☆, chapter3
Edit: La Na
Sau khi ba Trần xuất viện, Trần Yên Thực quay về thành phố C chuyến, nộp đơn từ chức, vốn ký hợp đồng năm năm, sau này hợp đồng đến kỳ đáo hạn, cũng chưa kí tiếp. Từ chức rất dễ dàng. Lúc đệ đơn từ chức, mảy may gượng ép chút xíu nào, đối với công việc tại chán từ lâu, bây giờ phải về lại thành phố H vừa khéo có lý do cho từ chức.
Ở thành phố C có bạn bè nhiều, trong công việc là cấp nghiêm khắc, lúc phê bình vì người đó là nữ mà trách mắng ít , ngày hôm nay rời , ai tiễn cả, cũng tự cảm thấy vài năm nay có chút thấy bại, nhưng sau giây phút mất mát ngắn ngủi, lấy lại tinh thân chiến đấu rất nhanh.
Ngày đó trở về, cũng là Tạ Cảnh Thâm đón , sau khi về nhà, Trần Yên Thực lại cảm ơn, ngày khác nhất định mời bữa cơm, cảm ơn vì mấy ngày nay chăm sóc, Tạ Cảnh Thâm chối từ, vui vẻ đồng ý.
với Tạ Cảnh Thâm là bạn học chung lớp từ tiểu học tới trung học, sau khi lên sơ trung, rất nhiều người thể học chung với nhau trong ngôi trường, mà với Tạ Cảnh Thâm lại còn vô chung ban, bởi vậy, lúc đọc sách quan hệ hai người vẫn có chút gần gũi, nhưng sau khi tốt nghiệp trung học, cắt đứt liên lạc, vốn cùng lớn lên trong thành phố lớn, nhưng ngờ, khi gặp lại là mười năm sau, Trần Yên Thực cảm khái, quả thực thời gian trôi qua nhanh quá.
Với Trần Yên Thực, đàn ông chia làm hai loại, loại thứ nhất là loại suy nghĩ bằng nửa thân dưới, loại này là tục nhân, khác loại, cũng được là gì, tóm lại là loại hình thưởng thức là được rồi, Tạ Cảnh Thâm chính là loại này. Y thuật của cao siêu, cậy tài khinh người, đối với y tá bác sĩ thực tập hề giấu giếm kinh nghiệm, cũng chỉ trích bọn họ cái này hiểu, cái kia hiểu, điểm ấy Trần Yên Thực may mắn được nhìn thấy, khỏi suy xét có phải lúc trước mình quá khắc nghiêt với cấp dưới hay , dù sao phải ai cũng thông minh như . chưa bao giờ ý thức được bản thân tự kỷ. chỉ có như thế, Tạ Cảnh Thâm là thầy thuốc cứu người, tuy rằng tùy tiện cười, nhưng lại rất có kiên nhẫn với mọi người, tuy rằng thái độ ôn hoà, nhưng cũng khách khí hữu lễ. Hơn nữa cũng quan hệ nam nữ bừa bãi, tỷ như đối với phụ nữ luôn tỏ ra lễ độ từ chối loại chuyện này, lúc Trần Yên Thực ở bệnh viện chăm sóc ba Trần cũng có nhìn qua. Kỳ thực có lẽ còn có nguyên nhân, từ lúc đọc sách chung ấn tượng của Trần Yên Thực về Tạ Cảnh Thâm luôn rất tốt, cho nên khi gặp lại, đối với ấn tượng về Tạ Cảnh Thâm còn giữ lại từ mười năm trước, cho nên tuyệt giống với những người đàn ông khác.
Tiết An An đời này Trần Yên Thực nên gia nhập hiệp hội, là hiệp hội sắc đẹp, Trần Yên Thực cực kì thích ở chung với soái ca mĩ nữ. Mà Tạ Cảnh Thâm, mặt mày sâu sắc, hình dáng cân đối, cười tùy tiện, cả người tản ra bí , chỉ đẹp trai, mà còn là đẹp trai có hương vị. Hơn nữa Trần Yên Thực cái gì Tạ Cảnh Thâm cũng có thể tiếp tục, ngẫu nhiên cười nhạt cái cũng làm cho người ta mỉm cười, giữa bọn họ có dính dáng gì tới ‘tình cảm lợi ích’, làm người bạn rất bình thường, ở chung như vậy khiến cảm thấy rất thoải mái, cần phiền não.
Ngày đó hẹn nhau ăn cơm, hai người trò chuyện rất vui vẻ, ăn xong hai người lái xe, tính bộ về nhà, coi như là tản bộ, tiêu thực, lúc ngang qua quán bar, đầu Trần Yên Thực nóng lên, đề nghị uống hai chén, tất nhiên là Tạ Cảnh Thâm đồng ý.
Bầu khí trong quán bar rất dễ mê hoặc con người, mấy người trẻ tuổi mời Trần Yên Thực với Tạ Cảnh Thâm tham gia trò chơi với bọn họ, Trần Yên Thực nóng lòng muốn thử, cảm thấy chỉ là trò trẻ con, làm khó được , nào biết, cuối cùng người uống đến bất tỉnh nhân chính là .
Tạ Cảnh Thâm cũng uống ít, cuối cùng kêu taxi, với bộ dạng này của Trần Yên Thực, đương nhiên dám đưa về nhà, huống chi nhà còn có bệnh nhân, cuối cùng Tạ Cảnh Thâm trực tiếp đưa Trần Yên Thực về chỗ mình ở.
Củi khô bốc lửa, hết sức căng thẳng.
Sau đó cái gì Trần Yên Thực cũng nhớ , buổi sáng tỉnh lại, phát bản thân bị người ta ôm vào ngực, mặc gì cả, khiếp sợ cực độ, hoàn toàn ra lời, xốc lại tâm lý lâu, mới dám quay đầu lại, lúc nhìn thấy là Tạ Cảnh Thâm, hiểu sao lại thở phào nhõm hơi.
Cảm nhận được động tĩnh trong lòng, Tạ Cảnh Thâm cũng mở to hai mắt, bốn mắt nhìn nhau, giật mình cái, nhíu nhíu mày cái.
Lúc trước Trần Yên Thực ít khi uống nhiều trước người khác phái như vậy, nếu uống nhiều hơn tuyệt đối là người ngu ngốc, vốn xem bọn họ là tục nhân, chút tiện nghi cũng cho người ta chiếm. tự nhận mình là người hiểu đàn ông, nhưng trước mặt Tạ Cảnh Thâm hoàn toàn mất hiệu lực, dù sao trong ý thức của Trần Yên Thực, Tạ Cảnh Thâm khác hẳn với loại đàn ông kia, cho cùng Tạ Cảnh Thâm thuộc kiểu khiến người khác cảm thấy hơi xa cách, cao cao tại thượng, hẳn là túyp người khinh thường mấy việc làm như vậy. Cho nên vì Tạ Cảnh Thâm ở bên cạnh, Trần Yên Thực mới có thể yên tâm uống say.
Có lẽ vì hình tượng chính nhân quân tử của Tạ Cảnh Thâm trong lòng quá sâu, đến nỗi cho dù đến giờ phút này, tình ràng, Trần Yên Thực vẫn còn nghi ngờ có phải vì bản thân cầm thú phen, bổ nhào vào Tạ Cảnh Thâm hay ?
Tạ Cảnh Thâm đáp lại ánh mắt Trần Yên Thực cách thản nhiên, điều này làm cho Trần Yên Thực càng chột dạ.
ổn định lại tâm trạng: "Ngày hôm qua, rột cuộc, sao lại thế này?"
Tạ Cảnh Thâm nhíu mày: "Ngày hôm qua, em say quá, nghĩ bộ dạng em như vậy tiện về nhà, cho nên đưa em đến nhà ."
Trần Yên Thực nghe đến đó, vốn nghĩ có phải Tạ Cảnh Thâm có mưu gây rối hay ? Nhưng bị câu tiếp theo của Tạ Cảnh Thâm kéo về: " vốn định ngủ phòng khách."
tiếp tục : " tỉnh hơn em chút, vốn là tính rót ly nước cho em uống, kết quả em chạy vào phòng tắm, nôn rất dữ, lúc đó chờ em ở phòng khách, nghe tiếng em gọi chạy đến phòng tắm, sau đó..." Tạ Cảnh Thâm nhìn cái, thấy Trần Yên Thực có chút khẩn trương, ước chừng phải là chuyện tốt gì, "Nhìn thấy em cởi hết quân áo chuẩn bị tắm, kết quả bị té lăn đất, đành đỡ em lên, sau đó em lại cởi quần áo của ..."
Lúc ra chuyện này luôn cau mày, bộ dáng rất tình nguỵên, khiến cho Trần Yên Thực càng xấu hổ, là bản thân bổ nhào vào người ta.
Cái này Trần Yên Thực rất ấm ức, nhưng dù sao chủ yếu là bản thân sai. Tuy rằng bây giờ còn để ý chuyện này như khi vừa tốt nghiệp, nhưng ngờ lần đầu tiên phải với người mình thích, nên hơi buồn phiền chút, nhưng cũng chỉ có thể trách chính mình cầm thú mà thôi, đấm đấm đầu, ngược lại an ủi bản thân, thôi, cũng biết người trong lòng của bổn đại gia ở đâu mà.
Tạ Cảnh Thâm nhìn bộ dáng của lúc này, dự đoán nàng có chút khó chụt, có lẽ cũng muốn thấy mặt , bằng bản thân chỗ khác, để mình tự tiêu hóa, vì thế : "Em mệt nghỉ ngơi , mua bữa sáng."
biết người nào đó có năng lực tự lành siêu tốt, hay tinh thần AQ thành thục, Trần Yên Thực yên lặng quét mắt nhìn cái, sao người này lại lạnh nhạt như thế, vậy nên : "Được."
Tạ Cảnh Thâm nhanh nhẹn rời giường mặc quần áo, tuyệt keo kiệt cho Trần Yên Thực chiêm ngưỡng dáng người, chẳng qua Trần Yên Thực có tâm tình thưởng thức mà thôi.
rửa mặt đơn giản sau đó ra cửa, nghe được tiếng cửa bị đóng lại, Trần Yên Thực mới bắt đầu mặc quần áo, cả người dinh dính ngấy khó chịu, nhưng tính tắm. Cuối cùng vào phòng tắm, sửa sang lại dung nhan chút, xác nhận như bình thường, mới đẩy cửa ra.
Đợi Tạ Cảnh Thâm trở về, tìm trong phòng thấy bóng dáng Trần Yên Thực, xiết chặt gói to trong tay, cuối cùng vẫn là để bữa sáng xuống, cầm gói to đem vào phòng tắm, cầm những thứ mua cho Trần Yên Thực rửa mặt bày ra.
Sau khi Trần Yên Thực về nhà, với cha mẹ là ngày hôm qua chơi với Tiết An An, muộn quá, nên ngủ lại phòng của ấy, sợ quấy rầy hai người ngủ, cũng gọi điện thoại.
Ba Trần mẹ Trần hề nghi ngờ lời .
Sau hôm ấy nửa tháng, Trần Yên Thực luôn ở nhà ra ngoài.
Thời gian đó Tạ Cảnh Thâm có gọi cho mấy cuộc điện thoại, Trần Yên Thực chịu nổi quấy nhiễu, nên kéo tên cho vào sổ đen.
Nhưng mà thành phố này là , vất vả mới ra ngoài, lại gặp lại .
--- ------ ----
Aiz, Trần Yên Thực thở dài, vừa vào phòng đợi chủ nhân tiếp đón trực tiếp ngồi lên ghế sofa.
cúi đầu, suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.
"Muốn uống gì ?"
"Tạ Cảnh Thâm, tôi có lời muốn với ."
Hai người cùng đồng thời mở miệng, Trần Yên Thực nhìn qua, đứng trước tủ lạnh, biểu cảm gì.
Tạ Cảnh Thâm nhìn lại ánh mắt của : "Được, em ."
"Chuyện lần trước, là ngoài ý muốn, tôi, tôi cũng để trong lòng, cho nên..."
Tạ Cảnh Thâm tới trước mặt , cầm túi chườm đá tay, ngồi xổm trước mặt , lại muốn cởi áo khoác của .
Trần Yên Thực giật mình, muốn chuyển sang chỗ khác, nhưng bị Tạ Cảnh Thâm đưa tay giữ thân mình lại: " chỉ giúp em chườm lạnh chút, em nghĩ cái gì vậy?"
" có gì, nhưng mà, lạnh như thế, xác định là trả thù em chứ?"
Tạ Cảnh Thâm liếc cái: " là thầy thuốc, hơn nữa nếu muốn trả thù, ngây thơ như vậy đâu."
Thừa dịp chú ý, Tạ Cảnh Thâm đặt túi chườm đá lên vết thương, bởi vì đột ngột bị lạnh nên Trần Yên Thực khẽ kêu tiếng, Tạ Cảnh Thâm tiếp tục : "Vừa nãy xuống tay hơi nặng, có thể mạch máu bị vỡ, chườm lạnh cầm máu trước, sau đó lại chườm nóng, ngăn nó khuếch tán."
"Biết bản thân xuống tay quá nặng là được rồi, nhưng sao vô duyên vô cớ lại nhéo người ta?"
"Trước đó phải là em cũng nhéo sao?"
"Nhưng tôi có nhéo đến đâu."
Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn , tay kia lấy di động trong túi Trần Yên Thực ra: "Có phải em cho vô danh sách đen rồi ?"
"..." Trần Yên Thực quyết định ăn ngay , thản nhiên nhìn lại , "Tôi nghĩ chúng ta nhất thiết phải liên lạc."
Tạ Cảnh Thâm cười lạnh: "Cho nên, đây là trừng phạt." ác ý ấn túi chườm đá xuống cái, Trần Yên Thực bị lạnh nên run run chút, "Như em , lần đó là ngoài ý muốn, nếu em để trong lòng, sao lại cả đời liên lạc với nhau, đúng ? Như nè, mới đúng là, hề để nó trong lòng." Sáu chữ cuối cùng gằn từng chữ.
Trần Yên Thực phản bác được.
"Tự ấn ."
Trần Yên Thực nhận, trong lòng hừ hừ vài cái.
Tạ Cảnh Thâm đùa nghịch vài thứ trong di động Trần Yên Thực rồi mới trả lại cho : "Đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa."
☆ chapter4
Edit: La Na
Trần Yên Thực đưa tay nhận lấy, gì nữa, thầm suy nghĩ, về nhà lại kéo tên vào danh sách đen.
lại về chỗ tủ lạnh, "Em muốn uống gì?"
"Hả?"
"Phá bữa tối của em, phải bồi thường cho em chút chứ." Lúc Tạ Cảnh Thâm những lời này mang theo ý cười hiếm thấy.
Trần Yên Thực nhìn lấy quả trứng gà ra, có chút khó tin: " làm?"
"Ừ."
Trần Yên Thực đến bên người , nhìn vào tủ lạnh đầy ắp, sờ sờ bụng, đói bụng rồi: "Tùy đấy."
Nhìn phòng bếp Tạ Cảnh Thâm thường xuyên dùng, bụi, bồn nước sạch , chén đĩa rửa sạch được sắp xếp đúng quy cách chỉnh tề.
Lúc Tạ Cảnh Thâm bận việc ở phòng bếp, Trần Yên Thực ngồi trong phòng khách, mở ti vi, nhưng có gì hay để xem, dứt khoát đứng trước cửa phòng bếp, nhìn Tạ Cảnh Thâm thuần thục cắt rau.
cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc cái áo len, đeo tạp dề phía trước, có tí ti nào là được tự nhiên.
" nhìn ra nha, thường xuyên xuống bếp nấu ăn lắm sao?"
"Ừ."
" mình ăn cơm có gì thú vị à?"
" thú vị, hoan nghênh em sau này đến nhà ăn chực." câu vui đùa hiếm thấy, dường như tất cả lại quay về trước khi đêm đó xảy ra, "Tay nghề của cũng tệ."
Trần Yên Thực vén vén tóc trước trán, cam lòng yếu thế: "Tay nghề của mẹ tôi cũng tệ đâu nhé."
Tạ Cảnh Thâm: "..." Tình cảm của mỗ ta thấp ghê gớm.
Trần Yên Thực chuyển đề tài cực nhanh: "Tay nghề này học lúc này vậy?"
"Lúc ở Mỹ đọc sách, ăn quen nên đành tự tay làm thôi."
Theo bản năng Trần Yên Thực muốn hỏi chuyện ở Mĩ, nhưng dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình rút ra được, hỏi vấn đề này dường như rất mờ ám, muốn mờ ám với Tạ Cảnh Thâm, thậm chí muốn gặp cả , cần gì phải hỏi chứ, nên nén vấn đề này xuống.
bàn cơm, Trần Yên Thực chăm chú nhìn Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm lời, im lặng ăn cơm, nhưng mà mỗ ta là người đẹp, tùy hứng, ăn cơm cũng như làm nghệ thuật, Trần Yên Thực cắn đũa nhìn đến xuất thần.
Tạ Cảnh Thâm gắp món ăn vào chén Trần Yên Thực: "Nhìn làm gì? Ăn cơm."
Á, Trần Yên Thực thu hồi ánh mắt, và vài miếng cơm, hỏi : "Lúc nãy ăn à?"
"Vừa nãy có khẩu vị, ăn ít." Còn bây giờ vừa nhìn em vừa ăn cơm, đương nhiên lời này ra.
Lại im lặng vài giây, Trần Yên Thực tiếp tục tìm đề tài: " ngờ tài nấu ăn của cũng tồi."
"Ừ."
"Tạ Cảnh Thâm."
"Hả?"
"Chuyện lần trước, coi như tôi buông được , dù sao về sau, tôi muốn gặp ."
Tạ Cảnh Thâm: "..." Yên lặng gắp đồ ăn cho vào trong chén , "Lúc ăn cơm đừng chuyện, dễ dẫn đến rối loạn tiêu hóa."
Trần Yên Thực: "..." Này bạn , lời mình rốt cuộc bạn có nghe thấy vậy?
Ăn bữa tối xong, Trần Yên Thực thu dọn, nghĩ rằng vừa nãy làm cơm rồi, bản thân ăn phải trả tiền trận, cũng thể làm gì, toại nguyện : "Để tôi rửa cho."
" cần, để ." Tạ Cảnh Thâm bưng chồng bát đũa vào phòng bếp, được vài bước rồi quay lại nhìn : "Em cần toilet sao? Ở bên kia kìa." Cằm nhếch lên chỉ về hướng.
Trần Yên Thực sửng sốt, nguyên nhân, nhưng Tạ Cảnh Thâm cứ nhìn mãi, cũng chỉ lắc đầu: " cần."
Tạ Cảnh Thâm dường như nhìn ra nghi ngờ của , mới giải thích : " nhớ mấy ngày nay là kì sinh lý của em."
Trần Yên Thực bị nghẹn chút, là có chút thể tiêu hóa nổi: "Làm sao mà biết... kỳ sinh lý của tôi đến lúc nào?"
Tạ Cảnh Thâm cũng hơi quẫn chút, nhưng vẫn nghiêm trang cho biết: "Lúc em ở bệnh viện chăm sóc bác trai, có lần, cẩn thận nhìn vào trong túi em có..." Tạ Cảnh Thâm cân nhắc từng từ, "Đồ dùng phái nữ."
Đương nhiên Trần Yên Thực biết muốn gì, khỏi vừa thẹn vừa cáu: "Sao lại tùy tiện nhìn vào túi người khác..."
" phải cố ý, lúc đó túi của em để ở đầu giường bệnh, di động để ở ngoài, chỉ giúp em bỏ điện thoại vào."
"..."
Tạ Cảnh Thâm tiếp tục nhìn , Trần Yên Thực hơi khó mở miệng, loại chuyện này thảo luận với Tiết An An cũng được , nhưng hôm nay lại thảo luận chuyện này với người đàn ông ?
hiểu sao Tạ Cảnh Thâm rất có nhẫn nại , đành mở miệng , lời có chút ràng : “ Hôm nay phải …”
Tạ Cảnh Thâm nhíu mày , xoay người đặt đồ ăn vào phòng bếp , rồi mới tới trước mặt : “ thể nhớ nhằm .”
Vì sao lại đụng phải người đàn ông thích đào gốc rễ này nhỉ , hơn nữa phải đến để kết thúc à , sao lại đến vấn đề này , Trần Thực nâng trán: “ Kỳ sinh lý của tôi luôn luôn chính xác .” thường xuyên muốn thức đêm để kiểm tra bản thảo , con thức đêm nhiều thường gặp mấy vấn đề này, đặc biệt là ở tuổi này , phải là con mười tám đôi mươi .
Tạ Cảnh Thâm thoáng suy tư : “ Từ lần trước tới giờ vẫn chưa tới sao ?”
Mặt Trần Yên Thực đỏ đến mức muốn nhỉ ra máu , dường như đầu óc hoạt động tốt , có chút nghi hoặc nhìn , vì thế Tạ Cảnh Thâm lại bồi thêm câu : “ Lần trước là sau khi chúng ta phát sinh quan hệ ấy .”
Su nhà nó , Trần Yên Thực tỏ vẻ rất bực tức , cúi đầu rầu rĩ đáp : “ .”
Tạ Cảnh Thâm đột nhiên : “ Em có từng nghĩ , em có thể mang thai rồi ?”
Uy lực câu này thua gì trái banh , huyết sắc mặt Trần Yên Thực nhanh chóng bị rút , cho tới bây giờ , chưa từng nghĩ đến phương diện này, nhưng thực rất có thể , tuy rằng kỳ sinh lý của đều , nhưng chưa lúc nào như bây giờ , chậm tháng vẫn đến …
Trần Yên Thực cũng nhìn lại , tới ghế sofa cầm túi lên : “ thể nào .”
Tạ Cảnh Thâm đè tay lại : “ Sao lại thể , em cho rằng tình huống lúc đó mà còn bình tĩnh đeo bao cao su sao ? Hay là hôm sau em có uống thuốc ?”
Trần Yên Thực chưa có kinh nghiệm về mặt này , hơn nữa lúc đó do quá kinh hãi , choáng váng hồ hồ , sớm quên mất chuyện tránh thai , nhưng nếu mang thai … hơi khó tiêu hóa : “ Đừng nữa , Tạ Cảnh Thâm .”
Tạ Cảnh Thâm lấy túi sách của , vỗ vai ngồi ghế sofa : “ mua ít thứ , ở đây chờ .”
Trần Yên Thực nhìn cái , gật gật đầu .
Tạ Cảnh Thâm mặc áo khoác , tới cửa , nghĩ cái gì , lại quay trở lại : “ Em với , muốn giống như lần trước , chờ về , ngườ chẳng còn bóng .”
Trần Yên Thực muốn phản bác lại theo bản năng , nhưng lại thể phản bác lại được , quả là tính như thế .
Tạ Cảnh Thâm nhìn thoáng qua đôi giày cao gót của Trần Yên Thực , nhíu nhíu mày , thêm : “ Chờ chút .”
Khi quay lại , ngoài cái áo lông tay còn có thêm hộp giày .
Ném quaafo áo cho Trần Yên Thực : “ Bên ngoài lạnh lắm , mặc vào .”
Tranh thủ lúc Trần Yên Thực mặc quần áo ngồi xổm xuống , cởi giày cao gót của Trần Yên Thực giật mình , muốn rút chân về , nhưng bị nắm trong tay : “ Rất xinh đẹp .”
Trần Yên Thực lườm , ngờ gặp phải ánh mắt của , lại nghe tiếp : “ Nhưng mà chân của em lạnh quá .”
Trần Yên Thực có chút bực bội , động tay động chân cũng thôi , còn muốn chuyện , là …
Sau đó được mang đôi giày vào rất nhanh , nhìn nhìn , lớn vừa thích hợp , là ủng tuyết rất mềm mại , rất ấm áp , nhưng lại thích , đưa tay muốn cởi ra , nhưng mà bị ngăn cản , người nọ nhìn , tự nhiên : “ Lần trước siêu thị mua đồ chơi cho cháu nhìn thấy nó , cảm đáng , rất thích hợp với em” , dừng chút , nhìn cái , trong mắt có vụn ý cười , “ Quả rất thích hợp.”
Thích hợp chỗ nào chứ , mới thích mang loại giày lông xù này .
Nhưng mà đợ phản bác , Tạ Cảnh Thâm kéo tay , mang theo ra cửa .
hơn chín giờ tối , buôn bán tiệm thuốc tây có chút vắng vẻ , em trong hiệu thuốc đều muốn nhanh nhanh ngủ , mơ hồ nhìn thấy nam nữ nắm tay nhau vào tiệm thuốc , ánh mắt dần dần dời lên , nhìn thấy người mặt mày tuấn lãng lạnh lùng , chốc lát lập tức tỉnh ngủ , là đại soái ca …
Sau đó ánh mắt mới dời sang đứng cạnh chàng trai , người mặc áo lông thẫm màu hề vừa người , sắc mặt có chút khó coi , có lẽ là giận dỗi bạn trai …
kịp đánh giá nhiều , hai người tới trước mặt , sau đó người đàn ông mở miệng : “ Có que thử thai ?”
trắng như vậy ? Em hơi hơi đỏ mặt , vụng trộm liếc mắt đánh giá cái , thần sắc thay đổi , hỏi thứ ấy mà chỉ như hỏi loại thuốc bình thường , nhưng mà bên cạnh lại hung hăng trừng cái .
Mắt thấy đầu mày người đàn ông từ từ nhíu lại , em mới gật gật đầu : “ Có , muốn lấy loại nào ?”
Tạ Cảnh Thâm quay đầu nhìn thoáng qua Trần Yên Thực , vùi đầu càng thấp. “ Mỗi loại cái .” Khỏi bị lỗi .
đường Trần Yên Thực im lặng với tiếng nào , vào phòng , Tạ Cảnh Thâm mới đưa gói to cho , chỉ chỉ hướng tolet .
Đợi lúc Trần Yên Thực ra , sắc mặt tái nhợt hơn trước , Tạ Cảnh Thâm chờ ngay ở cửa tolet , nhìn sắc mặt có thể đoán được : “ Có à ?”
Thần sắc Trần Yên Thực phức tạp nhìn cái , cuối cùng vẫn gật đầu .
“ Mỗi thứ cái dùng hết rồi à ?”
lắc đầu : “ Ba loại thôi à .” Nhưng kết quả giống nhau chi nên cơ bản có thể xác định được rồi .
cân nhắc chút mới mở miệng : “ Ngày mai , vẫn nên bệnh viện kiểm tra lại .”
“ Được .”
Trần Yên Thực vòng qua đến bên cạnh ghế sofa , cầm túi , xoay người muốn , Tạ Cảnh Thâm theo sau lưng : “ Tôi phải về nhà rồi .”
“ Được , đưa em về .”
Cầm lấy túi của , rồi dắt xuống lầu .
xe , Trần Yên Thực cẩn thận suy nghĩ sao chuyện này lại xảy ra , ràng là hẹn bạn ăn bữa tối với Tiết An An ,vì sao lại biến thành phát bản thân mang thai ở nhà Tạ Cảnh Thâm …
Tạ Cảnh Thâm bất chợt quay đầu nhìn , nhưng mở miệng quấy rầy , đến nhà , mới : “ Ngày mai 8 giờ đến nhà em , cùng .”
Trần Yên Thực từ chối cho ý kiến , xuống xe , nào biết cũng theo xuống xe, đưa vào thang máy , thấy lấy chìa khóa mở cửa nhà mới yên tâm rời .
Buổi tối Trần Yên Thực mơ mơ màng màng ngủ , ngày hôm sau rời giường từ sớm , ngồi trước gương rửa mặt chải đầu phen , Trần Yên Thực vốn thích chưng diện , hơn nữa thể thường xuyên thức đêm , rất để ý đến cách dưỡng da nên người trong gương chỉ trông như hai mốt hai hai tuổi , nhìn bản thân trong gương , sờ sờ mặt tròn , nghĩ rằng mang thai giống như luống phụ có chồng , nghĩ như vậy khiến nổi da gà trận , vốn có người phụ nữ nào chấp nhận tuổi tác bản thân ngày càng lớn , ít nhất Trần Yên Thực thể , chưa luyện được tâm tính bình thản như vậy .
Lúc này cách giờ Tạ Cảnh Thâm hôm qua còn rất sớm , nhưng lại muốn cùng với Tạ Cảnh Thâm , nếu cùng , biết phải đối mặt với như thế nào, cho nên tình nguyện để bản thân dậy sớm tới bệnh viện chờ . giờ cha mẹ còn chưa rời giường , mở cửa , xuống lầu , bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào ? Dù sao cũng là sinh mệnh , có muốn giết chết sinh linh này ?
Last edited by a moderator: 16/5/15