221.2
Lúc về đến thành phố A trời sáng, sắc trời sáng lên, đầy ánh nắng măt trời .
Lúc chưa về tới thành phố A mưa mấy trận, nên trời trở lạnh.
Vừa mở máy lên có rất nhiều tin nhắn gửi tới, Lan Khê nhìn chút, thậm chí có số điện thoại ở văn phòng của Tống Mẫn Tuệ, gương mặt trắng nỏn của cơ tím , rất tự nhiên, xoay người nhàng ôm người đàn ông bên cạnh.
"Em về trước , đến công ty xử lý chút chuyện, tối về với em." Mộ Yến Thần cũng ôm lấy , ngón tay dài nhàng vừa vuốt ve mái tóc vừa .
TRong lòng Lan Khê run lên!
—— có chuyện cần xử lý? Là chuyện gì?
" ngồi máy bay lâu như vậy, chẳng lẽ nghỉ ngơi chút mà lại ngay sao? Chuyện gì gấp như vậy?" ngưỡng mặt lên hỏi.
Ánh mắt của Mộ Yến rũ xuống vô cùng mê hoặc, hôn lên trán của cái: "Ngoan. Đây là thói quen của ."
Tiết tấu bận rộn này luôn bao giờ làm sai, lại càng muốn ] nghỉ ngơi.
Lan Khê khẽ đau lòng, trước mặt tài xế nên dám thân mật với , Mộ Yến Thần lại đưa mắt nhìn vào mắt của , nhàng nâng cằm lên hôn cái, run lên muốn lùi về phía sau lại bị giữ chặt lấy, môi mỏng im lặng ở môi mềm mại của trằn trọc, gậm nhắm, cạy mở, cắn nuốt đôi môi mềm mại của .
Lan Khê bị nụ hôn nất ngờ này làm cho choáng váng
Xe chậm rãi dừng ở dưới nàh trọ của
"Mộ tiên sinh, chúng ta đến nơi." Người đàn ông phía trước trầm giọng , biết điều hề nhìn lên kính chiếu hậu.
Mộ Yến Thần buông môi ra, vỗ vỗ vào sau ót của : "Vào nhà trước ."
Lan Khê từ trong mơ màn tỉnh táo trở lại, mặt đỏ lên, giọng khàn khàn : ". . . . . . Em có lời muốn với ."
—— Về vụ việc ăn cắp sáng ý, cần đỡ dùm, biết có cách nào tránh được.
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn thẳng vào trong mắt cảu , sau đó trở nên lạnh nhạt, hôn cái nữa: "Vào nhà ."
Nhìn dáng dấp, hình như có thời gian để nghe.
Mặt của Lan Khê càng lúc càng đỏ hơn, biết Mộ yến Thần luôn bận rộn chuyện của công ty, nếu như cứ dây dưa mãi có vẻ làm kiêu, vì vậy liền nghe lời xoay người xuống xe, vừa mở cửa x era bàn tay to lớn của từ phía sau đưa tới.
Lan Khê hiểu ngoái đầu nhìn lại.
Mộ Yến Thần cởi áo khoác người ra, bao chặt lại, rồi giúp mở cửa xe ra
Lan Khê u mê, theo bản năng níu chặt áo của bước xuống xe.
Tài xế nhìn thấy ánh mắt của nhìn hướng khác, rồi lạnh nhạt dời , hình như là nhìn theo bóng lưng của ——
Lan Khê nghiên đầu nhìn thấy, mới sáng sớm, trước cửa nhà trọ của có người đứng ở đó.
nhàng nhíu mày lại rồi thả ra, gọi: "Học trưởng!"
tiếng này, có chút lệ thuộc, cũng có chút uất ức, giống như lâu gặp, rất nhiều chuyện động trời xảy ra.
Kỷ Hằng thấy , khóe miệng tự nhiên nở ra nụ cười .
"Về rồi hả?" hỏi.
"Dạ, em mới từ sân bay về đây! Sao biết được giờ nào em về vậy? . . . . . . đặc biệt ở đây chờ em sao?" Lan Khê nhìn , lái xe tới, nhưng lại cố tình đứng ở bên ngoài đợi.
"Đợi cũng lâu lắm, là Bran¬da cho biết giờ nào em về, " Kỷ Hằng cười tiếng, vẫn ưu nhã ôn hòa như cũ, trong tươi cười lại dẫn theo vẻ đau thương, "Em lên nhà sao?"
Ánh mắt chạm vào ánh mắt của , ánh mắt trong trẻo của Lan Khê trở nên ảm đạm, cố gắng gượng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho : "Em lên trước!"
Lúc hai người lên đến lầu đúng lúc điện thoại reo lên, lấy ra xem thấy là số của công ty, do dự hồi dám nhận, bức tường cẩm thạch lên gương mặt thống khổ của .
Kỷ Hằng ở phía sau vỗ vỗ vai của , lên trước giúp nhấn nút thang máy.
Lan Khê cảm kích ở trong lòng, nhìn lên nút tầng trong thang máy đột nhiên nhớ ra gì đó, mặt đỏ lên, ngước mắt : "Học trưởng, em. . . . . . Em rời khỏi đây rất vội vàng, cho nên trong nhà vẫn chưa dọn dẹp, có thể. . . . . ."
Có thể có chút rối loạn , có chút sạch , thậm chí. . . . . .
Còn có dấu vết của và Mộ Yến Thần để lại.
Kỷ Hằng kéo hông của vào trong thang máy, ánh mắt nhu hòa nhìn : "Em còn sợ thấy nữa hả?"
Lan Khê đối mặt với , cũng nhịn được cười lên.
Ừ, cái thế giới này chắc chắn có người như vậy, người làm cho tâm hồn bị ngăn cách.
Nhưng phải, luôn luôn làm cho những người thương bị tổn thương.
Nghĩ nghĩ lại hốc mắt của lại ướt .
vào trong nhà, hơi thở ấm áp còn lưu lại ập vào trong mặt, mặc dù khí khí mát mẻ nhưng Lan Khê lại thấy rất ấm áp, vào nhà nhiệt tình gọi : "Học trưởng vào , cần thay dép đâu!"
Kỷ Hằng cười , nhàn nhạt nhìn lướt qua bố cục trong nhà.
—— Gần như khác gì lắm so với lúc mới chuyển vào, chỉ là đồ dùng uống trà lại dành cho hai người, ghế salon dài lại có thêm cái gối lớn, giá sách cũng có thêm rất nhiều tạp chí về tài chính.
Last edited by a moderator: 25/4/15
xuxubungbu và Vi Van thích bài này.