Chị, không cần dụ dỗ em - Aine (Update C11) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      CHƯƠNG 10
      EDIT VÀ BETA : HẰNG DẠ

      Sau mấy ngày trở về nhà, đối với tôi mà bảy ngày này cũng như là ở nhà thôi. Nhưng các sinh viên nơi đây hình như rất biết cách hưởng thụ phải, bọn tôi khác, những ngày nghỉ định kỳ này cũng chỉ là những ngày bình thường.

      Ngày tháng năm, ngày nghỉ cuối cùng, tôi và Đào Hảo cùng hẹn nhau dạo phố. Trong lúc tôi và Đào Hảo dạo phố bắt gặp được Thẩm Đạc, đương nhiên chúng tôi trong lúc này chưa có gì gọi là mờ ám cả.

      Đào Hảo mở to hai mắt nhìn: “Ôi, bé, bà có phúc! Về sau bà muốn gả cho con cháu cán bộ cao cấp à, tôi cầu bà đề bạt tôi. Chỉ cần bà giới thiệu cho tôi người đàn ông cùng dòng họ với bên chồng bà là được rồi.”

      Tôi gật gật đầu: “Ừ, bà ráng tu thành chín quả . Cái ngày giàu sang của bà cũng tới thôi .”

      Đào Hảo vốn nhanh mồm nhanh miệng, rất ít bị người khác ngược lại. Lần này tôi lại có cơ hội lại, đúng là hiếm thấy.

      tức giận bất bình trừng mắt tôi, cuối cùng : “Bà đó, được tiện nghi còn khoe mã. Cán bộ cao cấp theo đuổi bà, giống như trúng vé số đặc biệt, tôi mà là bà, ngay lập tức liền dốc sức theo đuổi, ai như bà, do dự con khỉ mốc!”

      Khâm phục...... hổ là Đào Hảo.

      Tôi trả lời: “ lúc này cũng hay lắm...... Nhưng...... có chút...... như thế nào ta......”

      “Có cảm giác đáng tin cậy.”

      Tôi vỗ đùi: “Đúng! Chính là cảm giác này. Như bà đó, như trúng vé số giải đặc biệt vậy. Thử tưởng tượng xem, nếu mình tùy tiện mua vài con số, ngày hôm sau có người với mình trúng năm trăm ngàn. Chẳng lẽ bà thấy như mơ sao?”

      Đào Hảo xoa xoa cằm, suy ngẫm: “Bà như vậy nhưng ra......”

      “Hơn nữa, chuyện đương thể so với việc trúng số. Vé số dù có mua, nhưng trúng trúng, nhưng chuyện đương, thương nhiều như vậy, kết quả đều là . Tôi sợ mình bị tổn thương.”

      Đào Hảo nhún vai, bộ dáng mệt mỏi : “Chỉ có thể là liều mạng mà đầu tư thôi.”

      “Nhiều ứng cử viên lắm, bói toán tôi thể đứng ở vị trí thứ nhất.”

      “Chuyện này......” Đào Hảo nhìn mặt tôi : “Có lợi mà cũng có hại. Dù sao bà vẫn còn trẻ, thừa dịp có thể đùa giỡn vài năm, tranh thủ thả lỏng tâm hồn chút. Đừng đợi cho hoa tàn ít bướm có người để ý rồi mới cảm thán cảnh xuân tươi đẹp mà thấy người đâu. Hơn nữa...... Ai đám cam đoan, bà là người bị đùa giỡn đâu chứ. Thẩm Đạc hơn bà đến ba tuổi. Bà và cậu nhóc ấy đương cách mấy cũng tới mức kết hôn được đâu!”

      kết hôn là tốt rồi......

      Lồng ngực tự dưng khó thở, ngẫm lại còn rùng người, tuyệt đối nên đụng vào, vì thế giận dữ : “Ai, dù sao cũng đúng, tôi biết nên làm cái gì bây giờ. Cảm thấy tình trẻ con này, càng kiềm chế bao nhiêu càng mãnh liệt bấy nhiêu. Thực sợ ngày nào đó tình này thế kiểm soát được. Hơn nữa, Hảo Hảo, bà xem con ở thời điểm thanh xuân, khát vọng khác gì các nhà bác học nghiên cứu công thức. Tôi cũng nghĩ mình đương vào lúc này để vài năm nữa .”

      Người đối diện đập bàn cái: “Chính xác!”

      Suy nghĩ này hơi xấu xa, nhưng tôi vẫn thể đồng ý. Bà thể cầu tôi tục tằng, càng thể cầu tôi có cái gì khát vọng lớn lao. Tôi chỉ muốn mình vui vẻ nhất như vài năm nay, thoải mái chơi chút, hưởng thụ cảm giác được các bạn nam khác ngành theo đuổi, cảm giác hạnh phúc. Tôi sớm định ra cuộc sống vài năm tới của mình, tuyệt đối theo đề xuất của Đào Hảo.

      Ngày khai giảng tôi trễ, thể chạy nhanh rồi, vậy trời còn mưa. người có dù, ướt cả người tôi chả sợ, nhưng tại vác cái laptop lưng. Bị ướt chút là die ngay......

      Và kết quả là bị nhốt ở ngoài cổng chính, đứng trò chuyện với cụ già về nhân tình thế thái, rốt cục cũng trở về chủ đề: “Ông ơi, ông có dù ?”

      Cụ già vẻ mặt mờ mịt: “ có.”

      ......

      Con và ông ai cũng phải đứng ngoài đây.

      Lấy điện thoại di động ra, phát máy hết pin. đúng là...... xúi quẩy.

      “Ông ơi, có thể cho con mượn điện thoại của ông được ?’’ Ít ra còn có thể nhớ số Đào Hảo.

      Ông cụ trả lời: “Điện thoại này chỉ có thể sử dụng cho việc công thôi.”

      ......

      “Liễu Giai?”

      Phía sau có người gọi, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Bân trong lòng mừng tết lớn, phấn khởi: “Học trưởng, đúng là thần tiên ca ca.”

      cười cười.

      Đỗ Bân cười rộ lên làm cho người tôi cảm giác thực dài dòng, giống như hai kế bên nhà, có chút nào là xa lạ cả. giống Thẩm Đạc, mỗi lần cười, tôi đều thở nổi.

      mang theo dù hả?”

      Ta gật đầu nhanh.

      “Vậy em chung với .”

      “Học trưởng là...... aizzz dù sao rất cảm kích .”

      giơ tay ra nắm lấy tay tôi, phong độ đem ô che nghiêng về phía tôi:“Thời tiết chuyển sang mùa mưa, về sau khi ra đường em nhớ phải mang theo dù.”

      Tôi lắng nghe lời dạy dỗ như học sinh tiểu học: “Dạ.”

      đưa tôi tới cửa, tôi ngại ngùng về phía kí túc xá, còn lẳng lặng đứng ở trong mưa, tôi quay lại nhìn , nhưng biết suy nghĩ gì.

      Trở lại phòng, Kim Đồng Đồng thản nhiên nhìn tôi liếc mắt cái gì, cảm thấy trong ánh mắt thân thiện mấy, vặn hết óc tôi cũng chả nghĩ ra mình làm gì có lỗi với . Chắc ấy trong thời kì đèn đỏ, cảm xúc ổn định, nên cho qua.

      Buổi tối hôm đó Kim Đồng Đồng Đỗ Bân mời mọi người ăn cơm, trước giờ có thấy chuyện này xảy ra đâu, bạn trai của bạn cùng phòng mời ăn cơm. Như vậy có thể đường đường chính chính mời ăn cơm, tôi cùng Đào Hảo có thể vắng mặt được ?

      Đào Hảo tốt bụng : “Nhân cơ hội này hai chúng tôi cũng muốn phen!”

      Buổi tối đó chúng tôi ăn ở nhà hàng khách sạn gần trường đại học, tôi cùng Đào Hảo trao đổi với nhau qua ánh mắt, cảm thấy Đỗ Bân lần này khiến cho Kim Đồng Đồng nở mày nở mặt.

      Chúng tôi ngồi vào ghế, Đỗ Bân đứng sẵn ngay bàn, nhìn chúng tôi tiến vào, đứng lên lịch kéo ghế cho chúng tôi. đúng là người đàn ông lịch lãm, tạo cho người ta cảm giác thích thú.

      Đồ ăn nơi đây cũng rất ngon. Buổi tối hôm nay có thể cho mười điểm.

      vậy còn có nhạc ......

      Tôi ngồi kế bên Đỗ Bân, đúng lúc Đỗ Bân gấp thức ăn cho tôi, :“Đều là bạn bè, cứ tự nhiên.”

      Theo lý thuyết mà đây cũng chỉ là bữa cơm bình thường, nhưng hôm nay lại là trường hợp khác...... Cả người cảm thấy kì lạ. Đành cúi đầu cám ơn.

      Bên kia Đào Hảo đá chân tôi, tôi ngẩng đầu, chớp mắt vài cái, tuy rằng hơi khó hiểu, nhưng tôi có thể lý giải, nhưng cũng chỉ có thể tỏ ra biểu cảm bất đắc dĩ.

      ném cho tôi ánh mắt xem thường, đại khái cảm thấy việc này đúng là điên khùng.

      Tôi làm bộ lơ đãng nhìn Kim Đồng Đồng, mặt ngàn năm như thái độ lạnh lùng, nhưng sâu trong ánh mắt là căm ghét, rốt cuộc che dấu được, lòng tôi cả kinh, thực biết món ăn đó có vị như thế nào.

      HẾT CHƯƠNG 10.
      Màn Thầu, Chris, linhdiep177 others thích bài này.

    2. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      ẠCH nghe tin dữ nha.
      :yoyo48::yoyo48:

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Hè này, mỗi ngày chương luôn. Đảm bảo với các bạn luôn luôn đó!

    4. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      nghe tin này vui thế iu và thanks @2709hangda nhé .À thế hôm nay có chương nào bạn @2709hangda hihihi
      2709hangda thích bài này.

    5. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      =D
      béo xinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :