1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhặt được 201 vạn - Tế Phẩm (HOÀN- ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18
      Edit: Thiên Kết
      Beta: Tịnh Yên

      Diệp Gia Dĩnh có ý định nhận đồ ‘giúp đỡ người nghèo’ của Diệp Thừa Trạch, muốn để cho tài xế a Dũng đem mấy hộp đồ này trở về.

      A Dũng cười cách khó khăn: “Ông chủ , nếu như Diệp tiểu thư nhận đem đống đồ này ném ra bãi rác. Những thứ này đều là do tôi theo cầu của ông chủ chạy mua ở trung tâm thương mại cho đến trưa, mỗi loại đều mua đủ.” Sờ đầu cái: “ , mua những cái này so với huấn luyện thể lực sáng sớm còn mệt hơn, muốn ném chúng vào đống rác, công sức của tôi hôm nay đều bị uổng phí rồi.”

      ta là người miền bắc, làn da ngăm đen, thân thể cao lắm nhưng khỏe mạnh, mỗi động tác đều rất có lực, lúc lời nào sắc mặt nghiêm trọng, làm cho người ta khỏi có cảm giác bị áp lực, nhưng lúc mở miệng chuyện lập tức có vẻ hiền hòa dễ gần.

      Diệp Gia Dĩnh biết những lời ta phần lớn là khoa trương, nhưng người ta cũng là làm, Diệp Thừa Trạch quyết tâm để ta mang đồ tới, khẳng định đồng ý cho ta mang đồ về, nếu như ở ngay trước mặt a Dũng lại quẳng thành quả mua sắm từ sáng tới giờ của ta, Diệp Gia Dĩnh đúng là làm được.

      Chỉ đành để cho ta bê giúp ba hộp giấy lớn vào phòng chứa đồ, trước mắt cứ để ở đó, đợi nghĩ xem nên xử lý thế nào mới tiếp.

      A Dũng chỉ đạo hai người nhanh tay lẹ chân cùng nhau bê đồ vào phòng chứa đồ của Diệp Gia Dĩnh, sợ lại thay đổi ý kiến khi trở về biết phải báo cáo sao, cho nên sau khi theo Diệp Gia Dĩnh thu xếp ổn thỏa là lập tức ra về.

      Lý Hạo Nhiên gần đây tăng thêm hứng thú tệ hại khi thích xem chuyện tiếu lâm của Diệp Gia Dĩnh, vì vậy chịu , đường thờ ơ, còn theo Diệp Gia Dĩnh vào phòng chứa đồ nhìn vòng.

      Sau khi A Dũng cùng người chuyển đồ mất, Diệp Gia Dĩnh tức giận chống nạnh nhìn ta.

      Lý Hạo Nhiên sờ mũi cái: “Quan thanh liêm khó đoán việc nhà, tôi giữ im lặng với chuyện vừa nhìn thấy, có bình luận gì. đừng nhìn tôi như vậy, cũng phải tôi cố ý tới để xem náo nhiệt của , ràng tôi tới trước bọn họ tới sau, chỉ là ngẫu nhiên gặp mà thôi.”

      “Đúng vậy, ngẫu nhiên gặp mặt.” Diệp Gia Dĩnh kéo dài giọng : “Tôi chính là thấy có chút kỳ quái, Lý đại minh tinh phải cả ngày ngày lẫn đêm đều bận rộn muốn chết ư, muốn cản thông báo, còn phải quay phim, thế nào lại có thời gian đứng ở chỗ tôi nửa ngày muốn . Trước kia tôi hẹn ra ngoài, gọi ba lượt ít nhất đến hai lần đều bận rộn phân thân ra được, là gần đây quá rảnh rỗi hay là trước đây quá chuyên nghiệp?”

      đến chuyện trước kia, sắc mặt Lý Hạo Nhiên lập tức xấu hổ.

      Diệp Gia Dĩnh để ý đến sắc mặt ta, vội vàng tới phòng bếp tiếp tục cắt ngó sen, ngó sen cắt ra rồi thể để quá lâu, màu sắc bị biến đổi, mấy miếng trước trở nên khó coi, Diệp Gia Dĩnh vớt chúng ra, những miếng được cắt ra sau này lập tức ngâm vào trong nước lạnh.

      Lý Hạo Nhiên oán giận theo vào trong bếp: “Diệp Gia Dĩnh, tôi tốt bụng tới thăm chút, đối đãi với khách như vậy? Nước cũng cho ly, lúc này mới hơn hai giờ chiều, làm cơm làm gì?”

      Diệp Gia Dĩnh chỉ chỉ máy đun nước bên cạnh: “ xin lỗi, tôi có thời gian, muốn uống nước tự mình rót , ly ở trong ngăn kéo phía dưới.”

      có thời gian?”

      “Đúng vậy, chị Cố giữa tháng bảy bộ phim bấm máy, chị ấy có thể sắp xếp cho tôi vào trong tổ đạo cụ, lúc này có hai tuần lễ rảnh rỗi, tôi tìm công việc làm tạm, xế chiều hôm nay là ngày đầu tiên tôi , cũng thể tới trễ, tôi vội vàng chuẩn bị cơm cho Ba Ni rồi phải .” Diệp Gia Dĩnh vừa cắt thức ăn vừa trả lời.

      giải thích như vậy Lý Hạo Nhiên dĩ nhiên là thể thêm gì nữa, tự mình rót ly nước lọc để uống…, khá là hiểu hỏi: “Hai tuần cũng thể rảnh rỗi? khẩn trương cái gì? bây giờ chi tiêu cũng cần nhiều.”

      Đối với ta, Diệp Gia Dĩnh cũng cần giấu diếm: “Vốn là đến nỗi, nhưng lúc đầu khi tôi thanh toán tài sản xung quanh quên sòng bài ở Ma Cao nên sau này họ có tới đòi tôi, năm ngàn vạn, mấy hôm trước người ta mới tới cửa đòi, làm cho tôi ứng phó kịp, đem khoản tiền cố định ra để trả nợ rồi, cho nên mới gấp như vậy.” tới chỗ này chợt nhớ ra, buồn bực nhìn Lý Hạo Nhiên cái: “Hình như lần đó ở Hoàng Kim Cảng tất cả đều là do bị thua vụ chơi bàn quay cá cược, tay của là xui, hại tôi tại khổ cực như vậy.”

      Lý Hạo Nhiên kinh ngạc nhíu mày: “Còn có chuyện như vậy sao? Vậy tôi trả giúp số tiền kia, mặc dù dưới tình huống lúc ấy, tôi cho là những chi phí ấy là gánh nặng với , nhưng bây giờ lại khác, tôi…”

      Diệp Gia Dĩnh rất sung sướng, ngắt lời ta: “Cảm ơn. Hạo Nhiên, chỉ là cần, tôi cũng cho là tất cả chi phí lúc ấy là nên do tôi chịu, cho nên cần bỏ tiền giúp tôi, nếu tôi cảm thấy mắc nợ tiền .”

      Lý Hạo Nhiên hơi nhíu lông mày: “Nhưng....”

      Diệp Gia Dĩnh nghiêng tai hướng về phía cửa phòng bếp rướn cổ lên nghe: “Trong phòng khách có thanh gì vậy?”

      tiếng nhạc du dương mơ hồ truyền tới.

      Lý Hạo Nhiên ‘ai da’ tiếng: “Là điện thoại di động của tôi kêu.” Lúc nãy mới vào cửa cảm thấy nóng mới thuận tay cởi áo khoác ném ghế sô pha ở phòng khách

      chạy nhanh tới nhận điện thoại, là trợ lý tiểu Lưu ở đầu bên kia gấp gáp đến độ luống cuống: “ Hạo Nhiên, ai u. Tổ tông của tôi. Tại sao còn chưa xuống? phải là chỉ lên nói chút chuyện ư, đã nửa ngày rồi. Tào lão sư nhiều năm nhận cúp vàng đã hỏi ba lần về chương trình điều tra phỏng vấn rồi đấy, đến muộn chính là cho người ta mặt mũi! Huống hồ có thể nể mặt người khác nhưng thể nể mặt Tào lão sư. Ông ấy chính là người quản lý đài Radio, có mấy người so được!”

      “Đừng hối, đừng hối. Tôi xuống. Nói chuyện một lát mà quên thời gian.” Lý Hạo Nhiên cầm áo khoác lên kéo cửa muốn ra: “Gia Dĩnh, tôi bỗng nhiên có một ý tưởng, nhưng hôm nay kịp nói nữa, lần sau , tôi trước.”

      Diệp Gia Dĩnh vẩy nước ở tay rồi tới đóng cửa, chỉ nhìn thấy bóng dáng cao gầy tuấn của tiến vào thang máy. nhịn được bĩu môi, thật đúng là trai đẹp, hoàn cảnh nào nhìn cũng đẹp trai như vậy. (chú thích, cởi quần áo đẹp trai hơn, chỉ là dám suy nghĩ nhiều!)

      Cực kì bất đắc dĩ mà nghĩ tới còn chưa được hưởng thụ chàng trai đẹp này một ngày nào, lúc gánh chịu phí tổn thì thể hàm hồ, thật sự là hoảng sợ.

      Chợt máu văn nghệ nổi lên: ai… đây chính là cuộc sống…

      Sau khi than thở xong liền trở về thực tế, vào phòng bếp tiếp tục ́ gắng, hơn nữa còn đẩy nhanh tốc độ, cắt tất cả ngó sen gọn gàng rồi cho thêm một chút giấm trắng vào trong hỗn hợp nước, sau đó vớt ra thêm một chút màu xanh của hành lá, cùng với cà rốt thái sợi, một chút ớt, thêm đường, muối, nước tương, giấm, dầu mè, sau đó trộn đều hỗn hợp này lên, cuối cùng rắc thêm một lớp mè trắng rang, thêm một chút rau xà lách thì món rau trộn ngó sen đã hoàn thành, bỏ tất cả vào trong hộp, buổi tối chỉ cần mở ra là có thể ăn luôn.

      Bởi vì muốn làm bữa tối sớm, Diệp Gia Dĩnh cũng xào rau, Diệp Ba Ni tuyệt đối sẽ ăn rau xào để mấy giờ rồi xào lại một lần nữa, cho nên làm món rau trộn sau đó chuẩn bị làm tiếp món hầm cách thủy.

      Cũng may có chuẩn bị trước, buổi sáng khi chợ mua thức ăn đã mua một con chim bồ câu tệ, lúc này nhanh nhẹn sơ chế sạch sẽ con bồ câu, chần mấy miếng thịt nạc tươi vào nước sôi cho hết máu, sơ chế sạch sẽ, trộn cùng với quả óc chó, nấm trắng, một miếng gừng nhỏ rồi bỏ vào hầm cách thủy, dùng lửa lớn đun sôi rồi đổi qua lửa nhỏ, khiến nó từ từ hầm cách thủy.

      Cuối cùng để một tờ giấy rất cặn kẽ cho người làm thêm giờ Chu Mai, dặn dò khi đón Diệp Ba Ni thì nấu cơm trước, lúc sáu giờ có thể cho thằng bé ăn cơm. Bao nhiêu gạo cho bao nhiêu nước, tỷ lệ nhất ̣nh được sai, chim bồ câu hầm cách thủy còn chưa thêm muối, lúc trước chỉ cho một ít, nếm thử nếu đủ thì hãy cho thêm, nếu như thật sự chắc có thể để cho Diệp Ba Ni nếm thử một chút, ngàn vạn lần được nêm mặn, nếu mặn quá, Diệp Ba Ni sẽ kiên quyết ăn.

      Vô số chuyện cần dặn dò đều viết lên, kín cả một tờ giấy, lúc này mới vội vàng thay quần áo ra khỏi cửa.

      Diệp Gia Dĩnh là một người thành thật, mặc dù Trịnh Minh Duệ có ý muốn trả tiền taxi lại cho , nhưng nghĩ khu Bạc Tạ cách nơi này cũng phải xa lắm, xe đạp nhanh thì nửa tiếng có thể tới nơi, vì vậy mới xe taxi mà tự mình chạy xe đạp.

      Bắc Tạ có tiếng là khu nhà giàu, Trịnh Minh Duệ cho ̣a chỉ căn biệt thự tọa lạc ở khu chung cư cực kỳ xa hoa, Diệp Gia Dĩnh chạy xe đạp tới cửa lớn thì bị bảo vệ mặc đồng phục ngăn lại, sau khi hỏi qua một lượt còn phải gọi điện cho chủ nhà, chờ bên kia xác ̣nh thân phận Diệp Gia Dĩnh sau đó mới ghi tên họ, số chứng minh nhân dân, điện thoại di động mới cho vào.

      Sau khi vào khu chung cư còn phải chạy xe đạp khoản năm phút nữa mới tìm được đến nơi. Một người đàn ông có diện mạo hiền hòa, tóc hoa râm tiếp đón Diệp Gia Dĩnh. Ông bác tự giới thiệu mình họ Hạ, là bà con xa trong nhà này, đã về hưu có việc gì làm, tới đây giúp quản lý việc nhà một tay.

      Diệp Gia Dĩnh nhìn ông rất hòa khí, là một người có thể chung sống, cho nên khách khí giới thiệu bản thân một chút, nói tên là Diệp Gia Dĩnh, trước kia làm công việc ở trường quay, nghe bạn bè giới thiệu nơi này muốn tìm đầu bếp gần đây lại vừa đúng lúc được rảnh rỗi nửa năm, người bạn của cảm thấy nấu ăn tệ cho nên mới giới thiệu tới.

      Ông Hạ cũng dài dòng, trực tiếp đưa tới phòng bếp, một vòng giới thiệu: “Diệp tiểu thư, ở đây có toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, hẳn là đủ cho dùng, chỉ cần nấu ba món ăn một món canh là được, hôm nay thời gian có chút eo hẹp, cần quá phức tạp, chỉ cần mùi vị được, làm đơn giản một chút cũng sao.”

      Ba món một canh, ít như vậy sao? Diệp Gia Dĩnh có chút kinh ngạc, bình thường và Ba Ni ăn cơm chỉ có hai người cũng nấu ba món ăn hoặc hai món canh.

      Ông Hạ cười một tiếng: “Thật ra thì đây cũng là hơi nhiều, chủ nhà ở đây họ Hạ, tuổi lớn lắm, là ông chủ kinh doanh, bối cảnh gia ̀nh rất tốt, chỉ là người trẻ bây giờ đều rất có cá tính, cậu ấy muốn ở cùng với cha mẹ mình, một mình ở đây, làm cơm cho một mình cậu ấy ăn, cho nên ba món một canh là đủ.”

      “Oh.” Diệp Gia Dĩnh hiểu ra, nghĩ thầm người này chính là một mình ăn cơm còn phải mướn đầu bếp, nhìn dáng dấp nhà này trừ người chăm sóc ta là ông Hạ thì còn có một người quản gia muốn học nấu ăn, thật là đủ xa xỉ.

      Ông Hạ lại dặn dò: “ cần cay, đừng quá mặn, cũng thể quá ngọt, dầu cũng cần nhiều.”

      Diệp Gia Dĩnh vừa nghe, thật sao! Khẩu vị thật giống với con trai Diệp Ba Ni của , cho nên thuận miệng hỏi: “Có phải cũng thể quá sống hoặc quá chín, rau thì phải xào cuối cùng? Thỉnh thoảng làm một ít đồ tráng miệng ngọt vị trái cây?”

      Ông Hạ cao hứng: “Diệp tiểu thư, thật thông minh, tôi mới nói đại khái đã đoán được khẩu vị của Hạ tiên sinh nhà chúng tôi.”

      Diệp Gia Dĩnh gật đầu, nắm chắc tâm lý: vị này và Ba Ni ăn đồ ăn giống như nhau.

      Lần này giảm bớt chuyện, cũng cần phải tốn công sức suy nghĩ món ăn, kiểm tra phòng bếp rồi chuẩn bị tất cả nguyên liệu thật tốt, sau đó lôi sách dạy nấu ăn hai ngày trước nấu cho Diệp Ba Ni ra dùng một chút.

      Làm một chút cà chua nhồi thịt, một ít bắp xào với cà chua, món khai vị chua ngọt rất ngon miệng, cà chua nhồi thịt và bắp thật ngon; còn có rau lan, đậu hủ Bắc, dầu nấu lên đợi đến khi đậu và rau lan ra nước, cuối cùng dùng nước canh loãng đưa ra; một mùi thơm ngào ngạt, ăn với thịt kho tàu; bò viên; một chén súp tôm hải sản tuy lượng nhiều, nhưng bên trong lại vô cùng phong phủ. Trong súp có cá mực, cà rốt, thịt bò, cà chua nhỏ, cùng chút rau cần cắt nhỏ.

      Diệp Gia Dĩnh bận rộn tới sáu giờ tối, ba món một canh đã làm xong, đại công cáo thành, vỗ vỗ lòng bàn tay tự tin chạy mười phần đạp xe về nhà, nghĩ thầm nếu như thức ăn nấu còn hợp khẩu vị, thì cái vị Hạ tiên sinh kia cũng cần tốn sức tìm đầu bếp nữa, trực tiếp uống thuốc dinh dưỡng mà sống qua ngày .
      Last edited by a moderator: 18/10/15
      Lim-0403 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19
      Edit: Thiên Kết
      Beta: Tịnh Yên

      Chín rưỡi đêm, ông Hạ kịp chờ đợi mà điện thoại tới.

      Bởi vì mỗi tối Diệp Ba Ni đều lên giường ngủ lúc chín rưỡi, do đó Diệp Gia Dĩnh chỉnh điện thoại về chế độ im lặng nên có nghe thấy, lát sau phát có cuộc gọi nhỡ lập tức gọi lại: “ xin lỗi, con cháu còn , buổi tối ngủ sớm, cháu chỉnh di động về chế độ im lặng, cho nên mới biết ông gọi cho cháu.”

      “À, có việc gì.” Ở đầu dây bên kia Ông Hạ lập tức hạ giọng, giống như sợ làm ồn đến giấc ngủ của con trai Diệp Gia Dĩnh: “Là lỗi của tôi, trễ như thế còn gọi điện thoại, Diệp, làm phiền chứ.”

      có, có.” Ông Hạ có ấn tượng rất tốt về Diệp Gia Dĩnh, giống với vài người, ỷ mình bỏ chút tiền làm chủ rồi nghênh ngang muốn làm gì làm, quên mất điều căn bản nhất là lịch .

      “Là như thế này, món ăn của rất hợp với khẩu vị của cậu Hạ nhà tôi, ý của cậu ấy là muốn có thể tới làm lâu dài, tiền công có thể thương lượng, tôi nhớ buổi chiều với tôi làm việc ở phim trường, mỗi tháng được hơn bảy ngàn đúng , chúng tôi nguyện ý trả vạn, cuối năm còn có tiền thưởng, có thể suy nghĩ chút?” Giọng ông Hạ tràn ngập mong đợi, đoán chừng bởi vì những ngày qua lo tìm đầu bếp cho nhà mà quá vất vả.

      Diệp Gia Dĩnh bật cười: “ vạn? Các người có thể thuê ba người làm toàn thời gian rồi, khẳng định họ cũng biết nấu cơm. Coi như cháu rất muốn kiếm tiền cũng thể nhận lương loạn như vậy.”

      giống như thế, Diệp, coi như tôi mướn ba người làm, cũng thể làm ra thức ăn vừa miệng cậu Hạ, kể từ sau khi lão Ngô nằm viện, cậu ấy gầy trông thấy, cũng bởi vì thức ăn người khác làm hợp khẩu vị, cũng đừng khiêm nhường, như thế nào, suy nghĩ chút chứ?”

      động lòng là giả, nếu là trước kia gặp loại cơ hội tốt như thế này, khẳng định Diệp Gia Dĩnh cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý. Đồng ý xong còn khỏi đắc ý, đây quả thực là trời sập. Mỗi ngày chỉ cần làm bữa cơm tối, cầu cũng cao, cần phải nấu sơn hào hải vị, chỉ cần nghiêm túc làm mấy món ăn gia đình là được, người xung quanh cũng rất hòa đồng, ông Hạ là người tốt, đoán chừng người bảo mẫu kia cũng phải là người khó tính.

      Nhưng bây giờ có rất nhiều băn khoăn, coi như có lòng dạ rộng lượng bị thân phận của chủ trước ràng buộc nữa, bản thân cũng có chuyện sĩ diện nhục nhã này kia, nhưng luôn chú ý đến mặt mũi của con trai bảo bối Diệp Ba Ni. Nếu quán cơm mướn đầu bếp tốt rồi, nấu cơm cho gia đình hết lần này đến lần khác, miễn là tính về phạm trù công việc nữ công gia chính.

      Diệp Gia Dĩnh thể nén đau lòng cự tuyệt: “ được ạ…, giữa tháng bảy cháu phải quay về công việc ở phim trường, chỉ có thể giống như lúc trước, tới chỗ mọi người hướng dẫn giúp việc của nhà nấu ăn.”

      Ông Hạ khỏi tiếc nuối, lại khuyên nửa ngày, nhưng nhìn Diệp Gia Dĩnh muốn, đành phải thôi, dặn dò ngày mai tới sớm chút, giới thiệu Sally cho biết, nửa tháng kế tiếp đành nhờ , nhất định phải làm cho tài nấu nướng của Sally tiến bộ hơn.

      Diệp Gia Dĩnh nghe cảm thấy tên của người giúp việc nhà họ Hạ này có vẻ rất Tây, ngày thứ hai gặp mặt, phát ra tính cách con người Sally cũng rất Tây. Dáng vẻ chừng hai mươi, da trắng, mặt mày cũng đoan trang, xinh xắn, mái tóc dài xoăn được buộc đuôi ngựa cao phía sau ót, có thể nhìn ra khi xõa tóc nó quăn dài tới ngang eo. Gương mặt được trang điểm nhàng, người mặc chiếc áo sơ mi màu hồng ngắn tay phối với quần dài màu trắng, chợt nhìn giống như là nhà bên đến ăn tối, căn bản giống như giúp việc.

      Sally thấy Diệp Gia Dĩnh cũng sửng sốt chút, bật thốt lên: “Ôi trời ơi! còn trẻ tuổi vậy sao, tôi đoán cũng phải là người bốn mươi rồi.” Ngay sau đó liền nhàng che miệng, lúng túng cười cái: “ ngại quá, tôi nghe bác Hạ có con, lại có thể nấu các món ăn gia đình rất ngon, liền cho rằng còn trẻ nữa.”

      Diệp Gia Dĩnh gật đầu với Sally cái, hiền hòa : “ có gì.”

      Ông Hạ đứng bên cạnh giới thiệu: “Đây chính là Sally, cháu của Tiểu Vương, năm ngoái vừa tốt nghiệp lập tức lên đây làm việc, vừa đúng lúc nhà cậu chủ thiếu người, Tiểu Vương giới thiệu ấy tới làm.” Người tên Tiểu Vương trong miệng của ông chính là người chuyên lo chuyện giặt quần áo và quét dọn vệ sinh, cũng năm mươi mấy tuổi, nhưng nếu so với ông Hạ vẫn tuổi hơn, cho nên bị ông gọi là Tiểu Vương.

      Diệp Gia Dĩnh hỏi so về tài nghệ nấu ăn của Sally rồi bắt đầu “dạy học”. Vẫn giống như hôm qua, đầu tiên là lấy sách dạy nấu ăn cho Diệp Ba Ni ra xem chút, sau đó tùy tình hình mà thêm bớt cho vừa miệng.

      Sally trẻ tuổi hoạt bát, ứng xử rất tốt, Diệp Gia Dĩnh dạy ta cái gì ta cũng sử dụng máy tính xách tay cẩn thận ghi chép lại, Diệp Gia Dĩnh rất hài lòng với thái độ này, cảm thấy dạy hai tuần lễ là đủ.

      đoán lầm, cái cậu Hạ trong nhà này ra là nhân vật mà Sally ngừng nhắc tới, Hạ Tống là người xa xỉ, mình ở trong căn nhà ba lầu, sau nhà còn có hồ bơi , còn dùng tới bốn người giúp việc nhà cho ta, ông Hạ là quản gia, dì Vương trông nom quét dọn phòng tắm, Sally phụ giúp tay, còn có đầu bếp đặc biệt nấu cơm. Tháng trước vị đầu bếp kia bị đột quỵ nên được đưa vào bệnh viện, trong nhà lúc này mới biến thành ba người, nếu Diệp Gia Dĩnh đồng ý tới làm đầu bếp lập tức trở thành đội bốn người.

      ra cậu Hạ là người đàn ông độc thân, như lời ông Hạ người làm kinh doanh, mỗi ngày sớm về trễ, chỉ ngủ ở nhà giấc, ăn bữa cơm, mà phải dùng đến nhiều người như vậy để làm việc nhà, Diệp Gia Dĩnh dùng sức lắc đầu, than thở người có tiền lãng phí, nhất thời cũng quên việc mình phá sản trước đó, ngày tháng cứ trôi trong cảm giác sợ người khác xa xỉ hơn.

      Ngày thứ hai, rau trộn ngó sen, rau diếp trộn tương vừng, chim bồ câu hầm cách thủy với nấm tuyết.

      Ngày thứ ba, tôm xào tỏi chua ngọt, mướp đắng xào với trứng, canh rau chân vịt với thịt viên.

      Ngày thứ tư, nấm tuyết xào với cẩu kỷ* và bông cải, thịt bò xào với cải xoăn, canh măng với bí đao.

      *Cẩu kỷ: vị thuốc đông y, có tác dụng bổ máu.

      … Thức ăn mỗi ngày đều phải là các món quá phức tạp, nhưng rau trộn hợp lý, dinh dưỡng đầy đủ, sắc hương vị đều tốt; ngày thứ hai ông Hạ liền tán dương hồi, ngày hôm qua cậu Hạ rất hài lòng.

      Diệp Gia Dĩnh cũng nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới, buổi sáng đưa Diệp Ba Ni học, rồi mua thức ăn quét dọn nhà cửa, sau buổi trưa lập tức làm cơm tối cho con trai, ba giờ chạy tới nhà họ Hạ ở khu Bắc Tạ để dạy nấu ăn, chừng bảy giờ tối về nhà, chơi cũng Diệp Ba Ni lát, sau đó tắm rồi cho thằng bé ngủ.

      làm việc rất vui vẻ, cảm thấy công việc còn nhàng hơn so với làm việc ở phim trường, nhưng Diệp Ba Ni lại có bất mãn với .

      Tối hôm đó sau khi Diệp Gia Dĩnh đưa thằng bé tắm rửa thơm tho sạch , ôm lên giường hôn cái: “Ngủ ngon, Ba Ni, ngủ ngoan nha.”

      Theo thường lệ Diệp Ba Ni lên tiếng, chỉ nháy nháy đôi mắt to tròn, lông mi dày cọ vào gò má Diệp Gia Dĩnh, cọ cọ làm cho tâm tình vô cùng tốt, giọng vừa ngâm nga bài hát vừa tắm.

      Vừa tắm xong bước ra, phát giường mình phồng lên cục, bước đến vạch chăn ra, quả nhiên nhìn thấy Diệp Ba Ni mở to mắt nằm bên trong nhìn , lúc này người chỉ mặc cái áo ba lỗ và chiếc quần cụt, đôi chân và cánh tay trắng nõn lộ hết ra ngoài, trong ngực còn ôm đầu gối , có lẽ do chăn bị vén quá cao làm cho bé hơi lạnh, vặn vặn thân thể.

      “Ba Ni, sao con lại chạy lên giường mẹ? phải là bé ngoan đều tự ngủ mình sao?” Diệp Gia Dĩnh vội vàng đắp chăn lại rồi đứng lên sau đó hỏi.

      Diệp Ba Ni chu môi: “Mấy ngày nay được ăn cơm với mẹ.”

      Theo thường lệ Diệp Gia Dĩnh cực kỳ coi trọng cảm xúc rất ít khi biểu ra ngoài của con trai, lập tức xin lỗi: “Mẹ xin lỗi, Ba Ni, bây giờ công việc của mẹ đều làm từ ba giờ đến sáu rưỡi tối, về nhà sớm nhất cũng phải bảy giờ, con thể thay đổi thời gian ăn cơm, nếu con đợi mẹ về ăn chung đói bụng.”

      “Vậy cùng ngủ.” Diệp Ba Ni là đứa bé rất biến hóa, đồng thời cũng rất biết ra điều kiện, nghe Diệp Gia Dĩnh thể ăn cơm với bé là có lý do đàng hoàng, cũng dây dưa, ngược lại nó đưa ra cầu khác.

      “Haizzz.” Diệp Gia Dĩnh khó xử. “Bảo bối, trẻ con ngủ mình là thói quen tốt, ngủ cùng với mẹ tốt. Công việc này chỉ là công việc tạm thời của mẹ, khoảng mười ngày nữa làm nữa, đến lúc đó phải ăn cơm cùng với Ba Ni sao?”

      “Mặc kệ.”

      “Ngoan, chỉ mấy ngày thôi. Về phòng của mình ngủ .”

      , mấy ngày nữa con ngủ với mẹ.”



      Mười phút sau, Diệp Gia Dĩnh đàm phán thất bại, thể làm gì khác hơn là đồng ý thể ăn cơm với con trai mấy ngày nay phải ngủ cùng bé, kéo gối của Diệp Ba Ni lên, bất đắc dĩ : “Bây giờ có thể ngủ chưa?”

      “Dạ.” Diệp Ba Ni ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc dù vẫn là nét mặt biểu lộ gì, nhưng Diệp Gia Dĩnh cảm thấy bộ dáng thằng nhóc có chút hài lòng, nhàng nhéo chiếc mũi của bé: “Tiểu bại hoại.”

      Buổi chiều ngày thứ hai khi đến nhà họ Hạ, cố gắng làm việc nhanh nhẹn chút, vừa qua sáu giờ làm xong mọi việc, chạy xe đạp về nhà, thầm nghĩ về nhà sớm hai mươi phút cũng tốt, sáu giờ bốn mươi phút Diệp Ba Ni mới ăn cơm xong có thể chơi cùng thằng bé nhiều thêm chút, để bé được vui vẻ.

      Vừa vào đến nhà lập tức lớn tiếng gọi: “Ba Ni, mẹ về.”

      Bên bàn trà trong phòng khách lớn ngồi đối diện nhau, cùng quay đầu qua nhìn .

      Diệp Gia Dĩnh nghẹn họng: “Sao lại tới đây?”

      Diệp Thừa Trạch chơi cờ nhảy cùng Diệp Ba Ni, liếc mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh sau đó mặt đổi sắc lại quay đầu , hạ con cờ xuống rồi mới nhàn nhạt : “Hôm nay ngang qua nhà trẻ của Ba Ni, vừa lúc thấy bảo mẫu tới đón nó, nên đưa bọn họ về.”

      Người giúp việc theo giờ Chu Mai cởi tạp dề từ trong bếp ra, cười cho biết: “ Diệp, tôi và cậu của Ba Ni gặp nhau ở cửa nhà trẻ, ấy đưa chúng tôi về. Cậu của Ba Ni cho tôi cái thẻ xe, về sau tôi cần dẫn Ba Ni bộ nữa, chúng tôi có thể taxi.” Sau đó chỉ về phía TV: “ ấy lấy ra rất nhiều loại thẻ, còn có chồng đặt bên cạnh TV của .”

      Diệp Gia Dĩnh vỗ trán, cái gì mà ngang qua nhà trẻ đúng lúc gặp Chu Mai đón Ba Ni, ta là lại tới “giúp đỡ người nghèo” rồi.
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Lim-0403, Nhược Vân, honglak3 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20

      Edit: Thiên Kết

      Beta: Tịnh Yên

      Từ góc độ người đứng xem mà , Diệp Gia Dĩnh có suy nghĩ gì nhiều về người trai Diệp Thừa Trạch này.

      Đừng nhà có tiền mối quan hệ con cái tốt rồi tranh giành tài sản, chỉ cần nhà bình thường, bậc cha chú lưu lại bất động sản gửi ngân hàng, có rất nhiều con trong nhà đánh nhau vì khối tài sản này.

      Đây giống như là cuộc chiến có mùi thuốc súng, từ khi mẹ Diệp Gia Dĩnh giở thủ đoạn, đánh mà thắng mẹ Diệp Thừa Trạch, lấy thân phận tiểu tam công khai tiến vào nhà họ Diệp từ lúc này mọi chuyện bắt đầu.

      Lúc mẹ Diệp Gia Dĩnh còn sống, Diệp Thừa Trạch luôn ở thế bất lợi trong cuộc tranh đấu này, thậm chí ngay cả tài sản của mẹ ruột , thứ vốn nên do trực tiếp thừa kế cũng thể giữ được, bị buộc phải chia sẻ với Diệp Gia Dĩnh. Nếu như phải quả thực bản thân ta có năng lực lớn, đứng vững ở Diệp Thị, trông coi phần lớn công việc của công ty, e rằng trước khi cha qua đời bị mẹ Diệp Gia Dĩnh thuyết phục mà sửa đổi di chúc, đem phần lớn tài sản để lại cho mẹ con .

      Nhưng trời cao đúng là công bằng, mẹ Diệp Gia Dĩnh ngoài có tài năng thiên phú bẩm sinh về tranh đoạt đàn ông và tài sản, phương diện giáo dục con cái lại hết sức tệ, trừ cưng chiều con Diệp Gia Dĩnh ra chỉ có dung túng.

      Trong khi Diệp Thừa Trạch khắc khổ cố sức học hành về chuyên ngành tài chính ở Pennsylvania Mỹ, Diệp Gia Dĩnh hề đếm xỉa đến việc học, lúc học trung học bị nợ môn, toàn bộ thời gian đều chăm chú vào ăn uống, thời trang và các nam sinh tuấn.

      Khi Diệp Thừa Trạch học thành tài trở về nước, vào Diệp Thị làm việc, để thân phận xuống, bắt đầu từ chức vị thấp nhất, từng bước lên Diệp Gia Dĩnh bước vào cuộc sống đại học mơ mơ màng màng, tùy ý hưởng thụ tuổi trẻ.

      Khi Diệp Thừa Trạch bước vào tầng lớp quản lý công ty, từng bước nắm chắc công ty trong tay Diệp Gia Dĩnh phải tốn ít tiền để tốt nghiệp đại học, bắt đầu tham gia các buổi đấu giá trong tuần lễ thời trang khắp thế giới, rồi xem các trận đấu thể thao đỉnh cao, ra vào sòng bài, ngồi du thuyền ra biển, bao nuôi minh tinh thỏa mãn với cuộc sống.

      Sau khi mẹ Diệp Gia Dĩnh bệnh rồi mất, những ngày tốt đẹp của Diệp Gia Dĩnh cũng kết thúc, thất bại là điều khó tránh khỏi.

      Nhưng cuộc đời này của trôi qua quá suôn sẻ, được mẹ nuôi dưỡng hết sức chu đáo, biết thay đổi cũng có nghị lực và dũng khí gánh chịu hậu quả thất bại, khi đối mặt với khó khăn và nghịch cảnh chỉ có con đường duy nhất để , đó chính là tự sát để trốn tránh tất cả.

      Bây giờ Diệp Gia Dĩnh cũng có chút cảm thán và thổn thức về lý do tự sát của chủ trước thân thể này. Giàu cũng có cái lo của giàu, nghèo cũng có cái vui vẻ của nghèo, cũng đến mức bị sỉ nhục như thế.

      Mặt khác khi làm việc này cũng suy nghĩ thấu đáo, muốn được giải thoát, nhưng còn Diệp Ba Ni sao? Trở thành trẻ mồ côi đáng thương, những thứ khác , đến những bắt bẻ của Diệp Ba Ni trong ăn uống hàng ngày, trừ mẹ ruột ra có mấy người bên ngoài có tính kiên nhẫn để đút cho nó ăn no?

      Từ tất cả những điều ở tổng hợp lại, Diệp Gia Dĩnh có quá nhiều nhận xét phiến diện với trai của chủ trước thân xác này, nhưng cảm thấy rất may mắn khi trời xui đất khiến để trở thành Diệp Gia Dĩnh, có thể sẵn lòng chăm sóc tốt cho đứa .

      tại theo thói quen khi nhìn thấy Diệp Thừa Trạch cả người được tự nhiên, rất muốn trợn mắt với ta, cười nhạo mình trận.

      cứng rắn nhịn xuống vì muốn nhiều lời ở trước mặt người làm thêm giờ Chu Mai, chờ khi Chu Mai lập tức với Diệp Thừa Trạch: “Tôi biết ông chủ Diệp có thói quen mang theo chục thẻ xe, hiếm.”

      Sắc mặt Diệp Thừa Trạch biến đổi: “Đây là phúc lợi của nhân viên công ty, lúc ở xe có lấy vài cái.” xong ‘pằng’ lại đặt con cờ xuống, sờ sờ đầu Diệp Ba Ni: “Ba Ni, cháu thua.”

      Diệp Ba Ni càng điềm tĩnh hơn , khuôn mặt nhắn ngũ quan xinh đẹp nhúc nhích, mày cũng nhăn lại, chỉ “dạ” tiếng, sau đó bắt đầu thu cờ.

      Trong bụng Diệp Gia Dĩnh thầm khinh bỉ lời của Diệp Thừa Trạch: gạt người sao, chút phúc lợi ít như vậy mà cũng mang ở bên người? Chẳng lẽ tính khi gặp nhân viên nào chưa có thuận tay phát cho người đó sao, loại chuyện như vậy còn phải tự mình quan tâm người quản lý có thể từ chức rồi.

      Sau đó lại phỉ nhổ ta chơi cờ nhảy thắng con trai: đánh cờ với con nít mà cũng chịu nhường nhịn chút nào cả, thắng Ba Ni rạng rỡ lắm sao?

      Lúc này Diệp Thừa Trạch mới xoay người lại, nhìn Diệp Gia Dĩnh từ xuống dưới, hình như là hài lòng lắm với bộ dáng bây giờ của em : “Em lại làm thêm cái gì vậy? Làm đến nỗi mặt mũi đầy mồ hôi?”

      “Tôi....” Diệp Gia Dĩnh cũng muốn cho ta biết mình dạy nấu ăn: “Có gì mà phải ngạc nhiên như vậy, thời tiết bây giờ hơi nóng, tôi chạy xe đạp nửa tiếng nên mới như vậy.” xong khom lưng rút khăn giấy trong hộp bàn trà ra lau mặt.

      “Chạy xe đạp nửa tiếng?” Diệp Thừa Trạch cau mày, há hốc mồm muốn cái gì nhưng lại ra được.

      Diệp Ba Ni chợt giật ống quần Diệp Gia Dĩnh, Diệp Gia Dĩnh khom lưng xuống hỏi nó: “Ba Ni, sao vậy?”

      “Mẹ, cười lên nào.” Diệp Ba Ni cầu. Diệp Gia Dĩnh lập tức cho thằng bé nụ cười tươi: “Để làm gì?”

      Bàn tay bé của Diệp Ba Ni đưa gương mặt về phía Diệp Thừa Trạch: “Cười.”

      Nụ cười tươi gương mặt Diệp Gia Dĩnh chợt cứng lại, vội vàng đứng thẳng lên, tức giận gõ đầu của Diệp Ba Ni: “ được chọc ghẹo mẹ.”

      có, mặt mẹ nghiêm túc khó coi quá, hù dọa cậu.” Diệp Ba Ni bởi vì thấy từ khi mới vào nhà nghiêm mặt, nhìn thoải mái, còn cảm giác hù dọa khách.

      Diệp Gia Dĩnh bĩu môi, nghĩ thầm đúng là con sói mắt trắng, Diệp Thừa Trạch cho con cái gì tốt, thế mà con theo phe ta rồi? Trịnh Minh Duệ và Lý Hạo Nhiên cũng thường tới nhưng tại sao bao giờ thấy con nhiệt tình thế? Lại còn biết xấu hổ mà cười cười, tên tiểu bại hoại này! Cho tới bây giờ con còn chưa từng cười với mẹ cái.

      Nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn là trách mắng con trai, thể làm gì khác hơn là xoa xoa mặt: “Mẹ mất mặt, vừa rồi mẹ mới thổi gió, mặt ó chút cứng ngắc. Yên tâm, lá gan của cậu con rất lớn, hù dọa được cậu ấy đâu.”

      Diệp Thừa Trạch ngó qua chỗ khác, bả vai run lên biết vì ho khan hay vì cười, dù sao khi quay trở lại cũng đeo lên khuôn mặt hết sức bình thường, đứng lên: “ đây, Ba Ni, hôm nay muộn, lần sau bác để cho chú A Dũng tới chơi với cháu được ?”

      Diệp Ba Ni gật đầu: “Được.”

      Diệp Gia Dĩnh bừng tỉnh hiểu ra, ra đây chính là ‘chỗ tốt’ sao, xem ra Diệp Ba Ni nhớ đến việc lần trước A Dũng thành công khi hù cho ba An Tư Ý chạy mất, với bé đây là hành động vô cùng dũng, nên vẫn luôn để nó trong tim.

      Diệp Ba Ni lắc lắc tay chào tạm biệt Diệp Thừa Trạch, Diệp Gia Dĩnh cũng tiện thể giáo dục thằng bé chút: “Ba Ni, khi gặp người lớn phải chào hỏi tiếng, chỉ vẫy tay cái là lễ phép, ngộ nhỡ người ta nhìn thấy sao? Còn tưởng con lười hẹn gặp lại với người khác.”

      Diệp Ba Ni rất nghe lời, ngẩng đầu lên : “Hẹn gặp lại cậu.”

      Sau khi Diệp Thừa Trạch , Diệp Gia Dĩnh vào phòng bếp chuẩn bị trái cây buổi tối cho con trai, vừa suy nghĩ xem có nên với Diệp Ba Ni là hãy tránh xa người cậu kia .

      Cắt quả dưa hấu ra làm đôi, lấy hết thịt ra, cắt thành miếng , kèm theo chuối tiêu, thanh long, trái lê, vài trái nho lớn, mấy quả đào, sau đó rưới lên muỗng đường hoa quế, làm thành tô dưa hấu vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

      Phần còn dư lại cũng bị lãng phí, bỏ đường trắng và nước vào nấu lên, sau đó bắt đầu gạt keo bong bóng qua bên, khuấy đều, đem chút trái cây còn dư lại bỏ vào, cất vào hộp kính bỏ vào tủ lạnh, ngày mai có thể đưa đồ ăn ngọt đông lạnh cho Diệp Ba Ni.

      Kỳ dạo gần đây đem bong bóng cá đổi thành thạch trái cây hương vị ngon hơn, nhưng Diệp Gia Dĩnh lại sợ thạch hoa quả có chứa chất phụ gia tốt cho trẻ con, cho nên tình nguyện dùng bột keo bong bóng, tính toán ngày mai khi làm cho thêm chút nước chanh vào, để che mùi vị của bong bóng cá.

      Chờ đến khi mang dưa hấu ra, Diệp Gia Dĩnh cũng suy nghĩ kỹ: Vẫn thuận theo tự nhiên , đừng đem ân oán của người lớn vào thế giới của trẻ con, nên tạo hoàn cảnh sống tốt cho Diệp Ba Ni, vừa có mẹ, vừa có họ hàng, sau này còn phải có bạn bè.

      Nhưng mà vẫn phải cẩn thận hỏi chút: “Ba Ni, hôm nay con vô tình gặp cậu ở cổng trường sao?”

      Diệp Ba Ni dùng muỗng múc dưa hấu ăn: “Dạ.”

      “Đúng lúc cậu ngang qua hay là dừng xe chờ ở cổng nhà trẻ?”

      “Chờ.”

      “Cậu ấy đưa con về, sau đó dì Chu Mai mời bác ấy vào nhà ngồi?”

      “Dạ.”

      Diệp Gia Dĩnh tiếp tục kiên nhẫn dò hỏi: “Mẹ thấy hình như con rất thích cậu, tại sao lại vậy? Bởi vì lần trước cậu ấy giúp con dọa ba của An Tư Ý chạy mất?”

      Diệp Ba Ni bắt đầu chọn trái đào lớn ăn: “Dạ.”

      “Nãy cậu con lần sau để cho chú Dũng tới chơi với con? Là con muốn như thế?”

      Thằng bé ăn quả nho lớn: “Dạ.”

      Diệp Gia Dĩnh tận tình khuyên bảo: “Bảo bối, cần học tính bạo lực như vậy, đánh nhau là tốt.”

      Thằng bé ăn tới thanh long: “Dạ.”

      “Vậy cũng cần chú Dũng chơi với con, mẹ có thể đánh cầu lông với con.”

      Rốt cuộc Diệp Ba Ni cũng ngừng ăn, nâng mắt lên nhìn Diệp Gia Dĩnh với ý trách móc: “Con chơi cờ nhảy với cậu, cậu mới để chú Dũng qua chơi với con.” Ngụ ý là thằng bé chơi cờ nhảy với người kia rồi, sao có thể làm công.

      Diệp Gia Dĩnh im lặng, náo loạn nửa ngày ra là lúc nãy nó chơi cờ nhảy với Diệp Thừa Trạch chứ phải là người ta chơi với nó.

      đứng dậy đến bên cạnh TV lấy cái túi giấy chứa đồ chơi ra, tính lấy hai món đồ chơi cho Diệp Ba Ni chơi, còn những thứ khác tìm thời gian Diệp Thừa Trạch mang về, rồi cho ta biết, nếu muốn gặp cháu rất hoan nghênh, nhưng nếu muốn giúp đỡ người nghèo miễn, bây giờ cũng có thể coi là người sống rất tốt.

      Qua ngày hôm sau chị Cố gọi điện thoại tới, Diệp Gia Dĩnh vui mừng, bộ phim kia mới được phát sóng nhận được phản hồi rất tốt, tỉ lệ người xem TV tăng liên tục, công ty quyết định quay tiếp phần hai của bộ phim, bên gửi thông báo xuống, ngày hai mươi tháng bảy này khai máy. Lần này tiện hơn nhiều, Diệp Gia Dĩnh chỉ cần trở về tiếp tục công việc là được. Tiếp tục công việc làm thêm ở đoàn phim, chị Cố cũng vỗ ngực bảo rằng vai nữ phụ số bốn cũng bị thay người. Cho dù dựa vào quan hệ chen chút chân là công bằng, dù sau mỗi ngày đều đến đoàn làm phim để làm, có việc gì khắp nơi tìm công việc tạm thời để kiếm tiền.

      Ngày hôm sau khi Diệp Gia Dĩnh tới nhà họ Hạ lập tức chuyện này cho ông Hạ biết, làm đến hết tuần sau phải trở về phim trường rồi.

      Ông Hạ cực kỳ nuối tiếc, ai oán than thở: “Tôi nghe công việc ở phim trường rất vất vả, thể suy nghĩ chút về việc tới đây làm việc lâu dài cho chúng tôi sao?”

      Lúc những lời này, Diệp Gia Dĩnh đứng ở phòng bếp rộng rãi sáng ngời dưới lầu hướng dẫn Sally làm món đậu hũ nhân ba món.

      Trước tiên là phải đem tàu hủ non cắt thành miếng, lại để ít hành gừng tỏi, để ác

      hương vị cá mực, tôm và hải sản. Sau đó rán đậu hũ, miếng cà rốt, để mấy viên đậu Hà Lan vào, trở đầu để gia vị quen thuộc vào xào đến chín là được.

      Đây là món ăn của các gia đình bình thường, khó nấu, mấu chốt ở chỗ phải nắm chắc độ lửa khi chiên đậu hũ, chiên quá non dễ bị nát, chiên quá già mùi vị ngon, thời gian nấu cũng phải được tính toán cẩn thận, mực và tôm nếu nấu lâu ngon, nhưng đậu hũ chín kỹ ngon miệng, cho nên cần phải tìm thời gian thích hợp.

      Sally cứ theo thường lệ, mang theo laptop ghi chép lại những bước làm, sau khi nghe thấy ông Hạ khuyên Diệp Gia Dĩnh ở lại cười: " Bác Hạ, bác cũng đừng khuyên nữa, ở trường quay có nhiều cơ hội nhìn thấy ngôi sao lớn, chừng còn gặp được những đạo diễn biết thưởng thức, còn có thể đóng phim, đó chính là tiền đồ trước mắt. Chị Diệp có điều kiện tốt, vóc dáng xinh đẹp, ở lại chỗ này nấu ăn làm mai tài năng của chị ấy."

      Diệp Gia Dĩnh nhìn Sally cái, cảm thấy giọng của ta có vị chua, nhưng khi Sally quay lại công việc vẫn bày ra nụ cười ngọt ngào, làm như phát ra lời mình lúc nãy có điều gì sai.

      Ông Hạ cũng nghe ra được, lập tức tiếp: " Cậu Hạ tối nay cậu ấy tham gia bữa tiệc rượu, cho nên về nhà sớm chút, chừng có thể gặp , nếu mấy ngày làm ở đây cả người cậu ấy cũng chưa từng thấy sao được."

      Sally lập tức cau mày: " Tổng giám đốc Hạ cần gì phải như vậy, còn phải cực khổ chạy về nhà chuyến, buổi tối có tiệc rượu sau khi tan việc cứ trực tiếp ở công ty chạy là được rồi? Tôi nghe dì Vương sát vách phòng làm việc của Tổng giám đốc Hạ có phòng nghỉ, cũng có thể thay quần áo ở đó luôn."

      Ông Hạ cười: " Cậu ấy phải trở về để thay quần áo, mà là trở về ăn cơm. Trong nhà có cơm ngon như vậy đương nhiên là phải về nhà ăn trước rồi mới . Tôi với cậu ấy vậy nên về sớm chút, tính tình Diệp rất tốt, người xinh đẹp, tài nấu ăn cũng tốt, rất đáng để gặp gỡ, đảm bảo cậu ấy hối hận."

      Diệp Gia Dĩnh có hứng thú với cậu Hạ quen sống xa xỉ kia, chỉ cười cười tiếng, nghĩ thầm tốt nhất ta nên về sau khi , tránh khỏi phải giới thiệu phiền toái, công việc ở đây lâu dài, cũng cần phải tạo mối quan hệ với chủ nhà.

      Sally cau mày, nhìn trộm Diệp Gia Dĩnh chút. Thấy mặc cái áo sơmi dài, đại khái là được giặt nhiều lần , có chút nhăn nhúm phai màu, phía dưới phối cái quần màu sáng rất bình thường, mặc dù vóc dáng rất khá nhưng khi mặc bộ quần áo này lên lộ ra vóc dáng gì , mặt cũng có trang điểm, mái tóc dài được cột tùy tiện, ngũ quan đương nhiên là xinh đẹp, nhưng bị khói dầu hun, cùng với kiểu tóc khó coi nên xinh đẹp phai rất nhiều.

      Xem xét lại bản thân mình, quần áo phong cách Tây chỉnh tề, buổi sáng dậy sớm những bốn mươi phút để trang điểm kỹ càng, lúc nấu ăn cũng chú ý khoảng cách nhất định với chảo dầu, để cho người ám mùi khói dầu, trang phục là chiếc váy hoa nhàng phối với chiếc áo len mỏng màu vàng, hình tượng hoàn toàn tốt hơn Diệp Gia Dĩnh bậc.

      Sau khi nhìn lượt, Sally thầm thở phào hơi. Ông Hạ có chút công việc, cái gì mà nửa tháng gặp gỡ tổng giám đốc Hạ chuyện chuyên môn lần.

      Trong lòng oán giận, bên ngoài truyền tới tiếng xe hơi, tiếp đó là tiếng ân cần hỏi thăm của dì Vương vang lên, là cậu chủ trở về.

      Đôi mắt Sally sáng lên: " Tổng giám đốc Hạ trở lại."

      Chỉ lát sau dì Vương tiến vào, mang theo cái chén sứ pha trà màu xanh, buổi sáng cậu Hạ cảm thấy cổ họng có chút khó chịu, lập tức pha tách trà thấm giọng cho ta.

      Sally vui mừng: " Vừa đúng lúc hôm nay cháu nấu chè hạnh nhân với quả lê, thấm giọng rất tốt, dì Vương, dì đừng pha trà, cứ múc chén chè đem lên.

      xong ta liền buông miếng đậu hũ trong tay ra, bưng chén chè hạnh nhân tuyết lê vui vẻ ra ngoài.

      Diệp Gai Dĩnh nhìn ta mà mí mắt giật giật, nghĩ thầm chè hạnh nhân tuyết lê này là do làm , ta chỉ đứng bên cạnh ghi chép lại các bước, tiện tay cầm hũ đường. lắc đầu cái, tiếp tục rán đậu hũ. Canh nấu gần chín, đậu hũ rán xong để qua bên, lúc để lên bàn suýt chút nữa phỏng rồi.

      Bởi vì Sally là do dì Vương giới thiệu tới, cho nên khi nhìn thấy Sally nhanh chân chạy , đem công việc ném lại cho Diệp Gia Dĩnh bà cảm thấy có lỗi, muốn tới phụ , : " Đứa bé Sally này ra rất tốt bụng, chính là tính tình có chút gấp gáp, luôn nhìn đầu mà chẳng nhìn đuôi."

      Diệp Gia Dĩnh nhún nhún vai, cảm thấy tính tình của Sally này chẳng ra gì, cũng may là mấy ngày nữa coi cũng hết làm việc ở đây. Nếu , muốn làm việc chung với loại người này rất phiền toái. Ông Hạ là người hiền lành, dì Vương là người thân nên có thể chịu đựng được ta.

      ít đậu phụ được hai người nhanh chóng rán xong, Diệp Gia Dĩnh lau tay, lấy tạp dề xuống, đem công việc hôm nay hoàn thành hết rồi chuẩn bị về nhà: " Dì Vương, cháu về đây, lát nữa dì dặn Sally có gì hâm lại, đừng nấu chín nữa."

      " A, được rồi. Tôi cho nó biết."

      Diệp Gia Dĩnh cầm túi sách ra khỏi phòng bếp, liền chạm mặt người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơmi trắng , tay cầm chén hâm cách thuỷ hành lang. thầm nghĩ, mọi người trong nhà đều biết, người chưa từng nhìn thấy này chắc chắn là cậu Hạ, Diệp Gia Dĩnh lập tức dừng lại, lễ phép cười với người tới cái.

      Sally theo sau cậu Hạ vội vàng : " Tổng giám đốc Hạ, ăn xong rồi gọi em lên giúp dọn dẹp, cần gì phải tự mang chén xuống."

      Vóc dáng cậu Hạ chỉnh tề, nhìn rất có sức sống, mặt mày dễ nhìn, cả người toát lên phong cách trầm ổn, tác phong nhanh nhẹn. Thấy Diệp Gia Dĩnh, đầu tiên là chớp mắt mấy cái, sau đó sắc mặt chợt biến đổi, khẽ nhếch miệng, vốn là muốn bắt chuyện, nhưng tất cả lời đều kẹt cứng trong miệng, ta nhất thời ngây ngẩn cả người.

      Vừa đúng lúc ông Hạ tới, lập tức giới thiệu: " Vị này chính là Diệp. "

      Diệp Gia Dĩnh nhìn phản ứng của cái cậu Hạ này, trong lòng chợt cảnh giác, thầm kêu ổn. Vị này là người quen trước kia của Diệp Gia Dĩnh phải ? Biết ... Lại , đây là chuyện có khả năng, nếu như bị nhận ra cực kỳ xấu hổ. vội vã cuối đầu: " xin lỗi, con tôi ở nhà chờ, tôi trước."

      nghiêng người dfi ngang qua ông Hạ và cậu Hạ, bước chân rất nhanh. Sau khi mở cửa dường như nghe thấy tiếng của cậu Hạ ở sau kịp phản ứng, hô lên tiếng: " Ai, ..."

      Diệp Gia Dĩnh coi như nghe thấy, vội đạp xe rời như làn khói, trong lòng thầm đưa ra quyết định, mấy ngày sau này đều đến sớm chút, nhất định mỗi ngày phải ra về trước sáu giờ, ngàn vạn lần thể đụng mặt với cái người tổng giám đốc Hạ này.
      Last edited: 18/10/15
      Lim-0403, Nhược Vân, Linh Sờ Tinh3 others thích bài này.

    4. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      bố của Ba Ni akkk, biết chân mệnh thiên tử của chị là ai đây?

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      nghe bảo là bạn diễn viên đó @Trâu
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :