1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY YÊU - Vân Phi Tĩnh (115 chương + 01 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY
      Tác giả : Vân Phi Tĩnh


      Edit: LuckyAngel

      Độ dài: 115 chương (hoàn) + 5 phiên ngoại

      [​IMG]

      *Nhận xét của meizan ( thay cho văn án)

      “Cười đau bụng với nam chính: điêu, gian, ngoan, ác. Tác giả viết theo phong cách hài hước nên truyện nặng nề. Truyện tập trung vào nam chính, vào hoàn cảnh sống, tính cách của ta nên nữ chủ chỉ là để làm nền.

      Mẹ nam chủ là chính thất nhưng vì có con nên ông bố nạp thiếp, ngày đón tân thiếp ( mang thai) vào cửa, mẹ nc tự hủy dung, do e ngại thế lực nhà mẹ đẻ của mẹ nc nên ông bố vẫn lui tới với bà, rồi có nc. Nam chủ từ tỏ hiểm của mình, 6 tuổi biết thiết kế để cha mẹ đêm sinh đệ đệ/muội muội cho mình. Với nam chủ, con nít đáng ghét về mọi mặt ngoại trừ em của mình. đứa trẻ 11 tuổi mất mẹ, được cha thương, còn phải bảo hộ đứa em non nớt 4 tuổi dễ, nhưng với nam chủ … chẳng là gì. Sủng em đến tận trời, chàng ngoan giảo hoạt lại có những giây phút lải nhải như mấy bà mẹ nhiều chuyện, tự thân học nấu nướng để nấu cơm cho em ăn, sợ em ăn đồ ăn sạch , đau bụng… Thậm chí còn vì em vạch ra con đường tương lai, bao nhiêu tuổi lấy chồng, khi nào có con, có mấy đứa, rồi dạy dỗ bọn trẻ… đáng lắm.

      12 tuổi, nam chủ gặp nữ chủ lần đầu tiên khi nữ chủ mới vài tháng tuổi. Nuôi oa nhi vài ngày, tự tay thay tã, cho uống sữa, dỗ ngủ… nam chủ còn nảy ra ý niệm đem oa nhi về nhà nuôi, sủng như em , chưa kịp thực cha mẹ nữ chủ bắt gặp đoạt về. 15 tuổi, gặp nhau lần thứ hai, nữ chủ 3 tuổi bị bà dì với chị họ (2 mẹ con nhà này ác kinh dị) bỏ rơi cạnh thanh lâu, nam chủ qua vớt về tiếp. Lần này lên kế hoạch chiếm hữu oa nhi. Được vài ngày đường trở về đụng nhằm cha mẹ nữ chủ sất bất sang bang tìm, lại bị đoạt về. Mãi đến 14 năm sau, khi nữ chủ 17 tuổi, 2 người tái kiến và xảy ra chuyện kinh thiên động địa…

      Truyện là cả quá trình tranh đấu để sinh tồn, để bảo hộ, để trả thù của nam chủ. Mất nhiều và lại có nhiều thứ bù đắp. Phương châm của nam chủ: quân tử trả thù mười năm chưa muộn, có thù tất phải báo, và phải báo gấp trăm lần. 3 đứa con trai của mang gen di truyền của cực cao, nhất là đứa con cả, thua cha nó chút xíu nào ^^.

      Khá lâu rồi mới đọc được câu chuyện hài hước như thế này. quá xuất sắc nhưng đọc xong vẫn đọng lại hình ảnh của tiểu ác ma đáng , cảm giác ngọt ngào vì siêu sủng của nam chủ dành cho nữ chủ và em , và kết thúc rồi thấy ta mỉm cười.”
      Last edited: 2/6/15
      huyenlaw68, fujjko, Meoconkissu24 others thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Văn án


      Hồi 1


      Dung nhan tuyệt sắc nhưng mặt lại bị vết sẹo lớn làm hủy dung. Con người tài hoa lại bị nhốt trong nội viện, nàng, được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất tài nữ.


      Lúc này nàng giảng cho tiểu oa nhi hai tuổi ngồi đối diện mình chữ “Cười”. Đó là bảo bối của nàng, nàng vất vả mới có được bảo bối.


      Nàng biết chính mình còn kiên trì được trong bao lâu nên nàng tận dụng hết thời gian để dạy bảo bối thế nào mới có thể hơn người, như thế nào mới có thể đùa giỡn người. Nàng phải giúp mang mặt nạ, mặt nạ vô địch thiên hạ


      “Hiên nhi, ngươi phải nhớ kỹ lời ta . Đối với người thân phải cười, đối với kẻ thù cũng phải cười, đối với người cười, đối với đối thủ cũng phải cười, tươi cười có thể làm cho người mất phòng bị. Tươi cười làm cho người ta nhìn ra tâm tư của ngươi,…” lưu loát những đạo lý lớn lao mặc kệ tiểu oa nhi hai tuổi có thể hay thể hiểu. Dù sao cứ dạy, ngày sau hiểu


      Gương mặt nho cùng nàng giống nhau, tương lai nhất định là đệ nhất họa thủy, hai tuổi tiểu oa nhi đôi mắt mở to nhìn mẫu thân, đấu óc thông minh lý giải lời mẫu thân tóm lại, nhìn mẫu thân lúc này vui vẻ, tự nhiên cười. Nghĩ đến người cha mình thích cũng phải cười, như vậy cha cũng biết mình chán ghét . Đối với người phải cười, uhm, người , cần phải . Nhưng đối với đối thủ cười, biết, giống như nhìn Phượng Thiếu Vân cùng mẹ của , còn có nhựng người khác trong phủ Phượng gia. Cha cùng các phu nhân và con cái của các nàng, đều phải cười, muốn cho họ thấy nhưng biết mình nghĩ muốn ném hết thảy họ xuống sông Trường Giang và Hoàng Hà cho cá ăn, cười!


      Hồi 2


      “Oa oa” tiếng trẻ con khóc báo hiệu phủ Phương gia có thêm sinh mệnh mới chào đời. Nhìn cha vui vẻ chạy vào trong phòng, chung quanh cha là huynh muội khác mẹ tụm lại chỗ. Sáu tuổi tiểu nam oa mặt tươi cười hớn hở, nhìn như rất vui vì có thêm đệ đệ cùng cha khác mẹ. ra nghĩ cha cùng các vị phu nhân khác đều sinh hai tiểu hài tử, chỉ có mẹ chỉ có mình . cảm thấy đơn, muốn có đệ đệ hoặc muội muội.


      Vì thế, xoay người tìm mẫu thân, hỏi mẫu thân sinh cho đệ đệ hoặc muội muội. Nữ tử xoa đầu , trong lòng tiếc nuối, nhưng cũng chịu buông tha cơ hội giáo dục “Có thể, nhưng Hiên nhi, ngươi phải biết rằng mọi thứ đời này đều phải dựa vào cố gắng của chính mình mới có thể có được. Nương có khả năng sinh cho ngươi đệ đệ hoặc muội muội, ngươi cũng biết cha ngươi sau khi ngươi sinh ra vào phòng của nương rồi. Cho nên chuyện này ngươi tự nghĩ biện pháp, muốn làm cho kế hoạch thành công phải làm cho con mồi từng bước tiến vào cạm bẫy của mình”


      Kết quả, sáu tuổi tiểu oa nhi suy nghĩ kế hoạch cả đêm. Ngày hôm sau, tìm được cơ hội liền bỏ xuân dược vào chén trà cuả cha , sau đó cho người mang cha vào phòng của nương. Hơn nữa vì để cam đoan cho đệ đệ hoặc muội muội tuyệt đối được sinh ra, bỏ dược làm cho cha hùng dũng oai vệ, khí phách hiên nganh trụ lại trong phòng mẫu thân ba ngày.


      Mười tháng sau, tiểu nam oa vui vẻ ôm tiều hài nữ, đối với tân sinh mạng mới được hoan nghênh trong Phương phủ “Yên tâm, nhà này có người thích ngươi, nhưng có ca ca ta sủng ngươi, có ca ca thích ngươi là tốt rồi, về sau ngươi muốn cái gì, ca ca đều cho ngươi!”


      Từ nay về sau, tiểu nam oa nham hiểm nổi danh nhất phải vì mười bốn tuổi trở thành đương triều trạng nguyên trẻ tuổi nhât, cũng phải mười lăm tuổi đoạt được vị trí tông chủ, mà là sủng muội muội nhất thiên hạ!


      Hồi 3


      là ai vậy?” tiền nhiệm mới vào cung nhận chức nhìn thấy đàng xa thiếu niên tới hỏi người bên cạnh


      “Ngươi biết là ai sao?” bị hỏi người kia nhìn kinh ngạc


      biết” tành trả lời, chỉ biết vào cung mấy lần đều nhìn thấy người này. Khuôn mặt đó so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp làm cho hoài nghi giới tính của người đó. Nhưng biết, dáng người đó cao to, còn có thần thái làm cho biết vị đó hiển nhiên là nam tử. Ô, phí phạm của trời a, nếu người đó là nữ nhi tốt!


      là Phượng Hiên, trạng nguyên mười bốn tuổi, mười lăm tuổi trong đêm trở thành Phượng gia tông chủ!” bị hỏi người này kích động, hết sức bất mãn vì có người lại hỏi về vấn đền này


      , là Phượng Hiên. Trời ạ, so với truyền thuyết còn tuyệt hơn!” người hỏi khiếp đảm


      , thiếu niên qua bọn họ, liếc nhìn bọn họ cái. Miễn cưỡng nhìn người ta vì dung nhan của mình mà chải nước miếng mà tươi cười. Lúc này, hai người chuyện ngây người, nội tâm cảm khán nghĩ, a, nhìn từ xa bằng nhìn gần, họa thủy a, hơn nữa còn mang theo tươi cười, ai có thể ngăn cản được mị lực của a!


      Thiếu niên bước nhanh qua, chỉ để lại vẻn vẹn cái liếc mắt, khiến cho thấy hai người kia ngây dại chảy nước miếng bộ ạng ngu xuẩn. Trong lòng kinh thường hừ nghĩ, là, chỉ mong năm nay có nhóm người mới đừng giống hai người này , nếu có hứng thú chơi! Bất quá đợi mang muội tử trở về mới có tâm tình chơi, nếu coi bọn họ là nơi trút giận cũng tốt! A….! Thiếu niên trong lòng có điểm phát điên, Lục hoàng tử chết tiệt dựa vào cái gì mà dám chiếm bảo bối muội tử của ? Đó là muội tử của mình, phải muội tử của Lục hòang tử, có hay thiên lý a! Nếu phải Lục hoàng tử, chính mình sớm thần hay quỷ biết đem băm thành tám khối ném xuống sông cho cá ăn rồi! Ô, muội tử của có ăn ngon hay ? Có ngủ ngon ? Có phải hay tìm ? Lục hoàng tử có hay ngược đãi muội tử bảo bối của ?


      Thiếu niên càng nghĩ càng lo lắng, ràng thi triển kinh công, hướng về phía tẩm cung của Lục hoàng tử, chuẩn bị toàn lực triển khai đại chiến vì muội tử, phải đem muội tử về bên cạnh mới yên tâm. hoàn toàn chú ý tới dọc đường ngày càng nhiều người chảy nước miếng, chính mình sinh ra hiệu ứng họa thủy


      Họa thủy a! Vẫn là thế hệ muội nô họa thủy! Có thể hay mới có thể cũng là thế hệ vợ nô họa thủy?
      Meoconkissu2Dạ Nguyệt thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 1: Cung gia và Phượng gia





      đến lục đại gia tộc của nước Ngự Phong, trong nước ai biết, người hiểu. Ngay cả trẻ ba tuổi tiểu hài tử cũng biết Cung, Phượng, Bích , Lâm, Lan, Lương lục đại gia tộc giúp hoàng tộc Ngự gia dành thiên hạ. Công lao của các đại công thần thể bỏ qua nên dù qua mấy đời thế lực vẫn như cũ thấy xuống dốc. Nhưng sớm còn như đời thứ nhất kết bái huynh muội giành quyền lực, lục đục với nhau, bây giờ củng cố thế lục chính mình mới là nhiệm vụ chủ yếu của các đại gia tộc


      Vô luận như thế nào, lục đại gia tộc cũng có thế lực lớn cùng các thế lực . Nếu muốn về chuyện này, ngay cả tên khất cái cũng có thể cho ngươi biết, lục đại gia tộc đứng đầu là Cung gia! nay hoàng thượng thích nhất sủng thần tông chủ Cung gia Cung Còn Hi, thân là thừa tướng, hoàng thượng đều thích hỏi ý kiến của . Mà ở trong triều đình, lại bộ thượng thư là nhị đệ, lễ bộ thị lang là cháu, hộ quốc đại tướng quân là tam đệ. Trong triều các chức vị quan trọng Cung gia liền chiếm bốn, các chức vị linh tinh khác cũng ít


      đến Cung gia, người Cung gia rất giỏi, chỉ bởi vì Cung gia là lục đại gia tộc đứng đầu, càng bởi vì bọn họ mỗi thời đại đều là lục tộc đứng đầu. Người của Cung gia muốn văn có văn, muốn võ có võ, giỏi mà kiêu, công cao nhưng lại ngạo mạn làm cho cái vị ngồi ghế rồng kia như thế nào cũng cảm thấy bị uy hiếp. Cung gia sở dĩ có thể như vậy, tất cả đều là bởi vì Cung thị bộ tộc thực đoàn kết. Cung gia còn có việc rất đặc biệt chính là bộ tộc chuyên sinh tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa thế hệ này còn hơn thế hệ trước. Cung Còn Hi có nữ nhi là Cung Như Mộng nổi tiếng xinh đẹp, nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn nổi danh vì tài năng. Nàng là người giỏi nhất bộ tộc. Vì thế, khi nàng còn chưa tới tuổi cập kê trong nhà bị bà mối tìm đến. Đáng tiếc, vô luận ai tới, đều bị Cung Còn Hi cự tuyệt bởi câu “Tiểu nữ đính hôn”


      Đúng vậy, làm cho nam nhân trong thiên hạ đau lòng, vị hôn phu may mắn tên là Phượng Trọng Nam, thiếu tông chủ của bộ tộc Phượng thị, xứng đôi, ai cũng phản đối. Thế lực của bộ tộc Phượng thị chỉ đứng sau Cung gia. Khác với Cung gia hình tượng hòa ái dễ gần, nội bộ tranh đấu cực kỳ nghiêm trọng. Mỗi đời tông chủ đều là giẫm lên người khác để lên, tính toán chi li, có cừu tất báo là điểm đặc biệt của bộ tộc. Bất quá, cũng bởi vì thế, mà những người sống sót trong bộ tộc đều là những người có năng lực rất cao. Cho nên người của tộc có thế lực rất lớn. Về phần Phượng TrọngNamnăm mười tám tuổi có thể làm cho trưởng lão của bộ tộc chấp nhận là tông chủ. Năng lực của tự nhiên thể làm cho người ta khinh thường


      Mỹ nam tử có vị phu nhân tương lai bối cảnh như thế, tự nhiên trong lòng vui sướng hài lòng. Bởi vì nước Ngự Phong phàm là đính hôn, vị hôn phu có thể gặp mặt để bồi dưỡng tình cảm. Cho nên ba ngày hai lần nhìn thấy vị hôn thê tám tuổi của . Vì thế, lang hữu tình, muội cố ý đôi tình cảm tốt. Khi Cung Như Mộng đến tuổi cập kê, Phượng TrọngNam liền khẩn cấp đem nàng thú qua môn


      Hai vợ chồng ân ái mấy năm xảy ra vấn đề, nguyên nhân đơn giản, bởi vì Phượng Trọng Nam đợi cung Như Mộng mang thai, Cung gia cũng đợi. Phượng Trọng Nam muốn sớm có nhi tử, làm cho ở Phượng gia địa vị ổn định hơn, ở Phượng gia, nếu tông chủ có con nối dòng …., khả năng địa vị bị dao động. Ngược lại, nếu tông chủ có con nối dõi, địa vị tông chủ của bị người như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm! Mà Cung gia bởi vì mỗi đời tông chủ đều là con đầu của tông chủ đời trước, đúng hơn, nam cũng tốt , nữ cũng tốt chỉ cần là con đầu chính là tông chủ kế nhiệm. Đại tông chủ Cung Còn Hi chỉ có Cung Như Mộng là con, cho nên khi Cung Như Mộng làm dâu Phượng gia, bọn họ từng con thứ hai của Cung Như Mộng là người của Phượng gia. Còn đứa đầu là con thừa tự của Cung gia. Vì để có thể lấy Cung Như Mộng, Phượng Trọng Nam hai lời mà đống ý. Nhưng mà, năn năm, Cung Như Mộng vẫn bảo trì im ắng, nửa đứa cũng thấy


      Tuy nàng có tài lại có mạo, nhưng là sinh được đứa tương đương vô dụng. Hơn nữa bộ tộc Lâm thị định lung lạc vị trí của Phượng thị, nữ nhi tông chủ Lâm Thành Huân mặc dù giống Cung Như Mộng là tuyệt sắc, nhưng bộ dạng cũng rất đẹp. Hơn nữa nàng tuổi tuy còn nhưng lại rất biết chuyện tả cái “Nam ca ca”, phải cái “Trọng Nam” lập tức đem nửa người dưới như động vật tiến lên giường. bao lâu, nàng có thai. Kết quả là Phượng Trọng Namđem lời thề chỉ thú vợ năm đó với Cung Như Mộng đem vứt ra xa ngàn vạn dặm, quên còn chút gì. Lập tức Lâm Thu Sương mười ba tuổi cưới về mà Lâm Thu Sương tám tháng sau sinh cho Phượng Trọng Nammột công tử mập mạp. mừng rỡ liền lấy chữ “Thiếu” làm chữ lót đặt tên là Phượng Thiếu Vân


      Đối với việc Phượng Trọng Namvô tình, Cung Như Mộng gì. Chính là khi Lâm Thu Sương vưà vào cửa, nàng tự hủy dung nạm thiên hạ đệ nhất của mình làm Phượng Trọng Namrất tức giận. Vì vết sẹo mặt nàng mà nguyện ý bao giờ chạm vào người nàng nhưng vì e ngại thế lực bên nhà của Cung Như Mộng. Cung Còn Hi “Ít nhất phải làm cho Như Mộng sinh hạ đứa !” Phượng Trọng Namđành phải nhẫn nại mỗi tuần cùng nàng chung phòng vài lần. Rốt cuộc vài năm sau, Cung Như Mộng thay sinh ra nhi tử thứ ba mới được giải thoát, bao giờ chạm vào người nàng. Về phần đứa bé bởi vì mẫu thân nên Phượng TrọngNamkhông thích. Ngay cả khi là con trai trưởng, nhưng lại xem như là được thừa nhận, gọi là Phượng Hiên, có giống những hài tử khác của Phượng Trọng Nam đều có chữ lót “Thiếu” ở giữa làm mệnh danh


      Cung Như Mộng từ ngày Lâm Thu Sương nhập môn tới nay còn trông nom Phượng gia nữa, ngược lại Lâm Thu Sương giống như chủ mẫu đương gia trông nom mọi việc. Thậm chí còn chèn ép Cung Như Mộng đem nàng từ phòng chủ mẫu đuổi tới biệt viện hoang vắng. Mỗi ngày cơm rau dưa, chỉ có nàng cùng bốn người từ Cung gia để hầu hạ mà Phượng Trọng Namđối với mọi việc hết thảy đều ngầm đồng ý. Cung Như Mộng cũng có đem chuyện mình bị ủy khuất ở Phượng gia cho Cung gia. Phượng TrọngNamđối với Lâm Thu Sương hài lòng nhất là nàng giúp cưới hết người này đến người khác vào nhà, như thế phong lưu khoái hoạt! Cho nên Lâm Thu Sương là tối sủng


      Phượng Trọng Nam thích Phượng Hiên, chỉ có bởi vì là con của Cung Như Mộng , cũng bởi vì đoán ra đứa này suy nghĩ gì. Trước năm Phượng Hiên hai tuổi, mỗi ngày cười đến ngốc ngơ ngác, gặp khóc. Nhưng khi hai tuổi lại ngừng tươi cười, cười mỗi ngày đến nỗi làm cho người ta cảm thấy muốn đánh đòn. Làm cha cho tới bây giờ vẫn hiểu được tâm tư của con , càng làm cho tức giận vô cùng, tiểu tử này thế mà lại tính kế . Phượng Vũ là kết quả của việc bị tính kế, là sỉ nhục của ! Đủ loại dấu hiệu cho thấy hết thảy đều do Phượng Hiên làm, nhưng là , thế nào cũng tìm ra được bằng cớ chính xác nào, khiến cho chính mình chỉ có thể thầm nuốt lửa giận vào bụng. Sớm hay muộn cũng bắt được lỗi của đứa này, cũng tin ngay cả như vậy cái tiểu oa nhi đều đấu lại, hừ!


      Tục ngữ hồng nhan bạc mệnh, đáng tiếc dù Cung Như Mộng hủy dung, biến dạng rồi, nhưng vẫn là chạy thoát vận mệnh. Sau khi nàng sinh hạ Phượng Vũ được bốn năm , cơ thể từ từ suy yếu rốt cuộc ngăn cản nổi bệnh mà rời nhân thế


      Hôm nay, mưa to, xem như ông trời vì Cung Như Mộng cảm thấy tiếc nuối mà rơi lệ. Đội ngũ đưa ma dài, tiếng khóc buồn bã thảm thiết, che kín toàn bộ ngã tư đường, đây là Phượng gia cùng Cung gia vì Cung Như Mộng chuẩn bị lễ tang.


      Hừ, chân chính vì thương tâm sợ chỉ có người của Cung gia! Về phần Phượng gia , hơn phân nửa thầm cười trộm, nhất là Lâm Thu Sương. Mười tuổi Phượng Hiên ở trong lòng thầm, mắt liếc bên khóc đến chết sống lại, kêu tỷ tỷ ngừng Lâm Thu Sương. Nội tâm muốn đem gương mặt khóc kia làm thành bánh bao thịt, da mặt dùng sức bảo trì vốn có tươi cười, chính là, cười đến có điểm trầm mà thôi. Khóc, ta gọi ngươi là khóc đến giả mù sa mưa, quân tử báo thù mười năm muộn. – Phượng Hiên – vội báo thù, chờ khi tìm được cơ hội. giết nàng mới là lạ, đừng tưởng rằng biết những năm gần đây nàng ở bên cha quạt bao nhiêu gió, nương sớm như vậy rời nhân thế đều là bởi vì nàng. Bắt đầu từ ngày nàng tiến vào cửa Phượng gia, nương cũng sớm chết, nếu phải vì phải cấp Cung gia lưu lại huyết mạch, giáo dục chính mình, nương chống đỡ đến bây giờ, thù này báo, Phượng Hiên liền cải danh kêu Hiên Phượng


      Phượng Hiên mang mặt nụ cười thản nhiên, mấy ngày nay trốn ở trong chăn, hoặc là ôm muội muội trong phòng, vì nương rời nhân thế mà khóc. Cho nên tại cười được, bởi vì nương muốn cười, cho dù khổ sở cũng cho người ta thấy nên phải cười.


      Về phần người thấy tươi cười, suy nghĩ đơn giản cho là bất hiếu vì trong tang lễ của mẫu thân mình mà còn cười. Suy nghĩ phức tạp giống như Phượng TrọngNam, càng ngày càng cảm thấy đứa này quá mức thâm trầm rồi, làm cho người ta nhìn ra khổ sở. Trước đó vài ngày, các trưởng lão của Phượng gia quyết định chuẩn bị cho kế nhiệm vị trí tông chủ, chính mình bị bắt buộc bắt đầu truyền thụ cho võ công độc môn Phượng Cửu, nhớ tới việc này, càng cảm thấy Phượng Hiên nụ cười kia cực kỳ chói mắt .


      “Nương, . . . . . .” thanh non nớt của tiểu oa nhi vang lên bên tai, tay ôm di ảnh mẫu thân, tay nắm bàn tay bé của muội tử. Hai mắt Phượng Hiên quan sát thần sắc của mỗi người bên cạnh, chỉ thoáng lực chú ý bị dời . Quay đầu nhìn về phía bảo bối muội tử bên cạnh, chỉ thấy tiểu Phượng Vũ khóe mắt đeo nước mắt, ánh mắt đỏ rừng rực, mũi cũng hồng hồng , hai mắt to nhìn phượng hiên, hít hít cái mũi , chứa tiếng khóc : “Ca ca, ta muốn nương. . . . . .”


      Cố sức đem cảm giác chua xót đè xuống, Phượng Hiên tay đem bảo bối muội tử ôm lấy , an ủi nàng : “Vũ nhi, ngoan nga, nương đến địa phương rất xa rất tốt, từ nay về sau, nương vui vẻ sống. Mà Vũ nhi còn có ca ca, cho nên Vũ nhi cũng phải vui vẻ sống, làm cho nương cần quan tâm, được ?”


      “Ân!” thiên hạ nho nhu thuận gật đầu, hai tay vây quanh cổ của ca ca mình


      Ô, may mắn năm đó làm cho nương thành công sinh muội tử. Muội tử đáng a! Bất quá từ nay về sau chỉ có hai huynh muội bọn họ ở trong hang sói Phượng gia sống nương tựa lẫn nhau rồi. Hừ, các huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ mới cần thừa nhận. Cùng lúc, sớm dạy muội tử, trừ bỏ gọi mình ca ca, người khác giống nhau cho phép thừa nhận, tất cả đều là ngoại nhân! Mà muội tử bảo bối đáng của trí nhớ vô cùng tốt, chính mình lần, chưa bao giờ kêu những lũ tiểu tử chán ghét, ngay cả tên đều gọi, thậm chí ngay cả cũng thèm cùng bọn họ , là rất ngoan rồi!


      Phượng Hiên trong lòng cảm động, sợ muội tử mệt rồi, liền ôm nàng. Đồng thời trong lòng bắt đầu cân nhắc tình từ nay về sau, chính mình bề bộn nhiều việc, vội vàng học tập, có đôi khi còn muốn đến Cung gia, theo ngoại công nơi nơi lại, nắm giữ Cung gia chuyện tình, mà bởi vì cha cho Vũ nhi Cung gia. Cho nên khi đó thể chăm lo cho muội tử, để muội tử ra khỏi tầm mắt chính mình. đáng lo a! Vạn nhất người khác khi dễ nàng làm sao bây giờ? nhìn trong lòng Phượng Vũ, nghĩ rằng Vũ nhi có bốn tuổi rồi sao! biết dạy võ công cho nàng, nàng có thể hay học được. Mặc kệ, muội muội làm sao có thể học được gì đó. Hôm nay trở về mà bắt đầu giáo nàng khẩu quyết là tốt rồi. Lúc này, vị sủng muội tử hoàn toàn để ý quy định võ công Phượng gia truyền nam truyền nữ quyết định đem chính mình sở học toàn bộ truyền cho bảo bối muội tử. Thậm chí quyết định đem những khẩu quyết cha mới bắt đầu dạy hai ngày trước, chỉ có Phượng gia tông chủ mới có thể học võ công độc môn Phượng Cửu cũng nhất định làm cho muội tử cùng học


      Nếu Phượng Trọng Nambiết quyết định của Phượng Hiên phỏng chừng lập tức đưa ném vào trong quan tài của Cung Như Mộng chôn cùng. Đáng tiếc, ôm tiểu oa nhi, Phượng Hiên môi mang nụ cười căn bản làm cho người ta nhìn ra đầu óc của sớm chuyển từ lễ tang ra bên ngoài rồi. Dù sao, người sống trọng yếu hơn, về phần người mất, trời có linh thiêng lấy báo thù làm an ủi là tốt rồi. Mà thù kia, đối với tính cách của người Phượng gia có cừu oán tất báo của Phượng Hiên mà , có thể báo sao?
      Meoconkissu2Dạ Nguyệt thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 2: Huynh trưởng dong dài



      Năm Phượng Hiên mười hai tuổi thích trẻ con, cho rằng cái loại sinh vật chỉ biết nằm sấp úp, khóc nỉ non chính là loại phiền toái cùng tạp do con người chế tạo đặc biệt là do thê thiếp của cha sinh hạ. Tuy mỗi khi Phượng phủ có thêm tân sinh mệnh lại cười cực kỳ vui vẻ, như là thực vui mừng vì có thêm huynh đệ tỷ muội mới, nhưng ai cũng phát được là chưa bao giờ chạm qua bất kỳ đứa trẻ con nào, cũng có người nào nhìn ra khi nhìn đệ đệ, muội muội trong mắt chỉ có lạnh lùng xa cách, lại càng có người biết trẻ con với ngược lại là loại tượng trưng cho phản bội!


      Đương nhiên, nhóm trẻ con đáng ghét đó tuyệt đối bao gồm bảo bối muội tử cùng cha cùng mẹ của ! cho rằng bảo bối muội tử khi nằm sấp úp đáng , bảo bối muội tử khóc nỉ non thanh kia giống Thiên , mà nàng tạo ra phiền toái lại cho là lạc thú! Muội tử khuôn mặt nhắn, bàn tay bé non nớt, thân hình nho , mỗi dạng đều làm thích. tóm lại, bảo bối muội tử của chỉ có thể dùng từ tuyệt vời để hình dung, là bảo vật mà muốn sủng đến tận cùng! Khi đó tưởng tượng ra thiên hạ này còn có đứa trẻ nào có thể giống bảo bối muội tử làm cho cảm thấy thích. (Hắc hắc . Ca ca cứ đợi đó có)


      “Tạm biệt ca ca nào!” đồng dạng câu được đến ba mươi tám lần. Kẻ chuyện hé ra khuôn mặt non nớt họa thủy, vẻ mặt tươi cười, trong giọng lộ ra lưu luyến rời, nắm bàn tay non nớt bé của muội tử. Hai chân vốn nên bước cách đây canh giờ còn có dịch chuyển mà vẫn đứng yên, hoàn toàn có ý định bước , lại thèm đếm xỉa đến người hầu chung quanh vì chuyện trước mặt mặt mà run rẩy.


      “Ca ca tạm biệt!” tiểu oa nhi nhu thuận mở to đôi mắt đen xinh đẹp nhìn ca ca, vẫy vẫy bàn tay có bị ca ca nắm, thanh tạm biệt cũng ba mươi tám lần được vang lên. Nàng kiên nhẫn biết rằng huynh trưởng dong dài.


      Nhìn gương mặt tiểu oa nhi giống mình, nước mắt cảm động động lại nơi khóe mắt, ai cũng biết Phượng Hiên trong lòng lần thứ ba mươi chín lại bắt đầu cảm khái . Ô, nhìn bảo bối muội tử của nhiều nhu thuận a, nàng làm sao có thể đáng như thế? được, luyến tiếc rời nha, lại ôm!


      Vì thế, người nào đó lại đem bảo bối muội tử ôm lấy, lần thứ ba mươi chín dặn bảo bối muội tử cẩn thận này, cẩn thận nọ. Nhất thời, chung quanh nhóm gia nhân cái trán có vài đường hắc tuyến, nội tâm khóc thét , trời ạ, lần thứ ba mươi chín dặn, phải còn có lần thứ ba mươi chín tạm biệt. Ác mộng a! Thiếu gia ngài rốt cuộc là hay là a!


      Đứng bên thị vệ Phượng Tiêu cố gắng bảo trì tư thế đứng, nhẫn nại dồn nén cảm giác muốn té xỉu lần nữa, lại cảm khái vì ảo tưởng tan biến. Trong tâm trí của chủ tử là người rất hiên ngang oai hùng vậy mà nay trước mặt lại là bộ dạng dong dài muội nô! (cái này theo ta nghĩ chắc ý muốn là thương em đến mất hình tượng quá) áp chế bão tố nước mắt tâm tình, ngắm nhìn huynh muội Phương Hiên, sau đó thở dài, đánh bạo bước từng bước tiến tới quấy rầy hai huynh muội vui vẻ hòa thuận ấm áp thân tình, bẩm báo : “Thiếu chủ nhân, đại thiếu gia lại phái người đến thúc giục ngài, chúng ta nên !”


      “Ân, ân, biết, ngay!” tới lui, Phượng Hiên ngắm nhìn khuôn mặt nhắn của bảo bối muội tử. Ô, bảo bối của non nớt, đáng vô cùng, ôm chặt muội tử, vẫn di chuyển mà đứng yên ở nơi đó. Trời đất bao la, có gì có thể hơn được bảo bối muội tử của , lại muốn rồi. Vì ngày sinh của vị lão gia Phượng gia hại mấy tháng đều thể nhìn thấy bảo bối muội tử, thể cùng chơi với bảo bối muội tử, đáng giận a!


      Ở nơi này mái hiên huynh trưởng muội nô chịu , ở kia mái hiên vị đại thiếu gia tức giận rống vì phái nô bộc mà vẫn được việc, gọi người kêu nửa ngày, nhưng ngay cả cái ảnh cũng còn thấy. Nhưng tức tức vẫn thể tự mình kêu mà làm mất mặt nên đành phải tiếp tục chờ, dù phải vĩnh viễn đợi đến sánh cùng thiên địa, ai bảo phải là Phượng Hiên nên dù giận điên cũng chẳng thể làm gì!


      Phượng Thiếu Vân giận xanh mặt trừng mắt nhìn đệ đệ Phượng Thiếu Xuyên, nhịn được, ngữ khí tốt mói: “Ngươi gọi !”


      cần!” Phượng Thiếu Xuyên mới cần gọi cái nham hiểm kia. Lớn như vậy, cũng nghe thấy gọi qua chính mình tiếng”Tam ca” , ngay cả đại ca Phượng Thiếu Vân cũng chưa xưng hô tiếng”Đại ca” , ràng đem bọn họ để vào mắt. thể dễ dàng tha thứ cho Phượng Hiên chỉ vì khuôn mặt, vừa xuất , thiên địa thất sắc, hại Phượng Thiếu Xuyên bị người trong lòng từ chối, nguyên nhân vì người mình thích đều thích Phượng Hiên! Có lầm hay , Phượng Hiên mới mười hai tuổi, mao (lông)còn có đủ dài! ? mười sáu tuổi chính mình thành thục? Mới mười hai tuổi nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt rất có sức lực nha! là đáng làm cho người nổi giận!


      Gặp đệ đệ muốn , Phượng Thiếu Vân trong lòng tiếp tục tức giận. ràng là buổi sáng giờ Thìn chuẩn bị khởi hành Phượng Châu, kết quả giờ Tỵ qua, Phượng Hiên còn biết làm gì mà đến giờ này vẫn chưa tới. Phái bao nhiêu người kêu, thế nhưng đều để ý! là quá ghê tởm! Nhớ tới Phượng Hiên, Phượng Thiếu Vân trong lòng cũng rất cam lòng, ràng mình là trưởng tử, lại bởi vì là con của thứ thiếp nên thể kế thừa địa vị tông chủ, dựa vào cái gì? So về gia thế, ông ngoại Lâm gia cũng là trong lục đại gia tộc danh môn! Nếu vì so với Cung gia kém hơn, làm cho các trưởng lão của Phượng gia đều cực kỳ kiêng kị Phượng Hiên vì thế lực bên nhà ngoại ! Càng đáng giận hơn là, suốt ngày đều ở cạnh Phượng Vũ, giống như trừ bỏ nàng, nhà này có các huynh đệ tỷ muội dường như tồn tại, đứa như thế mà kiêu ngạo rồi? Hai huynh muội bộ dạng kiêu ngạo, nhất là Phượng Vũ ngay cả khi gặp người cũng thèm , giả câm điếc! là tức chết người được!


      “Các ngươi như thế nào còn chưa ?” hai huynh đệ so sắc mặt ai kém hơn, đột nhiên tiếng hờn giận chất vấn vang lên.


      Hai người quay đầu nhìn lại, phát cha mình biết khi nào trở lại, hai người vội vàng đứng lên, cung kính kêu tiếng “Cha” .


      “Ta hỏi các ngươi như thế nào còn ở nơi này! phải các ngươi giờ Thìn khởi hành Phượng Châu sao? Đều ở đây tranh cãi cái gì! Phượng Hiên đâu! ?” Phượng TrọngNamtrầm giọng chất vấn, rất là mất hứng.


      biết làm cái gì, đại ca phái nhiều người nhiều lần thúc giục, nhưng vẫn thấy lại đây.” việc này hoàn toàn phải lỗi của , có điểm e ngại cha mình Phượng Thiếu Xuyên vội vàng phủi sạch trách nhiệm.


      “Con nhiều lần phái người gọi , nhưng vẫn còn ở trong Thanh Phong viện!” Phượng Thiếu Vân mỉm cười , so với Phượng Thiếu Xuyên nhanh chóng phủi sạch trách nhiệm muốn chậm nhiều, cũng trầm ổn


      biết hôm nay là ngày mấy sao? Còn cần người thúc giục!” Phượng Trọng Nam vừa nghe liền phát hỏa, vẻ mặt vẻ giận dữ hướng đến biệt viện của Phượng Hiên mà .


      Phượng Thiếu Vân cùng Phượng Thiếu Xuyên gặp phụ thân tức giận, hai người đầu tiên là liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng , trong lòng đều thầm vui mừng. Mong mỏi phụ thân trừng phạt Phượng Hiên, làm cho dáng vẻ cuồng vọng của bị đánh bại, nhất là có thể làm cho rốt cuộc cười nổi mới tốt.
      Meoconkissu2Dạ Nguyệt thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 3: Trộm gà được còn mất nắm gạo





      “Tạm biệt ca ca!” thanh non nớt lại vang lên, mà bọn người hầu chờ đợi số phận nghe tiểu chủ nhân lần thứ bốn mươi lải nhải. Nhưng mà ngoài ý muốn, Phượng Hiên như là rốt cục dặn đủ, chuẩn bị buông tha cho tàn phá sức kiên nhẫn của mọi người. đem Phượng Vũ đặt xuống, phân phó thị nữ bên cạnh ôm tiểu muội trở về phòng, nhìn tiểu Phượng Vũ vào phòng, cầm cây quạt trong tay bắt đầu phe phẩy (hành động đây là quạt ý nhưng ta biết dùng từ gì cho đúng cả nhà thông cảm nha), xoay người cười cười với Phượng Tiêu : “Tiêu, chuẩn bị thôi!”


      “Dạ, thiếu chủ nhân!” Phượng Tiêu cung kính đáp. Sau đó đằng sau Phượng Hiên mà thầm suy nghĩ, rốt cục chủ tử khôi phục hình tượng mà mình sùng bái trong cảm nhận rồi, may mắn thiếu chủ nhân chỉ có ở trước mặt tiểu thư mặt mới có thể có vẻ bình thường, cực hình tượng. Trừ như vậy ra, chủ tử tuyệt đối là thông minh, làm người khéo đưa đẩy, xử lưu loát.


      Hai người mới vừa từ Thanh Phong viện bước ra Phượng phủ thấy cách đó xa chỗ hồ nước Phượng TrọngNamđang nổi giận đùng đùng đến . Phượng Tiêu trong lòng thầm than, nhất định là bởi vì thiếu chủ nhân có đúng hạn . khẩn trương nhìn tiểu chủ nhân, còn có đợi nhắc nhở Phượng Hiên dùng thanh nhiệt tình lớn tiếng hô: “Cha! Cha trở về!”


      Phượng TrọngNamdừng bước lại, trừng mắt nhìn Phượng Hiên tức giận. Đợi hai người đến trước mặt , định mắng Phượng Hiên, nhưng mà còn có đợi mắng ra tiếng, thấy Phượng Hiên cho cơ hội tiếp: “Con hôm nay trước khi muốn chào tạm biệt cha, ai biết cha lại vào triều sớm nên chưa kịp với cha. Con Phượng Châu chuyến này rất lâu, thời gian dài như vậy thấy được cha, con rất nhớ, cho nên dù tới giờ con vẫn muốn đợi cha ngài trở về rồi mới !” Nhiều tháng gặp bảo bối muội tử a, ô! Suy nghĩ nội tâm chân của Phượng Hiên là như thế. (Ax ax. Suy nghĩ là về bảo bối muội tử nhưng khi … A gian . Hắc hắc)


      Nụ cười sáng lạn che dấu chút tình cảm giả dối nào làm cho Phượng TrọngNamvốn định lên tiếng mắng đành phải im lặng, khen cũng được, mà mắng cũng xong. Chính là chỗ này biểu tình! Đều khiến cho người cảm thấy đúng, nhưng lại tìm ra nhược điểm ! Phượng TrọngNamnội tâm rất phục. Nhưng tục ngữ dù làm gì cũng thể đánh khuôn mặt người tươi cười, cho dù thực chán ghét đứa này, nhưng đối với biểu tình khuôn mặt tuyệt mỹ kia, mỗi lần đều mắng ra. Cuối cùng giống như bình thường, chính là hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Hiên liếc mắt cái, trầm giọng : “Còn mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị khởi hành!”


      “Cha rất đúng, con lúc này nên !” Phượng Hiên cười ngắm nhìn Phượng TrọngNamcùng hai vị huynh trưởng phía sau, vui vẻ nhìn đến hai người bởi vì có bị phạt mà căm giận.


      Phượng TrọngNamxoay người trước, hai huynh đệ Phượng Thiếu Vân theo sát phía sau. Phượng Hiên liền lại phe phẩy cây quạt đứng bên cạnh hồ nước, nghĩ rằng, nương rất đúng, cười quả nhiên rất hữu dụng, xem, cha chỉ có mắng được, mà lại càng thể biết kỳ chính mình rất muốn đem bọn họ ba người đẩy xuống hồ nước để làm bạn cùng với bọn cá!


      Rốt cục có thể khởi hành rồi, ba huynh đệ ngồi lưng ngựa, mà Phượng Trọng Nam kêu Phượng Thiếu Vân cúi người, giọng dặn dò vài câu. Phải biết rằng lần này tuy rằng cho ba đứa con đến nhà đại trưởng lão Phượng gia chúc thọ, nhưng thực ra Phượng Trọng Nam thầm nghĩ chỉ muốn phái Phượng Thiếu Vân cùng Phượng Thiếu Xuyên , nhưng vì Phượng Hiên tương lai là tông chủ, bất đắc dĩ, chỉ có thể cho cũng .


      Tuy Phượng Hiên kế nhiệm tông chủ, nhưng Phượng TrọngNamchưa từng bỏ qua suy nghĩ đưa trưởng tử lên kế nhiệm. Dù sao ở bộ tộc Phượng thị, tông chủ tương lai phải cưới vợ sinh con trước, này vị trí tông chủ rốt cuộc rơi vào nhà nào, ai cũng dám cam đoan. Mà đại trưởng lão Phượng gia là vị trưởng lão có uy tín rất cao, rất có sức ảnh hưởng trong viêc chọn lựa chủ kế nhiệm. Phượng TrọngNamnếu muốn cho Phượng Thiếu Vân kế nhiệm tông chủ, nhất định phải mượn sức của vị trưởng lão này. Cho nên lần này Phượng Thiếu Vân Phượng Châu mục đích chủ yếu chính là lấy được lòng của đại trưởng lão, về phần Phượng Hiên học võ công độc môn Phượng Cửu mà chỉ có Phượng gia tông chủ mới có thể học cũng cần coi như là chuyện lớn, chỉ cần Phượng Thiếu Vân trở thành kế nhiệm tông chủ, phế võ công của Phượng Hiên là được rồi, dù sao năm đó đại ca của Phượng Trọng Nam cũng chính là như vậy mà bị phế bỏ .


      Trong khi Phượng TrọngNamdặn dò Phượng Thiếu Vân, Phượng Thiếu Xuyên có chuyện gì làm trộm trừng mắt nhìn Phượng Hiên. Đồng thời do cam lòng, thầm cầm kim châm, nhìn Phượng Hiên chú ý, giơ tay lên, kim châm liền bắn ngoài.


      Đột nhiên ngựa của Phượng Hiên mất khống chế nổi điên mà chạy, muốn đem người phía hất xuồng.


      Phượng Thiếu Xuyên muốn cười đắc ý, nghĩ rằng có thể thấy hình dáng Phượng Hiên té xuống ngựa, tốt nhất còn có thể làm cho bị ngựa đạp vài cái càng tốt. Thời điểm thấy con ngựa nhảy chồm, Phượng Hiên chân vừa đạp, lập tức nhảy theo lên, trung xoay vòng, phiêu dật rơi xuống đất, đứng cách con ngựa khoảng cách xa, cả người từ đầu tới chân căn bản bị thương tổn gì, chớ đừng chi là sợ hãi kích động .


      Mục đích đạt được, Phượng Thiếu Xuyên xiết chặt bàn tay, chỉ có thể nhìn Phượng Hiên cười dài, mà ngựa có người giữ lấy.


      Nghe thấy ngựa , Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân đều nhìn về Phượng Hiên, cũng nhìn thấy cảnh Phượng Hiên nhảy xuống ngựa, hai người sắc mặt đều tốt, thầm nghĩ như thế nào té. Nếu thể thành Phượng Châu, là tốt biết bao!


      Phượng Hiên thu hết thần sắc của đám đông vào trong mắt, bất động thanh sắc, sắc mặt đổi. Khi tiếp nhận dây cương đối xử với ngựa giống như với tiểu hài tử, miệng lẩm bẩm “Ngoan” , đồng thời dùng tay vuốt ve thân ngựa, nhìn như là trấn an ngựa. Nhưng ra là tìm nguyên nhân, khi sờ đến cổ ngựa phát tay của chút cảm giác ẩm ướt, Phượng Hiên nhắm mắt, trong mắt che dấu tia khinh thường cùng tức giận. Khi tay Phượng Hiên rời khỏi cổ ngựa có người phát trong tay có mấy kim châm . Đó là dùng nội lực hút thân ngựa ra. Ngựa rốt cục bình tĩnh trở lại, Phượng Hiên làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại lập tức nhảy lên lưng ngựa.


      Ba huynh đệ cưỡi ngựa, mang theo người cùng quà tặng chuẩn bị khởi hành, mới ra cổng Phượng phủ bao lâu, Phượng Hiên tay phải liền hơi hơi giật, trong tay kim châm phân hai hướng nhanh chóng bắn ra ngoài, chỉ thấy Phượng Thiếu Vân cùng Phượng Thiếu Xuyên ngồi lưng ngựa hiểu vì sao lại bị ngựa phát cuồng mà bị hất


      Đáng tiếc hai huynh đệ được như Phượng Hiên phản ứng mau, càng được như bình tĩnh mà có kích động. Phía dưới ngựa ngừng kích động hai người liền hoảng sợ, Phượng Thiếu Vân cố gắng nhảy xuống bất quá thời cơ nắm giữ tốt, đồng dạng Phượng Thiếu Xuyên cũng vậy, đều bị đá xuống đất, chỉ nghe thanh hai tiếng “răng rắc” vang lên, sau đó còn có hai tiếng tiếng kêu thảm thiết. Phượng Thiếu Xuyên còn thảm hại hơn bị ngựa của đạp cho vài cái, bị thương quá nặng (hắc hắc . Đáng đời. Ai dám mưu hại Phượng Hiên ca ca của ta)


      Nghe thấy bên ngoài thanh ồn ào, Phượng Trọng Nam từ trong Phượng phủ ra, vừa thấy, nhất thời sắc mặt cực kì khó coi. Hơn nữa thấy Phượng Hiên từ lưng ngựa bước xuống vẻ mặt cực vẻ mặt vô tội với “Cha, hôm nay biết sao lại thế này, ngựa của nhà chúng ta đều như vậy!” Điều này làm cho Phượng Trọng Nam lại càng tức giận đến đỏ bừng mặt.


      Nhìn bọn người hầu mang hai đứa con trai, phỏng chừng hai người bọn họ thương thế chỉ sợ thể xa, điều này làm cho Phượng Trọng Nam trong lòng tức giận đến thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, có biện pháp, chỉ có thể ngượng vui đối với Phượng Hiên : “Ngươi mau lên đường !”


      Phượng Hiên nhu thuận vâng tiếng, trước khi lại trấn an hai chú ngựa vừa được tìm về, để lại dấu vết đem kim châm thu trở về, cuối cùng mới kêu Phượng Tiêu tiếng: “Tiêu, chúng ta thôi!”


      “Dạ, Thiếu chủ nhân!”


      Tiếng vừa dứt, Phượng Hiên vui roi ngựa lên, “Giá” tiếng, ngựa phi nhanh mà , Phượng Tiêu giục ngựa đuổi theo, hai người dẫn theo đoàn người chính thức khởi hành, để lại phía đằng sau ba người tức giận đến hộc máu


      Cùng thời khắc đó, ở Phượng Châu, trước cổng của phủ đại trưởng lão, đôi vợ chồng cùng quản gia chuyện, chỉ thấy quản gia mặt thần sắc vui vẻ, dẫn hai người tiến vào trong phủ, mà lưng người nữ tử kia cõng đứa trẻ. Thiên hạ nho lẳng lặng yên ngủ, thỏa mãn lên khuôn mặt nhắn, ngón út bé sợi tơ hồng mà mọi người nhìn thấy được, dần dần duỗi thẳng hướng vào trong biển người mênh mông kia nối liền với người, vận mệnh dây dưa bắt đầu thong thả chuyển động. (Hắc hắc nữ chủ sắp lên sàn diễn rùi)
      huyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :