Chương 14: Tháng 8 tuyết bay _ Ôi ông của tôi ơi
Edit: Linh Sờ Tinh
Triệu Hữu Thời nhìn xem mà trợn mắt há mồm, cầm chén chè đậu xanh nhìn mẹ Địch nhanh như gió, bóng dáng kia y như hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp, hiu quạnh lại tịch liêu, nếu mẹ Địch có thể thế bộ đồ mặc ở nhà, mặc vào trang phục thường mặc khi bà luyện kiếm cái loại cảm giác này càng cường liệt hơn.
Triệu Hữu Thời lặng lẽ vào phòng, cẩn thận khép cửa lại , liếc mắt nhìn đánh giá chung quanh, khung cảnh ngôi nhà khác so với những gì còn trong trí nhớ, nhớ khi đến đây hai lần, hôm nay gian này được trang hoàng đổi mới hoàn toàn... hình như còn chưa đổi dép lê.
Triệu Hữu Thời lại lộn trở quay lại cửa, vội vội vàng vàng thay dép trong nhà, sau đó mới tìm đến phòng bếp đổ chè đậu xanh ra, lại nhớ đến chỗ cửa vào bị giày của giẫm bẩn, chạy vào toilet tìm được cây lau nhà.
Triệu Hữu Thời vừa lau vừa do dự, biết có nên gọi Địch Mẫn dậy hay , cảm thấy cái loại gọi người khác dậy quá thân mật, càng nghĩ, linh cơ vừa động, bằng về nhà lấy di động gọi điện thoại đánh thức Địch Mẫn.
Địch Mẫn ngủ trong phòng , gần đây mỗi khi sáng sớm luôn khát và cảm thấy nóng nực, tựa hồ thành thói quen, mơ hồ nghe trước môn truyền đến tiếng , biết mẹ mình lại ra ngoài múa kiếm, muốn ngủ thêm mười phút, lúc này mới mắt nhắm mắt mở trở dậy.
Xiêu vẹo đến cửa phòng rửa tay, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước "Ào ào", có người đứng đối diện với , giặt cây lau nhà trong chậu rửa.
chiếc áo phông ngắn tay màu lục sắc nhạt, quần sọoc jean màu xanh nhạt, chân còn đôi dép ở nhà to tướng của , Địch Mẫn còn ngái ngủ, nhất thời có phản ứng, đối phương buộc tóc theo kiểu đuôi ngựa thường thấy nữa, lúc này này mái tóc dài buông xuống, vung tay vén tóc ra sau tai, lông mi dài mà dầy, mũi tú thẳng, khóe miệng hơi hơi giơ lên, bôi phấn, nhưng lại là khuôn mặt nhắn sạch hơn hẳn ngày thường, hai chân Địch Mẫn khẽ nhúc nhích, nghĩ rằng nằm mộng muốn WC, tự nhắc mình trăm ngàn phải cẩn thận, chừng đái dầm nhưng việc đó thể nào sảy ra với ở tuổi này nữa.
Triệu Hữu Thời giặt sạch cây lau nhà, vén tóc, định đóng vòi nước, dư quang thoáng nhìn thấy phía cửa có bóng người, giật nảy mình, quay đầu nhìn thấy Địch Mẫn chỉ mặc cái quần lót đứng đó, lại hút hơi khí, vừa định nhanh chóng rút lui, liền thấy Địch Mẫn đột nhiên vọt tới, hai lời bóp chặt hai tay của , cúi đầu, hôn.
Triệu Hữu Thời ngừng thở, cây lau nhà tay rơi xuống, run run, lập tức đẩy Địch Mẫn ra, chân lui về phía sau, nhưng cây lau nhà vướng ở sau gối, kịp tự cứu mình, ngã nhào xuống, đùi bị kẹp với cây lau nhà đau, bọt nước văng khắp nơi, mở được mắt, hai chân đá lung tung, đôi dép lê vừa chân cũng rơi ra, nhưng mà chỉ khoảng khắc đó thôi, đột nhiên bị Địch Mẫn đỡ nách dậy, phía sau lưng lập tức đập phải vách tường gạch men sứ lạnh lẽo.
lại bị hôn, kêu nổi ra tiếng, tránh thoát, hơi thở loạn nhịp như muốn nổ tung , cảm giác lúc này như lỗ đen bùng nổ, ánh sáng chói loà còn màn đêm nữa, núi lửa hầm băng, như sắp bị nước biển nhấn chìm , nhưng cũng sắp bị lâm sâu vào lửa lớn : lửa thiêu nước nhấn, ngay cả cây lau nhà và vòi nước cũng có thể làm càn kêu gào, mà ngay cả lời cũng kêu ra, yết hầu như bị bít kín, mặt bị người ta nhay cắn lung tung theo phương pháp thứ tự nào, mũi bị đâm đến đau mỏi, môi tê dại, mặt hẳn là có dấu ngón tay, tóm tóc của , cào mặt , cuối cùng hai tay của bị áp chế, nhấc lên qua đỉnh đầu, thể động đậy.
Địch Mẫn buông lỏng miệng, vẫn giam hãm hai tay của , tay phải của ôm lấy mặt của , người em phía dưới của ngẩng cao, khiến Triệu Hữu Thời bị dọa, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng là lửa giận che lấp hoảng sợ, Triệu Hữu Thời dùng lực giãy dụa, hai mắt đỏ hồng, muốn cùng Địch Mẫn liều mạng.
Địch Mẫn đột nhiên buông ra, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt dại , bị Triệu Hữu Thời mãnh tát bàn tay, hai mắt vẫn vô thần sắc như cũ, chậm rãi ra khỏi cửa phòng rửa tay. Bàn tay Triệu Hữu Thời tê dại, lăng lăng nghe máy móc phát ra tiếng : "Ăn dưa hấu... Mình muốn ăn dưa hấu..."
mộng du? Triệu Hữu Thời lau nước mắt, cảm giác chỗ nào mặt cũng đau, tất cả đều là bị Địch Mẫn gặm cắn đến đau mỏi, nhưng ăn dưa hấu thò đầu lưỡi sao? Tại sao lưỡi của lại giống như lưỡi của con cún con uống nước? (editor : có ai tưởng tượng được em cún Địch Mẫn uống nước ? ha ha )
Triệu Hữu Thời lửa giận đùng đùng, nước mắt rơi ướt má, nắm cây lau nhà ướt sũng lên vọt vào phòng ngủ của Địch Mẫn, nhìn thấy Địch Mẫn hai mắt nhắm nghiền giả bộ ngủ say, tức giận đến đau chân, giơ chiếc gậy lên, khóc kêu: "Ngươi chết !"
"Ba" tiếng, dùng sức vụt xuống , bọt nước bắn khắp phòng, Địch Mẫn than thở tiếng giở mình. Giờ phút này Triệu Hữu Thời bất chấp cái gì là phi lễ chớ nhìn, bất chấp đối phương trần truồng cường tráng, bất chấp từ phần eo trở xuống của đối phương rất khác thường, muốn cùng liều mạng!
Xúc động là ma quỷ, Địch Mẫn lần đầu bị người ta đánh.
Lúc đè Triệu Hữu Thời lên tường tỉnh hẳn, cũng nghĩ Triệu Hữu Thời khóc đánh người, chẳng qua ngờ xuống tay ác như vậy, hôn cũng hôn rồi, con người đơn giản thôi hoặc là làm thôi, nếu làm phải làm đến cùng.
Địch Mẫn mạnh tay kéo cây lau nhà xuống, dùng lực xé ra, ngồi dậy khi Triệu Hữu Thời còn chưa kịp phản ứng, tay ôm lấy đè lên chiếc giường ướt sũng, Triệu Hữu Thời thét chói tai, lập tức bò ra phía mép giường, Địch Mẫn nhào qua, chặt chẽ ngăn lại.
Triệu Hữu Thời bị dọa sợ, vừa khóc vừa kêu, tiếng la chói tai, Địch Mẫn muốn hôn vài cái, lại bị vung tay, hai người ai cũng như liều mạng, cuối cùng Địch Mẫn che được miệng của , u : " biết vì sao đối với em tốt sao?"
Triệu Hữu Thời giãy dụa đôi chân bị kẹp thành bất động, còn giãy khỏi , nghe vậy cũng hiểu, Địch Mẫn lại lặp lại lần: "Triệu Hữu Thời, biết vì sao đối tốt với em hả?"
Triệu Hữu Thời rốt cuộc cũng nghe , dòng lệ chen vào bàn tay che miệng của , Địch Mẫn vẫn trầm như trước: "Em cho rằng rảnh rỗi ở mà có thời gian dạy em mọi thứ? Em nghĩ rảnh đến nỗi có gì làm lại xem lạc đà với em hả? Triệu Hữu Thời, em đừng giả ngu với !"
quá dọa người, Triệu Hữu Thời trừng mắt to dám cử động nữa, Địch Mẫn đột nhiên dán lên mặt , đến gần bên tai , thanh nghiêm khắc hơn hẳn vừa rồi, nhàng hỏi: "Có thích hay ?"
Trái tim Triệu Hữu Thời loạn như ma, lạnh run, còn muốn đánh . Địch Mẫn buông ra, đỡ ngồi dậy, xốc chiếc áo phông ướt đẫm của , ôm ngồi lên đùi, cúi đầu xuống lại muốn hôn, Triệu Hữu Thời né tránh , Địch Mẫn cũng kiên trì.
Hai người chưa ai "Thích", Địch Mẫn cũng xin lỗi.
Triệu Hữu Thời đội mưa trở về nhà, chén đựng chè đậu xanh cũng có mang về. soi gương, người trong gương đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu, gương mặt còn có dấu tay, khóe miệng đỏ lên, căn bản giống chính , lát sau, khóc lớn, nỗi sợ hãi luống cuống chen chúc trong tim nàng, nhịp tim chút khác thường có quy luật, đợi đến giữa trưa ra ngoài làm, nhìn thấy ngoài cửa để cái chén bị để quên, lau khô nước mắt, lần nữa muốn xuất phát.
Triệu Hữu Thời mấy ngày có tới " Khoa học kỹ thuật Mộc Tử ", nhưng công việc vẫn có năng suất như thường ngày, Đinh Sĩ Lỗi nhớ đồ ăn nấu, sắp xếp túi văn kiện kêu lên: "Tại sao nhiều ngày nay Tiểu Thời cũng tới, Lý Giang, cậu tăng tiền lương cho ấy , bình thường ấy còn kiêm cả nấu cơm, việc thiệt thòi như vậy nhất định là ấy suy nghĩ rồi, cho nên mới đến."
Lý Giang cũng như suy xét: "Mình cũng nghĩ biết có phải ấy ngại tiền lương thấp, thực ra nếu mời dì đền nấu cơm cũng phải mất hai ngàn, đều do Địch Mẫn, muốn thế nào là làm thế đó , này, Địch Mẫn —— "
Địch Mẫn chuyên tâm làm việc, để ý đến chuyện bên ngoài, Lý Giang còn : "Chắc ấy cũng sắp học, khi nào ? Nháy mắt thời gian trôi qua nhanh, câu gọi điện thoại cho ấy, kêu ấy đến đây, chúng ta mở tiệc tiễn ấy."
Địch Mẫn cười cười: " phải vội, đợi qua hai ngày nữa ."
Đảo mắt đến ngày 1 tháng 9, trường trung học khai giảng, sinh viên mới của trường đại học Thanh Hoa nhập học là ngày 6 tháng 9, Triệu Hữu Thời muốn trước ba ngày, hôm nay phải đến trường học cũ diễn thuyết cho học sinh mới.
Sáng sớm khi rời giường chị trang điểm giúp , : "Khi còn học cấp 3 chị quản em, cho em làm cái này làm cái kia, chỉ chuyên tâm học tập, sau này vào đại học, em cũng nên buông lỏng ít, nên tham gia hoạt động sinh hoạt đoàn thể, câu lạc bộ này nọ, cần mãi hướng nội như thế này, hôm nay em chuyện với mấy ngàn người, đừng hoảng hốt, coi như là lần rèn luyện."
Triệu Hữu Thời cảm thấy khẩn trương, lặp lặp lại hít sâu, sớm đến trường học, chủ nhiệm lớp cười với các thầy khác: "Ta rồi mà, Tiểu Thời nhất định đến trước giờ, hắc, lời này sai !"
Triệu Hữu Thời buồn cười: "Thầy Ngô, em trước lần với thầy được ạ?"
Chủ nhiệm lớp thân thiết ôn hòa, hai lời liền làm người nghe trước, lại kéo các thầy khác đến góp cho đủ số, Triệu Hữu Thời xong, thầy đều vỗ tay, đợi đến khi buỗi lễ tựu trường chính thức bắt đầu, Triệu Hữu Thời vừa lo lắng đến mức hai chân run lên, ngồi ở sau đài chủ tịch ngừng uống nước. Chủ nhiệm lớp cười : "Có kinh hoảng đến vậy sao, lần trước khi thi đấu diễn thuyết tiếng chẳng phải em hề luống cuống sao?"
Triệu Hữu Thời ngượng ngùng: "Lần trước có nhiều người như vậy." Hôm nay học sinh lớp 10 còn mặc trang phục tập quân , nặng nề cực kỳ đồ sộ, lớp mười và lớp cuối cấp ngồi khắp các góc, khắp nơi đều là ánh mắt nhìn, Triệu Hữu Thời cũng chỉ là người thường, khẩn trương mới là lạ.
"Hoảng cái gì, em có nhớ Địch Mẫn, em học sinh mà trước kia hàng năm đều bị trường học gọi tới diễn thuyết , lần đầu em ấy đứng ở đài, vô cùng lưu loát, còn phải viết trước đây, hoàn toàn nghĩ bản thảo trước, mở miệng liền thành văn, đạo lý ràng , em phải học người ta ít, em có làm chuẩn bị, sợ cái gì!"
Triệu Hữu Thời cười khan tiếng, cũng hỏi thầy giáo xem hôm nay Địch Mẫn có tới hay .
Thời gian chờ hao dường như lâu lắm, rốt cuộc cũng đến phiên Triệu Hữu Thời lên sân khấu, còn khẩn trương, đứng ở trước microphone, coi nó như là con dao ngày trước mình giắt vào eo, bất cứ giá nào cũng phải cho tốt .
Bài diễn thuyết của nội dung bình thường , tương đối cứng nhắc, về cuộc sống học tập của học sinh cấp ba, được năm phút sau, giáo viên chủ nhiệm lên đài : "Vị học tỷ này của các em, còn có chuyện xưa, những êm kêu la huấn luyện quân quá khổ quá mệt mỏi, hẳn là nên nghe chút. Chị của em ấy tên là Triệu Hữu Vi, cũng là học sinh tốt nghiệp từ trường của chúng ta, em ấy chỉ chân vẫn thi đậu đại học Lô Xuyên, chỉ chân mà lấy được học bổng..."
Câu chuyện xưa bị rất nhiều năm, nhà họ Triệu là điển hình cho giáo dục, Triệu Hữu Thời thi được thành tích thủ khoa, kinh nghiệm phong phú như Địch Mẫn, thế mà lại có thể bị trường học gọi tới diễn thuyết, đơn giản chính là vì câu chuyện của nhà bọn họ cảm động lòng người. Triệu Hữu Thời dần dần tái mặt, vẫn nhúc nhích đứng ở tại chỗ.
Thầy Giáo nhiệm thao thao bất tuyệt, microphone đột nhiên mất tiếng, người bên cạnh vội lên sửa chữa, buổi lễ bị đứt đoạn, đợi sửa loa đài.
Triệu Hữu Thời nhàng thở ra, còn chuyện của , định chào hỏi thầy giáo xong mới về, tới góc nhìn thấy người sửa loa đài và vài vị giáo viên, Địch Mẫn cũng ở chỗ đó, giơ tay : " trước, xin cảm tạ!"
Thầy phụ trách kỹ thuật thanh nháy mắt mấy cái với , Địch Mẫn xoay người, tới bên Triệu Hữu Thời, : " thôi , theo giúp ăn cơm."