1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Cái này thì hỏi mod Ishtar ấy, mà tôi đoán là chắc bị gộp bài viết :3
      Winter thích bài này.

    2. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      có cửa đâu nhé, sao đẹp bằng chị được
      _haru_ thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 86: Trước mặt mọi người ghép tháp tựa vào nhau?
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Hô hấp của Việt công chúa càng lúc càng nhanh, nửa ngày, Vệ Lạc nghe được giọng ngượng ngùng của nàng ta vang lên: “Được sao?”

      “Được chứ.”

      Vệ Lạc nghe đến đó, tò mò thò đầu ra xem xét, nàng hơi buồn cười, xem ra mị lực của công tử Kính Lăng đối với thiếu nữ mà , xác thực quá mạnh mẽ. Việt công chúa mặc dù bị sỉ nhục thành bộ dạng này, nhưng vừa nghe có thể kề cận , dù là công chúa làm cơ thiếp cho cũng cam lòng.

      Nghĩ nghĩ lại, Vệ Lạc lắc đầu.

      Bản thân nàng cũng có động lòng với công tử Kính Lăng. Nhưng mà con người của nàng khác, động lòng động lòng, lý trí vẫn cứ lý trí. Động lòng chỉ là bắt nguồn từ rung động đối với những thứ tốt đẹp, quý mến đàn ông ưu tú hợp ý mình mà thôi. rung động này có thể chỉ là tiền đề cho tình , khi có đổi thay, cho dù lòng đau đớn nàng cũng có thể thu hồi tình cảm, vì đó mà mất phán đoán và nguyên tắc của bản thân.

      Vệ Lạc vừa thò đầu ra bỗng chốc kiếm sư bên cạnh Việt công chúa quay đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm lại. Ánh mắt ta như điện, dọa Vệ Lạc lập tức co rụt lại.

      Hành động của kiếm sư kinh động đến mấy người, chỉ nghe hiền sĩ hỏi: “Sao vậy?”

      Kiếm sư hơi chần chờ chút rồi đáp: “ có gì.”

      Vệ Lạc thở phào, thấy nhóm người lại bắt đầu khuyên nhủ Việt công chúa, nàng liền rón rén lui về phía sau. Trong tình huống này, dẫu bị kiếm sư kia bắt được cũng có gì ghê gớm, nhưng chung khó mà giải thích. Xem náo nhiệt cũng đủ rồi, trở về thôi.

      Khi Vệ Lạc ra hành lang gấp khúc, trở lại bãi cỏ bên hồ có hai kiếm sư vội vàng về phía nàng. Dưới ánh trăng, bọn họ mặt đối mặt nhanh chân tới gần Vệ Lạc, Vệ Lạc vừa ngước mắt liền nhận ra hai người này là người trong phủ Kính Lăng.

      Quả nhiên, vẫn có người nhìn chằm chằm hành tung của mình.

      Vệ Lạc có phần ủ rũ cúi đầu. Tuy danh phận tại của nàng chính là thực khách trong phủ Kính Lăng, thể dễ dàng thoát thân rời , nhưng nàng vẫn giữ tia hy vọng.

      Hai kiếm sư tới trước mặt nàng, cách nàng khoảng năm thước chắp hai tay, người đầu : “Vệ Lạc, công tử lệnh ngài quay lại yến tiệc.”

      Khóe miệng Vệ Lạc giật giật.

      Nàng nhịn được ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hai người, tức giận đáp: “Quản lý cũng chặt!”

      Hai kiếm sư liếc mắt nhìn nhau, nhưng đáp lời nàng.

      Dưới 'săn sóc' của hai người này, Vệ Lạc đành phải từng bước quay lại yến tiệc. Khi nàng bước chân vào đại điện hai người kia mới xoay người rời .

      Bên trong đại điện rất náo nhiệt.

      Mọi người lúc này chè chén no say, tràn trề sảng khoái. Trong tiếng nhạc lả lướt, đám quý nhân ôm xử nữ đồng nam ngồi lên đùi hôn, xoa xoa nắn nắn. Dưới vô số ánh đèn lồng, trong điện rất nhiều người quần áo xộc xệch, lộ vẻ đáng khinh.

      Vệ Lạc chỉ liếc cái, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

      Nàng cúi đầu, trong lúc đám vui vẻ nỉ non, men theo góc điện tới bên tháp của mình. Nàng vừa quỳ ngồi xuống, liền nghe thấy hiền sĩ hàng phía trước : “Vệ Lạc, công tử gọi ngươi.”

      Thoáng chốc, Vệ Lạc ngẩng đầu lên.

      Nàng liếc mắt nhìn hiền sĩ chuyện, lại nhìn về phía công tử Kính Lăng ngồi chủ vị.

      Dường như cảm giác được ánh nhìn chằm chằm của Vệ Lạc, công tử Kính Lăng chậm rãi nhấp từng ngụm rượu biếng nhác ngẩng đầu. Cặp mắt đen như đêm tối của bình tĩnh đối diện với cặp mắt Vệ Lạc, môi nhếch lên, nở nụ cười.

      Vừa thấy cười, Vệ Lạc lập tức sởn gai ốc.

      Công tử Kính Lăng đối diện cặp mắt mặc ngọc mở to đầy cảnh giác của nàng, môi lại càng nhếch cao, lười biếng giơ chén rượu trong tay lên, lắc lắc với Vệ Lạc.

      Mắt Vệ Lạc càng trợn to hơn.

      Lúc này, hiền sĩ ngồi hàng bên trái trước nhất nàng quay đầu lại, cau mày quát lên với nàng: “Vệ Lạc, công tử gọi ngươi, sao còn chần chờ?”

      Da mặt Vệ Lạc co giật mãnh liệt.

      Nàng chớp mắt, mím mím chiếc miệng trắng bợt, quay sang hiền sĩ kia giả vờ hiểu hỏi: “Công tử chưa , quân từ đâu biết được?” Hiền sĩ nhíu mày càng sâu, nếp nhăn chính giữa mi tâm đều nhíu tới tận mũi. ta hừ tiếng, quát lạnh: “Sao lại ngu muội đến vậy?”

      Sao ngươi lại ngu xuẩn đến trình độ này?

      Da mặt Vệ Lạc lại nhảy nhảy, nàng muốn cười hai tiếng, nhưng vừa ngước mắt lại đối diện với vô số ánh mắt thiếu kiên nhẫn xung quanh. Lập tức thể tiếp tục trì hoãn.

      Vệ Lạc cúi đầu, từ từ đứng lên, sau đó, nàng lần theo góc điện từ từ về phía trước.

      Trong đại điện vẫn huyên náo ầm ĩ như cũ, vô cùng náo nhiệt. Các xử nữ đồng nam ngồi đùi mọi người vẫn cười duyên ngớt, hơi thở thơm ngát tinh tế. Ngửi thấy mỹ hương càng lúc càng nồng đậm, môi Vệ Lạc cắn in dấu răng.

      Nàng rất chậm, rất chậm, giờ phút này, dường như ai chú ý tới tốc độ của nàng. Song lúc Vệ Lạc muốn dừng lại thở cái, hoặc nghỉ ngơi chút ánh mắt sâu thẳm đến từ chủ vị liền u mịch uy hiếp, làm hại nàng chỉ lo chịu được phát tính khí quát mắng, nên chẳng thể tiếp tục về phía trước.

      đoạn đường này, chỉ tới năm mưới mét. Nhưng Vệ Lạc hết gần khắc (mười lăm phút).

      Khi nàng tới hàng tháp thứ nhất, công tử Kính Lăng hơi xoay người, bình thản dựa vào tháp, lười biếng vỗ tay sang bên, lạnh nhạt : “Chuẩn bị tháp!”

      “Vâng.”

      Trong hai tiếng trả lời trong trẻo, lập tức có tháp được đặt bên cạnh công tử Kính Lăng, cái tháp này cùng với tháp của công tử Kính Lăng kề sát vào nhau, hai mắt Vệ Lạc vẫn ngơ ngác nhìn tháp kỷ mới vừa được kê thêm. Nàng phát nếu bản thân ngồi tháp đó, chỉ cần vô ý, dán sát vào người công tử Kính Lăng.

      Khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc co quắp lại.

      Trong điện, tiếng quần áo cọ sát, tiếng hôn môi, tiếng mớm rượu, tiếng đùa giỡn càng ngày càng vang. Tiếng 'Mỹ nhân' kêu to càng dứt bên tai. Các thanh này đan xen vào nhau, tạo thành tà mị đãng nồng đậm. Khiến khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc ửng hồng đến mang tai, hồng đến tận cổ, hồng đến tận tim nàng!

      Giờ phút này, Vệ Lạc phát ra nhịp tim đập của mình vừa vội vàng vừa thúc bách, 'Thìch thịch thình thịch' từng đợt tiếp từng đợt, để cho nàng thời gian thở dốc.

      Vệ Lạc chậm chạp quả thực có thể so với ốc sên bò, nhưng công tử Kính Lăng cũng thúc giục, vừa khoan thai hớp rượu, vừa híp mắt tỉ mỉ thưởng thức mỗi động tác của Vệ Lạc.

      Dựa theo lẽ thường, chỉ cần công tử Kính Lăng giục, Vệ Lạc ước gì đoạn đường này có thể tới ngày mai. Đáng tiếc chính là, công tử Kính Lăng có thân phận thế nào chứ? Hành động của sớm khiến các quý nhân tầm hoan mua vui chú ý. Lập tức, từng đôi mắt đều hướng về Vệ Lạc, thấy động tác của nàng chúng quý nhân đều hiếu kỳ.

      Bởi vậy, ánh mắt chuyên chú càng ngày càng nhiều, cành ngày càng mạnh mẽ, cứ như từng cái lưới, trùm lên Vệ Lạc khiến nàng thở nổi.

      Rốt cuộc, Vệ Lạc cắn răng, vừa nhắm mắt lại, nhấc bước cao, đến khi đặt chân lại bước như con kiến - vẫn chỉ là đạp chân tại chỗ.

      Công tử Kính Lăng xem tới đây, khóe miệng bỗng nhiên co rút mấy lần. vội nâng ống tay áo trái che mặt, đem chén rượu uống cả nửa ngày hơi cạn sạch.

      Đến khi càng ngày càng có nhiều ánh mắt bắt đầu chú ý Vệ Lạc Vệ Lạc mới quyết tâm trong lòng, hàm răng nghiến kèn kẹt, phất tay áo cái, cằm nhấc lên, rốt cuộc khí phách hùng dũng hiên ngang bước tới năm bước, đến bên cạnh công tử Kính Lăng.

      Sau đó, chỉ thấy nàng thở ồ hơi, lại nặng nề cắn răng, ngồi xuống tháp kia. 'Ầm' tiếng, tư thế quỳ của nàng quá mạnh, nện thẳng xuống đến sàn nhà cũng thấy đau!

      ====

      @Winter : chương mới nè :">

      @Nhiên Nhiên : biết lúc VL mặc nữ trang thế nào đây? :v :v :v

      @Nhược Vân : Chương mới này , à mà pn có nhắc gì dụ con cái ko z , thấy tới mười mấy cái lận :">

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      cái chỗ chị giải thích rung động này nọ, sao tôi cứ thấy là chị ngụy biện :v
      hình như KL trêu chị hả? đúng ? cứ nhếch mép cười suốt, gian kinh :yoyo60:
      _haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 87: Trước mặt mọi người ghép tháp tựa vào nhau (2)
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Vệ Lạc ngồi xuống tháp, dẫu nặng nề ngồi xuống, chân, tay, cơ thể của nàng vẫn lập tức dựa sát vào Kính Lăng, cách quần áo, nàng có thể cảm giác được ấm áp người . Mà hô hấp của nàng, lại tràn ngập mùi hương cơ thể , nam tính lại mang theo vị Long Tiên hương nhàn nhạt.

      Nàng cúi đầu, cảm nhận được tiếng di chuyển sàn sạt, sau đó, luồng nhiệt tập kích đỉnh đầu, chuyển ra sau gáy, khi nàng tự chủ được rụt cổ, lông tơ dựng thẳng trang bị bản thân, giọng cười nhàng của công tử Kính Lăng từ thái dương nàng khàn khàn truyền đến, “Sao lại căng thẳng vậy?”

      Trong tiếng của , mang theo ý cười nồng đậm, còn có chút dịu dàng rất nhạt.

      Cảm giác được dịu dàng trong lời này, Vệ Lạc cúi thấp đầu, khuôn mặt nhắn với đôi môi mím chặt, lộ ra tia vui mừng.

      Nàng động tâm với Kính Lăng, hơn nữa là loại rung động mãnh liệt chưa từng có. Hầu như chỉ cần thấy , nàng liền tự chủ được tim đập nhanh hơn, vừa nghĩ tới phải đến gần , nàng căng thẳng, ngượng ngùng, trong sợ hãi lại mang theo chờ mong mơ hồ từ sâu trong lòng chảy ra. Lý trí nhạy bén xưa nay của nàng, lập tức tan thành mây khói, nấp mất. Trừ phi bị kích thích đột ngột, bằng rất khó xuất .

      Thứ cảm xúc này, căn bản nàng khống chế được.

      Nhưng mà, động lòng chỉ là nguyên nhân cho hành động thất thường của nàng, còn có nguyên nhân khác. Nguyên nhân này chính là, nàng biết, với khuôn mặt của mình, việc thân phận bị vạch trần, chỉ là chuyện sớm hay muôn. Có lẽ là tối nay, có thể ngày mai, diện mạo của nàng, bản thân là thân phận Tứ công chúa nước Việt từng bị giết, đơn giản trước mặt , mặc cho quyết định sống chết! Nếu nhất định chạy thoát, chuyện nàng có khả năng làm, chính là trước khi đến ngày đó, lấy đủ thiện cảm của . Tốt nhất là có thể khiến mềm lòng, làm cho tâm thích nàng, để thương nàng. Chỉ có như vậy, nàng mới thoát được mạng.

      Vì vậy, bấy giờ nàng cảm giác được trong giọng của Kính Lăng lộ ra chút dịu dàng, thực rất vui vẻ. Có thể , nàng dùng cách của mình để quyến rũ người đàn ông này, tựa con mèo thu hút chủ nhân, đồng thời, lại khiến cho chủ nhân nhìn với cặp mắt khác xưa.

      Song ngồi chờ chết phải là tính cách của Vệ Lạc, nàng tại vắt hết óc, nghĩ cách quang minh chính đại cách xa chút, cho đến khi đến vị trí an toàn.

      Năm chữ 'Sao lại căng thẳng vậy?' khàn khàn ngấm vào lỗ tai Vệ Lạc, khiến tai nàng ngứa vô cùng. Nàng cúi đầu, cố gắng lơ cơn ngứa kia. Còn câu hỏi này, tất nhiên là lơ luôn, ràng biết rồi còn hỏi.

      Đúng lúc này, đại quý nhân ngồi hàng hai bên cánh trái đứng lên. lắc chén rượu trong tay, quai hàm phì mỡ rung rung vẫn còn in dấu son, cười to với công tử Kính Lăng : “Giai nhân bên cạnh, công tử sao chịu ôm? Khiến cho giai nhân rũ mắt, phải là cử chỉ của nhã sĩ. Ha ha ha.”

      vừa xong, trận ồn ào đồng loạt vang lên. Lại quý nhân thanh niên đẩy xử nữ ngồi đùi ra, khiến thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp kia ngã nhào xuống đất, đau đến lệ châu tuôn rơi. Quý nhân trẻ này đứng lên hướng về phía công tử Kính Lăng chắp tay : “Công tử thay nước Tấn ta dương uy khắp thiên hạ, trượng phu làm việc oai phong thế này, thể thua mọi người mới đúng. Ha ha ha.”

      “Đúng, đúng.”

      “Ôm , ôm .”

      “Tiểu nhi này tài học hơn người, mắt huyền vô song, cũng xứng với công tử nhà ta.”

      “Đúng đúng.”

      Nhất thời tiếng kêu la, tiếng hò hét khàn khàn, tiếng cười đùa liên tiếp vang vọng trong đại điện, trước giờ công tử Kính Lăng tuy rằng ưa cười, nhưng dù sao cũng trang nghiêm kiềm chế, trong hết thảy chúng quý nhân Tân Điền, là người duy nhất chưa từng mua vui với mỹ nhân trước mặt mọi người. Lúc này bắt gặp chủ động gọi tiểu nhi đến bên, mọi người sao bằng lòng bỏ qua? Nhất thời tiếng cười đùa suýt chút nữa thổi bay nóc điện!

      Vệ Lạc cúi đầu, khuôn mặt nhắn lúc đỏ lúc trắng, sắc đỏ và trắng cùng lúc xuất mặt, có thể là cảnh tượng khó gặp.

      Miệng nàng run rẩy, lòng vô cùng hoảng sợ, lại cực kỳ ngượng ngùng.

      Giữa lúc nàng lệ hoen bờ mi, sau gáy lại có luồng nhiệt khí phả tới. Nhiệt khí ấm áp, mang theo hơi thở nam tính, như trống nện ầm ầm vào tim nàng, khiến con tim nàng càng đập nhanh, mạnh mẽ, dường như muốn phá tung lồng ngực thoát ra. Công tử Kính Lăng cúi đầu, từ từ, từ từ kề sát tai nàng, môi mỏng của nhàng chạm vào vành tai ngọc khéo léo xinh xắn kia. Ngay khi môi chạm vào, Vệ Lạc vội rụt lại như thỏ, đầu chôn xuống, chỉ kém chưa vùi cả khuôn mặt vào hai đầu gối.

      Người đương thời bất kể nam nữ tính cách đều rất phóng khoáng, mỗi động tác của Vệ Lạc, đều là độc nhất vô nhị, công tử Kính Lăng đến nay ít thấy. híp hai mắt, nhìn chằm chằm vành tai đỏ như sắp chảy máu kia, cảm thấy nàng run, khóe miệng khỏi nhếch lên.

      Tay phải duỗi ra, cánh tay cứng cáp ghì lấy eo của Vệ Lạc. Sau khi siết chặt lấy nàng, tay trái đặt chén rượu xuống, rồi cũng duỗi ra, nâng cằm nàng lên, khiến mái đầu rụt lại nơi đầu gối lần nữa ngẩng lên.

      Sau đó, kề sát vào bên tai Vệ Lạc, lúc nhìn nàng ngừng run rẩy, bắt gặp hàng lông mi dài kia chớp ngừng, đầu hàng mi còn lấp lánh. đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười.

      Lần này, cười ra tiếng, thanh trầm thấp, khàn khàn lả lướt vang lên, khiến Vệ Lạc nhắm chặt hai mắt, miệng run rẩy, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại theo bản năng.

      Công tử Kính Lăng để sát bên tai nàng, nhàng vào lỗ tai nàng: “Chúng thần cầu, ngươi muốn tự mình ngồi lên? Hay là ta ôm ngươi vào lòng?”

      Mỗi chữ ra, Vệ Lạc liền co rúm lại, vành tai đỏ của nàng lại đậm thêm phần. Dáng vẻ như vậy, làm cho Kính Lăng có hơi lo lắng, nàng ngất giống lần trước.

      Khoan hãy , vào lúc này, nhịp tim Vệ Lạc đập nhanh đến tột đỉnh, nàng nín thở quá lâu, khiến lồng ngực đau nhói từng cơn. Hơi thở nam tính nồng đậm của Kính Lăng khi chuyện liền chui thẳng vào, trực tiếp cọ ngứa đến tim nàng, lại thêm thanh tiếng cười mị đãng dâm dật trong đại điện bay tới, khiến đầu óc nàng hỗn độn, chỉ ý nghĩ loé lên: Mình có thể vờ ngất! Mình lại vờ ngất thôi!

      Đúng rồi, mình lập tức liền vờ ngất.

      Nhưng nàng mới nghĩ đến việc giả bộ bất tỉnh, cảm giác được trong tai lại ngứa ngáy thấu, tiếp theo, môi Kính Lăng lần thứ hai kề sát vào, tiếng hít thở có chút gấp gáp, trầm thấp từ tính cũng bắt đầu bao phủ nàng. Sau đó, nàng nghe thấy Kính Lăng cười cái, rằng: “Nếu ngươi dám ngất, ta liền ngay tại điện cởi xiêm y của ngươi. Nghe người ta , người ngất xỉu cần thông thoáng!”

      Vừa nghe xong, Vệ Lạc tuyệt vọng: Tên nghiệt này, sao biết mình định giả ngất? Sao cứ từng bước áp sát, khiến mình khó chịu vậy chứ?

      Giờ phút này, Vệ Lạc muốn khóc. Đám đàn ông khắp đại điện đều ôm người trong lòng tận tình thân mật, nếu mình ngồi lên đùi , vậy, vậy còn có thể như thế sao?

      , ! Mình phải nghĩ cách, mình nhất định phải nghĩ cách, lập tức nghĩ cách, phải nghĩ ngay ra cách!

      Ngay khi lòng Vệ Lạc cuống quít gào rít, cánh tay công tử Kính Lăng siết lại, ôm nàng đặt lên đùi .


      ====

      @Winter : chương mới nè , topic vắng người, bà con ôn thi hết TT__TT
      ZjnZjn, Nhiên Nhiên, Nhược Vân5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :