1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc Sư Đại Nhân, Bần Ni Có Thai - Nguyên Tử Nhất Sa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 54 Bổn cung ngại

      Nhưng người kia ngược lại, cũng y như lúc còn bé luôn bắt nạt người thành là ông, đầu tiên là đàng hoàng trịnh trọng tự mình với ông chân tướng , sau đó liền đem vấn đề kế tiếp vứt cho ông, còn lại phủi mông rời .

      Ông vốn nghĩ huynh đệ hai người mấy chục năm gặp, vất vả mới gặp lại, tốt xấu gì cũng phải ngủ lại đêm, cùng nhau tâm những nhớ nhung của mấy năm nay, kết quả người ta trực tiếp trả lời câu: "Trong chùa quá bận, đại ca đệ thân là trụ trì phải nhanh chóng trở về tọa trấn, bằng , mấy gã hòa thượng đầu trọc kia còn biết loạn thành hình dáng gì."

      Trụ trì! Lúc này mới nhớ mình có thân phận là trụ trì sao? Sao lúc ăn vụng, ngủ với nữ nhân sao lại hề nghĩ tới?

      Còn mấy người kia là hòa thượng đầu trọc, lẽ nào đầu có tóc? Có tóc sao hơn nửa đêm còn mặc áo choàng đen, đội mũ rộng vành che kín đầu?

      Suốt đêm qua cả đêm ông ngủ, đầy trong đầu đều là cái đầu trọc lóc bóng lưỡng, phản xạ lại ánh đèn lấp lánh trong đêm, à quên nữa, còn có cháu vẫn chưa biết mặt mũi ra sao.

      Lại nghĩ đến rốt cuộc ông phải làm như thế nào, mới có thể làm cho vị Quốc Sư tinh ranh như kia đồng ý thả người. Suy nghĩ lại mới quyết định ngày mai trước tiên trình lên bản tấu chương kết tội để thử xem dòng nước đó nông hay sâu, xem bản thân hoàng thượng cùng Quốc Sư đối với việc này phản ứng ra sao.

      Kết quả, lần thử này đúng là đem thái độ của hoàng thượng đối với chuyện tuyển phi cho Quốc Sư dò ra. Hoàng thượng nổi giận như thế, chẳng lẽ những gì ông suy đoán trước đây đều là ?

      Hoàng thượng đối với Quốc Sư...

      Chuyện này thể nào, hai người đều là cột trụ của Thiên triều, nếu làm ra chuyện vi phạm luân lý đạo đức, như vậy ngày diệt vong của Thiên triều còn xa nữa!

      Có điều, may mà theo ông nhìn thấy, dường như Quốc Sư tựa hồ có ý này.

      Ly Thanh gật đầu: "Tả tướng đại nhân sai, Bổn cung luôn luôn thẳng ngồi ngay. Làm việc quang minh lỗi lạc. Nếu ai có ý xấu về bổn cung, chắc chắn miệng người đó bị hỏng rồi, đây là loại bệnh, Bổn cung nhất định tự mình cố gắng chữa trị cho người đó."

      xong đứng lên, giương mắt quét về phía các đại thần bên trong điện, tầm mắt bắn phá đến nơi nào, lập tức lỗ chân lông của đối phương đứng chổng ngược. Câm như hến rụt cổ lại tận lực thu lại tồn tại của chính mình, chỉ lo Quốc Sư hướng về mình đưa ra cầu muốn chữa bệnh cho mình

      Đạt đến hiệu quả như ý muốn, lúc này mới lại hỏi tiếp: "Nhân sinh đại của Bổn cung, biết Tả tướng đại nhân bắt tay làm chưa?"

      " chuẩn bị,chỉ là ..." Tả tướng lau mồ hôi lạnh trán cái.

      "Chỉ là cái gì?"

      "Bổn tướng nghe bên trong Thanh Trần điện của Quốc Sư ngủ có vị ni cư ngụ, biết có việc này ?"

      "Hừm, tin tức của Tả tướng đúng là rất linh thông, phải ngài an bài cơ sở ngầm bên người Bổn cung đấy chứ?"

      Tả tướng lại lau mồ hôi: "Quốc Sư đùa."

      "Hừm, vậy coi như Bổn cung là đùa . Vị ni đó xác thực ở trong cung điện của Bổn cung, cho nên, tại Tả tướng muốn điều gì?"

      Tả tướng lau mồ hôi lần thứ hai. Lấy dũng khí đưa ra cái nhìn của chính mình: "Quốc Sư, thân phận của ngài cực kì cao quý, tại lại để cho ni ngủ lại bên trong cung điện của ngài, tựa hồ có hơi thỏa đáng, bổn tướng cho rằng, chuyện này thực có ảnh hưởng đối với danh tiếng của Quốc Sư ngài. Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ những tiểu thư thế gia muốn tham gia tuyển phi có ý kiến?”

      Tròng mắt đen nhánh của Ly Thanh lóe lóe: "Hửm? Các nàng có ý kiến gì? Lẽ nào cung điện của Bổn cung thể có nữ nhân ngủ?”

      "Cái này... Nếu nàng ấy chỉ là nữ nhân bình thường sao, nhưng bổn tướng nghe nàng ấy chính là ni của đạo quan Mạt Yên đệ nhất kinh thành, e sợ thế nhân chỉ hiểu nhầm đối với danh tiếng của Quốc Sư, mà cái nhìn của họ đối với đạo quan Mạt Yên cũng ..."

      Ly Thanh vung tay lên, hào khí vạn trượng: " ngại, Bổn cung ngại, miệng lưỡi nhân gian vốn chẳng ai có thể quản, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, cứ để những người kia . Bổn cung chịu đựng được."

      "Nhưng còn Mạt Yên đạo quan..." Sắc mặt Tả tướng cứng lại, có chút bất ngờ đối với thái độ của Ly Thanh, phải ghét nhất người khác chê trách việc tư của sao? Sao bây giờ lại ngại?

      Ly Thanh lạnh lùng nhìn , khóe miệng cong thành nụ cười lạnh: " đến , việc Tả tướng lo lắng cho danh tiếng của Bổn cung là giả, lo lắng cho Mạt Yên đạo quan kia mới là đúng ? Người của đạo quan Mạt Yên dám tìm Bổn cung đòi người, nên nhờ ông đòi giúp đúng ?"

      Tả tướng vừa nghe, vội vàng lắc đầu xua tay phủ nhận: "Quốc Sư sao lại thế, ngay cả đạo quan Mạt Yên đặt ở nơi nào bổn tướng cũng biết, làm sao có khả năng cùng bọn họ có lui tới."

      "Nga, như vậy Bổn cung yên tâm rồi. Nếu lần sau ông gặp phải vị ni nào của Mạt Yên đạo quan, vậy hãy nhắm giúp Bổn cung câu, bảo bọn họ cứ yên tâm, Bổn cung ăn vị ni đó. ni mà thôi, thể lọt vào mắt của bổn cung được. Ly Thanh nhíu mày mặt đầy vẻ ghét bỏ .

      "Vâng vâng... Nga, . Quốc Sư, lời này của ngài vẫn là nên phái người đến đạo quan Mạt Yên truyền đạt tốt hơn, bổn tướng cùng những người kia quen."

      Ly Thanh gật đầu, ra vẻ ta rất hiểu: "Có quen hay cũng quan trọng, chung lời Bổn cung với ông, chính ông tự xem mà làm."

      "..." Tả Tướng cứng họng. Dựa vào tính tình bá đạo của Quốc Sư, cũng biết cháu ông ở Thanh Trần điện bị dằn vặt thành hình dáng gì, hi vọng quá thảm.

      "Hoàng thượng, Bổn cung muốn đem vị trí tuyển phi đặt ở Ngự hoa viên, biết hoàng thượng có đồng ý hay ?"

      Minh Thần Hạo cứ nhìn thẳng vào người kia, lần này trong hai mắt càng trở nên chăm chú, đáng tiếc còn tình cảm nồng nàn như trước đó, cặp mắt đỏ ửng đó tràn đầy tức giận.

      Giận bản thân kiếp này sao lại sinh làm thân nam nhi, giận bản thân sao hết lần này đến lần khác đều thể từ chối bất cứ cầu mà đưa ra.

      "Trẫm, chuẩn tấu." Tất cả những tâm , cuối cùng chỉ hóa thành mấy chữ này, xong liền đứng dậy rời . Bước chân có chút gấp gáp, bóng lưng có chút hiu quạnh.

      Tô công công vừa định theo sau, rồi lại ngừng chút, hướng về phía dưới hô câu: "Bãi triều..."

      Chúng đại thần bên dưới nghe thế, vẫn bất động dám động đậy, vì sao ư?

      Bởi vì còn vị đại nhân vật vẫn còn chưa , bọn họ nào dám trước?

      Ly Thanh nghe được đáp án vừa lòng, cũng ở lâu, chỉ nhìn Tả tướng gật đầu cái, xoay người ra khỏi điện Thái Hòa.

      Tả tướng thấy thế vội vàng chạy theo, miễn cưỡng trước khi Ly Thanh sắp bước chân lên xe ngựa, đuổi kịp .

      "Quốc, Quốc... Sư, thỉnh thỉnh dừng... Dừng chân." Dù sao tuổi cũng lớn, chạy đoạn như thế thở muốn ra hơi.

      Ly Thanh xoay người nhìn Tả lão đầu râu bay phất phơ chayj theo mình, khẽ cau mày, hiếm thấy rất nể tình đứng ở nơi đó nhúc nhích.

      Chờ Tả tướng đến gần, nhìn bộ dáng thở hổn hển của ông, lúc này mới lên tiếng: "Tả tướng đại nhân, tuổi của ngài cũng lớn như thế, còn làm những động tác mạnh như thế làm chi? Lão gia ngài chỉ cần đứng đằng kia gọi Bổn cung tiếng là được, Bổn cung nhất định đứng đây chờ ngài đến. Ngài xem, nếu ngài thở nổi, trực tiếp tìm Diêm Vương uống trà, làm thế này ngược lại là Bổn cung phải."

      Tả tướng vốn dĩ thở ra hơi, vào lúc này nghe câu này của , trực tiếp liền đau sốc hông, che ngực bắt đầu ho khan.

      Đổi thành bất luận đại thần nào nhìn thấy, đều bước lên vỗ vỗ phía sau lưng giúp ông thuận khí, nhưng Ly Thanh .

      Nhìn dáng dấp khó chịu đó của ông, Ly Thanh trực tiếp nhíu mày, chỉ bước về phía trước, trái lại còn lui về sau bước, đây là lo lắng Tả tướng ho mạnh quá văng nước bọt người .

      hồi lâu, Tả tướng lúc này mới kịp lấy hơi: "Quốc Sư, tối nào bổn tướng cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, nghe ni ngủ lại bên trong điện của ngài là cao thủ chuyên trị về bệnh này, ngài có thể đem nàng cho bổn tướng mượn mấy ngày, cho ni ấy bắt mạch giúp bổn tướng được ?”

    2. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Kho than bac ta tuong gap phai a quoc su va co mot dai ca nhu the :yoyo39:
      Bạch PhụngHằng Lê thích bài này.

    3. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      Bơi ta thấy từ già đến trẻ nha này ko ai la ko phúc hắc
      Mỗi mình bạn Tô thanh mạt mà ko làm gi được rồi nên .......rơi vào tay nhà họ Too coi như xong
      milktruyenky, Hằng Lêbanglangtrang123 thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

      Chương 55.1: Danh sách tuyển phi có nàng



      Mi mắt vốn dĩ hơi rủ xuống Ly Thanh, đột nhiên liền ngước lên, ánh mắt lành lạnh nhìn Tô Minh chằm chằm: "Chẳng lẽ Tả tướng cũng có bệnh đau đầu?"


      Tả tướng vội vã gật đầu: "Đúng vậy, căn bệnh này của bổn tướng bị mấy năm, từng thỉnh ngự y xem qua, nhưng cũng đều thấy giảm."


      Ly Thanh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ông tràn ngập thương hại, "Thế à. "


      Sắc mặt Tả tướng vui vẻ, cho rằng đồng ý. Kết quả người kia đột nhiên thêm câu: "Lớn tuổi rồi, luôn xuất vài chứng bệnh, Tả tướng đại nhân vẫn nên làm quen tốt hơn." xong, liền xoay người lên xe ngựa.


      "..." Tô Minh ở trong lòng rít gào liên tục: Nghe xem nghe xem, đây là lời của con người đó sao? Làm quen? Đầu đều đau muốn chết làm sao làm quen cho nổi? Có bản lĩnh lúc sinh bệnh ngươi cũng đừng uống thuốc, thử tập làm quen !!!


      Đơn độc lưu lại mình Tô Minh đứng ở đàng kia nhìn xe ngựa xa mà rối bời ngổn ngang, trận gió tà ác thổi tới, hàng râu bạc cằm ông bắt đầu bay bay theo gió rối loạn tầm mắt của ông.


      Khi Ly Thanh trở lại Thanh Trần điện liền bắt đầu tìm kiếm Tô Thanh Mạt bốn phía, cuối cùng tìm được nàng vẫn là nhuyễn tháp bên trong điện của mình.


      Nhìn dáng dấp cực kì nhàn nhã của nàng, mặt đầu tiên là giận dữ, nữ nhân này chiếm lấy giường cũng thôi , bây giờ lại còn đem nhuyễn tháp mà thích nhất cũng chiếm, đúng là coi bản thân là người ngoài mà.


      Nhưng khi nhìn thấy mặt nàng đầy vẻ thích thú giống như con mèo vùi mình bên trong nhuyễn tháp, cơn phẫn nộ vừa dấy lên lại đột nhiên biến mất, trong đầu đột nhiên lại dâng lên ý nghĩ muốn ngã người xuống nằm chung chứ phải là nắm nàng lên rồi ném ra ngoài.


      Có điều gương mặt đen kia của nàng nhìn vô cùng chướng mắt, phải nàng có gương mặt rất đẹp sao, sao cứ phải mang cái thứ xấu xí đó lắc lư trước mắt . Cố ý để nhìn đau mắt đúng ?


      Tô Thanh Mạt lúc này học theo tư thế nằm nghiêng độc đáo của Ly Thanh nhuyễn tháp, hai chân gác cao cao, tay cầm quyển sách, tay vươn về dĩa nho được đặt bàn bên cạnh.


      Thấy vào, cũng thèm liếc về cái.


      Cầm quả nho đưa vào miệng, trái nho lần này hơi lớn, nàng nhét vào đầy cả miệng, hàm rang khẽ cắn, quả nho mọng nước lập tức tràn ra khóe miệng, nàng giơ tay liền muốn nắm ống tay áo lau, kết quả người xuất chiếc khăn tay đươc làm bằng gấm Tuyết Vân.


      "Lau mau , thân là nữ nhân, ngồi ra ngồi, đứng ra đứng, bây giờ nằm cũng ra nằm, ngay cả ăn vặt cũng ra dáng vẻ gì, nếu bị đám tiểu thư khuê các bên ngoài nhìn thấy, biết chê cười ngươi như thế nào, khinh thường ngươi đến mức nào đây." Ly Thanh mặt đầy vẻ ghét bỏ , tới bên người nàng, thuận lợi liền đem chiếc đĩa kia bưng lên trong tay, cầm quả nho đưa vào trong miệng mình, khẽ mím môi, trán hơi cau , toàn bộ động tác muốn bao nhiêu tao nhã có bấy nhiêu, muốn sang trọng bậc nào có bậc ấy.


      Thân là nữ nhân Tô Thanh Mạt nhìn đều phải trợn tròn mắt, nghiệt! Có cần phải ở trước mặt nàng bày ra dáng vẻ quyến rũ như thế ? Làm như ai cần bằng.


      Cầm lấy khăn tỉ mỉ liếc nhìn phen, lại nhìn về phía : "Quốc Sư đại nhân, xin hỏi chiếc khăn này, ngài có dùng qua chưa?"


      Ly Thanh phì cười tiếng: "Sao thế? Ngươi chê Bổn cung đấy à?"


      Tô Thanh Mạt nhìn gì, nàng xác định biểu cảm mặt , nếu khăn này chưa từng dùng qua, vậy nàng có ý định muốn trả lại , chiếm để bản thân sử dụng.


      Ly Thanh bị nàng nhìn có chút căm tức: "Nhuyễn tháp ngươi nằm cũng là vật mà Bổn cung nằm hằng ngày, sao ngươi chê?"


      Đáng ghét! Chỉ cần là thứ mà từng sử dụng qua, bên ngoài có bao nhiêu nữ tử dù nằm mơ cũng muốn chiếm cho bằng được, nhưng nàng lại ghét bỏ, nữ nhân đáng ghét này!


      Tô Thanh Mạt lườm cái: " giống nhau."


      "Có cái gì giống nhau? Trong căn phòng này bất luận thứ nào đều là vật mà Bổn cung sử dụng qua! Ngươi có giỏi ra cửa mà đứng, đừng chiếm địa bàn của Bổn cung còn chê này chê nọ."


      "..." Tô Thanh Mạt đen mặt, sao nàng lại có loại cảm giác đàn gảy tai trâu?


      Đầu óc kẻ này phải rất thông minh sao? Làm sao liền thông?


      "Rốt cuộc ngươi có cần hay ? cần trả lại Bổn cung!" Ly Thanh đưa tay về hướng nàng.


      Tô Thanh Mạt trả sao? Đáp án đương nhiên là . Vật rơi vào tay nàng, trừ phi là nàng thèm, bằng đừng hy vọng nàng trả lại. Mấy năm qua, Lý Yên cùng Quý Thanh Thủy biết bị đứa con này lừa bao nhiêu thứ quý giá.


      Nắm khăn tay lại cẩn thận liếc mắt nhìn, nhìn dáng dấp cũng giống như bị dùng qua, liền yên tâm lau lau khóe miệng, sau đó đem thu vào trong lòng, vật này rất đắt, bây giờ lại cho nàng dùng, nàng đương nhiên nhận khách sáo rồi.


      Ngoài miệng vẫn còn kháng nghị: "Này, thứ ngài cầm là do tự tay bần ni rửa, bần ni vẫn chưa ăn đủ mà. Ngài dựa vào đâu để cướp ?”


      Ly Thanh hướng về nơi mà nàng cất khăn, sắc mặt đẹp đẽ một chút: "Ngươi rửa sao? Lẽ nào rửa nho cho Bổn cung là oan ức ngươi hay sao? Quả nho này do Tây Vực tiến cống mấy tháng trước, toàn bộ Thiên triều, ngoại trừ chỗ của Bổn cung, ngươi cũng tìm được chỗ thứ hai. Bổn cung truy cứu tội ăn vụng cống phẩm của ngươi ngươi nên mừng thầm ."


      "Trộm? Bần ni là người như thế sao? Đây chính là thủ hạ của Quốc Sư đại nhân ngài chính mình mang đến cho bần ni ăn."


      Ly Thanh khẽ cười tiếng, cũng tiếp tục cùng nàng dây dưa đề tài này nữa, trái tiếp nối trái ăn rất là mê người, thấy nàng vẫn nhìn mình lom lom, nở nụ cười rất là vui vẻ: "Nếu ngươi muốn ăn cũng khó, có điều Bổn cung có cầu, nếu ngươi đồng ý, Bổn cung cho ngươi ăn đến ngán thôi, được ?”


      Tầm mắt của Tô Thanh Mạt di chuyển ngừng dĩa nho to trước mắt, nếu là loại hoa quả khác, có lẽ nàng bị mê hoặc như thế, nhưng đây lại chính là trong những loại trái cây mà kiếp trước nàng thích nhất


      những quả nho này là do Tây Vực tiến cống, đúng là có lừa nàng. Vật này ở thị trường bên ngoài, căn bản cũng có bán. Nàng tới thế giới này mười mấy năm, các loại hoa quả cũng ăn ít, nhưng quả nho như thế này đúng là chưa từng ăn qua.


      Ban nãy lúc nội thi bưng dĩa nho vào, hai mắt của nàng đều trợn tròn, còn chưa ăn nhưng nước miếng ngừng tươm ra.


      Biết những quả nho này chắc chắn phải chuẩn bị cho nàng, cũng biết có lẽ gã Quốc Sư biến thái này sắp về, nên bọn họ mới chuẩn bị sẵn.


      Kỳ thực những quả nho này cũng phải nàng rửa, chỉ là, hiếm khi có cơ hội được ăn chùa, nào cũng phải tìm lý lẽ hùng hồn cho thuyết phục. Bằng biến thành là chính mình ăn vụng, nếu truyền ra ngoài ảnh hưởng danh tiếng biết bao.


      Vốn định thừa dịp vẫn chưa trở lại, nhanh chóng ăn trước mấy viên, ai biết gã này trở về nhanh như vậy, nàng vẫn còn chưa ăn đủ, liền cướp .


      Cắn răng, vẫn là khuất phục với chú sâu thèm ăn trong bụng mình: " cầu gì, ngươi cứ ."


      Ly Thanh chỉ chỉ gương mặt đen thui của nàng: "Rất đơn giản, tại ngươi ở Thanh Trần điện của Bổn cung này, thân phận của ngươi, khuôn mặt thực của ngươi Bổn cung đều biết rất ràng. Bây giờ ngươi tháo mặt nạ đen thui này xuống, Bổn cung nhìn đau mắt quá."


      Tô Thanh Mạt cắn răng: "Quốc Sư đại nhân, bần ni bảo ngài nhìn!" Trong lòng oán thầm: Đau mắt? Sao ngươi đau đến mù luôn ?


      "Ngoài ra, sau này khi ngươi chuyện với bổn cung, cho tự xưng là bần ni, Bổn cung nghe đến lỗ tai cũng đau."


      Tô Thanh Mạt nhanh chóng hít sâu mọt cái, gương mặt đen nở nụ cười gượng: "Quốc Sư đại nhân, ngài còn đau chỗ nào? cho bần ni..."


      Ly Thanh trợn to hai mắt, trực tiếp phất tay đánh gãy: "Bổn cung rồi, cho phép lại tự xưng bần ni! Bằng trưa nay cho ăn cơm!"


      Tô Thanh Mạt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, hít sâu thêm lần nữa: " cầu này được, ngài đổi cái khác .”


    5. quyentit

      quyentit New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      10
      dung la cang ngay cang co dang dap cua 1 the no :yoyo52:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :