1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Hay ta......vợ lớn chơi đòn hiểm thui.....tiểu tam xách dép còn ko được....
      dungggOrchidsPham thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 72
      Editor: OrchidsPham


      Ngô Phái Thanh cười lạnh nhìn La Duyệt Kỳ: “Tôi hiểu gì, tôi còn có việc phải làm, mời ra ngoài cho.


      “Nghe hiểu sao? Đừng là ngay cả việc thích Mạc Duy Khiêm cũng dám thừa nhận nhé, chỉ thế thôi mà cũng muốn tranh giành à?” La Duyệt Kỳ thèm để ý tới lệnh đuổi khách của Ngô Phái Thanh.


      “Dĩ nhiên là tôi dám thừa nhận rồi, tôi bao giờ phủ nhận việc tôi thích Mạc Duy Khiêm dù, vốn dĩ dì muốn giới thiệu thôi cho Duy Khiêm, chẳng qua là bị người đàn bà vô liêm sỉ như dùng mấy thủ đoạn đê tiện xen vào mà thôi, đừng tự đắc sớm quá, chưa biết ai cười đến cuối đâu!”


      nhìn người Mạc Duy Khiêm thích là tôi hay sao mà cứ ở lì mãi vậy? Tôi xin chân thành khuyên hãy mau chóng rời khỏi nhà họ Mạc , điều kiện của tồi, tìm đối tượng xứng đôi thương lẫn nhau tốt hay sao mà phải ở lại đây tranh dành? Đây căn bản là việc làm vô ích.” La Duyệt Kỳ vẫn cho rằng có thể giải quyết vấn đề cách ôn hòa là tốt nhất.


      Ngô Phái Thanh nhìn La Duyệt Kỳ, ta cảm thấy người phụ nữ này đúng là nực cười: “ là gì của nhà họ Mạc? Chẳng phải cũng chỉ giống tôi thôi sao, ngoài việc mang thai hai chúng ta có gì khác nhau nào? có tư cách gì mà cao ngạo trước mặt tôi? Muốn đuổi tôi sao? Ngại quá, có tư cách này đâu, chưa kết hôn mà ngạo mạn đến thế, đúng là đồ quê mùa nông cạn, cảm thấy mình xứng với Mạc Duy Khiêm chắc!”


      La Duyệt Kỳ cũng giận, lúc này ai giận trước là người thua trước: “Có xứng hay cũng phải dựa vào lời , Mạc Duy Khiêm thích là được. Cho dù xuất thân cao đến đâu chăng nữa cũng chỉ như cái rắm, có cởi hết ra nhào lên giường ấy ấy cũng thèm liếc mắt cái đâu! Tôi lòng khuyên , đừng có giở trò hề rồi sau này phải mất hết mặt mũi rời , tội gì phải vậy chứ? Tạm thời tôi và Duy Khiêm chưa có quan hệ về mặt pháp luật nhưng nếu tôi thấy vừa mắt bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm cuốn xéo, tin ?”


      Cuối cùng Ngô Phái Thanh cũng nhịn được cơn giận trong lòng: “La Duyệt Kỳ, đừng khinh người quá đáng, ỷ vào đứa bé trong bụng mà thích làm gì làm. Người nhà họ Mạc phải ngu ngốc, nhìn thấu quỷ kế của đâu! Tôi là khách do dì Kỳ mời đến, nếu có đầu óc nên nghĩ kỹ rồi hãy .”


      Ngô Phái Thanh cũng coi như người bình tĩnh, bị chọc tức đến mụ mị đầu óc, nhưng hiểu được đại khái suy nghĩ của ta rồi, biết Ngô Phái Thanh dễ dàng lùi bước mà muốn tiếp tục tranh đấu, La Duyệt Kỳ thở dài trong lòng rồi cười : “Vậy chúng ta hãy dựa vào khả năng nửa mình , tôi cũng trách hành động của , dù sao Mạc Duy Khiêm cũng là đối tượng khiến phụ nữ đỏ mắt, thấy ân cần của người vĩ đại như rồi, buông tay cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà sớm muộn gì cũng phải hiểu ra quyền chủ động nằm trong tay đâu, Mạc Duy Khiêm mới là người quyết định tất cả.”


      Đợi La Duyệt Kỳ rời rồi, Ngô Phái Thanh ngồi sụp xuống ghế, hai tay ôm mặt, cố gắng để bản thân bị lời của La Duyệt Kỳ ảnh hưởng, dĩ nhiên ta biết chuyện tình cảm thể miễn cưỡng được nhưng ta vẫn thích vẫn ! Huống chi đâu phải ta có cơ hội chứ? Cha mẹ Mạc Duy Khiêm chắc chắn đứng về phía ta rồi, thế mà nửa đường lại nhảy ra La Duyệt Kỳ cướp hạnh phúc của ta, nếu ta dùng hết sức lực mà tranh cướp hạnh phúc sao có thể cam tâm được chứ?


      Ngẩng đầu, vẻ mặt Ngô Phái Thanh đầy đau đớn, ta biết dù thế nào ta cũng thể buông tay!


      La Duyệt Kỳ cũng cảm thấy hơi áp lực, dù có tự tin rằng Mạc Duy Khiêm chỉ mình chăng nữa việc bên cạnh có kẻ địch luôn như hổ rình mồi vẫn làm thoải mái, nhất là còn phải lo lắng đến hôn lễ rườm rà, còn cả cuộc sống phức tạp sau khi kết hôn nữa, càng nghĩ càng thấy khó chịu.


      “Duyệt Kỳ, em sao thế? Sao mà có vẻ nhiều tâm vậy?” Mạc Duy Hoa thấy La Duyệt Kỳ ngồi mình ở sô pha phòng khách liền quan tâm hỏi.


      “Em sao, có thể là do nhớ cha mẹ thôi ạ.”


      Mạc Duy Hoa nghĩ nghĩ rồi : “Có thể là do em ở nhà cả ngày nên cảm xúc bị đè nén thôi, để chị bảo người lái xe đưa em ra ngoài hóng gió hít thở khí nhé, em có thể dạo phố mua sắm gì đó cho đỡ buồn, để chị lấy chi phiếu cho em, cứ mua sắm thoải mái, đừng tiết kiệm.”


      “Chị, cần đâu, thẻ của Duy Khiêm ở chỗ em mà, đúng là em cũng muốn ra ngoài dạo chút.” Tuy rằng tính cách hai chị em nhà này khác nhau nhưng quan niệm tiêu tiền lại khác gì nhau, ngay cả lời ra cũng giống luôn.


      “Xem , tâm trạng lập tức tốt lên đúng , lúc ở Danh Tĩnh ai cùng em?”


      “Duy Khiêm cùng em.” La Duyệt Kỳ thản nhiên trả lời.


      Mạc Duy Hoa nở nụ cười: “Chị là vệ sĩ cơ, phải hỏi người dạo cùng em.”


      La Duyệt Kỳ ngượng ngùng: “À, do em hiểu sai, em chỉ nhớ Hàn Giang và Vương Bằng thôi, những người khác em nhớ hết.”


      “Việc này đơn giản thôi, để chị gọi Đổng Nguyên sắp xếp, chị nhớ là Duy Khiêm cử 10 người bảo vệ em, để chị sắp xếp thêm 2 người nữa, em chuẩn bị lát , chuẩn bị xong chị bảo người đưa em .” Mạc Duy Hoa nhanh chóng sắp xếp mọi việc.


      Lúc này La Duyệt Kỳ còn tâm trí đâu mà lo lắng xem có bao nhiều người theo mình chứ, giờ vui như như chú chim bị nhốt lâu ngày được thả ra vậy, cố gắng đè nén niềm vui lên lầu chuẩn bị.


      Ra cửa, mấy vệ sĩ vây quanh La Duyệt Kỳ người xa người gần theo các hướng khác nhau, Hàn Giang và Vương Bằng vẫn theo sau rời bước bảo vệ như trước. Ông chủ Đổng Nguyên rồi, La Duyệt Kỳ chính là tổ tông sống của Mạc lão đại, chỉ cần xuất chút sai lầm cực thôi tất cả họ sống bằng chết! ra cần Đổng Nguyên căn dặn họ cũng tự mình trải nghiệm cả rồi, cho nên cũng cẩn thận dặn dò người khác phải luôn luôn cảnh giác.


      quen nơi này nên La Duyệt Kỳ bảo Hàn Giang và Vương Bằng đưa tới mấy địa điểm nổi tiếng để dạo.


      muốn ngắm châu báu sao?” Thứ đầu tiên Hàn Giang nghĩ đến chính là cái này.


      La Duyệt Kỳ ngồi phía sau trợn trắng mắt coi thường: “ muốn, tôi chỉ muốn đến trung tâm thương mại tùy ý dạo chơi thôi.”


      Hàn Giang nghe xong lập tức đồng ý rồi đưa La Duyệt Kỳ tới khu phố kinh danh sầm uất nhất.


      Sau khi vào trung tâm thương mại, La Duyệt Kỳ cảm thấy đặc biệt hứng thú với đồ dùng trẻ em, nhìn thấy những món đồ be bé xinh xinh vô cùng thích, tuy rằng mua bây giờ có hơi sớm nhưng nghĩ đến chuyện sớm muộn gì cũng phải dùng tới cũng thả tay mua rất nhiều, đến lúc tính tiền mới biết ra đồ của trẻ con lại đắt đến vậy. Nhưng cũng chút lăn tăn mà trả tiền, mua xong còn tự nghĩ bản thân đúng là dần dần vào lối sống xa xỉ, bị Mạc Duy Khiêm cưng chiều đến sắp biến thành kẻ tiêu tiền như nước rồi.


      Lại dạo thêm hai trung tâm thương mại nữa, lúc nhìn đến cửa hàng bán đồ trang trí và mấy thứ đồ linh tinh vô cùng tinh xảo, lại thấy có người in ảnh vào làm vật kỳ niệm, La Duyệt Kỳ cũng động lòng, vì thế liền lấy di động của mình ra bước vào trong.


      Cho dù buổi chiều Mạc Duy Khiêm có về nhà cũng được nhàn rỗi, quấn lấy La Duyệt Kỳ hồi xong lại phải tới thư phòng làm việc, đến tận khi Mạc Duy Hoa gọi xuống ăn cơm mới xuống lầu.


      Ngô Phái Thanh biết chuyện lần trước ảnh hưởng rất xấu đến hình tượng của mình nên hai ngày nay ta cũng vô cùng an phận ngoan ngoãn, quá mức lấy lòng bất kỳ ai mà vẫn giống lúc trước tìm thời gian thích hợp để theo trò chuyện giải sầu với cha mẹ Mạc Duy Khiêm. Nhưng hôm nay hiếm mới có dịp La Duyệt Kỳ ở nhà, nên lúc ăn cơm tối nhìn thấy Mạc Duy Khiêm ta khó mà tránh được suy nghĩ muốn thân cận , cũng để hiểu được ôn nhu săn sóc của ta, đồng thời thay đổi ấn tượng xấu về ta của .


      “Duy Khiêm, bận cả ngày rồi, canh hôm nay mùi vị tệ, nếm thử chút .” Ngô Phái Thanh hào phóng bưng chén canh trước mặt mình sang chỗ Mạc Duy Khiêm.


      Mạc Duy Khiêm thèm để ý đến Ngô Phái Thanh mà đưa mắt quét vòng hỏi: “Sao Duyệt Kỳ còn chưa xuống?”


      đợi người khác trả lời, Ngô Phái Thanh cười : “Duyệt Kỳ ra ngoài dạo phố từ chiều, vừa nãy ấy có gọi điện báo là trở về ăn cơm chiều mà tự giải quyết ở ngoài luôn.”


      “Chị con nghe điện, sau khi đến đây Duyệt Kỳ cũng có cơ hội ra ngoài, thôi cứ để con bé dạo cho thoải mái , chúng ta ăn cơm trước.” Kỳ Ngọc Châu giải thích bổ sung rồi bảo mọi người ăn cơm.


      Mạc Duy Khiêm nghe thế vẫn cầm đũa lên mà hỏi: “Ai cho ấy ra ngoài?”


      Chỉ câu này thôi cũng để mọi người hiểu tâm trạng Mạc Duy Khiêm tốt rồi, Ngô Phái Thanh hơi suy nghĩ chút rồi lại đưa chén canh tới gần hơn: “Đúng là Duyệt Kỳ nghĩ chu toàn, tình trạng thân thể ấy bây giờ đâu có hợp để loạn khắp nơi chứ, ra ngoài cũng thôi thế mà muộn thế này cũng chưa thèm về, đúng là khiến người ta phải lo lắng mà. Duy Khiêm, đừng nóng giận, ăn cơm trước , mệt cả ngày rồi, đừng giận quá mà có hại cho thân thể.”


      Mạc Duy Khiêm nhận lấy chén canh từ tay Ngô Phái Thanh, đặt mạnh xuống bàn: “Đồ uống qua dùng qua mà cũng dám đưa vào miệng tôi sao? coi trọng bản thân mình quá hay là coi thường tôi quá hả? Coi tôi là kẻ chuyên ăn cơm thừa canh cặn hay sao?”


      Tay Ngô Phái Thanh bị nước canh nóng bắn vào hơi đỏ lên, ta bất chấp cảm giác đau đớn, lập tức bối rối giải thích: “Em có ý đó, em chỉ muốn làm bớt giận thôi, sợ đói bụng nên em suy nghĩ nhiều như vậy, để em lấy cho chén khác.”


      Ngô Phái Thanh này có thù oán với canh đúng ? Bị đánh nghiêng chén canh hai lần rồi đấy! Mạc Duy Hoa nghẹn cười, thấy Mạc Duy Khiêm còn định gì nữa liền mở miệng cướp lời: “Phái Thanh, em ngồi xuống ăn cơm , mặc kệ nó. Là chị bảo Duyệt Kỳ ra ngoài giải sầu đấy, vệ sĩ theo bảo vệ con bé còn nhiều hơn lúc ở Danh Tĩnh nữa, tự nhiên em nổi giận gì chứ, để mọi người ăn cơm à?”


      dạo phố cũng được nhưng trước với em câu được sao? ấy lúc nào mà giờ còn chưa về, ấy bảo ăn ở ngoài mà chị cũng đồng ý à, ấy có thể tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài sao, nếu ăn phải thứ sạch rồi đau bụng sao?”


      Mạc Duy Khiêm xong lập tức lấy di động ra gọi cho La Duyệt Kỳ.


      Mạc Duy Hoa cũng tức giận: “Em gọi điện thoại gì chứ, sao Duyệt Kỳ thể ăn ở ngoài hả? Chả lẽ vệ sĩ có thể đưa con bé tới mấy quán ăn tầm thường sạch chắc, chị thấy em cố tình gây có! Duyệt Kỳ phải đồ riêng của em, tại sao phải chịu quản lý nghiêm khắc của em chứ?”


      “Duyệt Kỳ là vợ em, chỉ có em mới có quyền sắp xếp cuộc sống của ấy, nếu chị muốn sắp xếp cái gì cũng phải được đồng ý của em trước, nếu thể được!”


      Mạc Nhữ Đức và Kỳ Ngọc Châu cũng có tâm trạng ăn uống nữa mà khuyên Mạc Duy Khiêm: “Được rồi Duy Khiêm, lần sau Duyệt Kỳ ra ngoài nhất định báo cho con, đừng giận nữa, mau ăn cơm .”


      Sau đó còn quay sang Mạc Duy Hoa: “Con là chị mà còn theo tranh cãi với em làm gì, nó gì con cứ đồng ý là được rồi, biện giải gì chứ. Khó khăn lắm Duy Khiêm mới về nhà ăn được bữa cơm, bớt tranh cãi , đừng chọc giận nó.”


      “Ba mẹ đúng là coi nó thành trời mà, nó vui mọi người đều phải chịu tội cùng nó, nó có ăn hay tùy! Tiêu Tiêu, mẹ con mình cùng ăn, cần chịu đói cùng người khác!” Ngoài miệng Mạc Duy Hoa thế nhưng chị cũng chỉ gắp đồ ăn cho con , còn bản thân cũng động đũa, em trai chị ăn cơm, chị làm sao nuốt trôi được chứ?


      “Mọi người ăn , con đợi Duyệt Kỳ về rồi ăn. Con gọi điện thoại , từ trước đến giờ Duyệt Kỳ đều dạo với con, con lo lắng để ấy ở ngoài mình.”


      Mạc Duy Hoa khẽ cười, cho là đúng : “Chẳng lẽ hơn hai mươi năm trước khi gặp em Duyệt Kỳ dạo phố chắc? Đúng là buồn cười mà, lại cho dù Duyệt Kỳ chưa từng dạo phố mình người cùng ấy lúc trước cũng đâu phải là em? ấy vẫn còn những người khác cùng mà.”


      “Lúc trước là lúc trước, ở bên em rồi chỉ có thể cùng em, chị còn muốn gì nữa hả?” Mạc Duy Khiêm cảm thấy vô cùng chán ghét khi nghe người khác nhắc đến Kim Đào.


      “Mạc Duy Khiêm, em biến thái à, Duyệt Kỳ chỉ dạo phố thôi mà em để ý như thế, em có bệnh phải ?” Mạc Duy Hoa cảm thấy Mạc Duy Khiêm thèm lý, cũng chẳng hiểu sao chỉ là việc cỏn con mà nó lại phản ứng mạnh đến thế nữa.


      Mạc Duy Khiêm cũng hiểu bản thân bị làm sao nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện La Duyệt Kỳ ra ngoài khi biết liền buồn bực tức giận, tuy biết bản thân như thế là đúng nhưng thể để ý được.


      Kỳ Ngọc Châu đành tiếp tục khuyên: “Duy Khiêm, nhất định sau này mọi người chú ý mà, con mau ăn cơm di.”


      Mạc Duy Khiêm vẫn nghe mà tiếp tục cầm điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ, kết quả La Duyệt Kỳ trực tiếp từ chối cuộc gọi thèm nghe máy!


      Lúc này Mạc Duy Khiêm ngồi yên được nữa rồi, sắc mặt cũng tối sầm xuống, vừa định phát tác lại nghe bảo mẫu kêu lên: “La tiểu thư về rồi! La tiểu thư về rồi!”


      Ngô Phái Thanh nhìn La Duyệt Kỳ bước nhanh vào nhà ăn, đám người phía sau còn xách theo đống linh tinh gì đó cảm thấy vui sướng khi người gặp họa: Nghĩ mình là mợ hai sao? Sắc mặt vẫn còn thản nhiên như thế, vừa nhìn biết là tiểu nhân đắc chí rồi, lần này Mạc Duy Khiêm tức giận rồi! ta chỉ cần ngồi bên nhìn La Duyệt Kỳ bị dạy dỗ thôi!

    3. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      NÀNG ƠI SAO LẠI DỪNG Ở ĐÂY TÒ MÒ ĐOẠN TIẾP THEO QUÁ AH
      OrchidsPham thích bài này.

    4. không tên

      không tên New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      12
      biết a K lại thể bản chất thê nô thế nào đây.mong đợi quá..tks b edit nhé
      OrchidsPham thích bài này.

    5. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      ko thể nhịn cười với tiểu tam thánh mẫu này đc haha
      My Lam LamOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :