1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162: trai 1? (chưa beta)

      Có lẽ Tô Thụy Kỳ cảm thấy có ánh mắt dịu dàng nhìn mình, ngưng mắt xoay người nhìn về phía Khả Hinh.

      Khả Hinh mỉm cười có chút ngượng ngùng, vén rèm che, nhàng bước ra, tới trước bàn ăn, nhìn trước bàn để bánh bao, chút đồ chua, chân gà Coca, trứng muối. . . . . . Trước bàn còn bay mùi sữa đậu nành thơm ngát, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cười : " mua bữa ăn sáng nhiều như vậy à? Làm sao ăn hết?"

      "Tại sao ăn hết? tại tôi đói bụng đến nổi có thể ăn con trâu!" Nhã Tuệ mỉm cười tới, thấy bữa ăn sáng trước mặt, bật cười : "Oa. . . . . . đẹp, kể từ lúc cha mẹ tô về quê, lâu rất lâu có hưởng thụ cảm giác có người nhân lúc mình chưa rời giường, mua bữa ăn sáng, sau đó thức giác có thể ăn."

      Khả Hinh quay đầu lại, có chút bất mãn hướng nhìn Nhã Tuệ : " có ý gì? giống như tôi có mua bữa ăn sáng cho !"

      "Làm ơn! Mặc dù ở trong nhà này, rất chịu khó! Nhưng rất thích ngủ nướng và nằm ỳ giường được ?" Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Khả Hinh, nhịn được cười .

      "Có sao?" Khả Hinh đưa tay khẽ kéo cái ghế, ngồi vào bàn ăn, mọi thứ cũng quá phong phú, biết ăn cái gì trước, mặt nhịn được nở nụ cười.

      Tô Thụy Kỳ nhìn vui vẻ, mình cũng mỉm cười ngồi bên cạnh , tự mình cầm chén lên, múc cho chén cháo, : "Ăn . Ăn cháo, lúc tôi mua bình hoa, mới phát phía trước có cái chợ rất náo nhiệt, tôi vào xem chút, phát ra bên trong có nhiều thức ăn ngọn như vậy. . . . . . Chỗ này tệ. . . . . ." .

      Khả Hinh tiếng cám ơn, quay đầu nhìn bình hoa màu trắng bàn ăn, trong bình cắm ba cành hoa sen, tươi tốt nở rộ, phát ra mùi thơm thoang thoảng. . . . . .

      Nhã Tuệ cũng nhìn về phía ba cành hoa sen, có chút xúc động : " là đẹp, thơm quá, sao bình thường chúng ta lại nghĩ tới, chút điệu đà nho như vậy cũng làm cho lòng người bình thản nhỉ? Hoa này bao nhiêu tiền?"

      "50 đồng"

      "A!" Khả Hinh và Nhã Tuệ đồng thời kêu lên, khiếp sợ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ múc muỗng cháo, hỏi: "50 đồng ! ! ! ! !"

      Tô Thụy Kỳ đưa chén cháo tới trước mặt của Nhã Tuệ, mới nhìn ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, cười : "Đúng vậy, thế nào?"

      "50 đồng, tôi có thể hái hồ hoa sen nhà rồi, quá mắc." Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ : " lãng phí!"

      "Dù sao tôi cũng có rất nhiều tiền!" Tô Thụy Kỳ mỉm cười dứt lời, múc cho mình chén cháo, hớp ngụm , mới nhắc nhở bọn họ : "Sau này đừng để bụng rỗng uống sữa đậu nành, tốt cho bao tử."

      Nhã Tuệ và Khả Hinh vẫn lời nào nhìn .

      Tô Thụy Kỳ nghe tiếng, liền ngẩng đầu nhìn ánh mắt của bọn họ, nhịn được bật cười : "Tôi trốn nộp thuế, tiền lương Thủ tướng cũng phải rất nhiều, ông ấy chỉ có quyền lớn, ra tôi có nhiều tiền hơn ông nội của tôi, cha tôi còn nhiều tiền hơn, tôi có nhiều tiền biết xài ở chỗ nào."

      " có thể xây trường tiểu học!” Khả Hinh đùa.

      “ Tôi xây 12 trưởng học trong cả nước rồi.” Tô Thụy Kỳ mỉm cười múc lên muỗng cháo ăn… mới phát cháo rất mềm, hài lòng cười : “ tệ, sau này tôi thường tới ăn.”

      “ Mở tiệm tạo mẫu có tiền như vậy sao?” Nhã Tuệ tò mò. cũng muốn đổi nghề.

      Tô Thụy Kỳ ngẫng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ rất nghiêm túc, mỉm cười : “ Tạm được… Chỉ là tiệm cũng có nhiều như vậy!”

      Khả Hinh biết thế giới đều có chi nhánh của , mỉm cười đứng lên : “ Có tiền có cảm giác thế nào?”

      có gì đặc biệt…” Tô Thụy Kỳ tới chỗ này, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh : “ Mọi người tính khỏi Khách sạn Á Châu sao?”

      Khả Hinh và Nhã Tuệ nghe đều lên tiếng, cúi đầu chăm chú ăn cháo.

      Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Khả Hinh : “ Nếu như vậy …. tìm được việc làm, tôi thành tâm hi vọng đến tiệm của tôi giúp tôi, Lưu tiểu thư củng tới đó … Tôi phụ trách cuộc đời của hai người….”

      Khả Hinh nghe vậy biết ơn ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ nở nụ cười rất chân thành, dịu dàng cười : “ muốn phụ trách thế nào? Sau này để cho bị phá hủy gương mặt như tôi làm trong tiệm tạo mẫu sao? Để cho tôi ăn, để cho tôi ở? Sau đó người khác xấu.”

      Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn .

      Nhã Tuệ cũng hiểu Khả Hinh, mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ : “ ra đừng lo lắng, bằng vào lý lịch của tôi, tìm việc làm khó lắm, đến lúc đó tôi chăm sóc tốt hoc ô ấy…”

      Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh mỉm cười cúi đầu, yên lặng ăn cháo, cũng cầm muỗng hớp ngụm cháo, lại cầm đũa gắp chút thức ăn, đưa đến trong chén của Khả Hinh, : “ Có thời gian, tôi cùng thăm chú….”

      Khả Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn , mơ hồ hỏi: “ Chú nào?”

      “ Cha của …” Tô Thụy Kỳ cũng gắp chút thức ăn bỏ vào miệng, nhai.

      Khả Hinh ngây người nhìn Tô Thụy Kỳ.

      Hốc mắt Nhã Tuệ nhanh chóng đỏ lên, rất kinh ngạc nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, trong lòng chợt chua xót.

      …. gì?” Khả Hinh cười có chút miễn cưỡng,biết ngày hôm qua mình ngồi tù đến chuyện cha mình.

      Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Khả Hinh cười : “ Tôi … Hôm nào có thời gian, tôi cùng thăm chú, … Có phải rất lâu thăm chú hay ?”

      Khả Hinh lại sửng sốt, nhìn sắc mặt của bình tĩnh, ngây ngốc : “ Đúng vậy….”

      “ Vậy có cơ hội, gặp chút …” Tô Thụy Kỳ mỉm cười hết lời,tiếp tục cầm cái bánh bao, lộ da, đưa đến trước mặt .

      Khả Hinh nhận lấy bánh bao, bỏ vào trong miệng, nhai khẽ cái, lại ngây ngô nhìn về phía : “ cần … vào trong đó …”

      vào trong đó rất xa….” Tô Thụy Kỳ vừa ăn cháo, vừa giống như chuyện rất dễ dàng …” Ngồi xe dễ dàng, lại nở ngồi taxi, sau này tôi lái xe đưa ,thuận tiên cùng vào thăm chú chút … Tôi có quan hệ, sau khi tiến vào,có thể nghĩ cách chờ lâu thêm mấy phút, làm cho cha chút gì đó để ăn…. Chuyện này, tôi vẫn có thể làm được. Mặc dù tôi thể xin ông nội cho tôi làm nhiều hơn… Bơi vì gia đình tôi phải càng chú ý đến pháp luật hơn.”

      Rốt cuộc hai mắt Khả Hinh đỏ bừng.

      Nhã Tuệ cũng kích động cúi đầu, vừa rơi lệ vừa ăn chén cháo.

      “ Bình thường có liên lạc với mẹ ?” Tô Thụy Kỳ nhàn nhạt hỏi.

      “ Có … Nhưng rất ít… Dường như bà thích liên lạc với tôi… Mẹ nghe được tiếng của tôi thoải mái…. Nhưng tôi vẫn muốn thăm bà, đưa tiền cho bà … Thời gian trước, bà và cha dượng của tôi về quê vừa mới trở lại….” Khả Hinh nghẹn ngào xong, vẫn thể in cắn bánh bao, giọt lệ trong suốt lóe lên ở trong khóe mắt.

      có người mẹ nào ghét con của mình, có thời gian, tôi cùng thăm bà, sau đó gặp trai của chút: Tô Thụy Kỳ chậm rãi .

      Nước mắt lăn xuống.

      Đường Khả Hinh ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Tô Thụy Kỳ …

      Chương 162 (2):

      !

      Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, có chút buồn cười nhìn .

      Nhã Tuệ nhịn được cười, quên mất Đường Khả Hinh từng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng bởi vì bị hủy khuôn mặt mà thiếu can đảm nghỉ tới tình .

      “ Tôi ăn no rồi…” Tô Thụy Kỳ mỉm cười để muỗng xuống, nhìn về phía Nhã Tuệ : “ ăn từ từ nhé…”

      “ Tôi tiễn .” Khả Hinh mỉm cười đứng lên, bước đến cửa lớn trước, chuẩn bị đổi giày.

      Tô Thụy Kỳ cũng đứng lên chuẩn bị ra cửa….

      “ Cậu chủ Tô!” Nhã Tuệ cũng đứng lên, có chút lung túng nhìn .

      Tô Thụy Kỳ đứng tại chỗ, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ.

      Ánh mắt của Nhã Tuệ hơi lóe lên cái, mới đến trước mặt của , cười : “ À… còn cầm chìa khóa nhà của chúng tôi…”

      “ Ồ!” Lúc này Tô Thụy Kỳ mới nhớ tới lúc nãy ra ngoài mua bữa ăn sáng, thuận tiện mang theo chìa khóa, có chút mơ hồ nhìn cái, chậm rãi đưa tay vào trong túi quần, móc ra xâu chìa khóa, đưa cho Nhã Tuệ…

      Nhã Tuệ liền đưa tay muốn cầm lấy chìa khóa, lại phát đầu khác chìa khóa vẫn bị người ta níu lại, sửng sốt ngẩng đầu…

      Tô Thụy Kỳ cười rất lịch .

      cũng cười rất lịch , dùng sức muốn kéo lại, nhưng …. Người ta vẫn còn có chút bất đắc dĩ chịu buông… hơi mất hồn ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ vẫn cười rất lịch , cũng rất khách khí, chợt dùng sức đoạt lại chìa khóa….

      Tay của Tô Thụy Kỳ trống trơn, bình tĩnh mỉm cười nhìn về phía Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ cũng miễn cưỡng ỉm cười.

      “Hai người làm gì thế?” Khả Hinh tới trước mặt bọn họ, ngạc nhiên hỏi.

      có việc gì, có việc gì! Mau đưa Cậu chủ Tô xuống !” Nhã Tuệ vội vàng .

      “ Ừm” Khả Hinh lên tiếng trả lời, liền cùng Tô Thụy Kỳ cười bước ra ngoài, sau đó cùng nhau đ xuống lầu, Tô Thụy Kỳ đường cầu thang tối, liền vượt tay nắm tay Khả Hinh dắt ra cầu thang, tới trước chiếc SUV Land Rover của mình,đẩy đến trước cửa xe, hai tay chống ở hai bên cửa sổ thủy tinh, vây lại, cúi xuống nhìn bộ dáng ngẩn người sững sờ, cười : “ trai sao?”

      Khả Hinh tựa vào trong ngực của , sửng sốt nhìn , dịu dàng : “ Đúng … Đúng vậy….”

      Ánh mắt Tô Thụy Kỳ lên chút dịu dàng, vui vẻ, chậm rãi cúi xuống, nhìn .

      Khả Hinh ngửa đầu ra sau, dán vào cửa sổ thủy tinh nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút căng thẳng, nuốt ngụm nước ngọt.

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn Khả Hinh căng thẳng chớp đôi mắt to, ánh mắt lộ ra chút ý tứ,dịu dàng vươn tay,véo cằm của , hỏi: “ Vậy cho tôi biết, khi còn bé trai của thế nào?”

      Khả Hinh suy nghĩ lúc, có chút hoài niệm cười : “ cõng tôi lên núi, hái trái cây ăn, sau đó thừa dịp chị giúp việc chú ý, liền đến bờ sông bắt cá , nhưng mỗi lần tôi đều dám qua, ấy xăn ống quần, cõng tôi sau lưng, sau đó len lén núp ở trong nhà, chơi trốn tìm, nhưng ấy ngốc hơn tôi, lần nào ấy cũng tìm được tôi, lần nào tôi cũng có thể tìm ra ấy, sau đó thừa dịp nửa đêm, chúng tôi trộm đèn pin cầm tay, chiếu vào mặt của mình, chạy vào phòng của ba mẹ hù dọa bọn họ… Sau đó củng nhau núp ở trong chăn, cùng nhau xem truyện cổ tích, trai cũng bóc hạt dẻ cho tôi ăn…”

      Tô Thụy Kỳ càng nghe, hai mắt càng dịu dàng, lại đưa tay vén sợi tóc trước trán , dịu dàng : “ Sau đó….”

      Khả Hinh còn muốn nghĩ, hốc mắt dần dần đỏ lên, nghẹn ngào : “ Có lúc, chúng tôi chơi phía sau núi, luôn gặp phải trời mưa, trai sợ tôi bị ướt, hái tàu lá chuối che cho tôi và ấy, cùng nhau chạy vào trong nhà, người giúp việc tìm khắp nơi, rốt cuộc tìm được, đưa chúng ta đến trước mặt cha mẹ, trai luôn bị đánh đòn…. Tôi tiếc nuối nhất chính là dắt tay cùng trai học…”

      “ Dắt thế nào? Dắt như vậy sao?” Tô Thụy Kỳ chậm rãi vươn tay, nắm bàn tay bé lạnh lẽo của Khả Hinh, nghịch nghịch ngón tay bé của , dịu dàng : “ Dắt như vậy sao?”

      Mặt của Đường Khả Hinh có chút hồng, hơi sửng sốt, cảm thấy bàn tay của Tô Thụy Kỳ mềm mại ấm áp, nhàng bao quanh bàn tay bé của mình, tràn đầy tình ý, có chút căng thẳng thở hổn hển vội vã : “ À … Dường như … là vậy…”
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      heo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 163: Chị tôi (chưa beta)

      "Còn gì nữa ?" Tô Thụy Kỳ nắm bàn tay bé của , nhàng thả vào bờ môi , cảm thấy cánh môi của chạm ngón tay của mình, đột nhiên mỉm cười.

      Đường Khả Hinh có chút căng thẳng bật cười : "A. . . . . . Còn . . . . . hay .. . . . . . nghĩ ra. . . . . . rấr nhiều. . . . . . muốn biết cái gì?"

      Hai mắt Tô Thụy Kỳ lộ ra vui vẻ : "Tôi có người chị. . . . . ."

      "Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn , hiểu.

      Tô Thụy Kỳ muốn gì đó nhưng lại tiện , cuối cùng có chút dịu dàng nhìn : "Khi còn bé, chị ấy cũng thường dắt tay của tôi chơi, lúc trời mưa cũng chống dù che cho tôi, hơn nữa trước khi tôi ngủ, tôi học, chị ấy còn có thể rời nhà trước, sau khi về nhà, trước khi tôi tỉnh lại cũng hôn trán của tôi chút. . . . ."

      "À?" Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, hơi sửng sốt.

      Tô Thụy Kỳ Khước gì nữa, chỉ hơi mỉm cười đưa hai tay ra, nắm bả vai của , sau đó cúi đầu liên tục hôn lên trán của .

      Thân thể Khả Hinh dường như bỗng chốc tê dại mãnh liệt, hai tay xuôi xuống, dám nhúc nhích.

      Ánh nắng mặt trời chiếu vào cây Bạch Lan, cành lá vê ra rất nhiều tia nắng, vài tia rơi vào người hai người này.

      Làn gió nhàng thổi qua, mang đến “bức tranh ngày hè” ở đầu kia khu phố cổ truyền đến, dằng dặc, khoan thai, tình ý kéo dài. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ chậm rãi rời khỏi nụ hôn, nhìn nữa, mà hơi mỉm cười kéo thân thể , để cho đứng ở bên, mình mở cửa xe, ngồi lên ghế lái, cũng có nhìn lại , trực tiếp nổ máy xe : "Có thời gian, thi bằng lái, đến lúc đó mua cho chiếc xe, tự do chút, lúc tôi có rảnh cùng thăm chú tự lái xe . . . . . ."

      xong cũng chuyển động tay lái để cho xe chậm rãi quay vòng ở đường cái, sau đó lái .

      Đường Khả Hinh vẫn ngây người ở bên, nhịn được vươn tay khẽ vuốt cái trán cái, giống như còn cảm thấy đôi môi ẩm ướt mềm mại của Tô Thụy Kỳ in ở trán mình có chút tê dại, nó dần dần lan ra, lan rộng đến trái tim, tiếng đập thình thịch vang lên, hai mắt của mãnh liệt chớp lóe, đưa hai tay chặn lồng ngực của mình, suy nghĩ đây là cảm giác gì?

      "A!" lầu truyền tới tiếng cười.

      Khả Hinh ngây ngốc ngẩng đầu lên, thấy Nhã Tuệ đứng ở ban công phơi đồ lót của mình, vừa phơi vừa nhìn mình cất tiếng cười.

      Mặt của thoạt đỏ, đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu lên hỏi: " cười cái gì?"

      Nhã Tuệ phơi áo lót xong, mới hai tay chống ở lan can, nhịn cười : "Tôi với nha, có chút thông minh, nhưng ở trong tay của hai người đàn ông Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, còn hơi non."

      "Có ý gì ?" Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, ngạc nhiên hỏi.

      "Có ý gì! ! nhìn mình !" Nhã Tuệ cười xoay người vào trong nhà.

      Khả Hinh nghe Nhã Tuệ vậy, liền sâu kín quay đầu nhìn về phía đầu kia đường cái, mảnh tĩnh lặng, mới vừa rồi có chiếc xe Land Rover lái qua, cơn gió quét tới, vẫn còn mùi vị nụ hôn kia, trong lòng của phảng phất có chút đắng chát, nhưng nguyên nhân, chỉ sâu kín xoay người vào căn lầu , chưa kịp khóa cửa nghe được có bà dì thường mua báo, hàng ngày đào tin tức của người khác, : "Này! có phải tên nhóc trai đẹp mới vừa rồi thích con bé bị hủy khuôn mặt hay ?"

      "Dường là như vậy ! Cũng thân thiết hôn lên trán người ta rồi !"

      "Ôi chao! là đáng tiếc! tên nhóc đẹp trai như vậy, lái chiếc xe sang trọng như vậy, thích con bé học thức, tiền, thế, dáng dấp lại xấu xí, biết những đứa bé này nghĩ như thế nào! người tốt, chỉ có điều cần phải gì thích con bé lời ong tiếng ve!"

      "Bà đừng như vậy, con bé Khả Hinh cũng rất đáng thương!"

      "Đáng thương đáng thương, nhưng bà suy nghĩ xem, khuôn mặt của ấy bị biến dạng, bây giờ quyến rũ tên nhóc đẹp trai như vậy, ấy cũng cảm thấy ngượng ngùng!"

      "Được rồi, được rồi, chuyện của người ta, bà trông nom được sao? Con trai của bà cũng ở bên ngoài có bạn !"

      " càn!" Bà dì mua báo cầm quạt lá cọ đánh về phía bà dì khác, : “Chuyện của nhà tôi, tới phiên bà lôi ra!”

      “Vậy sao bà lôi chuyện của người ta! Bà cho rằng tôi biết bà nghĩ cái gì sao, bà muốn Khả Hinh gả cho đứa con trai có tiền đồ của bà! Phi!” Có bà dì cầm giỏ thức ăn bỏ .

      “Phi!” Bà dì mua báo cũng phun cái.

      Khả Hinh nhàng đóng cửa cẩn thận, đứng ở nơi hành lang, cảm thấy có tối tăm, nghĩ đến những lời bà dì lúc nãy, vẻ mặt của lộ ra nụ cười khổ. Mới vừa muốn lên lầu, nhưng theo bản năng ấn xuống công tắc đèn hành lang cái, bóng đèn sáng lên. kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn phát ra ánh sáng, trong lòng của khỏi có chút đơn, lặng lẽ, sâu kín lên lầu, đẩy cửa ra, cũng thấy Nhã Tuệ ra khỏi phòng, bên hông thắt cái dây lưng màu trắng. Trong khoảng thời gian này, giảm cân, tại người rất mảnh mai, nhưng vẫn cho người ta cảm giác mượt mà xinh đẹp...

      .....muốn ra ngoài à?” Khả Hinh vẫn còn suy nghĩ đến nụ hôn của Tô Thụy Kỳ và lời của bà dì, người vẫn ngơ ngác.

      Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh cười : “Con bé ngốc, chúng ta phải về khách sạn! Có phải bị nụ hôn kia làm ngu hay ?”

      Khả Hinh ngây ngô đứng ở bên cửa, trăm tơ nghìn mối, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, biết sao.

      “Nghe ....” Nhã Tuệ từ từ đến gần Khả Hinh thử dò xét hỏi: “Ở trong câu lạc bộ đua ngựa của khách sạn, và Tổng giám đốc Tưởng hôn nhau trong màn ảo thuật hả?”

      Đường Khả hinh nghe xong, lên tiếng.

      Nhã Tuệ nhìn bộ dáng của , liền hiểu ra, cười : “Này, nụ hôn ngày hôm qua và nụ hôn hôm nay, cái nào àm cho động lòng?”

      Đường Khả hinh cười khổ tiếng, : “Loại người như tôi có tư cách nghĩ đến chuyện động lòng sao?”

      “Khả Hinh.....” Nhã Tuệ đau lòng gọi .

      “Tôi có tư cách có được tình .... Tôi thay quần áo cùng về khách sạn.” Khả Hinh xong, piền nhàn nhạt qua bên cạnh Nhã Tuệ, muốn vào trong.

      “Người ta muốn gặp cha mẹ và trai của .... Thậm chí còn hôn , bảo thi bằng lái, mu axe cho ....” Nhã Tuệ xoay người nhắc nhở .

      “Sau đó sao?” Khả Hinh mỉm cười đứng ở bên cạnh bức rèm che, xoay người nhìn về phía Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ đành phải im lặng nhìn .

      “Tôi mới bị Tổng giám đốc Tưởng mắng tôi chết có gì đáng tiếc còn chưa đầy 24h....” Đường Khả hinh im lặng vào phòng.

      Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn cửa phòng trống , kêu to: “Tôi cũng tin, có má trái, cũng có ảo tưởng về tình !”

      Qua lúc lâu, Khả Hinh mặc áo sơ mi màu xanh dương cổ là sen, váy ngắn màu đen, mang giày bệt xinh xắn, mỉm cười ra, nhìn Nhã Tuệ : “ ra bà dì mua báo muốn giới thiệu tôi cho con trai của dì ấy....”

      “Phi!” Nhã Tuệ lập tức phun !

      “Ha ha ha...... Tôi phát dáng vẻ của giống như bà dì ở dưới lầu!! trò chuyện với mấy ông bác bà dì dướ lầu thêm nhiều, cũng thay đổi thành bà già!”

      Khả Hinh vừa cười vừa nhấc túi xách, đeo bả vai, vừa :

      ! Đừng so sánh tôi với các bà dì ấy!” Nhã Tuệ và Khả Hinh vừa vừa cười ra khỏi cửa nhà, Khả Hinh mới vừa ra khỏi nhà, lại quên cầm chìa khóa, lại nhanh lên lầu, cầm chìa khóa trước tủ kính, mới muốn ra ngoài, lại nhìn chai rượu đỏ trong tủ, cười : “Tao ra ngoài nhé! Từ chức đó! Tao sao, mày cần lo lắng! Tao tốt!”

      Cửa phịch tiếng đóng lại!

      Chai rượu đỏ quý giá kia vẫn lẳng lặng nằm ở trong tủ kính, phát ra ánh sáng lịch sử lâu đời.

      Khả Hinh và Nhã Tuệ vừa vừa cười tiếp xuống lầu, vừa lúc thấy bà dì mua báo vào bên trong cửa hàng tiện lợi, Nhã Tuệ nắm tờ báo che ánh mặt trời, che miệng cười chạy thẳng tới phía trước....

      Khả Hinh cũng cười to ha ha ha chạy theo sát ở phía sau , cùng nhau tới trạm xe buýt, : “ lo lắng bị dì ấy bắt được ! Muốn gả cho con trai của dì ấy!”

      !” Nhã Tuệ cười mở ra tờ báo, vừa nhìn nội dụng trước mặt, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng.

      “Chuyện gì vậy?” Khả Hinh cũng cười lên trước, cầm tờ báo lên vừa nhìn xem, sắc mặt của lập tức trắng bệch.



      Chương 164: Từ chức

      Nhã Tuệ cũng ngồi ở bên cạnh, hai mắt nổi lên hơi nước, nghĩ đến nội dung tờ báo xem lúc nảy, lập tức mở điện thoại di động, thân phận Khả Hinh bị phơi này, bao gồm người cha từng gây ra cuộc hỏa hoạn bị xử án tù chung thân, mẹ gả cho dân cờ bạc, trai cũng bởi vì đoạn thời gian trước bị cục vệ sinh thực phẩm tố cáo sử dụng dầu ăn đạt chất lượng, nhà hàng Trung Quốc bị đóng cửa. . . . . . Từng tin tức, tất cả đều đưa lên, giống như bệnh ôn dịch truyền ra , từng cái giống như móng vuốt đưa về phía Khả Hinh. . . . . .

      Xe buýt chạy tới Trạm phía trước, dừng lại, hai người trẻ tuổi cầm điện thoại di động vui đùa, cũng xem qua tin tức liên quan đến Thị Trưởng phu nhân, thậm chí bên dưới cũng đăng tên người bị nghi ngờ, chắt lưỡi cười : " Khách sạn nổi tiếng lớn nhất thành phố chúng ta, còn là tòa nhà kiểu mẫu của thành phố chúng ta, lại mời loại nhân viên thối nát này! Cha là người mang tội giết người, mẹ rất đê tiện, trai làm ăn có đạo đức, loại gia đình như vậy có thể sinh ra cái gì tốt đẹp?"

      "Nghe mặt của ta còn bị phá hủy."

      "Ồ. . . . . . Khuôn mặt bị hủy, còn có thể vào khách sạn? Ánh mắt bọn họ mù sao?"

      "Đúng vậy! Mặc dù lần này Thị Trưởng phu nhân giải thích bị rơi xuống nước liên quan đến ta, nhưng ai biết được? còn ở phía sau."

      "Tôi cảm thấy nàng này khẳng định đơn giản! thể nào lần nào cũng trùng hợp như vậy!"

      "Nhất định là mưu!"

      Nhã Tuệ nghe nổi nữa, mới vừa muốn đứng dậy, cổ tay bị người bắt được, quay đầu, đau lòng nhìn về phía Khả Hinh.

      Hai mắt Khả Hinh lên nước mắt, nhưng vẫn thở dốc hơi, nghẹn ngào : " muốn qua đó làm gì? Qua đó gây gổ sao? với mọi người tất cả đều phải là ? Nhưng . . . . . ."

      "Đây phải là . . . . . ." Nhã Tuệ rưng rưng nhìn về phía Khả Hinh : "Cha của là người tốt nhất thế giới, mẹ của là người đáng thương nhất . . . . . . cũng là người hiền lành nhất, đáng nhất, xinh đẹp nhất. . . . . . Tại sao có người chịu buông tha cho ? Chẳng lẽ ngay cả chút chỗ yên thân cũng cho ? Tôi rất hối hận, rất hối hận, tại sao phải dẫn vào Khách sạn Á Châu? Để cho chịu tội như vậy? Điều này là quá đáng! Xã hội này làm sao vậy?"

      Đường Khả Hinh có chút mệt mỏi cúi thấp đầu cười.

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ vươn tay kéo bả vai bạn thân, lo lắng : " đừng đau lòng! Tôi tin người phát ngôn của khách sạn nhất định giải thích chuyện này ra ngoài! Bọn họ nghĩ đến danh tiếng của , chẳng lẽ muốn nghĩ đến danh tiếng của mình sao?"

      Trong lòng Khả Hinh cảm thấy chua xót và đắng chát, nhưng có hơi sức giãy giụa, chỉ sâu kín : "Tôi sợ. . . . . . Tôi sợ dư luận của xã hội này, tôi sợ tôi chịu tội bao nhiêu, tôi cũng sợ người khác tôi xuất thân từ gia đình thế nào, tôi chỉ đau lòng. . . . . . Hôn nhân của cha mẹ tôi bị phơi bày, để mặc cho số người lột ra, tàn nhẫn bình luận hai người già đáng thương. . . . . . Tôi làm con bất hiếu. . . . . ."

      cúi đầu, nước mắt trong suốt còn đọng mí mắt dưới, vội vàng đưa mu bàn tay run rẩy lau nước mắt chưa lăn ra, cố gắng hít hít lỗ mũi đỏ bừng, để cho mình rơi lệ nữa, nhưng vì quá khổ sở, quá uất ức, vẻ mặt nhíu lại, nặng nề nức nở, nước mắt vẫn ào ào lăn xuống. . . . . .

      Nhã Tuệ cũng rưng rưng ôm khẽ thân thể bạn thân, bất đắc dĩ : "Rốt cuộc. . . . . . còn phải chịu đựng đến bao giờ nữa? Tại sao luôn nhìn thấy được chút ánh mặt trời? Mỗi khi số mạng cho tốt chút lấy lại gấp đôi, ngay cả tôi cũng cảm thấy số mạng quá công bằng, trai quá đáng ghét, nghe lời của chị dâu , ngay cả em cũng gặp,cha mẹ cũng như vậy rồi, tại sao có thể nhẫn tâm đối với như vậy, gặp mặt vào dịp tết, còn qua nhà hàng giúp ấy rửa chén lau ly, tại sao có người ngốc như vậy?”

      Đường Khả Hinh muốn gì, mặt dính vào bả vai Nhã Tuệ, lẫn tránh hành khách xe buýt, lặng lẽ rơi nước mắt.

      Nhã Tuệ cũng đau lòng ôm chặt hơn.

      Xe buýt vẫn vô tình chạy thẳng về phía khách sạn Á Châu!

      Khách sạn Á Châu!

      Còn cách cuộc tranh tài đua ngựa hai ngày, vô số ký giả trong và ngoài nước nghe Tổng giám đốc khách sạn Á Châu và chủ tịch hội đua ngực sắp dùng cơm trưa tại khách sạn Á Châu, giơ cao camera, ở dưới ánh mặt trời chói chang, vất vả chờ đợi.

      Phòng xử ký nguy cơ quan hệ xã hội của tập đoàn Á châu phái người trà trộn vào trong đám ký giả, nắm bắt tin tức liên quan đến Tập đoàn Á Châu ngày hôm nay, để ký giá nêu những vấn đề nhạy cảm mà kịp thời có tiếng ngay mặt.

      Trước cửa Đại sảnh, đám người ồn ào vui vẻ, hoàn toàn bị ảnh hưởng dư luận hôm nay.

      Rốt cuộc, lúc mọi người trông chờ mong, hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc âu ohục màu bạc, áo sơ mi xanh đen kẻ ô, cổ áo mở ra, vạt áo cài bông hoa tơ tằm màu xanh dương đậm, phong độ tao nhã, sau khi ăn cơm trưa xong cùng chủ tịch Hội đua ngựa ra đại sảnh khách sạn, đám ký giả xông lên, vệ sĩ nhanh chóng ngăn cản ở phía trước, đẩy bọn họ ra ngoài khoảng cách an toàn…

      “Tổng giám đốc Tưởng, ngày tổ chức cuộc tranh tài đua ngựa quan trọng như vậy, tập đoàn Á Châu xảy ra chuyện đáng sợ, ngài có ý kiến gì ?”

      “Xin hỏi hôm qua, Thị trưởng phu nhân ly kỳ rơi xuống biển có liên quan đến nhân viên của khách sạn hay ?”

      “Mặc dù thị trưởng phu nhân giải thích nhưng tin đồn vẫn chấm dứt.”

      “Có tin đồn Thị trưởng giam hồ sơ dự án khách sạndưới nước của ngài làm cho Hội đồng quản trị bất mãn, cho nên mới bùng lên việc này…”

      Sauk hi ký giá đặt câu hỏi, người xử lý nguy cơ quan hệ xã hộitiềm phục bên cạnh ký giả muốn tiến lên chất vấn.

      TưởngThiên Lỗi giơ tay, hơi mỉm cười, ở ngay trước mặt Chủ tịch hội đua ngựa, nhìn về phía mọi người :” có liên quan đến dự án xây dựng khách sạn dưới nước, Thị trưởng vẫn còn ngờ vực vấn đề bảo vệ môi trường của tập đoànchúng tôi, chúng tôi mau chóng mời Kỹ sư bảo vệ môi trường có báo cáo phân tích ràng, trình lên Thị Trưởng. Các tin tức nhằm vào tập đoàn chúng tôi công khai chống lại chính phủ, chuyện này càng có căn cứ. công ty nào bỏ qua chính phủ mà có thể làm việc độc lập. Tập đoàn Á Châu dẫn dắt phần đông các khách sạn hạng sao trong cả nước có thể phát triển đến hôm nay, tất cả đều có hỗ trợ và giám sát của chính phủ. Tất nhiên trong tương lai, Khách sạn Á Châu chúng tôi tuân thủ quy định pháp luật của quốc gia, phối hợp với chính phủ hành động đến cùng! Kính mời chính phủ và truyền thông giám sát! Chúng tôi sợ những tin đồn đoán tiếp nhận phán xét của lịch sử! Đây là lòng chân thành của chúng tôi, mong muốn làm tốt trách nhiệm công dân vì quốc gia phồn vinh phát triển!”

      ký giả lại xông lên trước, hỏi lên:”Tổng giám đốc Tưởng, tôi là Lưu ký giả nhật báo Trung Hải, xin hỏi người bị nghi ngờ làm cho Thị trưởng phu nhân ly kỳ rơi xuống biển đêm qua, cùng với nhân viên từng gây nhiễu loạn bữa tiệc của Thủ tướng, có cùng người hay ?”

      Hai mắt Thiên Lỗi chợt lóe, nhìn về phía vị phóng viên kia, cười đáp lời:”Đúng vậy!”

      “Ngài có thể giải thích loại này trùng hợp ?” Ký giả lại gay gắt hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười :” thế giới này ai có thể giải thích được trùng hợp? Trùng hợp lớn nhất chính là ấy là nhân viên khách sạn Á Châu chúng tôi, ấy vẫn có trách nhiệm, hoàn thành nhiệm vụ của ấy, mà Thị trưởng phu nhân rơi xuống biển, ấy chỉ là người ngoài cuộc, đúng dịp qua nơiđó, mắt nhìn thấy chuyện may xảy ra, sau này Thị trưởng phu nhân cũng tự mình mở cuộc họp báo chiêu ký giả công bố chuyện này, hi vọng các nhà truyền thông đừng tung tin có căn cứ, xã hội này quá thiếu hụt mặt tin tức chính thống, hi vọng mọi người làm đúng trách nhiệm của nhà truyền thông! Tôi vẫn câu kia, chuyện đúng sai tự nhiên có lịch sử phán xet!”

      Đông lập tức dẫn bộ phận xử lý nguy cơ quan hệ xã hội lên trước, hướng về phía đám ký giảnói hôm nay phỏng vấn kết thúc.

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức mỉm cười xoay người, quay về phía chủ tịch Hội đua ngựa vươn tay, dùng tiếng cảm tính :”I am honored to be with you for lunch” (tôi rất vinh hạnh dùng cơm trưa với ông)

      “Me too! Hope the future can have more chance to cooperate with you! This is an impressive place ( tôi cũng vậy, hi vọng tương lai chúng ta có thể có cơ hội hợp tác nhiều hơn. Đây là 1 địa phương làm cho người ta vô cùng cảm động)” chủ tịch đua ngựa cũng mỉm cười khách khí vươn tay, bắt tay với .

      “Thank you for your compliment!” Tương Thiên Lỗi khách khí cười .

      Chủ tịch hội đua ngựa chiếc xe chậm rãi lái tới!

      Hoắc Minh lập tức lên trước, mở cửa xe, cung kính đứng ở bên.

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười tiến lên phái chủ tịch hội đua ngựa ngồi, hai người bắt tay lần nữa…

      “I wish the equestrian competition is held successfully (chúc cuộc tranh tài đua ngực tổ chức thành công)” Tưởng Thiên Lỗi lại mỉm cười .

      “Cám ơn…” Chủ tịch hội đua ngựa đùa bằng câu tiếng Trung, ở trước mắt truyền thông, trò chuyện vô cùng thân mật với Tưởng Thiên Lỗi.

      Hai bên cũng mỉm cười, sau đó chủ tịch hội đua ngựa liền lên xe khỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi mỉm cười đứng ở trước thảm đỏ, nhìn xe của hội đua ngựa xếp hàng khỏi, cũng xoay người sải bước vào bên trong khách sạn, chúng ký giả lập tức xông lên, lại muốn phỏng vấn, vệ sĩ ngăn chặn họ ra bên ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi sải bước vào đại sảnh khách sạn, sắc mặt dần thu lại, hỏi Đông và Hoắc Minh theo sát phía sau, :”hôm nay báo đưa tin là nhà truyền thông nào làm?”

      Đông lập tức :” nhà truyền thông nước ngoài được nhật báo Trung Quốc phiên dịch!”

      Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, nghiêng mặt nhìn về phía Đông :”Truyền thông nước ngoài? Ký giả là ai?”

      điều tra!” Đông lại .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, tiếp tục vòng qua đại sảnh tới phía trước, vừa vừa hỏi:”Lúc nào Trang tổng dời vào tòa nhà hành chính!?”

      “Ngày mai!” Đông lại .

      “Ừ…” Tưởng Thiên Lỗi mới vừa muốn cất bước vào thang máy, lại thấy Trần Mạn Hồng cầm điện thoại di động, nhanh chóng ra thang máy, hướng về phía đầu bên kia kêu lên:”Nhã Tuệ! điên rồi à? khoan hãy bộ phận nhân !! Đừng từ chức! chịu đựng bao lâu mới có hôm nay hả?”
      Last edited by a moderator: 23/5/15

    3. Juniel

      Juniel New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      truyện có drop vậy?

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 165: Nộp đơn thôi việc (Chưa beta)

      Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, nhìn về phía Trần Mạn Hồng bởi vì quá gấp, hoàn toàn nhìn thấy người ở trước mặt, lê giày cao gót, sải bước về trước!

      "Quản lý Trần!" Đông lập tức gọi

      Trần Mạn Hồng. Trần Mạn Hồng nghe được có người gọi mình, chỉ cầm điện thoại di động về phía bên kia, gấp gáp : " tỉnh táo chút! bộ phận nhân nộp đơn từ chức, đến lúc đó lại phục chức, toàn bộ tuổi nghề của trở thành số ! Còn có tất cả phúc lợi của . . . . . ."

      "Trần Mạn Hồng!"

      "Người nào chỉ mặt gọi tên người như vậy! ?" Trần Mạn Hồng hết sức chán ghét tức giận xoay người, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi dẫn Giám đốc cùng thư ký đứng ở cửa thang máy lạnh lùng nhìn mình, sắc mặt của chợt thay đổi, cũng quên cắt đứt trò chuyện, lập tức dừng bên, gọi : "Tổng Giám đốc. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn Trần Mạn Hồng mình đứng ở trong hành lang, vẻ mặt có chút hốt hoảng, liền di chuyển bước chân sâu kín về phía . . . . . .

      Trần Mạn Hồng cảm thấy bước chân kia càng lúc càng gần, sắc mặt của có chút vặn vẹo, thanh trong điện thoại di động, vẫn ngừng vang lên.

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt Trần Mạn Hồng, nhìn bộ dáng cúi đầu, cung kính, im lặng lên tiếng duỗi ngón tay, chạm đến điện thoại di động trong tay .

      Trần Mạn Hồng khẽ cau mày, nắm chặt điện thoại di động, biết làm sao.

      Tưởng Thiên Lỗi để ý đến bộ dáng của , ngón tay nhàng siết chặt đầu điện thoại di động, trực tiếp kéo ra nắm ở trong tay, lạnh lùng thả vào bên tai, nghe được thanh của Nhã Tuệ giống như đường, : nghe được lời của tôi ? Tôi đừng khuyên tôi nữa, chút nữa tôi trở về nhà khách đại dương, nếu quản lý phê chuẩn, tôi trực tiếp đến bộ phận nhân kết toán, cũng muốn cái gì hết, tôi chỉ muốn lấy lại thẻ bảo hiểm của tôi là được rồi. Tôi ở lại nơi này, Khả Hinh cũng ở lại nơi này! !

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nghe lời này. . . . . .

      "Được rồi. Tôi còn chưa ăn điểm tâm ! Chúng ta cùng đến chỗ nhân viên ăn sáng lần cuối cùng ! Chú Hà làm đậu hũ nước gừng, ăn ngon." Nhã Tuệ trực tiếp cúp điện thoại.

      Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, hai mắt khẽ xoay tròn, nghĩ tới Nhã Tuệ mới : chúng ta cùng ăn điểm tâm. . . . . .

      Trần Mạn Hồng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đông lạnh của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng chợt lạnh, suy nghĩ có phải con bé Nhã Tuệ chết tiệt lời gì khéo léo hay ?

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên cái, chậm rãi trả lại điện thoại di động cho Trần Mạn Hồng.

      Trần Mạn Hồng có chút mất hồn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm suy nghĩ chút, vừa muốn mở miệng chuyện, ngoài đại sảnh truyền đến loạt tiếng động dồn dập, khẽ chuyển ánh mắt, thấy chiếc xe hơi màu đen, nhanh chóng xuống mấy nam thư ký mặc đồng phục màu đen, vạt áo trước đeo bảng hiệu Tập đoàn Á Châu, chỉ thấy bọn họ bước nhanh đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, cung kính khom người gọi: "Tổng Giám đốc Tưởng!"

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn bọn họ, lên tiếng.

      Ngay sau đó Đông lên trước hỏi: "Mọi người từ Tổng Công ty đến tìm Tổng Giám đốc có chuyện gì?"

      nam thư ký đưa phần tài liệu tới trong tay Tưởng Thiên Lỗi, : "Tài liệu mật này là do phòng thư kí chủ tịch gửi ra tới, mời Tổng Giám đốc xem qua."

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mày, nhìn nam thư ký kia cái, mới kéo tài liệu mật, rút ra phần giấy A4 bên trong, thấy cha mình là Tưởng Vĩ Quốc đích thân kí tài liệu, cầu loại bỏ Đường Khả Hinh khỏi Khách sạn Á Châu! lạnh lùng nhìn tài liệu, im lặng lên tiếng. . . . . .

      "Chủ tịch hi vọng Tổng Giám đốc mau sớm tiến hành việc này!" Mấy nam thư ký cùng hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi khom người chào tạm biệt!

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, rút tiếp phần tài liệu khác, phơi bày thân phận của Khả Hinh, nhàn nhạt nhìn tấm hình của Đường Khả Hinh có lẽ là ba năm trước đây, tóc dài, chải hai bím tóc, mặc đồng phục quán bar màu đỏ, tay nâng chiếc khay màu đen, quay đầu lại, hai mặt dịu dàng, mỉm cười hết sức ngọt ngào, ánh mắt hơi xoay tròn, từ hình của chậm rãi nhìn xuống, xem thông tin điều tra gia đình của Đường Khả Hinh, cha từng phóng hỏa bị xử tù chung thân, mẹ gả cho dân cờ bạc, trai mở nhà hàng TQ, bị cục vệ sinh thực phẩm tố cáo…

      xem từng chữ từng chữ trong tư liệu, trong đầu đều là hình ảnh Đường Khả Hinh quỳ gối trước mặt của mình, rơi lệ kêu khóc:”Tôi chỉ cần chỗ an thân, chỉ cầu 1 chút ánh mặt trời…”

      “Tổng giám đốc…” Có lẽ Đông biết xảy ra chuyện gì, liền tiến lên đối diện với Tưởng Thiên Lỗi có chút lo lắng :”Sáng nay, Hội đồng quản trị với các cổ đông bàn tán xôn xao về việc khách sạn Á Châu liên tiếp xảy ra biến cố, tiếng hết sức vui, cũng vì như vậy, sáng nay cổ phiếu của Tập đoàn Á Châu chúng ta lao dốc.”

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhàn nhạt nhìn phía tư liệu, nhìn lâu lâu, liền nắm nó, xoay người khỏi.

      Đông đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cao lớn, liền khẽ thở dài, cũng vội vàng theo.

      Trần Mạn Hồng nhìn đám người Tưởng Thiên Lỗi, mọi người đều ra vẻ thần bí, đoán chừng có liên quan đến chuyện Thị trưởng phu nhân rơi xuống biển ngày hôm qua, nghĩ đến chuyện thôi việc Đường Khả Hinh, cũng thở dài nặng nề, nghĩ đến Nhã Tuệ có thể từ chức, ôi chao tiếng, ngay lập tức bước nhanh về phía trước.

      Tòa nhà nhân viên.

      Rất đông nhân viên ra ra vào vào, đều bàn tán hoàn cảnh gia đình của Khả Hinh, nghĩ tới ra người cha bị tù chung thân, càng nghĩ đến liên quan đến chuyện Thị trưởng phu nhân rơi biển, nghe ngày hôm qua tức giận bắt lấy ấy, trực tiếp nghi ngờ do ấy làm…

      “nghe ngày hôm qua ấy bị còng tay?”

      “Đúng vậy, rồi bị cảnh sát mang !”

      “Nhưng.. phải ấy được thả ra ngay sau đó rồi sao?”

      “Chuyện này ai biết được? chừng Tổng giám đốc chúng ta vì ngăn chặn tin đồn thất thiệt, cho nên mới tính kế liên quan đến ấy, thả ấy ra, xem tin tức hôm nay sao? Bởi vì ấy danh tiếng của khách sạn chúng ta cũng bị hao tổn!”

      thể nào?”

      “Nghe mặt của ấy còn bị phá hủy!”

      “Tạo sao phát ?”

      “Được che giấu rồi! Dù sao cũng là 1 con bé hoang dã lai lịch! Sau này chúng ta nhìn thấy ấy cũng phải tránh xa chút.”

      “Ai biết được ấy có thể giết người phóng hỏa sao? Quản lý Tào của chúng ta , phòng ăn ngự tôn ra đều là người man rợ!”

      Họ lén lút xong, cười xa.

      Khả Hinh đứng ở bên cạnh cây vạn tuế, chớp đôi mắt đẫm lệ nghe đồng nghiệp bàn tán về mình, từng chữ từng câu giống như kim châm đâm vào tim mình, đau đến che ngực, thở nổi….

      Từ phòng đồng phục, Nhã Tuệ thay quần áo ra ngoài thấy 2 nhân viên của Tào Ngọc Tinh vừa vừa cười xa, cũng thấy Khả Hinh núp ở dưới cây lặng lẽ rơi lệ, lo lắng lên trước, căng thẳng hỏi:”Có phải 2 con bé chết tiệt kia lại lời điên khùng gì hay ?”

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ gấp gáp :”Nhã Tuệ! Tôi…tôi…tôi muốn ăn cơm ở phòng ăn, tôi…tôi muốn..tôi muốn sớm trở về! Tôi muốn ở lại chỗ này!”

      Nhã Tuệ đau lòng nhìn bộ dáng của , thầm hiểu :”Tốt…vậy tôi cùng đến phòng ăn ngự tôn từ chức thôi..dù sao Mạn Hồng và các đồng nghiệp cũng đối xử với tệ…”

      Khả Hinh rung rưng gật đầu.

      Nhã Tuệ vươn tay, kéo mạnh bả vai mảnh mai của Khả Hinh, từng bước từng bước về phía trước, tức giận nhưng cũng lòng :”Mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, trong lòng của chúng ta đều biết đúng hay sai!”

      Đường Khả Hinh nghe vậy cũng cố đè nén trái tim sắp vỡ ra, tôn nghiêm bị giẫm đạp đau đớn, theo Nhã Tuệ, lúc các qua bên cạnh đồng nghiệp, mọi người cũng ríu rít tò mò và khinh bỉ nhìn Khả Hinh, thậm chí có số lo sợ tránh ra, chỉ sợ dính bẩn. Khả Hinh lên tiếng, nhớ tới hìn tượng chói lọi của cha từng đứng ở khách sạn, cắn chặt môi dưới, ép buộc mình ngẩng đầu lên, sải bước về phía trước!

      Rất nhiều đồng nghiệp đứng ở sau lưng hai người bọn họ chỉ chỉ trõ trõ về phía Khả Hinh, thuận tiện cũng nghi ngờ cả Nhã Tuệ.

      Khả Hinh rất đau lòng quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ dùng ánh mắt tiếng xin lỗi.

      Nhã Tuệ lên tiếng, chỉ rung rung ôm chặt bả vai bạn thân, về phía trước :”Con bé ngốc, đừng động tới tôi, tôi phải thừa nhận, so với , tôi có đáng gì đâu!”

      Trong lòng Khả Hinh chua xót, áy náy vội vàng cúi thấp đầu, lau nước mắt, muốn để cho người khác nhìn thấy nước mắt của mình.

      Phòng ăn ngự tôn.

      Trần Mạn Hồng dẫn các nhân viên và mấy người đầu bếp trẻ đứng ở bên, nhìn Nhã Tuệ đỡ Khả Hinh rat hang máy, Trần Mạn Hồng thấy bộ dáng Khả Hinh như vậy, cũng nhịn được 2 mắt đỏ bừng.

      Tiểu Nhu sớm đứng ở nơi đó, mím môi, nước mắt từng giọt rơi xuống.

      Đường Khả Hinh vào phòng ăn ngự tôn, giống như vào nhà, đột nhiên nước mắt như thiếu đê lăn xuống, đứng ngoài cửa, dám ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng nghiệp.

      Tất cả đồng nghiệm im lặng nhìn , rất đau lòng.

      Trần Mạn Hồng thở dài, tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh :”Lúc đầu tôi nghe Nhã Tuệ , rất thông minh, rất kiên cường, tuyệt đối bởi vì chút việc mà bị đánh ngã, còn phấn đấu vươn lên, tôi mới nhận vào!! Nhưng còn , liên lụy bạn bè, bản thân còn muốn làm con rùa đen rút đầu?”

      “Mạn Hồng…” Nhã Tuệ đau lòng gọi bạn thân.

      Trần Mạn Hồng tức giận :” im miệng cho tôi! ấy như vậy, còn phải do tạo thành sao? Ở xã hội này, phải hiền lành là được! Ít nhất phải linh hoạt 1 chút! Thấy tâm trạng của thị trưởng phu nhân tốt, tới làm gì? nên cút xa chút! Thân phận của là gì, tại sao chuyện với ấy? Nếu ấy chết 1 mạng, Đường Khả Hinh bồi thường 100 cái mạng! vẫn mối quan hệ này sao! ấy cũng chứng minh kiện kia liên quan gì đến ! Tại sao muốn khỏi? Tại sao? Nếu từ chức, tất cả mọi người cảm thấy là người mang tội giết người! gánh chịu nổi tội danh này sao?”

      Đường Khả Hinh ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Trần Mạn Hồng…

      Sắc mặt của Trần Mạn Hồng lạnh lẽo :” tại bộ phận nhân , phòng thư ký Tổng giám đốc còn chưa có ra thông báo, khóc cái gì? làm chuyện gì sai sao?”

      Khả Hinh rơi lệ nhìn quản lý, lắc đầu 1 cái

      “Nếu có làm việc gì sai! Tại sao muốn từ chức? Tại sao vì chuyện Thị trưởng phu nhân rơi vào biển mà nộp đơn thôi việc? Tại sao?” Trần Mạn Hồng nhìn Đường Khả Hinh tức giận hỏi.
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 166: phục (chưa beta)

      Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn quản lý.

      Trần Mạn Hồng lại tức giận với Đường Khả Hinh: "Cha của ngồi tù, mẹ gả cho dân cờ bạc, nhà hàng của trai bị đóng cửa, Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển, mấy chuyện đó có liên quan đến sao?"

      Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, từng viên nước mắt trong suốt lăn xuống.

      "Nếu có liên quan đến ! ! Vậy ngẩng đầu lên cho tôi! Trần Mạn Hồng tôi có loại nhân viên có tiền đồ, có khí phách! ! Cho dù có ngày phải khỏi Khách sạn Á Châu, cũng phải trong sạch, ngẩng đầu lên cho tôi! ! Mà phải sợ hãi rụt rè cút ra ngoài! mất mặt mũi! Tôi cũng mất mặt mũi! ! Phòng ăn ngự tôn cũng mất mặt mũi! !" Trần Mạn Hồng tức giận nhìn bộ dáng chịu đựng của Đường Khả Hinh, lại tức giận : "Tôi sớm nhìn Thị Trưởng phu nhân kia vừa mắt! Mềm mại giống như bông gòn, hơi thở mong manh, muốn tan thành nước, chết sống, nhìn cũng ghê tởm chết rồi ! kiên cường, tại sao phải vì thứ người mềm nhũn rơi xuống biển, mà gánh chịu cái giá mất công việc tốt ? Mạng của ấy là mạng, mạng của phải là mạng hả ? ấy sống cũng là sống, sống cũng là sống! ! Bây giờ phải người nào sống lâu hơn, mà là ai dũng cảm hơn để sống!"

      Khả Hinh được cổ vũ, nhìn về phía Trần Mạn Hồng khóc : "Cám ơn quản lý tin tưởng tôi . . . . . Chỉ là tôi có mặt mũi ở lại chỗ này nữa. . . . . . Tôi xứng làm nhân viên của . . . . . ."

      Trần Mạn Hồng nghe chua xót trong lòng, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cắn răng : "Chỉ cần trong sạch, cho dù má trái bị hủy, tâm hồn của cũng phải sạch, tại sao còn mặt mũi? ra lời thất vọng như vậy, tại sao trước kia sống ở trong kho hàng biết xấu hổ ! Cho nên tôi , người sống phải sạch, sống thản nhiên! ! Tôi nhìn nổi cái loại sợ hãi gì đó!"

      Văn Chi cũng tức giận tiến lên bước, hướng về phía Khả Hinh khích lệ : "Đúng vậy! Chúng tôi đều tin tưởng có làm sai việc gì. Mặc dù làm chung với bao lâu, nhưng tôi cảm thấy là người rất tốt, rất chăm chỉ, tan việc còn có thể ở lại giúp đỡ chúng tôi chút ! là đồng nghiệp tốt của chúng tôi, nên tùy tiện khỏi! Mấy con bé chết tiệt ở bộ phận sảnh tiệc, sáng sớm hôm nay còn đắc chí, phòng ăn chúng ta đều là người man rợ, tức chết tôi rồi!"

      "Đúng vậy!" Tiểu Nhu cũng mím môi, tiến lên khóc : " đừng . . . . . . Tôi nở xa , chúng tôi đều tin rằng phải là loại người như vậy! Cái loại người xấu người khác, đều là người có tư cách, kiếm nhã, lịch , có lòng tốt, tử tế! đừng vì người khác mà buông tha mình ! Tiền lương của cao, so với Bộ trưởng còn cao hơn ! rất đáng tiếc !"

      Tất cả nhân viên từ trưởng kíp trở xuống, mọi người bất đắc dĩ nhìn về phía Tiểu Nhu.

      Khả Hinh biết ơn, rơi lệ nhìn mọi người.

      Trần Mạn Hồng lại tức giận nhìn Nhã Tuệ ở bên im lặng rơi lệ, : " động chút là , phụ lòng sao? cố gắng rất nhiều, tôi nhìn thấy! Tôi và học chung trường, các bạn học chúng ta đều ngủ, mình nắm đèn pin cầm tay, núp ở trong chăn học tiếng , vất vả mới lên làm quản lý, buông tha liền buông tha? phải khách sạn Á Châu cho tương lai, mà là bản thân tự cố gắng! ! Ai bảo trộn lẫn số mệnh của và số mệnh quý giá của người ta? trộn lẫn được sao?"

      Nhã Tuệ bất đắc dĩ : "Nhưng tôi tức giận!"

      " tức giận, mắng mắng rồi ! ! Huống chi, lúc đó người kia đáng mắng! ! Tôi muốn nhìn chút Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại có báo tư thù hay ? thể chờ chút sao? Mở to hai mắt, rốt cuộc ấy làm như thế nào! !"

      Trần Mạn Hồng lại tức giận : " có khí phách, chẳng lẽ thể có khí phách đến cuối cùng? Cần gì phải vào lúc nhạy cảm như vậy, kéo Khả Hinh ? có đầu óc hả! ! Tôi muốn ở chỗ này ngây ngô! ! Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển, liên quan gì tới tôi? Tôi có nhiều năm phúc lợi, tôi có tiền đồ tốt đẹp, nơi tôi từng cố gắng như vậy, tại sao vì loại người này mà khỏi? Tại sao? muốn hơn thua, phải hơn thua như vậy!"

      Nhã Tuệ gì ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mạn Hồng.

      "Nếu mọi người quý trọng cuộc sống của mình, hãy cất giấu chút mềm yếu ! . . . . . ." Trần Mạn Hồng chỉ vào Nhã Tuệ, tức giận đến run rẩy :”Cút trở về nhà hàng đại dương cho tôi, hôm nay Kỳ Gia Minh tìm cả ngày! xuất nữa, tháng này cũng đừng nghĩ muốn tiền thưởng!”

      Nhã Tuệ nhìn về phía Trần Mạn Hồng, hai mắt rưng rung.

      “Cút!” Trần Mạn Hồng lại tức giận quát lên!!

      Nhã Tuệ cắn chặt răng, nhìn về phía Đường Khả Hinh

      Đường Khả Hinh cũng nhìn Nhã Tuệ…

      ..” Trần Mạn Hồng lại chỉ vào Đường Khả Hinh tức giận :” cút về cho tôi, thay xong đồng phục đến bộ phận huấn luyện học bổ túc! Nếu đường ,có ai dám trừng .. hung hăng trừng lại cho tôi!!”

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, có chút biết gì, biết ơn nhìn về phía Trần Mạn Hồng

      Trần Mạn Hồng có chút gấp gáp nhìn 2 người nghẹn ngào :”Bà của tôi! Đừng suy nghĩ cho đối phương nữa! Như vậy chỉ biết hại đối phương! Nếu như thực suy nghĩ cho đối phương! Nên kiên cường chút!! Tôi biết mọi người rất dễ dàng! Có người cha tù chung thân, có người mẹ gả cho dân cờ bạc rất dễ dàng! Tôi biết !”

      Trong lòng Khả Hinh chợt đau nhói, nhìn Trần Mạn Hồng, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, hiểu , gật đầu.

      …mặc kệ có chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm!” Trần Mạn Hổng quay đầu, chớp mắt cái, nổi lên hơi nước.

      !” Tất cả đồng nghiệp cũng động viên :”Cố gắng lên!! Ngẩng đầu lên! Tất cả đồng nghiệp phòng ăn chúng ta đều tin tưởng !”

      “Tôi với ! Nếu như có người nào trừng , tôi trừng lại ta!” Tiểu Nhu lập tức muốn xông lên.

      !” Các đồng nghiệp ríu rít kéo .

      “Để cho ấy 1 mình! Nếu như sống trở lại, vậy chết ở bên ngoài ! Nhưvậy phụ lòng cha mẹ của ! Tôi vẫn luôn tin tưởng câu vấp ngã ở nơi nào, phải bò dậy nơi ấy!!” Trần Mạn Hồng lạnh lùng .

      Đường Khả Hinh nghe lời này, cắn chặt răng, cố nén nước mắt :”Tôi ….tôi có làm việc gì sai…tôi …”

      Hốc mắt mọi người cũng đỏ bừng nhìn .

      Nhã Tuệ càng thêm đau lòng rơi lệ.

      “Cút về thay quần áo! Sau đó học bổ túc! ngồi chỗ nào ngồi đúng vào chỗ ấy, nếu có ai dám chiếm chỗ của , đẩy ta ra, để cho ta cút!!” Trần Mạn Hồng kiên quyết .

      Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, kiên quyết gật đầu 1 cái!

      !” Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, hai mắt chợt đỏ bừng.

      Bên ngoài nhà hàng, có bóng dáng nhàn nhạt đứng ở bên nhìn về phía Trần Mạn Hồng, cười khẽ, thầm :”Trần Mạn Hồng, uổng công tôi và cùng trông nom phòng ăn ngự tôn nhiều năm, dám ngăn cản chuyện này, xứng đáng để tôi tôn trọng.”

      Tào Kiệt khẽ thở dài, buồn cười khỏi, lại nhìn thấy thư ký Hà Hà Na, mặc đồng phục màu đen, dẫn ba người trợ lý ra khỏi thang máy, cầm trong tay 1 phần tài liệu, sải bước vào phòng ăn, sau đó ở cái thang máy khác, Giám đốc và 2 người bảo vệ khách sạn cùng ra, lạnh lùng vào phòng ăn… nhìn thấy tình huống này, chau mày, lập tức ra ngoaà!

      Khả Hinh lau khô nước mắt vừa muốn ra ngoài cũng thấy thư ký Tổng giám đốc và giám đốc nghiêm túc tới, hướng về phía nhân viên phòng ăn ngự tôn :”Vị nào là Đường Khả Hinh?”

      Khả Hinh sửng sốt đứng ở cửa, nhìn về phía Hà Hà Na.

      Trần Mạn Hồng có chút kinh ngạc xoay người, nhìn thấy thư ký Tổng giám đốc xuất tại phòng ăn, lập tức sải bước lên trước, ngăn ở trước mặt của Khả Hinh, ngẩng mặt lên, khẽ nhíu lông, mỉm cười :”Tôi là quản lý phòng ăn ngự tôn!! Xin hỏi tìm Đường Khả Hinh có chuyện gì?”

      Hoắc Minh nhìn về phía Trần Mạn Hồng, cau mày :”Mạn Hồng”

      Trần Mạn Hồng làm bộ như nghe được, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Hà Hà Na!

      Hà Hà Na cũng nghiêm túc nhìn về phía Trần Mạn Hồng :”Chúng tôi nhận được thông báo của Tổng giám đốc, nhân viên Đường Khả Hinh gần đây làm trái với nội quy quy định của khách sạn phải chịu xử phạt. Hạ lệnh cho ấy lập tức rời khỏi khách sạn!Bồi thường 1 năm tiền lương!”

      Đường Khả Hinh ngây người tại chỗ, trái tim chợt rét lạnh, nhớ tới ánh mắt trần ngập ý muốn giết người của Tưởng Thiên Lỗi đêm qua, có chút tuyệt vọng.

      Trần Mạn Hồng mỉm cười nhìn về phía Hà Hà Na :”Ý của thư ký, tôi chưa hiểu lắm, muốn xử phạt nhân viên làm trái với nội quy quy định của khách sạn! Vậy tôi muốn biết, rốt cuộc ấy phạm lỗi gì? Các người muốn sa thải ấy? Bởi vì hợp đồng làm việc của nhân viên chúng ta cũng phải rất ràng, bất kỳ ngành nghề, bộ phận nào của khách sạn, nếu lý do ràng hoặc lý do chính đáng, được tùy ý sa thải nhân viên!! Nếu các người được lý do, tôi từ chối các người sa thải!!”

      “Trần Mạn Hồng!” Hoắc Minh gào lớn với !

      Trần Mạn Hồng ngẩng mặt lên :”Đường Khả Hinh là nhân viên phòng ăn ngự tôn của tôi!! ấy là nhân viên do chính tay tôi dốc hết sức dạy dỗ, ấy đảm nhiệm công việc của tôi trong tương lai, đây phải là khẩu hiệu quản lý của khác sạn đề ra từ trước đến giờ sao? Hôm nay mắt của tôi nhìn thấy chuyện xảy ra công bằng, nếu tôi nín nhịn, nhân viên của tôi chịu uất ức tương lai tôi làm sao phục chúng? Xin mời thư ký Hà cho tôi 1 lý do!! Cũng xin Tổng giám đốc cho tất cả nhân viên chúng tôi câu trả lời hợp lý! Rốt cuộc ấy làm sai chuyện gì?”

      Đường Khả Hinh cũng sốt ruột nhìn thư ký Hà!

      Thư ký Hà có chút khó xử nhìn về phía Hoắc Minh, bởi vì chính mình chỉ truyền đạt thông báo của Tổng Giám đốc, đích xác biết nguyên nhân muốn sa thải Đường Khả Hinh, cũng nghĩ đến Trần Mạn Hồng cứng rắn đến mức này.

      “Mạn Hồng!” Hoắc Minh nhìn về phía Trần Mạn Hồng, nghiêm nghị :”Hôm nay báo đưa tin, cũng xem qua chứ?”

      “Xem rồi!” Trần Mạn Hồng trực tiếp nhìn về phía Hoắc Minh, chợt nhíu mày :”Vậy thế nào? Tâm trạng Thị trưởng phu nhân tốt, tới mép thuyền sau đó cẩn thận té xuống, liên quan gì đến nhân viên của tôi?? Khả Hinh chỉ là làm việc của ấy nên làm! Huống chi, đây là lỗi của ấy sao? Tại sao ấy phải gánh chịu trách nhiệm vì tâm trạng của Thị trưởng phu nhân? Ai biết ấy có cãi nhau với người nào ? Bất mãn người nào ? Tự mình muốn nhảy xuống sao? Có phải thân phận ấy tôn quý, còn mạng của nhân viên tôi so con kiến còn hèn mọn hơn hay ? Xảy ra chuyện như vậy, muốn tìm người chịu tội thay hả? Nhưng chuyện này đến trong tay Trần Mạn Hồng tôi là được! Sau này chỉ có chính ấy mới tư coi rẻ mình, ai có tư cách này!! Có thể sai thải ấy cũng được. Chỉ đạo phòng nhân giao cho tôi 1 lýdo hợp lý, tôi thả người!! Nếu , tất cả nhân viên phòng ăn chúng tôi…. phục!!”
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :