1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 96: Nữ nhân đê tiện.

      “Tức chết ta, tức chết ta rồi.” Vừa bước vào phòng mình, sắc mặt trắng bệch của Ngu Cơ lập tức thay đổi, liên tục ầm ỹ, sau đó liền ném đồ lung tung, trút hết cơn giận thể phát tiết với Lý Quả.

      Khi nào ả ta phải chịu nhục như vậy? người yểu điệu như ả sao có thể chịu nổi đây?

      Nô tỳ theo hầu sợ tới mức dám lên tiếng, run rẩy cúi đầu, sợ mình bị vạ lây. Bọn họ biết tính tình của nữ chủ tử này luôn tốt, cũng chưa từng nể mặt quản gia Lâm chứ đừng tới bọn họ.

      “Nữ nhân đê tiện, cứ chờ đó.” Qua lúc lâu, rốt cuộc ả cũng phát tiết xong, vô cùng mệt mỏi ngồi xuống thở phì phò, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm dữ tợn.

      Lời của ả khiến cho nô tỳ bên cạnh thầm kinh sợ, nhịn được mà cảm thấy lo lắng cho Lý Quả. Nghe vị tiểu thư đó rất lương thiện, hơn nữa Vương còn đặc biệt chiếu cố nàng, ngay cả quản gia Lâm cũng chẳng được đãi ngộ như thế.

      Trút xong cơn giận, Ngu Cơ liền ung dung uống trà, bắt đầu động não, nghĩ xem nên đối phó với Lý Quả như thế nào.

      “Tiểu thư, nơi đây đẹp quá!” Sau khi ra bên ngoài biệt thự, miệng Hoàng nhi liền hoạt động liên tục, hai mắt càng tham lam hơn, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

      Lý Quả cảm thấy nơi này đúng là rất đẹp, là chốn bồng lai tiên cảnh cũng quá. Biển hoa như trải dài vô tận, phía xa xa có rất nhiều cây ăn quả, rừng cây um tùm, rậm rạp. Cảnh sắc ở công viên cũng chưa chắc được như thế, ít nhất đây là nơi đẹp nhất mà từng thấy.

      “Tiểu thư, em hái ít hoa cho ngài nhé.” tại tâm tình Hoàng nhi rất ngữa ngáy, tay lại càng ngứa hơn, chẳng thể thỏa mãn với việc chỉ đứng nhìn nữa, vì vậy liền vội vàng .

      cần ddaaum Hoàng nhi.” Lý Quả vội ngăn cản, nhưng Hoàng nhi nhanh tay ngắt hai bông hoa rồi.

      Hoàng nhi chẳng them để ý, những bông hoa kia có ngắt cũng dài nhanh thôi, chỉ cần tiểu thư vui vẻ ngắt vài bông có sao đâu?

      “Nếu tiểu thư thích, về sau cứ bảo Hoàng nhi ngắt ít để trong phòng ngài.” Quản gia Lâm vẫn theo sau hai người, cười tít mắt .

      Về sau? Tôi định hôm nay rời mà, trong lòng Lý Quả thầm nghĩ, nhưng dám ra, bởi vì có cũng vô dụng, quản gia Lâm thể quyết định, đành phải đợi Mặc Nhật Tỳ về thôi.

      “Quản gia Lâm, khi nào Mặc Nhật Tỳ mới về?” Nghĩ ngợi lúc, bèn hỏi, sợ muộn quá chẳng được.

      Quản gia Lâm lắc đầu, thành : “Tiểu thư, tôi cũng biết, chủ nhân .”

      Chương 97: Bản tiểu thư đấu với

      Chỉ có điều, hồi đợi lại chính là ba ngày, trong ba ngày này, đợi từ sáng đến tối muộn, nhưng Mặc Nhật Tỳ vẫn chưa xuất , biến mất chẳng thấy tăm hơi.

      “Quản gia, ta có về vậy?” Ba ngày qua, sắp mốc meo rồi, hết ăn lại uống, rồi ngủ dài, vô cùng nhàm chán. May mà còn có Hoàng nhi, nếu còn tưởng mình lạc vào nơi nguyên thủy.

      Quản gia Lâm cười trừ, vô cùng cung kính, bởi vì lúc Lý Quả vui, cũng chưa từng trút giận lên bọn họ, nhiều nhất chỉ làm nhảm như tại thôi.

      “Tiểu thư, tôi biết, chúng tôi dám hỏi chuyện của chủ nhân. Tiểu thư đừng lo lắng, có lẽ chủ nhân sớm về thôi, ngài cứ từ từ.”

      Đợi? Còn phải đợi bao lâu nữa? Nếu như ta vĩnh viễn quay về, chẳng phải cứ ở đây chờ chết sao? bao giờ có chuyện đó đâu! Lý Quả nằm úp sấp lên bàn, căm giận nghĩ. giờ, có cảm giác như mình lên nhầm thuyền giặc.

      “Đồ vô giáo dục, đúng là làm mất mặt chúng ta.” Giọng sắc bén của Ngu Cơ đột nhiên truyền tới, sau đó là tiếng bước chân của ả.

      Ai, lại tới nữa rồi! Mấy ngày nay, cứ có cơ hội là ả lại trách mắng , hơn nữa còn bừng bừng khí thế, càng đấu càng , dũng khí tăng cao. Chỉ có điều, Lý Quả hề có tâm tình đấu với ta, bằng ta sớm tức đến giậm chân rồi.

      chút lễ phép cũng có, nhìn thấy bản phu nhân còn chịu hành lễ, chủ nhân tìm đâu ra dã nha đầu này vậy, đúng là thiếu dạy bảo.” Mấy ngày nay, Ngu Cơ vô cùng đắc ý, bởi vì Lý Quả chẳng hề đáp trả, rất dễ bắt nạt, khiến cho tâm tình của ả rất vui vẻ.

      nhẫn, có tâm trạng để cãi nhau, muốn ầm ỹ trốn có được ? Lý Quả rầu rĩ ngồi dậy, thở dài, rồi đứng lên, về phòng. Hoàng nhi vội vàng tiến lên đỡ Lý Quả.

      Ngu Cơ thấy thế, nghĩ rằng mình thắng, lập tức nở nụ cười đắc ý, tiếp tục mắng: “Đúng là thiếu giáo dục, hiểu chủ nhân sao lại nhìn trúng ngươi…”

      “Bà , thêm câu nữa xem? Những lời mới đúng là vô giáo dục, thục nữ mắng chửi người à? Người lễ phép lại chuyện vậy à? Não có tật à? Hay thần kinh có vấn đề? Gia đình dạy dỗ rất tốt đó, cách khác hóa ra giáo dưỡng của cũng chỉ đến thế thôi sao? Đừng có 50 bước cười 100 bước, người ta cười chết đó.” Lý Quả thôi, là tuôn ra tràng, hoàn toàn chặn họng của ả, giọng đầy mỉa mai.

      Chương 98: Kẻ thứ ba hung dữ cái gì

      Tức, rất tức, cực kỳ tức, tức đến bốc khói! Đây là tâm trạng tại của Ngu Cơ, ả tức đến sôi máu, hai mắt trợn to, tay nắm chặt, nếu phải còn chút lý trí, ả ta xông lên xé nát Lý Quả rồi.

      “Sao nào? phục? Muốn đánh nhau? Hay là muốn cắn người? Nhìn dáng vẻ của như muốn xé xác tôi ra, còn mình là thục nữ, có giáo dục, hiểu lễ nghĩa, tôi khinh. Tiểu thư giả dối, đúng, phu nhân giả dối, nhầm, hoàng hoa khuê nữ, chỉ là, cưới chứ? Đăng ký chưa? Hay mới là tình nhân? Kẻ thứ ba?

      Quá đên tiện, chậc, chậc, có giáo dục như vậy mà vẫn chỉ là kẻ thứ ba! Cả tư cách ‘lươn ngắn chê trạch dài’ cũng chẳng có, chảnh cái gì mà chảnh! Kiêu ngạo gì chứ? chẳng bằng người ta đừng có khoác lác trước mặt tôi.” Mặc kệ cái gì lịch với bất lịch , tóm lại có thể khiến ả trước mặt này tức chết chính là lời hay.

      Lý Quả phải người dễ bắt nạt, nhịn đám người Vu Tú Tình là vì tình bạn nhiều năm, nhưng có nghĩ là người ngoài có thể ức hiếp , vừa hai phải còn chấp nhận được, chứ quá là hãy coi chừng.

      Lời của Lý Quả làm cho Ngu Cơ méo miệng, kích động đến vung tay lên, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, ả liền thả tay xuống, giậm chân giận dữ rống lên: “Đợi chủ nhân về, ngài nhất định trừng phạt ngươi.”

      “Được thôi, tôi chờ.” Lý Quả phải dễ dọa, tốt nhất là Mặc Nhật Tỳ đuổi ra ngoài, chỉ mong có vậy thôi. ta về, cũng hết cách.

      Ngu Cơ giận run, đành phải ôm nỗi uất ức rời .

      Ả vừa , Hoàng nhi lập tức nhảy lên, hưng phấn : “Quá hay, tiểu thư, ngài lợi hại! Hoàng nhi vô cùng sùng bái ngài.”

      “Cảm ơn.” Tiếng cười của Hoàng nhi như cuốn hút , mồm bình thản, lại nhịn được mà mỉm cười.

      Quản gia Lâm có chút kinh ngạc, rất bất ngờ vì trông yếu đuối như vậy mà lại vô cùng kiên cường, làm cho người ta ngạc nhiên và khó tin.

      Chỉ có điều, lát sau, Hoàng nhi lại nhíu mày, lo lắng : “Tiểu thư, nếu Ngu Cơ chạy mách chủ nhân ngài ấy có nghe lời Ngu Cơ ?”

      quan tâm.” Lý Quả thờ ơ . Tốt nhất là nghe xong nhanh chóng đuổi , cũng muốn ngây ngốc ở đây nữa.

      Chương 99: Tức chết ả kia

      Ngu Cơ tức chết được, đấu thua Lý Quả, Ngu Cơ tức đến sôi máu, nhưng lại chẳng thể làm gì. Phép tắc làm cho ả thể mắng chửi người, càng thể đánh nhau, như vậy rất thất lễ, còn ra thể thống gì nữa. Đấy là hành động của kẻ vô văn hóa, ả ta mới làm đâu.

      Quản gia Lâm vô cùng bội phục Lý Quả, đương nhiên đứng về phía , chỉ có điều ông ta dám ra, dù sao Mặc Nhật Tỳ vẫn là chủ nhân của ông ta.

      “Tiểu thư, phu nhân Ngu Cơ tức chết rồi.” Hoàng nhi cực kỳ vui sướng, nàng cảm thấy Lý Quả quá lợi hại, làm cho nàng càng thêm sùng bái.

      Tức chết mới hay, chẳng quan tâm! tại, Lý Quả chỉ muốn quay về ký túc xá, nhưng Mặc Nhật Tỳ lại thấy đâu.

      Hôm nay, Hoàng nhi vừa đỡ Lý Quả xuống lầu dùng cơm, đúng lúc gặp phải Ngu Cơ. Hai người vốn hợp nhau, có ngồi đối diện cũng chẳng thèm liếc đối phương cái, mũi đều hếch lên trời. Ban đầu là gặp tôi liền trốn, tôi thấy tránh, nhưng giờ, ai cũng muốn tỏ ra yếu thế, vậy nên thường xuyên đấu nhau bàn cơm.

      “Bản phu nhân thích ăn món đó nhất, ngươi đặt chỗ nào vậy?” gắp thức ăn, Ngu Cơ thấy những món mình thích đều đặt trước mặt Lý Quả, lập tức quát lên.

      Người hầu kia giật bắn mình, chứng tỏ là để ý đến chi tiết này, sợ tới mức vội vàng đổi lại vị trí món ăn, bày hết trước mặt Ngu Cơ.

      Sau này, khi bưng đồ ăn lên nhất định phải xem sắc mặt của ả, những món ả thích phải để trước mặt ả, còn lại để cho Lý Quả ăn.

      Hoàng nhi thở phì phì, dám lên tiếng. Vẻ mặt quản gia Lâm đầy bất đắc dĩ, nhưng lại thể .

      Trái lại, Lý Quả rất bình tĩnh, chẳng hề khó chịu, càng giận dữ, giống như mình là người vô can, ngồi chờ ăn cơm là được.

      Ngu Cơ cười đắc ý, mặc kệ Lý Quả có tức giận hay , dù sao kết quả này cũng chứng tỏ tất cả đều phải nghe theo ả, ả chính là cái đó.

      “Hoàng nhi, lấy cái bát lớn nhất, chị muốn ăn cơm bằng bát to.” Lý Quả đột nhiên ra lệnh cho Hoàng nhi đứng đằng sau, rồi đặt cái bát sang bên cạnh.

      Nghe vậy, Ngu Cơ liền mỉm cười, châm chọc : “Người vô phép tắc chính là người vô phép tắc, thô lỗ chính là thô lỗ.”

      Lý Quả thản nhiên nghe, chẳng thèm đấu võ mồm với ả ta như lúc trước, cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn trước mặt.
      Last edited: 30/9/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1392 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 100: Đấu với tôi, còn non lắm

      Ngu Cơ nghĩ rằng mình thắng, càng thêm đắc chí, định mỉa mai tiếp, đúng lúc Hoàng nhi cầm bát lớn đặt trước mặt Lý Quả.

      “Tiểu thư, bát đây ạ.”

      “Tốt lắm.”

      Hoàng nhi biết Lý Quả cần bát to để làm gì, tuy rất tò mò nhưng dám nhiều lời, đặt bát xuống rồi đứng ra đằng sau, sẵn sàng phục vụ.

      Ngu Cơ vừa thấy bát lớn kia, nhịn được cười mỉa: “Tục nhân chính là tục nhân, sợ ăn ít bị thiệt, kiếp trước chắc chưa từng ăn ngon như vậy nhỉ.”

      Tiếc là, Lý Quả chẳng thèm cãi nhau, chỉ nhìn ả rồi cười ha hả, sau đó đứng bật dậy, duối hai tay ra, đem toàn bộ đồ ăn mà Ngu Cơ thích nhất, đổ hết vào trong bát của mình.

      Ha!

      A!

      Tất cả đều trợn mắt há hốc mồn, mất khả năng ứng biến chẳng hiểu Lý Quả muốn làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Đến cả Ngu Cơ vừa nãy còn cười mỉa mai cũng hiểu Lý Quả định làm gì, cho đến khi đồ ăn trước mặt bị đổ hết vào bát lớn, ả mới kịp phản ứng.

      “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Ả tức điên, chợt hiểu ra mục đích của Lý Quả, vươn tay định ngăn cản.

      Nhưng đáp lại ả là cái đĩa bị ném trở về, khiến ả ta lập tức rụt tay. đĩa còn rất nhiều dầu mỡ, thể để bàn tay ngọc của ả bị bẩn được.

      “Dừng tay, sao ngươi có thể vô lại như thế?” Ngu Cơ tức điên rồi, mắt thấy tất cả đồ ăn đều nằm trong bát Lý Quả, muốn cướp lại cảm thấy thất lễ, đành phải ngồi chuyện.

      Vô lại? Lý Quả mỉm cười, vô cùng vui vẻ, bát to chứa hết, liền đặt mấy đĩa đồ ăn gần mình, xem Ngu Cơ ăn thế nào?

      cũng quá vô lại, món ngon đều đặt trước mặt , những thứ này tôi cũng thích, đương nhiên là phải đặt chỗ tôi rồi, có sao ?”

      Ngang ngược? so đo với là chị đây rộng lượng, so đo là chị đây tức giận. nghĩ chị đây có cách trị à? muốn đối phó chỉ vì khinh thường thôi.

      Ngu Cơ chưa từng giận dữ đến vậy, mặt đỏ bừng, nhưng lại hết cách.

      “Ngươi, ngươi, ngươi…”

      “Tôi rất khỏe, ăn rất tốt.” Lý Quả ngồi xuống, giơ giơ bát đồ ăn đầy ắp trước mặt Ngu Cơ, cười tít mắt . Vừa cười vừa ăn như muốn chọc Ngu Cơ tức chết.

      “Híc híc…” Rốt cuộc, Ngu Cơ cũng chịu nổi nữa, ấm ức khóc, sau đó quăng đũa, bắt đầu hất tung đồ ăn trước mặt.

      Chương 101: Hưng phấn nè, đánh nhau nè.

      Xoảng…. Choang…. Những cái đĩa bàn bị hất văng xuống đất, vỡ tan tành, trông như trận chiến tranh thế giới, chỉ là, vai chính chỉ có , đó là phu nhân Ngu Cơ. Lúc này vị thục nữ đó mất vẻ kiêu ngạo, tính đanh đá nổi lên, bắt đầu đập phá.

      Lý Quả ngồi ung dung, vừa ăn vừa xem diễn, Ngu Cơ càng nổi điên, càng vui vẻ. Hóa ra chọc người phát hỏa có thể thành nghiện, rất thú vị, đặc biệt là tại.

      “Nữ tính chút, nữ tính chút, chính là tiểu thư khuê các đó, chỉ sau đại gia tôi thôi” Giống như thấy chưa đủ, Lý Quả tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, miệng liên tục hoạt động.

      Ngu Cơ nghe xong, biết có nên ném đồ trong tay , tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ vô cùng, giận đến mức muốn giết người.

      Hoàng nhi che miệng cười trộm, lúc trước nàng còn rất lo cho tiểu thư, tại nàng mới phát tiểu thư của nàng rất lợi hại.

      Chỉ cần trêu chọc tiểu thư ngài ấy cực kỳ lương thiện và đáng , nhưng chọc đến ngài, như vị phu nhân kia.

      Quản gia Lâm trợn tròn mắt, mồm há hốc, não tạm dừng hoạt động.

      Tiểu thư, tiểu thư….

      “Ta muốn giết ngươi.” Rốt cuộc, Ngu Cơ cũng bùng nổ, ả ta ném đồ nữa mà định xông tới đánh Lý Quả.

      Được lắm đến đây ! Lý Quả vô cùng hưng phấn, mấy ngày qua, nhàm chán đến phát sợ, có người đấu vỡ mồm cũng tệ, đánh nhau càng tốt. Dù sao cũng chẳng thiệt thòi gì, chịu thiệt là Mặc Nhật Tỳ thôi.

      Đúng lúc Ngu Cơ xông tới, Lý Quả lập tức cầm cái đĩa ném về phía ả, đĩa vẫn còn đồ ăn.

      Ngu Cơ trơ mắt nhìn cái đĩa bay đến, kịp né tránh, hoảng sợ hét lên tiếng, liền bị nện trúng đầu, đồ ăn dính đầy tóc và mặt.

      “Tiện nhân…” tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.

      Tất cả đều sợ ngây người, chỉ có Lý Quả giống như có chuyện gì, vẫn tranh thủ ăn cơm.

      “Kêu cái gì? Giết heo à!” tiếp tục ra câu tức chết người.

      Ngu Cơ sắp điên rồi! Sau khi bị dính đồ ăn như thế, ả hề kiềm chế, ngược lại còn rất hăng máu xông lên, bắt chước Lý Quả , ném đĩa đồ ăn.

      Chương 102: Tức chết ta

      Lý Quả sớm có chuẩn bị, vô cùng nhanh nhẹn túm khăn trải bàn lên chặn lại, rồi chạy cách Ngu Cơ xa.

      ném , ném , có ném cũng chẳng trúng!

      Lý Quả bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột với Ngu Cơ khiến cho ả càng thêm giận dữ, gương mặt xinh đẹp co rúm lại, kết hợp với đống đồ ăn đầu trông vô cùng buồn cười.

      “Ha ha ha…” Hoàng nhi bật cười to, ban đầu nàng có chút lo lắng cho Lý Quả, nhưng giờ tan biến hết, lại nhìn cái dáng vẻ chật vật của Ngu Cơ, liền nhịn được cười ha hả, hoàn toàn nể mặt Ngu Cơ chút nào.

      Quản gia Lâm muốn cũng dám cười, song vẫn chẳng nhịn được, khóe miệng nhếch cao, nhìn cũng biết là cười.

      Những người khác nhịn được nhưng vẫn dám cười, tất cả đều bịt chặt miệng cười thầm.

      “Tiện nhân, ngươi đừng chạy.”

      Ngu Cơ sắp phát điên rồi, ả đánh lại Lý Quả, cũng chẳng thể đuổi kịp , bên tai còn vang lên những tiếng cười châm chọc làm cho lửa giận của ả cháy dữ dội.

      “Tiện nhân, tôi cứ chạy đó, chạy là kẻ ngốc.” Lý Quả bắt chước dáng vẻ của ả, kêu oang oang, là muốn chọc Ngu Cơ tức chết.

      Ngu Cơ đuổi kịp Lý Quả, còn vừa chạy vừa thở hồng hộc, cuối cùng đành phải dừng lại, hai mắt bốc lửa trừng Lý Quả, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống .

      Lý Quả đứng đối diện Ngu Cơ, cách cái bàn lớn lắm, cũng dài lắm, cười tít mắt nhìn ả ta.

      “Tiện nhân, chủ nhân về nhất định trừng phạt ngươi, cho ngươi biết thế nào là đau khổ.”

      tại, Ngu Cơ chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng của mình vào Mặc Nhật Tỳ, ả biết Mặc Nhật Tỳ rất chán ghét nữ nhân vô phép tắc.

      “Được, được đó, mau gọi ta về đây, tôi đợi, đợi ta đuổi tôi .” Lý Quả cười tít mắt , chẳng thèm để tâm đến lời của Ngu Cơ, thậm chí còn cầu cho Mặc Nhật Tỳ sớm trở về. rất muốn xem Ngu Cơ đe dọa mình như thế nào?

      Ngu Cơ điên rồi, điên lắm rồi! Nữ nhân trước mặt này hoàn toàn biết xấu hổ, ung dung đối phó ả, bức ả đến điên rồi.

      “Ngươi, ngươi, ngươi….” Ả lắp bắp lúc lâu vẫn chẳng nên lời, xem ra là vô cùng tức giận.

      chương 103: Truyện cười kinh điển nhất trong lịch sử

      Rốt cuộc, Ngu Cơ cũng bị Lý Hải Đường chọc cho bùng nổ, còn tiếp tục như thế, ả nhất định tức chết.

      lại, được kịp Lý Qủa, nhưng hận ý khiến ả nhịn được mà ném mấy cái đĩa về phía Lý Qủa.

      Lý Qủa cảm thấy ầm ĩ thế đủ rồi, nên dừng lại thôi, bằng chọc người ta tức chết sao?

      là người có đạo đức, nhưng lúc thấy Ngu Cơ điên cuồng ném đĩa, lập tức cầm ăn ném về phía Ngu Cơ.

      Ầm ầm...

      "Á.... nữ nhân đê tiên, ta để ngươi yên đâu" Chỉ thấy Ngu Cơ bị đống ăn khăn trùm lên đầu, sợ đến nỗi hét chói tai giận run lên.

      Hoàng nhi ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy, kinh ngạc đến há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.

      Tiểu thư, tiểu thư qua lợi hại mà

      Quản gia Lâm sửng sốt lúc mới phục hồi tinh thần, tay chân luống cuống chạy đến giúp Ngu Cơ láy hết khăn ăn xuống, song vừa nhìn thấy dáng vẻ của Ngu Cơ, suýt chút nữa nhịn được cười.

      "Ha ha" Lý Qủa bật cười to, cười đến mức chảy cả nước mắt, cười đến lăn lộn, cười đến đâu bụng.

      Những người khác đều giám cười, cố gắng đứng thẳng lưng, nhưng cơ thể run run bán đứng họ.

      Ngu Cơ chả cần nhìn cũng biết dáng vẻ tại của mình, sau khi trừng mắt nhìn Lý Qủa bằng đôi mắt tóe lửa, liền bật khóc to, rồi liền xông ra ngoài, chạy về phòng.

      "Thú vị, quá thú vị" Lý Qủa nằm úp sấp bàn, tay liên tục đập xuống mặt bàn, cười đến rung cả người.

      Sau hồi kinh ngạc, quản gia Lâm lập tức bảo hai người hầu theo Ngu Cơ, ý muốn an ủi và hầu hạ ả ta tắm rửa.

      "Tiểu thư ngài qua lợi hại" Hoàng nhi vừa cười vừa chạy đến bên Lý Qủa, ve mặt khâm phục, hai mắt sáng lấp lánh.

      Thế nhưng, Lý Qủa còn bận cười , rảnh để ý nàng, chỉ xua xua tay, rồi gục xuống bàn cười tiếp.
      Last edited: 30/9/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 104: Ai sợ ai

      Thoải mái, thoải máiLý Qủa vừa cười vừa loạng choạng, may mà có Hoàng phi theo bên cạch, nếu ngã trái ngã phải rồi. Vì cười qua nhiều nên bị đau bụng

      "Tiểu thư, vị phu nhân kia có tìm người gây nữa ?" Vui vẻ qua , Hoàng nhi lại cảm thấy lo lắng cho chủ tử của mình.

      Lý Qủa cười tít mắt, vung tay lên, hào sảng noi: " Sợ cái gì? ta dám Chị liều mạng với ta."

      Thục nữ với thục nữ cùng loại đẳng cấp.

      Hoàng nhi lại chẳng thể ung dung như Lý Qủa được, bởi vì Lý Qủa hề biết bí mật của bọn họ, cong Hoàng nhi rất , cho nên nàng vô cùng lo lắng. Nàng biết tiểu thư rất sợ rắn, nếu bị Ngu Cơ phất được điểm này, nàng chết chăc luôn.

      "Tiểu thu, ngài đừng chọc giận phu nhân nữa, phu nhân mách chủ nhân đó, đến lúc ấy chủ nhân trách tôi, tiểu nhân bị phạt" Hoàng nhi lo lắng , sợ Lý Qủa vui quá hóa buồn, càng thêm sợ tiểu thư bị phạt.

      Lý Qủa chẳng thèm để ý, cười : " Yên tâm, yên tâm, chị chỉ mong ta đuổi thôi, cầu còn chẳng được ấy. Chỉ là, chị nỡ rời xa em, Hoàng nhi đối xử với chị rất tốt"

      Hoàng nhi chu môi, tiểu thư chỉ biết thế thôi, nhưng nàng cũng rất luyến tiếc.

      Chủ tớ hai người về phòng, vừa nô đừa vừa tắm rửa, đương nhiên tiểu hắc xà chả nhìn thấy cảnh mà nó mong đợi rồi.

      Bên kia, sau khi Ngu Cơ và quản gia Lâm về phòng, liên tục náo loạn, mất hét hình tượng thục nữ, tiếp tục đập vỡ đồ. Sau khi vận lộn lúc lâu, ả ta mới chịu tắm rửa thay quần áo.

      Trời đất ơi, nữ nhân này quả là phiền phức, đặc biệt là nữ nhân này, vô cùng phiền phức. Quản gia Lâm thầm thở dài, may mà ngày mai Vương về rồi, phiền phức này nhanh chấm dứt thôi.

      " Quản gia Lâm, người phải với Vương việc bản phu nhân bị bắt nạt" Sau khi tắm rửa sạch , Ngu Cơ quên nhắc Mặc Nhật Tỳ về dạy bảo Lý Qủa.

      "Phu nhân mai Vương về" Quản gia Lâm cung kính , cúi đầu nhìn ả, thầm nghĩ Vương có trở về cũng chẳng ở bên người đâu, đừng hy vọng nhiều.

      Ngu Cơ nghe Mặc Nhật Tỳ sắp trở về, hai mắt sáng lên, chẳng thèm để ý đến đám người quản gia Lâm, bắt đầu lên kế hoạch kể khổ với Mặc Nhật Tỳ, sau đó đuổi nữ nhân đáng ghét kia .

      chương 105

      "Vương, ngài về rồi?"

      Ngu Cơ cả đem ngủ, chỉ mong ngóng Mặc Nhật Tỳ. Cuối cùng hôm sau, Mặc Nhật Tỳ cũng trở lại.

      Mặc Nhật Tỳ nhíu mày, chẳng phải dặn ả được gọi mình là Vương sao? Trong lòng có chút vui, may mà có Lý Qủa ở đây, bằng rất khó giải thích.

      Ngu Cơ nhìn vẻ mặt , biết mình phạm phải sai lầm, sợ tới mức vội vàng sửa lại: " Chủ nhân, ngài về rồi"

      Ả ta cũng muốn chưa đuổi được Lý Qủa , mình bị tống cổ trước.

      Nghe ả sửa lại, Mặc Nhật Tỳ mới giãn ra, nhàn nhạt gật đầu đưa mắt nhìn quản gia Lâm.

      "Tiểu thư vẫn ngủ à?" dựa vào ghế sofa mềm mại, thờ ơ hỏi.

      "Vâng, tiểu thư vẫn chưa dậy, có cần nô tài gọi tiểu thư dạy ạ?" Quản gia Lâm cẩn thận đáp, trong lòng bắt đầu lo lắng cho Lý Qủa.

      Ngu Cơ đứng bên cạch, vô cùng chờ mong nhìn , trong lòng sớm nhìn ra kết cục của Lý Qủa.

      Ai ngờ, Mặc Nhật Tỳ nghe Lý Qủa còn ngủ lập tức xua tay, thản nhiên : " Cứ để ấy ngủ, bổn vương cũng có chuyện gì lớn, lát nữa ấy dậy, cùng nhau ăn sáng" Dứt lời, thèm để ý đến bọn họ, vừa ngồi đọc báo vừa chờ Lý Qủa.

      A?Ngu Cơ tin nổi vào tai mình, Mặc Nhật Tỳ chẳng những giận mà còn để cho nữ nhân kia ngủ thêm chút, còn đợi ta cùng ăn sáng nữa?

      "Vâng, chủ nhân" Quản gia Lâm cung kính đáp, rồi đứng sang bên, sẵn sàng chờ lệch.

      "chủ nhân, nữ nhân kia vô cùng đáng giận, sao ta có thể ngủ mà bắt chủ nhân chờ chứ? Chủ nhân ngài biets , tốt hôm qua ta..."

      Ngu Cơ tức điên, bắt đầu bẩm báo từng chuyện lớn cho Mặc Nhật Tỳ, cong quên thêm mắm dặm muối, bôi nhọ Lý Qủa.

      Mặc Nhật Tỳ vừa nghe vừa đọc báo, chút phản ứng đối với máy phát bên cạch cũng chẳng có, vẻ mặt bình thản, cũng chẳng cắt ngang lời ả.

      "Vương ngài xem, ta qua kiêu ngạo rồi" Cuối cung, khi miệng đắng lưỡi khô, Ngu Cơ cũng chốt lại câu, rồi nhìn chờ mong.

      Ả muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của , nhưng đáng tiếc, vẻ mặt Mặc Nhật Tỳ vẫn bình thản như cũ.

      Chương 106: Cuối cùng ta cũng về rồi.


      "Quả Quả rất tốt." lúc lâu sau, rốt cuộc Mặc Nhật Tỳ cũng thong thả mở miệng vàng, nhưng là câu khen Lý Quả, hề có chút tức giận nào. xong, lại tiếp tục đọc báo.

      Ngu Cơ sắp tức chết rồi, sắc mặt ả vô cùng khó coi, nhưng vẫn dám quá phận. Ả sợ nếu chọc tức Mặc Nhật Tỳ, đến lúc đó người ra phải Lý Quả mà chính là mình. Song, ả ta thể nuốt trôi cục tức này.

      "Chủ nhân, về sau người ta đều có thể như thế, vậy Ngu Cơ có được phép ?" Ả giận tới mất khôn, lời ra chưa được não bộ kiểm duyệt.

      Ả ta quên, có số việc người ta có thể làm, nhưng đổi thành kẻ khác hoàn toàn được. Chỉ vì kẻ đó phải là người kia, tình chính là vậy đấy.

      Mặc Nhật Tỳ tay cầm tờ báo, nhưng ánh mắt lại rời , lạnh lùng nhìn ả, cánh môi mỏng khẽ nhếch, vẫn câu gì.

      im lặng càng khiến người ta cảm thấy áp lực hơn, làm cho người ta kinh hồn bạt vía. Ngu Cơ sợ hãi, vội cúi đầu, dám thêm nữa, chỉ hận mình nhanh mồm nhanh miệng.

      "Quả Quả là Quả Quả, ai có thể thay thế nàng." Hồi lâu, mới lạnh lùng phun ra câu, sau đó lại chăm chú đọc báo.

      Lần này, Ngu Cơ dám tranh luận nữa, nhưng trong lòng vô cùng đố kỵ. Nữ nhân kia chiếm vị trí gì trong lòng Vương? Có lẽ Vương chỉ nhất thời ham tươi mới mà thôi, cũng có lẽ vì người và rắn giống nhau.

      tại, bầu khí có chút trầm lặng, mọi người đợi Lý Quả dậy dùng bữa sáng, thời gian dần trôi , song lầu vẫn chưa có động tĩnh gì.

      Có vài lần, Ngu Cơ rất muốn xông lên kéo nữ nhân đáng ghét kia xuống, song ả chỉ dám nghĩ mà thôi, có gan hành động.

      Lát sau, Lý Quả thong thả xuất ở đầu cầu thang, cùng Hoàng Nhi cười cười , tiếp đó hai người mới phát khí có chút kỳ lạ.

      "Tiểu thư, chủ nhân về rồi, chờ ngài dùng bữa sáng." Quản gia Lâm vừa thấy Lý Quả xuống, lập tức bước tới chân cầu thang, cung kính .

      Mặc Nhật Tỳ về rồi? Lý Quả hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền biết đó là , bởi vì Ngu Cơ cũng ở đó, vẻ mặt bất mãn nhìn mình. Sau đó, ngẫm nghĩ lúc liền hiểu ra, nhưng tuyệt lo lắng, vì vẻ mặt Ngu Cơ lên tất cả.

      Chương 107: Phản đối vô hiệu


      "Tôi muốn về." Vừa nhìn thấy Mặc Nhật Tỳ, lập tức đòi về, chút lưu luyến.

      "Nơi này tốt à?" Mặc Nhật Tỳ nhìn , thản nhiên hỏi.

      ra, nơi này rất tốt, nhưng cảm thấy mình hiểu nơi đây và cả người đàn ông thần bí này nữa.

      "Rất tốt, nhưng tôi vẫn muốn quay về." lắc đầu, kiên định .

      "Vậy cứ ở lại, chuyện ở trường tôi giải quyết xong rồi, sau này em cần học nữa." bất ngờ tung ra tin tức này, trực tiếp cắt đứt đường lui của .

      Lý Quả nghe xong, suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

      Cái gì? ta giải quyết hết rồi? Cũng có nghĩa cần đến trường nữa? Cũng có nghĩa chỉ có thể thơ thẩn ở đây? Bắt cóc? Giam lỏng? ta chính là sắc ma?..Lúc này, trong lòng Lý Quả mãnh liệt xoay chuyển, ý nghĩ quỷ quái gì cũng xuất hết.

      cần hỏi, Mặc Nhật Tỳ cũng biết suy nghĩ trong lòng kia, biết nên khóc hay cười nữa, song lại vô cùng mong chờ tương lai.

      "Tôi mặc kệ, tôi phải về." Đột nhiên, Lý Quả cương quyết , hai mắt sáng như sao nhìn , chút sợ hãi.

      "Phản đối vô hiệu." Ai ngờ, Mặc Nhật Tỳ lại đáp lại bằng câu đùa bâng quơ, để biết đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời .

      ", , , chuyên chế, độc tài, ngang ngược, lòng lang dạ thú, được chết tử tế." nhịn được chửi ầm lên, tức đến muốn phát hỏa. giờ, hiểu thấu được tâm tình của Ngu Cơ tối qua rồi.

      Lý Quả vừa dứt lời, đám người quản gia Lâm liền biến sắc, sợ hãi nhìn và Mặc Nhật Tỳ yên tĩnh như nước.

      Tiểu thư ơi, đừng nên câu cuối mà, lần này xong rồi, mạng của tiểu thư khó giữ rồi.

      Ai ngờ, Mặc Nhật Tỳ chẳng hề tức giận, vẫn nhàn nhã như cũ. đặt tờ báo xuống, tao nhã đứng lên, nắm tay Lý Quả, vừa vào phòng ăn vừa thong thả : "Ầm ỹ xong rồi, nên ăn sáng thôi. Chờ em cả buối sáng, mọi người đều đói bụng rồi."

      Hả?! Tất cả đều sợ ngây người, vẻ mặt khó tin, ngay cả Ngu Cơ vui sướng khi người gặp họa cũng suýt nữa rớt cằm.

      Sao Vương đối xử với ả ta và Lý Quả lại có khác biệt lớn vậy chứ?

      ", , ..." Lý Quả lắp bắp lúc lâu vẫn chẳng thể thốt ra lời.
      Last edited: 30/9/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 108: Tôi biết mình rất đẹp trai.


      "Ăn sáng ." Mặc Nhật Tỳ để mặc Lý Quả lắp bắp hồi lâu, sau đó còn liên tục gắp thức ăn cho .

      Vô lại! Đáng ghét! Lý Quả lườm Mặc Nhật Tỳ, rồi giận bản thân chút biện pháp cũng chẳng có, chỉ có thể để ta sắp đặt.

      "Tôi biết mình rất đẹp trai, nhưng em chỉ nhìn sao no bụng được?" Lần đầu tiên lời trêu chọc, chỉ vì muốn dỗ ăn chút gì đó.

      Mà lời khiến mọi người muốn lọt tròng, ai có thể ngờ được Xà Vương lại biết đùa? Còn dỗ dành nữ nhân nữa? Còn có thể cưng chiều nữ nhân như vậy, chẳng chút tức giận.

      " đẹp trai cái rắm." Mặt Lý Quả đỏ bừng, thẹn quá hóa giận . Sao tên này tự luyến quá vậy, làm cho hết nổi.

      Câu thô tục của Lý Quả chẳng hề chọc tức được , Mặc Nhật Tỳ chỉ cười mỉm, vươn tay xoa đầu , ôn nhu : "Nếu như vậy mau ăn , đói bụng tốt đâu."

      Trời sắp đổ mưa máu sao? Hay mặt trời mọc đằng tây rồi? Lý Quả trợn tròn hai mắt, quyết định chuyện với Mặc Nhật Tỳ nữa, nếu bị chọc cho tức chết. nữa, cứ làm theo lời ta , ăn thôi!

      Chỉ là, vừa định bỏ thức ăn vào miệng, chợt nhớ ra điều gì đó, vội bỏ xuống, trợn mắt nhìn Mặc Nhật Tỳ, : " đừng với tôi là những món này lại làm từ rắn đó?"

      bị lừa lần, lần này có đánh chết, cũng phải cẩn thận. sợ, nên phải hỏi trước .

      Trước tiểu nhân sau quân tử, nếu chịu thiệt là chính mình, hơn nữa, thành truyện cười cho kẻ địch trước mặt mất.

      "Đó là vật cưng của tôi, em cảm thấy có thể sao?" ngốc này, sợ rắn sợ tới mức này, sao lúc trước lại dũng cảm vậy? Mặc Nhật Tỳ thầm thở dài, biết xử lý thế nào đối với bất an của Lý Quả.

      Đáng tiếc, trong lòng Lý Quả thanh danh của Mặc Nhật Tỳ đúng là quá xấu.

      Chỉ thấy liên tục gật đầu, nghiêm túc : "Cũng khó lắm, rất có thể chứ, chưa biết chừng nuôi rắn là chuyện, thích ăn rắn lại là chuyện khác."

      Mặc Nhật Tỳ đúng là hết chỗ . Đây là kiểu lý luận gì vậy? Thích ăn phải nuôi sao? Xem ra này là kiểu người như thế, nên mới nghĩ người khác cũng giống như .

      Chương 109: Tôi cược với


      "Mau ăn , có rắn đâu." tức giận gầm , vỗ đầu cái. còn lung tung nữa bắt ăn sạch .

      Cường đạo! Lý Quả căm giận nghĩ. Thế nhưng, lời đảm bảo của Mặc Nhật Tỳ đúng là rất hữu hiệu, nỗi bất an của biến mất hoàn toàn, dưới giám sát của Mặc Nhật Tỳ, Lý Quả ăn rất nhiều.

      "Tôi muốn về." Sau khi ăn uống no đủ, Lý Quả liền có khí lực để kháng nghị. khẩn trương nắm chặt hai tay, mở to mắt, mong chờ nhìn Mặc Nhật Tỳ.

      Mặc Nhật Tỳ liếc cái, sau đó còn nghiêm túc suy nghĩ, rồi mới gật đầu đồng ý.

      "Được, em có thể rời , nhưng em phải mình. Nếu em ra được, tôi ngăn cản nữa, bằng em phải ngoan ngoãn ở lại đây."

      Từ lúc Lý Quả xuất , Ngu Cơ liền vô cùng ghen tỵ, hâm mộ, chỉ mong sao Lý Quả rời . Ban đầu cứ nghĩ hết hy vọng, ai ngờ Vương lại đồng ý, làm ả ta cực kỳ vui mừng. Nếu nữ nhân này rồi, chẳng có ai tranh giành với ả nữa! , mau , ả ta liên tục cầu nguyện.

      " sao?" tại, Lý Quả cảm thấy hơi khó tin, hoài nghi hỏi.

      Sao dễ chuyện quá vậy? giống với tác phong của ta, dối trá, nhất định là dối trá!

      Mặc Nhật Tỳ vẫn im lặng, ngược lại Ngu Cơ nhịn được, giành trước: "Thái độ của ngươi là sao đây? Dám nghi ngờ lời của chủ nhân hả?" Có phải ngươi muốn nữa ? Câu này ả chỉ dám thầm trong lòng.

      Lý Quả hoàn toàn coi Ngu Cơ như khí, chỉ chăm chú nhìn Mặc Nhật Tỳ, chờ đáp án.

      gì, cùng Lý Quả mắt to trừng mắt , sau đó mới gật mạnh đầu.

      "Được rồi." đánh cược, bất luận thế nào, cũng cố gắng hết sức.

      Mọi người thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của Lý Quả liền sinh lòng đồng cảm.

      Trong kết giới này, tiểu thư sao có thể ra ngoài được? Xà Vương đâu phải kẻ ngốc, tiểu thư sắp tiêu rồi!

      "Khi nào bắt đầu?" Hưng phấn qua , Lý Quả vội vàng hỏi.

      Chỉ sợ người đàn ông này lật lọng chẳng phải mừng hụt sao? Có số việc cứ nên tốt hơn.

      "Bất cứ lúc nào, chỉ cần em thích." nhàn nhạt cười, dịu dàng . Vẻ mặt giống như bao dung đứa bé nghịch ngợm.

      Nghe xong, Lý Quả cực kỳ phấn chấn. Tâm động bằng hành động, đặc biệt là tại, ăn uống no đủ, sức lực dồi dào, còn chờ gì nữa mà ?

      Nghĩ tới đây, lập tức đứng dậy, cười tít mắt : "Tôi ngay đây, nhớ phải giữ lời đó."

      Chương 110: phải rời khỏi đây


      "Em cũng phải giữ lời." chút ngạc nhiên với hành động của , vẫn thản nhiên .

      Lý Quả hất tóc, kiêu ngạo : "Ai dối là cún con."

      Dứt lời liền lao ra khỏi phòng ăn, định rời .

      Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm để ý đến Lý Quả, vừa , liền ung dung ra phòng khách, ngồi sofa rộng rãi, tiếp tục đọc báo.

      "Tiểu thư, đợi em với." Hoàng Nhi thấy Lý Quả chạy vụt , do dự lúc liền đuổi theo.

      Khỏi phải Ngu Cơ có bao nhiêu vui sướng, nhưng trước mặt Mặc Nhật Tỳ, ả cũng dám làm càn. Nghĩ ngợi lúc, ả nhanh chóng bước theo sau Mặc Nhật Tỳ, định tranh thủ giành lại tình cảm.

      "Chủ nhân, nàng muốn cứ để nàng . Cho dù người ở đây nhưng tâm đặt nơi này nàng ấy chẳng vui vẻ đâu."

      Những lời rất có đạo lý của Ngu Cơ phải vì biện hộ cho Lý Quả mà vì chính ả. Nếu có đáng chết ả cũng chẳng thèm hộ Lý Quả.

      Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt : "Nàng ấy hết hy vọng thôi." Dứt lời liền bỏ mặc Ngu Cơ.

      Ngu Cơ tự tìm xấu hổ, trong lòng càng chán ghét và ganh tỵ với Lý Quả. Dựa vào đâu mà Lý Quả dễ dàng có được sủng ái của Vương, mà ả ta hao hết tâm sức lại chẳng chiếm được gì. Hơn nữa còn phải nhìn sắc mặt của người ta, còn Vương lại nhìn sắc mặt của Lý Quả. Bất công, quá bất công!

      Thế giới này chính là như vậy, người cầu lại có được, kẻ mong muốn mãi mãi chẳng chiếm được, nhất là tình . có hết lòng hết dạ với người, ta cũng chẳng quan tâm. ta chỉ đối xử tốt với người thích mình mà thôi.

      Bên ngoài biệt thự, Lý Quả dựa vào trí nhớ của mình để tìm đường ra. Hai bên là hai hàng hoa nở rộ, bầu trời trong veo, non xanh nước biếc, mà tâm tình của Lý Quả lại cực kỳ tốt, bởi vì sắp tự do rồi.

      "Tiểu thư, tiểu thư, đợi em với." Hoàng Nhi lảo đảo chạy theo phía sau, gọi với theo.

      "Tiểu thư, ngài rồi, Hoàng Nhi phải làm sao đây?" Hoàng Nhi chạy tới trước mặt Lý Quả, hai mắt còn phiếm lệ, vô cùng tủi thân .

      Lý Quả dừng bước, khó hiểu nhìn Hoàng Nhi chạy về phía mình, vội hỏi: "Hoàng Nhi, em chạy ra đây làm gì vậy?"

      Chẳng lẽ Hoàng Nhi muốn ra tiễn ?

      Chương 111: Em cùng ngài.


      rồi có thể làm sao nữa? Có thời gian rảnh tới gặp ấy thôi. Lý Quả thầm nghĩ, nhưng vẫn mở miệng an ủi Hoàng Nhi.

      "Hoàng Nhi, chị phải về rồi, nơi đây phải là nhà của chị. Về sau, có thời gian rỗi chị tới tìm em, em cũng có thể ra ngoài tìm chị mà." Đúng là công đôi việc, Hoàng Nhi vừa có thể ra ngoài, đồng thời còn có thêm nhiều bạn nữa.

      "Tiểu thư...", trong lòng Hoàng Nhi vô cùng tủi thân, nhịn được kéo dài giọng: "Em cùng ngài."

      "Hoàng Nhi, chị thể đưa em cùng, vì chị thể nuôi nổi em."

      Lời của Hoàng Nhi làm cho Lý Quả chấn động, bản thân còn chưa thể nuôi sống chính mình, phải dựa vào cha mẹ sao có thể nuôi Hoàng Nhi được? được, được, tuyệt đối được.

      Hoàng Nhi nghe xong lập tức nóng nảy, nàng cần tiểu thư nuôi đâu, nàng chỉ muốn ở cạnh để hầu hạ tiểu thư thôi.

      "Tiểu thư, em có thể ăn cơm, chỉ cần tiểu thư để em theo ngài, Hoàng Nhi gây rắc rối cho tiểu thư đâu."

      ăn cơm? ăn cơm là sao? ăn cơm sao sống được? Chẳng lẽ Hoàng Nhi định dùng tiền của bản thân? giống như cần trợ cấp thế à? đối với Hoàng Nhi cũng đâu phải quá quan trọng, Hoàng Nhi hơi khoa trương rồi.

      "Tiểu thư, Hoàng Nhi để ngài khó xử đâu." Hoàng Nhi thấy Lý Quả im lặng, lại càng nôn nóng, vội vàng , vẻ mặt đáng thương nhìn Lý Quả.

      Lý Quả biết Hoàng Nhi hiểu lầm, liền vội vàng kéo , có chút bối rối.

      "Hoàng Nhi, nếu chị rời khỏi đây phải ở lại trường trước, sau đó mới tìm phòng trọ. Hay chờ chị tìm được phòng và việc làm, tới đón em, có được ?"

      Mặt Hoàng Nhi chảy dài, miệng dẩu cao. Tuy muốn nhưng nàng biết tiểu thư rất khó xử, nên nàng đành phải gật đầu, coi như là đồng ý.

      "Tiểu thư, vậy sau này ngài phải nhớ tới đón Hoàng Nhi đó."

      "Biết rồi." Lý Quả thở phào nhõm, cuối cùng cũng thuyết phục được Hoàng Nhi, nhưng bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng phải làm.

      "Hoàng Nhi, tại chúng ta phải rời khỏi đây trước , cùng tìm đường ra thôi."

      Hoàng Nhi gật đầu, cùng Lý Quả tìm đường.

      giờ sau, trán hai nhễ nhại mồ hôi, nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi ngọn núi này. Bởi vì biệt thự và hoa viên của Mặc Nhật Tỳ đều ở dưới chân núi, ràng nhìn ngọn núi này lớn, nhưng vừa liền có cảm giác bao giờ thoát ra được.
      Last edited: 30/9/15
      Friendangel2727, BaoYu, PhongVy2 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 112: Nam nữ vui vẻ 1


      "Hoàng Nhi, sao lại thế này? Sao mãi vẫn chẳng thấy đường ra?" Lý Quả hoảng hốt hỏi.

      Theo lý, suốt giờ như vậy, được km cũng phải là bốn, năm trăm mét, thế nhưng bọn họ cứ tới lui lâu như thế, mà vẫn có cảm giác như đứng nguyên tại chỗ.

      Vẻ mặt Hoàng Nhi mờ mịt, nàng cũng đâu có biết, theo lý bọn họ rất xa rồi, nhưng nàng lại cảm thấy như dậm chân tại chỗ, lãng phí sức lực.

      Lý Quả nhìn vẻ mặt của Hoàng Nhi liền biết có hỏi nữa cũng vô dụng, đành phải tăng thêm dũng khí, kéo tay Hoàng Nhi, tiếp tục về phía trước.

      "Chủ nhân, tiểu thư lúc lâu lắm rồi, thời tiết nóng như vậy, mặt trời như thiêu đốt, có cần mời tiểu thư về nghỉ ngơi ạ?" Quản gia Lâm nhìn hai người quanh núi kia, rốt cuộc cũng đành lòng, mở miệng hỏi.

      Sao Mặc Nhật Tỳ lại biết? đều thấy rất hành động và tâm tư của hai người, thế nhưng, nếu nàng chưa tới sông Hoàng Hà vẫn chẳng chết tâm. Cho nên, phải để nàng chịu khổ, khiến nàng hết hy vọng, nàng mới có thể trở về được.

      " cần, đến lúc nên về nàng trở về thôi." Mặc Nhật Tỳ thản nhiên , tuyệt lo lắng. Nếu có chuyện gì, với pháp lực của , chỉ như bữa ăn sáng mà thôi. cần phiền lòng vì những chuyện cỏn con như thế.

      Quản gia Lâm dám nhiều lời nữa, lập tức cung kính : "Vâng, thưa chủ nhân."

      Ngu Cơ liếc nhìn hai nữ nhân đáng ghét ở bên ngoài kia, rồi lại nhìn xà vương ngồi ung dung, trong lòng ả bắt đầu rục rịch, vẻ mặt càng thêm quyến rũ động lòng người.

      Ả hơi hành lễ với , nũng nịu : "Chủ nhân, ngài hãy nghỉ ngơi chút , Ngu Cơ hầu hạ ngài."

      Lời của ả cần cũng biết, e là mọi người đều hiểu ý tứ bên trong, chỉ cần nhìn ánh mắt đong đưa của ả, là dễ dàng hiểu được.

      Mặc Nhật Tỳ liếc mắt ra bên ngoài, hơi gật đầu, nhàn nhạt : "Được, tới phòng ngươi ." E là hai người kia còn kiên trì lúc nữa, cũng vội.

      Ngu Cơ nghe xong, suýt chút nữa nhảy cẫng lên, may mà ả kiềm chế kịp thời, ả lập tức bước lên, đỡ Mặc Nhật Tỳ lên phòng.

      Quản gia Lâm nhìn thoáng qua hai chật vật bên ngoài, chỉ im lặng lắc đầu, rồi vội chạy theo phía sau, chờ sai bảo.

      Chỉ tội nghiệp cho Lý Quả và Hoàng Nhi vẫn còn vì tự do mà phấn đấu, chẳng hề hay biết Mặc Nhật Tỳ và Ngu Cơ trình diễn tiết mục hoan ái trong biệt thự.

      "Vương, để Ngu Cơ phục vụ ngài nhé?" Vừa vào phòng, Ngu Cơ liền nũng nịu , thanh tràn ngập quyến rũ, để lộ tia dục vọng.

      Mặc Nhật Tỳ liếc ả cái, do dự chút, liền gật đầu. bị nữ nhân này khơi lên ham muốn vô hạn, trong khoảng thời gian này, phải chịu khá nhiều khổ sở và dày vò.

      Hai mắt Ngu Cơ sáng rực, vô cùng hưng phấn, ả ngờ lại thành công dễ dàng như vậy. Trong lòng vương vẫn có ả, phải chỉ có mỗi tiện nhân kia, nghĩ đến đây, ả càng ra sức quyến rũ .

      Quản gia Lâm đứng đằng sau, trong lòng biết mình chỉ cần phái người canh giữ bên ngoài là được rồi, nơi này còn chuyện của ông ta nữa, ông ta nên xem tiểu thư và Hoàng Nhi thôi.

      Tội nghiệp hai ngốc nghếch kia, bên ngoài nắng như thiêu, mà vẫn cố chấp tìm đường ra. tội nghiệp!

      "Vương, ngài ngồi ." Đẩy Mặc Nhật Tỳ ngã ngồi xuống ghế quý phi, Ngu Cơ liền nở nụ cười quyến rũ, rồi bê trà và điểm tâm ra.

      Mặc Nhật Tỳ nằm im, thoải mái nhắm mắt lại, để mặc nữ nhân kia thích làm gì làm, chỉ cần hưởng thụ là được rồi.

      Ngu Cơ nhấp ngụm trà, sau đó kiều môi liền ghé sát môi , bàn tay mềm mại xương cũng chịu an phận, lướt tới lướt lui vòm ngực dày rộng rắn chắc của , giống như vô tình lại hữu ý, làm rung động thần kinh của .

      " được mớm nước cho bổn vương, bổn vương thích bị người hôn." Mặc Nhật Tỳ chợt mở to mắt, nhàn nhạt với Ngu Cơ phải ra sức kiềm nén ham muốn. hề tức giận, chỉ lạnh lùng cảnh cáo.

      "Vâng, thưa Vương." Ngu Cơ bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, chẳng trách Vương chưa từng hôn qua đôi môi kiều diễm của ả, cũng chưa bao giờ để người khác hôn. May mắn là tâm tình lúc này của Vương khá tốt, có trách phạt ả, nếu ....

      Mặc Nhật Tỳ rất vừa lòng với thái độ của ả, hơn nữa, mấy ngày nay, Lý Quả luôn luôn chống đối còn trêu chọc ả, làm cho tâm tình càng sảng khoái, cũng chẳng thèm tức giận.

      Si mê ngắm khuôn mặt tuấn của , nỗi sợ của Ngu Cơ liền biến mất thấy tăm hơi, lá gan cũng to dần. Lần này, ả chẳng muốn dùng kỹ xảo gì nữa, nếu có chút sơ sầy, chẳng phải thành kiếm củi ba năm thiêu giờ sao?

      Nghĩ xong, ả liền vươn đầu lưỡi, liếm hầu kết của , rồi bắt đầu hôn xuống. Ả hôn rất cẩn thận, rất có kỹ xảo, hai tay liên tục vẽ vòng tròn những điểm mẫn cảm của .

      Chương 112: Nam nữ hoan ái 2


      tại, Mặc Nhật Tỳ cảm thấy cả người thư thái, ít nhất mỗi cọng lông tơ đều rất dễ chịu. Công phu của nữ nhân này đúng là tồi, biết chính xác những điểm mẫn cảm thân , hơn nữa, kỹ thuật cũng khá tốt.

      "Vương..." Giọng động tình của Ngu Cơ vang lên, ả còn chưa mê hoặc được đàn ông, chính ả thất hồn lạc phách trước rồi. Ả sớm muốn nhào qua, nhưng vì Vương chưa mở lời, nên ả đành phải buộc mình nhẫn nhịn.

      Ngón tay thon dài nhàng lướt qua tấm lưng trơn bóng của ả, từ xuống dưới, càng khơi dậy những khát khao sâu trong nội tâm, khiến ả suýt nữa bổ nhào tới.

      "Vương, Ngu Cơ muốn ở bên ." Khuôn mặt kiều mỵ đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, ả dùng tư thế rất hấp dẫn, ngồi lên eo . Quần áo người xộc xệch, bộ ngực trắng nõn như như .

      Mặc Nhật Tỳ chỉ im lặng, coi như là đồng ý. Dù sao cũng lười quan tâm, nhóm nữ nhân trong hậu cung kia, ai mà chẳng sử dụng đủ thủ đoạn để thỏa mãn ? Có kiểu tư thế gì, mánh khóe gì mà chưa từng thấy qua? Ở cũng chỉ trò trẻ con mà thôi.

      Ngu Cơ vô cùng hưng phấn, đầu lưỡi tinh xảo càng nhiệt tình đốt lửa da thịt màu mạch của . Thầm nghĩ chinh phục kẻ vương giả này, để khuất phục dưới thân thể mình, làm mê luyến chính mình, chỉ độc sủng người là ả.

      Từ cổ đến chân, ả chẳng bỏ qua phân nào, suýt chút nữa liếm cả đầu ngón chân của . Ả thầm vui sướng, ít nhất ả cũng có thể khơi lên lửa dục của nam nhân này.

      Tay cũng lướt khắp thân ả, nhào nặn hai khỏa tròn trước ngực ả, trong lòng vô cùng hài lòng. Chỉ là, chưa được bao lâu, tâm tư của lại bay đến bên tìm cách rời kia.

      chợt cảm thấy có chút gì đó thích hợp, bởi vì đây là chuyện chưa từng xảy ra. Trong lúc cá nước thân mật, chưa từng nghĩ tới nữ nhân khác, cho dù là có cũng là chuyện quốc gia đại , mà phải là nữ nhân nào đó.

      ổn, ổn, ổn, bị làm sao vậy? Vầng trán rộng lớn khẽ nhăn lại, hơi hé mắt, nhìn nữ tử thở dốc người, ra lệnh: "Ngồi lên ."

      "Vương, vương, vương..."

      Sau khi ngồi lên người Mặc Nhật Tỳ, Ngu Cơ vẫn kiều mỵ gọi , thanh đó như chứa đầy ma lực, khiến ả phát cuồng, miệng đắng lưỡi khô, khó có thể kiềm chế chính mình.

      Mặc Nhật Tỳ cực kỳ hưởng thụ, để mặc nữ nhân kia tự do phát huy. càng lúc càng lười, còn cảm xúc bốc đồng chủ động tiến công nữa, cho dù là loại chuyện này, cũng chẳng thể chủ động rồi.

      Ngu Cơ chưa từng có cảm giác vui thích đến như vậy, cả người cực kỳ thoải mái, khiến ả vô thức hét to, tuyệt cảm thấy xấu hổ, lo lắng, ngược lại càng muốn nhiều hơn. Đây là chuyện ả dám nghĩ tới, tại ả chỉ muốn buông thả, chẳng hề ngượng ngùng.

      "Vương, Ngu Cơ hầu hạ ngài có thoải mái ?" Ả ngắt quãng, hai tay chống lên vòm ngực dày rộng, đôi mắt mơ màng, muốn nuốt hết những xúc cảm của , muốn chia sẻ với người khác.

      Im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc, kiều diễm đầy phòng, cảnh xuân như như , hòa cùng hơi thở ái muội.

      Ngu Cơ vô cùng gắng sức, cả người đầy mồ hôi, thân thể mềm mại xương di chuyển giống như rắn nước, mái tóc ngừng bay lượn trong trung, vẽ ra cảnh tượng mỹ lệ.

      Có vài lần, ả muốn đầu hàng, song, lúc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Mặc Nhật Tỳ, đành cắn răng, tiếp tục lấy lòng , chỉ mong cho thay đổi sắc mặt hoặc hô hấp dồn dập.

      "Vương, vương..." Hơi thở của ả đột nhiên gấp gáp, chứng tỏ ả đạt tới cực điểm rồi, nhưng vẫn cố nén, nếu sớm gục lên người rồi. Cho dù người đàn ông này chẳng làm gì cả, nhưng ả vẫn là chịu nổi nữa.

      Mặc Nhật Tỳ hơi mở mắt, nhìn nữ nhân mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt đỏ bừng người mình, liền biết nữ nhân này chịu nổi nữa. Rốt cục, cũng vươn tay, đỡ cánh tay ngọc của ả, tự mình vận động.

      Trời ạ, trời ạ, Ngu Cơ cảm thấy mình sắp ngất rồi, phải vì mệt, mà là từng đợt sóng cảm xúc cứ dồn dập kéo tới, khiến ả hít thở thông. Sau khi giao quyền chủ động cho , ả liền nằm úp sấp, gắt gao dính vào người .

      "Vương, thiếp chịu nổi, chịu nổi, a, tha cho thiếp, tha cho thiếp ."

      Chương 113: Quá quỷ dị rồi


      "Tiểu thư, có mệt ?" Hoàng Nhi dìu lúc lâu, mặt trời lên cao rồi, nhưng hai người vẫn chưa ra được, mồ hôi chảy xuống như mưa.

      thừa, có thể mệt sao? mệt đến nỗi nổi, còn khát nữa. Ánh nắng gắt khiến đổ mồ hôi như mưa, lau cũng chẳng kịp, thở hồng hộc, trong lòng sắp muốn buông tha.

      "Tiểu thư, hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi chút, đợi trời dịu mát, chúng ta lại ." Hoàng Nhi hết cách, vội vàng khuyên nhủ. Nàng vẫn chịu được, nhưng tiểu thư sao? Chưa tới toàn thân vô lực, bụng cũng đói lắm rồi.

      Lý Quả nhìn con đường đáng ghét này, lại nhìn biệt thự chói mắt ở phía trước, cuối cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, đợi mặt trời dịu xuống, tiếp.

      Nhưng cũng quái dị, hơn nửa ngày trời, sao vẫn ra được? có khả năng? Chẳng lẽ nơi đây là mê trận? Nhưng mà, thế giới này còn có chỗ như vậy ư?

      ra hơn nửa ngày, nhưng lại mất chưa tới hai tiếng để quay về, hai người vô cùng nhếch nhác quay lại biệt thự. Trước cửa biệt thự, quản gia Lâm dặn nhóm nữ hầu dâng nước và khăn mặt cho hai người, giống như sớm biết rồi.

      Lý Quả hơi uống sạch nước, mới lau mồ hôi mặt, cuối cùng mới ổn định hơi thở.

      "Tiểu thư, có đói bụng ? Hay là muốn về phòng tắm rửa trước?" Quản gia Lâm cực kỳ chu đáo, lập tức đề nghị.

      Hoàng Nhi dìu Lý Quả, mở to hai mắt nhìn.

      "Vâng."

      Lý Quả gật đầu, vừa được Hoàng Nhi đỡ vài bước, đột nhiên như nhớ ra cái gì, vội xoay người lại, hỏi quản gia Lâm

      "Mặc Nhật Tỳ đâu ạ?"

      được, phải tìm người đàn ông kia hỏi trước , nếu chẳng phải uổng công sao? Nếu ta sử dụng tà thuật gì đó, suốt đời này cũng đừng mong chạy thoát.

      Nghe hỏi như vậy, sắc mặt quản gia Lâm có chút thay đổi, sao ông ta dám với tiểu thư là Vương và Ngu Cơ mây mưa trong phòng? Vậy chẳng phải khiến tiểu thư tức giận sao?

      Ông ta lời nào, khiến Lý Quả hơi nghi ngờ, càng cho rằng ta giở trò quỷ, vì thế liền quay người, về phía quản gia Lâm.

      "Quản gia Lâm, ông đừng dối, ta ở đâu? Tôi muốn gặp ta ngay lập tức."

      "Tiểu thư, ngài, ngài, tại thích hợp gặp chủ nhân đâu, chủ nhân bận." Quản gia Lâm ấp úng, dám thẳng ra, chỉ muốn biết, bây giờ tiện.

      Chương 114: Bại lộ cảnh xuân


      Lý Quả nghi ngờ nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của quản gia Lâm, trong lòng cảm thấy chuyện này nhất định quỷ dị, chắc chắn phải chuyện tốt gì.

      "Quản gia Lâm, tôi có việc cần gặp ta." phải vì muốn gây khó dễ cho bác quản gia thân ái, mà vì trực giác của mách bảo, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Mặc Nhật Tỳ.

      tại, quản gia Lâm chỉ cảm thấy, dưới ánh mặt trời chói chang, mình đổ mồ hôi như mưa. Nếu để tiểu thư chứng kiến chuyện Vương và phu nhân làm, chỉ sợ vô cùng náo nhiệt rồi, nhưng nếu mình , tiểu thư nhất định tìm.

      "Tiểu thư, chủ nhân và phu nhân ở trong phòng." Ông ta cảm thấy, có lẽ chủ nhân tức giận đâu, nghĩ kỹ vẫn nên cho tiểu thư biết, dù sao cũng chẳng thể ầm ỹ đến chỗ của chủ nhân.

      Ban ngày ban mặt ở trong phòng ư? Ở trong phòng làm gì?

      Lý Quả khó hiểu nghĩ, nhưng cũng quá để tâm, chỉ muốn mau chóng tìm ta để hỏi , nhất định là ta giở trò quỷ rồi.

      "Ở phòng nào?" xoay người lên lầu, tiếp tục hỏi.

      " trong phòng phu nhân ạ." Quản gia Lâm cũng dám giấu diếm, vội vàng , cẩn thận theo phía sau .

      "Được, chúng ta thôi Hoàng Nhi." gọi Hoàng Nhi tiếng, chủ tớ hai người trước sau, về phía phòng của Ngu Cơ.

      Phòng Ngu Cơ rất dễ tìm, bởi vì lúc này, hai nữ hầu đứng bên ngoài cửa phòng, chỉ có điều, vẻ mặt của bọn họ rất kỳ quái, khuôn mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp, thỉnh thoảng còn lén nghiêng tai như muốn nghe trộm cái gì đó.

      Lúc Lý Quả bước tới, hai nữ hầu kia liền giật nảy cả mình, nhưng thấy người tới là , liền cung kính cúi đầu, định hành lễ. Ai ngờ, Lý Quả lại xua xua tay, bởi vì lúc này, nghe được tiếng động rất kỳ lạ.

      "Vương, vương, a. . ."

      Tiếng động rất kỳ quái, dí sát tai vào cửa, vẻ mặt đầy khó hiểu, lý do.

      Vương là cái gì? A cái gì? Giống như có chuyện ly kỳ gì đó, nghe lúc, liền hết hứng thú.

      "Mở cửa, mở cửa, Mặc Nhật Tỳ, tôi muốn gặp ."

      chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên gõ cửa, ai ngờ cửa lại khép hờ, vừa gõ , cửa tự mở ra, cảnh tượng trong phòng lập tức .

      Chỉ thấy, ở trong phòng, Ngu Cơ mặc gì cả, nghiêng đầu sang bên, vẻ mặt phơi phới xuân tình, hai mắt mê ly, lúc này nhếch cái miệng đào, nhìn chằm chằm người đứng ngoài cửa.
      Last edited: 30/9/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1394 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :