Quân hôn: Tự rước lấy họa - Minh Lam Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833

    2. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Tiền của là tiền của em, mà tiền của em vẫn là tiền của em :04(1)::04(1):
      Mẹ MìnTrâu thích bài này.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 69.1 : Duẫn Nhạc Phong tới chơi

      Edit : Mẹ Mìn

      Tô Khả về nhà, cảm giác thoải mái, ba cưng mẹ sủng, đồ ăn đều là những món thích, mỗi ngày còn có thể ngủ thẳng đến trưa, ngày phơi nắng ba sào, cuộc sống hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của con sâu gạo. Duy nhất được hoàn mỹ chỉ là thiếu Tô Cẩm Niên bên cạnh, có cách nào có thể nhìn thấy .

      Ai, nhìn xem điện thoại, Tô Khả mặt nhăn mày nhíu, vì sao gần đây gửi tin nhắn cho đều có hồi ? ràng quan hệ của cùng Tô Cẩm Niên có tiến triển rất tốt mà.

      Ai ~

      Tô Khả lại thở dài cái, mẹ Tô Khả mặt nhăn mày nhíu, nhịn được quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, con bà lại vì chàng trai kia mà thở dài, nhìn bộ dạng kia, chỉ thấy vẻ mặt tương tư.

      Đây phải là lần đầu tiên thấy Tô Khả cái dạng này. Từ khi Tô Khả trở về đến nay, chỉ mới vài ngày, mẹ Tô Khả đều nghe thấy Tô Khả thở dài mấy lần.

      xinh đẹp thanh xuân, nên nhiều tâm như vậy. là rất được, hoàn toàn giống như con bà chút nào!

      Còn có con rể chưa bao giờ gặp mặt, như vậy cũng được. Nghỉ hè cũng nửa tháng, vậy mà cũng biết chạy đến bên này ra mắt bố mẹ vợ. Thế này làm sao bọn họ chịu nổi, làm cho bọn họ yên tâm đem con bảo bối của bọn họ giao cho con rể chứ.

      Vì thế, Mẹ Tô Khả mở cửa phòng Tô Khả ra.

      "Mẹ này con , con lại nhớ đến chàng làm lính đó sao."

      "Mẹ, biết rồi cần ra." Tô Khả vô thần nhìn điện thoại, trả lời mẹ mình rời rạc.

      "Mẹ này, sao con có tiền đồ vậy hả? phải chỉ là người con trai thôi sao, sao con phải làm như chết sống lại vậy chứ. là rất có tiền đồ, làm mất mặt mẹ."

      Tô Khả ngồi xuống, nhìn mẹ mình: "Mẹ, mẹ đả kích con mẹ là đúng ."

      "Con như vậy mẹ đả kích con làm gì!"

      "Hừ hừ, đương nhiên, bởi vì mẹ ghen tị con rể mẹ đẹp trai hơn chồng mẹ ngàn lần."

      "Khả Khả! Sao con lại cha con như thế!" Cha Tô Khả cũng từ bên ngoài trở lại, vừa thấy phòng khách có người, liền bỏ cặp xuống, thẳng lên lầu hai, mới đến đầu hành lang, chợt nghe thấy con chê bai mình, làm cho ông rất thương tâm .

      Mẹ Tô Khả sờ sờ cằm: "Khả Khả những lời này ra là . Con rể, tướng mạo quả thể soi mói, nhưng mà cho đến nay còn đến nhà chào hỏi chúng ta, cái này rất kỳ cục ."

      "Mẹ, người ta là quân nhân, bề bộn nhiều việc được . giống như cha mẹ, nhàn hạ." xong, Tô Khả nhìn xem điện thoại, mới ba giờ chiều, Tô Khả : "Nhìn cái, mới ba giờ chiều, cha làm về, là cứ như phải làm ấy."

      Cha Tô Khả đỏ mặt, "Công ty là của cha, cha nghỉ khi nào trở về khi ấy."

      Tô Khả "Hừ hừ" hai tiếng: "Cha cũng đừng sạo."

      Cha Tô Khả nét mặt già nua đỏ bừng: "Gáo, nhìn con em xem ~ "

      Mẹ Tô Khả hoàn toàn để ý tới, chỉ là nhún nhún vai, sau đó với cha Tô Khả , "Quả táo, tranh thủ thời gian nấu canh chân giò , con với vợ ông còn phải làm đẹp nữa."


      "..."

    4. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      khổ thân ba Tô Khả bị 2 nữ vương trong nhà bắt nạt tính tình Tô Khả chắc là giống mẹ Tô Khả. hiểu sao m cứ mong gặp mấy cảnh sóng gió giữa Tô và zai Tô thế nhể hihihi Thanks @Mẹ Mìn nhé
      Mẹ Mìn thích bài này.

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 69.2 : Duẫn Nhạc Phong tới chơi

      Edit : Mẹ Mìn

      Trời đêm càng lúc càng lạnh. từng cơn gió thổi qua, ánh trăng sáng tỏ như ngọc. Ngoài cửa sổ, lá cây lay động, ánh trăng chiếu xuống, mặt đất in bóng cây. Gió thổi, tiếng lá cây xào xạc như khúc hát ru ngày hè.

      Tô Khả nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thanh vọng lại, tâm hồn lại lơ lửng bay lên

      phảng phất thấy trong mần đên tối đen, đột nhiên xuất người trong ánh sáng. Tô Cẩm Niên bước đường, hướng phía đến.

      "Cẩm Niên ~" Tô Khả nhịn được gọi ra tiếng.

      Nháy mắt, bóng dáng Tô Cẩm Niên liền tan rã ở trong bóng đêm mờ mịt.

      "Cẩm Niên!" Tô Khả nóng nảy, lớn tiếng kêu lên, lúc này mới lấy lại tinh thần, ra là ngủ mơ.

      Tô Khả cười khổ, nhìn điện thoại. Hôm nay là ngày 13 tháng 7, 21h 30", Tô Khả lại đau lòng khó chịu .

      Hôm nay là thứ Bảy, gửi tin nhắn cho có hồi . gọi điện tắt máy. Tô Khả rất buồn bực.

      Giây lát, màn hình điện thoại của Tô Khả sáng lên, nháy mắt, ánh mắt Tô Khả sáng ngời. Chỉ là tên hiển thị phải là Tô Cẩm Niên, mà là Duẫn Nhạc Phong.

      Tô Khả mừng hụt, thoải mái nhận cuộc gọi của Duẫn Nhạc Phong: "Alô ~ "

      "Tô Khả!" thanh Duẫn Nhạc Phong mang theo tia kinh hỉ.

      "Ừ ~" Tô Khả vẫn như trước, thanh buồn bã.

      Bên kia, Duẫn Nhạc Phong mặt nhăn mày nhíu: "Sao hôm nay chuyện kiểu dương quái khí nữa hả?"

      "Cậu mới kỳ quái, cả nhà cậu đều kỳ quái!" Tô Khả nháy mắt "Sống" lại, hướng tới Duẫn Nhạc Phong .

      Duẫn Nhạc Phong lúc này mới mỉm cười, "Đúng rồi, thế này mới là Tô Khả."

      Tô Khả trong lòng oán thầm: cậu giống bà tám quá !

      Nghĩ như vậy, Tô Khả càng ngày càng cảm thấy Duẫn Nhạc Phong là GAY, mà còn là thụ nữa chứ! Khó trách đến nay có bạn !

      "Có chuyện gì mà gọi điện thoại cho tôi?"

      "Hứ! có việc tôi thể gọi điện thoại cho à? Tô Khả, lương tâm của bị chó tha mất rồi phải !" Duẫn Nhạc Phong tức giận.

      đúng có lương tâm, hại mỗi ngày đều nhớ thương , nghĩ đến tại được vui, được sảng khoái, hay có bị bệnh hay ? Mà , cuộc điện thoại gọi cho còn chưa có, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng !

      Có cần tuyệt tình như vậy ! như thế nào, ra bên ngoài, bọn họ đều là bạn bè tốt của nhau!

      "Hắc hắc, Tiểu Phong Phong, cậu đừng nóng giận, tức giận có nếp nhăn, đến lúc đó cậu rất xấu trai đó."

      "Phi, nghĩ rằng tôi giống sao, chuyên tự kỷ."

      "Ha ha ha ~ , vô đăng tam bảo điện, cậu luôn , có chuyện gì."


      Phì! Vô đăng tam bảo điện là dùng như vậy sao? Này, ràng mỗi lần gọi điện thoại tìm , đều là muốn cho gì đó được !

      "Tô, Khả!" Nếu Tô Khả ở trước mặt Duẫn Nhạc Phong, chừng bị Duẫn Nhạc Phong bóp chết .

      Tô Khả tiếp tục cười ha ha: " , bạn tốt, có phải lại nhớ tôi hay , yên tâm, chờ tôi trở về trường học, nhất định ngươi mang đặc sản trở về cho cậu."

      Nghe lời ấy, Duẫn Nhạc Phong mặt muốn đen, đặc sản? còn biết xấu hổ à!

      Năm thứ nhất trở về, mang theo về lọ thủy tinh màu xanh , , đây là nước hồ W quê hương , mấy năm nay có bao nhiêu người mang về làm quà. cũng nhìn xem, nước mang về có bao nhiêu con cung quăng dài chứ!

      Thứ hai năm trở về, mang về bao bột củ sen, , đây cũng là đặc sản quê nhà , rất có lợi đối với thân thể. Kết quả mới lấy ra bao tính dùng, bị bằng hữu phát giễu cợt: "Hắc, Nhạc Phong a, ngươi như thế nào lại uống mấy đồ uống của con thế này."

      Năm thứ ba, trở về trường học, lần này đồ mang về càng tuyệt hơn, là cái ô làm bằng tơ lụa, như bàn tay, là hàng thủ công mỹ nghệ.

      Đồ con vô lương! chỉ có thể thầm mắng Tô Khả là lừa bịp, rất lừa bịp!

      tại còn mang cho đặc sản, miễn , cũng chả thiếu thứ gì hiếm lạ !

      có nghe Duẫn Nhạc Phong trả lời, Tô Khả vô cùng tự động tiếp tục : "Ai da, cậu đừng , lần này tôi đem về cho cậu chuỗi hạt, con trai con đều ..."

      "Tô Khả!" Duẫn Nhạc Phong chặn lại lời của Tô Khả: "Tôi tại ở sân bay thành phố H, nhà ở nơi nào? Tôi tới tìm !"

      "Hả?" Tô Khả há hốc mồm, làm như thể tin: "Cậu đến nhà tôi?"

      "Đúng vậy, nhanh cho tôi biết địa chỉ nhà !"

      Tô Khả nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, hơn nữa ngày, mới giọng : " khuya thế này, biết có xe nữa?"

      " sao, tôi chạy xe đến, đoán chừng nửa giờ là tốt rồi, phải lần trước trước mặt tôi, từ sân bay về nhà mất có nửa giờ thôi sao?"

      Tô Khả lệ rơi đầy mặt: "Là giờ."

      "Cũng sao, trước 11 giờ tôi đến nhà ." Duẫn Nhạc Phong tưng tửng với Tô Khả.

      Tô Khả nội lưu đầy mặt: kỳ chú ý phải vấn đề này được .

      "Cậu ở khách sạn được sao?"

      "Tô Khả, có ai đón khách như ? Có bạn từ phương xa tới, ân cần tiếp đãi có hiểu hay ? !"

      Tô Khả đấm ngực, ngần ngừ chút rồi mới đem địa chỉ nhà mình báo cho Duẫn Nhạc Phong biết.

      Chính vào lúc này, mẹ Tô Khả trong phòng ra, nhìn Tô Khả vẫn còn thức, nhịn được hỏi: "Khả Khả, còn có ngủ sao?"

      Tô Khả ngồi dậy, lập tức mặc quần áo: "Mẹ, con có người bạn đến chơi."

      "Hả? Bây giờ? Muộn thế này rồi?"

      Tô Khả rơi lệ gật đầu: "Chỉ là bây giờ cậu ấy vẫn ở sân bay, lúc nữa là tới."

      Mẹ Tô Khả gật đầu: "Vậy chắc bạn con còn chưa ăn cơm. Quả táo, chạy nhanh xuống đây nấu bữa ăn khuya, bạn của con đến chơi muốn ở nhà ta đêm."

      "Gáo, trễ thế này... Em nhanh trở về phòng ... Quả táo ở giường chờ em ăn đây..."

      Mặt Tô Khả đỏ bừng.

      Mẹ Tô Khả thèm để ý, lớn giọng: " nghiệt, bò xuống giường nhanh lên, người ta đến nhà ta làm khách, có hiểu đạo đãi khách hay ."

      "Được rồi..." trong phòng cha mẹ Tô Khả truyền đến tiếng cam lòng của cha Tô Khả.

      Mẹ Tô Khả ánh mắt hướng lên nhảy dựng: "Đúng rồi, Khả Khả, bạn con là nam hay nữ?"

      Tô Khả cảnh giác nhìn mẹ: "Làm sao?"

      "Là nữ sinh, mẹ chuẩn bị phòng dành cho khách, là nam mẹ cho cậu ta ngủ chung với con ha ha ha ~ "

      "Mẹ này! Con mẹ có chồng rồi đấy!"

      Muốn se chỉ hồng sao, lập gia đình, mẹ còn muốn kết hợp gì chứ.

      Mẹ Tô Khả bất mãn rầm rì tiếng: "Mười ngày nửa tháng chút tin tức của con rể, cần cũng được." xong, Mẹ Tô Khả như là nghĩ đến cái gì, nháy mắt nhãn tình sáng lên: "Hắc, theo như con , người này chẳng lẽ là nam?"

      Tô Khả nhìn mẹ mình, ánh mắt càng ngày càng sáng, nắm tay, nhịn được : " là đồng tính luyến ái!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :