1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Nấu rượu mơ.

      Ngày hôm đó, Vương Yên Nhiên cho người đến tặng giỏ mơ, là có khách từ Dương Châu mang tới. Bởi vì tại mơ vẫn chưa tới mùa, huống hồ Tế Thủy thành cùng Dương Châu cách xa ngàn dặm, nên mơ này cũng được coi là vật quý hiếm. Thủy U Hàn chọn túi trái cây rừng của Đồng thẩm vừa cho, cùng với bao bánh phục linh, giao cho người mang quả mơ đến đem về cho Vương Yên Nhiên, còn thưởng cho cái hồng bao mới để ra về.

      Nhìn thấy mơ, miệng Thủy U Hàn muốn toát nước chua, khỏi nhớ đến điển cổ Tào Tháo nhìn thấy rừng mơ cảm thấy đỡ khát cũng là xác thực.

      Thủy U Hàn kêu tiểu Hồng mang ra hai vò rượu ngon, chọn qua lần những quả mơ tốt, rửa sạch lại đem khăn vải lau khô, sau đó lại thêm lượng vừa phải đường phèn rồi ngâm vào rượu, cuối cùng đậy kín vò, đem rượu đưa đến khố phòng cất giữ. Cứ như vậy ba tháng sau, có thể trở thành rượu mơ chua chua chát chát ngọt ngọt. Đương nhiên nếu để đến năm, hương vị ngon hơn.

      Thoáng cái đến giữa trưa, trời có chút u, tiếp theo liền đỗ mưa phùn. Mưa xuân lất phất, khỏi làm cho người ta có chút cảm giác rét lạnh. Thủy U Hàn ngay tại lò than trong phòng bắt lên bếp lò, lấy mấy quả mơ thả vào rượu đun lên. Sau đó lại để thêm đường phèn nấu cho sôi lên, sau đó điều chỉnh lửa lại, chậm rãi giữ ấm.
      Thủy U Hàn hôm nay có chút lười biếng, cái gì cũng muốn làm, chỉ ngồi đệm, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ đến xuất thần. Lúc này, nàng cảm thấy nếu trong tay có quyển tiểu thuyết để giải sầu tốt biết bao nhiêu. Nàng muốn tìm thử xem có bản thảo hay truyện gì để đọc hay ? Nếu tìm thấy, nàng cũng muốn viết thử hai bản. Dựa vào kiếp trước nàng xem nhiều phim hào môn trạch đấu, ân oán tình cừu cẩu huyết, nếu muốn viết bộ tiểu thuyết lấy nước mắt người khác hẳn là khó. Nếu viết tốt còn có thể kiếm chút tiền mua phấn son, lúc rãnh rỗi cũng có thể lấy ra giải sầu.

      suy nghĩ vẩn vơ, chợt thấy trong màn mưa có người che ô dầu từ ngoài viện tiến vào, phải ai khác, mà là Âu Dương. Gã sai vặt Hoàng Kỳ trong tay còn cầm theo cái rổ phía sau.

      Tiểu Hồng cùng Đông nhi làm việc bên ngoài, nhanh chóng chạy đến bẩm báo Thủy U Hàn tiếng, đón tiếp Âu Dương vào. Vời vì trời còn gió lớn, Thủy U Hàn thấy lọn tóc Âu Dương còn dính nước mưa, liền nhanh chóng mang khăn khô đến cho lau tóc.

      “Đại ca hôm nay ra ngoài sao?” Thủy U Hàn hỏi.

      Âu Dương ngồi lên đệm lót kháng rồi : “Buổi sáng thành tây có bệnh nhân mời huynh đến chẩn mạch. Sau khi trở về cứng rắn nhét cho huynh con gà rừng, là mới săn được. Huynh thấy vậy liền mang đến đây cho muội.

      “Đa tạ Đại ca, hồi huynh ở lại đây ăn cơm . Yên Nhiên tặng muội chút mơ, muội đem nấu với rượu, vừa vặn lấy ra uống để xua hàn khí.”

      “Tốt lắm, sao lại thấy Kỳ nhi?”

      Thủy U Hàn cười: “ đến Kỳ nhi, tại thằng bé thể coi thường. Trong ngày hơn phân nửa thời gian đều ngủ, lúc tỉnh dậy tinh thần mười phần, luôn bò qua bò lại, nhìn thấy cái gì cũng muốn cho vào trong miệng. Tiểu tử kia càng ngày càng có lực, vì chiếu khan , muội và nhũ mẫu đều gầy vòng. Vừa rồi mới nghịch hồi, muội thấy thằng bé mệt nên dỗ ngủ, còn nhũ mẫu cũng nghỉ ngơi rồi.”

      Bởi vì Âu Dương muốn ở lại ăn cơm, Thủy U Hàn liền đích thân xuống bếp. lúc sau lại bưng lên bàn đồ ăn, là gà rừng hầm với quả dại, lại còn tô thịt cừu nấu với củ từ, đĩa cải trắng xào, nem rán, còn làm thêm đĩa trứng gà chiên vàng óng.

      Âu Dương cùng Thủy U Hàn ngồi xếp bằng kháng, tiểu Hồng mang lên hai chung rượu. Thủy U Hàn cần người hầu hạ, liền cho hạ nhân lui xuống, cùng Âu Dương đối ẩm.

      “Đại ca, rượu này là muội lấy gạo nếp thượng hạng tự mình ủ. Tuy rằng bằng với rượu bán bên ngoài nhưng lại tinh khiết và rất thơm. Do nồng độ hơi cao nên muội lại để thêm mơ chua vào nấu cùng, Đại ca nếm thử xem uống có ngon hay ?”

      Âu Dương tiếp nhận chén rượu uống ngụm lớn:

      “Ân, lúc ban đầu có chút ê ẩm, nhưng sau đó lại vừa ngọt vừa thơm. Tiểu Hàn muội là muốn bắt chước cổ nhân uống rượu mơ luận hùng à.”

      “Như vậy Đại ca là Tào Mạnh Đức, hay là Lưu sứ quân?”

      Âu Dương ha hả cười vài tiếng, “Hai người này đều là hùng hào kiệt, ta chỉ là lang trung nho , làm sao có thể cùng họ so sánh.”

      “Đại ca nên tự coi mình. Theo muội nghĩ hùng có hai loại, loại là giống như hai vị Tào, Lưu này, là loại hùng như núi cao ngất ngưởng, dân chúng chỉ có thể đứng xa xa mà ngắm nhìn. loại khác, chính là những hùng giữa đời thường, mặc dù có công lạo nghiệp thiên thu, nhưng cũng có điểm đáng noi theo. Chúng ta xa, liền hướng gần , muội thấy người bán hàng rong phố Đông cũng có thể xưng là hùng.”

      Âu Dương thấy Thủy U Hàn lúc chuyện ánh mắt sáng lòe lòe, nhất thời cảm thấy yết hầu có cái gì giữ chặt, ho hai tiếng mới bình thường trở lại: “Tiểu Hàn, sao muội lại quen biết người bán hàng rong phố Đông? Tại sao lại xưng hùng?” Trong giọng có chút như dò hỏi.

      “Kim chỉ này nọ của nữ quyến khu này đều là mua từ người bán hàng rong phố Đông, muội đương nhiên là biết được . Nhắc tới người bán hàng rong này, chữ to cũng biêt, tướng mạo cũng xuất chúng, chỉ bán những vật dụng bình thường, Đại ca nhất định thắc mắc tại sao muội lại gọi hùng. Đại ca cũng biết ở nhà có nương tử ốm đau, luôn cùng nàng bất ly bất khí, thà chính mình chịu đói cũng muốn để tiền cho nương tử bốc thuốc. Nhiều năm như vậy cũng chút phiền chán. Ở bên ngoài buôn bán luôn thành tín công đạo, lừa gạt ai. Đối với hàng xóm láng giềng có đức khiêm nhượng, chưa bao giờ xung đột. Ông trời có mắt, nương tử rốt cuộc khỏi bệnh. Hôm kia dẫn nương tử đến chùa để lễ tạ thần, lại gặp du côn đùa giỡn nương tử , thân ốm yếu gầy teo, biết khí lực đến từ nơi nào mà lại cầm cây gậy lớn đem du côn đều đánh chạy. Nghe người ta kể lại, lúc ấy khí thế kinh người.”

      Âu Dương nhìn Thủy U Hàn, như có điều gì suy nghĩ: “Đây chính là hùng trong mắt Tiểu Hàn?”

      Thủy U Hàn nhìn thẳng vào Âu Dương: “Đương nhiên, Đại ca cũng là hùng.”

      Chiếc đũa trong tay Âu Dương đột nhiên bị đánh rơi xuống giường, vội vàng cúi đầu xuống nhặt.

      “Thấy nguy liền cứu, cúi đầu ngẩng đầu hổ với trời xanh, Đại ca trong lòng muội là đại hùng. Càng khó hơn, Đại ca lại là chính nhân quân tử. Giống như thái độ mà huynh đối đãi với Khương gia liền thấy được.”

      Âu Dương ấp úng , lúc lâu sau mới : “Chuyện này, Đồng thẩm đều với muội.” Âu Dương dùng là ngữ khí khẳng định.

      Thủy U Hàn gật đầu.

      “Tiểu Hàn muội còn cảm thấy huynh là hùng, quân tử, chẳng lẽ muội biết huynh là người vô dụng.”

      “Là hùng mới có thể chịu nổi áp lực mà người khác thể chịu, là quân tử mới có thể tuyệt giao với người khác mà tạo ra tiếng ác. Biết được chuyện quá khứ của Đại ca, muội càng xác định mình trước kia nhìn lầm người, lúc trước đem tính mạng mẹ con muội đặt tay huynh là lựa chọn đúng đắn.”

      “Tiểu Hàn, huynh bất quá chỉ là lang trung thôi. Đời này chỉ sợ phát đạt hơn nữa, Tiểu Hàn đến hai loại hùng ban nãy phải là lời lòng mà là muốn dỗ huynh cao hứng có phải ?”

      Thủy U Hàn giả vờ giận : “Đại ca đây là tin muội sao?”

      “Đại ca nghĩ muội là người thế nào? Kỳ muội là tục nhân. Điều muội mong muốn nhất chính là cả nhà có thể toàn tâm toàn ý ở bên nhau. Về phần vinh hoa phú quý, quan to lộc hậu có được mà có cũng sao. Bất quá mỗi ngày đều trôi qua bình thản như thế này thôi. Người nhà cùng vui vẻ mới là tốt nhất.”

      “Tiểu Hàn, muội huynh cúi đầu ngẩng đầu hổ với thiên hạ. Nhưng muội biết , người duy nhất huynh cảm thây có lỗi chính là cha mẹ. Huynh hối hận vì sao lúc trước lại khoa khảo, nếu huynh , liền có thể sớm chiều bồi cạnh họ, có lẽ, có lẽ họ cũng sớm như vậy.” Âu Dương xong, thanh muốn nghẹn ngào.

      “Đại ca, ai cũng phải là thần tiên, thể đoán trước được tình phát sinh sắp tới. Đại ca lúc ấy nhất định cũng nghĩ đến bá phụ bá mẫu lại nhanh như vậy. Nếu bà phục bá mẫu biết được huynh kế thừa y bác của bọn họ, trở thành thế hệ danh y, nhất định là phi thường vui mừng. Nhưng nếu thấy đại ca vì chuyện cũ mà vui, người đau lòng nhất cũng chính là bọn họ. Đại ca khi đó còn , cho dù có khuyết điểm cũng là vô tâm, chỉ cần sử lại tốt rồi. Chỉ là Đại ca về sau phải cẩn thận, chớ phụ những người thiệt tình đối tốt với huynh.” Thủy U Hàn lấy cái nem rán gắp vào chén Âu Dương.

      “Tiểu Hàn rất đúng. Có Tiểu Hàn xem huynh là hùng, huynh tất nhiên làm Tiểu Hàn thất vọng.”

      Hai người vừa ăn uống, vừa chuyện, Tiểu Hàn nhắc đến việc muốn ở phụ cận Tế Thủy thành mua ruộng đất, Âu Dương cũng giúp nàng thăm hỏi. Đảo mắt bầu rượu cạn, thức ăn vẫn chưa động nhiều, Thủy U Hàn liền khuyên Âu Dương ăn nhiều đồ ăn chút, lại bảo tiểu Hồng mang lên thêm bầu rượu ấm.

      “Tiểu Hàn, huynh có lời muốn với muội, nếu muội nguyện ý, cũng trăm ngàn lần đừng giận huynh.”

      Thủy U Hàn thấy Âu Dương tựa hồ có chút men say, cảm thấy lời hôm nay có chút kỳ quái, liền : “Đại ca có chuyện cứ việc .”

      Âu Dương để đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh: “Tiểu Hàn, huynh là...., huynh nghĩ...., ân, cái kia, muội đừng tin lời Yến di nương ... còn có lời của bà tử Thẩm gia..., Tiểu Hàn, muội xem, muội xem.... huynh...., chúng ta.... thành thân được .”
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      mylien1961, Nhiên NhiênTôm Thỏ thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Oa oa, bạn ấy thổ lộ rồi
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Oa haha :)))
      Tỉnh tò rồi :)))):yoyo40::yoyo14:

    4. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      wow wow wow, tội nghiệp... cầu hôn mà lắp bắp thế này

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 51: Cầu thân

      Âu Dương ấp a ấp úng xong, vẻ mặt càng thêm co quắp. Thủy U Hàn đối với việc Âu Dương đột nhiên cầu hôn cũng ngoài ý muốn, bất giác có chút giật mình. Hai người nhất thời im lặng tiếng động, chỉ nghe tiếng mưa phùn rơi ngoài cửa sổ.

      “Tiểu Hàn, huynh đối đãi tốt với muội, cũng đối đãi tốt với Kỳ nhi như con ruột của mình.” Âu Dương thấy Thủy U Hàn cúi đầu, rốt cuộc lấy lại dũng khí mở miệng.

      “Đại ca, huynh đột nhiên hướng muội cầu thân, có phải hay …., có phải hay …là bởi vì lời bà tử kia . Huynh đây là sợ muội lẩn quẩn trong lòng, vì danh dự của muội mà suy nghĩ….nên mới hướng muội cầu thân?” Thủy U Hàn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hai mắt Âu Dương hỏi.

      Hai người đối diện lát, Âu Dương rủ mắt xuống: “Tiểu Hàn, …. phải như thế. Huynh là muốn kết hôn cùng muội, cho muội và Kỳ nhi có gia đình đầy đủ. Tiểu Hàn, muội, muội là tri kỷ duy nhất mà trước giờ huynh gặp được.”

      Thủy U Hàn nghe được lời của Âu Dương, tâm tư chuyển biến: “Đại ca huynh nghĩ đằng, nẻo. Đại ca xem mình là người như thế nào. Thế nhưng vì bảo toàn danh dự người khác, hoặc là bởi vì thương hại mà ủy khuất bản thân cưới người mà mình thương? Đại ca khi muội là loại người nào? Là kẻ đáng thương? Hay cần người bởi vì thương hại mà lấy làm vợ? Đại ca, huynh làm sao có thể đối đãi với bản thân như thế? Làm sao có thể đối đãi với muội như thế?”

      “Tiểu Hàn, huynh cũng ủy khuất a, cũng tôn trọng ý của muội, huynh là vì muội mà suy nghĩ.” Âu Dương vội vàng nhận.

      “Đại ca huynh tôn trọng muội, nghĩ cho muội nên muốn cưới muội. Đại ca có nghĩ tới hay làm như vậy là ủy khuất chính huynh. Nếu tại nơi này phải là muội, mà là người khác, đại ca cũng muốn hy sinh bản thân cưới nàng làm vợ, cứu danh dự của nàng ấy sao? Đại ca, huynh làm như vậy khiến những người đối đãi tốt với huynh đau lòng.”

      “Tiểu Hàn, muội cái gì vậy, làm gì có người khác?”

      Thủy U Hàn điều chỉnh lại suy nghĩ chút, cảm giác bản thân có chút nóng vội: “Đại ca, là muội nóng nảy, năng lộn xộn. Muội chỉ muốn hỏi đại ca nếu phải là muội, mà là người khác ở vào hoàn cảnh này, đại ca có muốn thú nàng .”

      “Việc này….huynh có nghĩ qua.”

      Thủy U Hàn thầm than tiếng, Âu Dương dối. Ít nhất trước mặt nàng cũng chưa từng dối qua.

      “Đại ca, ý tốt của huynh muội nhận. Nhưng muội thể đáp ứng gả cho huynh.”

      “Vì sao. Tiểu Hàn, muội trong lòng của muội huynh cũng là hùng. Muội nên tin tưởng huynh, huynh đối đãi với muội và Kỳ nhi vô cùng tốt.”

      “Đại ca, muội đương nhiên tin tưởng nhân phẩm đại ca. Nhưng mà, muội tuy rằng từng gả cho người khác, lại mang theo đứa bé, cũng có ý định dựa dẫm vào người khác mà sống. Người muội muốn gả chỉ là nhân phẩm tốt, mà trọng yếu hơn hết là trong lòng phải có muội, giống như ca ca đối đãi với muội muội, cũng phải là cường giả thương hại kẻ yếu nhược, càng phải là vì danh dự. muốn thành thân với muội, là bởi vì trong lòng chỉ có muội. Ngoại trừ muội, vô luận trước mắt có hoa tươi ngàn đóa, chỉ chọn mình muội.”

      “Tiểu Hàn, mấy năm nay, huynh lần đầu tiến muốn thành thân. Trong lòng huynh cũng có người khác.”

      “Như vậy đại ca là đơn thuần muốn thành thân với muội nên mới hướng muội cầu hôn sao? Hay là đại ca sợ người ta đồn đãi tốt về muội, muốn cứu muội nên mới hướng muội cầu thân.”

      “Tiểu Hàn, huynh là thiệt tình muốn kết hôn cùng muội. Chuyện quá khứ của huynh Đồng thẩm đều cho muội. Huynh mặc dù có bản lãnh lớn, nhưng nuôi sống muội và Kỳ nhi vẫn thành vấn đề. Chúng ta sau khi thành thân, muội cũng cần mỗi ngày phải quan tâm sinh kế, lo lắng vấn đề cơm áo.”

      “Đại ca tuy rằng như vậy, nhưng chỉ sợ chủ yếu là vì nguyên nhân lo lắng. Đại ca, trong ánh mắt của người thế tục, nếu đại ca thú muội, chiếu cố muội cùng Kỳ nhi, chính là phúc muội tu luyện mấy đời. Muội cũng tin tưởng nếu huynh thú muội có trách nhiệm của phu quân cùng phụ quân. Nhưng mà, cũng vì muội là tri kỷ của đại ca, nên muội đành lòng làm cho đại ca có chút ủy khuất nào. Ngoại trừ nguyên nhân để đại ca ủy khuất, muội cũng muốn ủy khuất chính mình, gả cho 1 nam nhân thiệt tình muội….”

      “Tiểu Hàn, huynh là thiệt tình…”

      “Đại ca, bằng chúng ta trở về suy nghĩ cho kỹ. Chờ đại ca hiểu ràng những lời mà muội vừa …, nếu cảm thấy thực phải muội cưới, lúc dó lại đến cầu hôn.

      “Tiểu Hàn, muội..vậy được rồi. Chỉ là, muội muốn dọn , huynh đồng ý, huynh rất lo lắng. Phòng ở bên ngõ Sư tử kia rất là hẹp, ba người nữ nhân các muội mang theo hài tử, ở an toàn. Nếu muội cảm thấy ở nơi này có gì bất tiện cứ với huynh, chỉ là được nhắc đến chuyện chuyển .”

      “Nha, đại ca cónghĩ đến chuyện cùng muội mở khế ước thuê nhà, để muội mỗi tháng giao chút bạc cho đại ca.”

      “Như vậy sao được?” Âu Dương lắc đầu.

      “Đại ca, chỉ có như vậy muội mới có thể an tâm ở lâu dài. Muội biết viện này của đại ca cũng cần cho người khác thuê. Nhưng đại ca cùng muội lập khế ước để muội an lòng, cũng có thể chặn miệng mồm của bọn tiểu nhân. Đại ca huynh đúng hay ? Đại ca nếu đồng ý, muội đây đành phải chuyển .”

      Âu Dương nghĩ nghĩ, đành phải gậtđầu. Bình rượu mơ được làm ấm, Thủy U Hàn rót cho Âu Dương và mình mỗi người chén. Thủy U Hàn khơi mào câu chuyện, đàm đạo chút chuyện phong thổ ở Tế Thủy, rồi đến các món ăn dưỡng sinh các loại.., hai người thập phần hợp ý, chút xấu hổ ban đầu sớm tan thành mâykhói. Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Âu Dương cơm nước no nê, liền hướng Thủy U Hàn cáo từ.

      “Tiểu Hàn, huynh giữ lời, Tiểu Hàn cũng cần phải suy nghĩ nhiều, mọi việc để huynh lo lắng.”

      Thủy U Hàn cười yếu ớt:”Muội , đại ca, lời của muội cũng thỉnh đại ca cẩn thận suy nghĩ, nghĩ thông suốt, lại đến cho muội biết.”

      Bên ngoài vẫn còn mưa, Âu Dương uống ít rượu, Thủy U Hàn liền phái Đông nhi lấy áo choàng của Âu Dương lại, giúp Âu Dương khoác lên người. Lại dặn Hoàng Kỳ chăm sóc Âu Dương, vẫn chưa yên tâm, còn cho Đông nhi 1 bên thắp đèn lồng, cùng đưa Âu Dương trở về.

      Ngày hôm sau Âu Dương tỉnh lại, nhớ đến hôm qua mình thế nhưng lại có dũng khí cầu hôn Thủy U Hàn. Kết quả thất bại, ngược lại đồng ý cùng Thủy U Hàn định ra khế ước thuê nhà. Lại nhớ đến những lời của Thủy U Hàn lẩm bẩm :”Ta là như vậy là tôn trọng chính mình, tôn trọng Thủy U Hàn sao? Bất quá, lời Thủy U Hàn cũng có lý. Chỉ vì muốn thành thân mới thú…”

      Ngây người lúc, mới nhớ tới còn có nhiều việc cần hoàn thành, phải nhờ người quen lo chuyện khế ước thuê nhà. Tìm người khác trông cửa cho Thủy U Hàn, còn có Đông nhi, Đông nhi là người trong phủ, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng Thủy U Hàn trả theo hạng mục công việc…

      Âu Dương bên bận rộn công việc, đại môn bên kia, Khương Oanh tới chơi, Đồng thúc sớm biết liền phái người trông cửa ra Âu Dương có trong phủ, chẩn bệnh cho người khác. Khương Oanh hỏi nơi nào, gã trông cửa liền chỉ đông chỉ tây, tùy tiện ứng phó. Khương Oanh có Khương Yến bên cạnh, chỉ mang theo 1 tiểu nha đầu, đứng bên ngoài khóc lóc om sòm, gã trông cửa là 1 người thô lỗ, làm sao sợ nàng làm càng, cuối cùng đành bỏ .

      Về phần tiểu viện năm xưa mẹ con Khương gia ở, mặc dù nhiều năm có người, bất quá thu nhập 1 chút là có thể ở. Âu Dương lúc trước hàm hồ , Đồng thúc Đồng thẩm sau khu trở về cũng cho người dọn dẹp, lật ngược thế cờ, lại mang ít khí cụ cần dùng đến viện kia, triệt để làm thành nhà kho.

      Đồng thẩm biết được chuyện Thủy U Hàn cùng Âu Dương ký khế ước thuê nhà, bất quá biết được nàng chuyển cũng cảm thán phen, coi như buông xuống 1 đoạn tâm .
      Last edited by a moderator: 28/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :