Chương 70.4 : Cẩm Niên đến đây Edit : Mẹ Mìn Duẫn Nhạc Phong cùng Cha Tô Khả đến nhà xưởng. Cha Tô Khả là ông chủ của xưởng gia công , cũng là đối tác của công ty Duẫn Nhạc Phong, cho nên hợp đồng tự nhiên là ký vô cùng thuận lợi . Tô Khả cùng mẹ ở nhà nhàn rỗi, hai người rủ nhau đánh mạt chượt. Hé hé ra quân bài, đặt ở bàn trà, mẹ con hai người chơi hứng trí bừng bừng. "Khả Khả à, con cảm thấy Tiểu Phong thế nào?" Mẹ Tô Khả vô cùng tự giác kêu Duẫn Nhạc Phong là "Tiểu Phong" . "Mẹ, con thấy con rể mẹ là tốt nhất." Tô Khả cũng phải là ngu ngốc, nhìn ánh mắt mẹ nhìn Duẫn Nhạc Phong, ràng là vẻ mặt mẹ vợ xem con rể, cho nên nhanh chóng đánh bay ý niệm trong đầu mẹ mới là vương đạo. "Hừ, mười ngày nửa tháng nó cung thèm gọi điện hay nhắn tin cho con, mẹ mới thấy hiếm lạ đâu. Hơn nữa, con ngốc như vậy, trước mắt Tiểu Phong Phong ràng càng thêm thích hợp hơn thôi. Mẹ thấy tướng mạo của nó kém hơn con rể đâu." "Con rể mẹ tên Tô Cẩm Niên!" Tô Khả giận! "Đúng rồi ~ Tiểu Phong Phong so với Tô Cẩm Niên kém là bao nhiêu, đều là mỹ nam khó gặp, hơn nữa ánh mắt Tiểu Phong Phong nhìn con biết nó rất thích con nha." Mắt mẹ Tô Khả bắt đầu mơ màng, sau đó lại lớn tiếng với Tô Khả: "Cạu ta đẹp trai như vậy, vậy mà cái loại đầu gỗ như con lại bỏ qua bên, vậy mà con còn là do mẹ sinh ra!" Tô Khả bỏ quân bài xuống, thu dọn toàn bộ quân bài cất , rồi với mẹ mình: “Mẹ à, người thích con mẹ nhiều như vậy, chẳng lẽ con phải gả cho từng người hay sao?" "Nếu những người đó, có bộ dạng tốt như vậy, vậy con lần lượt gả cho từng người , mẹ phản đối ." Mẹ Tô Khả tưng tửng , sau đó nhìn thấy toàn bộ quân bài ở bàn bị Tô Khả cất , kêu lên: “Khả Khả, mẹ vẫn con được chơi ăn gian mà, sao con nghe lời mẹ? được, chơi lại!" "..." * Giữa trưa, cha Tô Khả cùng Duẫn Nhạc Phong ra ngoài trở lại. Mẹ Tô Khả ở phòng bếp nhặt rau xanh, nhìn thấy cha Tô Khả trở về, vô cùng kích động : “Ông xã, rốt cục về, làm em mệt muốn chết, nhanh lên, nấu cơm ." Cha Tô Khả mặt ửng đỏ, dư quang liếc thấy Duẫn Nhạc Phong hóa đá, khỏi thầm tiếng: "Lão thái bà, thân thiết cũng phân trường hợp." Duẫn Nhạc Phong càng thêm 囧囧 hữu thần, nhìn thân ảnh cha Tô Khả vào, Duẫn Nhạc Phong cười cười, vừa vặn thấy khuôn mặt nhắn trắng nõn của Tô Khả nhanh ửng đỏ, liền đến bên người , ngồi xuống: “Tô Khả, vậy mà da mặt dày của cũng đỏ, là khó gặp a khó gặp." "Xì, muốn cười cười ." Tô Khả bĩu môi. Duẫn Nhạc Phong tiếp tục cười tủm tỉm : “Cha mẹ tình cảm tốt." "Xì, muốn cười cười ." "Cũng biết lại cơ à." Duẫn Nhạc Phong nắm hai má Tô Khả, trắng mịn xúc cảm dẫn tới tâm tình xao động, nhịn được tinh tế nhìn. Tô Khả vốn tưởng rằng Duẫn Nhạc Phong lập tức buông tay, nhưng mà vẫn chịu buông tay ra, bị đau, Tô Khả nhịn được giương mắt nhìn về phía Duẫn Nhạc Phong, ánh mắt vừa gặp ánh mắt Duẫn Nhạc Phong, cảm thấy tình cảm trong mắt long lanh tràn đầy, cứ như cốc nước đầy, chỉ cần thêm giọt nước, lập tức nước trong cốc tràn ra. Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, ngưng thần nín thở. Thời gian phảng phất, khắc kia yên lặng bất động, lời. Tô Khả chưa bao giờ thấy Duẫn Nhạc Phong như vậy, trong lòng chỉ còn lại có thanh : cẩu huyết như vậy ? Duẫn Nhạc Phong như là nhìn thấy Tô Khả hơi hơi né tránh ánh mắt của , liền tăng thêm lực đạo xoa bóp khuôn mặt Tô Khả, rồi mới buông tay, cười đến vô cùng sáng lạn: “Mỹ nhân nõn nà như này, làm quân tử quên hết đường về." "Ghê chết được! Cậu mà cũng biết cổ văn sao!" "Đó là bạch thoại văn được ." "Em Bạch nhà cậu có!" "..." khí xấu hổ dần dần tiêu tán, mẹ Tô Khả mang ra mâm hoa quả gồm dưa hấu, dưa Ha-Mi ( loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc) cùng với quả gáo ( mình thề mình biết quả này) ra . "Lại đây ăn hoa quả." Mẹ Tô Khả cười tủm tỉm xong, chính vào lúc này, bên ngoài chuông cửa vang lên, mẹ Tô Khả đem hoa quả đặt ở bàn trà, liền chạy mở cửa . "Ơ này ~ gáo của ta ~" Tô Khả nhìn đến gáo, vô cùng vui vẻ . "Gáo là của ta!" cha Tô Khả ở trong phòng bếp hét lớn tiếng. Mẹ Tô Khả nháy mắt đỏ mặt, đầu Tô Khả đầy vạch đen: là già rồi mà nên nết! Cũng ngay lúc Tô Khả vươn tay ra lấy hoa quả, cẩn thận, trượt chân ngã xuống. Bây giờ là mùa hè, sàn nhà trải thảm, ngã xuống rất đau. Tô Khả ai oán nhắm mắt lại, chờ đợi mình cùng sàn nhà thân mật. Mà lúc Tô Khả ngã xuống, Duẫn Nhạc Phong ngồi ở sô pha nhanh tay lẹ mắt, tay lập tức vòng qua thắt lưng Tô Khả, ôm lấy vào lòng , nhưng mà đại khái dùng sức quá độ, Tô Khả nhào vào người Duẫn Nhạc Phong khí lực quá mức lớn, theo quán tính, Tô Khả cùng Duẫn Nhạc Phong ngã vào ghế sô pha. "Rầm ——" hai người cùng ngã ghế, đè lên nhau. Chóp mũi Tô Khả chạm vào chóp mũi Duẫn Nhạc Phong, hơi thở trao đổi, mang theo mảnh ấm áp. "Ôi con tôi——" Thanh mẹ Tô Khả truyền đến, sau đó vội vã hướng tới Tô Khả bên này chạy tới. Tô Khả dùng hai tay chống lên sô pha để ngồi dậy, xanh tại sô pha đỉnh duyên thượng, nhớ tới vừa rồi, hơi hơi nghiêng đầu, trong khoảnh khắc, thấy Tô Cẩm Niên mím môi đứng trước cửa.
Chương 71 : Nhạc Phong hóa thạch Edit : Mẹ Mìn Tô Khả tâm "Lộp bộp" chút, xong rồi, tại lại ở tư thế này là rất chướng tai gai mắt, nghĩ lại, trong lòng còn vui sướng nhiều hơn. đến đây, rốt cục đến đây! Cẩm Niên của , ngày hôm qua còn tại cùng chuyện điện thọai, hôm nay tới rồi! Tô Khả cảm thấy từ khi cùng kết hôn, hàng ngày của đều trôi qua trong lâng lâng hạnh phúc. Tô Cẩm Niên mím môi chậm rãi tiến lên, tay kéo Tô Khả, tay còn lại, tính đem Duẫn Nhạc Phong cũng kéo lên, Duẫn Nhạc Phong lại tự mình đứng lên. Tô Cẩm Niên cũng nhìn Duẫn Nhạc Phong, mà đem ánh mắt chuyển tới ánh mắt tràn đầy vui sướng của Tô Khả. Tô Khả làm như thể tin, hai tay nhanh chóng túm lấy tay áo Tô Cẩm Niên, còn ngừng nháy ánh. Tô Cẩm Niên lúc này mới thản nhiên cười với Tô Khả, như làn gió mát thổi vào lòng Tô Khả. "Tiểu Phong Phong, cháu sao chứ?" Vẻ mặt mẹ Tô Khả lo lắng. Cha Tô Khả cũng chạy tới, nhìn lượt, rồi nhìn quần áo nhiều nếp nhăn của Duẫn Nhạc Phong, lập tức : “Tiểu Phong a, ngã có đau hay , có bệnh viện ? sao, cháu cứ xem đây như nhà của cháu, xem chúng ta như cha mẹ cháu là được rồi. cần cảm thấy thẹn thùng a ..." Lời này, kỳ cha Tô Khả cũng là cho Tô Cẩm Niên nghe, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, Tô Cẩm Niên yên ổn ngồi vị trí con rể, ông thể thích được. Con bảo bối của ông, cứ như vậy bị bắt cóc, người làm cha như ông có thể thích cậu con rể này nổi ? Quan trọng nhất là, con rể cùng con ông đăng ký kết hôn, vậy mà cho đến giờ, chưa từng gọi cuộc điện thoại cho cha mẹ vợ. Có loại con rể như vậy sao? Mà Tô Cẩm Niên tất nhiên cũng nghe hiểu ý chảu cha Tô Khả. Nhất là câu "Xem chúng ta như cha mẹ cháu là được rồi" mà cha Tô Khả với Duẫn Nhạc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đây là cha vợ bài xích con rể đây mà. Duẫn Nhạc Phong cười lắc đầu: “Bác trai bác , cháu sao, rất tốt." xong, làm vài động tác, mặt vẫn là nụ cười chê vào đâu được. Tiện đà quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Niên: “ Cẩm Niên, cũng đến đây ." Tô Cẩm Niên gật đầu. Mẹ Tô Khả miệng há hốc, ánh mắt đảo quanh người Duẫn Nhạc Phong cùng Tô Cẩm Niên: “Tiểu Phong Phong, cháu cùng Tô Cẩm Niên quen biết nhau?" Hỏi xong, mẹ Tô Khả lại tự vỗ lên gáy mình, cũng đúng, đột nhiên xuất chàng trai xa lạ lại chính là con rể bà, cũng chính là chồng của Khả Khả, mà Tiểu Phong Phong lại là bạn tốt của Khả Khả, khẳng định hai người bọn họ có quen biết. Khẳng định là bà ở cùng lão già ngốc nghếch kia quá lâu nên chỉ số thông minh cũng giảm rồi. Duẫn Nhạc Phong biết vì sao mẹ Tô Khả biết Tô Cẩm Niên, nhưng mà khi nghe được mẹ Tô Khả gọi cùng gọi Tô Cẩm Niên khác nhau, trong lòng cười sung sướng. Vì thế, Duẫn Nhạc Phong cười tủm tỉm gật đầu: “Chúng cháu có quen biết." xong, Duẫn Nhạc Phong lại lần nữa quan sát mẹ Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên, mắt sắc phát cha mẹ Tô Khả đối với Cẩm Niên cũng phải thực thân thiện. Duẫn Nhạc Phong trong lòng thầm cao hứng, bởi vì điều này đại biểu cho việc cùng Tô Cẩm Niên ở trong lòng cha mẹ Tô Khả, bọn họ càng thích mà thích Tô Cẩm Niên, thậm chí theo cái nhìn của cha Tô Khả, thấy được cha Tô Khả dường như thực chán ghét Tô Cẩm Niên. Sờ sờ cằm, dấu hiệu tốt nha. Việc này cho thấy, khả năng ôm mỹ nhân về nhà của lớn hơn Tô Cẩm Niên. Nhưng mà cũng nghĩ tới, ngày hôm nay, Tô Cẩm Niên tự nhiên chạy đến nhà Tô KhảChẳng phải thích Tô Khả sao? Tô Khả theo đuổi ấy ba năm, hơn nữa ấy đối đãi với Tô Khả dường như vẫn đều là ôn hoà ? Như thế nào đột nhiên chạy tới ? Đây giống như tác phongcủa Tô Cẩm Niên nha. Nhưng mà quan hệ, cũng may so với Tô Cẩm Niên trước bước vào trong nhà Tô Khả, mẹ Tô Khả có , là bạn trai đầu tiên Tô Khả đưa về nhà. Ha ha ha, điều này lại càng cho thấy, tỷ lệ đoạt được Tô Khả lại lớn thêm vài phần. Duẫn Nhạc Phong suy nghĩ càng sâu, trong lòng càng cao hứng. Nhưng mà đối với thái độ của Tô Khả, dù sao Tô Khả chỉ cần bài xích , đến lúc đó có thể ôm mỹ nhân về, ừ, là như lúc này. Kết quả là, Duẫn Nhạc Phong cười tủm tỉm nhìn Tô Cẩm Niên, trong mắt còn mang theo tia đắc ý. Tô Cẩm Niên nhìn về phía cha mẹ Tô Khả, hơi hơi khom người: “Con chào ch mẹ. con là Cẩm Niên." kịp thu hồi nụ cười, nháy mắt mặt Duẫn Nhạc Phong đen lại, nụ cười cũng cứng lại, mất nửa ngày, lại sờ sờ lỗ tai chính mình: “ Cẩm Niên, cho dù vừa mới rồi, bác trai với chúng ta coi bọn họ như cha mẹ, cũng cần phải gọi luôn vậy chứ." Tô Khả ở bên đỏ mặt, ngại ngùng úp mặt vào lưng Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên cười : “ cùng Tô Khả kết hôn ." Cha Tô Khả "Hừ hừ" hai tiếng, quay đầu qua bên, nhìn Tô Cẩm Niên. Mẹ Tô Khả trong lòng đấm ngực dậm chân, sớm biết thế này, bà đem sổ hộ khẩu giao cho Tô Khả, ai u, con rể Nhạc Phong của bà, liền như vậy bay? "Tô Khả, Tô Cẩm Niên là hả?" Duẫn Nhạc Phong trong lòng nghẹn hơi, liền kêu Tô Cẩm Niên cả tên lẫn họ . Tô Cẩm Niên nhíu mày: “Nhạc Phong." Tô Khả lúc này mới đem gương mặt đỏ hồng của mình ra khỏi lưng Tô Cẩm Niên: “Ai u, Tiểu Phong Phong, là , tôi sớm kết hôn rồi." Lúc Tô Khả lời này, trong lòng kỳ có điểm yên . phải biết, trải qua loạt hành vi cùng thái độ chuyện của Duẫn Nhạc Phong, cũng hiểu được , Duẫn Nhạc Phong là thích , đối của có cảm tình thậm chí thua gì đối với Tô Cẩm Niên. Nhưng mà có cách nào, chỉ có trái tim, mà trái tim này sớm thuộc về Tô Cẩm Niên mất rồi, có biện pháp thu hồi trở lại. Cho nên đối với Duẫn Nhạc Phong, chỉ có thể có lỗi. Nhưng mà lại nghĩ mất tình bạn của bọn họ, cho nên chỉ có thể tiếp tục cợt nhả làm bộ như biết, nếu có thể lừa dối, vậy là tốt nhất . Duẫn Nhạc Phong hai tay xiết chặt thành nắm đấm, nửa ngày, Duẫn Nhạc Phong mới khôi phục vẻ tươi cười, với Tô Khả: "Chúc mừng nha, Tô Khả, ba năm nguyện vọng rốt cục thực được rồi." Tô Khả trong lòng thở phào nhõm: “Ha ha, có công mài sắt có ngày nên kim." Duẫn Nhạc Phong may mà ngồi trở lại sô pha, lại lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh, nhíu mày: " ?" Tô Khả thầm mắng chính mình lắm miệng, sau đó chạy tới, cầm lấy miếng dưa hấu bàn trà: “Đây, dưa hấu cậu nhất, nhanh ăn , giải nhiệt." Duẫn Nhạc Phong tiếp nhận. Mẹ Tô Khả trong lòng vô cùng buồn bực, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Niên cũng phải thực thân mật. Mà cha Tô Khả, càng cần phải , ở trong mắt ông, Tô Cẩm Niên chỉ là người cùng ông thương con bảo bối của ông mà thôi! Hơn nữa ngay cả mặt mũi đều chưa thấy qua, liền như vậy đoạt mất con bảo bối của ông. Cha mẹ Tô Khả cũng ngồi ở sô pha, sau đó mẹ Tô Khả với Duẫn Nhạc Phong: “Tiểu Phong Phong, dưa hấu này ngon lắm, là bác tự mình chọn đó ~ " "Vâng, ăn rất ngon." Duẫn Nhạc Phong đáy lòng khó chịu, nhưng mà chỉ có thể ngụm lại ngụm cắn dưa hấu, hơn nữa là ở cùng chỗ, bất tri bất giác, cắn đến vỏ, mà hai bên vẫn là màu đỏ của dưa. Trong lòng yên, quả nhiên là giấu được. Mà Tô Cẩm Niên bị bỏ qua, vẫn như trước tâm bình khí hòa đứng ở tại chỗ. Mẹ Tô Khả lúc này mới miết liếc mắt nhìn Tô Cẩm Niên cái, dùng khẩu khí lười biếng với Tô Cẩm Niên: “Tô Cẩm Niên, con cũng ngồi , đừng khách khí." Tô Khả nhíu mày, nhìn biểu tình của cha mẹ, Tô Khả tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Cẩm Niên của làm sao có thể chịu ủy khuất như vậy! Nghĩ như vậy, Tô Khả nắm chặt tay Tô Cẩm Niên: “Ba, mẹ!" Trong tay Tô Cẩm Niên là bàn tay bé ấm áp của Tô Khả, khóe miệng cũng mang theo vẻ tươi cười, vì thế lên tiếng: “Cha, mẹ, bây giờ mới đến gặp cha mẹ là con đúng. Nhưng mà về sau con nhất định đối sử tốt với Tô Khả, xin cha mẹ yên tâm." Cha mẹ Tô Khả vẫn như trước lời nào. Tô Khả cũng cảm động tột đỉnh, nhìn cha mẹ mình làm bộ dầu muối đều ăn, Tô Khả thở phì phì : “Cha mẹ, hai người nếu dám làm con rể chạy mất, con chạy theo!" Trong lòng cha mẹ Tô Khả ngửa mặt lên trời thét dài: con á, chúng ta này là vì ai nha! Nuôi con phí công mà! Tô Cẩm Niên nhàng cười ra tiếng, giống như bông tuyết bay giữa trung, mang theo cỗ hơi thở thơm mát, lấy tay chỉ chỉ trán Tô Khả: “Em cũng là đủ hàm súc ." "Ai ô ~ hàm súc đứng dậy a." Lúc này trong mắt Tô Khả đều là hình dáng của Tô Cẩm Niên. Cha mẹ Tô Khả muốn đành lòng tiếp tục nhìn, nha, con cùng con rể là rất buồn nôn có được hay ! "Khụ khụ!" cha mẹ Tô Khả gây chú ý. Tô Cẩm Niên nhìn cha mẹ vợ, sau đó gỡ tay Tô Khả gắt gao lôi kéo tay mình, đem tấm thẻ từ trong người ra, vô cùng nghiêm túc với cha mẹ Tô Khả: “Cha, mẹ, đây là sính lễ của con." Cha mẹ Tô Khả nghi hoặc nhìn Tô Cẩm Niên. "Lần đầu tiên con kết hôn, người lớn trong nhà cũng bận việc, cho nên ít trình tự đều hiểu gì, nhưng mà cha mẹ, con làm cho Tô Khả chịu ủy khuất ." Nghe lời ấy, Tô Khả nước mắt liền chảy ra. Đây là Tô Cẩm Niên mà biết sao? Trời ạ, ai có thể cho biết, mơ hay tỉnh? Mà Duẫn Nhạc Phong cắn dưa hấu, bỏ miếng nửa dưa hấu còn có xuống, nhìn đồng hồ: “Bác trai, bác , cảm ơn hai bã nhiệt tình tiếp đón, nhưng mà kế tiếp cháu còn muốn công tác, cho nên cháu trước đây." "Ai, Tiểu Phong Phong, vội a." Mẹ Tô Khả muốn giữ lại. Duẫn Nhạc Phong như trước cười tủm tỉm, trời biết nụ cười của bên trong có bao nhiêu chua sót: “ được, lúc trước đến đây, cháu đặt vé khứ hồi rồi. Ba giờ chiều cháu bay, nên giờ cháu phải ." "Ba giờ chiều? Vẫn còn kịp! Ăn cơm rồi ." Duẫn Nhạc Phong lắc đầu, sau đó với Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên ở bên kia: “ Cẩm Niên, Tô Khả, hai người chơi vui vẻ, gặp lại ở thành phố B.” Xoay người, Duẫn Nhạc Phong hướng tới phía trước đến. Tay nắm quá chặt chẽ, trong lòng yên lặng : Cẩm Niên, em buông tay .
thương bạn Nhạc Phong quá hí hửng là m đc bố mẹ Tô thích giờ đùng 1 cái zai Tô nhà mềnh đến bảo kết hôn. Đúng là số phận zai phụ khổ và bi thảm quá . thanks @Mẹ Mìn nhé
Chương 72.1: Con cần tách ra để ngủ Edit: Mẹ Mìn Cha mẹ Tô Khả quả là cho hai người gian riêng, vì dù sao làm bóng đèn cũng tốt lắm. Bọn họ là cha mẹ, càng cần phải tự giác . Tô Cẩm Niên nhìn vẻ mặt ngọt ngào tươi cười, cười : Mẹ vợ khôn khéo như vậy, sao lại sinh ra con hồ đồ như này. Nhưng mà hồ đồ cũng tốt, tâm tư phức tạp làm cho vất vả suy đoán. Tô Khả cười hì hì đưa qua viên gáo: “, đường mệt mỏi, ăn gáo ." Vành tai Tô Cẩm Niên hơi hơi phiếm hồng, há mồm, ánh mắt luôn luôn đặt người Tô Khả, làm cho tâm tinh Tô Khả lơ lửng, bàn tay bé cũng phát run . "Cẩm Niên, nhìn em như vậy, em chịu nổi ." Tô Cẩm Niên: "..." Tô Khả tiếp tục mũi dầy: “ , thú tính bộc phát, đừng oán em." Tô Cẩm Niên: "..." "Ôi ~" Tô Khả nhào tới, trực tiếp đem miệng mình gắn lên miệng Tô Cẩm Niên. Hương trà nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi. vốn tưởng rằng Tô Cẩm Niên lập tức đẩy ra, Tô Khả cũng chuẩn bị tinh thần bị đẩy ra. Cũng nghĩ Tô Cẩm Niên chỉ là hơi hơi đỏ mặt, ánh mắt càng sâu, ngược lại tay ôm lấy thắt lưng Tô Khả, tay nâng cằm Tô Khả, hôn đáp lại. Có lẽ là do lần đầu tiên chân chính hôn môi, dù là bình thường Tô Cẩm Niên rất bình tĩnh, mà giờ cũng khẩn trương thôi, răng vài lần đụng đến răng Tô Khả. Nhưng mà hôn môi cũng cần bản lĩnh, rốt cuộc đàn ông vẫn là người có bản lĩnh hơn, rất nhanh, Tô Cẩm Niên liền rơi vào cảnh đẹp. Ngọt ngào cùng mềm mại, làm cho hai người đều tâm thần nhộn nhạo. lâu sau, Tô Khả bị thiếu dưỡng khí, đầu váng mắt hoa, bại trận. Thân mình mềm nhũn tựa vào trong lòng Tô Cẩm Niên, nghe trái tim của dần trấn định, đập bình thường trở lại, tim Tô Khả tâm đập dồn dập hữu lực. Hai tay Tô Khả sớm ôm cổ Tô Cẩm Niên, hương thơm trong trẻo nhưng lạnh lùng người vẫn quanh quẩn quanh chóp mũi của , như là xung quanh tất cả đều yên lặng, làm cho lòng an bình. Trong phòng là mảnh hồng nhạt, lâu sau sau, Tô Khả "Khanh khách" cười ra tiếng, mang theo vẻ mặt nữ nhi thẹn thùng. "Cẩm Niên, em rất vui." Tô Cẩm Niên cũng đỏ mặt, hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên luyến ái, giờ phút này giống như là cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, ôm ấp âu yếm con được tự nhiên thẹn thùng. Tô Khả ngẩng đầu, nhìn cánh môi Tô Cẩm Niên muốn biến thành đỏ bừng, Tô Khả liếm liếm miệng: “Có thể lại lần nữa ?" "Đông —— " Trả lời là cái hạt dẻ. Hai tay Tô Khả ôm đầu, ra vẻ mắt nước mắt lưng tròng: “Đau ~ " Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả biểu như vậy, mặt lộ ra tia khẩn trương: “Làm sao đau?" Tô Khả trong lòng cười xấu, mặt đáng thương như trước: “ ? là quân nhân, ném hạt dẻ vào em, em đau a ~ ai u, đau quá ~ " Tô Cẩm Niên lập tức tiến lên, kéo Tô Khả vào lòng, bàn tay ấm áp sờ sờ đầu Tô Khả: “ phải cố ý ..." Sau lại thào tự : "Kỳ quái, ràng nặng a." Cúi đầu, Tô Khả lấy hai tay che miệng, được cười, bả vai cũng run run, làm cho Tô Cẩm Niên nghĩ đến Tô Khả bị đau đến khóc. Vì thế ôm bả vai Tô Khả: “Được rồi, cùng lắm về sau em điều biết xấu hổ, đánh em nữa." Tô Khả nổi cáu: "Thèm vào! Khi nào em biết xấu hổ chứ." Tô Cẩm Niên nhìn mặt Tô Khả có lấy giọt nước mắt, nháy mắt hiểu được mình là bị Tô Khả đùa giỡn, vừa định ném tiếp cái hạt dẻ lại để xuống, cuối cùng vẫn dùng đôi tay rảnh rỗi ôm lấy thắt lưng Tô Khả, hôn xuống. Tốt lắm, Tô Khả trong lòng thỏa mãn . "Choang ——" Cha Tô Khả cố ý đem đồ tay rơi xuống đất. Hừ hừ, ông chỉ biết, bọn họ ra ngoài, hai đứa này khẳng định làm chuyện xấu, quả nhiên, bị bắt tại trận! Cũng may ông gạt vợ vụng trộm trở lại, bằng chính mình con bị bắt nạt, người làm cha như ông cũng biết. Mà Cha Tô Khả cố ý làm ra thanh , làm hai kẻ " đương vụng trộm" giật mình buông nhau ra. Tô Cẩm Niên "Khụ khụ", khuôn mặt trắng nõn tuấn tú giờ phút này ửng hồng mảnh, dám nhìn thẳng cha vợ bất mãn. Tô Khả buồn bực nhìn cha mình liếc mắt cái, trong lòng oán thầm: Cha xấu xa, phá hoại nhân duển của người khác có thịt ăn! Cha Tô Khả tự nhiên là nhận được ánh mắt trù ẻo của con , lập tức ưỡn ngực, rầm rì tiếng, với Tô Khả: "Khả Khả, đến phòng bếp giúp cha nấu cơm, cha làm món cá trích kho tàu mà con thích nhất." "Con giúp cha, con cũng có thể ăn cá trích kho tàu!" mới cần vào phòng bếp, muốn cùng với Tô Cẩm Niên cùng chỗ: “Hơn nữa cha bảo con giúp cha, con mách mẹ, buổi tối mẹ ngủ với cha nữa." "Con!" "Hừ hừ, còn có, cha, chẳng lẽ cha biết, con mà động tay vào nước nhiều, bàn tay bị thô ráp! Cha nhẫn tâm để cho tay con mình biến thành chân giò lợn hay sao?" Cha Tô Khả nghe Tô Khả như vậy, ràng cái mũi hướng lên trời hừ tiếng, tiếp tục trừng mắt liếc Tô Cẩm Niên cái, sau đó vào phòng bếp, mới bước vào cửa phòng bếp, lại vọng ra: “Các ngươi được làm chuyện xấu!" Ai, Tô Khả này là "Ăn cây táo, rào cây sung", là muốn làm cho cha tức chết mà. Bởi vì cha Tô Khả câu cuối cùng kia, vẻ mặt Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả đỏ bừng. "Tính cha em như vậy, đừng để ý." Tô Cẩm Niên cười: “Cha vợ như vậy ra rất đáng ." Tô Khả bĩu môi, nhưng mà trong ánh mắt cũng tràn đầy ý cười.