Chương 70 : Cẩm Niên đến đây Edit : Mẹ Mìn Mẹ Tô Khả há hốc mồm, đoán chừng quả trứng gà cũng nhét vào được: "Con vừa mới cái gì?" Tô Khả quay đầu , thanh rất : "Mẹ biết vậy là được rồi." Mẹ Tô Khả lúng ta lúng túng gật đầu, nháy mắt cảm thấy chết đứng, nhịn được : "Tuổi trẻ bây giờ quả toàn chạy theo phong trào." Đầu Tô Khả đầy vạch đen, thêm nữa. Thế cho nên hơn năm mươi phút sau, Duẫn Nhạc Phong phong trần mệt mỏi đến trước cửa nhà họ Tô. Mẹ Tô Khả vẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn Duẫn Nhạc Phong, làm Duẫn Nhạc Phong mới đến trong lòng được tự nhiên. Duẫn Nhạc Phong nghĩ rằng, hay là Mẹ Tô Khả nhìn ra tâm tư của ? Ôi, Duẫn Nhạc Phong nhịn được sờ sờ cằm, cảm thấy biểu của mình rất tốt, vì thế đối với Mẹ Tô Khả cười đến càng thêm sáng lạng: "Bác , đêm khuya cháu đến quấy rầy, là ngại quá." Mẹ Tô Khả bị vẻ đẹp như hoa mẫu đơn của Duẫn Nhạc Phong, cùng với nụ cười tươi như hoa mùa xuân làm cho khiếp sợ. Mẹ Tô Khả nhịn được thào: "Ôi, rất đáng tiếc." Người như vậy, cư nhiên lại là GAY! Sao lại là con rể mình nhỉ! Duẫn Nhạc Phong tiếp tục cười: "Bác , cháu tên Duẫn Nhạc Phong, là bạn của Tô Khả, lần này đến đây quấy rầy hai bác, là rất ngại." Mẹ Tô Khả lập tức xua tay: "Làm sao có thể, làm sao có thể ~ cháu tới chơi là vui rồi, hề quấy rầy gì cả. Phải biết rằng, bác chờ Khả Khả đưa bạn trai về chơi cũng hơn 20 năm rồi." Tô Khả đen mặt: "Mẹ, mẹ cái gì vậy." Duẫn Nhạc Phong cười: " như vậy, cháu là bạn trai đầu tiên Khả Khả đưa về nhà ạ?" Mẹ Tô Khả gật đầu, "Đúng vậy, là đầu tiên." Ánh mắt Duẫn Nhạc Phong tràn đầy vui tươi, sau đó mở va ly, lấy ra nhiều đồ trong đó: "Bác , mấy thứ này hy vọng hai bác thích." "Đến đây rồi cháu còn mang nhiều quà đến làm gì." Mẹ Tô Khả tiếp nhận: "Nhanh vào phòng bếp, cúng ta ăn bữa khuya." "Tốt." Duẫn Nhạc Phong cười hì hì theo phía sau mẹ Tô Khả . Tô Khả đứng bên cạnh Duẫn Nhạc Phong: "Tôi hỏi này, đột nhiên cậu đến đây làm gì?" Duẫn Nhạc Phong cúi đầu nhìn Tô Khả, sóng mắt mảnh tình ý: "Hừ hừ, đoán ." "Thèm vào, tôi cũng phải con giun trong bụng cậu, làm sao mà biết cậu đến làm gì." Tô Khả bĩu môi. Duẫn Nhạc Phong hừ tiếng: " lương tâm. Tôi công tác, thuận tiện đến thăm ." "Vậy sao cậu ở khách sạn." Tô Khả buồn bực giọng thầm. Duẫn Nhạc Phong nghiêng đầu nắm hai má Tô Khả: "Có thể tiết kiệm tiền, làm sao tôi tiết kiệm." "Chết tiệt! Đồ gian thương keo kiệt, cẩn thận biến thành trùm sò đấy" "Lời này dùng cho mới đúng." Duẫn Nhạc Phong nheo lại ánh mắt nhìn Tô Khả. Tô Khả nhịn được lớn tiếng quát: "Tôi thèm!" Chính vào lúc này, mẹ Tô Khả ở bên trong kêu Duẫn Nhạc Phong vào ăn khuya. Ở bên trong, cha Tô Khả cũng ngồi ở cái bàn bên cạnh, nhìn mặt Duẫn Nhạc Phong nghiệt lâu, nhìn nhìn lại, lại nhìn thấy vợ mình cứ nhìn Duẫn Nhạc Phong, trong lòng nhịn được oán thầm: chàng trai này nhìn nghiệt, có việc gì sao cứ nhìn mãi vậy. "Này cậu, cậu tên gì?" "Duẫn Nhạc Phong." "Cái tên nghe quen quen." Cha Tô Khả gật gật đầu: "Cậu từ đâu đến?" " hỏi thừa à! Con học ở B, cậu ta đến từ đâu?" Mẹ Tô Khả liếc mắt nhìn chồng mình. "Thành phố B ạ." Duẫn Nhạc Phong cười tủm tỉm trả lời. Cha Tô Khả trong lòng hừ tiếng, lại hỏi: "Cậu làm nghề gì?" " là bạn học của Khả Khả." Mẹ Tô Khả khó chịu, lão già này chuyện đâu. " phải, bác ." Duẫn Nhạc Phong lắc đầu: "Cháu học trước Tô Khả năm, sắp tốt nghiệp làm." "Hả? Vậy cậu làm gì?" "Nhà cháu buôn bán. Lần này đến đây, đầu tiên là tới gặp hai bác, thuận tiện bàn chút việc làm ăn." Đột nhiên, cha Tô Khả đập lên bàn cái bụp, như là nghĩ đến cái gì đó, dọa mấy người kia nhảy dựng. Cha Tô Khả nhìn Duẫn Nhạc Phong từ xuống dưới hồi lâu, lúc này mới với Duẫn Nhạc Phong: "Cậu... phải là tập đoàn Duẫn thị chứ... ?" Duẫn Nhạc Phong nhìn cha Tô Khả lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến việc cậu đến đây để bàn về giá cả nguyên vật liệu, đối tác hình như tên Tô Bình. Tô? Duẫn Nhạc Phong trong lòng cũng lên tia hồ nghi, nhưng mà trùng hợp vậy chứ? Duẫn Nhạc Phong còn suy nghĩ, cha Tô Khả xác định Duẫn Nhạc Phong nhất định là đối tác ông cần gặp vào ngày mai, lập tức vui hẳn lên, đứng dậy bắt tay Nhạc Phong: "Bác là Tô Bình." Duẫn Nhạc Phong kinh ngạc chút: " ra bác trai tên Tô Bình!" "Ha ha, " Cha Tô Khả nở nụ cười, bàn tay to vỗ đùi, trông rất giống phật Di Lặc: " ngờ chúng ta là người nhà!" "Cha! Sao cha lại dùng từ thế hả!" Tô Khả được gì. Kết quả là, Duẫn Nhạc Phong đến chơi nhà Tô Khả biến thành cha Tô Khả cùng Duẫn Nhạc Phong bàn công việc ngoài sân. Mà cha Tô Khả vừa rồi còn thành kiến với Duẫn Nhạc Phong lại đổi thành hận thể để Duẫn Nhạc Phong lập tức trở thành con rể. Nhưng mà con ông lại lập gia đình . Mẹ Tô Khả nhìn Duẫn Nhạc Phong, trong lòng càng ngày càng thích . Càng phát ra xuất sắc, Mẹ Tô Khả trong lòng lại càng tiếc hận, người hoàn mỹ như vậy, như thế nào lại thích nam nhân? Ai, nếu có thể là con rể bà tốt rồi. Đồng hồ tường điểm 12h. Cha Tô Khả hoàn toàn có ý định ngủ, Tô Khả rất buồn ngủ rồi: "Cha, ngày mai chuyện tiếp được ?" Mọi người lúc này mới giải tán ngủ. Đợi cho Tô Khả trở về phòng, thuận tay bật điện thoại lên xem, phát có ba cuộc gọi nhỡ, quan trọng nhất là, cuộc gọi từ Tô Cẩm Niên gọi tới! Tô Khả kêu lên tiếng hối hận, vì thế lập tức gọi lại, mới có hồi chuông, vội vàng tắt . Bởi vì nghĩ, tại là 12 giờ đêm, cả ngày phải huấn luyện, chắc rất mệt mỏi. quấ là tốt. Giờ phút này tâm tình Tô Khả mâu thuẫn. Vì rốt cục có tin tức của Tô Cẩm Niên mà cao hứng, vì nhận được điện thoại của mà khó chịu. Ai ~ Lại lần nữa nhìn trăng thở dài.
Chương 70.2 : Cẩm Niên đến đây Edit : Mẹ Mìn Lúc này, điện thoại của Tô Khả lại lần nữa vang lên. Tô Khả mắt sáng rực, bởi vì đó là điện thoại của Tô Cẩm Niên. Tô Khả lập tức nghe máy: "Cẩm Niên?" "Sao vừa rồi lại tắt máy?" Mới xa nhau có mấy ngày, tiếng của Tô Cẩm Niên giống nhơ tiếng nhạc ru dương rót vào tai Tô Khả. Tô Khả cao hứng đầy ra mặt. "Em nghĩ ngủ." "Chưa ngủ, sao em cũng chưa ngủ?" thanh của Tô Cẩm Niên như có ma lực, thản nhiên, lại như làn gió , xoa dịu nỗi buồn của Tô Khả. "Nhớ nên ngủ được." Tô Khả da mặt dày làm người ta líu lưỡi. "..." "Hì hì, Duẫn Nhạc Phong chạy đến nhà em lúc tối muộn. Lúc nãy vẫn ở dưới lầu chuyện, em nghe thấy chuông điện thoại kêu." Tuy rằng có hỏi, nhưng mà cảm thấy tất yếu phải giải thích chút vì sao trước đó nhận điện thoại của . Bên kia truyền đến trận trầm mặc, nửa ngày, Tô Cẩm Niên : "Lúc trước là làm nhiệm vụ." như vậy, coi như là giải thích về việc "Mất tích" nửa tháng qua. "Nhiệm vụ thành công ?" "Ừ." "Oa oa, Cẩm Niên, lợi hại. hổ là chồng em!" "..." "Cẩm Niên, sao lời nào? Có phải lại đỏ mặt hay ? Ai da, đừng thẹn thùng, chúng ta là vợ chồng mà, về sau thẳng thắn thành khẩn gặp lại ." "Tô, Khả! Em vừa phải thôi." "Hừ hừ, giọng của dễ nghe, ha ha ha, em biết, ha ha ~" Tô Khả thực phúc hậu cười ra tiếng. Vì thế, bên kia Tô Cẩm Niên đỏ mặt căm giận tắt điện thoại. Sau khi tắt điện thoại, Tô Cẩm Niên cảm thấy, gọi điện thoại cho Tô Khả, chỉ là hành vi của kẻ ngốc mới có thể làm! cùng được vài câu, bị làm cho tức khí rồi. Ai có thể rụt rè sao? Mỗi lần ngôn ngữ đều ràng đòi mạng! Hoàn toàn phải lời của , có thể đối với chậm rãi mà , làm cho đại nam nhân như cũng chịu nổi. Quan trọng nhất là, cùng thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, lại nhớ lúc trần truồng ** bị xem lần, lúc đó hận thể giết ngay, bây giờ nhớ lại, cũng chỉ biết cười, hết thảy hận ý sớm tiêu tán, còn lại, chỉ là cảm giác quái dị biết tên. Ban đêm, đèn nê ông đường đặc biệt lóe sáng, Tô Cẩm Niên đường lớn, nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc, ánh mắt sâu sắc, tâm tư chìm nổi chừng. nhìn này ngọn đèn, dần dần, hai ngọn đèn kia biến thành đôi mắt trong veo long lanh ý cười của Tô Khả... tự hỏi chính mình, kỳ , đó có phải là . Cho tới nay, vấn đề này giống như là bị tầng sa mỏng bịt kín, mông mông lung lông, nhìn , làm cho rối loạn lâu. Vừa rồi, khi nghe thấy Duẫn Nhạc Phong ở nhà , tầng sa mỏng này như được người vén lên, cho biết đáp án. . cũng biết khi nào bắt đầu, bám dính lấy , từ từ bám dính vào trong lòng , làm cho tình cảm của dần thay đổi. Giống như, dính vào là dính chặt dời. biết là từ khi nào, hay chỉ cần giây thôi, hay là do mưa dầm thấm đất. "Tô Khả..." Gió đêm phơ phất tới, thổi tán cây xào xạc nỉ non.
Chương 70.3 : Cẩm Niên đến đây Edit : Mẹ Mìn Buổi sáng khi Tô Khả rời giường, thấy Duẫn Nhạc Phong thân màu tây trang màu xám bạc, tinh thần sáng láng ngồi ở bàn ăn ăn sáng, thấy Tô Khả xuống, Duẫn Nhạc Phong nhíu mày cười: "Xuống rồi à? Nhanh đến ăn bữa sáng, để lạnh tốt, còn dễ dàng bị đau dạ dày." Tô Khả líu lưỡi: Này, rốt cuộc đây là nhà của ai hả? Lúc này, Tô Khả ba mẹ cũng đều ở bàn ăn, nhìn Tô Khả xuống, cha Tô Khả vô cùng cao hứng với Tô Khả: "Khả Khả, phải con vẫn muốn ăn bánh trứng sao? Đến đây đến đây, cha làm cho con ăn." "Cha nghĩ như thế nào mà hôm nay lại làm bánh trứng?" Tô Khả ngồi ghế, nhìn trước mặt mình vài cái bánh trứng, tâm tình vô cùng tốt hỏi . "Hì hì, phải Tiểu Phong ở nhà mình sao, cha làm cho nó nếm thử tay nghề của cha." Cha Tô Khả cười tủm tỉm . Tô Khả sắc mặt khó coi. Thèm vào! Cảm tình là vì Duẫn Nhạc Phong! , cha sao đột nhiên lại nổi hứng làm bánh trứng chứ. Duẫn Nhạc Phong nhíu mày nhìn phía Tô Khả: "Bác trai, bác làm bánh trứng còn ngon hơn nhà hàng làm nữa." Cha Tô Khả cười: "Đương nhiên, bánh này bác còn cho thêm mật. Hơn nữa mật này là của cấp dưới biếu bác. Có lẽ người nhà cậu ấy nhàn rỗi nên nuôi ong lấy mật. Mật này rất tốt, cho vào bánh trứng ngon..." Đầu Tô Khả đầy vạch đen, nghe cha mình lải nhải, Tô Khả tính chạy nhanh ăn bánh trứng. Duẫn Nhạc Phong cũng vô cùng nể tình, cái lại cái, mặt cha Tô Khả vui tươi hớn hở, nhìn hai mươi mấy cái bánh trứng đều nhanh bị Tô Khả cùng Duẫn Nhạc Phong tiêu diệt, cha Tô Khả tiếp tục : “Thích ăn như vậy, buổi tối bác làm thêm chút nữa." "Vâng, bác trai." "Cậu còn tới nhà của tôi nữa!" Tô Khả miệng há hốc, thể tin hỏi Duẫn Nhạc Phong. "Khả Khả, con cái gì vậy! Con làm chủ nhà như vậy à?" Mẹ Tô Khả , sau đó nhìn Duẫn Nhạc Phong cái, thấy dường như bình chân như vại, gật đầu mỉm cười . "Bác , sao. Cháu luôn thích Khả Khả chuyện thẳng thắn, trò chuyện thư thái." Nghe lời ngọt ngào êm tai, nhìn tướng mạo của , càng thấy yên lòng. Duẫn Nhạc Phong cho hết lời, liền đem ánh mắt chuyển hướng Tô Khả, đối với Tô Khả nháy nháy mắt. Mẹ Tô Khả tự nhiên là nhìn thấy, nháy mắt hiểu được, còn nghĩ đến loạt hành động cùng câu của Duẫn Nhạc Phong, ràng là thích con bà rồi! Bà nghi ngờ mà, người con trai như vậy, sao có thể là GAY được chứ! A a a, cũng chỉ có cậu ta mới có thể làm con rể bà mới là tốt nhất! Tốt lắm, bà phải giúp thêm tinh thần, làm cho con bà nhanh chóng ly hôn với lính kia, sau đó cùng kết hôn. Nếu như phải có chàng trai tuấn mỹ như vậy theo đuổi con bà, đối với con rể chưa từng gặp mặt, bà cũng chấp nhận. Nhưng mà trước mắt, có chàng trai tướng mạo hề thua kém con rể bà theo đuổi con bà, hơn nữa với con rể chưa gặp mặt bà cũng thấy sao đó. Cho dù bận việc đến đâu, gọi điện cũng phải nhắn tin chứ. Đằng này nửa tháng trôi qua, con bà nhận được tin tức gì của chồng mình, cũng chưa từng câu với cha mẹ vợ, cứ vậy lấy con của bà mang . Quan trọng nhất là, con rể bà lại là quân nhân! Quân nhân! Bà muốn cpn mình làm quả phụ khi còn trẻ đâu! Cho nên bà muốn con bà tiếp tục chờ đợi, bà phải thuyết phục con bà ly hôn. "Tiểu Phong này, cháu có bạn à?" Mẹ Tô Khả đột nhiên hỏi. Duẫn Nhạc Phong giương mắt, nhìn mẹ Tô Khả vẻ mặt giảo hoạt cười, ánh mắt dường như lóe đạo tinh quang. Duẫn Nhạc Phong nháy mắt hiểu được, xem ra hình tượng của ở trong mắt mẹ Tô Khả vô cùng tốt . Duẫn Nhạc Phong trong lòng có chút cao hứng cùng kích động, cho nên quyết định muốn biểu càng thêm hoàn hảo chút. Vì thế, da mặt dày Duẫn Nhạc Phong ngượng ngùng với mẹ Tô Khả: “Cháu tuổi còn , nghiệp còn chưa thành công, hơn nữa cháu cũng muốn vợ mình sau này chịu khổ, \ cho nên đến nay vẫn độc thân. Nhưng mà bác yên tâm, làm vợ cháu, khẳng định là hạnh phúc mỹ mãn !" Tô Khả nghe hai người chuyện, bỗng giật mình kinh hãi. Nghe lời của hai người cứ thấy là lạ sao ấy. Sau đó đột nhiên nghĩ đến, chết tiệt! Ngày hôm qua với mẹ mình là GAY , hơn nữa ánh mắt mẹ nhìn Duẫn Nhạc Phong, hoàn toàn là ánh mắt của mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích. Người sáng suốt ai nấy đều thấy được, mẹ là quá mức muốn se duyên. Còn có Duẫn Nhạc Phong, hỏi đằng trả lời nẻo. Mẹ hỏi có bạn chưa, lại ở trước mặt mẹ cam đoan cái gì. "Ha ha ha ~ bác quả nhiên có nhìn lầm người a ~ vậy cháu cố lên ~ kiếm nhiều tiền hơn, làm cho Khả Khả nhà bác ... phải, khụ khụ... Khụ khụ..." Mẹ Tô Khả ra vẻ ho khan vài cái, tiếp tục : “Cho vợ tương lai của cháu an nhàn làm bà chủ nhé ~ " "Ha ha, phải ." Duẫn Nhạc Phong cười tủm tỉm, mắt phượng cũng biến thành đường thẳng rồi. Cha Tô Khả cũng cười theo, lấy ra cái hộp đựng bánh trứng: “Đến đây đến đây, tiếp tục ăn bánh trứng. Khả Khả còn , bây giờ còn chuyện hôn ." Tô Khả buồn bã chỉ muốn đập bàn hét to: cha, con cha lấy chồng rồi đấy. Hơn nữa, Duẫn Nhạc Phong cùng con cha chỉ là quan hệ bạn tốt được ... Còn có các hai người, giơ cao đánh khẽ, đừng có chia uyên rẽ thúy chứ, đến lúc xảy ra chuyện, con biết tìm ai để khóc đây!
đợi zai Tô xác định m yeu Tô mất thời gian quá . giờ zai Tô cố ma giữ Tô nhé k là mất hối hận k kip . Hihi thanks @Mẹ Mìn