Chương 31: Tới thăm Lãnh Nguyệt điện Ban ngày Đại Yến Đế cùng Hinh tần vẽ tranh, thoạt nhìn đúng là cảnh ân ái tình nồng, nhưng đêm đó Đại Yến Đế ngủ lại ở Trường Nhạc cung của Hinh tần. Vân Kiều gì thêm, dường như đối với hành động này của Đại Yến Đế sớm nhìn nhưng thể trách, càng tới phản ứng của Diệp Linh Sương, nghe thấy tin tức như vậy cũng chỉ là thản nhiên cười rồi bỏ qua. Nữ nhân của Hoàng Thượng quá nhiều, có khả năng suốt ngày ngủ tại cung của nàng, tháng có thể ngủ tại cung của nàng hai ba lần là nhiều, nên biết đủ, nếu càng dễ dàng trở thành chim đầu đàn, lại giống Uyển quý tần biết sống chết. Nhớ tới Uyển quý tần, khóe miệng của Diệp Linh Sương nhàng nhếch lên. "Vân Kiều, mấy ngày gần đây nhàn rỗi quá, ta muốn ra ngoài dạo chút. Hôm trước, khi ngang qua sườn điện của Triệu quý nhân, vô tình nghe được nàng ấy , cách phía tây lục cung mấy dặm có khu vườn, trong vườn hoa nhài nở rất đẹp, ta muốn xem, ngươi theo ta tới khu vườn đó" Diệp Linh Sương ngẩng đầu nhìn bức tường treo bức tranh ‘Ngư diễn Hồng Liên’ ở chính giữa, giống như thưởng thức bức họa, nhưng lại giống như xuyên qua bức họa nhìn về nơi khác. Vân Kiều mở to mắt ngạc nhiên, nếu nàng nhớ lầm, trong vườn đó đúng là hoa nhài nở rất đẹp, bởi vì khu vườn đó lại rất gần lãnh cung nên có cung nữ thái giám nào lại chăm sóc do vậy cây cối mọc rất là tươi tốt um tùm, Uyển quý tần cũng mới bị tống tới đó... Lãnh Nguyệt điện! biết nương nương có biết điều này hay ? Đây là nương nương vô tình hay cố ý? Vân Kiều nhàng cúi đầu , " Nếu nương nương muốn , nô tỳ theo hầu nương nương." "Mặc Nguyệt, ngươi cùng Bội Hoàn ở lại trông coi điện, nếu có người tới, ngươi hãy cẩn thận trả lời." Diệp Linh Sương quay đầu nhìn thoáng qua hai nha hoàn đứng bên . "Nô tỳ biết rồi ạ, xin nương nương cứ yên tâm ra ngoài dạo." Mặc Nguyệt cười đáp. Bội Hoàn cũng cười gật đầu, "Chắc chắn Hoàng Thượng đến, nếu là nương nương ở các cung khác đến đây, nô tỳ cùng Mặc Nguyệt tỷ tỷ đuổi họ về." nay, mặc dù Diệp Linh Sương được tính là sủng phi nhưng cũng có chút phân lượng, thỉnh thoảng cũng có vài phi tần phẩm cấp thấp đến vấn an, thế nên Diệp Linh Sương mới căn dặn như vậy. Nếu Mặc Nguyệt cùng Bội Hoàn chuyện thỏa đáng, bị người có tâm địa tốt nghe được, chừng lại bị thêm mắm thêm muối. Nếu để bị truyền tới tai người khác tốt. Thấy hai nha hoàn cười nhận lệnh, Diệp Linh Sương mới ra cửa điện, muốn ra khỏi Trường Nhạc cung thấy Triệu quý nhân cũng ra. "Hình như tỷ tỷ cũng muốn ra ngoài chút? Hôm qua trong lúc vô tình muội muội nghe được tỷ tỷ , cách tây cung xa có khu vườn đầy hoa nhài nở, muội muội rất tò mò, muốn xem hoa nhài, bằng tỷ tỷ cùng muội muội tới đó xem?" Diệp Linh Sương dừng chân hỏi nàng. Tư thế kia của Triệu quý nhân vừa thấy cũng biết là muốn xuất môn, nhưng lúc này đột nhiên nghe Diệp Linh Sương hỏi như vậy khóe miệng hơi giật giật cứng ngắc cười, " tiếc quá, tỷ tỷ bỗng nhiên nhớ ra còn có vài việc cần phải làm, Hinh tần muội muội mình vậy, tỷ tỷ quấy rầy nhã hứng của muội muội nữa." Triệu quý nhân biểu bên ngoài rất khách khí, nhưng trong lòng lại cười lạnh, trong hậu cung này người kêu mình là tỷ tỷ còn thiếu sao, chính là tâm tư của người sau so người trước càng ngày càng ngoan độc. Huống hồ, nếu Hinh tần muốn tới đó, nàng cũng theo cùng làm gì. Triệu quý nhân nghĩ vậy liền nhìn Diệp Linh Sương cười với vẻ tiếc nối, "Lần sau nhất định cùng Hinh tần muội muội, hôm nay thực tỷ tỷ có số việc cần làm." Diệp Linh Sương làm ra vẻ hiểu gật đầu, cười , "Nếu thế tỷ tỷ liền làm việc của mình , muội muội cùng nha hoàn Vân Kiều tới đó vậy." Hai người liền rời , trong lòng Diệp Linh Sương cười . "Triệu quý nhân hổ là ở trong cung ngây người được thời gian, quả là làm gì cũng từng bước cẩn thận." Diệp Linh Sương hé miệng . Nàng cũng tính cùng với nàng ta, mới vừa rồi chỉ là muốn nhìn phản ứng của Triệu quý nhân này chút thôi, kết quả đúng như nàng dự liệu, nàng ta thể ngay bộ dáng muốn dính líu, cũng muốn gần gũi bất kỳ phi tần nào. Nghe chủ tử lời này, Vân Kiều liền : "Nô tỳ cũng cảm thấy như vậy, phải ai cũng thông minh giống như nương nương, thế nên Triệu quý nhân này cũng là tự bảo vệ mình thôi." Diệp Linh Sương nghiêng đầu liếc nhìn nàng cái, "Ngươi cũng nhìn ra?" "Bẩm nương nương, mười lăm tuổi nô tỳ tiến cung, nay được bốn năm, thấy qua ít đạo lí đối nhân xử thế." Vân Kiều đáp. " mười chín ... là đại nương ..." Diệp Linh Sương bỗng nhiên thở dài . Thần sắc Vân Kiều khẽ biến đổi, nàng tự nhiên biết, có rất nhiều nô tỳ chết già trong cung, có thể tìm lấy người được ban cho ân điển ra cung là vô cùng hiếm. Muốn có tư cách ra khỏi cung phải hầu hạ những sủng phi như Kỳ quý phi cùng Hiền phi, nếu tận tâm hầu hạ được chủ nhân ban cho đặc ân như vậy, nhưng có số người lại lựa chọn ở lại trong cung, trở thành các tổng quản vừa có tiền bạc lại có quyền hành. "Sao nương nương lại như vậy, nô tỳ so với cung nữ khác, thấy rất tốt rồi." Vân Kiều cúi đầu trả lời, thần sắc có chút hoảng hốt. Lời này của nương nương có ý gì? phải là nương nương muốn tìm thị vệ để gả nàng chứ? Diệp Linh Sương thấy phản ứng của nàng như thế, khỏi thấp giọng cười, "Vân Kiều, ngươi cần suy nghĩ nhiều. Ngươi yên tâm, trừ phi ngươi tự nguyện hoặc là ta có năng lực thả ngươi ra cung, nếu để ai đụng tới ngươi." Được lời này, Vân Kiều mới thở hơi, : "Nương nương yên tâm, nô tỳ mong muốn tận tâm hầu hạ nương nương. Cái những việc khác... nương nương cần để nô tỳ vọng tưởng, nô tỳ cũng để ở trong lòng." Hai người vừa vừa , lúc sau tới khu vường đó. Trong vườn từng bụi hoa nhài trắng như tuyết, hương tản trong khí, khiến cho người đứng đây cảm thấy cực kì thư thái. Mắt Diệp Linh Sương sáng ngời, khỏi thở dài tiếng, "Quả thực so với hoa nhài trong vườn ở hậu cung thơm hơn rất nhiều!" Dứt lời liền nhấc váy, tới gần bụi hoa nhài, cúi đầu xuống ngửi, cười : "Đúng là ngửi mùi hoa nhài là thoải mái nhất." Vân Kiều hơi nghiêng đầu, nhìn thềm đá gần con đường cách đó xa, trong tâm sinh lo lắng, đề nghị : "Nương nương, bằng nô tỳ hái ít mang về làm hương liệu." "Rất tốt, Vân Kiều ngươi hái nhiều chút, khi nào về đem phơi nắng làm túi hương." Diệp Linh Sương cười . Vân Kiều lên tiếng đáp lời rồi tới đối diện cúi người hái hoa, lấy thân ngăn lại tầm nhìn tới dải cỏ dại bên thềm đá gần con đường . Kết quả, vẫn là bị Diệp Linh Sương thấy được kéo nàng tới thềm đá phía xa xa đó. "Vân Kiều, thềm đá này thông tới đâu?" Diệp Linh Sương đột nhiên tò mò hỏi. Tay Vân Kiều hái hoa dừng chút, "Bẩm nương nương, thềm đá này thông tới lãnh cung, bình thường có người qua lại chỗ này ngoại trừ vài thái giám cung nữ đưa đồ dùng thường ngày sợ làm ô uế đường lớn mới qua đường này." Lông mày Diệp Linh Sương giương lên, bộ dạng như hiểu , "Vậy đây là Lãnh Nguyệt điện nơi mà Uyển quý tần mới bị đưa vào?" "Bẩm nương nương, đúng là thềm đá này dẫn tới cung điện đó." Vân Kiều ngừng hái hoa, nhìn Diệp Linh Sương ở trước mặt rồi cúi đầu trả lời. Diệp Linh Sương trầm mặc chút, giống như suy nghĩ cái gì, lúc lâu sau mới thở dài : "Cứ tưởng Uyển quý tần đường làm quan rộng mở, nay lại chỉ có lãnh cung làm bạn. Vân Kiều, theo ta vào thăm nàng chút ." Mắt Vân Kiều trợn tròn, "Nương nương, việc này nên đâu. Tới lãnh cung rất xui xẻo, nương nương vẫn là đừng nên ." Diệp Linh Sương ha ha cười, "Vân Kiều ngươi cũng mê tín như vậy sao, chẳng nhẽ cứ bước vào lãnh cung về sau nhất định có kết quả tốt?" Lập tức, cười lắc đầu, bước tới thềm đá gần con đường . Vân Kiều nhíu mày, chỉ có thể theo ở phía sau. Theo thềm đá gần đường chút, cung điện trong trẻo nhưng lạnh lùng liền ra trước mắt. Diệp Linh Sương tới cửa đại điện, ngửa đầu nhìn ba chữ to Lãnh Nguyệt điện, kéo môi cười, chỗ này đúng là làm cho người ta... hoài niệm. Cửa điện khép hờ, Diệp Linh Sương chậm rãi bước chân trái vào, trong nháy mắt các loại hình ảnh lên trong đầu, nụ cười nơi khóe miệng trong nháy mắt lạnh xuống vài phần. Vân Kiều muốn theo vào, Diệp Linh Sương lại qua đầu lại : "Ngươi ở bên ngoài cửa đại điện trông coi, ta vào trong thăm nàng trong chốc lát ra." Nghe xong lời này, Vân Kiều gắt gao nhíu mày, "Nương nương nên cẩn thận mọi việc." "Uyển quý tần cũng phải là mãnh thú hoang dại, ngươi còn sợ nàng ăn ta sao?" Diệp Linh Sương cười , để Vân Kiều đứng ngoài cửa đại điện, từng bước vào bên trong viện. Trong viện có người nào hầu hạ, như vậy kể cả nha hoàn bên người cũng biết nơi nào, nay Uyển quý tần quyền thế, cho dù bị kẻ khác hạ thủ cũng chẳng ai biết. Uyển quý tần, cuối cùng ngươi cũng bị đày tới đây để thưởng thức tư vị trong lãnh cung này, nhưng bản cung vẫn muốn cho ngươi thảm hại hơn nữa. Diệp Linh Sương cười lạnh, tay đẩy cánh cửa sớm loang lổ cũ nát, két tiếng, cảnh tượng bên trong liền đạp vào mắt. Ánh mắt Diệp Linh Sương quét tới xà nhà cao ba trượng kia, trong mắt dường như thấy dải lụa trắng dài ba thước vắt đó, thi thể đong đưa. Trong phòng chỉ có vài cái ghế cũ kĩ, Uyển quý tần phong quang vô hạn thời ngơ ngác ngồi ở giường gỗ. Thấy cửa bị đẩy ra, hai mắt trống rỗng bỗng dưng nhìn lại, kinh ngạc vui sướng : "Hoàng Thượng, người tới xem thiếp đúng ?" Tới khi mắt quen với ánh sáng, thân ảnh trước cửa dần dần ra ràng, chỉ thấy Hinh tần đứng đó đắc ý vạn phần. "Tiện nhân ngươi tới đây làm cái gì?" Uyển quý tần lạnh lùng , nếu phải do nàng ta cố ý Ngô thái y có vấn đề, ả sao biết tự lượng sức mình mà tìm Hoàng Thượng tố cáo. Đều là do nàng ta, đều là nàng ta! Kỳ quý phi là tiện nhân, Hinh tần cũng là tiện nhân! Diệp Linh Sương chậm rãi kéo môi cười, "Ta có lòng tốt đến xem Uyển quý tần tỷ tỷ, tỷ tỷ sao lại cảm kích, làm cho lòng người nguội lạnh." Đem khí chứa đầy oán thù phá hỏng, lại khiến Uyển quý tần trọng nháy mắt mắt trợn tròn khi thấy nàng. "Tiện nhân, ngươi đừng vội mừng, có ngày ta rời khỏi đây, đến lúc đó ta khiến ngươi chết được tử tế!" Uyển quý tần từ giường đứng lên, chỉ vào nàng hung hăng . "Vậy sao? Ta chờ mong ngày đó, nhưng ngươi xem nhiều ngày như vậy trôi qua, Hoàng Thượng cũng tới câu, sợ là sớm quên ngươi..." Diệp Linh Sương mỉm cười nhìn bộ dáng hoảng sợ của ả, lại thấy như đứng trong vườn thưởng thức hoa nhài, cảm giác khoan khoái dễ chịu. "Ngươi biết cái gì! Ta cùng Hoàng Thượng vô cùng ân ái, người cấp cho ta ngàn vạn sủng ái, người mặc kệ ta ở lãnh cung này, người chỉ là nhất thời tức giận thôi." Uyển quý tần vừa vừa tới gần nàng, trong mắt tràn đầy hận ý giống như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống. Diệp Linh Sương cũng trốn tránh, mày liễu nhướn lên, trào phúng cười, "Vậy Uyển quý tần liền kiên nhẫn chờ xem, ta cũng muốn nhìn thấy ngày ngươi có lại phong quang vô hạn đó." "Câm miệng! Con tiện nhân chết tiệt!" Uyển quý tần tới trước mặt nàng, giơ tay định cho nàng cái tát, nhưng tay giơ lên bị Diệp Linh Sương bắt lấy, năm ngón tay dần dần thít chặt lại, cổ tay ả có năm dấu tay hồng hồng."A ——, buông ra, tiện nhân kia!" Uyển quý tần ở trong tay nàng giãy dụa, giãy dụa cũng thoát, liền vươn tay kia định tát nàng. "Ba ——" thanh chói lọi nhưng lạnh lùng quanh quẩn trong điện. Uyển quý tần còn chưa kịp vươn tay, bị Diệp Linh Sương cho bạt tai.
Chương 32: Uyển quý tần phát điên "Ngươi... Ngươi dám đánh ta!" Uyển quý tần run run đưa tay chỉ vào nàng, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin được, lập tức chửi ầm lên, "Con tiện nhân, ta muốn ngươi chết tử tế được, con tiện nhân này —— " "Ba ——" lại cái tát nữa giáng xuống, hai má Uyển quý tần đều hằn năm ngón tay, hai bên mặt đồng thời chậm rãi đỏ lên. "Uyển quý tần, ngươi thử tiếp tục mắng ta xem..." Diệp Linh Sương thu lại tay phải, cười nhìn nàng, thanh thanh thúy như nước suối chảy, vẻ mặt hồn nhiên trong trắng, nhưng giờ phút này ở trong mắt Uyển quý tần lại như Tu La tới từ địa ngục. Cổ tay bị tay trái của Diệp Linh Sương nàng giữ chặt, trong mắt lên vài tia hoảng sợ. Nhất thời Uyển quý tần ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng, tại sao trong đôi thường ngày của nàng tràn đầy mềm mại bây giờ lại đầy hận ý. Trong lúc nhất thời ả ta lùi lại bước, nhưng cổ tay lại bị nàng giữ chặt giãy ra được, Uyển quý tần chỉ còn cách hung tợn lấy mắt nhìn nàng. Trong lúc giãy dụa tóc tai bung ra rơi xuống trông rất chật vật, có vài bà tử theo ven đường nghe thấy tiếng động nhưng ai thèm quan tâm, đường vòng mà . "Ta với ngươi oán thù, vì sao ngươi lại hại ta!" Uyển quý tần giãy ra, liền chỉ có thể tức giận hét lớn. Diệp Linh Sương đột nhiên ha ha cười ra tiếng, thoạt nhìn rất là vui vẻ, chính là đôi mắt kia hề mỉm cười. Bàn tay mảnh khảnh lôi cổ tay ả kéo lại gần mình, cần biết ả ta rên xiết đâu đớn, Diệp Linh Sương đánh giá khuôn mặt ả, chậm rãi vươn tay khác ra, ở mặt ả xẹt qua chút khiến toàn thân Uyển quý tần tự chủ được mà phát run. "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Đôi mắt Uyển quý tần lúc này trợn tròn, gắt gao dõi theo nhất cử nhất động của Diệp Linh Sương, thanh cũng bắt đầu run lên. Nàng bị nữ nhân trước mắt này lừa! Nữ nhân này luôn luôn ngụy trang, tại nàng mới bộ mặt của nàng ta. Nàng ta tựa như Tu La tới từ địa ngục làm cho người khác tâm sinh ra e ngại, đáng sợ, đáng sợ! Nhất là ánh mắt kia nhìn như ánh mắt của người chết làm cho trái tim ả nhịn được bắt đầu run run. "Nhìn khuôn mặt này của ngươi xem, bình thường ở trong mắt của ta vô cũng xấu xí, ngươi rốt cuộc là dựa vào cái gì mà câu dẫn Hoàng Thượng." Năm ngón tay của Diệp Linh Sương nhàng di chuyển khuôn mặt ả, giọng cũng nhàng ôn nhu, nghe như cùng bạn cũ hàn huyên. Tuy bộ dạng của Uyển quý tần tính là tuyệt sắc, cũng có thể xếp vào loại giai nhân thanh lệ, lại bị Diệp Linh Sương dùng hai chữ xấu xí để hình dung, nhưng khuôn mặt ả lại tái xanh, môi há ra thở, ngừng phát run, dám câu. Diệp Linh Sương ngược lại lại ha ha cười, "Nghe , Uyển quý tần ngươi trước kia chẳng qua chỉ là nha đầu đê tiện hầu hạ bên cạnh hoàng hậu, ràng thân phận của ngươi mới tính là đê tiện, vì sao ngươi liên tiếp mở miệng gọi người khác là tiện nhân..." Diệp Linh Sương , ngón trỏ nhàng xẹt qua đôi môi đỏ mọng run rẩy, thấy ngón tay dính màu son môi liền , " Uyển quý tần vẫn tô son sao, cũng biết là cho ai xem." Thân phận trong dĩ vãng của Uyển quý tần có thể là điều cấm kị của ả, lúc trước ả ta có thánh sủng có bất kì ai dám ở trước mặt ả đề cập tới thân phận trước kia của ả, nay nữ nhân ác độc trước mắt này e dè ra trước mặt ả, khiến cho ả hận vô cùng. Nàng là đáng chết! "Ngươi câm miệng, câm miệng!" Uyển quý tần hai mắt đỏ bừng, gắt gao trừng mắt nhìn nàng. "Như thế nào, còn muốn cho ta ?" Diệp Linh Sương ở khuôn mặt nhợt nhạt của ả di lên di xuống, ngón trỏ rạch xuống nhát sâu. "A ——" Uyển quý tần bị đau hô lên tiếng, mặt xuất vết móng tay cào chảy máu. "Nương nương, nương nương người sao chứ?" Vân Kiều nghe thây tiếng hét bên trong vội vàng lên tiếng thanh đầy lo lắng. Diệp Linh Sương hướng bên ngoài vọng ra, thanh cũng nhanh chóng thay đổi, "Vân Kiều, ta sao, ngươi ở cửa đại điện trông giữ , để ai vào quấy rầy, có việc ta kêu ngươi." Ngoài cửa yên lặng lát mới lại vang lên tiếng Vân Kiều đáp lời, "Vậy nương nương cẩn thận chút, nô tỳ ở ngay bên ngoài cửa điện." Nghe tiếng bước chân xa dần, Diệp Linh Sương mới lại tiếp tục nhìn về nữ tử trước mặt, khẽ cười : "Uyển quý tần có cảm thấy đau ?" Uyển quý tần bởi vì đau đớn nước mắt chảy ra, cúi đầu nức nở, tầm mắt có chút mơ hồ nhìn nữ nhân trước mắt, nàng ta là ma quỷ, là ma quỷ! Nàng ta so với Kỳ quý phi và Hiền phi ác độc hơn nhiều! Đột nhiên, Diệp Linh Sương nắm lấy cằm của ả, đem khuôn mặt ả nhìn tới nơi trong điện. Nhìn thấy nơi đó, trong mắt Uyển quý tần tràn đầy sợ hãi. Đối diện hai mắt ả đó xà ngang cao. "Nghe Hoa hoàng hậu ở Lãnh Nguyệt điện suốt ba tháng, sau lại treo cổ tự sát xà ngang kia. biết Uyển quý tần có biết việc này?" Diệp Linh Sương ghé sát vào bên tai của ả, ôn nhu . Uyển quý tần cả người run rẩy, lắc đầu quầy quậy, "Ta biết, cái gì ta cũng biết! Buông ra, ngươi buông ra!" Đột nhiên ả quay đầu nhìn chằm chằm nàng : "Ta bao giờ mắng ngươi là tiện nhân nữa, ta bao giờ câu dẫn Hoàng Thượng nữa, cầu ngươi buông tha ta!" Trong giọng lộ vẻ năn nỉ. Diệp Linh Sương ha ha cười, "Như thế nào, Uyển quý tần đây là đuối lý, dám nhìn nơi Hoa hoàng hậu chết sao?" Cằm Uyển quý tần bị nàng giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn xà ngang kia, nhìn chằm chằm lúc trước mắt liền sinh ra ảo tưởng, dường như Uyển quý tần thấy dĩ vãng trước kia nữ tử tính tình ôn hòa nhìn ả cười , "Hủy Trân, bản cung rất thích ngươi, về sau bản cung hứa tìm cho ngươi đoạn lương duyên được ?" Đột nhiên, khuôn mặt ôn hòa của nữ tử kia biến thành miệng to phun lưỡi dài, tóc trán rối tung xõa ra, giống như nữ quỷ trong đêm tối, nhìn ả nổi giận mắng: "Tiện nhân, bản cung hề hại ngươi! Vì sao ngươi lấy oán trả ơn?! Bản cung khiến ngươi chết được tử tế ——chết được tử tế ——"câu này như là hồn luôn luôn quấn quanh bên tai của Uyển quý tần . Uyển quý tần nhịn được toàn thân phát run. "Hủy Trân." Uyển quý tần thất thần, đột nhiên Hinh tần hướng ả ôn hòa cười, giọng nỉ non câu cực kỳ giống với Hoa hoàng hậu chết. Còn có, vừa rồi nàng ta gọi ả là gì?! Đột nhiên ả hoàn hồn, hai mắt trợn trừng. "A ——" Uyển quý tần thét lên tiếng chói tai, nổi điên đẩy bàn tay của nữ tử trước mắt ra, ở trước mặt tay khua loạn lên, sau đó rất nhanh lui đến góc trong phòng, run run đưa tay chỉ vào nàng, "Ngươi phải Hinh tần, ngươi là Hoa Lê Nguyệt! Hinh tần bị Hoa Lê Nguyệt …! ... cần lại đây!" Ả gắt gao ôm lấy đầu, thấy nàng kia cười yếu ớt với ả, thân mình mềm nhũn, nhanh chóng quỳ rạp mặt đất dập đầu liên tục, vừa khóc vừa : "... Hoàng hậu nương nương, nô tỳ sai lầm rồi, sai lầm rồi! Cầu nương nương thứ tội..." Trong chốc lát Uyển quý tần nổi điên kêu tên Hoa Lê Nguyệt, rồi lại dập đầu mặt đất xin tha, trán xuất vết máu đỏ tươi, nhiễm đỏ sàn, mùi máu tươi gay gay mũi dần dần tỏa ra khắp nơi. Diệp Linh Sương lạnh lùng nhìn bộ dáng của ả, giờ phút này chỉ còn đờ đẫn, kinh ngạc nhìn hồi lâu mới xoay người rời , tới cửa vẫn nghe thấy Uyển quý tần còn tại tiếp tục nỉ non, vừa vặn nàng liền nghe được câu, "... Nương nương, nô tỳ biết sai, nô tỳ nên đem thư nhà của nương nương cùng lão gia trộm lấy mang tới cho Hoàng Thượng, nô tỳ biết sai rồi... Sai lầm rồi... Cầu nương nương tha mạng..." Diệp Linh Sương hơi dừng chút, rồi làm như nghe thấy gì tiếp tục bước , chỉ nữ tử ở trong góc phòng tiếp tục nỉ non khóc kêu hoặc là dập đầu... Vân Kiều thấy chủ tử ra, thần sắc quái dị nhìn nàng cái, liền lập tức cúi đầu, chờ nàng phân phó. "Vân Kiều, mới vừa rồi ngươi ở ngoài cửa đại điện có nghe thấy gì ?" Diệp Linh Sương có chút suy nghĩ nhìn nàng , ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Vân Kiều nhíu mày, dám tránh cái nhìn của chủ nhân, đành phải chi tiết, "Nô tỳ nghe thấy Uyển quý tần thét chói tai hai lần, vô tình nghe thấy nàng ta gọi tên Hoa hoàng hậu... còn lại nghe thấy gì cả." Diệp Linh Sương thở dài, dường như có chút cảm khái, : "Uyển quý tần cũng đáng thương, ta thấy nàng thần chí có chút ràng, hiểu nàng cùng cái chết của Hoa hoàng hậu có gì sâu xa, mà nàng ta nhớ mãi quên." Nghe thấy thế, Vân Kiều sợ hãi. Chủ tử tiến cung chưa lâu, tự nhiên biết thân phận trước kia của Uyển quý tần. Uyển quý tần đúng là nha hoàn bên người của Hoa hậu, cho dù chủ nhân có nhân từ thế nào cũng thể chịu nổi nha hoàn của mình bò lên giường của Hoàng thượng. Sau khi Hoa hoàng hậu chết , Uyển quý tần chắc chắn suy nghĩ ít. " thôi, hôm nay coi như chưa có tới đây..." Diệp Linh Sương thản nhiên , cũng quay đầu lại rời khỏi Lãnh Nguyệt điện, Vân Kiều trầm mặc gì theo phía sau chủ tử. Vẫn theo thềm đá bên cạnh đường đường mà quay trở lại, thấy mảnh hoa nhài trắng thanh khiết, trong mắt Diệp Linh Sương còn hưng trí như trước, quay sang Vân Kiều phân phó câu, "Hái ít mang về phơi nắng ..." Vân Kiều lên tiếng trả lời, sau đó đưa tay hái hoa. Theo bản năng nâng mắt nhìn lãnh cung ở xa xa vài lần, chỉ cảm thấy mảnh tĩnh mịch. Trong lãnh cung này nhiều người bị điên, Uyển quý tần chắc phải cũng bị như vậy chứ. Uyển quý tần bị điên. Tin tức này nhanh chóng truyền khắp hậu cung. Vốn người ở trong lãnh cung bị điên cũng là chuyện bình thường, bởi vì lãnh cung quá tịch mịch, đủ để ăn tươi nuốt sống người, nhưng chuyện Uyển quý tần bị điên có chút kỳ quái, kỳ quái ở những lời của ả. Những lời này đủ khiến lòng người toàn bộ hậu cung hoảng sợ, huống chi mấy ngày nữa là ngày giỗ của Hoa hoàng hậu. —————————————————————— Đại Yến Đế cúi đầu phê duyệt tấu chương ở Thương Loan điện hơi nheo con ngươi, mặt đầy tức giận. "Ngươi lặp lại lần nữa." Đại Yến Đế lạnh lùng . Lý Phúc Thăng cúi người càng thấp, lại lập lại lần, : "Bẩm Hoàng Thượng, mấy quản tại lãnh cung tiến đến thông bẩm, Uyển quý tần bị điên rồi, miệng nàng cứ những câu như, Hoa tướng quân tới lấy mạng, còn kêu van xin Hoa hoàng hậu tha mạng, trán máu tươi chảy ròng ròng, bộ dáng vô cùng thê thảm. Thêm nữa là, lời của nàng khiến toàn bộ hậu cung thấp thỏm lo âu." Mặt Đại Yến Đế trầm xuống, ngữ khí lạnh lẽo tới tận xương, "Sống như vậy cũng thống khổ. Lý Phúc Thăng, ngươi liền cho nàng cái chết nhàng ." "Nô tài lĩnh mệnh." Lý Phúc Thăng xoay người hành lễ sau cáo lui, vẻ mặt giống hệt Đại Yến Đế lạnh như băng. Với những chuyện như vậy cũng có chút thương cảm nào. Tin tức Uyển quý tần điên truyền ra được mấy ngày Lý công công tổng quản thái giám bên người hoàng thượng tự mình mang theo vài tùy tùng Lãnh Nguyệt điện. ly rượu độc kết thúc mọi thứ, Uyển quý tần nhận hết sủng hạnh của Hoàng thượng năm liền ở trong Lãnh Nguyệt điện hương tiêu ngọc vẫn, từ nay về sau hậu cung có người này. Phong quang vô hạn cũng theo đó mà biến mất. Cho dù những câu điên loạn của Uyển quý tần trước khi chết được giấu kín và nghiêm cấm tới nhưng vẫn khiến lòng người trong hậu cung có chút hoảng loạn. Khi nghe được Uyển quý tần bị ban thưởng ly rượu độc, Diệp Linh Sương cùng Vân Kiều và vài nha hoàn ở trong viện phơi hoa nhài. Diệp Linh Sương cười , gì, chỉ cầm đóa hoa nhài nhàng ném xuống rơi bên cạnh chân, sau đó đôi tay trắng nõn mềm mại lại tiếp tục phơi hoa. Dừng lại trong chốc lát, Diệp Linh Sương đem giao nhiệm vụ phơi nắng hoa này cho Mặc Nguyệt, mình quay về sườn điện trước. Trong lúc vô tình Triệu quý nhân nhìn tấm lưng thướt tha kiều kia hiểu sao trong lồng ngực trái tim nhảy lên cái.
Chương 33: Chuyện ma quái ở trung cung "Mặc Nguyệt, mấy ngày nay hai người An Đức Tử cùng Ngô Đoàn nhàn rỗi vô , ngươi xem chỗ nào trong cung hoặc trong vườn cần người giúp việc bảo bọn họ đến nhìn xem thế nào, thuận tiện giúp đỡ cũng là việc tốt." Diệp Linh Sương uống ngụm trà rồi . "Nô tỳ hiểu, đợi lát nữa nô tỳ chuyển lời cho bọn họ." Mặc Nguyệt gật đầu, nhận lấy chén trà chủ tử đưa tới cầm trong tay. "Phổ Nhị Thanh trà quả nhiên là trà ngon, nhưng ta vẫn thích Bích U trà mang theo từ Minh Vũ quốc tới đây." Diệp Linh Sương nhìn lướt qua chén trà xanh thẫm tay Mặc Nguyệt, khỏi thở dài. "Chỉ tiếc nương nương mang theo cũng nhiều." Mặc Nguyệt tiếp, lại nghĩ nhất định trong quốc khố của Đại Yến Đế hẳn là có rất nhiều, bởi vì sau khi Minh Vũ quốc chiến bại, quốc vương Minh Vũ dâng lên vô số đồ quý hiếm, Bích U trà cũng là thứ trân quý khó có được, nhất định cũng đem dâng tặng. Nghĩ vậy, lông mày của Mặc Nguyệt hơi nhíu lại. Nàng thiếu chút nữa quên thân phận của nương nương khi tiến cung, nương nương chỉ là mỹ nữ mà quốc gia thua trận dâng tặng để cầu hòa làm gì có địa vị. Nay ba tháng qua , hai mươi mỹ nữ, người người đều sắc đẹp khuynh thành, cũng chỉ dựa vào câu tùy tiện của Hoàng Thượng liền an bài địa vị cùng danh phận. Nhìn lại hầu như hai mươi mỹ nữ của Minh Vũ quốc đều là Chính Thất phẩm phân nghi, hay Chính Bát phẩm thải nữ, chút địa vị đều có. Hơn chút có Liễu tài nhân vẫn như cũ ở tại Hồng Lạc điện và An mỹ nhân nay ở tại sườn điện của Cam Tuyền cung. Đương nhiên, Hinh tần là trường hợp đặc biệt được Đại Yến Đế phong cho Tòng Tứ phẩm tần. Nhưng như thế, về sau việc nương nương có thể tấn chức chỉ sợ rất khó. Mặc Nguyệt u buồn càng sâu. "Bội Hoàn." Diệp Linh Sương đột nhiên kêu. Bội Hoàn đứng ở bên vội vàng lên tiếng trả lời, "Nô tỳ ở đây. Nương nương có việc gì muốn phân phó nô tỳ làm?" Diệp Linh Sương cười , "Ngày thường ngươi chịu ngồi yên, bây giờ ngươi tới Đan Linh cung của Tôn dung hoa giúp ta hỏi chút, trong điện của nàng bột Chu Sa (1) còn đủ dùng ? Dù sao lần trước ta vẽ bức Hồng Liên dùng ít bột Chu Sa." "Nô tỳ hiểu, nô tỳ xin ngay." Bội Hoàn nhàng đáp lời, quay người , rất nhanh biến mất khỏi trong điện. Vân Kiều có chút nghi hoặc nhìn chủ tử của mình, theo lý thuyết phân vị của Tôn dung hoa thấp, miễn cưỡng cũng được cho là sủng phi. Nếu nàng muốn ít bột Chu Sa chỉ cần sai người tới phủ Nội Vụ, quản công công nhất định xuất kho cho nàng ta, dù sao cũng chỉ là ít bột màu đáng giá. Mà hôm trước Hoàng Thượng ban cho nương nương rất nhiều loại bột màu sao giờ lại phải hỏi xin Tôn dung hoa? Những việc chủ tử làm luôn luôn khiến cho nàng nghiền ngẫm ra, Vân Kiều liền đem nghi hoặc sinh sôi nén lại trong lòng. Bội Hoàn mới lâu, An Đức Tử cùng Ngô Đoàn được Mặc Nguyệt truyền lời liền tiến vào trong điện. Diệp Linh Sương đảo mắt liếc hai người cái, hơi nghiêm mặt : "Mặc Nguyệt chắc cũng đề cập qua cho các ngươi. Trong cung có nhiều nơi cần giúp đỡ, các ngươi đều nhàn rỗi liền chung quanh chút vừa xem xét vừa giúp đỡ, thuận tiện kết bạn luôn với những người đó." "Nô tài hiểu , chỗ của Triệu công công cần hỗ trợ, nhiều ngày nay người của bên đó đủ. Nếu phải đến giờ cơm tối, chắc Triệu công công vẫn còn làm việc." "Vậy sao, chờ dùng xong bữa tối ngươi cùng Ngô Đoàn sang bên đó giúp đỡ ." Diệp Linh Sương cười , lập tức nhìn ra cửa đại điện xem xét, mày khỏi thoáng nhăn lại, thấp giọng tự , "Nha đầu Bội Hoàn kia lâu như vậy vẫn chưa trở về sao." Mắt đen hơi híp lại, tới chỗ thuốc màu trước mặt, nhìn sang Vân Kiều đứng bên : "Ta nhớ lần trước có hộp son dùng hết rồi, lấy tới đây để đựng bột Chu Sa." Vân Kiều đầu tiên là sửng sốt, sau đó tới bàn trang điểm, đem hộp son vừa dùng hết lâu lấy ra, theo lời Diệp Linh Sương phân phó đem bột Chu Sa đỏ như máu kia đổ vào, nhìn chỗ bột Chu Sa liền hỏi, "Nương nương, nhiều như vậy liệu hộp son có đủ chứa?" Diệp Linh Sương cười gì, chính là tự tay nàng lấy bột Chu Sa kia ra đổ vào hộp son, đổ tới khi hộp son đủ chứa mà tràn ra đầy bàn mới dừng lại."An Đức Tử, ngươi bột Chu Sa này đưa đến Đan Linh cung cho Tôn dung hoa, đây Hoàng Thượng thưởng cho ta vài ngày trước, lần trước ta mượn bột của nàng dùng ít, nay đưa lại ít cho nàng." Diệp Linh Sương quay đầu phân phó câu. Thấy An Đức Tử cẩn thận tiếp nhận hộp Chu Sa kia, Diệp Linh Sương lại nghiêm túc thêm câu, " đường cẩn thận, đừng làm cho bột Chu Sa này bị đổ." "Nô tài cẩn thận." An Đức Tử đáp, rồi cầm hộp Chu Sa càng lúc càng xa. "Nương nương, vì sao lấy cái gì khác để đựng mà lại dùng hộp son, như vậy khi di chuyển bị đổ ra." Vân Kiều thấy bộ dáng cẩn thận của An Đức Tử, khỏi nghi hoặc hỏi. " cần như vậy, nếu để Tôn dung hoa khi mở ra cẩn thận bị dây áo, chẳng phải từ chuyện tốt lại làm thành chuyện sai lầm?" Diệp Linh Sương nở nụ cười rồi tiếp: "Hơn nữa, chiếc hộp đó là hộp son cũ nếu lại để trong chiếc hộp khác mang qua Tôn dung hoa tưởng nhầm là son mà bôi mặt khiến thành trò cười ta có lỗi." "Nô tỳ hiểu." Vân Kiều như vậy nhưng trong lòng lại thầm. Nếu đúng như vậy chủ tử sai An Đức Tử đưa bột Chu Sa đựng trong hộp son cho Tôn dung hoa, nàng ta nhận được bị tức chết, rốt cuộc nương nương lại tính kế gì? Chẳng lẽ muốn khoe khoang với Tôn dung hoa phen? , tuy rằng nàng theo chủ tử lâu, cũng hiểu tính tình của chủ tử chút, chủ tử làm gì cũng đều có mục đích. Đến bữa tối, Diệp Linh Sương tùy ý ăn vài món, Mặc Nguyệt, Vân Kiều cùng Ngô Đoàn im lặng đứng hầu ở bên cạnh. Thái giám và cung nữ đều phải hầu hạ chủ tử dùng bữa xong mới tới phòng bếp của lục cung ăn cơm. Thế nên giờ ăn của thái giám và cung nữ chậm hơn canh giờ. "Nương nương, An Đức Tử cùng Bội Hoàn khá lâu mà chưa thấy trở lại." Thấy chủ tử cúi đầu dùng bữa, Mặc Nguyệt giọng báo tiếng. "Ta biết rồi." Diệp Linh Sương lại gắp thêm mấy miếng đồ ăn nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó, nhìn về phía mấy người , " Dọn bàn ăn cho sạch rồi các ngươi cũng dùng bữa tối trước , nếu chậm có cơm ăn đâu." "Này... Nhưng bên người nương nương có ai hầu hạ, nếu nương nương có việc gì..." Vân Kiều do dự . Ngày thường khi bọn họ ăn đều lưu lại người hầu hạ nương nương, hôm nay tới phiên của An Đức Tử nhưng tại có ở trong cung. " sao cả, các ngươi ." Diệp Linh Sương cười . "Vậy nô tỳ xin cáo lui." Vân Kiều nhìn Mặc Nguyệt cùng Ngô Đoàn liếc mắt cái, dò hỏi ý kiến của hai người rồi . Ba người thu thập bát đũa xong liền lần lượt lui ra, chỉ còn lại mình Diệp Linh Sương. Sau đó canh giờ, ngoài điện có hai thân ảnh tiến vào. Sắc mặt hai người rất nặng nề, khóe miệng Diệp Linh Sương khẽ nhếch lên, mày liễu nhíu lại, "Thế nào, Tôn dung hoa thể sắc mặt cho các ngươi xem?" "Đâu chỉ sắc mặt, còn phạt nô tỳ cùng An Đức Tử quỳ nửa ngày ngoài cửa." Mặt Bội Hoàn lộ vẻ khó chịu . Cho tới bây giờ, đầu gối vẫn còn run rẩy đứng vững. Vẻ mặt An Đức Tử cũng nặng nề, cầm trong tay hộp son rỗng tuếch đưa đến trước mặt chủ tử, "Nương nương, hộp Chu Sa bị Tôn dung hoa đánh rơi, Chu Sa bên trong bị đổ hết ra ngoài." "Quả nhiên Tôn dung hoa chút mặt mũi cũng cho ta, phạt các ngươi chẳng khác gì đánh ta cái tát." Diệp Linh Sương cười lạnh , ánh mắt lơ đãng quét về phía tay của An Đức Tử bị Chu Sa nhiễm đỏ hơn phân nửa, giày cũng dích chút bột Chu Sa trong mắt nàng tia tinh quang lóe lên. Vừa nghe Diệp Linh Sương , An Đức Tử cùng Bội Hoàn kinh hãi, bọn họ bị phạt quỳ quả khiến chủ tử nhà mình có mặt mũi. "Là nô tài làm tốt việc được giao, cầu nương nương xử phạt." An Đức Tử cúi đầu , bên Bội Hoàn cũng vội vàng thỉnh phạt. "Tất nhiên rồi, bởi vì các ngươi mà ta đánh mất mặt mũi của mình, bữa tối nay các ngươi cần ăn." Diệp Linh Sương thản nhiên . Hai người hơi kinh ngạc, cả hai nghĩ việc này nương nương định trách tội, nghĩ tới lại phạt cho bọn họ ăn bữa tối. "Nô tài (nô tỳ) tạ ơn nương nương." Hai người . Dù sao trước kia bọn họ bị xử phạt ít, từ theo này Hinh tần lâu bị phạt, bữa cơm chiều ăn là cái gì. "Được rồi, nên làm cái gì làm cái đó . An Đức Tử ngươi qua trung cung giúp đỡ lau dọn quét rửa, Bội Hoàn cũng được nhàn rỗi, quét dọn cẩn thận chung quanh sườn điện này ." "Thưa vâng." Hai người nhận lệnh làm. An Đức Tử trung cung giúp Triệu công công dọn dẹp và trang trí lại phòng ốc. Mấy ngày nữa là ngày giỗ của Hoa hoàng hậu nhưng đủ cung nữ thái giám để dọn dẹp chuẩn bị. Trước kia, ở trung cung có tám cung nữ và thái giám, nhưng sau khi Hoa hoang hậu mất , quản công công ở phủ Nội Vụ liền chuyển bốn người biệt cung cho đủ số, nên tại ở trung cung chỉ còn lại ba thái giám và cung nữ. An Đức Tử hỗ trợ thu dọn cung điện, Triệu lão công công vỗ bờ vai của đầy cảm kích. "Trước kia khi Hoa hoàng hậu còn sống lão nô chỉ đạo mọi việc đâu vào đấy, trung cung cũng được dọn dẹp rất sạch , sau này Hoa hoàng hậu còn, toàn bộ trung cung chỉ còn là cái vỏ rỗng, chỉ có lão nô ở trong này tiếp tục trông nom." Thấy ánh mắt lên nỗi buồn ly biệt, An Đức Tử thấp giọng khuyên nhủ: "Triệu công công nên nén bi thương, nô tài giúp đỡ đem trung cung quét tước sạch , Hoa hoàng hậu có linh thiêng chắc chắn rất vui sướng." "Như thế tốt." Triệu công công đè nén bi thương, gọi mấy hạ nhân ở trung cung lại, sau đó tiếp tục dọn dẹp cung điện từ trong ra ngoài. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, mấy người đột nhiên bị tiếng thét chói tai của cung nữ làm giật mình. "Công công, ở đây có vết máu! Có vết máu! Trong nước cũng có!" Tiếng cung nữ kia kinh hãi kêu lên, run run đưa tay chỉ lên sàn cùng trong nước nơi có vài vệt màu hồng hồng. Hai thùng dùng đựng nước để lau rửa ánh lên màu đỏ như máu. Tất cả thái giám đều sợ hãi. Triệu công công sợ tới mức ngất . Ngày thứ hai trong cung tin tức lan tràn, buổi tối ở trung cung xảy ra chuyện ma quái, có người tận mắt nhìn thấy vết máu, mặc dù câu chuyện chỉ có vậy nhưng cũng đủ gây náo loạn lòng người. Tuy rằng mấy ngày nay chuyện của Hoa hoàng hậu bị cấm nhắc đến, nhưng miệng thế gian sao có thể bịt, trong khoảng thời gian ngắn trong hậu cung người người thấp thỏm lo âu. Lưu Vân cung. Đầu Hiền phi đầy mồ hôi, dường như mới từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn ra cửa hô lớn: "Người đâu, người đâu!" Cung nữ Cẩm Vũ gác đêm nghe được tiếng hô vội vàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Hiền phi, vội vàng cúi đầu, "Nương nương có gì phân phó?" "Thắp đèn lên cho bản cung, làm ngay lập tức !" Hiền phi giữ gìn hình tượng nữa, tức giận . Cẩm Vũ vội vàng thắp sáng chiếc đèn trong điện làm bằng sứ Lưu Ly men xanh. Trong chốc lát Toàn bộ nội điện liền bừng sáng. Đợi trong điện sáng lên, Hiền phi mới cảm thấy bớt sợ hãi."Cẩm Vũ, ngày giỗ của Hoa hoàng hậu bắt đầu khi nào?" Hiền phi bình tĩnh hỏi. Cẩm Vũ bị câu hỏi này làm kinh ngạc nheo mắt lại, gắt gao cúi đầu, trả lời: "Bẩm nương nương, là từ hôm nay trở ." Mắt Hiền phi trầm xuống, trong lòng oán hận : Hoa Lê Nguyệt, ngươi chết hơn năm, còn đầu thai, cứ quấn quít lấy bản cung làm chi? Hại người cũng phải bản cung!