1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi quân hôn gặp gỡ tình yêu - Thanh Xuân Tiểu Biến Thái (25 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 20:
      Xin chào, công việc

      Tôn Đào Phi rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy thằng nhóc vốn là nhắm chặt mắt, giương mắt to long lanh ngừng nhìn chung quanh, bộ vẻ mặt ủy khuất muốn khóc. Nhìn thấy , nó lập tức lật người, nhíu khuôn mặt nhắn, lảo đảo nghiêng ngả nhào về phía , “Mẹ.”

      Vội vàng ôm con vào trong ngực, Tôn Đào Phi vỗ phía sau lưng nó, “Bàn Đinh, mẹ đây rồi.”

      “Mẹ, hư.” Nó ôm chặt cổ Tôn Đào Phi, thanh non nớt mang theo ngữ điệu hơi cáu.

      “Uh, mẹ hư.” Buồn cười hôn khuôn mặt ràng cáu kỉnh của con, Tôn Đào Phi học nó, tích cực phụ họa.

      tiếng động tựa đầu vào bả vai Tôn Đào Phi, lẳng lặng nằm. Vươn tay, nhàng gãi gãi nó.

      Rất nhanh, thằng nhóc trong ngực Tôn Đào Phi, ngừng uốn éo, khanh khách cười lớn. Đây là bí mật của riêng Tôn Đào Phi: Bàn Đinh rất thích người khác gãi nó, chỉ cần có người gãi, nó lập tức cười to ngừng. Bất quá, cũng cho bất kỳ ai, bởi vì đó là bí mật giữa và Bàn Đinh.

      Đợi đến hai mẹ con cười huyên náo xong, chuẩn bị xong, lúc xuống lầu là nửa giờ về sau.

      Ông nội, bà nội, ba chồng cũng chỉnh tề ngồi ở bàn ăn, mẹ chồng thu xếp bữa ăn sáng.

      Tôn Đào Phi lập tức đỏ mặt, cảm giác đầu tiên tràn đầy ngượng ngùng. và Trình Phi Viễn kết hôn gần hai tháng, người con dâu như chưa từng làm bữa sáng cho ba mẹ chồng lần nào, ngược lại mỗi ngày đều là mẹ chồng làm những việc này. muốn là sáng nay làm bữa sáng cho mọi người, kết quả vẫn bị tên nhóc trong ngực làm chậm trễ.

      Ánh mắt của nó vừa lúc nhìn lại, Tôn Đào Phi cố ý trừng mắt liếc nó cái, ràng, thằng nhóc cho là mẹ chơi trò chơi gì mới với nó, học theo, cũng trợn mắt nhìn mẹ cái giống như đúc. Dần dần, tự vỗ tay mình, đắc ý cười vui sướng. Chọc cho Tôn Đào Phi vui lên ha ha theo.

      “Phi Phi, con và Bàn Đinh đùa cái gì đấy?” Bà nội giơ lên kính lão gác ở lỗ tai, cười híp mắt nhìn hai mẹ con trong nắng sớm làm cho người ta ấm lòng.

      Nghe vậy, nụ cười của Tôn Đào Phi càng lớn, chỉ chỉ Bàn Đinh vẫn cười vui sướng trong ngực, “Nó trừng con đó!”

      Bà nội hòa ái cười, vươn tay về phía Bàn Đinh, “Bàn Đinh, chỗ bà cố có kẹo này.” xong, bà nội từ trong túi ông nội móc ra cây kẹo que A Nhĩ Ti Tư[1] .

      Nó lập tức đưa tay bé mập mạp ra, chạy thẳng tới trong ngực bà cố.

      Ông nội hung hăng nhìn chằm chằm cây kẹo trong tay Bàn Đinh, bộ giận mà dám gì, giống như là bị đoạt bảo bối mến nhất, Tôn Đào Phi nhất thời chỉ cảm thấy biết nên khóc hay cười, cụ ông này thế nào thích ăn kẹo như vậy.

      Thừa dịp trước khi phát ra tiếng cười khiến cho cụ ông tức giận, Tôn Đào Phi bước nhanh vào phòng bếp.

      “Mẹ, có muốn con giúp tay ?” Tôn Đào Phi hướng về phía mẹ chồng bận rộn, mặt tràn đầy nụ cười .

      Vương Cẩn Ngôn nghe tiếng, quay đầu liếc nhìn Tôn Đào Phi ràng mang theo nụ cười, cũng khẽ mỉm cười theo, “Phi Phi, mình con cười cái gì đây?”

      Tôn Đào Phi vội vàng khoát khoát tay, qua đặt từng cái trừng ốp la mẹ chồng rán vàng rộm vào trong dĩa, “Mẹ, ông nội có phải rất thích ăn đồ ngọt ?”

      Vương Cẩn Ngôn cười nhìn con dâu mình cái, thận trọng nhìn sang trong phòng khách giống như là trộm, sau đó ngoắc ngoắc tay với Tôn Đào Phi bên cạnh, hạ thấp giọng, giọng như sợ bên ngoài nghe được, “Ông nội con, , phải là tất cả đàn ông Trình gia, bao gồm ba con, Phi Viễn, con đều thích ăn, chỉ bất quá cụ ông tại lớn tuổi, ngược lại càng giống như trẻ , hơn nữa ông có bệnh tiểu đường, cho nên người trong nhà đều cho ông ăn những thứ đồ này, vì vậy ông lại càng biểu ra ngoài.”

      Tôn Đào Phi bộ sáng tỏ gật đầu, nhớ tới vừa rồi bà nội móc kẹo ra từ trong túi ông nội, khỏi thầm nghĩ, xem ra cụ ông quả nhiên rất con nít.

      “Phi Phi, tới giúp mẹ bưng những món này ra .” Tôn Đào Phi vội đáp hai tiếng, bưng hai phần bữa ăn sáng làm xong, cố nén cười ra khỏi phòng bếp.

      “Mẹ, mẹ cứ ăn , con tới đút cho Bàn Đinh.” Tôn Đào Phi bưng canh trứng gà mẹ chồng đặc chế cho Bàn Đinh qua, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Bàn Đinh, đút cho tên nhóc ràng đợi kịp. Tất nhiên có người mẹ như ở đây, những chuyện này dĩ nhiên là thể làm phiền mẹ chồng mình nữa.

      Thằng nhóc phồng má lên, chỉ vào canh trứng gà, vui vẻ vỗ vỗ bụng , “Ăn, ăn.”

      Bộ dáng khả ái của nó chọc cho tất cả mọi người ha ha nở nụ cười. Trong lúc nhất thời, bàn cơm tiếng trêu chọc nó dứt.

      “Phi Phi, hôm nay mẹ làm với con nha?” Vương Cẩn Ngôn chợt ra câu kinh người.

      Nghe vậy, Tôn Đào Phi mặt ngốc trệ quay đầu, ràng có chút phản ứng kịp, mẹ chồng nhà cũng là.

      “Em làm rối con bé thêm.” Tuy là ra lời có ý trách cứ như vậy, nhưng trong giọng của Trình Thiết có bao nhiêu trách cứ, còn vùi lấp mang theo chút cưng chìu bất đắc dĩ.

      Vương Cẩn Ngôn hơi giận trợn mắt nhìn chồng mình cái, bĩu môi bất mãn , “Vậy, hôm nay phải về đơn vị họp, ba mẹ phải đến nhà trai, hôm qua em mới rồi, hôm nay muốn , mọi người đều ở nhà, mình em vui, em muốn làm với Phi Phi.” Biểu tình làm nũng trẻ con, Vương Cẩn Ngôn đem tầm mắt ân cần chờ đợi chuyển hướng đến chỗ Tôn Đào Phi.

      Trình Thiết nhấp hớp sữa tươi, ngắm nhìn con dâu ràng còn có chút ngốc lăng, chút để ý thốt ra, “Nếu em và cùng về đơn vị !”

      “Em muốn đến đó với , đoàn toàn đàn ông xấu xí, có cái gì chơi vui cả.” Vương Cẩn Ngôn chu mỏ lập tức phản bác, bộ biểu tình chết cũng .

      Tôn Đào Phi thấy thế lập tức mở miệng , “Mẹ cùng với con , dù sao cũng có chuyện gì. Chẳng qua là mẹ đừng chê rảnh quá thú vị.”

      , , vẫn là Phi Phi tốt nhất.” Kèm theo lời của mẹ chồng mình, Tôn Đào Phi bị cho cái ôm nhiệt tình đến khiến người ta hít thở thông.

      Vì vậy nửa giờ sau, người nhà chia ra ba đường. Ông nội, bà nội đến nhà bác. Ba chồng trở về bộ đội. Vương Cẩn Ngôn, Tôn Đào Phi, Bàn Đinh trực tiếp đến cửa hàng bánh ngọt của Tôn Đào Phi.

      “Mẹ, mẹ ngồi trước lát, con trước.” Sắp xếp cho mẹ chồng và Bàn Đinh tốt rồi, Tôn Đào Phi chỉ chỉ đống chuyện chờ xử lý bên cạnh.

      , !” Tâm tình Vương Cẩn Ngôn rất là vui vẻ khoát khoát tay với con dâu mình, ý bảo làm việc.

      Bởi vì công việc tích lũy mấy ngày, đợi đến khi Tôn Đào Phi hơi rảnh rỗi là mười giờ.

      Áy náy ngồi xuống trước mặt mẹ chồng và Bàn Đinh, Tôn Đào Phi ngượng ngùng cười cười, “Mẹ, có phải rất nhàm chán .”

      Vương Cẩn Ngôn cười ha ha lắc đầu cái, mặt quả nhiên là từ ái vô cùng, “, Phi Phi con bận cái gì, cứ làm, mẹ trông Bàn Đinh.”

      “Mẹ, mẹ chờ con chút.” Tôn Đào Phi đột nhiên kêu lên như bừng tỉnh nhớ ra. đợi mẹ chồng có bất kỳ phản ứng nào, liền vội vã chạy đến phòng nướng.

      Chỉ chốc lát sau, Vương Cẩn Ngôn liền nhìn thấy Tôn Đào Phi vui rạo rực bưng bánh đậu xanh[2] óng ánh trong suốt ra.

      Tiểu tử vừa thấy Tôn Đào Phi bưng gì đó xanh mơn mởn ra, cách xa liền đưa tay bé ra, nhìn chằm hô to, “Muốn, muốn.”

      Đưa nĩa cho mẹ chồng ngồi đối diện, Tôn Đào Phi cười nhàng, hơi khẩn trương , “Mẹ nếm thử chút .”

      Vương Cẩn Ngôn nhìn bánh đậu xanh óng ánh trong suốt bàn khiến cho người ta muốn ăn, cầm lên cái, nhàng cắn, ngọt mà ngán, xốp ngon miệng.

      tệ, ừ, ăn ngon hơn rất nhiều thầy điểm tâm làm trong tiệm khác.” Vừa Vương Cẩn Ngôn vừa đưa ra ngón tay cái với Tôn Đào Phi.

      Bàn Đinh bên cạnh ăn xong rồi cái, đưa tay bé vào trong mâm chụp.

      Tôn Đào Phi vội vàng dùng nĩa xiên cái đưa cho nó, nếu nó nhất định lại làm mọi thứ bừa bãi.

      Trong khi Tôn Đào Phi bận rộn, điện thoại di động cũng chịu đơn vang lên lúc này.

      “Mẹ cùng Bàn Đinh ngồi lát, con nhận điện thoại.” xong, Tôn Đào Phi liền ra ngoài.

      Đến khi lấy điện thoại di động ra, ràng là số của Trình Phi Viễn buổi sáng mới gọi điện thoại tới. Người này, đúng là rảnh rỗi.

      “Lại có chuyện gì hả, Trình tiên sinh.”

      “Cuối tuần bọn phải tiến hành cuộc diễn tập lớn nhất năm nay.” Trình Phi Viễn hơi có chút kích động .

      hiểu sao, trong lòng của Tôn Đào Phi xuất cỗ lo lắng nhàn nhạt, “Vậy có gì nguy hiểm chứ.”

      Bên kia lập tức vang lên hồi tiếng cười trầm thấp, “ có gì nguy hiểm, em cần lo lắng.”

      “Vậy phải tự chăm sóc mình tốt, đừng làm cho mình bị thương, còn có giúp em quan tâm đến Hải Dương tốt.” Mặc dù đúng là nhõm vô cùng, nhưng vẫn ngừng được lo lắng lên tiếng dặn dò.

      “Ừ, vậy cúp máy nhé.” Trình Phi Viễn chợt ra câu như vậy.

      Tôn Đào Phi có chút giận, người này chẳng xem lo lắng của người khác ra gì, lại cứ qua loa.

      “Em với rồi đấy, đừng để lời em ở trong lòng, đến lúc đó, nếu hai người thiếu cọng lông tơ, chớ khóc tang ở trước mặt em.” Thanh của Tôn Đào Phi hơi cáu, khẩu khí rất là nghiêm nghị với Trình Phi Viễn.

      “Ừ, được rồi, nghe lời phu nhân dạy bảo” cúp điện thoại, Trình Phi Viễn sửng sốt cười ngây ngô hơn nửa phút với điện thoại, vừa rồi nghe sai, vợ lo lắng .

      Nghĩ tới những thứ này, đường cong mặt vốn cứng rắn của Trình Phi Viễn nhất thời nhu hòa ít, tâm tình cũng là đường bay lên.
      Mai Trinh thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 21:
      Xin chào, tạm biệt

      Tôn Đào Phi vừa mới xoay người, liền nhìn thấy Từ Dĩnh đứng cách đó xa vẫy vẫy tay với , giống như sợ nhận ra mình.

      “Tiểu Đào tử...” Nhìn bạn tốt ràng có chút khác, Từ Dĩnh ý vị sâu xa vòng quanh Tôn Đào Phi hai vòng, cười gian.

      ngừng chẹp chẹp miệng, xem ra xuân tâm cứng rắn như thép của Tiểu Đào nhà động.

      “Cậu... đủ rồi đấy.” Tôn Đào Phi hung hăng đẩy khuôn mặt của Từ Dĩnh dí sát vào mặt ra, hơi híp mắt cảnh cáo ấy.

      nên chuyện lung tung.

      Từ Dĩnh thèm để ý chút nào cười hì hì tiếng, tay càng thêm nhân cơ hội lau chùi dầu khuôn mặt trơn mềm bóng loáng của Tôn Đào Phi, “Tiểu Đào tử, xem ra lần này đến trại lính rất tốt nha, xem xem bộ dáng mặt như hoa đào, khóe mắt chứa xuân, xuân tâm nhộn nhạo của cậu, mê người.”

      Tay Từ Dĩnh háo sắc xoa xoa cằm trắng noãn của Tôn Đào Phi, thậm chí chùi lên đó ít dầu. Lại còn bộ dạng tự cho mình là chuyên gia, đưa tay khoác lên vai Tôn Đào Phi.

      Trợn mắt nhìn Từ Dĩnh bên cạnh, Tôn Đào Phi có nửa điểm thương tiếc gạt tay ấy xuống.

      Nghiêng đầu, Tôn Đào Phi nhìn thấy khuôn mặt nhắn dán chặt lên mặt bàn thủy tinh của Bàn Đinh, càng ngừng dùng tay bé vỗ vào mặt bàn đó, môi mím chặt.

      Cái miệng nhắn, tựa hồ thề phải làm thủy tinh phát ra tiếng động.

      Tôn Đào Phi lập tức vui vẻ trở lại, bỏ Từ Dĩnh sang bên, ba bước thành hai bước chạy thẳng vào phía trong.

      Từ Dĩnh theo sát sau lưng Tôn Đào Phi, vừa nhìn thấy Vương Cẩn Ngôn, lập tức quay ngoắt 360o trở thành bộ dáng khéo léo động lòng người.

      Tôn Đào Phi liếc mắt Từ Dĩnh ràng giả bộ, khẽ mỉm cười với mẹ chồng mình, giới thiệu ngắn gọn thay hai người: “Mẹ, đây là Từ Dĩnh bạn của con, Từ Dĩnh đây là mẹ chồng mình.”

      “Chào bác, bác có khỏe ạ?.” Từ Dĩnh có dáng có vẻ cung cung kính kính chào hỏi với Vương Cẩn Ngôn.

      Vương Cẩn Ngôn nhìn hai như hoa như ngọc trước mắt, hình ảnh đẹp mắt như thế, khiến cho lòng bà thể tự kiềm chế, vô cùng vui mừng.

      “Ba, ba!” Kèm theo thanh của Bàn Đinh, Tôn Đào Phi cũng cảm giác được bắp đùi của bị thằng nhóc ôm chặt lấy, bộ dáng thề tìm được ba bỏ qua.

      Tôn Đào Phi khẽ cười ngồi xổm xuống, vuốt ve mặt trắng hồng mềm mại của nó, , “Bàn Đinh, phải là ba.”

      ràng, nó căn bản nghe Tôn Đào Phi giải thích, cái miệng nhắn vẫn cố chấp kêu lên với , “Ba, ba...” Tay bé càng ngừng sờ tới sờ lui người .

      Tôn Đào Phi tất nhiên biết nó tìm cái gì, lấy điện thoại di động ra, đặt tay bé của nó.

      Thằng nhóc nhận lấy điện thoại di động, lăn qua lộn lại loay hoay hồi, thấy vẫn có phản ứng gì.

      Nó khéo léo nâng điện thoại di động đến trước mặt Tôn Đào Phi, khuôn mặt nhắn nhiều nếp nhăn vui , “Ba, bay!”

      nhàng vuốt đầu nó, Tôn Đào Phi cười gật đầu cái, “Ba, bay.”

      “Phi Phi, đây là chuyện gì thế?” Vương Cẩn Ngôn quét mắt hai mẹ con giọng điệu ngoài hành tinh, trong mắt đẹp sáng trong lóe ra ánh tò mò, lời ra cũng có chút dồn dập.

      Trong hai mắt của Từ Dĩnh bên cạnh càng thêm sáng lên, cả khuôn mặt đều viết ‘có gian tình, ta muốn biết ’.

      Bốn con mắt lấp lánh vì tò mò nhìn chằm chằm , Tôn Đào Phi thể chậm rãi ra từng chuyện xảy ra.

      Nghe thấy rồi, hai gương mặt mỹ lệ của Vương Cẩn Ngôn và Từ Dĩnh, đều hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt thất vọng.

      Tôn Đào Phi bất động thanh sắc quét hai người đối diện cái, thầm buồn cười, ra Từ Dĩnh và mẹ chồng ở nhiều phương diện đúng là có chút tương tự, ít nhất hai người đều rất nhiều chuyện.

      “Bảo bối, đến chỗ nào.” Từ Dĩnh thấy có được tin tức muốn, lập tức dời tầm mắt chuyển qua người Bàn Đinh đáng .

      Nó ngửa đầu liếc nhìn Từ Dĩnh ngừng nháy mắt với mình,miễn cưỡng kêu tiếng, “.” Sau đó liền để đầu nằm vai Tôn Đào Phi, hiển nhiên là muốn theo Từ Dĩnh.

      Biểu tình của Từ Dĩnh trong nháy mắt tối xuống, hiểu có danh xưng là “Sát thủ nhi đồng” sao lại mất mặt trước thằng nhóc này cơ chứ?

      Buồn bực nhìn chòng chọc cái gáy trắng bóc của nó, chẳng lẽ thằng bé này ôm thù vì mẹ nó.

      Liếc mắt Từ Dĩnh ràng biết tức cái gì, Tôn Đào Phi cố ý nhàng gõ gõ góc bàn trước mặt ấy, “Cậu ăn chưa?”

      “A..., chưa.”

      Thở dài, Tôn Đào Phi , “Vậy vừa đúng lúc, chúng ta cùng ăn .”

      Nghe vậy, gương mặt mới vừa rồi còn thất thần của Từ Dĩnh trong nháy mắt vinh quang toả sáng, nhất thời tinh thần phấn chấn trung khí mười phần , “Phi Phi, chúng ta ăn cá nướng Minh Ký . Bác nhất định chưa từng ăn món đó bao giờ, rất rất ngon.” Chỉ sợ Vương Cẩn Ngôn đáp ứng, Từ Dĩnh dùng toàn lực tích cực dụ dỗ bà ấy.

      Kết quả, nữ sĩ Vương Cẩn Ngôn rất thành công bị Từ Dĩnh câu dẫn, vô cùng hứng thú với cá nướng mỹ vị mà ấy thao thao bất tuyệt ca ngợi.

      Liếc nhìn hai người dọc theo đường chuyện với nhau rất vui vẻ trước mặt, Tôn Đào Phi buồn cười lắc đầu cái, thế này, nếu phát triển tiếp, Từ Dĩnh có lẽ thành bạn của mẹ chồng mất.

      “Tiểu Dĩnh, con có bạn trai chưa?” Trong phòng khí nóng dày đặc từ lò lửa tỏa ra, Vương Cẩn Ngôn cũng nhiệt tâm bừng bừng mở miệng.

      Mặt đối mặt, Từ Dĩnh ngừng nháy mắt với , Tôn Đào Phi giả bộ biết cúi đầu, chú ý đút Tiểu Bàn Đinh bên cạnh.

      Thấy Tôn Đào Phi có chút ý định giúp mình giải vây, Từ Dĩnh để lại dấu vết trừng mắt nhìn Tôn Đào Phi cái, bạn xấu.

      Quay đầu, Từ Dĩnh vẻ mặt tươi cườ đáp, “Dạ bác, con chưa có.”

      “Oh.” tiếng, Vương Cẩn Ngôn hỏi nhiều hơn nữa, trong lòng cũng có tính toán .

      Từ Dĩnh kinh ngạc ngắm nhìn Vương Cẩn Ngôn im lặng, còn tưởng rằng mẹ chồng Đào tử còn tra hỏi nhiều hơn nữa. Bất quá như vậy, quả cũng thở phào nhõm.

      “Mẹ, ôm ôm.” Từ Minh Ký ra ngoài, Bàn Đinh vui vẻ ha ha vỗ cái bụng bụng phình to của mình.

      Tôn Đào Phi và mẹ chồng nghe vậy, cũng hì hì bật cười tiếng. Gió thu nhàn nhạt nhàng mơn man khuôn mặt, làm cho người ta thư thích yên ổn ra được.

      “Mẹ, nếu mẹ trông Bàn Đinh mệt rồi, tựa vào ghế sa lon nghỉ chút .” Ôm tấm chăn sớm chuẩn bị trong tiệm ra, Tôn Đào Phi giọng với hai bà cháu ràng buồn ngủ dưới nắng thu thoải mái.

      Vương Cẩn Ngôn miễn cưỡng gật đầu cái với con dâu, dùng chăn đắp kín tên nhóc ngủ say trong ngực, hạ thấp giọng , “Phi Phi, con cứ làm việc , cần phải để ý đến mẹ.”

      Gật đầu cái, Tôn Đào Phi cũng khách sáo, trực tiếp đến quầy giúp tay.

      “Đào Phi.” Tôn Đào Phi rối ren nuốt nước trong miệng xuống, tìm theo tiếng nhìn sang, nhìn thấy Cố Kiệt mặt tươi cười đứng cách chỗ xa.

      Loạn xạ lau chùi miệng, mặt Tôn Đào Phi mang theo vui mừng kêu lên, “Sư huynh.” Từ lần gặp nhau hôm trước, còn biết lúc nào mới có thể nhìn thấy ấy, ngờ nhanh như vậy lại đến gặp lần nữa, xem ra tình hữu nghị giữa họ, còn rất sâu sắc.

      mặt Tôn Đào Phi có vui sướng lời nào có thể miêu tả được, khiến cho mặt Cố Kiệt cũng lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân.

      “Sao vài ngày trước thấy em trong tiệm?” Cố Kiệt như có việc gì hỏi.

      Tôn Đào Phi cười tiếng, “Mấy hôm trước em đến trại lính của chồng em.”

      Mặt của Cố Kiệt nhất thời cứng lại, hồi lâu, mới lộ ra nụ cười nhạt, “Khó trách lần trước tới đây gặp được em.”

      “Phi Phi, vị này là?”

      Tôn Đào Phi nhìn mẹ chồng biết lúc nào xuất sau lưng Cố Kiệt, nhìn lại ánh mắt dò xét lấp lánh hữu thần của bà, cảm thấy hình như làm chuyện gì phải với Trình Phi Viễn.

      Cố Kiệt nhìn người phụ nữ đẹp được chăm sóc tốt, ung dung hào phóng sau lưng, khẽ suy nghĩ những khả năng ở trong đầu rồi lại loại bỏ, cũng rất mau đoán ra vị này đại khái là mẹ chồng của Tôn Đào Phi.

      Chủ động vươn tay, Cố Kiệt ôn hòa lễ độ chào hỏi, “Chào bác, bác khỏe chứ, cháu là sư huynh lúc đại học của Đào Phi.”

      Trả lễ vừa vặn rộng rãi, Vương Cẩn Ngôn nhìn người thanh niên chút nào kém cỏi hơn con trai mình trước mắt, nhịn được ngắm nhìn càng kỹ. Mới vừa rồi ta và Phi Phi chuyện bà đều nhìn thấy hết, ánh mắt vẻ mặt đều biểu đạt tình ý rất ràng với con dâu mình.

      Nghĩ tới đây, lại ngẫm lại con trai của mình, trong lòng Vương Cẩn Ngôn gấp gáp ra được.

      Thấy mẹ chồng Tôn Đào Phi ở trong tiệm, Cố Kiệt lâu sau liền chào tạm biệt.

      “Mẹ, mẹ nhìn gì thế?” Tôn Đào Phi cười khanh khách đẩy đẩy mẹ chồng nhìn bóng lưng Cố Kiệt lâu vẫn hết thất thần. Nếu ba chồng biết mẹ chồng si mê nhìn người trẻ tuổi lâu như vậy, biết có phát cáu hay ?

      “A, có gì. “Quay đầu lại, Vương Cẩn Ngôn liếc mắt liền nhìn con dâu cười giống như tiểu hồ ly.

      Trả lại nụ cười, Vương Cẩn Ngôn cười đến mặt hòa ái, như có chuyện gì xảy ra , “Phi Phi, sư huynh của con người tốt.”

      Tôn Đào Phi phụ họa gật đầu cái, “Sư huynh ất ưu tú, lúc ở trường học là tài tử nổi danh đó.”

      “Vậy con cảm thấy ta tốt hơn hay là Phi Viễn tốt hơn?” xong, Vương Cẩn Ngôn cũng chớp mắt nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi.

      Tôn Đào Phi rất là hiểu nhìn mẹ chồng mình cái, hiểu tại sao bà phải hỏi vấn đề thế này, giữa hai người này đối với có cái gì có thể so sánh sao? “Mẹ, làm sao có thể so sánh, sư huynh là sư huynh, Phi Viễn là Phi Viễn, hai người này căn bản sợi dây.” Nếu mẹ chồng hỏi, Tôn Đào Phi cũng chút nào nhăn nhó hào phóng ra trả lời của mình.

      Nghe Tôn Đào Phi , lòng vốn là thấp thỏm của Vương Cẩn Ngôn nhất thời an tâm hơn, xem ra con dâu bà dường như hoàn toàn có những ý tưởng bất thường khác đối với sư huynh của nó.

      Nhưng vừa nghĩ tới con trai mình, bà liền nhịn được bực mình, sao động tác của nó lại chậm chạp như vậy?

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 22:
      Xin chào, dấm

      Tâm tình hơi buồn bực của Vương Cẩn Ngôn, vẫn theo bà đến khuya, về nhà ăn hết cơm tối, rồi cùng với ông xã trở về phòng vẫn chưa nguôi.

      Ngắm nhìn Trình Thiết từ khi trở về phòng ngủ liền an vị ở giường bên chuyên tâm xem báo chí, trong lòng Vương Cẩn Ngôn liền oán giận, họ kết hôn ba mươi mấy năm, người đàn ông này buổi tối mỗi ngày trở về phòng đều kiên trì chuyện chính là xem báo chí.

      “Trình Thiết!” Vương Cẩn Ngôn nâng cao thanh lớn tiếng kêu ông xã mình.

      Trình Thiết qua khe hở tờ báo liếc nhìn bà xã mình, mặt có tức giận mà lời nào có thể miêu tả được, hiểu bà ấy vì chuyện gì mà tức giận như thế.

      Thả tờ báo trong tay ra, Trình Thiết xoa nắn trán, giọng hỏi bà xã giận dỗi đứng bên, “Ai chọc giận em?”

      Vương Cẩn Ngôn nghiêng mắt nhìn ông xã cái, “ và con trai của .”

      Trình Thiết đặt tờ báo giá sách, khóe miệng cong lên, “ chọc em thế nào.” Trình Phi Viễn tên nhóc thúi kia chọc bà, còn tin, nhưng Trình Thiết , làm sao lại để cho bà xã thân của tức giận?

      Vương Cẩn Ngôn giận dữ rút tờ báo Trình Thiết mới vừa đặt xuống ra, ném ở bàn cho hả giận, “Tờ báo, tờ báo, chúng ta kết hôn hơn ba mươi năm, tại sao buổi tối mỗi ngày về phòng liền xem báo chí trước tiên, tờ báo quan trọng như thế, làm vợ chồng với nó .”

      Dứt lời, Vương Cẩn Ngôn hung hăng xoay đầu .

      Đầu lông mày Trình Thiết rạo rực, phụ nữ suy nghĩ quả nhiên thể lý, tốt đẹp lại ghen với tờ báo cái gì.

      “Tiểu Ngôn, làm như vậy còn phải là vì để có nhiều thời gian ở cùng em hơn hay sao, em còn chưa hiểu , lòng của với em có nhật nguyệt chứng giám.” ôm lấy bả vai bà xã, lời của Trình đại tư lệnh tình thâm ý trọng.

      Vương Cẩn Ngôn uốn éo người, “Hừ!” tiếng. Chút tức giận trong lòng bị câu của ông xã nhà bà ủi xẹp.

      “Tiểu Ngôn.” Nhìn thấy bà xã vẫn để ý tới mình, Trình Thiết dùng chút sức lực, xoay người bà lại, liền nhìn thấy nụ cười thản nhiên mặt Vương Cẩn Ngôn.

      Trình Thiết thở phào nhõm, tốt rồi, hết giận rồi, nếu tối nay ông đoán chừng phải ngủ ở thư phòng.

      “Ông xã, con trai mình cái gì cũng giống , nhưng sao ánh mắt tốt như ?”

      Khóe miệng Trình Thiết co giật hai cái, bà xã, em cũng quá buôn dưa như Vương bà buôn dưa[1] mèo khen mèo dài đuôi. Nghĩ như vậy, nhưng Trình Thiết vẫn gật đầu, bày tỏ tán thành cách nhìn của bà xã mình.

      được, em phải gọi điện thoại cho tên nhóc thúi này.” Vương Cẩn Ngôn xong, liền hấp tấp bấm điện thoại của Trình Phi Viễn.

      Vì vậy, Trình Phi Viễn mới vừa kết thúc tăng cường huấn luyện đoàn đội, vừa tới cửa phòng điện thoại vang lên.

      Trình Phi Viễn vui rạo rực móc điện thoại ra, lòng tràn ngập hy vọng cho là Tôn Đào Phi gọi điện thoại tới cho .

      cố ý giọng , “Alo...”

      Vậy mà, lời của còn chưa hết, lời nổi giận đùng đùng của mẹ liền như sét đánh rầm rầm càn quét truyền đến, “Trình Phi Viễn, con thằng nhóc thúi này có còn cần vợ của con nữa !”

      Hy vọng của Trình Phi Viễn nhất thời thất bại, vừa nghe lời của người mẹ thân của , mặc dù biết mẹ mình cho tới bây giờ đều hay làm cho người khác kinh sợ, nhưng trong lòng của vẫn ức chế được có chút cảm giác nặng nề.

      “Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi, mẹ ràng .” Tuy có chút nghi ngờ, Trình Phi Viễn vẫn ổn thanh trầm tĩnh hỏi.

      Vương Cẩn Ngôn nhấp hớp trà ông xã mình đưa tới, trưng ra khuôn mặt tươi cười nhu tình, thở dốc hơi, tiếp tục , “Mẹ gõ cái chuông báo động cho con trước, vợ của con con biết quý, sư huynh người ta quý, đến lúc đó con dâu chạy, con cũng đừng khóc nhè trước mặt mẹ. Con với mẹ, con có cảm giác với Phi Phi ?”

      Trình Phi Viễn hoàn toàn bị mẹ mình quậy đến tâm phiền ý loạn, những lời phía sau của mẹ , càng làm cho bên tai đoàn trưởng Trình thoạt trắng sang xanh rồi lại đỏ.

      Vì vậy, đoàn trưởng Trình lần đầu tiên ở trước mặt mẹ mình khó được ngượng ngùng “Vâng” tiếng.

      Vương Cẩn Ngôn đầu khác cười trộm với ông xã, nhìn thế này, con trai ngốc của bà động tâm rồi. Bà mà, là thịt rơi ra từ trong bụng bà, bà sao còn hiểu .

      Cố nén ý cười, Vương Cẩn Ngôn nghĩa chánh nghiêm từ giọng hỏi, “Con vâng là có ý gì, ngập ngừng cái gì, mẹ và ba con cũng dạy con trở thành thẹn thùng.”

      Trình Thiết ngắm nhìn bà xã mình cười giống như con hồ ly , cũng khẽ mỉm cười theo, nghe lời của hai mẹ con họ, tâm tình của ông cũng an tâm theo. Bỏ qua ông và cha Phi Phi từng có giao tình , ông cũng rất hài lòng đối với con dâu này, thiện lương, có kiên nhẫn, là người kiêu ngạo nóng nẩy. Con dâu là bọn họ chọn, ông cũng biết con trai của mình thích, nhưng bà xã lại hết sức thuyết phục, ông cũng chấp nhận có đủ loại lo lắng, quả thực là buộc con trai chấp nhận đám cười này. Bây giờ nhìn lại, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, ông cũng cần sợ nữa, nếu về sau hai đứa trẻ ly hôn, ông cũng có cách nào đối mặt với em Tôn Ái Quốc của mình.

      Trình Phi Viễn dừng chút, thầm áo não, hôm nay sao mẹ truy hỏi kỹ càng việc thế.

      “Chính là ý đó.” đoàn trưởng Trình quanh co, thanh vẫn có chút ngượng ngùng, dù sao đây là lần đầu tiên cha mẹ trắng trợn hỏi có cảm tình với hay , hơi có chút khẩn trương cũng là bình thường, tự an ủi mình trong lòng.

      Vương Cẩn Ngôn thấy con trai đến mức này rồi, cũng gây khó khăn cho nữa. Mặc dù vậy, nhưng bà vẫn ác giọng cảnh cáo , “Nếu như vậy, con tích cực chút cho mẹ.”

      “Có người có ý với con dâu của chúng ta?” Thấy bà xã để điện thoại xuống, Trình Thiết cũng khó tò mò mà hỏi.

      Vương Cẩn Ngôn than thở ra hơi, từ từ ra từng việc thấy được buổi chiều.

      Trình Thiết buồn cười ngắm nhìn lão bà càng càng gấp gáp, nhàn nhã tự tại ôn tồn , “Em cũng cần tranh, theo như em , Phi Phi khẳng định có tình cảm đặc biệt với sư huynh của nó, bằng sao có thể đợi tới hôm nay.”

      “Biết Phi Phi có gì đối với sư huynh đó, nếu ôm nay em phải chỉ giáo huận tiểu tử Trình Phi Viễn mấy câu đơn giản như vậy.” Vương Cẩn Ngôn lẽ thẳng khí hùng .

      Kể từ sau khi nhận được điện thoại của mẹ mình, Trình Phi Viễn ngừng dạo bước tới tới lui lui trong căn phòng ký túc xá chưa tới 15 mét vuông.

      Trong lòng buồn bực, những luồng sóng phiền não liên tục ngừng ập đến. Điện thoại nắm trong tay càng bị khép khép mở mở nhiều lần, phân vân có nên gọi điện thoại cho Tôn Đào Phi .

      Đối với lời của mẹ , tự nhiên biết là có ý gì, động tác của tiểu tử thúi Cố Kiết kia đúng là mau, vợ mới trở về thành phố A chưa bao lâu, ta liền thể chờ đợi vộichạy tới. Trước kia còn có thể thoải mái thèm để ý, xem như có gì. Nhưng bây giờ phiền não đáng chết, tức giận, cho dù là biết Tôn Đào Phi có gì với Cố Kiết, các loại tâm tình của vẫn còn như thủy triều mãnh liệt tới.

      Lúc Trình Phi Viễn liên tục rối rắm, bấm số điện thoại của Tôn Đào Phi lần thứ ba trong ngày, còn ngừng tự nhủ ở trong lòng, chỉ là gọi điện cho vợ con mình, cần phải vậy.

      Tôn Đào Phi nhìn thấy số của Trình Phi Viễn lên lần thứ ba điện thoại di động, bất đắc dĩ chau chau mày. Ngắm nhìn con trai ngủ say, rón ra rón rén tay chân ra cửa, chỉ sợ đánh thức nó dậy.

      “Đoàn trưởng Trình rảnh rỗi nhỉ, hơn nửa đêm lại còn gọi điện thoại.” Vừa mở miệng, Tôn Đào Phi liền rảnh rang trêu .

      Trình Phi Viễn cười hắc hắc, phiền não vừa rồi cũng tiêu tán ít. Nghe thanh mấy nhiệt tình của Tôn Đào Phi, càng lẽ thẳng khí hùng , “Em vốn là vợ , gọi điện thoại cho em là phải, em muốn vậy sao.”

      Giọng của Trình Phi Viễn lẽ thẳng khí hùng, hơn nữa xong thấy cũng rất có đạo lý, khiến cho Tôn Đào Phi nhất thời thể nào phản bác. thực tế cũng muốn phản bác, câu “vợ” của Trình Phi Viễ khiến cho lòng cũng rất vui vẻ. Về phần, muốn chuyện với , cũng có ý đó, chẳng qua là ngày gọi điện ba lượt, vốn là người lạnh như băng đột nhiên trở nên dính như thế, dính đến nỗi có chút chịu nổi.

      Thấy Tôn Đào Phi bên kia nửa ngày có động tĩnh, Trình Phi Viễn vừa vội gấp , “Em chuyện đí, câu cũng được.”

      Tôn Đào Phi hồ đồ lờ mờ, chỉ cảm thấy lời của Trình Phi Viễn có chút lạ, vấn đề đó, có thể gì, chẳng lẽ cho gọi điện thoại cho , sao?

      lời gì, muốn gì.”

      Trình Phi Viễn nghe vậy tâm tình lập tức tụt xuống nhanh chóng, người này có bản lĩnh làm ức chết.

      “Em có gì để , có lời, Tôn Đào Phi em nghe kỹ cho , đời này của em cũng chỉ có thể là vợ Trình Phi Viễn , người khác ai cũng đừng nghĩ.” Trình Phi Viễn vội vàng tới câu như vậy, hơn nữa càng về sau, ý uy hiếp cảnh cáo cũng càng đậm.



      Gió thổi lất phất cành cây trong đình viện, nhàng quét lên cửa sổ, phát ra thanh rất , giọng Trình Phi Viễn kèm theo từng trận gió thổi, chậm rãi từ từ truyền vào, ban đêm yên lặng nghe cực kỳ ràng, cũng cực kỳ làm cho lòng người nóng, tự chủ, mặt Tôn Đào Phi liền lên nụ cười nồng đậm.

      đừng quên chúng ta thỏa thuận trước, hai năm sau ly hôn.” Giọng mềm , Tôn Đào Phi như cười giỡn.

      “Đừng hòng mơ tưởng, em đừng quên chúng ta là quân hôn, đời này của em cũng chỉ có thể là vợ .” Giọng Trình Phi Viễn thô ráp tức giận ngập trời rống lên.

      Tôn Đào Phi nhàng cười tiếng. Nếu như lúc này Trình Phi Viễn ở bên cạnh , phát nụ cười của vợ ôn nhu cỡ nào, ngọt ngào cỡ nào, xinh đẹp kiều mỵ cỡ nào.

      “Trình Phi Viễn xét thấy nhiệt tình xin chết cầu xin, thổ lộ và theo đuổi em như thế, lời của , em liền bất đắt dĩ đáp ứng.”

      Trình Phi Viễn nghe lời của , bị hung hăng chận hạ xuống lần nữa, ngay sau đó tâm trạng là vui sướng đầy người ức chế được.

      “Em lặp lại lần nữa?” Trình Phi Viễn sợ mình nghe lầm xác nhận lần nữa.

      “A, nghe thấy vậy coi như xong.” Tôn Đào Phi cố ý kéo dài ngữ điệu.

      “Cái gì thôi, đừng hòng mơ tưởng.” Tiếng rống giận dữ liều mạng của Trình Phi Viễn truyền đến lần nữa.

      Tôn Đào Phi rốt cuộc nhịn được cười khẽ tiếng, người này sao càng ngày càng phát triển đến hướng “nóng nảy”.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1] Vương bà buôn dưa: Vương bà ra là đàn ông, tên gọi Vương Pha, vì dẻo mồm dẻo miệng lại thích nhiều chuyện nên được đặt biệt danh là Vương bà. Vương bà sống ở thời Tống là người chuyên bán dưa của người Hồ. Dưa của người Hồ tuy rất ngon nhưng vì xấu xí nên người Trung Nguyên mua. Do đó, Vương bà ngừng tự khen dưa của mình, xẻ cho mọi người ăn thử. Cuối cùng có người ăn thử thấy rất ngon, từ đó danh tiếng dưa của Vương bà truyền xa. Đời sau dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tự khen mình theo ý tốt, chứ phải là khoe khoang khoác lác.
      Mai Trinh thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 23:
      Xin chào, ngọt

      “Bất quá, Trình Phi Viễn em phải cảnh cáo trước, tại tất nhiên và em là quan hệ đó. Chúng ta phải tuyệt đối chung thủy với nhau. Cho nên được giấu em gặp Bùi Hân, em cũng cho ấy gặp mặt, chẳng qua là hi vọng lúc gặp mặt có thể báo cho em tiếng.” Cho dù là cách khoảng cách mấy trăm cây số, cho dù là biết những lời này của Trình Phi Viễn thể nào làm được. Tôn Đào Phi vẫn chậm rãi ra từng kỳ vọng của về tình chưa bao giờ bước chân vào với .

      Khóe miệng Trình Phi Viễn tiếng động chấn động, ra muốn khiếu nại, coi như là hai người bọn họ có vài quan hệ chưa xác lập, nhưng kể từ sau khi bọn họ kết hôn, cũng còn gặp mặt Bùi Hân. là người đàn ông tốt, càng là người chồng tốt.

      còn đặc biệt muốn , em có thể gặp Cố Kiết hay , chẳng qua là những lời này thể ra miệng. Đây là khí độ và bao dung nên có của người đàn ông như , cùng với tín nhiệm . Cho dù là trong lòng thoải mái, nhưng thể ích kỷ lấy danh nghĩa thích, trói buộc chặt.

      Lấy lại tinh thần, Trình Phi Viễn mạnh mẽ vang vang kiên định đáp, “Dạ, cẩn tuân dặn dò của lãnh đạo.” Đồng thời cũng cho Tôn Đào Phi chứng minh có lực nhất của người lính.

      Thanh trầm ổn có lực của Trình Phi Viễn kèm theo gió thu hơi lạnh, từng chút thổi đến chỗ sâu nhất trong lòng Tôn Đào Phi, khiến cho trái tim vốn bình tĩnh vô cùng của , nhộn nhạo, vòng lại vòng mở rộng rung động vô hạn.

      Trong lúc nhất thời, Tôn Đào Phi và Trình Phi Viễn trong điện thoại đều yên lặng, qua điện thoại truyền lại chỉ có tiếng hít thở nhàng thể nghe của hai người họ, gắn bó chặt, cùng lên cùng xuống.

      Trăng bầu trời bịt kín tầng lụa mỏng trước mặt, tựa hồ vì mình lại thấy cuộc gian tình ở nhân gian mà mắc cỡ núp vào.

      Kéo cửa kính ra, Tôn Đào Phi liếc mắt liền phát Bàn Đinh vốn là nghiêng người mà ngủ, giờ thành hình người chữ đại nằm dang tay chân giường, chăn sớm bị nó đá ra, tay bé càng thêm nắm chặt thành quyền đặt ở bả vai, bộ dáng muốn bao nhiêu khả ái có bấy nhiêu khả ái.

      Lòng Tôn Đào Phi vốn mềm nhũn như nước, nhìn thấy thàng nhóc vô cùng khả ái kia, lập tức mềm đến rối tinh rối mù.

      tay chân bò lên giường, xốc chăn bị thằng nhóc đè lên đắp lại cho nó, nhịn được hôn trán nó.

      Tắt đèn treo lớn trong pòng, vẻn vẹn chừa lại cây đèn bàn , tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt ở trong phòng.

      Dán chặt mặt khuôn mặt nhắn non mịn của con, gương mặt vốn nóng bỏng của Tôn Đào Phi trong nháy mắt cảm nhận được chút mát lạnh, thoải mái từ khuôn mặt nhắn.

      Vậy mà, nó lại nhướng mày lên, tay bé rất là bài xích huy múa hồi, cuối cùng định đem quả đấm đặt ở bên mặt, cấm vật thể tập kích.

      Thấy thế, Tôn Đào Phi buồn cười cười khẽ tiếng, cũng trêu chọc nó nữa.

      Nằm ngửa ở giường, trong đầu Tôn Đào Phi tự chủ được ra những việc vừa nãy.

      Trong mấy phút khi trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở của nhau đó, lần đầu tiên Tôn Đào Phi chẳng qua là lẳng lặng nghe tiếng hít thở của người mà lại liền đỏ mặt. Cuối cùng, cho đến tim của đập bịch tiếng lớn đến dọa người, cuối cùng mới nhịn được kết thúc cuộc trò chuyện.

      Vuốt vuốt gương mặt nóng bừng, cặp mắt Tôn Đào Phi đăm đăm nhìn chằm chằm trần nhà bị ánh đèn nhuộm thành mảnh xanh da trời, Tôn Đào Phi, ngươi cuối cùng động trái tim phủ đầy bụi hơn hai mươi bảy năm nay rồi.

      Sáng sớm, Tôn Đào Phi phải tỉnh lại trong hương hoa tiếng chim tự nhiên. Mà là bị tiếng chuông “Hai con con cọp, hai con con cọp...” lần lại lần đánh thức.

      Mở ra hai mắt vẫn buồn ngủ, buồn bực sờ qua điện thoại di động, khi nhìn màn ảnh vẫn là số của Trình Phi Viễn hung hăng giựt giựt khóe miệng.

      “Trình tiên sinh, có biết sáng sớm quấy nhiễu giấc ngủ của người ta giống như giết người đó từ từ .” Thầm đè xuống buồn bực trong lòng, Tôn Đào Phi tính khí tốt miễn cưỡng .

      Trình Phi Viễn cười hắc hắc, nghĩa chánh nghiêm từ phản bác, “Lời này của em có căn cứ khoa học, phủ quyết, ngủ sớm dậy sớm mới có lợi cho thân thể khỏe mạnh.”

      Tôn Đào Phi nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười, tự với mình đại nhân cần chấp nhất tiểu nhân, nên so đo với đàn ông ngây thơ.

      “Sáng sớm gọi điện thoại về, lại có chuyện gì nữa?” Vì vấn đề hòa hảo giữa mọi người, Tôn Đào Phi vội vàng chuyển đề tài.

      “Gọi em dậy, về sau là đồng hồ báo thức của em.” Thanh vui rạo rực của Trình Phi Viễn mang theo chút tính trẻ con lấy lòng.

      Tôn Đào Phi tươi sáng cười tiếng, khóe miệng cong lên cao, người đàn ông ngây thơ này.

      Mặc dù người nào đó có ý tốt, nhưng Tôn Đào Phi muốn mỗi ngày đều rời giường lúc sáu giờ, như vậy đối với tuyệt đối là loại khảo nghiệm bằng chết.

      Vì giấc ngủ tốt đẹp của mình, Tôn Đào Phi hướng dẫn từng bước thông tình đạt lý nhiệt tình , “Trình Phi Viễn em ở nhà, phải ở trại lính.”

      Chẳng qua là lời của Tôn Đào Phi vừa dứt, Trình Phi Viễn liền lẽ thẳng khí hùng tới câu, “Vậy nếu lúc ở nhà, em phải dậy lúc này sao.”

      Tâm mới vừa còn có chút ngọt ngào của Tôn Đào Phi nhất thời bị mạnh mạnh mẽ mẽ chận lại, thở dài hai cái, ngừng tự với mình phải trấn định phải trấn định, nên so đo với đàn ông ngây thơ.

      “Hơn nữa chúng ta phải bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.” đợi Tôn Đào Phi trả lời, Trình Phi Viễn lại nghiêm túc thêm câu nữa.

      Cười lạnh hai tiếng, Tôn Đào Phi vừa mới chuẩn bị hỏi ‘ chuẩn bị bồi dưỡng như thế nào’ cổ của liền bị đôi tay bé ôm chặt từ phía sau, ngay sau đó khuôn mặt nhắn liền dính vào điện thoại bên tai chặt, giọng trẻ con kêu lên, “Ba, ba.”

      Tôn Đào Phi vội vàng ném như sợ phỏng tay, nhét điện thoại di động vào trong tay con, giọng với nó, “Bàn Đinh, là ba ba.” Cuối cùng, vẫn quên nựng nịu khuôn mặt nhắn mềm mại của nó.

      Nắm chặt điện thoại di động, Bàn Đinh vui vẻ phấn khích hét lớn tứ phía với điện thoại di động, “Ba, ba.”

      Nghe giọng trẻ con trong sáng của con trai, Trình Phi Viễn bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi, xem ra người nào đó lại trốn qua bên tránh bị quấy rầy.

      Mười lăm phút sau, Trình Phi Viễn kết thúc cuộc chuyện, thằng nhóc kia mặt còn u mê hiểu nhìn chằm chằm điện thoại di động, đặt ở bên tai nghe lại nghe, hiểu tại sao lại thấy ba.

      Vuốt mũi nó cái, Tôn Đào Phi cười nhàng , “Bàn Đinh, tới lúc chúng ta rời giường rồi.”

      Rút điện thoại di động trong tay thằng nhóc ra, Tôn Đào Phi bất ngờ thọc lét nó, nó lập tức lại cười lớn khanh khách.

      Ăn xong điểm tâm, Tôn Đào Phi chuẩn bị làm, con trai làm như biết muốn đâu. Lôi y phục của chặt, chịu buông tay, trong cái miệng nhắn còn ngừng , “, , .” Tay bé càng ngừng chỉ hướng đường ra cửa.



      Tôn Đào Phi cười híp mắt ôm lấy nó. Quay đầu, Tôn Đào Phi hướng về phía bố mẹ chồng còn dùng cơm , “Cha, mẹ, con mang Bàn Đinh cùng đến cửa hàng bánh ngọt.”

      Nghe vậy, Vương Cẩn Ngôn sải bước chạy nhanh đến trước mặt hai mẹ con, khổ mặt, đáng thương làm nũng với Bàn Đinh, “Bàn Đinh, ở nhà cùng bà nội được ?”

      Vương Cẩn Ngôn làm bộ muốn ôm thằng nhóc, nó thấy động tác của bà nội mình, lập tức xoay đầu vùi mặt vào ngực Tôn Đào Phi, ôm cổ chặt.

      Thấy nó để ý tới bà nội này, Vương Cẩn Ngôn đầu nó cho hả giận, mới để hai mẹ con rời .

      Cho đến khi họ ra khỏi cửa, thằng nhóc mới ngẩng cái đầu mà nãy giờ vẫn dụi vào lòng mẹ lên. Dọc đường càng thêm ríu ra ríu rít tự ngừng.

      Tôn Đào Phi nhìn con trai tự vui vẻ, có chút lo lắng mơ hồ, nếu đợi lát nữa bận rộn rồi, ai trông nó đây?

      Sau đó chứng minh, lo lắng của hiển nhiên là dư thừa. Tiểu Bàn Đinh đứa bé rất nghe lời, ở trong cửa hàng bánh ngọt đủ bánh ngọt mọi màu sắc, cũng đòi muốn mãi như những đứa trẻ khác, chẳng qua là đến giờ dùng điểm tâm, Tôn Đào Phi đút nó liền OK. bận việc chỉ cần đặt nó ở nơi gần đó, là nó có thể yên lặng ở bên chơi mình, cũng quấy rầy công việc của mẹ.

      Bởi vì nó trông vô cùng đáng khiến mọi người đều thấy , rất nhiều người khi vào đều nhịn được trêu chọc nó. Mà nó cũng sợ người lạ, luôn cười vui vẻ với mọi người.

      quầy Tôn Đào Phi nhìn Bàn Đinh phóng khoáng luống cuống, trong lòng kích động cùng tự hào dâng lên, con trai, giỏi đó.

      “Thím!”

      Kèm theo thanh trẻ con non nớt trong trẻo, ở cửa liền xuất bóng người nho , ràng là tiểu công chúa Trình Đóa Đóa của Trình gia.

      Tôn Đào Phi ngốc trệ hồi lâu, tỉnh táo lại, vội vàng ra khỏi quầy, bé này sao tìm được tới đây.

      Duỗi ngón tay ra, Tôn Đào Phi run rẩy chỉ về phía con bé, “Cháu tới đây thế nào?” Lá gan đứa bé này cũng quá lớn, nhà của nó cách nơi này ít ra cũng có bảy tám dặm đường.

      Người bạn Trình Đóa Đóa lập tức xung phong nhận việc , “Thím, là như thế này, có hôm cha và mẹ ngồi xe ngang qua đây, mẹ cho cháu biết, cháu lập tức nhớ. Đóa Đóa có phải rất thông minh .” Thanh hưng phấn trong trẻo của bé lộ ý muốn tranh công nhận thưởng.

      Tôn Đào Phi cười khan hai tiếng, sờ sờ đầu nó, “Thông minh.” chỉ có thông minh lại còn rất lớn mật.

      “Chị, chị.” Bàn Đinh nện bước chao đảo, vui vẻ chạy đến đứng ở bên chân Tôn Đào Phi, ôm bắp đùi của chặt.

      Tiểu công chúa Trình Đóa Đóa trừng lớn mắt đen lúng liếng, hiển nhiên có chút thể tin, nhưng rất nhanh liền vui vẻ chạy đến bên cạnh người bạn Bàn Đinh, xoa nắn mặt trái xoan , “Bàn Đinh, sao em ở chỗ này, có nhớ chị .”

      “Nhớ, nhớ.” Thằng nhóc cười khanh khách rất là vui vẻ, đối với việc chị xoa lấy xoa để mặt trái xoan của mình nó cũng phản đối, có chút phản kháng nào.

      “Chị cũng nhớ em.” xong, Đóa Đóa rất nhiệt tình cho Bàn Đinh nụ hôn thơm ngọt.

      Lần này thằng nhóc cười đến càng ngọt hơn, mặt công chúa kia cũng lộ ra cười ngọt ngào giống vậy.
      Mai Trinh thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 24:
      Xin chào, kịch bản...

      Hai người bạn Trình Đóa Đóa và Bàn Đinh coi ai ra gì đùa bỡn hồi trong tiệm bánh ngọt. Sau mười phút, bé lôi kéo em trai dạo vòng trong trong ngoài ngoài cửa hàng bánh ngọt khoảng ba mươi thước vuông của thím mình.

      Trở lại bên cạnh Tôn Đào Phi lần nữa, Trình Đóa Đóa chuyển con ngươi đen lúng liếng, thanh mềm nhũn ngọt ngào ra, “Thím, bánh kem ở chỗ của thím nhiều, bánh kem lần trước thím làm, tới hôm nay Đóa Đóa vẫn còn mong ước.” Vừa mặt con bé càng thêm tràn đầy ánh sáng nháy mắt cũng nháy mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm nhiều loại bánh kem.

      Tôn Đào Phi cười chau mày lại, cố nén vui vẻ muốn cười to, cúi đầu nhìn vẫn nhìn chằm chằm bánh kem của mình, đứa này dùng thành ngữ là rất buồn cười. Xem ra con của Trình gia, chỉ có nam thích đồ ngọt, bé này cũng ngoại lệ, gien di truyền quả nhiên cực kỳ lớn.

      Nếu bé thích bánh kem của làm như thế, người làm thím như Tôn Đào Phi đương nhiên rất thích ý để cho tên bé này tâng bốc .

      “Đóa Đóa, cháu muốn ăn loại gì?”

      khuôn mặt nhắn của Trình Đóa Đóa lập tức lộ ra tươi cười rực rỡ, chuyển tròng mắt đen sáng ngời chói mắt, nhanh chóng quét mắt vòng trong nhiều loại bánh kem, dần đưa ra tay bé mập mạp khoa tay múa chân đo đếm chữ, “Thím, cháu thể ăn hai cái sao?”

      Nhìn đôi mắt khẩn cầu chờ đợi như con chó của bé, Tôn Đào Phi khống chế được, ngứa tay ôm lấy khuôn mặt nhắn trơn mịn của bé mà nựng.

      Xoa nắn xong, Tôn Đào Phi cười híp mắt gật đầu cái, mắt ngắm nhìn bánh kem tính là quá lớn, nhìn lại người nho trước mắt, yên lòng giao phó, “Ăn hai cái có thể, nhưng nếu như ăn hết, đừng miễn cưỡng mình, biết ?”

      Trình Đóa Đóa gật đầu liên tục ngừng, khách khí chút nào chỉ chỉ phương hướng bánh kem, lớn tiếng , “Cháu muốn bánh kem pho mát dâu tây và Tiramisu đó.”

      “Muốn, muốn!” Bàn Đinh đứng sát Trình Đóa Đóa, giống như biết chị mình muốn ăn bánh thơm thơm ngọt ngọt, cũng cam chịu rơi ở phía sau hô to lên tiếng, nhắc nhở mẹ đừng quên nó.

      Tôn Đào Phi cười nhàng sờ sờ đầu xù lên của Bàn Đinh, chỉ vào hướng ghế sa lon , “Các con đến đó ngồi lát .”

      Tôn Đào Phi lấy bánh kem ra, xoay người liền nhìn thấy hai bé kia đoan đoan chánh chánh ngồi ở sô pha, đỏ mắt chờ mong đến.

      Bánh kem vừa để xuống ở bàn, Trình Đóa Đóa liền thể chờ đợi múc muỗng lớn bỏ vào trong miệng, ô meo ô meo ăn đến mức mặt thỏa mãn say mê.

      Bàn Đinh thấy thế, cũng học theo tự mình ăn, để cho Tôn Đào Phi đút, mặc dù cầm nĩa run rẩy nhưng vẫn cứ cầm, tốn nhiều công sức đưa bánh kem vào miệng, sau đó nhìn về phía cười vui vẻ.

      Tôn Đào Phi khích lệ sờ sờ đầu nó, lần này nó ra sức ăn, chẳng qua có nửa đều ăn ở mặt, Tôn Đào Phi chỉ có thể ở bên ngừng giúp nó lau , Trình Đóa Đóa lại là bị chọc cho cười vui.

      “Thím, bánh kem thím làm ăn ngon lắm.” Nhai hết bánh kem trong miệng, cái miệng nhắn rãnh rỗi của Trình Đóa Đóa tán dương thím của mình hết lòng.

      Tôn Đào Phi lau miệng cho Bàn Đinh xong, khẽ mỉm cười với tiểu công chúa miệng ngọt, “Đóa Đóa, cháu tới đây có với mẹ ?”

      Trình Đóa Đóa lắc đầu cái, “Ba mẹ cháu công tác, tối nay cháu vốn muốn đền nhà thím, bất quá cháu quá nhớ thím, cho nên đến đây luôn.” Nháy mắt to như quả nho đen, bé bật thốt lên lời ngon tiếng ngọt.

      Tôn Đào Phi bị lời của bé làm rốt cuộc cười to lên tiếng, đứa này sao khôi hài như vậy đây? là mồm mép hạng nhất.

      ra Tôn Đào Phi biết là, khi cái miệng nhắn của người bạn Trình Đóa Đóa ngọt như mật, đều là bé làm chuyện sai lầm hoặc là có việc cầu người, bé xong những lời ngon tiếng ngọt này đều là kỳ vọng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra hoặc là đạt tới chút mục đích.

      “Vậy Đóa Đóa, cháu có cho bà nội ?” Tôn Đào Phi vẫn là ý cười đầy mặt hỏi.

      Khuôn mặt nhắn của Trình Đóa Đóa nhất thời tối xuống, đầu cũng thấp xuống, dưới lông mi dài là cái bóng mờ , “ có, buổi sáng lúc học cháu quên mang điện thoại di động, cho nên...” Trong tiếng mềm nhũn của bé tràn đầy áy náy.

      Tôn Đào Phi cúi đầu liếc nhìn bé rũ đầu xuống, trong nháy mắt liền hiểu dụng ý trong câu của bé.

      Buồn cười xem xét bé, Tôn Đào Phi ý nghĩa sâu xa , “Đóa Đóa thím trách cháu, nhưng lần sau còn như vậy nhất định phải cho người lớn biết trước? Nếu người lớn lo lắng.”

      “Cháu biết rồi ạ.” Thái độ của Trình Đóa Đóa vô cùng nghe lời gật gật đầu

      Vỗ lên đầu bé, liếc nhìn tiểu Bàn Đinh ăn hăng say, Tôn Đào Phi ôn nhu , “Nhanh ăn , thím gọi điện thoại cho bà nội.”

      Điện thoại nhà vừa tiếp thông, thanh hốt ha hốt hoảng của mẹ chồng liền vội vàng truyền đến, “Phi Phi.”

      “Mẹ, có phải mẹ tìm Đóa Đóa hay .”

      Thanh vừa rồi còn vô cùng lo lắng của Vương Cẩn Ngôn trong nháy mắt chuyển thành nghi ngờ, “Làm sao con biết?”

      Tôn Đào Phi liếc nhìn hai bé ăn vui vẻ, tiếng động thở dài, “Mẹ, con bé ở chỗ con, mẹ đừng lo lắng nữa.”

      Trong điện thoại lập tức truyền đến thanh thở dài ra hơi của mẹ chồng, “Tiểu tổ tông này khiến mẹ vội muốn chết, thiếu chút nữa mẹ tìm ba con.”

      Nghe thanh ràng gấp gáp tức giận của mẹ chồng, Tôn Đào Phi vội vàng giải thích thay bé: “Mẹ, hôm nay con bé ra cửa quên mang điện thoại di động, mẹ cũng đừng trách nó.”

      Lại trấn an mẹ chồng trong điện thoại di động lát, Tôn Đào Phi mới kết thúc cuộc chuyện.

      “Thím, bà bảo thế nào ạ?” Trình Đóa Đóa vừa thấy Tôn Đào Phi ngồi xuống đối diện, thể chờ đợi hỏi.

      Tôn Đào Phi liếc nhìn bé, bất đắc dĩ thở dài, “Thím với bà nội, nhưng mà trước bà nội tìm cháu đó, lần sau Đóa Đóa lại gặp tình huống như thế, trước tiên có thể về nhà, rồi bảo bà nội đưa cháu tới chỗ thím biết , nếu cháu xem bà nội lo lắng biết bao nhiêu.”

      “Cháu sai rồi.” mặt bé tràn đầy trong sáng nhìn Tôn Đào Phi sợ hãi , bé giống như đích xác làm chuyện sai lầm.

      Chỉ sợ bé khóc, Tôn Đào Phi vội vàng ôm lấy mặt trái xoan của bé, cười híp mắt , “ sao, sao.”

      “Vậy buổi tối chúng ta có thể mang bánh ngọt về nhà , Đóa Đóa xin lỗi với bà nội.”

      “Dĩ nhiên có thể.” Đối với lòng hiếu thảo của bé, Tôn Đào Phi dĩ nhiên là đáp ứng sung sướng vô cùng.

      Đại khái là dáng dấp hai bé kia quá khả ái, quá khiến người người đều thích, cơ hồ là mỗi khi có người vào đều chú ý rồi chơi đùa cùng hai đứa, người bạn Trình Đóa Đóa làm như sớm quen loại ánh mắt chú ý này, đối mặt những chị chơi đùa bé, cũng giống như Bàn Đinh, ngọt ngào cười với mọi người tiếng, còn bất chợt kêu lên đôi câu.

      Nguyên nhân bởi hai bé kia, buôn bán trong tiệm của Tôn Đào Phi nhiều hơn bình thường ít. Chọc cho khỏi cảm thán, xem ra chỉ có nam sắc mê người, đồng sắc (sắc đẹp con nít) còn hơn chứ kém.

      “Bà chủ, chị khỏe chứ.”

      Tôn Đào Phi nhìn hai dễ thương trước mắt. Mặc dù các là khách quen trong tiệm, nhưng vẫn hiểu họ gọi lại có chuyện gì, nghi ngờ nháy mắt mấy cái, “Có chuyện gì ?”

      “Chị khỏe chứ, em tên là Tôn Hồng, bạn ấy gọi Vương Hà. Chúng em đều là học sinh trong lớp giáo sư Từ Dĩnh.” dáng dấp nhắn trong đó vội vàng tự giới thiệu hai người.

      Gật đầu cái, Tôn Đào Phi hỏi, “Các em có chuyện gì sao?”

      “Hai đứa bé kia là người nhà chị sao?” Vương Hà nghiêng đầu chỉ chỉ Trình Đóa Đóa và Bàn Đinh, quay đầu lại cặp mắt nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi.

      “Là đứa bé nhà chị, bất quá có vấn đề gì.”

      Lời của Tôn Đào Phi vừa dứt, gọi Tôn Hồng liền gấp thể chờ , “Là như vậy, chúng em tham gia tranh tài đóng kịch, muốn nhờ diễn chút, cho bọn chúng diễn hai nhân vật trong kịch của chúng em.”

      Tôn Đào Phi nhất thời sững sờ giây, lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay với hai bé ngồi cách đó xa.

      “Chuyện gì vậy thím.” Tiểu công chúa Trình Đóa Đóa dắt Bàn Đinh đứng ở trước mặt ba người lớn, hiểu hỏi thím của mình.

      “Đóa Đóa, các chị đây có chuyện muốn với cháu.” Chỉ chỉ hai bé bên cạnh, Tôn Đào Phi . cảm thấy những chuyện phải theo ý nguyện của bé, thể tự mình quyết định.

      Tầm mắt Trình Đóa Đóa lập tức dời phương hướng, bưng tay bé, cố làm nghiêm trang già dặn hỏi, “Các chị tìm em có chuyện gì?”

      Tôn Đào Phi cúi đầu, buồn cười hai tiếng, bé sĩ diện cũng có hình có dáng.

      “Người bạn , chào em...” Tôn Hồng chậm rãi ra mục đích của các với Trình Đóa Đóa lần nữa, bé cũng mở to mắt, tập trung tinh thần nghe rất là nghiêm túc.

      Trình Đóa Đóa nghe xong, mím chặt cái miệng nhắn túc nghiêm mặt tự hỏi, hồi lâu, bé ngẩng đầu lên nắm được chủ ý hỏi thăm Tôn Đào Phi, “Thím , thím cảm thấy Đóa Đóa nên ?”

      Tôn Đào Phi cười híp mắt nhìn mắt bé, hỏi ngược lại, “Cháu muốn ?”

      Bé gật đầu cái.

      “Vậy !” Tôn Đào Phi làm quyết định thay bé, theo ý những chuyện lặt vặt này rất có thể rèn luyện người, dĩ nhiên là ủng hộ bé , lại theo biết bé cũng từng tham gia ít tranh tài diễn xuất tương tự, vở kịch này đối với bé mà tuyệt đối có vấn đề.

      “Thím tốt nhất, để cho em trai cùng với cháu có được ?” Ôm hông của Tôn Đào Phi, Trình Đóa Đóa lại bắt đầu rót thuốc mê cho thím của bé.

      “Có thể.”

      Nghe vậy, Trình Đóa Đóa cũng còn già dặn vừa rồi, miệng nhếch đến sắp chạm tay. Bàn Đinh thấy chị cười, cũng vui vẻ cười theo ở bên cạnh.

      Hai kia thấy Tôn Đào Phi đáp ứng, dĩ nhiên là cảm kích họ lâu, cũng cho họ biết hai bé chỉ tới đó vào thứ bảy chủ nhật là được.
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :