1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến tranh giành hồng nhan Đại Hán - Ma Nữ Ân Ân (Update chương 78)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 60

      Ngô giám quân kiểm tra lạc hồng

      Lưu Trọng Thiên trở mình ôm , giọng bên tai Thất Thất “Thả lỏng chút , bổn vương đường đường là Vương gia Đại Hán, phải sắc lang như nghĩ, là làm, ngủ !”

      sao?”

      “Đương nhiên!”

      Uy Thất Thất cảm thấy giọng Lưu Trọng Thiên du dương trầm bổng, như sẵn có hiệu lực thôi miên, dần dần bắt đầu thả lỏng cảnh giác, hơi thở đều đặn, tay để rất tự nhiên giường, ngủ say ngon lành.

      Lưu Trọng Thiên vẫn duy trì tư thế này, lâu sau, chàng thở dài, cảm thấy mình như bị trúng ma pháp, ngập tràn ảo tưởng với nữ nhân trong lòng. Thoáng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc , lúc này Lưu Trọng Thiên có chút hối hận, tại sao lại nghe theo lời nữ nhân chỉ mới 17 tuổi, tự làm khó mình, chàng kìm lòng nổi ôm Thất Thất càng chặt hơn.

      Thất Thất trở mình, vùi đầu vào trong ngực Lưu Trọng Thiên, trong nháy mắt người cũng thuận đà nép vào trong lòng chàng, cơ thể thơm tho mềm mại khiến Lưu Trọng Thiên nhất thời khí huyết sôi trào, dục vọng ùn ùn kéo đến, chàng ràng cảm nhận được chàng rước cục nợ vào thân, động chạm được, bỏ xong.

      Lưu Trọng Thiên đẩy Thất Thất ra xa mình, ủ dột ngồi dậy, xem ra đêm nay chàng đừng nghĩ tới việc ngủ ngon, nữ nhân bên người cũng phải mỹ nhân, rốt cuộc tại sao chàng lại phiền não nhỉ?

      Uy Thất Thất ngủ giấc yên ổn, uể oải vươn vai duỗi người, mơ hồ nghe thấy có tiếng người chuyện trong đại bản doanh, vì thế lập tức ngồi bật dậy. Giờ mới nhớ ra, đêm qua ngủ giường của Vương gia, Thất Thất khẩn trương nhìn lại mình, rất may y phục người vẫn còn nguyên, xem ra Vương gia thực tuân thủ giao ước, xem thường nam nhân này rồi.

      “Vương phi? Vẫn chưa dậy sao?” Ngô Trung Nghĩa đứng ngoài lều khẽ hỏi.

      “Ngô giám quân dậy sớm đấy!” Tam Vương gia cất giọng lạnh lùng đáp.

      sớm, sớm, là Vương gia mới cưới, cho nên mới dậy muộn thôi!”

      Uy Thất Thất lúc này chợt nhớ ra, Ngô Trung Nghĩa sáng sớm tới đại bản doanh, mục đích là muốn xem “Lạc hồng”, bắt đầu khẩn trương tìm kiếm dải lụa kia, phát Tam Vương gia trải tấm lụa trắng dính lốm đốm máu ở giường. Thất Thất bỗng đỏ mặt, nhanh chóng nhảy xuống giường, sửa sang lại quần jean và áo phông, bước ra khỏi bình phong.

      Lưu Trọng Thiên liếc nhìn Uy Thất Thất, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vẫn làm bộ như , lúc này hai gò má ửng hồng, khiến người ta cứ suy nghĩ miên man, nếu ra chuyện giữa bọn họ chỉ là giả, cũng chẳng ai thèm tin.

      Lưu Trọng Thiên tiếp tục cúi xuống đọc cuốn sách cầm trong tay, hoàn toàn xem Ngô Trung Nghĩa để vào mắt, biết tên tiểu nhân kia khi trông thấy lạc hồng giả, nhất định hài lòng rời .

      “Vương phi dậy rồi!” Ngô Trung Nghĩa trưng ra bộ dáng nịnh hót, sau đó liếc mắt ra hiệu cho binh lính phía sau, căn dặn “Mau thu dọn giường chiếu giúp Vương phi!”

      “Vâng!” Binh lính cúi đầu trả lời, ngang qua Thất Thất, tiến ra sau bình phong.

      Uy Thất Thất bực tức tới trước người Ngô Trung Nghĩa, hung hăng trừng mắt nhìn , vừa thẹn vừa cáu bỏ chạy ra ngoài.

      Chương 61

      Lưu đại thúc?

      Binh lính cúi đầu ra, Ngô Trung Nghĩa lập tức tiến lại gần, hai người thầm với nhau hồi, Ngô Trung Nghĩa hài lòng gật đầu, sau đó phá lên cười ha hả, nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ cực kỳ khinh thường, hóa ra lại có lạc hồng , ngờ đó!

      “Vương gia xem chừng có chút mệt mỏi, chắc hẳn đêm qua rất vất vả, được nghỉ ngơi tốt, vậy tại hạ quấy rầy nữa!”

      Ngô Trung Nghĩa quan sát Lưu Trọng Thiên tỉ mỉ, trong lòng khỏi nổi lên đắc ý. Lưu Trọng Thiên vốn tự cho mình là thanh cao nhưng thực chất như vậy, dù xấu hay đẹp, chàng ta chẳng cự tuyệt ai hết, đáng đời cái đồ ngạo mạn phải cưới ả xấu như ma lem.

      Lưu Trọng Thiên chăm chú xem sách, chẳng buồn ngước mắt lên lần nào, căn bản là coi thường tồn tại của . Ngô Trung Nghĩa thấy được vẻ mặt ủ dột của Lưu Trọng Thiên, đành hậm hực rời khỏi đại bản doanh.

      Ngô Trung Nghĩa vừa mới , Lưu Trọng Thiên liền tức giận đứng lên, ban hôn cho chàng với xấu nữ, vậy mà hoàng huynh cũng nghĩ ra được. tại mới chỉ tên Ngô Trung Nghĩa vô sỉ cười nhạo chàng, sau này biết còn bao nhiêu hoàng thân quốc thích Đại Hán xấu sau lưng Lưu Trọng Thiên nữa đây.

      Uy Thất Thất – người khiến chàng vừa thương lại vừa bực, vừa lại vừa giận, nữ nhân thần bí kỳ lạ, có lẽ đây là nhân duyên định mệnh, chàng phải lấy Vương phi xấu xí?

      Đương lúc Lưu Trọng Thiên nghĩ tới Uy Thất Thất bỗng nhiên chạy vào đại bản doanh, chìa tay về phía Lưu Trọng Thiên.

      “Vương gia, cho tôi ít bạc!”

      “Bạc?”

      “Đúng, nhiều chút!”

      cần bạc để làm gì?”

      “Có việc!”

      Uy Thất Thất làm nũng bước tới bên người Lưu Trọng Thiên, túm lấy cánh tay chàng, vừa lắc lắc vừa khẩn cầu.

      “Vương gia, cho mà, nén bạc to chút!”

      “Nén bạc to?” Lưu Trọng Thiên thiếu chút nữa bật cười, nén bạc to là cái quái gì, thiệt tình, chưa từng gặp nữ nhân nào giống như Thất Thất, chắc là mới chỉ thấy qua ít bạc vụn mà thôi.

      Lưu Trọng Thiên thực chịu nổi việc Thất Thất làm phiền như thế, đành bất đắc dĩ lấy ra hai thỏi bạc, vừa mới đưa tay ra, Thất Thất nhanh chóng chộp lấy, vui mừng đùa giỡn, Lưu Trọng Thiên nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất, phải là người tiền bạc như mạng sống chứ? Ở trong doanh trại, thân là Vương phi của Lưu Trọng Thiên, muốn cái gì có cái đó, còn cần bạc để làm gì?

      Uy Thất Thất đem cất bạc , hưng phấn kiễng chân lên, nhanh như gió hôn cái lên má Lưu Trọng Thiên “Cám ơn Lưu đại thúc!” xong vui vẻ chạy ra ngoài.

      Lưu Trọng Thiên được hôn bất ngờ, sắc mặt có hơi bối rối, ngẩn ngơ ngồi trước thư án, áp bàn tay lên má, bất giác mỉm cười, cám ơn Lưu đại thúc? Tiểu nương này chẳng lẽ nom mình già như vậy sao?

      Uy Thất Thất nữ nhân này, lớn mật làm càn, giữa ban ngày ban mặt dám hôn chàng, khiến chàng chẳng có chút chuẩn bị tâm lý nào. Song Lưu Trọng Thiên vẫn rất vui mừng, Uy Thất Thất thực rất đặc biệt, làm càn đáng .

      Uy Thất Thất cầm bạc, ra khỏi đại bản doanh, loanh quanh khắp nơi trong doanh trại, đương tìm người, cái gã căm ghét khôn cùng, trừng trị được , Uy Thất Thất khó lòng nuốt trôi cục tức này.

      Trong doanh trại đám binh lính vẫn giữ thói quen gọi là Thất tướng quân, Thất Thất đương nhiên thích cách xưng hô này, còn cái chức vị Vương phi quái quỷ kia, gọi cũng được, nghe cứ có cảm giác chướng tai, có vẻ chẳng liên quan hệ gì đến .
      Last edited by a moderator: 29/5/15

    2. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 62

      Lần đầu đùa giỡn Ngô giám quân

      Uy Thất Thất thầm đắc ý, xem ra trong lòng nghĩ đến ai người đó liền tới, từ đằng xa Ngô Trung Nghĩa dẫn theo binh lính qua đó, Thất Thất lập tức nghênh đón, giả bộ lén la lén lút, tránh trái né phải, quả nhiên khiến cho Ngô Trung Nghĩa chú ý.

      “Vương phi, sao rỗi rãi thế này, hôm qua mới thành thân, ở cùng Vương gia sao?”

      Thất Thất cố ý giấu tay ra sau lưng, ngoài mặt cười giả lả, nhìn Ngô Trung Nghĩa.

      “Vương gia... Ngài ấy là con người bận rộn, sao tôi có thể quấy rầy ngài ấy chứ, đúng rồi, Ngô giám quân, người Hung Nô quả thực rất giàu có!”

      “Nghĩa là sao?” Ngô Trung Nghĩa nhìn chằm chằm Thất Thất, truy hỏi gắt gao, Uy Thất Thất này nhất định có chuyện gì giấu giếm , hơn nữa tay Thất Thất giấu phía sau, nhất định có mưu xấu xa mờ ám gì đó “Vương phi, đương giấu gì vậy?”

      Thất Thất xòe tay ra, trong tay là hai thỏi bạc trắng lóa, sau đó giọng với Ngô Trung Nghĩa “Ở trong sa mạc phía sau doanh trại, tôi phát có rất nhiều bạc quân Hung Nô đánh rơi khi chạy trốn, bọn chúng chỉ lo giữ mạng chứ cần tiền của.”

      Ngô Trung Nghĩa bán tín bán nghi nhìn Uy Thất Thất, biết xấu nữ kia hay là giả, có điều số bạc này đúng là , cái nào cũng đủ thỏi.

      “Sao có thể thế được?” Ngô Trung Nghĩa cười giảo hoạt.

      “Sao lại , khi đó chúng ta hỏa thiêu doanh trại Hung Nô, những người Hung Nô ấy vì bảo toàn tính mệnh, bỏ chạy tháo thân, binh lính chúng ta nhặt được ít thứ tốt đâu? Số bạc này là tôi mới phát ra ở sa mạc phía sau đó! Nhưng Tam Vương gia tại cho tôi chạy ra ngoài, tôi thể được nữa!”

      “Đúng vậy, đúng vậy!” Ánh mắt Ngô Trung Nghĩa đảo như rang lạc “Vừa mới thành thân, Vương gia làm thế cũng là lẽ thường mà!”

      Uy Thất Thất cảm thấy Ngô Trung Nghĩa đích thực là tên vô sỉ, ràng đương nhạo báng Lưu Trọng Thiên cưới xấu nữ làm Vương phi, nếu dạy dỗ chút có lỗi với ông trời! Thất Thất cười ha hả cất bạc vào trong túi y phục, chỉ về phía đại bản doanh.

      “Tôi tìm Vương gia, bằng chốc nữa bị giáo huấn!”

      Thất Thất vừa định , Ngô Trung Nghĩa gọi lại “ bẩm báo chuyện bạc này với Vương gia chứ!”

      “Tôi đâu! Vương gia kỷ luật nghiêm minh, cho phép chúng ta chạy lung tung!” Thất Thất ra vẻ sợ hãi, khoát tay áo với Ngô Trung Nghĩa, vội vã xoay người chạy mất.

      Ngô Trung Nghĩa nhìn bóng dáng Thất Thất, cười thầm trong bụng, Vương phi này chẳng những xấu, còn ngốc nghếch, Lưu Trọng Thiên cũng đáng thương.

      Uy Thất Thất hả lòng hả dạ quay về đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên, phát Tam Vương gia vẫn ngồi đó đọc sách, tẻ nhạt, con người này, có chiến , còn việc gì khác để làm sao?

      Thất Thất bước tới, đặt thỏi bạc xuống thư án trước mặt Lưu Trọng Thiên “Sứ mệnh của bạc kết thúc!”

      lại làm trò quái quỷ gì thế, tốt nhất đừng để ta tóm được, dù cho là Vương phi, cũng phải tuân thủ phép tắc trong quân đội!” Lưu Trọng Thiên nhận bạc, nghiêm giọng .

      “Biết rồi, tôi biết rồi, sau này kiên quyết để ngài đánh mông nữa!”

      “Đánh mông?” Lưu Trọng Thiên nhíu mày, trước đây có thể đánh hai mươi quân trượng, đó là bởi vì biết là nữ nhân, giờ đây biết là nữ nhân rồi, cho dù tái phạm sai sót gì, Lưu Trọng Thiên cũng thể hạ thủ, hơn nữa tại là Vương phi của chàng, càng thể đánh.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @Mạc Y Phong nàng ơi giữa 2 chương sao khoảng trắng cách dòng nhiều quá z :'(
      Chỉnh lại nha nàng

    4. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 63

      Hắc tốc xà sa mạc

      “Vương gia...” Thất Thất niềm nở ghé vào thư án của Lưu Trọng Thiên, giật lấy quyển sách trong tay Lưu Trọng Thiên, ép buộc chàng nhìn mình

      “Trong sa mạc này có rắn ?”

      “Có!”

      Lưu Trọng Thiên đương định giành lại, Thất Thất liền nhanh tay quăng nó sang bên, Lưu Trọng Thiên có phần nổi nóng, Uy Thất Thất này rốt cuộc muốn làm gì?

      “Bắt con giúp tôi!”

      Thất Thất lay lay cánh tay chàng, lại làm nũng.

      “Bảo binh lính bắt!”

      “Tôi bây giờ là Vương phi rồi, làm thế có ảnh hưởng tốt, người khác cho rằng tôi bị điên mất, ngài bắt giúp tôi !”

      “Này Thất Thất!”

      Lưu Trọng Thiên nhìn với vẻ mất hứng, biết tại sao hôm nay Thất Thất lại kỳ lạ như vậy, lúc nãy đòi bạc, giờ lại muốn bắt rắn.

      “Vương gia...”

      Thất Thất bỗng nhiên năng dịu dàng, giọng đó... Nhất thời khiến Lưu Trọng Thiên khó xử.

      “Ngài thực có cách nào bắt sao!”

      Lưu Trọng Thiên đứng lên

      “Ngộ nhỡ gặp phải rắn độc, ta để làm mồi cho rắn độc!”

      “Vương gia quả là ác độc!”

      Thất Thất cố ý ngân giọng khiến Lưu Trọng Thiên suýt bật cười, có chút quen với việc đột nhiên làm bộ dáng như tên vô lại. Thấy Lưu Trọng Thiên đồng ý rồi, Thất Thất phấn khởi kéo tay Lưu Trọng Thiên, lôi chàng ra phía ngoài đại bản doanh. Đôi tay Thất Thất vô cùng mềm mại, Lưu Trọng Thiên có phần mê đắm loại cảm giác lôi kéo thân mật này, khi sắp rời đại bản doanh, Lưu Trọng Thiên nỡ bỏ tay Thất Thất ra, bước nhanh ra ngoài.

      Thất Thất khoác theo túi sách lưng, nghi hoặc nhìn Lưu Trọng Thiên, biết nam nhân giống như chàng ta ở xã hội đại, liệu có nữ nhân nào thích hay , bảo thủ, hà khắc, chủ nghĩa đại nam tử...

      Uy Thất Thất thề rằng, với tư cách là nữ thừa kế của Uy Thị, tuyệt đối thèm để ý chàng ta, thế nhưng tình thế giờ giống vậy, ăn nhờ ở đậu, lạ nước lạ cái, nên vẫn phải ở dưới bóng vị đại ca này.

      Hai người nhanh chóng ra khỏi doanh trại, vào trong sa mạc, Lưu Trọng Thiên dẫn Uy Thất Thất tới chỗ có cây xương rồng và đống đá bừa bộn, sau đó nhắc nhở

      “Ta bắt rắn, đứng bên cạnh nhìn!”

      “Tuân lệnh, Vương gia đại thúc!”

      nàng nghịch ngợm!”

      Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, quan sát tỉ mỉ, sau đó giọng

      “Kích thước vừa phải, có vảy trơn nhẵn bóng bẩy và đôi mắt xíu, toàn thân là màu đen hoặc màu xám đậm, còn gọi là đại tiên xà! độc, có thể bắt!”

      Vừa dứt lời, Lưu Trọng Thiên nhanh chóng vươn tay ra, khẽ vung lên, con rắn màu xám đen mềm nhũn bất động sa mạc, Lưu Trọng Thiên nhặt lấy con rắn.

      “Cho này, biết cần rắn để làm gì?”

      Thất Thất phấn khởi thả con rắn vào trong túi sách, đột nhiên trợn mắt nhìn khe hở chỗ tảng đá.

      “Vẫn còn con, để tôi bắt!”

      xong chạy tới phía trước Lưu Trọng Thiên, vươn tay về phía con rắn đó, Thất Thất rất đắc ý, chẳng phải chỉ cần vung tay túm lấy đuôi rắn thôi sao? vừa học xong.

      “Đợi !”

      Lưu Trọng Thiên mặt mày biến sắc, vội ôm lấy eo Thất Thất, Thất Thất chưa kịp chạm tay vào con rắn kia, bị Lưu Trọng Thiên ôm gọn, cùng lăn sang phía bên kia. Con rắn thè lưỡi ra, hối hả lao tới, cắn trúng mục tiêu, lại lùi về trong kẽ đá. Khắp người Thất Thất dính đầy cát, bực tức đánh Lưu Trọng Thiên.

      “Đồ tồi, sắp bắt được đến nơi, ngài làm gì vậy? Lại còn chiếm tiện nghi của tôi.”

      “Đó là hắc tốc xà sa mạc, có kịch độc! điên rồi!”

      “Gì cơ? Chẳng phải giống hệt con rắn ngài vừa mới bắt sao?”

      “Phần đầu có khác biệt, đó là loại rắn hổ mang, Uy Thất Thất, chừng nào mới nghe lời ta vậy! Nữ nhân này!”

      Lưu Trọng Thiên siết cằm Uy Thất Thất, lửa giận bừng bừng. Con rắn kia chỉ cần chạm vào Thất Thất, đừng nghĩ tới việc sống sót rời khỏi sa mạc, song song với cơn thịnh nộ, Lưu Trọng Thiên cũng có chút lo sợ. Chàng thương tiếc nhìn Uy Thất Thất, sợ đánh mất , có lẽ trong chốn u minh, an bài duyên phận giữa bọn họ, khiến chàng thể bận tâm về nữ nhân này. ---


      Chương 64:

      Nụ hôn tựa lông hồng

      Thất Thất nghe Lưu Trọng Thiên thế, cũng khiếp vía, ai biết đầu rắn còn có khác biệt chứ, chẳng phải cùng màu xám đen sao? Vì thế nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ tủi thân, dám ho he nữa, mang dáng dấp của người làm sai chuyện gì đó. Lưu Trọng Thiên đỡ đứng dậy khỏi mặt cát, nhàng ôm vào trong lòng

      “Sau này nhất định phải nghe lời, được như vậy nữa, bổn vương vừa rồi bị hù chết đấy!”

      “Nghe lời, tôi nghe lời!”

      Thất Thất ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, biết mình vừa lỗ mãng thiếu chút nữa phạm sai lầm, đành phải giả bộ như chú chim nép vào người khác, đôi mắt sáng ngời, mang vẻ quyến rũ, khiến Lưu Trọng Thiên mê muội tức .

      Song chuyện phát sinh kế tiếp, Thất Thất cũng tại sao lại như vậy. Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt cánh môi Thất Thất, kìm lòng nổi cúi đầu xuống, hôn , nụ hôn đó dịu dàng tựa lông hồng, khiến trong lòng Uy Thất Thất chợt dâng lên cảm xúc ấm áp. Lưu Trọng Thiên tiếp tục vuốt ve xuống cổ Thất Thất, hôn ngày sâu thêm.

      Thất Thất còn bó ngực nữa, chống đỡ yếu ớt phía trước người chàng, khiến ngọn lửa dục vọng của chàng nhanh chóng bùng phát. Chàng tất nhiên nảy sinh ham muốn mãnh liệt, muốn chiếm đoạt nữ nhân trong lòng. Chàng là Vương gia, là Vương phi của chàng, để thỏa mãn dục vọng của chàng, chẳng có gì đáng trách, vốn là lẽ đương nhiên.

      Uy Thất Thất cảm thấy nụ hôn kia càng ngày càng điên cuồng, thân hình Lưu Trọng Thiên cao lớn, oai phong gần như ôm gọn lấy , bàn tay to lớn tùy ý vuốt ve bộ ngực qua lớp quần áo. Uy Thất Thất ngượng chín mặt cố giãy thoát khỏi vòng tay của Lưu Trọng Thiên, nhanh chóng chạy về hướng doanh trại. Chỉ còn lại mình Lưu Trọng Thiên đứng ngẩn ngơ trong sa mạc, chuyên chú trông theo bóng dáng Thất Thất, bất đắc dĩ thở dài. Sao chàng lại có ý nghĩ an phận với xấu nữ này chứ, còn kìm lòng nổi mà hôn , thậm chí giờ này khắc này luôn nghĩ đến nữa? Tất cả là do ánh mắt kia mê hoặc chàng.

      Đêm hôm đó, Thất Thất sớm trốn ở trong giường, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu, động lòng với cái tên Tam Vương gia lạnh lùng kia chứ, thể nào, Uy Thất Thất cảnh cáo chính mình, tuyệt đối được bất kể ai ở Đại Hán, là Uy Thất Thất ở xã hội đại văn minh, Đại Hán phải nơi thuộc về, cho nên lúc rời khỏi đây muốn phải bận tâm chuyện gì. Nhưng Thất Thất vừa nghĩ đến việc rời khỏi Đại Hán, bỗng có cảm giác nỡ, bắt nguồn từ chính Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên.

      Nụ hôn chết tiệt, tại sao Lưu Trọng Thiên nhất định phải trêu chọc , nữ nhân xấu xí, lẽ nào chàng ta cảm thấy chán ghét sao? Đương nghĩ tới cảm giác phiền lòng này Lưu Trọng Thiên tiến vào bình phong, Thất Thất lập tức nhắm mắt lại, vờ ngủ say. Lưu Trọng Thiên đứng lúc trước giường, sau đó lặng lẽ tới trước thư án đọc sách, Uy Thất Thất lúc này mới thả lỏng tâm tình, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

      Nửa đêm, Thất Thất bị tiếng chuyện của binh lính bên ngoài lều làm thức giấc, Lưu Trọng Thiên hình như ngủ khá say, chàng cũng nghe thấy tiếng động đó, mở choàng mắt ra. Thất Thất lúc này mới phát , cánh tay Lưu Trọng Thiên khoác lên người , thân mật ôm lấy , xem như thực trở thành Vương phi của chàng. Lưu Trọng Thiên ràng đương chiếm tiện nghi của , nghĩ đến đây khỏi nhíu mày. Bên ngoài đại bản doanh binh lính lớn tiếng bẩm báo “Vương gia, nửa đêm mà Ngô giám quân vẫn chưa về, mất tích rồi!” “Khi nào phát ra?” Giấc ngủ của Lưu Trọng Thiên bị quấy rầy, bực mình ngồi thẳng dậy, vội vã mặc y phục vào, ra khỏi bình phong, ngạc nhiên nhìn binh lính kia, Ngô Trung Nghĩa lại làm trò quái gì đây.
      Last edited: 4/6/15

    5. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 65

      Đem mông giấu

      Binh lính tiếp tục bẩm báo “Tùy tùng của Ngô giám quân dám đến quấy rầy Vương gia, thầm tự tìm trong đêm. Sa mạc tối đen như mực, chúng thần dám mạo muội ra ngoài tìm, sợ lạc đường! Thực còn cách nào khác mới đến bẩm báo Vương gia!”

      là cái tên thành bất túc, bại hữu dư (*)!”

      (*) việc thành công thấy đâu, hỏng việc nhiều

      Lưu Trọng Thiên bực bội quan sát sắc trời “Chờ trời sáng hãy ra ngoài tìm tiếp, giờ tối om thế này, ngươi thông báo cho binh lính chuẩn bị trước !”

      “Vâng, Vương gia!” Binh lính đáp rồi lui xuống.

      Uy Thất Thất gãi đầu, đột nhiên nhớ ra, cái tên xảo quyệt kia chắc chắn trúng kế rồi, chừng rơi xuống hố cát, bèn trốn phía sau bình phong nhịn được khẽ cười trộm.

      Lưu Trọng Thiên trở lại bình phong với vẻ khó hiểu, nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất, Thất Thất lập tức ngưng cười, nằm yên nơi đó giả bộ như có chuyện gì. Bộ dáng vui sướng khi người gặp họa khiến Lưu Trọng Thiên càng thêm nghi hoặc, chàng tiến đến trước giường, lật Uy Thất Thất lại, xoay mặt về phía chàng, ánh mắt nhìn Thất Thất tràn đầy hoài nghi.

      lại giở trò quỷ gì vậy? Phải chăng cái mông muốn lĩnh hai mươi quân trượng mới chịu ?”

      Thất Thất trở mình bò dậy, lớn tiếng “Chuyện đó trách tôi được, là do tham, cho nên mới trúng mai phục!”

      gì cơ?” Lưu Trọng Thiên đoán được Thất Thất giở trò quỷ, ngờ đoán trúng rồi “ là giám quân do Hoàng thượng phái tới, thể quá trớn, mau cho ta biết xảy ra chuyện gì?”

      Thất Thất bĩu môi, với vẻ phục “Tôi mượn bạc của ngài, với trong sa mạc phía sau doanh trại, có rất nhiều bạc của người Hung Nô khi bỏ chạy đánh rơi, tin sái cổ, có lẽ sa vào hố cát tôi đào trước đó rồi. Nhưng đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, biết đâu rất vui sướng, vượt thời tới triều đại nào đó cũng nên!”

      “Này Thất Thất! có biết mình làm gì hay ? là...” Lưu Trọng Thiên biết phải trách mắng Uy Thất Thất ra sao, chàng bước nhanh ra khỏi doanh trại, chắc là dẫn người cứu cái tên chết bầm kia.

      Uy Thất Thất làm sao còn dám ra ngoài xem náo nhiệt, trốn ngoài cửa đại bản doanh, nhìn ngó xung quanh. Quả nhiên chưa đầy lát sau, trong doanh trại đèn đuốc sáng trưng, Ngô Trung Nghĩa được mấy binh lính khiêng trở về, cát vàng dính đầy mặt mũi, ngừng rên rỉ, bộ dáng vô cùng thảm hại, Thất Thất nhanh chóng chạy về đại bản doanh, trốn lên giường, nhắm chặt mắt lại.

      Đáng đời, tên khốn, nếu phải Lưu Trọng Thiên đoán ra được, Thất Thất dự định để cái tên kia nán lại đó hai ngày, ai bảo lúc nào cũng gây chuyện thị phi, hãm hại Vương gia, bức thành thân, còn muốn kiểm tra lạc hồng gì đó nữa chứ.

      Trong đại bản doanh, vang lên tiếng bước chân của Lưu Trọng Thiên, mỗi lúc gần, Thất Thất khẩn trương lấy tay bịt chặt lỗ tai, kéo chăn chùm kín đầu, giả vờ ngủ.

      Lưu Trọng Thiên giật tung chăn lên, lôi Uy Thất Thất dậy “Ta rồi, cho phép nội chiến, lại dám trêu chọc quân mình!”

      “Tôi... Tôi có đánh , cũng có bức , càng xúi giục , là tự đó chứ!” Thất Thất khiếp đảm ngụy biện, ngừng nghĩ bụng, tại dù sao Thất Thất cũng là Vương phi, Vương gia đòi đánh mông chứ. theo bản năng lùi sâu vào trong giường trốn, đem mông giấu .


      Chương 66

      Lần hai đùa giỡn Ngô giám quân

      Lưu Trọng Thiên nhìn dáng vẻ kia của Thất Thất, vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra quả thực sợ hãi bị đánh đòn.

      “Trước tiên hãy nghĩ xem nên giải thích sao cho hợp lý, ta có thể truy cứu, nhưng nếu như tên Ngô Trung Nghĩa kia muốn truy cứu, ta nhất định trừng phạt !”

      đâu, đây gọi là người câm ăn hoàng liên (*), có nỗi khổ nên lời! Ai bảo tham của, ha ha!”

      (*) Hoàng liên là loại quả rất đắng, người câm điếc ăn phải hoàng liên cũng thể lên tiếng phản ánh.

      Thất Thất bật cười bí hiểm, mọi nỗi bực tức của Lưu Trọng Thiên đều tan biến, sững sờ nhìn nữ nhân này. là nữ nhân cực kỳ thông minh, giỏi lợi dụng điểm yếu của Ngô Trung Nghĩa để tiến hành dụ dỗ, lần này quả thực khiến Ngô Trung Nghĩa nếm đủ mùi khổ sở.

      “Chuyện này, nếu Ngô Trung Nghĩa truy cứu, thế cho qua, nhưng được phép có lần sau!”

      Lưu Trọng Thiên cốc đầu cái, rời giường, ra khỏi đại bản doanh, chắc là xem tình hình tên khốn Ngô Trung Nghĩa thế nào rồi.

      Uy Thất Thất chu cái miệng nhắn lên, Ngô Trung Nghĩa, đừng tưởng rằng như vậy là xong. Nếu còn chưa lập tức cuốn xéo về kinh đô biết tay Thất Thất, sa hố cát mới chỉ là cảnh cáo nho mà thôi.

      Uy Thất Thất xoa cằm suy nghĩ, vừa rồi bộ dáng tên Ngô Trung Nghĩa kia nhếch nhác thảm hại, trở về rồi nhất định tắm rửa. Thất Thất đột nhiên ngồi bật dậy, mau chóng xuống giường, lưng đeo túi sách bỏ chạy ra ngoài, quả nhiên trông thấy hai binh lính đương xách thùng gỗ to, hơi nóng bốc lên nghi ngút, về hướng lều trại, Thất Thất niềm nở bước tới.

      “Đây là nước tắm chuẩn bị cho Ngô giám quân sao?”

      “Đúng vậy, giám quân ngã xuống hố cát, toàn thân dính đầy cát!” Binh lính giải thích.

      “Ờ, xui xẻo quá!” Thất Thất khẽ mỉm cười, sau đó bỗng nhiên chỉ ra phía sau binh lính “Đó là ai?”

      Hai tên binh lính vội vàng ngoảnh lại, ánh mắt dò tìm hồi lâu, cũng thấy bất kỳ ai khác, sau đó nhìn Uy Thất Thất với vẻ kỳ lạ.

      “Thất tướng quân, trông thấy gì vậy?”

      “Tôi hình như nhìn nhầm, các đương bận, tôi về đây!” Thất Thất đắc ý nhìn thoáng qua thùng gỗ, khoan khoái chạy về đại bản doanh.

      Lưu Trọng Thiên ngồi trong lều trại của Ngô Trung Nghĩa, Ngô Trung Nghĩa uống nước ừng ực. Lúc này đây, thực muốn tìm Lưu Trọng Thiên tính sổ, nhưng lại cảm thấy rất mất mặt, đành hậm hực tức giận trừng mắt với Tam Vương gia, thèm câu nào.

      Lưu Trọng Thiên mở lời trước, cố tình làm bộ biết , chế giễu Ngô Trung Nghĩa.

      “Nơi này vốn dĩ là doanh trại Hung Nô, vùng lân cận hẳn là có rất nhiều quân Hung Nô mai phục, sau này Ngô giám quân tốt hơn hết chớ nên tự ý lại!”

      Lưu Trọng Thiên nhìn dáng vẻ Ngô Trung Nghĩa cảm thấy mắc cười, Uy Thất Thất có thể nghĩ ra biện pháp này trêu chọc , quả đúng là thông minh, tiểu nhân tham tài tham sắc, bằng sao nếm đủ mùi khổ sở như vậy.

      “Ngô đại nhân, nước chuẩn bị xong rồi!” binh lính đặt thùng gỗ ra sau bình phong.

      Ngô Trung Nghĩa vô cùng bực dọc, mặt cau có tức tối, Uy Thất Thất nữ nhân này, quá nham hiểm, sao lại trúng bẫy của ta chứ. vừa suy nghĩ vừa uể oải bước ra sau bình phong, cởi quần áo, miệng vẫn oán trách “Chẳng qua chỉ tùy ý dạo chút, đâu biết có hố cát chứ!”

      Tiếp đó truyền đến tiếng nước, chắc là nhảy vào thùng gỗ tắm rửa. Lưu Trọng Thiên đứng lên, cũng coi như xoa dịu được cái tên kia rồi, khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, chàng vừa mới xoay người, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Ngô Trung Nghĩa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :