@Hennessy Bộ này đã ngưng post 2 tháng rồi. Nếu bạn bận tạm drop truyện thì thông báo trong topic hoặc nhắn trong diễn đàn cho mình nhé.
Chương 12 Bùi Vân ngồi cái đệm , nhìn Viên Phi Phi cười vui vẻ bên cạnh. Con bé cười bao lâu liền quay đầu lại, nhướn mày nhìn nó : "Ngươi nhìn trộm ta làm gì?" Bùi Vân bị nó đột ngột hỏi câu, hơi luống cuống. "Ta, ta có nhìn trộm ngươi..." Viên Phi Phi ngồi xổm bên cạnh nó. "Này, sao nhìn ngươi giống như sắp chết vậy?" Bùi Vân: "Hả?" Viên Phi Phi: "Nghe ngươi chuyện như muốn tắt thở ấy." Bùi Vân nhếch miệng, nâng cao giọng chút. "Ai tắt thở..." "Ngươi." Viên Phi Phi mặt chút thay đổi . Bùi Vân: "..." Mắt Viên Phi Phi lạnh nhạt nhìn chòng chọc Bùi Vân hồi, sau đó đứng lên, vỗ vỗ quần áo về chỗ ngồi. tại trong thư đường có ai, tay Bùi Vân cầm quyển sách, ngồi ở sau bàn. Nó có thể cảm nhận động tác của Viên Phi Phi đằng sau. Nó cũng có thể đoán ra được bộ dạng Viên Phi Phi nửa ngủ nửa thức nằm úp sấp bàn. Nắng sớm từ bên ngoài chiếu vào phòng, họa thành dải mềm mại mặt đất, theo làn khói ấm áp tỏa ra từ chậu than từ từ tiến về phía trước. Bùi Vân cảm thấy, ngay cả quyển sách tay lúc này cũng trở nên đơn giản hơn rồi. Đến ngày Viên Phi Phi đặt cược ấy, Bùi Vân đến sớm hơn thường lệ. Cả ngày nó đều mất hồn mất vía, chỉ suy nghĩ tới mấy khối bạch ngọc ở núi Ngô. Nó suy nghĩ rất lâu rốt cuộc phải chuẩn bị thứ gì. Cuối cùng đại quản gia cho nó ý kiến, nó có thể mua bạch ngọc dùng để khắc con dấu. (Con bé có đem ngọc đặt cược ...) Bùi Vân hơi ảo não, tự kỷ ngồi đằng trước. Nó dám quay đầu lại nhìn, nếu bị Viên Phi Phi chú ý nó lại bị dọa chết. Trái ngược với Bùi Vân, Viên Phi Phi bình thường như mọi ngày. "Viên Phi, ngươi đem cái gì vậy?" Trương Ngọc thừa dịp Khuất Lâm Uyển có ở đây, thò đầu lại gần chuyện với Viên Phi Phi. Viên Phi Phi liếc nó cái, : "Vài món thôi." Trương Ngọc cười : " cũng có nhiều loại, cho ta xem chút." Viên Phi Phi cười hì hì hai tiếng, : "Thế nào, lần trước bị phạt học thuộc bài lâu như vậy, nhớ chút nào à?" Trương Ngọc nhớ lại cố lúc trước bị Khuất Lâm Uyển bắt được, nghĩ cũng hơi sợ, nhưng vẫn bướng bỉnh nghểnh cổ : "Bây giờ có tiên sinh ở đây, sợ cái gì." Sau đó nó nhớ tới gì đó, lại : "Được rồi, đồ chơi lần trước ta còn chưa thấy, ngươi cũng đem tới đây nữa." Viên Phi Phi gãi gãi đầu. Trương Ngọc bất mãn : "Viên Phi, ngươi keo kiệt." "Hử?" Viên Phi Phi quay đầu lại trừng mắt liếc nó: "Ai keo kiệt?" Trương Ngọc vô vị : " keo kiệt sao đem ra cho mọi người xem, có thứ tốt lại giấu, có lòng." Viên Phi Phi cười chế giễu hai tiếng, giơ ngón tay với Trương Ngọc, sau đó ngoắc ngoắc. Trương Ngọc: "Ngươi gọi chó à?" Viên Phi Phi: "Có lại đây , lại cho ngươi xem." Trương Ngọc thăm dò: "Xem cái gì?" Viên Phi Phi lấy ra cái bọc ở dưới bàn, để lên mở ra. Trương Ngọc bước tới. "A?" Nó lập tức nhìn thấy trong cái bọc màu xám để mấy hình nhân đúc bằng thép. Thằng bé chưa từng thấy những thứ này, nhất thời cảm thấy mới lạ, kêu thành tiếng. Học trò xung quanh nghe thấy liền tụ lại. "Đây là cái gì?" "Oa, chạm khắc tỉ mỉ, mua ở đâu vậy?" "Đây là con gấu đúng , giống đó." "..." Cả đám ngươi chen chút ta chen chút. Cái đầu của Viên Phi Phi giống như viên bánh trôi trong nồi, bị đẩy tới đẩy lui. Bùi Vân ngồi ở đằng trước, ngón tay nắm chặt quyển sách. Nó tập trung tinh thần nghe ngóng thanh ở phía sau. Viên Phi Phi rống to tiếng: "Tránh ra hết cho ta --!" đám người huyên náo ồn ào tản ra thành vòng. Viên Phi Phi hai ba cái đoạt lại đồ chơi từ trong tay mấy đứa khác. "Viên Phi, cho chúng ta nhìn chút thôi, dù sao ngươi cũng đặt cược mà." Viên Phi Phi run đùi, : "Vậy phải dựa vào bản lĩnh của ngươi, ném trúng ta cho ngươi ngay." "Được." Mọi người hỉ hả chuyện phiếm hồi tản ra. Chỉ có Bùi Vân vẫn ngồi đệm giống như tảng đá. Bọn họ cái gì? Bùi Vân vừa nghe thấy cuộc trò chuyện rôm rả kia biết đó phải là ngọc thạch. Thằng bé đứng ngồi yên chờ đến lúc tan học. Tất cả mọi người ra hậu viện, nó dám theo sau, chỉ có thể chờ mọi người hết rồi mới đứng dậy. Nào biết ngay lúc muốn , giọng truyền đến từ phía sau -- "Bùi nhi." Bùi Vân hoảng sợ vô thức quay đầu lại, chỉ thấy Khuất Lâm Uyển bước ra từ nội đường. Bùi Vân cung kính chắp tay, : "Tiên sinh." Khuất Lâm Uyển đến bàn sách ở chính đường, cầm lấy bình trà mới uống được nửa, đùa: "Con làm gì mà lén lén lút lút thế này?" Bùi Vân buồn bực, khẩn trương đến mức ra lời. Vốn Khuất Lâm Uyển muốn trêu nó, bây giờ lại phát có chỗ bất thường. tới, vỗ vỗ vai Bùi Vân. "Có chuyện gì giải quyết được, với tiên sinh." Đôi lông mày thanh tú của Bùi Vân nhíu chặt chỗ, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng. Khuất Lâm Uyển nở nụ cười, : "Chẳng lẽ phải bởi vì nha đầu lợi hại kia hay sao?" Bùi Vân nghĩ rằng lại đoán được, cả người đột nhiên run lên. Khuất Lâm Uyển giả vờ thất vọng lắc đầu, thở dài tiếng : "Aizz, Bùi nhi ơi Bùi nhi, con đúng là tổn thương tấm lòng của ta." Bùi Vân giương mắt: "Tiên sinh..." Khuất Lâm Uyển uống ngụm trà, tiếp: "Trước đây con vẫn hiểu chuyện, mọi việc đều thay tiên sinh lo lắng. Bây giờ khác rồi, có chuyện lại giấu ta." Mặt Bùi Vân đỏ lên: "Học trò biết sai." Khuất Lâm Uyển tới, sờ sờ đầu Bùi Vân. "Nào, chúng ta cùng xem chút." Ở hậu viện bên kia chơi đến hừng hực khí thế. "Tránh ra tránh ra, tới ta!" "Ngươi ném trúng, chiếm chỗ làm gì." "Sao ngươi biết ta ném trúng..." "..." Viên Phi Phi ngồi ở phía sau, dựa vào lan can bằng gỗ phủ đầy bụi của ngôi đình, có chút hứng thú nào nhìn đám người chơi vô cùng náo nhiệt phía trước. Trương Ngọc lại gần nó, : "Viên Phi, sao ngươi qua đó?" Viên Phi Phi cầm trong tay nhánh cây khô, bứt từng lá từng lá. "Ta làm gì, các ngươi ném của các ngươi là được rồi." Trương Ngọc nháy mắt mấy cái, : "Ngươi vui à?" Viên Phi Phi liếc nó cái: "Tại sao ta lại vui?" Trương Ngọc do dự chút : "Ta cũng biết, chỉ cảm thấy ngươi vui." Viên Phi Phi đá nó cái từ xa, : " , cảm giác vớ vẩn cái gì, ngươi đồ chơi bị cướp sạch bây giờ." Trương Ngọc quả thực yên tâm về những món đồ chơi mới lạ này, bỏ mặc Viên Phi Phi chạy về. "Hừ." Viên Phi Phi khinh thường cười lạnh tiếng, khóe mắt nhìn thấy cái bọc để bên, bốn món đồ chơi bằng sắt hôm nay đặt cược nằm lặng lẽ bên trong. Viên Phi Phi dời ánh mắt chỗ khác, nhìn bọn chúng nữa. "Bộp!" thanh trong trẻo vang lên, Viên Phi Phi bất ngờ ngẩng đầu. "Oa oa, trúng rồi trúng rồi! Tiểu lang là của ta, là của ta!" đứa học trò hưng phấn kêu lên. Viên Phi Phi vứt nhánh cây trong tay xuống đất, cước đạp gãy. Sau đó lấy con tiểu lang bằng sắt từ trong bọc, chuẩn bị đưa cho đứa học trò kia. "Ô, các con làm gì?" giọng hề báo trước truyền tới. Giọng ôn hòa, thậm chí có thể là mềm mại như nước trong, ấm áp như gió xuân. Nhưng mỗi ngày giọng này rơi vào lỗ tai đám học trò, lại giống như muốn đòi mạng. Đám học trò dừng lại trong chớp mắt, sau đó lập tức rũ tay áo, ném viên đá trong tay qua bên, cung kính đứng thẳng. "Tiên, tiên sinh!" Chỉ có Viên Phi Phi hiểu gì đứng bên, nhìn nhìn bên này, ngó ngó bên kia. Cuối cùng nó thả con tiểu lang cầm trong tay vào bọc. Tay Khuất Lâm Uyển vẫn cầm chung trà, trong khí trời mát lạnh hơi nóng màu trắng chậm rãi tỏa ra. "Lâu rồi ta chưa đến nơi này." chìa ngón tay chỉ vào giữa sân, : "Ở đây còn có ngôi đình . Ta nhớ ở hai bên còn trồng mấy cây đào." Khuất Lâm Uyển nhấc chân chà chà mặt đất, lắc đầu : "Đáng tiếc nay ngay cả rễ cây cũng thấy." Bọn học trò cúi đầu nghe Khuất Lâm Uyển nhớ lại chuyện cũ, trong bụng thắc mắc hiểu. Lúc bọn chúng chơi đùa ở hậu viện, Khuất Lâm Uyển chưa bao giờ đến, hôm nay biết tại sao -- Bọn chúng còn suy nghĩ, bỗng có đứa nhìn thấy bóng người nho lấp ló ở cửa hậu viện. Bùi Vân? Đám học trò lén lút nhìn nhau, vẻ mặt chán ghét. Quả nhiên là nó, tiểu nhân mách lẻo sau lưng. Bùi Vân chú ý ánh mắt người khác. Nó chỉ chăm chú nhìn Viên Phi Phi ở bên kia. Nó cũng nhìn thấy cách con bé xa là cái bọc đó. Trong đó phải là thứ nó tặng con bé. Bùi Vân rất muốn bước lên hỏi nó, hôm ấy ràng, vì sao hôm nay lại đổi ý. Hay là con bé muốn đem trả lại nó... Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Vân hơi khó chịu. Bên kia Khuất Lâm Uyển bi xuân thương thu mà cảm thán nửa ngày, rốt cuộc cũng ngừng lại. quay đầu, với mọi người: "Trời lạnh như vậy, sao các con còn đứng ở đây?" Đám học trò vất vả đợi lên tiếng, giống như nhặt được cái thang mà leo xuống. "Tiên sinh, chúng con , ngay đây." Cũng có nghiêm phạt gì, bọn chúng thoáng yên tâm. Chỉ là đứa học trò vừa ném trúng tiểu lang, lúc ngang qua Bùi Vân, hung hăng trừng mắt liếc nó cái. Bùi Vân cũng nhìn thấy, có điều nó vẫn chú ý tiểu nương trong sân, nên cũng để tâm. Sau khí mọi người hết, Khuất Lâm Uyển tới trước mặt Viên Phi Phi. Viên Phi Phi thu dọn đồ đạc. Nó gói kỹ mấy món đồ chơi, nghĩ đến việc cần giao đồ ra, trong lòng nó có chút vui sướng. Thấy Khuất Lâm Uyển tới, nhếch miệng cười với , : "Tiên sinh!" Khuất Lâm Uyển cười gượng hai tiếng, : "Chậc, con đừng gọi ta như vậy." Vốn Viên Phi Phi cũng thích gọi như thế, có vấn đề : "Cũng được." Khuất Lâm Uyển dùng cằm chỉ chỉ cái bọc kia, hỏi: "Đây là cái gì?" Viên Phi Phi lắc đầu: " có gì." Nó vừa vừa bỏ cái bọc vào trong ngực, vừa quay đầu nhìn thấy Khuất Lâm Uyển rướn cổ, cố gắng nhìn về bên này. Viên Phi Phi: "..." "Ông muốn làm gì?" Viên Phi Phi cau mày . Khuất Lâm Uyển: "Cho ta xem thử được ?" Viên Phi Phi: "Có gì mà xem!" Khuất Lâm Uyển bỏ qua : "Ta giải vây giúp con, có cầu nhoi này con cũng chịu đồng ý với ta?" "..." Viên Phi Phi nghi ngờ nhìn . Khuất Lâm Uyển thoải mái cười : "Con cho là ta những trò trẻ con này của các con hay sao?" Viên Phi Phi xuy tiếng, bất đắc dĩ lấy cái bọc đưa cho . Khuất Lâm Uyển thành thạo mở ra, cầm lấy con tiểu lang bằng sắt, nhìn tới nhìn lui. ? Đầu mày Viên Phi Phi khẽ nhíu, nhìn Khuất Lâm Uyển, luôn cảm thấy luôn cảm thấy ánh mắt của hơi kỳ quái. nhìn con tiểu lang, ánh mắt và vẻ mặt trêu đùa lúc trước hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt đó giống như... giống như muốn xuyên qua con sói bằng sắt này, nhìn về nơi rất xa. Trong gió mang theo hơi lạnh thấu xương quật vào người, lại xen lẫn xa xăm khó nên lời. Nửa ngày sau, Khuất Lâm Uyển thong thả : "Vốn đồ dùng bằng sắt dễ làm khuông. Thứ này khéo léo tinh xảo như vậy, làm ra được hình dạng thế này, đúng là hiển lộ vài phần tay nghề." Viên Phi Phi cười hừ tiếng, chuyện. Khuất Lâm Uyển trở tay đem con tiểu lang nhét vào trong ngực mình. ??? "Ông làm gì vậy!?" Khuất Lâm Uyển: "Ta muốn thứ này." "Ta nhổ vào!" Viên Phi Phi thoáng cái liền nhào tới, nắm tay áo Khuất Lâm Uyển, ra sức mà kéo. "Trả cho ta --!" Khuất Lâm Uyển bị kéo ngã trái ngã phải, nhưng vẫn mực che trước ngực. "Buông tay buông tay, còn ra thể thống gì nữa." Viên Phi Phi há mồm định cắn. Khuất Lâm Uyển lạnh lùng : "Ngươi cho ta con này hay là tất cả?" Viên Phi Phi: " con ta cũng cho!" Khuất Lâm Uyển hòa hoãn : "Vừa rồi nếu phải ta ngăn cản, con sói này của ngươi sớm bị người ta ném được. Dù sao cũng phải của ngươi nữa, cho ta thế nào." Viên Phi Phi lôi kéo hồi lâu được, trong mắt bắt đầu nổi lên chút độc. Nó lui ra phía sau hai bước, chậm rãi: "Ném trúng là bản lĩnh của bọn chúng, ta chấp nhận. Còn ngươi --" Nó nhìn chằm chằm Khuất Lâm Uyển cao hơn nó nửa người, ánh mắt thối lui chút nào. "Ngươi, ta thừa nhận."