1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoadienvi

      hoadienvi New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Lam lam ui 1 tháng 1 chap nghẹn chết ngta mất huhu
      Ss tìm thêm ng cùng edit như vậy cũng đơx vất vả ý

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      vẫn tìm đó bạn, mà có ai chịu làm đâu :-(

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chào mừng trở lại, tks nàng

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 46:
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Sau khi biết tin nhóm thiếu niên bọn họ bị phạt, Như Thúy nương có chút đồng tình, nhưng xen vào việc của người khác nhằm giúp bọn họ nghỉ ngơi, mà chỉ để bọn họ tiếp tục cố gắng, mang theo nha hoàn tiến vào phòng khách.

      Trong phòng khách, Vệ Triêu Ấp đau khổ suy tư chưa nghĩ ra nước cờ tiếp theo phải thế nào, sau khi Ôn Lương phát Như Thúy nương và tiểu biểu muội tiến vào, mặt lộ ra ý cười, vẫy tay bảo các nàng vào.

      "Sư mẫu? Sao người lại đến đây?" Vệ Triêu Ấp lấy lại tinh thần, nhìn Như Thúy nương, thốt lên.

      "Gì hả?" Ôn Lương nhìn về phía thiếu niên.

      Vệ Triêu Ấp thầm than, vội vàng cười cười lấy lòng, sửa lời: "Ôn phu nhân."

      Như Thúy nương mím môi cười cười, chút tâm tư của các thiếu niên tất nhiên nàng rất hiểu, mà tâm tính vui đùa trêu chọc bọn họ của phu quân nhà mình nàng càng hiểu hơn, mặc dù cảm thấy mấy thiếu gia này đáng thương, nhưng xem ra bên nguyện đánh bên nguyện chịu, người ngoài cứ ngồi xem náo nhiệt thôi.

      "Thiếp và Tiếu Tiếu làm chút bánh bao điểm tâm cho mọi người, phòng bếp vừa mới làm xong, còn nóng đó."

      Nghe thấy lời Như Thúy nương, Vệ Triêu Ấp lập tức vô cùng cảm động, ánh mắt nhìn về phía Như Thúy nương như nhìn Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Trời biết đánh cờ từ buổi trưa đến giờ, biết bọn họ xoay bao nhiêu vòng, đứng trung bình tấn bao lâu, nếu nhờ chút thời gian ngồi đánh cờ cùng Ôn tiên sinh, chắc sớm nhịn nổi, lượng vận động lớn như thế sớm tiêu hao hết mấy món cơm trưa, giờ bụng đói kêu vang.

      Ôn Lương liếc nhìn vẻ cảm động của thiếu niên, đặt đuôi quạt lên môi cười cười, ánh mắt thay đổi, sau đó hào phóng : "Được rồi, mấy người các ngươi, cùng vào ăn vài thứ rồi tiếp tục."

      Các thiếu niên dựng thẳng tai bên ngoài phòng khách nghe như thế, lập tức thả lỏng người, ngã ngồi dưới đất, sau đó tiểu mập mạp lấy tốc độ phù hợp với thân thể to béo của chạy vội vào, ngồi vào vị trí gần Tôn Tiếu Tiếu nhất, giương mắt nhìn tiểu nương. Các thiếu niên khác mặc dù bước chân cứng ngắc, lại vẫn duy trì thể diện phong độ thích đáng của mình mà tiến vào, liếc mắt khinh bỉ loại hành vi lộ liễu này của tiểu mập mạp.

      Các thiếu niên ngồi vây quanh bàn, Như Thúy nương nhìn nhìn, ném hai tiểu hồ ly vào lòng Ôn Lương, cười híp mắt : "Ôn đại nhân phải ôm chúng nó cho chặt, đừng để rơi chúng nó."

      Ôn Lương có chút cứng đờ, hai tiểu hồ ly này là bảo bối trong lòng nha đầu nhà mình, nếu nhờ phản đối, chừng buổi tối lôi chúng lên giường ngủ cùng bọn họ. Cho nên ưa gì hai tiểu hồ ly.

      Thế là Ôn Lương lần lượt ném hai tiểu hồ ly vào lòng Vệ Triêu Ấp và Hạng Thanh Xuân, : "Ôm chúng nó cho chặt, đừng để rơi chúng nó."

      Hai thiếu niên sững sờ, động vật mềm mại nhìn kiểu gì cũng ra bộ dạng hồ ly trưởng thành, mặc dù đáng , nhưng trong lòng nhóm thiếu niên này, chúng khiến bọn họ thích bằng mãnh thú trong núi. Mà càng khiến bọn họ khiếp sợ chính là, sau đó Ôn Lương lấy hai lá cải trắng đút cho chúng nó, khi thấy hai cái chân trước của tiểu hồ ly giống như người ôm lấy lá cải trắng rửa sạch mà gặm, các thiếu niên ở đây đều đứng hình trong gió.

      Đây là hồ ly sao? Đây là hồ ly sao? Đây là hồ ly sao?

      Ôn Lương tốt bụng giải thích: "Đây là hồ ly do phu nhân nhà ta nuôi." Kẻ ngốc nuôi hồ ly đương nhiên giống người thường, cho nên thu hồi dáng vẻ ngu ngốc của các ngươi .

      Nghe xong, Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú bình tĩnh lại, đều cảm thấy hồ ly ăn cải trắng gì gì đó cũng là chuyện đương nhiên, dù sao bị chủ nhân quái dị như vậy nuôi lớn, cho dù chúng nó là hồ tiên bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Sau khi cho lui nha hoàn, Như Thúy nương tự mình bưng bánh bao điểm tâm trong hộp ra, Tôn Tiếu Tiếu rót trà cho bọn họ.

      Các thiếu niên mặc dù đói bụng đến mức cái bụng dùng sức hát ‘ thành kế’, nhưng lại hết sức có học thức, chưa mở miệng trước mặt chủ nhân, cầm đũa ăn trước. Mùi vị bánh bao xông vào mũi, an ủi cái bụng kêu vang, vẻ mặt bọn họ nhìn Như Thúy nương đều tràn đầy cảm kích, tính tình sư mẫu tương lai tốt, sau này bọn họ cũng được lợi. Hơn nữa hình như Ôn tiên sinh rất coi trọng thê tử của , bọn họ nên nịnh nọt nhiều chút.

      Thế là sau khi được chủ nhân thúc đẩy, các thiếu niên mang tâm trạng nịnh nọt với Như Thúy nương, Như Thúy nương cười híp mắt đón nhận.

      "Các ngươi đều ngồi xuống ." Ôn Lương với Như Thúy và Tôn Tiếu Tiếu.

      Sức ăn của thiếu niên rất lớn, quét sạch bánh bao điểm tâm bàn, cũng chỉ mới no lưng lửng, may mắn lúc này chạng vạng, lâu nữa đến bữa tối, cũng còn chịu được.

      Nha hoàn tiến tới thu dọn chén đĩa bàn, Tôn Tiếu Tiếu tiếp tục rót trà cho mọi người, sau đó ngồi bên người Như Thúy nương nghe Ôn Lương giảng giải chỗ còn thiếu sót trong kỳ nghệ của bọn họ. Hạng Thanh Xuân, Chu Chửng Hú và Vệ Triêu Ấp nghe vô cùng nghiêm túc, tiểu mập mạp Mạc Tiềm và Lưu Sâm có chút ủ rũ, tâm hồn treo ngược, chỉ chú ý đến tiểu nương, len lén dòm ngó nữ tử ngồi bên người Ôn Lương, thấy dường như nàng phát tầm mắt của mình nhìn sang, vội vàng thu hồi tầm mắt.

      Đại hoàng tử dặn dò phải cẩn thận quan sát Ôn phu nhân, thế nhưng theo quan sát mấy ngày nay, chỉ cảm thấy là so với phu nhân bình thường, hình như có gì đặc biệt nhỉ? Vì sao hai vị hoàng tử lại kiêng kỵ nàng như vậy?

      Sau khi nghỉ ngơi, mặt Ôn Lương treo nụ cười vô cùng mê người, với những thiếu niên như có điều suy nghĩ sau khi được chỉ dẫn: "Được rồi, tiếp tục chuyện lúc nãy, các ngươi tiếp tục ra ngoài đứng trung bình tấn, nước cờ tiếp theo Vệ công tử nghĩ kỹ chưa?"

      Các thiếu niên ngoan ngoãn ra ngoài, Vệ Triêu Ấp tiếp tục nhìn bàn cờ suy tư bước tiếp theo.

      Lúc Như Thúy và Tôn Tiếu Tiếu chuẩn bị rời , Ôn Lương đứng dậy đưa bọn họ rời khỏi phòng khách, nhìn thấy bốn thiếu niên ngoan ngoãn bày ra tư thế, dám qua loa, trái lại hài lòng thêm mấy phần.

      Ôn Lương nhìn nhìn, đột nhiên xốc tiểu hồ ly từ trong lòng Như Thúy nương, sau đó ném lên vai Hạng Thanh Xuân, cười híp mắt : "Đứng tấn cho tốt, đây là tiểu hồ ly phu nhân ta nuôi, rất chiều chuộng, đừng để rớt." Sau đó nhìn thiếu niên cả người cứng ngắc nữa, vỗ vỗ sau lưng .

      con hồ ly khác rơi vào Chu Chửng Hú cứng người, đứng vai của .

      Lúc Mạc Tiềm và Lưu Sâm thở phào nhõm, lại bị nam tử cười dịu dàng tao nhã vô biên báo cho biết, đừng gấp gáp, bọn họ cũng có phần, vậy cũng coi như là loại kiểm tra.

      Tôn Tiếu Tiếu lập tức dùng loại ánh mắt sợ hãi kính trọng nhìn nam tử tuấn mỹ lương thiện kia, lại lần nữa khẳng định ý nghĩ trong lòng: Biểu ca quả nhiên rất vô lương! Ngàn vạn lần nên chọc tới !

      "Ôn đại nhân, có ổn ?" Mắt Như Thúy nương mở to, lo lắng nhìn mặt mấy thiếu niên cứng người kia.

      Ôn Lương phe phẩy quạt, chú ý tới vẻ cảm động của mấy thiếu niên vì những lời kia của Như Thúy nương, cũng vạch trần, mang theo các nàng rời khỏi phòng khách mấy bước, đến nơi bọn họ đều nghe được, bèn cười : "Lo lắng tiểu hồ ly bị rơi? Yên tâm , bọn họ đỡ chúng."

      Như Thúy nương nhăn nhăn mặt, ngượng ngùng : "Tiểu hồ ly rất nghịch ngợm, thiếp đương nhiên lo lắng. Bất quá chàng sao chắc sao." Biết Ôn Lương thử thách những thiếu niên kia, Như Thúy rất thức thời xen vào.

      Ôn Lương vỗ vỗ đầu nàng, vẻ mặt dịu dàng như nước.

      Rất nhanh liền tới bữa tối, nhóm thiếu niên mặt dày mày dạn ở lại Ôn phủ dùng cơm.

      Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú muốn về nhà ăn cơm, ai ngờ tiểu mập mạp biết Tôn Tiếu Tiếu ở Ôn phủ dùng xong bữa tối mới về phủ Hồ thái y, gì cũng muốn ở lại, sau đó muốn đích thân đưa Tôn Tiếu Tiếu về phủ Hồ thái y, thế là hai người Vệ Triêu Ấp liền bị tiểu mập mạp quấn quít lấy cùng ở lại. Hạng Thanh Xuân thấy tình trạng đó, đương nhiên cũng buông tha cơ hội này, nghĩ phải biểu thêm trước mặt Ôn Lương, nên cũng mặt dày mày dạn ở lại.

      Sau bữa tối, trước khi rời , Hạng Thanh Xuân đột nhiên nhớ đến chuyện, với Như Thúy nương: "Ôn phu nhân, ta nghe các nữ đệ tử trong Thư Khách trai , trong hai ngày này Khúc nương tới thăm ngài, muốn ngài chỉ bảo vài điều."

      Như Thúy nương "A" tiếng, có chút nghi hoặc, đám người Vệ Triêu Ấp có chút chột dạ xoay mặt , cũng dám nhìn về phía Ôn Lương cười vô cùng câu hồn người.

      Chờ sau khi bọn đều rời , Như Thúy nương nhìn về phía Ôn Lương, khiêm tốn hỏi: "Ôn đại nhân, bọn họ có ý gì vậy?"

      Ôn Lương kéo nàng về phía phòng mình, khoan thai : " nương tên gọi Khúc Phương Phỉ kia bị nhóm người Vệ công tử lừa dối, cho rằng người thổi tiêu thuyền vào lễ Hạ Nguyên hôm đó là nàng."

      Như Thúy nương kinh ngạc xong liền bình tĩnh, cười : "Vậy thiếp cần phải với nàng ta sao?"

      " cần." Ôn Lương lời liền từ chối.

      "Vì sao?"

      Ôn Lương cười híp mắt nhìn nàng, "Mặc dù lừa gạt tiểu nương là đúng, bất quá chúng ta phải có nghĩa vụ phản ứng với những người liên quan ấy sao?"

      Trong giọng dịu dàng dễ nghe lại vô tình bộc lộ chút thờ ơ lạnh nhạt.

      Nàng lặng lẽ quan sát , gương mặt tỳ vết trong sắc trời mờ tối khiến ai có thể dời mắt, chắc rằng ai có thể tưởng tượng là nam tử tuấn tú xuất sắc đến thế mà lại được kết hợp với tâm hồn xuất sắc tốt đẹp tương ứng. Kỳ thực có những lúc tính tình ấy khiến người ta đau đầu.

      "Dạ, nếu Ôn đại nhân muốn phản ứng chúng ta phản ứng." Nàng cứ làm theo lời của là được rồi nhỉ.

      Ôn Lương cười, nghiêng đầu hôn lên môi nàng, đến khi hai người thở hồng hộc mới tách ra, vuốt ve cánh môi hồng hào của nàng, vô cùng thân thiết cọ cọ gương mặt đỏ bừng của nàng, hận thể trực tiếp bổ nhào vào nàng trong gió lạnh. nương này vĩnh viễn đáng như vậy, dù cảm thấy trong ngoài đồng nhất, lại chẳng chút sửng sốt ca thán, toàn tâm toàn ý bênh vực .

      tốt quá.

      ******

      Buổi trưa, lúc các thiếu niên tới cửa, còn dẫn theo hai nương.

      Trong sảnh chính, Như Thúy nương tiếp đãi hai thiếu nữ, các thiếu niên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm ngồi bên, nỗ lực khiến mình tồn tại, bất quá tai lại dỏng cao.

      "Ôn phu nhân, hôm nay mạo muội đến đây, xin ngài thứ lỗi." Sau khi Khúc Phương Phỉ tỏ ra áy náy, đề tài liền thay đổi, lập tức đưa ra cầu của mình: "Ngày đó nghe được khúc nhạc của Ôn phu nhân, Phương Phỉ vô cùng khâm phục, cho nên muốn đến xin Ôn phu nhân chỉ dạy phen."

      Như Thúy nương nháy nháy mắt, ôn tồn : "Chỉ dạy dám. Chỉ là... sao Khúc nương lại cho là ta biết thổi tiêu?"

      Ấn đường trắng mịn của Khúc Phương Phỉ nhăn lại, cho rằng Như Thúy nương giả bộ ngốc, giọng lạnh mấy phần: "Ngày đó nghe Ôn phu nhân cũng ở thuyền, trừ Ôn phu nhân và Tôn nương, nghe ra thuyền cũng nương khác."

      Nghe thấy lời của nàng ta, Như Thúy nương thở dài, : "Vì sao Khúc nương cứ nhất định cho rằng là ta? Người thuyền rất nhiều mà." Hơn nữa vì sao bọn họ nhất định cho rằng chỉ có nữ tử mới có thể sử dụng nhạc cụ? Chẳng lẽ biết người kia là thiên tài, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa ư?

      Khúc Phương Phỉ bị chặn lời như thế, càng cho rằng Như Thúy nương làm bộ làm tịch, muốn thi tài với nàng ta, sắc mặt lập tức có chút khó coi, muốn gì đó, Diêu Đồng Đồng cùng liền kéo nàng ta, khách sáo mở miệng : "Ôn phu nhân, bọn ta đều biết ... xuất thân của người, kinh nghiệm và tài nghệ này của người, bọn ta vô cùng kính phục. Phương Phỉ của bọn ta là nương say mê nghệ thuật, chẳng qua chỉ muốn xin Ôn phu nhân chỉ dạy lần, vậy cũng nể chút mặt mũi nào sao?"

      Cho các ngươi mặt mũi rồi ai cho ta mặt mũi?

      Như Thúy nương oán thầm, vẫn từ chối cầu của tiểu nương, nhìn hai nương tức giận đến mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, sau đó phẩy tay áo bỏ , hoàn toàn chút áy náy. Dù sao thực nàng cũng làm được, cuối cùng khiến nhóm nàng ta thất vọng thành lỗi của nàng.

      Thấy hai người kia rời , Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú thầm thở phào nhõm, trái lại Hạng Thanh Xuân híp mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Như Thúy nương, tâm tư của ta xưa nay tương đối linh hoạt, lời vừa rồi của Như Thúy nương như có điều muốn giấu, nghe ra, nghĩ đến khả năng nào đấy, khỏi đau đầu.

      Chẳng thà, cứ làm như biết hơn.

      P/S: tưởng tháng sau mới xong, may mà đăng kịp :yoyo59:

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 47:
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Từ trận tuyết đầu mùa đông, khí trời ở kinh thành càng ngày càng lạnh, Như Thúy nương bắt đầu thích nhàn rỗi ôm hai tiểu hồ ly ru rú giường lò ấm áp muốn làm chuyện gì khác, thoạt nhìn thích thú đến mức làm cho người ta hâm mộ ghen ghét.

      Ít nhất có Ôn Lương cảm thấy thực hâm mộ ghen ghét, muốn gặp đám thiếu niên mỗi ngày đều mời mà tới, sau đó chiếm dụng thời gian của , thế là các thiếu niên lăn qua lăn lại trong hung tàn của người nào đó, trưởng thành nhanh.

      "Ôn đại nhân, nếu chàng ngại phiền phức, liền nhận bọn họ làm học trò, phải là được sao?" Như Thúy nương . Như vậy bọn họ mỗi ngày tới cửa phiền người.

      Ôn Lương đá văng giầy, trèo lên giường, sau đó đẩy hai con hồ ly ra, tự áp sát vào Như Thúy nương được sưởi ấm hôi hổi, thuận tiện trực tiếp vùi bàn tay lạnh giá vào trong tay áo nàng, thấy nàng bị lạnh run cả người, khỏi nhếch khóe môi.

      Như Thúy nương nhìn hai con hồ ly như hai cục bông gòn bị chen rơi xuống đất, còn lăn nhanh vài vòng mới dừng lại, đau lòng, muốn ôm chúng nó lên, lại sợ bị Ôn đại nhân đối xử hung tàn hơn, đành phải tạm uất ức chúng nó vậy.

      "Quá phiền phức." Ôn Lương lười biếng từ chối, "Tạm đến thân phận của bọn họ, nếu lúc này ta nhận bọn họ làm học trò, mấy hoàng tử tuyệt đối nhịn được mà ra tay..." Câu sau cùng, tiếng rất . Các hoàng tử dần dần khôn lớn, mặc kệ đứng về phe nào, cũng tốt cho . muốn được lợi cuối cùng, chứ phải là được ăn cả ngã về , giữ bảo vật bên người.

      Như Thúy như có điều suy nghĩ, tiến đến bên tai , giọng : "Hoàng thượng lúc khỏe mạnh, hẳn các hoàng tử nên có động thái gì chứ?"

      Đôi mắt ngọc đen như mực chống lại đôi con ngươi trong suốt ưa cười, nhìn nhau vài giây, Ôn Lương đưa tay xoa xoa lên gương mặt nàng, cười : "Nha đầu đừng nghĩ lung tung, mấy thằng nhóc ấy tuy có tài, nhưng chuyện tương lai rất khó lường." Nhéo nhéo sống mũi, "Sơn trưởng của thư viện Thanh Sơn vẫn hi vọng ta có thể bớt chút thời gian rảnh tới đó giảng bài, bất quá ta từ chối."

      Sở dĩ Sơn trưởng của thư viện Thanh Sơn nhiệt tình mời Ôn Lương bớt chút thời gian rảnh tới giảng bài như vậy, hoàn toàn chỉ vì tài hoa và thanh danh nay của Ôn Lương, nếu Ôn Lương chịu đến thư viện giảng bài, có lợi lớn cho Thanh Sơn thư viện, chỉ có thể lan truyền thanh danh cho thư viện, các học trò được được dạy bảo cũng hưởng lợi, nhất cử đa tiện.

      "Ôn đại nhân có kế hoạch gì sao?" Như Thúy nương hiểu ý hỏi.

      Nam tử tuấn tú tựa như động vật xương tựa vào nàng, cằm cọ cọ lên vai nàng, sau đó ngón tay thon dài trắng nõn chỉ chỉ đĩa quýt mật bàn , ý bảo Thúy ngốc nương bóc vỏ quýt cho .

      Thúy ngốc nương sớm quen với lười nhác của , thấy hình tượng co tròn lại dựa vào mình, tựa như đứa bé, nào có vẻ phong lưu phóng khoáng khi ở trước mặt người ngoài tự tin định hướng giang sơn, lòng vừa buồn cười vừa mềm mại, cam tâm tình nguyện bóc vỏ quýt, tỉ mỉ lột bỏ sợi chỉ múi, rồi đút cho .

      "Lúc này trời lạnh, ta cũng muốn leo núi hóng gió tuyết chịu tội, đợi đầu xuân sang năm khí trời ấm lại, đến lúc đó nghĩ đến việc Sơn trưởng của thư viện Thanh Sơn nhờ vả." Ôn Lương híp mắt, vừa hưởng thụ vị quýt mật chua ngọt ngon miệng vừa tính toán, "Hơn nữa,《Binh pháp Đồng thành》của ta viết xong, hoàng thượng hi vọng ta soạn xong binh pháp, đưa vào sử dụng trong Tàng thư các của hoàng gia."

      Nghe xong, Như Thúy nương lộ vẻ vui mừng, nhét miếng quýt mật còn cầm trong tay vào trong miệng , xoay người ôm cổ , hỏi: "Thực sao? được nhận rồi sao?"

      Như Thúy nương vui mừng, nhưng Ôn đại nhân lại đáng thương bỗng nhiên bị nhét miệng quýt thiếu chút nữa là nghẹn chết. Như Thúy nương có chút chột dạ, vội vàng vỗ vỗ lưng , giúp chữa nghẹn.

      Thấy nàng cười mặt mày cong cong, tâm tình Ôn Lương cũng bỗng tốt hơn: "Chưa biết, đều do hoàng thượng định đoạt."

      Tận đáy lòng Như Thúy nương vui vẻ thay , có gì vui vẻ hơn việc thành quả mà phu quân mình vất vả nỗ lực được người ta chú trọng đâu? Sờ sờ khuôn mặt tuấn mỹ đến mức khiến người ta tự ti của , Như Thúy nương vô cùng dịu dàng : "Ôn đại nhân cực khổ, hôm nay thiếp tự mình xuống bếp, làm sườn xào chua ngọt và sườn cừu nướng mà chàng thích ăn, được ?"

      Ôn Lương thầm cười, món ngon tới cửa mà còn đẩy ra đúng là kẻ ngốc, đương nhiên bảo được.

      lúc hai vợ chồng dính lấy nhau, ngoài cửa vang lên tiếng nha hoàn, báo là mấy vị công tử tới, muốn bái kiến Ôn Lương.

      Ôn Lương vốn vui mừng lập tức đen mặt, trong ánh mắt buồn cười của Như Thúy nương, bất đắc dĩ đứng dậy, giày vò mấy thiếu niên đến nộp mạng.

      Ôn Lương rồi, Như Thúy nương ôm hai tiểu hồ ly đáng thương bị đá xuống giường về, cầm áo choàng vẫn chưa làm xong bên cạnh, thêu hình trúc lên đường biên vạt áo choàng.

      Lúc này, Thanh Y bưng trà nóng tới, thấy tay Như Thúy nương cầm áo choàng nam, che môi cười mờ ám, : "Phu nhân, bên ngoài tuyết lại rơi, có cần đóng cửa sổ ?"

      Như Thúy nương vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cây to trong viện rụng sạch lá treo đầy hoa tuyết, sắc trời mờ mịt, hoa tuyết vụn từ bầu trời phất phơ bay xuống.

      " cần, tuyết này rất đẹp, xem mà muốn ngủ." Như Thúy nương tùy ý , tay vẫn ngừng.

      "..."

      Khóe miệng Thanh Y co quắp, quay đầu liếc nhìn tuyết ngoài cửa sổ, vì sao nàng ta chỉ cảm thấy lạnh mà cảm thấy buồn ngủ nhỉ?

      Lúc này, Lam Y vén rèm tiến vào, : "Phu nhân, Tôn ma ma của phủ Trấn Quốc Công đến thỉnh an ngài."

      Nghe thế, Như Thúy nương liền biết chắc là có chuyện, bên ngoài quá lạnh, lười đứng dậy, liền bảo Lam Y đưa Tôn ma ma vào.

      Chỉ chốc lát sau, màn lại lần nữa được vén lên, Lam Y tiến vào, theo phía sau nàng ta là ma ma xa lạ, nhìn thấy nữ tử mặc bộ áo lông đỏ rực lười biếng tựa giường, vẻ xem thường trong mắt thế nào ngừng được. Bất quá bởi vì tích trước đây của Như Thúy nương quá hung tàn, cho nên dù trong lòng Tôn ma ma nghĩ thế nào, mặt vẫn cung kính thỉnh an.

      "Tôn ma ma cực khổ rồi, Lam Y pha trà." Như Thúy buông áo choàng thêu sắp xong xuống, cười mời Tôn ma ma ngồi. " biết hôm nay Tôn ma ma đến là có việc gì? Có phải thân thể mẹ bên ấy thoải mái hay ? Hay là Tứ muội muội lại cáu kỉnh? Hoặc đại tẩu lại ăn nổi thứ gì đó, muốn ta về nhà xem?"

      Như Thúy nương hơi hết tất cả các lý do phủ Trấn Quốc Công muốn mời nàng trở về phủ Trấn Quốc Công chuyến, nghe mà Thanh Y Lam Y đen mặt, Tôn ma ma lộ vẻ đờ đẫn. Ngươi bớt tranh cãi chết sao! Hơn nữa vẻ mặt ngươi như kiểu lúc nào cũng sẵn sàng trở về kia là thế nào? phải nguyền rủa bọn họ?

      "... đâu, tam thiếu phu nhân hiểu lầm rồi." Ma ma cương mặt trả lời, trong lòng nghẹn cực kỳ khó chịu. Tam thiếu phu nhân thực ... khiến cho người ta chống đỡ nổi.

      " sao? Vậy tốt!" Như Thúy nương vỗ ngực : "Ngươi biết đó, gần đây loại chuyện này xảy ra nhiều lắm, ta cũng thường xuyên về thăm họ, rất lo lắng cho cha và mẹ, nhà cửa yên, là tổn thương lớn đó. Lần trước lúc ta về, chẳng biết tại sao Tứ muội muội náo loạn, cơm cũng ăn còn đập phá lung tung, ta đau lòng cho muội ấy, nếu tức giận hại thân phải làm sao? Dễ nổi giận như vậy, cũng tốt cho thanh danh của Tứ muội muội, truyền ra ngoài, Tứ muội muội vui giận thất thường, phải dọa những công tử trẻ tuổi sao? Ngươi phải ?"

      "..."

      Vẻ mặt ma ma càng lúc càng cứng ngắc, thầm chỉ cần lúc ngươi về đừng chọc giận họ, họ rất tốt. Hơn nữa tứ tiểu thư giận đến như thế, phải đều tại ngươi sao.

      tại người hầu trong phủ Trấn Quốc Công đều biết phu nhân, đại thiếu phu nhân và tứ tiểu thư hợp tính với tam thiếu phu nhân, bất quá mỗi lần phu nhân dùng đại lý do nào đó gọi tam thiếu phu nhân về hầu hạ, kết quả đều là tan rã trong vui, còn chưa trừng trị được người, phu nhân vốn bệnh cũng bị tam thiếu phu nhân nghẹn thành bệnh, tứ tiểu thư tuổi còn quá , căn bản cũng bị chọc tức đến mức nhảy dựng, chỉ có vị tam thiếu phu nhân này vẫn luôn bình tĩnh. Mà loại vẻ mặt bình tĩnh này, càng khiến người tức giận.

      "Khụ, phiền tam thiếu phu nhân quan tâm rồi, phu nhân tiểu thư đều bình an, hôm nay lão nô tới là muốn báo với tam thiếu phu nhân, ba ngày sau là sinh thần năm mươi tuổi của lão gia, phu nhân bảo lão nô báo với ngài tiếng, mời ngài và tam thiếu gia về chúc thọ lão gia."

      Như Thúy nương kinh ngạc, lập tức chững chạc đàng hoàng : "Đương nhiên rồi, xin với cha mẹ, ta và phu quân nhất định trở về!"

      Ma ma thầm thở phào nhõm, khuôn mặt cứng ngắc cũng thả lỏng vài phần, rốt cuộc có tâm tình ứng phó ít vấn đề khiến người ta đau đầu của tam thiếu phu nhân.

      Lại chuyện chút, ma ma uống xong bình trà nóng, rốt cuộc cũng cáo từ rời .

      Đợi sau khi ma ma rời , Thanh Y mím môi, hỏi: "Phu nhân, việc này hỏi đại nhân, ngài tùy tiện đồng ý như vậy có ổn ?"

      "Sao lại ổn?" Như Thúy nương cảm thấy có vấn đề gì, bình tĩnh : "Là con cái, dù dọn ra ngoài, nếu ngay cả sinh thần của phụ thân cũng về, mới đúng là quá ổn, người ngoài nghe được biết Ôn đại nhân thế nào đâu."

      Khóe miệng Thanh Y ngập ngừng, giọng : "Phu nhân, nô tỳ nghe , đại nhân mười mấy năm chưa từng về phủ mừng thọ Trấn Quốc Công, trừ mấy năm ở biên cảnh, hằng năm đều hí ha hí hửng ở ngoài phủ về tham gia chúc thọ Trấn Quốc Công."

      Như Thúy nương gật gật đầu, vẫn vô cùng bình tĩnh, "Cho nên năm nay Ôn đại nhân ở kinh thành, lại có chiến , lý nào về, đúng ?"

      Thanh Y và Lam Y đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy bộ dáng giả ngu của phu nhân nhà mình khiến người ta hết cách.

      Quên , chuyện này cứ để phu nhân tự mình với đại nhân thôi, người hầu như các nàng bảo vệ tốt bổn phận của mình là được.

      Buổi tối, sau khi phu thê "đánh nhau" xong, lúc Ôn Lương ôm người nào đó mềm oặc bắt đầu buồn ngủ, người nào đó luôn ngủ say trước lại nằm bò ghé vào lỗ tai , giọng : "Ôn đại nhân, hôm nay Tôn ma ma của phủ Quốc Công tới, ba ngày sau chính là sinh thần năm mươi tuổi của cha, bảo chúng ta trở về chúc thọ, thiếp đồng ý rồi."

      Trong nháy mắt, Như Thúy có thể cảm thấy người bên cạnh cứng ngắc, hơn nữa cứng ngắc rất lâu mới chậm rãi trầm tĩnh lại.

      Ngoài cửa sổ tiếng gió tuyết gào thét đặc biệt vang dội trong đêm khuya, cửa sổ đóng chặt thỉnh thoảng bị gió thổi sập hai cánh cửa, phát ra tiếng vang rầm rầm.

      Ôn Lương đột nhiên đứng dậy.

      Chăn nhấc lên, khí lạnh lẽo lập tức xông vào, lạnh khiến nàng run rẩy cả người.

      "Ôn đại nhân." Nửa người nàng ngồi dậy, nhịn được kêu tiếng.

      Nam tử ngồi bên giường đưa lưng về phía nàng, sau đó mang hài, giọng : "Ta đến thư phòng lúc, nàng ngủ trước ."

      Nhìn chẳng thèm đốt đèn sờ soạng bước ra cửa, Như Thúy nương lật người giường, nhìn chằm chằm vào bóng tối, sau đó xoay người ép mặt vào tường, ép mình vào giấc ngủ.

      Sau khi lật qua lật lại hai khắc, Như Thúy nương chán nản phát ràng mình rất mệt, lại ngủ được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :