Chương 72.2: Con cần tách ra để ngủ Edit: Mẹ Mìn Ban đêm, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên ra ngoài xem cảnh, khí ban đêm mát như nước, các ngôi sao cũng rực sáng ràng. Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên tay cầm tay ở bên hồ nhìn cảnh sắc trong đêm, trong lòng sớm say. là ứng với câu cảnh say, người tự say. Gió đêm từ từ tới, thổi qua cành liễu làm cho cành liễ khẽ đung đưa theo gió. Dưới đám cỏ, tiếng dế kêu ong ong ù tai. Trong khí đêm hè, cảnh sắc và thanh kết hợp với nhau, quanh quẩn bên hai người, khí là lãng mạn. Tô Khả ngửa mặt nhìn gương mặt tinh xảo của Tô Cẩm Niên, trong lòng mỉm cười: người đàn ông này là chồng của . Dưới ngọn đèn mờ nhạt, Tô Cẩm Niên đẹp như mộng như ảo. Tô Khả đưa tay lên, nhịn được sờ lên hai má Tô Cẩm Niên, tinh tế xúc cảm, quả nhiên là đóa sen trắng đỉnh Thiên Sơn. "Tô Khả, vẫn là rất vừa lòng ?" Tô Cẩm Niên nghiêng đầu, nhìn ánh mắt si mê của Tô Khả, nhịn được cười ra tiếng. "Ừ, da trắng nõn nà, mềm mại, thích buông tay." "Thua em luôn." Tô Cẩm Niên bất đắc dĩ chỉ chỉ lên trán Tô Khả. Tô Khả cười tủm tỉm : “Tự nhiên lại thua em, cũng ngẫm lại, em là ai. Em là vợ mà!" "À, vợ." Đây là lần đầu tiên, trong lòng Tô Cẩm Niên hoàn toàn thừa nhận Tô Khả . Kỳ Tô Cẩm Niên cũng ngờ, từ khi lấy giấy đăng ký kết hôn đến nay, cũng qua mấy tháng, cảm tình của đối với Tô Khả, giống như rượu nữ nhi hồng, để càng lâu, càng thơm ngát. Từng chán ghét Tô Khả như vậy, tại lại làm thích như vậy. Tình , quả nhiên là trước được điều gì, hoặc là đến, đến lại vô cùng dồn dập. Tô Khả cười, toàn bộ hàm răng trắng lộ hết ra ngoài, ngây ngốc hồ đồ với Tô Cẩm Niên: “Lại kêu tiếng..." Tô Cẩm Niên liếc nhìn mấy cặp đôi xung quanh, bọn họ đều nhìn hai người bằng ánh mắt quỷ dị, làm hơi hơi ngượng ngùng, nhưng mà nhìn bộ dáng Tô Khả, Tô Cẩm Niên mềm lòng, cúi đầu, đụng vào trán Tô Khả: “Vợ à!" chữ chữ, đều rất có khí phách, như là tảng đá, nện mạnh vào trái tim Tô Khả, mỗi chữ, đều làm run sợ thôi. Tô Khả cảm thấy chính mình rất vô dụng , mới như vậy muốn khóc. "Tô Cẩm Niên, xấu lắm!" Tô Khả thẹn thùng thấp giọng, cả người cũng nhào vào trong lòng Tô Cẩm Niên. Ánh mắt đau xót, trong lòng đau xót, nhớ tới ba năm, anhh đối với là các loại châm chọc khiêu khích, nhớ tới ba năm khổ sở chịu đủ các loại ủy khuất, nhớ tới các loại các loại... Đến bây giờ, rốt cục triệt để hoàn toàn thừa nhận . Lòng của , các loại tư vị lần lượt thay đổi cùng nhau, càng nhiều, càng tràn đầy vui sướng. ở trong lòng Tô Cẩm Niên hờn dỗi khóc nức nở, như là chú cún bị thương, ôm lấy tìm kiếm an ủi, : “ rốt cục thừa nhận, rốt cục thừa nhận, em chờ đợi ngày này ba năm . Ô ô... Vẫn nghĩ đến... Vẫn nghĩ đến có ngày như vậy... Tuy rằng em thường xuyên ngoài miệng ... xong thừa nhận em... Tuy rằng em ngoài miệng , em chỉ cần được ở bên cạnh là tốt rồi.... Có trời mới biết, em sợ hãi đến mức nào, như vậy ... Tô Cẩm Niên... rất xấu rồi..." Tô Cẩm Niên có chút sững sờ, nhớ tới thái độ vài năm nay của mình, nghĩ bước từng bước về phía mình, trong lòng vạn phần áy náy. Từng lần nghĩ đến là con gián đánh mãi chết, da mặt dầy hơn da trâu, dính chặt như kẹo kéo, ra cũng là cố gắng chịu đựng vì niềm tin của mình, bước từng bước chịu từ bỏ. Nghĩ cũng là, chỉ là bé mà thôi, lại đối với như thế. Lần này, anhh may mắn, phát tình cảm của mình muộn, cũng may mắn, vì như vậy mà sớm buông tha cho , làm cho cùng cuối cùng cũng ở chung chỗ. Tô Cẩm Niên ôm chặt Tô Khả, hôn lên tóc cái: “Cám ơn, cám ơn em buông tha cho ." Tô Khả khóc nức nở như trước, cái mũi sụt sịt, giọng mũi: “ biết là tốt rồi. Cho nên về sau phải đối sử tốt với em, được trừng mắt, được hơi chút thay đổi sắc mặt cho em xem. Còn có, em cho hai, em bảo hướng đông, được hướng tây, em cho ..." Tô Cẩm Niên trong lòng cười khẽ: cọ cọ mũi mặt Tô Khả, nhưng mà dần dần khôi phục tức giận ngày thường với , làm cho sinh lòng rung động, vòng vòng, nhộn nhạo mở ra. "Này, có chịu ~" Tô Khả ngẩng đầu, dùng ánh mắt hơi hơi phiếm hồng nhìn Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên cười, ôn nhu: “Chịu." Tinh thần trong nháy mắt, phảng phất xốc lên vô số mây mù, càng thêm ràng sáng lạn. Mà tình cảm đậm đặc, trong bóng đêm, có vẻ tất cả tuyệt vời, thể giải thích.
chương sau động phòng hoa chúc chưa @Mẹ Mìn ơi mình mong cảnh Tô ngược zai Tô quá à Thanks @Mẹ Mìn nhé
Chương 72.3: Con cần tách ra để ngủ Edit: Mẹ Mìn Lúc Tô Khả về nhà, như là mây, bồng bềnh bước chậm. "Cẩm Niên, phải em nằm mơ chứ, đúng hay ?" Những lời này, Tô Khả muốn hỏi vô số lần, Tô Cẩm Niên vẫn như trước ôn tồn trả lời: “Đúng, vợ à." Tô Khả a miệng: “Loại cảm giác này, tốt!" "..." Ngược lại, Tô Khả lại cảm xúc: “Ai, Cẩm Niên, cũng rời khỏi em." " ." Tâm lý Tô Khả lo được lo mất, tất nhiên là hiểu được, hết thảy đều là do sai lầm tạo thành . "Ư, nếu rời , em chết." "Tô Khả, trong đầu em nghĩ gì vậy." "Ai, nếu đối với em giống như trước, như vậy cũng tốt. It nhất khi , em có thể với chính mình, em vốn dĩ có triệt hoàn toàn được ở bên , tại..." Tô Cẩm Niên cúi xuống hôn lên cái miệng lải nhải của Tô Khả. Tô Khả đỏ mặt, thêm nữa. Ánh mắt Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, con ngươi đen bóng nhưng tinh thần càng thêm sáng loá. "Tô Khả, chỉ lần." Tô Khả nín thở chờ đợi . " em. Cho nên đời này, rời khỏi em. Hơn nữa chúng ta kết hôn, em được quên, hôn nhân của chúng ta, là quân hôn. Ngay cả ly hôn, đều phải ra toà án quân , có đơn giản như vậy chia tay liền chia tay. Cho nên Tô Khả, cho dù em muốn đổi ý cũng có cửa đâu. Vẫn là , em kỳ nghĩ muốn có ? Phải ?" xong lời cuối cùng, ngữ khí của Tô Cẩm Niên đều mang theo tia thản nhiên dụ hoặc. Tô Khả há mồm, lần đầu tiên nghe được Tô Cẩm Niên thông báo, cũng lần đầu tiên nghe được Tô Cẩm Niên câu như vậy, lại lần đầu tiên thấy Tô Cẩm Niên dùng biểu tình cùng ngữ điệu như vậy. Lấy lại tinh thần, Tô Khả lập tức ôm chặt Tô Cẩm Niên, miệng : “ có, đời này em cũng chủ động rời khỏi !" Lúc này Tô Cẩm Niên mới mỉm cười: “Ừ, như vậy mới ngoan." Tô Khả cười ra tiếng: "Cẩm Niên, chúng ta khi nào động phòng hoa chúc? Em chờ đợi ngày này cũng ba năm rồi." Nháy mắt mặt Tô Cẩm Niên biến đen, có chút được tự nhiên quay đầu thẳng. Tô Khả chạy chậm vài bước đuổi kịp, giống chú chó ngoáy đuôi đòi được vuốt ve: “Ai da, , rốt cuộc khi nào bắt đầu." Tô Cẩm Niên nhìn trời: “Tô Khả, em còn ." "Xì, em mà còn , sao luật pháp quốc gia còn cho phép em đăng ký kết hôn." Tô Khả buồn bực trả lời, sau đó lại : “Thành trả lời em, có phải chê em được nóng bỏng hay ?" Nhưng mà ràng biết, Hoàng Nghê Thường, cũng là thần tượng của trước kia, ngực cúp D nha, siêu cấp sexy, dáng người lại như ma quỷ, là làm người ta hâm mộ ghen tị! Tô Cẩm Niên mặt tái rồi, ngón tay chỉ chỉ trán Tô Khả : “ này Tô Khả, em rụt rè chút sao." " tình có liên quan đến vấn đề tính phúc của em, có lỗi, rụt rè được." "Cha mẹ em thương em, cũng em, như thế nào em hạnh phúc?" Tô Khả lý luận rất logic, có chút ngây người. Tô Khả nghe Tô Cẩm Niên sửng sốt xong, sau đó cười to: “A ha ha ha ha, em này Cẩm Niên, nha, là, là rất thuần khiết , a ha ha ha ha... Đúng là hoa sen trắng đỉnh Thiên Sơn, a ha ha ha ha, rất thuần khiết ... A ha ha ha ha... theo em lăn lộn lâu như vậy, còn biết vợ là người như thế nào... A ha ha ha ha... Tính phúc chứ tinh phúc! Nó chỉ XO đó hiểu hay ?" Mặt Tô Cẩm Niên hết đen lại tái rồi lại đen, thỉnh thoảng lại biến thành màu đỏ, hận thể đem từng miếng thịt Tô Khả cắn xuống: "Tô, Khả!" Tô Khả nở nụ cười lâu, mới dần dần khôi phục bình thường, sau đó xoa bóp hai má Tô Cẩm Niên: “Ai u, đừng giận, em chỉ cười cười, , cũng chỉ là cười cười thôi." "..." Sau đó Tô Khả sờ sờ cằm mình: “Nhưng mà em này Cẩm Niên, hẳn vẫn là xử nam chứ?" Tô Cẩm Niên vươn tay, muốn tiếp tục nện xuống đầu Tô Khả. Tô Khả nắm tay Tô Cẩm Niên, nóng hầm hập, cảm giác vô cùng tốt, vì thế tiếp tục : “Hắc hắc, tranh ảnh của Nhật Bản, xem chưa? Đừng với em là cũng chưa xem mấy bức ảnh hành động….. ’’ Tô Cẩm Niên đỏ mặt: “, có!" "Hả, vậy phải là cái gì cũng hiểu ?" Tô Khả lo lắng, nha, chính cũng là lần đầu tiên nha, này hóa gì cái cũng đều hiểu, kia chẳng phải là đau chết sao? có nghe Vương Mộng Mộng qua, lúc trước ấy cùng bạn trai, cả hai đều là lần đầu tiên, cái gì cũng hiểu. Mặc dù cũng có xem phim hành động để thực hành, nhưng mà tóm lại là lần đầu tiên, dưới các loại mới mẻ khẩn trương, thế cho nên lúc cho vào đúng tư thế, đến cuối cùng còn đau muốn chết. Vương Mộng Mộng còn , bạn trai ấy cố gắng được 3 phút. Nhưng mà tuy rằng là 3 phút, nhưng thế cũng vô cùng giỏi rồi, cho nên ấy ở ký túc xá tuyên truyền lâu. Sau này mọi người mới biết được, nghe con trai lần đầu tiên bình thường chỉ có ba mươi giây thôi. Cho nên bạn trai Vương Mộng Mộng là rất được, cho nên , mặt mày Vương Mộng Mộng thường xuyên hồng hào về ký túc xá, đó là có đạo lý , bởi vì ấy được tính phúc! Kết quả là, thừa dịp bóng đêm say lòng người, giai nhân ở phía trước, Tô Khả trong đầu lại bắt đầu YY. biết Tô Cẩm Niên nhà được bao lâu đây? Ngô, từng nghiên cứu qua tiểu huynh đệ của , chắc được khoảng 10 phút. Ai, nên nên, 10 phút quá dài , đối với lần đầu tiên, khẳng định là thống khổ. Ôi? Đương nhiên còn có khả năng , phải là đánh giá cao . có khả năng có khả năng! Tuyệt đối có khả năng! Ân! Tô Cẩm Niên nhà ít nhất phải nửa giờ ! Oa ô ~ vậy chẳng phải là bị đau chết sao? Tô Cẩm Niên tự nhiên là nghiêm mặt để ý đến Tô Khả. Nghiêng đầu lại phát Tô Khả đanh chu du chín tầng mây. Nhìn biểu tình mặt , thậm chí có đôi khi mặt xuất nụ cười dâm mỹ rung động đến cực điểm, lúc lại xuất biểu tình sầu bi được. Nghĩ mới vừa rồi những lời kia, vẻ mặt Tô Cẩm Niên cứ như giông bão sắp đến. Tô Khả cuối cùng lấy lại tinh thần , có nghe đáp lại Tô Cẩm Niên, vì thế lại : “ có việc gì có việc gì, chưa xem qua nhưng vợ xem rồi. Nam thượng nữ hạ, nữ thượng nam hạ, chính đến phản đến... Ngô —— " Miệng Tô Khả bị tay Tô Cẩm Niên bưng kín. Tô Khả giãy dụa vài cái, nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Niên khó coi, thầm nghĩ, Cẩm Niên vẫn bỏ tay ra, tính phúc của , đến tột cùng khi nào mới có thể đây! "Tô Khả, đừng nghĩ này nọ nữa có được , , em vẫn còn !" Tô Khả buồn bực nhất ưỡn ngực: “Em , em là cúp B, cúp B đó, sắp lên cúp C rồi, em cố gắng được đến cúp C!" Tô Cẩm Niên: "..." "Còn có a, Khổng phu tử cũng , thực sắc, tính dã ( mình hiểu câu này). Biết , dù là Khổng phu tử tuy ở thời cổ đại, nhưng ông ấy cũng phải lấy vợ sinh con ! có biết như thế nào mới có thể sinh con ? phải là XO XO đó!" Nội tâm Tô Cẩm Niên có vô số khí huyết cuồn cuộn, phun ra ngụm máu, là thực xin lỗi những lời của Tô Khả! "Tốt lắm, cùng lắm em tiếp tục đói khát đoạn thời gian." cuối cùng, Tô Khả buồn bực vô cùng. Tô Cẩm Niên ngửa mặt lên trời thét dài: cưới vợ, rốt cuộc người như thế nào đây. Tô Khả nắm tay Tô Cẩm Niên, lắc lắc vài cái: “Chồng a, vợ trưởng thành rồi, cho nên chuyện này cũng bình thường mà. Ai u, kỳ em bình thường, chỉ đối với mình mới nhộn nhạo như vậy, người bình thường, vợ người ta đều lạnh lùng rụt rè à." Tô Cẩm Niên: "..." "Nhưng mà em rất ngạc nhiên ..." Tô Khả lại nở nụ cười dâm rung động. Nhìn biểu tình của Tô Khả, Tô Cẩm Niên chỉ biết, khẳng định có lời hay. "Aha ha, em rất ngạc nhiên, bình thường rốt cuộc là như thế nào giải quyết vấn đề sinh lý? Em nghe , những người làm lính ở trong quân đội lâu quá, đến nỗi thấy heo mẹ cũng tưởng là mỹ nữ. cho em nghe thôi ~ là tự động giải quyết? Tay trái? Hay là tay phải?" Sắc mặt Tô Cẩm Niên vốn muốn khôi phục lại khuôn mặt tuấn tú như bình thường, lại lần nữa đỏ bừng, quát tiếng: "Tô, Khả!" "Ai u, cùng em , nếu cùng em , chết tiệt, về sau em... Em..." Tô Khả "Em" nửa ngày có hết câu, bởi vì muốn là, nếu cho biết, cho XO, nhưng mà trời biết, so với Tô Cẩm Niên còn muốn XO hơn. Tô Cẩm Niên nhìn bộ dáng Tô Khả nghẹn khuất, nháy mắt cười, sau đó tiến đến bên tai Tô Khả, thấp giọng hai chữ. Tô Khả cũng cười tươi, ở bên "Oa oa" kêu to. * Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên về nhà, cha mẹ Tô Khả ngồi ở bàn ăn bữa ăn khuya. Bữa ăn khuya là Thang Viên, cha Tô Khả tự tay làm , bên trong đều là đậu đỏ Tô Khả thích ăn. " trở lại à, nhanh lại đây ăn Thang Viên." Mẹ Tô Khả cười tủm tỉm, kỳ trải qua nửa ngày ở chung, thành kiến mà mẹ Tô Khả đối với Tô Cẩm Niên cũng dần dần tiêu tan. Lướt qua công việc cùng với bối cảnh của , con rể như vậy, quả là đốt đèn lồng đều tìm ra. "Vâng, mẹ." Tô Cẩm Niên cười tủm tỉm ngồi xuống. Tô Khả trong lòng cũng là mảnh ngọt ngào, trong lòng hừ hừ khúc nhạc. "Cha, cho con chén nữa." Thuần thục, Tô Khả nhanh chóng ăn xong trong bát Thang Viên. " được, gạo nếp thể ăn nhiều, lại là buổi tối, càng thêm thể ăn nhiều." Mẹ Tô Khả trừng mắt liếc Tô Khả cái, sau đó lại : “Cẩm Niên à, trong phòng mẹ chuẩn bị giường chiếu cho con. Con lên lầu hai, rẽ trái, phòng thứ tư." Tô Khả vừa nghe xong, thấy vui. Vì thế Tô Khả bất mãn với mẹ : “Mẹ, Cẩm Niên và con muốn cùng nhau ngủ ! Sao mẹ lại bảo ấy ngủ phòng Tiểu Phong vừa ngủ? Cho dù mẹ thay đổi giường chiếu cũng được!" "Khụ khụ —— " Tô Cẩm Niên và cha Tô Khả cùng nhau bị sặc. Mẹ Tô Khả ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Khả. "Làm sao, ông ấy là chồng mẹ, đây là mẹ muốn chúng con ở riêng sao? Việc này đối với gia đình hòa thuận tốt ! Nếu mẹ cùng cha cũng chia giường ngủ . Con cần cùng Cẩm Niên tách ra! Dù sao con chỉ là cần cùng Cẩm Niên tách ra ngủ là được!"
Chương 73: Đầy vườn xuân sắc Edit: Tutu Mẹ Tô Khả bị con làm cho nghẹn đến nửa ngày vẫn ra lời, chỉ biết mở mắt trừng đứa con cưng của mình mà thôi. Thấy cái vẻ mặt “ sợ chết” kia của , mẹ Tô Khả có loại xúc động muốn lên phát mấy cái vài mông của : “Con sao lại biết giữ mặt mũi thế hả? Có biết e thẹn là gì hả?” xong mẹ Tô liếc mắt nhìn Tô Cẩm Niên cái, thấy trước sau vẫn nhìn Tô Khả với ánh mắt đầy cưng chiều mới hoàn toàn yên tâm. Tô Khả dùng mũi phát ra tiếng hừ : “Mẹ, phải mẹ với con là con rụt rè có thịt ăn, con là động vật ăn thịt, có thịt đói chết đó.” Mẹ Tô Khả đỏ mặt: “Khả Khả.” Tô Khả cười tủm tỉm : “Mẹ nhanh đến bên giường chăm sóc cho chồng của mẹ , cứ để con lo cho Cẩm Niên được rồi.” Ba mẹ của Tô Khả trong nháy mắt chỉ cảm thấy đầu đầy vạch đen, chăm sóc? Con biết thế nào là chăm sóc sao? Tô Cẩm Niên với ba mẹ của Tô Khả: “Ba, mẹ con tự biết lo cho bản thân mà.” Mẹ Tô Khả cười gật đầu: “Con bé kia bị chiều hư rồi, căn bản là biết cái gì nên cái gì , Cẩm Niên à, sau này con rộng lượng với nó chút nhé.” Tô Cẩm Niên gật đầu, nghĩ đến ba năm vừa rồi, Tô Khả vẫn luôn ở trước mặt năng như thế, chỉ cảm thấy nỡ trách cứ. “Mẹ, sao mẹ lại xấu con như vậy.” Tô Khả mím môi, theo lý thuyết, mẹ nên đẩy con vào người con rể còn nhanh càng tốt mới đúng, sao bây giờ lại chia cắt đôi lứa thế này, là đáng ghét mà. Sau khi ăn xong bữa khuya, ba mẹ Tô Khả dẫn đầu lên phòng ngủ. Tô Cẩm Niên trong lúc Tô Khả tâm cam lòng nguyện mở cửa bảo về ngủ ở phòng khách cách vách. Kết quả cửa mở lâu mà Tô Khả vẫn nhúc nhích. “Khả Khả, còn sớm nữa, nhanh ngủ .” Tô Khả lắc đầu, ánh mắt như ngập nước nhìn Tô Cẩm Niên, ý tứ là: Cẩm Niên, giữ em lại ngủ chung với . Tô Cẩm Niên thở dài, sờ sờ đầu Tô Khả: “Đừng nghịch ngợm.” “Em nghịch ngợm.” Tô Cẩm Niên : “Chúng ta còn nhiều thời gian.” “Được thôi…” Tô Khả tâm tình có chút buồn bực nhưng biết làm gì hơn là chậm chạp xoay người về hướng phòng của mình, bộ dáng bước quay đầu ba lần, quyến luyến thôi. Tô Cẩm Niên nhìn bóng dáng Tô Khả như thế, trong lòng cảm thấy ấm áp. Tuy rằng cũng đành lòng nhưng mà vẫn còn mà, phải sao? * Ban đêm, cửa sổ mở, gió đêm phấp phới, làm lay động tất cả rèm cửa trong phòng. Tô Cẩm Niên vừa trở người đụng đến thân hình ấm áp phía sau, giật mình mở mắt. Sau khi mở đèn bàn mới phát , thân hình ấy là Tô Khả! Tô Cẩm Niên trợn tròn mắt, vào đây bằng cách nào chứ? Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả ngủ say sưa, nhịn được mà lay lay vài cái: “Khả Khả?” “Đừng làm ồn, em ngủ mà.” Bây giờ là rạng sáng, Tô Khả ngủ say là chuyện bình thường nhưng bản thân Tô Cẩm Niên chút buồn ngủ cũng có. “Khả Khả?” Tô Khả lật người, cả hai tay hai chân đều gác lên người Tô Cẩm Niên, miệng còn lầm bầm: “Cẩm Niên…em buồn ngủ quá.” Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, nhìn Tô Khả như vậy chỉ có thể tiếp tục nằm xuống. Đây là Tô Khả của . ra sau khi thừa nhận, cảm giác nhìn thấy chính là như vậy. Thân hình người bên cạnh mềm mại, thoang thoảng hương thơm của hoa hồng, chắc là mùi hương của sữa tắm, mùi hương dễ chịu đến nổi làm cho tâm hồn của gợn sóng. Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả như vậy, hô hấp bỗng trở nên dồn dập. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, tư thế ngủ kia của Tô Khả đúng là mê hoặc người khác. Hai tay hai chân như vòi bạch tuột gắt gao quấn lấy , thậm chí lúc xoay người, sườn mặt của dán vào trong ngực . Áo ngủ bằng lụa trắng xốc xếch lộ ra bờ vai, da thịt vốn trắng mịn dưới ánh đèn càng thêm mờ ảo, tỏa ra thứ ánh sáng như ngọc lưu ly. Đôi hàng mi cong dài thường hay run rẩy, giờ khép lại ngoan ngoãn, đôi môi trơn bóng mềm mại thỏa mãn mỉm cười trong mơ, giống như quả đào thích ăn ngày bé. Tô Cẩm Niên cảm nhận được ràng rằng trái tim trong lồng ngực mãnh liệt nhảy lên. “Ưm…” thanh nhợt nhạt như chất xúc tác, dẫn đến trận tình triều trong . Làm quân nhân, định lực cùng nghị lực đương nhiên cần bàn cãi, cho nên Tô Cẩm Niên rất nhanh tự với bản thân, Tô Khả vẫn còn , là đàn ông, thể nhân lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng. đâu có biết, Tô Khả lúc bị lay , cũng thanh tỉnh. Vất vả lắm mới bình ổn được nhịp đập của trái tim mình trở lại bình thường, Tô Khả lại mở to mắt. Đôi mắt to ngập nước mờ nhạt dưới ánh đèn, kèm theo tia giảo hoạt cùng mê muội, để cho Tô Cẩm Niên hoàn hồn, Tổ Khả rướn người dâng môi. nhàng, mềm mại làm ngứa ngáy lòng ai. “Tô Khả?” Tô Cẩm Niên muốn kéo dài khoảng cách với Tô Khả chút nhưng Tô Khả nay quyết tâm đạt được mục đích bỏ qua. Tô Cẩm Niên còn chưa đẩy Tô Khả ra xa, ngược lại nụ hôn của Tô Khả lại càng thêm sâu.