1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38.

      Editor: Linh

      Hai người vội vàng đứng dậy, thấy bên ngoài đúng là Tú Bình bên người Lão thái thái, hỏi là xảy ra chuyện gì, Tú Bình thẳng trong chốc lát cũng thể ràng.

      Trường Bình dứt khoát bảo Tú Bình trở về trước. Vân Hoan bên này thay Trường Bình thu xếp, bên kia Trường Bình gọi Phúc Thọ trong sân đến hỏi.

      “Hôm qua trong phủ xảy ra chuyện gì?” Trường Bình Hỏi.

      Phúc Thọ lén liếc mắt nhìn Vân Hoan, chuyện ấp a ấp úng, dùng ánh mắt ra hiệu ý muốn chuyện riêng với Tống Trường Bình.

      “Nãi nãi phải người ngoài, có chuyện gì cứ thẳng cũng được.” Trường Bình nhíu mày .

      Phúc Thọ dừng chút, : “Vốn cũng phải chuyện lớn gì, có điều chuyện xảy ra vào ngày gia và nãi nãi thành thân, tiểu nhân sợ nãi nãi kiêng kị.”

      “Nãi nãi ta cũng làm việc gì trái với lương tâm, Phật tổ cũng hướng về ta, có việc gì, ngươi .” Vân Hoan đáp.

      Phúc Thọ thế này mới hắng giọng mới đem chuyện năm mười ràng.

      Hóa ra, phía dưới Tôn di nương có nha hoàn tên là Phương nhi, từ xưa đến nay là người có khuôn phép, làm việc thỏa đáng, nhiều lắm, Tôn di nương cực dựa vào nàng.

      Nửa năm trước, nha đầu lại dần trở nên thích cười, đầy tới hỏi mới biết được nương nàng sinh bệnh nặng. Phương Nhi vẫn tận tâm tận lực làm việc như trước, nếu rảnh rỗi liền vội vàng trở về nhà chăm sóc nương.

      Tôn di nương ba phen bốn bận tìm được người, có mấy lần trước mặt đám người làm mắng nàng hai câu. Nàng cũng lập tức giải thích, Tôn di nương cũng tha cho nàng.

      Sao biết qua mấy ngày, nương Phương Nhi bệnh nặng hơn, tất cả tiền tồn được cũng bị dùng hết. Phương nhi cùng đường, chỉ phải đến gặp Tôn di nương xin ứng trước lương tháng. Lần này Tôn di nương thế nào cũng chịu, còn mắng Phương phi mấy câu, nàng ăn cây táo rào cây sung, hoàn toàn mặc kệ chuyện này.

      “Ngày thường Phương Nhi làm việc làm người ta rất yên tâm, làm người cũng tốt. Mấy người hạ nhân chúng tôi, đều là giúp đỡ nhau, biết tính của nàng liền lấy tiền tiêu vặt ra cho nàng vay. Nàng còn khóc mấy lần, còn ngừng cảm tạ nhóm, xem rất là đáng thương.” Phúc Tho đến đây cũng thút thít mấy tiếng. “Ngày ấy sau khi nàng mang tiền về, nghe là giữ lại được cho nương mạng, tiếc rằng khi hồi phủ Tôn di nương lại trực tiếp trói nàng lại, Phương nhi trộm trâm cài của mình. Phương Nhi giải thích thế nào Tôn di nương cũng nghe, còn nhốt nàng hai ngày. Chờ hai ngày sau nàng được thả ra, về nhà thấy nương nàng rồi.”

      Phúc Thọ thở dài: “Phương Nhi đó Đại gia cũng từng gặp qua. Chúng ta vừa trở về, đường Đại gia rơi túi tiền vừa vặn nàng nhặt được, nàng còn đuổi theo chúng ta đoạn dài để trả lại. Người như vậy, sao có thể ăn trộm này nọ.”

      Nghe như vậy Tống Trường Bình mơ hồ có chút ấn tượng, là nương cười rộ lên rất đáng .

      “Sau đó Tôn di dương tìm được trâm cài rồi à?”

      “Tôn di nương tìm thấy, là xem Phương nhi hầu hạ bên người nhiều năm, có công lao cũng có khổ lao, nổi lên thiện tâm mới thả nàng ra. Còn muốn trừ của nàng nửa năm tiền công, bồi thường cái trâm cài kia!” Phúc Thọ oán hận : “Bị người oan uổng, nương mình lại bị chết thảm, Phương Nhi luẩn quẩn trong lòng, liền tìm đường chết.... Ngay tại ngày Đại gia thành thân nàng nhảy giếng. Bởi vì chạm vào ngày vui của Đại gia, Tôn di nương liền thầm xử lý rồi. Chỉ có người trong viện của Tôn di nương mới biết được.”

      tốt đẹp người cứ như vậy liền rồi?” Vân Hoan thể tin được. Nha đầu này, tính tình cũng quá cương liệt chút. Nếu như có thể sống, chừng có nàng nàng lấy lại được trong sạch. Lấy chết chứng minh, nhưng người cũng chết, người hại nàng vẫn sống vui vẻ, vậy chết còn có ý nghĩ gì.

      Còn có Tôn di nương này...

      Đợi Phúc Thọ lui ra, Vân Hoan mới hỏi Trường Bình: “Khi ta còn ở bên ngoài có nghe Tống phủ có Tôn di nương, vô cùng có năng lực. Mấy lần trước thấy người, cũng là người có thể dỗ Lão thái thái, Lão gia, Phu nhân dễ bảo, nghe còn có bản lĩnh trị hạ nhân, sao bây giờ nghe lại giống vậy?”

      “Nàng cũng , bên ngoài chỉ nghe Tôn di nương, biết Tống phu nhân. Chỉ cần nghe những lời này là có thể thấy đốm rồi.”

      Tống Trường Bình dắt nàng , vừa vừa : “Sau khi nương ta mất, tất cả mọi chuyện trong phủ đều là từ Tôn di nương quản lí. Tôn Hưng người khôn khéo như vậy, muội muội của sao có thể kém. Mấy năm nay, Tôn di nương quản mọi chuyện trong phủ rất tốt, nhưng là có thể dỗ chủ tử vui vẻ, dưới có thể áp được hạ nhân, chỉ dùng bộ là được. Đối bà ta dùng khuôn mặt tươi cười, đối dưới, lại dùng thủ đoạn thiết huyết. Bà ta đối hạ nhân, lại vô cùng khắc nghiệt...”

      “Lần đầu tiên ta đến chỗ chàng, hình như nghe thấy đệ đệ của Phúc Thọ đánh vỡ bình hoa của Tôn di nương, khi nghe được tin rất hoảng sợ. Cũng chỉ là di nương, lại sợ thành như vậy... ”

      Làm người quá kiêu ngạo, nhất định bị người chán ghét. nay có thể dỗ được phía cũng thôi, nếu người kia người phía giúp bà ta, vậy bà ta là trái phải có người.

      Chỉ cần điểm này mà , nàng ngược lại thưởng thức Vương thị, dứt khoát làm chưởng quầy phủi tay, mặc dù bị Lão thái thái niệm hai câu, nhưng làm người chỉ cần ôn hòa khiêm tốn, Lão thái cũng đến mức quá làm khó bà.

      Đối với hạ nhân mà , có thể hầu hạ chủ tử tốt, chính là chuyện vui.

      Mọi việc thuận lợi, cớ sao mà làm?

      Trường Bình toét miệng cười : “ Bà ta làm người thích nhất là ghi thù. Ngày ấy Phúc Lộc làm vỡ bình hoa của bà ta, bà ta suýt nữa nặng tay đánh Phúc Lộc. Phúc Thọ dập đầu cầu tình cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là Triệu Du Hoán hai ba câu bà ta mới bỏ qua. Nhưng sau này vẫn để bà ta tìm được ít cơ hội làm khó Phúc Lộc. ”

      “ Mỗi người có biện pháp trị gia khác nhau thôi ... ” Vân Hoan mân miệng, cuối cùng chỉ những lời này, trong đầu lại nghĩ: người như vậy trị gia, hạ nhân sao có thể dễ chịu.

      Cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi, đến cùng chuyện này cũng là chuyện trong phòng Tôn di nương, Lão thái thái huy động nhân lực đến mời hai người bọn họ qua như vậy, biết là vì chuyện gì.

      Khi hai người bọn họ đến nơi, trong phòng ngồi đầy người.

      Lão thái thái ngồi bên vẻ mặt trầm trọng. Tống Nguyên Khánh chau mày, Vương thị bộ dáng hoàn toàn ở trong tình hình cụp mắt. Còn có Tống Tử Nhan, Tống Lam Sênh hai người đứng phía sau Lão thái thái.

      Chính giữa nhà chính, Tôn di nương mặt đầy nước mắt quỳ, cầm khăn vừa lau nước mắt vừa lắp bắp : “ Trước nay ta đối với nha đầu kia thế nào, bọn hạ nhân trong phủ đều thấy được. Bao nhiêu chuyện quan trọng đều giao cho nàng làm, biết nương nàng sinh bệnh nặng ta cũng thốt tiếng, sau đó thấy thái độ nàng quá tập trung mới hai câu. Từ đầu đến cuối, ta lại chưa từng bức nàng, nàng nhảy giếng có quan hệ gì với ta? ”

      Vân Hoan vừa vặn nghe được lời này, trong lòng lộp bộp nhảy lên: khi nào trong nhà chết nha đầu, cần huy động nhân lực như vậy.

      Hai người vào nhà hành lễ với trưởng bối, lão thái thái hơi gật đầu, để hai người thối lui sang bên, nhướn mày mắng: “ Nhà chúng ta luôn luôn tích thiện, đối hạ nhân cũng luôn nhân từ. Ngày ấy thành thân lại xảy ra chuyện như vậy, ta sợ xung khắc với hỉ , cố ý dặn người an trí tốt người nhà nàng. Nếu lúc trước ngươi nghe ta, làm sao có thể xảy ra chuyện hôm nay? ”

      Bà dừng lại chút, run run chỉ vào bà ta mắng: “ Ngươi nghe chút xem người bên ngoài như thế nào, chúng ta nhà giàu bức người, bức chết hạ nhân ... ”

      “ Lão thái thái, lão gia, Thư Lan là oan uổng mà! ” Tôn thị khóc : “ Là nàng nhảy giếng, từ đầu tới cuối ta nào có động nàng chút! Nhất định là có người cố ý bố trí, mới có thể khiến người ngoài hiểu lầm. ”

      Vân Hoan nghe như lọt vào sương mù, thấy lão thái thái cũng có ý định giải thích, chỉ phải túm Tống Tử Nhan thấp giọng hỏi: “ Đây là tuồng gì vậy? ”

      Tống Tử Nhan đè thấp giọng : “ Trong phủ đêm qua xảy ra chuyện lớn rồi. ”

      “ Chuyện gì vậy? ” Vân Hoan lại hỏi.

      Tống Tử Nhan càng thêm đè thấp giọng đối Vân Hoan và Trường Bình : “ Trong viện Tôn di nương có nha hoàn gọi Phương Nghi, mấy ngày trước đây biết vì sao nhảy giếng. Vốn tưởng rằng nàng chết, nương nàng cũng chết, trong nhà chắc là còn ai. Cho đến hôm nay mới biết được, Phương Nghi này vốn còn người ca ca tên Đinh Sơn. Mấy năm trước lính, vừa nhiều năm, tất cả người cho rằng chết. Thế nhưng ngày thứ hai sau khi Phương Nghi chết, Đinh Sơn kia lại trở về. ”

      “ A ... đến trong phủ làm ầm hay sao? ” Vân Hoan lại hỏi.

      phải! ” Tống Tử Nhan vội vàng lắc đầu, “ Nếu đến làm ầm tốt rồi. Hôm nay ban đêm, cũng biết cửa nào, trà trộn vào trong phủ chúng ta, đánh cắp rất nhiều thứ đáng giá trong phủ chúng ta . Khi còn để lại phong thư cửa những gì trộm là phí để an táng cho nương và muội muội công đạo, sau này rãnh rỗi, còn muốn đến thăm cửa hàng nhà chúng ta. ”

      “ Kiêu ngạo như vậy? ” Vân Hoan lắp bắp kinh hãi. “ Trong phủ chúng ta phải có hộ vệ sao? Sao lại mặc lại tự nhiên như vậy? ”

      “ Hộ vệ trong phủ đều bị đánh ngất rồi! ” Tống Tử Nhan cũng tràn đầy thể tin: “ Bọn họ ai cũng thấy mặt Đinh Sơn. Nếu phải trong thư, chúng ta đến bây giờ cũng hiểu được nguyên do. ”

      Tống Tử Nhan nghĩ vẫn cảm thấy sợ, “ cũng may người nọ là cầu tài. Nếu là động cái chủ ý xấu gì, trong phủ chúng ta nhiều nữ quyến, theo lại tự do, vậy phải ... ” Tống Tử Nhan khỏi run rẩy.

      tính ra tổn thất những gì chưa? ” Tống Nguyên Khánh lại hỏi.

      sai người thăm dò rồi. ” Vương thị thấp giọng đáp.

      lát sau, bà tự kiểm tra trở về bẩm báo , thiếu mấy bộ khay chén nạm vàng, bộ khay kim bát bảo phượng văn, bộ tách trà hồng san hô vạn nạm vàng có nắp, mấy bộ san hô như ý, đôi tượng mã não nạm vàng, xuyến ngọc trai tốt nhất, còn có châu báu phỉ thúy khác . Bên trong rất nhiều đều là đồ tìm thấy thị trường, tổn thất này biết phải tính toán thế nào.

      Bà tử , Tống Trường Bình lời chỉ nghe, khi nghe bà tử đọc đến ‘ đôi tượng mã não nạm vàng ’, sắc mặt khẽ biến.

      Phía Tống Nguyên Khánh hít miệng thở dài : “ Cái khác trộm cũng được, nhưng tượng mã não nạm vàng là của hồi môn của mẫu thân Trường Bình, thế gian này chỉ có đôi, đều đánh mất, sau này có rồi. ”

      Vân Hoan đưa mắt nhìn Trường Bình, chỉ thấy bộ dáng buồn vui, nhưng tay ngầm nắm tay nàng lại dùng lực.

      “ Có câu gọi là ‘ sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương ’, nếu chỉ đến trộm lần cũng thôi, chúng ta coi như là của thay người. Chỉ sợ sau này thường đến, hộ vệ trong phủ chúng ta sợ là còn dùng được. ” Lão thái thái lo lắng .

      Tôn di nương mặt đất nghe, lúc này thân mình cũng mềm nhũn, cũng dám giấu giếm gì nữa, cầm phong thư mặt đất lên, đối Tống Nguyên Khánh : “ Lão gia cứu ta ... tặc nhân còn kẹp phong thư này cửa phòng ta. muốn lấy đầu ta tế Phương nhi ... ”

      Bà ta khóc, đầu phục sâu xuống đất. Tống Nguyên Khánh cũng kinh ngạc thấy Tôn di nương i i khóc, trong phiền chán, vội vàng với Lão thái thái: “ Nhi tử sai người thông tri Tri phủ đại nhân rồi. ”

      “ Trong phủ chúng ta ra chuyện như vậy, lại dưới cai quản của Triệu Tri phủ, Triệu Tri phủ cũng rất coi trọng, sáng sớm liền tra chi tiết về tặc nhân này, chắc là bao lâu nữa bắt được tặc nhân này. ”

      Vân Hoan đứng ở bên, mặt gợn sóng, trong đầu lại nghĩ: Đinh Sơn tên này vì sao nghe quen tai như vậy?

      Nàng rốt cuộc nghe thấy ở đâu nhỉ?

      Đinh Sơn ... Ung Châu Đinh Sơn ...

      Trước mắt Vân Hoan đột nhiên sáng ngời: đời trước người cầm đầu phát động loạn dân Thục Châu, từng lính ở Thục Châu, sau này làm phản, đứng lên lãnh đạo khởi nghĩa nông dân ... Đinh Sơn?

      khéo như vậy chứ!
      Last edited: 20/5/15
      hoadaoanh, milktruyenky, Chris5 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39.

      Editor: Linh

      Đời trước Hướng Hằng Ninh chết trong tay loạn dân, lúc Vân Hoan đối những loạn dân đó nghiến răng nghiến lợi, cũng hận người cầm đầu tên Đinh Sơn kia, hận thể sớm ngày bị quan phủ bắt lấy róc xương lóc thịt. Sau này cũng bị bắt, hơn nữa nghe bị phán lăng trì.

      Năm đó Đinh Sơn bị bắt ở Ung Châu, khi hành hình, nàng thậm chí còn đến pháp trường xem.

      Nhưng khi đến đó nàng lại phát thích hợp, các dân chúng xem lúc đó, phải mảnh hoan hô, mà là mảnh tiếc hận.

      Lúc đó nàng lại cảm thấy khó hiểu, cũng là sau này mới nghe người khác , Đinh Sơn này ở trong mắt dân chúng Thục Châu, chính là hùng trừ gian diệt ác, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cắt đầu tham quan mắt nháy tim đập, cướp phủ đệ của tham quan, tiền này toàn bộ đều phát cho dân chúng cùng khổ.

      Sau khi tự dẫn quân khởi nghĩa, trừng trị người dưới cũng cực nghiêm khắc, quyết cho phép người dưới làm tổn thương dân chúng vô tội. Cuối cùng Thục Châu bị hỗn loạn, cơ bản cũng là bởi vì rất nhiều người trong lòng có quỷ nương danh nghĩa quân khởi nghĩa làm loạn.

      Lúc đó Đinh Sơn chết, Hướng Hằng Ninh cũng sớm đến chỗ Mạnh Bà báo danh, nàng chỉ có thể cảm thán câu người chết như đèn hết dầu, cái gì đều huề nhau.

      Bây giờ nhớ tới, hình như đúng vào thời gian này, Đinh Sơn khởi nghĩa thất bại, từ Thục Châu bỏ chạy về Ung Châu, rồi sau đó lâu ở Ung Châu bị người bắt được.

      nghĩ tới, đời này ngờ lại đến Tống phủ, còn cùng Tống phủ có liên lụy như vậy.

      Dựa theo hình tượng Đinh Sơn từ trong miệng người khác, nếu là biết được muội muội mình chết thảm như vậy, chắc chắn từ bỏ ý đồ.

      Có điều mình có thể trộm nhiều đồ vật như vậy, Vân Hoan ngược lại lắp bắp kinh hãi: vác vật nặng như vậy, còn có thể tự do lại?

      Tôn di nương vẫn khóc hu hu như trước, Lão thái thái liếc xéo bà ta, mặt toàn là vẻ mặt kiên nhẫn, cuối cùng chỉ dặn dò các viện phải tăng mạnh tuần tra hộ viện, chú ý an toàn, lập tức liền để đoàn người tự về phòng mình.

      Nào biết vào ban đêm Tôn di nương lại nhận được bức thư đòi mạng, trong thư viết, nếu bà ta trả cho Phương Nhi cái công đạo, đầu bà ta nhất định khó giữ được.

      Tin tức này ngày hôm sau liền truyền khắp toàn bộ Tống phủ, thời gian sau đó Tống phủ lòng người hoảng sợ. Đến buổi trưa, Triệu Tri phủ phái người đến báo cho biết, Đinh Sơn này quả là thủ lĩnh khởi nghĩa quân Thục Châu.

      Khi Vân Hoan bưng điểm tâm cho Tống Trường Bình, Nhị công tử nhà Triệu Tri phủ lại nhàn tản phe phẩy quạt vẽ mạ vàng của , vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn Tống Trường Bình: “A, khó được trong phủ các ngươi có tuồng có thể xem, ta sao có thể đến xem đây!”

      “Nghe hôm qua Đinh Sơn đó cũng quét ít nhà giàu ở Ung Châu, cha ngươi bây giờ bận sứt đầu mẻ trán, ngươi còn cười được?” Tống Trường Bình lạnh mặt hỏi.

      Triệu Du Hoán chỉ làm như nghe thấy, nở nụ cười vui sướng khi người gặp hoa: “Ngươi biết cướp của nhà các ngươi là ai ? Người này nhưng là hùng trong mắt dân chúng Thục Châu đấy! cướp đều là mấy nhà giàu bất nhân. Chậc chậc, cũng biết Tống phủ các ngươi làm chuyện thương thiên hại lí gì.”

      Hai người cứ như vậy ta câu ngươi câu đá xéo nhau, Vân Hoan chỉ cảm thấy hai người này rất buồn cười, bảo Tư Hoa bưng chén canh vào, cười : “Gia sáng sớm chưa ăn gì, sợ là đói bụng. Ta làm bát canh lá sen, cũng biết gia có thích ăn hay . Vừa vặn Nhị thiếu gia cũng ở đây, nếm thử tay nghề của ta. Hai vị trước lót bụng, lát ta lại làm mấy món ăn ngon, khoản đãi Triệu Nhị thiếu gia.”

      Lúc Vân Hoan mấy câu đó, vậy nhất định có chữ gia đầu.

      Tục ngữ đúng, bất luận giường đánh nhau như thế nào, ở bên ngoài, phải cho nam nhân nhà mình mặt mũi. Nam nhân bên ngoài có thể diện, trong lòng thoải mái, mới có thể để nữ nhân của mình sống thoải mái.

      Bộ dáng kính cẩn nghe theo này nàng làm rất tốt, ngay cả Tống Trường Bình đều lộ ra ý cười, còn Triệu Du Hoán ở bên cạnh sớm hâm mộ liên tục đấm ngực: Tống Trường Bình đâu tìm được nàng dâu hiền như vậy chứ, là vừa hâm mộ vừa ghen tị!

      Trong lúc nhất thời nổi lên ý muốn gây , ngẩng đầu liền thấy nha đầu dung mạo xinh đẹp đứng bên cạnh Vân Hoan, dẫn theo ý cười : “ nương trong phòng ngươi xinh đẹp hơn trong phòng ta nhiều. Tẩu tử cũng hào phóng, bỏ được đặt các nàng bên người Tống đại.”

      Tư Hoa xa xa nghe, khỏi ảo não, trong lòng liên tục phỉ nhổ người này đứng đắn, chỉ biết hươu vượn. Cũng may tiểu thư thiện tâm, nếu đổi lại là chủ mẫu khác, biết sinh nghi thế nào.

      Miệng vội vàng biện giải : “Gia và nãi nãi mới là trời sinh đôi, người khác muốn quấy phá, chính là muốn bị trời giáng ngũ lôi!”

      Nàng nghiến răng nghiến lợi , Triệu Du Hoán nghe được trái tim đều run lên. Nghĩ người khác châm ngòi ly gián dễ như vậy, mới chỉ mói nửa câu, liền bị người rủa trời giáng ngũ lôi.

      Làm người xấu, là chịu nổi.

      Lại nhìn Tống Trường Bình bên cạnh, cũng là cười như cười nhìn , nhưng ánh mắt lại híp lại, mang theo đầy đủ uy hiếp.

      Triệu Du Hoán vội vàng cười : “Cũng đúng cũng đúng. Ta thấy gia và nãi nãi ngươi như mỡ trong mật vậy, tách ra!”

      Vân Hoan cười liếc mắt khoét Tống Trường Bình cái, miệng lại : “Nếu gia để ý người bên cạnh ta, vậy cũng là tạo hóa của các nàng.”

      xong lời này cũng lại chuyên, đặt canh lá sen đến trước mặt hai người.

      Triệu Du Hoán nghe nàng như vậy, trong lòng càng thêm hâm mộ, hâm mộ ghen ghét này có chỗ phát tiết, đành chuyển tầm mắt lên bát ‘canh lá sen’ trước mặt. Cũng hchir là cái nồi đất, đậy bằng mảnh lá sen mới hái, dù có lá sen thơm ngát, nhưng gì đó trong nồi đất cũng như tân nương bị che mặt, nhìn quá ràng.

      lập tức nổi lên hứng thú, vươn tay liền vén lá sen này lên, sau khi vén lên, cũng là cười : “A, chén mì này làm đúng là khác biệt!”

      Chỉ thấy canh lá sen này, mì có đủ các màu, có hồng, trắng, vàng, đen, xanh, lại có các loại hình dạng như cúc hoa, hoa mai, hoa sen, củ ấu, nhìn qua đủ các loại sắc thái, hình thái khác nhau.

      Triệu Du Hoán tính trẻ con chưa hết, vẫn còn ở kia đếm xem có bao nhiêu hình dạng.

      Tống Trường Bình liếc trắng mắt, cũng để ý đến , ngược lại tự múc chén, ăn ngụm, chỉ cảm thấy đầy miệng đều là vị canh gà ngon đến cực điểm, trong vị ngon đó, lại mang theo lá sen thơm ngát, đoạt vị, lại vòng về phía nụ vị giác*, biến mất. Canh ấm áp vào dạ dày, làm người ta thoải mái muốn ngâm lên.

      Lại ‘mì’ trong miệng Triệu Du Hoán, mang theo dẻo dai, càng nhai càng thơm , màu sắc khác nhau thế nhưng còn có hương vị khác biệt. Ví dụ như màu xanh, là vị sen, đen, là mè đen, hồng ràng là vị cà rốt. Mỗi miếng lại là hương vị khác biệt, có thể nghiệm khác biệt.

      Tống Trường Bình nhịn được lại ăn hai miếng, lại phát bên trong có hạt sen tươi mới, hết sức trong veo.

      Ăn chén ‘canh lá sen’ này, mỗi miếng đều là mới mẻ.

      Tống Trường Bình tự giác lại ăn nhiều hai chén, chờ Triệu Du Hoán phát canh lá sen giảm xuống hơn phân nửa, ngay cả bát đều cần, cầm thìa liền múc ăn trong nồi đất.

      “Ưm, ăn ngon!” Triệu Du Hoán liên tục gật đầu.

      phải vật hiếm lạ gì, chỉ là bộ dáng nhìn được thôi. Triệu Nhị thiếu gia ăn chậm chút, trong nồi vẫn còn đấy!” Vân Hoan tuyệt đối nghĩ tới hai người thích ăn cái này như vậy, sau đó nghĩ lại, hai người đều là cuộc sống cẩm y ngọc thực, ăn nhiều bào ngư vây cá, lại ăn cháo trắng rau dưa này, quả là loại mĩ vị khác.

      Cũng may nàng chuẩn bị nhiều, vội vàng bảo Tư Hoa lại lấy thêm chén lớn đến.

      Nhưng hậu quả trực tiếp là, đến khi thức ăn được bưng lên, cũng biết hai người bia bị động dây gân nào, tranh nhau cướp ăn, ai nhường ai, rất có xu thế ngay cả mâm đều cắn xuống.

      Vân Hoan ở bên xem hai người, chiếc đũa cũng có biện pháp chen xuống, càng nhìn hai người nam nhân này, càng cảm thấy vô cùng tương tự tình cảnh cướp ăn của mấy đứa trẻ ngoài đường.

      Trong lúc nhất thời, Vân Hoan có chút buồn cười.

      Chờ đến khi Triệu Du Hoán nâng bụng rời , Tống Trường Bình đuổi người làm , tay kéo Vân Hoan đến ôm vào trong ngực, có ý tốt ở trước ngực nàng cọ xát.

      ràng cách quần áo, lại như cũ nắm giữ lấy hai khối mềm mại trước ngực Vân Hoan, sau lúc lâu chưa thấy hả giận, dứt khoát dùng răng nanh nhàng cắn hai điểm cực độ mẫn cảm trước ngực Vân Hoan.

      Vân Hoan mới đầu còn mím môi lên tiếng, Tống Trường Bình càng thêm tức giận, dùng sức cắn xuống.

      “Chàng làm gì vậy!” Vân Hoan vội vàng đẩy ra, mới nhìn thấy Tống Trường Bình vẻ mặt cười như cười: “Nàng rộng lượng như vậy, bỏ được đẩy ta cho Tư Hoa với Tư Niên?”

      Náo loạn nửa ngày, hóa ra là tức giận chuyện này...

      Vân Hoan vốn bị ghẹo người khô nóng, lúc này lại đẩy ra, hất cằm lên, tay làm thành con dao xoẹt qua bụng Tống Trường Bình, lãnh cười : “Ta giúp chàng tăng thêm mặt mũi trước mặt người khác, chàng đừng có tưởng là . Nếu chàng dám cưới tiểu thiếp, hoặc là chàng hưu ta, bằng , ta lập tức cầm đao phế chàng! Tình nguyện muốn tướng công vô năng, cũng muốn con lợn giống tùy thời động dục!”

      “Lợn giống...” Tống Trường Bình cười ha ha, phen ôm nàng vào trong ngực, dùng cái râu mới mọc ra cọ cọ lên cổ nàng, vừa cười vừa : “Trước đây ta biết nàng bá đạo như vậy, bây giờ cuối cùng cũng biết. Mà ta sao lại thích bộ dáng nàng giương nanh múa vuốt như vậy đây!”

      Vân Hoan tránh kịp, bị râu của chọc cho liên tục bật cười. Hai người ở giường lăn thành đoàn.

      Sau lúc lâu, Vân Hoan thở hổn hển hỏi Tống Trường Bình: “Người tên Đinh Sơn đó rất lợi hại à?”

      “Lợi hại!” Tống Trường Bình trầm ngâm.

      Nếu là Đinh Sơn ở Thục Châu, cũng biết chút ít chi tiết. Đinh Sơn là trước đây ở dưới trướng Lâm tướng quân, cùng cũng có mấy phần giao tình, nếu như có thể gặp mặt, cố gắng cũng có thể hai câu.

      Nhưng nay là khâm phạm triều đình, ngay cả Lâm Khinh Nam cũng tìm được tung tích của . Triệu Tri phủ lại phái quan binh bảo vệ Tống phủ, muốn lại tiến vào, khó càng thêm khó.

      tình quả giống như nghĩ, mấy ngày qua, trong phủ gió êm sóng lặng dị thường.

      ngày này, Chương Khuê đặc biệt phái người đến truyền lời, là trong Phong Niên có chuyện quan trọng cần thương lượng, mời Vân Hoan qua phòng số Phong Niên. Vân Hoan nghĩ Chương Khuê ngày thường rất có chủ ý, nếu có đại , nhất định cố ý đến tìm nàng, cho nên cố ý với Tống Trường Bình, Trường Bình yên lòng nàng mình, khăng khăng đưa nàng đến Phong Niên.

      Dọc theo đường , xe ngựa khoan khoái chạy, Vân Hoan vén mành nhìn bên ngoài, cười : “Chỉ có đoạn đường này thôi, có gì mà phải lo lắng. Xem bên ngoài người đến người , còn dám có người cướp ta thành!”

      Vừa dứt lời, xe ngựa cũng là lắc lư dữ dội, Vân Hoan lảo đảo ngã vào người Trường Bình, cũng may Trường Bình tay mắt lanh lẹ, bằng tuyệt đối đụng đầu vào vách xe, đầu nổi đầy u!

      “Đây là như thế nào!” Vân Hoan oán giận tiếng, Phúc Thọ đánh xe cũng gọi tiếng ‘gia’, lát sau lại có tiếng động.

      Bên ngoài mảnh yên tĩnh, Trường Bình trầm mặt vén rèm lên, bên ngoài có người cấp tốc lắc mình tiến vào.

      Vân Hoan chỉ cảm thấy ánh mắt của mình đều thấy động tác giữa hai người, hai người ở trong gian chật hẹp đánh mấy chục chiêu. Đến khi hai người dừng lại, Trường Bình chế trụ cổ họng người nọ, đoản đao người nọ cũng vừa vặn nhắm ngay trái tim Trường Bình.

      Vân Hoan thế này mới thấy người tới, là hán tử râu ria xồm xoàm, trong mắt tất cả đều là sát khí.

      Hai người giằng co, làm Vân Hoan phía sau lưng đều ẩm.

      “Ngươi , là đao của ta nhanh, hay là tay ngươi nhanh?” Hán tử râu xồm mặt biến sắc .

      “Muốn sao? Thử xem?” Trường Bình cũng yếu thế chút nào.

      Vân Hoan căng thẳng trong lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, lại nhìn Trường Bình, áo dài màu xanh nhạt bị đao xẹt qua lỗ thủng, mơ hồ có thể thấy được bên loang lổ vết máu. Tay phải tuy là chế trụ cổ họng hán tử, nhưng tay trái cũng buông xuống bên người, máu rơi xuống lông cừu màu trắng, nhìn thấy ghê người.

      “Vậy thử xem.” Hán tử râu xồm khóe miệng khẽ nhếch, mắt thấy dùng sức đâm xuống.
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Chris, milktruyenky, Nhi Đặng6 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40.

      Editor: Linh

      Vân Hoan nhịn được hét lên tiếng, người nọ cũng chuyển lưỡi đao, giống như muốn đánh về phía nàng.

      “Đinh Sơn!” Tống Trường Bình hét lớn, Vân Hoan cả kinh, tùy tay nắm lấy đệm dựa bên người ngăn trước ngực, chỉ nghe đệm phát ra tiếng ‘xoẹt’.

      bên này, Tống Trường Bình thấy nàng có việc gì, nhấc chân hung hăng đạp tới ngực hán tử kia, cửa xe phanh tiếng rơi mặt đất, Trường Bình trầm mặt rống Vân Hoan câu ‘ở lại trong xe’, bản thân cũng nhảy xuống xe.

      Sau lưng Vân Hoan đều ướt đẫm, lần này là kinh hồn chưa định, nàng cũng yên lòng Tống Trường Bình, xuyên thấu qua cửa xe nhìn ra ngoài, xe ngựa chẳng biết từ lúc nào lái vào hậu viện của Phong Niên, ngày bình thường rất ít người xuất ở nơi này.

      Hán tử râu xồm bị Trường Bình đá trúng ngực, lúc này chỉ có thể chống nửa thân mình, nhổ ngụm máu nhìn Tống Trường Bình, trong mắt phải oán độc, mà là nụ cười tự giễu làm người xem hiểu.

      “Ngươi vẫn lợi hại như vậy. lâu thấy, Tống Trường Bình.

      Vân Hoan vừa rồi ràng nghe được Tống Trường Bình gọi Đinh Sơn, giờ lại nghe được lời Đinh Sơn , trong lòng lắp bắp kinh hãi, hai người này thế nhưng quen biết.

      “Đúng là lâu thấy, nghĩ tới hùng trong mắt dân chúng Thục Châu hôm nay lại xuống tay với nữ tử vô tội.” Trường Bình từ cao nhìn xuống Đinh Sơn, châm chọc .

      Đinh Sơn lau máu bên miệng, cười bất đắc dĩ : “Nếu ta muốn xuống tay với nàng, ngươi cảm thấy nàng vẫn còn sống được sao? Đao này của ta nếu muốn đâm nàng, cái đệm chắn được ta?”

      Vừa rồi cho rằng Đinh Sơn muốn đả thương Vân Hoan, Tống Trường Bình hoảng hốt liền mất hết suy nghĩ, giờ quay đầu nhìn cái đệm dựa rơi mặt đất, quả nhiên chỉ bị rách mặt .

      Nếu Đinh Sơn tình muốn xuống tay, bả đao này chỉ sợ sớm xuyên qua đệm dựa, đâm vào người Vân Hoan.

      trầm ngâm lát, : “Hôm nay hai người chúng ta xuất môn chính là đúng dịp, ngươi lại có thể theo kịp, ngươi là cố ý chờ ta xuất ?”

      Đinh Sơn miễn cưỡng di động thân mình, “Đúng như thế nào. Phủ ngươi bây giờ bị quan phủ vây ngay cả con ruồi cũng vào được. Ta có ngốc, cũng chạy chui đầu vào lưới!”

      “Chuyện muội muội ngươi ta hôm trước mới biết được, là Tống phủ ta có lỗi với ngươi...” Trường Bình ngừng lại lát, “Nhưng việc này có quan hệ gì với nương tử ta!”

      “Ta chẳng lẽ còn biết mấy chữ ‘oan có đầu nợ có chủ’ à!” Đinh Sơn nở nụ cười sầu thảm : “Ta vốn nghĩ, ta bây giờ bị triều đình truy nã, tóm lại có ngày cũng chết. Vốn nghĩ trước khi chết trở về thăm mẹ già và muội muội, nào biết đâu rằng, bọn họ thế nhưng... Nếu ta có thể giết nữ nhân họ Tôn kia, mạng đổi mạng cũng tốt. Nhưng là, ả ta lại là người nhà ngươi. Tống Trường Bình, khi ta biết được ngươi là Đại thiếu gia Tống phủ, ta biết như thế nào cho phải.”

      “Muội muội và nương ngươi ta sai người hậu táng,” Tống Trường Bình thấp giọng : “Thiếu bọn họ, ta nhất định thay người nhà ta trả lại.”

      “Trả? Bản thân ta còn nợ ngươi cái mạng. Ta lại trả thế nào?” Đinh Sơn thấp giọng nỉ non , “Năm đó ta lén lẻn vào ổ thổ phỉ, tung tích bại lộ, nếu phải ngươi, ta sớm bị đám thổ phỉ đó băm thành thịt vụn rồi. Ta còn nợ ngươi cái mạng, như vậy cũng tốt, hai ta hòa nhau.”

      Đinh Sơn ngẩng đầu, cũng là nhìn về phía Vân Hoan, giương giọng : “Vừa mới là ta làm nãi nãi bị kinh sợ, có chỗ nào chu đáo, chờ sau khi ta chết, nãi nãi cứ mang đầu ta đến chỗ quan phủ, còn có thể đổi vạn lượng bạc, toàn bộ ta cấp nãi nãi bồi tội!”

      Vân Hoan nghe chuyện giống như lọt vào sương mù, lại thấy nhấc đao lên, chuẩn bị tự cắt đầu bản thân xuống!

      “Đừng!” Vân Hoan vội vàng quay đầu nhắm mắt, bên Đinh Sơn cũng rên lên tiếng, qua lát, Vân Hoan lén nhìn qua kẽ hở, Trường Bình biết khi nào đánh ngất Đinh Sơn, xé vạt áo dài làm dây thừng trói tay chân Đinh Sơn lại, lại tìm miếng vải nhét vào miệng .

      “Trường Bình, chàng đây là....” Vân Hoan nghi hoặc, Trường Bình cũng ném Đinh Sơn vào trong xe, gọi Phúc Thọ tỉnh dậy.

      Phúc Thọ thấy thế, vội vàng đánh xe ngựa nhanh chóng hồi phủ. Lúc này đây, cũng là trực tiếp từ cửa sau thiên viện vào.

      “Trường Bình, chứa chấp khâm phạm chính là tội chết!” Vân Hoan mắt thấy Trường Bình còn muốn giấu Đinh Sơn vào trong hậu viện, vội vàng ngăn cản, Trường Bình lại lắc đầu , “Trong viện chúng ta có thiên phòng, bình thường có ta phân phó ai cũng vào. Giấu ở đó tuyệt đối có người phát . Nàng yên tâm chớ lo, đợi qua hôm nay, ta cho người đến đón .”

      Lời này cũng mang theo lực lượng chân đáng tin.

      Vân Hoan rầu rĩ, chỉ cảm thấy dễ chịu. Chứa chấp khâm phạm, vốn là chuyện lớn . Nếu bị người phát cũng thôi, nếu như bị người phát , đây chính là chuyện lớn.

      Nhưng thấy Trường Bình chắc chắn như vậy, nàng đành nuốt những lời muốn xuống bụng. Thấy tay vẫn còn chảy máu, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, nàng vội vàng bảo Phúc Thọ mời đại phu.

      Cũng may Lâm Nguyên Tu đến nhanh, sau khi xem qua, miệng vết thương sâu, cẩn thận băng bó, mở mấy thang thuốc liền .

      Đến khi trong phòng chỉ còn lại Vân Hoan và Trường Bình hai người, Vân Hoan ngược lại biết nên có biểu cảm gì. Buổi sáng rối loạn này, xảy ra rất nhiều chuyện mà nàng khó có thể tưởng tượng.

      Ví dụ như, ma ốm Tống Trường Bình đột nhiên có công phu, hơn nữa còn tệ.

      Ví dụ như, ma ốm Tống Trường Bình còn từng tiêu diệt ổ thổ phỉ, thậm chí từng cứu Đại hán râu xồm Đinh Sơn.

      Ví dụ như ma ốm Tống Trường Bình vừa rồi mang theo giọng điệu chân đáng tin bảo nàng làm rất nhiều chuyện, nàng thế nhưng đều làm theo. Chỉ vì vừa rồi, người đột nhiên khí phách mười phần, làm người ta kháng cự được nửa phần.....

      Đây là Tống Trường Bình sao? Đây chính là nam nhân nàng gả, vì sao càng ngày nàng càng biết người trước mắt.

      Hướng Vân Hoan cảm thấy sâu thất bại, người bên gối bí hiểm như vậy, làm nàng sợ hãi, làm nàng đoán ra.

      Lần trước chuyện cổ độc phát tác, nàng muốn hỏi ràng, chuyện càng nhiều, nàng bận liền quên, nhưng Trường Bình thế nhưng cũng .

      Tống Trường Bình giống như bảo tàng, nhưng nàng cảm nhận được chút lạc thú khi khai quật nào.

      “Hoan nhi, sao sắc mặt nàng kém như vậy?” bên Tống Trường Bình thấy sắc mặt nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, tay đặt lên mu bàn tay nàng, thấp giọng hỏi: “Bị dọa?”

      “Ta, ta làm chút thức ăn.” Vân Hoan vội vàng rút tay về.

      Phòng này làm người ta hít thở thông, nàng tìm nơi nào cẩn thận suy nghĩ chân tướng .

      Nào biết nàng vừa đứng dậy, Tống Trường Bình cũng lập tức đứng dậy, nắm chặt lấy cổ tay nàng, trầm con ngươi : “Nếu trong lòng nàng có nghi vấn, có thể trực tiếp hỏi ta. Chúng ta là phu thê, có cái gì thể ràng.”

      Khi Đinh Sơn xuất , vẻ mặt Vân Hoan chính là kinh ngạc, chờ nàng tới hỏi, mà nàng lại hỏi. hỏi cũng thôi, vậy mà lại sinh ra ý khiếp sợ .

      Khiếp sợ này phải hoảng sợ, mà là biến thành mỉm cười khách khí có lễ.

      Đây phải là điều Tống Trường Bình muốn, trước kia khi bọn họ còn chưa quen, Vân Hoan cũng là khách khí có lễ như vậy. Trước đây thèm để ý, nhưng là giờ khắc này, muốn hiểu tiểu nương tử khách khí có lễ trước mặt này.

      Vì sao thấy thất lạc trong mắt Vân Hoan, chút đau lòng.

      “Chàng có chuyện gạt ta, vậy mà còn dám lớn tiếng hung ta?” Vân Hoan trừng Tống Trường Bình, cúi đầu hỏi.

      “Ta ....” Trường Bình vội vàng giải thích, Vân Hoan quay đầu muốn rời khỏi.

      Trường Bình trong lòng hoảng hốt, vội vàng giữ chặt nàng thấp giọng dỗ dành : “Được được được, là ta đúng, ta nên hung nàng!”

      Thói đời này, tướng công cũng khó làm, ràng trong lòng cũng tràn đầy ủy khuất, nhưng đến cùng nương tử vẫn là lớn nhất, nương tử còn lớn hơn trời.

      rốt cuộc hiểu , Tống Trường Bình gặp gỡ Hướng Vân Hoan, chỉ có thể nhận tội!

      Trách được trước đây Triệu Du Hoán với , đối đãi nữ nhân, nếu chỉ có cảm tình cũng thôi, nhưng nếu thích, muốn lấy lòng nàng, chỉ cần câu, chính là ___

      “Nàng đúng! Nương tử!”

      Trường Bình vội vàng , lại muốn qua ôm Hướng Vân Hoan.

      Nào biết lần này Vân Hoan tức giận, càng nghĩ lại càng tức, hơn nữa hôm nay đột nhiên bị dọa, kinh sợ này có chỗ phát tiết, nàng tiện tay vớ lấy cái chặn giấy bàn ném về phía Tống Trường Bình.

      “Ta phải là cho nàng, ta là chờ cơ hội với nàng mà!” Trường Bình thân thủ nhanh nhẹn tiếp được cái chặn giấy, vội vàng bồi cười .

      Vân Hoan nghe thế, trầm mặt : “Tìm cơ hội? Nếu phải hôm nay bị ta gặp được, ta còn biết tướng công ta thân thủ tốt như vậy, cũng biết tướng công ta có bản lĩnh như vậy, trước đây còn từng tiêu diệt thổ phỉ. Ta vẫn cho rằng Tống Đại thiếu gia là ma ốm, ngờ lại là hùng! Tống Trường Bình, chính chàng vuốt lương tâm xem, rốt cuộc chàng còn có bao nhiêu chàng gạt ta!”

      Nàng xong, lại nghĩ tới hôm nay vô duyên vô cớ bị kinh hách như thế, càng thêm tức, vớ lấy đồ rửa bút liền muốn đáp về phía !

      “Nương tử tốt của ta, cái kia đập được! Ta bị thương mà!” Trường Bình cầu xin , kéo tay áo lên cho Vân Hoan xem, quả thực, miệng vết thương vừa mới băng bó tốt lại chảy máu.

      “Ta quản chàng có thể chết à! Đánh chàng xong, ta tự về nhà mẹ đẻ!” Vân Hoan oán hận , cầm đồ rửa bút muốn đáp , nhưng là mấy lần làm động tác, thế nào cũng xuống tay được.

      Trường Bình trong lòng kêu rên tiếng, sắc mặt cũng trầm xuống: hôm nay nếu để Vân Hoan làm như vậy, cuối cùng chịu khổ , trong lòng Vân Hoan cũng có khúc mắc, còn bằng dao sắc chặt đay rối, tìm cơ hội năm mười .

      trầm ngâm nửa khắc, cũng quản người có đau hay , tiến lên bước đoạt lấy đồ rửa bút trong tay Vân Hoan, đợi Vân Hoan giãy giụa, chặn ngang khiêng Vân Hoan lên vai.

      Vân Hoan đột nhiên nhàng, đá chân muốn xuống dưới, Tống Trường Bình nhịn được nâng tay hung hăng đánh xuống mông Vân Hoan, vừa đánh vừa : “Nàng tiểu nương tử này, dã Mật Nhi như vậy, xem gia giáo huấn nàng thế nào!”

      Vân Hoan lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người ta khiêng vai như vậy, tuy rằng đây là tướng công nàng, nhưng là bị tướng công đánh mông, chuyện này, chuyện này, sao có thể nhịn!

      Nhớ tới lần trước đánh Tống Trường Bình bị là cầm tinh con chó, nàng do dự, cuối cùng vẫn hạ miệng, lần này ại dùng bàn tay trắng như phấn đánh . Đánh rồi mới phát là chịu thiệt, thân mình nam nhân có bao nhiêu cứng rắn vậy, đánh đến tay nàng cũng đau.

      Tống Trường Bình cười ha ha, bước nhanh đến bên giường, cho Vân Hoan giãy giụa, dùng người ép xuống.

      “Tống Trường Bình, chàng làm chi!” Vân Hoan cảm thấy Tống Trường Bình đè người nàng lúc này sắc mặt ngưng trọng, dường như nghĩ nên xử trí nàng thế nào.

      Tống Trường Bình chau mày lại suy tư lát, cuối cùng lời bắt đầu xé quần áo của nàng.

      Vân Hoan cũng là đến hôm nay mới phát , quần áo của nàng ở trong tay Tống Trường Bình lại chịu nổi kích như vậy. Bắt đầu từ áo ngoài, lại đến áo lót, lại đến cái yếm trước ngực thêu uyên ương hỉ thúy, tất cả, Tống Trường Bình đều dễ dàng kéo xuống.

      cứ như vậy áp ở người nàng, cho nàng nhúc nhích chút nào, rồi sau đó tay dè nặng nàng, tay kia cũng nhàn rỗi, bắt đầu cởi quần áo nửa người dưới của mình.

      “Tống Trường Bình, chàng nếu dám....” Vân Hoan cắn môi dưới, cuối cùng vẫn ra miệng.

      Nếu dưới loại trường hợp này Tống Trường Bình còn dám bá vương ngạnh thượng cung nàng, vậy nàng nhất định vùng dậy phản kháng, cuốn gói về nhà mẹ đẻ!

      Ai biết, khi kiện quần áo cuối cùng người nàng rơi xuống đất, Tống Trường Bình cũng đột nhiên đứng lên, đắc ý chỉ vào Vân Hoan : “Thế này ta xem nàng trở về nhà mẹ đẻ thế nào!”

      “.....”

      Vân Hoan nhìn thân thể mình trống trơn, lại nhìn Tống Trường Bình, sau lúc lâu cuối cùng cắn răng mắng, “Tống Trường Bình, chàng là đồ điên!”

      Có nam nhân nào giống tướng công nhà nàng, vì ngăn cản nương tử mình về nhà mẹ đẻ, lột sạch quần áo nương tử mình đây!

      A a a, là ai tướng công nàng là người khiêm tốn! Ngụy quân tử.

      # Tác giả có chuyện muốn : Triệu Du Hoán sao càng ngày càng có chiều hướng làm chuyên gia tình , ngửa đầu nhìn trời.... Triệu Nhị uy vũ!

      Khác: Tống Trường Bình uy vũ!
      Last edited: 27/5/15
      Chris, milktruyenky, Nhi Đặng5 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41.

      Editor: Linh

      thể , tuy tướng công nàng vô sỉ, nhưng chiêu này cũng hữu dụng.

      Vân Hoan kéo chăn, lại liếc mắt nhìn quần áo rải rác đất, hơi bị chặn ở ngực, thể lên cũng bẽ mặt. Nàng dứt khoát trở mình, cả người núp trong chăn, thèm chuyện nữa.

      Phía sau dần dần truyền đến tiếng bước chân xa, rồi sau đó là mảnh yên tĩnh, Vân Hoan mới đầu còn là hỡn dỗi, càng về sau càng thêm buồn bực: giỏi cho Tống Trường Bình chàng, chàng hai câu bỏ chạy rồi. biết dỗ lấy hai câu à? dỗ cũng thôi, nhưng cũng phải nguyên nhân hậu quả chứ! Cứ như vậy xong việc tính gì nữa!

      Vân Hoan càng thêm tức, định rời giường xem cho kĩ, phía sau cũng vang lên tiếng sột soạt, nàng vội xua tức chờ, chờ lúc lâu sau, phía sau truyền đến tiếng thùng thùng, Tống Trường Bình kêu ‘a’ tiếng.

      Vân Hoan nhảy dựng, vội vàng quay đầu xem, bên người Tống Trường Bình bày thùng to thùng , mình đứng ở giữa đống thùng, nâng tay, biểu cảm cực kỳ thống khổ.

      Hay là tay lại bị thương rồi! Vân Hoan cả kinh, kéo chăn che ngực xuống giường, hai ba bước đến bên người hỏi: “Chàng lôi nhiều thùng như vậy ra đây làm gì? Làm bị thương chỗ nào rồi?”

      Tống Trường Bình ấp úng chuyện, lại thuận tay mở cái rương, ánh mắt khỏi sáng ngời: “Có!”

      “Đây...” Con ngươi Vân Hoan trợn trắng, ngón tay run run chỉ vào trong rương, “Đây, đây là cái gì...”

      Ván giặt quần áo đủ các sắc thái khác nhau là để làm gì? Ván giặt cũng thôi, nhưng phía còn cột nơ đủ các màu!

      “Lễ vật tân hôn Vương Sở Giang đưa ta!” Tống Trường Bình bẹt miệng : “Nam nhân bên ngoài phạm sai, phải nữ nhân đều thích bắt họ quỳ ván giặt sao? Chỗ này của ta có nhiều như vậy, nàng xem màu nào tốt, chọn cái.”

      “.....” Vân Hoan nhìn bản giặt, lại nhìn Tống Trường Bình vẻ mặt thuần lương vô hại, trong lúc nhất thời biết cái gì cho phải.

      Ba người bạn này của Trường Bình, người tặng ’36 kế ngự thê’, người tặng đống ván giặt đồ, còn có Lâm Khinh Nam, hẳn là bình thường chút ?

      Vân Hoan nhịn được lại hỏi, “Lâm Khinh Nam.... Tặng chàng cái gì?”

      Trườn Bình im lặng lát, lại lục lọi trong rương hồi, cuối cùng lục ra lọ thuốc, Vân Hoan nhìn tên lọ thuốc, lại hóa đá, bên cái chai viết ‘nhạ ý khiên quần tán”...

      “Đây là Lâm Khinh Nam tặng cho chàng? tặng xuân dược cho chàng làm cái gì!” Vân Hoan biết nên gì nữa.

      Trường Bình con ngươi sáng lên, “Ơ, làm sao nàng biết đây là xuân dược?”

      “Bên viết này!” Vân Hoan túm lấy cái chai, ở phía dưới mấy chữ ‘nhạ ý khiên quần tán’ còn viết dòng chữ , “Xuân dược bá đạo nhất, chỉ có lọ duy nhất.”

      Mệt cho Lâm Khinh Nam còn sợ Trường Bình biết, cố ý ghi ràng!

      Vân Hoan sắc mặt biến đổi khó lường, thấy Tống Trường Bình sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vươn tay sờ sờ đầu Tống Trường Bình, cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Trường Bình, chàng cần suy xét đổi bạn khác?”

      có việc gì, ra ngoài hỗn luôn phải trả, ngày bọn họ thành thân, ta tặng trở về y như vậy. Ta cũng đỡ phải nghĩ xem nên đưa cái gì!” Trường Bình trầm mặt xuống, Vân Hoan thấy bộ dáng nghiêm túc này của , rốt cuộc nhịn được cười ha ha.

      Sau này, Triệu Du Hoán thành thân xong ngày ngày đến tìm Trường Bình cầu phương pháp ngự thê, Vương Sở Giang chưa thành thân quỳ ván giặt hơn 10 lần, còn Lâm Khinh Nam bởi vì lọ ‘nhạ ý khiên quần tán’ thành công bị người buộc vào động phòng.

      Khi Vân Hoan biết được những chuyện này, nhớ tới câu ‘ra ngoài hỗn luôn phải trả’ của Tống Trường Bình, liền cảm thán câu tướng công mình liệu như thần.

      Đương nhiên, những chuyện này đều là sau.

      Lúc này Tống Trường Bình thấy Vân Hoan rốt cuộc cũng nở nụ cười, trong lòng thở phào hơi, nhưng ván giặt cầm ở trong tay, làm ra vẻ hình như đúng lắm, tội nghiệp nhìn Vân Hoan : “Vậy, ta còn quỳ sao?”

      “Quỳ! Sao lại quỳ! Đây chính là phen tâm ý của huynh đệ đối chàng đấy!” Vân Hoan cười ha ha, kéo chăn muốn quay lại giường, nào biết cười quá lớn, để ý dưới chân, bị chăn vấp cái, cả người lảo đảo.

      Mắt thấy ngã xuống đất, cũng may Tống Trường Bình nhanh tay lẹ mắt, tay giữ lấy nàng.

      Chờ Vân Hoan hoàn hồn, người bay lên , bị Tống Trường Bình ôm ngang vào trong ngực.

      “Này, buông ta ra!” Vân Hoan thấp giọng kháng nghị .

      Trường Bình nhìn người ở trong lòng mình, nào còn có tức giận? Ánh mắt trắng đen ràng, chứa ý cười, mặt phiếm hồng, là chọc người trìu mến.

      thả! Nếu thả rồi, nàng chạy, ta biết đâu tìm nương tử tốt như vậy đây!” Trường Bình ngạnh cổ trả về.

      Lần này, cũng buông Vân Hoan ra, trực tiếp đến bên cạnh bàn ngồi xuống, để Vân Hoan ngồi ở đùi .

      Vân Hoan gối đầu lên vai Trường Bình, nghe thấp giọng : “Khi ta còn thân mình tuy kém nhưng cũng giống như sau này vậy.”

      Vân Hoan biết đây là muốn cho nàng biết những gì trải qua, cũng làm ồn, chỉ như vậy ôm , nghe từ từ .

      “Khi đó trong nhà tình huống cũng tốt, Tống gia nhiều mạch như vậy, chỉ có mạch này của chúng ta yếu nhất. Nhưng khi đó cha mẹ hòa thuận, tổ mẫu từ ái, người nhà vui vẻ hòa thuận, ta cũng cảm thấy đặc biệt tốt. Sau này nương qua đời, thân thể của ta lại càng ngày càng kém, ngay cả đại phu cũng tra ra nguyên do. Đến khi nhà chúng ta chuyển vận, chuyển vào trong nhà bây giờ, phụ thân cũng nạp thiếp. Tổ mẫu nghi ngờ người ta nhiễm gì đó sạch , cầu cha Lâm Khinh Nam, cũng là Lâm đại tướng quân mang ta Thục Sơn gặp danh y an dưỡng, cũng là khi đó, ta nhận thức Triệu Du Hoán, Vương Sở Giang và Lâm Khinh Nam. Ta bởi vì bị bệnh mới Thục Sơn, ba người bọn họ là bởi vì quá hỗn, bị người nhà đưa đến Thục Sơn, cho người Thục môn dạy dỗ.”

      Trường Bình chậm rãi , khóe miệng phiếm chút ý cười, đặt cầm lên đầu Vân Hoan cười : “Khi đó bọn họ ở núi, ta lại ở dưới chân núi, ta ngày ngày phải lên núi rèn luyện thân mình, bọn họ ngày ngày bị phạt xuống dưới núi lấy nước, kết quả có ngày chúng ta gặp nhau, ba người bọn họ thấy ta cả người ma ốm, liền muốn bắt nạt ta!”

      “Cầm thú!” Vân Hoan mắng: “Lấy nhiều địch ít, bọn họ cũng làm ra được!”

      “Chửi hay lắm!” Trường Bình cười ha ha, “Nhưng là khi đó bọn họ cũng chiếm được bao nhiêu tiện nghi.”

      Khi đó cho rằng bản thân phải chết, thấy bạn cũng lứa sinh long hoạt hổ, có phần hâm mộ. Kết quả đối tượng hâm mộ lại vây đánh .

      Lúc đó tức giận. vẫn luôn trưởng thành sớm, khi đó nghĩ, đằng nào cũng chết, cắn chết người được người.

      “Đều hỗn sợ liều lĩnh, liều lĩnh sợ ngang ngược, ngang ngược cần mạng. Ngày đó ta chính là người muốn sống đó, ba người bọn họ vây đánh mình ta, lúc đó ta dùng cả chân lẫn tay, đánh thẳng về phía trước, lại đem bọn dọa sợ. Sau này Lâm Khinh Nam với ta, cùng người ẩu đả, chưa thấy ai đạo lý như vậy. Bọn họ nào biết đâu rằng, khi đó ta nghĩ, đánh thắng người tính người, đánh thắng đôi ta còn kiếm được lời.”

      Trường Bình cúi đầu, trong mắt tất cả đều là ý cười, “Sau đó thắng hay thắng ta biết, đánh tới cuối cùng ta ngất . Khi tỉnh lại, Triệu Du Hoán rót nước đái ngựa vào trong miệng ta, là muốn xông tỉnh ta, hương vị đó...”

      Trường Bình liên tục lắc đầu, Vân Hoan cảm thấy buồn nôn, “Triệu Du Hoán này sao từ hư như vậy!”

      “Cho nên sau này cũng bị ta đánh thảm nhất! là bị ta ngạnh sinh sinh đánh phục!” Trường Bình cười , “Sau này ba người bọn họ cầu người Thục môn nhận ta, người Thục môn hỏi đại phu dưới chân núi, ta mới biết được, thân thể ta trụ cột tốt, nhưng là người nhà cho ta ăn ít thuốc bổ, bệnh gì cũng được bổ trở về. Ta luôn suy nhược như vậy, là vì ta trúng loại độc...”

      “Khi đó chàng còn như vậy có người hạ độc chàng?’ Vân Hoan căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu.

      “Đúng vậy. Khi đó trước sau phòng ta đều trồng diệp đào, ta lại phải uống thuốc ngày ngày, ai hái chút lá hoặc chút vỏ thả vào bên trong, hiệu quả cũng ràng, nhưng tháng ngày tích lũy xuống, thân thể này của ta cũng bị suy sụp.” Trường Bình chậm rãi , “Khi ta biết được cũng cẩn thận ngẫm lại trong nhà ai xuống tay với ta. Nhưng khi đó phụ thân đột nhiên quật khởi, dù sáng dù tối đắc tội người, người hâm mộ ghen tị nhiều lắm, huống chi ấm thuốc của ta mỗi ngày đều có rất nhiều người canh, muốn tra cũng tra , nếu muốn tra, chừng ồn ào lớn chuyện.”

      “Cho nên chàng liền giấu diếm lâu như vậy, tổ mẫu và phụ thân vẫn biết?” Vân Hoan lộ ra vẻ mặt thể tin được.

      Trường Bình gật gật đầu, : “Khi đó ta ở Thục Sơn, xa nhà, lại có danh y giúp ta điều dưỡng, người Thục môn lại dạy ta thuật cường thân kiện thể. Lúc có chuyện gì, ta lại cùng ba người bọn Triệu Du Hoán đánh nhau, thân thể liền mỗi ngày tốt lên. Ta nghẹn hơi muốn cho thân thể tốt lên, trở thành người bình thường, ngộ tính lại cao, sư phụ Thục môn dạy cái gì, ta học nhanh nhất, đến cuối cùng, ba người bọn họ cũng bằng ta!”

      Khi Trường Bình những lời này, có chút đắc ý, Vân Hoan lại nghĩ đến cảnh mình lẻ loi ở Thục Châu, lại cảm thấy xót xa thay . Cũng may rời xa Ung Châu, bằng , bằng ...

      Nàng dám tiếp tục nghĩ nữa.

      Trường Bình ôm nàng lại : “Khi Lâm tướng quân đến xem chúng ta, bốn người chúng ta còn đánh nhau, ông cũng rất kinh ngạc ta vậy mà tốt rồi. Là ta cầu ông đừng cho trong nhà, chuyện khi đó ta muốn tự mình điều tra. Nếu như có người còn muốn hại ta, thế nào cũng xuống tay với ta. Lâm tướng quân đồng ý, chúng ta ở Thục Sơn đến khi trưởng thành xuất sư. Lâm tướng quân thấy thế, xách bốn người chúng ta đến trong quân. năm đó, chúng ta theo Lâm tướng quân diệt dưới mười ổ thổ phỉ. Thục Châu địa phương.... loạn.”

      “Vết sẹo sau lưng chàng chính là khi đó lưu lại?” Vân Hoan vươn tay đặt lên lưng . Nàng nhớ được sau lưng Trường Bình có mấy cái sẹo rất dài, khi đó nàng nghĩ là đuổi cổ tạo thành, giờ mới biết, là đau lòng.

      “Ừ. Chuyện này quan trọng. Nhóm thổ phỉ này ngang ngược, chúng ta cũng phải dễ chọc!” Trường Bình hơi hơi hất cằm, dưới ánh sáng mỏng manh, đường cong mặt càng thêm cương nghị.

      Vân Hoan im lặng lát, vỗ tay : “Ta nhớ ra rồi. Mấy năm trước ra chuồn ra phủ chơi, nghe tiên sinh kể chuyện.”

      Nàng đến đây, học bộ dáng của tiên sinh kể chuyện: “Thiếu niên hùng Tống Mông, dẫn hơn mười người, phá ngàn thành địch, lấy địch trăm, trước mặt cường địch nhưng lại hề sợ hãi! Đáng kính đáng ca ngợi!” Học xong, nàng trợn tròn mắt kinh ngạc : “Người nọ , là chàng?”

      “Đúng, .... chắc vậy.” Trường Bình lau mồ hôi trán, lúng túng : “Người kể chuyện luôn khoa trương, lấy địch trăm, vậy cũng thành tiên rồi. Chúng ta lợi hại nhất, cũng chỉ là ta là đám Triệu Du Hoán bốn người tiêu diệt mười tổ thổ phỉ thôi.”

      “Vậy cũng rất lợi hại mà!” Vân Hoan tặc lười, “Làm sao bây giờ, vốn cho rằng tướng công ta là ma ốm, nghĩ tới vậy mà lại là thiếu niên hùng! Thất kính, thất kính!”

      Trường Bình cười hắc hắc, vòng tay qua eo Vân Hoan, lên mặt : “chính xác. Có phải cảm thấy nhặt được bảo bối hay !”

      Vân Hoan tát cái đẩy mặt ra, “Chàng đừng đắc ý. Nếu là bộ dáng cường tráng trước đây, ta còn cảm thấy bản thân nhặt được đại bảo bối. Nhưng là chàng bây giờ... Cổ độc của chàng lại là chuyện gì? Biết được ai hại chàng ?”

      Nếu dựa theo lời của Trường Bình, thân thể sớm tốt lắm, còn mạnh hơn người bình thường, vậy rốt cuộc trúng cổ độc thế nào, là ai hại ?

      Vân Hoan nhớ được Lâm Nguyên Tu từng , hồi phủ mới trúng độc, người muốn hại , vẫn là ở Ung Châu?

      Vậy... rốt cuộc là ai đây?

      #Tác giả có chuyện muốn : cả gia đình Trường An ở tổ kịch cách vách hôm nay đến làm khách.

      Trường An: Trường Bình à, phải quỳ ván giặt, ta rất có kinh nghiệm đấy! Chúng ta trao đổi ?

      Trường Bình: *khinh bỉ* ngươi có ván giặt, ta có xuân dược! Xem ai mất sức, ôm được mỹ nhân về!

      Thu nương, Vân Hoan: *cắn hạt dưa* lúc hai người các ngươi quỳ ván giặt, có thể đừng chuyện ! Chúng ta xem đại soái ca Thẩm Quân Sơn ở tổ kịch cách vách đấy, qua bên ! Yên tĩnh chút!

      Trường An, Trường Bình: im lặng rơi nước mắt...
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Chris, milktruyenky, lion30124 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42.

      Editor: Linh

      biết nữa.” Trường Bình trầm mặt, ra chuyện cũng có chút manh mối, nhưng là chưa có đủ chứng cứ, cũng thể kết luận.

      “Bây giờ cũng chỉ có thể đề phòng. Nếu ngày nào đó để ta bắt được ...”

      “Bọn họ hại chàng, chẳng qua là muốn nhìn bộ dàng chàng khổ sở. Bây giờ nhìn chàng chẳng những chết, ngược lại còn ngày hơn ngày, biết bị chọc giận thành bộ dáng gì nữa!” Vân Hoan lo lắng .

      “Trước đây ta chỉ có mình, yếu thế liền yếu thế. Nhưng bây giờ ta có nàng, dù thế nào cũng thể để người khác nàng gả cho con ma ốm dùng được!” Trường Bình trầm giọng , ôm chặt Vân Hoan vào trong lòng.

      “Lâm đại phu , chỉ cần chàng lại đuổi cổ thêm mấy lần là có thể khác gì người bình thường... Có điều ta thấy biện pháp này quá hung hiểm, có biện pháp khác à!” Vân Hoan lại hỏi.

      Trường Bình suy tư lát , “Biện pháp khác cũng có, chính là có chút khó làm. Có người giỏi về nuôi cổ, tự nhiên có người giỏi về đuổi cổ, chỉ cần có thể tìm được người giỏi về phương diện này, có lẽ ta có thể miễn được đau xót da thịt này rồi. Có điều người giỏi như vậy dễ tìm lắm, ta tìm hơn năm, cũng tìm thấy người.

      “Làm sao có thể, ta có...” Vân Hoan suýt thốt ra nàng có quen biết người. Nhưng là nghĩ lại, đời trước nàng quen được Miêu Ngọc Tủy, vẫn là rất lâu sau khi nàng bị đuổi ra khỏi Hướng phủ.

      Miêu Ngọc Tủy người này, hành tung bất định, lúc này biết ở Ung Châu hay Kiến Châu, lại có lẽ là chu du ở nước Đại Chu, nàng biết đâu tìm ?

      Vân Hoan ngạnh sinh sinh quẹo lời , “Thể nào chúng ta cũng nghĩ được biện pháp.”

      “Ừ!” Trường Bình thấp giọng , vỗ về lưng Vân Hoan, người dần dần nổi lên lửa nóng, ôm nàng liền về phía giường, Vân Hoan liếc mắt, nhướn mày, nhéo lỗ tai Trường Bình, cắn răng cười gian, “Vết sẹo tốt lắm liền quên đau! nhéo chàng hai lần, chàng nhớ lâu!”

      “Nương tử người ta đều là ôn nhu săn sóc đoan trang hiền thục...” Trường Bình ủy khuất .

      “Trước đây ta thấy chàng là ma ốm nên nhường chàng ba phần, bây giờ biết chàng rất khỏe còn vô cùng có khả năng bắt nạt ta, ta nhanh chóng bắt lấy cơ hội bắt nạt chàng sao được!” Vân Hoan cười ha ha, nâng đầu Trường Bình lên liền bẹt cái hôn xuống.

      Vân Hoan mấy lần hỏi chuyện về Đinh Sơn, Trường Bình đều mơ hồ, ban đêm hôm đó, Lâm Khinh Nam tự mình đến phủ đón Đinh Sơn , cách mấy ngày lại truyền ra tin tức Đinh Sơn chết, ngay cả quan binh thủ ở ngoài Tống phủ cũng rút toàn bộ.

      Tống phủ dưới cuối cùng thở phào nhõm hơi, nhất là Tôn di nương, liên tục cảm tạ Bồ Tát phù hộ.

      Chính là Vân Hoan thấy bộ dáng của Tống Trường Bình, cảm thấy cái chết của Đinh Sơn có chút kỳ quái

      Cũng may chuyện cuối cùng cũng được giải quyết viên mãn. Đinh Sơn vừa , bả đao treo ở đầu Tống phủ cũng biến mất. Vân Hoan thở phào nhõm, nhớ tới mấy ngày trước đây Chương Khuê tìm mình, nàng vội vàng tìm lý do đến Phong Niên.

      Nào biết người vừa mới đến Phong Niên, liền thấy trước cửa Phong Niên đầy người, nhìn giống như muốn ăn cơm, tất cả đều là bộ dáng xem náo nhiệt.

      “Chậc chậc, bài tử của Phong Niên sợ là sắp phải dỡ xuống rồi! tên khất cái làm thức ăn đều ngon hơn đại trù ở đây, trách được Lý Đại Chủy tức đến hộc máu!”

      “Vậy cũng chưa biết được, nghe tay nghề của ông chủ Phong Niên mới tốt, Lý Đại Chủy cũng so ra kém. Nếu như nàng có thể tự mình nghênh chiến, chuyện này cũng chính xác đâu!”

      “Theo ta ấy, chính là bởi vì Phong Niên thay chủ mới có thể càng ngày càng lụn bại! Nếu như Hướng Hằng Ninh ở đây, Phong Niên sao có thể đánh mất mặt.”

      “... ....”

      Mấy người líu ríu, Vân Hoan ở bên cạnh nghe, nhưng nghe được lúc lâu vẫn hoàn toàn hiểu.

      Vừa đúng tiểu nhị ra cửa nhìn thấy nàng, đón nàng vào, vừa vừa : “Tiểu thư ngài cuối cùng cũng đến đây.”

      Như vậy, quả là vô cùng lo lắng.

      “Sao bên ngoài lại có nhiều người như vậy!” Vân Hoan nghi hoặc .

      “Tiểu thư ngài biết đâu! Lý sư phó trong tiệm ta biết cùng người khác đáu trù nghệ thế nào, thua, tức quá ngất rồi.”

      “Thua? Giận ngất á?” Vân Hoan lập tức kinh ngạc, theo lý thuyết, Lý Đại Chủy phải mao đầu tiểu tử, ngày thường làm người cũng trầm ổn, làm sao có thể cùng người đấu trù nghệ, đấu trù nghệ cũng thôi, thua còn giận ngất ?

      Chuyện này đúng là thích hợp.

      Nàng vội vàng gia tăng bước chân, tiểu nhị đường dẫn nàng đến hậu viện chỗ Lý Đại Chủy ở, Chương Khuê sớm ngồi bên cạnh , mặt ủ mày chau.

      Vân Hoan thấy Lý Đại Chủy nằm ở giường, sắc mặt xanh xao, môi tái nhợt, con ngươi khép chặt, nàng gọi hai tiếng “Lý sư phụ”, Lý Đại Chủy cũng nhúc nhích.

      bên người nhà Lý Đại Chủy nằm ở bên giường khóc : “Cho ông cùng người khác đấu khí, ông muốn so, so tới so lui, ngay cả nửa cái mạng của mình cũng đem tặng, ông cảm thấy đáng lắm à? Nếu ông rồi, để tôi làm quả phụ, tôi lập tức đụng đầu chết, xuống dưới đó tôi cũng phải bóp chết ông thêm lần nữa!”

      Bà khóc đứt quãng, giọng hồi cao vút hồi nghẹn ngào, Vân Hoan nghe trong lòng khổ sở, vội vàng gọi Chương Khuê ra.

      Chương Khuê thấy nàng, vội vàng năm mười ràng.

      Hóa ra, ngay hôm Vân Hoan xuất giá, Phong Niên liền bắt đầu gặp chuyện may. Đầu tiên là liên tiếp có mấy tên du côn lưu manh đến làm loạn, cũng tính là làm loạn, những người đó cũng mặc ngay ngắn chỉnh tề đến tiệm, bất kể món gì cũng gọi, mỗi người chiếm cái bàn, bàn đặt đại đao, chỉ gọi món đậu hũ, ngồi ngày nào chính là cả ngày.

      Nếu người khác muốn gọi bàn, thấy mấy người đó người đầy sát khí, lại thấy đại đao bàn, sớm bị dọa chạy.

      Chương Khuê nghĩ nếu những người đó thường đến chính là cố ý gây chuyện, nhưng cố tình những người đó cách hai ngày đến lần, có đôi khi đến canh giờ, có đôi khi lại gần nửa ngày, làm Phong Niên có người nào dám đến.

      Đến khi Chương Khuê tức giận, những người đó lại đến đây nữa. Chương Khuê cho rằng cuối cùng cũng sóng yên biển lặng, nào biết trong tiệm có mấy vị khách cực soi mói đến, gần như món nào cũng gọi, ăn miếng liền thở dài đặt đũa xuống, trước cứ theo đó mà làm, nhưng là mỗi khi ở cửa nhổ bãi nước miếng, mắng câu “hư danh”!

      Người sáng suốt đều hiểu đây là có người cố ý muốn Phong Niên qua tốt, nhưng cũng có mấy người đỏ mắt, trước đây bằng Phong Niên, giờ bỏ đá xuống giếng, ở bên ngoài tung tin đồn, Phong Niên sắp đóng cửa.

      “Lý Đại Chủy làm người thẳng tính, người khác ăn vào mấy món làm, liền hỏi cho ra kết quả. hỏi mấy lần, người đó lại chỉ lắc đầu, gì cả. Lý Đại Chủy tức giận chính là cái này. Ngày ấy ta vội vã tìm tiểu thư, cũng là bởi vì ngày ấy Lý Đại Chủy tức chịu được, ném áo ngoài xuống muốn từ công, bị ta khuyên can mãi mới ở lại.” Chương Khuê chậm rãi .

      “Người bên ngoài cái gì tỷ thí, chuyện này là sao?” Vân Hoan nhíu mày hỏi.

      Chương Khuê thở dài : “Ai biết chúng ta đụng phải cái vận tà ma gì! Hôm qua vừa đúng ta ở đây, tìm Hướng lão gia nghĩ cách. Nghe người trong tiệm , ta chân trước vừa , chân sau trong tiệm có người trẻ tuổi đến. Tiểu Lưu giống như người Đại Tề, sống mũi cao, làn da cũng trắng, vào gọi món đậu hũ, ăn miếng liền đậu hũ quá già, lửa quá to, tóm lại là soi mói. Vừa vặn Lý Đại Chủy nghe được, nhiều ngày trong lòng được thoải mái, chỉ vào người trẻ tuổi số lời dễ nghe.”

      Vân Hoan nhớ Hướng Hằng Ninh từng , khi Lý Đại Chủy còn cuộc sống hết sức khổ sở, trong nhà trừ ra đều chết trong tay người phiên bang, nàng có thể tưởng tượng ra bộ dáng phá lệ kích động của Lý Đại Chủy khi nhìn thấy người nước khác.

      “Kết quả người trẻ tuổi tức giận, Lý Đại Chủy tay nghề tinh, vốn có gì để . Lý Đại Chủy tức chịu được, người nọ thêm dầu vào lửa câu muốn cùng Lý Đại Chủy so trù nghệ. Hai người hẹn sáng sớm hôm nay, ngay tại Phong Niên, ở trước mặt mọi người so tài!” Chương Khuê lại thở dài hơi : “Nhị tiểu thư, ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. Hôm nay khi ta biết được chuyện này liền cảm thấy thích hợp, muốn ngăn Lý Đại Chủy bảo đừng so, sáng sớm hôm nay còn nghĩ nhất định phải ngăn . Nhưng sáng sớm hôm nay ta vừa mới ra cửa, hậu viện nhà ta liền cháy, khi ta tới nơi, bọn họ so xong rồi, Lý Đại Chủy tức quá ngất thôi!”

      Tiểu Lưu ở bên nghe thấy, vội vàng bỏ thêm câu: “Chưởng quầy, bộ dáng người nọ giống người Đại Tề ta, nhưng lại biết tiếng Đại Tề, còn rất tốt. Bên người còn mang theo rất nhiều chai lọ, là người khó hiểu. Hay là người nọ hạ độc Lý sư phụ?”

      “Đừng bậy!” Chương Khuê quát , lại thấp giọng với Vân Hoan: “Ta mời đại phu cẩn thận xem cho Lý Đại Chủy rồi, là khó thở công tâm, điều dưỡng vài ngày liền sao.”

      “Ý của ngươi là...” Vân Hoan ngừng lại chút, kinh ngạc : “Lý Đại Chủy chắc chắn là thua nên tức?”

      Chương Khuê im lặng gật gật đầu, dẫn Vân Hoan đến phòng bếp, chỉ vào hai món bàn, với Vân Hoan: “Nhị tiểu thư nếm thửa hai món này .”

      Hai món ăn này ràng là hai món ăn chay, nhìn từ bên ngoài cũng kém lắm, Vân Hoan nhận ra, tất cả đều là món thịt kho tàu nổi tiếng Thục Châu. Tương truyền xuất xứ của món ăn này là ở vùng nông thôn Thục Châu, ngày mùa nhiều việc ít người, muốn ăn thịt kho tàu lại cảm thấy chậm trễ việc đồng áng. Vì thế dân chúng Thục Châu nghĩ ra biện pháp, lấy cái nồi to, cắt thịt thành miếng to cho vào nồi, sau đó cho các loại gia vị, lấy củi chậm rãi ninh mà thành.

      Trước đây Lý Đại Chủy từng sống ở Thục Châu, làm thịt kho tàu, mỗi khi mở nồi ra, mùi thịt bay bốn phía, Vân Hoan cũng rất thích ăn.

      Có điều hôm nay nàng ăn miếng cũng nhíu mày: thịt kho tàu này mềm mà mất hình, béo mà ngấy, nhưng ràng hôm nay người làm món này, độ lửa đúng, nấu quá nhừ, thịt mềm tỏa ra hương vị khá nặng.

      Nàng ăn miếng liền đặt xuống, ngược lại hướng sang đĩa khác, chỉ ăn miếng nàng đột nhiên trầm mặc.

      Chương Khuê ở bên thấy nàng chuyện, tiếp câu chuyện , “Ta ăn qua cũng lắp bắp kinh hãi. Người khác làm thịt kho tàu đều là món mặn, người này lại dùng cà tím đậu hũ làm thịt kho tàu. Chuyện này vốn cũng có gì đáng ngạc nhiên, nhưng quan trọng là lại có thể biến món chay thành giống y như thịt kho tàu , giống nhau cũng thôi, hương vị cũng giống. Chẳng trách Lý Đại Chủy ngất vì tức. làm đầu bếp mấy chục năm, còn bằng người phiên bang chưa đến hai mươi tuổi!”

      Vân Hoan vẫn gì, ăn hai miếng thịt kho tàu chay, sửng sốt lúc lâu sau đó gọi Tiểu Lưu lại, hỏi: “Ngươi miêu tả lại bộ dáng người nọ cho ta xem chút.”

      “À, vóc dáng rất cao, cao hơn gia nửa cái đầu. Mũi cao, làn da đặc biệt trắng, tai còn có lỗ tai y như nương, đeo khuyên tai nữa...”

      càng , Vân Hoan càng nhăn mày: trời ạ, Tiểu Lưu càng , sao nàng lại càng cảm thấy người này nàng biết đây!
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :