Bạch thiếu gia
Type: Phương Linh Cơ
Chương 52 (tiếp): Đối với ông, tôi chính là vương pháp.
“Quả .”
Quý Nghiên hỏi ấy chuyện xảy ra sau đó hay tại sao bây giờ ấy lại biến thành như thế này? Mỗi người đều có cuộc sống của mình, tiện can thiệp. Về phần những lời đồn đãi kia, chính hôm nay cũng bị mấy lời đồn đãi quấn lấy, vì thế làm sao có thể tin tốt đẹp như ánh mặt trời trong trí nhớ kia lại dính vào thế tục nhơ bẩn này chứ? Có lẽ ấy gặp chuyện gì đó, nhưng tâm hồn ấy vẫn giống như lúc Quý Nghiên mới quen, điểm này Quý Nghiên rất tin tưởng chút nghi ngờ.
Nhưng ngờ tương lai lâu sau đó, họ cuối cùng lại bị ông trời chơi đùa lần nữa.
Mà lần này trả giá rất cao, là cả đời.
Nếu như có chuyện sau này, nếu như…
A! Cái này là chuyện tương lai sau!
Ngoại ô, phòng thẩm vấn tạm thời của Cục Quốc An. Bạch Thắng ngồi ở ghế cao, khuôn mặt tuấn nhã bình thản như nước, lẳng lặng uống trà nghe tiếng roi quất và tiếng chửi rủa truyền tới từ căn phòng cách vách, lời.
Phong Sương chia ra đứng ở hai bên , trong phòng có vài người khác của Cục Quốc An.
lâu sau, Sương rũ cánh tay gương mặt khổ sở : “MD, da của cha già này quá dầy rồi, đánh đến tay chị cũng sưng lên rồi mà ông ta vẫn còn hơi sức rống. Mẹ nó, loại người này tuyệt thế gì thế này!”
Tuyết cười hắc hắc : “Chị Sương, chị ngốc, ban đầu lúc chỉ huy cho chị chọn, chị nghe theo Phong mà chịu, cứ khăng khăng chọn quất chọn tát, đây chẳng phải là bê đá tự đập vào chân mình sao!”
đề cập tới cái này còn đỡ, nhắc tới cái này Sương liền bình tĩnh.
“Chị nào biết từ lúc nào mà trong cục kiếm được cái máy đặc biệt chuyên tát người chứ, Phong cọc gỗ đáng chết cũng cho chị biết, làm chị còn tưởng phải tự mình tát, mặt cha già kia lớn như vậy, muốn cho chị ra tay đánh ông ta chẳng phải là phế tay chị sao?”
ngờ nhất thời khinh thường liền ăn thiệt thòi lớn!
Sương hỏi: “Chỉ huy, kế tiếp chúng ta làm gì?”
Bạch Thắng: “Tiếp tục.”
“A!” Trong nháy mắt Sương ngã xuống đất giả chết. “Muốn phái Sương làm tiếp , tôi được nữa rồi!”
Bạch Thắng quét mắt nhìn về phía Sương.
người ở bên cạnh nhận nhiệm vụ cất bước tới, lúc qua bên cạnh Sương cúi đầu nhìn ấy cái, lắc đầu : “Chỉ được chút tiền đồ!”
Sương ở trong lòng mắng trăm lần, nhưng mặt thần sắc thay đổi.
Sau đó tiếng gào thét mắng giận thảm thiết ở bên trong hình như càng lớn hơn.
Ở chỗ này ngoại trừ Bạch Thắng và Phong Sương ra còn lại những người khác đều là rối rít suy đoán, người này rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với chỉ huy? Cũng bị đánh hơn canh giờ rồi.
Nửa giờ trôi qua, Sương cũng sắp ngủ thiếp , rốt cuộc nghe được giọng mát lạnh của Bạch Thắng từ từ cất lên: “Được rồi, mang người ra.”
Đó là người đàn ông trung niên phân được hình dạng mặt mũi, hai bên gương mặt sưng lên cao, quần áo người cũng bị quất rách rưới, cả người trải rộng toàn vết thương, khó có thể thấy nơi nào hoàn hảo.
“Mày là giam cầm và ngược đãi phi pháp, có còn để vương pháp vào trong mắt . Tao nhất định kiện mày!” Giọng tức giận còn trầm ổn thường ngày, hô hấp có chút rối loạn.
Bạch Thắng cười lạnh: “Đối với ông, tôi chính là vương pháp.”
nhìn về phía ao nước lớn sâu năm thước ngay giữa phòng, mơ hồ có thể thấy ba, bốn con cá sấu lớn ngụp lặn ở trong đó. Phía ao nước còn thòng sợi dây treo, Bạch Thắng “Treo lên .”
Sắc mặt Quý Bình đại biến.
Giùng giằng muốn chạy trốn lại lập tức có người lên giữ chặt ông ta. Quý Bình bị sợi dây trói chỏng ngược ở giữa trung, chỉ cảm thấy máu trong nháy mắt ngược dòng mà lên, cá sấu trong ao ngẩng đầu lên há mồm nhìn ông ta chằm chằm, đoán chừng vất vả mới thấy có người, từng con đều hưng phấn liều mạng ngẩng cao đầu lên, Quý Bình bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Dù cho có tức giận hơn nữa ông cũng dám phát tác.
Ông chưa bao giờ bị nhục nhã lớn như hôm nay, rong ruổi ngoài thương trường nhiều năm như vậy, người nào nhìn thấy ông ta nếu phải mực cung kính cũng có người dám vâng lời ông! Bạch Thắng, ông đây nhất định bỏ qua cho mày! Còn có Quý Nghiên, tiện nhân ăn cây táo rào cây sung này, thế mà cùng người khác hại cha mình, ông nhất định để cho bọn họ sống!
Đối với ông, tôi chính là vương pháp.
Thù hận trong lòng Quý Bình càng lúc càng lớn, mắng Bạch Thắng, đột nhiên sợi dây buông lỏng xuống, cả người ông ta cũng rơi xuống theo.Miệng cá sấu to như chậu máu cũng trong nháy mắt phóng đại gấp đôi, giống như ở trước mắt mình. Quý Bình sợ trắng mặt, tim cũng thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, còn tưởng rằng hẳn phải chết thể nghi ngờ, ai ngờ sợi dây chỉ lỏng chút lại đột nhiên ngừng.
“Phụt ha ha ha ha ha nhìn bộ dạng này của ông ta quá TM buồn cười! Này, ông già, phải ông rất chảnh sao? phải là ông ngang ngược đến ai cản được sao? Sao ngang ngược tiếp ? Mắng , tiếp tục mắng nào! Sương đứng ở bên cạnh cái ao, trong tay cầm đầu sợi dây khác, cười ha ha .
Quý Bình tức muốn chết, lửa giận cuồn cuộn từ chỗ sâu trong đáy lòng lan tràn ra, sắc mặt đỏ bừng làm cho người ta dám nhìn tới.
Nhưng Sương là người như thế nào. Hoàn toàn sợ ông ta khiêu khích.
Phong cưng chiều nhìn , bé chỉ sợ thiên hạ loạn này, chỉ huy cũng rảnh trông nom! Lại quay đầu nhìn Bạch Thắng, trong tay cầm điện thoại di động, hơi cúi đầu, mấy phần tóc mai rủ xuống, mơ hồ lên khuôn mặt trẻ tuổi cuồng vọng cùng khí phách, như nam sinh mới lớn!
Hình như, hôm nay chỉ huy có hơi lạ!
Mặc dù vốn là rất trẻ tuổi, thế nhưng sao vừa nhìn liền càng thêm có vẻ trẻ tuổi.
Tuyết tò mò bước tới liếc nhìn xem Bạch Thắng làm gì, kết quả vừa nhìn cái liền thiếu chút nữa nhịn được hộc máu, còn tưởng là chuyện gì quan trọng khiến cho đường đường Bạch thiếu gia chuyên chú như vậy, ra chỉ là chơi trò chơi...
Bạch Thắng: “Chờ Sương chơi rồi thả người xuống.”
Mọi người hung hăng giựt giựt khoé miệng, bị đánh bại sâu.
Ngược lại Sương chơi chán, đường chơi Quý Bình treo lên thả xuống, giống như khỉ làm xiếc, đừng nhắc tới có bao nhiêu vừa lòng.
Quý Bình hơn năm mươi còn bị hành hạ như thế, chờ khi được giải thoát cả người hoa mắt chóng mặt, sớm mất nửa cái mạng.
Bạch Thắng chống cằm, hiếm khi nhàn hạ thoải mái như vậy, môi mỏng hơi nhếch lên: “Kế tiếp nên làm gì nhỉ?”
Vẫn chưa xong sao?
Quý Bình hoàn toàn giơ chân. “Có gan mày liền đao giết tao , nếu cuối cùng cũng có ngày tao bắt mày trả giá gấp trăm vạn lần.”
“ sao?” Bạch Thắng mỉm cười, nụ cười kia chói mắt lại rực rỡ. “Vậy chút nữa cắt ngón tay của ông cũng được.”
Quý Bình rất nhanh lại bị người mang xuống, Sương : “Chỉ huy, trừng phạt này cũng quá rồi! Cắt ngón tay làm sao mà đủ, ít nhất phải chém cả cái tay phế cả cái chân mới hả giận.”
Bạch Thắng vừa chơi game vừa : “Hôm nay ánh mặt trời tốt như vậy, vẫn là nên quá bạo lực.”
Mọi người: “……”
Hai cái này có quan hệ sao?
Còn nữa, chẳng lẽ hôm nay còn chưa đủ bạo lực sao sao sao sao sao hả……?
Chỉ huy, hôm nay nhất định là bình thường! Nhất định là bị vật thể xác định gì đó đập vào đầu rồi đúng !
“A……”
Theo tiếng kêu thê lương đánh vỡ nóc phòng truyền đến, lúc này Bạch Thắng mới từ từ đứng dậy, sửa sang lại quần áo, thản nhiên với Phong: “Thả ông ta ra .”
Phong hiểu nhìn Bạch Thắng chút, người sau im lặng , Phong cũng dám hỏi nhiều, nhận lệnh rời .
“ lâu nữa chú Joy tới.” Bạch Thắng đầu đuôi câu.
Tất cả mọi người rất hiểu .
Quý Bình vừa mới được cởi dây trói ra liền ngựa ngừng vó chạy ra ngoài, giống như sau lưng có lũ lụt hay thú dữ truy đuổi gì đó. Nhưng bởi vì cả người bị thương, lại bị giằng co lâu như vậy, thể lực sớm tiêu hao ít, ông ta chạy rất chậm.
Ngón út tay phải bị cắt, máu tươi điên cuồng chảy, trán ông ta tràn đầy mồ hôi, tay chân run rẩy lảo đảo nghiêng ngã xông ra ngoài.
Bạch Thắng so với tưởng tượng của ông ta còn ngoan tuyệt hơn rất nhiều!
Last edited by a moderator: 31/5/15