1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân (Link Full+EBOOK trang 20)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Khiêu khích

      Editor: Vivi



      Ngày mùa chưa qua, sáng sớm ngày mùng mười, ăn xong điểm tâm, Liễu thị dẫn ba đứa con ra cửa tiễn Lâm Hiền lên đường.

      Lâm Hiền dắt con lừa ra khỏi chuồng, quay người xoa đầu Lâm Trùng Cửu: "Ngoan ngoãn đọc sách cùng tỷ tỷ, cho phép chạy lung tung."

      "Phụ thân yên tâm, con rất nghe lời mà." Lâm Trùng Cửu nghiêm túc.

      Lâm Trúc lặng lẽ bĩu môi, A Kết cười ôn nhu.

      Lâm Hiền nhìn thê tử, đột nhiên nỡ xa. Ở nhà tốt, thê tử kiều ở bên, con cái quấn quanh đầu gối, đến học đường phải quản lý đám trẻ con bướng bỉnh.

      Liễu thị thấy trượng phu vừa chuyện nhảm lại vừa muốn , nàng để A Kết đưa đệ đệ muội muội về phòng trước, sau đó nàng nhìn trái nhìn phải, thấy đường ai, giọng, cười với : "Thế nào, lại muốn hả?"

      Thê tử cười tươi như hoa, Lâm Hiền dắt lừa, thêm hai bước tới gần Liễu thị, thấp giọng : "Hai ngày nay vội vàng thu hoạch lúa mạch, ngốc nghếch ở nhà làm việc, thể thân thiết với nàng."

      Là phu thê nhiều năm, nghe xong lời của Lâm Hiền, Liễu thị chỉ hơi đỏ mặt, quay đầu lườm : "Ban ngày ban mặt còn dám bậy, mau , buổi chiều về sớm chút." Mấy ngày hôm nay, cứ đến tối, trượng phu hầu như trèo lên giường đất là ngủ, nàng nhìn thấy vô cùng đau lòng, làm gì có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.Với lại, mệt đến mức đó phải tại tự ôm gánh nặng vào người hay sao, mấy năm nay trong nhà cũng tích cóp được chút tiền, nàng lo lắng cho sức khoẻ của Lâm Hiền, khuyên đem vài mẫu ruộng cho người ta thuê, tiền thuê đất hàng năm cũng đủ cho việc ăn uống của năm người, nhưng lại nỡ, cứ thích ôm việc vào người.

      Việc phải , Lâm Hiền lề mề nữa, xoay người trèo lên con lừa, cầm dây cương, trước khi , lại cúi đầu câu.

      Liễu thị nhìn theo bóng lưng trượng phu, trong lòng cảm thấy vừa thẹn thùng vừa mừng. biết giày vò nàng, nếu chuẩn bị rượu cho , sáng mai, nàng có thể dậy được sao?

      Tới khi còn nhìn thấy bóng lưng Lâm Hiền, Liễu thị mới vào sân.

      Ở phòng bếp, A Kết rửa bát.

      Liễu thị cho nàng làm, đuổi nàng ra ngoài: "Con vào phòng nhìn Tiểu Cửu đọc sách viết chữ, nếu A Trúc đùa nghịch với nó." Chỉ cần bận rộn, nàng hề muốn con giúp nàng làm việc, muốn tay các con bị thô ráp. Nàng là người từng trải, thô ráp thêm cũng chẳng sao, nữ nhân là hoa nở có mùa, phải được nuông chiều.

      " lúc nữa con ." A Kết kiên trì rửa sạch bát đũa, mới chịu .

      Liễu thị vừa vui mừng lại vừa bất đắc dĩ, sắn tay áo lên, bắt đầu thu dọn bếp lò. Thôi, nếu đại nữ nhi giống nàng, thích làm những việc này, sau này gả đến Mạnh gia, chắc cũng thấy khổ.

      lúc sau, A Kết đến cửa thư phòng, nghe thấy giọng hốt hoảng ở trong phòng, nàng cười cười, cố ý đợi lát mới mở cửa vào, Lâm Trúc và Lâm Trùng Cửu ngồi nghiêm chỉnh trước cửa sổ, Lâm Trúc đọc câu, Lâm Trùng Cửu đắc ý rung đùi đọc theo.

      Lâm Trùng Cửu học vỡ lòng năm bốn tuổi, lúc này bắt đầu học 《 Luận Ngữ 》 rồi.
      Lâm Hiền cũng bắt bé đọc sách, chỉ hỏi bé, sau này muốn làm việc dưới ruộng hay thi tiến sĩ làm quan. Lâm Trùng Cửu cũng biết tiến sĩ là gì, nghe cha phải ra đồng, chút do dự chọn đọc sách, nghĩ đến việc từ bị bắt ra đồng là sợ khổ rồi. Lâm Hiền vừa dạy bé đọc sách vừa dạy bé làm việc nhà nông, với bé, bao giờ thi được chức cao hơn cử nhân mới bắt bé làm việc.

      A Kết cũng hỏi lúc nãy, hai người nghịch cái gì, lấy quyển tạp ký lần trước chưa đọc xong ở giá sách, chọn bàn khác, ngồi xuống đọc.

      Bên cạnh ghế tròn là quần áo, bồn lan điếu, thư phòng đơn giản lại sạch , tĩnh, lịch tao nhã.

      Mới đọc được hai trang, bỗng nhiên bên ngoài, có người gọi rất to "Tiểu Cửu"

      Lâm Trùng Cửu lập tức buông sách, nghiêng đầu lắng nghe, sau đó chạy đến chỗ A Kết ngồi, lấy lòng nàng: "Đại tỷ, bọn Hổ Tử tới tìm đệ, đệ chơi lúc được ?"

      "Vậy bài tập làm thế nào?" A Kết nghiêm túc hỏi.

      Hai mắt Lâm Trùng Cửu đảo tròn, tay chạm vào cây lan điếu diệp tử, bị A Kết đánh vào tay. Lâm Trùng Cửu hậm hực rút tay về, ôm cánh tay tỷ tỷ làm nũng: "Tỷ, đệ chỉ chơi nửa canh giờ thôi, trước giờ cơm trưa, đệ chắc chắn viết xong ba chương chữ lớn!"

      A Kết nhìn cây lan điếu gì.

      "Đại tỷ..." Lâm Trùng Cửu kéo dài giọng, làm nũng.

      Lúc này, A Kết mới mở miệng, nghiêm túc dặn dò: " được quá nửa canh giờ,
      cho phép ra khỏi thôn, được nghịch nước ở bờ sông, nếu về muộn, tỷ lập tức với phụ thân."

      Lâm Trùng Cửu gật đầu lia lịa.

      A Kết dắt bé ra cửa. Đứng trước cửa là ba đứa trẻ sàn sàn tuổi với Lâm Trùng Cửu, A Kết dặn dò bọn chúng kỹ.

      Ba đứa bé nhìn nhau, cúi đầu xấu hổ.

      Lâm Trùng Cửu nhàng thoát khỏi bay của tỷ tỷ, chạy trước, ba đứa bé lập tức ba chân chân bống cẳng đuổi theo, hét to gọi .

      A Kết thấy bọn chúng chạy theo hướng Nam, chạy về hướng Bắc, nàng cũng yên tâm.

      ~

      "Tiểu Cửu, đại tỷ ngươi quản lý ngươi là nghiêm ngặt, hôm nay, chúng ta có ra bờ sông tiếp ?"

      Đứng dưới cây liễu đầu thôn dưới, bốn đứa bé tụ tập lại chỗ, hoặc ngồi chồm hổm hoặc dựa vào cây, lặng lẽ bàn bạc.

      Mặt Lâm Trùng Cửu đỏ bừng, trong bốn người, bé là người khó ra khỏi cửa nhất, muộn tý chưa về, đại tỷ tìm bé rồi. Bây giờ lại thấy ba đứa nhìn bé chằm chằm, giống như nghi ngờ bé chắc chắn đến muộn, bé kìm lòng được đứng thẳng người, vô cùng cương quyết: " chứ, đương nhiên là ta muốn rồi, như vậy nhé, sau bữa cơm trưa cơm, chúng ta lại , lúc người lớn ngủ." Trời rất nóng, mọi người trong thôn đều có thói quen nghỉ trưa.

      "Được, chúng ta gặp nhau ở đường giao nhau ở hướng Bắc, Tiểu Cửu, ngươi cẩn thận chút, đừng để đại tỷ của ngươi tóm được!"

      "Biết rồi!"

      Bàn bạc xong, bốn đứa trẻ, ai về nhà nấy.

      Lâm Trùng Cửu chưa chơi tới nửa canh giờ về, A Kết cảm thấy bất ngờ vừa sợ vừa vui, cảm thấy đệ đệ càng ngày càng hiểu chuyện, ngừng khen ngợi bé.

      Lâm Trùng Cửu ngoan ngoãn viết chữ, che dấu chột dạ của bản thân.

      Buổi trưa, ăn xong cơm, A Kết và Lâm Trúc về phòng nghỉ trưa, Lâm Trùng Cửu cùng Liễu thị cũng nghỉ.

      Lâm Trùng Cửu nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, chắc chắn mẫu thân ngủ say, bé lặng lẽ xuống giường, rón rén mở cửa phòng, khom lưng chạy.

      Buổi trưa mặt trời đứng bóng, nắng gay gắt nhưng bé cũng thấy nóng chút nào, vô cùng hưng phấn chạy theo con đường về hướng Bắc, nơi đó, lũ bạn chờ, sau khi gặp nhau, bốn đứa cùng tặc lưỡi cười, cùng chạy theo hướng bắc, đến sông Bắc Hà.

      "Chúng ta dừng ở đây hay tiếp theo hướng tây?" Đến bờ sông, cuối cùng Lâm Trùng Cửu cũng dám lớn tiếng hỏi.

      Sông Bắc Hà dài hơn ba trượng, có đoạn chảy dọc theo thôn của bọn trẻ, phần lớn con sông khá nông, chỉ tới đầu gối, lòng sông ở phía đông có đoạn khá sâu, bình thường chỉ có người lớn tới đó tắm rửa, hoặc những đứa trẻ lớn, mười ba mười bốn bơi tốt, cũng sang đó chơi.

      "Lần này phía đông, ta dạy cho các ngươi lặn!" Vóc người Hổ Tử cao lớn, người rất khỏe mạnh, năm nay mười tuổi, nương mất sớm, phụ thân thường đưa xuống nước chơi đùa.

      Hai đứa kia lập tức hưng phấn hùa theo, Lâm Trùng Cửu sửng sốt, nhìn ba người, sau lúc do dự, bé buông tha cho việc lặn: "Vậy các ngươi , ta chơi ở đây thôi." Nếu đại tỷ biết bé đến chỗ nước sâu ở phía đông, chắc chắn đánh bé. Đừng thấy lúc bình thường, đại tỷ chuyện vô cùng dễ nghe, lúc bé làm sai chuyện gì, đại tỷ đánh bé nương tay chút nào.

      "Biết ngay là ngươi dám mà!"

      "Đúng vậy, Tiểu Cửu rất nghe lời tỷ tỷ!"

      "Đừng có náo loạn, Tiểu Cửu còn mà!" Hổ Tử trừng mắt, lườm hai người kia, an ủi vỗ vai Lâm Trùng Cửu, "Vậy Tiểu Cửu cứ chơi ở đây, chúng ta chơi xong đến tìm ngươi." Thấy Hổ Tử đến chỗ hai người kia, Lâm Trùng Cửu , đành phải tách ra, đứng sang bên.

      Lâm Trùng Cửu yên lặng gật đầu.

      Hổ Tử đưa hai người đứng bên cạnh về hướng Đông, có đứa trước khi xoay người lại, làm mặt quỷ trêu tức Lâm Trùng Cửu.

      Lâm Trùng Cửu đứng tại chỗ, ngơ ngác, nắm chặt tay. , đại tỷ vui, , bọn họ cũng hết rồi...

      Bỗng nhiên, bé nhìn thấy.

      Đối diện bờ sông là cánh rừng dương liễu, lúc này bé thấy có nam nhân cao lớn ra từ trong rừng, mặc áo choàng màu lam, đến bãi đá, đứng ở nơi xa vẫy tay với bé. Ven rừng lại thấy nam nhân mặc áo màu tro, khi Lâm Trùng Cửu tới nhìn, thấy hai bóng áo đen cưỡi ngựa lớn xuyên ra rừng cây.

      Bọn họ gọi bé sao?

      Khoảng cách quá xa, Lâm Trùng Cửu nhìn khuôn mặt của đối phương, quay đầy lại nhìn, quả là thấy người đó vẫy tay với bé, bé kìm lòng được về phía , bởi vì tâm trạng buồn bực, bé chậm vô cùng. Bọn Hổ Tử cũng nhìn thấy nam tử mặc áo màu lam, nén nổi tò mò đều dừng lại để nhìn, Hổ Tử quay lại, chạy về phía Lâm Trùng Cửu, hỏi: "Ai vậy là? Ngươi biết à?"

      Lâm Trùng Cửu lắc đầu: " biết..."

      Sắc mặt Hổ Tử thay đổi, giữ chặt bé cho bé về phía trước: " là người xấu sao?"

      Lâm Trùng Cửu há miệng ngạc nhiên, cân nhắc khả năng này bỗng nhiên nhìn thấy ở hông , có thứ gì loé lên. Bé ngẩn người, vừa nhìn nam nhân lại nhìn con ngựa ở trong rừng, suy nghĩ chợt loé lên, bé giằng khỏi tay Hổ Tử, chạy về phía trước: "Ta xem sao!"

      Hổ Tử lo lắng, kêu lũ bạn cùng với .

      Lúc tới gần, cuối cùng Lâm Trùng Cửu cũng nhìn , ngạc nhiên gọi: "Triệu công tử?"

      Triệu Trầm gật đầu, nhìn cũng thèm nhìn bọn Hổ Tử sau, nâng giọng cao lên gọi Lâm Trùng Cửu: "Sang đây." xong, về phía rừng cây.

      Lâm Trùng Cửu nghĩ nhiều, vừa khom lưng cởi giày vừa giải thích với lũ bạn: "Triệu công tử là khách hàng lâu năm ở cửa hành nhà dượng ta, phải người xấu, các ngươi nghịch nước tiếp , ta sang đó tìm huynh ấy." Tuy chính miệng Lâm Trùng Cửu muốn lội qua chỗ nước sâu, nhưng suy cho cùng bé vẫn vui, nếu lũ bạn cho bé nghe mục đích chuyến chơi này từ sớm, bé đâu.

      Cởi giày xong, xắn hai ống quần lên, Lâm Trùng Cửu lội qua sông, nơi này nước vẫn còn nông.

      Người rồi, Hổ Tử và hai người kia ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ lại thôi, Triệu công
      tử gọi bọn , bọn cũng biết Lâm Trùng Cửu vui, vì vậy bọn rủ nhau đến chỗ , vừa vừa quay đầu lại nhìn về phía rừng cây.

      "Triệu công tử, sao các huynh lại ở đây?" Lâm Trùng Cửu để giày ở bờ, chân trần vào rừng.

      Khuôn mặt bé nam cười rạng rỡ, đôi mắt đào hoa giống mẫu thân bé, cũng giống như hai tỷ tỷ của bé.

      Đối với đôi mắt đẹp như vậy, tâm trạng Triệu Trầm cũng thoải mái, chỉ vào túi đựng tên bắn: "Muốn lên núi săn thú, ngang qua đây lên muốn nghỉ lát. Buổi trưa, trời nắng nóng như vậy, sao đệ lại ra đây?" Mắt rất tinh, bốn đứa bé vừa xuất , nhận ra Lâm Trùng Cửu, mấy ngày ngắn ngủn mà chạm mặt nhau ba lần, thể có duyên. Sau khi nhìn thấy bé nam đứng mình bãi đá, biết vì sao lại có lòng tốt, muốn giải vây giúp bé.

      Lâm Trùng Cửu ngượng ngùng gãi đầu, giọng : "Đệ muốn nghịch nước."

      Lâu lắm rồi, Triệu Trầm chuyện với trẻ con, nhìn đứa bé lại cảm thấy thú vị, biết nhưng vẫn cố tình hỏi: "Vậy sao lại cùng bọn chúng?"

      Lâm Trùng Cửu buồn bã, cúi đầu : "Bọn muốn đến chỗ nước sâu, đại tỷ của đệ chỗ đó rất nguy hiểm, cho đệ ."

      Đại tỷ của bé...

      Trong đầu hình ảnh nương nông thông ngồi chiếc xe lừa, Triệu Trầm hơi ngạc nhiên, "Đệ rất nghe lời nàng?"

      "Dạ, lúc đại tỷ tức giận đáng sợ, nếu tỷ ấy biết đệ đến chỗ đó nghịch nước nhất định đánh đệ." Lâm Trùng Cửu với vẻ mặt bất đắc dĩ. Bé rất thích đại tỷ, ngay cả khi nàng quản lý bé rất chặt chẽ.

      "Nàng còn đánh đẹ?" Trong mắt Triệu Trầm tràn đầy ý cười, đợi Lâm Trùng Cửu trả lời hỏi tiếp: "Vậy, nếu có người lớn cùng đệ, nàng cũng cho đệ nghịch nước?"

      Lâm Trùng Cửu nghe thấy thế, ngạc nhiên, ngẩng đầu vui mừng hỏi : "Huynh, Triệu công tử muốn dạy đệ tập bơi?"

      Triệu Trầm trả lời ngay, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Bình, Triệu Trầm cởi áo, lộ ra lồng ngực tinh tráng. Thấy đôi mắt Lâm Trùng Cửu trợn to, nhìn chằm chằm, cười vang: "Dạy chứ, nam tử hán sao lại biết bơi chứ?" xong, dùng tay, khiêng Lâm Trùng Cửu lên vai, lội xuống sông .

      Lớn như vậy, còn chưa được nhìn thấy nữ tử đánh người, hôm nay muốn nhìn xem, lúc nữ tử nông thôn tức giận đánh người, bộ dạng nàng ấy như thế nào.
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      ly sắc, hoadaoanh, Tịch Vũ8 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Giảo hoạt

      Editor: Vivi


      Triệu Trầm ra tay thôi, nếu ra tay dạy Lâm Trùng Cửu tập bơi, thể dạy giống như những người dạy lũ trẻ con trong thôn tập bơi.

      Đầu tiên, chơi ở trong nước lát, cho Lâm Trùng Cửu đứng ở nơi mực nước chỉ cao tới thắt lưng bé, còn trầm người xuống nước.

      Hai mắt Lâm Trùng Cửu mở to nhìn .

      Xuống nước, cởi hết quần áo, chỉ mặc chiếc quần ngắn ngủn, ra Triệu công tử vẫn mặc quần. Lúc này, ở trong nước, bơi vô cùng linh hoạt, động tác của cánh tay đôi chân vô cùng nhanh chóng lưu lqd loát, may là quần có màu nổi bật, bởi vậy lúc nhìn mới giống mặc quần. Lâm Trùng Cửu nhìn bơi ra xa rồi lại bơi về, trong lòng vô cùng kích động và kính nể, đến nỗi đứng lâu như vậy, bé mới dần phát ra vấn đề quan trọng.

      Triệu công tử bơi trong nước lâu như vậy nhưng thấy huynh ấy ngoi lên để thở!

      Lâm Trùng Cửu kích động, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Đứng ở bên kia, Trần Bình vừa nhìn vừa thấy buồn cười. Thiếu gia thể bản lĩnh, đứa trẻ nhà họ Lâm có thể ngưỡng mộ thiếu gia hay sao?

      Thiếu gia được dạy dỗ ở nơi hoang vu hẻo lánh, trong mắt những người kinh thành đó là chỗ xấu hổ của Hầu gia, nhưng lại biết Hầu gia đặt tất cả hi vọng vào thiếu gia, thầm đưa thiếu gia đến đây sống mười hai năm, tự tay Hầu gia mời ba vị cao nhân tới đây. người là Trâu phu tử, có danh tiếng, nghe Trâu phu tử dạy xong, phu nhân vô cùng kính trọng . người là đạo sĩ núi Võ , hơn năm mươi tuổi, tóc bạc mặt hồng hào, tuy già nhưng rất khoẻ mạnh, dạy thiếu gia nội và ngoại gia công phu ( em cũng biết nó là cái gì, tra gg nó cũng chỉ ghi đúng như vậy, ai biết nghĩa của cụm từ này, có thể chỉ cho em ạ?), giúp cơ thể khoẻ mạnh. Người cuối cùng là vị sư phó dạy lqd thiếu gia cưỡi ngựa bắn cung, sư phó từng lính đánh giặc, biết các trận pháp, mưu kế đánh trận.

      Năm trước, thiếu gia học xong, ba vị sư phụ cũng rời .

      là học xong, nhưng học văn võ học bao nhiêu mới là đủ. Tổ tông của phủ lqd Duyên Bình hầu có tước vị hoàn toàn dựa vào chiến công, Hầu gia cũng vâng theo lời dạy, mời phu tử dạy chỉ mong thiếu gia hiểu biết lý lẽ, cũng chẳng hi vọng thi đỗ tiến sĩ hay Trạng Nguyên. Kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung, những thứ hai sư phụ có thể dạy đều dạy, còn lại đều là do thiếu gia siêng năng khổ luyện.

      Nhưng khi nhìn Lâm Trùng Cửu, Trần Bình nở nụ cười. Thiếu gia rất thích săn thú, nhưng chọn địa điểm rất cố định, đều chọn chỗ bao quanh núi , từ trước tới nay, chủ tớ hai người cũng chưa từng tới nơi này. Hôm nay thiếu gia khăn khăng muốn đến đây, còn thấy lạ đó, giờ thấy thiếu gia đối xử đặc biệt với đứa trẻ nhà họ Lâm, chắc chắn là trong lòng thiếu gia hi vọng thứ gì rồi?

      nhìn con đường giao nhau ở bên kia, thầm chờ xem kịch hay.

      Triệu Trầm ở trong nước tương đương với thời gian pha ly trà mới lên bờ.

      Dáng người nam nhân cao lớn, Lâm Trùng Cửu bảy tuổi cũng chỉ cao hơn eo chút, bé ngửa đầu nhìn Triệu công tử.

      Ánh mặt trời chiếu xuống, từng giọt nước đọng người óng ánh, hai cánh tay thon dài rắn chắc mạnh mẽ, khi mặc áo nhìn rất gầy, ra, ngực, bả vai vô cùng rắn chắc, khoẻ mạnh, bắp thịt nổi nhưng quá to. Lâm Trùng Cửu tò mò nhìn , trong lòng đếm thầm, kinh ngạc khi thấy bụng có sáu múi cơ, những giọt nước chảy từ phía xuống, cuối cùng bị chặn lại bởi dây lưng.

      Cho tới bây giờ, Lâm Trùng Cửu cũng biết, cơ thể nam nhân có thể đẹp tới mức đó.

      Dường như cơ thể dấu sức mạnh vô cùng lớn, khiến bé bị thu hút.

      Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, khi kích động lập tức quên thân phận, quy củ, bé vui lqd sướng nhào lên người nam nhân, ngửa đầu nhìn : "Triệu đại ca, đệ muốn theo huynh học bơi, muốn lặn trong nước lâu giống như huynh, muốn lúc trưởng thành cao lớn, khoẻ mạnh như huynh, huynh dạy đệ, được ?"

      Triệu Trầm lau mặt, cúi đầu nhìn bé. Đôi mắt bé trai trong suốt, trong mắt tràn ngập sùng bái kính nể, trong giây lát, khi nghe thấy ba từ rất quen thuộc "Triệu đại ca", cảm giác cũng tệ, bóp cánh tay mảnh khảnh của Lâm Trùng Cửu: "Học nín thở trong nước rất đơn giản, học võ rất khó, đệ có sợ chịu khổ ?"

      " sợ!" Lâm Trùng Cửu lập tức trả lời.

      Triệu Trầm hơi lưỡng lự: "Lâu nhất, ta chỉ có thể dạy đệ nửa năm thôi, năm sau ở đây nữa." Nơi thôn quê xinh đẹp yên bình, đáng tiếc đó phải là điều muốn.

      Lâm Trùng Cửu nghe xong, cảm thấy sức lực của bản thân giống như bị rút hơn nửa, cuống quýt hỏi : "Huynh muốn đâu vậy?"

      Triệu Trầm gì, xoa đầu bé: "Sao vậy, chỉ có thể dạy đệ nửa năm, đệ muốn học nữa hả ?"

      Lâm Trùng Cửu lắc đầu lia lịa.

      Triệu Trầm nở nụ cười, "Vậy là tốt rồi, học cho tốt, nửa năm cũng có thể học được võ công cơ bản rồi. Hôm nay, dạy đệ tập bơi, sau này, trừ khi trời mưa, cách ba ngày, đệ lại tới đây chờ ta, ăn xong điểm tâm rồi hãy đến, nhớ phải cho người nhà biết." Ít khi có duyên như vậy, dạy bé ra lqd sao, sau khi về kinh, muốn nhàn rỗi như thế này sợ cũng khó.

      "Triệu đại ca, vậy có phải huynh trở thành sư phụ của đệ rồi hay ? Đệ đưa huynh về nhà của đệ, huynh với cha mẹ của đệ, tránh trường hợp cha mẹ tin." Lâm Trùng Cửu theo Triệu Trầm đễn chỗ nước sâu, .

      " phải sư phụ, ta chỉ thấy đệ hợp ý ta, mới dạy cho đệ chút võ công thô thiển, nếu đệ thuyết phục được cha mẹ của đệ, vậy cần đến nữa." Triệu Trầm bình tĩnh chấm dứt chuyện này, bắt đầu dạy bé tập nín thở.

      Lâm Trùng Cửu đành phải nén lo lắng ở lòng, tập trung học.

      Đứng ở bên kia, bọn Hổ Tử vẫn chú ý tới Lâm Trùng Cửu, Triệu Trầm lợi hại tới mức nào, bọn chúng đều thấy, đều vô cùng háo hức.

      Triệu Trầm nhìn bọn trẻ, bâng quơ hỏi Lâm Trùng Cửu: "Mấy đứa lén lút ra đây đúng ? Có phải nên nhanh chóng chạy về hay ?"

      Nghe vậy, Lâm Trùng Cửu vừa mới nín thớ lập tức lẩm bẩm, uể oải : "Đại tỷ của đệ dậy sớm nhất, hai khắc sau, nếu đệ vẫn chưa về, chắc tỷ ấy đến đây tìm đệ."

      "Có muốn bị đánh ?"

      " muốn..."

      "Ta có cách..."

      ~

      A Kết nghỉ trưa, ngủ lâu, ngủ lâu, lúc tỉnh rất khó chịu.

      A Trúc ngủ say, nằm gần lò sưởi được đặt ở đầu giường đặt gần lò sưởi, A Kết xoa mặt, duỗi tay lấy đôi giày, vén màn ra ngoài.

      Nàng xuống phòng bếp, lấy nước rửa mặt, nước lạnh mát rượi, chạm vào khuôn mặt, lập tức xua tan cơn buồn ngủ, tinh thần trở lên sảng khoái.

      Tạt nước rửa mặt vào vườn rau, nàng đến thư phòng, tiếp tục may quần áo cho đệ đê, vô tình nhìn thấy cửa lớn mở. Nàng ngẩn người, trước khi nghỉ trưa, ràng đóng cửa lại, sao...

      Nàng lập tức nhìn về phía phòng tốt nhất trong nhà. Nhiều năm qua, trong thôn chưa từng có chuyện trộm, chắc chắn là đệ đệ lại lén lút chạy chơi rồi!

      Đến phòng lớn nhất nhìn, A Kết bị chọc tức, trưa nắng như vậy ngủ, ngoại trừ đến bờ sông để chơi còn có thể đến chỗ nào?

      Nàng nghiêm mặt ra cửa, thẳng đến sông Bắc Hà.

      Chưa tới hai dặm, rất nhanh đến nơi, đến chỗ con đường giao nhau, phía trước là bãi đá cuội lóe chói mắt dưới ánh mặt trời, nước sông róc rách. A Kết nhìn xung quanh hướng tây, tuy đệ đệ ham chơi, nhưng cũng hiểu chuyện, đến chỗ nước sâu ở bên kia nghịch nước.

      Nhưng nhìn mãi về hướng tây cũng chẳng thấy có ai, A Kết định quay đầu về, bỗng nhiên, giọng sợ hãi cất lên từ hướng đông: “ Tiểu Cửu, hình như ở bên kia, ngươi mau qua đó tìm ! ”

      Là giọng của Hổ Tử!

      A Kết lần theo hướng giọng nó truyền tới, thấy bờ sông chỉ có ba đứa bé đứng ở đó, bờ bên kia có người giữ hai con ngựa lớn tiếng kêu lên “ Thiếu gia ”.

      mặt nước cái gì cũng có, bờ cũng thấy đệ đệ của nàng!

      Trong lòng có dự cảm xấu, A Kết nghiêm mặt đuổi theo lũ trẻ đứng ở bên kia: “ Hổ Tử, Tiểu Cửu đâu, Tiểu Cửu đâu rồi! ”

      Hổ Tử nhìn nàng, lại nhìn mặt nước, bóp chặt đồng tiền trong lòng bàn tay, giọng, biết với lũ bạn điều gì. theo ba đứa bé khom lưng giày, mặc quần áo, lúc cách A Kết mấy chục bước chân bọn trẻ nhanh chân chạy như điên, Hồ Tử cố gắng hét to để giải thích: “ Tiểu Cửu rơi xuống nước rồi! Là tự rơi xuống, liên quan tới bọn đệ! ” Giọng vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, dường như sợ A Kết đánh , trong nháy mắt, cố gắng chạy ra xa.

      A Kết vô cùng nóng ruột, nghe thấy Hổ Tử đệ đệ bị rơi xuống nước, bước chân của nàng loạng choạng, bổ nhào ngã xuống đất, cổ tay bị hòn đá chọc cho nóng rát. Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm tới đau đớn của bản thân, cũng mặc kệ những đứa bé hốt hoảng chạy trốn, nhanh chóng chạy tới bờ sông, bạch khuôn mặt trắng bệch hoảng loạn nhìn mặt nước: “ Tiểu Cửu, Tiểu Cửu! ”

      nương, nương đừng vội! Thiếu gia nhà ta nhảy xuống cứu rồi, nhất định có việc gì đâu, ngươi đừng có dại dột nhảy xuống theo, nếu thiếu gia nhà ta lại phải vội vàng cứu hai người, đệ đệ của nương càng thêm nguy hiểm! ” Thấy A Kết chạy hai ba bước nhảy xuống chỗ nước sâu, cao tới thắt lưng, Trần Bình vội vàng nhảy ra khuyên.

      A Kết sửng sốt, muốn nhìn người đối diện, bỗng nhiên, từ xa, tiếng rẽ nước ào ào truyền đến, nhìn thấy khuôn mặt nhắn của đệ đệ trắng bệch, nàng vừa mừng vừa sợ lại vừa lo, kìm lòng được vội vàng chạy về phía bên kia, chẳng ngờ đáy sông bằng phẳng, nàng cẩn thận hụt chân, người lao về phía trước, chưa làm được gì người bị ngâm vào nước. A Kết gấp đến mức há mồm, nàng vừa ú ớ kêu mơ hồ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của đệ đệ, nhưng lại dám chắc chắn. Cuối cùng, tay cũng chạm được tới đáy sông, A Kết muốn đứng lên, đột nhiên có cánh tay vòng quanh hông nàng, ngay sau đó nàng được người ta kéo lên khỏi mặt nước.

      Giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, A Kết gắt gao bám chặt người nọ, há miệng thở dốc, nước từ đỉnh đầu chảy xuống ngừng, khiến cho nàng thể mở mắt.

      Cánh tay Triệu Trầm vắt ngang qua eo nàng, dáng người bé, mảnh dẻ của nàng khiến vô cùng ngạc nhiên, cánh tay càng ôm chặt nàng, trong lúc hỗn loạn, nương cũng bám chặt như thế, cách chiếc áo mỏng, hai luồng đầy đặn áp sát ngực , khiến vừa nhìn thấy bốc hỏa, cả người căng cứng. May mắn, lý trí của vẫn chưa biến mất, Triệu ngắm nhìn nàng, đầu tiên, nháy mắt với Lâm Trùng Cửu, sau khi Lâm Trùng Cửu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lại quay đầu ra hiệu cho Trần Bình, Trần Bình vội vàng dắt ngựa sang chỗ khác dám nhìn thêm chút nào.

      Vì thế, lúc A Kết mở to mắt, người nàng bị khiêng lên, nàng sợ tới mức hét to, vùng vẫy thấy đệ đệ được người ta đặt ở bờ, hai mắt nhắm nghiền.

      “ Tiểu Cửu! ” Nàng gấp tới mức dùng tay với về phía đệ đệ, nam nhân khiêng nàng đột nhiên nhanh, khiến nàng có cảm giác như sắp bị ngã cái, vội vàng thay đổi tư thế, bám vào lồng ngực nam nhân. Bắp thịt của rắn chắc, chặt chẽ, trong lòng A Kết hốt hoảng, ngước đầu nhìn, đối diện tầm mắt nàng là khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc.

      Miệng nàng há to, trong đầu lập tức hỗn loạn, biết nên nghĩ tới chuyện nào trước.

      Triệu Trầm cúi đầu, trước khi nàng hoàn hồn vào cánh rừng, vứt nàng vào trong bụi cỏ, sau đó nhàng đặt Lâm Trùng Cửu xuống, quay lưng về phía A Kết, đè tay lên ngực Lâm Trùng Cửu. Với động tác thô lỗ của nam nhân, A Kết cảm thấy choáng váng, dễ dàng ngồi được, thấy đệ đệ vẫn nằm nhúc nhích ở bên kia, lập tức bất chấp mọi thứ, xoay người bò đến bên cạnh Lâm Trùng Cửu, vừa quỳ, vừa khóc gọi : “ Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, đệ đừng làm tỷ sợ ... ” Khóc thành tiếng.

      Quần áo ướt đẫm, dán chặt người nhưng nàng vẫn hề hay biết, Triệu Trầm liếc mắt nhìn trộm, nhìn dần lên phía , nhìn khuôn mặt trắng xanh của nàng. Tóc mai ẩm ướt, đen bóng làm khuôn mặt nương chật vật trở nên nổi bật, đáng thương vô cùng, đôi mắt đào rưng rưng nước mắt, khiến lòng dâng lên rung động khó có thể nên lời, cọ sát bốc hỏa cũng tiêu tan phần nào.

      Triệu Trầm nhàng xoa bóp cho Lâm Trùng Cửu.

      Lâm Trùng Cửu “ từ từ tỉnh lại ”, cần giả bộ, thấy trưởng tỷ khóc, nước mắt bé cũng ào ào rơi xuống, nhào vào lòng A Kết, giải thích: “ Đại tỷ, đệ sai rồi, đệ nghịch nước đâu, tỷ đừng sợ! ”

      Đệ đệ tỉnh, A Kết càng khóc kinh khủng hơn, nàng quỳ ở đó, sợ hãi ôm chặt đệ đệ, vừa ôm vừa đánh mạnh vào mông Lâm Trùng Cửu. Vòng tay quanh cổ bé, nàng vừa khóc vừa mắng: “ Tỷ đệ bao nhiêu lần, cho đệ nghịch nước vào buổi trưa, nếu hôm nay có người cứu đệ, đệ, suýt chút nữa mất mạng rồi, đệ có biết ! ” Vừa vừa đánh. Nghĩ đến lúc nghe Hổ Tử đệ đệ rơi xuống nước, nàng vô cùng lo lắng sợ hãi, càng nghĩ càng giận đệ đệ hiểu chuyện, càng đánh càng mạnh tay hơn.

      Lâm Trùng Cửu bị đánh đau, liên tục xin lỗi, quay đầu nhìn về phía Triệu Trầm im lặng xin giúp đỡ. phải chính miệng huynh làm như vậy bị đánh cơ mà ...

      Triệu Trầm dù bận vẫn ung dung ngồi bên cạnh, đôi mắt phượng nhìn A Kết chằm chằm, lát sau, mở miệng với khuôn mặt nghiêm túc: “ Thôi, sao là tốt rồi, chẳng phải thằng bé cũng biết sai rồi đấy sao? Có ai làm tỷ tỷ nào như ? ”

      Động tác của A Kết ngừng lại, cuối cùng nàng cũng nhớ ra có người ngồi bên cạnh.

      Nàng giương mắt nhìn lại, vốn dĩ định lời cảm ơn nhưng lại thấy ngồi dựa vào thân cây, chân co lại đặt nằm ngang, chân gập lên, tay phải tựa đầu gối, hở ngực lộ bụng ...

      Nàng chưa nhìn mặt vội vàng quay đầu, nhanh chóng đứng dậy, kéo đệ đệ : “ Cảm ơn, ơn cứu mạng của Triệu công tử, ta ... ”

      “ Nàng muốn báo đáp ta thế nào? ” Triệu Trầm vô cùng nhàng, bởi vì nàng vội vàng đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào dáng người lung linh của nàng.

      phải nàng muốn cho nhìn sao, hôm nay phải nhìn nàng kỹ, nhìn nàng nhiều.
      Last edited: 26/5/15
      ly sắc, hoadaoanh, Tịch Vũ8 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: Trêu chọc

      Editor: Vivi

      ra, A Kết chưa biết làm thể nào để báo đáp ơn cứu mạng của Triệu công tử.

      phải nàng biết ơn đối phương, nhưng trong hoàn cảnh này, cởi trần, nhìn kiểu gì cũng thấy thích hợp để chuyện.

      "Triệu công tử muốn..." Nàng xấu hổ, nhìn về phía Triệu Trầm, muốn hỏi muốn làm thế nào, thấy cũng nhìn nàng, , phải nhìn nàng, mà ánh mắt của nhìn thấp hơn chút, dường như là nhìn ngực của nàng. A Kết nghi ngờ, cúi đầu, thấy quần áo ướt đẫm dán chặt vào người nàng, nơi thường bị muội muội nghịch ngợm lén đụng chạm hoàn toàn trước mắt ...

      Đầu nàng nổ bùm, A Kết lập tức trốn sau lưng đệ đệ, trốn tới mức cũng chẳng phát đầu đệ đệ quá thấp căn bản che được cho nàng. Nàng muốn gấp cũng gấp được, vội vàng kéo đệ đệ trốn sau cây, dựa vào thân cây, cắn môi , trong lòng rối như tơ vò. Bây giờ nên làm gì, quần áo ướt như vậy có cách nào về thôn được, nếu đường gặp người khác, thanh danh của nàng bị phá hỏng, , vậy rốt cục, muốn làm gì?

      Đột nhiên, A Kết cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      Lúc đứng đối diện với ở Phẩm Lan cư, nàng sợ lạnh lẽo toả ra từ người , ngày ấy, ở đường, nhìn trộm nàng, nàng thích rồi, bây giờ lại nhìn nàng chằm chằm có hề dấu diếm, chút lễ phép cũng có, có thể...

      "Cho nàng mượn, sang bên kia thay đồ , sau đó bảo đệ đệ nàng đem quần áo nàng tới bãi đá mà phơi, bây giờ trời nóng, tý nữa là mặc được rồi." Lúc nàng bối rối, bỗng nhiên duỗi tay ra khiến A Kết hoảng sợ, lúc này mới nhìn thấy cầm áo ngoài của nam nhân. Nàng cảm thấy khó tin, quay đầu nhìn , thấy xoay lưng về phía nàng, chỉ có cánh tay của , cầm áo, đưa về phía nàng, lúc này mới tuân thủ lễ phép.

      A Kết cúi đầu, do dự.

      nghe lời , nàng có thể bảo đệ đệ về nhà lấy quần áo, nhưng nàng biết lúc nào hai người , bởi vậy dám bảo đệ đệ về lấy đồ, tuy bé mới bảy tuổi nhưng trong lúc này, bé lại là chỗ dựa duy nhất nàng có thể dựa vào. Nếu nghe , nàng dám mặc áo ngoài của nam nhân sao?

      "Nàng muốn mặc?" Triệu Trầm nhíu mày, giọng lạnh lẽo.

      A Kết dám , càng nàng lại càng sợ.

      Triệu Trầm chờ lát, sau đó nhấc chân .

      Trước khi , Lâm Trùng Cửu cầm áo ngoài màu lam của , ngửa đầu với A Kết: "Đại tỷ, Triệu, Triệu công tử có lòng tốt mà, tỷ thay , cẩn thận lại bị cảm lạnh." Bé thường thấy mẫu thân dặn dò hai tỷ tỷ đừng sờ nước lạnh, bởi vậy, cả người ướt đẫm chắc chắn tốt.

      Trong mắt bé chứa đầy lo lắng và áy náy, khiến lòng A Kết mềm nhũn, khẽ cắn môi, thấp giọng, lời cảm ơn với tên nào đó vẫn chưa : "Cảm, cảm ơn Triệu công tử cho mượn đồ, mong Triệu công tử canh cho ta chút, ta..."

      "Có ta ở đây, ai có thể vào khu rừng này." Biết nàng lo lắng điều gì, Triệu Trầm lạnh nhạt.

      A Kết im lặng, kéo tay Lâm Trùng Cửu sâu vào trong rừng, sau khi chắc chắn Triệu Trầm thấy mình, xung quanh cũng có ai, nàng để Lâm Trùng Cửu đứng đó canh chừng, bản thân nàng lại sâu về phía trước chút, sau đó, mình trong bụi cỏ, đem quần áo ướt sũng cởi ra, vắt khô lau người qua loa, đem áo ngoài rộng thùng thình của nam nhân mặc vào người. Đây là chiếc áo choàng cổ tròn, bởi vì nam nhân có dáng người cao lớn, chiếc áo này gần như dài tới mắt cá chân của nàng.

      Ép bản thân được nghĩ tới cảm giác quái dị, A Kết nắm chặt cổ áo về phía Lâm Trùng Cửu, giọng thầm.

      Lâm Trùng Cửu gật đầu, cầm quần áo của nàng về phía trước, được hai bước, bé quay đầu gọi nàng: "Đại tỷ, tỷ men theo ven rừng mà , ở đây có ai..."

      Ở trong rừng, A Kết rất sợ, nghĩ kỹ, sau đó nắm tay Lâm Trùng Cửu nghiêng người ra ngoài, tránh nam nhân đứng ở phía trước. Cuối cùng nàng ngồi xổm, trốn trong bụi cậy cách Lâm Trùng Cửu mấy chục bước, lại dặn Lâm Trùng Cửu vài câu, sau đó mới để cho bé .

      Lâm Trùng Cửu nghiêng chạy về phía bờ sông, cách nơi nghịch nước rất xa, đem quần áo giặt sạch, cố gắng vắt kiệt nước, sau đó giũ từng cái, trải tảng đá hong khô.

      A Kết nhìn đệ đệ, thấy đệ đệ cực kỳ nghe lời, nàng mới thở ra nhàng, dừng lại chút, lặng lẽ nhìn về phía Triệu Trầm.

      Hai người cách nhau khá xa, nam nhân đứng đưa lưng về phía nàng, khuôn mặt bị lá cây che khuất, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của , thắt lưng hẹp, chân dài.

      A Kết vội vàng cúi đầu, dám nhìn lung tung.

      Ở bên kia, sau khi làm xong, Lâm Trùng Cửu chạy về phía Triệu Trầm, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, giọng : "Triệu đại ca, đại tỷ của đệ nhờ để chuyển lời cám ơn đến huynh, tỷ tỷ quần áo tỷ ấy khô, lập tức đem áo trả lại cho huynh, sau khi về nhà, tỷ ấy kể chuyện huynh cứu đệ cho cha đệ nghe, để cha đệ ra mặt cảm ơn huynh."

      Triệu Trầm xoa đầu bé, "Như vậy lại hay, đệ có thể thuận lợi xin cha đệ cho đệ theo ta học chút bản lĩnh. Nhớ , được để lộ.

      Lâm Trùng Cửu hưng phấn gật đầu.

      Triệu Trầm nhìn vào trong rừng, lườm cái, nhấc chân về phía bờ sông: “ thôi, chúng ta bơi tiếp.”

      “Nhưng mà......” Lâm Trùng Cửu do dự.

      Triệu Trầm quay đầu lại, cười với bé: “Yên tâm, có ta ở đây, đại tỷ của đệ đồng ý.”

      Lâm Trùng Cửu lập tức tin , ngoan ngoãn theo nam nhân. (vivi: tin tin có ngày em mất chị)

      “ Tiểu Cửu, đệ đâu vậy?” Tuy A Kết dám nhìn, nhưng vẫn chú ý tới hành động của hai người, nghe thấy tiếng bước chân, nàng lén lút nhìn trộm, thấy đệ đệ lại về phía bờ sông, nàng vội vàng đứng lên, lẫn trốn sau thân cây, thò đầu ra gọi, giọng vô cùng lo lắng.

      Lâm Trùng Cửu hơi lo lắng, Triệu Trầm ngăn bé lại, nghiêng người trả lời nàng: “Đệ ấy tập bơi, sau này khó tránh lại gặp chuyện may, ta rảnh, dạy đệ ấy chút.”

      A Kết nhíu mày, lập tức ngăn cản: “ dám làm phiền Triệu Công tử, Tiểu Cửu, đệ lại đây!” Dạy đệ đệ tập bơi, chắc chắn sau này, đệ ấy càng muốn nghịch nước, trẻ con mới bảy tuổi, ngay cả khi chúng biết bơi, người nhà cũng vô cùng lo lắng khi chúng ra khỏi nhà.

      Lâm Trùng Cửu hậm hực bỏ ý định học bơi, bé giải thích với Triệu Trầm: “Đại tỷ cho đệ học, đệ..... A!”

      Nhưng Triệu Trầm vác bé lên vai rồi, cũng thèm quay đầu lại, về phía bờ sông. Lâm Trùng Cửu vô cùng hưng phấn, ỷ vào chuyện có người giúp, cũng chẳng phải bé sợ trưởng tỷ, quay đầu với A Kết: “Đại tỷ, tỷ yên tâm, Triệu công tử bơi giỏi lắm, đệ gặp chuyện gì đâu!”

      A Kết tức giận, nhịn được đuổi theo đệ đệ, Triệu Trầm nghe tiếng bước chân của nàng, cười cười, dừng bước, xoay người nhìn nàng, được câu nào.

      chẳng cần gì, chỉ cần nhìn cởi trần, đứng thoải mái ở nơi ấy, A Kết vừa chạy đến gần lập tức quay lại tìm chỗ trốn, vừa thẹn vừa cấu: “Cảm ơn Triệu công tử có lòng tốt, nhưng đệ đệ của ta vẫn còn quá , mong Triệu công tử cần dung túng cho đệ ấy nghịch nước!”

      Triệu Trầm nhìn chằm chằm góc áo của lấp ló sau thân cây, tưởng tượng bộ dáng nhớn nhác lại thể tránh được của nàng, cảm thấy từ trước đến nay, chưa bao giờ vui sướng đến vậy, “Đó chỉ là ý kiến của nữ nhân các nàng, nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể sợ nước? Tiểu Cửu, đệ có muốn học ?”

      Giọng của trong trẻo mà nghiêm nghị, trong giọng ấy chứa đầy dũng khí oai hùng, Lâm Trùng Cửu cần suy nghĩ hét lớn: “Muốn!” Bé cũng muốn làm nam nhân lợi hại như Triệu công tử!

      Triệu Trầm cực kì hài lòng, quay sang với A Kết: “Nếu Lâm nương đồng ý, cứ việc mang Tiểu Cửu , nàng làm được, ta tiếp tục dạy .”

      Lời này rất lợi hại, nam nữ khác nhau, mặc quần áo, làm sao A Kết dám thò tay cướp người?

      thèm đạo lý với nàng, A Kết cố gắng khuyên đệ đệ, nhưng Lâm Trùng Cửu theo Triệu Trầm, đắm mình vào dòng nước, quên mất trưởng tỷ từ lâu rồi.

      Vì thế, A Kết chỉ có thể lo lắng, nhìn mặt sông chằm chằm, cố gắng chỉ nhìn đệ đệ. Triệu Trầm lặn xuống nước, nàng nhàng thở ra, Triệu Trầm ngoi lên, nàng lập tức mở to mắt, khi Lâm Trùng Cửu hụp đầu vào trong nước, A Kết hận thể chạy ngay ra, xách đệ đệ lên, may mắn, Lâm Trùng Cửu nín thở lâu, nhanh chóng ngoi đầu lên.

      A Kết chưa bao giờ phải chịu giày vò lớn như vậy, trong rừng mát rượi nhưng cả người nàng toàn mồ hôi.

      Gió phất qua, có mùi hương xa lạ bay vào mũi nàng. A Kết ngẩn ra, nhịn được tập trung ngửi để phân biệt. Là mùi hương của nam nhân toả ra từ chiếc áo nàng mặc, có mùi mồ hôi nhàn nhạt, ngửi kỹ, người tinh tế mới ngửi thấy mùi hoa lan thanh nhã. Bỗng nhiên, A Kết nghĩ đến bồn hoa lan đệ nhất cống phẩm, mùi áo của phải là mùi của hương nhang, chắc nhà trồng rất nhiều hoa lan?

      Phong lan thanh tịch, mặt mày đoan chính lễ độ, đoá hoa tượng trưng cho người quân tử, Hi Lan tượng trưng cho người cao thượng.

      Tại sao, hành động của có thể vô lại như thế? Hoàn toàn phù hợp với tính cách lạnh lùng của .

      ra, có khi vô lại, nhưng cũng có khi lại vô cùng biết phép tắc, khi cho nàng mượn áo, quay đầu nhìn sang chỗ khác

      Lần đầu tiên, A Kết gặp phải người quái thai như .

      “Triệu đại ca, huynh lợi hại!” nghĩ đến sững người, giọng kính nể của đệ đệ truyền tới.

      A Kết nhìn mặt sông, thấy đệ đệ đứng ở nơi có mực nước cao đến eo nhìn chằm chằm lòng sông, thấy nam nhân đâu cả, chắc chắn là lặn rồi.

      thể , nín thở rất tốt.

      A Kết cũng nghĩ nhiều, chỉ nhìn đệ đệ.

      Lâu như vậy, vẫn thấy nam nhân ngoi lên, Lâm Trùng Cửu bắt đầu sốt ruột, A Kết cũng thấy hơi lo lắng.

      Hình như, cũng tương đương với thời gian pha chén trà thôi?

      Có thể, hơi sơ suất nên xảy ra chuyện ?

      A Kết lặn lẽ nhìn người theo , nhìn qua lại thấy, vài bước, phát người theo nằm trong bụi cỏ ở bờ, ống tay áo che khuất khuôn mặt, giống như ngủ.

      “Triệu đại ca, Triệu đại ca, huynh làm sao vậy?” Ở bờ sông vang lên tiếng kêu sợ hãi, A Kết ngẩng đầu, thấy Lâm Trùng Cửu hốt hoảng chạy đến chỗ nước sâu. A Kết sợ hãi, vội vàng gọi đệ đệ: “Tiểu Cửu, đừng !”

      “Có thể Triệu đại ca chìm xuống đáy sông rồi!” Giọng Lâm Trùng Cửu run rẩy, hét lên.

      “Vậy đệ gọi dạy cứu người !” A Kết ra, chỉ vào Trần Bình nằm ở bên kia.

      Lâm Trùng Cửu lập tức xoay người, lấy hơi gọi to.

      Trần Bình nghe lời của hai chị em nàng, lo lắng chút nào, tiếp tục giả vờ ngủ.

      Lâm Trùng Cửu lo lắng sắp khóc: “Đại tỷ, Triệu đại ca, huynh ấy.....”

      Lúc này, A Kết cũng quan tâm được nhiều thứ lễ tiết, hốt ha hốt hoảng chạy dọc theo bờ sông, chạy đến bờ biển, ở giữa sông, nước sâu thấy nhìn được. Nàng vừa định xuống để tìm, bỗng nhiên, ở phía trước có tiếng đập nước lớn, nam nhân đến gần chỗ nàng đứng. A Kết ngây người, kinh ngạc nhìn rẽ nước, về phía nàng, hai tay dang rộng tạt nước, những giọt nước theo mép tóc rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng. Lông mi đen dài như mực bị ngấm nước, tư thế oai hùng tràn đầy sức sống, bởi vì lông mi ẩm ướt, đôi mắt phượng hẹp dài càng long lanh sắc nước, nhìn thẳng nàng.

      Trong chớp mắt, trái tim của A Kết đập thình thình

      Nhưng dưới ánh mắt sáng rực của nam nhân. Cái nhìn chăm chú của nhanh chóng khiến A Kết bừng tỉnh, nàng xoay người rời , môi đỏ mọng nhếch lên, trong lòng có cảm giác hình như mình bị lừa.

      “Nàng lo lắng cho ta, phải ?”

      Giọng trầm thấp, che giấu vui mừng vang lên sau lưng nàng. Hỏi, suy đoán thành , A Kết cắn môi, chạy .

      Triệu Trầm đuổi theo, đứng ở nơi nước cạn, nhìn theo bóng nàng.

      nương mặc áo bào của , gió nhàng lướt qua khiến tay áo tung bay, làm cho dáng người nàng càng xinh thướt tha, đôi chân dài trắng noãn như như , lát sâu được cây rừng che giấu, nàng vội vàng trốn sau cây.

      Triệu Trầm lặng lẽ cười, mắt nhìn gốc cây nàng nấp, rồi nhìn lên phía ,nhìn cây trong rừng, lại nhìn bầu trời xanh quang đãng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10: Quyết định

      Editor: Vivi

      Sau giờ ngọ, nắng càng thêm gay gắt, quần áo A Kết khô rất nhanh.

      Đổi quần áo xong, A Kết ló mặt ra, đưa áo choàng cho Lâm Trùng Cửu, nhờ bé đem áo trả cho Triệu Trầm.

      Lâm Trùng Cửu ôm quần áo chạy về phía Triệu Trầm. Hai người cũng học bơi nữa, sau khi bé học được nín thở, Triệu Trầm dạy bé ngồi trung bình tấn, ngồi đến khi nước lấn vào chỗ hai người ngồi, bé lấy quần áo cho tỷ tỷ, Triệu Trầm ngồi dựa lưng vào thân cây hóng mát, nhớ tới cuộc sống an nhàn sung sướng, nhưng lại lqd ghét bỏ thân cây thô ráp chút nào.

      "Triệu đại ca, trả cho huynh." Lâm Trùng Cửu gọi vô cùng thân thiết. Ở với nhau chưa tới canh giờ, bé sợ khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm của nam nhân này nữa rồi.

      Triệu Trầm bình tĩnh cầm áo, đứng thẳng, nhanh chóng mặc vào. Mặc áo vào người, áo còn lưu lại hơi ấm của nàng ấy.

      khống chế được mà cảm thấy run rẩy.

      Chớp mắt nhìn cái, bộ ngực nàng căng tròn, đôi cẳng chân mảnh khảnh, giống như hề đứng xa dán lên người vậy.

      Theo bản năng, nhìn về phía cánh rừng.

      Nơi đó cây cối che kín, chỉ có góc váy trắng lộ ra.

      "Triệu đại ca?" Lâm Trùng Cửu thấy sững sờ cầm vạt áo, nghi hoặc gọi .

      " có gì." Triệu Trầm thu hồi tầm mắt, nhanh chóng buộc lại đai lưng, nghiêm mặt lại, dặn dò bé: "Nhớ kỹ lời ta , được để lộ sơ hở." xong, xoay người về phía Trần Bình, xoay mình lên ngựa, trong nháy mắt chạy rất xa.

      Lâm Trùng Cửu hâm mộ nhìn theo hai con ngựa phóng như bay.

      "Đừng nhìn nữa, mau theo tỷ về nhà, xem nương xử lý đệ như thế nào." A Kết vỗ vào đầu đệ đệ, vô cùng buồn bực. Nếu phải đệ đệ ham chơi, hôm nay cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nàng cảm kích Triệu công tử cứu đệ đệ, lại thích trêu chọc nàng. Trước khi cứu người, lúc đó quần áo lqd chỉnh tề, về tình có thể tha thứ, sau đó lại cố ý dụ nàng về phía bờ sông, hành động đó của nhằm mục đích gì?

      Lâm Trùng Cửu chột dạ, vừa cùng trưởng tỷ vừa xin lỗi: "Đại tỷ, đệ cố ý đâu, lát nữa, nương đánh đệ, tỷ xin giúp đệ được , tỷ lớn nhất mà..." So sánh với bàn tay của mẫu thân, đại tỷ vẫn ôn nhu hơn rất nhiều.

      Trong lòng A Kết chứa đầy tâm , cũng có tâm trạng để ý đến bé.

      Chuyện hôm nay, lúc cả người nàng ướt đẫm bị Triệu công tử thấy, nàng cũng nhìn thấy lồng ngực của đối phương, khi chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của nàng bị phá huỷ, tới lúc đó, Mạnh Trọng Cảnh có ghét bỏ nàng ?

      "Tiểu Cửu, đệ hứa với tỷ tỷ, sau kh về nhà chỉ đệ rơi xuống nước được Triệu công tử cứu, được tới chuyện tỷ tỷ cũng rơi xuống nước, biết ? chỉ được với phụ thân và nương, với những đứa trẻ ở bên ngoài, đệ cũng được , nếu tỷ tỷ bị người ta chê cười." A Kết dừng lqd bước, ngồi trước mặt đệ đệ, nghiêm túc dặn dò bé.

      Lâm Trùng Cửu ngoan ngoãn vâng lời, "Đại tỷ yên tâm, Triệu đại ca với đệ, huynh ấy chuyện này trừ bốn người chúng ta, ai cũng được biết."

      A Kết ngạc nhiên, ", với đệ như vậy?"

      Lâm Trùng Cửu gật đầu, nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc: "Đại tỷ, tỷ sao vậy?" Vẻ mặt giống như cực kỳ khiếp sợ.

      Đối với trẻ con, cái gì chúng cũng hiểu, A Kết giải thích, chỉ dặn dò thêm vài câu, sau đó đè nén phức tạp trong lòng, đưa đệ đệ về nhà.

      Hai mẹ con Liễu thị vừa tỉnh ngủ, rửa mặt.

      Lâm Trúc rửa xong trước, vắt khăn lên dây phơi quần áo, nhìn thấy trưởng tỷ và đệ đệ về, khuôn mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, quay mặt vào trong phòng, gào lên: "Nương, đại tỷ đưa Tiểu Cửu về rồi !" Đệ đệ ham chơi, buổi trưa lén lút chơi khiến đại tỷ phải tìm, việc này thành thói quen, lúc dậy thấy hai người là có thể đoán được.

      Hiển nhiên trong lòng Liễu thị cũng có tính toán riêng.

      Nàng vốc nước lau mặt, cho Lâm Trúc đổ nước, khuôn mặt nghiêm khắc, đứng ở cửa chờ hai tỷ đệ A Kết, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Trùng Cửu nhưng lại hỏi A Kết: "Hôm nay tìm thấy nó ở đâu?"

      Đầu Lâm Trùng Cửu cúi gằm xuống, nhịn được kéo tay áo trưởng tỷ.

      A Kết thở dài, dắt đệ đệ vào trong nhà: "Nương, chúng ta vào nhà rồi ."

      Chuyện này hình như có gì đúng, trong lòng Liễu thị dâng lên nghi ngờ,cũng xoay người vào, Lâm Trúc đổ nước xong cũng chạy vào theo.

      Trong phòng, Lâm Trùng Cửu giống như tội phạm, cúi đầu đứng giữa phòng, Liễu thị ngồi cạnh giường đất, Lâm Trúc dựa vào mẫu thân, A Kết ngồi ở đầu bên kia với Liễu thị, giọng thầm .

      Nàng xong, nhưng Liễu thị cũng gì, Liễu thị đứng dậy, ôm bé, đặt bé nằm sấp giường, sau đó lột quần của bé, trận đòn bàn tay liên
      [​IMG]

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: Hiểu lầm

      Editor: Vivi

      Màn đêm buông xuống, hai chị em A Kết trở về sương phòng, Lâm Trùng Cửu cũng ngủ.

      Phòng chính ở phía đông, Lâm Hiền miễn cưỡng tựa vào thùng tắm, cố ý tắm chậm.

      Liễu thị thu dọn phòng bếp xong, vào phòng thấy còn chưa tắm xong, hơi sũng sờ, Lâm Hiền quay đầu lại, đưa khăn cho nàng: "Tới đây, kỳ lưng giúp ta."

      Nam nhân ba mươi mấy tuổi, ôn hòa tuấn lãng, vừa có khí chất nho nhã của thư sinh, lại vừa có thân hình cường tráng của nông dân, thành thân nhiều năm, chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy xấu xa vô lại trong mắt , ra nàng càng nhìn lqd càng thích, cảm thấy số mệnh của bản thân là tốt, gả cho người như . So với những tỷ muội quen thuộc ở trong thôn, cho dù được gả cho người tốt hơn hay hư hỏng hơn trượng phu của nàng, nhưng khi đem trượng phu ra so sánh, lqd chắc chắn ai hơn , huống chi nam nhân nhà nàng chỉ có bộ dạng tốt đẹp, còn biết kiếm tiền, còn phong nhã..

      Liễu thị đọc sách, biết phong hoa tuyết nguyệt là thế nào, lúc thân thiết trượng phu những câu khiến mặt nàng hồng tim đập nhanh, chắc cái đó được gọi là phong nhã? (vivi: phong nhã cái gì? Lưu manh, vô sỉ có)

      Sau khi hết đỏ mặt, ngồi ghế kỳ lưng giúp trượng phu, với trượng phu chuyện nàng vừa cân nhắc: "Nếu Triệucông tử đồng ý dạy Tiểu Cửu, ngay cả khi bái sư, kiểu gì chúng ta cũng phải mời đến nhà ăn bữa cơm chứ?"

      Lâm Hiền quay đầu lại, thân thiết choàng tay lên vai thê tử, bâng quơ: "Tất nhiên là muốn mời, nhưng chưa chắc người ta tới."

      Với động tác của , cả người nàng như nhũn ra, còn muốn điều gì, Lâm Hiền đột nhiên đứng dậy, cả người ướt nhẹp bổ nhào về phía nàng...

      Có rượu trợ hứng, mấy ngày gần đây lại thân thiết, đêm nay Lâm Hiền tung hoành làm việc lớn.

      Sau khi ân ái, hai vợ chồng thở hồng hộc, vài lời, ôm nhau ngủ.

      A Kết lại ngủ được.

      Nhắm mắt lại, trong đầu nàng tràn đầy hình ảnh cơ thể nam nhân nàng nhìn thấy vào ban ngày. ngồi trong bụi cây, thắt lưng hẹp, chân dài, hai tay rẽ nước, sắc mặt thay đổi, điên cuồng kềm chế được, nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt phượng hẹp dài, từng hình ảnh, từng hình ảnh, vô cùng ràng.

      Nàng ảo não cắn môi, trong lòng cảm thấy xấu hổ, muốn xoay người để giải sầu, lại sợ muội muội tỉnh giấc.

      Nàng nhìn người nam nhân, cho dù ai biết, nàng nhìn người phải là tướng công trong tương lai của nàng.

      Nàng muốn nghĩ, muốn nghĩ, nhưng những thứ nàng nên nhớ nó lại cứ ra, dời được, ngay cả khi nàng cố gắng nghĩ về khuôn mặt thà, trầm ổn, phúc hậu của Mạnh Trọng Cảnh, cũng vô tác dụng.

      Mọi thứ thuộc về giống hệt như con người , trong trẻo mà lạnh lùng lại bá đạo cho phép cự tuyệt.

      Ngoài cửa sổ, vầng trăng ở cao, toả sáng hình ảnh nương lăn lộn khó ngủ, cũng chiếu sáng, nhìn nam nhân nhớ nương ngủ được.

      Trong trang trại nông thôn, mọi người ngủ, Triệu Trầm gác chân dài lên giường đất, tựa người vào vách tường nhúc nhích, nghiêng đầu, nhìn bình phong.

      Vắt bình phong là chiếc áo ngoài của .

      Lúc về, bọn nha hoàn muốn cầm chiếc áo ngoài của giặt, cho. nhìn chằm chằm nó, trong mắt lên hình ảnh nương bên bờ sông.

      Lúc ngoi lên khỏi mặt nước, thấy nàng ngơ ngác đứng bờ sông, mặc áo của . Vai của nàng hơn , chiếc áo cổ tròn rộng, hở ra mảng lớn làn da trắng, cần cổ thon dài mỹ lệ, xương quai xanh gầy yếu tinh xảo. Cẳng chân nàng cũng lộ ra, trắng muốt. Mềm mại như ngọc. Đáng tiếc, chưa kịp nhìn kỹ, nàng chạy rồi. Dường như ngọn gió cũng biết muốn nhìn, thổi vạt áo tung bay, hất lên lộ đôi chân, cho xem chút lại che , càng khiến cho người ta mơ màng.

      Khi nàng mặc bộ quần áo đó, nàng có mặc gì ở trong ?

      Chắc là mặc nhỉ, dù sao chắc chắn quần áo trong của nàng cũng ướt đẫm.

      Vậy phải chăng, hôm nay, lúc đứng trước mặt , nàng gần như là .....loã thể*?

      Loã thể: mặc gì

      từng nhún nhảy trước mắt , cánh tay của từng gắt gao áp chặt ngực nàng. Mềm mại như vậy, nếu có quần áo che phủ, nàng có bộ dáng thế nào?

      Ánh trăng tràn qua rèm cửa lụa mỏng, sáng trong như nước, lại đặt mình vào khó chịu, càng nghĩ càng thấy nóng.

      xuống đất, cầm chiếc áo đưa lên chóp mũi, cảm nhận mùi hương nàng lưu lại.

      Áo ngoài làm bằng loại tơ lụa tốt nhất, mát rượi nhẵn nhụi, như nước, giống như khi ôm nàng, chạm vào làn da của nàng.

      Nếu, nếu lúc đó ở giữa sông, chỉ có và nàng, kéo nàng lên, ôm nàng vào trong rừng, ném nàng vào trong bụi cỏ, sau đó...

      Màn đêm tĩnh lặng, nghĩ đến chuyện hoang đường cũng có ai biết, nam nhân cầm chiếc áo lên giường, giống mơ lại phải mơ, trong đầu đều là cảnh mộng ảo.

      Trong cảnh mộng ảo, nàng vẫn muốn chạy trốn, lại thể trốn thoát, khóc như hoa lê đái vũ.

      Kết thúc ảo cảnh, Triệu Trầm buông lỏng tay, hơi thở nặng nề.

      nằm ngửa mặt, ngơ ngẩn nhìn vầng trăng, hoang mang hiểu vì sao mới nhìn thấy nàng ba lần nảy sinh ham muốn hai lần. phải Liễu Hạ Huệ, xã giao bên ngoài, những lần chịu nổi cũng trải qua, lúc dục lqd vọng của nổi lên, vẫn cảm thấy chán ghét, người có thể khiến hưng phấn tới mức thể động tay động chân, hình như chỉ có....mình nàng.

      Có lẽ, càng ngày càng già chăng?

      ~

      Ba ngày sau, Triệu Trầm dậy sớm, chuẩn bị ra bờ sông.

      Ninh thị vừa tỉnh ngủ, chưa ngồi dậy nghe
      [​IMG]
      ly sắc, hoadaoanh, Tịch Vũ10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.