1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ phụ - Tần Y (c 1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nữ phụ

      Tác giả: Tần Y

      Editor: Nữ phụ

      Giới thiệu: Nam chính cuối cùng đánh bại nam phụ, nữ chính cuối cùng đánh bại nữ phụ độc ác. Hai người trải qua tầng tầng lớp lớp trắc trở, đau khổ, cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau. Câu chuyện đến đây là... kết thúc? No! Từ bây giờ là thời đại của ta, khởi đầu của nữ phụ.

      Ta là nữ phụ thứ 2 trong truyện, để trả thù nam chính nữ chính, ta muốn hòa với nam phụ, vì nam phụ là thủ hộ của nữ chính. Ta còn muốn hòa với nữ phụ 3, bởi vì là chị em tốt của nữ chính. Ta cũng phải hòa với vô số nhân vật phụ khác, bởi vì bọn họ đều là người ủng hộ nữ chính.

      Thế nhưng, vì sao dần dần, mọi chuyện lại trở nên khác biệt như vậy?

      Dàn ý tác phẩm:

      Thế giới này có rất nhiều người vì bị tình tổn thương nên tin vào tình nữa, ra, bạn chỉ là vô ý làm nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác mà thôi, cho nên, đừng tin vào tình . Xin hãy tin rằng, khi chuyện xưa của bạn bắt đầu, bạn là nhân vật chính độc nhất vô nhị. Làm nữ phụ, nam phụ trong truyện của người khác sao chứ? ngày nào đó, bạn có được câu truyện của riêng mình.


      Nhân vật chính: Diệp Tử Lam, Hoàng Khôn, Đỗ Trạch Phàm, Lục Tử Minh
      Nhân vật phụ: Ngụy Thiên Hạo, Diệp Mạn Ny, Hạ Mộng Oánh, Lô Bội Bội.​
      TrâuTuyết Liên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Bữa tiệc

      Edit: Nữ phụ

      cánh cổng lộng lẫy chậm rãi mở ra, bên trong nhộn nhịp người đến người . Những người tự xưng là thượng lưu ăn uống nhảy nhót linh đình.

      Tôi giương mắt nhìn cửa lớn điêu khắc mẫu đan, cùng hàng trăm hoa văn hình chim phượng, khóe miệng lộ ra ý cười thản nhiên.
      Đứng cạnh cửa là hai tiểu thư tiếp tân mặc sườn xám trắng. Bọn họ đưa ánh mắt tò mò nhìn tôi đứng trước cửa, bất động.

      Tôi tiến về phía trước vài bước, phục vụ mặc áo khoác màu đen kiểu tây, áo sơ mi trắng tới, cười mỉm :” Xin chào!” rồi vươn tay đón lấy áo khoác ngoài của tôi.

      Tôi cởi áo khoác, lộ ra bộ lễ phục xệ vai màu đen khéo léo, từ trong ví lôi ra tấm thiệp bạc đặt trong tay người phục vụ, gật gật đầu, vào bên trong.
      Bữa tiệc long trọng, mỗi người đều cố hết sức tiếp cận người mình muốn mượn sức. Cũng đúng, cơ hội như vậy quả khó có được, đặc biệt đây còn là lễ đính hôn của thái tử gia Ngụy Thiên Hạo của Ngụy thị, cơ hội ngàn năm có . Dù là muốn mượn sức hay lập quan hệ với Ngụy thị, rất nhiều người đều chen chúc tới vỡ đầu để được tiến vào.

      Tôi hôm nay tới phải vì lấy lòng hay mượn sức người nào, lại càng vì lợi ích. Ánh mắt tôi tìm tòi vòng, thấy được Ngụy Thiên Hạo. mặc bộ Tây phục màu đen, bên cạnh là Hạ Mộng Oánh thân lễ phục màu trắng cười cười với đống kẻ nịnh hót a dua.
      Tôi từ bàn tiện tay cầm lấy ly rượu đỏ. Nụ cười dịu dàng của Hạ Mộng Oánh dưới ánh sáng của đèn thùy tinh lại càng thêm chói mắt. Trong đầu tôi nhanh chóng tính toán tình huống tại, xem xem tiếp theo phải làm thế nào. Còn chưa nghĩ xong, bỗng nhiên tiếng thét kinh hãi vang lên từ phía sau tôi.

      “Diệp Tử Lam?”
      Tôi xoay người, nhìn về phía người phụ nữ vô cùng kinh ngạc kia. Đó là Lô Bội Bội, người từng là bạn tốt của tôi. mặc bộ lễ phục cổ chữ V màu ngà, cầm trong tay ly hương tân, tay còn lại che miệng nhìn tôi như quái vật.


      “Diệp Tử Lam, sao cậu lại ở đây?”

      Tôi nhếch miệng cười:” Vì sao tôi được tới?”
      ta nhanh chóng tới trước mặt tôi, nhìn tôi, khẽ nhíu mày :” Mặc kệ thế nào, trường hợp như vậy cậu nên tới. Lỡ bị mọi người làm nhục tốt. Dù sao chúng ta cũng là bạn, cậu đừng dây dưa với Ngụy Thiên Hạo nữa, hai người là quá khứ rồi, phải sao?”

      Tôi nắm chặt ví trong tay, tao nhã cười:” Bạn sao? Bội Bội, chúng ta là bạn?”

      ta gật đầu, thành khẩn nhìn tôi, :” Mặc kệ trước đây làm chuyện tốt gì với Oánh Oánh, chúng ta vẫn là bạn tốt. Chỉ cần cậu trở lại như trước kia, phát rồ tra tấn Oánh Oánh, chúng ta, mình, Oánh Oánh, vẫn còn là bạn của cậu.”
      Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt tựa hồ rất thành khẩn tha thiết kia, bỗng nhiên thấy thú vị, cười :” Tôi khuyên vẫn là ít đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao chút , lời kịch như vậy nghe quen tai.”

      ! Diệp Tử lam, cần làm vậy, thừa dịp mọi người còn chưa có xé rách mặt, mau !” Sắc mặt ta khẽ biến, giọng điệu còn thành khẩn như vừa rồi, lại thêm phần chanh chua.

      Tôi khinh thường nhấp ngụm rượu đỏ, xoay người, lại bị ta kéo tay, vội vàng :” được ? Đừng phá hoại hạnh phúc Oánh Oánh khó khăn lắm mấy lấy được được ? Tôi van cầu có được ?”
      Tôi khẽ nhíu mày, mấy câu của ta thập phần vang dội, đưa tới ánh mắt của vô số người. Bọn họ tò mò nhìn chúng tôi, giọng thầm với người bên cạnh
      “Tôi nghĩ, phải hiểu lầm gì chứ? Lô Bội Bội?” Tôi hỏi.
      ta sững sốt.

      “Tôi hôm nay được mời tham dự tiệc đính hôn của Ngụy Thiên Hạo và Hạ Mộng Oánh, mà còn do đích thân Hạ Mộng Oánh đưa tới. cảm thấy hôm nay tôi được tới sao?”
      Tôi cười nhạo nhìn biểu tình giật mình của Lộ Bội Bội. Kỳ , tôi cũng giật mình. Khi được Hạ Mộng Oánh gọi điện tới quán cà phê, ta trực tiếp đưa tôi thiệp mời. Người tên Hạ Mộng Oánh này, tôi quen nhiều năm như vậy, hình như là vào ngày đó mới chính thức hiểu .

      “Bội Bội, chị Tử Lam!” giọng vang lên đánh gảy tình huống buồn cười của chúng tôi.

      Hạ Mộng Oánh mang theo Ngụy Thiên Hạo xuyên qua đám người, tới trước mặt chúng tôi. ta nghiêng đầu nhìn tôi, lại nhìn Bội Bội, cười :” Hai người làm gì vậy? Bội Bội, cậu kéo tay chị Tử Lam làm gì?”
      Lô Bội Bội vội vàng buông ra, kích động :” Mình sợ Tử Lam uống nhiều say, khuyên ấy chút thôi!”

      Ánh mắt Ngụy Thiên Hạo dừng người tôi. Tôi ngược lại giọng chào :” lâu gặp, Thiên Hạo!”

      Khóe miệng hơi cong lên, trong mắt xẹt qua tia xác định. Cái gì cũng . Nhưng Hạ Mộng Oánh lại hì hì cười :” Chị Tử Lam, cảm ơn chị tới. Em biết chị tha thứ mà. Những chuyện thoải mái trước kia của chúng ta đều xóa bỏ !”
      Nhìn xem, ta dễ. Mọi thứ đều xóa bỏ? Dễ vậy sao? Tôi nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Hạ Mộng Oánh, nhớ tới lần, tôi uống rượu say, ảo tưởng dùng dao vạch lên khuôn mặt của ta vài trăm nhát, xem Ngụy Thiên Hạo còn ta . Nhưng chẳng qua đó là ảo tưởng thôi. Hôm nay tôi thể làm vậy. Hạ Mộng Oánh, đoạt vị hôn phu của tôi, giờ còn giả bộ thiện lương rộng lượng, hành động có thể so với diễn viên đoạt giải Oscar.

      “Hay là, chị vẫn chịu tha thứ cho em?” Hạ Mộng Oánh chần chờ hồi, thấy tôi lời nào, lại bồi thêm câu.

      Tôi mỉm cười, nhàng :” Tha thứ? Sao lại thế? Huống hồ, quá khứ của chúng ta sao có thể xóa bỏ? Ba năm làm bạn học, bốn năm làm đồng , bảy năm là bạn tốt, cứ vậy mà xóa bỏ. Oánh Oánh, bỏ được sao?”

      Lô Bội Bội khẽ hừ tiếng.

      Tôi nhìn thẳng vào sắc mặt ngạc nhiên của Hạ Mộng Oánh. ta bỗng nhiên dựa vào người Ngụy Thiên Hạo, nũng nịu :” Thiên Hạo ca, em cao hứng. xem, chị Tử Lam chẳng những tha thứ cho em, còn bỏ được em đó!”

      Ngụy Thiên Hạo khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn tôi cái, dịu dàng với Hạ Mộng Oánh:” Oánh Oánh, có chuyện với chị Tử Lam của em chút, em và Bội Bội qua kia ăn chút điểm tâm được ?”

      Hạ Mộng Oánh do dự, Lô Bội Bội vênh váo tự đắc kéo , liếc mắt đắc ý nhìn tôi. Hạ Mộng Oánh nhìn tôi và Ngụy Thiên Hạo, chung quy vẫn tình nguyện, cùng Lô Bội Bội bước .

      Ngụy Thiên Hạo trầm mặt nhìn tôi :” theo tôi!”

      Tôi theo ra khỏi đại sảnh của bữa tiệc, xuyên qua dãy hành lang, đẩy ra cái cửa, bên ngoài là vườn hoa . mang tôi vào vườn hoa. Tôi sờ sờ da mình. Đêm tháng mười đúng là có chút lạnh.

      “Diệp Tử Lam, Oánh Oánh đơn thuần, có lẽ hiểu lời của có ý gì, nhưng tôi khác. hôm nay xuất ở đây, tôi có thể đoán được muốn làm gì. Bất quá, tôi cảnh cáo , tốt nhất cần...” nghiêm túc nhìn tôi.

      “Chúng ta còn có thể, đêm nay tôi đính hôn với Oánh Oánh. cũng buông tay , đừng xuất trong cuộc sống của chúng tôi nữa. Chuyện này đối với và tôi đều rất tốt.”

      Tôi quơ quơ ly rượu trong tay, yên lòng nhìn ngọn đèn của hoa viên chiếu vào lớp chất lỏng màu đỏ trong chén.

      có nghe tôi ?” hỏi.

      Tôi giương mắt, chăm chút nhìn khuôn mặt tuấn của , hồi lâu mới :” Tôi nghe rồi. đối với tôi, chút tình cảm cũng có sao? Hử?”

      cúi đầu nhìn tôi, đáp.

      Tôi nhàng :” tôi ?”

      muốn lại thôi, lâu sau mới hít tiếng, :” biết là tại, hỏi như vậy rất ngu ngốc sao?”

      Tôi nở nụ cười, :” Từ lúc tôi phát các người ngủ cùng giường ngày đó, tôi tự hỏi mình vấn đề này. Ngụy Thiên Hạo, tôi sao? Nếu , sao lại làm ra chuyện như vậy? Khi đó, tôi nhớ rất , chúng ta vẫn người , chúng ta sắp đính hôn. Trong kế hoạch của tôi từ đây tới ba mươi tuổi chưa từng loại ra ngoài, có biết ?”

      “Đừng những lời có ý nghĩa.” .

      ý nghĩa?” Tôi đề cao thanh . “Ngụy Thiên Hạo, vẫn cảm thấy vậy sao? cảm thấy được những kế hoạch tương lai tôi với đều có ý nghĩa?”

      “Ý tôi là, tại những lời này còn ý nghĩa nữa!” ảo não nhìn tôi:” Diệp Tử Lam, có tôi vẫn sống tốt. Nhưng Oánh Oánh , ấy đối với gay gắt như vậy, nếu mất tôi chẳng khác nào mất cả thế giới. Hơn nữa, , ấy rất tốt. ấy so với sắp xếp được việc nhà tốt hơn, có thể nấu đồ ăn ngon hơn, tính tình của ấy cũng dịu dàng hơn . Quan trọng hơn là, ấy tôi hơn , mà tôi, thương . Hiểu chưa?”

      Tôi khờ ngốc nhìn Ngụy Thiên Hạo, mơ màng nhớ lại lúc mới . khi đó còn chưa trở lại Ngụy thị, nhà vì rèn luyện , nên chặt đứt hết toàn bộ thẻ ngân hàng. thuê phòng rộng ba mươi mét vuông, ăn uống đầu đường xó chợ. Tôi khi tan tầm đều giúp thu thập phòng, giặt quần áo, nấu cơm. Tuy rằng tôi nấu thực vụn, nhưng luôn khen rất ngon, cho dù chỉ là dĩa rau xào.

      Tôi uống ngụm rượu, nở nụ cười, dịu dàng :” vậy, là bởi vì thương, cho nên mới kiên quyết buông tay như vậy? Chỉ là, còn tôi sao? Tôi , tôi còn buông được!”

      Tôi nhìn xuyên qua lá cây, thấy Hạ Mộng Oánh hướng bên này tới, hẳn là tìm Ngụy Thiên Hạo. Tôi tới gần , ngẩng đầu nhìn , nhàng :” cần xuyên tạc ý của tôi. Tuy rằng tôi trong công ty có khó xử Oánh Oánh, quan báo tư thù, nhưng là vì cái gì chứ? Bởi vì tôi lúc ấy giận mất khôn. Mà tôi, là vì ai mà tức?”
      nhìn tôi, cái gì cũng .

      Mắt của tôi rơi lệ. Nghĩ tới tình cảm cứ như vậy mất , trong lòng lại đau, đau tới mức khó tả được.

      cho là hôm nay tôi rất muốn tới sao? Là Oánh Oánh kính nhờ tôi nhất định phải tới, nên tôi mới tới. Nếu tôi ác ý như lời tôi , tôi vì sao phải nghe lời ta? Tôi vì sao phải tới đây, chuyện này đối với tôi có chỗ tốt sao?”

      Ánh mắt khẽ động.

      Tôi nghiêm mặt, nhàng :” hiểu tôi mà. Tôi để ý như vậy, như vậy, sao có thể làm bậy để ý tới mặt mũi của ?”

      thở dài tiếng:” Lam Lam...”

      “Chúng ta cùng chỗ ba năm, giờ muốn kết hôn với người khác, có thể tặng em nụ hôn tạm biệt ?” Tôi nhàng kiễng chân, dừng bên , nhàng :” Cho dù thương em cũng sao!”

      trầm ngâm hồi, thở dài, cúi đầu hôn tôi.

      “Thiên Hạo ca!” Hạ Mộng Oánh khuôn mặt tái nhợt xuất trước mặt chúng tôi. Bên người còn có Lô Bội Bội.

      ngây người, Hạ Mộng Oánh rơi nước mắt, xoay người bỏ chạy. Lô Bội Bội hung tợn nhìn tôi, cũng chạy theo Hạ Mộng Oánh. Ngụy Thiên Hạo nhìn tôi, trong mắt tựa hồ sáng tỏ:” cố ý!”

      Tôi mỉm cười :” Lần này, đúng là tôi cố ý!”

      giận dữ, bỗng dưng tát tôi cái. Tôi vuốt ve má, cơn đau nóng bừng nổi lên.

      nhìn tôi, sắc mặt chìm xuống chạy theo hướng Hạ Mộng Oánh.

    3. huyendo

      huyendo New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      4
      Tiep tuc nhe pan,co len

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :