1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      [​IMG]
      Nguyên Tác: Nguy Cung Kinh Mộng
      Tác giả: Cuồng càng thêm cuồng
      Thể Loại: Cung Đấu, Cổ Đại, Nữ Giả Nam Trang, Cực Sủng
      Số Chương: 133
      Editor: Nhóm hợp tác
      Tiến Độ: 3c/tuần​

      Giường của đế vương, sao có thể để mặc ai muốn ngủ ngủ,? Huống chi đó còn là tên đại gian thần, luôn muốn đến hành thích vua để đoạt vị. Khó xử hơn đó chính là, mình lại là hoàng tử giả, công chúa .
      Chỉ luôn mong Thái phó đại nhân ngày ngày đừng mở miệng vàng, và cũng đừng bao giờ cứ dăm ba ngày nhắc nhắc lại:" Hôm nay là ngày lành, hoàng đế ngài nên băng hà" Cái việc giả hoàng đế này nàng thà vứt bỏ ngôi vị hoàng đế phiêu bạt chân trời, sống cuộc sống tiêu dao.
      Cái gì? Long ỷ muốn ngồi, long sàng cũng muốn ngủ, mà người ngủ long ỷ cũng buông tha?!

      p/s: Nam chủ tuy là nham hiểm, nhưng rất thương vợ.



      [​IMG]
      Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46

      Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50
      Chương 51Chương 52

      Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56

      Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61

      Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67

      Chương 68Chương 69Chương 70 [​IMG]
      Chương 71Chương 72Chương 73 Chương 74

      Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80
      Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84Chương 85

      Chương 86Chương 87Chương 88Chương 89 Chương 90

      Chương 91Chương 92Chương 93 Chương 94Chương 95Chương 96
      Chương 97Chương 98Chương 99.1 99.2Chương 100Chương 101.1 101.2Chương 102

      Chương 103Chương 104 Chương 105.1 105.2Chương 106Chương 107Chương 108Chương 109

      Chương 110Chương 111Chương 112.1 112.2Chương 113.1 113.2

      Chương 114.1 114.2 Chương 115Chương 116Chương 117Chương 118

      Chương 119 Chương 120Chương 121 Chương 122.1 122.2

      Chương 123.2 123.2Chương 124.1 124.2
      Chương 125.1 125.2Chương 126.1 126.2
      Chương 127.1 127.2 127.3 (end)

      Bài review của nàng Oriole5185

      Phiên ngoại 1 (Chương 128.1 128.2)Phiên ngoại 2 (Chương 129.1 129.2)Phiên ngoại 3 (Chương 130.1 130.2)

      Phiên ngoại 4 (Chương 131.1 131.2Phiên ngoại 5 (Chương 132.1 132.2)


      Phiên ngoại 6 (Chương 133.1 133.2)


      Lời Ngỏ

      Giường của đế vương, sao có thể để mặc ai muốn ngủ ngủ?

      Huống chi kẻ đó còn là tên đại gian thần, luôn muốn giết vua đoạt vị.

      Khó xử hơn là, mình lại là hoàng tử giả, công chúa .

      Chỉ luôn mong Thái phó đại nhân đừng mở miệng vàng, tránh việc cứ dăm ba bữa lại nhắc: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, Hoàng đế ngài nên băng hà !”

      Hoàng đế giả như nàng thà vứt bỏ ngôi vị Hoàng đế phiêu bạt chân trời.

      Cái gì? Long sàng muốn nằm, mà người ngủ long sàng cũng muốn….?!

      p/s: Nam chủ tuy nham hiểm, nhưng rất thương vợ.


      Review của @Oriole5185
      Tôi viết review này khi truyện vừa edit thoàn chính văn, mà edit vừa hoàn tức là truyện cũng đăng trong mấy tháng rồi, thế cho nên là review trong tình trạng cái nhớ cái quên, cái nào ấn tượng nhớ, cái nào lờ mờ quên. Mấy câu tôi nhắc lại của nhân vật là theo trí nhớ, phải quote đâu, nội dung tương tự nhưng cụ thể thế nào các bạn đọc truyện . Bạn nào có điều kiện đọc liền tù tì review phát nữa cho xôm tụ.

      Truyện này bạn đừng đọc lướt nhé, tác giả viết rất thâm, đọc lướt lướt là bỏ lỡ nhiều điều thú vị, thậm chí bỏ lỡ vài chi tiết tác giả cài cắm để giải thích.

      Nam chính và nữ chính trong truyện tính cách rất ổn, nhiều lúc cũng khiến độc giả nghiến răng muốn chửi đấy, nhưng sau đó có những chi tiết giải thích, thế là câu chửi của độc giả lại bị vặn vẹo thành: Ôi mẹ nó, hay thế!

      Nam chính của chúng ta xuất lúc đầu là thằng cầm đầu phe đảo chính, vũ trang đầy đủ, đảo chính thành rồi là đằng khác, chẳng qua hoàn cảnh xô đẩy, thiên thời địa lợi nhân chưa hòa cho nên xách nữ chính - kẻ cũng bị hoàn cảnh xô đẩy phải giả làm hoàng tử - cho lên làm vua.

      Nam chính lên sàn bằng loạt tên giao dịch: Vệ Lãnh Hầu, tên chữ là Lãnh Diêu, phong hàm là Định Quốc Hầu, đảo chính xong chức vụ là Thái phó. Mai sau còn hé lộ ra ở mạng xã hội văn thơ hội họa trong nước, còn có ID là Chấn Lâm. Các bạn đừng sợ, nam chính lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh, mặt mũi đẹp zai, tâm lý hoàn toàn bình thường, nhiều tên thế thôi nhưng bị rối loạn đa nhân cách. Và để chúng ta bị rối loạn nhân cách theo đống tên của , phần lớn trong câu chuyện, tất cả đều gọi là Thái phó.

      Thái phó khoảng 27 tuổi, diện mạo tuấn, ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, bụng dạ tâm địa mưu mô tính bằng từng rổ. Đàn ông ngời ngời như này đương nhiên bạc đãi bản thân, và số phận - thực ra là tác giả cũng bạc đãi , trong nhà bà 3 bà 4 bà 5 có cả, à còn, còn cả biểu muội ngồi đấy vọng tưởng được cưới làm chính thất trong truyền thuyết nữa. Chính vì là kẻ bạc đãi bản thân nên vị Hoàng đế nhìn ngon mắt ngon miệng kia cũng muốn nhúng chàm. Mặc dù trong đầu lúc này cũng thấy kỳ kỳ, cùng là đàn ông, làm sao lại có hứng thú mà nhúng chàm nhau nhỉ. Nhưng có kỳ đến mấy cũng kệ, bố thích là bố làm, nhìn ngon thế kia tạo điều kiện mà nhúng quá chứ. Quá trình tạo điều kiện để nhúng chàm thiên tử này vui cực, vui nhất là bạn Thái phó chả có tí tẹo day dứt tâm hồn về mặt đoạn tụ mới chả đồng tính này. từng đề nghị với vị Hoàng thượng thiếu niên đáng đại loại như: “Hoàng thượng cứ thả lỏng , nam nhân nào chả từng làm qua chuyện này, để thần phục vụ Hoàng thượng, thích cực!” Các bạn đừng hoang mang, đây phải truyện đam mỹ đâu, ngôn tình đấy, đừng hoảng!!!!!

      Sau này Hoàng thượng lộ ra mình là nữ nhi, Thái phó liền thi triển 72 phép thần thông tán và chiều người . Như , Thái phó văn để trị quốc, võ để an bang cho nên chữ nghĩa cứ gọi là rổ. Thái phó tán cách thơ vô cùng, nhưng nội dung cũng tục vô đối.

      Ví dụ thế này, bình thường văn nhân cổ đại tỏ tình táo bạo lắm cũng chỉ:

      “Trăng hôm nay cao quá, muốn hôn vào má”

      Nhưng với Thái phó--bạc-đãi-bản-thân nó phải có trọng điểm kiểu như:

      “Trăng hôm nay cao tít, muốn hôn vào…”

      Vậy vậy đấy!

      Tình của Thái phó luôn luôn trực tiếp và lúc nào cũng nồng nàn mùi thịt. Những lời tâm tình của với Hoàng thượng luôn bị xâm chiếm bởi cái thứ đầy quá là phải giải phóng bớt của đàn ông. Tôi thề, từ đầu truyện đến cuối truyện luôn!

      Giờ đến nữ chính của chúng ta: Hoàng thượng. Hoàng thượng của chúng ta 15-16 tuổi, tên là Niếp Thanh Lân, nickname rất đáng là Trứng gà (vì là quả trứng nên là Thái phó nâng niu tay lắm nhé). Sau này lộ ra là Thái phó lại tạo thân phận công chúa Vĩnh An trở về. Thế là cứ lúc nào làm giai là Hoàng thượng, lúc nào làm là Vĩnh An. Các bạn lại yên tâm, Hoàng thượng của chúng ta cũng bị tâm thần phân liệt đâu, trạng thái tâm lý hoàn toàn bình thường.

      Hoàng thượng hồi bé có trai sinh đôi, nhưng mà bị chết đuối nên mẫu phi liều lĩnh biến thành công chúa chết, hoàng tử còn sống, thế là thời niên thiếu của Hoàng thượng được nuôi dạy như thằng con giai, phải học giáo điều của đám đàn bà cổ đại. Hoàng thượng tư chất thông minh, cộng thêm được hưởng nền giáo dục của hoàng tử cung đình nên là tư tưởng hề bị bó buộc, thậm chí có phần phóng khoáng.

      Như sau...

      Hoàng thượng từng khuyên nhủ Bát hoàng tỉ phải lấy chồng xa của mình rằng: “Lão chồng già của chị chết, chị bị mấy thằng con giai nhà lão cướp về làm vợ có làm sao. Giai trẻ như thế chả thích hơn à, tội gì!” Lời lẽ phản động thế này đương nhiên phải đến tai Thái phó rồi, đến tai kẻ luôn tự ti cách ngu xuẩn về tuổi tác của mình và Trứng gà, và nó cũng là nỗi ám ảnh với Thái phó về tư tưởng phóng khoáng của Hoàng thượng đến cuối đời. Thái phó từng đay nghiến mãi cái chuyện Hoàng thượng học Nữ tắc hay Nữ giới gì đó.

      Rồi lần đầu tiên của Hoàng thượng với Thái phó nữa. Tất nhiên là có tác dụng của xuân dược, nhưng thiếu nữ cổ đại e ấp đếch gì mà nghển cổ ra hỏi: “Làm cái gì mà lề mề thế? Nhanh lên!” Các bạn thắc mắc Thái phó làm gì à? Thái phó hôm đó chui từ cống chui lên theo nghĩa đen, nên phải tắm, tắm những 2 lần liền, thơm ngào ngạt xong mới dám vào thị tẩm.

      đến nội tâm, Hoàng thượng là thuần cổ đại, trong đầu luôn có hình ảnh đàn ông thê thiếp thành đàn, nhưng phần lý chí của Hoàng thượng luôn hướng nàng nghĩ đến việc rời , đừng gia nhập vào hậu cung của người ấy, nàng muốn như mẫu phi của mình, mòn mỏi và chết trong chờ đợi. Nếu tình của Thái phó dành cho Hoàng thượng kéo đến ào ạt như bão, xâm chiếm tối đa, tình của Hoàng thượng với Thái phó nó nảy nở từ từ, rụt rè từng bước. Hoàng thượng cực lý trí, đôi khi lý trí khiến người ta phát sốt ruột. Nàng luôn nhắc nhở mình với hình ảnh, Thái phó nếu có đăng cơ nàng cũng chỉ là trong đám phi tử, nàng muốn đánh mất bản thân. Cứ mỗi lần có 1-2 câu miêu tả tâm trạng nhớ nhung, ngập ngừng trước ngưởng cửa tình của Hoàng thượng là tôi mừng lắm, chờ từng bước để bé đó mở lòng mình hơn. Đấy, thiếu nữ Hoàng thượng toàn lôi truyện này ra bổ não rồi tự ngược, trong khi Thái phó từ khi quyết tâm tu luyện thuật trường sinh theo phái “Để vợ lên đầu, là trường sinh bất lão”. Họ hiểu lòng nhau!!!!

      Chính vì thế, diễn biến cuộc tình của đôi Thái phó với Hoàng thượng này có thể dùng từ “phường chèo” để miêu tả. Hôm nay cãi nhau ầm ầm, xỉa xói móc máy, dỗi phất áo bỏ , hôm sau lại làm lành, tí ta tí tởn... à, tình chàng ý thiếp. Động tí là Hoàng thượng chê Thái phó già, và lão già kia dỗi ra chỗ khác đập bàn đập ghế, xong lại chạy về: đây còn trẻ chán, hãy xem bản lĩnh của đây!

      Trong cả quá trình Thái phó luôn là người chủ động, Hoàng thượng có lúc nào chủ động hay tôi nhớ, quên rồi. Và rồi điểm mấu chốt, tình tiết cao trào của tình này là điều khiến tôi cảm động nhất. Các bạn cứ tưởng tượng thế này: Hoàng thượng vẽ quanh mình vòng tròn an toàn, bán kính hẹp lắm, chỉ bằng bước chân thôi. Thái phó của chúng ta tiến về Hoàng thượng 99 bước chân, vượt qua tất cả, mạnh mẽ vang dội hết 99 bước chân đó. Nếu Hoàng thượng dám bước bước, tiến về phía Thái phó, kết cục truyện có lẽ là Hoàng thượng biến thành Hoàng hậu, sánh vai cùng vị tân Hoàng đế kia, đánh cược tương lai của mình. Nhưng , người bước cuối cùng vẫn là Thái phó, chấp nhận bước thêm bước nữa, tiến vào vòng tròn của bé kia, tạo cho an toàn tuyệt đối. tặng cho người mình toàn bộ con người , tất cả những gì có, trong đó có cả giang sơn Đại Ngụy này. Tất nhiên, có thể kéo bé đó ra, dùng cả đời để chứng minh cho nàng thấy, đáng để đánh cược thế nào. 3 năm nàng còn chưa tin 5 năm, 10 năm. Nhưng vì lại quá bé Hoàng thượng đó, muốn Hoàn thượng sống trong nơm nớp hay lo sợ về tương lai nữa…

      Ờ, đổi lại, người lo sợ bây giờ là , haha, vì Hoàng thượng lại bị xúi giục nạp thêm nam phi tần cho phong phú hậu cung. Thái phó cứ nghiến răng nghiến lợi dặn Hoàng thượng mãi: Ta cho nàng cả giang sơn lẫn mỹ nhân - là ta, nàng mà dám léng phéng với thằng nào là ta tịch thu sạch. Thái phó còn “dặn dò” Hoàng thượng... ngay ngai vàng cơ. Đùa, các thế hệ quân vương sau mà biết nơi đây từng lưu dấu “lời dặn dò” của Thái phó chắc phải mang bệ rồng ra mà cọ rửa đến mấy trăm lần, có khi mang luôn cái ngai vào bảo quản trong hoàng lăng của đôi hôn quân hậu đó cũng nên.

      Quá trình thúc đẩy tình của đôi trẻ này tất nhiên là thể vắng bóng các nhân vật phụ. Cát trúc mã là trong những người quan trọng nhất. Cát Thanh Viễn được ví như bạn thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, Cát trúc mã cũng thông minh lắm, đẹp giai lắm, bụng dạ cũng thâm hiểm lắm. Cát trúc mã tốt tính cực, rất là chịu khó lấy thân báo đáp, chịu khó nhất truyện này luôn ấy. Ân điển của Hoàng tộc bao la, Cát trúc mã từng tỏ ý muốn leo lên long sàng lấy thân báo đáp Hoàng thượng mấy lần liền. Công chúa Nhạc Giao giúp Cát trúc mã lung lạc con em thế gia, làm thối nát từ bên trong ra đến bên ngoài, Cát trúc mã cũng cảm động, bèn lấy thân báo đáp công chúa Nhạc Giao. Có bạn giai gì ý, dốc lòng làm nội gián cho Cát trúc mã, chỉ vì lời hứa sau này nghiệp thành lấy thân báo đáp của Cát lang. Cát trúc mã lưu lạc đến các bộ tộc phía Bắc, được tướng quân bộ tộc gì đó cưu mang, thế là cũng lấy thân báo đáp, cưới con Nô Lan của tướng quân đó. May mà trong truyện này Cát Thanh Viễn mưu phản thành công, lên làm vua Đại Ngụy, chứ với tính tốt của , kiểu gì cũng lấy hết mọi quý nữ của các công thần, quần quật lấy thân báo đáp để tỏ tấm lòng biết ơn. Mỗi người có góc nhìn, và Cát trúc mã trong mắt tôi tốt tính vậy đấy.

      Ngoài ra còn loạt các nhân vật phụ nữa, hề thừa ai, và cũng thể thiếu ai. Nếu mà thiếu Nguyễn công công đọc giả lấy tư liệu đâu mà bổ não, nếu mà thiếu Đan Thiết Hoa - Đan ma ma lấy ai chăm sóc Hoàng thượng, nếu mà thiếu Tướng quốc Khâu Minh Nghiên lấy ai chăm sóc Đại Ngụy khi cả cả ả biến mất khỏi hoàng cung. có Lỗ tướng quân - Lỗ Dự Đạt lấy ai dâng hiến cặp môi trâu kia hút độc ở cái chỗ nhạy cảm của Thái phó. Và quan trọng nhất, nếu mà thiếu Ngô các lão lấy ai đưa ra chủ ý Đại Ngụy có nữ đế, lấy ai xúi giục Hoàng thượng mở rộng hậu cung… Còn nhiều nhiều nhân vật nữa, ai cũng là mắt xích trọng, ai cũng có màu sắc tính cách riêng, lẫn đâu được. Có kẻ đáng giận, có người đáng , có người vừa đáng ghét vừa đáng .

      À, chuyện H. Truyện chẳng có đoạn tả tả để cấm trẻ em đâu, nhưng lại nhiều câu chữ gây liên tưởng, hint cực nhiều, thể loại nào cũng có, kiểu gì cũng chơi. Sắc nữ thâm niên là thích cái loại năng thô thiển nhưng dí dỏm của Thái phó, cứ tủm tỉm mà cười thôi.

      Đây là bộ truyện tôi dành rất nhiều cảm xúc, phần vì tôi theo chân team editor cũng khá chăm chỉ, comment gần như theo từng chương khi ra lò, hình như tôi theo chân team editor từ chương thứ 30 mấy đấy. Thực ra giờ nhìn lại tôi cũng biết mình từng lảm nhảm những gì sau từng chương nữa, nhưng tôi vẫn nhớ mỗi chương là lần bổ não, tha hồ tưởng tượng và suy đoán, vui đáo để. Tôi cũng rất vui nếu các comment của tôi hay bài review này khiến các bạn giải trí chút. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, bao giờ có ebook tôi ôm về đọc vài lượt nữa.
      Last edited: 28/2/19
      sabera.tran, Hen_88, thuann125 others thích bài này.

    2. lanhminguyet

      lanhminguyet New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      121
      Chương 1
      Tiếng trống canh vang lên. Tiếng gõ quen thuộc ấy nhắc nhở người lớn kẻ trong cung, lúc này là đêm khuya vắng người, chỉ còn im lặng.

      Hoàng cung lớn như vậy, bất kể chủ tử hay nô tài, vừa mới đến hay ở lâu, tất cả đều chẳng phân biệt dưới quỳ sấp trước đại điện, bóng của đoàn người phủ lên nền gạch vàng.

      khoảng sân rộng dưới điện, nước “Ào Ào” giội xuống nền đá, cọ rửa chừng ba lần, nhưng mùi máu tanh lẫn vào bùn đất trong kẽ đá vẫn ngoan cố bốc lên khiến người ta buồn nôn.

      Chém đầu suốt đêm, lưỡi đao cũng cùn, lúc này đao phủ nương theo ánh sáng lập lòe của ngọn đèn dầu dưới điện, lặng lẽ kiểm kê chiếm lợi phẩm trong sọt.

      Quỳ gối trước đại điện, là nhóm có nam có nữ có già có trẻ, mặt vàng như nền gạch. Dưới đũng quần vài người ướt vũng, bốc hơi nóng hổi.

      “Vệ Thái phó, công chúa hoàng tử trong cung đều ở đây, mời ngài qua xem!”

      Người là Tổng Đô thống Lữ Văn Bá của Cấm quân - Đại tướng quân Trấn Viễn - từng càn quét ngàn vạn quân địch, khom tấm lưng thép, mời Phụ chính* nước Đại Ngụy - Thái phó Vệ Lãnh Hầu lên đại điện. (*phụ chính: giúp đỡ việc triều chính thay vua)

      Khuôn mặt tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng, như chẳng có gì thay đổi, cho dù tiến hành đảo chính suốt đêm, tự tay chém chân long thiên tử ngai vàng, tắm máu toàn bộ hoàng cung, hoàn toàn lật ngược bầu trời Đại Ngụy, nhưng khuôn mặt vẫn là vẻ ung dung lạnh nhạt.

      Mắt phượng sâu thẳm thờ ơ quét vòng lên đám con cháu hoàng thất tè cả ra quần, cuối cùng lướt qua cái đám lạnh run đũng quần ướt đẫm đó, dừng lại bóng dáng gầy yếu.

      Đưa tay nhàng chỉ cái, lập tức có hai gã Cấm quân xách đứa bé ốm yếu gầy trơ xương từ trong đám người ra.

      đó là đứa bé có chút quá đáng, chẳng qua do dinh dưỡng đầy đủ trong thời gian dài, khiến cho vóc dáng của đứa trẻ mười lăm tuổi này bé hơn so với bọn trẻ cùng lứa, chiếc cằm nhọn ngược lại càng làm nổi bật đôi mắt to trong suốt.

      Vệ Lãnh Hầu thấy rất , trong đôi mắt linh hoạt đó... Ngay cả nửa giọt nước mắt cũng có, cố lắm mới nhìn ra, trong mắt lộ ra ít tơ máu mệt mỏi, mới có chút phù hợp với thảm kịch vừa xảy ra trong cung.

      “Bẩm Thái phó, đó là ... Con trai thứ mười bốn của tiên hoàng vừa “băng hà” - Niếp Thanh Lân, do Lệ Tần vừa mới qua đời ở Quảng Ân cung sinh ra, năm nay mười lăm.” Dù nắm danh sách mọi người trong cung, Nguyễn công công cũng phải ngẫm lúc, mới đột nhiên nhớ tới tên tuổi của vị hoàng tử bị bỏ quên này, vội vàng đứng phía sau Vệ Thái phó giọng bẩm báo.

      “Mười lăm? Tuổi hơi lớn...” Vệ Thái phó thờ ơ .

      thân tín của Vệ Thái phó, Nguyễn công công lập tức nhận ra suy nghĩ của bề , vội góp lời: “Tuổi hoàng tử thứ mười sáu của Ninh Phi ở Vĩnh Ninh cung khá thích hợp, chỉ mới sáu tuổi, ngây thơ biết gì, cần Thái phó dốc lòng dạy bảo.”

      Khi chuyện, thị vệ bên cạnh liền túm đứa trẻ hơi mập mạp lẫn trong đám phi tần lụa là gấm vóc, ném nó tới trước mặt Vệ Lãnh Diêu.

      Thập Lục hoàng tử khẽ nâng mắt nhìn nam tử cao lớn trước mặt, chạm vào cặp mắt tràn đầy băng giá kia, nhớ tới lúc chạng vạng tối khi đánh đến cửa cung, kiếm hung ác chém chết phụ hoàng, lập tức sợ đến run rẩy, há to miệng nhìn về phía đám người hô lớn: “Mẫu phi, cứu con!”. Hô xong, liền hôn mê bất tỉnh.

      Ninh phi thấy hoàng nhi của mình chịu khổ, cũng lấy lại được chút can đảm bị dọa mất, dù sao cũng là phi tần được tiên hoàng chiều chuộng nhiều năm, phụ thân còn là Vinh thượng thư chức vị cao của bộ Lại, là quý nữ được cưng chiều xuất thân từ nhà làm quan nhiều đời, đối mặt với loạn thần giết vua, nhịn được mà bày dáng vẻ thường ngày ra: “Vệ ... Vệ Thái phó, nó chỉ là đứa trẻ, có chuyện gì, ngài cứ nhằm vào ta, lại tình bằng hữu giữa cha ta và Thái phó ngài cũng sâu đậm, ngài... nể mặt ông ấy, tha cho Kỳ nhi của ta ...”

      Vệ Lãnh Hầu nhìn gương mặt như hoa sen mang lệ của Ninh phi, cũng dốc lòng suy nghĩ chút, sau đó : “Vinh gia các người dựa vào chiều của nhà vua, tùy tiện vơ vét mồ hôi xương máu của dân, mê hoặc thánh giá, nhiễu loạn triều cương, nhưng nghĩ lại, ta cũng nên nể mặt Vinh Các lão chút... Nếu ông ta sớm bệnh nặng qua đời trong phủ của mình, các người làm con cháu, cũng nên theo chăm sóc ông ấy.”

      Vừa dứt lời, Ninh phi lớn tiếng kêu thảm thiết, vốn nghĩ phụ thân mình là cọng cỏ cứu mạng sau cùng, lại ngờ, lúc trong cung có biến, nhà mẹ sớm chịu tai họa bất ngờ, xem ra Vệ Lãnh Diêu sớm biết phụ thân mình từng bày kế hãm hại , xem ra tên nghịch thần tim lạnh này nhất định bỏ qua cho mình và Kỳ nhi...

      Vô cùng tuyệt vọng, nhưng lại vô cùng thông suốt, đứng dậy giống như người điên tức giận phẫn nộ xông về phía Vệ Lãnh Diêu.

      Đáng tiếc còn chưa tới gần, thị vệ bên cạnh sớm rút đao chém tới, người từng là mỹ nhân kiều xinh đẹp nhất lục cung giật giật vài cái, lập tức ngã vào vũng máu.

      Cùng lúc đó, bãi nước dưới đũng quần của đám quý nhân trong đại điện càng nồng hơn, mùi khai ngấy xông lên khiến bọn thị vệ đều nhịn được nhíu mày. Đám phi tần quen được nuông chiều lại bị dọa ngất thêm vài người.

      “Tiên đế vì bệnh băng hà, nhưng triều đình thể ngày có vua, Vinh gia dựa vào vinh sủng của họ ngoại, làm loạn triều cương, sắc lập tân quân, cũng thể suy tính nhân phẩm của họ ngoại...”

      Vài lời ít ỏi cũng đủ khiến linh hồn bé của Nguyễn công công sớm bị dọa sợ đến mức nổ tung tóe bay đầy trời, trong lòng khỏi tự mắng mình quá hồ đồ.

      Vệ Thái phó này tuổi trẻ đắc ý, số làm quan đường thuận lợi, dốc sức nhiều năm, vây cánh của ở vương triều Đại Ngụy dần dần lớn mạnh, đáng tiếc núi thể có hai hổ, Vinh gia mấy đời làm quan sao lại cho phép dân thường có tổ tông che chở giúp đỡ lại lên như diều gặp gió, đấu đá triều thời gian qua vẫn luôn gay gắt.

      Quyền thần tranh đấu, nếu đế vương có chút khôn ngoan chỉ cần ngoảnh mặt làm ngơ, dàn hòa chút, vẫn xem như cân bằng được các lực lượng, hỏng là hỏng ở tiên đế Ngụy Minh đế, đắm chìm vào nữ sắc, mê muội vô năng, trước là mực nâng đỡ Vệ Lãnh Diêu, nuôi hổ ủ họa, sau biết vì sao, lại có lòng muốn nhổ cỏ tận gốc.

      Đáng tiếc Vệ Lãnh Diêu sớm đoán được, quyết định nhanh, chớp thời cơ tiến hành ép vua thoái vị, chém sạch từng tai họa ngầm có hại cho mình.

      Ngặt nỗi tiên đế dựng nước Đại Ngụy cũng sáng suốt, chia hoàng tộc họ Niếp đến nhiều nơi, phân đất phong Vương, vài Vương gia hoàng tộc nuôi binh lính tự vệ, nếu ngay lúc này, thay vua đổi chúa thành họ khác, chỉ sợ đám chư hầu dã tâm bừng bừng này có cớ phất cờ.

      Lúc này Vệ Thái phó muốn nuôi tiểu Hoàng đế bù nhìn, đợi thời cơ thích hợp, mới thuận lý thành chương mà chiếm lấy.

      Nghĩ lạ , khi mình lại đề cử cháu ngoại kẻ thù của Vệ Thái phó, đúng là lẩm cẩm, nên đâm đầu vào cột trụ đại điện chết cho rồi.

      đợi Nguyễn công công lau mồ hôi lạnh, Vệ Thái phó nhàng nâng cằm của Thập Tứ hoàng tử Niếp Thanh Lân vẫn luôn lẳng lặng quỳ ở bên, nửa rũ mắt quan sát môt phen sau đó mở miệng: “Nghe y là kẻ tàn tật.”

      Nguyễn công công chấn động, ngờ mấy chuyện bí mật hậu cung này Vệ Thái phó cũng biết, có lẽ cân nhắc lựa chọn con rối từ lâu, vội hắng giọng đáp: “Bẩm Thái phó, nghe các cung nữ được ban cho các hoàng tử , Thập Tứ hoàng tử này đúng là ... được.”

      Sau khi Vệ Lãnh Hầu xong, liền tinh mắt phát , Thập tứ hoàng tử vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên cuối cùng cũng hơi run rẩy... Thú vị, tự tôn của nam nhi bị đánh nát trước mặt mọi người, xem ra còn làm cho thằng nhóc này đau lòng hơn cái chết thảm khốc của phụ hoàng...

      Nếu như nhất định phải giữ lại thằng bé tàn phế mang mình dòng máu Hoàng gia này để chặn miệng đám quần thần đông đảo kia, Vệ Lãnh Hầu muốn cởi quần của đứa bé tàn phế này ra, từ từ tận hưởng trò đùa tai quái.

      hoàng tử thất sủng lâu, có mẫu phi che chở, ít vẻ kiêu căng, chính là phúc của dân chúng Đại Ngụy...” Giọng trầm thấp của Vệ Lãnh Hầu vang vọng trong đại điện.

      Khi chuyện, đứa trẻ gầy gò kia bị nam nhân cao lớn dùng tay nhấc lên.

      “Lập Thập Tứ hoàng tử Niếp Thanh Lân làm tân hoàng của Đại Ngụy.” Câu mạnh mẽ vang, đóng dính thiếu niên mười lăm tuổi gầy gò lên ngôi vị Hoàng đế.

      Sau đó cả đại điện lại rối loạn trận, phàm là phi tần hoàng tử có gia tộc làm quan đều giam lỏng ở biệt viện, còn lại đều tống vào nhà giam lãnh cung, từ nay thấy ánh mặt trời. Thiếu niên bị cung nhân mang về tẩm cung của Hoàng đế nghỉ ngơi, nghe tiếng gào khóc sau lưng, nhịn được khẽ thở dài tiếng.

      Lúc này là cuối thu, nhìn lá rụng ngoài điện, khiến lòng người sinh buồn rầu, vốn tưởng rằng chịu hết nổi khổ của thâm cung, dù thể sớm ngày thoát khỏi hoàng cung thăm thẳm, ít nhất cũng có thể chết theo mọi người, ngờ lại có thể bị biến thành con rối, cách sống này rất gian nan, chỉ có thể dựa vào tâm trạng của Thái phó, ngày nào đó vui vẻ, phán câu “Hoàng thượng nên rồi!”

      Thế nên hôm đẹp trời đó, là lúc mình băng hà.

      Nhưng mà, dù sao tạm thời cũng còn sống, chẳng qua cuộc sống sau này... Nên chịu đựng thế nào đây?

      Chờ đến khi về tới tẩm cung, có chút vui mừng phát , thị nữ An Xảo Nhi luôn hầu hạ mình từ bé cũng chờ trong điện.

      Bọn thái giám cung nữ trong cung đều biết , Đại Ngụy bị lật trời, tân hoàng mới lập chẳng qua chỉ là vật trang trí, chả thèm xu nịnh.

      Đợi khi tất cả cung nhân đều lui ra, An Xảo Nhi thả màn che tầng tầng lớp lớp long sàn xuống, lo lắng hỏi: “Điện hạ, người . . . bị phát chứ?”

      Lúc này, Thập Tứ hoàng tử Niếp Thanh Lân cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm, chậm rãi cởi quần áo của mình, nhìn vẻ mặt căng thẳng của An Xảo Nhi, mỉm cười an ủi: “May là trước khi bị bắt lên đại điện uống quá nhiều nước, bên cạnh ta toàn là nước tiểu, ngay cả Lục ca thường ngày thanh cao cũng thả cửa vài lần, thiếu chút nữa làm ướt quần áo của ta luôn, cũng chỉ có đáy quần ta là khô ráo, bằng bị cung nhân bắt thay quần ngoài đó, đúng là cực kỳ ổn.”

      An Xảo Nhi nhìn bộ dạng gặp chuyện động trời mà cứ như của chủ tử, khỏi thở dài: “Đây đúng là ‘ lần sẩy chân họa theo nhau đến’, năm đó Lệ Tần bước sai bước lại hại Điện hạ ngài...”

      Lúc này Niếp Thanh Lân vẫn ung dung cởi áo ngoài, tháo lớp áo phủ thêm, lộ ra cơ thể mỏng manh, tuy hơi gầy yếu, nhưng chỉ cần tinh mắt, lập tức có thể phát ra ngực hơi nhô lên khác thường... Hoàng tử gì chứ, ràng là công chúa chưa trổ mã hoàn toàn.

      An Xảo Nhi lại thở dài: “Giờ có thể giấu dếm tốt, cao thấp ai quan tâm, nhưng tuổi càng lớn, sao có thể tiếp tục giấu chứ?”

      Niếp Thanh Lân thay áo ngủ, nhìn nhìn vẻ mặt u sầu của An Xảo Nhi, mỉm cười khuyên nhủ: “Các thúc bá của ta đâu phải là đèn cạn dầu, Vệ Thái phó kia muốn bình định thiên hạ phải dốc sức, rảnh rỗi đâu mà tra xét xem ta là hay giả. Chỉ là về sau ta và ngươi đứng mũi chịu sào, lời việc làm càng nên thận trọng, chỉ cần nhớ kỹ Vệ Thái phó kia mới là chủ nhân của hoàng cung này, trước mặt phải cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo, tuyệt đối chớ xem mình là chân long thiên tử mà bày đặt khắc ghi ‘thù nước hận nhà’ gì đó là được.”

      An Xảo Nhi gật đầu cái, nàng ta sắp ba mươi, nán lại trong cung cũng nửa đời, đạo lý này sao có thể hiểu? Vốn muốn dặn dò Thập Tứ điện hạ, giờ xem ra đứa này sớm suy xét thấu đáo.

      Haiz, cốt nhục còn lại duy nhất của Lệ Tần, nếu là nam, hẳn nam nhi đội trời đạp đất!

      Ngặt nỗi tạo hóa trêu ngươi, sai ly lại dặm mà bước đến tình thế này ... Nhớ tới cái kẻ lòng muông dạ thú giết người như ngóe - Vệ Thái phó kia, An Xảo Nhi cảm thấy tương lai của chủ tử tối tăm, tên giặc cướp kia sao có thể để điện hạ ngồi ngai vàng sống đến khi trưởng thành tự mình chấp chính được chứ?

      Tính ra cũng chỉ năm nữa là điện hạ đến tuổi mười sáu trưởng thành, chỉ sợ còn chưa tới sinh thần mười sáu tuổi, ly rượu độc ban tới...

      Mạng của đứa bé này... trước giờ đều do nó tự mình quyết định!
      Last edited by a moderator: 18/12/17

    3. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      next
      Last edited by a moderator: 18/12/17
      Viclu520, Thùy Dương95, misa84 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      nam 9 sạch ko bạn

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 2
      Đại lễ đăng cơ của tân hoàng Đại Ngụy chưa từng keo kiệt nghèo túng đến như thế.

      Nguyễn công công đứng ở cao giọng đọc cái gọi là di chiếu của tiên hoàng lúc lâm chung, văn võ bá quan phía dưới đều cúi đầu lắng nghe dặn dò sau cùng của tiên hoàng, dập đầu với tân đế.

      Niếp Thanh Lân phải đội mũ miện tượng trưng cho ngôi vua cao quý, thân hình gầy yếu mặc bộ long bào quá cỡ, ngồi mình ngai vàng to lớn, diễn tả trọn vẹn mùi vị của lẻ loi.

      Phải là, bộ quần áo gấp gáp kịp may nên chẳng vừa người kia càng nổi bật vị tân hoàng nghèo túng của Đại Ngụy, có chút đúng mực.

      Điểm chết người là cạnh đó, còn xa hoa hơn ngai vàng, là cái ghế vàng – mắt điểm bằng minh châu cực lớn, lưng ghế là con giao long cuồn cuộn trong dòng nước siết chạm khắc từ vàng kéo thành sợi.

      Đây là ghế ngồi của Vệ Thái phó.

      Tuy Giao Long có sừng, nhưng sau ngàn năm lại hóa rồng, nhất là ác giao hung tợn răng nhọn vuốt sắc khí ngút trời, là rồng sao chứ, cũng bị quái hung tợn chém giết cắn nuốt.

      Ít nhất, con rồng Niếp Thanh Lân này hoàn toàn bị sát khí thổi thành con giun, đội mũ miện ba cân, quấn trong túi vải hoàng bào, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi rũ mắt, hết lòng hết sức đóng trọn vai con rối.

      Nhớ khi xưa tiên hoàng vào triều khá ngang ngược, thậm chí chỉ vì quan điểm trái ngược mà cãi vã với các đại thần.

      Nhưng hôm nay, tiên hoàng chết bất đắc kỳ tử cách quái dị trong đêm, hoàng tử tuổi được cưng chiều đột nhiên đăng cơ, rường cột cả triều hiếm khi hòa hợp êm thấm, hề nghi ngờ mà vây quanh vua mới đăng cơ.

      Nhưng người sáng suốt đều biết, người mà bọn họ tung hô là ai trong hai cái ghế kia.

      Nếu còn chưa , hãy nhìn vẻ mặt biến đổi của đại đa số đồng liêu bên cạnh , cẩn thận suy nghĩ đến số phận của những đại thần mất tích mà xem, dập đầu cúi lạy càng lúc càng ngoan ngoãn cung kính.

      thế hệ Gian hùng* với thủ đoạn sấm chớp như thế, Vệ Lãnh Hầu chính là “Rường cột” trăm năm mới có. (gian hùng chỉ những người tài giỏi, dũng mãnh nhưng con đường của họ được chính trực cho lắm, Tào Tháo là 1 gian hùng tiêu biểu)

      Nghĩ như vậy, Niếp Thanh Lân khỏi đưa mắt vụng trộm liếc nhìn người ngồi bên cạnh.

      Cũng khó trách có người xưng tụng là đệ nhất mỹ nam của Đại Ngụy. Gương mặt thoát tục phối hợp với thân hình to lớn cao gầy, cộng thêm thân triều bào* màu đen chỉ vàng, chừng người nội tình thầm than câu: là thần tiên trong tranh! (*triều bào: áo quan mặc khi lên triều)

      Nam nhân cần phải như vậy, tướng mạo, thông minh, lòng dạ độc ác, mọi thứ đều thiếu, khiến người ta hâm mộ.

      Phụ hoàng ngông cuồng tự đại của nàng năm đó sao lại mờ mắt, trong đại điện đầy các sĩ tử dự thi lại chọn ra được vị rường cột nước nhà như thế?

      Xem ra câu chuyện Bá Lạcvà thiên lý mã, cách bi kịch lấy oán báo ơn cũng chỉ bước mà thôi! (*Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát , tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)

      Trong lúc hồn nàng mải mê dạo chơi, giọng lanh lảnh của Nguyễn công công tiếng sau cao hơn tiếng trước vọng vào màng nhĩ: “Hoàng thượng... Hoàng thượng, nên khởi hành tế tổ...”

      Lúc này Niếp Thanh Lân mới phát , chẳng biết từ lúc nào ánh mắt của mọi người điện đều chuyển hướng về phía mình, mà Vệ Hầu gia vừa mới thăng chức làm Nhiếp chính vương, đưa tay, mắt đầy rét lạnh nhìn về phía tân đế ngẩn người mất hồn ghế rồng.

      Hoàng đế tuổi , theo như lễ chế*, sau đại điển đăng cơ, cần phải có đại thần phụ chính giúp đỡ, dắt tay đến thái miếu tế tổ. (* lễ chế: quy định về lễ nghi)

      Nhưng khi Vệ Lãnh Hầu đưa tay về phía tân đế tiểu Hoàng đế lại làm như thấy, mặc kệ cái người như Diêm Vương đòi mạng kia, đưa tay gượng gạo đứng trước mặt văn võ bá quan trong đại điện.

      Ngay lập tức, trong đám đó có người bắt đầu rục rịch. Tuy bị thủ đoạn như sấm chớp của Vệ Lãnh Diêu thu phục, nhưng hành động thí vua ép thoái vị của , mọi người đều biết .

      Vốn nghĩ tân đế yếu hèn, xem ra chỉ có thể mặc cho gian thần thao túng, ngờ cũng có khí phách, dám gây khó cho Vệ Lãnh Diêu trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

      Tiên đế trời linh thiêng có thể nhắm mắt rồi! Chỉ tiếc tân đế còn tuổi, sợ rằng trải qua chuyện này, cũng bị tên bại hoại họ Vệ xuống tay ác độc, cha chết con theo, khốn khổ bị đưa vào “hai mươi lăm điều hiếu thuận”, cũng hoàn thành câu chuyện đẹp.

      Niếp Thanh Lân thầm run rẩy, cái tật xấu lơ đãng này, sao lại phải phải vào thời điểm nguy hiểm này? Thấy mặt Vệ Lãnh Hầu chút thay đổi thu tay về, định xoay người rời , đáy lòng nàng thầm quát lớn: “Chết rồi!”

      Vệ Lãnh Hầu mặt lạnh hẹp hòi, là chuyện mọi người đều biết, đại lễ đăng cơ hôm nay, văn võ bá quan diễn xuất sắc, vậy mà lại bị bù nhìn như mình làm mất hết mặt mũi, cơn giận lôi đình này bốc đến đâu đây?

      cần xem hoàng lịch, cũng biết ngày mai là ngày tốt để băng hà!

      Vì vậy, đợi các vị đại thần thầm suy nghĩ ra đủ loại chuyện cảm động về hai mươi lăm điều hiếu thuận, thân hình tân đế nhanh hơn thỏ.

      Liền thấy thân hình gầy yếu xốc áo bào rộng thùng thình, lảo đảo cái liền lao vào lòng Vệ Hầu gia.

      Vệ Lãnh Hầu chỉ cần cúi đầu xuống, liền trông thấy khuôn mặt nhắn xinh xắn khẽ cau mày giọng với mình: “Vệ Hầu chậm chút , chân trẫm ngồi bị tê, phản ứng kịp... “

      xong, nàng thản nhiên dựa vào thân hình cường tráng của Hầu gia quyền thế ngập trời, tùy tiện nhét bàn tay bé của mình vào trong bàn tay .

      Hành động thiếu khí phách này của tân đế, làm cho chúng thần chờ đợi màn vua tôi giằng co tranh chấp hoàn toàn thất vọng.

      Cùng lúc thở dài thầm than Đại Ngụy diệt vong rồi, họ lại lần nữa khúm núm, nhắm mắt theo sát sau loan giácủa tân đế.

      Mà Nguyễn công công lại lau mồ hôi lạnh, lòng thầm réo “Tiểu tổ tông liều mạng”, sau đó ngửa đầu hô to tiếng: “Khởi giá!”

      Theo lý mà , tân đế lên loan giá, quyền thần phụ chính phải cạnh loan giá.

      Nhưng có mượn tám lá gan, Lễ bộ thị lang cũng dám trực tiếp lên lớp khuyên can, bảo Nhiếp chính vương xuống bộ cùng quần thần.

      Ngồi loan giá rộng lớn, Vệ Lãnh Hầu nhìn nhìn thiếu niên yếu ớt bên cạnh mình, lần nữa phát , vị hoàng tử quá xuất chúng này, đúng là hề sợ mình ...

      Nếu là trước đây, có lẽ là bị vẻ ngoài hiền hòa nho nhã của mình đánh lừa, nhưng chỉ mấy ngày trước, tiểu hoàng tử tận mắt thấy màn đánh chiếm hoàng cung đầy máu tanh, biết mình tự tay chém phụ hoàng của nó, giờ lại có thể lơ là ngồi bên cạnh mình?

      Trong đầu ngàn suy vạn nghĩ, miệng lại thản nhiên hỏi câu: “Xem ra Hoàng thượng cũng chẳng sợ vi thần đâu nhỉ?!”
      Last edited by a moderator: 18/12/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :