể nhìn bề ngoài, nhìn người thể nhìn bề ngoài! thể nào giống nhau, thể nào giống nhau. "Tô Khả, ngưỡng mộ lâu." Ngưu Tam to, mặt càng thêm sáng lạn tươi cười vô cùng "Dễ thân". "Ha, ha ha." Tô Khả cảm thấy, theo tính tình của Tô Cẩm Niên, tuyệt đối tên của với Ngưu Tam. Tô Khả nghe lời nhạt nhẽo, cho dù Ngưu Tam chuẩn bị rất nhiều lời hay để nhưng dùng được, chỉ có thể ngượng ngùng với Tô Khả: " tìm Cẩm Niên à." Tô Khả gật đầu. "Cẩm Niên ở đây." "Vâng, tôi biết." Ngưu Tam buồn bực: biết! Nếu biết đến đây! Đương nhiên, mặt Ngưu Tam vẫn là nụ cười "Dễ thân": “Ha ha, có muốn tôi cùng dạo vài vòng ?" Có ngốc cũng nghe ra, chỉ có Tô Khả, ngay cả binh sĩ gác cổng cũng hiểu. Binh sĩ gác cổng với Tô Khả: "Khả Khả à, tôi nghe Cẩm Niên hình như làm nhiệm vụ bị thương, giờ phút này ở quân khu tổng bệnh viện đấy." Tô Khả ngây dại. Binh sĩ gác cổng nhìn vẻ mặt Tô Khả thất sắc, trong lòng có chút hối hận cho Tô Khả tin tức này, dù sao Tô Khả đến bây giờ cũng chưa cùng Cẩm Niên liên hệ, khẳng định là Cẩm Niên muốn làm cho Tô Khả lo lắng thôi! Ai da, quả nhiên là hồ đồ mà, ngay cả ý tứ đơn giản như vậy cũng biết, nhưng lại đem tin tức cho Tô Khả. Vì thế binh sĩ tiếp tục với Tô Khả: "Tô Khả à, tôi chỉ là nghe thôi, chưa chắc đúng đâu." "Đúng, hình như là có chuyện như vậy." Ngưu Tam gật đầu: “Nằm viện cũng gần nửa tháng rồi. Nghe bị đạn bắn xuyên qua vai, bác sĩ sau này phục hồi như cũ có lẽ..." Ngưu Tam còn lải nhải, Tô Khả cũng bỏ chạy. Binh sĩ gác cổng hung hăng trừng mắt liếc Ngưu Tam cái! Ngưu Tam xoay người, hề để ý tới binh sĩ gác cổng, khóe miệng gợi lên độ cong. Tô Cẩm Niên, lần này ngươi chết, là mạng lớn nha.
Tên Ngưu Tam đáng ghét có khi qua vụ này Tô Khả gặp mẹ zai Tô rồi ..... chả lẽ thời gian ngọt ngào giữa zai Tô và Tô ngắn vậy hixhix Thanks @Mẹ Mìn nhé
Chương 73.5: Đầy vườn xuân sắc Edit : Mẹ Mìn Lại tiếp, nhiệm vụ lần này, cũng tham gia . Hơn nữa Tô Cẩm Niên bị thương, nguyên nhân lớn nhất là do . Lúc trước chỉ biết, nhiệm vụ lần này được thất bại, cho nên cam đoan nhiệm vụ thất bại là điều kiện tiên quyết, đem Tô Cẩm Niên, cái gai trong mắt này nhổ cũng là việc trọng yếu nữa. Lúc phát quân địch có năm người tiến vào tầm nhìn của bọn họ, lấy trình độ của cùng Tô Cẩm Niên, người đối phó ba người đều có vấn đề. Cho nên lúc Tô Cẩm Niên hướng ra hiệu, bảo phóng ra, ra vẻ nhận được tín hiệu. Hừ, Tô Cẩm Niên phải lợi hại sao, lợi hại nê nhắn để cho mình ứng chiến. Sống hay chết, đều do trời định. Chẳng qua Tô Cẩm Niên quả là lợi hại, cư nhiên người đấu với năm người, hơn nữa còn chế ngự được bọn chúng, nhưng mà bản thân cũng bị thương. cũng giật mình, viên đạn kia kỳ là bắn thẳng vào trái tim của Tô Cẩm Niên, nhưng mà né được, viên đạn chệch lên bả vai. Nhưng mà mặc kệ thế nào, bị thương cũng là chuyện tốt. phải Tô Cẩm Niên muốn bộ đội đặc chủng sao, hừ hừ, bị thương, hành động chiến lực diện rộng khẳng định phong độ giảm xuống, đến lúc đó còn sợ thắng được Tô Cẩm Niên sao! Hừ, muốn đem vị trí của Tô Cẩm Niên đoạt lấy, chỉ có như thế, còn muốn đoạt lấy cả bạn của Tô Cẩm Niên! Nghĩ như vậy , Ngưu Tam tươi cười liền càng thêm "Dễ thân" , thậm chí hừ nổi lên thần khúc. * Tô Khả chạy thẳng đến đường lớn để ra nhà ga, chạy được vài bước, bụng liền lên cơn đau, Tô Khả dừng lại, vừa vặn thấy chiếc xe taxi qua bên người Tô Khả, Tô Khả lập tức hô to: “Dừng xe, dừng xe." Xe taxi vẫn chưa có khách, nhìn qua kính chiếu hậu, tài xế thấy Tô Khả gọi xe, cho nên lập tức ngừng lại. Tô Khả chạy lên, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt còn tái nhợt chịu nổi, ngồi xe, Tô Khả : “ quân khu tổng bệnh viện." Lái xe gật đầu, nhìn bộ dáng Tô Khả, nghĩ chắc là bị bệnh, vì thế chạy xe nhanh thêm. Đến quân khu tổng bệnh viện, Tô Khả thanh toán tiền, chạy mạch vào bệnh viện. Nhưng mà cũng biết Tô Cẩm Niên bị bệnh gì, gấp đến độ Tô Khả cứ ở tại chỗ đảo quanh. Sau đó, Tô Khả nghĩ đến, Duẫn Nhạc Phong cùng Tô Cẩm Niên coa quen biết, bị thương như vậy, khẳng định Duẫn Nhạc Phong biết, vì thế Tô Khả lập tức gọi điện thoại cho Duẫn Nhạc Phong. Chỉ tiếc, bên kia truyền đến chỉ là tiếng máy móc của tổng đài viên: “Số máy quý khách vừa gọi liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Vì thế, Tô Khả đành gọi cho Duẫn Nhạc Hàm, như thế nào Duẫn Nhạc Hàm cũng quen biết Tô Cẩm Niên, bất đắc dĩ, điện thoại đổ chuông, nhưng mà nửa ngày cũng thấy Duẫn Nhạc Hàm bắt máy. Tô Khả trận buồn bực! Làm gì mà nhận điện thoại vậy chứ! Tô Khả lòng như lửa đốt, nhưng mà đành bất đắc dĩ, chẳng lẽ phải tìm từng phòng từng phòng ? Vừa vặn, phía trước có y tá đến, ánh mắt Tô Khả sáng lên, thầm mắng chính mình ngu ngốc, gấp đến độ ngay việc cần phải hỏi y tá cũng quên . liền tiến lên hỏi y tá: "Chào , xin hỏi nơi này có bệnh nhân tên Tô Cẩm Niên ạ?" Y tá nhìn Tô Khả liếc mắt cái, nhìn bộ dáng nóng vội của , xem ra là tới thăm bệnh. Sau đó liền bắt đầu kiểm tra, nhưng mà kiểm tra nửa ngày, y tá cho Tô Khả biết: “Thực xin lỗi, bệnh nhân hỏi là bệnh nhân đặc biệt thuộc cơ mật quốc gia, chúng tôi tiện báo cho biết." Tô Khả trợn tròn mắt: “Hả?" Y tá lại kiên nhẫn thuật lại lần nữa, cuối cùng hảo tâm chỉ cách cho Tô Khả: “Nếu muốn vào thăm bệnh nhân, cần có người nhà đồng ý." Tô Khả nổi giận: “Thèm vào, tôi là người nhà của ấy!" Y tá nháy mắt mấy cái. "Tôi là vợ ấy!" Tô Khả buồn bực với y tá. Lời , y tá tin, , là vợ bệnh nhân, làm sao có thể biết phòng bệnh của chồng, cho nên y tá hòa ái dễ gần tiếp đãi rồi hỏi cặn kẽ. Làm Tô Khả buồn bực nửa ngày: Chết tiệt! Cái gì mà phá bệnh viện chứ. Tô Khả trong lòng khẩn trương, nhìn người qua lại đều có mục đích, càng thêm nôn nóng chịu nổi. Chính vào lúc này, thanh rơi vào tai Tô Khả: “Ai, đây phải Tô Khả sao?" Tô Khả xoay người, vừa vặn thấy bác sĩ mặc áo choàng màu trắng Trịnh Dược Đông cùng với tên nghiệt Đàm Thụ. Tô Khả mắt sáng rực lên, tuy rằng cùng Trịnh Dược Đông mấy quen thuộc, nhưng mà cùng Đàm Thụ là tương đối quen thuộc nha, đây chính là bạn thân của chồng nha! Vì thế Tô Khả vô cùng kích động hỏi: “A, hai người đến đúng lúc, hai người nhất định biết Cẩm Niên ở phòng bệnh nào đúng , nhanh cho tôi biết ." Đàm Thụ cùng Trịnh Dược Đông nhìn nhau. Đàm Thụ : “Cẩm Niên nằm viện sao?" Tô Khả giận: “ đừng gạt tôi, nhanh cho tôi biết ." Haizz, chạy đến đây rồi, còn lừa dối , muốn làm gì chứ! Nhìn bộ dáng Tô Khả, hai người cũng hiểu được, đây là giấu giếm nổi nữa, Trịnh Dược Đông : “ theo tôi." Tô Khả gật đầu, nhìn Đàm Thụ ra ngoài, vì thế trừng liếc Đàm Thụ cái: “ kẻ lừa đảo! Rất chán ghét ! Cẩn thận lấy được vợ!" Đàm Thụ lảo đảo cái, chết tiệt, đây là vợ của Cẩm Niên sao! Miệng rất độc ! Trịnh Dược Đông thầm nghĩ: Cẩm Niên à, quả nhiên vợ cậu vẫn tìm đến đây. Tô Khả theo Trịnh Dược Đông mặt sau, xuyên qua con đường xi măng, vào tòa nhà cao tầng trước mặt. Bên có viết: Khoa điều trị quân nhân. Hai chữ quân nhân kia, cũng làm người ta nhìn thấy mà sợ. Cửa khu điều trị coa hai binh sĩ canh gác. Cả hai đều mang theo súng, đứng nghiêm ở cửa. vẻ mặt nghiêm túc. Tô Khả trong lòng líu lưỡi, đây là tình huống gì, khoa điều trị mà còn có cả lính gác? Trịnh Dược Đông tự nhiên là nhìn ra bộ dáng Tô Khả, liền giải thích: “Phương diện bệnh nhân, phần lớn đều là cán bộ cấp bậc quốc gia, có chút đều là bộ đội đặc chủng, biết ? Các loại cơ mật, biết ?" Tô Khả gật đầu, chưa ăn thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy. Mấy ngày hôm trước, lúc nhàm chán, vẫn đọc ít tiểu thuyết, cho nên chút năng lực tưởng tượng vẫn phải có. Này cũng khó trách vừa rồi y tá như thế nào cũng chịu cho Tô Khả biết Tô Cẩm Niên ở đâu. Những người nằm ở đây đều phải người bình thường. Vào bên trong, trong đại sảnh râm mát, dưới cái nắng mùa hè, vẫn làm cho Tô Khả run run cái. Hai người tới thang máy đứng chờ, lúc này, thang máy đều lên. Phòng bệnh Tô Cẩm Niên ở tầng 17, Tô Khả cùng Trịnh Dược Đông chờ đợi thang máy, Tô Khả cảm thấy mỗi giây chờ đợi như đà cả năm, trong lòng càng khẩn trương. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cục có mọt cái thang máy xuống. Kết quả người trong thang máy ra lại là người Tô Khả ngờ được. Người đó là Hoàng Nghê Thường. ta mặc chiếc áo sơmi bó sát người, cái váy dài màu trắng, đôi xăng ̣đan cao gót, mỗi bước làm lộ ra bàn chân trắng nõn, đôi chân như như qua làn váy lay động. Mái tóc quăn xõa trước ngực làm ngực ta có vẻ lớn hơn. Tô son mầu mật ong, dưới ánh nắng càng thêm rạng rỡ là giai nhân khuynh quốc khuynh thành. Lúc Hoàng Nghê Thường nhìn thấy Trịnh Dược Đông, khẽ cười tiếng: “bác sĩ Trịnh, lại gặp mặt." Trịnh Dược Đông gật đầu: “Hoàng tiểu thư phải về ." "Đúng vậy: “ sau đó lại thấy được Tô Khả phía sau Trịnh Dược Đông, cũng nghĩ nhiều, chỉ xem Tô Khả như người thăm bệnh nhân, tiện đà đem ánh mắt trả lại ngườiTrịnh Dược Đông: “bác sĩ Trịnh, tôi trước." xong, Hoàng Nghê Thường mang kính râm, cười khẽ rời . Tô Khả nhìn theo bóng dáng Hoàng Nghê Thường, trong lòng cảnh giác: nữ nhân này khẳng định là tới câu dẫn Cẩm Niên nhà ta . "Tô Khả, mau vào ." Trịnh Dược Đông ở trong thang máy kêu Tô Khả . Tô Khả gật đầu, vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại. Hoàng Nghê Thường còn chưa xa, cũng lảo đảo cái, nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy thang máy dần lên, ánh mắt thể tưởng tượng nổi, miệng cũng thào: "Tô Khả? ta là Tô Khả?"
Chương 73.6: Đầy vườn xuân sắc Edit : Mẹ Mìn Tô Khả cùng Trịnh Dược Đông cuối cùng cũng đến tầng 17, càng tới gần phòng bệnh Tô Cẩm Niên, Tô Khả càng khẩn trương, tim đập phịch phịch, nhảy lợi hại: “Trịnh Dược Đông, Cẩm Niên có việc gì chứ?" Tô Khả chỉ cảm thấy hai tay bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng. Trịnh Dược Đông nhìn gương mặt trắng bệch của Tô Khả, gật gật đầu: “ có việc gì, ở lại tuần là có thể xuất viện ." Tô Khả trong lòng khó chịu, bị trúng đạn, tình tiết máu chó này những xuất trong tiểu thuyết, phim ảnh, mà nay còn cư nhiên xuất ở trước mặt , làm cho trong lòng ngừng run sợ. "Có nghiêm trọng hay ?" Tô Khả hỏi. Trịnh Dược Đông : “ vào nhìn biết." đến rẽ trái thứ ba là đến phòng bệnh, giờ phút này cửa chỉ hờ khép, Tô Khả đưa tay lên đẩy cửa ra. Đập vào mắt là Tô Cẩm Niên ngồi ở giường, bên vai quấn đầy băng vải màu trắng, tay kia cầm cái điện thoại ngây ngốc. gầy, sắc mặt cũng tái nhợt nhiều, ánh mắt trong lúc đó, mảnh tiều tụy. Tô Khả liền như vậy nhìn , phảng phất thương, rồi đột nhiên xoay chuyển. Trời đất quay cuồng, trong lòng từng cơn đau, đâm vào tim lam dám thở. "Cẩm Niên ~ " Kia tiếng kêu to, làm cho Tô Cẩm Niên nghiêng người. nhìn thấy Tô Khả, đầu tiên là ánh mắt sáng lên, sau đó nhướng mày, nửa ngày, mới thở dài: “Khả Khả." Nháy mắt Tô Khả khóc như mưa, lớn tiếng rống lên: "Tô Cẩm Niên, cái đồ hỗn đản!" Trịnh Dược Đông bị Tô Khả đột nhiên nổi bão làm cho giật mình, sau đó lui về phía sau hai bước: "Hai người chuyện, ra ngoài." Vì thế, lén lút thay bọn họ đóng cửa lại, rời . Mồ hôi túa ra, nữ nhân của Cẩm Niên, quả đúng là bưu hãn. Tô Khả bước nhanh chạy lên, dừng lại bên giường của . dám nhào vào người , bởi vì rất sợ lại làm đau. chỉ là nhìn miệng vết thương của Tô Cẩm Niên, rơi lệ. Tô Khả bộ dáng cẩn thận, làm cho Tô Cẩm Niên trận đau lòng, sau đó, Tô Cẩm Niên vươn bàn tay: “Lại đây, ôm cái." Tô Khả lau nước mắt, có tiến lên, chỉ là ánh mắt nhìn thẳng, hơi ủy khuất nhìn Tô Cẩm Niên, hỏi : “Em là gì của ?" "Là vợ." Hai chữ vô cùng đơn giản, làm cho hờn giận trong lòng Tô Khả tan ít, chất vấn cũng trở nên mềm : “Vậy vì sao bị thương lại cho em biết!" "Vợ à, nhớ em." Lời xoa dịu, làm cho Tô Khả run sợ thôi, sau đó nhàng mà đem thân mình nhào vào trong lòng Tô Cẩm Niên: “Em cũng nhớ . Nhớ muốn chết. Nhưng mà chút tin tức cũng cho em biết! biết em lo lắng sao? làm sao có thể cho em biết là bị thương chứ!" Tô Cẩm Niên vỗ vỗ lưng Tô Khả: “Chỉ là vết thương , phải nhanh khỏe rồi sao, đừng lo lắng." "Tô Cẩm Niên!" Tô Khả ngẩng đầu, chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Bị thương là bị thương, cho rằng em là con nít ba tuổi sao? !" Tô Khả thở phì phì, ánh mắt trợn tròn, miệng mân mê, ở ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu xuống tóc mái mái trán của , nhiễm vòng vầng sáng. Nhìn bộ dáng Tô Khả, trong lòng Tô Cẩm Niên mỉm cười: “Ừ, coi như em là đứa trẻ ba tuổi ." Tô Khả bị Tô Cẩm Niên như vậy, nghẹn họng, trong khoảng thời gian ngắn nên lời. khí ấm áp chậm rãi lưu động, hai người đều hưởng thụ giờ khắc này, bình tĩnh ôm nhau, cần phải nhiều lời nữa. Hồi lâu sau, Tô Khả mới đưa tay nhàng đặt lên vết thương vai Tô Cẩm Niên: “Rất đau đúng ?" " tại đau ." Tô Cẩm Niên cẩn thận trấn an Tô Khả, bàn tay ngừng vuốt ve lưng Tô Khả, chút, chút. Tô Khả lại chảy nước mắt, mềm giọng : “Lại gạt em." "Lần này lừa em." Tô Cẩm Niên cũng ôn tồn dỗ dành. Ánh mắt sáng lóng lánh, giống như sao trời, chiếu sáng rạng rỡ. "Cẩm Niên: “ Trong hốc mắt Tô Khả còn đầy nước mắt: “Về sau mặc kệ bị thương thế nào, đều cần gạt em, được ?" Lời cùng ánh mắt cầu xin làm cho Tô Cẩm Niên im lặng mỉm cười. nghĩ làm cho lo lắng, nhưng mà nhìn bộ dáng của ... "Đáp ứng em, em kỳ thực kiên cường. Em là vợ , phải tin tưởng, em vốn là con gián đánh mãi chết." Tô Khả khẽ vuốt miệng vết thương, nghe , viên đạn là phía trước mặt , để lại miệng vết thương rất dữ tợn, ngẫm lại, trong lòng liền phát lạnh. Tô Khả hôn lên mặt miệng vết thương, tiện đà ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên nghe Tô Khả biết nên khóc hay cười, nhìn hồi lâu, nhàng hôn môi Tô Khả: “Được." " được gạt em, bằng em chán ghét !" Tô Cẩm Niên cười khẽ: “Ừ ~ " tia thản nhiên sủng nịch, tràn đầy toàn bộ phòng bệnh, làm ánh dương bên ngoài, trong nháy mắt sáng lạn ít.