Chương 13
Edit: Thiên Kết
Beta: Tịnh Yên
Diệp Gia Dĩnh và Diệp Thừa Trạch ngồi song song ở hàng ghế sau trong chiếc xe sang trọng của Diệp Thừa Trạch, mỗi người dựa vào bên cửa, nhìn phong cảnh bên ngoài, ai để ý đến ai.
Mấy lần tài xế lặng lẽ quan sát bọn họ qua gương chiếu hậu, bị Diệp Gia Dĩnh phát , trong lòng cũng khỏi cảm thán, thân là em nhưng hai người bọn họ cũng thường ngồi bên cạnh nhau thế này, nhìn bộ dạng tài xế của Diệp Thừa Trạch cũng nhận ra .
Lúc lên xe Diệp Thừa Trạch có giọng dặn dò tài xế tiếng, Diệp Gia Dĩnh nghe , chờ đến khi bị kéo ra mới phát đây là bệnh tư nhân.
Trước kia Diệp Gia Dĩnh vẫn hay tới đây khám bệnh, nhưng chưa từng quan tâm đến giá tiền, lúc này khi quan tâm nhất thời bị kinh sợ: Lệ phí của bệnh viện này đắt đến thái quá, chỉ lấy số khám bệnh cũng mất hai ngàn.
Diệp Gia Dĩnh bị sợ đến suýt nữa té xỉu, dường như quên mất vết thương cánh tay, đứng ở đại sảnh trực tiếp kéo Diệp Thừa Trạch lại: “Đổi qua bệnh viện nhà nước , hôm trước tôi mới làm thẻ bảo hiểm y tế.”
Diệp Thừa Trạch dừng bước nhìn , trong ánh mắt thoáng qua tia tính toán và hoài nghi: “Vậy sao?”
Diệp Gia Dĩnh bị ta dùng cái loại ánh mắt đó dò xét, cả người đều cảm thấy tự nhiên mặc dù trong lòng vô cùng bi thương khi nhìn thấy giá cả trời, rất muốn la lớn lên: Lấy số cũng hai ngàn. Hai ngàn. Muốn cướp tiền sao!!. Nhưng cũng phải cố gắng kiềm chế bản thân, : “Tôi cảm thấy chỗ này quá đắt, bằng tới bệnh viện công lập , chẳng những rất tiện nghi mà bảo hiểm y tế còn trợ giúp phần tiền khám bệnh.”
Diệp Thừa Trạch lẳng lặng nhìn , vẻ mặt thận trọng và đánh giá dần dần biến mất: “Diệp Gia Dĩnh, em cái gì, lặp lại lần nữa, nghe có hiểu.”
Hôm nay bị sốc, khi kẻ thù cũng là em Diệp Gia Dĩnh của mình làm hậu cần ở trường quay (Theo ông chủ lớn cho rằng công việc diễn viên tạm thời của đoàn phim cũng là công nhân lao động đơn giản), vẫn chưa có cảm giác chân .
Diệp Gia Dĩnh là ai? Là đại tiểu thư được mẹ kế cưng chiều đến ngang ngươc kiêu ngạo. Bản lĩnh lớn nhưng tính khí lại . Có thể vì tùy hứng mà mặc quần jean đục lỗ cùng áo như ăn mày ra khỏi cửa, nhưng tuyệt đối vì mấy ngàn đồng tháng mà làm công.
Ở trong đoàn phim chạy việc, bị người ta sai khiến, quát nạt, dù có đánh chết Diệp Gia Dĩnh cũng thể chịu được công việc này.
Cho nên Diệp Thừa Trạch mới có chút nửa tin nửa ngờ, lúc Diệp Gia Dĩnh kéo ta lại cũng chuẩn bị trước tâm lý mình bị mượn chuyện để này kia, nhưng lại câu mà nằm mơ cũng nghĩ ra, điều này làm cho Diệp Thừa Trạch cảm thấy ta bị đùa bỡn.
Diệp Gia Dĩnh có ngốc, sắc mặt ràng như vậy nhất định nhìn ra, giọng cũng từ từ hạ xuống: “Tôi là chỗ này giá quá cao, tiền lương tháng sợ cũng đủ cho vết thương này….”
“Cái này thuộc về tai nạn lao động, tiền bệnh viện do đoàn phim lo.” Mặt Diệp Thừa Trạch đen lại rồi gọi tài xế: “Cậu theo nộp viện phí cho ấy, tôi đợi ở trong xe.”
Diệp Gia Dĩnh suy nghĩ, đây phải là vấn đề ai bỏ tiền mà chính là vấn đề lãng phí tiền, chỉ trầy da chút mà phải tốn hai ngàn, đời này còn có cái nào ngu hơn so với người coi tiền như rác vậy?
Đáp án dĩ nhiên là: Có, trai Diệp Thừa Trạch của đúng là như vậy, còn cho đó là hợp tình hợp lý, người khác nhắc nhở liền trừng mắt lại.
Vì vậy phản đối của Diệp Gia Dĩnh bị vô hiệu đành bị đưa gặp bác sĩ, thời điểm xử lý vết thương, phải là cánh tay bị thương mà là đau lòng.
Dùng ánh mắt mộc mạc của Diệp Gia Dĩnh để nhìn, mặc kệ người nào bỏ tiền lãng phí chính là đúng, chỉ vết thương thế này mà tốn nhiều tiền như vậy, là quá lãng phí.
Sau khi về nhà, Diệp Gia Dĩnh thương lượng với con trai: “ Ba Ni, xin lỗi, cánh tay mẹ bị thương, có hơi đau chút, thể vận động mạnh, ngày hôm qua làm canh thịt cho con, nhưng giờ mẹ làm được, trong nhà còn có canh xương, tối nay mẹ nấu canh xương cho con ăn, có được ?”
Diệp Ba Ni bỏ xe hơi trong tay ra, dùng đôi mắt trong suốt, to xinh đẹp nghiêm túc nhìn Diệp Gia Dĩnh lần: “Mẹ đau ở đó?”
Diệp Gia Dĩnh đưa cánh tay bị băng bó cẩn thận cho thằng bé nhìn, vì sợ nó cảm thấy hoảng, nên chỉ nghiêng người chút: “ cánh tay đau, cho nên hôm nay mẹ thể chặt thịt. Ba Ni, tối nay nấu mì cho con ăn nha?”
“Dạ.” Diệp Ba Ni đồng ý.
Diệp Gia Dĩnh vỗ vỗ đầu con trai vui mừng: “Ba Ni hiểu chuyện, cũng biết thông cảm cho mẹ.”
lát sau phát ra Diệp Ba Ni chơi nữa mà như cái đuôi theo phía sau , Diệp Gia Dĩnh sợ trong phòng bếp có nước nóng, đợi đến khi nồi canh sôi tìm cách đuổi bé ra ngoài, quay đầu nhìn lại, thấy bàn tay bé của Diệp Ba Ni cầm cái vợt nghiêm túc đưa cho : “Giúp mẹ.”
Được con trai giúp đỡ tâm tình tốt, đột nhiên bật cười: “Ba Ni biết nghe lời, chỉ là mẹ cần con giúp, nấu mì rất dễ, mẹ có thể tự làm mình được.”
Diệp Ba Ni vẫn cố chấp như cũ chịu rời khỏi phòng bếp, xem bộ dáng là muốn ‘giúp tay’, Diệp Gia Dĩnh khuyên kiểu gì cũng chỉ làm cho thằng bé đứng cách xa cái nồi ra chút.
lát sau chợt nghe thấy giọng trẻ con ngây thơ của Diệp Ba Ni vang lên: “Đánh .”
“Đánh ai vậy?”
“Người làm mẹ đau tay.”
Diệp Gia Dĩnh dở khóc dở cười: “Từ trước cho tới bây giờ mẹ có đánh nhau cùng với người ta.”
“Con .” Đương nhiên Diệp Ba Ni cũng biết là ai nhưng gương mặt non nớt của bé đầy căm tức, giả vờ như người lớn nghi ngờ.
Diệp Gia Dĩnh nhất thời lâm vào tình thế khó xử, đôi khi dạy dỗ con trai lâm vào tình huống khó xử, mặt cảm thấy Ba Ni che chở mình đáng , đáng khen ngợi, nhưng mặt khác lại cho là trẻ con có khuynh hướng bạo lực được, dù xảy ra chuyện gì cũng muốn đùng đấm đá để giải quyết, đây phải là chuyện tốt, cần phải sửa đổi.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhìn con trai giống mình y như đúc lại có cảm giác an ủi: Diệp Ba Ni xinh đẹp như thế này cũng có điểm hợi hại nếu bị người ta khi dễ
Ngày thứ hai tới trường quay, Diệp Gia Dĩnh thấy ánh mắt mọi người nhìn mình giống nhau, mấy người quen cũng thần thần bí bíđến gần hỏi cảm giác ngày hôm qua được ông chủ lớn đưa bệnh viện như thế nào? Kết quả đều bị chị Cố lưu tình đánh đuổi từng người ra về.
Ở phương diện này từ trước đến nay Diệp Gia Dĩnh luôn rộng lượng, cười cái rồi để ý: “Chuyện như hôm qua ở trường quay cũng hiếm xảy ra, bọn họ tò mò cũng là chuyện bình thường, chị đừng hung dữ với bọn họ như vậy.”
Chị Cố dựng lông mày lên: “Như vậy mà được ư, có ai tới hỏi xem em bị thương ra sao, tất cả đều là tới hỏi chuyện linh tinh, chị chỉ đuổi mà oanh bọn họ là coi như khách khí lắm rồi.” Sau đó lại bày ra vẻ mặt cảm kích: “Diểu Dĩnh, cảm ơn em. Ngày hôm qua nếu như phải em cứu chị, người bệnh viện chính là chị rồi.”
Diệp Gia Dĩnh khoát tay lia lại: “Cám ơn cái gì, chị Cố còn khách sáo với em như vậy sao, ngày hôm qua em nhìn thấy cái bồn hoa sắp rơi xuống nên thuận tay đẩy chị ra, cũng có suy nghĩ gì.”
Lúc này trợ lý của Lý Hạo Nhiên cũng vào, có chút khẩn trương về phái Diệp Gia Dĩnh, biết nên lấy thái độ gì để đối mặt: “ Diệp, Hạo nghe chiều hôm qua ở trường quay xảy ra chuyện, ông chủ đưa chị bệnh viện, là sao?”
“Đúng rồi.”
“Này---, cái đó, Hạo có mua được ít điểm tâm ở bên đó, có sữa nóng với bánh mì mới nướng, bánh trứng, ấy tôi qua mời chị sang ăn chung.”
Diệp Gia Dĩnh nhìn chị Cố chút, chị Cố vuốt tay , tiến tới bên tai : “Cái này là nhân vật lớn hỏi thăm tin tức, chị có cách nào cản giúp em.”
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy ngại ngùng, thấy chị ấy có ý kiến gì liền theo trợ lý Tiểu Lưu đến phòng trang điểm Lý Hạo Nhiên chuyến.
Quả nhiên ở chỗ của Lý Hạo Nhiên có sữa nóng và bánh mì, Diệp Gia Dĩnh cũng khách khí, qua rót cho mình ly sữa tươi.
Lý Hạo Nhiên cuối cùng cũng tò mò hỏi chuyện: “ bị giàn hoa sập vào người? Có bị sao ?”
“ có gì, chỉ bị thương thôi.”
“Này....” Lý Hạo Nhiên chần chờ nhìn rồi hỏi: “Là trai đưa bệnh viện? Quan hệ của hai người lúc này ra sao? Tốt đẹp lắm hả?”
“Làm sao có thể.” Diệp Gia Dĩnh xém chút nữa bị sặc sữa: “Quan hệ của chúng tôi bây giờ dễ chịu, hẳn hợp nhau!"
“Tôi lại cảm thấy thế.” Lý Hạo Nhiên nghĩ ngợi : “Tôi thấy các người gặp nhau như kẻ thù, dĩ nhiên là khác kẻ thù, người này làm cho người khác phá sản, vậy hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Diệp Gia Dĩnh rên tiếng, lúc này nhắc tới còn hết giận: “Diệp Thừa Trạch , hôm qua ta chỉ là thấy người gặp nạn tiện tay cứu thôi, có ý gì khác. quá mức. Tôi cần bệnh viện, để tôi tự lo, thế mà cứ kéo tôi , rốt cuộc bác sĩ cũng sao, ta luôn, để mặt cho tôi ở bệnh viện. Bảo mẫu của Ba Ni đến giờ tan làm, làm tôi phải vội vàng ngồi taxi về, nơi đó cách rất xa nhà tôi, phải tốn hết sáu mươi đồng. Sáu mươi đồng. Cũng ai chi trả cho tôi, tức chết tôi mà! !"
Lý Hạo Nhiên vẫn thể quen bộ dáng keo kiệt này của , chịu nổi mà cắt ngang: “ phải chỉ là sáu mươi đồng tiền taxi thôi sao, ở chỗ tôi còn có cái xe dư, dùng tạm , sau này cần taxi nữa.”
Diệp Gia Dĩnh bởi vì gần đây phải chi quá nhiều tiền cho nên có chút nhạy cảm quá độ, nghe xong liền lập tức khẩn trương: “ cần, cần, quan hệ của hai chúng ta cần khôi phục, mặc dù vô cùng đẹp trai, cái mông…oh, cái hình xăm ở bên hông cũng rất đẹp, nhưng tại tôi bao nuôi nổi, bây giờ tôi đến chút tiền nuôi Ba Ni cũng rất khó khăn rồi.”
Lý Hạo Nhiên giận dữ vỗ bàn: “Diệp Gia Dĩnh.”
Diệp Gia Dĩnh rụt cổ lại.
Lý Hạo Nhiên tiếp tục nổi giận phừng phừng: “Mỗi buổi sáng chọc tôi nổi giận chịu được sao? cũng nên hiểu cho tôi, bây giờ là tình trạng gì, tại phá sản, nghèo đến mức phải chạy đến trường quay làm thêm. Coi như tôi khoan dung độ lượng, bất kể hiềm khích lúc trước, vừa nhìn tội nghiệp, trong lúc mền lòng cũng muốn qua lại giúp đỡ , cái gì mà muốn cung cấp nuôi dưỡng"
Diệp Gia Dĩnh thấy cẩn thận chọc phải tổ ong vò vẽ, vội vàng đem ly sữa đặt lên bàn, nhanh chóng chạy , lúc rút lui quên phản bác: “Lý Hạo Nhiên, mắng chửi người moi móc khuyết điểm, tại tôi xiu xẻo nhất chính là có tiền, có chuyện gì lại nhắc đến chuyện xưa là quá quắc!"
Chương 14
Edit: Thiên Kết
Beta: Tịnh Yên
Lý Hạo Nhiên bị chọc cho ngừng tức giận, nhân tiện còn nhớ tới những hình dáng hung ác trước đây của Diệp Gia Dĩnh, thế mà tự dưng lại đồng ý cấp xe hơi cho .
Diệp Gia Dĩnh cũng quá để ý, tại lái xe được, nếu khoảng cách gần như đoán Diệp Ba Ni hay chợ mua đồ ăn có thể dùng xe đạp, còn khoảng cách xa như tới trường quay làm việc có thể ngồi xe công ty, vừa tiết kiệm tiền lại bảo vệ môi trường, công đôi việc, tội gì mà làm.
Diệp Gia Dĩnh tại tương đối quan tâm khi kết thúc bộ phim này, phải kiếm công việc kế tiếp ở đâu.
Chị Cố khuyên Diệp Gia Dĩnh nên nghỉ ngơi thời gian, chị ấy cũng vào giữa tháng bảy có đoàn làm phim cổ trang, lúc ấy mang Diệp Gia Dĩnh làm chung, giống như bây giờ, lúc đầu tạm thời an bài cho làm công việc hậu cần sau đó kiếm cho vai diễn quần chúng.
Diệp Gia Dĩnh rất muốn cùng chị, nhưng lại muốn bỏ phí khoảng thời gian nghỉ dài như vậy: “Cuối tháng sáu đến giữa tháng bảy cũng hai tuần, em nghỉ ngơi hai ngày là đủ, thời gian còn lại thể lãng phí, biết còn có thể làm gì nữa ?”
Chị Cố biết người phụ nữ đơn độc có đứa con, tiền lương hàng tháng rất khó khăn, nếu như nghỉ ngơi nửa tháng quả là chịu nổi, nên lại nghĩ biện pháp giúp: “Để chị gọi hỏi đồng nghiệp trong công ty hỏi thử xem có cần nhân viên tạm thời hay .”
chuyện phó đạo diễn cười híp mắt chạy tới đây: “Tiểu Diệp, tôi có tin tốt muốn báo cho biết.”
Diệp Gia Dĩnh ngẩng đầu hỏi: “Tin gì?”
“Buổi họp báo công bố phim mới ngày mai, đạo diễn Khương muốn xuất .”
Diệp Gia Dĩnh sững sờ: “Có chuyện liên quan đến tôi?”
Chị Cố cũng hỏi: “Buổi họp báo phải đạo diễn chỉ mang theo diễn viên chính công bố thôi sao? Tiểu Dĩnh theo làm cái gì?”
Phó đạo diễn Vương cũng chuyện vòng vo với các mà trực tiếp trả lời: “Diệp Dĩnh vốn là nhân vật cần , chỉ là đạo diễn Khương thấy hình tượng của ấy tốt, bộ phim này của chúng ta chính là loại phim thần tượng nên cần tuấn nam mỹ nữ, cho nên để cho ấy cho đông đủ.”
“ ra là vậy.” Chị Cố đẩy Diệp Gia Dĩnh cái: “Cơ hội khó có được, đến lúc đó em nhớ ăn mặc cho đẹp, ở trước mặc giới truyền thông ăn mặc có đẳng cấp chút, sau này cũng dễ dàng tìm được vai diễn mới hơn.”
“Được.” Diệp Gia Dĩnh làm ở trường quay cũng được hai tháng, tự cảm thấy tệ lắm, làm được nhiều tiền nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi (giống như lúc trước ngày làm tới ba công việc), vì vậy cũng hi vọng có thể tiếp tục làm tiếp.
Buổi tối ngày thứ hai đặc biệt tới tiệm làm tóc, đem mái tóc mềm mại xinh đẹp của Diệp Gia Dĩnh bị làm cho khô xơ trở lại như như ban đầu, nhân tiện cũng đem Diệp Ba Ni cắt tóc.
Diệp Gia Dĩnh đối với bản thân chú tọng, nhà tạo mẫu tóc nào ở trong tiệm rảnh để cho người đo làm, nhưng đối với tóc của con trai hết sức cẩn thận, tìm nhà tạo mẫu tóc nữ để cắt tóc cho Diệp Ba Ni.
Nhà tạo mẫu tóc trước rẽ tóc cho Diệp Ba Ni kiểu 3-7, sau đó cười híp mắt hỏi Diệp Ba Ni có thích hay ?
Diệp Ba Ni nghiêm mặt lắc đầu cái, , Diệp Gia Dĩnh ngồi dưới cái lồng hấp bên cạnh thằng bé vội vàng hỏi: “Vậy con thích kiểu gì?”
Sắc mặt Diệp Ba Ni chút thay đổi, chỉ dùng đôi mắt to liếc nhìn mà lên tiếng, Diệp Gia Dĩnh tỉnh ngộ, lại với nhà tạo mẫu tóc: “ có hình mẫu để cho con trai tôi xem chút ? Để cho nó tự chọn.”
Nhà tạo mẫu tóc thấy Diệp Ba Ni vừa lạnh lùng lại vừa đáng nên trong lòng vô cùng ngứa ngáy, hận thể ôm hôn cái, thấy Diệp Ba Ni thích kiểu tóc làm cũng tức giận, chỉ có chút làm khó: “Trong tiệm có mẫu tóc của trẻ em, bạn cũng chỉ có mấy kiểu, bạn nữ tới cầu cắt kiểu tóc Maruki, bạn nam cầu cắt kiểu tóc ngắn hoặc là chia 3-7, mái tóc dài đáng bị cắt bỏ, đầu tiểu Beckham cũng được, bất quá còn phải đáng xịt keo tóc."
Diệp Gia Dĩnh đoán chừng Diệp Ba Ni nghe hiểu, lập tức với thằng bé: “Ba Ni muốn kiểu tóc ngắn, thoải mái hay là muốn kiểu tóc cầu kỳ chút, trước trán có chút tóc rơi?"
Diệp Ba Ni hết sức trầm tĩnh dùng ánh mắt to tròn liếc nhìn tiệm vòng, cuối cùng chỉ vào cái đầu cua mới cắt xong của người đàn ông: “Là cái này.”
Diệp Gia Dĩnh cùng người tạo mẫu đồng thời ỉu xìu hỏi: “Con muốn như vậy?”
Loại đầu ngắn ngủn này được gọi là đầu cây dương mai, bởi vì tóc quá ngắn, sát với da đầu, giống như cây dương mai, nhàng khoan khoái, tất có cá tính đàn ông, chỉ là Diệp Ba Ni còn là đứa trẻ con giống như búp bê trắng noãn mà muốn cắt kiểu này là có chút quá cứng ngắc rồi.
Diệp Ba Ni gật đầu.
Diệp Gia Dĩnh vội lắc đầu liên tục: “Bảo bối, đó là kiểu tóc của người lớn, con còn , cắt ngắn như vậy nếu phơi nắng làm bị thương da đầu, muốn mẹ cắt chút đáng hơn”
Diệp Ba Ni ‘ừ’ tiếng, Diệp Gia Bĩnh biết là nó có chút kiên nhẫn, muốn đứa bé lớn như vậy ngồi yên lặng cho người khác cắt tóc là dễ dàng, bình thường mười phút bắt đầu lộn xộn, Diệp Ba Ni rất kiên nhẫn rồi.
với nhà tạo mẫu tóc: “Đoán chừng thằng bé cũng thích kiểu này lắm, cắt sao cho đáng là được.”
Nhà tạo mẫu tóc đại khái cho là bé muốn làm bạn bè với Chi-bi Maruko nên cắt khá nhiều tóc, đây là mái tóc sở trường nhất, vì vậy tỉ mỉ chỉnh chỉnh cắt cắt cho Diệp Ba Ni.
Diệp Ba Ni rất hợp với kiểu tóc mái ngang ngắn nên càng lộ thêm vẻ đáng , vẻ ngoài Diệp Ba Ni bình thường rất xinh đẹp, nhưng vừa nhìn là biết bé nam, nhưng như thế cũng tốt, bên ngoài cũng có điểm giống như bé .
Diệp Ba Ni vốn nghiêm mặt, ánh mắt lúc này cũng có chút tức giận, khó có thể kiềm chế cảm xúc, tức giận: “Khó coi.”
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy như vậy rất được, bởi vì lần này tự ý quyết định kiểu tóc con trai thích nên cố dỗ dành: “Nhìn được lắm, ai đẹp, mẹ thấy so với trước kia còn đẹp hơn nhiều.”
Diệp Ba Ni nhìn với ánh mắt chỉ trích: “Lần sau, ngắn.”
“Được, được, được, lần tới cho con cắt ngắn.” Diệp Gia Dĩnh có chút buồn cười: “, về nhà thôi, tới giờ con ngủ rồi.”
Buổi họp báo công bố phim mới diễn ra buổi xế chiều ngày hôm sau, Diệp Gia Dĩnh nhớ kỹ những lời chị dặn dò, buổi sáng ở nhà tỉ mỉ lựa chọn bộ trắng dưới đen, được cắt may tinh xảo ở phần chân váy, kết hợp với ví cầm tay màu trắng, rồi trang điểm cách nhàng nhất rồi mới ra cửa.
Ngày hôm đó có hai buổi họp báo được bố trí cùng nhau, cũng chính là trọng tâm của mùa hè. chính là bộ phim thần tượng mà Diệp Gia Dĩnh tham gia, chính là bộ phim hành động được đầu tư rất nhiều, hai hàng người chen lấn hò hét loạn cả lên.
Diệp Gia Dĩnh rất biết điều chen lấn, chỉ đứng nhìn những người thợ hóa trang, nhìn lát cũng thấy có người để ý đến , liền định tới phòng giải khát pha ly trà uống chờ đợi.
nửa đường liền xuất Lý Hạo Nhiên, ta nhìn từ xuống dưới, nhàng huýt sáo. “Váy Yves Laurent, túi xách Fendi phiên bản giới hạn, Diệp Gia Dĩnh, tính toán muốn đem nữ chính Dụ Hoa dìm xuống hả?”
Diệp Gia Dĩnh hỏi lại ta: “ cuối cùng cũng hết giận, chịu chuyện với tôi rồi à?”
Lý Hạo Nhiên bĩu môi. “Tôi có mọn như vậy.” Rồi lại hỏi. “ làm sao mà lại ăn mặc như này, cẩn thận chị Dụ Hoa hiểu lầm.”
Diệp Gia Dĩnh nhìn lại bản thân, lúc này mới nhận ra, buổi sáng chỉ lòng muốn chọn quần áo đẹp đẽ mà quá khoa trương, nên chỉ mặc chiếc váy đen trắng, lại quên rằng đây là hàng Yves Laurent cao cấp thịnh hành.
Yves Laurent là nhãn hiệu thời trang cao cấp ở nước ngoài, thiết kế tao nhã lại có tính nghệ thuật mười phần, theo đuổi hoàn hảo cho phái nữ, chỉ phục vụ những người có tiền, dùng toàn những vật liệu đắt đỏ, công nghệ gia công cầu kỳ, giá thành đắt đỏ làm cho người bình thường khó có thể mua nổi, dù là Diệp Gia Dĩnh trong tủ quần áo cũng chỉ có vài bộ như vậy mà thôi, thể thường xuyên cập nhật.
“Ai nha, tôi cứ mãi chọn đồ đẹp mắt mà quá khoa trương, nhưng lại quên cái này rất đắt tiền.” Diệp Gia Dĩnh ôm chút mong chờ vào vận may hỏi Lý Hạo Nhiên: “Đây là mẫu năm ngoái rồi, cũng có là nhãn hiệu gì, cũng bị người khác nhìn ra chứ?”
Lý Hạo Nhiên nhún nhún vai: “Khó , phụ nữ và giới truyền thông có độ mẫn cảm khó có thể tưởng tượng với quần áo, tôi từ công nhân trở thành cán bộ sao, tủ quần áo của phải có rất nhiều lễ phục sao, tùy tiện chọn cái mặc phải là được rồi à.”
“Cái này…” Diệp Gia Dĩnh sờ sờ mũi cái: “Tôi có trợ lý như các người, cũng có xe riêng, ban ngày mặc như vậy làm sao mà có thể ra cửa?”
Lý Hạo Nhiên chịu nổi : “Sao trước với tôi tiếng, tôi cho tiểu Lưu qua đón .” Thuận tay ta cầm lấy cái túi xách trong tay Diệp Gia Dĩnh: “Đừng xách cái túi này nữa, người biết còn tưởng cố ý khoe của, để cho trợ lý của tôi cầm giùm cho.”
Diệp Gia Dĩnh im lặng, nghĩ thầm ta mấy ngày trước nhìn thấy liền trợn mắt, nào dám trêu chọc ta.
Đợi đến khi cuộc họp báo gần bắt đầu, đạo diễn rốt cuộc cũng nhớ đến , cho người dẫn Diệp Gia Dĩnh ra, an bài chỗ đứng cho , hơn nữa còn dặn dò: “Bình thường các ký giả chỉ hỏi những diễn viên chính, nhưng ngộ nhỡ nếu có người nào hỏi , chỉ cần trả lời qua loa, những cái thể trả lời được cần trả lời.”
Diệp Gia Dĩnh đàng hoàng đồng ý, bảo đảm : “Đạo diễn Khương, ông yên tâm, tôi chắc chắn nhiều.”
Truyền thông đến, buổi họp báo chính thức bắt đầu, người đầu tiên được mời ra chuyện chính là ông chủ của công ty giải trí Thiên Hằng – Diệp Thừa Trạch, Diệp Gia Dĩnh lúc này mới biết ra trai cũng tới.
Công ty giải trí Thiên Hằng là sản nghiệp lớn nhất của Diệp Thị, Diệp Thừa Trạch so với Diệp Gia Dĩnh có kinh nghiệm hơn rất nhiều, hầu như là tất cả mọi chuyện đều muốn tự thân tự lực, lúc Diệp Gia Dĩnh đàn đúm tham gia tiệc tùng, Châu Phi xem sư tử, lặn ở rặng san hô Great Barrier, cùng bạn trai song bạc, bay các nơi thế giới tham gia tuần lễ thời trang Diệp Thừa Trạch lại vùi đầu trong công việc, quản lý công ty, hoạch định chiến lược phát triển công ty.
Diệp Gia Dĩnh ở dưới khán đài nhàn nhã nghe Diệp Thừa Trạch hướng về các phóng viên mà chuyện, trong lòng hết sức bình thản khách quan mà bình luận: so sánh cá tính cùng thành tựu, từ trước khi mình và Diệp Thừa Trạch đấu đá, thảm bại là tất nhiên, thua mới kỳ quái.
Sau đó đạo diễn mang theo những diễn viên chính của bộ phim ra giới thiệu, trả lời những câu hỏi của ký giả, trong đó có ít những vấn đề có quan hệ với bộ phim, mà nhắm vào những vấn đề riêng tư của cá nhân diễn viên.
Diệp Gia Dĩnh đứng ở trong góc , bởi vì lần đầu tham gia loại hoạt động này nên hết sức lạ lẫm, vốn là có chút bận tâm Trịnh Dụ Hoa hiểu lầm cái gì đó khi thấy cách ăn mặc như này của , lo lắng chợt xuất mái tóc xõa ngang vai, người mặc cái váy màu tím nhạt, biểu thị ràng là Trịnh Dụ Hoa căn bản là có nhìn qua bên phía . So với Trịnh Dụ Hoa thanh thuần mềm mại lại mất vẻ đoan trang quyến rũ, Diệp Gia Dĩnh cho là bản thân mình ăn mặc vô cùng khô khan đơn điệu.
Vì vậy nên yên lòng, giống như khán giả, say sưa nhìn Lý Hạo Nhiên cùng Trịnh Dụ Hoa phối hợp ăn ý, hỏi trả lời, đem rất nhiều câu hỏi liên quan đến mối quan hệ cá nhân của bọn họ ngăn cản trở lại, cũng quên tuyên truyền bộ phim, tán dương đạo diễn, biểu vô cùng khôn khéo.
Có ký giả hỏi Lý Hạo Nhiên: “ tại internet có rất nhiều lời đồn đại, đều ở trong bộ phim này cùng Trịnh Dụ Hoa tiểu thư phát sinh tình cảm, xin hỏi đây là ?”
Lý Hạo Nhiên lộ ra nụ cười mê người: “Nếu là lời đồn đại internet, đó đương nhiên phải là rồi, tôi cùng với chị Dụ Hoa hợp tác vui vẻ trong đoàn phim, bây giờ chúng tôi là bạn rất thân.”
Ngay sau đó ký giả lại hỏi: “Tại sao thể tiến thêm bước để trở thành bạn trai bạn ? Là bởi vì hai người phải là mẫu hình lý tưởng của nhau sao?” Lý Hạo Nhiên nghiêng đầu làm ra dáng vẻ suy tư: “Phải là chúng tôi rất hâm mộ đối phương, nhưng còn chưa tiến tới mức muốn phát triển tình .”
Lại ký giả giơ tay: “Xin hỏi tiêu chuẩn bạn của là gì?”
“ có gì đặc biệt, chỉ cần có tình cảm với nhau là được rồi.”
“Nghe trước kia có qua lại với người bạn bí mật, xin hỏi vì lý do gì mà hai người chia tay?”
“Cái này… thuộc về vấn đề riêng tư rồi, tôi có thể lựa chọn trả lời có được hay ?” Lý Hạo Nhiên vẫn còn mỉm cười, nhưng cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
ta là minh tinh được rất nhiều phái nữ theo đuổi, chỉ cần có thể đào ra ở người ta chút tin tức xì căng đan lượng phát hành tăng rất nhiều, vì vậy càng ngày càng có nhiều ký giả muốn đào bới: “Nghe và nữ diễn viên trẻ ở trong đoàn phim có mối quan hệ thân thiết, còn từng đưa ấy về nhà, có chuyện như vậy sao? Xin hỏi giữa hai người có chút tình cảm nào hơn tình bạn ?”
Diệp Gia Dĩnh nghe nãy giờ, cái vấn đề này mỗi lần đều bị ném xa hơn liền ngây ngẩn cả người, giống như đến mình? Tai mắt của những ký giả này quá nhạy bén rồi.
Liền nghe Lý Hạo Nhiên hớn hở đáp: “Đúng là có chuyện này, đó chỉ là cấp dưỡng ở trường quay, ngày hôm đó có mưa to, chỉ có mình con trai ấy ở nhà, ấy yên lòng, tôi liền thuận đường đưa ấy về nhà… đến cảm động nha, con trai của ấy vừa ngoan lại vừa đẹp, tôi đối với người bạn đó rất có cảm tình.”
Dưới khán đài chợt cười ầm lên.
Cười được lát mọi người lại thay đổi mục tiêu, lại bắt đầu quay qua khám phá nữ chính Trịnh Dụ Hoa cùng nam phụ Hoắc Triệu Minh có hay có mối quan hệ mật thiết, hai người kia chỉ mỉm cười đáp lại.
Diệp Gia Dĩnh lặng lẽ xem thường nhìn Lý Hạo Nhiên, cảm giác như ta mượn cơ hội để chế nhạo mình. là mẹ của Diệp Ba Ni, là cấp dưỡng cũng sai, nhưng sao nghe giống như lúc nãy Lý Hạo Nhiên về bà lớn tuổi bằng.
Lý Hạo Nhiên thế nhưng rất mọn, lựa lúc ai nhìn thấy, lập tức hướng về dấu vết mà chau mày, cười hả hê.
Diệp Gia Dĩnh dám làm loạn khán đài, nên thể làm gì khác hơn là buồn bực quay đầu .
Sau khi buổi họp báo kết thúc, phó đạo diễn Vương tới gọi Diệp Gia Dĩnh: “Tiểu Dĩnh à, biểu hôm nay tệ, đứng ở khán đài rất đẹp. Chuẩn bị tiến hành tiệc đóng máy, đừng , cùng nhau tham gia thôi.”
Diệp Gia Dĩnh nghĩ thầm đây là tôi giả dạng bình hoa tệ sao? Tâm tình tốt, nên cho là làm bình hoa cũng là công việc, phải ai cũng có thể làm được, tối thiểu cũng phải có vẻ bề ngoài xinh đẹp, cho nên chút ngần ngại nào, cảm ơn tiếng, muốn từ chối buổi tiệc muốn tham gia, muốn trở về nhà sớm để đón con trai, chợt thấy tiểu Lưu trợ lý của Lý Hạo Nhiên cầm túi xách của vẫy vẫy tay với .
vội vàng chào hỏi cùng với phó đạo diễn Lưu rồi chạy qua, hỏi tiểu Lưu: “Gọi tôi có chuyện gì?”
Tiểu Lưu đưa túi xách cho : “Diệp tiểu thư, điện thoại của quên tắt, từ lúc bắt đầu họp báo ngừng reo, tôi cũng dám chạm vào chỉ biết để nó kêu, bây giờ xem chút , chắc là có người có việc gấp cần tìm .”
Diệp Gia Dĩnh bởi vì có con trai ở nhà trẻ cho nên bị giáo viên cầu luôn giữ điện thoại trong tình trạng mở máy, để phòng lúc đứa bé có chuyện gì có thể liên lạc được với người lớn, cho nên chưa bao giờ tắt máy, nghe thấy lời này vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên là điện thoại ở nhà trẻ của Ba Ni gọi tới, trong lòng vô cùng căng thẳng, ở ngay trước mặt tiểu Lưu liền gọi điện thoại: “Alo, giáo Triệu, xin lỗi, lúc nãy tôi bận chút chuyện có nghe thấy tiếng điện thoại di động kêu, Ba Ni xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng của giáo Triệu ở đầu bên kia có chút nóng nảy: “Mẹ Ba Ni, Ba Ni nhà chị đánh nhau cùng với bạn học khác, cả hai cùng bị thương, vô cùng ồn ào, người lớn nhà bên kia tới, chị mau chạy tới đây chuyến .”
“Cái gì!! Ba Ni bị thương? Là thằng bé đánh người ta hay là người ta đánh nó? Có nghiêm trọng ? Bị thương ở chỗ nào?” Diệp Gia Dĩnh gấp gáp.
Bên giáo Triệu ầm ỹ, giống như là có tiếng gây gổ của mấy người lớn, giáo Triệu nôn nóng: “Mẹ Ba Ni, trong điện thoại tiện , chị mau chạy tới chuyến !! Chuyện này chúng tôi giải quyết nổi.”
“Được được, tôi lập tức qua.”
Diệp Gia Dĩnh bắt lấy tiểu Lưu, cầu xin cậu ta với phó đạo diễn Vương tiếng rồi co cẳng chạy thẳng.
Khách sạn mở họp báo nằm ở phía Tây nội thành, khoảng cách rất xa với nhà trẻ của Diệp Ba Ni, chỉ là Diệp Gia Dĩnh lúc này cũng thèm để ý đến giá xe taxi đắt đỏ, sau khi chạy ra ngoài đường, ngừng vẫy xe, chỉ là mấy chiếc xe chạy qua đều có người ngồi, mà đường ngược lại có xe trống.
Diệp Gia Dĩnh xoa mồ hôi trán, quyết định qua bên kia đường đón xe, dường như bên kia có nhiều taxi trống hơn chút.
Vừa nhấc chân tính băng qua đường, chiếc xe đen nhánh bóng loáng dừng trước mặt , cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của Diệp Thừa Trạch cùng giọng vui: “Diệp Gia Dĩnh, em bao nhiêu tuổi rồi. Đây là đường lớn, bên kia có cầu vượt, em ở chỗ nhiều xe như này chạy loạn cái gì.”
“Con tôi ở nhà trẻ xảy ra chút chuyện, tôi vội vàng chạy qua đó.” Diệp Gia Dĩnh có tâm tình náo loạn cùng ta: “Bên này bắt được taxi, tôi muốn qua bên đường thử chút.”
Diệp Thừa Trạch liếc nhìn cái, thấy phong cách của em so với lần trước tăng ít, váy áo nghiêm túc, giày cao gót, mặt cũng trang điểm, vô cùng xinh đẹp, cuối cùng cũng giống như công nhân lao động nữa, lại có phong thái như trước kia, nhưng mặt lại có bộ dạng hoảng loạn, mồ hôi cũng chảy xuống, lần trước bị bồn hoa rơi trúng người cũng giống như vậy, ta vội mở cửa xe: “Lên , đưa em .”
Chương 15
Edit: Thiên Kết
Beta: Tịnh Yên
Diệp Gia Dĩnh ở xe Diệp Thừa Trạch gọi điện cho nhà trẻ lần nữa: “ giáo Triệu, tôi là mẹ của Ba Ni, bây giờ tôi đường tới, rất nhanh tới nhà trẻ, có thể cho tôi biết trước tình hình cụ thể, Ba Ni bị thương ở đâu rồi? Nghiêm trọng ?”
Bên giáo Triệu vẫn còn hò hét ầm ĩ, chuyện nghe cũng : “Ba Ni ở đầu gôi---, bạn khác bị mặt…chao ôi? Mẹ. mẹ Tư Ý, chị đừng cướp điện thoại a-....”
giọng tức giận vang lên ở đầu bên kia điện thoại, làm chấn động tai Diệp Gia Dĩnh, gian yên tĩnh bên trong xe cũng có thể nghe thấy thanh tức giận sắc bén kia: “ chính là người lớn của đứa bé đánh người? dạy con mình sao vậy? Sao lại dã man như vậy. Còn như vậy đánh người. Trưởng thành giết người phóng hỏa chứ.”
Diệp Gia Dĩnh vui, cầm điện thoại gần hơn chút nữa : “Vị phụ huy này, làm sao có thể nha vậy. Là trẻ con đánh nhau. giáo cả hai cùng bị thương, vậy con của khẳng định cũng rat ay.”
Bên này vừa xong, lập tức nghe thấy tiếng la hét với cường độ lớn, Diệp Gia Dĩnh thể đem điện thoại cách xa màng nhĩ chút, dù vậy, vẫn có thể nghe được tiếng trong loa truyền tới: “Là thằng nhóc dã man nhà động thủ trước, con nhà tôi chẳng lẽ muốn đứng im chịu đánh sao? Chính tới xem chút , mặt con tôi còn hình dáng gì. Tôi với , bảo bối nhà tôi thể bị ức hiếp, con tôi nếu bị lưu lại ám ảnh gì trong lòng tôi nhất định tha cho các người. Con trai trước mắt phải ở trước lớp trước giáo cùng bạn học xin lỗi con tôi. cũng phải xin lỗi, sau đó tính sau—“
Bên cạnh chợt xuất bàn tay đưa qua cúp điện thoại của Diệp Gia Dĩnh.
Diệp Gia Dĩnh buồn bực nhìn Diệp Thừa Trạch: “ làm gì vậy?”
Diệp Thừa Trạch bất mãn: “Ầm ỹ chết được, thứ người như vậy em tiếp điện thoại làm cái gì?”
“Tôi muốn cho ta biết đừng có mơ mộng, sau đó cúp.”
Diệp Thừa Trạch: “-....”
Đến nhà trẻ, giáo Triệu bộ dáng vô cùng lo lắng chờ ở cửa, Diệp Gia Dĩnh mở cửa xe vào trong: “Mẹ Ba Ni, cũng may chị tới, phụ huynh của bạn kia quá hung hăng, chúng tôi hết cách rồi, thể làm gì khác hơn là đưa chị ta tới phòng của hiệu trưởng ngồi. giáo Vương cùng với Ba Ni ở trong phòng học đợi chị.”
Diệp Gia Dĩnh biết nhà trẻ sợ gánh trách nhiệm, cho nên trong khi mình có ở đây liền tách Diệp Ba Ni cùng phụ huynh của đứa bé kia ra, gật đầu cái: “Được, để tôi gặp Ba Ni trước chút, sau đó chúng ta từ từ giải quyết vấn đề.”
Diệp Ba Ni có chịu thương tổn gì lớn, sức lực của trẻ con có hạn, đánh nhau cũng có gây ra vết thương nặng gì, thằng bé là bị té nên đầu gối bị trầy mảnh da, ống quần được xắn lên, bắp chân trắng nõn máu me nhầy nhụa, nhìn hết sức đau lòng.
Diệp Gia Dĩnh hít vào hơi, nhìn vết thương chân con trai khó chụi, hận thể đổi bản thân mình bị trầy da, cẩn thận hỏi: “Ba Ni, có đau ?”
Diệp Ba Ni gật đầu, rất trầm tĩnh trả lời: “Đau.”
“Ai.” Diệp Gia Dĩnh xoa xoa tay: “Làm sao con lại đánh nhau với bạn, vì chuyện gì vậy?”
Diệp Ba Ni đáp, chỉ là khuôn mặt biến đổi duỗi tay về phía .
Diệp Gia Dĩnh vội vàng ôm nó từ ghế lên, về phía giáo : “ giáo Vương, cảm ơn ở đây chăm sóc thằng bé.”
giáo Vương là giáo trẻ tuổi tốt tính, bình thường rất kiên nhẫn với các bạn , lúc này liền cười cười: “Đừng khách khí như vậy, phải, vậy mọi người tới chỗ viện trưởng , chuyện này vẫn là phải để người lớn hai bên giải quyết mới được.”
Diệp Ba Ni ôm lấy cổ Diệp Gia Dĩnh, đem mặt tựa vào vai , Diệp Gia Dĩnh biết là thằng bé muốn thả lỏng, liền hỏi giáo Triệu trước: “Tại sao bọn chúng lại đánh nhau như vậy?”
giáo Triệu cười khổ: “ biết, Ba Ni có , mà người bạn kia mọi người lại hiểu, bất quá trẻ con bây giờ trong nhà đều được cưng chiều, ai cũng muốn chịu uất ức, rất dễ dẫn đến đánh nhau, đặc biệt là những bé trai hiếu động, chúng tôi để ý cũng được, nhưng hôm nay Ba Ni đánh An Tư Ý rất kịch liệt.” ấy giọng với Diệp Gia Dĩnh: “Theo như Tư Ý , đây phải là lần đầu tiên Ba Ni đánh nó, cho nên mẹ thằng bé mới tức giận như vậy.”
Diệp Gia Dĩnh kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi con trai: “Ba Ni, con và An Tư Ý tại sao lại đánh nhau? Trước kia con cũng đánh người ta?”
Diệp Ba Ni quay mặt chỗ khác, để ý tới.
Diệp Gia Dĩnh thở dài, với giáo Triệu: “Ba Ni của chúng tôi rất ngoan, huống chi bộ dáng của nó như thế này, tôi cảm thấy thằng bé là người bình thường trong lớp, mập, cũng phải là người thích đánh nhau.”
Lời này ngược lại giáo Triệu lại tán thành: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Thế giới của trẻ con vô cùng đơn thuần, chỉ cần liếc mắt qua là hiểu, quy tắc lấy mạnh uy hiếp yếu chính là quy tắc đơn giản nguyên thủy, thân thể cao lớn khỏe mạnh chính là lại hại, cũng tự nhiên thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, đối với đồ chơi thích, đồi ăn vặt thích, dùng cách cướp đoạt tự nhiên có hiệu quả cao nhất.
Trong phòng làm việc của Viện trưởng có người phụ nữ dáng người mập lùn quắc mắt nhìn trừng trừng, bên cạnh còn có đứa bé trai khóc, mặt bị trầy mảng, còn có vết máu mũi chảy.
Người phụ nữ mập lùn vừa nhìn thấy giáo Triệu cùng với Diệp Gia Dĩnh vào liền lập tức nhảy lên: “Chính là con đánh An Tư Ý nhà tôi. Lúc nãy còn cúp của tôi. Tới đây, tới đây nhìn , muốn giải quyết sao.” xong vội đẩy con trai ra.
Đứa bé gọi là An Tư Ý nhìn dáng vóc cũng khác Diệp Ba Ni cho lắm, nhìn còn có phần phúng phính hơn, vừa bị mẹ lớn giọng gọi, miệng thằng bé lại muốn khóc lên.
Diệp Gia Dĩnh cau mày, hơi nghiêng người qua, kéo ống quần Diệp Ba Ni lên để lộ ra đầu gối bị thương: “Con nít khó tránh khỏi ầm ĩ, con tôi cũng bị thương ở chân, muốn giáo dục nên giáo dục cả hai đứa mới đúng.”
Mẹ An Tư Ý nhất định buông tha, lớn tiếng: “ giống nhau, là con trai đánh con tôi trước. Nhìn xem nó đánh An Tư Ý thành cái dạng gì rồi. Muốn vài câu cho qua. có cửa đâu.” xong bà ta móc điện thoại ra: “Này. Ông tới chưa? Tôi ở lầu, phòng làm việc của viện trưởng ở lầu hai. Mau lại đây, người đàn bà này muốn ăn vạ.” Hình như bà ta còn gọi người đến giúp tay.
Viện trưởng trường mầm non là người phụ nữ trung niên đeo kính, đứng lên hòa giải, kiên nhẫn : “Mẹ An Tư Ý, chị cứ bình tĩnh chớ nóng vội, phải chúng tôi cũng mới cho chị nghe sao? Trẻ con khó tránh khỏi xích mích, hai bạn đánh nhau trận qua hai ngày lại hòa thuận, cùng nhau chơi đùa vui vẻ, người lớn hai nhà tức giận tổn thương hòa khí là đáng. bằng chị và mẹ Diệp Ba Ni bắt tay hòa giải cái, sau đó cùng trở về chuyện với con mình, cho chúng hiểu sau này nếu có chuyện gì cần tìm giáo, nên đánh nhau.”
chuyện, bên ngoài chợt có người đàn ông trung niên khỏe mạnh, mặc áo sơ mi kẻ ca-rô đỏ thẫm, cổ đeo sợi dây chuyền vàng chói mắt xông vào lớn tiếng: “Ai đánh Tư Ý nhà chúng ta rồi còn muốn ăn vạ.” Quay đầu nhìn quanh phòng vòng rồi trừng mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh: “, đúng . dạy con mình như vậy sao. có lễ nghĩa phép tắc gì cả.”
Diệp Gia Dĩnh cũng trừng mắt lại: “Con tôi rất ngoan.”
Khí thế người đàn ông kia vô cùng lớn, giống như ác bá muốn giơ tay lên đẩy Diệp Gia Dĩnh: “Để xem hôm nay chuyện ra làm sao. Hôm nay cho chúng tôi biện pháp giải quyết hài lòng đừng ai nghĩ được.”
Diệp Gia Dĩnh ôm con trai hết sức nhanh nhẹn nghiêng người né qua bên, sau lưng chợt xuất cánh tay đỡ lấy bàn tay của người đàn ông trung niên kia, Diệp Thừa Trạch trầm giọng trách cứ: “Ông làm cái gì thế.”
Người đàn ông “Hây a” tiếng: “Muốn đánh nhau phải .” Ông ta nhìn thấy diện mạo lịch của Diệp Thừa Trạch, trời rất nóng mà còn mặc tây trang thẳng thướm làm cho người khác nhìn vào khẳng định dễ bắt nạt nên mới xắn tay áo lên: “Tới , ai sợ ai.”
Viện trưởng nhà trẻ và giáo Triệu vội kêu lên, giữ khoảng cách an toàn đứng bên ngoài khuyên can: “Hai vị, bình tĩnh. Bình tĩnh. Đây là nhà trẻ, xin chú ý, nên động chân động tay.”
Diệp Thừa Trạch khinh miệt nhìn đối phương cái, kéo Diệp Gia Dĩnh lui về phía sau bước, người tài xế nãy giờ đứng yên lặng bên cạnh liền tiến lên trước mặt, ưỡn ngực hất cằm, giơ tay khẽ bẻ khớp tay chút, thế nhưng lại phát ra từng tiếng rắc rắc.
Tài xế của Diệp Thừa Trạch chính là vệ sĩ, được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhìn qua biết là người luyện võ, chỉ chốc lát đàn áp người đàn ông trung niên lúc nãy còn phách lối, hoảng sợ mà lùi về sau hai bước: “ là ai? Chuyện của hai bên cha mẹ chúng tôi, cần người ngoài can dự vào.”
Ông ta vừa vào náo loạn, cũng để cho ai kịp giới thiệu, dĩ nhiên đem Diệp Thừa Trạch cùng Diệp Gia Dĩnh bị nhận định là cha mẹ của Diệp Ba Ni.
Diệp Thừa Trạch cũng lười giải thích với ông ta, hừ lạnh tiếng: “Đây là vệ sĩ của tôi, ông biết điều mang con mình về , nếu như vẫn còn muốn làm loạn cũng được, chúng ta tìm chỗ nào đó để đạo lý. Chân con nhà tôi cũng bị thương tôi muốn mấy người chịu trách nhiệm. Tôi đánh trẻ con, để chân của người lớn ở lại coi như hòa nhau.”
Người đàn ông trung niên kia có lẽ bởi vì trung tuổi mới sinh được đứa con trai, cho nên cực kỳ cưng chiều đối với con trai, nghe thấy vợ hùng hùng hổ hổ gọi điện thoại con trai bị bạn học đánh hung hăng chạy tới ra mặt thay cho con trai, ngờ lại đụng phải người chọc nổi.
Người bình thường làm gì có ai ra khỏi cửa mang theo vệ sĩ?
Nhất thời dũng khí bị đâm thủng, người đàn ông trung niên lùi về sau vài bước, ôm lấy An Tư Ý, sau đó gọi vợ: “ , đều là người lớn, náo loạn cái gì, chuyện như này có gì để mà gây. Về nhà lấy túi chườm nước đá, chườm mặt cho con trai.”
Diệp Thừa Trạch xùy tiếng: “Miệng cọp gan thỏ.”
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy mấy câu của Diệp Thừa Trạch quá mức dọa người, có hiệu quả rất tốt, chẳng những hù dọa ba An Tư Ý mà ngay cả giáo Triệu cũng tỏ vẻ sợ sệt, muốn giải thích cùng họ mấy câu, nhưng lại bị Diệp Ba Ni lên tiếng: “Mẹ, miệng cọp gan thỏ là có ý gì?”
“Cái này á.” Diệp Gia Dĩnh suy nghĩ: “Ý người có bề ngoài vô cùng hung dữ nhưng ra hề đáng sợ chút nào, đến lúc cần đánh nhau lại dám.”
Diệp Ba Ni như suy nghĩ cái gì đó rồi gật đầu cái: “Chính là ba An Tư Ý.”
Cứ như vậy lộn xộn thêm lát, Diệp Thừa Trạch cùng viện trưởng khách khí tạm biệt, mang theo tài xế kiêm vệ sĩ , lúc nãy khi viện trưởng nghe những lời ác độc của có chút lo lắng, mặc dù cảm thấy người này rất lịch , cử chỉ lời đều rất phong độ, nhưng cũng dám chậm trễ, lập tức gấp gáp tiễn ta ra cửa: “Trẻ con có chút mâu thuẫn là chuyện bình thường, vừa nãy cha mẹ An Tư Ý có chút kích động, hai người chớ để ý, hai đứa trẻ là bạn học, tất cả đều muốn hòa thuận…”
Diệp Thừa Trạch cảm thấy có chút phiền phức kiên nhẫn gọi Diệp Gia Dĩnh: “ thôi.”
Diệp Gia Dĩnh ngại ngùng hỏi giáo Triệu: “ giáo Triệu, có cái túi lớn nào , cho tôi mượn đựng chút đồ.”
Viện trưởng vừa nghe thấy thuận tay cầm lấy cái túi giấy bên tường, lấy đồ của mình ở bên trong ra: “ xem cái túi này có vừa ? Tôi chỉ có cái này thôi.”
Diệp Gia Dĩnh vội cảm ơn: “Được rồi, cảm ơn , viện trưởng Mễ.”
Diệp Thừa Trạch trước, Diệp Gia Dĩnh ôm con trai xách túi giấy phía sau, vệ sĩ sau cùng, chờ mấy người ra tới sân trường, viện trưởng cùng giáo Triệu liếc nhau thở phào cái, thầm nghĩ bây giờ nhà trẻ dễ làm, trẻ con nhà nào cũng đều là bảo bối, chỉ cần trầy chút da cũng là chuyện lớn, mà người lớn lại càng lợi hại khó dây dưa.
May mà lần náo loạn này cũng trôi qua.
Diệp Thừa Trạch ở trong hành lang hỏi Diệp Gia Dĩnh: “Em lấy túi giấy làm gì.”
Diệp Gia Dĩnh đặt Diệp Ba Ni xuống đất lát, thuận tay cởi giày cao gót tám cm xuống: “Ba Ni bị thương ở chân, tôi phải bế nó, sợ mang giày được, cho nên lấy túi bỏ giày vào.”
Diệp Thừa Trạch nhìn hẳn là có ý muốn chân , khóe miệng giật giật, dứt khoát cúi người ôm lấy cháu ngoại bé, quay người : “ giày vào, chân trần còn ra cái thể thống gì.”
Last edited by a moderator: 18/10/15