1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Đặt mua điền sản.

      Âu Dương theo lời Thủy U Hàn, chung quanh cho người tìm hiểu xem có người có ruộng tốt muốn bán hay . Vừa vặn ngoài thành mười lăm dặm có vườn nho, ước chừng hai mươi mấy mẫu, kinh doanh nhiều năm. Đến thế hệ này con cháu lại chê vườn nho phải điền sản đứng đắn, muốn chặt bỏ để trồng hoa màu. Có người thấy đáng tiếc, liền khuyên họ bán , lấy tiền mà mua ruộng nước. Âu Dương nghe được tin tức như thế, liền dẫn người xem vườn. Cảm thấy rất được liền cùng chủ nhân thương lượng, chủ nhân đồng ý bán, giá cũng được định ra đại khái, Âu Dương cảm thấy có thể mua được, liền trở về thương lượng cùng Thủy U Hàn.

      “Đại ca thấy vườn kia như thế nào? Giá như vậy có thích hợp ?” Thủy U Hàn cũng hiểu nhiều về điều này, đương nhiên muốn hỏi Âu Dương.

      “Đất rất phì nhiêu, có sẵn cây nho, cách nguồn nước gần, trong vườn còn có hai cái giếng. Theo huynh biết vườn nho này hàng năm thu hoạch tồi. Giá tiền này so với ruộng đất bình thường cao hơn chút, nhưng vẫn rất thích hợp”. xong còn đem giá thị trường của đất đai trong phụ cận với Thủy U Hàn. Ruộng nước tốt nhất là bao nhiêu tiền mẫu, đất bình thường là bao nhiêu tiền mẫu, còn có ruộng cạn, đất núi hoang. Thủy U Hàn đều thầm đem tất cả ghi nhớ lại.

      “Đại ca, huynh đối với mấy thứ này cũng biết .”

      “Huynh đây cũng phải là thư sinh tay chân chăm chỉ, đất đai trong nhà mặc dù có người tin cậy trông nom, nhưng huynh vẫn thường hỏi đến. Huống hồ huynh còn phải kinh doanh mua bán trong cửa hàng, giá cả thị trường so với người khác cũng nắm hơn chút.”

      “Nếu đại ca cảm thấy mảnh đất đó được, muội cũng yên tâm. Bất quá muội vẫn muốn tự mình nhìn cái.”

      “Huynh vốn muốn chờ muội xem xong mới định. Huynh cùng chủ nhân khu đất đó ước hẹn ngày mai qua xem. Tiểu Hàn muội xem qua, nếu quyết định mua lập tức có thể viết khế ước.”

      Sáng sớm hôm sau, Âu Dương dẫn theo Đồng thúc, Hoàng Kỳ cưỡi ngựa, Thủy U Hàn dẫn theo tiểu Hồng ngồi xe để đến xem vườn nho. Dọc theo đường . Thủy U Hàn thấy hai bên lúa mỳ vụ đông muốn chín, trong lòng liền tính toán, lương thực mới lúc nào ăn cũng ngon hơn, qua ít ngày nhất định phải mua lượng lúa mạch mới gặt về xay thành bột để ăn.

      Đến thôn trang, chủ nhà chờ tại nơi đó, liền đường dẫn Thủy U Hàn vào trong vườn nho. Thủy U Hàn xuống xe ngựa xung quanh cẩn thận đánh giá, quả nhiên đúng như lời Âu Dương, cây nho được trồng mấy năm, còn gần nguồn nước cùng hai giếng nước. Mặt khác bên canh vườn nho còn có trang viên nho . Thủy U Hàn xem qua lượt, liền gật đầu với Âu Dương, đáp ứng mua. Chủ nhà liền phái người cùng Đồng thúc cùng nhau đo đạc lại diện tích lần nữa, cắm cột mốc làm ranh giới rồi tính toán này nọ. Xong xuôi chủ nhà mới mời họ vào nhà, tìm người đến viết khế ước.

      Chợt nghe bên ngoài trận hỗn độn tiếng bước chân, người nam nhân xông vào, bùm tiếng quỳ rạp xuống trước mặt chủ nhà khóc hu hu: “Tam thiếu gia, người thể bán vườn nho kia a. Đây chính là do lão gia tân khổ đặt mua, có biết bao nhiêu kỷ niệm. Người bán vườn nho, nhà chúng ta biết làm sao bây giờ ? ."

      Thủy U Hàn thấy người này ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mũi cao mắt sâu, giống người Trung Nguyên, trong lòng khỏi kinh ngạc.

      Vị chủ nhà kia nghe xong lời này rất bình tĩnh:" Đây là chuyện nhà của ta, ngươi đến đây hồ nháo là như thế nào ? Người tới, mau đến kéo ra ngoài " Trái phải đột nhiên xuất hai hán tử, đem người nọ kéo ra ngoài. Người nọ bị lôi , vẫn còn cầu xin :" Tam thiếu gia, người xem phân lượng lão thái gia, xin người lưu lại vườn nho, cũng xin lưu lại nhà chúng ta . Chúng ta cũng là con cháu của lão thái gia a."

      Những lời này mọi người trong phòng đều nghe , vị chủ nhà kia mặt có chút xấu hổ, phân phó người đem lão già kia , lại hướng nhóm người Âu Dương : " Hạ nhân trong nhà quản giáo nghiêm, làm cho chư vị chê cười rồi."

      , tiểu nương từ bên ngoài tiến vào, đến trước mặt chủ nhà, thấp giọng vài câu. Chủ nhà nhíu mày, lại chịu nổi vẻ mặt cầu xin của tiểu nương, cúi đầu suy tư lát mới đứng lên vái chào Thủy U Hàn: " Âu Dương huynh phu nhân là người muốn mua vườn này, xin hỏi Thủy phu nhân có sẵn người chăm vườn chưa? "

      Thủy U Hàn mỉm cười trả lời: " Chủ nhà nếu có người có kỹ năng hoa màu xin giới thiệu."

      Thủy U Hàn vừa xuất khẩu, mặt chủ nhà có gì, nhưng tiểu nương bên cạnh vui mừng nhướng mày, mắt cười nhàng nhìn Thủy U Hàn.

      " Nếu như vậy, bản thân ta có mấy người, bằng cũng bán cho phu nhân, Thủy phu nhân thấy thế nào?"

      Thủy U Hàn định hỏi, tiểu nương kia nhịn được, sôi nổi bước lên mấy bước đến bên người Thủy U Hàn, còn cúi người thi lễ: " Vị phu nhân này, nương ta mời người qua chuyện."

      Chủ nhà vội vàng giải thích: " Đây là tiểu nữ nhi của ta. Đứa này ở nông thôn, bị ta làm hư rồi, có quy củ gì cả, phu nhân đừng chê cười. Người chắc là từ sớm rời thành, mệt mỏi rồi, xin mời người về phía sau đường nghỉ ngơi chút ."

      Thủy U Hàn nhìn tiểu nương này, bộ dạng ước chừng tám chín tuổi, lớn lên mi thanh tú mục, trong lòng khỏi sinh hảo cảm, quay đầu thương lượng cùng Âu Dương. Âu Dương cười: " Nếu là Tưởng tam phu nhân cho mời, vậy muội nghỉ chút cũng tốt. Bất quá muội là người mua, hồi viết xong khế ước, huynh cho người tìm muội."

      Thủy U Hàn gãi đúng chỗ ngứa, liền mang theo tiểu Hồng đứng dậy. Tiểu nương thấy Thủy U Hàn đáp ứng, liền đưa tay đến kéo Thủy U Hàn, đường dẫn ra khỏi chính sảnh, đến gian phòng. Tiểu nương chưa vào nhà, từ xa liền kêu lên: " Người đến , người đến."

      Trong phòng lập tức có ba người ra , phía trước là thiếu phụ, thân quần áo mới tinh, theo sau là hai nha đầu.

      Thiếu phụ thấy Thủy U Hàn nhanh chóng bước đến đón tiếp, cùng Thủy U Hàn chào, sau đó : " Thủy phu nhân ở xa đến, ta nghĩ tiền viện đều là nam nhân, lộn xộn . Chỗ này cũng coi như sạch , cho nên mạo muội thỉnh người tới đây chút."

      Thủy U Hàn thấy thiếu phụ này cùng tiểu nương tướng mạo mười phần giống nhau, liền đoán là Tưởng tam phu nhân cũng vội vàng hoàn lễ: " Là ta mạo muội quấy rầy Tưởng tam phu nhân mới phải."

      Tưởng tam phu nhân đem chủ tớ Thủy U Hàn nghênh đón vào trong nhà, hai người chủ khách ngồi xuống, nha hoàn bên cạnh dâng trà, Thủy U Hàn đánh giá vật dụng trong phòng, mặc dù xa hoa, nhưng gia cụ đều mang phong cách cổ xưa, thu thập cũng sạch . Hai người ngồi xuống, lại tránh khỏi khách sáo phen.

      Tiểu nương kia tựa hồ có chút hấp tấp, kéo góc áo Tưởng tam phu nhân, giọng năn nỉ : " Nương, giúp Quế Nha chút, giúp Quế Nha chút ."

      Tưởng tam phu nhân hướng Thủy U Hàn cười: " Thủy phu nhân, mạo muội mời người lại đây, chính là có chuyện muốn nhờ giúp."

      " Tưởng tam phu nhân cứ , nếu có thể giúp đỡ, ta tất nhiên làm hết sức."

      " Là như thế này, Thủy phu nhân nếu mua vườn nho, muốn tìm người chăm sóc, vừa vặn chỗ này của ta có nhà, vườn nho này trước kia vẫn là do họ chăm nom. Người nhà này chăm chỉ, tin cậy, Thủy phu nhân nếu có thể, hãy mua tất cả bọn họ, như vậy có thể bớt ít tâm tư."

      " Nha, ta cũng muốn tìm vài người đến giúp ta chăm sóc vườn nho này, nếu Tưởng tam phu nhân đề cử, bằng kêu người đến cho xem mặt ."

      " Đương nhiên muốn gọi ra cho người xem. Nhưng người nhà họ có chút tầm thường, ta muốn trước với phu nhân, bằng người ta phúc hậu."

      Thủy U Hàn cao thấp đánh giá Tưởng tam phu nhân, cười : " biết có điểm gì tầm thường, Tưởng tam phu nhân cứ , ta chăm chú lắng nghe."
      Last edited by a moderator: 29/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53: Mỹ Nhân dị quốc.

      dài dòng, chuyện này có liên quan đến chút gia . Bất quá nếu Thủy phu nhân muốn mua bọn họ, về sau cũng biết. Ta thấy Thủy phu nhân là người phúc hậu, cũng dối gạt người.”

      Thủy U Hàn mỉm cười.

      “Lão thái gia chúng ta từng Tây Vực làm kinh thương, lúc trở về còn dẫn theo nữ nhân người Hồ, muốn thu nàng làm thiếp. Năm thứ hai liền sinh con trai, lão thái gia phi thường vui mừng. Nữ nhân này trước kia ở Tây Vực có trồng nho, lão thái gia liền cho nàng miếng đất lớn để nàng làm vườn nho. Nữ nhân kia trẻ đẹp, lão gia rất cưng chiều nàng cùng nhi tử. Lão tổ mẫu lại là người tính tình mạnh mẽ nên khó tránh khỏi có chút vui. Lão gia tử muốn cho nhi tử của mình nhập gia phả, lại bị lão tổ mẫu cản lại, là con do nữ nhi dị tộc sinh, thể làm hỗn loạn huyết mạch Tưởng gia. Hai vị lão nhân bởi vì chuyện này có chút vui.”

      Thủy U Hàn nghe giọng điệu Tưởng tam phu nhân, tự nhiên hiểu được tình có bình thản như nàng , bất quá việc xấu trong nhà thể đồn ra ngoai, nàng ta làm con dâu đương nhiên muốn che giấu.

      quá vài năm nữ nhân Tây Vực kia chết, lão gia tuổi cũng cao nên muốn quản chuyện nhà nữa. Tiểu nhi tử này được phái chăm sóc vườn nho. Lão tổ mẫu của chúng ta cưới cho con dâu, còn sinh ra hai đứa con. Sau này coi như là tôi tớ trong nhà. Nay lão thái gia qua đời, lão tổ mẫu sợ mình nhìn vật nhớ người, nên muốn đốn hạ vườn nho này. Còn người nhà ở đây, bởi vì diện mạo khác thường, nên cũng muốn bán ra ngoài.”

      Thủy U Hàn cúi đầu uống trà, làm bộ như phát ánh mắt tìm kiếm của Tưởng tam phu nhân.

      nhà bọn họ, hai người lớn mang theo hai hài tử, cũng đều có huyết thống người Hồ. Nếu để cho môi giới đem bán, chỉ sợ gia đình ly tán. Nếu phu nhân muốn người chiếu cố vườn nho, bằng liền mua họ, như vậy đỡ được nhiều chuyện. hơn nữa còn có thể để nhà họ có thể được sống cùng nhau.”

      “Vườn lớn như vậy, hai người lớn cùng hai hài tử, bọn họ làm hết được hay sao. Huống hồ theo lời Tưởng tam phu nhân, tại gia chủ của các người vẫn là lão thái thái, người có thể làm chủ việc này sao?”

      mặt Tưởng tam phu nhân lên tia xấu hổ: “Thủy phu nhân yên tâm. Hai người nhà này đều là người có năng lực. Những năm gần đây, vườn nho đều là do bọn họ xử lý, thu hoạch cũng rất tốt. Thủy phu nhân mua bọn họ lỗ lả. Hai hài tử, tuổi tuy chút, nhưng đều có thể làm việc. Chỉ cần Thủy phu nhân đồng ý mua người nhà bọn họ, ta liền có thể làm chủ được việc này. Lão tổ mẫu chúng ta phân phó cho lão gia nhà ta làm, nên sao cả.”

      Tiểu nương bên cạnh cũng hát đệm: “Phu nhân, người mua các nàng . Cả nhà của bác đều là người tốt, phu nhân nhất định thích.”

      nha đầu bên cạnh liền kéo tiểu nương , thấp giọng : “Ngọc nhi, ngươi thể xưng hô như vậy, nếu như bị lão thái thái, đại thái thái nghe được, chẳng những mắng ngươi mà Quế Nha lại còn bị đánh.”

      Ngọc nhi liền che miệng mình lại, đôi mắt to nhịn được mà nhìn qua Thủy U Hàn và mẫu thân.

      Thủy U Hàn thấy Ngọc nhi là bé sáng sủa đáng , nhịn được nhếch lên khóe miệng.

      “Nếu muốn mua bọn họ cũng phải thể, bất quá vườn nho kia cũng có phòng ốc để ở, vậy bọn họ ở chỗ nào?” Thủy U Hàn lầm bầm lầu bầu.

      “Tưởng tam phu nhân hẳn là lo liệu đến việc này. bằng đem cái trang viện ngay bên cạnh vườn bán luôn cho ta như thế nào? Ta nghĩ lão thái thái nhà phu nhân là nhớ đến trang viện này, nếu cũng muốn bán quách nó cho xong. Nếu vậy liền đơn giản bán cho ta, chẳng phải tiện hơn sao. Ta cũng có thêm nơi tốt để an trí chỗ ở cho bọn họ. Nghĩ đến người nhà họ có thể ở nơi tốt, hẳn là cảm kích Tưởng tam phu nhân thành toàn.” Thủy U Hàn cùng Tưởng tam phu nhân hương lượng.

      “Mẫu thân, người nên đáp ứng . Nếu về sai vẫn có thể được ở chỗ kia, Quế Nha nhất định rất vui mừng.” Ngọc nhi chạy đến bên người Tưởng tam phu nhân làm nũng.
      Tưởng tam phu nhân thấy Thủy U Hàn tựa hồ muốn mua người cùng nhà, lại nhìn nhìn đến nữ nhi của mình, ngẫm lại chút, gia đình người kia với mình cũng là huyết mạch tương liên, lại nhìn xuống bụng của mình, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.

      “Ý tứ của Thủy phu nhân ta hiểu, ta tìm lão gia thương lượng chút. Chỉ là, có việc mong Thủy phu nhân đáp ứng ta. Nếu Thủy phu nhân mua nhà này, thỉnh người đối xử tử tế với bọn họ, nhất là bé kia, trăm ngàn lần xin đừng bán nàng .”

      Thủy U Hàn bất giác có chút kỳ quái, Tưởng tam phu nhân cũng giải thích nhiều, chỉ : “Thủy phu nhân thấy các nàng, liền hiểu được ý tứ của ta.”

      đến đây, Thủy U Hàn cũng đợi lâu. Tưởng tam phu nhân để người đưa bọn họ đến tiền thính, lại có chuyện thương lượng cùng Tam gia

      Khế ước sắp viết xong, Âu Dương bên chậm rãi uống trà. Thủy U Hàn thấp giọng đem tình lần với Âu Dương. Lại hỏi: “Âu Dương đại ca, đứa do thị thiếp sinh cũng có thể đem làm tôi tớ mà bán sao?”

      Âu Dương cười khổ gật đầu. Thủy U Hàn cảm thấy may mắn bản thân trước mặt Tưởng tam phu nhân mà hỏi như vậy, nếu khiến người ta chê cười.

      “Làm như vậy cũng vi phạm quốc pháp, chỉ là những nhà bình thường rất ít làm như vậy.” Âu Dương bổ sung.

      Sau lúc lâu, Tam gia quay lại, muốn đem tiểu trang viện kia cùng nhà trong đó bán cho Thủy U Hàn.

      “Có thể để ta nhìn thấy bọn họ ?” Thủy U Hàn hỏi.

      “Đó là đương nhiên.” Tưởng tam gia đuổi người ra ngoài, sau đó liền mang vào nam nữ cùng hai hài tử.

      Thủy U Hàn nhìn thấy nam tử chính là người vừa bị mang ra lúc nãy. Nữ tử xấp xỉ tuổi kia hẳn là thê tử của . Hai hài tử, đứa lớn là nữ tử khoảng mười mấy tuổi, đứa là nam hài khoản sáu bảy tuổi. Trừ bỏ nàng kia, ba phụ tử này đều có đặc thù của người Tây Vực.

      Điều khiến Thủy U Hàn ngạc nhiên chính là tiểu nương kia. Đôi mắt của nàng lại là màu lam, lông mi dày rậm uốn cong, làm da trắng nõn, mày mắt nư được dùng bút họa lên, tiểu mỹ nhân dị quốc phong tình. Thủy U Hàn đến đây hoàn toàn minh bạch, vì sao Tưởng tam phu nhân muốn nàng làm người mua, lại còn muốn nhắc nhở nàng như vậy. Nghĩ đến bé kia chắc là Quế Nha trong miệng Ngọc nhi.

      “Đây là bọn họ. Từ theo tổ phụ của ta chăm sóc vườn nho. Hai vợ chồng bọn họ là người thành , hai hài tử cũng rất nghe lời, Thủy phu nhân giao vườn nho cho bọn họ chăm sóc bớt được nhiều việc.” Tưởng tam gia .

      “Thỉnh phu nhân lưu lại nhà tiểu nhân. Chăm sóc cây nho chính là bản của ta, nàng dâu của ta cũng biết, làm cho phu nhân thất vọng.”

      Vợ bên cạnh cũng cầu xin: “Cầu xin phu nhân lưu lại nhà chúng ta, hai đứa này ăn cũng nhiều lắm, cũng có thể làm việc. Chừng hai năm nữa là có thể vì phu nhân mà xuất lực.”

      Thủy U Hàn thấy vậy cũng gật đầu đáp ứng. Cuối cùng hai bên thương lượng hồi, lại đem phòng ở và người bán cho Thủy U Hàn với giá cực thấp.

      Khế ước viết xong, song phương ký tên đồng ý. Thủy U Hàn từ trong tay áo xuất ra túi bạc, thanh toán tiền. Tưởng tam gia đem địa khế, khế ước nhà và văn tự bán mình lấy ra, đôi bên kiểm tra ràng rồi giao cho đối phương. Bên này bàn giao xong, Tưởng gia cũng chuẩn bị tốt đồ ăn, đám người Âu Dương liền lưu lại ăn cơm. Thủy U Hàn ở hậu viện ăn cùng Tưởng tam phu nhân.

      Ăn cơm, Tưởng tam phu nhân lại cảm ơn Thủy U Hàn phen.

      “Thủy phu nhân là người biết chuyện, nhà này chúng ta ra giá thấp như vậy, chính mà muốn cho người chút tình. Thủy phu nhân mua bốn người Hồ gia, Tưởng gia muốn giữ lại bọn họ, mà ta nhìn được bọn họ chịu khổ. Chỉ câu Thủy phu nhân đừng để bọn họ cốt nhục chia lìa, cũng đừng để đứa bé Quế Nha kia…”

      Thủy U Hàn có điếm , nhưng cũng lập tức đáp ứng: “Tưởng tam phu nhân yên tâm, chúng ta đều là người đứng đắn. Bốn người Hồ gia này quả có bản , ta để bọn họ trông coi vườn nho này. Về phần Quế Nha kia, chỉ cần nàng an phận, đợi nàng trưởng thành, ta cũng an bày cho nàng mối hôn đứng đắn. Ta bạc đãi bọn họ, thỉnh Tưởng tam phu nhân yên tâm.”

      Tâm trong lòng Tưởng tam phu nhân cũng buông xuống: “Đúng vậy đúng vậy. Quế Nha đứa này lớn lên là…., Ta sợ nếu đưa cho người môi giới, bọn họ dẫn nàng , bán đến những địa phương ám muội, cả đời đứa này bị phá hủy.
      Chuyện của người thế hệ trước, phải là chuyện vãn bối chúng ta có thể . Bất quá nếu có lương tâm, có thể chu toàn liền chu toàn, cũng là vì đứa bé ở trong bụng ta mà tích chút nhân quả.”

      Thủy U Hàn nghe được tin Tưởng tam phu nhân có thai, vội vàng chúc mừng. Hai người hồi đến chuyện của phụ nữ có thai, thập phần hợp ý.

      Sau hi ăn xong, Âu Dương cùng Thủy U Hàn liền từ Tưởng gia đến tiểu thôn trang, Thủy U Hàn kêu bốn người Hồ gia lên hỏi chuyện.

      “Phu nhân xin gọi ta là lão Hồ, đây là vợ ta Hồ thị, Quế Nha, Hổ Oa.” Lão Hồ giới thiệu nhà, cấp Thủy U Hàn thỉnh an.

      Thủy U Hàn cùng lão Hồ đến chuyện chăm sóc cây nho. Thấy Lão Hồ quả nhiên đạo lý ràng, Thủy U Hàn hết sức hài lòng, liền dụng tâm trấn an bọn họ phen.

      “Lão Hồ, nhà các ngươi liền an tâm chăm sóc vườn nho này. Nếu làm tốt, ta nhất định bạc đãi các ngươi.”

      “Tiểu nhân cầu gì khác, chỉ cần phu nhân chấp nhận để nhà chúng ta trông vườn nho này, ta liền ghi nhớ đại ân của phu nhân.”

      Đối với ý nghĩ của Thủy U Hàn cũng nghĩ nhiều, đem mọi chuyện trong vườn và thôn trang an bài lại phen, mới cùng Âu Dương trở về thành.

      Vào cửa thành lâu, phia trước biết là củi nhà ai rơi vương vãi đường. Xe ngựa tạm thời qua được, đành phải vòng cái hẻm . Xe ngựa được hồi, đột nhiên nghe thấy trong ngõ có người hô cứu mạng. Thủy U Hàn nghe thanh có chút quen tai, liền xốc màn xem hướng ra bên ngoài nhìn xung quanh.

      Chỉ thấy vài người hùng hùng hổ hổ theo hướng này đến, vị phụ nhân đất bị bắt ngừng kêu khóc, các đó xa cũng có tiếng tiểu hài tử ngừng khóc rống. Phụ nhân kia bị kéo mặt đất, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thủy U Hàn, cũng biết là khí lực từ nơi nào mà giãy khỏi đám người, thất tha thất thểu chạy đến xe ngựa Thủy U Hàn kêu: “Thủy phu nhân, Thủy phu nhân, cứu mạng, cứu mạng a.” Thủy U Hàn thấy mặt người phụ nhân kia chính là Bành nương tử, khỏi chấn động.
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53: đoàn hỗn loạn.

      Chờ Thủy U Hàn thấy mặt phụ nhân kia, khỏi chấn động. Điều khiến nàng giật mình phải là tình cảnh của Bành nương tử tại, mà là Bành nương tử so với mấy ngày trước gặp mặt lại tiều tụy chỉ chút.

      “Thủy phu nhân, người hãy cứu ta, cứu hai hài tử của ta.” Bành nương tử đến trước mặt xe ngựa, mấy người kia cũng chạy tới, ba chân bốn cẳng kéo Bành nương tử . Bành nương tử sống chết bắt lấy xe ngựa, chịu buông tay.

      “Các ngươi làm gì vậy, đều buông tay, ban ngày ban mặt mà các ngươi cũng dám cường bắt phụ nhân đàng hoàng?” Âu Dương vốn cưỡi ngựa phía trước, lúc này chạy tới, với mấy người kia.

      Mấy người kia gặp Âu Dương dẫn theo người tới, tay liền buông lỏng. Trong có có người râu quai nón, hướng Âu Dương hành lễ: “Nguyên lai là Âu Dương đại phu. Chúng ta biết người là người tâm địa bồ tát, nhưng chuyện này người thể xen vào được. Phụ nhân này là chủ của nàng bán cho chúng ta để gán nợ, cũng phải là chúng ta cường bắt nàng.”

      “Trương Tam, ngươi ở đây lừa ai. Phụ nhân là là nương tử của Bành tú tài ở Vương gia thôn, khi nào lại xuất chủ nhân nữa?”

      Âu Dương biết chuyện Bành nương tử bán mình.

      Trương Tam gãi gãi cái ót: “Âu Dương đại phu, ta Trương Tam dám mình là người tốt, nhưng trước giờ bao giờ có hành động ép mua ép bán. Chỉ sợ người nhận lầm người, phụ nhân này quả họ Bành, nhưng nàng là bán mình cho Bành gia, người tin thi cứ nhìn vào văn tự bán mình của nàng.”

      Trương Tam xong từ trong ngực lấy ra trang giấy đưa cho Âu Dương: “Đây là văn tự bán mình của nàng, là chủ mẫu nhà nàng giao cho ta. Âu Dương đại phu, ta gạt người, ra gia chủ nhà nàng đến Hồng Tụ Chiêu của chúng ta chơi , cuối cùng lại lấy ra tiền. Chúng ta đến đòi nợ, chủ mẫu nhà lại như cọp mẹ, có tiền cho chúng ta, liền đem phụ nhân này để gán nợ. Các người nhìn cái, phụ nhân này tuổi cũng có rồi, lại có tư sắc gì, mang về làm sao kiếm tiền. Ta cũng lo bị tú bà mắng đây.”

      Thủy U Hàn vốn định xuống xe, nghe xong lời này của Trương Tam, khỏi thu chân lại. Chỉ từ trong cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, lúc này người xung quanh thấy náo nhiệt liền kéo đến vây thành vòng. Bành nương tử tựa hồ đem xe ngựa này thành ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, sống chết bắt lấy buông cửa sổ. Thủy U Hàn đưa bàn tay kéo rèm xe vươn ra, trấn an Bành nương tử: “Bành nương tử yên tâm, ta chắc chắn cứu ngươi cùng đứa .”

      Bành nương tử nghe Thủy U Hàn vậy, nhất thời an tâm ít, vừa định mở miệng với Thủy U Hàn cái gì, lại thấy tiểu Uyển từ bên ngoài nghiêng ngã chạy vào, chạy đến trước mặt Bành nương tử khóc : “Nương, nương, nương dẫn con . Bọn họ muốn bán con, còn muốn vứt bỏ muội muội.”

      Bành nương tử nghe xong lời Thủy U Hàn, bình tĩnh chút, nhưng lời của nữ nhi lại khiến nàng hoảng loạn lên: “Thủy phu nhân, cứu cứu ta, cứu nữ nhi của ta.”

      “Ai u, Trịnh Tú Nga, ta còn xem ngươi là trinh tiết liệt nữ, để cho các ngươi sống nương tựa vào. Tướng công của chúng ta còn nhà ngươi là người lương thiện. Ta thấy ngươi ăn khang nuốt khổ, đành lòng muốn giúp đỡ chút ít. Ngươi còn giả mù sa mưa vờ từ chối, ta còn khi ngươi giỏi diễn trò, nguyên lai là có người thân mật, có chỗ dựa vào. Trịnh tỷ tỷ, ta đây hóa ra là nhìn lầm ngươi rồi, về sau ta cùng tướng công đây còn phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ nhiều hơn a”

      Sắc mặt Bành nương tử liền trắng bệch, thân hình gầy yếu của Tiểu uyển cũng run lên. Thủy U Hàn nhìn theo hướng thanh, chỉ thấy nữ tử mặc trang phục đỏ au đến gần xe ngựa, chống tay thành bộ dáng ấm trà, chỉ vào Bành nương tử cười nhạo. Nữ tử hé ra khuôn mặt phấn trắng, trang điểm đậm. Nàng ta đứng nơi đó, ra dáng người phong liu, lời lại lẳng lơ chói tai.

      Bành nương tử run rẩy tay:” Tôn Kiều Nguyệt, ngươi ngày thường tra tấn ta thế nào, ta đều có thể nhẫn. Nhưng đối với người thanh bạch, ngươi dựa vào cái gì bôi đen danh tiết. Âu Dương đại phu là ân nhân cứu mạng của mẹ con ta, làm sao ngươi có thể ngậm máu phun người như vậy.”

      “Ha ha ha, ta đây cũng là ai, chính là tiện nhân ngươi tự mình khai ra tên của gian phu kia” Tôn Nguyệt kiều đắc ý cười lạnh.

      Người vây xung quanh cũng náo nhiệt lên, bắt đầu bàn tán. Thủy U Hàn trong xe làm sao có thể ngồi yên, liền kêu Tiểu Hồng đỡ mình xuống xe.

      “Âu Dương đại ca, Bành nương tử ngày xưa cùng muội giao hảo, hôm nay nàng lại bị người ta khi dễ như vậy, ta thể ngồi yên mà nhìn. Ta chỉ là nữ tặc, nhiều chuyện tiện ra mặt, kính xin đại ca cần hiềm nghi, giúp đỡ nhiều hơn.

      Người bên ngoài sớm thấy Bành nương tử chạy đến xe ngựa, nhưng biết xe là người như thế nào. tại thấy mỹ nhân từ trong xe chậm rãi ra, dáng người đoan trang, khí độ thong dong, bất giác đều dừng miệng, ngơ ngác nhìn.

      Lại nghe thấy Thủy U Hàn như vậy, dĩ nhiên hiểu được, nguyên lại vị tiểu nương tử trong xe mới là người muốn xen vào chuyện này, để cho Âu Dương thay nàng ra mặt.

      Âu Dương là người có thân phận, lại bị người đàn bà chanh chua chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhất thời tiện phát tác. Đồng thúc lớn tuổi, gặp qua nhiều chuyện, hiểu được những phụ nhân như vậy thể chạm vào. Những lời này của Thủy U Hàn có thể là mưa đúng lúc, đem Âu Dương rửa sạch . Âu Dương đương nhiên là hiểu ý Thủy U Hàn, cảm kích nhìn nàng cười.

      Tông Nguyệt Kiều muốn đùa cợt phen, lại nhìn thấy Thủy U Hàn toàn thân tơ lụa, biết những thứ vải vóc kia phải rẻ, trang sức đầu phải vật phàm. Lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Thủy U Hàn đảo qua mặt nàng, nhất thời biết gì, miệng cuống lại.

      Thủy U Hàn hừ lạnh tiếng, Tôn Nguyệt Kiều này cho rằng ai cũng là Bành nương tử, sễ dàng khi dễ như vậy.

      Bành nương tử thấy Thủy U Hàn từ xe xuống, tới kéo góc áo nàng:” Thủy phu nhân, nhị Ny của ta còn ở nhà các nàng, ta bị bán lấy ai chiếu cố con bé, bọn họ còn muốn vứt bỏ con bé , Thủy phu nhân….”

      Thủy U Hàn nghĩ nghĩ, Bành nương tử ký văn tự bán mình, chủ nhà muốn bán nàng, người khác có đạo lý ngăn cản. Mà tiểu Uyển cùng nhị Ny hai đứa này lại là nữ nhi của Bành tú tài, Tôn Nguyệt Kiều lại là kẻ dễ bắt nạt, nếu cùng nàng thương lượng, biết còn bị làm khó dễ đến mức nào.

      chuyện rối rắm. Thủy U Hàn trong lòng thở dài, cố ý lớn tiếng với Âu Dương, để cho mọi người chung quanh đều nghe được.

      “Đại ca, Bành nương tử là chính thê của Bành Gia Minh, Bành tú tài làm sao có thể bán nương tử của mình, như thế nào lại muốn bán đại nữ nhi, vứt bỏ tiểu nữ nhi. Đại ca, ở nơi này có người gây chuyện, muội tin Bành tú tài là người đọc sách lại có thể làm ra chuyện tình bằng cầm thú như vậy. Đại ca, gặp chuyện bất bình còn ra tay tương trợ, huống chi Bành nương tử lại là người quen biết, cũng thể trơ mắt nhìn mẹ con nàng bị hại. bằng chúng ta thỉnh bà con nơi này làm chứng, xem đám người què còn dám làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy”

      Người què này chính là Tôn Nguyệt Kiều. Tôn Nguyệt kiều làm sao hiểu, muốn mở miệng nhục mạ, liền nhìn thấy Đồng Thúc và Hoàng Kỳ xoắn ống tay áo, nhìn nàng như hổ rình mồi, hận thể hung hăng đập nàng trận. Người xung quanh đều đến để xem náo nhiệt, nếu có náo loạn cũng hẳn đứng ra giúp nàng.

      Thủy U Hàn lớn tiếng , sau đó lại thấp giọng cùng Âu Dương phen. Âu Dương gật gật đầu, sau đó cao giọng hương mọi người :” Quả là như thế. Dân chúng Tế Thủy thành chúng ta nhiều đời trung hậu, ngay cả hài đồng mấy tuổi cũng hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, làm sao có thể chấp nhận người độc ác như vậy. Bành tú tài ở đâu, mau để ra dem tình cho ràng.”
      Last edited by a moderator: 3/6/15
      mylien1961, Nhiên Nhiên, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 54: Dao sắc chặt đay rối.

      Âu Dương vừa dứt lời, liền có người nhanh như chớp chạy đến Bành gia báo tin. Âu Dương xem dân chúng vây thành vòng, nam nữ lão ấu đều có. muốn để Thủy U Hàn phải đứng ở địa phương như vậy, muốn để Hoàng Kỳ tìm xem có nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi chút hay , thuận tiện cũng đem chuyện này giải quyết ràng. đôi vợ chồng trung niên cùng lão già từ trong đám người bước ra.

      “Âu Dương đại phu, vị nương tử này. Lão thân là Dung thị, ngụ ở nơi này, cách vách với Trịnh thị. Nhà của lão thân tuy rằng đơn sơ, nhưng cũng coi như rộng rãi, Âu Dương đại phu từng đến để xem bệnh cho ta. bằng mời Âu Dương đại phu cùng vị nương tử này đến nhà của ta, uống ngụm trà, nghỉ chân chút, chờ người Bành gia gọi đến rồi mọi người cùng nhau chuyện ràng, thế nào?”

      Âu Dương thấy người kia vậy, liền chắp tay làm lễ: “Nguyên lai là Dung bà bà, vậy quấy rầy.”

      Thủy U Hàn đương nhiên dị nghị. Tôn Nguyệt Kiều thấy mình bị coi như là khí, trong lòng phẫn hận. Nàng vốn định khóc lóc om sòm, nghĩ đến Trịnh thị cùng mình ký văn tự bán mình, lấy nàng gán nợ cũng là chuyện đương nhiên. Nếu những người này muốn làm phô trương, nàng vừa vặn thống thống khoái khoái làm bọn họ mất mặt phen. Trương Tam chuyện gì mà gặp qua, hơn nữa còn là chủ nợ, có đến nha môn cũng sợ, nhưng lại muốn bán cho Âu Dương phần tình cảm nên cũng giúp vui, chậm trễ chút cũng ảnh hưởng. Nếu Âu Dương cùng tiểu nương tử kia chịu thay Bành nương tử xuất tiền, cũng muốn mang Bành nương tử để làm gì.

      Cứ như vậy, cả đám người đều có những tính toán nhặt trong lòng, liền nhốn nháo kéo đến nhà Dung bà bà. Dung bà bà thỉnh Âu Dương cùng Thủy U Hàn ngồi ở chính sảnh. Tôn Nguyệt Kiều cũng cần người mời, tự mình ngồi xuống. Người đến xem náo nhiệt đứng vòng lớn ngoài sân.

      Nơi này cách Bành gia chỉ có bức tường, tất cả mọi người đều nghe thấy cách vách có thanh khàn khàn của trẻ con khóc nỉ non, còn có tiếng người quát mắng.
      “Đồ ác phụ có lương tâm, còn đem tiểu quỷ đòi nợ này ném cho chúng ta. Chúng ta đều lớn tuổi, tìm được người hầu hạ chúng ta thôi, ngược lại còn để chúng ta phải hầu hạ tiểu quỷ đòi nợ này. Gia Minh, ngươi mau đem nó vứt , đỡ khỏi phải khóc phiền chúng ta.”

      Bành nương tử nghe tiếng trẻ con khóc khàn , thanh ngày càng sớm đau triệt nội tâm, muốn đến nhà cách vách để ôm đứa bé kia. Trương Tam làm sao có thể để nàng chạy mất. Vẫn là Âu Dương với : “Ngươi để cho nàng qua bế đứa , có ta ở đây đảm bảo, ngươi sợ cái gì.”

      Trương Tam nghe xong lời Âu Dương , mới buông tay ra: “Vậy cũng tốt, có những lời này của Âu Dương đại phu ta còn lo lắng cái gì nữa, xảy ra chuyện gì ta tìm người đòi tiền, ai biết người chính là nhất ngôn cửu đỉnh, hắc hắc.”

      lúc sau, Bành nương tử ôm nhị Ny trở lại, phía sau còn theo đôi vợ chồng trung niên, còn có thư sinh trẻ tuổi. Ba người này tựa hồ cũng tình nguyện, là bị người khác kéo đến đây. Thủy U Hàn nghĩ đây hẳn là cha mẹ chồng cùng trượng phu của Bành nương tử.

      Âu Dương nhìn thấy mấy người tiến vào, liền từ chỗ ngồi đứng lên, hướng tú tài kia chắp tay: “Bành huynh, biệt lai vô dạng. Tại hạ Âu Dương Phác Y, có số việc cần Bành huynh chỉ điểm để ràng.”

      Bành tú tài tựa hồ muốn để lộ khuôn mặt sau phiến quạt giấy, chỉ lấy cây quạt quơ quơ, cũng thèm hoàn lễ, ngạo mạn : “Nguyên lai là Âu Dương đại phu, như thế nào lại làm kinh động đến cả Âu Dương đại phu, là muốn ỷ thế hiếp người hay sao?”

      Bành tú tài vô lễ như thế, Âu Dương chỉ nhếch miệng mỉm cười, còn khách khí thỉnh Bành lão cha, Bành lão nương cùng Bành tú tài ngồi xuống.

      Trong đám người vây xem, đột nhiên có người lên tiếng: “Bất quá chỉ là tú tài, mà lại làm giá cao. Âu Dương đại phu người ta sớm là cử nhân, ta cũng chưa gặp qua người nào ngạo mạn như vậy.”

      “Bành huynh, Bành nương tử này là nguyên phối thê tử của huynh, như thế nào lại bán . Pháp luật Đại Chu chúng ta đa quy định , nguyên phối thê tử thể tùy ý mua bán. Bành huynh là tú tài, hẳn là ràng, nếu bị người ta biết, đến nha môn kiện ngươi , chỉ sợ Bành huynh lúc ấy muốn ăn thơm cũng được.”

      Bành tú tài cười lạnh tiếng: “Âu Dương đại phu hẳn là quý nhân hay quên . Trịnh này thất đức, sớm bị ta hưu. Nàng tự nguyện bán mình làm nô tới nhà ta, là ta thấy nàng tội nghiệp nên đồng ý lưu lại. tại ta muốn bán nàng, cũng là chuyện của nhà ta. Âu Dương đại phu thích chỏ mõm vào, nhưng cũng thể quản được chuyện nhà của ta. Ta coi ngươi cũng là người đọc sách, lưu lại cho ngươi chút mặt mũi, ngươi cũng nên ép ta ra những thứ dễ nghe.”

      Tôn Nguyệt Kiều ngay từ đầu thấy ba người này tiến vào, chỉ hừ lạnh tiếng. Bây giờ nghe Bành tú tài vậy liền hăng máu, từ ghế nhảy dựng dậy.

      “Còn ta là người què, tại tướng công nhà ta tất cả, tiện nhân Trịnh thị này bất quá chỉ là nô tài chúng ta mua, ta có đánh nàng chết cũng đến phiên các ngươi quản. Mọi người đều nghe thấy chưa, tướng công nhà ta Trịnh thị thất đức. Đây là nhờ tướng công nhà ta nhân phẩm phúc hậu, muốn ra chuyện ô nhục của nàng. Nay ta đem nàng đến Hồng Tụ Chiêu, đến đó nhậu nhẹt ăn ngon, nàng ta chỉ sợ còn cao hứng kịp. Đám người các ngươi có mắt, còn cố tình đến đây ngăn đón. Chỉ sợ là các ngươi cùng Trịnh thị này cũng có minh bạch gì.”

      Bành nương tử vốn dựa vào bên người Thủy U Hàn, nghe xong lời Tôn Nguyệt Kiều, tức giận đến phát run, nước mắt ào ào đổ xuống. Tiểu Hồng nhanh chạy đến bên khuyên giải an ủi, bảo nàng chớ nghe lời chó điên bậy.

      Thủy U Hàn nghe thấy vợ Bành tú tài đổi trắng thay đen, mà đây cũng phải là Vương gia thôn, tất cả mọi người đều viết chi tiết, khó tránh khỏi có người tin theo lời của nàng ta, liền thay mặt Bành nương tử phản bác. Thủy U Hàn nghĩ nghĩ, liền kéo Bành nương tử đến, chỉ điểm nàng phen.

      “Vị này hẳn là nội quyến của Bành huynh ? Kính xin Bành huynh hảo hảo quản thúc, nên hở tí liền khóc lóc om sòm, bịa đặt sinh , đánh mất thể diện người đọc sách như Bành huynh là việc , nếu gặp phải tai họa lớn Bành huynh có hối hận cũng kịp.” Âu Dương thấp giọng .

      Bành tú tài ho khan tiếng, cái gì cũng . Tôn Nguyệt Kiều thấy vậy lại càng thêm có chỗ dựa vào, thấy bộ dáng thư sinh của Âu Dương cũng thèm để vào mắt. Liền đứng dậy, làm bộ dáng hình ấm trà, tiến lên vài bước trước mặt Âu Dương, ác thanh ác khí mở miệng mắng: “Tướng công nhà ta lưu lại thể diện cho ngươi, ngươi cố tình cần, ta đây cũng nể mặt ngươi. Ngươi nghĩ ta còn biết ngươi, nam nhân lại đỡ đẻ cho nữ nhân, ngươi cảm thấy mặt mũi của mình…”

      Câu kế tiếp còn chưa hết, Đồng thúc sớm kìm nén được, tiền cầm cái ghế bên cạnh phang tới. Tôn Nguyệt Kiều bất ngờ phòng bị, bị đánh trúng. Nhất thời kêu trời trách đất, la lối om sòm.

      Âu Dương từ chỗ ngồi đứng lên, hướng mọi người chắp tay: “Hương thân phụ lão ngồi ở đây chắc đều nghe ràng. Âu Dương gia chúng ta nhiều thế hệ làm nghề y, tuy rằng y thuật bình thường, nhưng là người có nhân tâm, cứu cũng ít mạng người. Mẫu thân của ta khi tại thế chính là thánh thủ nhi khoa, trong thành này cũng ít người là do mẫu thân ta tự tay đỡ đẻ. Y thuật của ta đương nhiên thể sánh bằng phụ thân cùng mẫu thân. Nhưng trị bệnh cứu người chính là gia huấn của Âu Dương gia, ta thời thời khắc khắc bao giờ quên. Ta Âu Dương Phác Y, làm việc quang minh lỗi lạc. Ta quả đỡ đẻ cho phụ nhân kia, nhưng đều là do chủ nhà đồng ý. Ta là đại phu, ở trong mắt ta, chỉ cần là người bệnh liền phân biệt sang hèn, lão ấu, nam nữ. Các vị nếu đối với đức hạnh của ta có nghi vấn, đừng ngần ngại ra, ta có thể đối chất. Ta Âu Dương Phác Y là nam nhân, muốn cùng phụ nhân vô tri chấp nhặt. Đối với những lời xấu ta cũng bỏ mặc. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Nhưng phụ nhân nhà người ta nặng nhất chính là danh tiết, kính xin mọi người mở miệng cho lời công đạo, hảo hảo cân nhắc, chớ để phụ nhân trong sạch phải hướng đến tử lộ.”

      Âu Dương phen khí phách ra, mọi người nghe được đều yên tĩnh, rất nhiều người đều cúi thấp đầu.

      Âu Dương như vậy, nhưng Đồng thúc làm sao lại chịu buông tha. Âu Dương vừa dứt lời, Đồng thúc liền bước đến giữa đại sảnh: “Thiếu gia nhà ta tâm địa từ bi, quanh năm suốt tháng hành y cứu người, người nào nhớ tâm địa thiếu gia nhà ta tốt. Thiếu gia nhà ta đỡ đẻ cho người khác sao? Mọi người hỏi thăm chút, phải là do bọn họ đều tự mình đến van cầu thiếu gia ta. Thiếu gia ta thân là nam nhân, chẳng lẽ lại nguyện ý tiến vào phòng sinh, tự bôi đen thanh danh của mình. Có người đến bên này cầu thiếu gia nhà ta cứu mạng, sau đó lại quay sang bên kia, lật mặt hắt nước bẩn lên người thiếu gia ta. Đây chính là chuyện con người nên làm ư, thiếu gia ta cứu con chó, con chó kia cũng biết hướng thiếu gia nhà ta lắc lắc cái đuôi, cũng như số người quay lại cắn tiếu gia nhà ta cái. Chẳng lẽ con người so với chó cũng bằng sao?”

      Đồng thúc thở dốc hơi, trừng mắt nhìn Tôn Nguyệt Kiều cùng mấy người Bành gia, lại tiếp.

      “Hôm nay ta đem lời tại đây, về sau phàm có người lấy việc này giễu cợt, vu hãm thiếu gia nhà ta, các ngươi trước hết nên vỗ lương tâm cẩn thận suy nghĩ. Nếu như để ta biết được, cái ghế này chính là kết cục của các người.” xong đến cái ghế vừa ném vào người Tôn Nguyệt Kiều, phát nện xuống đất. Ghế làm sao chịu được lực mạnh như vậy, nhất thời tan nát.

      Tôn Nguyệt Kiều bị hù, mặt cắt còn giọt máu, nơm nớp lo sợ đứng lên, xoa xoa eo cũng dám kêu đau. Đại sảnh im lặng lúc lâu, mọi người đều phục hồi tinh thần lại, đều liên tục bọn họ đều biết nhân phẩm của Âu Dương đại phu, cũng tin tưởng lời của những người có lương tâm như vậy.

      Âu Dương khoát tay, dừng lại lời của mọi người, sau đó với Bành tú tài: “Bành huynh, Trịnh thị là nguyên phối của ngươi, đừng đến nàng phạm thất chi điều, chính là sai lầm cũng có. Ta biết được cha mẹ Trịnh thị đều mất sớm, cũng có huynh đệ tỷ muội, nếu bị ngươi hưu cũng có nhà để về. Hơn nữa Trịnh thị trước đây lấy tất cả gia tài để làm của hồi môn, sau đó cha mẹ Trịnh thị cũng hướng huynh giúp đỡ ít, Bành huynh mới có thể có đất làm ruộng, nhờ đó mà khảo trúng tú tài. Bây giờ Bành huynh hưu thê, vậy chúng ta đến nha môn chút xem nàng có sai chỗ nào. Trịnh thị vẫn là vợ cả của ngươi.”

      Lời này rất có đạo lý, mọi người bên ngoài đại sảnh gật đầu đồng ý.

      Tôn Nguyệt Kiều nóng nảy, cũng bất chấp cái eo đau, nhanh bước đến trước mặt Bành tú tài, kéo áo chất vấn: “Tiện nhân này như thế nào lại là vợ cả của ngươi, vậy ta đây là cái gì? Ngươi cũng đừng quên, ta đây chính là do ngươi đem kiệu tám người khiên mang đến cửa, đồ cưới của ta cũng ít, ngươi nếu muốn tiện nhân kia, ta nhất định khiến ngươi sống bằng chết.”

      Bành tú tài cùng Tôn Nguyệt Kiều giằng co, cây quạt giấy tay cũng bị kéo xuống, mọi người mới hiểu được tại sao khí trời tháng bốn tháng năm mà lại mang theo quạt giấy. Nguyên lai là gò má bị cào hết mấy đường, rướm cả máu. Mọi người thấy Bành tú tài chật vật, nhịn được cười vang.

      Thủy U Hàn khẽ với Âu Dương vài câu, Âu Dương gật gật đầu, rồi hướng mọi người : “Bành tú tài cùng Trịnh thị là từ Vương gia thôn đến, mọi người đối với gia của bọn họ cũng hiểu biết, chi bằng chúng ta nghe Trịnh thị chút như thế nào.”

      Nghe đến đây, mấy người Bành gia đều đứng ngồi yên, Bành lão nương muốn đến ngăn Bành nương tử cho nàng , mọi người làm sao để cho bà nguyện ý. Còn có hai vị con dâu cười hì hì, ấn bà ta ngồi xuống, bà ta thể nào động đậy được.

      Bành nương tử đem nhị Ny giao cho tiểu Hồng, lại để tiểu Uyển nằm bên người Thủy U Hàn, vén áo thi lễ với Thủy U Hàn: “Thủy phu nhân, phiền toái người giúp ta chiếu khán đứa .”

      “Nhiều người như vậy hẳn là đều hiểu biết lý lẽ. Ngươi cứ đem mọi việc đều ra hết, để cho mọi người thay ngươi phân xử. Chớ để cho chính mình ủy khuất. Hai đứa này ta giao cho người trông coi, ngươi cứ yên tâm .”

      Bành nương tử lúc này mới sửa sang tóc tai cùng vạt áo, đến giữa đại sảnh, đem mọi chuyển kể ra, bắt đầu từ khi nàng là con , cha mẹ lấy toàn bộ gia sản làm của hồi môn đến Bành gia. Bành gia khi đó nghèo rớt mồng tơi, chính nàng thân lo liệu gia , lấy đồ cưới thân trang trãi áo cơm trong nhà, rồi kể đến nàng tay nghề dệt vải, nuôi Bành tú tài ăn học, bán của hồi môn để đưa dự thi, Bành tú tài khảo trúng, nàng lại xuất tiền cấp chung quanh giao du quan hệ. Còn đến khi nàng sinh hai nữ nhi, sắc mặt cha mẹ chồng càng khó coi, nàng thân bụng lớn cũng phải hầu hạ cha mẹ chồng chu đáo. đến việc Bành gia đuổi nàng ra khỏi cửa, cũng thèm trông nom hai nữ nhi, nàng muốn vì tương lai nữ nhi, bất chấp mọi thứ bán mình đến Bành gia. Sau khi bán mình đến Bành gia, cả ngày lẫn đêm đầu hầu hạ bốn miệng ăn, ban ngày giặt quần áo nấu cơm, buổi tối lo dệt vải, có được chút tiền cũng bị Tôn thị thu lấy, ba mẹ con các nàng bữa cơm no cũng có, còn thường xuyên bị đánh mắng. Bành tú tài chơi trả tiền, nay lại đem nàng gán nợ.

      Mọi người xung quanh nghe nàng than thở khóc lóc, cũng thổn thức phen. vài nữ tử mềm lòng, cũng rơi lệ theo, cũng có người tính tình nóng nảy, mắng Bành gia tán tận lương tâm.

      xong lời cuối cùng, Bành nương tử xoa xoa nước mắt: “Ta là người hồ đồ, nghĩ rằng chính mình làm trâu làm ngựa, đổi được cho hai nữ nhi được hảo hảo lớn lên, theo người cha là tú tài về sau cũng có được ngày lành. Nhưng là mắt ta bị mù, nhìn ra được họ lại là bọn ác nhân. Ta đối với với họ mảnh chân tâm, thậm chí khối băng cũng có thể hòa thành nước ấm. Nhưng bọn họ lại muốn bán ta đến địa phương đó, còn muốn bán thêm đại nữ nhi của ta. Tiểu nữ nhi ta còn , bọn họ cũng chịu nuôi nàng, còn muốn vứt .”

      Bành nương tử càng thanh càng nức nở, ngừng chút mới tiếp.

      “Những điều này đều là do ta tự mình gây, tự mình gánh vác. Nhưng bọn họ ngàn vạn lần nên liên lụy đến Âu Dương đại phu, đó chính là ân nhân cứu mạng của mẹ con ta. Chúng ta chút cũng chưa từng báo đáp qua Âu Dương đại phu, lại còn liên lụy Âu Dương đại phu bị loại người heo chó bằng này nhục nhã, đây đều là lỗi của ta.”

      xong liền quỳ xuống trước mặt Thủy U Hàn: “Thủy phu nhân, người vẫn luôn quan tâm ta. Ta tại mặt dày hướng người cầu tình, cầu người giúp ta chiếu khán hai nữ nhi. Người cùng Âu Dương đại phu đại ân đại đức, ta kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp.”

      Thủy U Hàn cúi đầu an ủi tiểu Uyển, liền đáp ứng. Nhưng sau đó cảm thấy mọi chuyện có chút đúng, vội vàng ngẩng đầu lên, thấy Bành nương tử đứng dậy, đầu hướng về cây cột đá đụng tới.
      Last edited by a moderator: 11/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 55: Khẳng khái giúp tiền.

      Mọi người tiếng kinh hô, mắt thấy Bành nương tử mảng máu tươi đỏ thẩm, mấy đứa nhát gan cũng bị dọa nhắm tịt hai mắt lại. Thủy U Hàn vội vàng đứng lên, dùng tay bưng kín hai mắt tiểu Uyển. chậm, khi đó nhanh, chỉ thấy bóng người từ chỗ ngồi lướt lên, tay giữ chặt Bành nương tử. Thủy U Hàn thấy đầu Bành nương tử đặt sát trụ đá nhưng có nghe tiếng phịch như trong dự đoán, trong lòng liền cảm thấy vài phần may mắn.

      Nguyên lai người cứu là Trương Tam, vốn ngồi cách trụ đá xa, bình thường làm những việc động nhiều chân tay, tay mắt nhanh lẹ cho nên mới bắt kịp Bành nương tử. Âu Dương cùng Thủy U Hàn đều đến xem xét, phát Bành nương tử thái dương vị vỡ, mặt đầy máy, tuy rằng nhìn rất dọa người nhưng lại bị thương đến xương cốt. Âu Dương lấy chút kim sang dược tùy thân mang theo đem ra, Thủy U Hàn lại cầm khăn tay sạch của mình, giúp Bành nương tử bôi thuốc trị thương rồi băng bó lại chút, cuối cùng máu mới ngưng chảy.

      Bành nương tử hẳn là mang tâm tư nhất định phải chết, tại được người khác cứu, chỉ ngồi sửng sờ. Chờ tiểu Uyển khóc bổ nhao vào lồng ngực nàng mới thanh tỉnh lại, mẹ con hai người ôm đầu khóc rống. Nhị Ny trong lòng tiểu Hồng nghe được mẫu thân cùng tỷ tỷ khóc cũng khóc theo.

      Mà lúc này người vây xem bên ngoài đại sảnh loạn thành mãnh hỗn loạn. Thủy U Hàn thấy mấy người Bành gia ngây như phỗng, ngồi sững sờ chỗ. Thủy U Hàn thấy mặt bọn họ chỉ có kinh ngạc, cũng có nửa phần buồn bã, trong lòng lại càng thêm tức giận.

      vị con dâu bên cạnh giúp đỡ Thủy U Hàn đem Bành nương tử nâng dậy, đưa đến ghế bên cạnh Thủy U Hàn ngồi, Thủy U Hàn sợ Bành nương tử lại có ý nghĩ hay, đem nhị Ny nhét vào trong lòng nàng ta.

      “Bành nương tử, ngươi tại sao lại ngu như vậy. Ngươi nghĩ nếu ngươi tự sát hai nữ nhi này như thế nào. Huống hồ ngươi vốn có sai, vì sao lại nghỉ quẩn, người lương bạc sống tốt, còn ngươi có tình có nghĩa, thanh bạch lại phải chết.”
      Mấy vị con dâu xung quanh cũng vây lại khuyên Bành nương tử. Bành nương tử tìm được đường sống trong chỗ chết, tại lại bế nữ nhi trong ngực, nghe mọi người khuyên bảo, tuy rằng nước mắt ngừng, nhưng cũng nghĩ đến chuyện tự sát nữa.

      Mấy người Bành gia bên kia thấy tình hình vượt ra ngoài dự đoán, lại bị mọi người xung quanh chỉ trỏ. Gương mặt già nua của Bành lão cha cùng Bành lão nương khỏi đỏ lên, Bành tú tài đơn giản lấy quạt che mặt. Ngược lại, Tôn Nguyệt Kiều vẫn ngồi thẳng sống lưng, vẻ mặt cáu giận, cũng biết là cáu giận ai.

      Âu Dương thấy mọi việc loạn như vậy, cũng thể giải quyết được vấn đề, hai người liếc nhìn nhau. Âu Dương trước hết để mọi người an tĩnh lại, sau đó với Bành tú tài: “Bành huynh, nương tử ngươi vừa rồi mới lấy cái chết để chứng minh trinh tiết. Bành huynh phải cấp cho mọi người cái công đạo.”

      Trương Tam cứu Bành nương tử, lúc này mở miệng : “Bành tú tài, nghĩ đến tính tình nương tử ngươi lại cương liệt đến như vậy. Ta đấy nếu mang về, nàng lại muốn chết nữa sao, ta cũng muốn làm ăn lỗ vốn, ngươi vẫn là trực tiếp xuất tiền . Ngươi có thể hỏi thăm chút, có ai dám đến chơi ở Hồng Tụ Chiêu mà trả tiền. Ngươi nếu lấy ra tiền, cũng tốt, ta mang chân của ngươi về để báo cáo kết quả công tác.”

      Bành tú tài nghe xong lời của Âu Dương có phản ứng gì, nhưng khi nghe xong Trương Tam , nhất thời hốt hoảng, cũng bất chấp mặt mũi.

      “Trương Tam, người là ngươi mang , văn tự bán mình ngươi cũng cầm, đồng ý lấy Trịnh thị để gán nợ, thể đổi ý.”

      “Tên tú tài này. Vừa rồi tất cả minh bạch, đây là chính thê của ngươi, thể lấy nàng gán nợ. Ngươi phải còn nữ nhân sao, bằng ký khế thư cho ta, mang nàng gán nợ, so với Trịnh thị tốt hơn nhiều.”

      Tôn Nguyệt Kiều làm sao chịu được những lời này, lại từ ghế nhảy dựng lên: “Cái gì chính thê, tiện nhân kia cùng ta ký văn tự bán mình, bất quá chỉ là nô tài.
      lấy nàng gán nợ lấy cái gì gán nợ, chẳng lẽ muốn lão nương xuất đồ cưới của mình để ngươi chơi .” Xong lại chỉ vào Bành tú tài mắng: “Bành Gia Minh, ngươi xem từ khi thành thân đến nay, ngươi cùng với hai lão già này, mặc người, ăn trong miệng, cái nào phải là bạc hồi môn của ta. Phòng ở này cũng là do ca ca ta cho mượn. Ta còn là người được kiệu tám người khiên nâng, cưới hỏi đàng hoàng vào cửa, có hôn thư làm chứng. Ngươi nhanh chóng ràng với những người này, bằng các ngươi lập tức cút ra khỏi nhà ta.”

      Bành lão cha cùng Bành lão nương bị đến ngượng ngùng, nhưng họ là sợ Tôn Nguyệt Kiều nên chỉ cúi thấp đầu, chuyện. Bành tú tài thấy Tôn Nguyệt Kiều thúc ép như vậy, liền cao giọng : “Trịnh thị có văn tự bán mình, đương nhiên trở thành nô bộc, phải mặc cho chúng ta xử trí. Nàng cũng còn là chính thê của ta nữa. Nay ta đem nàng gán nợ, là chuyện nhà của ta, các người cần phải xen vào.”

      Mọi người thấy Bành tú tài ra lời bất nhân bất nghĩa như vậy, đều cảm thán đây còn là con người, càng thêm đồng tình với mẫu tử Bành nương tử.

      Thủy U Hàn thấy Bành gia chịu lý, liền hỏi Trương Tam: “ biết Bành nương tử này giá trị bao nhiêu? Nếu ngươi chỉ cần bạc, ta lấy tiền mua Bành nương tử về, ngươi xem thế nào?”

      Trương Tam sớm kiên nhẫn, bây giờ nghe thấy có người khẳng khái xuất tiền, làm sao mà muốn, liền chắp tay trước ngực, hướng Thủy U Hàn thi lễ: “Hồi vị nương tử này, Bành tú tài này chơi thiếu năm mươi lượng bạc, Trịnh thị này liền quy ra năm mươi lượng. Người đưa cho ta năm mươi lượng, Trịnh thị cùng văn tự bán mình này chính là của người. Nợ của Bành tú tài cũng xem như thanh toán.”

      Âu Dương bên cạnh nhìn, biết là Thủy U Hàn muốnn thay Bành nương tử chuộc than, liền với Trương Tam: “Ngươi cần đem mọi chuyện gộp chung, biểu muội ta bất quá là muốn thay Bành nương tử chuộc thân, cùng với việc thiếu tiền kia chút cũng liên quan.”

      Trương Tam vội vàng cười đáp: “Dạ, dạ, Trịnh thị này tiền chuộc thân là năm mươi lượng bạc chẵn. Phu nhân tại xuất tiền có thể lĩnh người này . Nếu để chúng ta mang nàng , hắc hắc, chỉ sợ dễ dàng.”

      Thủy U Hàn cũng cùng nhiều, từ trong tay áo lấy ra túi tiền, có hơn mười đỉnh bạc, kêu người mang qua đếm, đúng năm mươi lượng bạc. Trương Tam thấy bạc mặt mày hớn hở, xoa xoa tay, đem bạc cất vào trong lòng, lại lấy văn tự bán mình của Bành nương tử đưa qua, Thủy U Hàn xem xét, rồi để tiểu Hồng thu vào.

      Bành nương tử thấy Thủy U Hàn lấy văn tụ bán mình của mình , liền đến muốn quỳ xuống tạ Thủy U Hàn, bị Thủy U Hàn ngăn lại.

      “Tú Nga tỷ, nay ta thay ngươi chuộc thân, ngươi bây giờ theo ta , về sau cuùng Bành gia có nửa phân quan hệ, ngươi có bằng lòng hay ?”

      Bành nương tử liên tục gật đầu: “Thủy phu nhân, ta trước kia hồ đồ. tại ta nghĩ ràng, ta sau này chính là người của Thủy phu nhân, cùng với họ Bành từ nay về sau còn can hệ.”

      Thủy U Hàn thấy Bành nương tử thái độ kiên quyết hết sức hài lòng, liền với Âu Dương: “Đại ca, hôm nay ngày lành. Mười khối bạc của muội lại có thể cứu được nữ tử có tình có nghĩa. Sắc trời còn sớm, chúng ta vẫn nên trở về nà, cần quấy rầy Dung bà bà.”

      Hai người cùng Dung bà bà cáo từ, Đồng thúc cùng Hoàng Kỳ trước dẫn ngựa, Âu Dương che chở Thủy U Hàn, Trịnh Tú Nga phía sau ôm nhị Ny, tiểu Hồng nắm tiểu Uyển cùng nhau ra ngoài. Còn chưa tới cửa, Thủy U Hàn cảm thấy phía sau giống như có trận gió thổi qua, sau đó nghe tiểu Hồng kinh hô tiếng, quay đầu lại nhìn thấy tiểu Uyển bị Bành tú tài đoạt lấy kẹp dưới nách, Triệu Tú Nga bên này cũng thoát khỏi, Bành lão cha cùng Bành lão nương tiến lên giật lấy nữ nhi trong ngực nàng.

      Thủy U Hàn còn kinh ngạc, Bành tú tài cao giọng : “Trịnh thị có thể , nhưng hai hài tử này là cốt nhục Bành gia, các ngươi thể mang .”

      Chương 56: Bán nữ nhi.

      tình xuất biến cố, đám người Thủy U Hàn tự nhiên dừng bước. Những người vây xem tán cũng trở về, muốn xem Bành gia lại có chủ ý gì.

      Tiểu Uyển bị Bành tú tài kẹp dưới nách, ngừng giãy giụa. Bành tú tài thấy nàng khóc rống, cảm thấy rất bất tiện. Tôn Nguyệt Kiều vốn ngồi uống trà, liền qua đón lấy tiểu Uyển trong tay Bành tú tài, hung hăng kéo lấy, mặc kệ tiểu Uyển khóc lóc giãy giụa cũng buông tay. Trịnh Tú Nga đem nhị Ny kéo vào ngực, mặc kệ Bành lão cha, Bành lão nương có đánh, có véo cũng quyết tâm cho họ đoạt con của mình .

      Bên cạnh mấy vị con dâu vừa rồi cùng Trịnh Tú Nga chuyện, thấy tiểu Uyển bị cướp đều ngẩn người, tại kịp phản ứng, liền nhanh lại giúp Trịnh Tú Nga.

      Bành gia vô lại như thế, đến người có tính tình tốt như Âu Dương cùng nhịn được phát hỏa, hét lớn tiếng: “Tất cả dừng tay.”

      Đồng thúc cùng Hoàng Kỳ nghe thấy biến cố, liền quay trở lại, được Âu Dương ra lệnh, liền chạy đến phía Bành lão cha cùng Bành lão nương kéo họ ra.

      Âu Dương giận tái mặt: “Bành tú Tài, ngươi đây là ý gì. Ngươi cũng là nam nhân, còn biết xấu hổ đến như vậy? Bán nương tử chính mình , tại lại đánh chủ ý lên cốt nhục của mình.”

      Bành tú tài thẳng sống lưng: “Âu Dương Phác Y, đây vốn là chuyện nhà của ta, ngươi cần phải xen vào chuyện của người khác. Ngươi sai, đây đều là cốt nhục của ta, ta là người có công danh, tuyệt cho phép người khác đoạt cốt nhục của nhà mình.”

      Trịnh Tú Nga chưa bao giờ phản bác qua Bành tú tài, tại cũng nhịn được mở miệng: “Ngươi còn biết các nàng là cốt nhục của ngươi. Sao ngươi tự hỏi bản thân chút, ngươi từng cho các nàng miếng ăn, may cho các nàng bộ y phục. Các ngươi ràng thương lượng với nhau muốn đem tiểu Uyển bán, còn muốn vứt bỏ nhị Ny, tại ta đem các nàng theo tự mình nuôi sống, các ngươi tại sao lại buông tha chúng ta.”

      “Các ngươi , nhưng ta minh bạch rồi! Ha ha ha,có ý tứ.” Lúc này còn có người có thể vui vẻ được như vậy, tất cả mọi người đều muốn nhìn chút đó là ai.
      Thủy U Hàn cũng xoay mặt nhìn, nguyên lai người chuyện là Trương Tam.

      Trương Tam bị mọi người nhìn càng thêm đắc ý: “Vừa rồi vị phu nhân này xuất ra ngân lượng, ta xem nhà Bành tú tài mắt đều trợn tròn. Hận tất cả ngân lượng thể nằm trong tay bọn họ. tại muốn giữ lai hai đứa , ắt là muốn để đổi chút ngân lượng. Sách sách sách, tú tài như vậy là hiếm thấy, Trương Tam ta so với vậy mà là người tốt rồi, ha ha.”

      Mọi người nghe xong liền hiểu được, lúc này nhìn người nhà Bành tú tài, ánh mắt càng thêm hèn mọn. Bành tú tài bị người khác toạc tâm tư, thẹn quá hóa giận.
      Bành lão cha cùng Bành lão nương cướp được nhị Ny, trong lúc hỗn loạn cũng biết là bị trúng quyền cước của ai, vô cùng bực bội. Bây giờ lại nghe Trương Tam vậy, liền thông suốt, ra ngoài tay chống nạnh, tay chỉ vào Trịnh Tú Nga mắng: “Đều là cái đồ biết xấu hổ nhà ngươi. Làm hại nhà chúng ta bị mất mặt. Đừng đến chuyện ngươi sớm là nô tài của Bành gia, cho dù là con ta có bỏ ngươi nữa, hai cháu của ta ngươi cũng đừng mơ tưởng đem . Cháu của Bành gia ta, ta thích làm sao liền xử trí như thế, nếu các ngươi muốn mang , đa đây đến nha môn kiện các ngươi tội lừa gạt.”

      Âu Dương thể tưởng tượng được người Bành gia quá vô sỉ: “Bành huynh, lệnh đường muốn nha môn chuyện, ta thấy cũng là chủ ý tốt. Vừa vặn cũng đem chuyện Bành huynh vô cớ hưu thê, lừa gạt vợ cả làm nô tài, dùng vợ cả gán nợ chơi , tất cả đều đem trình lượt.”

      Vẻ mặt cùng giọng điệu của Âu Dương lúc này rất ôn hòa và bình thản. Thủy U Hàn đứng bên người Âu Dương lại cảm giác được thân thể Âu Dương buộc chặt, cực lực áp chế lửa giận. Thủy U Hàn nhớ đến lần gần đây nhất Âu Dương phát Âu Dương hỏa là do chuyện của Vương chủ quản ở Vương gia thôn. Âu Dương trước giờ tính tình ôn hòa, lần này xem ra bị nhà Bành gia chọc giận .

      Bành tú tài bị Âu Dương phen cứng rắn , nhất thời nghẹn họng, biết phải thế nào cho phải. Bành lão nương lại là người có kiến thức, thấy Âu Dương thái độ rất ôn hòa, càng phát ra vẻ kiêu ngạo, há mồm muốn chuyện.

      Bành lão cha tay kéo bà về phía sau mình. Sau đó làm bộ ho khan hai tiếng, sau đó chậm rãi : “Việc này, như thế nào lại làm phiền đến nha môn. Chuyện này bà con hàng xóm chung quanh cũng làm chứng, đứa thể theo họ người khác. Trịnh thị vừa nảy chúng ta muốn bán, muốn vứt đứa là do chúng ta nhất thời nhảm. Hai đứa đều là cốt nhục Bành gia, chúng ta phàm có tiền bạc bên người, làm sao khó xử được bọn chúng. Trịnh thị, ngươi là mẫu thân của đứa , bởi vì thất đức thể chăm sóc được chúng là lỗi của ngươi. tại ngươi biết kẻ có tiền, chẳng lẽ muốn chiếu cố hai đứa cháu của ta sao?”

      Thủy U Hàn nghe ý tứ của Bành lão cha, tựa hồ muốn lưu tiểu Uyển cùng nhị Ny lại làm con tin để tiếp tục áp bức Trịnh Tú Nga, mà bản thân nàng cũng thành đối tượng vị áp bức. Liền lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người Bành gia, tính toán xem dùng cách nào để giáo huấn bọn họ.

      Dung bà bà vốn theo bọn người Thủy U Hàn để tiễn khách, lúc này liền lôi kéo tay Thủy U Hàn, thấp giọng : “Phu nhân, chuyện này cũng khó. Nữ nhân mặc kệ có bị bỏ hay , đứa đều phải theo họ của cha, nếu người cứng rắn mang heo hai đứa này đúng a.”

      “Dung bà bà, người xem cũng minh bạch rồi, nếu sụ đem con lưu lại cho bọn họ, bọn họ làm sao có thể đối đãi tốt với các nàng. Đứa dù tốt dù xấu cũng can hệ đến bọn họ, người chân chính đau lòng chỉ có người làm mẹ a.”

      Trịnh Tú Nga ở bên khóc lên Dung bà bà cũng thở dài. Đám con dâu bên cạnh, hầu hết đều là những người sinh đứa , ánh mắt cũng ướt át theo.

      Thủy U Hàn đánh giá người Bành gia, lại nhìn đến Bành nương tử, tự nhieên lẩm bẩm: “Hơn nữa thứ bọn họ muốn phải đứa , mà là muốn tiền a.”

      Thủy U Hàn nghĩ nghĩ, rồi cùng Âu Dương thấp giọng bàn bạc vài câu. Âu Dương mới hướng Bành tú tài hỏi: “ biết nhà Bành huynh muốn giải quyết như thế nào?”

      “Đứa để lại đây, mỗi tháng cho chúng ta mười lượng bạc.”

      trăm lượng bạc, hai hài tử tùy các ngươi mang .”

      Bành lão nương cùng Tôn Nguyệt Kiều đồng thời mở miệng.

      Đây cũng phải là số tiền , Trịnh Tú Nga nghe xong, vừa tức vừa vội, cơ hồ muốn bất tỉnh. Thủy U Hàn cũng tức như bị cái gì ngăn ở cổ họng, hai người này quả là công phu sư tử ngoạm.

      Tiếng mắng chung quanh nổi lên bốn phía, người Bành gia xem như nghe thấy, Bành lão nương còn muốn hướng đến Thủy U Hàn , bị Hoàng Kỳ ngăn cản.

      Bành lão nương cách người Hoàng Kỳ, còn nghiêng đầu qua, cười nịnh với Thủy U Hàn: “Vị nương tử này, nhìn người là biết người có tiền. Người có nhiều ngân lượng mua Trịnh Tú Nga như vậy, hay là lấy ra cho chúng ta ít, để chúng ta nuôi hai hài tử. Người tài đại khí thô, cứ xem như làm việc thiện . Mỗi tháng mười lượng bạc, chỉ sợ còn bằng cây trâm cài tóc của người.”

      Tôn Nguyệt Kiều lại có tính toán khác: “Hai người các ngươi tự lo thân còn chưa xong, lưu lại hai đứa này là muốn ta đến hầu hạ sao? Nghĩ hay , vị phu nhân này cần nghe bọn họ. Cái nhà này là do ta làm chủ, người đưa ta trăm lượng bạc, hai đứa này liền để người mang .”

      “Các ngươi đây là bán con hay là bán trứng vàng vậy. Tú bà chúng ta mua con nhóc hoa khôi, bất quá cũng chỉ hơn mười lượng bạc, hai mươi lượng bạc có thể mua người đẹp như tiên rồi. Hai đứa này của các ngươi đến nhà người ta, chính là ăn chùa uống chùa, người ta lấy tiền bạc ra nuôi đứa mà các ngươi còn muốn đòi tiền ngược, là ngạc nhiên. Trương Tam ta coi như cái gì cũng đều chứng kiến qua, mà hạng người như các ngươi lại là lần đầu tiên ta gặp, là mở mang tầm mắt.”

      “Thủy phu nhân, ta có mặt mũi van cầu người, nhưng chuyện này ngoài cầu người ra có biện pháp khác. Cầu người cứu hai hài tử của ta, ta đây có làm trâu làm ngựa cũng đền đáp.” Trịnh Tú Nga khuôn mặt đỏ bừng, rơi vào đường cùng chỉ có thể van cầu Thủy U Hàn.

      trăm lượng bạc, ai u, ngươi nữ nhân, cả đời ăn uống cũng kiếm được số tiền này. Hắc hắc, Trịnh thị, ngươi đến chỗ của chúng ta mới có khả năng thanh toán món nợ này.”

      “Trương Tam, ngươi bậy bạ cái gì? Nơi này hết chuyện của ngươi rồi, cong mau cút. Bằng ta đâm cho ngươi mấy châm, trị cái bệnh to mồm của ngươi, đảm bảo ngươi mười ngày nửa tháng mở miệng được.” Âu Dương giơ tay, lấy bao châm trong lòng ra.

      “Âu Dương đại phu, xin lỗi xin lỗi. Ta đây trước.” Trương Tam tựa hồ lãnh giáo qua châm trong tay Âu Dương, liền vái chào, xoay chen vào đám người, cũng xa lắm, chỉ cách đám người chút, hóng chuyện nhìn về phía này.

      Thủy U Hàn nâng Trịnh Tú Nga dậy: “Đều là người số khổ như nhau thôi, ngươi yên tâm, mọi chuyện còn có ta.”

      Trấn an Trịnh Tú Nga xong, Thủy U Hàn liền hướng mấy người Bành gia : “Các ngươi phải muốn tiền sao, vậy ta cho.”

      Bành lão cha cùng Bành lão nương thấy Thủy U Hàn như vậy, mắt đều hướng thẳng về phía ống tay áo của Thủy U Hàn. Bành tú tài còn ra vẻ rụt rè, liền bị Tôn Nguyệt Kiều kéo ra sau.

      “Các ngươi ta có tiền, cũng giấu giếm các ngươi, ngân lượng vừa rồi vốn là tài sản cuối cùng của ta.” Thủy U Hàn xong, từ trong tay áo lấy ra lúi tiền lắc lắc, quả nhiên túi tiền muốn trống rỗng. mặt mấy người Bành gia khỏi nén thất vọng.

      Thủy U Hàn thấy bọn họ như vậy cười thầm: “Các ngươi đừng vội, ta biết các người công đem đứa trả lại cho Trịnh thị. Ta đây còn lạ vài lượng bạc, như vậy , hai đứa này ta trả cho các ngươi mười lượng bạc.”

      Chênh lệch này quá lớn, người Bành gia hiển nhiên chấp nhận. Thủy U Hàn lạnh lùng cười: “Hai đứa này là ta muốn rồi. Các ngươi nếu ngại ít tiền, cũng tốt thôi. Vừa rồi Âu Dương đại ca cũng ràng, chúng ta cũng cần đợi đến ngày mai, ngay bây giờ đến nha môn, đem việc của các ngươi từng việc từng việc trình bày ràng. Đến lúc đó, cùng lắm ta mất tiền, mà đối với Bành tú tài, những việc ngươi gây ra, ít nhất cũng đánh mấy chục đại bản, cắt bỏ công danh tú tài của ngươi, cả đời cho nhập sĩ. Về phần Tôn Nguyệt Kiều, nếu vào nha môn rồi chỉ được làm thiếp. Đến lúc đó, nhà cả nhà các ngươi hẳn là vui vẻ sống tốt. Nha, đúng, còn chuyện thiếu năm mươi lượng bạc, biết đến lúc đó lấy cài gì chống đỡ đây.”

      “Ngươi, ngươi…” Tôn thị muốn chửi đổng, khóe mắt liếc về phía Đồng thúc ôm băng ghế, hướng về nàng khoa tay múa chân, liền câm miệng, quay lại nhéo lấy lỗ tai Bành tú tài: “Đều là tại nam nhân nên thân ngươi, hại lão nương ở nơi này bị quở trách. Lão nương trước kia giống như nụ hoa theo ngươi, cầm theo bó lớn bó bạc cho ngươi, trông cậy ngươi về sau có thể khảo trúng cử nhân, lão nương cũng có thể hưởng thụ vài ngày. Ai ngờ khen ngược, đọc sách tiến bộ, hai ba ngày lại trăng gió, khiến lão nương phải thu thập. Nếu ngươi dám lại muốn tiện nhân kia, lão nương liền lột da ngươi.”

      Lại chỉ vào Bành lão cha, Bành lão nương mắng: “Các ngươi là lũ già lòng dạ hiểm độc, ăn của ta, uống của ta, bây giờ lại tính toán đến chuyện ngáng chân ta. Các ngươi tưởng để tiện nhân kia trở về hiếu thuận với các ngươi, ta đây bộ dễ khi dễ như vậy sao. Các ngươi lập tức cút về nông thôn cho ta.”

      Ba người Bành gia bị tôn thị mắng ngẩng đầu lên được. Tôn thị mắng đủ mới nhìn Thủy U Hàn : “Mười lượng bạc đủ, cái nhà này do ta làm đương gia. Ngươi đem mấy thứ trang sức đầu ngươi đưa cho ta. Hai tên quỷ đòi nợ này liền để ngươi mang .”

      “Ta đấy có thể đưa trang sức cho ngươi, nhưng ngươi phải viết văn thư cho ta, cùng hai đứa này đoạn tuyệt quan hệ, về sau được quấy rầy bọn chúng cùng Trịnh thị.”

      “Tốt, ngươi được đổi ý. Chúng ra viết văn thư cho ngươi, ngươi đem tất cả trang sức tháo xuống.”

      Âu Dương bên ngăn Thủy U Hàn lại: “Tiểu Hàn, sao lại đem trang sức cho bọn họ, chỗ của huynh vẫn còn bạc.”

      Thủy U Hàn khiến Âu Dương giọng: “Đại ca, chuyện này chỉ có muội có thể xuất đầu. Nếu huynh là người xuất tiền, biết bọn họ còn muốn tính kế như thế nào nữa, huống hồ bọn họ còn biết huynh có cửa hàng, làm sao thể hung hăng ngoạm khoảng.” Thủy U Hàn xong, đem châu sai, trâm cài tóc cùng vòng tay đều tháo xuống, cho Tôn Nguyệt Kiều nhìn, nhưng lại giao vào tay nàng, mà để cho Dung bà bà thu trước. Bên này có người đưa lên giấy bút, để Bành tú tài ngồi xuống viết khế ước.

      Bành lão cha cùng Bành lão nương vốn cảm thấy đủ, nhưng lại bị uy nghiêm của con dâu chấn nhiếp, lại nhìn đến trang sức của Thủy U Hàn kim quang lòe lòe, ánh mắt nhất thời bị mê hoặc.

      Bành tú tài viết xong khế thư, Thủy U Hàn lấy tới xem, là văn tự bán mình của hai nữ hài tử. Thủy U Hàn để viết thêm câu, về sau hai hài tử này cùng Trịnh Tú Nga còn quan hệ gì đến Bành gia, bọn họ được đến quấy rầy. Cuối cùng mấy người Bành gia đều lăn tay xác nhận, mấy người vây xem còn có vài người lớn tuổi có danh vọng được mời ra làm nhân chứng.

      Thủy U Hàn bên thu hồi khế thư, bên để tiểu Hồng ôm tiểu Uyển về, sau đó mới đem trang sức đưa cho Tôn Nguyệt Kiều.

      Trịnh Tú Nga lúc này tay bế nhị Ny, tay lôi kéo tiểu Uyển, đứng sát bên người Thủy U Hàn, tựa hồ còn sợ người đến giành lấy. Thủy U Hàn vỗ vỗ bả vai của nàng, cười : “Có khế thư này,bọn họ thể giành hài tử với ngươi nữa, an tâm .”

      Trịnh Tú Nga lúc này mới nhàng thở hơi. Tôn Nguyệt Kiều cầm trang sức vuốt ve từng cái , Bành tú tài vẻ như để ý, nhưng thực chất ánh mắt dán chặt vào mấy món trang sức này, Bành lão cha Bành lão nương hận thể đem chúng giành lấy. Thủy U Hàn thấy bộ dáng của bọn , trong lòng hơi động, thích thú cười: “Tôn thị ngươi quả nhiên có kiến thức, biết được đây là những thứ tốt. Mấy thứ này nhìn là biết hàng xa xỉ, cũng chỉ có giá trị trăm lượng.” Lại cố ý nhìn đến Bành lão cha cùng Bành lão nương, giọng : “Vòng tay vàng, cùng cây kim trâm kia, là tiền cháu các ngươi bán mình, nghĩ phải chia ra sao. Ta thấy được, nên muốn nhắc nhở các ngươi phải giành lại công đạo a.”

      Âu Dương thấy Thủy U Hàn tới gần người Bành gia, sợ nàng chịu thiệt, liền chạy tới, che chở nàng ra ngoài sân. Chờ ra sân, mấy người lên xe ngựa, chỉ thấy bốn người Bành gia bị con dâu của Dung bà bà xách chổi ra rượt chạy.

      “Đó là cháu ruột thịt của chúng ta, cùng ngươi có quan hệ gì. Mấy thứ này đều là của chúng ta, ít nhất ngươi phải phân nửa cho chúng ta.” Bành lão nương theo Tôn Nguyệt Kiều, nhìn chằm chằm trang sức trong tay Tôn Nguyệt Kiều.

      “Hai người các ngươi phải ăn của ta, ở của ta sao. Phân này nọ cho các ngươi à, nghĩ là hay . Ai u, cái lão già ngươi dám giật của ta.” Nguyên lai Bành lão nương thấy Tôn Nguyệt Kiều muốn phân đồ, liền động thủ đoạt lấy. hồi công phu hai người liền ngã lăn quay. Hai nam nhân của Bành gia lại bình tĩnh nhìn, gia nhập cuộc chiến.

      Những người chung quanh tán liền cười vang. Âu Dương thấy mấy người Bành gia lại nhìn Thủy U Hàn, Thủy U Hàn hé miệng cười, Âu Dương cũng muốn cười nhưng lại nhịn xuống. muốn xem trò khôi hài của Bành gia, liền lên ngựa, che chở cho mã xa đường hồi phủ.
      Last edited by a moderator: 26/9/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :