1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31 : Tiểu Lô Tử 5

      Tiểu Lô Tử mở miệng thốt lên đầy thán phục.

      Chỉ thấy, mặt bàn có sườn xào tỏi thơm , gà hầm nấm hương , cá lô hấp , sơn hào hải vị trăm món . . .

      Những thức ăn này, chỉ bày bàn liền giá trị để dân chúng bình thường ăn năm . . .

      Ngẫm lại, đế vương này, có phải là quá tốt đối với con tiểu điêu này hay ! ?

      Đối với thán phục của Tiểu Lô Tử , hai tiểu cung nữ kia thấy vậy nhịn được mà cười nhạo .

      "Ha hả, ngươi biết cái này sao ! ? Hôm qua ngươi có đây cho nên biết. Tối hôm qua Hoàng thượng vẫn còn tự mình cho con tiểu điêu này ăn cơm ! Hơn nữa, Hoàng thượng vẫn còn ăn cơm , tắm rửa, ngủ cùng tiểu điêu nhi này, đối với tiểu điêu nhi này quí như trân như bảo!"

      "Đúng vậy, cho tới bây giờ ta đều chưa từng chứng kiến Hoàng thượng đối xử tối với ai như vậy . Cho dù là Thập Tam vương gia, Hoàng thượng cũng từng ăn cơm với ngài đó! ?"

      "Ha hả, Thập Tam vương gia tuy là em ruột của hoàng thượng , nhưng tuổi cũng , còn muốn Hoàng thượng tự mình bón cơm sao! ? Ta sáng nay len lén hỏi Thị Vệ đại ca theo hoàng thượng . Nghe , con tiểu điêu này chính là trong thời gian Hoàng thượng bị thích khách ám sát, thân trúng kịch độc, thiếu chút nữa bị mất mạng . Nó xuất dùng máu huyết của chính mình cứu Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng mới ưu ái như thế đối với con tiểu điêu này!"

      "Có ! ? Như vậy tiểu điêu này chính là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng !"

      "Đúng vậy, hơn nữa, vừa rồi ta nghe lén Thượng ngự y với Học Đồ của ngài. Nghe , con tiểu điêu này, đâu phải là tiểu điêu bình thường , mà là Phượng Hoàng Điêu trong truyền thuyết tuyệt chủng trăm năm !"

      "Cái gì? ! Phượng Hoàng Điêu! ? Cái này ta có nghe qua! Đồn đại, Phượng Hoàng Điêu này có móng vuốt vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, hàm răng có kịch độc. Nếu bị cắn trúng cái, liền lập tức chết chắc. Nhưng mà huyết của nó cũng là giải dược quí giá nhất thế gian , có thể giải bách độc!"

      "Đúng vậy, cho nên a, Tiểu Lô Tử, trách nhiệm của ngươi rất lớn a. Nhất định, ngàn vạn lần, tuyệt đối, coi như chính mình mất mạng cũng phải bảo vệ con Phượng Hoàng Điêu này tốt a! Phượng Hoàng Điêu này, chỉ có thể là con Phượng Hoàng Điêu duy nhất thế giới này , hơn nữa, còn là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng! Ngươi nhất định phải chăm sóc nó tốt a!"

      Nghe thấy hai cung nữ ngươi lời ta câu đua nhau , Tiểu Lô Tử càng giống như phát ra Á Lịch Sơn cao lớn .

      Khuôn mặt nhắn thanh tú kia lập tức trở nên hết sức đau khổ .

      ra, vừa rồi Hoàng thượng căn dặn ngàn vạn lần chiếu cố tiểu điêu này cho tốt, vẫn coi như bình thường .

      Lúc này lại nghe được bọn họ như vậy , Tiểu Lô Tử chỉ cảm thấy trách nhiệm của mình, quả thực so sánh với trời còn lớn hơn nữa!

      "Hai vị tỷ tỷ tốt bụng, lời các tỷ làm cho ta bị thót lên đến tận cổ họng , áp lực lớn a. . ."

      Tiểu Lô Tử cố gắng giữ bình tĩnh mà đau khổ .

      Hai vị tiểu cung nữ nghe vậy, đua nhau cười nhạo hồi. Sau đó liền hề để ý tới Tiểu Lô Tử nữa mà vội vàng rời .

      Trong lúc nhất thời, ở trong phòng ngủ chỉ có người điêu là Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Lô Tử này .

      Vừa rồi Tiểu Lô Tử bọn họ chuyện, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên nghe được, nhưng cũng để ý tới.

      Dù sao, tại đối với nàng mà , có gì hấp dẫn nàng hơn so với bàn đầy các món ăn sơn hào hải vị trước mắt này !

      Trước kia điều kiện cho phép, cho nên Đồng Nhạc Nhạc cũng chưa từng được ăn cái gì ngon lành .

      nghĩ tới, nay chết rồi mà được xuyên qua đến nơi này, trái lại nàng có thể được hưởng thụ đãi ngộ mà trước kia thể hưởng thụ!

      Cũng biết cái này có đúng gọi là 'Tái ông mất ngựa chẳng biết là họa hay phúc' chăng! ?

      An
      kabi_ng0k, Trâu, Phương Lăng5 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32 : Tiểu Lô Tử 6

      Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ trong lòng, sau đó liền ngọ nguậy nghĩ cách bò lên cái bàn để ăn bữa thỏa chí.

      Tiếc rằng, mới rồi Thượng ngự y lại băng bó toàn thân nàng thành xác ướp . Làm cho tại nàng có muốn động cũng động đậy nổi .

      Mà nàng cũng sợ hãi lại giống như tối hôm qua , bị ngã từ ghế xuống.

      Tiểu Lô Tử cũng được tay chân nhanh nhẹn giống như Huyền Lăng Thương . Nếu như lần này nàng thực ngã từ ghế xuống, chết cũng thành thân tàn phế.

      Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc liền vươn móng vuốt, kéo kéo ống tay áo của Tiểu Lô Tử.

      Tiểu Lô Tử vốn lúc đau lòng, nhận thấy được ống tay áo khác thường khỏi cúi đầu nhìn lại.

      Thấy tiểu điêu nhi ở trong cái giỏ trúc, vừa lôi kéo ống tay áo của mình, chân chỉ về hướng sơn hào hải vị bàn, ý đồ rất ràng.

      Thấy vậy, sau khi Tiểu Lô Tử phục hồi tinh thần lại liền lập tức cúi đầu hỏi.

      "Tiểu điêu nhi, ngươi đói bụng sao! ?"

      "Ừ, đúng vậy, ta đói bụng, lấy đồ ăn cho ta nhanh lên chút !"

      Thấy Tiểu Lô Tử lần này rốt cục hiểu ràng tâm tư của mình, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng ngừng gật đầu đồng ý .

      Nhìn thấy tiểu điêu nhi trong cái giỏ trúc vừa liên tục kêu 'Chi chi chi' , lại thêm gật đầu như giã tỏi.

      Tiểu Lô Tử lập tức cầm lấy đôi đũa và bát, từ từ gắp thức ăn bàn đút cho Đồng Nhạc Nhạc .

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, tự nhiên khách khí. Há miệng cái liền nuốt chửng .

      hổ là hoàng cung, nếu nấu món gì vô cùng ngon lành, quả thực so với các món ăn quán rượu năm sao thời đại đều hơn hẳn !

      Hơn nữa, còn có người hầu hạ đến tận miệng!

      Những chuyện hạnh phúc nhất trong đời người ta, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi chứ! ?

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng thoải mái nghĩ như vậy, nàng cũng khách khí. Muốn ăn cái gì, liền lập tức vươn móng vuốt, để Tiểu Lô Tử gắp cho nàng ăn!

      Tiểu Lô Tử thấy vậy, tự nhiên dám chậm trễ với nàng .

      Dù sao, con tiểu điêu này đâu phải là tiểu điêu bình thường mà!

      Kết quả là, Nhạc Đồng Đồng muốn ăn cái gì, Tiểu Lô Tử đều lập tức gắp lên đưa đến tận miệng nàng .

      Cũng biết qua bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng căng phồng .

      "Được rồi, ta ăn no ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng . Nhưng lập tức Tiểu Lô Tử lại gắp thức ăn đưa tới , nàng vội vàng lắc lắc đầu, hề ăn nữa.

      Mặc dù, số thức ăn trước mặt nàng mới chỉ ăn phần mười.

      Chỉ là, tại chẳng qua nàng con tiểu điêu thôi, ham muốn nào có lớn như vậy! ?

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc hề ăn nữa, Tiểu Lô Tử mới để đôi đũa xuống .

      Chỉ là, đôi mắt lại liếc nhìn cái bàn phen .

      Thấy mặt bàn vẫn còn lại thức ăn nhiều vô số kể, liền nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt, đúng bộ dạng kẻ thèm ăn .

      Dù sao, chẳng qua là tiểu thái giám mới vào cung , mặc dù có may mắn được Tổng quản Lý Tường công công thu làm đồ đệ, lại phái đến Dưỡng Tâm Điện hầu hạ Hoàng thượng.

      Nhưng mà, dù như thế nào chẳng qua cũng chỉ là thái giám hạng ba thuộc về đẳng cấp thấp nhất mà thôi.

      Phải biết rằng, bên trong hoàng cung lớn như thế này, cho dù là thái giám thị vệ hay cung nữ, ai nấy đều có chức trách của mình, cấp bậc tự nhiên cũng là đồng dạng như nhau!

      là thái giám hạng ba như vậy , cũng là mới vào cung, có kinh nghiệm, chính là thái giám đẳng cấp thấp nhất.

      Cho nên chuyện ăn uống tự nhiên là kém cỏi nhất.

      Có điều, thế này vẫn coi như còn tốt , ít nhất tại Dưỡng Tâm Điện cái ăn tự nhiên khá hơn chút.

      Còn thái giám cung nữ ở các cung điện khác, có nơi thậm chí vẫn còn ăn đủ no, mặc đủ ấm. Nghe đều bị quan cắt xén . . .

      Cho nên tại, khi Tiểu Lô Tử nhìn thấy trước mắt còn lại bàn thức ăn lớn. Lại thấy nơi này, ngoài mình ra chỉ còn lại con tiểu điêu nhi .

      Nếu như len lén ăn chút, hẳn là cũng có ai biết chứ! ?
      kabi_ng0k, Trâu, PhongVy4 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Tiểu Lô Tử 7


      Nhưng, quy củ trong hoàng cung, tất cả cung nhân, đều được tự mình ăn thức ăn chủ tử lưu lại, cho dù, những thức ăn này, là con tiểu điêu nhi còn dư lại...

      Nhưng, rất đói, giống như ăn...

      lúc trong lòng Tiểu Lô Tử hết sức mâu thuẫn, ngờ, tâm tư của , biểu lộ vô cùng sâu sắc khuôn mặt thanh tú kia.

      Dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử mười bốn mười lăm tuổi thôi, làm sao giấu được tâm ?

      Hơn nữa, vẻ mặt của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc hiểu ràng nhất.

      Từ bản thân nhi, cho nên cũng được ăn ngon, lúc nhìn thấy những đứa trẻ khác ăn kem đồ ăn vặt, cũng là vẻ mặt thèm muốn như vậy.

      Nghĩ lại bản thân khi đó, là rất thảm hại...

      Thân chịu đồng cảm, vì vậy, gặp lại bộ dạng Tiểu Lô Tử thèm dãi, nước miếng cũng chảy ra, bộ dạng lại do dự mâu thuẫn dám ăn.

      Đồng Nhạc Nhạc nhịn được lôi kéo ống tay áo của , sau đó móng vuốt chỉ hướng cái đùi gà.

      Tiểu Lô Tử thấy vậy, cho là Đồng Nhạc Nhạc muốn ăn đùi gà, vì vậy, liền cầm chiếc đũa lên, gấp cái đùi gà đến trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.

      Lại thấy tay Đồng Nhạc Nhạc cầm cái đùi gà, liền trực tiếp nhét vào trong miệng Tiểu Lô Tử.

      “Ưm...!?”

      Đối với hành động của Đồng Nhạc Nhạc, đúng là làm cho Tiểu Lô Tử nghẹn họng nhìn trân trối, dám tin.

      Dù sao, Tiểu Lô Tử cũng nghĩ tới, con tiểu điêu nhi khả ái trước mắt, kín đáo đưa đùi gà cho ăn.

      Chẳng lẽ, con tiểu điêu nhi này có thể nhìn thấu lòng người, biết tâm tư của !

      Trong lòng Tiểu Lô Tử hết sức kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền biết tâm tư của .

      Vì vậy, cái miệng nhắn nhếch lên liền mở miệng .

      “Ngươi ăn ! Ta cho những người khác!”

      Mặc dù chưa từng trải qua cuộc sống trong hoàng cung, nhưng từ thích xem tiểu thuyết cổ đại, tiểu thuyết xuyên , kịch truyền hình linh tinh, tự nhiên biết, trong hoàng cung quy củ nghiêm ngặt.

      Cung nhân bình thường, thể được ăn thức ăn còn dư lại của chủ tử.

      Cho nên, Tiểu Lô Tử này, mới vừa rồi vô cùng muốn ăn, nhưng dám ăn!?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tập trung suy nghĩ, Tiểu Lô Tử căn miếng lên cái đùi gà, nghe tiểu điêu nhi ‘xèo xèo chi’ cái gì đó, giống như muốn cho ăn cái đùi gà này.

      Hơn nữa, đôi mắt trong suốt kia, phảng phất giống như biết .

      Thấy vậy, Tiểu Lô Tử kinh hãi.

      Trời ạ!

      Tiểu điêu nhi này, cư nhiên có thể nhìn thấu tâm tư của !

      Này này này... Thực là quá có linh tính rồi ! ! !

      lớn như vậy, chưa từng thấy qua động vật có linh tính như vậy!

      Trong lòng kích động, sau khắc Tiểu Lô Tử, giống như nghĩ đến cái gì đó, tay cầm cái đùi gà kia, mặt mày giãn ra, hướng về phía Đồng Nhạc Nhạc nhếch miệng cười khúc khích tiếng.

      “Ha hả, cám ơn đùi gà của ngươi, tiểu điêu nhi, vậy ta cũng khách khí nữa!”

      Tiểu Lô Tử mở miệng cười , ngay sau đó, liền cầm đùi gà kia lên, khách khí cắn ăn.

      Đừng xem dáng dấp gầy của Tiểu Lô Tử này, nhưng lượng cơm ăn ít!

      Huyền Lăng Thương cực kỳ sủng ái Đồng Nhạc Nhạc, tối hôm qua đặc biệt tự mình uy Đồng Nhạc Nhạc ăn, biết Đồng Nhạc Nhạc thích ăn cái gì.

      Vì vậy, mới vừa rồi liền sai người nấu thức ăn Đồng Nhạc Nhạc thích ăn tới đây, hơn nữa số lượng ít.

      Chỉ là cho dù Đồng Nhạc Nhạc thích ăn những thức ăn này, sức ăn cũng lớn.

      Mới vừa rồi mỗi món ăn đều ăn lần, còn dư lại rất nhiều, hôm nay, có Tiểu Lô Tử gia nhập.

      tới lát, những thức ăn này lại giống như bị lốc xoáy quét qua, chỉ còn lại canh thừa đồ ăn thừa...

      “Oa... Chẳng lẽ ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao? Ăn cũng quá nhiều ?”
      Last edited by a moderator: 25/5/15
      kabi_ng0k, Trâu, PhongVy5 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34 : Đùi gà

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , mặc dù biết là nàng cái gì. Thế nhưng chỉ cần từ dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc trố mắt đứng nhìn kia Tiểu Lô Tử phảng phất biết chuyện gì. khỏi đưa tay sờ gáy, nhếch miệng cười .

      "Ha ha, để ngươi chê cười nữa rồi! Món này ăn ngon ! Ta lớn như vậy mà vẫn còn chưa từng được ăn thứ gì ngon như thế này ! Trước kia, chỉ có vào dịp lễ mừng năm mới mới có thể được ăn cái đùi gà . . ."

      Tiểu Lô Tử cũng quản Đồng Nhạc Nhạc nghe mà có hiểu hay , liền láu ta láu táu tuôn ra tràng .

      Nghe được những lời Tiểu Lô Tử ra, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết .

      Tên tiểu thái giám này, từ gia cảnh nghèo khó, cha mẹ mỗi ngày dựa vào làm lụng giặt thuê quần áo cho người ta, nhưng người trong nhà lại chỉ có thể được ăn lưng lửng nửa bụng.

      Mà dưới Tiểu Lô Tử còn có vài đệ đệ muội muội. Bởi vì muốn thấy cha mẹ khổ cực như vậy, Tiểu Lô Tử liền tự mình chủ động đề nghị bán bản thân mình vào trong cung. Ít nhất như vậy, người trong nhà có thể ăn no chút . . .

      Nghe được những lời Tiểu Lô Tử , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc có thừa. Nàng khỏi cảm động cho lương thiện hiếu thuận của Tiểu Lô Tử .

      Dù sao, tuổi Tiểu Lô Tử vẫn còn như vậy, nhưng lại hiểu chuyện như thế.

      Với tuổi của như vậy, nếu như vào thời đại chẳng qua là mới học sơ trung ( phổ thông cơ sở), đúng là lứa tuổi buồn lo !

      Trong lòng suy nghĩ, lại nghe được những lời Tiểu Lô Tử tự mình ra, dường như trong lòng nàng cũng chua xót, khóe mắt khỏi đỏ lên . . .

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc biết nên an ủi như thế nào . Nàng thể làm gì khác hơn là vươn móng vuốt lông xù kia vỗ lên mu bàn tay Tiểu Lô Tử ,dùng cách đó để tỏ vẻ an ủi.

      Tiểu Lô Tử nhìn thấy tiểu điêu nhi nhàng vuốt vuốt mu bàn tay của mình, liền cảm thấy nỗi buồn trong lòng lập tức tiêu tan ít .

      Đặc biệt đối với đôi mắt trong suốt đen láy xinh đẹp kia, tâm tình vốn được tốt hình như đều tan thành mây khói .

      Trong lòng biết tiểu điêu nhi này là an ủi chính mình, gương mặt Tiểu Lô Tử lập tức giãn ra, mở miệng cười .

      "Tiểu điêu nhi, ngươi an ủi ta sao! ? Ngươi tốt. . ."

      Tiểu Lô Tử mở miệng vừa , lập tức, dường như lại nghĩ đến cái gì nên mở miệng hỏi.

      "Nếu chúng ta đều ăn no , bằng ta mang ngươi ra ngoài chút ! ?"

      Nghe được đề nghị này của Tiểu Lô Tử , Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là vỗ tay tán thành.

      Nhìn thấy tiểu điêu nhi trong cái giỏ trúc mặt mày hớn hở, điệu bộ hình như rất vui vẻ Tiểu Lô Tử liền nở nụ cười. Lập tức, liền mang theo cái giỏ trúc chậm rãi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.

      Tối hôm qua mặc dù được Huyền Lăng Thương mang theo ra ngoài Dưỡng Tâm Điện lần. Nhưng mà tối hôm qua cũng muộn, cho dù trời cao có trăng sáng và dưới đất có đèn cung đình chiếu rọi lại cũng chỉ có thể nhìn được bốn năm phần.

      Còn nay, đúng là vào lúc sáng sớm.

      Ánh nắng trời cao ngừng rải khắp vòm trời .

      Ánh vàng rực rỡ sáng ngời kia càng là chiếu thẳng xuống khắp cả mặt đất .

      Bầu trời, trong xanh như vừa được gột rửa, màu xanh ngăn ngắt! là đẹp đẽ!

      Nhìn khắp bốn phía chung quanh, chỉ thấy hoàng cung vào ban ngày so với hoàng cung vào buổi tối tạo ra cảm giác hoàn toàn giống nhau !

      Hoàng cung buổi tối làm cho người ta có cảm giác khí thần bí, phòng vệ nghiêm ngặt!

      Mà hoàng cung ban ngày lại là xanh vàng rực rỡ, đầy vẻ khoa trương !

      Dưới ánh sáng vàng tươi chiếu rọi xuống, mái ngói màu vàng sáng nóc hoàng cung càng là rạng rỡ ngời ngời. Chúng phảng phất như được phủ lớp vàng sáng, rất là tráng lệ!

      Nhà vàng điện ngọc, rường cột chạm trổ mọc đan xen tinh tế, tầng tầng lớp lớp.

      Còn mái hiên khắc chạm hình Phi Long, trông rất sống động, phảng phất như muốn bước lên trời !

      Trong lúc đó, cung nhân lại lại ở đây đều là giữ gìn lễ nghĩa, lập tức làm ra uy nghiêm của hoàng gia.
      kabi_ng0k, Trâu, Phương Lăng3 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35 : Giấc ngủ trưa

      Trong lúc đó, cung nhân lại lại ở đây đều là giữ gìn lễ nghĩa, lập tức làm ra uy nghiêm của hoàng gia.

      Đồng Nhạc Nhạc cẩn thận đánh giá hoàng cung lớn như thế, sau đó được Tiểu Lô Tử dẫn tới bên cái hồ có phong cảnh tuyệt đẹp !

      Giờ phút này đúng là lúc đầu mùa hè, thời vụ hoa sen bên hồ bắt đầu nở rộ!

      Đưa mắt nhìn khắp vòng, chỉ thấy mặt hồ xanh biếc!

      Sóng nước lăn tăn, gió mát phe phẩy. Mỗi khi có cơn gió thổi qua lại làm lớp nước biếc mặt hồ nhấp nhô!

      Chỉ thấy cái hồ này phi thường lớn!

      Trong hồ, khắp nơi đều thấy hoa sen lá sen!

      Lá sen xanh biếc, vừa to vừa tròn như những chiếc quạt lớn trải ra khắp hồ.

      Trong đó, có ít hoa sen mơn mởn tô điểm cho chúng, hơn nữa có nhiều màu sắc khác nhau !

      Hồng quyến rũ, phấn xinh đẹp, trắng thuần khiết, màu vàng dễ thương. . .

      Trong đó, cũng có ít những con chuồn chuồn bay tới bay lui.

      Chúng hạ cánh đậu những bông hoa sen càng làm phong phú thêm sức sống nơi đây!

      Mà trong hồ nước càng có ít Cẩm Lý ( cá chép đỏ ).

      Hồ nước trong suốt, cho nên nhìn từ mặt hồ xuống, thậm chí còn có thể thấy đáy!

      Cho nên Cẩm Lý trong hồ , càng có thể nhìn thấy ràng.

      Nhìn những đàn Cẩm Lý trong hồ , Đồng Nhạc Nhạc càng thấy kích động ngứa ngáy.

      Nhớ lại trước kia lúc ở nhi viện, nàng thường xuyên nhảy vào trong hồ bắt cá .

      Nhưng mà hôm nay nàng vừa ăn no , cho nên tạm thời có ý định bắt những con Cẩm Lý này !

      Sau khi ra hiệu cho Tiểu Lô Tử thả mình xuống , Nhạc Đồng Đồng lập tức chạy tới bãi cỏ xanh tươi kia .

      Mặc dù người có băng quấn kín, nhưng vẫn ảnh hưởng tâm trạng sung sướng của nàng chút nào .

      Dù sao, ngắm nhìn bầu trời xanh bát ngát này, lại thêm mây trắng, cât cỏ xanh ngắt, hoa sen, mỗi thứ mỗi nơi đều tuyệt đẹp như thế . Thử hỏi tâm tình có thể nào mà tốt cho được! ?

      Kết quả là, tại Đồng Nhạc Nhạc, giống như là con ngựa hoang thoát khỏi dây cương phi tít mù mặt cỏ .

      Chỉ cảm thấy gió ngừng gào thét thổi qua bên tai mình .

      Cảnh vật bên cạnh cũng nhanh chóng lui về hai bên phía sau .

      Cảm giác hình như muốn bay lên thế này, đúng là tồi!

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sung sướng nàng biết, tốc độ của mình giờ phút này qủa là nhanh!

      Quả thực là nhanh như điện chớp! ! !

      Cho đến khi nghe được tiếng kêu từ phía sau truyền đến, Đồng Nhạc Nhạc mới nhìn lại.

      Nàng chỉ thấy, Tiểu Lô Tử thở hổn hà hổn hển chạy tới bên này .

      Gương mặt thanh tú trắng trẻo kia, giờ phút này càng bởi vì chạy hộc tốc mà hoàn toàn ửng đỏ .

      Thoạt nhìn thoáng qua, phảng phất dường như là mông con khỉ, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc nhịn được ôm bụng cười lớn.

      "Ha ha, ngươi chạy đúng là chậm a!"

      Đối với chuyện Đồng Nhạc Nhạc giễu cợt, Tiểu Lô Tử cũng biết được chút nào.

      Giờ phút này, sau khi thấy con tiểu điêu nhi này rốt cục dừng lại, hề chạy nữa Tiểu Lô Tử mới thở phào nhõm.

      Nhớ lại vừa rồi con tiểu điêu nhi này bắt đầu chạy , quả thực là nhanh như tia chớp làm cho người ta theo kịp. Nếu như cẩn thận để lạc mất con tiểu điêu này dẫu có hàng chục cái đầu, cũng đủ để chặt a!

      Nghĩ tới đây, Tiểu Lô Tử khỏi cố gắng nặn ra gương mặt tươi cười, sau khi tới trước mặt Đồng Nhạc Nhạc, liền cầu khẩn .

      "Tiểu tổ tông của ta, ngươi đừng chạy nhanh như vậy, ta đuổi kịp a!"

      Nghe được những lời Tiểu Lô Tử , Đồng Nhạc Nhạc khỏi nghiêng nghiêng cái đầu dễ thương .

      Lúc này nàng mới nhận thấy được, tốc độ vừa rồi của mình là nhanh!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc kinh hãi .

      nghĩ tới, chính mình tại sau khi trở thành con Phượng Hoàng Điêu toàn thân đều là bảo vật, ngay cả chạy cũng nhanh như vậy!

      Nhưng mà đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc là hoan hỉ!

      Ít nhất, sau này có người nào dám có ý đồ với nàng , khi nàng đấu lại còn có thể chạy! phải sao! ?
      kabi_ng0k, Trâu, xixon4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :