[XK] Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Độc Sủng - Ám Hương Ảnh Di (Update C47)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 4: người nữ nhân mới có sữa.

      [​IMG]

      Nam Cung Vũ Huyên nằm giường mềm, não nề trong mắt loạn lên.

      A, căn bản biết phải xuống địa ngục, bởi vì xuống địa ngục so với tình huống của mình tại giống như là xuyên trong tiểu thuyết nha!

      Trong đầu ngừng ra lúc vừa tỉnh lại khi nãy, phát tình huống quỷ dị…

      Cả người mềm nhũn vô lực. Được rồi, cái này có thể là biến thành hồn ma, cho nên vô lực.

      Nhưng là tại cánh tay cùng cẳng chân của nàng phải giải thích như thế nào?

      Lúc nàng tỉnh lại, nhìn cánh tay cùng chân xíu của mình như của trẻ con giống như bị sét đánh! Xem như tượng quỷ dị này là vì nàng biến thành hồn ma trở lại với tuổi thơ.

      Nhưng giờ phút này ngừng truyền vào tai nàng kiểu xưng hô “bản cung”, “bổn thiếu gia”, “bản vương” làm cho nàng thể thừa nhận việc mình đúng là xuyên .

      Làm người ở thế kỷ 21 xuyên qua bất kể như thế nào nữa cũng biết hai chữ “xuyên ” nghe nhiều nên thuộc nha!

      Nam Cung Vũ Huyên suy nghĩ, bụng truyền đến cảm giác đau đớn tột độ.

      Giống như lúc nàng bị bệnh đau bao tử trước kia, đau đớn làm cho sắc mặt nàng trắng nhợt, cũng suy nghĩ rối rắm vấn đề là xuyên hay là chết.

      Ha ha đói bụng ư? Hẳn là đói bụng! Bởi vì đói bụng là có thể chết sao…

      Trong mắt Nam Cung Vũ Huyên lên tia quả quyết, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, đau , đau …!

      Tám thiếu niên vẫn đứng bên giường, gắt gao nhìn chăm chú vào Nam Cung Vũ Huyên, thấy sắc mặt nàng trắng nhợt có chút lo lắng, lúc vừa muốn mở miệng giỡn với nàng, đột nhiên bị vẻ quả quyết của nàng dọa sợ, cảm thấy cả kinh!

      Cục cưng như vậy trong mắt lại xuất ánh mắt quả quyết.

      “Này! Vật ! Ngươi làm sao vậy?” Gia Cát Mặc Húc kêu lên.

      “Vật ! Sao ngươi lại nhắm mắt nha? Ngươi mở mắt ra!” Quy Hải Lộng Nguyệt cũng chen chúc đến bên giường, trong con mắt vàng lên vẻ lo lắng.

      “Các ngươi đừng dọa đến nàng” Thượng Quan Tuyệt Trần giọng, lộ ra vẻ thầm oán.

      “Cục cưng , ngươi có thể hiểu chúng ta đúng ? Ngươi nghĩ là mình lại sống sao? Là có người vứt bỏ ngươi sao?” tiếng ôn hòa của Hiên Viên Nhược Ngôn khẽ vang: “Ha ha kỳ điều đó quan trọng, quan trọng là ngươi rất muốn sống nha!” quả quyết trong ánh mắt của tiểu hài tử, chỉ nhìn thấy lần.

      Đứa bé như vậy, có thể có ánh mắt như vậy, cho dù là người có ý chí sắt đá, chỉ sợ thể thờ ơ.

      “Đúng vậy vật , ngươi nhất định phải sống, hơn nữa phải sống tốt, để cho người vứt bỏ ngươi hối hận” Đông Phương Dật Hàm cũng giọng .

      Tây Môn Vân Ảnh nhàng kéo tay bé của Nam Cung Vũ Huyên: “Đúng, cục cưng, ngươi cam tâm chết vậy sao? Ngươi cam tâm để cho người kia sống vui vẻ sao?

      “Chính là cục cưng phải hảo hảo lớn lên, sau đó giết chết người kia!” Tư Huyền Dịch đối với lời của Tây Môn Vân Ảnh tỏ vẻ đồng ý.

      “Chết là cách lựa chọn yếu đuối nhất” Lời hiển nhiên của Công Tôn Lưu Dạ màu mắt xanh nhạt truyền vào trong tai Nam Cung Vũ Huyên chữ cùng sót.

      thể phủ nhận trong lòng Nam Cung Vũ Huyên giờ phút này cũng bình tĩnh, ha ha, ràng bề ngoài của bọn cũng mới sáu bảy tuổi nha, vì sao lại biết hết ưu tư của mình?

      Kẻ thù của mình?

      Vậy hai người?

      Đúng rồi!

      Mình đến nơi này rất có thể do bom hẹn giờ nổ mạnh !

      Nếu mình đến đây, như vậy hai người kia, có hay …cũng đến đây?

      Nam Cung Vũ Huyên nghĩ đến đủ loại khúc mắc, hận ý trong lòng tăng cao!

      Ha ha, hẳn là đến đây ! Ha ha, tốt lắm, nếu xuyên như vậy Nam Cung Vũ Huyên trước kia sớm chết!

      tại mình trọng sinh!

      Tuyệt đối thể chết được! Nhất định phải tìm được các người! Cho các người muốn sống cũng được, muốn chết cũng xong!

      Nam Cung Vũ Huyên nghĩ thông suốt liền mở mắt ra đối với tám thiếu niên khuôn mặt lộ vẻ lo lắng mở miệng: “Y y nha nha... A, nha nha..." Mấy cây cải đầu đỏ, tỷ tỷ muốn ăn cơm, ăn cơm!

      Tám người nhìn chớp mắt khoảng khắc Nam Cung Vũ Huyên trở nên tràn đầy sức sống, tiểu hài tử muốn chơi cùng bọn sao?

      Nam Cung Vũ Huyên nhìn tám thiếu niên mặt nhắn lộ vẻ nghi hoặc, cực kỳ buồn bực!

      Trời ạ, còn biết sao? Nếu bọn biết cho dù nàng muốn chết cũng sắp chết đến nơi!

      Bệnh bao tử chết tiệt này, cư nhiên xuyên còn hết! Tật xấu này chỉ cần ăn cơm phát tác, đau quá !

      Đau? Đúng rồi, khóc! Tiểu hài tử đói bụng là muốn khóc !

      Vì thế Nam Cung Vũ Huyên mở lớn cái miệng nhắn: “Ô oa a oa oa oa…” dù sao tại là đứa con nít, cũng dọa người phải ?

      Vì thế núi Triêu Dương trong phòng hoa lệ tại Triêu Dương học phủ, bé con nằm giường lớn tiếng khóc, mà tám tiểu thiếu niên sáu bảy tuổi ngọc thể phấn điêu tinh xảo đứng bên giường tay chân luống cuống.

      “Nàng làm sao vậy?” Tiểu Gia Cát Mặc Húc khẩn trương ,trong mắt xanh trong suốt như nước biển có chút cảm giác luống cuống.

      “Ta, bản công tử ta, bản công tử ta sao mà biết được!” tiểu tây môn vân ảnh suốt ruột đến xưng hô cũng hỗn loạn.

      “…Hẳn là đói đụng” tiểu Tư Huyền Dịch gắt gao nhìn chằm chằm cục cưng khóc quên trời đất, sau đó kết luận.

      “Đói bụng? Ta đây lấy đồ ăn cho nàng” tiểu Đông Phương Dật Hàm khí thế hừng hực ra ngoài.

      “Đông Phương Dật Hàm, người bị bệnh à, nàng như vậy ăn như thế nào?” tiểu Công Tôn Lưu Dạ hướng về phía thân ảnh chạy rống to. Chết tiệt, tiếng khóc làm cho nội tâm của mình đều hoang mang rối loạn.

      “Vậy ăn cái gì?” tiểu Gia Cát Mặc Húc khiêm tốn hỏi.

      “Ta chỉ biết cục cưng đều uống sữa.” tiểu Công Tôn Lưu Dạ đáp.

      “Làm sao mới có sữa?” tiểu Công Tôn Lưu Dạ vội vàng hỏi.

      thân nữ nhân mới có sữa” tiểu Hiên Viên Nhược Ngôn đáp, sau đó vỗ ngực của mình, quyền đứng đắn : “Nơi này rất là lớn, có thể uống” ( =D]]] )

      “Nữ nhân? Quy Hải Lộng Nguyệt, thái tử phi tương lai của ngươi ở học đường, nàng phải là nữ nhân sao?” tiểu tây môn vân ảnh hướng về phía tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt .

      “Ừ, đúng vật, nàng là nữ nhân! Bản cung tìm nàng!” tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt vội vàng .

      “Đợi !” tiểu Hiên Viên Nhược Ngôn gọi tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt lại “Nơi này phải rất lớn!” tiểu Hiên Viên Nhược Ngôn đối với tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt vỗ vỗ bộ ngực .

      “Ừ được” tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt đáp lại, sau đó vội vàng chạy .

      Tám tiểu thiếu niên có phát , thời điểm tại bọn hòa bình quả trời vực….

      [​IMG]
      Last edited: 21/5/15
      1012, Nyanko129, Betty 1 thành viên khác thích bài này.

    2. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 5: Nhớ tìm sữa.

      [​IMG]

      Trong phòng học tại Triêu Dương học phủ, phu tử đứng dạy trong lớp chỉ toàn nữ giới.

      Bỗng nhiên thân ảnh nhanh chóng vào phòng học, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, người tới nhìn mọi người trong phòng.

      Ánh mắt đột nhiên tập trung vào tiểu nương bốn năm tuổi, sau đó bước nhanh chạy đến trước mặt nàng, vươn đôi tay hướng trước ngực tiểu nương tìm kiếm.

      Kiểm tra, nắm cái… có vẻ cũng giống mình có nha!

      Tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt thu hồi đôi tay, chán ghét nhìn về phía tiểu nương thất thần có phản ứng, “Dư Nhã Thu! Ngực của ngươi sao lại như vậy?”

      Nữ hài nhi tên Dư Nhã Thu giật mình ngây ra nhìn trước ngực mình, ách… Thái tử ca ca có ý gì…

      Phu tử hơn năm tuổi trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm động tác của tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt, tức đến nổi gân xanh: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi! Bại hoại…!” Chưa xong, thở thông liền “Phanh” tiếng, ngã xuống đất.

      Tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt nghe thanh ngã xuống đất cũng quan tâm.

      mới có rảnh để ý tới! còn phải tìm đồ ăn cho cục cưng!

      Vì thế bắt đầu tay mắt lanh lẹ tập trung vào bộ ngực nữ hài tử ngồi sờ soạng toàn bộ, nhéo cái bỏ ra.

      Sau khi sờ, nhéo xong, Quy Hải Lộng Nguyệt có chút sững sờ nhìn đôi tay mình, vì sao đều có “rất lớn” như hiên viên nhược ngôn ? Vậy cục cưng nên ăn cái gì đây?

      Quy Hải Lộng Nguyệt trong mắt vàng lên lửa giận!

      Hướng về phía phòng toàn các tiểu nương ngây ra như phỗng rống to: “Chết tiệt! Bộ ngực của các ngươi vì sao lại như vậy?”

      Rống xong lại chạy nhanh như chớp. Thân ảnh nhanh chóng biến mất, mang theo…ách…bộ ngực…

      Ai có thể có đây?

      Lịch sử Thái tử Quy Hải quốc phong lưu, chính là từ nay về sau bị vén màn: Quy Hải thái tử “Ngực đẹp” , sáu tuổi liền biết thưởng thức mỹ nhân.

      Theo tư liệu lịch sử ghi lại, Quy Hải thái tử đến chỗ có nhiều mỹ nhân, các mỹ nhân ai cũng “ngực khí” bức người..! (đương nhiên, này để sau..) mà giờ phút này, phong căn phòng hoa lệ nào đó, tiếng khóc vang dội của Nam Cung Vũ Huyên dần dần khàn, yếu , cuối cùng chỉ có có đầu khóc nức nở.

      Nam Cung Vũ Huyên nằm ở giường lớn mềm nhũn, mặt hữu khí vô lực khóc thút thít, mặt dưới đáy lòng oán thâm: Chết tiệt, biết rốt cuộc là rơi đến cái chỗ quái quỷ gì nữa! Mấy tiểu quỷ này cẳn bản là chăm sóc cục cưng!

      tại bản thân đơn giản là đau bao tử mà còn đau cổ họng! nếu được ăn, nhất định rất nhanh ước hội cùng Marx nha nha!

      Đột nhiên Nam Cung Vũ Huyên cảm giác được cơn quặn đau truyền đến từ bụng dưới càng ngày càng lợi hại.

      Kỳ nếu như là trước kia, nàng nhất định có thể nhịn được.

      biết làm sao thân thể nay lại là trẻ con, căn bản chịu nổi loại đau đớn này!

      Dần dần ý thức của Nam Cung Vũ Huyên theo trận quặn đau mà tan rã…

      A, chết sao? Nhưng chính mình vừa mới hạ quyết định quyết tâm muốn sống sót phải sao? Chính mình còn chưa làm cho hai kẻ kia sống bằng chết phải sao?

      cam lòng, ... cam lòng... !

      Sáu bé trong phòng gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của Nam Cung Vũ Huyên, thấy ánh mắt của nàng bắt đầu tan rã, trong lòng bắt đầu thấy lo lắng.

      Bọn tuy tuổi, nhưng là người nào cũng đều trong hoàn cảnh nguy hiểm quyết sống chết, lừa người gạt ta để sống sót, tay của ai cũng sớm dính máu.

      Chết đối với bọn cũng xa lạ, cho nên bọn đương nhiên biết ánh mắt tan rã đó có nghĩa gì!

      Gia Cát Mặc Húc nhíu mày, sau đó cúi người xuống, nhàng bế Nam Cung Vũ Huyên lên, ôm vào lòng cẩn thận: “Cục cưng , kiên trì chút nữa được ?” nếu quyết định cứu nàng, để cho nàng chết như vậy, cho nên kiên cường chút !

      Tây Môn Vân Ảnh gắt gao nhìn chắm chằm khuôn mặt nhắn có chút máu của Nam Cung Vũ Huyên, trong lòng rầu rĩ. Phiền muộn trong đôi mắt trong như nước, chính mình… cũng từng suýt chút nữa chết đói sao, nếu phải…

      Đúng rồi! Có!

      Nghĩ ra biện pháp, Tây Môn Vân Ảnh tới bên gia các mặc húc, sau đó bỏ ngón trỏ của mình vào trong miệng, cắn mạnh cái, đầu ngón tay bị cắn rách, máu tươi chậm rãi chảy ra.

      Tây Môn Vân Ảnh đem ngón tay chảy máu tươi nhét vào miệng Nam Cung Vũ Huyên: “Vật , uống , đói bụng nữa.”

      [​IMG]
      1012, béo xinh, Betty 1 thành viên khác thích bài này.

    3. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 6: Lấy máu nuôi.

      [​IMG]

      Có lẽ Nam Cung Vũ Huyên đau đến xỉu, cảm giác được ý thức của mình sắp sửa biến mất hầu như còn.

      Đột nhiên miệng truyền đến từng dòng nước ấm, mang theo đậm mùi máu.

      Bản tính con người đối với máu dù ít hay nhiều cũng có bản năng kiêng kị cùng sợ hãi, cho dù cuộc sống của Nam Cung Vũ Huyên vốn chính là đẫm máu, nhưng mùi máu tươi nồng đậm như vậy cũng làm cho nàng tim đập có chút nhanh.

      Nhưng tại nàng quản được nhiều như vậy, nàng chỉ biết là tại mình ăn bất cứ thứ gì đều có thể sống sót.

      Trong lòng cố chấp, cũng biết từ đâu có khí lực cùng đại lực, bắt đầu mút vào. Làm cho dòng nước ấm mang theo mùi máu tươi chảy vào trong bụng mình…

      Tây Môn Vân Ảnh cảm giác được lực hút truyền từ đầu ngón tay, trong lòng biết phương pháp của hiệu quả. Vì thế bắt đầu thầm vận công, tận lực đem máu trong người dồn về ngón trỏ tay phải, để cho nàng có thể dễ dàng hút máu vào miệng.

      Nhưng là quên, tuy rằng nàng là đứa bé nhưng chính cũng chỉ là đứa con nít, có thể có đủ máu cho nàng uống sao?

      Thời gian chậm rãi trôi qua, gương mặt phấn nộn của Tây Môn Vân Ảnh chậm rãi tái nhợt.

      Hiên Viên Nhược Ngôn phát Tây Môn Vân Ảnh khác thường, đến bên người : “Ảnh, để ta”

      Tây Môn Vân Ảnh gật đầu, đem ngón trỏ trong miệng Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi rút ra, tránh qua bên.

      Nguyên bản Nam Cung Vũ Huyên uống hăng say, đột nhiên dòng nước ấm biến mất thấy, muốn trợn mắt phản kháng.

      Nhưng mà Hiên Viên Nhược Ngôn khong cho nàng thời gian phản kháng, nhanh chóng bắt chước bộ dáng của Tây Môn Vân Ảnh, đem ngón trỏ phải cắn phá, bỏ vào trong miệng Nam Cung Vũ Huyên.

      Nhận thấy được dòng nước ấm lại đến miệng, Nam Cung Vũ Huyên lại bắt đầu hút vào.



      biết qua bao lâu, sắc mặt Hiên Viên Nhược Ngôn cũng bắt đầu mất huyết sắc...

      Lực hút của Nam Cung Vũ Huyên rốt cục cũng chậm rãi

      Cuối cùng, yên tĩnh ngậm ngón tay Hiên Viên Nhược Ngôn ngủ…

      Nam Cung Vũ Huyên ngủ say trong lòng Gia Cát Mặc Húc thỉnh thoảng cọ tới cọ lui, Gia Cát Mặc Húc nhìn viên thịt làm nũng như mèo con, trong lòng mềm mại, đột nhiên chấn động.



      bao lâu, quy hải lộng nguyện vô công cùng Đông Phương Dật Hàm thắng lợi trở về, đẩy cửa tiến vào phòng.

      “Này Hiên Viên Nhược Ngôn, ta đều tìm hết nữ nhân trong học viện, cũng tìm thấy nơi này rất lớn nha, đều giống chúng ta hết.” Quy Hải Lộng Nguyệt vỗ vỗ ngực, buồn bực .

      “Hừ, bộ dạng ngốc như ngươi, chúng ta cũng trông cậy ngươi có thể tìm về được.” Công Tôn Lưu Dạ hừ lạnh .

      “Ngươi, ngươi, có bản lĩnh ngươi cùng ta tìm xem!” Quy Hải Lộng Nguyệt hét lớn.

      “Này! Hai người các ngươi đừng ồn, bổn thiếu gia mang nhiều đồ về như vậy, mau đánh thức cục cưng dậy dùng bữa.”

      Đông Phương Dật Hàm đem hộp cơm trong tay để lên bàn, ánh mắt hổ phách lên chút sắc thái kiêu ngạo.

      Huyền DỊch nghiêng liếc Đông Phương Dật Hàm cái, thản nhiên mở miệng: “Cục cưng ăn no, ngủ.”

      Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Đông Phương Dật Hàm nghe xing lời Tư Huyền DỊch , cùng nhau nhìn về phía , trăm miệng lời: “Ăn no? Ăn cái gì?”

      Huyền DỊch liếc sang hướng Tây Môn Vân Ảnh cùng Hiên Viên Nhược Ngôn sắc mặt còn chưa khôi phục: “Máu người.”

      Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Hiên Viên Nhược Ngôn theo hướng ánh mắt Tư Huyền DỊch, nhìn thấy mặt còn chút máu của Tây Môn Vân Ảnh cùng Hiên Viên Nhược Ngôn, ngây người ra lúc…

      Máu…? Chỉ dùng máu để đút cho vật sao?

      Bĩu môi lại đem ánh mắt thu hồi.

      “Đông Phương Dật Hàm, ngươi mang cái gì về vậy?” Gia Cát Mặc Húc đem Nam Cung Vũ Huyên ôm vào trong lòng, giọng hỏi.

      “Này, sủi cảo, kem đông…” Đông Phương Dật Hàm mở hộp cơm ra .

      Mọi người vừa nghe Đông Phương Dật Hàm xong, đều lấy ánh mắt thấy kẻ ngốc nhìn , chẳng lẽ biết, cục cưng có răng năng sao? Mấy thứ này ăn như thế nào?

      “Này! Các ngươi làm gì mà dùng loại ánh mắt đó nhìn bổn thiếu gia? Các ngươi cho rằng bổn thiếu gia biết nàng cắn được sao? Nhưng mà chỉ có những thứ đó thôi!”

      Hừ, cũng biết trẻ con có răng nanh! Cũng tính tìm chút tổ yến , canh Liên Tử .

      Nhưng đây là thái học viện, căn bản có thứ đó, có được ?

      Mọi người đều biết , học viện này thức ăn chỉ có đồ bình thường thôi, cho nên bắt đầu trầm mặc.

      Gia Cát Mặc Húc cúi đầu nhìn viên thịt cọ xát trong ngực mình, trong lòng càng thêm thương tiếc, “Về sau ta dùng máu của ta nuôi nàng” biết vì sao, rất muốn theo cảm giác trong lòng mình lần…

      “A, ta cho ăn lần, đương nhiên bỏ dở nửa chừng” Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn Gia Cát Mặc Húc, tử sắc trong mắt lên vẻ thâm thúy hợp tuổi.

      “Ta cũng vậy” Tây Môn Vân Ảnh lạnh nhạt , tốt xấu đây cũng là biện pháp đưa ra, đương nhiên bỏ nửa chừng.

      “Bổn thiếu gia cũng muốn.” Tư Huyền DỊch cũng vội vàng đáp.

      “A, bản cũng tự nhiên cũng muốn cho nàng ăn.” Quy Hải Lộng Nguyệt cũng , chính mình đối với thân thế vật này cảm thấy thần bí, còn có chút tò mò.

      “Việc tốt như vậy, sao lại có thể thiếu bản vương?” Đông Phương Dật Hàm tựa tiếu phi tiếu , trong đôi mắt hổ phách lóe ra tia sáng.

      “Ta cũng muốn.” Công Tôn Lưu Dạ tàn bạo .

      “Ừ, ta cũng muốn nữa.” Thượng Quan Tuyệt Trần ra quyết định của chính mình.

      Vì thế, ngay tại giờ khắc này, xuất tám vú em siêu cấp.

      [​IMG]
      1012, linhdiep17, béo xinh2 others thích bài này.

    4. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 7: Thời gian trẻ con.

      [​IMG]

      biết qua bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên cảm giác bụng căng căng muốn vệ sinh.

      Chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt mình là khuôn mặt thiên sứ thuần mỹ nhắn non nớt

      Lông mi rậm uốn cong thành đường rất đẹp, theo tiết tấu hô hấp hơi hơi rung động. Cánh môi mỏng manh hơi mở ra, phấn nộn như quả mật đào đông lạnh.

      "Y y nha nha,, a ân. . . Ô nha..." Nam Cung Vũ Huyên mở miệng 'Y nha' . vệ sinh, vệ sinh, ta muốn vệ sinh!

      Gia Cát Mặc Húc vốn là ngủ say, nghe động tĩnh, chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt liền nhìn thấy đôi mắt đen như bảo thạch, hào quang chớp động nhìn mình, sửng sốt chút… , cho tới bây giờ chưa có thấy qua đôi mắt xinh đẹp như thế.

      Sau lúc lâu, phục hồi tinh thần lại:

      "Cục cưng, làm sao vậy? Lại đói bụng sao?" Thanh non nớt trong suốt còn mang theo chút ngái ngủ.

      Nam Cung Vũ Huyên lắc lắc tay bé.

      " đói? Đó là muốn làm cái gì?" Gia Cát Mặc Húc ngồi dậy, tiếp tục hỏi.

      có cảm giác, cục cưng tuy rằng rất , nhưng lại có thể nghe hiểu lời .

      "Y nha nha. . . A ân. . . Ô nha..." Nguyên bản muốn vệ sinh, vừa thốt lên xong liền biến thành tiếng “y nha” uốn éo.

      “Cục cưng là muốn chơi đùa cùng ta sao?” Gia Cát Mặc Húc nhìn sắc trời gần sáng.

      Đem Nam Cung Vũ Huyên cẩn thận ôm vào trong lòng mình, lấy tay xoa xoa khuôn mặt nhắn phấn nộn non mềm của nàng: “Ha ha, ta cùng ngươi chơi vui lắm.”

      Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên lo lắng, ông trời, người lừa bịp sao! Nàng có thể nghe hiểu , nhưng là nghe hiểu lời của nàng nha!

      nhịn được nha!

      Làm người khó, làm trẻ con còn khó hơn! Làm đứa trẻ muốn vệ sinh lại càng khó thêm N lần nha!

      Trẻ con? Trẻ con lúc muốn vệ sinh, cũng có thể khóc!

      Trong đầu nảy ra ý thức đó, Nam Cung Vũ Huyên ngân giọng: "Ô ô oa oa oa ~ "

      "Cục cưng, sao, làm sao vậy?" Gia Cát Mặc Húc thấy Nam Cung Vũ Huyên vừa khóc, tay chân mất điều khiển.

      "Làm sao vậy?"

      " phải là cục cưng lại đói bụng?"

      “Hôm nay cho cho nàng ăn”



      Chỉ chớp cái, bảy bé còn lại cũng nhanh chóng tới trước giường.

      "Ta, ta biết, vừa bế nàng lên liền khóc." Gia Cát Mặc Húc vội vàng .

      "Là lại đói bụng sao?" Quy Hải Lộng Nguyệt hỏi.

      "Nàng phải đói bụng." Gia Cát Mặc Húc vừa dứt lời, Nam Cung Vũ Huyên cũng ngừng khóc.

      Tiếp theo Gia Cát Mặc Húc cảm giác thân truyền đến cảm giác nóng ấm.

      Nhất thời ràng vì sao nàng khóc, nhìn người mình vũng nước làm đậm màu quần áo lên, tận lực khắc chế cảm xúc hỗn độn.

      Mặt gần như tê liệt, thản nhiên câu: “ tiểu ~” giọng , cũng dễ dàng nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi.

      Nam Cung Vũ Huyên nhanh chóng nhắm hai mắt lại, nằm ngay đơ!

      Thượng đế mẫu thân a! kêu sấm đánh chết nàng !

      …Biết là nước tiểu từ người tiểu hài tử, nhưng điều này làm cho nét mặt già nua của nàng biết đặt ở đâu a a a!

      "Ách... Ha ha ha ha." Mặt khác bảy người nhất thời ngây ra, sau đó phản ứng lại lớn tiếng cười.

      Gia Cát Mặc Húc nhìn Nam Cung Vũ Huyên trong lòng nhắm hai mắt lại, trong lòng biết làm sao thở dài: haiz, thể trách được, tiểu xong liền ngủ.

      “Các ngươi đừng cười, cục cưng ngủ!” bình tĩnh xong, nhàng đặt Nam Cung Vũ Huyên lên giường, cẩn thận cởi quần áo dính nước tiểu của nàng.

      có cách, thể bình tĩnh nha! Nếu như bình tĩnh, thấy xấu hổ!

      Thượng Quan Tuyệt Trần ngừng cười, nhìn nhìn Gia Cát Mặc Húc, sau đó xoay người đến phía cửa ngoài.

      Mà trong đôi mắt hôt phách của Đông Phương Dật Hàm cũng nhanh chóng lên tia sáng, cũng xoay người về hướng gian phòng cách vách.

      “Này Gia Cát Mặc Húc. Về sau bản cung, Đoạn Tuyệt (cách gọi khác của Thượng Quan Tuyệt Trần) , Huyền Dịch cùng Dật Hàm cùng nhau, Hiên Viên Nhược Ngôn, Tây Môn Vân Ảnh, Công Tôn Lưu Dạ cùng ngươi cùng nhau. Chúng ta thay phiên cho cục cưng ăn. Hôm qua ngươi cùng Tây Môn Vân Ảnh cho ăn rồi, cho nên hôm nay tới lượt chúng ta, các ngươi ngày mai rồi cho ăn”

      Quy Hải Lộng Nguyệt đem kết quả bọn thương lượng tối qua với gia cát mặc húc.

      “Được, tốt” Gia Cát Mặc Húc muốn đem quần áo người Nam Cung Vũ Huyên giặt, có chút lo lắng đem nàng đặt vào trong ổ chăn, sau đó đứng dậy thản nhiên đáp.

      Cuộc chuyện chấm dứt, trong phòng liền trở nên yên tĩnh.



      Đông Phương Dật Hàm trở lại phòng mình, tay cầm tấm da ngân hồ màu trắng, “Quần áo có, trước lấy cái này giữ ấm cho cục cưng” tại là cuối mùa thu, qua mấy ngày nữa là mùa đông.

      “Cũng tốt” Quy Hải Lộng Nguyệt đáp, sau đó cúi người đem Nam Cung Vũ Huyên bế lên.

      “Khoan đợi ” Thượng Quan Tuyệt Trần bưng chậu nước ấm vào phòng, cắt ngang động tác của Quy Hải Lộng Nguyệt, “Trước tắm rửa cho cục cưng

      “Đúng nha. Để ta cầm” Tư Huyền Dịch nhận chậu nước trong tay Thượng Quan Tuyệt Trần đặt ở bàn, sau đó đem khăn gấm ngâm bên trong vắt khô, cẩn thận thay Nam Cung Vũ Huyên lau thân mình.

      “Được rồi” Tư Huyền Dịch buông khăn gấm ra, với Đông Phương Dật Hàm: “Dật Hàm, đưa ngân hồ da lại đây, chúng ta ôm cục cưng vào phòng mình”

      Đông Phương Dật Hàm gật đầu, để ngân hồ da lên giường, trải ra.

      Huyền Dịch nhàng bế Nam Cung Vũ Huyên lên, dùng ngân hồ da đem thân mình sạch của nàng bọc lại kỹ lưỡng. cẩn thận bế lên, về phía phòng bọn .

      Gia Cát Mặc Húc chờ bốn người rồi, mới đem quần áo dính nước tiểu của mình thay. Khóe miệng gợi lên độ cong , ha ha… Tất cả đều biến thành người lương thiện rồi sao!

      [​IMG]
      1012, linhdiep17, béo xinh2 others thích bài này.

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 8: Thời gian trẻ con (2)

      [​IMG]

      Nam Cung Vũ Huyên cảm thụ được mấy thiếu niên như vậy lại chăm sóc cẩn thận.

      Trong lòng ngừng lo lắng, rốt cuộc giả bộ được nữa.

      Mở mắt ra, chuyên chú nhìn tư huyền dich ôm mình cẩn thận.

      “Da! Cục cưng thức chưa?” Tư Huyền Dịch kinh hỉ .

      “Ha ha, cục cưng tỉnh” đông phương dật hàm thân vượt quá sức chịu đựng tới, đôi mắt hổ phách trong suốt nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

      "Ta cũng nhìn xem, ha ha, thức!" Quy Hải Lộng Nguyệt cũng tựa đầu lại đây.

      "Cục cưng, ngươi tỉnh ngủ a?" Thượng Quan Tuyệt Trần giọng hỏi.

      Nam Cung Vũ Huyên nhìn bốn khuôn mặt nhắn non nớt giống như tinh điêu tế mài, đối với nụ cười của bọn gật gật đầu.

      “Ha ha ha ha” cục cưng thông minh. Bốn người cười ha hả.

      “Cục cưng đói bụng ?” Tư Huyền Dịch đột nhiên hỏi.

      Nam Cung Vũ Huyên nghiêng đầu, ách, là có cảm thấy chút đói bụng.

      Tự nhiên phản ứng lại, nhàng gật đầu.

      “Ha ha, vậy trước cho ngươi ăn” Tư Huyền Dịch ôm Nam Cung Vũ Huyên ở giường, đặt nàng lên đùi mình, sau đó đưa tay bỏ vào trong miệng mình cắn phá, bỏ vào miệng Nam Cung Vũ Huyên.

      Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên sửng sốt, mở lớn mắt, giật mình ngây người ra!

      , cho mình uống máu !

      “Cục cưng, ngươi làm sao vậy? VÌ sao uống? Chẳng lẽ máu của ta ngon như của tây môn vân ảnh cùng hiên viên nhược ngôn sao?” Tư Huyền Dịch thấy Nam Cung Vũ Huyên uống, khẩn trương hỏi.

      việc tối hôm qua trong miệng nếm thử máu tươi cuồn cuộn chảy vào, chính mình lại còn vô thức hút “dòng nước ấm” , hết thảy trở lại trong não Nam Cung Vũ Huyên.

      Tiếng lòng chấn động! Đêm qua, nàng…uống là máu của ?

      Theo bản năng, Nam Cung Vũ Huyên dùng đầu lưỡi mềm mại đem ngón tay trong miệng đẩy ra, nước mắt lưng tròng, toàn bộ đều là vẻ cự tuyệt.

      Thấy Nam Cung Vũ Huyên như thế, phút chốc, Tư Huyền Dịch trong đầu lên ý nghĩ, khuôn mặt nhắn tinh xảo lên vẻ bi thương, chậm rãi mở miệng: “Oa, cục cưng, ngươi, ngươi phải là… phải là thích ta?”

      Nam Cung Vũ Huyên nâng mắt, nhìn khuôn mặt nhắn bi thương của , trong lòng đau xót, biết là xuất phát từ tâm tính nào, bắt đầu dồn sức mút của vào trong miệng.

      Vốn là nước mắt lưng tròng, sương mờ càng thêm nhiều!

      Tên ngốc này! Cư nhiên lại chỉ dùng máu cho nàng ăn!

      Càng buồn cười là nàng lại chỉ có thể uống máu , để gạt bỏ ý nghĩ hoang đường trong lòng .

      “Ha ha, ngươi có chán ghét ta nha! Làm ta sợ muốn chết!” Tư Huyền Dịch thấy Nam Cung Vũ Huyên uống máu của mình, liền nở nụ cười ấm ấp.

      Nam Cung Vũ Huyên nhìn khuôn mặt nhắn nở nụ cười vô cùng đáng , động tác ngoài miệng dừng lại, chất lỏng trong mắt bỗng nhiên chảy xuống, ngây người ra nhìn Tư Huyền Dịch.

      Vì sao, vì sao lại vui vẻ như vậy? ta là uống máu của ngươi nha! Là máu, là máu! phải nước nha!

      Huyền Dịch tươi cười nháy mắt cứng đờ, sáu đó hơi khẩn trương đem đầu ngón tay của mình trong miệng Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi rút ra: “Cục cưng, ngươi, ngươi, nếu ngươi thích máu của ta, có thể uống, ta, ta, ngươi, ngươi đừng khóc, đừng khóc” tiếng non nớt lộ ra bi thương trong lòng.

      Đau lòng là vì nước mắt của nàng, bi thương là vì cho rằng nàng thích .

      Nước mắt Nam Cung Vũ Huyên càng rơi nhiều: "Y. . . Y nha. . . Nha. . . A. . . Ô. . ." phải, phải, phải chán ghét ngươi, phải chán ghét ngươi, là ta cảm động, là đau lòng ngươi a!

      biết phải làm sao, nàng còn trong giai đoạn thân thể trẻ con, căn bản ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng “Y y nha nha” trẻ con.

      “Cục cưng, ngươi, ngươi đừng khóc, lại uống của ta thử xem” Thượng Quan Tuyệt Trần cắn ngón tay đưa đến miệng Nam Cung Vũ Huyên.

      Nam Cung Vũ Huyên nhắm mắt, cố gắng chế ưu tư, chậm rãi nuốt máu của Thượng Quan Tuyệt Trần vào trong bụng.

      Nàng biết nếu như mình uống, đứa này cũng cho rằng mình thích , mà chính mình tại được, căn bản thể giải thích được!

      Huyền Dịch nhìn Nam Cung Vũ Huyên im lặng uống máu Thượng Quan Tuyệt Trần, cúi đầu, yên tĩnh nhìn máu tuơi còn tràn ra bên ngoài ngón trỏ.

      giọt nước trong suốt từ mắt chảy xuống, thặt biết, cả người hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình… Nàng, chán ghét sao? Ngay cả máu của , cũng làm cho nàng chán ghét sao?

      Nam Cung Vũ Huyên cảm giác được cái trán lạnh lạnh, ngước mắt liền nhìn thấy Tư Huyền Dịch mắt đẹp đầy bi thương, trong lòng tê rần. Chính mình tại làm sao để có thể an ủi ?

      Đột nhiên trong lòng tê rần, động tác ngoài miệng dừng lại, đem đầu nghiêng sang bên, ý nảo Thượng Quan Tuyệt Trần mình ăn no.

      “Cục cưng ăn no?” Thượng Quan Tuyệt Trần thu hồi tay mình, ôn nhu hỏi.

      Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, sau đó đưa cánh tay mập mạp trong ngân hồ da ra, khí lạnh cuối thu tuy bằng mùa đông lạnh thấu xương, nhưng da thịt mềm mại của nàng vẫn nổi lên tầng da gà.

      Giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên quản được nhiều như vậy, dùng sức lôi kéo vạt áo Tư Huyền Dịch. Nhưng là phản ứng.

      Thấy hiệu quả, Nam Cung Vũ Huyên đưa tay bé đến trước mặt Tư Huyền Dịch, vẫy lung tung.

      Huyền Dịch thấy trước mặt mảnh bóng trắng, lấy lại tinh thần nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên: “Cục cưng, ngươi, ngươi đừng nghịch ngợm, cảm lạnh” đem cánh tay của Nam Cung Vũ Huyên nhét lại trong ngân hồ da.

      Nam Cung Vũ Huyên lại đưa cánh tay ra ngoài, hướng về phía Tư Huyền Dịch bộ dạng: muốn ôm cái.

      Huyền Dịch có chút ngoài ý muốn, "Cục cưng,, ngươi, ngươi là muốn ta ôm ngươi đứng lên sao?"

      Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu.

      Huyền Dịch đem Nam Cung Vũ Huyên ở đùi bế lên.

      Nam Cung Vũ Huyên nhìn mắt còn đọng lại nước mắt, tay bé hướng về cổ , ôm lấy, đem đầu chậm rãi tới gần phía dưới mắt , chu môi bé, hôn tới giọt nước mắt.

      Lúc hôn tới nước mắt của , trong lòng nàng thầm thề: Ta Nam Cung Vũ Huyên chắc chắn báo đáp các ngươi, lúc ta có đủ khả năng, chắc chắn bảo hộ các ngươi!

      Hơi thở mềm, hỗn loạn mùi máu tươi, giống như con dấu, in lên nhóm người có cách nào xóa bỏ được…

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :