1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Quyến rũ yêu nghiệt thủ trưởng - Độc Cô Cầu Yêu (Hoàn - Đã có Ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      [​IMG]
      Nguyên tác: Sống lại thượng nghiệt thủ trưởng
      Tác giả: Độc cầu
      Thể loại: Trọng sinh, đại, sủng, H
      Số chương: 68 chương + 21 ngoại truyện
      Editor: Ngân Nhi

      Văn án
      Trước khi trọng sinh, giống như ly nước chanh đường cực nhạt, uống vô, bỏ tiếc...

      Thân là thư ký, lại có chứng bệnh sợ đàn ông, nhưng khi gặp gỡ thủ trưởng nghiệt đó chỉ có thể bị động! Bị động! Lại bị động! Cuối cùng là chạy trốn~

      Sau khi sống lại, nỗ lực cải tạo chính mình, muốn biến ly nước kia thành ly cacao ngọt ngào, đậm đà đến quên cả ân oán, khiến cho nhiều!

      ***

      Nhắn nhủ: Nàng nào đọc hai truyện mà mình edit là Em dám quên tôi và thể quên em hãy tiếp tục ủng hộ mình nhé :yoyo45::yoyo45::yoyo45: Xin chân thành cảm ơn :yoyo37:

      Last edited by a moderator: 9/10/15

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 1
      Trong khoảng tối đen sâu thẳm, thời gian tựa như ngừng trôi!

      Đào Lộ đột nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh, từng cơn khí lạnh bị hít vào sâu trong phổi, khiến cho hô hấp khó khăn mà ho mạnh.

      Lúc này, mới đưa tay lên che mắt, nhờ vào tia sáng yếu ớt của chiếc đèn bàn, nhìn khung cảnh xung quanh, ngạc nhiên trợn tròn mắt.

      Chuyện này…Đây chẳng phải là phòng ngủ của căn nhà trọ hai tầng cũ kỹ mà ở hồi còn học Đại học hay sao?

      phải chết rồi ư? Hay đây chỉ là cảnh trong giấc mơ?

      Đưa tay bấm mạnh vào bắp đùi trắng mịn, cơn đau xông thẳng lên gáy, khiến cho càng thêm tin tưởng cảnh tượng trước mắt mình phải là ảo giác, mà hoàn toàn chân .

      chỉ nhớ rằng, khi lái ô tô phóng nhanh đường cao tốc, nhưng do trời mưa nên đường trơn, xe bị quay trượt vài vòng, đầu xe xoay ngược lại và đâm vào chiếc xe tải lớn chạy cùng chiều.

      Ánh đèn xe làm cho chói mắt, tiếp đó là tiếng va chạm vô cùng mạnh, cửa kính vỡ đâm vào mặt , cơ thể bị kẹt trong xe thể động đậy, máu chảy dọc toàn thân.

      Khi ý thức hoàn toàn bị màu đen bao phủ, chỉ muốn cho biết rằng, nếu như thời gian quay trở lại, nếu như được sống lại, ngốc nghếch mà trốn tránh nữa!

      Lẽ nào, ông trời nghe thấy tâm nguyện của ?! Cho được quay lại năm năm về trước?

      Khi đó, Đào Lộ mới vừa tốt nghiệp đại học, là có bệnh “Sợ đàn ông”, cực kỳ bài xích nam giới, nhân duyên tới, qua giới thiệu của trai, gặp nhau, hai người qua lại với nhau với thái độ rất lạnh nhạt, chưa bao giờ hẹn hò đương như những cặp đôi khác.

      người cuồng công việc, luôn xem thường phụ nữ, nhưng vẫn có thể hấp dẫn nhiều muốn tiếp cận , muốn bay lên cành cao làm Phượng Hoàng.

      Hai người bắt đầu khi nào cũng quên, có thể là lâu ngày sinh tình, cũng có thể là bọn họ cảm thấy đủ độ thân thiết, nên hiển nhiên là có thể tiến tới giai đoạn lên giường.

      Cuộc sống của hai người trôi qua rất bình thường, giống như chỉ bỏ thêm chút đường vào ly nước chanh, ăn ngon mà bỏ tiếc, đối với , đây coi như là việc để đối phó với việc phải cưới vợ sinh con!

      nhớ khi mặc người bộ váy trắng, cùng đứng trước mặt cha xứ, chuẩn bị thốt ra lời tuyên thệ thiêng liêng đột nhiên bị bạn của đến vạch trần về chuyện cái chết của ba mẹ có liên quan đến ba mẹ .

      thể cưới người biết hung thủ giết ba mẹ mình, do vậy, dứt khoát vứt hoa xuống đất, từng cánh hoa rơi tán loạn, tim cũng như thể bị bóp nát, trước mặt mọi người, trở thành dâu chạy trốn, rời khỏi Đài Loan ra nước ngoài sống lang thang.

      Chậm rãi cử động hai chân, xuống giường, đứng trước tấm gương trong phòng tắm, đờ đẫn nhìn dấu ấn của mình, dáng dấp trong gương bây giờ lãng quên từ rất lâu rồi!

      Mái tóc ngắn đen nhánh dính chặt vào mặt vì mồ hôi, bên tai trái đeo chiếc hoa tai kim cương trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn, đôi lông mày rậm kèm với đôi mắt sáng ngời, chiếc mũi cao thẳng, tất cả đều chứng tỏ cho việc quay lại năm năm về trước.

      Sau khi chạy trốn ra nước ngoài, đem mái tóc dài mượt của mình nhuộm thành màu vàng, lông mày được cạo sửa trở nên dài mảnh, động dao kéo cắt mắt hai mí, chỉ có mũi và môi là sửa, nhưng chỉ cần thay đổi bộ phận thôi là gương mặt trông khác rất nhiều!

      Đào Lộ cho rằng chỉ cần thay đổi vẻ ngoài là có thể thay đổi cả tâm trạng, có thể quên ký ức đau xót kia, vứt nó ra xa, bao giờ nhớ đến nữa!

      Nhưng cuối cùng mới phát ra phải như vậy, đành biến mình thành kẻ mù điếc, nhìn nghe thấy thanh từ tận sâu trong đáy lòng mình.

      Mỗi ngày vẫn vô tư chơi đùa, mãi đến khi nhìn bạn bè từng đứa từng đứa bước lên thảm đỏ, nhìn dáng vẻ các bạn nuôi dạy con cái, mới bắt đầu suy nghĩ đến tình cảnh của mình.

      Nhưng thế có ảnh hưởng gì đâu? vốn còn tư cách để quay lại gặp nữa rồi!

      Cho dù có gặp biết gì với đây? Xin lỗi ? Mong tha thứ? Nhận hết mọi lỗi lầm?

      chút ấn tượng nào về tình cảnh khi gặp lại , chỉ nghĩ lại nở nụ cười nhạt, duy trì thái độ xã giao bình thường.

      Mà cuối cùng khi lấy hết dũng khí để bay về Đài Loan tìm , lại nghe tin kết hôn, quá mức khiếp sợ, hốt hoảng lái xe về nhà, đường may gặp tai nạn.

      giờ, sống lại, vậy cũng có nghĩa là, có cơ hội để thay đổi lại tất cả, có đúng ?!

      Người đầy mồ hôi nên thấy rất khó chịu, mở vòi hoa sen, tia nước lạnh ngắt xối vào người, khi đầu óc tỉnh táo hơn, đột nhiên nhận ra mình vẫn biết hôm nay là ngày nào, thế là vội vội vàng vàng tắm cho xong.

      tới trước bàn, mở di động ra, bây giờ là giờ sáng, theo như lịch hôm sau là ngày cuối cùng của học kỳ năm tư, ngày mai là buổi lễ tốt nghiệp.

      Nếu nhớ lầm, ngày mai được gặp

      Chương 2
      Tháng sáu nóng bức đến, trong sân trường, hoa phượng đỏ nở, từng cánh hoa đỏ rực rơi xuống, như những con bướm tung cánh bay lượn trung, cuối cùng đậu trước mặt trong khúc hát tạm biệt.

      Tham dự xong buổi lễ, Đào Lộ đứng trước tủ sắp xếp lại đồ đạc, đầu óc vẫn trong trạng thái hỗn loạn, mới quay trở về được vài giờ, vẫn chưa thể thích ứng được khi chuyện với bạn bè, chỉ đành liên tục giả ngu cho qua chuyện.

      “A Lộ, hôm qua cậu mất ngủ đấy à? tại sao hôm nay lại cứ ngơ ngẩn như vậy?” Bạn là Lương Hiểu Lam vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi , mắt ngừng dõi theo gương mặt của Đào Lộ.

      “À…Ừ …” Đào Lộ chột dạ trả lời, ra tối qua ngủ say đến bất tỉnh nhân !

      Tóc mái trán quá dài, làm cho phải đưa tay ra hất sang bên, ngay sau đó, hàng loạt tiếng hét ngưỡng mộ chói tai vang tới.

      “A~~ Chị Đào đẹp trai quá ! Mình chết đây! Trời ơi! Còn đẹp trai hơn cả trai đẹp nữa! Mình sắp ngất rồi!”

      Đào Lộ kinh ngạc nhìn mấy em khóa dưới, thấy nhìn, bọn họ lại đỏ mặt rồi chạy , lát sau mới hoang mang : “Tiểu Lam, vừa rồi…Các em ấy mình sao?”

      “Chỗ này chỉ có hai đứa, cậu chẳng lẽ mình à? Nhìn mình có ai lại khen đẹp trai chứ! Cậu quên từ trước đến giờ cậu luôn đẹp trai chết người hả?” Tiểu Lam trêu chọc cười , nhìn bạn mình ràng là vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

      Nhờ may có tấm kính ở phía sau, Đào Lộ mới ý thức được dáng vẻ tại của mình, phải là có mái tóc dài mượt mà, mà là nữ sinh có phong cách ăn mặc trung tính, nhìn vô cùng bụi bặm.

      quên mất!

      lúc còn cố gắng tiêu hóa vẻ đẹp trai của mình, Lương Hiểu Lam giúp thu dọn xong, sau đó kéo ra ngoài.

      “A Lộ, hôm nay chúng mình dạo phố , lên xe bus, chen chen chúc chúc cũng phải mất nửa tiếng đó. ” Lương Hiểu Lam nhắc nhở bạn, mắt mở to nhìn chằm chằm chiếc xe bus tới cách đó xa.

      Tiếp cận mục tiêu! Lương Hiểu Lam có ý nhắc nhở Đào Lộ là phải chen được lên xe cho bằng được!

      Khi cửa xe mở ra, cả đống người xô đẩy nhau để chui lên xe, Đào Lộ cũng theo bản năng đưa tay về sau giữ chặt lấy tay Lương Hiểu Lam.

      lúc thầm cảm thấy may mắn vì lên được xe, giọng nam sinh trầm thấp nhàng vang lên phía sau : “Này …ừm…Xin lỗi, có thể buông tay tôi ra chưa?”

      Giọng này nghe nghe lại cả ngàn lần trong giấc mơ đêm qua, là giọng của người đàn ông khiến cho muốn quên nỡ!

      Đào Lộ chậm rãi quay đầu lại, thấy khẽ mỉm cười, đôi mắt đẹp mang theo nét vô tội, có chút thú vị nhìn thẳng vào .

      Lúc này, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau, mà Đào Lộ vẫn muốn buông ra, trái lại còn có xu hướng nắm chặt thêm, hồi hộp : “…”

      Trầm Úy Vũ hiểu chuyện gì nhìn cậu nhóc trước mặt, biết ngoại hình của cũng ổn, nhưng người này lại say mê nhìn như vậy, còn sắp chảy nước miếng, khiến cho dở khóc dở cười.

      “A Lộ, cậu biết ấy à?” Lương Hiểu Lam đứng bên cạnh ngạc nhiên thốt lên, biểu của bạn như thể gặp lại được bạn cũ năm xưa vậy, hơn nữa lại còn là con trai!

      Nghe Lương Hiểu Lam hỏi, Trầm Úy Vũ khẽ nhướn đôi mi thanh tú, ánh mắt có chút đề phòng, hỏi: “Cậu biết tôi?”

      Trí nhớ của rất tốt, chắc chắn rằng mình chưa hề gặp cậu nhóc này, cho nên rất có khả năng là thấy người sang bắt quàng làm họ, dù sao bên cạnh cũng có nhiều ví dụ như vậy rồi!

      Theo quán tính, suýt nữa là Đào Lộ gật đầu, luyến tiếc buông tay ra, bởi vì nhận thấy biến hóa trong đôi mắt .

      ngại quá…” hồi hộp chớp chớp mắt, giả bộ như có chuyện gì, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn dứt.

      Tiếng chuông di động vang lên, Trầm Úy Vũ bắt máy: “Alo. ”

      Đầu bên kia truyền tới tiếng chất vấn, đưa tay lên khẽ xoa mi tâm, động tác này khiến cho già trẻ xung quanh nhìn đến say mê.

      “A Lộ, cậu có nghe mình đấy?” Lương Hiểu Lam nhìn bộ dạng thơ thẩn của Đào Lộ, chờ nổi mà gọi hồn lại.

      Hôm nay hành vi của Đào Lộ quái dị, trước đây cứ đụng đến đàn ông là đều như thể vừa đụng phải con gián hôi hám dơ bẩn vậy, sao hôm nay lại như thế?

      “À…Mình nghe đây~ Haha…” Đào Lộ xấu hổ cười trừ, cầu mong bạn đừng hỏi nữa, lại cẩn thận mà để lộ sơ hở mất!

      May mà chăm chú nghe điện thoại, chú ý đến , bằng lại bị coi là tên con trai có ý đồ tình cảm với mất!

      Biết làm sao được, giờ tóc rất ngắn, người mặc áo sơ mi và quần bò cũ, có ánh mắt mềm mại đáng , chỉ có gương mặt là coi như thanh tú, phải là quá buồn!

      thực hoài nghi hiểu trước kia tại sao lại coi trọng đến vậy? Trầm Úy Vũ chưa bao giờ những câu tình cảm với , có thể là do bất đắc dĩ mới phải kết hôn cũng nên!

      Lúc nào cũng bị động đứng từ phía xa yên lặng nhìn , ở giường cũng bị động, ở chung với cũng chỉ là hình thức mà thôi!

      Nhưng lần này, phải nghĩ ra cách khiến cho điên cuồng , giống như củi khô bốc cháy, có cách nào dứt ra mới được!

      Chương 3
      Hắc lâu tọa lạc tại nơi phồn hoa náo nhiệt ở trung tâm thành phố, tòa nhà mười lăm tầng nằm trong khu đất hoàng kim, ai ai qua cũng đều có ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì toàn bộ nguyên vật liệu bên ngoài đều lấy màu đen làm chủ đạo, khi ánh mặt trời chiếu vào nhìn rất kích thích thị giác.

      Vương Thuyên Hằng và Đào Tử Tuấn ngồi ở tầng hai dùng cơm, chuyện, Đào Tử Tuấn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Thuyên Hằng thấy ánh mắt của người ngồi đối diện vẫn hướng về bên ngoài, nên cũng tò mò nhìn theo.

      gã mặc áo sơ mi đen, quần bò trắng xanh, thân hình gầy gò, động tác gọn gàng mà phóng khoáng đỗ xe máy lại, tháo mũ bảo hiểm rồi thuận tay úp xuống, phất tay hất tóc sang bên, diện mạo cực kỳ đẹp trai.

      Hóa ra là ngắm trai đẹp đến thất thần?

      Điều này khiến cho Vương Thuyên Hằng sởn da gà, tâm tình phức tạp hỏi: “Tử Tuấn, đàn ông đều chỉ ngắm mấy em mặc váy ngắn, sao người ngắm lại là…con trai…?”

      “Đấy là em tôi! Hôm qua lãnh đạo trực tiếp với tôi là phải tìm được thư ký tạm thời, được chậm trễ!” Đào Tử Tuấn bĩu môi, tức giận , nếu phải em giỏi văn, cũng đâu đến mức phải nhờ người nhà chứ?

      còn tưởng phải thuyết phục em nhiều lần, ngờ lại chần chừ mà đồng ý luôn!

      Đào Lộ ghét đàn ông tự nhiên lại đổi tính?! Quá là kỳ lạ…

      Lúc Vương Thuyên Hằng và Đào Tử Tuấn xuống tầng , Đào Lộ cũng có mặt, tươi cười chào hỏi bọn họ, sau đó ba người cùng nhau vào thang máy lên tầng 15.

      Đào Lộ nhìn mình trong gương, nhìn thế nào cũng thấy giống con trai!

      Vì muốn gặp , nên tối qua hưng phấn đến mất ngủ, mở tủ quần áo ra, đắn đo biết nên mặc gì, nhưng trong tủ lại chẳng có cái váy nào, chỉ toàn là áo quần trung tính.

      Tuy rằng rất muốn mượn đồ của Lương Hiểu Lam, nhưng chắc chắn là ấy lại hỏi linh tinh, hơn nữa cũng rất khó tưởng tượng biết mình mặc váy trông như thế nào?

      Nhỡ lại chữa lợn lành thành lợn què hỏng bét!

      Nhìn con số thang máy chậm rãi chuyển động, tâm trạng của cũng trở nên hồi hộp theo, khi số 15 lên kèm theo tiếng “Đinh!”, tim của quả thực là sắp bắn ra khỏi họng rồi.

      Vừa bước ra thang máy, giọng nhàng dễ nghe vang lên trong gian, “Ừ, đêm nay tôi có việc phải rồi, ăn được, hôm khác gặp lại. ”

      Đứng trước cửa phòng làm việc của sếp tổng, Đào Lộ nhìn Trầm Úy Vũ như tỏa ra ánh hào quang, thân hình cao lớn đứng thẳng, tác phong ngạo mạn, như thể đứng hàng vạn người.

      chuyện ngắt quãng vài câu, cuối cùng cũng cúp máy, quay đầu lại, đôi mắt đào hoa thâm thúy nhìn hai người họ, nhàng nở nụ cười mê hồn, lên tiếng để gọi tâm trí của đối phương về: “Tử Tuấn, người này là?”

      Đào Tử Tuấn nghe vậy, vội vàng kéo Đào Lộ đứng phía sau lên để cho Trầm Úy Vũ nhìn.

      “Xin chào giám đốc Trầm, tôi tên là Đào Lộ, biết còn nhớ tôi ?” muốn…muốn gọi thẳng tên , nhưng trời mới biết là phải kìm nén như thế nào mới thốt ra khỏi miệng!

      “Ồ, tôi nhớ rất , chúng ta từng gặp nhau xe bus, tôi tên là Trầm Úy Vũ. ” nhìn cậu con trai giơ tay ra trước mặt mình, theo bản năng xã giao cũng nắm lấy tay của đối phương.

      Tay của ấm, có chỗ còn có vết chai rất dày, biết Trầm Úy Vũ là người cuồng công việc, nhưng chưa bao giờ chú ý đến cảm giác khi được nắm tay , bởi vì mỗi lần nắm tay, đều hồi hộp đến mức rút gân!

      tại, mới biết, người đàn ông này luôn dồn hết tâm tư và sức lực của mình vào công việc.

      ra cần phải làm vậy, số tài sản ba mẹ để lại cũng đủ giúp sống thoải mái ba chục năm, nhưng muốn trở thành thiếu gia con nhà giàu suốt ngày chỉ biết chơi bời, lựa chọn xây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

      người đàn ông tốt như vậy, thế mà lại chạy trốn, đúng là quá ngớ ngẩn!

      Đào Lộ nắm tay muốn buông, hơi dùng sức muốn rút tay ra, lại phát có hiệu quả!

      “A Lộ…” Đào Tử Tuấn thấy có vấn đề, vội vàng đập vào vai em nhìn sếp tổng đến mất hồn.

      “A…Úy…À…Trí nhớ của giám đốc Trầm tốt …” Đào Lộ cố tỏ ra tự nhiên, khẽ cười, sợ phát ra là si mê .

      Theo thói quen đưa tay lên xoa chóp mũi, bỗng nhiên mùi hương nam tính bay tới, khiến cho Đào Lộ ngơ ngẩn, gương mặt tức đỏ ửng cách đáng nghi.

      Nhìn nét mặt của Đào Lộ, Trầm Úy Vũ vẫn như cũ cười : “Chỗ này nóng lắm sao? Nếu sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”

      Chết rồi! Biểu của ràng quá!

      “Ha ha…Ừm…Đúng là tôi thấy rất nóng, vừa mới ở bên ngoài vào mà!” Đào Lộ giơ tay lên quạt gió, ngờ làm vậy càng khiến cho mùi hương của thổi tới, tai của lại đỏ ửng lên rồi.

      Đào Tử Tuấn kinh ngạc nhìn em , hai mươi hai năm qua đây là lần đầu tiên thấy mặt đỏ, hơn nữa còn là vì người đàn ông!

      Bàn tay to của cầm điều khiển điều hòa lên, màn hình hiển thị hai mươi ba độ, gió cũng mạnh, nghĩ thầm thể lực của cậu con trai gầy gò này tồi, sau đó mới giảm xuống hai độ nữa.

      sao, đống văn kiện kia phiền cậu giải quyết giùm tôi. ” đưa tài liệu cho Đào Lộ rồi lại tao nhã trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục làm việc.

      Phù…

      thầm thở phào, sau đó tới vị trí ngồi ở cửa phòng tổng giám đốc, ép buộc bản thân phải dồn hết tâm trí vào chồng tài liệu kia, muốn vì làm việc hiệu quả mà bị đuổi ra đường đâu.

      Bởi vì còn phải chặt chẽ mà bắt lấy nữa mà ~

      Chương 4
      làm được ba ngày, Đào Lộ dần dần nắm bắt được công việc, có bản lĩnh để nắm giữ vai trò thư ký, ngoại trừ có những lúc ngây ngốc nhìn ngắm người đàn ông vùi đầu vào công việc kia.

      Ba giờ chiều là thời gian để chợp mắt, có điều rảnh để nghỉ ngơi, bởi vì còn phụ trách mục tin vắn rất phiền phức, trước năm giờ chiều phải báo cáo kết quả.

      quá lâu tiếp xúc với các chức năng của máy tính, mắt nhìn chăm chú vào đống ký hiệu, huyệt thái dương có chút căng đau!

      Nhíu chặt lông mày, khuôn mặt nhắn như muốn dán chặt vào màn hình, khiến cho Trầm Úy Vũ nhìn vào mà thấy buồn cười.

      “Đào Lộ! Cậu sắp hôn cái máy tính rồi kìa. ” lười biếng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, mắt phượng nhìn chằm chằm vào đối phương.

      Nghe thấy giọng dễ nghe của , tim của có chút xao động, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn , miệng hơi mở ra.

      càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu, mấy hôm nay cậu thư ký này thỉnh thoảng lại lộ ra nét mặt ngây ngốc, đàn ông nhìn đàn ông mà cũng có thể say mê đến vậy sao?

      Có điều, việc này cũng làm cho người ta vui tai vui mắt, tuy rằng hầu như chỉ thu được chú ý của phụ nữ, nhưng nếu được Đào Lộ chú ý tới cũng sao.

      Thấy môi của vẫn dừng lại ở vị trí cũ, có ý định gì, lại nở nụ cười quyến rũ rồi hỏi: “Sao vậy? Có cần tôi giúp tay ?”

      Ầm!!!

      Trong nháy mắt, luồng hơi nóng xông thẳng lên gò má, Trầm Úy Vũ lại thành công chọc cho gương mặt của đỏ lên rồi. Đào Lộ vội cúi xuống gật mạnh, muốn dùng hành động để vơi xấu hổ.

      “Phiền…Úy…À…Tổng giám đốc Trầm xem giùm tôi chút, bức ảnh này màu sắc được đẹp lắm…” muốn cắn vào lưỡi mình cái, lần nào cũng theo thói quen muốn gọi tên .

      giờ vẫn chưa biết gì về , chức vụ cũng phân biệt ràng, chỉ có thể ép buộc bản thân gọi là tổng giám đốc Trầm!

      Vài giây sau, Trầm Úy Vũ vòng qua bàn, đứng đằng sau chỗ ngồi, cúi người xuống, bàn tay to cầm lấy con chuột, giọng vang lên đầu : “Để tôi xem nào!”

      Mùi hương nhàng thơm mát của Trầm Úy Vũ tràn ngập lá phổi của , mùi thoang thoảng của cây bạch quả bị nhiệt độ của hâm nóng rồi tản ra khí, mang theo cả mùi thơm nam tính của cơ thể.

      Tâm tư lại bị lấy mất, hoàn toàn nghe thấy gì, kìm lòng được mà áp người ra sau, kề lên ngực , ánh mắt nhìn vào các ngón tay thon dài chuyển động.

      “Đào Lộ, thế này được chưa?” nghe thấy phụ họa, đành phải hỏi thẳng vào vấn đề.

      “À…Vâng…Được…Được ạ…” lắp bắp trả lời, thầm mắng bản thân tập trung, lần này xong rồi, muốn chui xuống lỗ luôn!

      Ánh mắt liếc nhìn vành tai dần đỏ ửng của Đào Lộ, đột nhiên có ý đồ xấu, càng thêm cúi thấp người, bên tai : “Vậy cậu lấy gì để thưởng cho tôi đây? Tôi giúp cậu giải quyết mục tin vắn này ~”

      đột nhiên áp sát khiến cho Đào Lộ hoảng sợ, căng thẳng quay đầu lại nhìn , nghĩ lại bất ngờ môi chạm môi.

      sợ đến mức trừng to mắt nhìn !

      Cảm giác được làn môi mềm mại của dán lên môi mình, hơi thở nóng bỏng từ mũi phả lên mặt .

      Vì khoảng cách rất gần, Trầm Úy Vũ ngửi được mùi hương môi , giống như hương quýt thơm , như viên kẹo ngọt ngào mê người, khiến cho khẽ đưa lưỡi ra nếm thử.

      Vừa mới liếm láp chút, bỗng nhìn thấy đôi mắt lên nét kinh ngạc của , nhắc nhở lấy lại tự chủ, rời xa đôi môi thơm ngọt kia.

      Giữa lúc vui mừng vì khoảng cách được rút ngắn, Trầm Úy Vũ lại thản nhiên sang chuyện khác: “Làm xong tin rồi, hôm nay cần tăng ca!”

      che giấu tâm trạng phức tạp của mình rất tốt!

      hiểu đầu óc của hôm nay làm sao nữa, tự nhiên lại chủ động hôn thư ký mới tới, quan trọng nhất, đối phương lại là cậu nhóc!

      phải xu hướng giới tính của có vấn đề đấy chứ? Lại thích người đồng tính?

      Ô? Sao bỗng dưng cảm thấy bầu khí ở đây trở lên mờ ám thế này?

      Đào Lộ chỉ nhớ là “Cậu định lấy gì để thưởng cho tôi đây”, liền khẽ cười đáp: “Cảm ơn tổng giám đốc Trầm…chuyện kia…coi như lấy nụ hôn làm phần thưởng vậy…”

      Lời vừa ra, tâm tình phức tạp của Trầm Úy Vũ lại nổi lên, vỗ lên vai Đào Lộ, vừa về văn phòng vừa trả lời: “Biết rồi, mau làm nốt cho xong !”

      Nhìn bóng lưng tuấn của , nở nụ cười ngọt ngào, sau đó lại tiếp tục quay đầu lại làm việc.

      Xưa nay, hề biết lúc làm việc Trầm Úy Vũ lại có thể có những lúc dịu dàng như vậy.

      Hồi đó khi ở bên cạnh , lúc nào cũng lâm vào trạng thái căng thẳng thần kinh, công việc có vấn đề cũng bao giờ viết lên mặt, là tìm người khác hỏi, hai là lên mạng tự tra tư liệu.

      chưa bao giờ để Trầm Úy Vũ dạy bất cứ chuyện gì, làm chính là việc tiếp thu mệnh lệnh, làm tốt được thưởng.

      Hóa ra là người biết quan tâm như vậy, biết gặp khó khăn, nhìn ra được tâm trạng khổ sở của !

      vui vì có thể quay lại giây phút này, mới có cơ hội để phát thêm nhiều điểm tốt của . Đào Lộ cảm thấy lại thêm chút rồi ~

      Chương 5
      Đào Lộ giơ cổ tay ra xem đồng hồ, trong lòng thầm nguyền rủa biết bao nhiêu lần!

      Sáng nay, lúc cưỡi chiếc xe máy ngang tàng tuyệt đẹp của mình làm, biết có đắc tội gì với thần mưa hay mà trời lại đột nhiên mưa to.

      Trận mưa kia quả như thể trút toàn bộ nước trời xuống vậy, còn chưa kịp mặc áo mưa ướt sũng cả người, lúc định dừng xe lại mặc áo mưa lại trời quang mây tạnh!

      Hay đấy!

      Toàn thân ướt nhẹp, cả nội y bên trong cũng vậy, quần áo dính chặt vào người khiến cho rất khó chịu.

      lên tầng 15, Đào Lộ bước ra thang máy, nhớ cả việc tính giờ mà bước thẳng vào phòng tổng giám đốc, bên trong bóng người, điều hòa cũng chưa bật, xem ra còn lâu mới đến.

      chạy vọt vào nhà vệ sinh được trang trí đơn giản thanh lịch trong phòng, cửa còn quên chưa khóa bắt đầu cởi quần áo ra!

      Mà trong WC chuyên dụng của tổng giám đốc, Trầm Úy Vũ muốn rửa tay lại phát hết xà phòng.

      Vì mắc bệnh sạch nên luôn muốn hai bàn tay của mình phải sạch, bởi vậy, quay , định đến WC khác để lấy nước rửa tay.

      “Tách!”

      Tiếng mở cửa vang lên, ngẩng lên nhìn, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Đào Lộ.

      Đào Lộ vốn cầm quần áo tay, thế nhưng việc xảy ra bất ngờ này khiến cho hoảng sợ đánh rơi quần áo xuống sàn nhà, lúc này, toàn thân trần như nhộng, kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn mỹ của Trầm Úy Vũ.

      Trước mắt là thân thể mềm mại nữ tính, xương quai xanh duyên dáng, bộ ngực trắng nõn phơi bày trước ánh sáng, nhũ hoa đỏ bừng dựng thẳng, bên dưới vùng bụng bằng phẳng là bộ phận nữ tính thoắt thoắt , nằm giữa đôi chân dài trơn bóng như ngọc.

      Đường cong của rất đẹp, đến nỗi bé và yếu ớt, trái lại mỗi chỗ đều mang nét đẹp săn chắc.

      Hóa ra Đào Lộ là con !

      Điều này khiến cho nhàng thở phào, tối qua còn lăn lộn ngủ được, bởi vì luôn tự hỏi biết có phải xu hướng giới tính của mình có vấn đề hay .

      ngờ bề ngoài nhìn gầy gò như vậy, thế mà lại mang vóc dáng khiến cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu!

      Ánh mắt Trầm Úy Vũ lưu luyến nhìn , thấy hoàn toàn thể phản ứng lại, lát sau mới run rẩy lên tiếng: “Tổng…tổng giám đốc…Sao lại…Vào đây?”

      Nhận thấy được mình quá mức chú tâm vào cơ thể mềm mại của , ngay khi Trầm Úy Vũ muốn nhanh chóng bước ra ngoài lại nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa.

      “A Lộ, ở bên trong đúng ? Tôi là Thuyên Hằng đây, tôi muốn nhờ đưa tài liệu cho giám đốc Ngô!” Giọng điệu của Thuyên Hằng mang theo chút nôn nóng, cho nên có phần to tiếng.

      Trầm Úy Vũ liếc nhìn Đào Lộ cái, thấy khuôn mặt nhắn của trở nên trắng bệch, đôi môi ngập ngừng do dự biết có nên đáp lại hay , mà quần áo của ràng giống như vừa mới ngâm trong nước vậy.

      “Thuyên Hằng, đợi chút nữa tôi cầm giúp !” vừa vừa cởi áo sơ mi mặc ra, vung tay lên, chiếc áo liền rơi xuống đầu .

      “Ơ? Sao lại là sếp vậy? A Lộ đâu ạ? ràng tôi thấy ấy làm rồi mà, lễ tân cũng thế!” Vương Thuyên Hằng hiểu đâu rồi.

      Đào Lộ hơi sửng sốt, nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, tuy rằng kiếp trước cùng giường với , nhưng cũng chưa tới mức hào phóng mà khỏa thân tới lui trước mắt .

      “Thuyên Hằng, cậu chất vấn tôi đấy à?” Giọng Trầm Úy Vũ thấp xuống mấy quãng, khiến cho người bên ngoài khẽ giật mình.

      Vương Thuyên Hằng toát mồ hôi lạnh, vội vàng cung kính làm phiền tổng giám đốc, nhanh chóng đưa tài liệu cho rồi lao nhanh ra khỏi tầng 15.

      Trầm Úy Vũ xoay người nhìn Đào Lộ, thấy áo sơ mi của người , hoàn hảo che kín nơi thần bí kia, nhưng chất liệu vải che giấu được hai quả mâm xôi trước ngực, tay áo dài che kín cả bàn tay bé của .

      thể thừa nhận, bây giờ phong thái trung tính mãnh liệt vốn có của hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ngây thơ vô tội rất đáng .

      “Ừm…Cảm ơn…Quần áo của tôi bị ướt…Phải sấy lúc mới mặc được…” Đào Lộ mặt đỏ bừng , cúi đầu nhìn bàn tay bé của mình nắm lấy vạt áo.

      “Ừ…Đừng ngại, chờ tôi lát, mặc size S đúng !” Trầm Úy Vũ mỉm cười, vừa vừa mở cửa ra ngoài.

      “Ồ…Vâng…” Đào Lộ khẽ đáp lại , có chút kinh ngạc nhìn rời , sau mới nghĩ ra là muốn giúp mua quần áo, thế là ngồi xuống salon chờ về.

      Ngửi được mùi thơm áo , cảm thấy toàn thân rất dễ chịu, tai cũng nóng dần lên, trong lòng vô cùng ấm áp.

      Trong ấn tượng của mình, chưa bao giờ mặc quần áo của Trầm Úy Vũ, hôm nay mới phát ra vóc người của khác biệt quá lớn so với , quần áo của được mặc vào giống như đứa trẻ mặc quần áo của người lớn vậy.

      đưa hai tay lên, đem ống tay áo áp lên chóp mũi mình, cảm thấy các tế bào trong cơ thể như được bơm đầy hạnh phúc.
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      Dang Du San, Thùy Dương95, HoanHoan51 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chào mừng @Ngân Nhi quay lại hoành tráng nào.....TS để thay đổi....thích nhỉ....hóng chị kéo a trở lại nà
      Last edited: 23/5/15

    4. hoadaoanh

      hoadaoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      110
      chào ban da tro lai ....và loi hai hon xua
      Mẹ MìnNgân Nhi thích bài này.

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :