1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi quân hôn gặp gỡ tình yêu - Thanh Xuân Tiểu Biến Thái (25 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 15:
      Xin chào, hôn

      Trời bên ngoài vẫn còn mịt mờ tối, Tôn Đào Phi mở mắt. Cảm giác đầu tiên là ngang hông ràng có vật thuộc về . Nhờ ánh trăng mơ hồ chiếu vào, cúi đầu, quét mắt về phía cánh tay vững vàng vắt ngang eo của Trình Phi Viễn, ấm áp nhàn nhạt, từng chút ràng truyền vào da .

      Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy mình giống như bị người điểm huyệt, toàn thân cứng ngắc vô cùng, nằm ở giường cử động cũng . Mà nhiệt độ từ eo truyền tới, giống như là tự lan rộng ra, dâng lên từng chút đến gương mặt lỗ tai của .

      Cũng may, rất nhanh, Trình Phi Viễn lật người, tay cũng theo đó lấy ra. Tôn Đào Phi lập tức thở hắt ra, lấy ra tay phải trong chăn, vỗ gương mặt nóng.

      Vậy mà, thời gian nhõm của Tôn Đào Phi còn chưa qua phút, Trình Phi Viễn lại lật người lần nữa, đầu càng thêm vùi sâu vào cổ , cánh tay cũng giống như sắt ôm chặt hông của .

      Trong nháy mắt Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy cả người đều giống như bị đặt ở lò lửa lớn để nướng, khiến cho nóng đến hít thở thông. Cổ lại bị Trình Phi Viễn phun ra hơi thở nong nóng, từng làn ổn định tỏa ra da .

      Khổ não nhíu mày, Tôn Đào Phi cúi đầu nhìn đỉnh đầu Trình Phi Viễn, trước kia sao có phát người này ngủ thành như thế đây?

      Trình Phi Viễn vùi ở trong cổ Tôn Đào Phi, ở góc nhìn thấy, khóe miệng cong lên đường đắc ý. Trong đầu càng thêm cực kỳ ngây thơ thầm nghĩ, để cho mình em ngủ ngon. tại cũng cho em nếm thử tư vị cách nào ngủ. Bất quá, mùi vị người này đúng là tệ, khiến cho sốt nóng vất vả chìm xuống của , có thể rục rịch chộn rộn lại.

      “Này, Trình Phi Viễn!” biết qua bao lâu, Tôn Đào phi chỉ cảm thấy bả vai của mình bị đầu người khác ép tới đau nhức, rốt cục nhịn được khẽ gọi tiếng.

      Trình Phi Viễn nghe tiếng, giả bộ có nghe thấy, ngủ trầm, tay càng thêm cố ý ôm chặt eo Tôn Đào Phi hơn.

      Thấy đầu Trình Phi Viễn vẫn nhúc nhích, Tôn Đào Phi vốn hơi nhíu chân mày, lần này càng nhăn sâu. Thấy thế, Tôn Đào Phi vì bả vai của , dứt khoát: tay phải đưa vào trong chăn, dựa theo eo thịt của Trình Phi Viễn cấu mạnh cái.

      “Em làm gì thế?” Tiếng kêu đau hơi giận của Trình Phi Viễn lập tức vang lên, đầu cũng cách tự nhiên rời bả vai Tôn Đào Phi.

      Sờ sờ chỗ đau bị Tôn Đào Phi cấu, Trình Phi Viễn hung tợn trừng mắt nhìn Tôn Đào Phi cái, độc ác nặng này.

      đè em bị thương rồi!” Đối mặt Trình Phi Viễn cho dù ở trong bóng tối thấy vẻ mặt, nhưng thanh ràng tức giận, Tôn Đào Phi vẫn như có việc gì nhàn nhạt giải thích.

      “Vậy sao em gọi ?” Trình Phi Viễn lập tức oán trách đúng lý hợp tình, hoàn toàn quên mất chính là giả bộ ngủ để mình bị cấu.

      Tôn Đào Phi liếc mắt về phía khí, người đàn ông này lại bắt đầu ăn vạ ư, vậy trực tiếp bỏ qua vấn đề của , biết lúc này càng để ý đến , lại càng hăng hái, là ngây thơ ghê gớm. Hãy tại trong lòng của cũng là ngổn ngang có chút chữ nào, cho nên cần bình tĩnh.

      Thấy Tôn Đào Phi trầm mặc , Trình Phi Viễn cam lòng kêu, “Tôn Đào Phi, em ngủ chưa?”

      ..., trả lời vẫn là Tôn Đào Phi trầm mặc.

      “Tôn Đào Phi, biết em vẫn chưa ngủ!” Người nào đó chưa từ bỏ ý định ngừng cố gắng.

      ...

      “Tôn Đào Phi, tại sao em lời nào?”

      ...

      “Có phải em thoải mái hay ?” xong, tay Trình Phi Viễn tự động sờ lên cái trán của Tôn Đào Phi. Chỉ là vừa mới đặt tay lên, liền bị Tôn Đào Phi khách khí chút nào gạt xuống.

      “Trình Phi Viễn, có biết hay , nóng nảy.” Tôn Đào Phi bị quấy rầy nghiêm trọng, hiển nhiên vô cùng HAPPY, giọng cũng mang theo tức giận thể đè nén lại.

      “Là em đánh thức , em phải chịu trách nhiệm!” Lời ngây thơ lại như chuyện đương nhiên của Trình Phi Viễn oang oang bật thốt lên.

      Tôn Đào Phi vô lực nháy mắt mấy cái, ai có thể cho biết đây là lời người đàn ông ba mươi tuổi nên sao? hoài nghi bình thường người này đối diện với những người khác, làm đoàn trưởng thị uy như thế nào.

      “Trình Phi Viễn, xin hỏi, lúc huấn luyện bình thường cũng là dáng vẻ như vậy?”

      Lần này, Trình Phi Viễn mới vừa rồi còn nhảy nhót vui vẻ, trong nháy mắt trầm mặc.

      Tôn Đào Phi vui vẻ, tiếng cười hơi khàn khàn nhàng vang vọng ở cả căn phòng.

      “Em cười cái gì?”

      Tôn Đào Phi vui vẻ ung dung đáp, “Buồn cười cái gì, dĩ nhiên là cười cái bộ dáng của chứ cười cái gì.”

      Tay đặt ở trong chăn của Trình Phi Viễn, nắm lên chặt, là Trình Phi Viễn được gọi là “Đoàn trưởng ma quỷ”, tại sao có thể là cái bộ dáng này. Chẳng qua là muốn thấy bộ dáng Tôn Đào Phi để ý tới , cũng biết mình ngây thơ, nhưng chính là khống chế được mình, đáng chết, khống chế được.

      Bên ngoài, tiếng sấm rầm rầm đúng lúc đúng giờ truyền vào gian phòng.

      “Mau dậy , sắp tới trễ rồi!” Tôn Đào Phi vô cùng hiền thê lương mẫu giọng nhắc nhở người nào đó trầm mặc bên cạnh.

      Trình Phi Viễn cố ý làm động tác ngồi dậy rất lớn, vẫn quên cho Tôn Đào Phi đôi mắt ti hí sắc lẻm như dao. Bởi vì người nào đó phải rời , cho nên đối với cử động ngây thơ của , Tôn Đào Phi rất đại độ coi thường nhớ.

      Khi bóng dáng Trình Phi Viễn bị cánh cửa dày che khuất, Tôn Đào Phi thở ra hơi dài, tay trong chăn nắm cái mền đến nếp nhăn bốn phía. giống như càng ngày càng khống chế được ý tưởng cảm thấy Trình Phi Viễn là người đàn ông tốt, hơn nữa đối với việc đến gần, vô cùng hồi hộp. “Điều này từ lúc nào...” Che kín đầu, Tôn Đào Phi dám, cũng muốn nghĩ tiếp.

      Nguyên nhân đại khái là buổi tối phải cử hành hội liên hoan nên Tôn Đào Phi cảm giác, tiếng la bên ngoài truyền tới cực kỳ vang dội.

      Gần tối, bầu trời bao la màu lam nhạt bị mực nhuộm thành mảnh xanh đậm. Mạc Tiểu Kỳ xuất ở cửa.

      “Chị dâu, chị chuẩn bị xong chưa, đoàn trưởng bảo em tới đớn chị.” Tiểu tử vẫn thà như lần đầu gặp mặt.

      Tôn Đào Phi từ xuống dưới tỉ mỉ nhìn lại mình phen, áo sơ mi màu xám nhạt cùng với quần dài màu lam, coi như đơn giản hào phóng, chỉ là hơi trẻ chút, nhưng bây giờ phải lưu hành mốt giả bộ nai tơ sao.

      Gật đầu cái, Tôn Đào Phi quần áo bay bay ra ngoài cửa.

      Mạc Tiểu Kỳ hy vọng ngời ngời bước chân nhàng trước Tôn Đào Phi, mất tự nhiên khẽ nghiêng đầu, hai vợ chồng đoàn trưởng này đúng là trai tài sắc, khiến cho người như cũng tiện nhìn.

      Khi tới chỗ cử hành hội liên hoan khắc sâu vào mắt đúng là đầu cua đồng loạt, cúi đầu, khoé miệng Tôn Đào Phi vểnh lên, tình cảnh này đúng là tráng lệ. Đồng thời, Tôn Đào Phi đến cũng đưa tới ít người ghé mắt. Ngẩng đầu lên, mặt Tôn Đào Phi mang cười, đúng mức rộng rãi tới vị trí thuộc về .

      Rất nhanh, Tôn Đào Phi liền phát ra chị dâu cũng phải chỉ mình , nhìn những người phụ nữ tuổi cỡ ngồi gần quanh, đáp án liền tự nhiên cần cũng biết.

      Người chủ trì mặc bộ quân trang màu xanh biếc, thẳng tắp xuất trong võ đài, thanh trầm bồng du dương từ từ vang lên, buổi liên hoan chính thức bắt đầu.

      Tất cả tiết mục tập trong đơn vị theo thứ tự trình diễn, Tôn Đào Phi ngồi ở dưới đài xem cười ha ha, nhiệt huyết sôi trào.

      Hơn nữa cực kỳ thần kỳ chính là, xem được tiểu phẩm Trình Phi Viễn diễn, vai diễn của trong đó là trưởng ban nấu ăn. Xem tiết mục này Tôn Đào Phi cười đến nghiêng ngả, lúc kết thúc vỗ tay càng hăng hái, tiết mục của ông xã mình, vẫn phải làm việc nghĩa lùi bước ủng hộ.

      Cơ hồ là vừa chào cảm ơn xong, Trình Phi Viễn liền bỏ chạy đến ngồi ở bên cạnh Tôn Đào Phi, vui rạo rực hỏi, “Thế nào, diễn tệ chứ?” Vừa rồi khi đài nhìn thấy cười rất vui vẻ.

      Nhìn người nào đó đắc ý đầy cõi lòng, Tôn Đào Phi cố ý kéo dài thanh , chậm chạp , “Tốt lắm... ... tệ!”

      Nghe vậy, khoé miệng Trình Phi Viễn càng thêm toét ra to, lộ ra hàm răng trắng loá.

      Lúc này cũng gần đến tiết mục cuối cùng rồi, thanh nâng cao của người chủ trì từ đài truyền đến, ý là để cho mấy đôi tân nhân lên đài. Tôn Đào Phi hiểu lắm nhìn Trình Phi Viễn cái, kỳ vọng có thể từ chỗ của lấy được đáp án, vậy mà Trình Phi Viễn lại cầm tay thẳng lên đài.

      Tôn Đào Phi chỉ có thể hồ đồ lờ mờ lên đài, nghe người chủ trì loạt, mới hiểu được ra mấy đôi ngồi gần quanh đều là người mới kết hôn, bảo họ lên đài, là có chút quà muốn chúc phúc cho bọn họ.

      biết người nào dẫn đầu ở dưới kêu tiếng, “KISS”, sau đó chính là tiếng la liên tiếp như sấm rền, hơn nữa đồng loạt đều là từ, “KISS”

      Thanh có lực của người chủ trì càng thêm vang lên ở bên, hô to, “KISS.”

      Mấy đôi khác cũng lục tục nụ hôn nóng bỏng, chỉ có Tôn Đào Phi và Trình Phi Viễn vẫn còn trạng thái hai mặt nhìn nhau.

      Khẩn trương kéo kéo vạt áo, Tôn Đào Phi hoàn toàn luống cuống, nhìn đám đàn ông như sói như hổ phía dưới cái, biết đại khái là trốn thoát đâu.

      Trình Phi Viễn nhìn thấy hết được khẩn trương hồi hộp của Tôn Đào Phi, đối với việc có thể hôn , có chút kích động thậm chí mong đợi, chẳng qua là hiển nhiên người nào đó còn chưa chuẩn bị xong.

      “Đoàn trưởng, tất cả mọi người đều ...rồi, hai vị như thế được.” Người chủ trì ở bên hung hăng tăng thêm cây đuốc, rước lấy mảnh sói tru bất mãn phía dưới.

      Mặt Tôn Đào Phi lập tức đỏ bừng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ, chính là dám nhìn thẳng vào mặt Trình Phi Viễn.

      Trình Phi Viễn nhìn gương mặt ửng đỏ của Tôn Đào Phi, trong cổ họng khô khốc, tim cũng giống như là bị người ta túm được, nhộn nhạo.

      Nâng khuôn mặt Tôn Đào Phi lên, Trình Phi Viễn làm theo con tim mách bảo, liều mạng đặt môi vào đôi môi đào kia, nhất thời phía dưới vang lên từng trận ầm ĩ hoan hô la ó.
      Mai Trinh thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 16:
      Xin chào, bà mai

      Khoảnh khắc môi Trình Phi Viễn đặt lên, đầu Tôn Đào Phi trong nháy mắt trống trong giây.

      Môi mím chặt bị Trình Phi Viễn cường ngạnh tiến nhanh thắng nhanh. Tôn Đào Phi thể kéo về suy nghĩ trống , có đau chút, người nào đó rất dùng sức mút, cũng rất đầu nhập, càng ngừng tự với mình phải chịu đựng.

      Tiếng hô, tiếng huýt sáo dưới đài nối liền dứt, Tôn Đào Phi cuối cùng nhịn được cắn đầu lưỡi của Trình Phi Viễn. quả nhiên rất nhanh lui binh thua chạy.

      Trình Phi Viễn liếm liếm đầu lưỡi bị cắn phải , nhìn mặt Tôn Đào Phi ràng còn nhẫn chưa thối lui, hung hăng trừng, vừa rồi cũng biết chuyên tâm và kháng cự. là đả kích lớn, đoàn trưởng Trình buồn bực trong lòng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoài nghi với mị lực nam tính của mình, chẳng lẽ người được người ta thích như thế?

      Tôn Đào Phi nhìn mặt Trình Phi Viễn như đưa đám, lửa giận trong lòng gia tăng từng chút, tiện nghi cũng cho chiếm, còn có cái gì hài lòng?

      ra, Trình Phi Viễn biết rằng Tôn Đào Phi để cho hôn , là vô cùng nể mặt rồi.

      Nhớ lại, năm Tôn Đào Phi lên lớp 9, bị tên côn đồ ở bên cạnh trường học quấn lấy, tuyên bố muốn theo đuổi đến cùng. Vì vậy, ngày, đường vào giờ tan học buổi chiều, tên côn đồ chặn đường Tôn Đào Phi, cưỡng chế muốn hôn Tôn Đào Phi cái. Sau đó, cái miệng mập nhơn nhớt đó cứ luẩn quẩn trong đầu Tôn Đào Phi suốt cả năm, cũng làm cho Tôn Đào Phi từ đó về sau vô cùng chán ghét cùng bài xích các loại hình hôn. Sau đó, tên côn đồ kia đương nhiên bị Tôn Đào Phi trả thùvô vùng thê thảm, nhưng đáng ở đây.

      Lẩn quẩn bên tai là lời kết thúc lưu loát phong phú của người MC. Ngay sao đó, tất cả mọi người cầm ghế ngồi của mình, rời sân cách trật tự.

      Tôn Đào Phi và Trình Phi Viễn sau cùng của đội ngũ, mặc kệ tiếng người ồn ào trước mặt, bọn họ vẫn là nhìn nhau gì.

      “Trình Phi Viễn!” Nghe tiếng, Trình Phi Viễn thu hồi nho buồn bực của , quay đầu, liền nhìn thấy Chu Thành Phi ở chỗ xa ngoắc .

      “Em chờ chút!” Vội vã dặn dò Tôn Đào Phi câu, Trình Phi Viễn liền chạy .

      Tôn Đào Phi nhìn lại theo phương hướng Trình Phi Viễn chạy , nhìn thấy người đàn ông mặc dù cũng cắt tóc rất ngắn giống Trình Phi Viễn, nhưng vẫn mất vẻ nho nhã tuấn tú. Người đàn ông kia giống như là cảm nhận được ánh mắt của , lễ phép gật đầu cái với .

      Tôn Đào Phi cười lại cái, ngắm nhìn Trình Phi Viễn đứng đối diện người đàn ông, ngừng thầm sợ hãi than ở trong lòng, bức tranh mỹ nam đẹp. cương nghị, ướt át, đúng là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, phối hợp hoàn mỹ.

      Tôn Đào Phi còn chưa thưởng thức đủ tranh mỹ nam, người đàn ông kia rời , Trình Phi Viễn cũng chậm rãi quay lại.

      “Ai thế?” Trình Phi Viễn vừa đứng yên, Tôn Đào Phi liền gấp thể chờ luôn miệng hỏi.

      Trình Phi Viễn liếc Tôn Đào Phi, mặt ràng viết mấy chữ, “Em rất muốn biết, mau cho em biết”, trong lòng lại buồn bực, sao thấy cảm thấy hứng thú như vậy đối với – ông xã của ?

      “Đoàn trưởng đoàn bốn!” Trình Phi Viễn trả lời hung dữ, muốn bao nhiêu đơn giản có bấy nhiêu đơn giản.

      “Có bạn chưa?” Nghe vậy, vẻ mặt Tôn Đào Phi lập tức tươi cười, hỏi ôn nhu.

      Trình Phi Viễn cảnh cáo nhìn Tôn Đào Phi ràng ở trong hưng phấn, “Em muốn làm gì? Đừng quên em kết hôn rồi đấy.”

      Tôn Đào Phi im lặng liếc người bên cạnh cái, người này đúng là biết liên tưởng.

      “Em chỉ là muốn hỏi chút, nếu như ta chưa có bạn , em muốn giới thiệu cho Từ Dĩnh.” Vì tránh cho người nào đó hỏi tiếp, Tôn Đào Phi thể lãng phí nước miếng mà giải thích.

      có!” Lần này, đoàn trưởng Trình đáp gọn gàng, hơn nữa ngữ điệu dường như rất vui vẻ.

      “Nhưng mà, em đúng là nhiệt tình làm bà mai nhá!” Giọng của Trình Phi Viễn lại trở nên quái gở. Nhớ ngày đó, này còn muốn tác hợp và Từ Dĩnh, đúng là rất quan tâm đến bạn bè.

      Ho hai tiếng, Trình Phi Viễn cưỡng chế mình thể tiếp tục nghĩ, hiểu tại sao càng ngày càng bình thường, càng ngày càng như bà mẹ.

      “4h chiều mai em bay.”

      Trình Phi Viễn bỗng dưng nghiêng đầu sangbên cạnh, có chút dám tin “Sao nhanh như vậy?”

      Tôn Đào Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm cười cười, “Em ở đây ba ngày rồi đấy.” Đúng thế, cộng thêm ngày mai, rời khỏi thành phố A bốn ngày rồi, đây là lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm qua khỏi thành phố A thời gian lâu như vậy, hơn nữa quan trọng nhất chính là nhớ Bàn Đinh — con trai . Cũng biết sau khi trở về tên nhóc kia còn nhận ra hay nữa, nghĩ tới đây lòng Tôn Đào Phi nhịn được lại cảm thấy ấm lòng.

      Tắm xong, hai người đều lẳng lặng nằm ở giường, trong phòng mảnh trầm mặc được đè nén đến cực điểm.

      Nghe bên cạnh truyền đến từng tiếng hít thở trầm ổn, Trình Phi Viễn mở mắt nhìn trần nhà bị ánh trăng vẩy lên chút xíu ánh bạc, lại mất ngủ lần nữa. Nghĩ tới người bên cạnh, ngày mai phải rời , từ ngày mai, nơi đây lại là chỉ có mình , nên như thế nào đây, có chút khó chịu, có chút nỡ.

      biết, đối với người phụ nữ bên cạnh, vợ của , là có tình cảm, bằng có nhiều tâm tình khi đối diện với , thậm chí là có những cảm xúc chưa từng có với Bùi Hân. cũng biết thứ tình cảm này tới quá nhanh, nhưng muốn già mồm câu, chuyện tình cảm có lúc chính là như vậy, đến là đến, thể tùy tự khống chế.

      Sáng ngày hôm sau, Trình Phi Viễn vừa rời , Tôn Đào Phi liền nối gót rời giường. Thu thập xong đồ đạc của mình, Tôn Đào Phi liền thể chờ đợi ra cửa. Mất rất nhiều, Tôn Đào Phi mới tìm được phòng làm việc của đoàn trưởng đoàn bốn.

      Đẩy cửa phòng làm việc ra, Tôn Đào Phi nhìn thấy ta vùi đầu làm việc. Đoàn trưởng đoàn bốn nghe tiếng ngẩng đầu lên.

      “Chào .” Tôn Đào Phi cười lên tiếng chào hỏi.

      “Chị dâu!” ta đứng lên rất nhanh, lập tức nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

      Ngượng ngùng vén vén tóc, Tôn Đào Phi ha ha cười tiếng, “Là như vậy, những lời sau đây của tôi có thể làm cảm thấy đường đột, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cậu chút, được chứ?”

      Rót ly trà cho Tôn Đào Phi, Chu Thành Phi cười , “Chị dâu, em tên là Chu Thành Phi, có chuyện gì, chị cứ .”

      Tôn Đào Phi cầm ly trà, khẽ nhấp hớp, hơi có chút khẩn trương hỏi, “Chu đoàn trưởng, có bạn chứ!”

      Nhíu mày, Chu Thành Phi gật đầu cái, cảm thấy bà xã của Trình Phi Viễn là tới làm bà mai, bất quá vì nể mặt của Trình Phi Viễn, cũng thể từ chối thẳng thừng được.

      Lại uống hớp trà, Tôn Đào Phi vững vàng tâm thần, trấn định mở miệng, “Là thế này, tôi có bạn tốt, bây giờ làm giáo sư ở đại học W, tôi muốn hỏi xem cậu có thể xem hình ấy chút .”

      Vừa , Tôn Đào Phi vừa móc tấm hình từ trong túi ra đưa cho Chu Thành Phi.

      Nhận lấy tấm hình, chỉ liếc mắt cái, khuôn mặt vừa rồi còn đầy nụ cười của Chu Thành Phi, trong nháy mắt thu lại, đôi mắt hẹp dài đào hoa khẽ nheo lại, nhìn cười có lúm đồng tiền như hoa trong ảnh.

      Tay nắm tấm hình của Chu Thành Phi hơi chặt hai phần, đây có phải là mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng phí công.

      “Chị dâu, dạy hệ nào ở đại học W, có thể số điện thoại của ấy cho tôi biết ?” Ngẩng đầu lên, Chu Thành Phi lại khôi phục nụ cười ướt át như ngọc.

      Nghe lời của Chu Thành Phi, trong lòng Tôn Đào Phi thở phào nhõm lớn, Từ Tiểu Dĩnh, vì cậu, mình cả thể diện cũng cần. Nhớ ngày đó với , phải gả cho người làm lính, ha ha, bây giờ cũng giới thiệu người cho ấy, làm bạn, vô cùng thành công đạt đến trình độ chơi khăm nào đó.

      Lấy lại tinh thần, Tôn Đào Phi nhanh chóng đưa cho ta số điện thoại và chút tài liệu của Từ Dĩnh.

      Mục đích đạt được, hai người lại mấy câu, đều là Chu Thành Phi hỏi chút về tình hình của Từ Dĩnh, Tôn Đào Phi càng cảm thấy thỏa mãn ở trong lòng, xem ra vị Chu đoàn trưởng này rất hài lòng về Từ Dĩnh.

      đường ngâm nga 《Ta là người làm lính》, Tôn Đào Phi tâm tình vui vẻ trở về phòng.
      Mai Trinh thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 17:
      Xin chào, ở chung

      “Sao trở về sớm như vậy?” Tôn Đào Phi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ mới hơn mười giờ rưỡi.

      “Xin nghỉ nửa ngày!” Tôn Đào Phi gật đầu cái, ý là hiểu câu ngắn gọn của Trình Phi Viễn: Lý do mới nghỉ.

      Nhìn Tôn Đào Phi nở nụ cười, ràng tâm tình tệ, Trình Phi Viễn cuối cùng nhịn được mở miệng, “Em vừa đâu về thế?”

      Tôn Đào Phi cười tiếng ha ha, tay chỉ chỉ về hướng nào đó sau lưng, “Ra ngoài lòng vòng.”

      Trình Phi Viễn lại uống ngụm nước lớn, giống như là ra quyết định trọng đại gì đó, sắc mặt ngưng trọng hỏi, “Em muốn ra ngoài dạo ?”

      “Cũng được, vừa lúc cũng cần mua ít đồ mang về cho ba mẹ.” Tôn Đào Phi đáp ứng rất là sảng khoái, đối với đề nghị mưu mà hợp ( nghĩ mà cũng hợp ý nhau) của Trình Phi Viễn và , rất thích.

      Vì vậy, hai tiếng sau. Ở khu buôn bán phồn hoa của thành phố W, Trình Phi Viễn cúi đầu ngắm nhìn vô số cái hộp xách đầy hai tay, lại ngắm Tôn Đào Phi vòng vòng chọn đồ vô cùng vui vẻ trước mắt, là hối hận tại sao lại đưa ra lời đề nghị chết tiệt kia.

      “Chúng ta nơi nào uống chút nước .” Tôn Đào Phi trước mặt chợt quay đầu, vui vẻ chỉ vào quán cà phê phía trước bên phải, ngọt ngào .

      Đợi đến khi hai người ngồi vào rồi, Trình Phi Viễn lập tức buông xuống tất cả hộp lớn trong tay.

      “Những thứ đồ này, đến nơi em có thể mang xuống sao?” Nhìn đống đồ xếp thành núi trước mắt, Trình Phi Viễn khỏi lo lắng hỏi.

      Tôn lịch Đào Phi uống hớp ca cao nóng mới vừa đưa lên lâu, đắc ý khẽ mỉm cười với Trình Phi Viễn ở đối diện, “Yên tâm , sơn nhân tự có diệu kế[1] .”

      Cho đến khi về phòng, Tôn Đào Phi liền động tác nhanh nhẹn, lập tức lấy ra toàn bộ vật phẩm rồi ném hộp sang bên, Trình Phi Viễn lập tức hiểu diệu kế của là cái gì, nhìn mấy cái hộp chất đống, thừa nhận việc này cũng quả coi như là diệu kế.

      Cuối cùng, va ly bị nhét đến phình ra, chỉ chỉ mấy cái hộp chồng chất tại bên, Tôn Đào Phi dương dương đắc ý chau chau mày, “Mấy cái hộp giấy này còn có thể bán lấy tiền, em đây cũng coi là vật gì cũng có chỗ dùng.”

      Trình Phi Viễn gật đầu cái, nhìn lại mấy cái hộp bị Tôn Đào Phi quăng bừa trong góc bên cạnh, lộn xộn hỏng hết, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, chân chính là vật gì cũng có chỗ dùng.

      Khi rời trái lính thấy có người ngăn ở cửa tiễn khiến Tôn Đào Phi thụ sủng nhược kinh ra được, ngờ, còn được hoan nghênh như vậy.

      Dọc theo đường , Tôn Đào Phi đều nghĩ tới việc làm mai, nhưng vừa nghĩ tới những lời của Chu Thành Phi, cái gì mà bảo trước đừng cho Từ Dĩnh biết, muốn cho ấy kinh hỉ. Lời này tại nhớ tới, sao lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái làm sao ấy.

      Vì lý do an toàn mai sau, Tôn Đào Phi vẫn quyết định xuống tay với người nào đó bên cạnh, “Trình Phi Viễn, và Chu Thành Phi có thân với nhau ?”

      “Từ lớn lên cùng nhau, vừa rồi em với cái gì phải ?” Nghĩ tới dáng vẻ liên miên vừa rồi của Tôn Đào Phi và Chu Thành Phi ở bên, Trình Phi Viễn biết đại khái hiểu ra ngoài dạo là đến chỗ nào.

      “Cũng có gì, nhưng trước đây các có gặp Từ Dĩnh chưa, hoặc là có đề cập với về Từ Dĩnh hay ?”

      “Chưa từng, khẳng định.”

      Giọng kết luận thể nghi ngờ của Trình Phi Viễn, khiến cho lòng Tôn Đào Phi vốn là hoài nghi, từ từ thả lỏng. cũng muốn làm chuyện tốt gúp bạn ngược lại lại làm chuyện xấu, lần này có thể yên tâm được rồi.

      Chẳng mấy chốc đến sân bay rồi.

      Dừng xe xong, Trình Phi Viễn lấy va ly của Tôn Đào Phi từ phía sau ra.

      “Máy bay hạ cánh, gọi điện thoại để cho trong nhà tới đón em, đừng về nhà mình, nhớ chưa?” Ước lượng trọng lượng của va ly trong tay, Trình Phi Viễn yên tâm, dặn dò.

      “Ừ, em biết rồi.” Tôn Đào Phi gật đầu cái, xoay người vào đại sảnh, người đàn ông này có thể tốt với như vậy .

      “Tôn Đào Phi, hai chúng ta có thể ở chung hay ?” Nhìn người tới người lui, ở trong mảnh huyên náo, Trình Phi Viễn cuối cùng ra để dằn xuống ý tưởng như chộn rộn ở đáy lòng.

      Tôn Đào Phi lập tức giật mình, lời của Trình Phi Viễn quá đột ngột, cũng quá khiếnể cho khiếp sợ. Nhưng khiến cho cảm thấy ngạc nhiên hơn là, lại có cảm thấy ghê tởm. Bởi vì trong nhiều năm nay phải có những chàng trai tỏ tình với . Nhưng, kể từ sau khi việc kia xảy ra, mỗi khi có người tỏ tình với hoặc có ám hiệu tương tự, đáy lòng của bay lên cỗ ghê tởm cách nào kiềm chế được.

      Mới vừa Trình Phi Viễn với những lời đó lại có bất kỳ cảm giác khó chịu. Cho dù muốn suy nghĩ nhiều, Tôn Đào Phi cũng ít nhiều mơ hồ có chút hiểu, đối với có chút khác.

      Cho dù biết là vậy, nhưng cũng muốn làm vật hy sinh vô cớ, có mấy vấn đề, mặc dù phải lúc thích hợp, nhưng vẫn muốn biết . “ xác định hoàn toàn quên Bùi Hân rồi, hơn nữa xác định em, phải chỉ là cảm xúc nhất thời?”

      Trình Phi Viễn trầm mặc, đôi mắt tĩnh mịch đưa về phía bầu trời bao la xanh biếc trong sáng bên ngoài. Đúng vậy, cũng thể xác định hoàn toàn quên Bùi Hân chưa, chỉ biết người con trước mắt --- vợ của , muốn bỏ qua, cũng thể bỏ qua.

      Lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng loa uyển chuyển, nhắc nhở hành khách đến lúc lên máy bay.

      Tôn Đào Phi vừa muốn đưa tay kéo hành lý, tay lại bị bàn tay bên cạnh đưa ra giữ chặt. Dùng sức kéo ra, thân thể vốn nghiêng, lập tức lao vào trong lồng ngực cứng rắn của Trình Phi Viễn. Rồi sau đó, môi ấm áp ướt át, hơi thở nóng rực của người nào đó liền trực tiếp hạ xuống, trằn trọc bú tỉ mỉ từng chút, mang theo êm ái thể tin, dần dần Tôn Đào Phi cũng có chút say mê rồi, bắt đầu đáp lại từng chút dù còn trúc trắc.

      Vì vậy, hai người bọn họ ở đại sảnh phi trường, coi ai ra gì trình diễn màn hôn nhau.

      “Bất kể như thế nào, Tôn Đào Phi lời của đều là tâm ý, tuyệt đối phải gạt em.” Tách ra Trình Phi Viễn dán chặt ở bên tai Tôn Đào Phi ôn nhu kiên định thấp giọng nỉ non.

      Tôn Đào Phi nâng gương mặt đỏ đến rỉ máu lên, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú thành khẩn hơi vội vàng của Trình Phi Viễn, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.

      Trong lúc bối rối, Tôn Đào Phi thuận miệng câu, “ cho em chút thời gian.”

      Nghe vậy, Trình Phi Viễn cười đến xán lạn tiếng, kìm lòng được sờ sờ tóc ngắn của Tôn Đào Phi.

      Nhìn Tôn Đào Phi ràng có chút bối rối, khóe miệng Trình Phi Viễn gợi lên đường cong nhu hòa tốt đẹp, “Vậy chờ đáp án của em.” là khó thấy được dáng vẻ hốt hoảng của .

      Vui vẻ dắt tay Tôn Đào Phi sững sờ ở bên, Trình Phi Viễn yên tâm chuẩn bị tự mình hộ tống người bên cạnh đến trạm sau cùng.

      Cho đến khắc máy bay cất cánh, Tôn Đào Phi mới từ trong hỗn loạn tỉnh táo lại, vỗ hai cái vào gương mặt vẫn còn nóng bừng.

      Nghĩ đến mới vừa rồi hình như là đáp lại nụ hôn của Trình Phi Viễn, hơn nữa khi đó cảm giác của giống như tệ, áo não che cặp mắt, tại sao tất cả những tình huống vốn nên xuất , ở trước mặt người đàn ông này liền mất hiệu lực đây?

      Ngửa đầu dựa vào chỗ ngồi, Tôn Đào Phi ngừng thầm tự cảnh báo mình: “Tôn Đào Phi phải tỉnh lại, phải tỉnh lại, ngươi thể mất lập trường như vậy được, đừng quên người đàn ông trong lòng có người khác, cần tự chuốc khổ vào thân.”

      Máy bay hạ cánh, mới ra lối , Tôn Đào Phi liền nhìn thấy mẹ chồng ngừng vẫy tay với ở trong đám người.

      Bước nhanhra chỗ bà, Tôn Đào Phi tự nhiên biết đây là chuyện người nào làm.

      “Mẹ, mọi người ở nhà có khỏe ?”

      “Khỏe, chúng ta đều khỏe, các con sao?” Vương Cẩn Ngôn nhìn mặt hồng bóng của con dâu mình, câu hai nghĩa ý vị sâu xa cười tiếng.

      Tôn Đào Phi cười ha ha, đối với ánh mắt ràng thâm ý như thế của mẹ chồng, làm sao hiểu bà có ý gì.

      Nghĩ tới màn ở phi trường, sắc mặt của Tôn Đào Phi càng đỏ, ngắn gọn đáp, “Mẹ, bọn con cũng rất tốt.”

      Vương Cẩn Ngôn khẽ mỉm cười, thu hết thần sắc của con dâu vào trong mắt, liên tưởng đến trước đây lâu con trai gọi điện thoạivề đây, xem ra giữa đôi vợ chồng mới này nhất định là xảy ra chuyện gì.

      Thân thiết kéo tay Tôn Đào Phi, Vương Cẩn Ngôn càng nhìn càng thấy hài lòng về con dâu mình, “Phi Phi, mấy ngày nay chắc con mệt lắm rồi, mẹ nấu canh ngân nhĩ hạt sen, đợi lát nữa về nhà, bồi bổ cho con tốt.”

      Xe dừng lại ở cửa nhà, Tôn Đào Phi liền thể chờ đợi xuống xe.

      Vội vàng đẩy cửa nhà ra, nhìn, Tôn Đào Phi nhìn thấy Bàn Đinh ngồi ở ghế sa lon giành món đồ chơi với bà nội.

      “Phi Phi, con về rồi.” Bà nội rất nhanh phát Tôn Đào Phi, cười híp mắt chào hỏi .

      “Dạ, bà nội, mọi người ở nhà có khỏe ?” Tôn Đào Phi vừa vừa đưa mắt chăm chú nhìn thằng nhóc bên cạnh bà nội.

      Nhưng tiểu tử chẳng qua là liếc Tôn Đào Phi cái, sau đó lại cúi đầu tự chơi đùa món đồ chơi tay nó.

      Mặt của Tôn Đào Phi, nhất thời khổ sở vô cùng, xong rồi, con trai của thèm nhận nữa rồi.

      “Mọi người rất khỏe, Bàn Đinh, mẹ con về rồi kìa.” Bà nội đại khái là nhìn ra thương tâm của Tôn Đào Phi, vỗ thằng nhóc, chỉ vào Tôn Đào Phi, cười híp mắt .

      Vậy mà, nó vẫn chỉ nhìn Tôn Đào Phi cái, lại nhanh chóng cúi đầu.

      Trong lòng Tôn Đào Phi cảm thấy vô cùng muốn bực cùng hối hận, sớm biết như vậy, có cũng bỏ con ở nhà mình.

      tới bên cạnh nó, Tôn Đào Phi ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ tay, làm tư thế ôm, “Bàn Đinh, mẹ đây?”

      “Mẹ, hư!” Tiểu tử dùng sức bật thốt ra hai chữ, sau đó quya ngoát đầu ra chỗ khác.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`

      [1] Sơn nhân tự có diệu kế: là 1 câu Gia Cát Lượng thời tam quốc thích , sơn nhân là chỉ người sơn dã, bởi vì tự mình trồng trọt trong trời đất, cầu hiển đạt nổi tiếng giữa chư hầu, tự xưng sĩ. Toàn bộ câu có ý tứ là, người sơn dã ta tự có biện pháp tốt.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 18:
      Xin chào, vòng tay

      Vương Cẩn Ngôn thấy thằng nhóc ràng cáu kỉnh, có chút buồn cười, như vậy biết tức giận rồi, “Bàn Đinh, phải là mỗi đêm trời tối đều tìm mẹ sao? Sao bây giờ mẹ về, Bàn Đinh lại muốn mẹ, ôm mẹ nào.”

      Dứt lời, Vương Cẩn Ngôn làm bộ muốn kéo con dâu ngồi xổm mặt đất chỗ khác.

      Thằng nhóc lập tức quay đầu, thân thể nho nhào vào trong ngực Tôn Đào Phi, tay bé ôm cổ của chặt, trong mắt to long lanh chứa đầy nước mắt, ủy khuất nhìn bà nội mình cái. Nó vô cùng bất mãn , “Bà, hư.”

      Giơ giơ lên quả đấm , tiểu tử liền nhào vào vai Tôn Đào Phi gào khóc lên, vừa khóc vừa nhấn từng chữ đứt quãng , “Mẹ, hư.”

      Tôn Đào Phi càng ngừng vuốt ve đầu nó, trong lòng khó chịu vô cùng, thiếu chút nữa cũng khóc theo, thầm thề ở trong lòng lần sau bao giờ để nó ở nhà mình nữa.

      Dỗ dành hôn hít liên tục, càng ngừng an ủi nửa giờ, tiểu tử mới dần dần lắng lại tiếng khóc tê tâm liệt phế.

      trời chiều xuyên qua cửa sổ sát đất rộng rãi, bao phủ toàn bộ phòng khách trong mảnh vàng óng ánh. Mùi hoa nhàn nhạt ở gió thổi lất phất, chút xíu lưu vào, thấm vào ruột gan, làm cho người ta say mê.

      ghế sa lon phía bên phải, bà nội mang kính lão dành riêng cho bà, hiền hòa yên lặng tỉ mỉ đọc báo chiều hôm nay. Mẹ chồng bưng chén canh ngân nhĩ hạt sen, cười nhàng bước đến. Trong ngực, là Bàn Đinh ngừng khóc, ngủ say sưa.

      Trong lúc gần tối phong trần mệt mỏi trở về như vậy, Tôn Đào Phi cảm thấy chút mệt mỏi, có chẳng qua là thấy vô cùng ấm áp, an tâm. Nếu như cuộc sống có thể vẫn tiếp tục như vậy, tựa hồ là chuyện rất tốt đẹp, rất hưởng thụ.

      nhàng vỗ vỗ tiểu tử trong ngực, ngẩng đầu lên, Tôn Đào Phi liền nhìn thấy ông nội sắc mặt lo lắng xuất ở cầu thang. Khi vừa trông thấy trong ánh mắt của ông ràng xẹt qua tia sáng vui mừng.

      “Tiểu Phi tử!” cụ ông hạ thấp giọng, đứng ở cầu thang hơi có vẻ ôn hòa ngoắc Tôn Đào Phi, ra hiệu qua đó.

      Tôn Đào Phi trong ngày, xuất cảm giác thụ sủng nhược kinh lần thứ hai, sao hôm nay lại được mọi người hoan nghênh như vậy? Phải biết biểu tình bình thường khi cụ ông nhìn thấy : Đầu tiên là run lẩy bẩy râu cá trê, sau đó trả lời tiếng mặn nhạt, sau đó chắp tay ra sau, thẳng lưng sải bước rời .

      Lúc bắt đầu, Tôn Đào Phi cho là cụ ông hài lòng với cháu dâu như . Sau đó dần dần phát , ông đối với mọi người đều là như thế, dần dần cũng quen.

      “Bàn Đinh, tới bà ôm!” Vương Cẩn Ngôn muốn nhận lấy Bàn Đinh trong ngực Tôn Đào Phi.

      Vậy mà, Tôn Đào Phi vừa muốn đưa nó ra, nó lại nắm chặt vạt áo , nghe thấy có tiếng động, lập tức tỉnh lại, cái miệng nhắn rũ xuống, rầm rì muốn khóc.

      Tôn Đào Phi liên tiếp vỗ vỗ lưng nó,, trong chốc lát, lại nhắm hai mắt lại lần nữa.

      Lần này, Tôn Đào Phi cũng dám đưa nó cho mẹ chồng nữa, mà ôm nó cùng lên cầu thang.

      Trong thư phòng, khuôn mặt nghiêm túc của cụ ông hơi có chút khổ não ngồi ở trước máy vi tính. Thấy Tôn Đào Phi tới, lập tức vội vã ngoắc , “Tiểu Phi tử, mau tới giúp ông xem chút.”

      Khóe miệng Tôn Đào Phi cầm được kéo ra. Đối với cụ ông cho riêng ngọn cờ gọi, đến nay cũng còn chưa thể tiếp nhận. Tại sao ông thể gọi “Phi Phi” như người khác, cứ phải kêu giống như gã thái giám. Giống như gã thái giám còn chưa tính, tại sao mỗi lần đọc chữ “Phi”, ông cũng cắn thành “ phải”, còn cố ý kéo dài điệu. Làm cho mỗi lần ông ấy gọi liền cảm thấy mình giống như tên cướp bị thẩm vấn.

      “Tiểu Phi tử, con mau tới đây.” Thấy ràng cháu dâu như vào cõi thần tiên, cụ ông lên tiếng lần nữa, ông gọi đến cũng phải là tới ngẩn người.

      Gật đầu cái, Tôn Đào Phi bước thong thả đến bên cạnh cụ ông.

      “Con giúp ông xem vì sao ông nhập mật mã mấy lần, sao đều là lỗi?” cụ ông đưa tay giăng đầy nếp nhăn ra, chỉ chỉ màn ảnh máy vi tính.

      mặt máy vi tính ra khung đối thoại QQ, số QQ sớm đưa vào, chẳng qua là hàng mật mã phía dưới vẫn trống .

      Khóe mắt Tôn Đào Phi quét cụ ông cái, ngờ ông ấy cũng rất tân tiến.

      Chỉ liếc mắt cái, Tôn Đào Phi liền đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra.

      “Ông, mật mã của ông là chữ hoa hay thường.”

      Lão nhân gia nghi ngờ hiểu nhìn cháu dâu nhà mình cái, vội vàng , “Vậy cháu mau giúp ông .”

      Tắt Caps Lock, Tôn Đào Phi lại để cho cụ ông thử lần. Quả nhiên rất nhanh nhảy lên.

      Tiếp, ông liền thuần thục mở ra trò chơi QQ, qua sông rút cầu chẳng thèm quan tâm Tôn Đào Phi.

      Tôn Đào Phi cũng lập tức rời , mà là lẳng lặng đứng ở bên, tò mò nhìn chằm chằm màn hình, muốn xem xem ông nội rốt cuộc chơi thứ trò chơi gì.

      Khi thấy cụ ông mở cờ tướng ra Tôn Đào Phi thầm cười tiếng, xem ra ông quả nhiên là cờ như mạng, bình thường chỉ cần ba chồng về nhà lần, liền lôi kéo ba chồng chơi , bây giờ lại còn phát triển đến mạng.

      Người đại lý, đối thủ đánh cờ với ông là nick name gọi, “Ailann Lan”. Vừa nhìn biết, ràng là phụ nữ.

      Tôn Đào Phi nhìn chằm chằm màn hình, giảo hoạt cười tiếng, “Ông nội, biết bà nội có biết ông đánh cờ với người phụ nữ khác, mà ở chung với bà hay .”

      Nghe tiếng, cụ ông nhanh chóng quay đầu, râu cá trê run lên, “Sao cháu còn chưa .”

      Tôn Đào Phi vô tội nháy mắt mấy cái, “Cháu bây giờ đây.”

      Tôn Đào Phi làm bộ xoay muốn , mới vừa bước hai bước, chợt vẻ mặt tươi cười xoay người, “A, đúng rồi, vừa rồi bà nội còn hỏi ông làm gì, bây giờ cháu xuống với bà chút.”

      ánh mắt bén nhọn của cụ ông vù vù bay tới, “Cháu cứ , ta làm việc gì trái với lương tâm, chẳng qua là chơi cờ, hai vợ chồng cũng cần chút gian.”

      Lời tuy như thế, nhưng trong ánh mắt uy hiếp mười phần của cụ ông kia, rất ràng viết: “Nếu cháu dám , phải dám gánh chịu hậu quả.”

      Tôn Đào Phi nhìn ánh mắt uy hiếp mười phần của cụ ông, chỉ cảm thấy bụng kìm nén đến sắp co rút. Trải qua quan sát siêng năng của , phát , đừng xem cụ ông và ba chồng ở trước mặt người khác đều là lạnh lùng, bộ dáng dễ tiếp cận. Nhưng khi đối mặt vợ mình, hoàn toàn có thể là tấm thép hóa thành ngón tay mềm.

      khi bà nội có chút vui, ông nội nhất định lôi kéo bà ra ngoài dạo vòng. Sau khi trở về, bà nội bảo đảm đều là cười híp mắt. Cho dù là ba chồng nhà , càng thêm trò giỏi hơn thầy.

      Tôn Đào Phi nhớ, đó là trước khi Trình Phi Viễn trở về trại lính ngày. Buổi sáng hôm đó, đặc biệt dậy sớm, chuẩn bị đến phòng bếp giúp tay. Ai ngờ, mới vừa tới cửa phòng bếp, bên trong liền truyền đến thanh làm nũng của ba chồng, “Vợ à, em hai mươi giờ lẻ năm phút chuyện với , sai lầm rồi, em đừng giận có được hay .”

      Tôn Đào Phi thừa dịp hai vợ chồng liếc mắt đưa tình chưa phát ra , nhanh chóng rút lui trường. Trở về phòng, liền ngừng được cất tiếng cười to, làm cho Trình Phi Viễn lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

      “Ông nội, cháu đây, ông yên tâm, cháu .” Tôn Đào Phi lộ ra nụ cười ông biết cháu biết với cụ ông, ôm Bàn Đinh liền ra ngoài.

      “Tiểu Phi tử.”

      Tôn Đào Phi còn chưa tới cửa, cụ ông lại lên tiếng gọi .

      Quay đầu, Tôn Đào Phi nhìn thấy cụ ông lại vẫy tay với . tò mò tới, chẳng lẽ cụ ông lại gặp vấn đề gì.

      “Cầm , cho phép trả về, tất cả mọi người có.” Cụ ông biết từ đâu lấy ra cái hộp nhung tơ màu đỏ đưa cho .

      Tôn Đào Phi gật đầu cái, tò mò đưa tay, cẩn thận nhận lấy cái hộp.

      Trở về phòng, đặt tiểu tử ở giường, Tôn Đào Phi liền thể chờ đợi mở cái hộp ra.

      cái vòng ngọc phỉ thúy màu sắc xanh biết, trong suốt sáng ngời, có chút tạp chất nào lẳng lặng nằm ở trong tơ lụa màu trắng.

      Hồi lâu, Tôn Đào Phi cẩn thận nhàng đặt vòng ngọc ở giường. tại sao cụ ông muốn cho cái vòng tay vừa nhìn là biết giá trị rẻ này. Đây có coi như là cụ ông thu mua hay , nếu như là thu mua, giá này cũng quá cao.

      Nghĩ tới lời vừa rồi của cụ ông, Tôn Đào Phi cẩn thận cất vòng ngọc.

      “Phi Phi, xuống ăn cơm !” Tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi cùng nhau vang lên.

      “Vâng ạ.” Đáp tiếng, cất xong vòng tay, Tôn Đào Phi ôm con xuống lầu.
      Mai Trinh thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 19:
      Xin chào, Tiểu Bàn Đinh

      Đợi đến ăn cơm tối xong, thằng nhóc Bàn Đinh đại khái cũng ngủ đủ rồi. Khi ti vi chiếu quảng cáo, nó thần thái sáng láng quét mắt mọi người vòng, sau đó mình tự nấc nấc nấc cười.

      “Bảo bối, tới chỗ bà nội này.” Vương Cẩn Ngôn vỗ tay với nó, cười híp mắt, làm bộ muốn ôm nó.

      Vậy mà nó lại nấc nấc cười tiếng, liền quay khuôn mặt nhắn vùi vào trong ngực Tôn Đào Phi, để ý tới bà nội muốn ôm mình.

      Vương Cẩn Ngôn đến ngồi bên cạnh Tôn Đào Phi, dí đầu vẫn chôn ở trong ngực Tôn Đào Phi của nó cái, vừa tức giận vừa buồn cười sẳng giọng, “Thằng nhóc này...”

      “Mẹ, tối nay Bàn Đinh ngủ với con nhé!” Tôn Đào Phi mập mờ nháy mắt mấy cái với mẹ chồng mình, ý bảo bà và ba chồng hãy có thế giới riêng của hai người. Nhiều ngày như vậy, Bàn Đinh vẫn là do bà chăm sóc, vậy bà và ba chồng nhất định có bao nhiêu gian riêng.

      Tôn Đào Phi sờ sờ đầu vẫn núp ở trong ngực của , vui vẻ , “Bàn Đinh, tạm biệt bà nội và bà cố .”

      Nó nghe vậy, lập tức lộ ra đầu , hướng về phía bà nội, bà cố bên cạnh phất tay cái, làm ra thế bái bai.

      “Thằng nhóc thúi, chịu ló mặt ra rồi đấy.” Hung hăng véo chóp mũi tiểu tử cái, Vương Cẩn Ngôn thầm tức giận, xem ra trong lòng cháu trai, bà cuối cùng sánh bằng con dâu mình.

      Đem con đặt ở cái mền dầy, Tôn Đào Phi thuần thục cởi hết trơn toàn thân dưới của nó.

      Nó lại cho là Tôn Đào Phi là chơi trò gì với mình, vui mừng vỗ tay bé, thanh non nớt cười lớn kêu to, “Mẹ, mẹ.”

      Buồn cười nhìn nó, quay tới quay lui, huơi tay múa chân trong ngực . nhàng vỗ vỗ cái mông vui mừng uốn éo của nó, Tôn Đào Phi hôn khuôn mặt nhắn trơn mềm non của tiểu tử, “ tắm nào.”

      Thằng nhóc này làm như biết mẹ muốn dẫn nghịch nước mà nó thích nhất, nghe vậy, càng uốn éo kinh hơn ở trong ngực Tôn Đào Phi.

      Đến phòng tắm, vừa thấy được nước trong bồn tắm, liền quay thân thể muốn tránh ngực Tôn Đào Phi ra, bổ nhào vào trong nước.

      Xem ra trẻ con quả nhiên đều rất thích nước, giúp Bnà Đinh mang vào phao bơi lội của nó, Tôn Đào Phi liền ném nó vào trong nước.

      Tôn Đào Phi đứng ở bên, thằng bé cởi bỏ quần áo, giống như con vịt trong bồn tắm, đạp hai chân ngắn , bơi tới tới lui lui biết mệt mỏi.

      Tôn Đào Phi nhịn được cười to lên tiếng, con trai rất đáng . Thằng nhóc thấy Tôn Đào Phi cười, biết mẹ vui vẻ, vì vậy hai tay bé, bắp chân, quậy ra đường kính lớn hơn trong nước. Thỉnh thoảng phát ra thanh cạc cạc cạc.

      Đợi đến khi hai mẹ con rời khỏi phòng tắm là hai tiếng sau. Lúc ban đầu nó làm sao cũng chịu rời , cho đến Tôn Đào Phi tháo sạch nước trong bồn tắm, nó mới để cho mẹ ôm ra khỏi phòng tắm.

      Đặt con trai tắm thơm ở giường, cũng đặt đồ chơi của nó ở chung quanh, hôn mặt trái xoan của nó, Tôn Đào Phi , “Bàn Đinh, tự mình chơi lát, mẹ sấy tóc chút.”

      Tiểu tử, “A, a” hai tiếng, thấy mẹ vẫn còn ở trước mắt, liền cúi đầu chơi mình.

      “Chủ nhân có tin nhắn mới.”

      Nghe tiếng, Tôn Đào Phi thả máy sấy trong tay ra, chuẩn bị lấy điện thoại đặt ở đầu giường.

      Hiển nhiên, tên nhóc nghịch ngợm kia cũng bị chuông điện thoại di động hấp dẫn, vểnh cái mông bò về phía điện thoại di động.

      Thấy nó bò hăng thế, Tôn Đào Phi quyết định lấy điện thoại di động nữa, lẳng lặng ngồi ở đầu giường, quả muốn xem nó làm thế nào.

      Khi còn cách đầu giường hai bước, “Hai con cọp, hai con cọp...” tiếng chuông điện thoại di động ngây thơ chuyên thuộc về vang lên.

      Tôn Đào Phi đứng dậy về phía điện thoại di động ở đầu giường, vậy mà nó làm như phát mẹ muốn giành đồ chơi mình nhìn trúng. Vì vậy nó bổ nhào, trực tiếp ôm điện thoại di động vào trong lòng, còn đắc ý giơ giơ lên về phía mẹ.

      Tôn Đào Phi buồn cười gõ đầu nó cái, đưa tay, cố ý nghiêm mặt, “Cho mẹ!”

      Nó lập tức quay đầu, đôi mắt còn đắc ý liếc Tôn Đào Phi cái, ôm điện thoại di động vẫn vang ngừng trong ngực, liền a ô, a ô gặm ngon lành.

      Tôn Đào Phi tay ôm nó vào trong ngực, kéo kéo điện thoại nó gặm vui vẻ, tay nựng khuôn mặt bé của nó, “Bảo bối, đây phải là đồ ăn.”

      Mà số màn hình, giống như đúc với phỏng đoán của Tôn Đào Phi —— số điện thoại của Trình Phi Viễn.

      Mặt tự chủ được lập tức đỏ. Tôn Đào Phi chợt cũng muốn nhận cú điện thoại này, bởi vì nhất thời biết nên gì với .

      Điện thoại di động bị Bàn Đinh ôm vào trong ngực chặt, chịu buông tay, Tôn Đào Phi quyết định để cho nó ôm gặm.

      Ai ngờ, trong nháy mắt khi Tôn Đào Phi thất thần, tiểu tử biết làm sao lại mở nắp điện thoại di động ra.

      Thanh của Trình Phi Viễn xuyên qua điện thoại truyền tới ràng. “Em ở đâu?”

      Tôn Đào Phi lập tức giật mình. Mà thằng nhóc kia có thể là rất quen thuộc thanh của ba, ôm điện thoại, nấc nấc cười, “Ba, ba.” Nó gọi, giọng vô cùng vui vẻ.

      Tôn Đào Phi lập tức liền cười khẽ tiếng. Nó nhìn cái, lại cúi đầu hướng về phía điện thoại vui vẻ mình.

      “Alo, alo...” Thanh của Trình Phi Viễn từ trong điện thoại vội vàng truyền tới.

      Tôn Đào Phi nhàng kéo điện thoại di động từ trong ngực con trai ra chút, dứt khoát bật loa ngoài lên. Thế này, cũng cách nào nhận điện thoại.

      Thanh của Trình Phi Viễn nhất thời vang quanh quẩn trong cả căn phòng.

      Bàn Đinh lập tức vui vẻ vỗ tay cái, cười lớn kêu lên, “Ba, ba.”

      “Trình Phi Viễn, con trai của chuyện với đó?” Tôn Đào Phi nhàng xoa đầu nó, vui vẻ cười khẽ tiếng.

      Trình Phi Viễn nhìn chằm chằm điện thoại, thanh của Tôn Đào Phi xen lẫn tiếng ô a của lẫn Bàn Đinh. Trình Phi Viễn chỉ cảm thấy cảm xúc mềm mại, luồng sóng như nước suối trong, từng chút chảy vào trong lòng .

      “Bàn Đinh!” Trình Phi Viễn kìm lòng được mềm mại kêu lên tiếng.

      Thằng nhóc hình như là nghe được Trình Phi Viễn gọi nó, nước miếng chảy xuống hoan hô hô to, “Ba, ba.”

      Tôn Đào Phi gác chân, có chút hăng hái ngắm nhìn, muốn xem xem đôi thiên binh phụ tử này tiến hành cuộc chuyện của bọn họ như thế nào.

      Trả lời Trình Phi Viễn chỉ có từ đơn trẻ con của Bàn Đinh, hoàn toàn nghe thấy tiếng người nào nữa.

      Trình Phi Viễn nghe thanh a a ô ô của Bàn Đinh, vừa tức giận vừa buồn cười, này khẳng định lại ngồi ở bên xem kịch vui có chút hả hê. Nghĩ tới đó, Trình Phi Viễn gia tăng thanh kêu lên với điện thoại, “Tôn Đào Phi, biết em ở đó, mau ra đây chuyện.”

      Tôn Đào Phi nghe thanh ràng ngừng tăng lên của người nào đó, cười nhạt, trấn định tự nhiên , “Ngày mai gọi đến , điện thoại di động bị Bàn Đinh ôm rồi.” xong, Tôn Đào Phi gọn gàng cúp máy, cho Trình Phi Viễn bất kỳ cơ hội chuyện.

      Nhìn điện thoại chỉ còn lại thanh “tút...tút”, Trình Phi Viễn cười khổ lắc đầu cái, cúp điện thoại.

      Mà tên nhóc nhìn thấy vật trong tay, chợt có thanh , hai tay bé nâng điện thoại di động giơ lên cao đến trước mặt Tôn Đào Phi, nghi ngờ hiểu nháy mắt nhìn mẹ mình, giống như ..., ba ba đâu rồi, tại sao thấy ba ba.

      đầu nghi ngờ hiểu của nó cái, Tôn Đào Phi ôm nó vào lòng, vỗ vỗ cái mông , “Bàn Đinh, ngủ.”

      Nó đảo đôi mắt đen láy, yên lặng nhìn mẹ mình, “Mẹ, ba.”

      “Ba ba, bay.” Tôn Đào Phi chỉ vào trăng sáng chói lóa ngoài cửa sổ, làm động tác bay bay.

      Bàn Đinh ở trong ngực Tôn Đào Phi giãy dụa thân thể , chỉ chỉ trăng sáng, nấc nấc cười , “Bay, cha.”

      “Ừ, ừ, ngủ , Bàn Đinh, mẹ mệt rồi.” , Tôn Đào Phi vỗ vỗ sau lưng của nó, mỏi mệt nhắm hai mắt lại.

      Nhóc mở mắt to, thấy mẹ mình nhắm hai mắt lại, dùng tay bé vỗ vỗ bụng mẹ, thấy mẹ tỉnh, nó dứt khoát tự mình ở trong ngực Tôn Đào Phi chơi vô cùng vui vẻ, quấy rầy thời gian ngủ của mẹ.

      Sáng sớm, Tôn Đào Phi ở trong hồi “Hai con cọp, hai con cọp, chạy trốn mau...” rốt cục cũng mở mắt.

      Liếc nhìn con trai còn ngủ say trong ngực, Tôn Đào Phi rón rén bỏ nó ra, cầm điện thoại di động ngừng rung, phía còn dính chút nước miếng của con, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.

      “Chào buổi sáng.” Vừa đưa điện thoại lên tai, ngữ điệu trầm thấp thoải mái của Trình Phi Viễn liền từ từ vang lên.

      Liếc mắt, Tôn Đào Phi tình nguyện “Ừ” tiếng, sáng sớm lại tha cho người ta còn ngủ.

      Trình Phi Viễn cười khẽ tiếng, hồi lâu, hơi có chút khẩn trương hỏi, “Chuyện kia em suy nghĩ kỹ chưa.”

      Tôn Đào Phi trong nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh, lỗ tai lập tức cũng nóng lên, bình ổn lại nhịp tim tăng nhanh, “Chưa.” Làm gì nhanh như vậy, thế nào đây cũng là chuyện lớn, có được .

      “Vậy còn bao lâu nữa mới nghĩ xong?” Trình Phi Viễn lập tức từng bước ép hỏi.

      Tôn Đào Phi tức giận đáp, “Ba ngày.”

      Nghe tiếng, Trình Phi Viễn buông tay phải bị nắm thấm ướt mồ hôi ra, “Ừ, vậy chờ em.”

      “A, đúng rồi, ngày hôm qua ông nội cho em vòng tay phỉ thúy.” Tôn Đào Phi cảm thấy chuyện này vẫn cần thông báo với Trình Phi Viễn.

      “Vậy sao? vậy ông nội hiểu em, hơn nữa ông nhất định là rất thích em.”

      chứ?” Tôn Đào Phi ràng hoài nghi hỏi.

      Trình Phi Viễn khẽ cười hai tiếng, “Đúng vậy, những vòng tay này là đời đời Trình gia chúng ta lưu lại, truyền cho con dâu. Em là cháu dâu lấy được vòng tay từ trong tay ông nội nhanh nhất. Trước em, chị dâu coi như là nhanh nhất, cũng dùng thời gian ba tháng, cho nên em cứ nhận .”

      “Vâng.” Tôn Đào Phi thầm đắc ý khẽ mỉm cười. ngờ, ông nội đúng là người đáng . Nếu lão nhân gia ông ta “mua” (mua chuộc vụ chơi cờ với người ta á) như vậy, về sau nhất định hiếu kính lão nhân gia ông ta nhiều hơn.
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :