1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nỗi nhớ khắc sâu - Hữu Phỉ Hoàn Tử (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, chapter3

      Edit: La Na

      Sau khi ba Trần xuất viện, Trần Yên Thực quay về thành phố C chuyến, nộp đơn từ chức, vốn ký hợp đồng năm năm, sau này hợp đồng đến kỳ đáo hạn, cũng chưa kí tiếp. Từ chức rất dễ dàng. Lúc đệ đơn từ chức, mảy may gượng ép chút xíu nào, đối với công việc tại chán từ lâu, bây giờ phải về lại thành phố H vừa khéo có lý do cho từ chức.

      Ở thành phố C có bạn bè nhiều, trong công việc cấp nghiêm khắc, lúc phê bình vì người đó là nữ mà trách mắng ít , ngày hôm nay rời , ai tiễn cả, cũng tự cảm thấy vài năm nay có chút thấy bại, nhưng sau giây phút mất mát ngắn ngủi, lấy lại tinh thân chiến đấu rất nhanh.

      Ngày đó trở về, cũng là Tạ Cảnh Thâm đón , sau khi về nhà, Trần Yên Thực lại cảm ơn, ngày khác nhất định mời bữa cơm, cảm ơn vì mấy ngày nay chăm sóc, Tạ Cảnh Thâm chối từ, vui vẻ đồng ý.

      với Tạ Cảnh Thâm là bạn học chung lớp từ tiểu học tới trung học, sau khi lên sơ trung, rất nhiều người thể học chung với nhau trong ngôi trường, mà với Tạ Cảnh Thâm lại còn vô chung ban, bởi vậy, lúc đọc sách quan hệ hai người vẫn có chút gần gũi, nhưng sau khi tốt nghiệp trung học, cắt đứt liên lạc, vốn cùng lớn lên trong thành phố lớn, nhưng ngờ, khi gặp lại là mười năm sau, Trần Yên Thực cảm khái, quả thực thời gian trôi qua nhanh quá.

      Với Trần Yên Thực, đàn ông chia làm hai loại, loại thứ nhất là loại suy nghĩ bằng nửa thân dưới, loại này là tục nhân, khác loại, cũng được là gì, tóm lại là loại hình thưởng thức là được rồi, Tạ Cảnh Thâm chính là loại này. Y thuật của cao siêu, cậy tài khinh người, đối với y tá bác sĩ thực tập hề giấu giếm kinh nghiệm, cũng chỉ trích bọn họ cái này hiểu, cái kia hiểu, điểm ấy Trần Yên Thực may mắn được nhìn thấy, khỏi suy xét có phải lúc trước mình quá khắc nghiêt với cấp dưới hay , dù sao phải ai cũng thông minh như . chưa bao giờ ý thức được bản thân tự kỷ. chỉ có như thế, Tạ Cảnh Thâm là thầy thuốc cứu người, tuy rằng tùy tiện cười, nhưng lại rất có kiên nhẫn với mọi người, tuy rằng thái độ ôn hoà, nhưng cũng khách khí hữu lễ. Hơn nữa cũng quan hệ nam nữ bừa bãi, tỷ như đối với phụ nữ luôn tỏ ra lễ độ từ chối loại chuyện này, lúc Trần Yên Thực ở bệnh viện chăm sóc ba Trần cũng có nhìn qua. Kỳ thực có lẽ còn có nguyên nhân, từ lúc đọc sách chung ấn tượng của Trần Yên Thực về Tạ Cảnh Thâm luôn rất tốt, cho nên khi gặp lại, đối với ấn tượng về Tạ Cảnh Thâm còn giữ lại từ mười năm trước, cho nên tuyệt giống với những người đàn ông khác.

      Tiết An An đời này Trần Yên Thực nên gia nhập hiệp hội, là hiệp hội sắc đẹp, Trần Yên Thực cực kì thích ở chung với soái ca mĩ nữ. Mà Tạ Cảnh Thâm, mặt mày sâu sắc, hình dáng cân đối, cười tùy tiện, cả người tản ra , chỉ đẹp trai, mà còn là đẹp trai có hương vị. Hơn nữa Trần Yên Thực cái gì Tạ Cảnh Thâm cũng có thể tiếp tục, ngẫu nhiên cười nhạt cái cũng làm cho người ta mỉm cười, giữa bọn họ có dính dáng gì tới ‘tình cảm lợi ích’, làm người bạn rất bình thường, ở chung như vậy khiến cảm thấy rất thoải mái, cần phiền não.

      Ngày đó hẹn nhau ăn cơm, hai người trò chuyện rất vui vẻ, ăn xong hai người lái xe, tính bộ về nhà, coi như là tản bộ, tiêu thực, lúc ngang qua quán bar, đầu Trần Yên Thực nóng lên, đề nghị uống hai chén, tất nhiên là Tạ Cảnh Thâm đồng ý.

      Bầu khí trong quán bar rất dễ mê hoặc con người, mấy người trẻ tuổi mời Trần Yên Thực với Tạ Cảnh Thâm tham gia trò chơi với bọn họ, Trần Yên Thực nóng lòng muốn thử, cảm thấy chỉ là trò trẻ con, làm khó được , nào biết, cuối cùng người uống đến bất tỉnh nhân chính là .

      Tạ Cảnh Thâm cũng uống ít, cuối cùng kêu taxi, với bộ dạng này của Trần Yên Thực, đương nhiên dám đưa về nhà, huống chi nhà còn có bệnh nhân, cuối cùng Tạ Cảnh Thâm trực tiếp đưa Trần Yên Thực về chỗ mình ở.

      Củi khô bốc lửa, hết sức căng thẳng.

      Sau đó cái gì Trần Yên Thực cũng nhớ , buổi sáng tỉnh lại, phát bản thân bị người ta ôm vào ngực, mặc gì cả, khiếp sợ cực độ, hoàn toàn ra lời, xốc lại tâm lý lâu, mới dám quay đầu lại, lúc nhìn thấy là Tạ Cảnh Thâm, hiểu sao lại thở phào nhõm hơi.

      Cảm nhận được động tĩnh trong lòng, Tạ Cảnh Thâm cũng mở to hai mắt, bốn mắt nhìn nhau, giật mình cái, nhíu nhíu mày cái.

      Lúc trước Trần Yên Thực ít khi uống nhiều trước người khác phái như vậy, nếu uống nhiều hơn tuyệt đối là người ngu ngốc, vốn xem bọn họ là tục nhân, chút tiện nghi cũng cho người ta chiếm. tự nhận mình là người hiểu đàn ông, nhưng trước mặt Tạ Cảnh Thâm hoàn toàn mất hiệu lực, dù sao trong ý thức của Trần Yên Thực, Tạ Cảnh Thâm khác hẳn với loại đàn ông kia, cho cùng Tạ Cảnh Thâm thuộc kiểu khiến người khác cảm thấy hơi xa cách, cao cao tại thượng, hẳn là túyp người khinh thường mấy việc làm như vậy. Cho nên vì Tạ Cảnh Thâm ở bên cạnh, Trần Yên Thực mới có thể yên tâm uống say.

      Có lẽ vì hình tượng chính nhân quân tử của Tạ Cảnh Thâm trong lòng quá sâu, đến nỗi cho dù đến giờ phút này, tình ràng, Trần Yên Thực vẫn còn nghi ngờ có phải vì bản thân cầm thú phen, bổ nhào vào Tạ Cảnh Thâm hay ?

      Tạ Cảnh Thâm đáp lại ánh mắt Trần Yên Thực cách thản nhiên, điều này làm cho Trần Yên Thực càng chột dạ.

      ổn định lại tâm trạng: "Ngày hôm qua, rột cuộc, sao lại thế này?"

      Tạ Cảnh Thâm nhíu mày: "Ngày hôm qua, em say quá, nghĩ bộ dạng em như vậy tiện về nhà, cho nên đưa em đến nhà ."

      Trần Yên Thực nghe đến đó, vốn nghĩ có phải Tạ Cảnh Thâm có mưu gây rối hay ? Nhưng bị câu tiếp theo của Tạ Cảnh Thâm kéo về: " vốn định ngủ phòng khách."

      tiếp tục : " tỉnh hơn em chút, vốn là tính rót ly nước cho em uống, kết quả em chạy vào phòng tắm, nôn rất dữ, lúc đó chờ em ở phòng khách, nghe tiếng em gọi chạy đến phòng tắm, sau đó..." Tạ Cảnh Thâm nhìn cái, thấy Trần Yên Thực có chút khẩn trương, ước chừng phải là chuyện tốt gì, "Nhìn thấy em cởi hết quân áo chuẩn bị tắm, kết quả bị té lăn đất, đành đỡ em lên, sau đó em lại cởi quần áo của ..."

      Lúc ra chuyện này luôn cau mày, bộ dáng rất tình nguỵên, khiến cho Trần Yên Thực càng xấu hổ, là bản thân bổ nhào vào người ta.

      Cái này Trần Yên Thực rất ấm ức, nhưng dù sao chủ yếu là bản thân sai. Tuy rằng bây giờ còn để ý chuyện này như khi vừa tốt nghiệp, nhưng ngờ lần đầu tiên phải với người mình thích, nên hơi buồn phiền chút, nhưng cũng chỉ có thể trách chính mình cầm thú mà thôi, đấm đấm đầu, ngược lại an ủi bản thân, thôi, cũng biết người trong lòng của bổn đại gia ở đâu mà.

      Tạ Cảnh Thâm nhìn bộ dáng của lúc này, dự đoán nàng có chút khó chụt, có lẽ cũng muốn thấy mặt , bằng bản thân chỗ khác, để mình tự tiêu hóa, vì thế : "Em mệt nghỉ ngơi , mua bữa sáng."

      biết người nào đó có năng lực tự lành siêu tốt, hay tinh thần AQ thành thục, Trần Yên Thực yên lặng quét mắt nhìn cái, sao người này lại lạnh nhạt như thế, vậy nên : "Được."

      Tạ Cảnh Thâm nhanh nhẹn rời giường mặc quần áo, tuyệt keo kiệt cho Trần Yên Thực chiêm ngưỡng dáng người, chẳng qua Trần Yên Thực có tâm tình thưởng thức mà thôi.

      rửa mặt đơn giản sau đó ra cửa, nghe được tiếng cửa bị đóng lại, Trần Yên Thực mới bắt đầu mặc quần áo, cả người dinh dính ngấy khó chịu, nhưng tính tắm. Cuối cùng vào phòng tắm, sửa sang lại dung nhan chút, xác nhận như bình thường, mới đẩy cửa ra.

      Đợi Tạ Cảnh Thâm trở về, tìm trong phòng thấy bóng dáng Trần Yên Thực, xiết chặt gói to trong tay, cuối cùng vẫn là để bữa sáng xuống, cầm gói to đem vào phòng tắm, cầm những thứ mua cho Trần Yên Thực rửa mặt bày ra.

      Sau khi Trần Yên Thực về nhà, với cha mẹ là ngày hôm qua chơi với Tiết An An, muộn quá, nên ngủ lại phòng của ấy, sợ quấy rầy hai người ngủ, cũng gọi điện thoại.

      Ba Trần mẹ Trần hề nghi ngờ lời .

      Sau hôm ấy nửa tháng, Trần Yên Thực luôn ở nhà ra ngoài.

      Thời gian đó Tạ Cảnh Thâm có gọi cho mấy cuộc điện thoại, Trần Yên Thực chịu nổi quấy nhiễu, nên kéo tên cho vào sổ đen.

      Nhưng mà thành phố này , vất vả mới ra ngoài, lại gặp lại .
      --- ------ ----

      Aiz, Trần Yên Thực thở dài, vừa vào phòng đợi chủ nhân tiếp đón trực tiếp ngồi lên ghế sofa.

      cúi đầu, suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.

      "Muốn uống gì ?"

      "Tạ Cảnh Thâm, tôi có lời muốn với ."

      Hai người cùng đồng thời mở miệng, Trần Yên Thực nhìn qua, đứng trước tủ lạnh, biểu cảm gì.

      Tạ Cảnh Thâm nhìn lại ánh mắt của : "Được, em ."

      "Chuyện lần trước, là ngoài ý muốn, tôi, tôi cũng để trong lòng, cho nên..."

      Tạ Cảnh Thâm tới trước mặt , cầm túi chườm đá tay, ngồi xổm trước mặt , lại muốn cởi áo khoác của .

      Trần Yên Thực giật mình, muốn chuyển sang chỗ khác, nhưng bị Tạ Cảnh Thâm đưa tay giữ thân mình lại: " chỉ giúp em chườm lạnh chút, em nghĩ cái gì vậy?"

      " có gì, nhưng mà, lạnh như thế, xác định là trả thù em chứ?"

      Tạ Cảnh Thâm liếc cái: " là thầy thuốc, hơn nữa nếu muốn trả thù, ngây thơ như vậy đâu."

      Thừa dịp chú ý, Tạ Cảnh Thâm đặt túi chườm đá lên vết thương, bởi vì đột ngột bị lạnh nên Trần Yên Thực khẽ kêu tiếng, Tạ Cảnh Thâm tiếp tục : "Vừa nãy xuống tay hơi nặng, có thể mạch máu bị vỡ, chườm lạnh cầm máu trước, sau đó lại chườm nóng, ngăn nó khuếch tán."

      "Biết bản thân xuống tay quá nặng là được rồi, nhưng sao vô duyên vô cớ lại nhéo người ta?"

      "Trước đó phải là em cũng nhéo sao?"

      "Nhưng tôi có nhéo đến đâu."

      Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn , tay kia lấy di động trong túi Trần Yên Thực ra: "Có phải em cho vô danh sách đen rồi ?"

      "..." Trần Yên Thực quyết định ăn ngay , thản nhiên nhìn lại , "Tôi nghĩ chúng ta nhất thiết phải liên lạc."

      Tạ Cảnh Thâm cười lạnh: "Cho nên, đây là trừng phạt." ác ý ấn túi chườm đá xuống cái, Trần Yên Thực bị lạnh nên run run chút, "Như em , lần đó là ngoài ý muốn, nếu em để trong lòng, sao lại cả đời liên lạc với nhau, đúng ? Như nè, mới đúng là, hề để nó trong lòng." Sáu chữ cuối cùng gằn từng chữ.

      Trần Yên Thực phản bác được.

      "Tự ấn ."

      Trần Yên Thực nhận, trong lòng hừ hừ vài cái.

      Tạ Cảnh Thâm đùa nghịch vài thứ trong di động Trần Yên Thực rồi mới trả lại cho : "Đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa."

      ☆ chapter4

      Edit: La Na

      Trần Yên Thực đưa tay nhận lấy, gì nữa, thầm suy nghĩ, về nhà lại kéo tên vào danh sách đen.

      lại về chỗ tủ lạnh, "Em muốn uống gì?"

      "Hả?"

      "Phá bữa tối của em, phải bồi thường cho em chút chứ." Lúc Tạ Cảnh Thâm những lời này mang theo ý cười hiếm thấy.

      Trần Yên Thực nhìn lấy quả trứng gà ra, có chút khó tin: " làm?"

      "Ừ."

      Trần Yên Thực đến bên người , nhìn vào tủ lạnh đầy ắp, sờ sờ bụng, đói bụng rồi: "Tùy đấy."

      Nhìn phòng bếp Tạ Cảnh Thâm thường xuyên dùng, bụi, bồn nước sạch , chén đĩa rửa sạch được sắp xếp đúng quy cách chỉnh tề.

      Lúc Tạ Cảnh Thâm bận việc ở phòng bếp, Trần Yên Thực ngồi trong phòng khách, mở ti vi, nhưng có gì hay để xem, dứt khoát đứng trước cửa phòng bếp, nhìn Tạ Cảnh Thâm thuần thục cắt rau.

      cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc cái áo len, đeo tạp dề phía trước, có tí ti nào là được tự nhiên.

      " nhìn ra nha, thường xuyên xuống bếp nấu ăn lắm sao?"

      "Ừ."

      " mình ăn cơm có gì thú vị à?"

      " thú vị, hoan nghênh em sau này đến nhà ăn chực." câu vui đùa hiếm thấy, dường như tất cả lại quay về trước khi đêm đó xảy ra, "Tay nghề của cũng tệ."

      Trần Yên Thực vén vén tóc trước trán, cam lòng yếu thế: "Tay nghề của mẹ tôi cũng tệ đâu nhé."

      Tạ Cảnh Thâm: "..." Tình cảm của mỗ ta thấp ghê gớm.

      Trần Yên Thực chuyển đề tài cực nhanh: "Tay nghề này học lúc này vậy?"

      "Lúc ở Mỹ đọc sách, ăn quen nên đành tự tay làm thôi."

      Theo bản năng Trần Yên Thực muốn hỏi chuyện ở Mĩ, nhưng dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình rút ra được, hỏi vấn đề này dường như rất mờ ám, muốn mờ ám với Tạ Cảnh Thâm, thậm chí muốn gặp cả , cần gì phải hỏi chứ, nên nén vấn đề này xuống.

      bàn cơm, Trần Yên Thực chăm chú nhìn Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm lời, im lặng ăn cơm, nhưng mà mỗ ta là người đẹp, tùy hứng, ăn cơm cũng như làm nghệ thuật, Trần Yên Thực cắn đũa nhìn đến xuất thần.

      Tạ Cảnh Thâm gắp món ăn vào chén Trần Yên Thực: "Nhìn làm gì? Ăn cơm."

      Á, Trần Yên Thực thu hồi ánh mắt, và vài miếng cơm, hỏi : "Lúc nãy ăn à?"

      "Vừa nãy có khẩu vị, ăn ít." Còn bây giờ vừa nhìn em vừa ăn cơm, đương nhiên lời này ra.

      Lại im lặng vài giây, Trần Yên Thực tiếp tục tìm đề tài: " ngờ tài nấu ăn của cũng tồi."

      "Ừ."

      "Tạ Cảnh Thâm."

      "Hả?"

      "Chuyện lần trước, coi như tôi buông được , dù sao về sau, tôi muốn gặp ."

      Tạ Cảnh Thâm: "..." Yên lặng gắp đồ ăn cho vào trong chén , "Lúc ăn cơm đừng chuyện, dễ dẫn đến rối loạn tiêu hóa."

      Trần Yên Thực: "..." Này bạn , lời mình rốt cuộc bạn có nghe thấy vậy?

      Ăn bữa tối xong, Trần Yên Thực thu dọn, nghĩ rằng vừa nãy làm cơm rồi, bản thân ăn phải trả tiền trận, cũng thể làm gì, toại nguyện : "Để tôi rửa cho."

      " cần, để ." Tạ Cảnh Thâm bưng chồng bát đũa vào phòng bếp, được vài bước rồi quay lại nhìn : "Em cần toilet sao? Ở bên kia kìa." Cằm nhếch lên chỉ về hướng.

      Trần Yên Thực sửng sốt, nguyên nhân, nhưng Tạ Cảnh Thâm cứ nhìn mãi, cũng chỉ lắc đầu: " cần."

      Tạ Cảnh Thâm dường như nhìn ra nghi ngờ của , mới giải thích : " nhớ mấy ngày nay là kì sinh lý của em."

      Trần Yên Thực bị nghẹn chút, là có chút thể tiêu hóa nổi: "Làm sao mà biết... kỳ sinh lý của tôi đến lúc nào?"

      Tạ Cảnh Thâm cũng hơi quẫn chút, nhưng vẫn nghiêm trang cho biết: "Lúc em ở bệnh viện chăm sóc bác trai, có lần, cẩn thận nhìn vào trong túi em có..." Tạ Cảnh Thâm cân nhắc từng từ, "Đồ dùng phái nữ."

      Đương nhiên Trần Yên Thực biết muốn gì, khỏi vừa thẹn vừa cáu: "Sao lại tùy tiện nhìn vào túi người khác..."

      " phải cố ý, lúc đó túi của em để ở đầu giường bệnh, di động để ở ngoài, chỉ giúp em bỏ điện thoại vào."

      "..."

      Tạ Cảnh Thâm tiếp tục nhìn , Trần Yên Thực hơi khó mở miệng, loại chuyện này thảo luận với Tiết An An cũng được , nhưng hôm nay lại thảo luận chuyện này với người đàn ông ?

      hiểu sao Tạ Cảnh Thâm rất có nhẫn nại , đành mở miệng , lời có chút ràng : “ Hôm nay phải …”

      Tạ Cảnh Thâm nhíu mày , xoay người đặt đồ ăn vào phòng bếp , rồi mới tới trước mặt : “ thể nhớ nhằm .”

      Vì sao lại đụng phải người đàn ông thích đào gốc rễ này nhỉ , hơn nữa phải đến để kết thúc à , sao lại đến vấn đề này , Trần Thực nâng trán: “ Kỳ sinh lý của tôi luôn luôn chính xác .” thường xuyên muốn thức đêm để kiểm tra bản thảo , con thức đêm nhiều thường gặp mấy vấn đề này, đặc biệt là ở tuổi này , phải là con mười tám đôi mươi .

      Tạ Cảnh Thâm thoáng suy tư : “ Từ lần trước tới giờ vẫn chưa tới sao ?”

      Mặt Trần Yên Thực đỏ đến mức muốn nhỉ ra máu , dường như đầu óc hoạt động tốt , có chút nghi hoặc nhìn , vì thế Tạ Cảnh Thâm lại bồi thêm câu : “ Lần trước là sau khi chúng ta phát sinh quan hệ ấy .”

      Su nhà nó , Trần Yên Thực tỏ vẻ rất bực tức , cúi đầu rầu rĩ đáp : “ .”

      Tạ Cảnh Thâm đột nhiên : “ Em có từng nghĩ , em có thể mang thai rồi ?”

      Uy lực câu này thua gì trái banh , huyết sắc mặt Trần Yên Thực nhanh chóng bị rút , cho tới bây giờ , chưa từng nghĩ đến phương diện này, nhưng thực rất có thể , tuy rằng kỳ sinh lý của đều , nhưng chưa lúc nào như bây giờ , chậm tháng vẫn đến …

      Trần Yên Thực cũng nhìn lại , tới ghế sofa cầm túi lên : “ thể nào .”

      Tạ Cảnh Thâm đè tay lại : “ Sao lại thể , em cho rằng tình huống lúc đó mà còn bình tĩnh đeo bao cao su sao ? Hay là hôm sau em có uống thuốc ?”

      Trần Yên Thực chưa có kinh nghiệm về mặt này , hơn nữa lúc đó do quá kinh hãi , choáng váng hồ hồ , sớm quên mất chuyện tránh thai , nhưng nếu mang thai hơi khó tiêu hóa : “ Đừng nữa , Tạ Cảnh Thâm .”

      Tạ Cảnh Thâm lấy túi sách của , vỗ vai ngồi ghế sofa : “ mua ít thứ , ở đây chờ .”

      Trần Yên Thực nhìn cái , gật gật đầu .

      Tạ Cảnh Thâm mặc áo khoác , tới cửa , nghĩ cái gì , lại quay trở lại : “ Em với , muốn giống như lần trước , chờ về , ngườ chẳng còn bóng .”

      Trần Yên Thực muốn phản bác lại theo bản năng , nhưng lại thể phản bác lại được , quả tính như thế .

      Tạ Cảnh Thâm nhìn thoáng qua đôi giày cao gót của Trần Yên Thực , nhíu nhíu mày , thêm : “ Chờ chút .”

      Khi quay lại , ngoài cái áo lông tay còn có thêm hộp giày .

      Ném quaafo áo cho Trần Yên Thực : “ Bên ngoài lạnh lắm , mặc vào .”

      Tranh thủ lúc Trần Yên Thực mặc quần áo ngồi xổm xuống , cởi giày cao gót của Trần Yên Thực giật mình , muốn rút chân về , nhưng bị nắm trong tay : “ Rất xinh đẹp .”

      Trần Yên Thực lườm , ngờ gặp phải ánh mắt của , lại nghe tiếp : “ Nhưng mà chân của em lạnh quá .”

      Trần Yên Thực có chút bực bội , động tay động chân cũng thôi , còn muốn chuyện , là …

      Sau đó được mang đôi giày vào rất nhanh , nhìn nhìn , lớn vừa thích hợp , là ủng tuyết rất mềm mại , rất ấm áp , nhưng lại thích , đưa tay muốn cởi ra , nhưng mà bị ngăn cản , người nọ nhìn , tự nhiên : “ Lần trước siêu thị mua đồ chơi cho cháu nhìn thấy nó , cảm đáng , rất thích hợp với em” , dừng chút , nhìn cái , trong mắt có vụn ý cười , “ Quả rất thích hợp.”

      Thích hợp chỗ nào chứ , mới thích mang loại giày lông xù này .

      Nhưng mà đợ phản bác , Tạ Cảnh Thâm kéo tay , mang theo ra cửa .

      hơn chín giờ tối , buôn bán tiệm thuốc tây có chút vắng vẻ , em trong hiệu thuốc đều muốn nhanh nhanh ngủ , mơ hồ nhìn thấy nam nữ nắm tay nhau vào tiệm thuốc , ánh mắt dần dần dời lên , nhìn thấy người mặt mày tuấn lãng lạnh lùng , chốc lát lập tức tỉnh ngủ , đại soái ca …

      Sau đó ánh mắt mới dời sang đứng cạnh chàng trai , người mặc áo lông thẫm màu hề vừa người , sắc mặt có chút khó coi , có lẽ là giận dỗi bạn trai …

      kịp đánh giá nhiều , hai người tới trước mặt , sau đó người đàn ông mở miệng : “ Có que thử thai ?”

      trắng như vậy ? Em hơi hơi đỏ mặt , vụng trộm liếc mắt đánh giá cái , thần sắc thay đổi , hỏi thứ ấy mà chỉ như hỏi loại thuốc bình thường , nhưng mà bên cạnh lại hung hăng trừng cái .

      Mắt thấy đầu mày người đàn ông từ từ nhíu lại , em mới gật gật đầu : “ Có , muốn lấy loại nào ?”

      Tạ Cảnh Thâm quay đầu nhìn thoáng qua Trần Yên Thực , vùi đầu càng thấp. “ Mỗi loại cái .” Khỏi bị lỗi .

      đường Trần Yên Thực im lặng với tiếng nào , vào phòng , Tạ Cảnh Thâm mới đưa gói to cho , chỉ chỉ hướng tolet .

      Đợi lúc Trần Yên Thực ra , sắc mặt tái nhợt hơn trước , Tạ Cảnh Thâm chờ ngay ở cửa tolet , nhìn sắc mặt có thể đoán được : “ Có à ?”

      Thần sắc Trần Yên Thực phức tạp nhìn cái , cuối cùng vẫn gật đầu .

      “ Mỗi thứ cái dùng hết rồi à ?”

      lắc đầu : “ Ba loại thôi à .” Nhưng kết quả giống nhau chi nên cơ bản có thể xác định được rồi .

      cân nhắc chút mới mở miệng : “ Ngày mai , vẫn nên bệnh viện kiểm tra lại .”

      “ Được .”

      Trần Yên Thực vòng qua đến bên cạnh ghế sofa , cầm túi , xoay người muốn , Tạ Cảnh Thâm theo sau lưng : “ Tôi phải về nhà rồi .”

      “ Được , đưa em về .”

      Cầm lấy túi của , rồi dắt xuống lầu .

      xe , Trần Yên Thực cẩn thận suy nghĩ sao chuyện này lại xảy ra , ràng là hẹn bạn ăn bữa tối với Tiết An An ,vì sao lại biến thành phát bản thân mang thai ở nhà Tạ Cảnh Thâm …

      Tạ Cảnh Thâm bất chợt quay đầu nhìn , nhưng mở miệng quấy rầy , đến nhà , mới : “ Ngày mai 8 giờ đến nhà em , cùng .”

      Trần Yên Thực từ chối cho ý kiến , xuống xe , nào biết cũng theo xuống xe, đưa vào thang máy , thấy lấy chìa khóa mở cửa nhà mới yên tâm rời .

      Buổi tối Trần Yên Thực mơ mơ màng màng ngủ , ngày hôm sau rời giường từ sớm , ngồi trước gương rửa mặt chải đầu phen , Trần Yên Thực vốn thích chưng diện , hơn nữa thể thường xuyên thức đêm , rất để ý đến cách dưỡng da nên người trong gương chỉ trông như hai mốt hai hai tuổi , nhìn bản thân trong gương , sờ sờ mặt tròn , nghĩ rằng mang thai giống như luống phụ có chồng , nghĩ như vậy khiến nổi da gà trận , vốn có người phụ nữ nào chấp nhận tuổi tác bản thân ngày càng lớn , ít nhất Trần Yên Thực thể , chưa luyện được tâm tính bình thản như vậy .

      Lúc này cách giờ Tạ Cảnh Thâm hôm qua còn rất sớm , nhưng lại muốn cùng với Tạ Cảnh Thâm , nếu cùng , biết phải đối mặt với như thế nào, cho nên tình nguyện để bản thân dậy sớm tới bệnh viện chờ . giờ cha mẹ còn chưa rời giường , mở cửa , xuống lầu , bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào ? Dù sao cũng là sinh mệnh , muốn giết chết sinh linh này ?
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      Phong nguyet, sanone2112, PhongVy2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chapter 5

      Edit: La Na

      Vừa ra tới cửa, nhìn thấy xe Tạ Cảnh Thâm còn đứng đậu ở ngay vị trí ngày hôm qua, hay là, cả đêm qua ở trong đấy luôn?

      Trong lòng Trần Yên Thục dao động, qua gõ gõ cửa xe, cửa sổ xe hạ xuống rất nhanh, dường như Tạ Cảnh Thâm vừa tỉnh ngủ, xoa xoa cái trán, rồi mở cửa xe, ý bảo ngồi vào.

      Tạ Cảnh Thâm nhìn nhìn đồng hồ: “Sớm như vậy à? Tính mình sao?”

      Trần Yên Thực trả lời.

      nheo mắt: “May mà dự liệu trước.” Cho nên ngồi chờ cả đêm ở đây, ôm cây đợi thỏ.

      Khởi động xe trực tiếp đến bệnh viện: “Trước khi kiểm tra thể ăn sáng, có đói ?”

      đói.”

      “Vậy trực tiếp đến bệnh viện.”

      ăn à?”

      “Kiểm tra rồi ăn sau.” vốn thể để ngồi nhìn, bản thân lại ngồi ăn.

      đến bệnh viện Tạ Cảnh Thâm làm việc, quan tâm chút nào, toàn bộ quá trình cùng , gặp được đồng nghiệp còn lên tiếng chào hỏi nhanh vài câu.

      Bệnh viện mà Tạ Cảnh Thâm làm việc là bệnh viện lớn nhất thành phố, mặc dù lai lịch của cao, nhưng ở bệnh viện cũng coi như là người có tiếng, tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở đại học Pennsylvania, luận văn phát biểu tạp chí The American Journal of Surgery rất có sức ảnh hưởng đến lưu học sinh Trung Quốc, là bác sĩ chủ nhiệm trẻ nhất thành phố, có ngoại hình ưu tú, thái độ làm việ cẩn thận tỉ mỉ… Nhất cử nhất động của người như vậy đương nhiên là có vô số người nhìn.

      Vì chưa từng nghe bác sĩ Tạ có bạn , nên tất cả mọi người đều cho rằng độc thân, hôm nay thấy bác sĩ Tạ đưa người phụ nữ vào khoa sản khiến mọi người chấn động.

      Mỗi khi gặp phải đồng nghiệp, sau khi chào hỏi, ánh mắt đối phương đều dừng người Trần Yên Thực lát, đánh giá như vậy khiến Trần Yên Thực được tự nhiê, bảo Tạ Cảnh Thâm làm việc của , bản thân tự cũng được, Tạ Cảnh Thâm lại từ chối: “Hôm nay cần khám bệnh, vẫn còn nhiều thời gian cùng em.”

      “…”

      Kết quả cuối cùng cơ bẩn được xác định: đường sống thể cứu vãn.

      Trần Yên Thục mang thai, 6 tuần.

      Tạ Cảnh Thâm đưa ăn cơm, im lặng từ đầu đến cuối, Tạ Cảnh Thâm cũng nhiều, cần thời gian để đón nhận chuyện này, đương nhiên bức .

      , tâm tình của Tạ Cảnh Thâm cũng rất phức tạp, phần cảm thấy đứa này nên đến sớm như vậy, phần lại cảm thấy đứa này tới rất đúng lúc, nhưng mà cuối cùng vẫn phải xem Trần Yên Thực nghĩ như thế nào.

      Nếu muốn giữ đứa này lại, rất vui khi được như vậy.

      Nhưng nếu, muốn đứa này…

      Trần Yên Thực nhốt mình trong nhà mấy ngày, tuy trước mặt cha mẹ ra vẻ có việc gì, nhưng lòng rất rối.

      Cuối cùng hẹn Tiết An An ra gặp mặt.

      với Tiết An An là bạn từ , lúc học trung học, đại học học cùng trường, thậm chí tốt nghiệp mình chạy đến nơi khác, quan hệ giữa hai người vẫn tốt như cũ, có rất nhiều chuyện thể với cha mẹ, chỉ có thể với nhau.

      giờ Tiết An An ở bên ngoài với chồng chưa cưới, ở cùng cha mẹ, lúc Trần Yên Thực điện thoại đến, là có chuyện gì, chỉ có chuyện quan trọng.

      Tiết An An làm việc, nên Trần Yên Thực đến KFC gần đó chờ ấy.

      Lúc Tiết An An đến, Trần Yên Thực ngồi cạnh bàn, trong tay cầm ly đồ uống nóng, nhìn em bé ở bàn bên cạnh đến ngẩn người.

      Tiết An An đưa tay quơ quơ trước mặt Trần Yên Thực vài cái: “Nhìn cái gfi mà nhập thần luôn vậy?”

      Lúc này Trần Yên Thực mới hoàn hồn, biểu cảm rất là kỳ quái: “ có gì, chỉ là cảm thấy đứa trẻ này đáng .”

      Tiết An An cho là đúng: “Mình nhớ cậu từng em bé dễ thương nhưng cậu có kiên nhẫn để dỗ dành nó sao.”

      Trần Yên Thực cố ý buông tiếng thở dài: “Aiz, cậu phải kết hôn với người ta, về sau cũng có em bé, người nhà viên viên mãn mãn, mình sao, bạn trai còn chưa nghe tin tức, qua thêm vài năm, bên cạnh chẳng có ai, thê thê thảm thảm đơn rồi.”

      “Aiz, kỳ lạ, hôm nay làm sao vậy, sao lại đa sầu đa cảm thế chứ? Thôi , mau chuẩn bị , dẫn cậu ăn đại tiệc, lần trước ăn được.”

      Trần Yên Thực hơi giận dỗi nhìn cái, giọng như u hồn: “Mình mang thai rồi.”

      “Đây đâu phải chuyện gì đáng ngại… Đợi chút, cái gì, mang thai?”

      Chuyện có em bé phải nên tiếng chút à? Nhưng cũng may là trong KFC tương đối nhiều thanh thiếu niên, vốn ồn ào, ngoài trừ người xung quanh, ai nghe được, Tiết An An túm lấy Trần Yên Thực: “, tìm chỗ cho ràng.”

      Đến nơi, trong lúc chờ mang đồ ăn lên, Tiết An An lập tức bắt đầu kiểu thẩm vấn.

      "Ai?"

      "Cậu cũng biết."

      Tiết An An động chút não biết được, Trần Yên Thực về thành phố H bao lâu, người khác phái duy nhất đến gần được ấy chỉ có Tạ Cảnh Thâm, nhưng trước giờ luôn cảm thấy Tạ Cảnh Thâm phải là người lăng nhăng, mà nhìn người luôn rất chuẩn, tuy chắc chắn, nhưng với tình cảnh này, đành ra suy nghĩ trong lòng: "Tạ Cảnh Thâm?"

      Trần Yên Thực gật gật đầu.

      "Các cậu qua lại với nhau à?"

      Trần Yên Thực dám nhìn thẳng vào ánh mắt của bạn tốt: "Tối hôm đó uống say, mình lột sạch đồ của Tạ Cảnh Thâm."

      Tiết An An suýt phun ngụm nước ra: "Cậu? thể nào, cậu kể lại cho mình nghe lần xem nào."

      "Mình chẳng nhớ cái gì cả."

      "Cậu chỉ nhớ mỗi chuyện lột đồ ta à?"

      " ta , sao mình nhớ được?"

      Tiết An An cười lạnh tiếng: "Chỉ có quỷ biết hôm đó xảy ra chuyện gì."

      Trần Yên Thực hiểu.

      "Đứa bao lớn rồi?"

      "6 tuần."

      "Mau phẫu thuật ."

      "Phẫu thuật?"

      Tiết An An cau chặt mày: "Em chị đấy, chẳng lẽ chị muốn giữ nó à?"

      "Mình, mình biết..." Cho nên mới tìm tới cậu đấy.

      “Vậy nghe mình, bỏ , đứa này thể giữ.”

      Trần Yên Thực bĩu môi, lý trí cho biết nên làm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn có luyến tiếc nó cách kỳ quái: “ phải phá nó sao?”

      “Vậy cậu muốn như thế nào? Tạ Cảnh Thâm cưới cậu à? Hoặc là cậu muốn gả cho Tạ Cảnh Thâm sao?”

      Tranaf Yên Thực gì, 5 giờ rưỡi Tiết An An tan tầm, bây giờ mà bệnh viện nhất định kịp: “Về nhà đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai mình xin phép để cùng với cậu tới bệnh viện.”

      “Nhanh như vậy sao?”

      “Loại chuyện này đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”

      thể để nó trong bụng mình thêm vài ngày sao?”

      Khóe miệng Tiết An An giật giật: “ thể.”

      Ngày hôm sau, Tiết An An đón Trần Yên Thực, tới bệnh viện gần nhà nhất, bệnh viện thoại đại học H, đương nhiên các thể nào đến bệnh viện Tạ Cảnh Thâm làm việc.

      Lúc ngồi ở hành lang, có vị nữa bác sĩ qua, nhìn Trần Yên Thực vài lần, Trần Yên Thực quá căng thẳng, cảm giác được gì, còn Tiết An An quét mắt nhìn vị bác sĩ này vài lần, bác sĩ mới rời .

      Đến Trần Yên Thực, Tiết An An đứng bên giúp tình huống, loại chuyện này bác sĩ thấy, nhưng cũng có phản ứng gì, chỉ lấy tờ đơn rồi bảo các kiểm tra chút.

      Đợi lúc kiểm tra về, nữ bác sĩ trợn trắng mắt, thái độ lạnh lùng giống lúc nãy “Trần Yên Thực đúng ?”

      “Dạ.”

      “Kiểm tra có vấn đề gì, có thể phẫu thuật, nhưng mà tôi đề nghị nên phá thai đâu.”

      “Vì sao?”

      28 tuổi rồi đúng ? 28 tuổi hẳn là nên có đứa trẻ chờ tuổi lớn hơn chút, muốn có đứa phải rất vất vả, hơn nữa giải phẫu cũng có nguy hiểm, nếu tử cung có thương tổn thể cứu được, về sau muốn mang thai rất khó, bằng với bạn trai thương lượng chút, hai người cũng lớn tuổi rồi, nên nghĩ đến chuyện kết hôn thôi.”

      Tiết An An trầm mặc, bác sĩ nhà ai lại quản nhiều chuyện như vậy chứ: “ cần, phẫu thuật .”

      Trần Yên Thực lôi kéo : “Đợi chút.”

      Nữ bác sĩ nhìn Trần Yên Thực: “Tôi này, việc phá thai đối với thân thể người phụ nữ thương tổn rất lớn, nên suy nghĩ cho kĩ, thân thể là của chính mình phải chú ý giữ gìn.”

      Sắc mặt Tiết An An càng tốt, muốn nhiều chuyện hả? muốn gì nữa, bị Trần Yên Thực kéo lại: “Đừng, mình muốn suy nghĩ lại, cảm ơn bác sĩ.”

      Sau đó lôi kéo Tiết An An đến nỗi có thể là chạy trối chết.

      Ngồi trong xe, Tiết An An chỉ tiếc rèn sắt thành thép, chỉ vào đầu Trần Yên Thực: “Trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy hả? Đứa này sao mà giữ lại được chứ?”

      Trần Yên Thực cầm cánh tay Tiết An An làm nũng: “An An ngoan, cậu để mình suy nghĩ lát, lời của bác sĩ đúng là dọa người.”

      “Có cái gì mà dọa người, hàng năm người phá thai quá chừng, có thấy ai sao đâu chứ?”

      “An An, An An ngoan ~”

      “Cậu muốn như thế nào? Cậu thực muốn chưa cưới mà sinh con à?”

      “Mình biết, cho mình chút thời gian .”

      Tiết An An khởi động xe: “Thôi, mình cũng muốn làm người ác, miễn cho sau này cậu có ác cảm với mình, mình là được.”

      “Làm sao có thể chứ, cậu đối với mình rất tốt, mình biết mà.”

      “Ai,” Tiết An An thở dài, “Lúc cậu mua quần áo cũng thấy cậu khó lựa chọn như vậy?” ham thích lớn nhất của Trần Yên Thực đó là dạo phố góp từng viên gạch vào tủ quần áo cho bản thân, cho nên lúc lựa quần áo là lúc thể bản lĩnh lớn nhất.

      “Đây chính là bảo bối đó, đâu phải quần áo.”

      Tiết An An xuy tiếng, lơ đễnh : “Mình nhìn cậu như vậy cũng biết cậu muốn sinh đứa này ra rồi, cậu đúng là như đứa trẻ mãi lớn vậy.”

      Đương nhiên Trần Yên Thực tiếp lời, nên tiếp, lời sau của Tiết An An càng đả thương lòng người hơn.

      Bên kia Tạ Cảnh Thâm nhận được tin, mới thở phào nhõm.

      Có lẽ Trần Yên Thực biết, ba mẹ Tạ Cảnh Thâm đều là giáo sư khoa y đại học H, đương nhiên cũng đến bệnh viện đại học H để chuẩn bệnh.

      Mà Trần Yên Thực “May mắn”, từng gặp mặt hai người lần. Sau lần gặp mặt ngắn ngủi đó, mẹ Tả Cảnh Thâm gọi điện thoại đến ép hỏi con trai tại sao lại thành ra như hế, đương nhiên Tạ Cảnh Thâm nhiều lời, chỉ câu: “Đưa đến cho hai người nhìn trước.” Sau đó quyết đoán cúp điện thoại.

      Hôm nay mẹ Tạ thấy Trần Yên Thực đứng ngồi yên ở khoa ngoại sản, khó tránh khỏi suy nghĩ đến phương diện nào đó, gọi điện thoại cho Tạ Cảnh Thâm, mới biết được ra trong bụng này có cháu trai, cần Tạ Cảnh Thâm dặn dò, bà nội nó để cháu mình mất như vậy, cho nên lúc Trần Yên Thực kiếm tra, bà cũng chào nữ bác sĩ kia tiếng.

      Lúc đó Tạ Cảnh Thâm sắp phải vào phòng phẫu thuật, sau đó nghe điện thoại, khóe miệng hiếm khi kéo kéo, nghĩ rằng bà mẹ nhà mình làm tệ.
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Phong nguyet, sanone2112, PhongVy2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6

      Lúc Tiết An An tan tầm bị người chặn xe lại .

      Ngẩng đầu đúng là Tạ Cảnh Thâm .

      xuống xe , giọng hề hòa nhã : “ Bác sĩ Tạ , có việc gì thế ?”

      Tiết An An luôn thưởng thức Tạ Cảnh Thâm , mặc dù hai người xuất cùng nhau nhiều lắm , nhưng vẫn khách khí , lần này mới mở miệng ngữ khí như vậy , đương nhiên Tạ Cảnh Thâm biết vì sao .

      chuyện ?”

      Tiết An An cười khẽ : “ Được , lên xe .”

      Hai người tìm nơi khác để chuyện , cứ như vậy mà luôn xe .

      “ Cậu muốn gì ?”

      “ Mình muốn nhờ cậu đừng xen vào chuyện của mình với Trần Yên Thục nữa .”

      “ Ha ha , mặc kệ sao ? Cứ để cậu ấy sinh đứa ra à , mình gánh chịu áp lực từ mọi thứ sao ?”

      “ Chuyện giữa mình và ấy , tự mình giải quyết , nếu ấy cần đứa này , mình đưa ấy bệnh viện .”

      “ Dựa vào cái gì ?”

      “ Quen nhau lâu như vậy , mình nghĩ cậu có thể tin mình .”

      “ Quen nhau rất lâu , ấn tượng trước kia đối với cậu là tệ , nhưng mà mười mấy năm gặp , làm sao mình biết Tạ Cảnh Thâm bây giờ làm ra chuyện như thế này ?”

      “ Những lời mình đều là , chuyện Trần Yên Thực kể lại cho cậu cũng là .”

      Tiết An An hoài nghi đánh giá , Tạ Cảnh Thâm thản nhiên nhìn lại : “ Cậu muốn hỏi điều gì ?”

      “ Cậu … thích Trần Yên Thực à ?”



      Sau khi Tạ Cảnh Thâm xuống xe , ràng là Tiết An An còn bài xích như trước nữa , lùi bước , cau mày : “ Tin cậu lần , nhưng mà , thời gian cho cậu nhiều đâu đấy .”

      “ Cám ơn .”

      Ngày kế là Chủ nhật , mùa đông khó được ngày có thời tiết tốt , tuy rằng nhiệt độ vẫn rất thấp , nhưng ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp , Trần Yên Thực tạm thời gác mọi chuyện qua bên , ngồi cạnh cửa sổ , cầm quyển sách phơi nắng .

      Nhưng mà tâm tình nhàn nhã này bị chuông điện thoại di động đánh vỡ rất nhanh , cầm lấy miễn cưỡng nhìn thử , Tạ Cảnh Thâm , sau đó ánh mắt trợn to , suýt ném di động xuống đất .

      Lúc trước bị chuyện mang thai quấn lấy nên quên kéo vào danh sách đen , trước đó cũng gọi điện thoại , lúc này đột nhiên lại gọi tới , thực tại là dọa Trần Yên Thực nhảy dựng .

      người mạnh mẽ , tuy rằng cảm thấy Tạ Cảnh Thâm là người tuyệt chịu thiệt , nhưng cuối cùng người đuối lý luôn là , mạnh mẽ bằng người ta thôi , còn trộm hạt mầm của người ta nữa , chẳng lẽ bây giờ người ta tới đòi nợ ?

      Trần Yên Thực khóc ra nước mắt , bình tĩnh đặt điện thoại ra xa , xem như có việc gì , tiếp tục ra cửa sổ đọc sách .

      Nhưng thế nào chăng nữa tâm thể tĩnh lại được , chủ yếu là do tiếng chuông cứ vang mãi , bám riết tha . Trần Yên quyết định , tiếp điện thoại , mở miệng trước : “ Chờ chút tôi còn chưa chuẩn bị xong .”

      Ở bên kia , Tạ Cảnh Thâm sửng sốt chút , ngược lại cười ra tiếng : “Em cứ từ từ suy nghĩ , bây giờ thời tiết tốt , ra ngoài giải sầu .”

      Trần Yên Thực rất cảnh giác : “ Giải sầu ?”

      “ Ừ , mấy ngày nay tâm tình của em phỏng chừng tốt lắm nhỉ , thừa dịp hôm nay hiếm khi có ánh mặt trời , ra ngoài dạo .”

      mang tôi bệnh viện chứ .”

      đâu tôn trọng suy nghĩ của em mà .”

      Uy tín của Tạ Cảnh Thâm trong lòng Trần Yên Thực vẫn rất cao , nheo mắt nhìn nhìn bên ngoài , trong lòng cũng có chút rục rịch , huống chi đến nước này , vẫn thản nhiên như thế , cũng muốn khách khí với : “ Được , đâu ?”

      “ Em xuống đây , ở dưới lầu nhà em .”

      “… đến đây rồi ?”

      “ Ừ , nếu em ra , lên bắt người đấy .”

      chuyện coi như thoải mái , Trần Yên Thực cười cười : “ Đợi chút , tôi nhanh lắm .”

      Trần Yên Thực sửa soạn chút , vốn định trang điểm , nhưng nghĩ lại , buông xuống , mặt mọc của bản tiểu thư vẫn gặp người được .

      Lúc rời nhà , Trần Yên Thực nghĩ nghĩ , buông tha cho đôi giày cao gót , vì chẳng có mấy đôi giày đế bằng , nên cuối cùng vẫn mang đôi ủng tuyết của Tạ Cảnh Thâm .

      Lúc Tạ Cảnh Thâm nhìn thấy , rất vừa lòng , còn chỉ cần đẹp cần ấm giống như lúc trước nữa , thêm nữa là đôi giày đưa.

      Tạ Cảnh Thâm vứt bỏ vẻ mặt lạnh nhạt , mang theo ý cười ôn hòa , thấy Trần Yên Thực có chút hoảng hốt , mở cửa sau , chống lại ánh mắt nghi hoặc của , giải thích : “ Ghế phụ tương đối nguy hiểm .”

      Trần Yên Thực từ chối cho ý kiến , nếu cảm thấy được tôn trọng , cũng sao cả .


      Edit: La Na

      Trần Yên Thực ngồi vào ghế sau, mới phát đứa con nít ngồi ở ghế sau, đoán chừng ba bốn tuổi, mắt mở to, thấy Trần Yên Thực xuất đột ngột, cũng cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn nhìn , chớp mắt, chớp chớp mắt, rất là đáng .

      Tâm tình Trần Yên Thực rất tốt, cũng bắt chước bé con, chớp mắt, chớp chớp mắt.

      Tạ Cảnh Thâm ngồi ghế tài xế, nhìn vào kính chiếu hậu thấy lớn dùng cách này để làm quen nhau, cố gắng nhịn cười.

      "Thu Thu, gọi ."

      Trần Yên Thực vui vẻ, Thu Thu?

      "Chào ."

      Trần Yên Thực cười càng vui vẻ: "Xin chào." rồi nghĩ đến cái gì, lấy từ trong túi áo ra viên chocolate, muốn cho con bé, chợt thu tay lại, ngược lại hỏi Tạ Cảnh Thâm, "Con bé ăn được ?"

      "Ăn , cho nó viên là được rồi, đừng cho nhiều."

      Trần Yên Thực lột vỏ chocolate, đút cho Thu Thu, Thu Thu vươn tay bé, tự mình cầm: "Tự con ăn."

      Đúng là lanh lợi, Trần Yên Thực sờ sờ đầu con bé, bỗng nhiên nghĩ đến Tạ Cảnh Thâm cũng sờ sờ đầu như vậy , nghiêng đầu nhìn Tạ Cảnh Thâm , Tạ Cảnh Thâm cũng nhìn qua kính chiếu hậu .

      bỗng nhiên mở miệng giải thích : “ Ba mẹ Thu Thu hôm nay đều có việc , nên mới dẫn Thu Thu theo .”

      “ Sao lại yên tâm giao đứa trẻ cho chăm chứ ?”

      làm sao ?”

      “ Đàn ông có đủ cẩn thận đâu chứ .”

      “ Vậy hôm nay giao nó cho em .”

      “ Nó khóc tôi mới đồng ý .” Em bé đáng , nhưng có kiên nhẫn để dỗ chúng .

      “ Nó thích khóc .”

      “ Vậy được .” Trần Yên Thực lại sờ sờ đầu Thu Thu , “ Ngoan lắm .”

      Dường như Thu Thu cảm ứng được , ngẩng đầu mở mắt nhìn .

      Trần Yên Thực kìm được vui vẻ : “ Bé con xinh xắn !”

      Có đứa trẻ bên người đương nhiên là khu vui chơi , Thu Thu cũng nhu thuận , ầm ĩ quấy phá .

      Nhưng con nít mà , nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ , muốn chơi ngoan ngoãn gọi tiếng chú hai , cũng may nơi bọn họ cũng có trò gì nguy hiểm, đương nhiên Tạ Cảnh Thâm từ chối đứa cháu đáng , nếu gặp trò tương đối tốn sức , Trần Yên Thực ở bên xem , mặc nhiên Tạ Cảnh Thâm cũng để tham gia .

      Lúc sau Tạ Cảnh Thâm sợ Trần Yên Thực quá mệt mỏi , dù sao bụng của mang cục cưng , tuy rằng biết cục cưng có được sống lâu hay , nhưng trước khi đưa vào phòng phẫu thuật , dù sao cũng đảm bảo phải khỏe mạnh . mang theo Thu Thu mua đường , đủ loại kiểu dáng , quả Thu Thu thích buông tay , có lẽ cũng ý thức được bản thân lấy hơi nhiều , con bé trộm nhìn thoáng sắc mặt Tạ Cảnh Thâm , Trần Yên Thực nhìn thấy biểu cảm này của Thu Thu , cảm thấy đứa trẻ này là càng nhìn càng thích , ngồi xổm xuống xúi giục con bé : “ Thích cái gì cầm , ăn cho chú hai con phá sản luôn .”

      Thu Thu hiểu phá sản nghĩa là gì , nhưng câu trước con bé nghe hiểu được , nhìn nhìn chú nhà mình , phát chú luôn luôn cười , cũng lớn mật cầm ít .

      Tạ Cảnh Thâm kết sổ , ngồi xổm xuống nhìn Thu Thu : “ Thu Thu , mẹ con con ở nhà trẻ có bạn à ?”

      Thu Thu cúi đầu chuyện .

      Tạ Cảnh Thâm tiếp tục dụ dỗ : “ Hôm nay học cách kết bạn có chịu ?”

      Thu Thu nhìn ánh mắt vụt sáng .

      “ Nhìn thấy bạn kia , tìm bé đó chơi , chia đường cho bạn ăn với , phải chia sẻ , biết ?”

      Thu Thu cau mày sờ sờ túi đựng đường , vẫn gật đầu , Tạ Cảnh Thâm vỗ vỗ con bé : “ Này thôi , chú với phía sau con .”

      “ Được .”

      Trần Yên Thực nhìn Thu Thu chạy , liếc mắt nhìn cái : “ Làm cái gì vậy ?”

      Tạ Cảnh Thâm lại trở về cửa hàng mua ly đồ uống nóng , đưa cho Trần Yên Thực : “ Trẻ con nháo loạn .”

      “ Thu Thu ngoan lắm , quậy , rất đáng .”

      “ Em thích nó ?”

      “ Thích .”

      Hai người theo phía sau Thu Thu nhanh chậm , Trần Yên Thục cắn ống hút uống vài ngụm , bỗng nhiên mở miệng hỏi Tạ Cảnh Thâm : “ Hôm nay có ý gì ?”

      có ý gì , chỉ hy vọng em suy nghĩ cẩn thận chút .”

      Trần Yên Thực gì , theo bản năng bàn tay sờ sờ bụng mình : “ muốn giữ đứa lại à ?”

      Tạ Cảnh Thâm quay đầu nghiêm túc nhìn : “ nghĩ nếu trong bụng em là con gá , nó cũng nhu thuận đáng giống như Thu Thu , nếu là con trai , nhất định nó rất thông minh .”

      Trần Yên Thực nghic đến ngày đó sau khi nhào vào Tạ Cảnh Thâm , tỏ thái độ tình nguyện , theo lý thuyết khi biết mang thai hẳn là rất vui, nhưng mà Trần Yên Thực cẩn thận suy nghĩ , dường như từ câu đầu tới câu cuối chưa câu nào mang ý cần đứa cả , cho nên , đều là do suy nghĩ vớ vẩn ?

      thử hỏi ra miệng : “ Nhưng có biết nếu giữ đứa bé này lại , có thể chúng ta … phải ….”

      “ Quyền quyết định là ở em , em quyết định thế nào đều tôn trọng , hơn nữa tuyệt đối ủng hộ .”

      “ Tôi suy nghĩ .” Bỗng dưng Trần Yên Thực cáu kỉnh đứng lên , chuyện mình về phía trước .

      Tuy rằng lý trí cho biết đứa này nên giữ lại , nhưng mà , thể hạ quyết tâm giết sinh linh , huống chi , đứa này lại là của .

      Vừa nảy Tạ Cảnh Thâm biểu đạt ý kiến , lại khiến nảy sinh chút hy vọng, thực ra trong lòng rất mong Tạ Cảnh Thâm cho câu trả lời khẳng định , hi vọng kiên định muốn giữ đứa này lại , hoặc là , ngay từ đầu bảo bỏ cũng được , tóm lại quyết định là rất khổ sở.

      Sau khi đưa Thu Thu về nhà, Trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ , đường câu Trần Yên Thực cũng , cũng khong biết muốn đấu trí với ai .

      Xuống xe , Tạ Cảnh Thâm cười tươi như tuyết đầu mùa : “ Đồng ý .”

      dừng bước trước , dịu dàng trong mắt khiến có chút hoảng hốt , cuối cùng xoay người chạy trối chết : “ Em nghĩ lại .”
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nỗi nhớ khắc sâu – Hữu Phỉ Hoàn Tử.

      Chương 7.

      Typer: ngocyenphung.



      Gần đây Trần Yên Thực giảm tiếp xúc với các thiết bị điện từ, suy nghĩ của với Tạ Cảnh Thâm khá giống nhau, tuy rằng chưa hạ quyết tâm có giữ đứa lại hay , nhưng cục cưng còn ở trong bụng của , vẫn hi vọng nó bình yên vô .

      Nhưng mà hoàn toàn chạm vào di động, máy tính, TV là chuyện thể nào xảy ra, sau khi từ chức vẫn tìm việc, tính nghĩ ngơi thời gian, năm sau tìm, cho nên cuộc sống gần đây rất tẻ nhạt.

      Mỗi lần mở bút ký ra để tìm rạp chiếu phim, đều thấy băn khoăn, đành để qua bên, rồi sau đó ở trong phòng buồn chán tới kui, rút quyển sách ra xem, vẫn thể nào bình ổn tâm trạng lại được, khỏi nhớ lại bộ dáng nguyện ý vào hôm đó của Tạ Cảnh Thâm.

      Thực ra khi hỏi câu đó chỉ là tâm huyết dâng trào, sau ngẫm lại cũng cảm thấy bản thân có chút suy nghĩ lạ kỳ, vì đứa mà kết hôn, hề có tình cảm, ngày sau nhất đinh có nhiều thứ hợp nhau, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dường như thể tưởng tượng được bộ dáng mình tranh cãi ầm ĩ với Tạ Cảnh Thâm, là người như vậy, chắc là ầm ĩ nổi đâu. Nhưng nếu kết hôn, đương nhiên phải ra sức kinh doanh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất áy náy với Tạ Cảnh Thâm, hình như là do kéo xuống nước.

      Nhưng mà nếu sau này Tạ Cảnh Thâm gặp được người trong lòng, hối hận chỉ vì đứa mà cưới mình chứ, nếu muốn ly hôn, đương nhiên được gì, nhưng mà thời điểm đó, thứ cần lo lắng chỉ là cảm xúc cá nhân, mà còn quyền nuôi dưỡng đứa và các loại vấn đề khác, nhớ vào khoảng thời gian trước có vụ ly hôn của minh tinh huyên náo ầm ĩ, oa, là đau đầu. Tuy nhiên lấy người như Tạ Cảnh Thâm, có lẽ vất vả, là người tương đối quân tử, để cực khổ.

      Mẹ nó, Trần Yên Thực phiền nôn nóng kéo kéo tóc bản thân, bản thân suy nghĩ đến vấn đề này rồi hả? Đời trước tạo ra bao nhiêu nghiệt lớn, mới khiến lăn lên giường với bạn mình, còn tạo ra thêm người, đến nỗi bây giờ phải suy xét đến việc kết hôn với bạn tốt?

      luôn tâm niệm là còn là tình nhân cũng chẳng còn là bạn, chẳng lẽ bây giờ sắp phải mất người bạn thân?

      A a a a a a!!!

      Trần Yên Thực cầm điện thoại gọi vào dãy số của Tiết An An.

      Đầu dây bên kia có tiếng lười nhác của : “ Ừ? ”

      Nghe giọng như vậy, Trần Yên Thực càng nơm nớp lo sợ: “ Cái kia, nó ~~ ”

      “ Mau thả! ”

      “ Cậu xem nếu mình kết hôn với Tạ Cảnh Thâm như thế nào? ” Trần Yên Thực vội vàng ra lời trong lòng từ lâu, nhắm mắt lại chờ đợi mưa rền gió dữ sắp tới, với tính tình của Tiết An An mắng cũng tốt lắm, mắng cho tỉnh, cho đừng nghĩ tới chuyện khiến người ta thẩy rất thực tế này nữa.

      Nào biết đầu này trầm mặc lát, khi mở miệng là giọng rất nghiêm túc: “ Có thể cân nhắc, nếu cậu muốn nhận lời Tạ Cảnh Thâm cùng nhau sống chung. ”

      Trần Yên Thực ngẩn người: “ Cậu cảm thấy có thể à? ”

      “ Hai người các cậu chuyện với nhau vấn đề gì, tại sao lại thể.”

      Trần Yên Thực yên lặng cúp điện thoại, sắc mặt bình tĩnh chút ...

      Cho nên bản chất mà , Trần Yên Thực là người rất sợ thay đổi, hồi còn ở thành phố H, vẫn chưa suy nghĩ đến việc đương kết hôn, sinh con đẻ cái, tuy rằng mẹ già thường xuyên nhắc tới, nhưng đều là đùa lừa dối cho qua, cảm thấy loại chuyện này cách quá xa, tuy rằng cũng cho rằng cuối cùng cũng phải kết hôn sinh con, nhưng, cảm thấy giờ vẫn còn hơi sớm, nào biết trở về chưa được mấy tháng, bỏ qua đương lập tức kết hôn chứ, trực tiếp lo lắng loại chuyện sinh con này, sau này lùi lại bước, lại lo lắng đến chuyện kết hôn ...

      Haizzz, biến cố tới quá nhanh tựa như gió lốc.

      Tay cầm di động vẫn chưa có buông, chợt cảm nhận được di động run lên, mở di động ra, ngờ đó là tin nhắn của người bạn thân thời trung học.
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    5. Hoa Tử Khúc

      Hoa Tử Khúc Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      19
      Lót dép ngồi deee bà con.oiiiiiiii....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :