1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu danh môn nuôi từ nhỏ - Dạ Nguyệt Vị Minh (127) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 030: Hoa mắt?

      "Ưmh. . ." Diệp Cẩn Niên ngủ say, đột nhiên có cảm giác nơi mắt cá chân truyền đến trận lạnh buốt, nhoi nhói, cơn buồn ngủ mông lung dưới kích thích dần dần bị rút , từ từ mở mắt, khuôn mặt tươi cười phóng đại của Lâm Thụy sát đến gần.

      "Hi, tỉnh rồi hả? Em ngủ say." khuôn mặt tính là xuất chúng mang theo nụ cười rất đáng bị đánh đòn, Lâm Thụy nửa ngồi bên cạnh ghế sofa, bên chân đặt hòm thuốc mở nắp.

      Ý thức từ từ hồi tỉnh, Diệp Cẩn Niên dụi dụi đôi mắt, cơn buồn ngủ dần dần biến mất, lúc này mới phát ra, mình tại nằm ghế sofa trong phòng làm việc của Thiệu Tư Hữu.

      Vẻ nhếch nhác, bụi bặm mặt Thiệu Tư Hữu được rửa sạch, chiếc áo màu xanh dương nhạt được đổi sang chiếc áo sạch , cả người ngồi thoải mái phía dưới chân , cùng chiếc ghế sofa, tay áo bên phải được kéo lên cao, lộ ra vết thương cánh tay được băng bó lại, trong tay cầm túi chườm nước đá quấy rầy giấc mộng yên tĩnh của .

      "Còn đau ?" Thấy Diệp Cẩn Niên tỉnh lại, Thiệu Tư Hữu cười dịu dàng hỏi, trong tay, túi chườm nước đá vẫn đè lên mắt cá chân sưng tấy của .

      Diệp Cẩn Niên lắc đầu cái, theo cái đùi mát lạnh nhìn lên, lúc này, chân bị thương của đặt đùi Thiệu Tư Hữu, những ngón chân bé, trắng mịn, dễ thương giống như những viên trân châu mượt mà để lộ ra màu hồng hồng, uốn uốn éo éo tự giác ở trong tay Thiệu Tư Hữu, tình cảnh như vậy khiến cho khuôn mặt Diệp Cẩn Niên khỏi dần dần đỏ lên.

      " vừa cho người ra ngoài mua quần áo cho em rồi, trước tiên Nhạc Nhạc vào bên trong rửa ráy qua rồi thay đồ ." So với biểu xấu hổ của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu vẻ mặt vẫn vô cùng bình thường, chỉ chỉ vào hai túi đồ dưới đất .

      "Vâng." Diệp Cẩn Niên vội vàng đáp lời, thu cái chân từ đùi Thiệu Tư Hữu lại, để ý đến cái chân bị thương, nhấc túi lên, khập khễnh vào trong phòng nghỉ.

      Phía sau, Lâm Thụy nhìn thấy bộ dáng hốt hoảng của , bật cười hì hì tiếng, Diệp Cẩn Niên chỉ cảm thấy, nhất thời mặt dâng lên đốm lửa, bước chân khỏi nhanh lên ít.

      Mở cửa phòng tắm ra mới phát , trong phòng vòi hoa sen được bố trí ổn thỏa, mà phía dưới vòi hoa sen còn được đặt chiếc ghế ngồi màu đen, có vẻ ăn khớp với phòng tắm này, ràng được đặc biệt mang vào.

      Hành động tỉ mỉ như vậy, khiến Diệp Cẩn Niên cười trong lòng, trút quần áo bẩn ngồi lên ghế, dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy ra, giống như thấm vào da thịt, tan ra trong lòng, hâm nóng khắp nơi.

      Lúc từ phòng nghỉ ra, người Diệp Cẩn Niên là bộ đồ giống hệt như bộ đồ mặc buổi sáng lúc ra khỏi cửa, đủ thấy được tỉ mỉ của Thiệu Tư Hữu.

      “Cháu ở chỗ Tư Hữu, vâng.... cháu và Ân Dao ở cùng nhau......”

      Đẩy cửa ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là Lâm Thụy tay nhét trong túi quần, tay cầm điện thoại, tới lui trong phòng làm việc.

      Còn Thiệu Tư Hữu đnag ngồi lười biếng chiếc ghế dựa sau bàn làm việc, lật bản hợp đồng trong tay xem, thấy Diệp Cẩn Niên từ bên trong ra, cười dịu dàng vẫy vẫy , sau đó chỉ chỉ xuống bên ghế sofa.

      “Cháu làm sao biết được nó đâu, cháu là trai nó, cũng phải là bảo mẫu của nó....” Giọng của Lâm Thụy ràng lên cao ít, mặt mang theo vẻ nhẫn, còn kiên nhẫn.

      Diệp Cẩn Niên ngồi xuống bên ghế sofa, trong lòng ngược lại, rất tò mò ai chọc cho Lâm Thụy luôn luôn chứng chạc thành ra như vậy, nghe như là có liên quan đến Lâm Vũ Phỉ.

      “Được rồi, cháu tìm kiếm xem, phía Ân Dao ông cũng đừng quản, vậy nhé, bye - -“ Ba phút sau, rút cuộc kiên nhẫn của Lâm Thụy cũng cạn kiệt, nhanh chóng cúp điện thoại.

      “Sao vậy, Vũ Phỉ và Ân Dao lại cãi nhau hả?” Thiệu Tư Hữu đưa mắt ra khỏi bản hợp đồng, buồn cười nhìn dáng vẻ có chút tức giận của Lâm Thụy, ràng rất quen với bộ dáng này của .

      ầm ầm ĩ ĩ, suốt ngày, ông cụ điện thoại Vũ Phỉ tức giận ra khỏi nhà, trễ như vậy vẫn còn chưa về, vì vậy tìm tôi đòi mạng. Phụ nữ, đúng là phiền toái.”

      Lâm Thụy tức giận ném điện thoại di động xuống ghế sofa, rất giác ngộ than thở, quay người thấy Thiệu Tư Hữu lại vùi đầu vào trong bản hợp đồng bắt đầu công việc lập tức nhanh đến, hung hăng đoạt lấy bản hợp đồng trong tay , tức giận la ầm lên: “Cậu bây giờ trong tình huống nào hả, xuát phát thôi, còn xem gì nữa! Tôi lái xe đưa hai người các cậu về nhà nghỉ ngơi.”

      Thiệu Tư Hữu tính tình dễ chịu để mặc cho Lâm Thụy lấy bản hợp đồng trong tay mình, vươn vươn bả vai có chút căng lên tê dại, nhìn thấy bộ dáng Lâm Thụy, nụ cười mặt càng đậm: “Hai ấy cứ gặp mặt liền cãi lộn ầm ĩ, mâu thuẫn này còn phải là cậu cố ý sắp đặt sao? , tôi cảm thấy Ân Dao phải là người có lỗi, cậu cũng đừng đợi đến khi bỏ lỡ rồi mới ân hận.”

      ấy à...” Nghe thấy câu của Thiệu Tư Hữu, ánh mắt Lâm Thụy lóe lóe, nét mặt thoàng hoang mang trong phút chốc, sau đó buông buông tay, “ ấy tệ, đáng tiếc, hợp với tôi.”

      Diệp Cẩn Niên ngồi xem trò vui bên, đánh tan cơn buồn ngủ còn đọng lại, đôi mắt đen nhánh chớp chớp. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm phong phú như vậy của Lâm Thụy, đối với Ân Dao mà bọn họ vừa nhắc đến, ngược lại sinh ra chút tò mò.

      “Tùy cậu vậy.” Thiệu Tư Hữu nhìn nhìn Diệp Cẩn Niên lộ ra vẻ mệt mỏi, quyết định tiếp tục đề tài này nữa, hai tay chống lên bàn từ từ đứng dậy, tới bên sofa nhìn mắt cá chân vẫn sưng như cũ của Diệp Cẩn Niên: “Nhạc Nhạc, về nhà thôi, cõng em.”

      “Thôi , để tôi cõng cho.” Lâm Thụy nhìn nhìn cánh tay bị thương của Thiệu Tư Hữu, vội vàng đến đề nghị.

      cần.” để lại dấu vết, Thiệu Tư Hữu chặn bàn tay duỗi ra của Lâm Thụy, cười nhạt từ chối: “Cậu tìm Vũ Phỉ trước , tôi có xe dự phòng trong bãi đậu xe, ông cụ nhà tôi tinh lắm, ngày mai lúc cậu qua nhớ mang thuốc cho tôi là được rồi.”

      Lâm Thụy ngượng ngùng rút tay về, ánh mắt lòng vòng qua người Thiệu Tư Hữu và Diệp Cẩn Niên, ngay sau đó cười : “Được, vậy hai người đường cẩn thận.” xong, xoay người ra ngoài.

      “Em có thể tự .” Chờ Lâm Thụy ra ngoài, Diệp Cẩn Niên mới cúi đầu giọng . Từ đây đến thang máy cũng chỉ vài bước, có thể được.

      Thiệu Tư Hữu cũng miễn cưỡng, dùng cánh tay bị thương đỡ Diệp Cẩn Niên, hai người cùng nhau về phía thang máy.

      Trong bãi đỗ xe ở tầng hầm, Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, có chút lo lắng nhìn nhìn cánh tay bị thương của Thiệu Tư Hữu, đáp lại là nụ cười ôn hòa của , “ sao cả.”

      Bàn tay to xoa xoa đầu Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu khởi động máy, dặn dò: “Trở về, nhớ kỹ được để ông nội phát ra.”

      “Vâng.” Diệp Cẩn Niên đồng ý, sau đó tựa đầu vào lung ghế, ánh mắt theo cửa sổ xe, hững hờ nhìn ra ngoài.

      Oh?

      Xe vừa mới chạy ra khỏi bãi đậu, Diệp Cẩn Niên chợt nhìn thấy ở nơi xa bóng dáng màu xanh nhạt quen thuộc, vì vậy lập tức ngồi thẳng người lên, nhưng chờ đến khi cẩn thận nhìn lại, lại phát nơi đó chỉ là mảnh trống .

      “Sao vậy?” Giọng hỏi Hạ nhi của Thiệu Tư Hữu từ bên cạnh vang lên.

      Diệp Cẩn Niên lại nhìn về hướng đó, cuối cùng lắc lắc đầu: “ có gì.”

      Có lẽ, là hoa mắt?


      Chương 031: Lộ tẩy

      đêm này, Diệp Cẩn Niên ngủ rất yên, trong giấc mơ, ở nhà tổ họ Diệp từng mảng lớn, mảng lớn biển hoa màu đỏ, xuyên qua biển hoa, nhưng dù có cố gắng thế nào, tìm khắp nơi vẫn tìm thấy bóng dáng quen thuộc của chính mình.

      lúc vô cùng lo lắng vì bản thân của mình tiếng súng đột ngột vang lên, kết thúc cảnh ngây ngốc trong mơ lúc này của .

      Tỉnh dậy từ trong giấc mơ, Diệp Cẩn Niên cũng còn buồn ngủ nữa, vì vậy ôm gối đến ngồi cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm đen tối, trong đầu vẫn xua được biển hoa trong ký ức, trong lòng lại cảm thấy mảnh trống rỗng.

      "Tiểu thư Nhạc Nhạc, ông cụ bảo tôi dìu xuống ăn sáng." Cho đến khi Chú Vu gõ cửa gọi xuống ăn sáng, Diệp Cẩn Niên mới chợt nhận ra, mình ngồi suốt đêm ở cửa sổ.

      Thiệu Tư Hữu bị thương ở cánh tay có thể tạm thời che giấu, nhưng vết thương chân của Diệp Cẩn Niên thể giấu giếm được, cho nên, ngày hôm qua khi trở về, quyết định để Thiệu Tư Hữu đỡ khập khễnh vào.

      Ông cụ Thiệu vốn gương mặt lạnh lùng ngồi ở phòng khách chờ hai người quan trọng bậc nhất trở về, kết quả nhìn thấy mắt cá chân Diệp Cẩn Niên sưng đỏ, bộ dáng đáng thương, trong nháy mắt toàn bộ tức giận tràn trề trong lòng liền hóa thành thương tiếc sâu sắc.

      Về nguyên nhân bị thương, hai người bàn bạc và thống nhất là, cẩn thận bị trượt chân bậc thềm chỗ cửa chính của tập đoàn Thiệu thị, đối với lí do này, ông cụ Thiệu cũng hỏi gì nhiều, sau khi đau lòng an ủi mấy câu, nhân tiện cho người xin nghỉ học ở trường cho Diệp Cẩn Niên.

      Nhưng mà, sau khi được xin nghỉ, địa điểm dưỡng bệnh của Diệp Cẩn Niên cũng phải là ở nhà, mà đổi thành công ty của nhà họ Thiệu, lợi dụng thời gian tĩnh dưỡng để hiểu hơn vận hành của công ty.

      Đối với đề nghị của ông cụ, Thiệu Tư Hữu tán thành cũng bày tỏ ý phản đối, nghe xong chỉ cười thản nhiên, ràng đem trách nhiệm thuyết phục ông cụ đùn cho Lâm Thụy.

      "Lâm thiếu gia tới." Bữa sáng vừa ăn được vài miếng Lâm Thụy với vẻ mặt tươi cười chạy tới nhà họ Thiệu báo cáo, thoải mái gia nhập vào hàng ngũ bữa sáng, có thi thoảng ra vài câu, sắc mặt vui của Thiệu Thiên Ngạo vì chuyện Diệp Cẩn Niên bị thương cũng dịu rất nhiều.

      Mặc dù tay phải Thiệu Tư Hữu bị thương, nhưng vẫn cử động tự nhiên như thường, hoàn toàn nhìn ra sơ hở, ngược lại là Diệp Cẩn Niên, bởi vì luôn tự chủ được liếc trộm cánh tay phải bị thương của mà đôi đũa trong tay suýt nữa bị rơi, bị Thiệu Mục Ân hung hăng lườm cho cái xem thường.

      Sau khi ăn xong, Thiệu Mục Ân được Chú Vu đưa đến trường, dưới ám chỉ bằng mắt của Thiệu Tư Hữu, Lâm Thụy theo ông cụ Thiệu vào trong phòng chuyện, còn Diệp Cẩn Niên lén đón hòm thuốc trị thương từ trong tay Lâm Thụy, theo Thiệu Tư Hữu vào phòng của bôi thuốc cho .

      Đây là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên vào phòng của Thiệu Tư Hữu, bố trí đơn giản mà sạch , rất phù hợp với phong cách của . Ngay chính giữa căn phòng là chiếc giường lớn được phủ ga màu trắng, hai chiếc ghế mây đặt hai bên cửa sổ sát đất, cái bàn tròn thủy tình ở giữa đặt hộp thuốc hạ sốt được mở ra.

      Càm vội hòm thuốc ở dưới giường đặt lên chiếc bàn tròn, Diệp Cẩn Niên thu hồi hộp thuốc hạ sốt để lại dấu vết, dùng kéo cẩn thận cắt băng gạc cánh tay Thiệu Tư Hữu, lấy bông y tế nhúng thuốc trị thương, bôi từng chút chút lên miệng vết thương của Thiệu Tư Hữu.

      Nhìn vết thương vẫn chưa khép miệng, Diệp Cẩn Niên cắn cắn môi theo tiềm thức. Nếu như có người này, e rằng ngày hôm qua mình lại phải chết thêm lần nữa rồi.

      “Đêm qua ngủ ngon sao?” Ngón tay lạnh lẽo lướt qua đuôi mắt Diệp Cẩn Niên, giọng điệu của Thiệu Tư Hữu cũng phải là nghi vlaans, mà trấn an vuốt vuốt đầu Diệp Cẩn Niên, giọng vẫn dịu dàng như trước: “Đừng sợ.”

      Sợ sao? Diệp Cẩn Niên cười khổ trong lòng, đến ngày hôm qua mới nhận ra, mình lại sợ chết như vậy.

      Bản thân trải qua cái chết lần, khi cận kề tử thần lần nữa, cam lòng cùng nỗi sợ hãi chôn giấu dưới đáy lòng được phóng đại lên đến n lần, cho là chỉ có mình biết, có cái vẻ bình tĩnh như biểu ra, chẳng qua đem run rẩy dằn xuống đáy lòng, cưỡng chế chịu để lộ ra.

      Nhưng bản tính kiên cường, bền bỉ trời sinh khiến ngoan cố lắc đầu, bướng bỉnh trả lời: “Em sợ.”

      “Nhạc Nhạc, hôm qua thấy em vào cửa Thiệu thị.” Nghe câu trả lời của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu hơi cau mày lại, tiếp đó chuyển đề tài: “ vốn định ra đón em, lại thấy em ra lên xe taxi.”

      Nghe Thiệu Tư Hữu như vậy, Diệp Cẩn Niên có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chút khó hiểu.

      Thiệu Tư Hữu, ấy.... giải thích với mình?

      giải thích, phải cố tình theo dõi em, mà là lo lắng cho em.” Nhìn hiểu được ý Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu .

      “Em ....” Diệp Cẩn Niên theo tiềm thức muốn phản bác lại, nhưng nửa câu sau vẫn bị ánh mắt của Thiệu Tư Hữu làm cho nuốt vào trong. thực nghi ngờ, Thiệu Tư Hữu xuất quá mức trùng hợp, trùng hợp đó rất khó khiến nghi ngờ. Nhưng bây giờ nghe như vậy, ngay cả cũng cảm thấy mình lòng tiểu nhân.

      “Mặc dù hơi buồn vì bị Nhạc Nhạc nghi ngờ, nhưng càng vui hơn khi Nhạc Nhạc có thể tự bảo vệ được mình.” Thấy Diệp Cẩn Niên có chút ngẩn ra, Thiệu Tư Hữu cười vỗ vỗ vai Diệp Cẩn Niên.

      Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn biểu cảm mặt của Thiệu Tư Hữu, trong đôi mắt thâm thúy nhìn thấy đầy chân thành.

      Lúc này, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, Thiệu Tư Hữu nhíu nhíu mày, đến bây giờ mới phát ra, mình quên chưa bật điện thoại di động.

      “Alô.”

      “Tư Hữu, chiếc xe kia bị hỏng ở khu vực nội thành, phòng giao thông ở đó kiểm tra qua, tài xế bỏ chạy, nguồn gốc xe ràng, đối phương cũng để lại đầu mối gì. Nhưng nhìn màn hình giám sát, đối phương có lẽ là từ nước ngoài....” Từ đầu điện thoại bên kia, giọng nữ réo rắt vang lên.

      Nước ngoài.

      Trong đầu Diệp Cẩn Niên đột nhiên thoáng qua hình ảnh, ánh mặt vụt qua tia lạnh lẽo. Nếu quả là người đó, vậy bản thân mình bất cẩn rồi.

      “Ừ, cám ơn em, Ân Dao.” Sau khi nghe thấy câu đó, sắc mặt Thiệu Tư Hữu cũng có chút nặng nề, cảm ơn qua loa xong liền cúp máy.

      “Thân thể ông nội từ trước đến giờ đều do Thành Y chịu trách nhiệm sao?” Diệp Cẩn Niên chờ Thiệu Tư Hữu ngồi trở lại bên cạnh mới hỏi.

      Nhắc tới hai chữ ‘nước ngoài’ này, Diệp Cẩn Niên nghĩ đến đầu tiên chính là người đàn ông nguy hiểm tiếp xúc với Sở Nhược ở khu vực cạnh bệnh viện hôm đó. Cỗ nghi ngờ từng bị đè xuống bây giờ lại bắt đầu trỗi dậy, nhớ trước khi chuyện xảy ra, vừa mới đây cũng hỏi Thành Y có chị em gì hay .

      Xâu chuỗi như vậy, Thành Y liền có vẻ hết sức khả nghi.

      “Ừ, Thành Y tới nhà họ Thiệu được hơn bốn năm rồi,” Thiệu Tư Hữu sững người, “Cha Thành Y từng là bác sĩ riêng của nhà họ Niên.”

      Nhà họ Niên? Vậy căn nguyên có liên quan rất lớn đến Niên Nhạc Nhạc rồi. Diệp Cẩn Niên nghĩ.

      “Thành Y có vấn đề gì hả?” Thiệu Tư Hữu hỏi.

      “Em chắc chắn, nhưng mà trước đó ở gần bệnh viện em trông thấy người.....”

      Bịch - -

      Diệp Cẩn Niên trả lời, cửa được khóa kỹ ‘bịch’ tiếng, bị nguồn sức mạnh dụng vào, bên ngoài cửa, Thiệu Thiên Ngạo lộ ra nét mặt u, xanh mét, ánh mắt đông cứng lại cánh tay phải của Thiệu Tư Hữu vẫn chưa kịp kéo ống tay áo xuống, ở nơi đó mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy phía trong băng gạc, mà đứng sau ông, Lâm Thụy với sắc mặt lo lắng cùng với Lâm Vũ Phỉ người là bộ đồ công sở màu xanh mang theo nụ cười nhàn nhạt.
      Last edited by a moderator: 28/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 032: Chất vấn

      Ngoài cửa thư phòng tầng hai nhà họ Thiệu, cơ thể bé của Diệp Cẩn Niên dựa vào vách tường, cánh cửa ngăn cách do thám tình huống bên trong, mặc dù cánh cửa ngăn trở nghe nội dung cuộc trò chuyện bên trong của hai người, nhưng thi thoảng vẫn có vài câu tranh chấp bị đè nén từ bên trong mơ hồ vọng ra.

      Bàn tay Diệp Cẩn Niên buông thõng bên người bất giác nắm chặt, vừa rồi Thiệu Thiên Ngạo đẩy cửa vào, ánh mắt lợi hại quét qua hai người và Thiệu Tư Hữu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy khí thế bá đạo của Thiệu Thiên Ngạo với tư cách là chủ nhân nhà họ Thiệu, cảm giác áp bức mãnh liệt này so với ông cụ tình cảm, thân thiện thậm chí có tính khí trẻ con, quả tưởng như hai người.

      Đối với xuất của Thiệu Thiên Ngạo, tuy rằng biểu của Thiệu Tư Hữu vẫn thong dong, lạnh nhạt, có lẽ nắm được trong tay, nhưng Diệp Cẩn Niên ràng cảm nhận được, tâm trạng bình tĩnh lắm, cường độ thanh kìm nén và kéo căng như vậy, khiến cho Diệp Cẩn Niên nổi lên cỗ bất an nồng đậm trong lòng.

      ", Tư Hữu và ông Thiệu chuyện trong thư phòng lâu như vậy, có phải có chuyện gì ." Lâm Vũ Phỉ đứng ở vị trí cách cánh cửa xa, có chút luống cuống kéo Lâm Thụy bên cạnh, ánh mắt lo lắng nhìn cánh cửa thư phòng khép chặt, yếu a yếu ớt hỏi.

      " có việc gì." Lâm Thụy kéo tay áo bị Lâm Vũ Phỉ giữ chặt ra để lộ dấu vết, trong mắt vụt qua tia thiếu kiên nhẫn, nhàn nhạt trả lời, đưa mắt về phía Diệp Cẩn Niên đứng dựa vào tường, lên tiếng đề nghị: "Nhạc Nhạc, vết thương chân em còn chưa khỏi, đừng quá cực nhọc, xuống dưới tầng ngồi ghế sofa chờ ."

      " cần." Diệp Cẩn Niên ngoan cố lắc đầu, di dời ánh mắt chuyển lên người Lâm Vũ Phỉ, nhạy bén phát ra tia hài lòng vụt lóe trong mắt ta, đôi môi mềm mại khẽ giương lên: "Em cực nhọc, phải là chị Vũ Phỉ cực nhọc mới đúng."

      "Nhạc Nhạc, tại sao như vậy?" Nghe Diệp Cẩn Niên thế, Lâm Vũ Phỉ ràng sững sờ. Đối với Niên Nhạc Nhạc tại, Lâm Vũ Phỉ đương nhiên coi như là tự kỷ, ngoan ngoãn, ít trước kia nữa, nghe thấy câu của , trong lòng đầy căng thẳng.


      "Hôm qua em thấy chị Vũ Phỉ vào công ty, chị ấy thức đêm làm thêm giờ, đương nhiên phải cực nhọc rồi." Diệp Cẩn Niên trả lời chút kiêng nể, thấy Lâm Vũ Phỉ ra vẻ vô tội, biết gì, cười lạnh từng hồi trong lòng.

      Từ khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Vũ Phỉ xuất , Diệp Cẩn Niên biết, bóng dáng chợt lướt qua đó phải là ảo giác của mình, mà hôm qua, đích thực là Lâm Vũ Phỉ về qua Thiệu Thị, vừa rồi Thiệu Thiên Ngạo với vẻ mặt tức giận qua đây khởi binh vấn tội, ràng cũng đều có liên quan tới ta.

      Nhưng mà, với thận trọng của Thiệu Tư Hữu và Lâm Thụy, thể sơ suất đến độ bị Lâm Vũ Phỉ theo dõi mà phát ra được, vậy , Lâm Vũ Phỉ biết được chuyện Thiệu Tư Hữu bị thương từ đâu?

      Trừ phi....

      Nghĩ đến khả năng đó, ánh mắt Diệp Cẩn Niên dần dần rét lạnh.

      “Công Thành Y?” Nghe thấy Diệp Cẩn Niên như vậy, ánh mắt Lâm Thụy khẽ động, quay đầu nhìn về phía người em luôn đầu têu thói xấu này.

      “Vũ Phỉ, tối hôm qua phải em đến nhà bạn sao, tại sao lại đến công ty?” cũng thấy quái lạ, vùa rồi khuyên Thiệu Thiên Ngạo trước tiên cứ để Diệp Cẩn Niên nghỉ ngơi ở nhà, tạm thời nên đến công ty. Lâm Vũ Phỉ lại đột nhiên tới chơi, còn mang theo vẻ mặt lo lắng là nghe bảo cơ thể Tư Hữu được khỏe nên tới thăm, mới dẫn tới việc ông cụ Thiệu nghi ngờ mà lên tầng, bắt luôn tại trận hai người Tư Hữu và Niên Nhạc Nhạc.

      “À, đúng vậy, hôm qua đúng là em đến nhà bạn, nhưng sau đó lại phát để quên đồ ở công ty, nên quay lại lấy.......” Lâm Vũ Phỉ vội vàng trả lời, nhưng trước ánh mắt nhìn chằm chặp của Lâm Thụy, giọng bất giác hạ xuống thấp dần dần.

      “Vậy là tối qua chị nhìn thấy bị thương, thế nên mới cố tình đợi đến hôm nay qua đây kể?” Bộ dáng né tránh của Lâm Vũ Phỉ càng khiến cho Diệp Cẩn Niên khẳng định ngờ vực trong lòng, vì vậy tiếp tục vặn hỏi.


      “Đương nhiên là phải!” Nghe Diệp Cẩn Niên thế, Lâm Vũ Phỉ liền lên tiếng phản bác, hốc mắt đỏ hoe uất ức, giựt giựt vạt áo Lâm Thụy: “, em là quay về công ty lấy đồ, cũng hề nhìn thấy mọi người, chuyện Tư Hữu bị thương, em cũng chỉ nghe người khác .....”

      “Vậy người đó là ai?” Giọng Diệp Cẩn Niên lại vang lên lần nữa, cũng tin là đêm qua Lâm Vũ Phỉ nhìn thấy Thiệu Tư Hữu bị thương, mặc dù tính cách ta với Sở Nhược có chút giống nhau, nhưng vẻ điềm tĩnh, tinh tế còn kém xa Sở Nhược, dựa theo tính cách của ta, nếu thực nhìn thấy bọn , nhất định xuất ngay tại chỗ đó.

      “Là... người bạn....” Trước giọng nguội lạnh của Diệp Cẩn Niên, Lâm Vũ Phỉ thốt lên câu trả lời, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cố gắng đem lời định nuốt trở vào, lông mi cụp xuống, trả lời yếu ớt: “Mới vừa quen, còn chưa kịp hỏi tên.”

      Viện cái cớ rành rành như thế khiến cho Lâm Thụy cũng phải nhăn mày lại, đêm muộn Lâm Vũ Phỉ đến công ty đích thực là bất thường, nhưng cũng có niềm tin, tuyệt đối thể bị Lâm Vũ Phỉ bám theo. Như vậy, người báo tin cho Lâm Vũ Phỉ, rất có thể có liên quan đến vụ ám sát lần này, thậm chí.... Lâm Thụy thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ mong vụ ám sát nhằm vào Niên Nhạc Nhạc lần này, có liên quan gì đến em tim bất tỉnh này của .

      *

      “Choang _______ “ Ly trà bị văng mạnh xuống đất, nát tan. Thiệu Thiên Ngạo sắc mặt trầm ngồi chiếc ghế da rộng lớn, trong đôi mắt đen sắc bén cuồn cuộn cơn tức giận, hai tay đặt hai tay vịn của ghế, bởi vì dùng sức mà khớp xương nổi lên màu xanh trắng.

      “Ý của cháu là, có người có ý đồ muốn ám sát Nhạc Nhạc?”

      “Vâng, Ân Dao và Lâm Thụy điều tra.” Thiệu Tư Hữu ngồi ở bàn đối diện, sắc mặt so với ngày thường có phần nghiêm túc hơn, những chuyện xảy ra ngày hôm qua, ngoại trừ việc bọn họ đến nhà tổ họ Diệp ra, tất cả quá trình, đều kể hết cho Thiệu Thiên Ngạo sót chữ nào, dựa vào năng lực của Thiệu Thiên Ngạo, cho dù có cố tình giấu diếm, cuối cùng cũng bị ông tra ra thôi.

      “Điều tra? Trong vòng ngày các cháu gặp liên tiếp hai vụ ám sát, ràng đối phương có chuẩn bị mới tới, đơn giản, nhưng dễ như vậy sao!” Thiệu Thiên Ngạo hừ lạnh tiếng, đột nhiên dừng lại, dựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc bén quét qua Thiệu Tư Hữu: “ như vậy, cháu tìm ra được đầu mối?”

      “Trước đó có, nhưng bây giờ có rồi ạ.” Thiệu Tư Hữu khẽ nhướng lông mày, trong ánh mắt thoáng qua tia chắc chắn: “Ông nội yên tâm, cháu xử lý tốt.”

      “Hy vọng là như vậy.” Nghe Thiệu Tư Hữu như thế, nét mặt Thiệu Thiên Ngạo cũng hơi dịu : “Nhạc Nhạc phải được an toàn tuyệt đối, thể có bất kì chuyện gì, đây cũng là việc duy nhất chúng ta có thể làm để bù đắp cho nhà họ Niên.”

      “Cháu hiểu ạ” Thiệu Tư Hữu đáp lại.

      “Hiểu được là tốt, bất luận người lần này có phải là người lúc đầu chúng ta dự đoán hay , chuyện này coi như cho chúng ta lời cảnh báo.” Thiệu Thiên Ngạo gật đầu cái, ánh mắt càng sắc hơn mấy phần: “Tư Hữu, cháu còn nhớ, lúc trước cháu thuyết phục ông để cho Nhạc Nhạc ở lại Kì Lâm, hứa hẹn điều gì ?”

      Nghe thấy câu của Thiệu Thiên Ngạo, sắc mặt Thiệu Tư Hữu đột nhiên biến đổi.
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 033: Xuất ngoại

      Diệp Cẩn Niên ngờ, nôn nóng đứng chờ tiếng ở ngoài cửa thư phòng, khi cánh cửa đó từ từ mở ra, điều đầu tiên nhận được, lại là lời tuyên bố của Thiệu Thiên Ngạo, quyết định đưa cùng ra nước ngoài sinh sống.

      Nghe Thiệu Thiên Ngạo như vậy, Lâm Vũ Phỉ vốn tâm trạng có chút thấp thỏm, uể oải vừa xuất lúc nãy, ngay lập tức trong mắt giấu nổi niềm vui, mà sắc mặt Lâm Thụy cùng với Chú Vu vừa mới trở về nhà họ Thiệu, đều hơi thay đổi.

      "Cháu muốn ở lại." Lời Thiệu Thiên Ngạo vừa dứt, Diệp Cẩn Niên liền lên tiếng .

      Trước đó Lâm Thụy cũng cảnh báo , có thể Thiệu Thiên Ngạo đưa ra nước ngoài, mấy ngày nay hành lý chỉ được thu xếp cho mình Thiệu Thiên Ngạo, Diệp Cẩn Niên vốn cho rằng mình có thể được ở lại, nhưng ngờ, tất cả đều bị vụ ám sát đột ngột này làm cho hỏng bét.

      Rất có thể, Long Việt tìm ra vị trí của chị , cũng muốn tìm ra được kẻ ám sát phía sau từ phía Lâm Vũ Phỉ, bây giờ sao có thể rời được?

      "Nhạc Nhạc." Thiệu Thiên Ngạo ngồi ở vị trí chủ vị, vui sắc mặt sa sầm xuống, mặc dù cơn phẫn nộ hiển thị giữa lông mày giảm rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn mang theo khí thế khiếp người, nghi ngờ gì.

      Diệp Cẩn Niên uất ức cắn cắn môi, lông mi dài rủ thấp xuống, bộ dáng này lọt vào trong mắt Thiệu Thiên Ngạo, vẻ vui trước đó dần dần rút , ông thở dài kéo Diệp Cẩn Niên đến bên cạnh, giọng nhàng, từ tốn hơn rất nhiều, dỗ dành: "Nhạc Nhạc, nghe lời nào."

      "Cách đó lâu, ngài để tiểu thư Nhạc Nhạc ở lại, ở bên chưa sắp xếp được cơ mà," Chú Vu ràng vẫn chưa biết được tình hình, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của Diệp Cẩn Niên, khuôn mặt lên vẻ đành lòng thường thấy, ngập ngừng lên tiếng: "Tiểu thư Nhạc Nhạc vừa mới thích ứng được nơi này, đột nhiên rời biết bệnh tình có tái phát lại hay , hơn nữa trường học cũng phải sắp xếp lại…"

      Lâm Thụy liếc trộm Thiệu Tư Hữu, nhìn ra được suy nghĩ khuôn mặt , lời của Chú Vu ràng hy vọng vịn vào bệnh tình của Niên Nhạc Nhạc để mấy câu giữ ở lại, mà Thiệu Tư Hữu vẫn giữ im lặng từ lúc ra khỏi thư phòng đến giờ, ràng cho thấy cùng ông cụ đưa ra thống nhất, vậy thêm gì, e rằng cũng chỉ là vô dụng.

      "Nhạc Nhạc cùng tôi, có nhà họ Niên và nhà ngoại Nhạc Nhạc cùng chăm sóc, về phần trường học… Tôi vốn cũng định để Nhạc Nhạc học ở trường, nhà Bố Tư Nặc sắp xếp người phù hợp dạy cho Nhạc Nhạc, sáng sớm ngày mai người nhà Bố Tư Nặc đến đón người."

      Trước im lặng của Lâm Thụy, vẻ lo lắng mặt Chú Vu cũng được xua tan, ràng Thiệu Thiên Ngạo còn đủ kiên nhẫn tiếp tục đề tài này nữa, sau khi mấy câu với ngụ ý cho phép giãi bày xong, liền xoay người trở về phòng, nhân tiện căn dặn Chú Vu, thu dọn hành lý cho Diệp Cẩn Niên.

      Thiệu Thiên Ngạo vừa mới đứng dậy rời , Diệp Cẩn Niên liền quay đầu, đem ánh mắt chất vấn chuyển lên người Thiệu Tư Hữu, vừa đúng lúc, tầm mắt của cũng đổ về phía .

      Lâm Thụy chịu giúp mình, ràng là vì .

      Vậy mà, ánh mắt Thiệu Tư Hữu nhìn sang, giống như cưng chiều nhìn đứa bé bốc đồng, trong đôi mắt đó, ngoài kiên định ra, có chút dung túng nào.

      biết vì sao, khi nhìn thấy phản ứng lúc này của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy trong mũi có chút chua xót, thậm chí có tia uất ức.

      Dùng sức cắn cắn môi, cố gắng đè nén cảm giác uất ức nên có xuống, là Niên Nhạc Nhạc, phải thực thân phận của Niên Nhạc Nhạc, nếu đại cục định, phải làm thế nào đây?

      Diệp Cẩn Niên đứng dậy có chút chênh vênh, vừa rồi đứng trong thời gian dài, mắt cá chân bị thương đau đến kim châm muối xát.

      Theo động tác của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu cũng đứng lên, định dùng cánh tay bị thương đỡ , lại bị Diệp Cẩn Niên vội tránh về phía sau.

      Đưa mắt nhìn Chú Vu đỡ Diệp Cẩn Niên lên tầng, ánh mắt Thiệu Tư Hữu tối sầm, u ám.

      Lâm Thụy thầm kêu khổ trong lòng, nguyên nhân ông cụ muốn đưa Niên Nhạc Nhạc quá , tính tự kiềm chế của Thiệu Tư Hữu từ trước đến giờ đều rất mạnh, nhưng vừa rồi ngồi bên cạnh , vẫn cảm thấy người đè nén cơn giận.

      Nhất là thời khắc Niên Nhạc Nhạc cự tuyệt cho đỡ, người tản ra cái lạnh rệt, khiến cho bản thân thân là bạn đồng hành cũng cảm thấy kinh hãi.

      Lo lắng liếc nhìn Lâm Vũ Phỉ biết nguy hiểm vẫn còn thầm đắc ý ở bên, cái con bé biết chừng mực này, trong thời điểm như thế này lại còn muốn đắc ý, nhận lấy lửa giận của Tư Hữu rồi, còn có thể ngăn chặn được hay sao?

      *

      Suốt cả đêm, Diệp Cẩn Niên ngồi ở bên cửa sổ cho đến khi trời sáng choang, cảm xúc ban đầu bình ổn, ngoài việc tiếp nhận ra cũng chẳng còn cách nào khác.

      "Tiểu thư Nhạc Nhạc." Chú Vu gõ cửa nhè , giọng lọt qua cánh cửa ngăn cách truyền vào: "Ông cụ chuẩn bị chút, người đón sắp đến rồi."

      "Cháu biết rồi." Vừa lên tiếng mới biết giọng của mình có chút khàn khàn, Diệp Cẩn Niên tới bên giường nhét điện thoại vào trong túi, laptop và các đồ đạc cũng đều được dọn dẹp sạch , dường như có gì mà mang theo.

      Nhìn khắp xung quanh vòng, Diệp Cẩn Niên khẽ cười, kéo cửa ra.

      "Niên Nhạc Nhạc, ai cho phép em !" Trong hành lang, Thiệu Mục Ân hai mắt hồng hồng, nhìn thấy Diệp Cẩn Niên mở cửa, lập tức nhìn chằm chằm , quát.

      Tối hôm qua cậu vẫn theo lệ thường, đến phòng Taekwondo luyện tập, khi trở về mệt ngủ, sáng dậy mới biết thông tin Diệp Cẩn Niên phải , đầu tiên là chạy đến phòng Thiệu Thiên Ngạo, lại bị ông quở mắng cho trận quay trở về.

      Diệp Cẩn Niên tới vuốt vuốt đầu Thiệu Mục Ân, đột nhiên phát ra động tác này có chút giống với cách Thiệu Tư Hữu vẫn làm với mình, vì vậy định rút tay về.

      "Này, ai cho em bỏ tay ra!" Tay Diệp Cẩn Niên vẫn còn chưa kịp dời hoàn toàn, Thiệu Mục Ân liền giữ tay , đem nó đặt lại lên đầu mình, miệng mím chặt tức giận, lớp sương mù đôi mắt đỏ hoe vẫn chưa tan .

      "Nhạc Nhạc, phải rồi." Nghe thấy động tĩnh ở tầng, giọng Thiệu Thiên Ngạo vang lên, Diệp Cẩn Niên cảm thấy bàn tay Thiệu Mục Ân kéo tay mình dùng lực mạnh.

      Nhìn bộ dạng khổ sở của cậu bé, Diệp Cẩn Niên nhịn được lên tiếng an ủi: "Rất nhanh là được nghỉ rồi, đến lúc đó có thể thăm tôi."

      " mới cần thăm em." Thiệu Mục Ân theo thói quen phản bác lời Diệp Cẩn Niên, sau đó lại cắn cắn môi, : "Biết rồi, đồ ngốc."

      Đây hình như là lần đầu tiên Thiệu Mục Ân ngoan ngoãn nghe theo lời mình, khóe miệng Diệp Cẩn Niên cong lên, lo lắng đè nén trong lòng Diệp Cẩn Niên cả đêm lúc này mới dần dần tiêu tan chút.

      Máy bay cất cánh, Diệp Cẩn Niên tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu tất cả đều là tin tức nhận được từ Long Việt trước khi lên máy bay.

      Hôm qua, thông báo với Long Việt, tạm thời thể qua đó được, muốn gửi email về vị trí chỗ ở của chị , mãi đến khi gần lên máy bay mới nhận được thư phúc đáp của .

      ngờ, đáp án Long Việt đưa cho, lại là thành phố Kỳ Lâm.

      ra, và chị vẫn sống trong cùng thành phố, nhưng bây giờ, lại cách xa nhau ngàn dặm rồi.

      "Tiểu thư Nhạc Nhạc, cái này là lúc sáng Đại thiếu gia bảo tôi giao nó cho ." Thành Y người là bộ quần áo màu xanh lam thoải mái, đưa thứ cầm trong tay cho Diệp Cẩn Niên.

      Lúc rời khỏi nhà họ Thiệu, Thiệu Tư Hữu cũng tiễn , Diệp Cẩn Niên lên tiếng trả lời quay đầu , mùi thơm dìu dịu truyền đến, đập vào mắt là những cánh hoa màu đỏ xinh đẹp.
      Last edited by a moderator: 31/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 034: Học viện Thánh Nhã

      Bốn năm sau

      Học viện Thánh Nhã là trong những học viện dành cho tầng lớp quý tộc nổi tiếng thế giới, ở nơi đây, học sinh được tiếp thu nền giáo dục tinh đến từ các nơi thế giới, mà thân thế phải hiển hách.

      Những đứa con cưng của xã hội thượng lưu, toạc ra là, bọn họ thời điểm tuổi thanh xuân nở rộ, cũng chính là lúc bọn họ được quên giữ cho phong độ của mình được tốt nhất, bởi sau lưng bọn họ là vinh quang của dòng họ.

      Mà Phỷ Kỳ, thân là thành viên trong đó lại cảm thấy, hôm nay bầu khí trong sân trường có chút khang khác. Ra khỏi khu giảng dạy về nghi thức cổ xưa, bên cạnh có hai ba nhóm người túm tụm lại, dường như thầm to với nhau gì đó, mà tiêu điểm của bọn họ đều đặt chiếc xe ô tô màu đen đậu cách đó xa.

      Phỉ Kỳ nhíu nhíu mày, quy định của học viện Thánh Nhã là cho phép lái xe vào trong sân trường, thân là phó hội trưởng hội học sinh, có trách nhiệm nhắc nhở chủ nhân của chiếc xe này.

      Thế nhưng, khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe, Phỉ Kỳ đột nhiên hiểu được nguyên nhân khác thường của những người này.

      Đó là người đàn ông có khuôn mặt, khí chất vô cùng xuất sắc, dáng người thon dài, rắn rỏi, những đường nét mềm mại bao quanh khuôn mặt có thể là hoàn mỹ, đôi con ngươi đen nhánh như mực lẳng lặng nhìn về cánh cửa phía sau, bờ môi tao nhã khẽ nâng lên.

      Gió thổi nhè , làm lay động những sợi tóc rũ xuống trước khuôn mặt , cũng làm cho những cây ngô đồng cao lớn ở hai bên đường nước Pháp vang lên những tiếng xào xạc vì bị thổi trúng, thi thoảng có mấy chiếc lá hình bàn tay từ cao bay xuống, rơi vào vai .

      Hình ảnh này khiến cho Phỉ Kỳ sững người chừng vài phút, mới phục hồi lại tinh thần, từ từ về phía người kia.

      "Chào tiên sinh, trong sân trường cấm xe vào." Cố gắng duy trì bình tĩnh, được giáo dục tốt khiến cho Phỉ Kỳ khi ra có chút sơ hở nào.

      "Xin lỗi, tôi biết." Người đàn ông cười xin lỗi, sau đó liền quay đầu lại bảo tài xế lái xe , tiếp theo lại xoay người nhìn về phía cửa chính cách đó xa, nhã nhặn hỏi: "Xin cho hỏi, ở đây có học sinh nào tên là Niên Nhạc Nhạc ?"

      Nụ cười dịu dàng, nho nhã giống như hồi gió xuân thổi vào lòng người, Phỉ Kỳ bất giác đỏ mặt, nhưng đến khi nghe câu hỏi của người đó, ngay lập tức ánh mắt liền trở nên sáng tỏ.

      "Mạo muội hỏi ngài, xin hỏi ngài tìm ấy…."

      "Tôi là của ấy." Thấy trong con ngươi trước mặt chợt lóe lên tia cảnh giác, Thiệu Tư Hữu giải thích, nghĩ tới nhóc bốn năm ở bên cạnh mình, nụ cười bên môi càng thêm dịu dàng.

      "?" Phỉ Kỳ nhìn Thiệu Tư Hữu từ xuống dưới đánh giá lượt, lông mày càng nhíu chặt hơn, nhìn xung quanh lúc, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn về bên trái hô to: "Hoắc Nhĩ Khắc!"

      Nghe thấy tiếng gọi của Phỉ Kỳ, cậu thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi ở cách đó xa tới, đầu là mái tóc ngắn màu vàng lúa mạch bay bổng, sống mũi cao, trong đôi mắt sâu thẳm như đại dương mang theo cỗ lạnh lùng, xa cách.

      "Có chuyện gì ?" Giọng lành lạnh của cậu thiếu niên vang lên.

      "Vị tiên sinh này tự xưng là của Niên tiểu thư." Phỉ Kỳ khẽ cúi thấp đầu, màu đỏ phơn phớt tản ra hai bên tai, .

      "?" Hoắc Nhĩ Khắc nghi ngờ nhìn Thiệu Tư Hữu, ánh mắt hơi chìm xuống, "Người nhà họ Thiệu."

      Giọng khẳng định hề có chút nghi vấn nào, Hoắc Nhĩ Khắc từng nhìn thấy qua tư liệu về người trước mặt trong thư phòng của ông nội, mặc dù hai năm trôi qua nhưng ký ức vẫn còn như mới đây, —— tổng giám đốc tân nhậm của Thiệu thị, Thiệu Tư Hữu.

      "Đúng vậy!" Thiệu Tư Hữu điềm đạm trả lời, chút để ý đến cái nhìn đánh giá mình có chút càn rỡ của Hoắc Nhĩ Khắc.

      "Tôi là họ của Nhạc Nhạc, hôm nay
      Nhạc Nhạc đến trường.”

      Holkeri xong, ánh mắt chuyển sang người Phi Kỳ, cho đến khi người kia thức thời tránh mới tiếp: “Thành tích huấn luyện tháng trước của Nhạc Nhạc được tốt, ông nội sắp xếp giáo viên cho ấy học thêm”

      Học thêm? Lông mày Thiệu Tư Hữu siết chặt, chương trình học thêm của nhà Bố Tư Nặc đương nhiên phải là nội dung trong sách giáo khoa rồi.

      “Hay là trước tiên cứ chờ thêm mấy ngày nữa, để tôi tiếp đón , coi như là cảm tạ nhà họ Thiếu chăm sóc Nhạc Nhạc nhiều năm qua.” Holkeri

      cần phiền hà, mấy ngày nữa tôi lại đến, tạm biệt.” Thiệu Tư Hữu xong, cười cười khách khí, xoay người rời .

      Phía sau, tầm mắt Holkeri nhìn chằm chằm theo bóng lưng rời , trong ánh mắt thoáng qua tia sáng.

      Lâu đài mang phong cách retro Châu Âu, ánh mặt trời đổ xuống, xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ được chạm trổ hoa văn rỗng vụn vào.

      bệ cửa sổ đặt mấy chậu hoa, ở bàn sách có rải rác vài cuốn sách cùng chiếc laptop màu trắng, chiếc giường lớn, chủ nhân của căn phòng lặng lẽ ngủ.

      Mái tóc dài trải rộng sau ót, khuôn mặt búp bê sứ tinh xảo, hoàn hảo, hai má hây hây đỏ, hai hàng lông mày dài mảnh, lông mi dày cong vút, che phủ tạo nên bóng xám nhàn nhạt dưới mắt, đôi môi mềm mại, căng mộng như hoa đào.

      Cửa phòng nhàng mở ra, bóng dáng thon dài chợt tiến vào từ bên ngoài, bước chầm chậm đến giường, đôi mắt trong suốt, sâu thẳm như đại dương lẳng lặng nhìn người say sưa ngủ, đôi môi đột nhiên dương lên:

      “Đừng có giả vờ, biết em tỉnh”

      giường từ từ mở mắt, ánh mắt mông lung, mơ màng quét qua người trước mặt nhìn mình cười, lại nhìn đồng hồ báo thức tủ đầu giường, đôi môi cong lên có chút bất mãn: “Còn sớm mà........”

      “Sớm? Nhạc Nhạc, tan học về rồi.” Holkeri cười bất đắt dĩ , trong mắt mang theo đầy vẻ cưng chiều: “Nếu như để ông nội biết em ngủ trong thời gian huấn luyện, e rằng em bị phạt đó.”

      “Phạt em ‘học thêm’?” Cảm nhận dưới ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ chiếu vào khuôn mặt, Diệp Cẩn Niên khoan khoái nheo mắt lại.

      “Đây phải là lợi cho em sao?” Holkeri đưa tay gõ gõ lên chiếc đầu của Diệp Cẩn Niên, buồn cười , đột nhiên trong đầu thoáng qua hình người: “Nhạc Nhạc, hôm nay ở trường.....”

      “Sao?” Diệp Cẩn Niên chuyển ánh mắt qua.

      có việc gì, chuyện trường học bên đó tạm thời cần để ý tới, hôm nay ông nội về, em và mấy người có khả năng lại phải tiếp nhận thêm thử thách.” Holkeri đứng dậy, tới kéo rèm cửa sổ sang hai bên, .

      “Oh, em biết rồi.” Diệp Cẩn Niên cũng chẳng bận tâm đáp lại.

      Sau lần sinh nhật tuổi 16, Thiệu Niên Ngạo đưa đến chỗ ông ngoại, dòng họ Bố Tư Nặc thần bí mà cổ xưa. Diệp Cẩn Niên chỉ lần nghe thấy tên tuổi của dòng họ này từ miệng của Diệp Cẩn Nhiên, lớn mạnh, thần bí là những danh từ chỉ về nó.

      Cho nên, khi biết được ông ngoại Niên Nhạc Nhạc chính là thế hệ đương gia của dòng họ Bố Tư Nặc sững sờ lâu.

      Còn người trước mắt này, chính là trong những người được đề cử là người kế thừa dòng họ Bố Tư Nặc, có hi vọng nhất trở thành gia chủ kế tiếp của dòng họ, họ , Hollkeri.

      Cái gọi là thử thách mà Holkeri , là cuộc khảo sát mang tính khảo nghiệm cho những người có tư chất kế thừa, lười phải ứng phó.

      “Em lúc nào cũng biết, nhưng thành tích lần nào cũng kém như vậy.” Giọng Holkeri vang lên lần nữa, trong giọng có phần chỉ tiếc rèn sắt thành thép

      “Chẳng lẻ hi vọng em mạnh hơn, để tranh ngôi vị người thừa kế với ?” Diệp Cẩn Niên cười cười phớt lờ, ánh mắt dừng lại ở mấy chậu hoa màu đỏ xinh đẹp bệ cửa sổ, trong đó có chậu có hoa cao hơn hẳn ở mấy chậu khác, ràng được trồng từ nhiều năm trước.

      Trong bốn năm, mỗi năm đều thu gom thêm loại hoa này, sau đó trồng lại từ đầu, lúc này những bông hoa tươi đẹp dường như được sinh trưởng trong nắng gắt, cũng còn cái vẻ tàn lụi lúc ban đầu ở máy bay khi Thành Y đưa cho nữa.

      Quái lạ, hoa mẫu đơn cũng phải chủng loại khan hiếm, nhưng sao đại thiếu gia lại ra tiệm hoa tìm mà phải ra tận ngoại thành, còn đặt biệt cầu từ ngàn dặm xa xôi mang ra nước ngoài.

      Lời của Thành Y, Diệp Cẩn Niên vẫn còn nhớ như in trong đầu, xuống giường, nâng chậu hoa cao nhất lên, thành chậu hoa chạm vào ngực có chút lành lạnh, nhưng thấm qua da thịt lại biến thành cỗ ấm áp, từ từ lan tràn trong lòng.

      Rất lâu sau, Diệp Cẩn Niên quay đầu nhìn về phía Holkeri, nụ cười sáng lạn lan tràn: “Holkeri, giúp em
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 035: Trở về nước

      Bóng đêm mịt mờ, ánh trăng sáng trong chiếu xuống, đường núi quanh co, trải xuống những mảng sáng bạc.

      Từ phía xa xa, hai chiếc ô tô màu đen chầm chậm tới, phía trước xe có biểu tượng hoa tường vi màu vàng nổi bật, tỏ thân phận tầm thường của chủ xe.

      Bên trong xe tràn ngập yên tĩnh, hai chiếc ghế phía sau, hai người đàn ông ngồi song song nhau, khoảng sáu mươi tuổi, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng hào, trong đôi mắt màu lam long lanh có hồn, đằng sau vẻ lắng đọng tang thương về đời là thông minh, cơ trí, người còn lại khoảng bốn mươi tuổi, hình dáng tuấn. Màn hình phản quang vì tốc độ của xe mà hơi rung rung, chiếu rọi lên hai khuôn mặt đều trầm tư của họ.

      "Gelede, biểu tại của Holkeri rất xuất sắc." Sau hình tượng im lặng, ông lão lớn tuổi dựa lưng vào ghế ngồi, trong con ngươi sắc bén hàm chứa chút tán dương.

      "May mắn vì có cha dạy bảo." Nghe thấy ông cụ khen con trai mình, trong mắt Gelede lóe lên tia kiêu hãnh, lên tiếng phụ họa.

      Hai người đó, chính là thế hệ đương gia của dòng họ Bố Tư Nặc —— Will Bố Tư Nặc và con ông, Gelede.

      "Nghe , hôm nay người nhà họ Thiệu đến học viện Thánh Nhã tìm Nhạc Nhạc." Tầm mắt ông cụ dừng tấm ảnh thiếu nữ ra ở góc sáng, sau khi trải qua vài lần khảo nghiệm, biểu cảm trong chân dung của những đứa bé kia, hoặc kiêu ngạo hoặc sụt giảm, chỉ có mình , khuôn mặt thiên sứ, tinh khiết vẫn treo nụ cười thản nhiên, bộ dáng hoàn toàn bị kết quả làm cho ảnh hưởng.

      "Dạ, nghe Holkeri , Thiệu Tư Hữu tự mình qua đó, nhưng bởi vì gần đây Nhạc Nhạc đều phải ở nhà tiếp nhận huấn luyện, cho nên bọn họ cũng gặp mặt." Gelede đáp lại, cũng dời tầm mắt lên tấm ảnh, tiếp đó mày nhíu nhíu lại: "Nhạc Nhạc trở về hơn năm, tiến bộ vẫn trì trệ như cũ, đứa bé này hình như cũng có thừa hưởng tài năng của mẹ nó."

      "Lisa sao?" Nhớ lại con từng làm cho mình kiêu hãnh, trong mắt ông cụ lên vẻ hồi tưởng, ánh mắt nguội lạnh cũng dịu dàng vài phần, "Những phương diện khác có thể có, nhưng có số điểm có lẽ Nhạc Nhạc còn xuất sắc hơn cả mẹ nó

      Gelede sững sờ, có chút dám tin nhìn cha, phải biết rằng, em Lisa của ông từng là niềm kiêu hãnh của dòng họ Bố Tư Nặc, nếu như phải vì nguyên nhân đó, vị trí đương gia tại nhất định là của . Cũng chính bởi vì ưu tú của Lisa, mới có thể khiến cho cha ông cảm thấy, những người được đề cử ở thế hệ của bọn ông, đều có đủ tư cách để thừa kế vị trí gia chủ, liền quyết định lựa chọn thế hệ đời sau đó.

      "Con từng nghe người Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi là tẩm ngẩm tầm ngấm mà đấm chết voi?" Ông cụ xong câu đó dừng lại, ràng muốn tiếp tục đàm luận nữa, mà Gelede ngồi bên cũng rơi vào trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ xinh đẹp trong tấm ảnh, như có điều suy nghĩ.

      qua khúc cua, chiếc xe từ từ chậm lại, cho đến khi qua làn đường ngoằn ngoèo trong bụi cây, tòa nhà to lớn mang phong
      cách retro Châu Âu, xuất hiện có chút đột ngột trước mặt họ, cánh ́ng sắt màu đen chạm rỗng, có biểu tượng hoa tường vi giống y như đúc với hình ảnh ở trước xe ô tô.

      “Ông chủ, ngài đã về.” Từ trong tòa nhà mấy người vội vã ra, người đàn ông dẫn đầu trông vẻ quản gia cung kính mở cửa xe nói.

      “Bảo tiểu thư đến thư phòng tôi một lát.” Từ trong xe bước xuống, ông cụ liền dặn dò, rồi thẳng vào trong tòa nhà.

      Phía sau, quản gia Philip nhìn theo bóng lưng ông rời , có chút bối rối há hốc mồm, nhìn về phía Gelede nhờ giúp đỡ.

      “Đã xảy ra chuyện gì?” Bộ dáng muốn nói lại thôi của Phillip khiến cho Gelede nghi ngờ dừng bước lại.

      “Tiểu thư và thiếu gia Holkeri vừa mới ra ngoài rồi.” Philip lau mồ hôi lạnh trán, hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên chủ nhân cho gọi Niên Nhạc Nhạc, kì lạ là đúng lúc có ở đây, để cho người kế vị tự mình rời , là thất trách của quản gia hắn.

      “Thông báo cho Holkeri, bảo nó lập tức đưa Nhạc Nhạc trở về.” Gedele nhăn may, trong tròng mắt màu lam dâng lên cơn phẫn nộ cực độ.

      “Nhưng mà, tôi đã điều tra, trước khi thiếu gia Holkeri ra ngoài, đã đặt hai vé máy bay đến thành phố Kỳ Lâm…”

      *

      Thành phố Kỳ Lâm.

      Xa cách bốn năm, sau khi tổng giám đốc Diệp thị, Diệp Sóc và con gái mất tích năm năm, thông tin Nam Cung Minh Húc, tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung lại lần nữa được đề cử làm tổng giám đốc đại diện cho tập đoàn Diệp thị, gây chấn động thành phố Kỳ Lâm.

      Tổng giám đốc Nam Cung thâm tình cuồng dại, bốn năm nay đã dùng sự kiên trì bền bì của mình đối với người vợ, rốt cuộc cũng làm bình ổn trận sóng gió từ những bức ảnh ngoại tình trước đây, lấy được sự tín nhiệm của thành viên hội đồng quản trị Diệp thị, và tới đây sẽ mở một cuộc họp báo tuyên bố thông tin, chính thức tiếp nhận tập đoàn Diệp thị. Mà sau khi tin tức này truyền ra ngoài, tòa soạn báo Phong lâm, nơi đã từng tiết lộ những bức ảnh ngoại tình của Nam Cung Minh Húc, lại vẫn chọn cách im lặng trước vấn đề này.

      Mặt trời mọc lên từ phía Đông, ánh sáng bình minh dần dần lộ rõ nơi chân trời xa xôi, bên trong sân bay tiếng người ồn ào, huyên náo, hành khách qua lại, thi thoảng lại chuyện trò với nhau.

      “Cuối cùng đã tới.” Cùng với tiếng than nhẹ, một cậu thiếu niên mặc bộ quần áo thoải mái màu kem từ trong sân bay chậm rãi ra, đầu là mái tóc ngắn bồng bềnh màu vàng lúa mạch, gương mặt tuấn, đôi môi mỏng đỏ thắm, trong đôi mắt màu lam trong trẻo, lạnh lùng lưu động vẻ xa cách, lãnh đạm, nhưng khi quay đầu nhìn thiếu nữ buồn ngủ, mông lung ở phía sau thì tan ra, thay vào đó là nụ cười bất đắc dĩ.

      Cơn gió nhẹ sáng sớm, thổi bay tóc mái của thiếu nữ, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, phấn điêu ngọc trác (xinh đẹp + đáng ), thổi thương tiếc vào da thịt sáng bóng, trong suốt, trơn mịn dưới ánh mặt trời nhàn nhạt.

      “Vẫn chưa tỉnh ngủ?” Nhìn Diệp Cẩn Niên mắt nửa đóng nửa mở cúi đầu theo phía sau mình, Holkeri có chút buồn cười, chìa tay ̣nh đón thứ gì đó trong tay , lại bị Diệp Cẩn Niên né tránh, khuôn mặt hắn khỏi ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: “Thứ đó quý báu gì chứ, cầm suốt cả chặng đường còn mệt?”

      “Hả?” Mở đôi mắt có chút mờ mịt ra, Diệp Cẩn Niên vô thức siết chặt chậu hoa trong lòng, nhìn nhìn xung quanh, cảnh vật quen thuộc khiến cho cơn buồn ngủ của lập tức vơi ít.

      Đã xa cách bốn năm, loại cảm giác này thực sự có chút thật.

      Thành phố Kỳ Lâm, đã trở lại rồi đây.

      Bông hoa màu đỏ dưới ánh nắng mặt trời càng nở rộ mãnh liệt, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc của Diệp Cẩn Niên, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười thoải mái, dẫn tới ít ánh mắt xung quanh phải dừng lại.

      Những cái nhìn chằm chằm càn rỡ từ bốn phía làm cho sắc mặt Holkeri trầm xuống, hắn nói lời nào kéo tay Diệp Cẩn Niên, nhanh chóng về phía bãi đậu xe.

      Cho đến khi lên xe, lông mày nhíu chặt của Holkeri mới được bông lỏng, hắn quay đầu nhìn Diệp Cẩn Niên cầm tờ báo xem: “Điểm đầu tiên đến là chỗ nào?”

      đâu?

      Diệp Cẩn Niên cúi đầu nhìn tờ báo mua ở ven đường, trang đầu là người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng ̉, trong bốn năm này, vẻ lạnh lùng người dường như đã càng tăng thêm, trong đôi mắt màu nâu trống trải vẫn sâu thẳm mà nguội lạnh.

      Chính là vì lấy được tin tức này từ chỗ Long Việt, mới phải xin Holkeri đưa mình trở lại.

      Đã trở lại, vậy thì trước tiên hẳn phải thăm ́ nhân thôi.

      Nghĩ như vậy, đầu ngón tay tinh xảo của Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa màu đỏ xinh đẹp, chợt cười khẽ: “Đến bệnh viện Ái .”
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :