Chương 11 : Hậu dâng hương Edit: vivanxinh. Beta: Cindy. Tạ Trường Đình bị đẩy lui hai bước, phải dựa vào thành hương án mới miễn cưỡng đứng vững. Tà áo nàng hơi lộn xộn, chiếc vòng san hô màu hồng cổ tay trơn bóng, trượt lên khuỷu tay. Tình cảnh này vốn vô cùng thảm hại, nhưng nàng mảy may thấy bất thường, chậm rãi kéo vòng tay trở về, buông tay áo xuống. Thấy lồng ngực vẫn phập phồng, thâm trầm nhìn mình, nàng cười : “Phù tướng quân qua sông đoạn cầu.” *Qua sông đoạn cầu: đạt được mục đích quên người giúp đỡ mình. Quả thực, Phù Chỉ còn lời nào để với nàng: “Người có còn biết xấu hổ hay ?”. Tạ Trường Đình trả lời, chỉ nở nụ cười . Gió đêm thổi vào trong Quan các se se lạnh, hương án ánh lửa lay động, thỉnh thoảng bung nở như đóa hoa đăng. Nàng nhàng cắt bỏ đoạn tim đèn, ánh sáng bùng lên như cánh chim rồi lướt qua rất mau. Tất cả, thể diện, đức hạnh, thanh danh… khi nàng quyết định con đường này, cũng bỏ xuống. Nếu nàng để ý những điều này sao còn có thể đến ngày hôm nay. Phù Chỉ dần dần bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào ngọn lừa lay động, chậm rãi xóa cái ôm kiều diễm vẫn ở trong đầu. Tay nàng hơi lạnh, da thịt láng mịn, hương thơm nhàn nhạt…Nhớ tới vừa rồi trong nháy mắt tại sao tức giận. Tức giận vì nàng, có lẽ còn giận vì cả bản thân mình. Lúc ấy, vì sao mình thể đẩy nàng ra? Hai người suy nghĩ khác nhau, trong lúc ai gì. lúc lâu sau, mới khẽ thở dài: “Tạ phu nhân, người nên giải thích chút, chuyện vừa rồi rốt cục là chuyện gì?” Tạ Trường Đình lúc này mới lên tiếng, đem chuyện Lâm Tử Thư kể lại ngắn gọn. Phù Chi nghe xong ngược lại ngẩn ra, vẻ mặt hơi kỳ quái. Canh giữ biên giới ba năm, sống chết chỉ trong gang tấc, có thời gian để nghĩ tới chuyện nhi nữ tình trường. ra ba năm trước cũng có người giới thiệu vài mối hôn nhân, nhưng đều có kết quả. Sau ba năm, những suy nghĩ về tình cảm trai còn xuất cả trong giấc mộng, xa xôi đến dường như bị lãng quên. Chuyện này phải tốt… Nữ tử trẻ tuổi, sinh mệnh tươi mới, tình ngọt ngào. Hiển nhiên đều tốt đẹp nhưng lại cảm thấy xa lạ, giống như cách thế hệ, cuối cùng cũng thuộc về . kìm được thở dài hơi, dở khóc dở cười phát trong nháy mắt… mình lại cảm kích Tạ Trường Đình. “Đây phải là có bệnh chứ?” lẩm bẩm. Tạ Trường Đình ngơ ngác nhìn , biết đột nhiên câu này là có ý tứ gì. Phù Chỉ cũng nhắc lại, chỉ đưa nàng trở về. Lúc nay sắc trời đen kịt, đêm ở khe núi lạnh, hai người sóng vai cùng đường, nhưng thêm gì nữa. Trở về chỗ ở, có nha hoàn đến hầu hạ nàng rửa mặt. Lúc sắp ngủ, Lâm phu nhân tới chuyến, liên tục cảm ơn với nàng: “May mà có muội, chỉ chốc lát khuyên bảo Tử Nương tốt, để ta tốn nước bọt bấy lâu nay. Tử Nương vừa trở về cả người đều ngoan ngoãn, cũng nhắc lại những lời hoang đường.” Tiếp theo, bà lại hiếu kỳ : “Tạ phu nhân, muội gì với Tử Nương vậy? Khuyên như thế nào?” Chuyện này dễ giải thích, Tạ Trường Đình vài câu có lệ, sau đó tiễn đưa Lâm phu nhân. Ngày hôm sau nàng tỉnh lại rất sớm. Các tăng nhân đọc kinh sớm, tiếng chuông nặng nề vọng lại từ trong chùa. Tạ Trường Đình thay xong quần áo, mở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy mặt trời còn chưa lên cao. Bỗng nhiên thấy trong viện có bóng mờ mờ ảo ảo, giống như bóng người. Nàng nghi ngờ mình nhìn nhầm, thấy bóng người đó do dự bước đến. Tạ Trường Đình nhìn kĩ, khỏi kinh ngạc: “Tử Nương?” Sáng sớm trong núi, thời tiết khá lạnh, sắc mặt Lâm Tử Thư bị đông lạnh đến trắng bệch. Tạ Trường Đình vội đưa nàng vào nhà. “Quả xin lỗi người, Tạ phu nhân.” Mắt Lâm Tử Thư có chút sưng, ngại ngùng : “Hôm qua ta làm chuyện như vậy đáng chê cười, suy nghĩ cả đêm vẫn thấy nên xin lỗi người. Ta biết quan hệ của người với Phù tướng quân, lúc trước khi người khuyên ta, ta lại còn vui… Ai! Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy trong lòng người chắc chắn rất khó chịu, mà vẫn phải giữ thể diện, vui cười tới khuyên ta. là ta hiểu chuyện, phu nhân đừng trách ta nhé!” Tạ Trường Đình nghe vậy ngẩn ra. Lần này, trong chuyến dâng hương, ngay từ đầu nàng cũng thực có ý tốt. Nhưng nàng làm gì có tư cách để Lâm Tử Thư xin lỗi đâu? Lâm Tử Thư thấy nàng lời nào, sợ nàng nghĩ nhiều, hạ giọng : “Người yên tâm, chuyện người với Phù tướng quân, ta với ai. Hôm qua mẹ ta có hỏi, ta cũng gì.” xong lại nhịn được tò mò, lấy khuỷu tay huých huých nàng, “Lại , người với Phù tướng quân làm sao quen biết? Người cùng huynh ấy… lúc trước có vài vị, lại…” Tạ Trường Đình khỏi có chút đau đầu, đêm qua nàng trở về liền ngủ ngay, chưa kịp nghĩ ra lời dối hợp lý. Vừa bị lạnh vừa bị hỏi đột ngột như vậy, nàng ho tiếng, hàm hồ : “Biết ở kinh thành từ ngày trước, lâu rồi… Sau này, huynh ấy canh giữ biên giới 2 năm nên mất liên lạc. Ta quạnh mình, cũng thân bất do kỷ.” Lâm Tử Thư tin nghi ngờ, gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Nghĩ đến bản thân, nàng lại nhịn được thở dài: “Ai mà thân bất do kỷ. Bây giờ ta cũng nhìn thấu, chuyện hữu duyên vô phận nhiều, ít nhất người và Phù tướng quân vẫn là lưỡng tình tương duyệt. Còn ta, cũng chỉ có thể chờ bị nhét vào kiệu hoa, gả cho vị công tử Thừa tướng kia.” Tâm tính nàng dù sao vẫn còn rất đơn thuần, cái gì cũng tới nhanh nhanh, “ Tối hôm qua ta có nghĩ lại, người với Phù tướng quân xứng đôi. Ta theo cũng chẳng thấy gì náo nhiệt. Kỳ thực, huynh ấy vừa rời , ta cũng còn nhìn bộ dạng đâu. Nhưng ta cảm thấy có được người như vậy, giống như trong kịch vậy, nhất kiến chung tình. Bằng sống cả đời này phải uổng phí sao?”. Tạ Trường Đình khỏi mỉm cười, an ủi : “Tuổi trẻ ăn những lời như vậy làm gì? chừng công tử nhà Thừa tướng càng tâm đầu ý hợp với ngươi, đến lúc đó quay đầu lại nhìn, Phù Chỉ tính là gì? Trong ba ngàn gáo nước chỉ là gáo nước đáng kể!” Lâm Tử Thư bị nàng trêu chọc nở nụ cười: “Tạ phu nhân sao lại huynh ấy như thế?” Tuổi hai người xấp xỉ nhau, cũng có mâu thuẫn gì lớn, ở trong phòng cười lúc, khi trời dần sáng, Lâm phu nhân sai người đến gọi lên đường. Trước cửa chùa, xe ngựa của Lâm phủ cùng Tướng phủ dừng song song nhau, hai vị phu nhân đứng chỗ chuyện. Lúc này Lâm Tử Thư biết quy củ, lên trước cung kính hành lễ với Thừa tướng phu nhân, lại : “Ngày hôm qua là con hiểu chuyện, khiến người tức giận.” “Đứa này, còn như vậy, là xa lạ.” Thừa tướng phu nhân cũng so đo, cười nắm lấy tay Lâm Tử Thư, “Ta vẫn ngóng trông có nữ nhi, nhìn thấy con quả thực rất hợp ý. Con cùng mẫu thân con về nhà bình an, ta có ít vải bông trong cung được Hoàng hậu nương nương thưởng, nhìn rất hợp với con, hai ngày nữa phái người cầm sang cho con.” Lâm phu nhân vội khước từ: “ Sao để người phải bận tâm, tiểu nha đầu hư, đồ quan trọng như vậy nhận được…” “ có gì đáng giá”, Thừa tướng phu nhân cười cười. Lại chợt nhớ ra việc, liền với Lâm phu nhân, “Đúng rồi, mùng năm tháng năm mang Tử Nương qua phủ . Trong nhà thân thích nhiều, các nhóm nữ quyến trong nhà cũng thường lui tới. Ngươi cũng đừng mỗi ngày ở nhà ngột ngạt, coi như sang làm bạn cùng ta, cho thêm đông vui náo nhiệt!” Lâm phu nhân có chút thụ sủng nhược kinh, vội gật đầu đồng ý, sắc mặt vô cùng vui vẻ. Thừa tướng phu nhân lại quay đầu nhìn nhìn Tạ Trường Đình, chần chừ lúc mới : “Tạ phu nhân cũng đến !”. Ba người các nàng gần gũi thân mật giống người nhà, lạnh nhạt với Tạ Trường Đình, Thừa tướng phu nhân cũng đành lòng. Nhưng giọng điệu cũng có chút xa lạ: “Tỷ muội trong nhà có vài nương đều là khách quen của Thiên Trọng tơ trang. có thể đến các nàng ấy cũng cao hứng.” Tạ Trường Đình chỉ mỉm cười, cung kính tuân mệnh. Mọi việc được thu xếp xong xuôi, mọi người lên xe hồi phủ. Ở kinh thành, thời tiết chuyển ấm áp, làm mọi người có chút quen. Vào tháng năm, mọi nhà đều may quần áo mùa hè, dùng vải sa mỏng. Hàng năm vào thời điểm này, Thiên Trọng tơ trang khách tới đầy cửa, từ xuống dưới đều bận túi bụi. Khi Thẩm gia vẫn còn là chủ nhân, Phương chưởng quầy là chưởng quỹở Thiên Trọng. Tính kĩ mới có vài năm, nhưng ông mình đảm đương mọi chuyện, giao tiếp phục vụ, vô cùng giỏi giang thuần thục. Nhưng năm nay có thay đổi, Tạ Trường Đình sắp xếp nhị chưởng quầy trong tiệm, kêu theo Phương chưởng quầy làm học trò. Khi người này đến, Phương chưởng quầy nhìn cũng quá vừa mắt, chỉ cảm thấy khuôn mặt của vị nhị chưởng quầy này chanh chua, có phúc hậu. “Ta tên Hoa Dư Tiến, được chủ nhân để mắt tới, cho làm nhị chưởng quầy. Phương lão gia ngài cũng đừng để bụng, trong tơ trang mọi chuyện vẫn do ngài quyết định, tôi chỉ theo ngài học hỏi thôi.” Ninh Tử ở bên cạnh nghe xong thấy ê răng : “Cái tên này có vẻ tốt. Hoa Dư Tiến, tiền bạc dư thừa đều tiến vào hầu bao của huynh sao?” Hoa Dư Tiến lập tức cười hì hì: “Vị tiểu ca này đúng. Chủ nhân cũng thấy tên này của ta tốt, đặt cho ta tên mới. Sau này gọi là Nghênh Phúc, các vị cũng gọi như vậy !” gần xa, đều lộ ra bộ dạng có Tạ Trường Đình là chỗ dựa. Tất cả mọi người trong Thiên Trọng đều khó hiểu, vì sao Tạ Trường Đình lại dùng người như vậy. Nhưng dù sao cũng có ai hỏi. Huống hồ vài ngay sau, cũng rất khó tìm thấy nàng. Sau đó, chậm rãi đến mùng năm tháng năm. Mùng năm tháng năm vừa là tết Đoan Ngọ, vừa là lễ tắm lan. Trong dân gian đây là thời điểm náo nhiệt nhất, trăm họ đeo chuồn chuồn kim, khoác ngải cọp, bôi hùng hoàng (ngải cọp = ngải cứu của mình, hùng hoàng = vị thuốc bắc, ngày lễ Đoan ngọ diệt sâu bọ mà ), phong tục khắp nơi khác biệt là mấy. Thành Trường An gần Vị Hà, nên có thêm kiện đua thuyền rồng, càng thêm náo nhiệt. Nhưng hoạt động của nhóm nữ quyến dù sao cũng bị hạn chế, nhất là người có chút thân phận mặt mũi, ra bờ sông xem thuyền rồng cũng khó trách khỏi lộ ra vẻ trang nghiêm. Ngày này Tạ Trường Đình đúng hẹn qua phủ Thừa tướng. Khi nàng đến là buổi chiều, ở phía sau viện có khoảng mười người chơi bài tự, cùng ngồi ở phòng khách . Nàng chơi bài, bưng cốc trà ngồi bên cạnh xem. Lâm phu nhân chuyển đĩa hạt dưa đến trước mặt nàng, chính mình cũng bốc ít: “ Mấy người trẻ tuổi đều xem thuyền rồng, cũng khó cho muội, phải ở đây cùng ta.” Tạ Trường Đình cũng ngồi yên, cười cười : “Tử Nương phải cũng sao? Muội cũng nghĩ là bờ toàn người chen chúc nhau, còn có thể trông thấy cái gì nữa.” “Con bé được”, Lâm phu nhân thầm. Bà ngồi xích lại, quay mặt đối diện với nàng, đè thấp thanh : “Vừa nãy gặp Thừa tướng phu nhân, bà ấy lâu gặp Tử Nương, nhớ đến buồn … Xem ý tứ này là muốn cho đâu, có lẽ là muốn sắp xếp cho vợ chồng son gặp mặt lần. trong lòng ta có chút lo lắng, vừa rồi có nha hoàn , vị công tử nhà bọn họ mọi thứ đều tốt, chỉ có tính tình hơi nóng nảy. Tính tình Tử Nương cũng tốt lắm,nhỡ tự nhiên lại nháo lên. Ở đây nhiều người thế này, huyên náo quá lại mất mặt, khó coi lắm…” Tạ Trường Đình nghe xong mặt giãn ra, mỉm cười. Nàng nhìn chằm chằm vào cốc trà làm bằng bạch ngọc trong tay, biết suy nghĩ cái gì. Đúng lúc này, ngoài cửa có người báo: “Bẩm phu nhân, thiếu gia đến…”
Chương 12 : Tiết Đoan Ngọ, tránh cơn mưa trưa. Edit: vivaxinh. Beta: Cindy. Mọi người trong phòng bỗng nhiên im lặng. Lúc này, màng vén lên, người cúi người vào. Người này mặc áo dài màu xanh đen cổ tròn, dáng vẻ thư sinh, thanh tú, tuấn mỹ. Nhưng bộ dáng có vẻ tập trung, thấy nhiều người trong phòng cũng để ý đến ai, tự ý đến trước mặt Thừa tướng phu nhân thỉnh an: “Chúc mừng nương!” Con nối dòng của Vương thừa tướng ít ỏi, khi trung niên mới có được vị Vương tiểu công tử này, được mọi người trong nhà nâng niu,bao bọc, chiều chuộng từ đến lớn. Thừa tướng phu nhân thấy nhi tử đến, trong mắt có ba phần vui cười, nhưng ngoài miệng lại nặng nề trách móc: “ mê sảng cái gì vậy, mẫu thân có gì đáng mừng?” “Bình thường người vẫn ngày con gây họa là vui mừng cực lớn của người sao?” cười, “Con mấy ngày gây họa, làm mẫu thân có thêm niềm vui, người thưởng con cái gì sao?” Bộ dáng có chút nào nghiêm chỉnh. Vừa xong, mọi người trong phòng đều hé miệng cười rộ lên. Ánh mắt di chuyển, có ý tốt nhìn mọi nơi, cuối cùng ánh mắt dừng ở khuôn mặt xa lạ: “Ngươi cười cái gì?” Tạ Trường Đình hơi sửng sốt khi thấy chỉ vào mình. Chiếc quạt tròn xếp kiểu mới che miệng, lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng: “Thiếp thân Tạ thị, biết làm gì đắc tội công tử. Cười cũng được, vậy về sau thiếp thân cười nữa.” Vương công tử vừa nghe nàng giới thiệu, liền biết là chỉ sai người. vốn định trêu chọc nha đầu Lâm gia, người muốn thành thân với mình trong lần đầu gặp mặt. Đối với việc thành thân này, cũng thực nguyện ý, nhưng phản đối được, thế nên mới tìm cách làm khó dễ trước. Lần đầu tiên gặp mặt tốt nhất là làm cho nàng biết lợi hại, sau này mới dám làm trái ý mình. ngờ lần này lại chỉ nhầm người, trong lòng vô cùng xấu hổ, may mắn là mọi người ngồi đây đều biết nguyên do. Nhưng khi quay đầu lại thấy duy chỉ Tạ Trường Đình, dùng cây quạt che nửa khuôn mặt, ánh mắt vẫn đầy ý cười như trước, dường như nhìn thấu thủ đoạn của . Vương công tử chột dạ, xoay người đem đứa bé tầm năm, sáu tuổi ngồi cạnh ôm lấy: “ Cậu nhóc cũng đến đây à, sao cao nhanh như vậy?” Bộ dạng của tiểu nam hài này rất đáng , Vương công tử cũng nhớ ra là ai, đại khái là cháu trai của mình. Rất ít khi chơi đùa cùng trẻ con, nhưng lúc này lại xấu hổ, ôm khuôn mặt bầu bĩnh của đứa trong lòng. Mẫu thân đứa liền vội : “An ca nhi xuống . Đứa nghịch ngợm, làm bẩn xiêm y của công tử mất!” Thừa tướng phu nhân cười rộ lên: “ có việc gì, để nó mang An ca nhi ra ngoài ngắm cảnh lát .” Quay đầu lại : “Tử Nương, cũng đừng ngồi đây, người trẻ tuổi cùng nhau dạo trong vườn , ở trong phòng mãi cũng buồn.” Việc này dụng ý thể ràng hơn. Lâm phu nhân thấp giọng ho tiếng, lấy khuỷu tay chọc chọc con , ý bảo nàng nhanh . Lâm Tử Thư tình nguyện lắm, chầm chậm đứng lên. Nàng đến gần liếc mắt đánh giá cái, cũng chuyện cùng , cúi đầu ra cửa. Ban đầu Vương thiếu bị nàng làm cho giận đến cứng người, đây là nàng muốn làm phản a. lập tức bước lên phía trước nàng, ôm An ca nhi, dẫn đầu nhanh ra ngoài. Hai người trước sau khỏi phòng khách . Cả hai đều còn trẻ, giận dỗi lẫn nhau, đều có nén xấu hổ, cả quãng đường lời nào. được lúc, chợt nghe bên hành lang có tiếng chim hót thanh thúy, uyển chuyển êm tai. Lâm Tử Thư quay đầy lại, trông thấy dưới hành lang có treo con vũ cái. mình con vũ là bộ lông màu da hổ, đầu vàng bụng xanh, đường vân nâu nhạt lớp lớp lưng, nghểnhcổ kêu vang, quả thực rất đáng . Nàng khỏi chậm lại. Lúc ấy Vương thiếu mới nhìn thấy, cảm thấy đây là lúc nên lấy lại khíphách bản thân. đặt An ca nhi mặt đất, xoay sang phía đối diện, kéo máng ăn bên cạnh nóc, bốc nắm hạt kê, đưa cho nàng: “Cho ăn ?” Lâm Tử Thư đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó mới phản ứng lại, biết nên khóc hay nên cười, vì câu đầu tiên phu quân tương lai với nàng, hóa ra là mời nàng cho chim ăn. Cái này cũng quá khác biệt rồi, tuy nàng cầu là hùng trấn giữ biên giới, lo việc an dân, chỉ cầu ít nhất cũng là vị trượng phu đứng đắn lỗi lạc. Nhưng câu đầu tiên của , đem tất cả tính xấu của công tử nhà giàu biểu lộ ra sót chút nào. Nàng quả thực biết nên đáp lại như thế nào, đành dậm chân, xoay người gọi: “An ca nhi, chúng ta trở về !” Thấy nàng phải , vội đưa tay ngăn cản: “ được, nàng rồi mẹ ta nhất định nhanh gả ngươi cho ta ngay.” cũng phải hiểu lý lẽ, lúc này đành phải chậm rãi khuyên giải: “Ngươi xem, chúng ta ra giống nhau. Ngươi nghĩ gả cho ta, ta cũng muốn lấy với ngươi. Nếu ý nghĩ giống nhau, hòa thuận với nhau phải là tốt hơn sao?” Như vậy mà là khuyên giải sao, Lâm Tử Thư trợn mắt nhìn : “Vậy đúng lúc chúng ta trở về cùng với trưởng bối, đem hôn này hủy !” Nghe nàng như vậy, cũng nóng nảy: “Hôn nhân đại là trò đùa hay sao?”. xong, bản thân cũng hiểu được hình như có sức thuyết phục. Vì thế thở dài, lời lòng: “Tử Nương đúng ? Ngươi xem, sớm muộn gì cũng phải thành thân, cùng ai cũng giống nhau cả thôi. Ta biết ngươi vừa mắt ta, nhưng ta cũng phải là người nhen, nếu thành thân, về sau nhất định bạc đãi ngươi. Chúng ta gây phiền toái cho nhau, sống yên ổn có chuyện gì, cả đời trôi qua rất nhanh, có đúng ?” Lâm Tử Thư nghe xong chỉ cảm thấy mệt mỏi. Đúng vậy, cùng ai mà phải là cả đời? Trong phút chốc trong lòng nàng ngẩn ngơ, lặng lẽ nhận hạt kê cho chim ăn. An ca nhi ở bên dưới tàng cây chơi đùa,hai người cứ im lặng đứng dưới hành lang trong chốc lát, ai câu. Con chim vũ có người cho ăn, cần biết là ai, vui sướng mổ loạn tay nàng. Lâm Tử Thư liền hỏi: “Vì sao mua đôi vậy?” “Đúng là có đôi.” , “Còn có con màu xanh trắng, là đực, bị thương để ở phía sau phòng khách. Tách chúng ra nuôi tốt hơn.” Ý kiến lệch lạc này, lần đầu nàng mới nghe thấy. Lại nghe : “ Tặng ngươi con nhé, ngươi thích con màu nào?” Nàng có chút cảm động, liền cảm thấy câu này của mới là tiếng người, chần chừ lúc mới lắc đầu: “Mẹ ta cho nuôi.” Đáng thương, chỉ có thể thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối. Sắc trời có hơi u, chiều tối gió lớn. Lâm Tử Thư đón gió, phất tay áo, xoay người liền trông thấy dáng người thướt tha cách đó xa có đến. “Tạ phu nhân!” Nàng kêu lên tiếng, Tạ Trường Đình dọc hành lang gấp khúc tới. Nàng đến gần, đối diện bọn họ cười. Vương thiếu mới nhìn thấy nàng cười như vậy, trong lòng có chút bực bội, liền làu bàu tiếng: “Tạ phu nhân.” “ Nhìn trời sắp mưa, mẫu thân các người bảo ta đến gọi các người trở về.” Nàng vừa , vừa giả bộ nghiêm túc: “Thiếu chút nữa quên, trước mặt công tử thiếp thân được cười.” Vương thiếu bị nàng trêu chọc lời nào chống đỡ được, lúc lâu sau mới ngượng ngùng : “Lúc trước là ta mạo phạm người… Người cũng đừng chê cười ta.” Lúc này nàng mới xì tiếng, cười : “Được rồi, mau trở về thôi.” Tạ Trường Đình khi giao thiệp với bên đều có thủ đoạn của mình, đặc biệt làm gì nhưng hiểu vì sao hai đứa này đều nghe lời nàng. Hai người mang theo An ca nhi trở về, Tạ Trường Đình lại mình xuống phía hành lang, “Có mấy vị phu nhân ở tiền viện ngắm hoa, ta còn phải gọi chuyến.” Bầu trời nặng trĩu như muốn mưa, ánh đèn rực rỡ mới thắp lên. Cuộc đua thuyền rồng sông Vị Hà giờ mới tan, nhóm nam khách đến dự tiệc lục tục đến Tướng phủ. Vương thừa tướng chấp chưởng mấy chục năm, gốc rễ vững chắc, có địa vị quyền lực lớn, đa số người tới đều để tâng bốc, nịnh hót . Phù Chỉ cũng theo xuống, nô bộc trước cửa Tướng phủ nhìn thấy, vội cầm đèn tới đón. bất ngờ gặp Diêu Bình Chung ở cửa, ở kinh thành, hai người từng là đồng liêu cùng Phủ. Xa cách ba năm, cả hai vừa vào phủ vừa chuyện trò, “Hai ngày trước Thánh thượng triệu kiến, biết có hàm ý gì?” “Xem ý tứ đó, tám chín phần là muốn ta lĩnh chức Tuần phủ, làm quan viên an nhàn .” Phù Chỉ mỉm cười . đám võ tướng lão luyện sa trường có đất dụng võ, ở kinh thành khó tránh khỏi vô dụng, Hoàng Đế giữ lại, là phòng họa trước. Chức Tuần phủ chính là chỗ để dưỡng lão tốt, dù có nguyện ý hay , thánh ý cũng khó mà tuân theo. “Thánh Thượng trước sau luôn có thái độ dụ dỗ như vậy. Giống như chiếu chỉ biên giới, tự nhiên tiêu phí thời gian. Nếu vị kia…”, có người ngoài nên Diêu đại nhân do dự chút, đè thấp giọng , “Vị điện hạ kia quả có lòng muốn phản, chỉ sợ khó lòng phòng bị. tại Thánh Thượng chậm chạp có phản ứng, tùy ý cho kiêu ngạo, sau này khó trách đêm dài lắm mộng…” Đề tài này thể , hai người vài câu xong chuyển hướng, vừa sải bước vào tiền viện. Cả hai tới hành lang đụng người. thân váy dài gấm hoa Vân Nam màu xanh đậm, càng tôn lên màu da trắng sáng như ngọc. Phù Chỉ giương mắt thoáng nhìn, ánh mắt liền ngưng lại chút. Tạ Trường Đình dường như cũng hơi ngập ngừng, lát sau mới tới uyển chuyển thi lễ: “ Phù tướng quân.” Diêu Bình Chung quả là người hiểu biết, vừa liếc mắt cái liền kết luận hai người này nhất định có việc, lập tức cười cái: “Hai vị trò chuyện thong thả, ta trước.” thức thời như thế quả thực làm người ta dở khóc dở cười. Trong hành lang chỉ còn lại có hai người, ngược lại càng thêm vài phần xấu hổ. Phù Chỉ ho tiếng, hỏi: “Tạ phu nhân định đâu vậy?” “Thiếp thân tới phòng bếp để lấy nước rửa mặt.” Tạ Trường Đình nở nụ cười , thấy hiểu, bèn : “Vừa rồi bọn nha đầu cho An ca nhi bôi hùng hoàng, ta ẵm , bị quẹt vào trán.” Nàng xong, chỉ chỉ trán mình. Tết Đoan Ngọ bôi hùng hoàng là tục lệ lâu đời của dân gian. Giữa trán đứa vẽ chữ Vương, ý là dùng hổ tránh họa. liếc mắt xem qua, nhìn ra cái gì: “ thấy lắm.” “Vẫn thấy ư?” Nàng ghé sát vào, lúc này mới nhìn thấy trán có để lại dấu rượu hùng hoàng nhợt nhạt, là chữ Vương cong vẹo. nhịn được bật cười. Tạ Trường Đình vui, cắn môi dưới: “ Cùng ngài chuyện, ngài lại chê cười thiếp thân.” Bởi là ngày tết, môi nàng thoa lớp son mỏng, nhưng vẫn lộ ra vẻ kiều diễm ướt át. Hương rượu hùng hoàng nhàn nhạt phảng phất trong khí, bất giác làm say lòng người. chần chừ lúc, rời mắt , miễn cưỡng làm bộ mặt nghiêm túc: “ phải người muốn rửa mặt sao? Mau , đợi lát nữa khai tiệc, phòng bếp bận rộn.” Lúc này nàng mới trả lời, cúi người . Sắc trời ảm đạm, cuối cùng cũng mưa xuống. Tục ngữ “Đoan Ngọ mưa là năm được mùa”, trong ngày tết Đoan Ngọ mà mưa là quỷ vượng nhân tai, phải điềm lành. Theo tục lệ, nếu lúc này mưa thể để dính lên người, nếu cả năm gặp điều may. Tạ Trường Đình rời khỏi phòng bếp, băng qua hành lang phía trước, tới phòng khách Trận mưa tiếp theo ngừng, đèn đuốc trong phòng khách rực rỡ, các tân khách tới, tới lúc nhập tiệc. Nàng rũ bên tóc mai bị dính mưa bụi, nâng váy bước vào cửa. Phía đối diện có vài hạ nhân vây quanh bóng người gầy guộc, về chỗ ngồi phía trước, “Giản vương điện hạ đến…” Tạ Trường Đình hơi ngẩn ra, ngừng bước chân ngẩng đầu lên nhìn. Góc áo của Giản Vương lướt qua trước mặt nàng, đúng là kiểu dáng của Thiên Trọng. Mà người ấy cũng quay đầu lại, vào cửa.