1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yêubăngbăng

      yêubăngbăng Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      25
      dễ thương quá :ex10:
      ko biết con a ý với chị có dễ thương ko há :050:tiểu manh soái ca aaaaaaaaaaaa................

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 92
      Beta: Ishtar


      Liễu Hân Linh mặt đầy mồ hôi, chịu đựng từng đợt từng đợt đau đớn nơi hạ thể, cắn răng nhìn chằm chằm khuôn mặt của người nam nhân cố chấp.


      "Ta. . . . . ." Sở Khiếu Thiên bị nàng rống có hơi kinh hoảng, lại nhìn thấy nàng đau đến gương mặt cũng có chút vặn vẹo, càng thêm sợ hãi thôi, "Linh nhi, ta. . . . . ."


      " ra ngoài nhanh lên !" Nàng cắn răng nặn ra từng chữ, "Nếu như chàng ra ngoài, ta thèm sinh nữa."


      ". . . . . ."


      Đám người Lưu ma ma đứng bên cạnh, nghe lời thai phụ , chỉ cảm thấy biết nên khóc hay cười. Sinh con cũng phải là chuyện muốn hay cũng được, sinh liền sinh nữa sao? Nhưng rất nhanh, lời của phụ nhân nào đó trở dạ làm cho vị thế tử gia nhà bọn họ đầu óc mất linh quang bị dọa sợ, luống cuống biết làm sao.


      "Đừng a, Linh nhi, chúng ta phải sinh chúng ra nhanh, để nàng phải chịu đau đớn." Sở Khiếu Thiên vẻ mặt đau khổ, lại chuẩn bị lau mồ hôi cho nàng, chỉ là thai phụ nào đó rất lưu tình vươn tay ra.


      Liễu Hân Linh cảm giác mình càng ngày càng đau, đau đến nỗi sắp mất lý trí rồi. Nhưng nam nhân bình thường rất nghe lời nay lại ương bướng cố chấp đến nỗi khiến nàng muốn đánh người. Nam nhân cứng đầu cứng cổ khiến nàng cảm thấy uất ức tủi thân, sương mù vây quanh hốc mắt, nước mắt từng viên lăn xuống —— cơn đau ập tới, hoàn toàn là phản ứng sinh lý, nàng muốn khóc.


      "Ô. . . . . . Chàng rốt cuộc có ra hay ?. . . . . . Chàng, chàng phải ra ngoài nữa, ta tự ra, ta cần sinh nữa. . . . . ." xong, nàng chống hai tay chuẩn bị ngồi dậy.


      Thấy động tác của nàng, tất cả mọi người đều luống cuống, tới lúc này rồi, thai phụ sao có thể tùy tiện di động a? còn để ý tới nam nhân nào đó nên xuất tại phòng sinh tính tình thế nào nữa, cũng quản sắc mặt của có kinh khủng cỡ nào, Lưu ma ma vội vàng bước tới khuyên nam nhân cố chấp ra ngoài tránh cho làm ảnh hưởng tới thai phụ.


      Sở Khiếu Thiên còn do dự, lại thấy nàng bóp nát góc giường, nhất thời hoảng sợ kêu lên: "Linh nhi, ta ra ngoài là được, nàng đừng bóp hư ván giường a. Giường hư cũng kệ, nhưng nàng thể bị thương a. Mấy người các ngươi, thế tử phi liền giao cho các ngươi, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn. . . . . . Hừ!" xong, lộ ra nụ cười dữ tợn, làm cho người ta rét mà run.


      Đám người Lưu ma ma nghe thấy lời tâm thở phào nhõm. Nhưng khắc trước còn thấy hướng về phía thai phụ thủ thỉ thù , khắc sau liền quay đầu hung ác uy hiếp, mình biết nên bày ra nét mặt gì tốt. Lúc này rồi thế tử gia còn có thể làm ra chuyện tình ngây thơ đến vậy sao?


      Sở Khiếu Thiên mè nheo tới cửa, khoảng cách chỉ mười mấy bước ngắn ngủn lại bị mất mấy phút chậm chạp mới ra đến nơi, sau đó cửa phòng rất vô tình đóng sập sau lưng . Sở Khiếu Thiên dựa vào cửa, mặt như đưa đám, đột nhiên cảm thấy bản thân vô dụng, muốn ở lại phòng sinh với nàng cũng được. cảm thấy ghét bỏ bản thân lại nghe thấy nữ nhân của mình khổ sở trong phòng, lại càng cảm thấy bản thân mình đáng ghét hơn.

      Khi Quý Uyên Từ lắc lư xách hòm thuốc của chạy tới vừa lúc nhìn thấy nam nhân bị đuổi ra khỏi phòng sinh, thấy bộ dáng ở trước cửa cong móng vuốt bèn tiến tới an ủi: "Sở huynh, nữ nhân sinh con phải chuyện dễ dàng, bây giờ huynh nôn nóng cũng có tác dụng gì, hay là huynh giải khuây chút." Lời còn chưa hết, liền bị cái tay trực tiếp xách cổ áo mình lên.


      "Thuốc đâu?" Sở Khiếu Thiên như hung thần ác sát hỏi, "Mang đến chưa?"


      Quý Uyên Từ cảm thông cho tâm tình của bây giờ, cho nên cũng tức giận, tính tình dễ chịu : "Dĩ nhiên là mang đến rồi. Tình hình bên trong thế nào rồi? Ai, huynh đừng vội, ta phải vào xem tình hình chút, mới có thể cho chị dâu uống thuốc được, thuốc này có tác dụng phụ nên thể tùy tiện uống."


      Sở Khiếu Thiên sau khi nghe xong, cuối cùng còn nóng nảy như vừa rồi, nhưng mới vừa bị đuổi ra ngoài, làm sao mà biết được tình trạng của thai phụ, chỉ có thể áp mặt vào cửa, cất giọng hỏi: "Nương tử, nàng thế nào rồi?"


      ". . . . . ."


      Bên trong an tĩnh lát, sau đó vang lên tiếng khóc ấm ức của thai phụ mắng: "Rất đau, Sở Khiếu Thiên, chàng là tên khốn kiếp! Biến, đừng đến quấy rầy ta, ta muốn sinh! Ô ô ô. . . . . ."


      Nam nhân vừa nghe, lại muốn cong móng vuốt lên rồi, miệng nam nhân được dạy lấy lão bà làm trọng phản ứng nhanh hơn não liền : "Được được được, sinh sinh, nàng tiết kiệm hơi sức nha nương tử."


      Nghe những lời này của , trong phòng đột nhiên có tiếng đồ vật gì đó vỡ vụn vang lên, dọa thiếu chút nữa nhảy về phía trước.


      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi hả?


      Nam nhân nóng lòng rất muốn cứ vậy mà xông vào, may là Mặc Châu kịp thời ra, dùng thân thể mảnh khảnh của mình canh tại cửa, trước hành động muốn xông vào phòng sinh của thế tử gia, nguội lạnh : "Thế tử, thế tử phi chỉ là cẩn thận bóp gãy gậy sắt thôi, xin ngài nên vào."


      "Gậy sắt?" Quý Uyên Từ nghiêng đầu hỏi.


      Mặc Châu rất bình tĩnh giải đáp cho người đứng ngoài cửa, "Dạ, thể để cho thế tử phi phá hư phòng sinh, cọc gỗ chắc chắn lắm, thế tử phi chỉ nhàng bóp chút liền gãy vụn rồi, cho nên nô tỳ tự chủ trương tìm gậy sắt cho thế tử phi cầm lúc đau đớn."


      ". . . . . ." Quý Uyên Từ rối rắm lát, mới với nha hoàn: "Mặc Châu nương, nương suy tính chu toàn."


      Mặc Châu dè dặt gật đầu, sau đó hướng nam nhân đứng ngốc cạnh cửa : "Thế tử gia, thế tử phi rồi, người sinh cho nên tất cả mọi lời đều phải là lòng, cho nên xin thế tử chớ máu dồn lên não, tùy tiện tiếp lời, người nhịn được mà tức giận."


      Nam nhân ràng bị người ta ghét bỏ lại lần nữa bị đả kích.


      Quý Uyên Từ vẻ mặt đồng tình : "Sở huynh, nghe chị dâu bằng huynh tiết kiệm chút nước miếng tốt hơn a."


      "Câm miệng!" Sở Khiếu Thiên nổi giận mà hướng gầm thét.


      Quý thái y bị trút giận chỉ nhún nhún vai mình, tỏ vẻ mình vô tội.


      lúc ấy phòng sinh đột nhiên vang lên tiếng thét lớn, hai nam nhân bị sợ đến cả người đều đồng thời run run. Mặc Châu mặt hơi biến sắc, gật đầu với hai nam nhân đứng ngoài, rồi khép chặt cửa, lại chạy về phòng sinh.


      Thời gian từ từ trôi qua, biết trải qua bao lâu, ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ, trấn định sớm bị những trận đau đớn cuốn biết tới nơi nào rồi.


      Nàng rất đau, bụng dưới như có cảm giác muốn sinh chút nào, khiến nàng càng thêm hốt hoảng khó chịu.


      "Thế tử phi, nghe theo lời lão nô, hít vào thở ra, chớ bất tỉnh a!!" Giọng của Lưu ma ma có hơi run, nhưng vẫn cố giữ vững trấn định chỉ dẫn cho thai phụ.


      Nàng chỉ cảm thấy đau quá, nghe lọt tai lời của Lưu ma ma, vẻ tuyệt vọng lúc trước vất vả đè nén xuống lại bắt đầu trỗi dậy, giống như tâm ma như thế nào cũng bỏ được, ngay cả tâm tình tiêu cực cũng bị phóng đại tới vô hạn ở giờ phút này.


      "Nương tử. . . . . . Linh nhi, nàng làm sao rồi?"


      Thanh của nam nhân giống như truyền đến từ nơi xa, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, tầm mắt xuyên thấu qua tầng mồ hôi thấm đẫm, nhưng thấy người nam nhân kia, mới chậm chạp nhớ lại, nàng sợ mình khống chế được hơi sức, nên đuổi ra ngoài rồi. Nhưng màà, bây giờ nhìn thấy được , trong lòng nàng lại bắt đầu khủng hoảng, càng thêm tuyệt vọng.


      Lúc trước, nàng cũng từng trải qua nỗi bất an lo lắng như vậy, đều là bởi vì nàng bỏ được người nam nhân kia. Trải qua hai kiếp, nàng chưa từng nghĩ tới người lý trí như mình lại ngày thương người đàn ông đến thế, nguyện ý gạt bỏ hết tất cả ở lại bên cạnh , sinh con dưỡng cái cho . Nếu nàng chết rồi, như thế nào?


      Cho nên, nàng tuyệt vọng, sợ mình tới bước này. Bởi vì nàng là nữ nhân, còn là mẫu thân, cho dù nỡ bỏ chàng, nhưng bất luận thế nào nàng cũng hy sinh tất cả để cứu con mình. Có thể, lâu nữa, nàng phải đối mặt lựa chọn sao?


      "A. . . . . ."


      Thêm lần dùng lực quá nhiều, nàng kiệt sức, đau đớn khiến nàng nhịn được mà kêu thành tiếng, qua ngày rồi, quá nhiều đau đớn khiến nàng chỉ có thể phát ra tiếng kêu yếu ớt. Thế nhưng thanh vẫn đủ để cho nam nhân canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.


      Quý Uyên Từ cùng đám người An Thuận cũng ở đây giữ cửa ngày rồi, mỗi lần nghe được tiếng kêu khổ sở từ bên trong, bọn họ lại phát cơ mặt của thế tử gia liền co quắp lần, hàm răng nghiến chặt kẽo kẹt vang dội, sắc mặt cũng càng trắng bệch. Nhưng thời gian dần trôi qua, sắc mặt của lại bình tĩnh lạ thường, làm cho người ta sinh ra loại cảm giác quỷ dị ra lời.


      "Quý thái y. . . . . ." An Thuận nhịn được gọi . Lâu như vậy còn chưa sinh được, theo ý , thế tử phi đoán chừng là khó sanh rồi.


      Lông mày Quý Uyên Từ nhíu chặt, gì.


      Chỉ là, giọng của An Thuận dường như làm cho nam nhân đột nhiên nhớ ra cái gì, lập tức nhảy người lên —— bởi vì đứng quá lâu nên chân hơi tê dại lảo đảo, nhưng rất nhanh liền đứng vững đưa tay kéo Quý Uyên Từ, ác độc nhìn , thanh giống như từ giữa hàm răng nghiến chặt phát ra: "Có thể lấy thuốc ra chưa hả?"


      Quý Uyên Từ nhíu mày, lo lắng liếc nhìn cánh cửa khép chặt kia, cuối cùng dưới ánh mắt hung độc của nam nhân, lấy ra lọ thuốc trắng, : "Trước tiên uống viên màu đen, chờ qua khắc đồng hồ nữa uống thêm viên màu đỏ, được uống sai."


      Sở Khiếu Thiên đoạt lấy lọ thuốc trong tay , trực tiếp đạp cửa vào.


      Giờ nàng còn lý do gì đuổi ra ngoài nữa.


      nghĩ như vậy, dũng bước vào phòng sinh.


      khí trong phòng có chút nóng bức, mùi máu tươi xông vào mũi, vừa liếc mắt liền nhìn thấy thê tử của mình nằm giường còn chút máu, tiều tụy mà suy yếu, biết tại sao, thấy dáng vẻ như vậy của nàng, cỗ khí nóng thể khống chế từ ngực vọt lên, vừa cay vừa nóng nghẹn ở trong cổ họng, lúc lấy lại tinh thần mới phát gương mặt mình có hai hàng nước đọng.


      Nhìn thấy xuất , ma ma trong phòng cũng bị chấn động, "Ai, thế tử gia ngài. . . . . ." Trong lòng ma ma thầm kêu khổ, tình trạng thế tử phi giờ thể nào còn hơi sức đuổi người , lúc này sợ rằng người nào có thể mời ra khỏi phòng sinh.


      Sở Khiếu Thiên để ý tới người chung quanh kêu lên, lấy lại bình tĩnh tới trước giường, sau đó khom mình, cẩn thận đem sợi tóc dính ướt mặt nàng vén ra sau tai, lại lấy khăn ấm dịu dàng lau mồ hôi cùng nước mắt mặt nàng.


      Nàng mở mắt nhìn , ánh mắt ảm đạm, khóe môi ngọ nguậy, giọng gọi tên của : "Khiếu Thiên. . . . . ."


      Sở Khiếu Thiên miễn cưỡng cười với nàng, đè nén chua xót trong lòng, sau đó ngồi ở bên giường, lấy gối phía sau đầu nàng ra, mình thay thế gối đầu ở phía sau nàng ôm lấy nàng.


      "Linh nhi đừng sợ, Quý Uyên Từ đem thuốc tới, uống thuốc này vào có thể bình an sinh hài tử rồi." xong, thừa dịp nha hoàn rót nước, cúi đầu dùng mặt áp lên gương mặt tái nhợt của nàng.


      Tròng mắt ảm đạm của nàng nghe mà sáng rỡ lên ít, vô lực dựa vào trong ngực , trong lòng thầm thề, nàng nhất định phải sinh đứa bé bình an!


      Mặc Châu rất nhanh đem ly nước ấm lại, Sở Khiếu Thiên lấy lọ thuốc ra, bên trong chỉ có hai viên thuốc, cầm lên viên thuốc màu đen tản ra mùi quái vị, cẩn thận đút nàng uống thuốc.


      Bất tri bất giác, lại qua canh giờ, người bên ngoài cửa cũng rất lo lắng.


      Đột nhiên, Lưu ma ma vui mừng kêu lên: "Thế tử phi, đầu ra rồi, dùng sức thêm chút nữa. . . . . ."


      Nghe vậy, trong phòng sinh tinh thần của tất cả mọi người đều được vực dậy. Liễu Hân Linh chỉ cảm thấy phía dưới đau xót, có cái gì đó từ cơ thể nàng lọt xuống.


      Lưu ma ma kích động cẩn thận tiếp được đứa bé loang lổ chút ít máu, nhanh chóng cắt bỏ cuống rốn, sau đó thuần thục đem đứa bé dựng ngược trung, "Ba ba" vỗ mông mấy cái, đứa bé kia phát ra tiếng kêu yếu ớt, nhưng có khóc.


      "Chúc mừng thế tử, là nam hài." Lưu ma ma vui mừng .


      Lúc này, ma ma khác kêu to: "Thế tử phi dùng sức, còn có đứa bé nữa."


      Sinh đứa thứ nhất, đứa thứ hai liền dễ dàng hơn nhiều, chỉ chốc lát sau, đứa bé thứ hai cũng thuận lợi được sinh ra ngoài.


      Chỉ là, vẫn có tiếng khóc.


      Liễu Hân Linh mơ hồ nhìn hai tiểu hài tử này, sau đó mặc cho bản thân vì kiệt lực mà hôn mê.


      ********


      biết ngủ bao lâu, lúc nàng tỉnh lại, sắc trời sáng choang, thân thể bủn rủn còn chút sức mà nhúc nhích.


      Liễu Hân Linh vô lực nâng mí mắt, trong lúc nhất thời đôi mắt bị ánh sáng đâm vào có hơi chua xót, lát sau nàng mới thích ứng với ánh sáng, lần nữa mở mắt ra, nghiêng đầu liền trông thấy nam nhân ngồi ở trước giường, dùng loại ánh mắt quái lạ nhìn nôi của hài tử trước giường, nàng hiểu ánh mắt của .


      "A. . . . . ." Nàng há mồm, muốn kêu tên của , lại phát cổ họng khô khốc đau đớn.


      Thanh chỉ như tiếng muỗi kêu nhưng nam nhân trước giường vẫn giật mình, chợt nghiêng đầu nhìn về phía nàng. thoạt nhìn rất tiều tụy, cũng biết mấy ngày nay có nghỉ ngơi tốt , râu cằm cũng dài ra vòng, làm cho người ta cảm thấy rất có dáng vẻ hào sảng của nam nhân. Vẻ mặt của có chút ngây ngốc, trừng mắt nhìn, giống như thể tin được nàng tỉnh lại, chờ phát nàng trợn tròn mắt nhìn mình đột nhiên hốc mắt có chút đỏ lên, nhịn được quay mặt , nâng tay áo lên xoa xoa mặt, rồi mới quay sang, dùng đôi mắt ửng hồng nhìn nàng, mặt lộ ra nụ cười vui mừng.


      "Linh nhi, nàng tỉnh rồi."


      "Ừ. . . . . ." Nàng há mồm, thanh khàn khàn đến đáng sợ.


      Sở Khiếu Thiên thấy thế, vội vàng đứng lên rót cho nàng chén nước, đỡ nàng dậy cẩn thận giúp nàng uống nước. Đợi nàng uống xong hai chén nước, Sở Khiếu Thiên giống như lại nghĩ tới cái gì, vội vàng cất giọng kêu lên: "Người đâu, mời Quý thái y đến đây, thế tử phi tỉnh rồi."


      "Dạ!" Thanh Lục Y vang lên, sau đó là hồi tiếng bước chân dần dần xa.


      Liễu Hân Linh vô lực tựa vào trong ngực , sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, ngay cả mí mắt cũng có chút nặng nề, nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía cái nôi trước giường.


      "Đứa bé. . . . . ."


      Nàng vừa mới hai chữ, biết ngay ý tứ của nàng, vội đáp lời: "Linh nhi, là trai , là long phượng thai, xem ra thầy tướng số có lừa gạt chúng ta. Ai, là ca ca ra trước, muội muội ra sau. Quý Uyên Từ xem rồi, bọn rất khỏe mạnh, nàng cần lo lắng."


      "Thiếp muốn. . . . . . xem chút. . . . . ." Nàng khó khăn , phát chỉ thân thể mình mệt nhọc vô lực, mà thanh cũng rất khó khăn mới phát ra được.


      Sở Khiếu Thiên trầm mặc lát, : "Chờ chút, được ? Chờ Quý Uyên Từ tới đây xem tình trạng thân thể cho nàng , ta mới ôm hài tử lên giường cho nàng nhìn, có được hay ?"


      Ánh mắt của nàng khó khăn rời từ hài tử qua gương mặt của , hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu cái.


      Quý Uyên Từ tới rất nhanh, Liễu Hân Linh phát bộ dáng mặc dù so với Sở Khiếu Thiên khá hơn chút, nhưng cũng mang vẻ tiều tụy chịu nổi, khiến nàng có chút tò mò. Chỉ là, nghe xong lời của Quý Uyên Từ, nàng rất nhanh biết đây là vì cái gì.


      "Chị dâu, tốt quá, rốt cuộc chị tỉnh rồi." Quý Uyên Từ ngồi trước giường, lộ ra khuôn mặt vui vẻ tươi cười, vừa bắt mạch cho nàng vừa : "Chị biết , chị thế nhưng hôn mê nửa tháng, Sở huynh thiếu chút nữa phát điên, mắng ta gần chết. ràng ta cho huynh ấy biết, chị chỉ là bởi vì quá mệt mỏi, cần được ngủ nghỉ đầy đủ mới có thể khôi phục như cũ, thế nhưng huynh ấy lại tin, mỗi ngày đều tới uy hiếp ta rất nhiều lần."


      "Câm miệng, chuyên tâm làm việc!" Sở Khiếu Thiên chịu nổi mắng.


      Quý Uyên Từ bẹt bẹt miệng, nhớ tới cuộc sống khổ ép nửa tháng nay, chỉ có thể im lặng, quyết định về sau nhất định tìm cơ hội tránh xa vị thế tử gia nóng nảy này.


      Bắt mạch xong, Quý Uyên Từ nhìn Sở Khiếu Thiên lo lắng : "Sở huynh, chị dâu sao. Chỉ là thân thể tại vẫn còn hư nhược, có khả năng phải ngủ thêm thời gian nửa."


      "Còn phải ngủ mê man thế sao?" Sở Khiếu Thiên kéo cao thanh , vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Quý thái y, ý uy hiếp cần cũng biết.


      ". . . . . . Huynh hãy nghe đệ hết !" Quý Uyên Từ cũng kéo cao thanh , "Nàng tại vẫn tỉnh táo, hôn mê nữa đâu, chỉ là thời gian tỉnh táo vào mỗi buổi sáng có hạn, vì thân thể khôi phục được nhanh đến thế thôi."


      "Nha." Sở Khiếu Thiên đáp tiếng, còn tâm trạng đe dọa người nữa.


      Quý Uyên Từ lại kiểm tra chút cho nàng, thấy có chuyện gì, rốt cuộc trước ánh mắt của thế tử gia vừa lòng duỗi lưng cái, mới xách hòm thuốc của rời . Sau đó bưng chén thuốc đen như mực mùi vị cổ quái đưa cho Mặc Châu, cũng đỏ mắt như ai đó nhưng trong mắt vẫn lộ ra vui sướng khó tả.


      Liễu Hân Linh biết mình ngủ mê nửa tháng mới dọa bọn họ sợ đến vậy, lập tức suy yếu cười cười với Mặc Châu để trấn an nàng.


      Mặc Châu mím môi cười, giọng mũi : "Tiểu thư, uống thuốc ."


      Sở Khiếu Thiên nhận lấy chén, tự mình uống trước kiểm tra nhiệt độ, sau đó lộ ra nét mặt kiểu như sắp chết. Chỉ là lúc cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, bưng chén uống hớp lớn, sau đó cúi đầu mớm vào trong miệng nàng.


      ". . . . . . Thiếp tự mình uống được." Liễu Hân Linh gương mặt ửng đỏ, liếc Mặc Châu cái, thấy nàng trưng ra vẻ mặt bình thường, nhớ tới mình hôn mê nửa tháng nay, chắc chắn cũng là bị mớm thuốc như vậy, nhất thời biết nên trưng ra vẻ mặt gì.


      vất vả uống thuốc xong, Liễu Hân Linh có tinh thần hơn chút, nhìn về phía đứa con của mình, : "Khiếu Thiên, đứa bé."

      Ishtar: sinh rồi ... sinh rồi ... là long phương thai nha :yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      ko biết 2 bé cưng kháu khỉnh giống cha hay mẹ đây
      SiAm, lan anh ngo, tart_trung41 others thích bài này.

    3. fun

      fun Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      cuối cùng cũng sinh rồi
      .....

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      công nhận Liễu gia nhà chị biết sinh , toàn sinh đôi với sinh ba, quá giỏi

    5. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391
      ko biết hai đứa bé có bị sao ko mà ko thấy khóc. Thấy bạn Mặc Châu phù hợp vs cầu của bạn Quý ghê. Tks ^^
      saoxoay thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :