1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      uầy sướng nhé cuối cùng cũng nghe đc chữ cam tâm tình nguyện từ chỗ chị
      Last edited: 26/5/15

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 93: Vốn sóng gió

      Trương Tử Tuấn cầm lấy bình rượu bàn, hung hăng trút ngụm, đôi mắt đỏ bừng, cực lực kiềm nén khắc chế điên cuồng trong lòng, "Hay cho câu cam tâm tình nguyện." Gã cười khẽ tiếng, vừa ngưng cười, đại sảnh lập tức truyền đến tiếng rống, sau đó ồn ào bàn tán nổi lên bốn phía, muốn xem diện mạo của tân nương tử, các vị nhiều tuổi địa vị cao vẫn ngồi im, yên lặng xem xét.

      Phong Thiển Ảnh trừng mắt nhìn, "Sư đệ, bọn họ muốn xem mặt tân nương tử, đệ có định cho xem ?"

      Trầm Ngạn Khanh lại tức giận, con ngươi đen đảo qua, cuối cùng rơi lên người Trương Tử Tuấn, "Ở đây, muốn chuyện, hết thảy đều phải dựa vào năng lực."

      Lý Minh Kỳ tựa thấp đầu xuống, thoáng kề sát đến trước mặt , giọng : "Trầm Ngạn Khanh, chàng đừng dính vào." Ầm ỹ như vậy, có bao nhiêu người đến với ý định gây hấn? Cuối cùng thể thu xếp phải làm sao?

      "Kỳ Kỳ, hôm nay là đại hôn của ta và nàng." Nếu ai dám đến đây gây , khiến gã thẳng lưng bước vào, nằm ngửa vác ra.

      Người gây khó dễ đầu tiên ai khác, chính là Tửu Công, lão như con khỉ, vô cùng nhanh nhẹn, thứ lão bổ nhào vào phải là người mà là rượu trong tay mười hai cung nữ, "Đừng lời vô nghĩa, mang rượu đến đây." Mùi rượu sớm dụ dỗ con sâu rượu của lão, nhẫn nhịn mãi cuối cùng cũng chịu nổi mê hoặc, liều lĩnh nhào tới.

      Rượu kia phải là rượu bình thường, ai đỏ mắt? Bị lão uống người khác còn gì để uống sao? Trong đó cũng thiếu người đến gây , mượn cơ hội này, bước chân khẽ nhấc, mọi người theo đó nhào lên.

      Tai Lý Minh Kỳ nghe ầm ỹ, trong lòng hoảng hốt, chỉ biết sắp có chuyện xấu, ngặt nỗi nam nhân bên người vững vàng như núi.

      Phong Thiển Ảnh đè thấp giọng, "Ngạn Khanh, ngăn lại sao?"

      "Ừm." khẽ vuốt cằm, trong đôi mắt như có mạch nước ngầm chảy qua.

      Phong Thiển Ảnh thủ thế, vốn dĩ xuyên qua các cung nữ rất khó khăn, người người đều thân thủ bất phàm, hợp thành đội, người các nàng đều thoảng mùi hương, mùi hương này gặp rượu thành loại độc, trong nháy mắt có thể khiến người ta mất hết sức lực. Những người gây chuyện dính phải đều ngã xuống đất, người chồng người thành ngọn núi . Đều bị thị vệ vác ra ngoài, về phần xử lý thế nào, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, e là thể chết già.

      Từ lúc rối loạn đến lúc chấm dứt, chỉ giằng co trong vài lần hít thở, đầu sỏ gây ra chuyện - Tửu Công - ôm hai vò rượu vừa cướp được uống ừng ực, mọi người nhìn thấy mà đỏ mắt, oán hận giậm chân giận dữ.

      Phong Thiển Ảnh ho khan tiếng, lộ vẻ tức giận, ngược lại còn thoải mái sung sướng, "Mọi người nhiệt tình như thế, chúng ta xin đón nhận."

      Thị vệ cung nữ của Vô Trần cung có công lực đến mức nào, hôm nay bọn họ xem như hiểu . Gặp nguy loạn, hành động hợp lý, tuyệt đối để kẻ địch có thời cơ lợi dụng, người ngã xuống nhiều như vậy lại ngã cái bàn hay vỡ cái chén nào, đáng sợ, đáng sợ nhất vẫn là công phu dùng độc.

      Trầm Ngạn Khanh ôm lấy thắt lưng Lý Minh Kỳ, vô cùng hờ hững hỏi: "Còn ai phục ?" Dứt lời, trong sảnh im lìm tiếng động, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai dám phục? Cho dù có phục, cũng nào có ai dám đưa lời dị nghị?

      Hai tay Phong Thiển Ảnh ép xuống, cười : "Nếu tất cả mọi người có ý kiến gì, vậy mời tân lang cùng tân nương chúng ta xuống làm lễ."

      "Chậm , Trầm cung chủ võ công cái thế, hiếm khi ta mới được đến gặp, mượn cơ hội này muốn cùng Trầm cung chủ tỷ thí phen." Người cầm đầu chính là Tôn Chi Hạc của kiếm phái Thiên Sơn, cùng với lão ta có năm người, đều là nhân vật lớn thành danh lâu giang hồ, bọn họ quyết, muốn đòi lại ảnh hưởng. Hôm nay là đại hôn của Trầm Ngạn Khanh , hẳn là thể giết người nhuốm máu.

      Trầm Ngạn Khanh hơi nheo mắt, ánh mắt có chút nguy hiểm, "Các ngài muốn tỷ thí cùng lúc sao?"

      Sắc mặt năm người cứng đờ, ai biết lợi hại chứ, nhưng vẫn dày mặt đáp: "Bọn ta cùng ra tay e rằng cũng thắng được Trầm cung chủ đâu nhỉ."

      Mọi người trong sảnh ồ lên, bắt đầu ồn ào.

      Tay phải của Lý Minh Kỳ nhéo nhéo sau lưng , có chút lo lắng chịu thiệt thòi, "Ngạn Khanh, đừng hành động theo cảm tính."

      Trầm Ngạn Khanh nhàng nở nụ cười, thường cười, có vài cung nữ thị vệ vào cung hơn mười năm cũng chưa từng thấy cười, ai biết cười rộ lên ưa nhìn đến mức nào, nhân sĩ võ lâm khó hiểu, nghĩ rằng bị điên chứ? Cười cái gì?

      Đương nhiên Trầm Ngạn Khanh vô duyên vô cớ mà bật cười, hôm nay là hôn lễ của và Kỳ Kỳ, vui mừng, vui mừng đương nhiên muốn cười. chỉ muốn cười, hơn nữa còn muốn cười sảng khoái, cười người trong thiên hạ buồn cười, cười bọn người đáng thương biết tự lượng sức, dùng cười thể đau thương.

      Phong Thiển Ảnh lui về sau vài bước, cho đến giờ ta chưa từng nhìn thấy Ngạn Khanh cười thoải mái như thế, cười bất thường như là quái.

      Tiếng cười khẽ dần biến thành cười to vui sướng, trong tiếng cười như treo lưỡi hái Tử Thần, ai biết cười lại đáng sợ đến thế, có thể dùng từ cướp đoạt hồn phách để hình dung, áp bức ngươi nâng đầu lên nổi, ép ngươi khụy gối quỳ xuống, khiến ngươi còn sức để phản kháng.

      Tôn Chi Hạc thấy năm người dần thay đổi sắc mặt, gương mặt đỏ lên, khóe miệng tràn máu tươi, hơi thở cũng dần dần uể oải, rốt cục bọn họ cũng lãnh giáo chỗ đáng sợ của , nhưng hiểu được chậm, đến giới hạn cuối của xem trọng chính mình coi khinh người khác, lúc bọn họ ngã xuống đất là lúc bị cung nữ đưa .

      Nội lực Trầm Ngạn Khanh thâm hậu, hầu hết nhân sĩ võ lâm đều biết, cho dù mọi người cùng tiến lên, e rằng cũng chống nổi . Cười to xong, giương giọng : "Hôm nay là đại hôn của bổn tọa, mọi người đến chúc mừng, ta ghi nhớ trong lòng. Nếu trong các vị vẫn có người mang tâm tư khác, lúc này liền cùng đứng ra, được chứ?" Giọng mũi rất , có loại thẳng thắng tùy tiện, trong sảnh lặng ngắt như tờ, còn ai dám đứng ra.

      Phong Thiển Ảnh tiến lên giảng hòa, tân lang tân nương hành lễ, tiếng hô vái chào xong liền đưa vào động phòng, lại thấy ngoài cửa thổi vào trận gió lạnh. Sau khi gió ngừng, trong sảnh liền xuất người "Trầm cung chủ, hôm qua ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi nghĩ hôm nay ta đền ơn ngươi thế nào?" Người đứng dưới sảnh ai khác chính là Tuyết Nữ.

      Tuyết Nữ toàn thân áo trắng như tuyết, mày cong như trăng rằm, đôi mắt đen bóng, trừ khuôn mặt, toàn thân cao thấp đều trắng ngần trong suốt. Nàng xinh đẹp như hoa, khiến cả sảnh sửng sốt.

      "Nàng tới làm gì?" Phong Thiển Ảnh tiến lên bước, ánh mắt lập tức vằn đỏ, giọng điệu cũng tốt theo.

      Ánh mắt Trương Tử Tuấn cũng phóng tới, vừa nhìn thấy Tuyết Nữ, con ngươi của gã nhanh chóng co rút, cả người lui về sau vài bước, núp sau người khác, Bác Dục khó hiểu, "Tử Tuấn, sao vậy?"

      "Sao nàng ta lại đến đây?" Trương Tử Tuấn thể tin, như hỏi người khác lại như tự hỏi.

      Nàng ta? Là ai?

      Bác Dục theo tiếng nhìn qua, sắc mặt cũng thay đổi, "Tả sứ? phải nàng ta trúng độc chưa lành sao? Tới đây làm gì?"

      " lắm, chúng ta yên lặng xem xét, đừng lộ diện." Tâm tình Trương Tử Tuấn lên lên xuống xuống, lại có hiểu biết mới về thực lực của Trầm Ngạn Khanh.

      "Ta biết rồi." Hai người ăn ý cúi đầu, sâu vào trong góc.

      Kiếm Hâm và Phong Nhã Tụng cách bọn họ xa, đương nhiên nhìn thấu khác thường của bọn họ. Tụng gia thầm hiểu , cũng vạch trần, chọc chọc Kiếm Hâm, cười : "Hôm nay xem chút náo nhiệt, chưa nghiền."

      "Ngươi lại vui sướng khi người gặp họa rồi." Kiếm Hâm tức giận, nàng có chút lo lắng cho an nguy của Minh Kỳ.

      Tuyết Nữ chân thành mà đến, làm như thấy ánh mắt xung quanh, nhìn chằm chằm vào Phong Thiển Ảnh, "Thiển Ảnh, thiếp và chàng là vợ chồng, về lý nên cùng chống lại người ngoài. phá hỏng đêm động phòng hoa chúc của thiếp, chàng xem thiếp đến để làm gì?" Đương nhiên là muốn dùng gậy ông đập lưng ông.

      Lý Minh Kỳ lập tức hiểu ra, Thánh nữ y độc quả bất phàm, ánh mắt Phong Thiển Ảnh quả nhiên độc đáo, hai người này đúng là tuyệt xứng của thế gian, nhìn cái cũng gây ra chuyện? Bái đường mà thôi, khó dễ đến vậy sao? Nàng rất muốn , nương ơi nương, ngươi truy phu sao lại muốn truy đến hôn lễ của nàng? Ngươi tức giận sao lại muốn tái giá với phu quân nhà nàng? Có phải lá gan của ngươi quá lớn rồi ? sợ dưới cơn nóng giận Trầm cung chủ vỗ ngươi lún xuống đất luôn sao? Việc cứ tiếp tục thế này, quá làm ầm ĩ, nàng nhấc chân đá đá Trầm Ngạn Khanh, thúc giục nhanh giải quyết.

      Trầm Ngạn Khanh hiểu ý, siết chặt ôm ấp, con ngươi đen xem xét Tuyết Nữ, gằn từng chữ: "Sư huynh, huynh đón nhận nàng , bằng đệ khách sáo nữa." Cơn giận của bùng lên, nếu làm hỏng đêm động phòng hoa chúc của , hừ hừ, lột da cũng thể giải quyết nổi.

      Phong Thiển Ảnh vỗ vỗ tay, "Các nương, dâng rượu, mở tiệc." Còn lại bước bước về phía Tuyết Nữ, "Nàng nợ ta, đêm nay liền trả hết lần ."

      Tuyết Nữ trừng mắt nhìn, nhìn nam nhân bước từng bước về phía nàng, khóe môi nâng lên chút tươi cười vì gian kế thành.
      Last edited: 21/12/16

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Đợt này rảnh hay sao mà thấy hay đăng truyện sớm hai ngày thế?

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      công việc của tui phải có đóng góp của người khác, mà người khác tới cuối tuần mới đóng góp, mà cuối tuần cũng là thời hạn chót tui phải hoàn thành, cho nên tui rảnh rang trong đau khổ :'(
      midnightquỳnhpinky thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 94: Đêm động phòng hoa chúc

      Trong Ngô Đồng hiên, nến đỏ long phượng cháy tí tách lay động. Tân phòng có vẻ hơi mờ tối, chăn lụa thêu hoa trải đầy táo đỏ, lạc, long nhãn, hạt sen… thành hình trái tim.

      Bên trong thực yên tĩnh, hạ nhân hầu hạ bị chủ nhân đuổi ra ngoài. Lý Minh Kỳ có chút dè dặt ngồi nơi mép giường, hai tay nắm lấy nhau, bị nàng siết đến ửng đỏ. Đôi mắt to dưới lớp khăn voan đỏ thỉnh thoảng đảo quanh, trong tầm mắt đều là màu đỏ.

      Trầm Ngạn Khanh nhìn tân nương của mình, hít hơi sâu, dằn nén thứ tình cảm mừng như điên khó có thể ức chế. Đứng trước bàn rót hai chén rượu trái cây, chậm rãi bước đến bên giường, xốc khăn voan đỏ của tân nương lên, mỉm cười gọi: "Nương tử."

      Sắc mặt Lý Minh Kỳ ửng đỏ, cúi đầu, vốn định để ý tới, lại nghĩ, đại hôn là việc vui, nên khiến mất hứng, giọng trả lời: "Tướng công."

      Hai người chỉ từng có lần cận kề da thịt, thậm chí ngay cả đứa bé cũng bốn tháng, theo lý thuyết còn e lệ, nàng lại vẫn xấu hổ, vào đêm tân hôn, tim nàng đập cực nhanh, sắc mặt cực hồng, thậm chí đến cổ cũng nhuộm đỏ ửng.

      Trầm Ngạn Khanh cực kỳ vẻ xấu hổ nhát gan của nàng, khiến sinh ra niềm thương tiếc vô hạn, ngồi xuống bên người nàng, đưa chén rượu qua, "Nương tử, uống cùng vi phu chén rượu ."

      Lý Minh Kỳ tiếp nhận chén rượu, rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn , con ngươi lóng lánh tràn đầy ý cười, vô cùng phong lưu, nhìn khiến Trầm Ngạn Khanh có chút nén được.

      "Tướng công, cạn hết chén này, từ nay về sau thiếp và chàng là vợ chồng đồng lòng."

      Cạn hết chén rượu, Lý Minh Kỳ bị ôm vào trong lòng, thuận thế tựa đầu chôn vào ngực , nghe tim rung động đập thình thịch, vốn tưởng chỉ có bản thân mình khẩn trương, ra cũng trấn tĩnh như vẻ ngoài, nhịn được mà khẽ nở nụ cười.

      " cười gì thế?"

      Đỉnh đầu truyền đến câu hỏi của , Lý Minh Kỳ khẽ ngẩng đầu, đặt nụ hôn lên khóe môi , "Chẳng lẽ chàng vui sao?"

      Vui chứ, vui đến tả nỗi. Trầm Ngạn Khanh dịu dàng mà mạnh mẽ hôn xuống, dã thú trong lòng rốt cục có thể quang minh chính đại bước ra bày tỏ dục vọng của , ôm nàng thuận thế nằm lên giường lớn mềm mại, đôi mắt đen bóng sâu thẫm, tay phải vuốt ve mặt nàng, "Kỳ Kỳ, ta chưa bao giờ vui sướng như thế."

      Hai tay Lý Minh Kỳ choàng qua cổ , sóng mắt đảo quanh, gian xảo hỏi: "Có muốn vui sướng hơn ?"

      Những lời khiêu khích này ngập tràn tình ý, Trầm Ngạn Khanh nghe xong, hai mắt thể dằn nén mà nhuộm đầy nhục dục, cúi người, tỉ mỉ hôn bên tai nàng, hướng về phía vành tai mẫn cảm của nàng thổi khí, cười : "Vi phu mỏi mắt mong chờ." Ngậm môi của nàng, lưỡi trơn trượt tùy ý càn quét trong lãnh địa của nàng, đoạt lấy ngọt ngào của nàng.

      Lý Minh Kỳ đáp lại có phần trúc trắc, vẫn bị động như trước kia, hôn đến cuối cùng ngay cả khí hít vào cũng mang theo hương vị của .

      Vừa hôn xong, nàng thở hồng hộc, môi sưng đỏ mọng, mang theo vẻ sáng bóng mê người, mặt đầy ý cười, nàng nhìn nam nhân người, hai tay tháo buộc tóc của , vuốt ve mặt , "Tướng công."

      Vành tai và tóc mai chạm nhau, vạt áo dần buông, thấy sắp rơi xuống, Lý Minh Kỳ giữ chặt bàn tay gấp gáp của , "Ngoan nào, để thiếp."

      Màu mắt Trầm Ngạn Khanh càng lúc càng tối, hiếm khi nương tử nhà mình muốn chủ động, bèn nghe lời thu tay, ngoan ngoãn nằm yên, gối lên hai tay, mỉm cười chờ động tác của nàng, "Nương tử, xin cứ tùy ý hái hoa."

      Mặt Lý Minh Kỳ lập tức đỏ hồng, ban đầu còn có chút lúng túng. Nhưng vừa nhìn thấy khóe môi cười, vũ trụ liền bùng nổ, cái lưỡi Đinh Hương liếm liếm môi, thấy yết hầu của chuyển động, nàng cười mê hoặc, ngồi xuống vắt ngang người , bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng cho .

      Nến đỏ lay động, mặt đất, quần áo hỗn độn.

      Trong màn ấm áp, nữ nam dưới, ngập tràn hương sắc.

      Động tác của Lý Minh Kỳ trúc trắc, chờ khi quần áo hai người trút hết, toàn thân mướt mồ hôi. Mà Trầm Ngạn Khanh dựng cột chống trời, ánh mắt nóng đến mức có thể ăn thịt người, cố sức chịu đựng, muốn xem thử nàng có thể làm ra tình trạng gì.

      Là ai tra tấn ai đây? Lý Minh Kỳ nghiến răng nghiến lợi, thân thể bị trêu chọc ửng hồng, nhìn thân thể nam tính trắng sáng như ánh trăng dưới thân, nàng bỗng cảm thấy luống cuống, biết nên xuống tay từ đâu? Vậy đành bắt đầu lại từ đầu, có bản lĩnh chàng cứ tiếp tục chịu đựng.

      Trầm Ngạn Khanh trầm giọng bật cười, cánh tay mạnh mẽ đầy sức lực hơi siết chặt, da thịt hai người trực tiếp kề sát nhau, "Kỳ Kỳ, nàng mưu sát chồng sao?"

      Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, "Tướng công, bốc lửa rồi sao?" Vẻ mặt và giọng điệu đều đáng đến cực hạn.

      "Kỳ Kỳ, nàng thử xem." Ôm sát thân thể mềm mại thơm tho của nàng, tựa đầu chôn vào cổ nàng, "Đều do nàng khiêu khích."

      Lý Minh Kỳ cười vô tội, hai chân như rắn quấn lấy eo , cười : "Vậy cùng nhau bốc cháy thôi." Lời vừa ra, liền bất chấp hôn lên môi nàng, hận thể cắn nuốt cả người nàng, mái tóc đen theo động tác của hai người mà quấn lấy nhau.

      Trầm Ngạn Khanh kiêng dè việc nàng có thai, động tác cũng khá nhàng, dịu dàng thương. Đôi môi mềm kề sát, xoay chuyển, mỗi lần đầu lưỡi chạm nhau đều có thể khiến toàn thân run rẩy.

      Lúc tạm ngừng, đôi cánh tay hữu lực ôm nàng vào lòng, mềm hôn lên tóc mai đẫm mồ hôi của nàng, ngập tràn tình ý, "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ."

      Đầu óc Lý Minh Kỳ trống rỗng, kề sát nguồn nhiệt bên người, dụi dụi trước ngực , tìm được vị trí thoải mái, cất giọng khan khàn : "Ngạn Khanh, thiếp mệt rồi."

      Trầm Ngạn Khanh vô cùng săn sóc, náo loạn nàng, "Mệt ngủ , ta lau người cho nàng."

      Ngoài cửa sổ pháo hoa nở rộ, cực kỳ rực rỡ.

      Lý Minh Kỳ tựa vào lòng , được ôm mà nửa ngủ nửa tỉnh, kiếp trước kiếp này như mây khói, lướt qua trong chớp mắt, có thể giữ lại cũng chỉ là vòng ôm rộng lớn ấm áp phía sau. Ngẩng đầu trong lòng , nhìn bằng ánh mắt chứa tình cảm, nỉ non: "Ngạn Khanh, đời người trăm năm, thiếp ở mãi bên chàng có được ?" Chàng phải nhớ kỹ lời thề ‘ rời bỏ’ của chàng mới được.

      Trầm Ngạn Khanh hôn đôi mắt mông lung của nàng, "Kỳ Kỳ, đừng sợ, ta luôn ở cạnh nàng." Sinh mạng của ta và nàng là , mặc kệ là trăm năm hay bao lâu chăng nữa, mặc kệ khi là người hay đến cõi U Minh, tuyệt để nàng bơ vơ độc.

      Lý Minh Kỳ nắm chặt tay , khóe môi mỉm cười, tiến vào mộng đẹp.

      Ngạn Khanh, mong ước của thiếp nhiều lắm, chàng đều biết chứ?

      Trầm Ngạn Khanh nghe tiếng tim đập bình ổn của nàng, vuốt ve bụng hơi lộ của nàng, khóe môi lên chút ý cười.

      Kỳ Kỳ, mong ước của nàng chính là ước mộng của ta.

      Mong ước gì? Nắm tay cả đời, bên nhau đến già.

      Ước mộng gì? Năm tháng yên bình, cả đời yên ổn.

      . . . . . .

      Trầm Ngạn Khanh nhắm mắt chừng khắc liền mở ra lần nữa, hôn lên mi tâm của người ngủ say, xuống giường mặc quần áo, đâu đó xong xuôi, mới gọi Bạch Trản vẫn chờ đợi bên, màn giường rơi xuống, che lại bóng dáng người hổ.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc cũng hề ngủ, vẫn canh giữ bên ngoài, thấy cung chủ nhà mình bước ra, vội quỳ gối hành lễ, "Nô tỳ tham kiến cung chủ."

      "Đứng lên , các ngươi ở đây canh chừng, được vào quấy rầy, ta rồi về." Trầm Ngạn Khanh dặn dò câu, xoay người bước .

      "Bọn nô tỳ hiểu ạ." Phượng Nhã và Phượng Ngọc quỳ gối hành lễ, trong mắt đều là ý cười.

      Trầm Ngạn Khanh quay đầu lại nhìn thoáng vào bên trong, sâu trong con ngươi đen nổi lên bão táp, cất bước về hướng Chu Tước các ở phía Bắc.
      P/S: trời nóng, các nàng ăn chút chè cho nó ngọt nhé ^_^
      Last edited: 21/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :